- Được rồi, ông Tống, quận Thạch Cổ của ông cũng không tính là kém nhất. Ông ở đây kêu ca vớ vẩn, vậy thì người ta ở mấy quận Đông Cố, Bạch Tháp thì làm thế nào?
Thẩm Tử Liệt bật cười.
- Khó khăn thì chắc chắn có rất nhiều, nhưng công việc thì vẫn phải triển khai, có cần mấy cán bộ chúng tôi làm gì không?
- Đúng rồi, Bí thư Thẩm, nghe nói vụ khế năm nay ở mấy quận phía Nam sắp đến lúc thu hoạch, không biết sản lượng ra sao? Loại quả này nghe nói là rất mới, trong quận chúng tôi cũng có hai xã vào năm ngoái đã thử trồng khoảng năm sáu trăm mẫu ở vùng núi hoang, liền muốn xem kết quả thế nào.
Tống Thành Hoa dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
- Không biết loại quả này có bán được giá không? Hồi năm kia những người ở Cục nông nghiệp quận ba hoa khoác lác, nói rằng thứ quả đó giàu dinh dưỡng, hàm lượng vitamin ABC gì đó vô cùng phong phú, rất được ưa chuộng, không biết có chuyện như vậy thật không?
Khế là đặc sản của vùng Lê Dương này, tên sách là cây dương đào (trái kiwi).
- Hẳn là cũng khá. Có điều loại khế này, cũng chính là quả dương đào, là loại quả mới xuất hiện. Hình như người dân trong thành phố chúng ta vẫn chưa quen với loại hoa quả này lắm?
Thẩm Tử Liệt cũng biết sơ sơ ở địa khu Lê Dương có vài huyện đã lần lượt trồng loại quả này.
Hóa ra vùng núi này cũng có loại khế dại, nhưng dù là chất lượng hay sản lượng đều không cao, căn bản không hình thành việc trồng trọt phục vụ kinh doanh. Có điều hai năm trước có một cán bộ thuộc bộ Nông nghiệp được cử xuống tạm giữ chức Phó chủ tịch Địa khu Lê Dương, đã dốc sức mở rộng việc gieo trồng giống khế có chất lượng tốt ở địa khu Lê Dương. Việc này cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương, cho nên Địa khu Lê Dương ngoài Nam Đàm ra còn có hai huyện Hoắc Sơn và Phụ Đầu đều tận dụng núi và sườn núi hoang tiến hành cải tạo, gieo trồng khế với các quy mô khác nhau. Trong đó quy mô của huyện Hoắc Sơn lên tới hai nghìn mẫu, Nam Đàm đạt một nghìn năm trăm mẫu, còn Phụ Đầu thì là tám trăm mẫu.
- Chắc không phải thế chứ? Bí thư Thẩm, tôi nghe người đưa tin của Cục nông nghiệp địa khu nói loại quả này rất thịnh hành ở nước ngoài, trong các thành phố lớn đều rất được ưa chuộng, có thể bán rất được giá đấy. Tôi đang cân nhắc diện tích núi hoang và sườn núi hoang của quận Thạch Cổ chúng tôi không ít. Năm nay trong quận chúng tôi đã cải tạo bốn trăm mẫu để trồng khế, chuẩn bị mùa xuân năm sau tiếp tục cải tạo một nghìn đến một nghìn hai trăm mẫu nữa. Nếu như loại quả này có sản lượng kha khá, lại có thể bán được giá thì chúng tôi sẽ mở rộng kế hoạch cải tạo đến một nghìn năm trăm mẫu hay hai nghìn mẫu cũng không phải là chuyện không thể, chính là để xem hiệu quả kinh tế ra sao đã.
Tống Thành Hoa vô cùng hào hứng.
- Nghe nói bên quận Ngô Bảo cũng đang tiến hành cải tạo sườn núi hoang, chắc cũng là muốn theo phong trào trồng khế này.
- Ồ? Mọi người đều cho rằng loại khế này sẽ mang lại hiệu quả kinh tế lớn như vậy ư? Trong huyện trồng tổng cộng bao nhiêu khế?
Thẩm Tư Liệt hơi kinh ngạc. Đầu năm nay ông ta mới đảm nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện, trước kia làm Phó bí thư cũng không tiếp xúc cụ thể với những công việc phía chính phủ. Mà lúc ban đầu khi địa khu Lê Dương bắt đầu gieo trồng khế, ông ta còn công tác ở tỉnh. Mà trong huyện cũng có một Phó chủ tịch huyện chuyên quản lý mảng nông nghiệp, cho nên ông ta không nắm rõ tình hình gieo trồng khế ở huyện cho lắm.
- Chắc là có khoảng một nghìn năm sáu trăm mẫu, chủ yếu tập trung ở hai quận Đông Cố và Bạch Tháp. Bọn họ triển khai sớm, năm nay đã sắp thu hoạch. Chúng tôi và Ngô Bảo đều là năm nay mới bắt đầu làm, quy mô cũng nhỏ. Có điều nghe ý kiến của chuyên gia từ Cục nông nghiệp địa khu và Sở khoa học nông nghiệp, loại khế này vào thời kỳ phát triển mạnh có sản lượng rất cao, nếu như có thể bán được giá cũng coi như mở thêm một con đường để nông dân tăng thu nhập và làm giàu.
Tống Thành Hoa nhìn qua Bí thư và Chủ tịch xã Thạch Kiều một cái.
- Ông Vu, Thừa Thái, hai người định mùa xuân năm sau gieo trồng bao nhiêu?
- Ha ha, Bí thư Tống, Thạch Kiều chúng tôi trù tính là ba trăm mẫu. Tuy nhiên chỗ chúng tôi núi hoang rất nhiều, bốn trăm mẫu cũng không thành vấn đề, chủ yếu là xem tình hình năm nay của mấy quận phía nam.
Vu Liên Sơn cũng là Bí thư Đảng ủy xã đã nhiều năm, với cuộc trò chuyện của Tống Thành Hoa và Thẩm Tử Liệt thì chỉ có cười và đứng nghe chứ không nói xen vào, mãi đến khi Tống Thành Hoa hỏi đến mới trả lời hai câu.
Từ lúc đầu Lục Vi Dân đứng bên cạnh không hề lên tiếng mà nghe cuộc nói chuyện của Thẩm Tử Liệt và mấy vị lãnh đạo phía quận Thạch Cổ, trong lòng lại đang nhớ lại kiếp trước, nguyên nhân và hậu quả của trào lưu trồng khế, có thể nói là có ảnh hưởng vô cùng lớn lúc bấy giờ, mà khi mình vừa đi làm thì đã gặp phải.
Địa khu Lê Dương này thuộc dạng vùng gò đồi điển hình, đặc biệt là mấy huyện phía nam thuộc địa hình vùng đồi núi nông địa thế thấp, thổ nhưỡng phì nhiêu. Nơi đây có diện tích núi hoang và sườn núi hoang rất rộng, tiềm năng khai thác rất lớn, tuy rằng không phù hợp trồng trọt cây lương thực nhưng đối với một số ngành kinh tế mà nói lại là vùng đất thiên nhiên quý giá, đặc biệt phù hợp với ngành trồng khế.
Nên nói là lúc đầu vị Phó chủ tịch Địa khu từ bộ Nông nghiệp điều xuống địa khu Lê Dươn, tương đối biết nhìn xa trông rộng. Việc mở rộng gieo trồng giống khế tốt ở vài huyện phía nam địa khu Lê Dương nên coi là tìm ra một con đường làm giàu cho nông dân địa phương.
Nhưng đời sau có một câu danh ngôn kinh điển: vượt hơn trước một bước là tiên tiến, vượt hơn trước hai bước là liệt sĩ.
Trong hoàn cảnh thị trường chưa hoàn toàn khởi động, chính phủ kêu gọi nhân dân trồng khế trên diện rộng, trực tiếp dẫn đến việc lượng lớn khế ở địa khu Lê Dương không có cách nào tiêu thụ được mà bị hư thối biến chất. Các hộ dân gặp tổn thất nặng nề, khiến nhiều nông dân lên gặp cấp trên yêu cầu giải quyết, trở thành một sự kiện chính trị lớn. Việc này không chỉ gây tổn thất nặng nề cho uy tín của chính quyền Đảng ủy địa phương, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ giữa cán bộ và quần chúng nhân dân địa phương, khiến cho trong một thời gian tương đối dài, việc triển khai công tác nông thôn ở địa phương gặp phải ảnh hưởng, phải rất nhiều năm sau mới dần dần xoay chuyển được.
Mà việc trồng khế cũng trực tiếp dẫn đến một bộ phận cán bộ tương đối nhiều của địa khu Lê Dương trở thành “liệt sĩ”, vốn là con đường làm quan vinh quang rực rỡ, từ đó mà trở nên u ám vô vọng. Còn Thẩm Tư Liệt hiện nay không nghi ngờ gì cũng sẽ là một trong số họ. Tuy rằng ông ta vì có hậu thuẫn vững chắc nên tránh được việc bị cách chức trực tiếp, nhưng tiền đồ chính trị lúc đầu khá là tươi sáng cũng trong mắt xích then chốt này bị trượt một cú thảm hại, mức ảnh hưởng nặng nề của nó khó có thể nói.
Nghĩ đến đây, tim Lục Vi Dân không khỏi đập dồn dập. Nếu như mình có thể giúp Thẩm Tử Liệt một tay trong chuyện này, thì có thể vận mệnh Thẩm Tử Liệt sẽ nhờ thế mà thay đổi. Mà mình là thư ký thân cận đi theo ông ta, vận mệnh có phải cũng có thể được đưa đến một chân trời mới rộng lớn hơn hay không?
Dòng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể rút lại, Lục Vi Dân khẩn trương suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả của phong trào trồng khế ở kiếp trước trong trí nhớ, làm thế nào để giải quyết vấn đề này rõ ràng không phải là đơn giản. Số lượng khế từ hơn một ngàn mẫu tập trung đưa ra thị trường đối với bất kỳ một chính quyền địa phương nào, nơi chưa thực sự thích ứng được với nền kinh tế thị trường mà nói, đều là một thách thức vô cùng gay gắt, nhưng cũng chính vì thế, đó mới là cơ hội của bản thân mình.
Thẩm Tư Liệt rõ ràng không ý thức được vấn đề trồng khế mà mình và mấy người Tống Thành Hoa đang bàn luận sẽ đưa đến thay đổi lớn như thế nào với tiền đồ chính trị của bản thân. Sau khi bàn luận một hồi, liền chuyển đề tài, trở lại vấn đề hóa đơn tạm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mấy người đang nói giỡn trong phòng, đột nhiên nghe được ngoài cửa chính quyền xã vọng vào một giọng nữ thê lương:
- Có người nhảy sông!
Mấy người trong viện đều giật mình. Lục Vi Dân phản ứng nhanh nhất, bước một bước lớn đã đến cửa chính. Từ cửa chính, hai người dáng gầy giơ xương chừng năm mươi tuổi chạy vào, không kịp thở đã vội nói:
- Bí thư Vu, Chủ tịch xã Thạch, không xong rồi, Thạch Mai nhảy sông!
Vu Liên Sơn và Thạch Thừa Thái chạy theo sau Lục Vi Dân cũng biến sắc:
- Hồ Thuận Xương, sao lại thế này? Không phải đã bảo cậu cố gắng khuyên nhủ cô ấy sao? Sao giờ lại nhảy sông, còn không nhanh gọi người xuống nước vớt người?
- Bí thư Vu, chuyện không liên quan tới tôi, giờ đang là giữa trưa, làm gì có người nào? Tôi cũng không biết bơi.
Người đàn ông năm mươi tuổi vừa chạy đến sắc mặt tái nhợt, trong lòng kêu khổ không ngừng, đem Thạch Mai hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Trong phòng làm việc nói rất hay, vậy mà chỉ chớp mắt, ra cửa liền nhảy sông, nếu chết, không phải mình trở thành người chịu tội thay sao? Thạch gia ở xã Thạch Kiều là thế gia vọng tộc, Thạch Mai này trước khi chết là sao chổi Bạch Hổ tinh người thấy là trốn, nhưng giờ nếu chết, một đám thân thích dài đến tám cây sào, đến lúc đó còn không tìm tới cửa, mình không muốn làm người chịu tang?
Lục Vi Dân đã không kịp quản tới việc khác, tập nhiều thành thói quen khiến hắn một hơi lao ra cửa chính quyền xã, chạy thẳng một hơi mấy chục mét về phía đập chứa nước Thạch Kiều.
Chính quyền xã Thạch Kiều không tu sửa lại mấy trăm mét con đường nhỏ đổ dốc phía ngoài, ở đây chỉ có đập chứa nước được xây dựng từ những năm năm mươi, cũng nhờ có đập chứa nước nhỏ này, mà phong cảnh chính quyền xã Thạch Kiều lại có vẻ đẹp đặc biệt tới vậy.
Thậm chí không ít lãnh đạo ở huyện đều đặc biệt thích chọn xã Thạch Kiều làm nơi nghỉ trưa, làm chỗ trọ, buổi chiều mang mũ rơm tới cạnh đập chứa nước, ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng trúc dưới bóng cây, hút thuốc lá uống nước trà thật không gì sánh kịp, quăng mấy cây gậy tre xuống nước, gió mát nhẹ thổi, mặt nước lăn tăn gợn sóng. Tới năm, sáu giờ chiều là có được mấy cân cá trắm cỏ, cá chép trong tay, sau đó nhàn nhã trở về huyện, vừa đúng lúc đến giờ về.
Kỳ thật, đập chứa nước ở Thạch Kiều chứa không ít nước. Khi Lục Vi Dân chạy tới đập chứa nước, đã có hai ba người con gái đang ở trên bờ đập khoa tay múa chân, còn có một hai người thanh niên đang cởi quần áo chuẩn bị xuống nước cứu người, nhưng vừa nghe được đám con gái nói tên người nhảy sông, lập tức liền dừng cởi áo, không còn dấu hiệu muốn xuống nước.
Lục Vi Dân cũng không nghĩ được gì khác, vội vàng hỏi Hồ Thuận Xương - nhân viên hòa giải của sở tư pháp xã đang đi phía sau mình nơi Thạch Mai rơi xuống nước, rồi cởi quần dài và áo trong, như một con cá nhảy vào hồ nước.
Lục Vi Dân bơi rất tốt, nước trong đập chứa nước Thạch Kiều mát lạnh, trong nước mở to mắt cũng không hề thấy ngứa mắt như ở bể bơi. Liên tục lặn xuống vài lần, Lục Vi Dân mới tìm được người rơi xuống nước. Chỉ có điều người này rơi xuống nước đã được một lúc, nên lâm vào tình trạng hôn mê rồi. Lục Vi Dân ra sức bơi tới gần đối phương, cố nắm lấy phần eo đối phương, lúc này mới cảm giác được đối phương dường như là cô gái tuổi còn trẻ, tuy nhiên lúc này cứu người quan trọng hơn, hắn cũng bất chấp, liều mạng mang đối phương trồi lên mặt nước.
Hồ Thuận Xương cùng cán bộ chính quyền xã vội vàng chạy đến giúp Lục Vi Dân đưa đối phương lên bờ đập.
- Xong rồi, không cứu được nữa, đã ngừng thở rồi!
- Ôi, cô gái này cũng thật là… Sao lại nghĩ quẩn vậy chứ?
- Này, đổi là cô, sợ rằng cô cũng đã sớm học cô ấy rồi.
Lục Vi Dân tuyệt đối không ngờ mình lao lực trăm cay nghìn đắng cứu được một người, kết quả lại nghe thấy những lời như vậy, hắn không rõ người minh cứu lại có ấn tượng xấu xa đến vậy, chẳng lẽ nói người này là “yêu không mời người không gặp”?
Chẳng qua lúc này hắn không có tâm tư mà nghĩ đến điều khác, hắn đơn giản làm một vài kiểm tra, phát hiện cô gái trẻ tuổi nằm trên mặt đất này hô hấp và nhịp tim đập dường như đã ngừng cả, bởi vì ở trong nước quá lâu, nhưng chắc chỉ mới ngừng đập một thời gian không quá dài, hẳn là còn có thể cứu được mới đúng.
- Tiểu Lục, tình hình thế nào?
Thẩm Tử Liệt vẻ mặt nghiêm trọng sau khi tách mọi người ra liền hỏi,
- Còn có thể cứu được nữa không?
- Bí thư Thẩm, nhịp tim và hô hấp của cô ấy đều đã ngừng, tôi phải thử một lần khẩn cấp hô hấp nhân tạo và mát xa tim mới được.
Lục Vi Dân lúc còn học đại học là người giỏi bơi lội, thường lợi dụng ngày nghỉ đến bãi tắm làm nhân viên cứu hộ, cũng trải qua quá trình huấn luyện cấp cứu đặc biệt, cho nên đối với trường hợp tiến hành cấp cứu này cũng không xa lạ gì.
Lục Vi Dân dùng miệng áp vào miệng cô gái tiến hành hô hấp nhân tạo, đồng thời không ngừng xoa bóp mát xa ngực cô gái, khiến mọi người đang vây xung quanh xem liền la hoảng lên, không ít người còn lôi kéo Vu Liên Sơn và Thạch Thừa Thái thì thầm to nhỏ, không giống như đang lo lắng cho cô gái, mà là vì Lục Vi Dân lo lắng, Thẩm Tử Liệt thấy vậy thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Sau khi liên tục ba lần hô hấp và xoa bóp mát xa không gián đoạn, cô gái cũng nhờ vào sức khỏe của bản thân, cuối cùng cũng bắt đầu hô hấp, nhịp tim cũng khôi phục. Lục Vi Dân lúc này mới đứng dậy cho người khẩn trương đi gọi nhân viên y tế nâng cáng đến tiếp tục cấp cứu, còn bản thân cũng đi đến phòng bảo vệ của chính quyền xã tìm khăn mặt lau lau một chút, rồi mặc quần áo trong vào, mà quần lót ướt nhẹp nên đơn giản liền cởi ra, trực tiếp mặc quần dài vào, học theo trước kia lúc còn đi học.
Nghe Thạch Thừa Thái giới thiệu xong, Thẩm Tử Liệt và Tống Thành Hoa trong lúc nhất thời đều không nói gì, thật lâu sau, Thẩm Tử Liệt mới bình tĩnh nói:
- Lão Vu, lão Thạch, loại phong kiến mê tín gì đó chẳng lẽ các ông cũng tin? Tuy có một vài trùng hợp ngẫu nhiên, dân chúng trong thôn không hiểu cứ gán ghép, các anh phải làm tốt công tác giải thích, về phần nói cô gái kia bị cha dượng độc ác đánh cô ấy suốt một thời gian dài, lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà, chính quyền xã các anh đã làm gì? Vì sao lại mặc kệ không can dự? Chính quyền thôn đâu?
- Bí thư Thẩm, loại chuyện này chúng tôi đương nhiên không tin, nhưng anh cũng biết dân nông thôn đối với loại chuyện này rất mê tín, đính hôn hai lần, hai lần nhà trai đều chết, người trong xã còn không nghĩ cô là Thiên Sát tinh Bạch Hổ tinh, nhưng giờ mẹ cô ấy cũng bệnh chết, cả xã đều nói cô là tai họa, mệnh cứng, đi theo ai sẽ khắc chết người đó, ai còn muốn thu nhận và giúp đỡ cô ấy?
Trên đầu vốn không còn nhiều tóc, Thạch Thừa Thái gãi đầu, buồn rầu nói,
- Nếu nói tôi coi như là lớp người già, tôi trở về cũng nói qua không biết bao nhiêu lần, có thể chuyện khác bọn họ đều nghe tôi, nhưng chuyện này không ai chịu nghe, anh em trong nhà tôi đều kiên quyết không đồng ý cho Thạch Mai ở lại trong thôn, hiện tại cô ấy thành cô nhi, một cô gái đã gần hai mươi tuổi, có thể nói là đã thành niên, anh bảo cô ấy đi đâu? Ai còn dám muốn cô ấy nữa?
Vu Liên Sơn cũng khẽ thở dài một tiếng:
- Nhắc tới Thạch Mai, nghe nói khi còn học trung học ở quận thành tích rất tốt, chỉ tiếc là nhà nghèo, thêm ba cô ấy chết sớm, mẹ cô ấy sau khi tái giá, sau đó không cho cô đi học nữa, bắt về nhà làm việc, còn thay cô ấy giới thiệu một thanh niên đã tham gia quân ngũ, không ngờ được vừa mới gặp mặt được một tháng, anh chàng kia quay lại bộ đội không bao lâu ngay tại nơi huấn luyện xảy ra sự cố đã chết, gia đình nhà trai cho rằng Thạch Mai khắc chết con trai nhà họ, chạy đến nhà Thạch Mai náo loạn vài lần, nhà cô vì muốn cô sớm đi khỏi nhà, cho nên năm trước khẩn trương thay cô giới thiệu một người sống độc thân đã hơn ba mươi tuổi, không ngờ vừa mới gặp nhau được vài lần, người độc thân kia bị tai nạn xe trong thị trấn cũng chết, năm nay mẹ cô ấy lại nhiễm bệnh chết, hai năm chết ba người, trong lòng ai cũng đều sợ phạm huý kiêng kị.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Cho nên các anh liền để mặc cho chuyện xảy ra như thế? Có phải các anh cũng cảm thấy để cho cô bé chết là xong?
Thẩm Tử Liệt lạnh lùng nói.
Vu Liên Sơn và Thạch Thừa Nhận đều kinh hãi, vội lắc đầu phủ nhận:
- Bí thư Thẩm, chúng tôi cũng không hề có kiểu suy nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy số cô bé quá khổ, trong xã này, cô bé thực sự cũng không thể tiếp tục ở lại. bây giờ đi tới đâu, người ta đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô bé. Bản thân cô bé đại khái cũng cảm thấy khó sống, mới nghĩ đến ý nghĩ tự sát?
Lúc Thẩm Tử Liệt, Vu Liên Sơn và Thạch Nhận nói chuyện, Lục Vi Dân cũng lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt.
Thay bộ quần áo khô, đại khái là quần áo của vợ Hồ Thuận Xương, không quá vừa người, chiếc áo bạc màu đã giặt nhiều lần và chiếc quần thô ống rộng, cứ như vậy ngồi thừ ở đầu giường.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh, chính là vợ của Hồ Thuận Xương, nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của cô gái, cũng chỉ thở dài, lại không biết khuyên như thế nào, một lát sau mới nói lắp bắp:
-Thạch Mai, con nghĩ chưa thông ư, nếu hôm nay không phải cán bộ Lục trong huyện đã cứu con, con nói xem con…
-Con không cần ai đến cứu con.
Từ trong miệng trắng bệch của cô gái phát ra một câu không có sức lực.
-Con sống chính là sự trói buộc của người khác, theo ai thì sẽ mang tai họa cho người đó, đây là số mạng của con, bọn họ đều hi vọng con chết đi, vì sao còn muốn cứu con?
Lục Vi Dân trầm xuống không lên tiếng, về điều này hắn ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Những tập tục trong xã rất nhiều, không ai có thể dễ dàng xoay chuyển, sức ảnh hưởng của dòng họ truyền thống ở chính quyền cơ sở yếu càng lộ ra mạnh mẽ, có thể nói xa hơn là vượt qua sức mạnh của pháp luật, mà ở những địa phương càng là nghèo khổ, tình hình này lại càng bộc lộ rõ. Nghèo khó và khép kín, mê tín và lạc hậu, đan xen lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, dẫn đến nhiều lần phát sinh sự cố giống nhau, mà mọi người dường như cũng đã tê liệt với những cái đó.
Trước mắt tất cả những điều này chính là một ví dụ chứng minh rõ ràng.
Đột nhiên ánh mắt của cô gái bỗng chốc dừng trên người Lục Vi Dân, có chút cắn răng chịu đựng nhìn Lục Vi Dân chằm chằm.
-Vì sao anh cứu tôi? Ai bảo anh cứu tôi? Tôi muốn chết là việc của tôi, liên quan gì đến anh? Anh làm như vậy chẳng qua là chứng minh đạo đức cao cả, nhưng anh nghĩ cho tôi chưa? Cứu tôi, anh có thể lo tôi sống như thế nào, lo cho tôi cả đời?
-Đủ rồi! Không ai có thể lo cho ai cả đời, ngoài bản thân!
Những cảm xúc phẫn uất dồn nén trong lòng Lục Vi Dân bùng phát.
-Con đường của bản thân em chỉ có tự mình đi. Vận mệnh của bản thân chỉ có tự mình đi thay đổi! Số mệnh của em? Số mệnh của em là gì? Người ta xem mệnh của em như thế nào, chính là như thế ấy sao? Người ta muốn em đi chết thì em đi chết? Người ta bảo em đi ăn ***, em có đi không?
Bất kể là cô gái hay người phụ nữ trung niên bên cạnh, đều không ngờ cán bộ trong huyện lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy, trong một lúc đều trợn mắt há hốc mồm.
Lục Vi Dân bùng phát ra giống như con sư tử nổi giận, đi qua lại trong phòng.
-Em có tay có chân, lại không phải đứa ngốc, người ta nói xấu em, làm nhục em, em lại tin? Một số người tầm nhìn hạn hẹp, mở miệng ra là nói hươu nói vượn, em cũng tin tưởng? Nghe nói em còn học hai năm cấp 3, lại đi tin những điều này?
Mặt của Lục Vi Dân hơi đỏ lên, trong mắt tràn đầy thần sắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
-Bọn họ có bản lĩnh khẳng định, sao còn co đầu rụt cổ ở nông thôn, sao không thấy ai trong bọn họ phát đạt?
-Ba mẹ đã cho em sinh mạng này, thì không có ai có tư cách quyết định sinh mạng của chính em, ngoài bản thân em! Em đã có dũng khí đi chết, lẽ nào không có dũng khí đi ra nhìn thử thế giới bên ngoài?!...
-Con người, nhất định phải dựa vào chính mình,
Câu nói này dường như là lời truyền dạy của phần tử khủng bố trong “Thử đảm long uy”, nhưng Lục Vi Dân lại cảm thấy rất có lý, liền toát ra từ trong miệng lúc nào không biết.
Lục Vi Dân cũng không biết rằng bản thân đã mắng bao lâu, anh ta chỉ cảm thấy rất nhiều lời nén trong lòng đều thông qua cơ hội như vậy phun ra, cũng bất kể đối phương có thể nghe hiểu hay không, cho đến khi cô gái đó đẫm lệ trên mặt, rồi khóc rống lên, hắn ta mới dừng lại.
-Không đơn giản như vậy, Chủ nhiệm Vu, Chủ tịch Thạch, tôi nghe nói là cô ta ở trong nhà thường bị cha dượng đó của cô ta đánh đập, đánh đến không chịu nổi, tìm đến thôn, thôn mặc kệ, tìm đến xã cũng mấy lần rồi, xã cũng chỉ là khuyên cô ta chịu đựng, nhưng sống như vậy ai có thể chịu được? Có lẽ mọi người đều hy vọng cô ta chết?
Mất mấy phút ở ngoài cửa để lấy bình tĩnh, Lục Vi Dân thực sự không chịu nổi, bước vào nói chen vô.
Vu Liên Sơn có chút cảm kích với Lục Vi Dân, sự việc này xảy ra ở cửa chính quyền xã, hơn nữa là việc từ chính quyền xã mà ra, nếu có người chết truyền ra ngoài, trong huyện biết bao nhiêu người có những suy nghĩ khác nhau về xã, hiện tại chỉ cần người không chết, vậy thì đơn giản nhiều rồi.
Anh ta nhìn qua Lục Vi Dân, cười gượng nói:
-Thư ký Lục, trong xã chúng tôi cũng rất khó xử, báo lên thôn, nhưng hiệu quả như thế nào chúng tôi đều biết, nhưng sự việc này chúng tôi không thể ép dân chúng nhận thức quan điểm của chúng tôi được.
-Đúng vậy, xã chúng ta cũng là nơi lớn như vậy, rất nhiều việc cũng phải dựa vào cán bộ cơ sở triển khai, bí thư Thẩm, bí thư Tống, cô bé Thạch Mai hiện tại cũng chính xác là không thích hợp ở lại Thạch Kiều nữa, nếu có thể đem cô bé đến vùng khác hoặc vào huyện, đâu đó tìm việc lặt vặt lo miếng cơm cũng được.
Thạch Thừa Thái nhìn Thẩm Tử Liệt và Tống Thành Hoa nói giống như cầu phật.
Có lẽ sự việc khủng khiếp xảy ra vào buổi trưa đã không có sự quan tâm, vốn dĩ Thẩm Tử Liệt định chạy đến quận Mã Vĩ đột nhiên mất hứng thú, cho lái xe trực tiếp trở về huyện.
Động cơ của xe jeep kêu ù ù và dưới sự chói chang của ánh nắng mặt trời rọi xuống, thêm vào đó trên mặt đường những lớp bụi cuồn cuộn nổi lên, khiến cho buổi chiều mùa hè năm 1990 ấy có vẻ khô khan.
-Tiểu Lục, cậu nói xem sự việc này xảy ra chỗ chúng ta, có phải có ý nghĩa là Nam Đàn chúng ta thật sự quá khép kín lạc hậu không?
Thẩm Tử Liệt luôn nhắm mắt ngồi bên lái phụ nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi.
- Bí thư Thẩm, không thể nói như vậy, tuy nhiên Nam Đàn chúng ta và bên Lĩnh Nam thực sự kém rất xa, nói thế nào đây? Đi đến thị trấn bên kia, xí nghiệp rải khắp các thị trấn và nhân khẩu lưu động, thêm nữa cách sống rất mau lẹ, sự va chạm và đối đầu của những quan niệm tư tưởng, sự kích thích của lợi ích, khiến cho anh có thể có một cảm giác nhận thức phải bước nhanh chân, tư tưởng bên ngoài mà cải cách mở cửa mang đến có thể dựa vào lực lượng tư bản nhanh chóng thoát khỏi tất cả những thứ lạc hậu ngu muội. Ừm, có một cảm giác thúc giục người ta hăm hở tiến lên, đương nhiên cũng có thể đem đến một số thứ tiêu cực, nhưng tôi tin tưởng cái lợi ở xa hơn cái tệ trước mắt, nhưng chỗ chúng ta, mọi người đều thà đi bộ từng bước còn hơn đi xe, theo đúng khuôn phép, cố nhiên như vậy sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng về công việc, anh muốn có đột phá lớn cũng không thể, mà thời đại này, giống như đi ngược dòng nước, không tiến tức là lui, thậm chí anh tiến chậm, cũng là một kiểu lùi lại.
Lục Vi Dân lời nói thận trọng, ở trên xe, còn có lái xe, anh ta khó mà nói quá nặng.
Thẩm Tử Liệt không nói nữa, mãi cho đến khi trở về huyện, anh ta không nói thêm câu nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiếc quạt điện thổi vù vù trong phòng làm việc, Lục Vi Dân cẩn thận đem tài liệu về phát triển kinh tế của Huyện ủy Nam Đàm trong ba năm gần đây xem qua một lần.
Nếu đã bắt đầu từ vị trí thư ký thì cũng nên có chức trách của một người thư ký. Tuy rằng kiếp trước hắn không có kinh nghiệm làm thư ký. Nhưng chưa ăn qua thịt heo thì không có nghĩa là chưa nhìn thấy heo. Những chức trách của một người thư ký hắn nắm bắt rất nhanh.
Nếu muốn làm một người thư ký tốt, đầu tiên là phải thấu hiểu nội tâm suy nghĩ của lãnh đạo, sau đó mới có thể chuẩn bị sẵn sàng công tác mà không chỉ có dừng lại ở lãnh đạo chỉ bảo.
Thẩm Tử Liệt không phải là một người thích cam chịu. Lục Vi Dân rõ ràng, kỳ thật y đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện chính là một tín hiệu. Chẳng qua là rất nhiều người còn chưa ý thức được điều này. Nếu có thể nghiền ngẫm được tâm ý của lãnh đạo, điểm này Lục Vi Dân tự tin mình có thể làm được.
Thẩm Tử Liệt đảm nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện, như vậy, phương diện công tác kinh tế là không thể tránh khỏi.
Nam Đàm thiếu những cơ sở công nghiệp, cũng không có tài nguyên khoáng sản. Ngoại trừ là một huyện lớn về nông nghiệp thì cái khác chẳng còn gì nói nữa. In ấn, làm giấy, đóng gói, làm gốm sứ, sản xuất gạch là những việc chính trong các xí nghiệp nhỏ.
Ba xí nghiệp trụ cột của huyện Nam Đàm là nhà máy thực phẩm Nam Đàm đã rơi vào khốn cảnh. Nhà máy in ấn huyện cũng lâm vào tình trạng ế ẩm. Nhà máy đóng gói thì thật ra hiệu quả và lợi ích không tồi, chủ yếu là dựa vào việc cung cấp bình rượu và hộp đóng gói cho nhà máy rượu Lê Dương. Trong ba xí nghiệp trụ cột của huyện Nam Đàm thì chủ yếu là còn nhà máy đóng gói là còn có thể khiến cho tâm tình của các lãnh đạo huyện tốt hơn một chút.
Đối với tỉnh Xương Giang thì Lê Dương là địa bàn lớn nhất, nhân khẩu nhiều nhất và cũng là nơi nghèo khó nhất.
Lấy Trường Giang làm ranh giới, sáu huyện thị đông bắc bao gồm thị xã Lê Dương ở bên trong thì kinh tế phát triển rõ ràng là mạnh hơn so với bảy huyện phía nam, nhất là ba huyện ở phía Bắc, bởi vì có lượng than đá lân quặng, đá vôi và tài nguyên khoáng sản tương đối phong phú. Mà thị xã Lê Dương lại còn có quốc lộ chạy qua. Nghe đồn là có thể mở tuyến đường sắt xuyên qua Lê Dương.
Còn bảy huyện phía nam thì tình hình kém phát triển hơn, không có tài nguyên khoáng sản hay cơ sở công nghiệp nào cả. Điển hình chỉ là nông nghiệp và ngư nghiệp, mà trong đó nông nghiệp là chính. Tài nguyên lao động tuy rằng sung túc, nhưng do năm nay, kinh tế vĩ mô quốc gia có sự điều tiết khống chế, kinh tế chuyển biến nhanh, khiến cho các nơi đều có áp lực rất lớn.
Nam Đàm là một huyện nằm ở phía nam. Tình huống hoàn toàn khác so với các huyện khác. Lục Vi Dân có thể nhìn thấy văn kiện về phương diện phát triển kinh tế của Huyện ủy, vừa chẳng có gì đặc sắc, lại không có chính sách thi thố gì, chỉ là nhắm mắt theo đuôi hành trình.
- Vi Dân, đang xem cái gì vậy? Đổ mồ hôi đầy đầu, có phải là đang viết tài liệu hay không?
Quách Hoài Chương bước vào, rất tự nhiên, phóng khoáng gật đầu chào hai người đồng nghiệp khác, rồi đặt mông ngồi xuống cạnh Lục Vi Dân.
- Không, viết tài liệu làm sao mà làm khó tôi được. Tôi bất tài đến thế sao? Phó bí thư Thẩm hỏi tôi một số vấn đề, tôi không trả lời được. Cho nên mới khẩn trương xem lại văn kiện của huyện chúng ta trong hai năm vừa qua để hiểu biết tình huống một chút.
Lục Vi Dân cười, gạt đám văn kiện qua một bên:
- Sao, hôm nay không theo Chủ tịch huyện Vương ra ngoài à?
- Ừ, Chủ tịch huyện Vương đến địa khu họp, không cần tôi đi cùng nên tôi được rảnh rỗi.
Quách Hoài Chương rất chú ý đến văn kiện mà Lục Vi Dân đang xem nên thuận tay với lấy, tùy ý lật vài trang:
- Như thế nào, bộ tính đem đống văn kiện này ra để tìm cảm xúc sao?
- Haha, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi có đến bảy tám năm không ở Nam Đàm nên đối với tình hình ở đây có chút xa lạ. Hơn nữa, vừa mới tốt nghiệp nên cái gì cũng không biết. Lãnh đạo hỏi đến cũng không trả lời nổi.
Lục Vi Dân cũng chú ý đến điểm này nên âm thầm cười khẽ.
Quách Hoài Chương cũng là một người tâm cao khí ngạo. Chẳng qua là lúc thi vào trường đại học không đậu nên vào trường cao đẳng ở Lê Dương. Sau khi tốt nghiệp, ba của y hao tâm tổn sức mới sắp xếp được cho y làm việc tại Ủy ban nhân dân. Vừa lúc gặp thư ký của Vương Tự Vinh đến xã Điếm Hương làm Chủ tịch xã nên y trở thành thư ký của Vương Tự Vinh. Y cũng một lòng một dạ muốn trở thành một nhân vật lớn trên quan trường.
Trong trí nhớ của hắn, Quách Hoài Chương cũng theo Vương Tự Vinh vài năm rồi đến một xã của huyện Hoài Sơn làm Chủ tịch xã, từng bước đi lên. Khi Lục Vi Dân đang ra sức tranh cử vào chiếc ghế Chủ tịch quận thì y đã là Phó chủ tịch thường trực thị xã Lê Dương, là một trong những cán bộ trẻ tuổi điển hình của tỉnh Xương Giang.
- Tối nay rảnh không?
Quách Hoài Chương cười, vỗ vai Lục Vi Dân, trong phục có chút khâm phục nhưng cũng có chút cảnh giác. Nghe nói là Lục Vi Dân cũng có bản lĩnh, rất được Thẩm Tử Liệt thưởng thức. Biết rằng thời gian hắn ở chung với Thẩm Tử Liệt không lâu, nhưng nhanh như vậy đã có sự tín nhiệm của Thẩm Tử Liệt thì cũng đủ thấy Lục Vi Dân có năng lực như thế nào.
- Như thế nào, có tiết mục gì sao?
Lục Vi Dân tựa lưng vào chiếc ghế mây, cười hỏi.
- Ừ, tối nay bạn học chúng ta tụ họp, xem như là tẩy trần cho cậu khi cậu trở về Nam Đàm.
Tuy rằng đến cơ quan công tác không lâu, chỉ hơn một năm nhưng lời nói của Quách Hoài Chương đã mang hơi thở của một người cán bộ.
- Haha, Hoài Chương cậu có phải là có chút nói quá hay không? Tôi vừa mới phân công về đây công tác mà thôi. Ngôn ngữ như vậy chỉ sợ là tôi không chịu đựng nổi.
Lục Vi Dân cảm thấy bất ngờ.
Những người bạn học hồi cấp 2 của hắn, sau khi tiến vào trung học thì cũng tan rã, cũng không ở lại Nam Đàm để học. Quách Hoài Chương khi còn học cấp 2 thì bình thường, nhưng nghe nói là lên cấp 3 rất năng động. Chẳng qua là không đậu đại học, chỉ đậu vào trường cao đẳng Lê Dương. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp thì y đã thành công tiến vào làm việc ở cơ quan chính quyền. Hơn nữa lại trở thành thư ký cho Chủ tịch huyện. Cho nên đám bạn học tất nhiên là sẽ nghe lời y.
- Cậu cũng đừng khiêm nhường như vậy. Tốt xấu gì thì cũng là thư ký cho Phó Bí thư Thẩm. Đám bạn học hồi cấp 2 của chúng ta, chỉ có hai đứa mình là làm ở cơ quan chính quyền. Ngoại trừ những người bạn khác không biết tung tích thì những người còn lại chỉ làm công nhân, hoặc buôn bán. Nếu bữa cơm tối nay cậu không đến thì chẳng phải sẽ khiến cho các bạn khác nghĩ cậu kiêu ngạo sao?
Quách Hoài Chương vỗ vai Lục Vi Dân, đứng dậy, nói dứt khoát:
- Chuyện này xem như đã định rồi. Ở khách sạn Đàm Thành. Cậu nên tan sở sớm một chút rồi đến đó. Rất nhiều bạn học nhiều năm rồi chưa gặp cậu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nhìn thấy Quách Hoài Chương bước ra, Lục Vi Dân lắc đầu, trong lòng cười thầm.
Tên tiểu tử này đi làm sớm hơn mình có một năm, nhưng xem ra thì quan khí đã nặng rồi, nghiễm nhiên muốn trở thành một con dê đầu đàn vậy. Tuy nhiên, đây cũng được xem là một chuyện tốt.
Đến giờ nghỉ, Lục Vi Dân lập tức ra phố.
6h chiều nhưng mặt trời vẫn chưa xuống núi. Huyện Nam Đàm vẫn còn sáng trưng. Khách sạn Đàm Thành là nơi kinh doanh của cả huyện, chiếm cứ chỗ giao nhau giữa phố Đông và phố Nam.
Tòa nhà có sáu tầng, được xem như là tòa nhà nguy nga nhất ở Nam Đàm. Lầu một lầu hai được dùng làm nơi ăn uống. Tại lầu ba còn có một vũ trường, là vũ trường xa hoa nhất huyện Nam Đàm lúc bấy giờ. Hai đồng tiền một tấm vé, không phải người nào cũng có thể mua được.
Lầu năm và lầu sáu được dùng làm khách sạn. Tuy chưa nói là cao cấp, nhưng toàn bộ Nam Đàm cũng được xem là số một số hai. Ngoại trừ nhà khách Ủy ban nhân dân huyện sau khi thay đổi chế độ xã hội trở thành khách sạn bên ngoài, thì nơi đây cũng được xem là tiêu chuẩn cho Nam Đàm.
Huyện Nam Đàm và những thị trấn khác cũng không khác nhau mấy. Điển hình là chỗ giao nhau hình chữ thập được xem là trung tâm. Nhưng mức độ náo nhiệt thì lại khác nhau.
Từ cơ quan Huyện ủy bước vài phút là có thể đến khách sạn Đàm Thành, là nơi náo nhiệt nhất huyện trong thời điểm này.
Vào giờ tan tầm, các cán bộ và nhân viên công tác của cơ quan tiện đường mua những nguyên liệu về nấu bữa cơm chiều.
Lục Vi Dân vừa đi vừa đắm chìm vào một cảm giác phức tạp.
Nam Đàm đối với hắn vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ. Hai mươi mốt năm trước, hắn đã bắt đầu tham gia công tác từ nơi này. Sau ba năm ở nông thôn, đến năm 93 hắn mới có cơ hội được điều đến Huyện đoàn, nhưng ở Huyện đoàn cũng chỉ hai năm, dựa vào mối quan hệ hắn được điều đến Đoàn Thanh niên Tỉnh ủy. Ở Đoàn Thanh niên Tỉnh ủy, hắn mới chân chính bước đi trên con đường làm quan của mình.
Trước mắt huyện Nam Đàm vẫn như ngày nào. Nếu như lịch sử không thay đổi, thì thị trấn cũ này đến năm 99 sẽ phát sinh thay đổi. Đến năm 2003 thì một huyện Nam Đàm mới dần dần được hình thành.
Lục Vi Dân tiến vào đại sảnh của khách sạn Đàm Thành, thì nghe được bên trong phát ra tiếng cười náo nhiệt. Xem ra thì các bạn học khác đã đến sớm, chỉ có hắn là đến muộn thôi.
- Sao Lục Vi Dân lại chưa đến? Hoài Chương, chẳng lẽ là thư ký của Phó chủ tịch huyện lại bận rộn như vậy sao?
Một giọng nói thô cứng vang lên:
- Hay là muốn làm cao một chút?
- Đại Dân, đừng có nói như vậy. Vi Dân vừa mới được điều đến làm thư ký cho Phó bí thư Thẩm, khẳng định là cần một quá trình để thích ứng. Chúng ta phân về đây cũng không cùng thời điểm mà. Cậu ấy trong khoảng thời gian này phải tập làm quen với công tác. Ba của cậu cũng làm lãnh đạo, cậu cũng biết làm thư ký cũng không phải dễ. Lãnh đạo yêu cầu cao, sự việc lại nhiều. Chuyện gì cũng phải biết đại khái. Nếu hỏi đến câu thứ ba mà vẫn không biết thì lãnh đạo sẽ có cái nhìn không tốt về cậu. Và cậu sẽ cảm thấy áp lực. Cho nên cậu phải hiểu điều này.
Lời nói của Quách Hoài Chương thật ra là bênh vực cho Lục Vi Dân.
- Haha, Hoài Chương cậu thật là người tốt. Lục Vi Dân và chúng ta đã mấy năm nay không có gặp mặt. Cậu ấy đến Xương Châu học trung học. Sau khi tốt nghiệp đại học sau không ở lại Xương Châu làm việc mà trở về Nam Đàm làm gì?
Lại giọng nói thô cứng của người tên Đại Quân vang lên:
- Hay là đã có vấn đề gì rồi?
- Trương Quân, cậu đừng có ở đó mà đoán mò. Tuy vài năm rồi chưa gặp Vi Dân, nhưng trong ba năm cấp hai chẳng lẽ lại không biết Vi Dân là người như thế nào? Sao lại có thể xảy ra vấn đề gì chứ?
Một giọng nữ trong trẻo vang lên:
- Đúng là cậu lấy cái nhìn của tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Lục Vi Dân còn chưa đến thì cậu ở đây đã nói xấu người ta.
- Chà, đây là ý tứ gì vậy? Cậu làm sao mà che chở cho Lục Vi Dân thế? Tôi nói xấu cậu ấy cái gì? Vốn không phải là cậu ấy đạt điểm cao trong kỳ thi đại học sao? Ba của cậu ấy không phải công tác tại Xương Châu sao? Như thế thì sao lại quay về huyện Nam Đàm của chúng ta? Không phải là cậu ấy cảm thấy làm việc ở Nam Đàm có giá trị và ý nghĩa hơn so với Xương Châu à?
Giọng nói của Trương Quân pha vài phần chọc tức:
- Nếu mà như vậy thì Trương Quân tôi cũng phải nhờ cậu ấy chỉ dạy rồi.
- Cậu…!
Cái cô gái tên là Thư Nhã, bị Trương Quân đáp lại như thế thì tức giận vô cùng, trong nhất thời không nói ra lời. Không khí trong phòng khách cũng vì vậy mà có chút nặng nề.
- Haha, Lục Vi Dân tôi không có trình độ cao đến như vậy đâu. Tôi được phân về Nam Đàm vì tôi có hộ khẩu ở đây. Tuy nhiên, Đại Quân cậu nói những lời khó nghe như vậy không phải là nói móc tôi sao?
Lục Vi Dân bước vào phòng, giọng điệu bình thản, không hề có sự giận dữ.
- Tốt xấu gì thì tôi cũng là người Nam Đàm. Cho dù đến Nam Đàm công tác thì cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.
Trong phòng sắp xếp hai cái bàn, đại khái là có đến mười bạn học. Cái bàn mà Quách Hoài Chương ngồi thì đều là những người bạn hoặc là có địa vị, hoặc là có bối cảnh không tồi. Người tên Trương Quân thì ngồi bên trái Quách Hoài Chương. Lục Vi Dân biết rõ cha của người này là Phó chủ nhiệm hợp tác xã mua bán huyện, và khi còn đi học thì là một người rất kiêu ngạo.
Bị khí thế của Lục Vi Dân áp đảo, gã thanh niên ngồi bên cạnh Quách Hoài Chương trố mắt một chút, thấy Lục Vi Dân tự nhiên bước vào, vừa chào hỏi mọi người vừa không nặng không nhẹ cho mình một đòn phản kích, chút cũng không để mình vào mắt thì trong lòng rất tức giận.
- Lục Vi Dân, hôm nay là Hoài Chương mời mọi người đến họp mặt. Nếu cậu đã về Nam Đàm thì coi như đây là tiệc tẩy trần cho cậu. Bây giờ mọi người đều đã đến đông đủ, cậu là người đến muộn nhất, có phải là có chút quá đáng hay không? Hay là cậu nghĩ rằng mình vào được Huyện ủy thì mọi người phải chờ đợi cậu?
Trương Hân vẫn nói chuyện thô lô như cũ, nhưng cố ý muốn đem mọi người lại cùng một chỗ, đối phó với Lục Vi Dân. Thậm chí còn không kiêng nể trêu chọc mối quan hệ giữa Quách Hoài Chương và Lục Vi Dân.
- Bây giờ đã hơn sáu giờ. Ở huyện sáu giờ mới là giờ tan sở. Tôi mới đến, mọi người có phải hay không cũng hiểu nguyên nhân là tôi phải đúng giờ mới tan tầm. Tổng không thể vì một người bạn học cũ mở cuộc họp mặt mà về sớm. Nếu thế thì các lãnh đạo sẽ nghĩ sao về tôi?
Lục Vi Dân không để ý đến đối phương, chỉ thản nhiên nói:
- Tôi cũng không muốn khi ở đơn vị lại không làm gì cả, mỗi ngày chỉ biết tìm đến đám bạn học cũ kiếm chút tiền, chút cơm ăn. Mượn hai đồng tiền, phỏng chừng bạn học cũ sẽ cảm thấy phiền toái phải không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ngưỡng Thiên Tiếu