Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1278: Cùng Diệp Mặc điên cuồng
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc nhanh chóng mừng rỡ vì phát hiện biện pháp này luyện hóa Lôi Kiếp thì một là không hề bị thương, hai là không hề lãng phí. Điều duy nhất đáng tiếc chính là hiệu quả trung hòa Lôi Kiếp có kém đi một chút.
Từng tia sét bị Diệp Mặc luyện hóa, Diệp Mặc cũng cảm giác được kinh mạch của mình không ngừng mở rộng ra. Khi ba mươi sáu tia sét được Diệp Mặc hấp thu hoàn toàn, thì Diệp Mặc cũng cảm giác được kinh mạch mình đang kêu lên từng tiếng ken két và rồi trọng tổ lại. Đồng thời khí thế của hắn cũng được tăng vọt. Hắn lập tức huýt lên một tiếng dài rồi đi ra ngoài.
Chân nguyên cường đại và thần thức sung mãn khiến Diệp Mặc biết được ở lượt Lôi Kiếp thứ hai kết thúc, thì hắn đã tấn cấp tu vi Kiếp Biến rồi. Mà lúc này khi đợt Lôi Kiếp thứ ba lại lần nữa rơi xuống, và cũng là ba mươi sáu tia sét nữa.
Tới tu vi Kiếp Biến rồi, thì Diệp Mặc cũng không đánh ra lôi kiếm để trung hòa Lôi Kiếp, mà trực tiếp dùng thân thể để hứng chịu Lôi Kiếp.
Từng tia sét mầu đen đánh lên người của Diệp Mặc, phát ra từng trận nổ vang, lôi quang bắn ra tứ phía. Còn Diệp Mặc thì vẫn đứng giữa những tia sét vui mừng chứ không hề sợ hãi.
Lúc này thì những yêu thú xung quanh đều kinh hồn táng đảm, đã bao giờ chúng nó gặp qua kẻ biến thái nào độ kiếp như thế này đâu. Đây nào phải là đang độ kiếp chứ? Căn bản là đang cắn nuốt Lôi Kiếp mà...
Sau khi đợt Lôi Kiếp thứ ba rơi xuống, thì thân thể của Diệp Mặc lại lần nữa da tróc thịt bong, mọi chỗ đều cháy đen, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác được hiệu quả khi luyện hóa Lôi Kiếp bị trung hòa tốt hơn rất nhiều. Lại tới đợt Lôi Kiếp thứ tư hạ xuống, tuy rằng những tia sét càng lúc càng trở nên sắc bén và mãnh liệt hơn, nhưng Diệp Mặc cũng không hề thi triển ra lôi kiếm để trung hòa.
Từng tia sét vô cùng to lớn đánh xuống liên miên không ngừng. Trên người Diệp Mặc, xương cốt và máu thịt liên tục bị nghiền nát kêu lên từng tiếng ken két, sau đó lại nhanh chóng tự phục hồi lại, rồi lại tiếp tục bị tàn phá. Mà tu vi của hắn cũng không ngừng tăng lên, khi tia sét thứ một trăm bẩy mươi hai đánh lên người hắn, và được hắn luyện hóa hết, thì kiếp vân trên bầu trời cũng hoàn toàn tiêu tán.
Diệp Mặc thở ra một hơi sáng khoái, tu vi của hắn đã là Kiếp Biến tầng hai rồi. Lần độ kiếp này thoải mái hơn nhiều so với khi hắn tấn cấp từ Ngưng Thể lên Thừa Đỉnh, chí ít thì không bị nửa vời như lần trước.
Vào lúc này, một đạo tử sắc Linh Vân đã rơi lên người của Diệp Mặc, hắn cảm thấy tác dụng chữa thương của luồng linh khí này còn hữu hiệu hơn cả tiên tinh. Chỉ trong chốc lát, thương thế khi vừa rồi luyện hóa Lôi Kiếp của hắn đã biến mất toàn bộ, mà linh khí của Linh Vân này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, vẫn liên tục mở rộng kinh mạch của hắn. Diệp Mặc càng không thể nào lãng phí cơ hội tốt như vậy, 'Tam sinh quyết' lập tức được vận chuyển toàn lực. Chỉ trong thời gian ngắn, tu vi của hắn đã từ Kiếp Biến tầng hai tấn cấp lên Kiếp Biến tầng ba.
Diệp Mặc tạo ra một Thanh thủy quyết rửa thân thể, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, bỗng nhiên lại cười lên ha hả. Những yêu thú xung quanh thấy Diệp Mặc cười điên cuồng như vậy, thì đều lui lại phía sau. Lúc này cái con yêu thú cấp mười vẫn đứng một bên không dám tiến lên, bỗng nhiên lại gào thét một tiếng, rồi lao về phía Diệp Mặc.
Chỗ mà tên yêu thú kia đánh tới, thì không gian đều trở nên ngưng trệ lại. Diệp Mặc đương nhiên biết đó chính là 'Vực' của yêu thú, chính là một loại 'Vực' thông qua vô số thời gian mà tự nhiên cảm ngộ được, và cũng không kém hơn 'Vực' của tu sĩ chút nào, thậm chí còn có phần hơn nữa.
Nếu như là lúc còn ở tu vi Thừa Đỉnh, thì Diệp Mặc nhất định là sẽ xoay người rời đi. Nhưng lúc này Diệp Mặc lại không chút do dự, đánh ra mười mấy luồng lôi kiếm. Lôi kiếm mà lúc này Diệp Mặc đánh ra đã to như cánh tay rồi, so với tia sét của Lôi Kiếp thì cũng không kém hơn bao nhiêu.
Mấy luồng lôi kiếm này phá vỡ 'Vực' của tên yêu thú kia giống như là cắt đậu hũ vậy, không gian xung quanh lại nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng. Tên yêu thú kia phát hiện Diệp Mặc không ngờ lại không bị ảnh hưởng bởi 'Vực' của nó chút nào, thì ánh mặt lập tức lộ ra sự kinh ngạc. Sau đó nó cũng lập tức thấy được mấy luồng lôi kiếm của Diệp Mặc.
Rầm rầm rầm...
Yêu thú cấp mười Thanh Phong Lang điên cuồng phóng ra hơn mười đường đao gió, những đường đao gió này vừa được phóng ra, đã tràn đầy khắp không gian xung quanh rồi. Đây là Thanh Phong Lang muốn ngăn cản lại lôi kiếm của Diệp Mặc, nhưng lôi kiếm của Diệp Mặc giống như là biết được nhược điểm của những luồng đao gió kia vậy. Một phần lôi kiếm liền dễ dàng phá tan đao gió của Thanh Phong Lang, phần còn lại đều đánh lên trên người của Thanh Phong Lang.
Thanh Phong Lang hét thảm một tiếng, cũng bị Diệp Mặc đánh bay ra hơn mười thước giống như là Giác Long Thú cấp mười lúc trước. Khi nó đứng lên một lần nữa, thì trên người đã cháy đen, trên người cũng đầy những vết thương.
Thanh Phong Lang nhìn Diệp Mặc mà sợ hãi vô cùng, nó không thể ngờ là có loại tu sĩ Kiếp Biến như vậy, quả thực là quá mức nghịch thiên đến không thể nghịch thiên hơn. Vừa mới tấn cấp lên Kiếp Biến, vậy mà có thể khiến cho một yêu thú cấp mười còn lợi hại hơn cả tu sĩ Kiếp Biến bình thường không có chút năng lực đánh trả nào cả.
Diệp Mặc nhìn lướt qua vô số những yêu thú cấp bẩy cấp tám xung quanh, bỗng nhiên lại vung tay lên. Hơn mười đạo lôi kiếm được chia nhỏ đánh ra bên ngoài.
Hơn mười đạo lôi kiếm này giống như là có mắt vậy, đem toàn bộ những yêu thú có mặt đánh cho cháy đen, không có yêu thú nào may mắn tránh thoát.
Cho dù là có mấy con yêu thú cấp chín muốn né tránh lôi kiếm của Diệp Mặc, nhưng căn bản là không có khả năng để tránh thoát.
Trong nhất thời, toàn bộ yêu thú vừa rồi còn tiến lên vây công Diệp Mặc khi độ kiếp, lúc này đều đang phải nằm lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn những yêu thú đang sợ hãi lùi lại, Diệp Mặc bỗng nhiên quát lớn:
- Lần đầu tiên là cảnh cáo, lần sau nếu như ta xuất hiện, mà các ngươi còn dám tới xem, thì sẽ giết không tha. Cút...
Những yêu thú này sau khi nghe Diệp Mặc quát lên, thì đều nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy. Ngay cả hai con yêu thú cấp mười bị thương nặng nhất cũng cố gắng xoay người bỏ chạy, không có một con yêu thú nào dám quay đầu lại nhìn Diệp Mặc cả. Ở trong mắt của chúng, thì tên tu sĩ loài người này quá mức điên cuồng, quá mức hung ác rồi.
Diệp Mặc nhìn đàn yêu thú đang bỏ chạy, trong lòng cảm thấy thích chí. Đồng thời cũng có chút tiếc nuối. Nếu nói hắn không tiếc nuối, thì hoàn toàn là giả, yêu đan của những yêu thú này đều là thứ có giá đó.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, với tu vi hiện tại của hắn, thì vẫn không thể tàn sát yêu thú quy mô lớn ở đây được. Ở đây có nhiều yêu thú và linh thảo cao cấp như vậy, thì khẳng định là có tồn tại lợi hại hơn. Nếu như hắn làm lớn chuyện, thì với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Dù sao thì chỗ này là nơi nào, cho đến hiện giờ hắn vẫn mù tịt. Nếu như nơi đây toàn bộ đều là yêu thú, vậy chẳng lẽ hắn muốn trở thành tử địch của toàn bộ yêu thú sao?
Nhìn một mảnh hỗn độn xung quanh, Diệp Mặc biết rằng chỗ này không thể ở lâu, cho nên hắn lập tức rời đi.
Sau khi Diệp Mặc rời đi được nửa nén hương, thì một con yêu thú cấp mười Băng Ma Báo vừa rồi có mặt ở nơi Diệp Mặc độ kiếp đang báo cáo tình hình với một tên thanh niên tóc xanh.
Thanh niên tóc xanh này cũng không có cử động gì khi nghe Băng Ma Báo báo cáo, mà chỉ ngồi im nhìn Băng Ma Báo cùng hai thi thể của hai yêu thú cấp tám một chút. Sau đó nhíu mày để cho Băng Ma Báo rời đi.
...
Diệp Mặc trở lại bên cạnh Tô Tĩnh Văn, thì Tô Tĩnh Văn vốn đang rất lo lắng liền kinh hỉ khi thấy Diệp Mặc trở về:
- Anh đã độ kiếp thành công, trở thanh tu sĩ Kiếp Biến rồi à?
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, anh hiện tại đã là một tu sĩ Kiếp Biến rồi.
Với hắn mà nói, thì việc độ kiếp căn bản là không tồn tại mấy từ thành công hay không. Mà là sau khi độ kiếp có thể tấn cấp nhiều hay ít mới là vấn đề. Lần Lôi Kiếp tấn cấp Kiếp Biến này, khiến Diệp Mặc rất thỏa mãn, không như lần Lôi Kiếp tấn cấp Thừa Đỉnh lúc trước, khiến hắn rất khó chịu.
- Vậy hiện tại chúng ta sẽ đi chứ?
Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc độ kiếp thành công, thực lực lại tăng lên cấp bậc, trong lòng càng cao hứng hơn cả Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười hắc hắc:
- Tĩnh Văn, chúng ta phát tài rồi, em biết bên trong dãy núi này là cái gì không? Khắp nơi đều là linh thảo đấy. Bọn yêu thú này giống như là người mù vậy, nhiều linh thảo như vậy mà chúng lại không hề động tới. Lần này chúng ta phải mang tất cả đi, như vậy thì em nói chúng ta có phải là phát tài rồi hay không?
Tô Tĩnh Văn nghe Diệp Mặc nói như vậy, có chút kỳ quái mà nhìn Diệp Mặc:
- Nhưng, nơi này là điạ bàn của yêu thú, chúng làm sao có thể để cho chúng ta tùy ý mà thu thập linh thảo được?
Diệp Mặc lại lần nữa cười hắc hắc:
- Không cần lo lắng, khi nãy anh dùng lôi kiếm dọa bọn chúng một trận rồi, chờ anh bế quan đề thăng tu vi thêm một chút nữa, thì sau đó chúng ta sẽ đi phát tài. Chỉ cần không gặp phải yêu tu Hóa Chân hay là yêu thú cấp mười một, thì chúng ta sẽ không có vấn đề gì cả. Huống hồ cho dù là gặp phải yêu tu Hóa Chân, thì anh cũng không sợ. Anh tin tưởng với tu vi hiện tại, thì chạy trốn căn bản là sẽ không gặp phải bất kỳ áp lực nào.
- Được.
Tô Tĩnh Văn nghe Diệp Mặc nói thì cũng cảm thấy hưng phấn. Khi còn ở Địa Cầu cô là một cô gái văn nhã lịch sự, sau khi tới điạ lục Lạc Nguyệt thì đã phải trải qua rất nhiều truyện, tận mắt thấy vô số cảnh đổ máu và chết chóc. Sau đó trải qua thú triều ở Phỉ Hải thành, chính cô đã tự mình chém giết rất nhiều yêu thú. Lúc này cô không còn là cô gái phải nôn thốc nôn tháo khi giết một con yêu thú nữa rồi.
Cô càng hiểu rõ ý nghĩa của tài liệu và linh thảo quan trọng với việc tu luyện như thế nào. Để có thể mãi mãi ở bên Diệp Mặc, thì cô hiện giờ càng chú ý đến việc tu luyện hơn. Hơn nữa cô cùng Diệp Mặc điên cuồng thu thập linh thảo ở địa bàn của yêu thú, thì trong nội tâm cũng có một loại cảm giác hưng phấn khó nói nên lời.
Thấy sắc mặt của Tô Tĩnh Văn ửng hồng, thì Diệp Mặc sao có thể không biết cô đang suy nghĩ cái gì chứ. Hắn liền cúi người ghé vào tai của cô nói nhỏ vài câu. Mặt của Tô Tĩnh Văn càng đỏ thêm giống như là có thể xuất huyết đến nơi. Diệp Mặc thì lại cười hắc hắc, sau đó tiến vào trong Thế giới trang vàng. Hắn nhất định phải tấn cấp lên Kiếp Biến trung kỳ, thì mới có thể an tâm thoải mái mà thu thập linh thảo ở dãy núi này được.
Thấy Diệp Mặc lại lần nữa đi tu luyện, thì mặt của Tô Tĩnh Văn cũng mất một lúc lâu sau mới bình thường trở lại, nhưng vẫn có chút kiều diễm và ướt át, nếu như lúc này Diệp Mặc không tiến vào Thế giới trang vàng, thì có lẽ cô cũng không nhịn được
Diệp Mặc lúc này đang luyện chế một lò ‘Kiếp ý đan’. Linh thảo chủ yếu dùng để luyện chế ‘Kiếp ý đan’ là do Biên Phượng Tháp lúc trước cho hắn, ngày đó Biên Phượng Tháp để lại cho hắn, vì hai gốc ‘Quyết sinh’này Biên Phượng Tháp còn cùng với một tên tu sĩ Kiếp Biến đánh nhau một trận. Lúc này nó đã có tác dụng rất lớn đối với Diệp Mặc, mà chính Diệp Mặc cũng không ngờ được, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy hắn đã có thể tấn cấp Kiếp Biến rồi. Có thể thấy được cơ duyên lần nầy, thật sự là vô cùng may mắn.
Hắn vì muốn tìm kiếm Ức Mặc nên gặp được Hải Đồng, sau đó lại lần nữa tới 'dãy núi Vạn Dược‘, và ở đó hắn có được tiên tinh. Bằng không thì cho dù là hắn có linh mạch cực phẩm, thì muốn tấn cấp Kiếp Biến cũng không thể nào chỉ mất có một thời gian ngắn như vậy.
Nuốt một viên ‘Kiếp ý đan’ xuống, Diệp Mặc lại lần nữa khởi động trận bàn thời gian. Tiên tinh trong tay hắn còn một phần ba, vì thế lúc này hắn muốn trong một ngày sử dụng hết tiên tinh, sau đó lập tức xuất quan, đưa Tô Tĩnh Văn rời khỏi nơi này.
Cầm lấy tiên tinh tiến lên trên linh mạch cực phẩm bắt đầu tu luyện, còn có ‘Kiếp ý đan’ và trận bàn thời gian nữa. Còn có 'Khổ trúc' và 'Linh mạch Dược Vương' khiến Diệp Mặc không cần phải bận tâm quá nhiều. Diệp Mặc nghĩ cho dù là toàn bộ Tu Chân Giới thì cũng không tìm ra người thứ hai nào có được điều kiện tu luyện như hắn cả.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1279: Cửu Dương Thiên Hỏa
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Linh khí của linh mạch cực phẩm và linh khí của tiên tinh hợp vào cùng một chỗ không ngừng rửa sạch và đánh sâu vào kinh mạch của Diệp Mặc, còn Kiếp Ý đan thì lại càng làm cho sự công kích này không ngừng cung cấp sức sống.
Lốc xoáy linh khí khổng lồ uốn lượn trên đỉnh đầu Diệp Mặc, cuối cùng thậm chí còn cô đọng ra linh dịch, còn những linh khí này lại bị Diệp Mặc hấp thu không chừa một giọt nào. Vô Ảnh núp dưới lá Khổ Trúc ở phía xa sớm đã quen với động tĩnh này của Diệp Mặc, thậm chí đến đầu cũng không ngẩng lên nhìn.
Ngăn cách của Kiếp Biến tầng thứ ba dưới sự công kích kinh khủng như này của linh lực, còn có sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, không dừng lại chút nào, trực tiếp nhảy tới.
Hai tháng sau, Diệp Mặc đột phá Kiếp Biến tầng thứ tư, bốn tháng sau, thăng cấp lên Kiếp Biến tầng thứ năm. Khi Diệp Mặc vừa mới đột phá lên tầng thứ năm, tiên tinh trong tay hắn phát ra tiếng răng rắc, biến thành hư không. Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến, tiếp tục nuốt Kiếp Ý đan, hấp thụ linh khí trên linh mạch cực phẩm để tu luyện.
Chín tháng sau Kiếp Biến tầng thứ sáu… Diệp Mặc thở dài một hơi ngừng tu luyện, chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần một bước nữa hắn có thể thăng cấp lên Kiếp Biến hậu kỳ rồi.
Đáng tiếc tiên tinh của hắn cũng không còn nữa rồi, hiệu quả khi dùng tiên tinh tu luyện và hiệu quả khi không có tiên tinh tu luyện khác nhau hoàn toàn. Lúc trước hai tháng hắn có thể đột phá một cảnh giới, chỉ cần một viên Kiếp Ý đan, mà cuối cùng từ Kiếp Biến tầng thứ năm tăng lên Kiếp Biến tầng thứ tám, hắn lại phải tốn mất năm tháng, nuốt đến ba viên Kiếp Ý đan.
Diệp Mặc nhìn ra ngoài một chút, Tô Tĩnh Văn vẫn đang cố gắng tu luyện, thậm chí còn đột phá Nguyên Anh tầng thứ sáu lên đến Nguyên Anh tầng thứ bảy. Diệp Mặc căn bản không muốn ra ngoài, thấy Tô Tĩnh Văn lại sắp đột phá, hắn nhẫn nhịn lại không ra ngoài. Nguyên Anh tầng thứ bảy chính là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, mặc dù vẫn còn rất thấp, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều, đây là sự thật.
Hắn nhìn trận bàn thời gian, lại phát hiện tiên tinh bên trong vẫn còn một ít, chắc là kiên trì một tháng nữa cũng không có vấn đề gì.
Diệp Mặc cũng không tiếp tục tu luyện, tiếp tục tu luyện hắn cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn đột phá từ Kiếp Biến trung kỳ lên Kiếp Biến tầng thứ bảy được, hắn lấy ra bức tranh sơn thủy kia.
Lúc đầu Diệp Mặc trong cái miếu nhỏ trong phong ấn kia lại cảm thấy bức tranh sơn thủy này không đơn giản, một bức tranh đến thần thức cũng không thể quét vào được, làm sao lại có thể đơn giản được? Hắn cũng biết lúc trước hắn lấy đi bức tranh sơn thủy, Phiến Phất cũng có ý kiến, nhưng đáng tiếc gã không dám nói với mình là gã cần, còn Đường Mộng Nhiêu đương nhiên cũng muốn bức tranh này, nhưng cô lại không tiện nói. Còn hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh còn lại, cho dù muốn cũng không dám nói.
Bức tranh sơn thủy thần thức không quét vào được, Diệp Mặc từ một góc của bức tranh sơn thủy phát hiện bên trong bức tranh này còn kẹp một tầng nữa.
Ngay sau đó Diệp Mặc lại rút được một tờ lụa mỏng từ trong bức tranh đó ra, trên tờ lụa mỏng này có sáu chữ Lạc Nguyệt “Pháp thuật Ngũ Hành cơ bản”.
Diệp Mặc có chút sửng sốt, pháp thuật Ngũ Hành chính là pháp thuật đơn giản nhất, có thể nói là pháp thuật cơ bản nhất của giới Tu Chân, cái gì Hỏa Cầu Thuật, Thủy Cầu Thuật, Độn Thuật, khi hắn luyện khí cũng đều biết hết. Pháp thuật đơn giản như này mà còn phải thận trọng dùng một miếng lụa mỏng giấu trong bức tranh sơn thủy?
Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc cũng cảm giác có gì đó không đúng, những thứ pháp thuật này không phải cơ bản, hắn đã nhìn thấy Ngũ Hành độn thuật cuối cùng. Ngũ Hành độn thuật này Diệp Mặc rất quen, lúc trước cái Linh Hồn thể kia, cũng chính là Tiết Vưu Phong đưa cho hắn một phần, là công pháp thiên cấp, sao lại có thể nói là pháp thuật cơ bản?
Diệp Mặc nhìn lại từ đầu một lần nữa, từ kim chi chí cực, vô kiên bất tồi, canh vi kỳ sát, cương kiện vi tối, khởi năng dĩ khí chi mang nhi luận hung lệ tai …
Diệp Mặc càng xem càng kinh hãi, cái này đâu phải là pháp thuật Ngũ Hành cơ bản gì đó, căn bản chính là pháp thuật Ngũ Hành đỉnh cao cực kỳ cao thâm, trong công pháp thủy hệ, thổ hệ, Diệp Mặc căn bản không nhìn thấy Thủy Cầu thuật,Lạc Thạch thuật gì gì đó, có cũng chỉ là thủ pháp dời sông lấp biển mà thôi.
Đúng là pháp thuật Ngũ Hành lợi hại, Diệp Mặc hít một hơi dài, so với những pháp thuật Ngũ Hành này, cái Hỏa Cầu thuật gì đó mà lúc trước hắn tu luyện, quả thực đúng như so sánh núi lửa với trẻ con chơi que diêm.
Diệp Mặc trực tiếp bỏ qua những thứ còn lại, mắt dán vào pháp thuật hỏa hệ. Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn đã đại thành rồi, thậm chí thành màu lam rồi, lúc này hắn đang rất cần gấp một môn pháp thuật có thể cùng xứng đôi với Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn.
- Hỏa chi tinh dã, bính chước dương chi chí mãnh, bất úy thu nhi khi sương, bất úy đông nhi vũ tuyết. Hóa kim dung vạn vật, át thiên địa chi âm tà, nhược hợp phản nhược diệc... Thử diễn sinh pháp thuật nhất thiên, Thiên Hỏa Cửu Dương.
Ngay sau đó sử dụng pháp thuật hỏa hệ và vận dụng mồi lửa, Diệp Mặc một mạch đọc xong trang viết về luyện hỏahệ, mới hiểu được đây là một công pháp hỏa hệ tên Thiên Hỏa Cửu Dương, lập tức mừng rỡ.
Người tu luyện Thiên Hỏa Cửu Dương tốt nhất có một mồi lửa kỳ dị cơ bản nhất, thiên hỏa là tốt nhất. Nếu như không có, thì dùng chân hỏa của chính thân mình. Diệp Mặc vui mừng là vì hắn có thiên hỏa Vụ Liên Tâm Hỏa, mà Vụ Liên Tâm Hỏa chẳng những là thiên hỏa, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp.
Tu luyện Thiên Hỏa Cửu Dương đến trình độ cao nhất, có thể thi triển được mồi lửa của mình thành chín mặt trời xông kích đối thủ, thiêu sống đối thủ. Bình thường tu luyện ra một tia lập lòe, mới chỉ là nhập môn. Tu luyện ra một vòng sáng đỏ mới là tiểu thành tầng thứ nhất. Nếu như đẳng cấp của thiên hỏa đạt đến màu lam, vậy thì tu luyện ra một vòng thái dương tiểu thành xong sẽ là màu lam, đánh đâu thắng đó, không có gì là không hòa tan được.
Sử dụng thiên hỏa cũng không phải giống như cái kiểu lúc trước của Diệp Mặc, phóng ra Vụ Liên Tâm Hỏa thiêu đốt không có chút đạo lý nào. Cách này nếu như gặp phải đối thủ không ra làm sao cả, có thể thắng dễ dàng, nhưng nếu như là cao thủ, thì cách này chẳng những không có công hiệu đối địch, mà còn lãng phí thần thức và chân nguyên nữa.
Diệp Mặc vừa nhìn liền hiểu được đạo lý trong đó, lúc đầu ở cấm địa Băng Thần, cho dù thiên hỏa của hắn không thăng cấp, nhưng nếu như hắn biết Thiên Hỏa Cửu Dương, chỉ cần tu luyện ra một vòng mặt trời, vậy thì những Phệ Linh trùng kia cũng chết mất xác, căn bản không cần dùng đến sự giúp đỡ của Vô Ảnh.
Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh quyết, năng lực lĩnh ngộ vốn rất mạnh, cộng thêm Thiên Hỏa Cửu Dương giải thích lại hết sức cặn kẽ, chỉ trong vòng hơn một tháng, tầng thứ nhất hắn đã tiếp cận gần đến tiểu thành rồi, vòng thái dương đầu tiên tu luyện ra cũng là màu xanh nhạt.
Mặc dù Diệp Mặc rất muốn tìm một đối thủ để thử Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn, nhưng cũng biết bây giờ không có cách nào thử nghiệm được. Tiên tinh trên trận bàn thời gian cũng đã hoàn toàn tiêu hao hết, Diệp Mặc nhìn thấy Tô Tĩnh Văn bên ngoài cũng vừa mới thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ bảy, cũng không ở lại trong thế giới trang vàng nữa, lắc mình rời khỏi thế giới trang vàng.
Bên trong những dãy núi trùng điệp phía sau bãi sa mạc, lúc này có một nam một nữ đang mừng rỡ đi thu thập linh thảo quanh đó. Hai người này chính là Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đã xuất quan, bọn họ chuẩn bị sau khi thu thập linh thảo xong, thì sẽ rời khỏi nơi này.
Diệp Mặc tu luyện đến Kiếp Biến tầng thứ sáu, hơn nữa tầng thứ nhất cuả Thiên Hỏa Cửu Dương cũng gần tiếp cận đến tiểu thành rồi, lúc này lại quay về dãy núi toàn là yêu thú kia, hắn cũng không có chút cố kị nào.
Tô Tĩnh Văn lúc trước còn nghĩ rằng Diệp Mặc bốc phét, bây giờ đi sau Diệp Mặc lại phát hiện ra khắp nơi đều là linh thảo, cô mới biết Diệp Mặc bảo thủ tới mức nào.
Những linh thảo cấp năm cấp sáu cũng chỉ là bình thường, đến linh thảo cấp bảy cấp tám cũng thỉnh thoảng gặp được.
Hai người càng đào về phía trong, đẳng cấp của linh thảo lại càng cao. Tô Tĩnh Văn lại càng phấn chấn, không ngờ quên mất đây là nơi yêu thú cao cấp nhiều đến nỗi có thể chất thành đống.
Nhưng hai người cũng không được thanh nhàn bao lâu, cũng đã có yêu thú vây đến, bắt đầu là yêu thú cấp bảy, sau đó có một số yêu thú cấp thấp phát hiện ra Diệp Mặc dường như không dễ đối phó, liền bước ra yêu thú cấp tám cấp chín, đến cuối cùng cũng có vài con yêu thú cấp mười bước tới.
Tiếng gào thét của vô số những con yêu thú mới khiến cho Tô Tĩnh Văn thức tỉnh lại, lúc này mới hiểu cô và Diệp Mặc không phải đang ở nhà, mà là đang trong một đống yêu thú.
Những con yêu thú này sở dĩ vẫn chưa xông lên, là vì trong đám yêu thú này có một con Thanh phong lang cấp mười mà mấy con yêu thú cấp tám cấp chín đều thua dưới tay Diệp Mặc, lúc này mới sợ hãi rụt rè không dám tiến lên.
Chỉ có mấy con yêu thú chưa từng chứng kiến sự lợi hại của Diệp Mặc mới liều lĩnh xông lên, bị vài đường lôi kiếm của Diệp Mặc đánh ngã gục. Đến một con yêu thú cấp mười cũng bị một đường lôi kiếm của Diệp Mặc đánh cho cả người nám đen, một hồi lâu sau cũng không bò dậy nổi.
Nhưng ngay sau đó lại có hai con yêu thú cấp mười gào thét, lần này bọn nó trở nên thông minh, cũng không xông thẳng đến, mà lại áp sát ngay phía sau Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn. Cũng không được bao lâu, nơi này liền có hàng chục hàng trăm con yêu thú, hơn nữa yêu thú lại càng ngày càng nhiều.
Diệp Mặc nhíu mày, đang muốn đuổi những con yêu thú này đi. Nơi này có nhiều linh thảo như vậy, muốn hắn từ bỏ như vậy, hắn cũng không cam tâm. Nhưng không đợi hắn ra tay, thì những con yêu thú kia dưới sự chỉ huy của mấy con yêu thú cấp mười ầm ầm vọt đến.
Diệp Mặc lần này cũng không nương tay, sấm sét ùn ùn kéo đến giáng xuống, ngay lập tức trong toàn sơn cốc vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Nhưng con yêu thú cấp thấp dưới lôi kiếm của Diệp Mặc, tử thương vô số. Vài con yêu thú cấp mười bị lôi kiếm của Diệp Mặc tấn công xuống hố sâu, còn những con yêu thú cấp thấp thì lại một tia sét của Diệp Mặc giáng xuống đánh cho chạy tán loạn. Một số con có sức chống cự yếu hơn một chú, dưới tia sét của Diệp Mặc thì đến mạng cũng không giữ được.
Đây còn là Diệp Mặc còn nương tay, nếu như hắn không nương tay, thì những con yêu thú này hắn có thể giết chết ngay lập tức. Chỉ trong chốc lát sau, nơi này đã biến thành một đống hỗn độn, hàng trăm con yêu thú cấp thấp thi thể chất thành đống, còn nhiều con yêu thú khác thì lại trên người có những vệt nám đen.
Những con yêu thú còn lại cũng không dám xông lên nữa, nhưng lại không cam tâm buông tha Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn. Đến cuối cùng Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi đến đâu, thì những con yêu thú tránh đường đến đó.
Lúc đầu Tô Tĩnh Văn còn có chút lo lắng, nhưng cuối cùng thì đã không còn chút cố kỵ nào rồi, những con yêu thú này dường như sợ sự lợi hại của Diệp Mặc. Quả thật tia sét của Diệp Mặc đúng là có chút hung mãnh.
Diệp Mặc nhìn thấy những con yêu thú kia dường như giống như cái đuôi vậy, nhất thời tức giận, tiện tay phóng ra hơn mười tia sét đánh vào những núi đá gần đó, lạnh giọng nói:
- Tao biết bọn mày nghe hiểu tao nói gì, nếu như tao nói xong câu này, bọn mày vẫn còn theo đuôi tao, ảnh hưởng tao đi hái dược liệu, vậy thì tao sẽ giết chết hết, cũng không nương tay nữa đâu.
Những con yêu thú kia nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, giải tán ngay lập tức, chỉ trong chốc lát, không còn một con nào.
Cuối cùng trong những dãy núi trùng điệp nơi này hình thành lên một cảnh tượng như vậy, một trai một gái đi hái linh dược trong dãy núi này, còn những con yêu thú kia sau khi nhìn thấy hai người này tới, thì cũng lập tức quay người rời đi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1280: Đều cút cho ta
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Khi Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đang thu thập linh dược ở sâu trong dãy núi. Thì ở trên một ngọn núi lớn khác đã được trận pháp ẩn dấu đi, trên đỉnh ngọn núi có một tòa cung điện mầu xanh nhạt cực kỳ xa hoa. Mà ngọn núi này từ chân núi đến đỉnh núi đều là từng dẫy động phủ hùng vĩ, nhưng động phủ này có kiến trúc cực kỳ bắt mắt. Xung quanh đại điện còn có rất nhiều linh trì và linh thụ.
Ở trong cung điện, có một thanh niên mặt chữ điền tóc xanh đang cau mày nhìn một tên yêu tu hóa hình bẩm báo. Chỗ mà tên thanh niên này đang ngồi là chiếc ghế thứ ba bên phải, còn ghế ở giữa và ghế bên trái đều trống không. Căn cứ vào đó có thể thấy được vị trí của người thanh niên này đứng thứ ba trong đại điện này.
Ở phía sau người thanh niên là hai người, một cô gái yêu tu hóa hình xinh đẹp, và một tên yêu tu râu cá trê.
Thanh niên tóc xanh sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo xong, lập tức khoanh tay đứng một bên. Thanh niên tóc xanh này cau mày suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng:
- Ngươi nói là yêu thú cấp mười ở trước mặt hắn đều không sống nổi qua một chiêu?
- Thưa vâng, nhưng hắn hạ thủ có vẻ như là rất chừng mực, cũng không có một mạch chém giết lung tung. Chỉ đến khi hắn thực sự phẫn nộ, thì mới ra tay giết hơn mười tên yêu thú cấp thấp. Sau đó lại nói rằng nếu như còn dám theo dõi hắn, hoặc là ngăn cản hắn tìm kiếm linh thảo, thì đừng trách hắn không khách khí.
Tên yêu thú kia liền bổ xung thêm.
- Ừ.
Thanh niên tóc xanh gật đầu, sau đó nhịp tay lên chiếc ghế dựa, một lát sau mới lên tiếng:
- Mị Nương, Tô Phong, hai người thấy thế nào?
- Tam thần chủ.
Cô gái xinh đẹp gọi một tiếng, sau đó dùng giọng nói nhu mì của mình nói rằng:
- Người kia có khả năng đánh bại yêu thú cấp mười. Hiển nhiên đã là tu vi Hóa Chân, lúc trước hắn độ kiếp, có nghĩa giờ hắn là Hóa Chân sơ kỳ. Nói cách khác tu vi của hắn hiện so với tam thiếu chủ còn kém một chút, nhưng cũng không nhiều.
Cô gái xinh đẹp kia nói tới đây, thì thanh niên tóc xanh sắc mặt có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là cô gái này nói cũng có chút tâng bốc y, vì y cũng không có bản lĩnh một chiêu đánh bại yêu thú cấp mười.
Cô gái gọi là Mị Nương dường như không thấy sắc mặt của thanh niên tóc xanh kia, vẫn tiếp tục nói:
- Hơn nữa hắn cũng không hề đại khai sát giới, thậm chí còn không thu lấy yêu đan, hiển nhiên là loại tu sĩ biết chừng mực. Cũng không khác nào đang nể mặt Thần Thú sơn mạch chúng ta. Mà hắn lại vừa mắt với mấy cái linh thảo cấp thấp đó, thì cũng có thể hiểu rằng hắn chính là người đến từ bên ngoài. Hơn nữa Đại thần chủ và nhị thần chủ cũng không có mặt ở đây, ý của tôi là...
Thấy cô gái kia có chút do dự, thì thanh niên tóc xanh liền mất hứng nói:
- Có cái gì mà phải do dự, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Vừa rồi cô nói cũng rất đúng.
Nghe được thanh niên tóc xanh nói lời này, thì cô gái xinh đẹp kia vội vàng nói tiếp:
- Vâng thưa Tam thiếu chủ, ý của tôi chính là cứ để cho hắn tùy ý. Loại người này sau khi góp nhặt được một chút linh thảo thì sẽ lập tức rời đi thôi. Vạn nhất chúng ta bức hắn quá, khiến hắn gia nhập vào phe đối lập, trở lại đối phó với chúng ta, thì chúng ta sẽ thiệt thòi lớn.
- Ừ.
Thanh niên tóc xanh gật đầu. Sau đó nhìn về phía tên yêu thú râu cá trê kia nói:
- Tô Phong, ý của ngươi thế nào?
Tên râu cá trê gật đầu:
- Cách nghĩ của tôi cũng giống với Mị Nương, Đại thần chủ và Nhị thần chủ không có ở đây, thì chúng ta nên cẩn thận một chút. Hơn nữa hắn cũng chỉ thu thập một ít linh thảo cấp thấp, lại cách phạm vi hạn chế của chúng ta quá xa. Tôi cũng cảm thấy không cần quá mức để ý tới hắn. Chỉ là gần đây hình như tu sĩ loài người không ngừng lui tới, không biết có phải là bọn chúng đi cùng với nhau không?
Thanh niên tóc xanh vung tay lên nói:
- Cứ như vậy đi, không cần quản chúng có đi cùng nhau hay không, chỉ cần không chạm tới giới hạn của chúng ta, thì chúng ta cũng không cần để ý tới chúng. Cũng không cần thiết phải sợ hãi hắn, nếu có chuyện gì, chờ đại ca và nhị ca của ta trở về đã.
- Vâng thưa Tam thần chủ.
Tên yêu tu vừa rồi bẩm báo vội vã kính cẩn trả lời, sau đó lập tức xoay người lùi ra ngoài.
...
- Diệp Mặc, đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Ngay cả linh thảo cấp tám em cũng có thể thấy được?
Tô Tĩnh Văn càng lúc càng thấy sợ hãi, trong nhẫn trữ vật của cô lúc này đã là một đống lớn linh thảo chất thành núi rồi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Anh cũng muốn biết đây là nơi nào, đến hiện giờ cũng không có yêu thú hay yêu tu lợi hại nào đi ra, thì hẳn không phải là một nơi trọng yếu rồi? Em chờ một chút, anh tìm một con yêu thú tới để hỏi xem sao.
Diệp Mặc vừa định tìm một tên yêu thú nào đó để dò hỏi, thì thần thức đã nhìn thấy một luồng sáng mang theo chân nguyên dao động một cách kịch liệt
Diệp Mặc thấy luồng sáng kia thì lập tức đã biết đó là pháp bảo của Đường Mộng Nhiêu, ngày trước hắn đã từng thấy qua khi ở phía bên ngoài Phỉ Hải thành. Khoảng cách luồng sáng kia xuất hiện chỉ cách nơi hai người Diệp Mặc đang đứng chừng mười dặm. Diệp Mặc cũng không ngờ rằng Đường Mộng Nhiêu hiện vẫn còn sống, hơn nữa còn đang chiến đấu nữa.
Nhưng bên trong dãy núi này thì thần thức cũng bị ngăn trở, không thể nào đưa ra xa được, nếu như không phải là nhìn thấy luồng sáng kia thì Diệp Mặc còn không biết là Đường Mộng Nhiêu hiện tại đang chiến đấu nữa.
Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc đứng bất động, nghi hoặc hỏi hắn một câu:
- Diệp Mặc, anh đang nhìn cái gì thế?
Diệp Mặc quay đầu lại cười nói:
- Không nghĩ tới hóa ra Đường môn chủ còn chưa chết, bây giờ còn đang chiến đấu ở phía trước cách chúng ta chừng mười dặm. Anh nghĩ chắc là cô ấy đang bị yêu thú bao vây rồi. Em nói chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không?
- Vậy mà còn phải hỏi sao? Nhanh đi qua đó...
Tô Tĩnh Văn vội vàng thúc dục Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu:
- Được rồi, vậy thì đi xem.
Tô Tĩnh Văn biết suy nghĩ của Diệp Mặc, nên cô vừa cười vừa nói:
- Anh vẫn còn tức giận vì cái cô Áo Thiên Điệp kia sao? Có ai là người không bao che khuyết điểm chứ, em nghĩ chắc thời gian đó thì anh ở trong mắt Đường môn chủ cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, chết thì cứ chết chứ sao.
- Vậy sao em còn muốn anh đi hỗ trợ?
Diệp Mặc nhìn Tô Tĩnh Văn có chút khó hiểu.
Tô Tĩnh Văn ôm lấy một cách tay của Diệp Mặc rồi nói tiếp:
- Em muốn anh di hỗ trợ vì có hai nguyên nhân. Thứ nhất, khi thú triều nổi lên, nếu như không phải có Đường Mộng Nhiêu tiền bối, thì Phỉ Hải thành đã bị công phá rồi. Anh đã không thể gặp lại em và Ánh Trúc rồi, đây là sự thật. Thứ hai, ở cái đại điện lúc trước, khi Đường môn chủ muốn dùng 'Độn không phù' để rời đi, thì đã gọi chúng ta theo. Chỉ cần hai điểm này, thì chúng ta đã phải giúp đỡ cô ấy rồi. Người không phải là thánh hiền, nào có ai hoàn mỹ? Huống chi một bên là đệ tử mà mình yêu mến, còn một bên lại là người hoàn toàn xa lạ.
Diệp Mặc vuốt má của Tô Tĩnh Văn một cái:
- Em thật đúng là một người mềm lòng, nhưng em nói cũng rất đúng. Chờ sau khi rời khỏi đây, anh sẽ bồi thường cho em. Ừm... hay là lúc trước anh nói với em cái kia...
- Phì...
Tô Tĩnh Văn mặt đỏ bừng, không dám nói gì nữa.
...
Lúc này thì sắc mặt của Đường Mộng Nhiêu đã vô cùng mệt mỏi, hơn nữa toàn thân đều là các vết thương, bênh cạnh cô ngoại trừ đệ tử của mình là Nguyệt Thiền ra, còn có hai thầy trò Chu Ngữ Sương. Ngoài ra còn có một đôi nam nữ nữa, nhưng tất cả mọi người đều thương thế đầy mình, liên tục thay phiên nhau chống đỡ yêu thú tấn công.
Sáu người ở trong sơn cốc này, dựa vào một cái trập pháp phòng ngự cấp tám để phòng thủ. Trận pháp này hiển nhiên không phải là do bốn người Đường Mộng Nhiêu bố trí, bởi vì lúc này đang tu bổ lại trận pháp là một thiếu phụ khoảng hơn ba mươi tuổi. Mà năm người còn lại thì liên tục chống đỡ yêu thú tấn công và bảo vệ thiếu phụ này tu bổ lại trận pháp.
Bản lĩnh trận pháp của thiếu phụ kia cũng không phải là kém, một miếng trận kỳ nhanh chóng được đưa vào vị trí trận pháp bị tổn hại.
Khi Tô Tĩnh Văn kéo tay của Diệp Mặc đi tới, thì thiếu phụ đang tu bổ trận pháp và Đường Mộng Nhiêu là hai người nhìn thấy đầu tiên.
Đường Mộng Nhiêu lập tức lớn tiếng kêu lên:
- Diệp Mặc, mau lại đây, bên này...
Nhưng Đường Mộng Nhiêu chỉ kêu lên một câu kia thì đã ngừng lại rồi, bởi vì Diệp Mặc đang đi tới phía của cô, bọn họ cũng không tránh né hay phi độn, mà là đi tới một cách chậm chạp.
Khiến Đường Mộng Nhiêu và mấy người khác đều cảm thấy kinh dị, chính là vô số yêu thú xung quanh sau khi thấy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn tới, thì đều tách ra hai bên để nhường đường. Không có một con yêu thú nào dám động thủ với hai người cả, cho dù là mấy yêu thú cấp mười đầu lĩnh cũng như vậy.
Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Bởi vì Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đến, cho nên những yêu thú này liền dừng lại việc công kích trận pháp, dõi theo hai người Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, dương như là chúng đang chờ hai người đi qua, rồi mới tiếp tục công kích cái trập pháp phòng ngự cấp tám của mấy người Đường Mộng Nhiêu.
Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi tới trước trận pháp, cũng không đi vào trong, mà lại đứng ở bên ngoài gọi:
- Đường chưởng môn, ra đi, cùng chúng tôi đi thu thập linh thảo, sau đó rời khỏi đây.
- Cậu nói cái gì?
Đường Mộng Nhiêu hoàn toàn cho rằng lỗ tai của mình bị hư rồi. Cô sao có thể không biết ở nơi này có rất nhiều linh thảo chứ? Nhưng những linh thảo này vốn không phải là thứ mà cô có thể động vào.
Mấy ngày trước, cô mang theo Nguyệt Thiền muốn đi xuyên qua dãy núi kia, không ngờ rằng chưa đi được bao xa, đã bị yêu thú cản lại rồi. Nếu như không phải gặp được hai anh em có trập pháp phòng ngự đang chống đỡ với yêu thú ở chỗ này, thì cô đã sớm mất mạng rồi. Về phần hai thầy trò Chu Ngữ Sương, thì đã trốn vào trập pháp phòng ngự này trước cả cô rồi. Bằng không với tu vi của hai người họ, khó mà có thể thoát chết được.
Diệp Mặc không để ý đến Đường Mộng Nhiêu, mà xoay người quay lại nói với vô số yêu thú đang sợ hãi ở xung quanh:
- Lời nói của ta lúc trước các ngươi đã quên rồi sao? Hay là không coi ta ra gì? Những người này đều là bằng hữu của ta, các ngươi muốn ở đây làm gì? Đều cút cho ta.
Nghe xong Diệp Mặc nói, thì chẳng những là Đường Mộng Nhiêu kinh ngạc, mà cả những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, nhưng tình cảnh kế tiếp lại làm cho bọn họ hoàn toàn phải trợn mắt há mồm.
Tất cả những yêu thú kia sau khi nghe được Diệp Mặc nói, mặc dù đều không hề tình nguyện, nhưng vẫn chậm rãi mà rút lui, chỉ chốc lát thời gian, thì tất cả yêu thú đều đã rút lui toàn bộ.
- Diệp Mặc, đây là chuyện gì?
Đường Mộng Nhiêu vừa đi ra, liền kinh ngạc nhìn Diệp Mặc dò hỏi. Trong lòng cô đang có vô số câu hỏi, muốn Diệp Mặc giúp cô giải đáp, cô còn phát hiện ra mình không ngờ lại không nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc nữa.
Tu vi của Diệp Mặc đương nhiên là do hắn cố ý ẩn đi rồi, hắn không muốn để cho yêu thú cao cấp ở đây nhìn ra tu vi của hắn sâu cạn thế nào.
Sau khi nghe thấy Đường Mộng Nhiêu hỏi, thì hắn chỉ mỉm cười:
- Đường môn chủ, cô cứ trị thương trước đi, sau đó đổi lại một bộ quần áo khác, lúc đó chúng ta lại nói chuyện.
Đường Mộng Nhiêu nhìn thương thế của mình một chút, liền gật đầu đi qua một bên. Sau đó bắt đầu vận công trị thương.
Chu Ngữ Sương cùng với sư phụ của cô cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu, đi tới trước mặt Diệp Mặc cảm tạ một tiếng, sau đó cũng đi qua một bên để trị thương.
Nhưng thiếu phụ vẫn luôn tu bổ lại trận pháp thì lại đi tới trước mặt Diệp Mặc, đánh giá Diệp Mặc một chút, sau đó mới dò hỏi:
- Ngài là Thiếu thần chủ đại nhân?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1281: Tây Tích tứ vực
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Thiếu phụ kia nói xong thì cũng không chờ Diệp Mặc trả lời, lại chủ động lắc đầu nói tiếp:
- Xin lỗi, tôi tưởng lầm anh là Thiếu thần chủ
Nói xong cô lại khom người:
- Ngôn Nghiên đa tạ tiền bối cứu mạng, đây là anh trai Trịnh Đông của tôi.
Tay cô chỉ sang người thanh niên mà Diệp Mặc chưa từng gặp qua.
Người thanh niên kia cũng lập tức thi lễ với Diệp Mặc:
- Ngôn Trịnh Đông xin ra mắt tiền bối.
Diệp Mặc nhìn tu vi của hai anh em này một chút, thì thấy cả hai đều là tu vi Ngưng Thể hậu kỳ, cũng không biết vì sao họ lại ở chỗ này. Cô em gái tên Ngôn Nghiên kia hẳn là đã lấy chồng rồi cho nên mới ăn mặc như một thiếu phụ, nhan sắc tuy cũng không tính là đẹp, nhưng cũng không xấu. Anh trai Ngôn Trịnh Đông thì có khuôn mặt thô ráp, nhìn rất hiền hòa, có vẻ cũng ít nói.
Thấy hai người cảm tạ mình, thì Diệp Mặc gật đầu đáp lại:
- Hai vị trước tiên hãy trị thương đi đã, lát nữa tôi muốn hỏi một số việc.
Mọi người đều ngồi xuống vận công trị thương, thật ra thì hai thấy trò Chu Ngữ Sương là bị thương nhẹ nhất. Còn Nguyệt Thiền vốn muốn tìm Tô Tĩnh Văn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Tô Tĩnh Văn đứng cạnh Diệp Mặc, thì cũng có chút do dự.
Tô Tĩnh Văn và Diệp Mặc cũng không phải đợi lâu, thì mấy người Đường Mộng Nhiêu đã trị thương xong rồi.
Ngôn Nghiên sau khi thay đổi lại quần áo, thì lại thấy có vẻ xinh đẹp hơn hẳn, cô biết Diệp Mặc có chuyện cần hỏi, cho nên trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn kính cẩn:
- Tiền bối có vấn đề gì xin cứ hỏi.
Diệp Mặc khoát tay cười nói:
- Chị Ngôn, tuổi của tôi cũng không lớn lắm, chị cứ trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, gọi tiền bối tôi cảm thấy không quen.
Ngôn Nghiên vội vã đáp lại:
- Vâng, anh Diệp.
Tuy rằng tuổi của cô lớn hơn so với Diệp Mặc, nhưng vẫn không dám trực tiếp gọi thẳng tên của Diệp Mặc. Ở Tu Chân Giới, thì cấp bậc luôn phân chia rõ ràng, có thực lực thì sẽ có địa vị cao. Diệp Mặc gọi cô là chị, đó là khách khí với cô, nhưng cô cũng không thể tự xưng là chị được.
Diệp Mặc cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, liền mở miệng hỏi:
- Ở đây là đâu vậy?
Nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, thì mấy người Đường Mộng Nhiêu cũng đều chăm chú hơn, hiển nhiên là tới hiện giờ, thì tất cả cũng chưa biết được đây là nơi nào, lúc trước sau khi tách khỏi Diệp Mặc rời đi, thì vẫn một mực phải chiến đấu liên tục.
Ngôn Nghiên vội vàng đáp:
- Anh Diệp, ở đây gọi là Thần Thú sơn mạch, là nơi trồng các loại linh thảo thừa thãi. Ở bên ngoài thì những linh thảo này vô cùng trân quý, nhưng ở đây thì lại chẳng khác gì rễ cây cả.
Thần Thú sơn mạch? Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Đường Mộng Nhiêu một chút. Đường Mộng Nhiêu cũng hiểu được ý của hắn, nhưng cô cũng có chút mờ mịt mà lắc đầu:
- Tôi cũng không biết Thần Thú sơn mạch, chưa từng nghe nói qua Bắc Vọng Châu có Thần Thú sơn mạch nào cả.
- Lẽ nào ở đây không phải là Bắc Vọng Châu?
Tô Tĩnh Văn kinh ngạc thốt lên. Cô mặc dù chưa bao giờ vượt qua Vô Tâm Hải, nhưng lại biết tất cả các Châu khác của đại lục Lạc Nguyệt đều cách Bắc Vọng Châu vô cùng xa.
Diệp Mặc âm thầm than vãn, thật là một cái truyền tống trận cường hãn. Rốt cuộc là cái truyền tống trận này đã đưa bọn họ tới nơi nào vậy? Bọn họ dùng cả linh thạch cực phẩm lẫn tiên tinh để khởi động một cái truyền tống trận bị lỗi sao, không ngờ lại vượt ra khỏi Bắc Vọng Châu luôn.
Diệp Mặc nghe Ngôn Nghiên nói xong thì trong lòng cũng trầm xuống. Nếu là chỉ vượt ra khỏi Bắc Vọng Châu thì còn tốt, vì hắn còn có 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', nhưng vạn nhất mà vượt ra khỏi đại lục Lạc Nguyệt thì xong rồi.
Hắn vừa đinh hỏi lại Ngôn Nghiên, thì lại nghe thấy Ngôn Nghiên kinh ngạc nhìn mấy người Diệp Mặc thốt lên:
- Tiền... anh Diệp, các anh là từ Bắc Vọng Châu tới đây sao? Đã vượt qua Vô Tâm Hải sao?
Nghe xong lời này, thì trong lòng Diệp Mặc liền thở phảo nhẹ nhõm. Ngôn Nghiên biết Vô Tâm Hải, biết Bắc Vọng Châu, thì có nghĩa là bọn họ vẫn còn đang ở đại lục Lạc Nguyệt. Ở trên đại lục Lạc Nguyệt thì Diệp Mặc có thể an tâm, vì hắn có 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Cho dù là Nam An Châu cách xa Bắc Vọng Châu nhất thì cũng chỉ cần thời gian ngắn là hắn đã có thể vượt qua Vô Tâm Hải rồi.
Sau khi đã có chút an lòng, thì Diệp Mặc lại gật đầu:
- Đúng thế, chúng tôi là từ Bắc Vọng Châu tới đây. Đối với nơi này còn rất xa lạ, cô hãy nói một chút đi, đây là Châu nào vậy? Còn có chỗ này là nơi nào?
Ngôn Nghiên thở dài một hơi, cô nghĩ tới việc vừa rồi Diệp Mặc chỉ quát một tiếng yêu thú liền bỏ đi, thì trong lòng đã biết Diệp Mặc hẳn không phải là người tầm thường rồi.
Hiện tại Diệp Mặc hỏi, cô càng không dám chậm trễ, vội vàng trả lời:
- Anh Diệp, nơi chúng ta đang đứng là Thần Thú sơn mạch, ở phía đối diện Thần Thú sơn mạch có một con sông gọi là Thông Minh Hà, dài vô cùng vô tận, không ai biết rằng Thông Minh Hà rốt cuộc là dài tới tận đâu. Đương nhiên cũng có một số lời đồn rằng Thông Minh Hà đi thông tới Ma Vực*.
Diệp Mặc nhíu mày, cắt đứt lời Ngôn Nghiên:
- Ma Ngục*? Tôi có nghe nói qua có một cấm địa Ma Ngục, lẽ nào nơi này là Nam An Châu? Cấm địa Ma Ngục là ở Nam An Châu Mà
*Vực và Ngục trong tiếng Trung là đồng âm
Ngôn Nghiên vội lắc đầu:
- Anh Diệp, tôi cũng đã nghe nói qua Nam An Châu, nhưng ở đây cũng không phải là Nam An Châu, mà là Tây Ích Châu, nhưng Ma Vực ở đây đúng là cấm địa Ma Vực.
Hóa ra là đã tới Tây Ích Châu rồi. Diệp Mặc gật đầu, Tây Ích Châu so với Nam An Châu thì gần Bắc Vọng Châu hơn nhiều, điểm này Diệp Mặc không cảm thấy lo lắng.
Nhưng Đường Mộng Nhiêu nghe được những lời này thì lại vô cùng chấn động, không ngờ là lại tới tận Tây Ích Châu rồi. Với tu vi hiện tại của cô, thì hiển nhiên là không có khả năng vượt qua Vô Tâm Hải. Cô liền nhìn về phía Diệp Mặc, nếu như Diệp Mặc muốn trở về, thì cô hẳn là phải xin đi nhờ Diệp Mặc rồi.
Mà sư phụ của Chu Ngữ Sương nghe được đây là Tây Ích Châu thì sắc mặt lại lộ ra vẻ vui sướng, hiển nhiên thì với y mà nói, thì nơi này tốt hơn Bắc Vọng Châu rất nhiều. Linh khí ở đây đầy đủ, hơn nữa chỉ cần nhìn linh thảo ở Thần Thú sơn mạch này, thì đã biết là ở đây sẽ không lo đến việc thiếu thốn tài nguyên tu luyện rồi, cho nên y căn bản là không có dự định quay về Bắc Vọng Châu.
- Cô nói là “Vực” trong từ “Địa vực” hay “Ngục” trong từ “Lao ngục”?
Diệp Mặc có cảm giác không được đúng lắm.
Tuy rằng địa vực và địa ngục có thể nhầm lẫn, nhưng lần này Ngôn Nghiên đã nghe rõ lời Diệp Mặc nói cho nên vội vàng đáp lại:
- Ma Vực tất nhiên là vực trong từ địa vực.
Nói xong thì Ngôn Nghiên lại nói tiếp:
- Ở đối diện Thông Minh Hà là rừng rậm không có điểm cuối, nó có tên gọi là Rừng rậm vô tận, nghe nói bên trong đó linh thảo cao cấp và linh dược cao cấp còn nhiều hơn ở Thần Thú sơn mạch này, hơn nữa càng trân quý hơn nhiều.
- Vậy hai người từ đâu tới đây? Ở đây còn có tu sĩ loài người sao? Tôi nghe nói Tây Ích Châu rất ít tu sĩ nhân loại mà.
Đường Mộng Nhiêu lên tiếng.
Ngôn Nghiên gật đầu:
- Chúng tôi từ Tây Tu thành tới đây. Ở Tây Ích Châu có một thành thị của tu sĩ loài người, chính là Tây Tu thành. Tây Tu thành thành cũng không nhỏ hơn Thần Thú sơn mạch này, hầu như tất cả các tu sĩ loài người đều đi tới Tây Tu thành để tu luyện, hoặc là giao dịch, hoặc là làm những chuyện khác.
Tô Tĩnh Văn sợ hãi than một tiếng:
- Tây Tu thành cũng không nhỏ hơn Thần Thú sơn mạch này? Có thành thị lớn như vậy sao?
- Đúng thế, nếu nói Tây Tu thành thành là một thành thị, thì không bằng nói đó là phạm vi của tu sĩ loài người ở Tây Ích Châu này. Ở Tây Ích Châu, địa vực có thể chia làm bốn mảnh, mảnh thứ nhất là chỗ ở của yêu thú, bao gồm cả Thần Thú sơn mạch và Rừng rậm vô tận. Thứ hai là Tây Tu thành của tu sĩ loài người. Thứ ba là Thông Minh Hà và Ma Vực.
Ngôn Nghiên lập tức lên tiếng giải thích.
Diệp Mặc có chút khó hiểu, liền vội vàng hỏi lại:
- Thông Minh Hà chỉ dài có vài trăm dặm thôi chứ, thần thức cũng có thể nhìn thấy phía đối diện, vậy thì tại sao nó và Ma Vực lại là mảnh thứ ba?
Ngôn Nghiên lắc đầu:
- Anh Diệp, anh không biết rồi. Ở Thông Minh Hà thì không phải là lúc nào thần thức cũng có thể nhìn tới phía đối diện được, anh chỉ nhìn tới vài trăm dặm, nhất định là đã nhìn tới một góc thác rồi. Kỳ thực khi anh thật sự muốn vượt qua Thông Minh Hà, thì thậm chí còn phải tốn nhiều thời gian hơn cả vượt qua Vô Tâm Hải. Cùng một hoàn cảnh, nếu như không phải có đoạn đường riêng, thì không có cách nào vượt qua Thông Minh Hà cả. Riêng đoạn đường để đi tới một góc kia thôi, cũng phải mất đến một năm trời ấy chứ, cũng như hiện nay
Mấy người Diệp Mặc lúc này mới hiểu rõ, hóa ra sa mạc mà bọn họ đặt chân xuống chính là một góc mà thôi. Xem ra bọn họ rất là may mắn, nếu như chệch đi một chút, rơi xuống Thông Minh Hà, thì không chừng sẽ gặp nguy hiểm khôn cùng.
- Vậy Ma Vực là nơi nào?
Diệp Mặc lúc này giống như là một học sinh hiếu học vậy.
Ngôn Nghiên cũng không cảm thấy chút phiền toái nhàm chán nào, mà nhanh chóng trả lời:
- Ma Vực không có ai đi qua, nghe nói có hai cách để tới Ma Vực, một chính là vượt qua Thông Minh Hà, nhưng một khi tiến vào Thông Minh Hà thì không có ai sống sót cả, có lẽ nói đúng hơn là không có ai đi ra cả. Cách khác chính là đi qua Sa Hà. Sa Hà chính là vực thứ tư của Tây Ích Châu và cũng là diện tích lớn nhất, không ai có thể đi hết toàn bộ Sa Hà cả, rất nhiều tu sĩ sau khi đi vào đều đã bị mất phương hướng, cuối cùng không có cách nào để trở ra cả.
Sau khi nghe Ngôn Nghiên nói, thì mấy người Diệp Mặc đều trầm mặc. Tây Ích Châu này thực sự là quá mức quỷ dị, không nói đến việc đầy rẫy yêu thú cao cấp, mà ngay cả thành thị của tu sĩ loài người cũng chỉ có một cái. Điều này còn chưa tính, lại còn có hai nơi nguy hiểm như Thông Minh Hà và Sa Hà nữa chứ.
- Vậy chúng ta hiện tại muốn rời khỏi Tây Ích Châu, thì cần phải đi về hướng nào, thì mới có thể tiến vào Vô Tâm Hải?
Đường Mộng Nhiêu có chút lo lắng cho Ngọc Nữ Phái của mình, cho nên suy nghĩ đầu tiên chính là muốn vượt qua Vô Tâm Hải để trở lại Bắc Vọng Châu.
Ngôn Nghiên liền trả lời:
- Nếu như muốn đi Vô Tâm Hải, thì nhất định phải quay lại Tây Tu thành. Chỉ có Tây Tu thành thành mới có thể đi vào Vô Tâm Hải.
Diệp Mặc ừ một tiếng rồi nói:
- Chúng ta ở đây thu thập linh thảo một chút đã, rồi sau đó đi tới Tây Tu thành. Được rồi, vừa rồi cô hỏi tôi có phải là Thiếu thần chủ gì đó hay không, nghĩa là sao? Mà cô là tu sĩ ở Tây Tu thành, vì sao lại tới Thần Thú sơn mạch này?
Ngôn Nghiên thấy tất cả đang nhìn về phía cô, thì liền vội vàng trả lời:
- Bởi vì Thần Thú sơn mạch có ba đại Thần chủ, còn có một Thiếu thần chủ nữa. Tôi nhìn thấy những yêu thú kia bị anh quát một cái liền bỏ đi, thì tưởng rằng anh là Thiếu thần chủ. Sau tôi lại thấy chị Đường gọi anh là Diệp Mặc, cho nên tôi mới biết mình nghĩ sai rồi. Hơn nữa...
Ngôn Nghiên nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Văn, do dự một chút rồi mới nói tiếp:
- Tôi nghe nói những vị hôn thê của Thiếu thần chủ rất không thích Thiếu thần chủ, cô ta cũng không thể nào cùng xuất hiện với Thiếu thần chủ ở Thần Thú sơn mạch này như hai vị cả, vì thể khi tôi nhìn thấy vợ chồng anh Diệp thắm thiết với nhau như vậy, thì tôi biết mình đã sai rồi. Bởi vì Thiếu thần chủ kia vô cùng để ý đến vị hôn thê của mình, cũng không thể nào đi cùng người khác như vậy được, vì y sợ chuyện sẽ truyền đến tai của vị thôn thê.
Diệp Mặc gật đầu, trong lòng liền nghĩ rằng Thiếu thần chủ kia khẳng định là địa vị không thấp hơn ba vị thần chủ là bao nhiêu. Ở Thần Thú sơn mạch này thì tuyệt đối là người có quyền lực cao cao tại thượng. Một người như vậy lại có thể sợ vợ, thì hiển nhiên là vị hôn thê kia cũng không phải là bình thường. Nếu không phải là tuyệt sắc vô song, thì điạ vị cũng phải cao vô cùng, thậm chí là cả hai thứ đều có.
Thấy Diệp Mặc không hề để tâm, thì Ngôn Nghiên thở phào một cái rồi tiếp tục nói:
- Chúng ta hiện tại mặc dù là đang ở Thần Thú sơn mạch, nhưng cũng không phải là cấm địa của Thần Thú sơn mạch. Ở Thần Thú sơn mạch, thì việc tu sĩ loài người lén đến thu thập linh thảo đã là bí mật được công khai rồi. Nhưng ở đây có rất nhiều yêu thú cao cấp, cho nên đại bộ phận các tu sĩ đi vào đều bị yêu thú cắn nuốt hết
- Vậy sao hai người còn dám đến?
Diệp Mặc cau mày hỏi lại.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1282: Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Vẻ mặt Ngôn Nghiên buồn bã nói:
- Vì tôi vẫn còn một người em trai nữa tên Ngôn Trịnh Tân, ba mươi năm trước khi nó tham gia trận chiến Thiên Cương ba mươi sáu vực ở Tây Tu thành, ở vực thứ chín bị người khác hạ độc. Xương cốt toàn thân mềm hóa không có cách nào tu luyện được, trừ phi cải tạo lại thân thể hoặc đi giải độc.
- Chị muốn tìm Dịch Tinh đằng?
Diệp Mặc lập tức nói.
Ngôn Nghiên khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, dược liệu cải tạo lại thân thể chúng tôi căn bản không dám hi vọng. Huống chi nếu như có thể tìm được Dịch Tinh Đằng còn có hi vọng nhiều hơn là cải tạo lại thân thể. Nếu không phải vì tìm Dịch Tinh Đằng chúng tôi căn bản sẽ không đến nơi có nhiều tu sĩ bỏ mạng như Thần Thú Sơn mạch này.
Dịch Tinh Đằng là linh dược tốt để giải độc cốt, Diệp Mặc có thể nói ra cái tên này, Ngôn Nghiên cũng không có gì là ngạc nhiên.
- Tôi cũng muốn đào linh thảo, chị đi theo tôi đi. Có thể tìm được hay không thì phải xem số phận của chị thế nào.
Diệp Mặc ngay sau đó nói, chuyện tiện tay giúp đỡ như này, Diệp Mặc cũng quá để ý đến, linh thảo của Thần Thú Sơn mạch này rất nhiều, đừng nói đến vài người, cho dù là hàng nghìn người đến đào cũng đào không hết.
- Cám ơn anh Diệp
Ngôn Nghiên nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức vui mừng cám ơn. Đi theo sau Diệp Mặc đào tìm linh thảo ở nơi này, yêu thú căn bản cũng không dám đến gần, bình thường làm gì có thể gặp được chuyện tốt như này? Chuyện tốt như này ở Tây Tu thành, cho dù là đánh vỡ đầu, thì người khác cũng dám cướp.
Cho dù người không mấy nói như Ngôn Trịnh Đông cũng bước tới trước mặt Diệp Mặc tỏ vẻ cảm ơn, nếu như không theo Diệp Mặc, bọn họ cho dù có đến được Thần Thú Sơn mạch, nhưng muốn tìm được Dịch Tinh Đằng, cũng là vô cùng khó khăn.
Diệp Mặc cũng không hỏi nhiều, một đoàn người đi cùng Diệp Mặc, vừa đào linh thảo, vừa nói chuyện, cứ giống như trong vườn rau nhà mình vậy. Mấy người đào một hồi lâu, thấy ngạc nhiên là không có con yêu thú này dám xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thậm chí một số con yêu thú đi qua thấy mấy người này đang đào linh thảo, cũng vội vàng chuyển ra chỗ khác, tránh mọi người ra.
Lúc mới bắt đầu, Đường Mộng Nhiêu và Ngôn Nghiên còn có chút lo lắng, nhưng sau đó lại giống Tô Tĩnh Văn, bắt đầu vùi đầu vào đào linh thảo, loại cơ hội này đúng là nghìn năm có một.
Cái đáng tiếc chính là, linh thảo nơi này mặc dù rất nhiều, nhưng chủ yếu là linh thảo cấp năm cấp sáu, linh thảo cấp bảy thì lại ít gặp. Linh thảo cấp tám thì cũng có, nhưng số lượng lại vô cùng ít ỏi, cho dù là có, thì cũng là những linh thảo cấp tám thường gặp, còn Dịch Tinh Đằng, mấy người đào nửa ngày cũng không gặp.
Thời gian trôi đi Ngôn Nghiên càng lúc này sốt ruột, cô biết Diệp Mặc không thể nào cứ ở lại trong Thần Thú Sơn mạch này đào linh thảo được, một khi Diệp Mặc cảm thấy linh thảo của mình đủ rồi, muốn ra khỏi đây, thì mình lại cũng càng đừng nghĩ đến Dịch Tinh Đằng được.
Đường Mộng Nhiêu nhìn vẻ mặt của Ngôn Nghiên trong lòng thầm than, Ngôn Nghiên cứu cô và đệ tử của cô, cô thật trong lòng vẫn còn cảm kích Ngôn Nghiên. Cho nên cô chủ động nói:
- Ngôn sư muội, lúc trước cô nói em trai của than gia vào Thiên Cương ba mươi sáu vực là cái gì?
Cô muốn Ngôn Nghiên thoải mái một chút, lúc này mới nói một câu.
Ngôn Nghiên nghe Đường Mộng Nhiêu nói vậy, quả nhiên có chút thu hút, cô lập tức trả lời:
- Ở Tây Tu thành có ba nơi nổi tiếng nhất. Thứ nhất là tháp Sinh Tử, thứ hai là Hành Tu hội, thứ ba là Thiên Cương ba mươi sáu vực. Mà Thiên Cương ba mươi sáu vực lại nổi tiếng nhất trong ba cái này, dường như tất cả tu sĩ trên cấp Ngưng Thể ở Tây Tu thành đều đi qua Thiên Cương ba mươi sáu vực rồi.
Không đợi Đường Mộng Nhiêu hỏi tiếp, Ngôn Nghiên lại nói tiếp:
- Thiên Cương ba mươi sáu vực đó là nơi tốt nhất để tu sĩ tu luyện vực, những tu sĩ trên cấp Ngưng Thể muốn lĩnh ngộ ‘tràng’, nơi tốt nhất chính là Thiên Cương ba mươi sáu vực. Còn những tu sĩ trên cấp Ngưng Thể muốn lĩnh ngộ ‘vực’, nơi tốt nhất cũng là ba mươi sáu vực. Thậm chí một số tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, vì muốn hiểu sâu hơn về vực, cũng đều đến Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Diệp Mặc vốn dĩ không có chút hứng thú gì với cái gì mà Thiên Cương ba mươi sáu vực, nhưng nghe thấy Ngôn Nghiên nói vậy, cũng có chút hứng thú rồi. Một nơi có thể tu luyện vực, sao có thể đơn giản? Vực của hắn mặc dù đã là tiểu thành rồi, nhưng đó cũng chỉ là thông qua sự lĩnh ngộ của bản thân, vẫn còn chưa được tổng kết thông qua việc đánh nhau với người khác. Nói cách khác là công lao của Tam sinh quyết của hắn.
Hắn có lẽ chưa hiểu một cách hệ thống về vực, cũng không có ai dạy cho hắn. Nếu có một nơi như Thiên Cương ba mươi sáu vực, để cho hắn có khái niệm hoàn chỉnh để hiểu vực thêm chút, muốn thông qua Tam Sinh quyết để hoàn thiện, vậy thì lực chiến đấu của hắn cũng được tăng lên không ít. Trận pháp của hắn chính là vì sau khi trải qua La Khúc thập bát bàn, mới dưới sự trợ giúp của Tam sinh quyết nhanh chóng thăng cấp. Lúc này vực của hắn đã là tiểu thành, nếu đến Thiên Cương ba mươi sáu vực lĩnh ngộ một chút, làm sao lại không thể đại thành được?
Diệp Mặc đã là tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ sáu, tầm quan trọng của vực đương nhiên biết rất rõ. Tu vi càng cao không chỉ là hiểu biết về chân nguyên và thần thức nữa, mà là sự hiểu biết về pháp thuật cùng với sự hiểu biết về cảnh giới, vực chính là một loại trong cảnh giới, mà cái ý nghĩa mà lúc trước hắn lĩnh ngộ được và ‘cảnh’ cũng là một loại trong cảnh giới.
- Những tu sĩ thông qua Thiên Cương ba mươi sáu vực, có phải là càng hiểu sâu hơn về vực hay không?
Diệp Mặc lập tức hỏi, hắn đã có chút hiếu kỳ với Thiên Cương ba mươi sáu vực này rồi.
Ngôn Nghiên vội vàng lắc đầu nói:
- Diệp đại ca, anh chưa từng đến Tây Tu thành, cũng chưa từng gặp Thiên Cương ba mươi sáu vực. Mặc dù Thiên Cương ba mươi sáu vực từ xưa tới nay vẫn tồn tại, nhưng chưa ai thông qua được vực thứ ba mươi, tôi đã từng gặp một tu sĩ Hóa Chân lợi hại nhất cũng chỉ trong vực thứ hai mươi sáu đã chủ động ra ngoài rồi.
- Vậy sao gã không tiếp tục tiến sâu và vực thứ hai mươi bảy?
Nguyệt Thiền nhỏ tuổi nhất, lòng hiếu kỳ cũng là lớn nhất, nhưng vấn đề mà cô hỏi cũng là cái mà mọi người muốn biết.
Ngôn Nghiên lại nói:
- Bên trong ba mươi sáu vực có thể lĩnh ngộ ‘tràng’ và khái niệm của ‘vực’, có thể càng hiểu sâu hơn về ‘vực’, đối với tu sĩ mà nói là nơi tu luyện bổ trợ tốt nhất. Nhưng nếu không nắm chắc mà xông đến ‘vực’ tiếp theo, miễn cưỡng đi vào, thì sẽ bị ‘vực’ xé nát, căn bản không thể ra ngoài được. Tên tu sĩ Hóa Chân đó sau khi đến vực thứ hai mươi sáu, biết mình không thể nào đi tiếp được nữa, cho nên mới ra ngoài. Trong Thiên Cương ba mươi sáu vực, mỗi năm có vô số chết trong đó.
- Vậy em trai của cô có phải cũng vì…
Đường Mộng Nhiêu theo bản năng hỏi một câu, cô đang nghĩ em trai của Ngôn Nghiên có phải là vì xông vào Thiên Cương ba mươi sáu vực miễn cưỡng muốn thông qua được cửa tiếp theo, nên mới bị ‘vực’ gây thương tích. Nói được một nửa, Đường Mộng Nhiêu cũng biết không nên hỏi như này. Như vậy sẽ khiến cho Ngôn Nghiên đau lòng, lúc trước mục đích của cô chính là chuyển hướng đề tài, không ngờ lại phải quay lại.
Ngôn Nghiên lập tức lắc đầu nói:
- Không phải, em trai tôi lúc trước là tu vi Ngưng Thể viên mãn, nó và bạn của nó hẹn xông vào Thiên Cương ba mươi sáu vực, vừa mới đi qua được vực thứ chín, kết quả em trai tôi lại bị đánh lén trong vực thứ chín đó.
Thấy Ngôn Nghiên lại nhớ tới em trai của mình, những người xung quanh biết đều không nói gì thêm.
Còn lúc này Ngôn Nghiên vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy phía mà Diệp Mặc đang đi tới, đột nhiên kêu lên:
- Diệp đại ca, phía trước không thể vào được đâu.
Diệp Mặc dừng bước lại, nghi ngờ nhìn Ngôn Nghiên hỏi:
- Tại sao phía trước lại không thể vào được?
- Thần Thú Sơn mạch chỉ đến đây mà thôi, phía trước là cấm địa rồi, bất kể tu sĩ con người nào không được cho phép thì cũng không thể vào được, nếu không sẽ bị giết không tha. Những Dẫn linh thụ xếp hàng dài liên miên kia chính là đánh dấu, đi qua hàng dẫn linh thụ dài liên miên không ngớt phía sau dãy núi chính là cấm địa Thần Thú, qua những Dẫn linh thụ này chính là phạm vi cấm địa. Một khi vào rồi, yêu thú trong Thần Thú Sơn mạch sẽ toàn lực giết chết, cho nên chúng tôi mặc dù lén lút vào Thần Thú Sơn mạch tìm linh thảo, cũng không dám qua Dẫn linh thụ một bước.
Ngôn Nghiên vội nói.
Diệp Mặc cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm phía sau hàng Dẫn linh thụ trước mặt, liền biết được linh thảo cao cấp thực thụ không phải những linh thảo mà bọn họ đang hái, mà là bên trong cấm địa phía sau hàng Dẫn linh thụ kia. Thần thức của Diệp Mặc mở rộng thêm một chút, liền phát hiện ra cấm địa này hắn căn bản không thể nào nhìn rõ được.
Bên trong cấm địa này hẳn là có trận pháp thần thức, chỉ có thể dùng mắt thường nhìn, thần thức không quét được đến chỗ xa hơn.
Bây giờ Ngôn Nghiên nói nơi này là cấm địa, hắn cũng không muốn đi vào, nếu như Ngôn Nghiên không nói, yêu thú cao cấp đến rồi, hắn có thể nói là không biết.
Diệp Mặc biết Thần Thú Sơn mạch chắc chắn có yêu thú tu vi cực cao, hắn gật gật đầu, mặc dù không tiến vào bên trong cấm địa, nhưng lại hái được nhiều linh thảo, cũng coi như thu hoạch không nhỏ rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đến bây giờ vẫn chưa có con yêu thú nào đến quấy rối hắn, rõ ràng những con yêu thú đó cũng nhận được chỉ thị của yêu thú cấp cao trong cấm địa này, nếu người khác cũng không muốn rắc rối, thì Diệp Mặc cũng không muốn bới móc làm gì.
Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị rời đi, Ngôn Nghiên vừa mới kêu Diệp Mặc đừng vào trong cấm địa lại từ bên người Diệp Mặc vọt vào cấm địa.
- Ngôn Nghiên, cô muốn làm gì…
Đường Mộng Nhiêu trong lòng cả kinh, cô đương nhiên biết Thần Thú Sơn mạch tuyệt đối không đơn giản. Mặc dù cho đến bây giờ cô cũng không biết Diệp Mặc dùng cách gì, khiến những con yêu thú kia không dám đến gây rắc rối cho hắn, nhưng một khi chọc giận yêu thú trong cấm địa của Thần Thú Sơn mạch kia, bọn họ cuối cùng có thể chạy thoát được không, thì vẫn là một nghi vấn.
Ngôn Nghiên vừa rồi cũng nói đây là cấm địa, tại sao chính cô lại xông vào trong đó?
Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ hành động của Ngôn Nghiên, nhưng khi mắt của hắn nhìn thấy một gốc Dịch Tinh Đằng trong cấm địa, lập tức hiểu ra.
Gốc Dịch Tinh Đằng, Ngôn Nghiên cũng nhìn thấy rồi, rõ ràng cô chính là hướng về phía gốc Dịch Tinh Đằng đó.
Diệp Mặc cũng không ngăn Ngôn Nghiên lại, hắn biết Ngôn Nghiên sau khi lấy được Dịch Tinh Đằng, chắc chắn sẽ lập tức ra ngoài.
Nhưng Ngôn Nghiên lại không có may mắn đến vậy, cô vừa mới xông vào cấm địa phía sau Dẫn linh thụ kia còn chưa được một nghìn mét, thì một bóng người màu xám vọt tới, Ngôn Nghiên hét lên thảm thiết, liền bị bóng người màu xám kia đánh ra xa, bắn từ trong cấm địa ra ngoài. Ngay tại chỗ phun ra mấy ngụm máu tươi, ngã co quắp trên mặt đất.
Diệp Mặc cau mày, lấy ra một viên đan dược đưa cho Tô Tĩnh Văn nói:
- Tĩnh Văn, em mang cái này đến cho Ngôn Nghiên ăn.
Nói xong hắn liền xông vào cấm địa.
Bóng người màu xám sau khi đá cho Ngôn Nghiên hộc máu, cũng không ẩn mình, rõ ràng là một con yêu thú Kiếp Biến đỉnh phong. Tên yêu tu này nhìn thấy Diệp Mặc tới, vẻ mặt lộ ra biểu cảm căng thẳng, nhưng cũng không ra tay với Diệp Mặc.
Khi nó nhìn thấy Diệp Mặc bước vào cấm địa, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức lớn tiếng quát:
- Mày có biết là bây giờ mày đã vào cấm địa của Thần Thú Sơn mạch chưa? Luật của cấm địa của Thần Thú Sơn mạch chúng tao là vào rồi thì giết không tha.
Nó sở dĩ cũng không đối phó với Diệp Mặc như với Ngôn Nghiên, đó là vì nó không nhìn ra được tu vi của Diệp Mặc. Nếu như không phải là vì Diệp Mặc, Ngôn Nghiên vừa nãy tiến vào cấm địa, nó đã một chưởng đánh chết rồi, làm gì còn để cho Ngôn Nghiên sống sót nữa?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ