Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hiepga2515
Biên Tập: BM.KimDung
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Anh Tần Thiên, anh đem bọn họ đánh cho thành như vậy có thể hay không gặp chuyện không may a, nếu như bị cảnh sát bắt sẽ không tốt đâu!
Rời khỏi quán đồ nướng Triệu Tiểu Nhã quan tâm nhìn Tần Thiên hỏi.
- Sẽ không, những thứ rác rựởi này nhiễu loạn xã hội, ta đây dạy dỗ bọn họ, giảm đi cho cảnh sát bao nhiêu khí lực, bọn họ không những sẽ không bắt ta mà còn có thể cảm tạ ta đấy.
Tần Thiên cười nói, bày ra bộ dạng không sao cả.
- Anh Tần Thiên, anh cũng là vì em, nếu như anh bị bắt, em liền cùng đi với ngươi.
Triệu Tiểu Nhã ôm tay Tần Thiên nói.
- Ha hả, làm sao có thể thế đựợc, nha đầu ngốc, đi thôi, chúng ta trở về, ngày mai còn phải lên lớp đấy.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, rồi ngay sau đó hai người bắt xe về nhà.
…
Về đến nhà, Tần Thiên phát hiện Tiêu Du còn chưa về, rất là kỳ quái, tìm điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại hỏi một chút, làm sao trễ như thế còn chưa về, kết quả phát hiện điện thoại di động lại không còn pin, cho nên Tần Thiên bèn cầm điện thoại cố định gọi cho Tiêu Du. Tiêu Du nói với Tần Thiên nàng tối nay phải làm thêm giờ, rất trễ mới được về, bảo hắn cứ ăn trước đi không cần chờ nàng.
Cúp điện thoại, Tần Thiên liền vào phòng tắm tắm rửa sạch sẻ, tắm rửa xong đi ra ngoài mở máy tính, nhìn một chút tài liệu của Long Tổ hôm nay lấy từ chỗ sở Văn Long, sau khi xem xong Tần Thiên liền bỏ tài liệu xuống, gọi cho Sở gia.
- Này, lão Sở, ta là Tiểu Thiên, ta quyết định gia nhập Long Tổ!
Tần Thiên hướng về phía điện thoại nói.
- Ừ, tiểu Thiên, tốt lắm, ta ngày mai phái người đi qua đem giấy chứng nhận cho ngươi!
Sở Văn Long ở điện thoại bên kia nói, nghe ngữ khí có chút hưng phấn, nhưng Tần Thiên cũng không có chú ý nhiều như vậy, nói cám ơn rồi liền cúp điện thoại.
Sau đó có gọi điện thoại cho Phong Tử, hỏi hắn chuyện bang phái tuyển người thế nào, Phong Tử nói cho hắn biết trước mắt có hơn mười người người nguyện ý gia nhập, đợi danh khí Thiên bang lớn một chút nữa người gia nhập sẽ nhiều hơn.
Tin tức kia đối với Tần Thiên mà nói là một tin tức tốt, chứng minh hắn ở hắc đạo có chút tiến bộ, kế tiếp chính là làm cho bang phái ngày càng lớn mạnh. Sau đó Tần Thiên lại bảo Phong Tử mang theo một phần tài liệu của các thế lực phụ cận trường đại học tới đây, sau đó bắt đầu suy nghĩ kế hoạch.
Phụ cận đại học Quang Châu có tổng cộng hơn mười thế lực lớn nhỏ, trong đó có: Lang bang, Tam Thiếu bang, Phi Xa bang. Trong đó Lang bang là mạnh nhất, nhân số nhiều nhất, tàn nhẫn nhất, đánh nhau đến không màng sống chết.
Thứ hai là Tam Thiếu bang, đây là bang phái của mấy tên nhị thế tổ, nhân số không nhiều, nhưng là thực lực rất mạnh, phía sau đài toàn là quan lớn cùng phú hào, nổi danh nhờ có tiền có thế.
Phi Xa bang là một đám điên đi xe gắn máy tạo thành bang phái, thực lực cũng vô cùng cường đại, cũng là một đám không sợ chết.
Tần Thiên phân tích một chút, ba bang phái này trước mắt mình căn bản không có biện pháp nào rung chuyển, muốn làm bọn chúng sụp đổ thứ nhất là phải có quan hệ, thứ hai là phải có tiền. Tần Thiên suy nghĩ một chút, chuẩn bị đem các thế lực nhỏ yếu thụ nạp lại, nói như vậy, thực lực của mình sẽ cường đại hơn, đến lúc đó lấy mình lấy thân phận người của Long tổ, là có thể đối kháng với ba bang phái lớn nhất rồi.
Bất quá làm sao đem những tiểu thế lực thu lại đây, đây là một vấn đề khó khăn, dù sao mỗi một người đều là lão Đại, bắt tới đây nghe lệnh của mình thì nhất định là không ai muốn, muốn thu dùng những người này, một là dùng tiền dụ, hai là phải đánh cho sợ, trước mắt mà nói, Tần Thiên trong tay tiền không có mấy, vậy cũng chỉ có thể đánh thôi.
Đã tính xong một loạt kế hoạch, Tần Thiên liền đóng Computer chuẩn bị ngủ, hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, nhưng lúc này thanh âm Ba Ba Ca vang lên.
- Chủ nhân, Ba Ba Ca vì ngài sáng tạo một bộ công pháp tu lụyện, dùng để tăng cường thực lực của ngài
Ba Ba Ca nói.
- Công pháp tu luyện? Tăng cường thực lực? Ba Ba Ca, thật có thể tăng cường thực lực sao, không phải nói phải đẩy ngã nữ nhân mới được sao, ta còn chưa có đẩy ngã được ai a?
Tần Thiên nghi hoặc hỏi.
- Chủ nhân, xxx nữ nhân là thức tỉnh dị năng, tu luyện công pháp là ta căn cứ theo thân thể của ngài để tạo ra phương pháp tăng cương thực lực, ngài mặc dù thức tỉnh dị năng nhưng thân thể của ngài năng lực không đủ mạnh, dẫn đến lưc lựợng của ngài không thể phóng thích ra hoàn toàn, lực lượng của ngài mới chỉ mở ra một phần trăm, ngài cần thông qua tu luyện tăng cường thể chất của ngài, đem huyết mạch năng lượng toàn bộ phóng thích ra, như vậy dị năng mới xem như hoàn toàn thức tỉnh.
Ba Ba Ca nói.
- Ngươi nói dị năng của ta chỉ khai phá ra được một phần trăm? Nếu là toàn bộ mở ra thì... thì thật vô cùng đáng sợ a!
Tần Thiên giật mình mà nói.
- Nếu như là hoàn toàn thức tỉnh, lực lượng của chủ nhân ngài có thể đạt tới năm vạn cân.
Ba Ba Ca nói.
- Đéo đỡ được! fu..k Năm vạn cân!
Tần Thiên vừa nghe liền kêu lên thành tiếng, năm vạn cân, đây là cái gì khái niệm a, nói đúng ra là một quyền đánh ra năm vạn cân, vậy chẳng phải đánh vào da thịt thì nát bét hết sao, cho dù là sắt thép cũng phải nát í chứ, chuyện này cũng quá nghịch thiên đi.
- Chủ nhân, ta hiện tại truyền cho ngươi công pháp, không nên kháng cự, để tránh phát sinh vấn đề.
Ba Ba Ca nói xong, Tần Thiên liền cảm giác đại não một trận mê muội, ngay sau đó một đại lượng tin tức hiện ra trong đầu Tần Thiên, trong đó có một bộ công pháp tu luyện.
- Ba Ba Ca, những thứ này ta cũng không hiểu, làm sao tu luyện a.
Tần Thiên hỏi.
Chủ nhân ngươi chỉ cần điều đông lực lượng theo lộ tuyến công pháp là được rồi.
- Được, ta thử một chút! Tần Thiên nói, vừa nói vừa nhắm mắt lại dựa theo lộ tuyến vận chuyển, đưa tay đặt ở trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, điều động năng lượng trong thân thể, dựa theo công pháp tiến hành vận chuyển.
Lập tức, Tần Thiên liền cảm giác được một cổ cảm giác kỳ dị, lập tức cảm giác được thân thể của mình từ bốn phía đột nhiên có rất nhiều luồng khí lạnh lẽo chui vào, Tần Thiên từ Ba Ba Ca biết được, những luồng khí này là năng lượng trong tự nhiên, bị công pháp hấp thu tới đây, sau đó hóa thành đạo khí lạnh chui vào cơ thể, bắt đầu cường hóa thân thể của mình.
Cảm giác được những thứ năng lượng thiên nhiên này, Tần Thiên liền vận chuyển công pháp hấp thu những năng lượng đó, dựa theo như lời công pháp, trong nửa giờ, vận chuyển một vòng chu thiên, Tần Thiên cảm giác được lực lượng của mình so với trước tăng cường rất nhiều, nhất thời cực kỳ hưng phấn, lập tức bắt đầu vận chuyển lần thứ hai.
Rất nhanh, đã đến hơn mười một giờ khuya, lúc này phía ngoài trời nổi mưa to, mà Tần Thiên tu luyện không biết gì cả, toàn tâm vùi đầu vào trong tu luyện , hắn giờ phút này đã vận chuyển được chín chu thiên, lực lượng tăng thêm rất nhiều, Tần Thiên cảm giác lực lượng của mình so sánh với vừa rồi cường đại gấp đôi, nhất thời vô cùng kích động…
Cộc cộc!
- Tiểu Thiên, mở cửa, là chị a!
Tiếng gọi cửa kéo hắn từ trong tu luyện tỉnh lại, bên ngoài truyền đến tiếng của Tiêu Du, Tần Thiên vừa nghe lập tức chạy tới mở cửa, thấy Tiêu Du đang đứng ở cửa, cả người sũng nước, y phục dán vào thân thể, đem thân thể nàng hoàn toàn lộ ra ngoài.
Vãi!!!,áo sơ mi trắng bên ngoài đã ướt sũng, nịt ngực bên trong trực tiếp hiện ra, ôm trọn bộ ngực sữa hoàn mỹ cao ngất, thịt non tuyết trắng gần như lộ cả ra ngoài, Tần Thiên lúc này liền ngây ngẩn cả người, hai hàng nước dãi chảy dài nơi khóe miệng.(DG: đoạn này phải dịch thật kỹ à^.^ Biên: Đoạn này mới là tâm điểm)
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: BM.KimDung
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Tiểu sắc lang, còn nhìn à, không thấy chị cả người đang ướt a, còn không mau tránh ra.
Tiêu Du liếc mắt nhìn Tần Thiên nói.
- Nha... Hắc hắc, ai kêu chị lớn lên xinh đẹp như vậy a.
Tần Thiên vội vàng tránh ra, vừa nói vừa nhận lấy túi xách trong tay Tiêu Du, hai mắt cùng nhìn chằm chằm đôi mắt như vẽ, sinh động vô cùng của Tiêu Du, phía dưới đã cứng như sắt rồi.
Tiêu Du vừa nói xong liền hướng phòng tắm đi tới, Tần Thiên ở phía sau nhìn thân hình thướt tha của Tiêu Du, cảm thấy một cổ tà hỏa không ngừng bốc lên.
- Mẹ kiếp, có nên đi nhìn trộm không ta.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du đi vào phòng tắm, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân, đều có một chút ý nghĩ coi trộm hèn mọn như vậy trong người. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tần Thiên cuối cùng nhịn được, không đi nhìn lén, cầm lấy túi xách ngồi ở trên ghế sa lon, đem đồ vật bên trong cũng lấy ra, sau đó dùng máy sấy thổi khô.
Tiêu Du ở bên trong khoảng hơn hai mươi phút, sau đó tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, sau đó tiếng khóa cửa vang lên.
Tần Thiên lập tức quay đầu nhìn sang, thấy Tiêu Du từ trong phòng tắm đi ra, chỉ quấn một chiếc khăn lông, hơn nữa còn là loại rất mỏng, vừa đủ che cặp mông nhỏ, lộ ra hai chân trắng trẻo thon dài, đùi non sáng bóng loáng, cực kỳ mê người.
Càng thêm mê người chính là song cầu vút cao của Tiêu Du khiến khăn lông cũng phải gồ lên, hai điểm nho nhỏ từ trong khăn tắm nhú lên, làm Tần Thiên dâng lên từng đợt cảm giác.
Tần Thiên nuốt một chút nước miếng, mạnh mẽ xoay người qua chỗ khác, cầm lấy máy sấy tiếp tục sấy túi xách, nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt ở chỗ này nữa rồi.
- Tiểu sắc lang.
Tiêu Du nhìn bộ dạng Tần Thiên nói thầm, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không, sau đó đi tới bên cạnh Tần Thiên, ngồi xuống, thân thể gần sát Tần Thiên.
Tiêu Du vừa mới tắm xong, cánh tay hoàn toàn để trần, vô tình mà như cố ý ma sát trên tay Tần Thiên làm hắn khẩn trương một trận, nhất là mùi hương trên người mới tắm rửa xong, từng đợt từng đợt tiến vào mũi Tần Thiên làm hắn đứng ngồi không yên, tiểu huynh đệ cực kỳ không hợp tác, đã dựng một cái lều lớn bên dưới rồi.
Tiêu Du nhìn thấy cái lều lớn giữa hai chân Tần Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
- Chị, mùi hương trên người thơm quá, là mùi gì vậy a.
Tần Thiên quay đầu nhìn Tiêu Du, hai mắt khóa chặt bộ ngực nhô lên của Tiêu Du, khăn lông mỏng manh căn bản là không che hết hai tòa ngọc nhũ to lớn, nhìn qua thật sinh động, khe sâu hun hút cực kỳ mê người, Tần Thiên nhìn thấy mà hận không thể xé toang cái khăn ra.
- Tiểu sắc lang, không cho nhìn, mau sấy khô đi, chị ngày mai còn phải đi làm đấy.
Tiêu Du đưa tay đẩy Tần Thiên một cái.
- Được!
Tần Thiên không yên lòng đáp, cầm máy sấy tiếp tục nhiệm vụ.
- A!
Nhất thời Tiêu Du phát ra tiếng kêu sợ hãi, vội vàng kéo khăn long che nửa dưới, ngăn cản giữa hai chân, bởi vì Tần Thiên cầm máy sấy thổi tới giữa hai chân nàng, nhất thời một luồng khí nóng thổi tới, chiếc khăn tốc lên, Tiêu Du sợ hãi vội vàng lấy tay che kín, không để xuân quang lộ ra.
Song được cái này thì mất cái kia, vì quá bối rối, kéo mạnh khăn xuống làm hai tòa ngọc phong lộ ra hơn phân nửa, cơ hồ thấy được hai điểm nho nhỏ lộ ra, Tần Thiên tim đập gấp gáp, trống ngực đánh liên hồi.
- Chị, ta muốn người!
Tần Thiên nhìn Tiêu Du rồi chợt mạnh mẽ vùng dậy, ném đồ trong tay đi rồi nhào tới, lúc này não hắn cũng bị dục hỏa chiếm mất rồi.
- Không nên!
Tiêu Du nhìn thấy Tần Thiên nhào tới nhanh chóng đứng dậy tránh qua một bên, thoát khỏi Tần Thiên.
- Chị, ta không nhịn được, ngươi cho ta đi!
Tần Thiên nhìn Tiêu Du thống khổ, thật sự là dục hỏa khó nhịn
- Được, có bản lãnh đuổi theo chị a, bắt được chị sẽ cho…
Tiêu Du rất là trêu chọc nhìn Tần Thiên nhào đến, rồi kéo khăn lông lên chút, lộ ra càng nhiều mảnh tuyết trắng, một ít hoa cỏ của rừng rậm âm u cũng lộ ra.
Tần Thiên vừa nghe lời Tiêu Du nói..., nhất thời hai mắt sáng lên.
- Chị, đây cũng là tự ngươi nói, đến lúc đó không cho ăn quịt nha.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du, trong lòng thầm nghĩ. Hắc hắc, ca giờ đã là dị năng giả rồi, tốc độ nhanh như vậy, xem ngươi lần này chạy đâu cho thoát.
- Ừ, chị nói, nếu đệ có thể bắt được, chị liền cho, nếu không thì rửa chén cả tháng nha.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên, vươn ngón trỏ ngoắc ngoắc, ý bảo Tần Thiên tới đây, bắp đùi hơi giơ lên, rất là hấp dẫn.
- Ta đến rồi!
Tần Thiên vừa động liền hướng Tiêu Du lao tới, tốc độ nhanh phi thường, một tay vươn tới Tiêu Du, chuẩn bị ôm nàng vào lòng.
Song khiến tần Thiên bất ngờ là Tiêu Du thân hình chợt lóe lên, trong tích tắc đã nhẹ nhàng trốn qua, để cho Tần Thiên chụp vào khoảng không.
- Chậc chậc, đệ đệ, thêm chút sức đi, nơi này rất mềm này, có muốn chơi một chút hay không a.
Tiêu Du vuốt ve khối cầu cao vút của mình, rất là hấp dẫn nói, Tần Thiên cả người nhiệt huyết sôi trào, nếu để cho ca sờ có phải sảng khoái hơn không.
- Lại đến!
Tần Thiên mạnh mẽ hô, lần này Tần Thiên nhanh hơn hướng Tiêu Du nhào tới, mắt thấy sẽ chạm đến Tiêu Du rồi, kết quả rồi lại bị Tiêu Du trốn thoát mất.
- Đệ đệ, ngươi có phải không được hay không a!
Tiêu Du tiếp tục trêu chọc Tần Thiên nói.
- Cái gì không được a, nam nhân sao có thể nói không được, xem ta, ta cũng không tin không sờ được ngươi.
Tần Thiên gáp gáp lại nhào tới, lần này cũng thất bại như lần trước, mười lần sau đó cũng không khá hơn, mỗi lần Tiêu Du đều xảo diệu tránh khỏi, Tần Thiên mãnh liệt hoài nghi liệu có phải Tiêu Du cũng là dị năng giả, nhưng mà Ba Ba Tạpđã nói cho hắn biết Tiêu Du chỉ là người thường.
- Hắc hắc, đệ đệ à người có được không đó, chị buồn ngủ rồi đó nha.
Tiêu Du ném cho Tần Thiên một ánh mắt quyến rũ nói.
- Bỏ đi, chẳng có ý nghĩa gì cả!
Tần Thiên bộ dạng mệt mỏi, bay thẳng đến ghế sa lon rồi đặt mông ngồi xuống.
- Hắc hắc, nếu thua, vậy là phải rửa chén rồi!
Tiêu Du đi tới trước mặt Tần Thiên, rất là đắc ý nói, vừa lúc đó, Tần Thiên đột nhiên lồng lên, ôm lấy Tiêu Du , đem nàng ôm chặt vào trong ngực, Tiêu Du nhất thời kinh hãi.
- Mau buông ra, ngươi thua rồi còn gì!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói.
Hắc hắc, chị, ta thua lúc nào a, ta không có nhận thua a, ngươi nghe được ta nói nhận thua lúc nào a.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du đắc ý nói, một cái tay chuyển tới kiều đồn Tiêu Du, nhẹ nhàng vỗ một cái trên đó.
A... !
Tiêu Du nhất thời phát ra một tiếng kêu tiêu hồn.
- Ngươi ăn gian, vừa rồi rõ ràng ngươi nói bỏ đi.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói, sắc mặt đỏ bừng, bởi vì bàn tay to của Tần Thiên đang phủ lên kiều đồn của nàng, từng đợt khoái cảm không ngừng từ phía dưới truyền đến, mảnh cấm địa giữa hai chân không ngừng chảy ra nước.
- Đúng vậy, ta nói là bỏ đi a, nhưng cũng không nói nhận thua a, chị, bỏ đi cùng nhận thua là hai chuyện khác nhau a.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du đắc ý nói, nói xong hung hăng bóp mạnh một cái.
- A…
Tiêu Du lại phát ra tiếng kêu, hai chân khép chặt, sắc mặt ửng hồng
- Được lắm tiểu sắc lang, lại dám chơi chữ với chị.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên tức giận nói, giọng nói nghe thật giống lại như là làm nũng hơn.
- Chị, ngươi cũng không nói là không được chơi chữ a, hắc hắc.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du giảo hoạt nói, hai mắt nhìn chặt vào hai khối cầu no đủ mà không khỏi nuốt nuớc miếng, phía dưới tiểu đệ đã chống vào tiểu địa phương của Tiêu Du, một ít xúc cảm truyền đến làm Tần Thiên thoải mái vô cùng, không nhịn được dùng sức nhích vào một chút.
- A... Không nên!
Tiêu Du đỏ mặt la lên, tiểu đệ Tần Thiên vừa lớn vừa nóng, cơ hồ đã đâm vào nàng, cảm giác ngứa ngày truyền đến, cực kỳ khó chịu.
Tần Thiên không kể nhiều như vậy, khoải cảm nhanh chóng truyền tới, không khỏi dùng lực mạnh hơn đâm vài cái, nhất thời làm cho Tiêu Du đứng không yên, hai chân kép chặt, run rẩy
- Chị, chúng ta đi tới.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du hưng phấn, mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Du ném lên trên ghế sa lon, cả người nhanh chóng nhào tới.
- Hưu!
Trong nháy mắt, Tiêu Du đột nhiên mạnh mẽ một tay lấy khăn lông trên mình ném xuống, trực tiếp trùm lên đầu Tần Thiên, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng.
Đợi đến lúc Tần Thiên đem khăn long dỡ xuống thì Tiêu Du đã vào phòng rồi, chỉ lộ ra cái đầu trong khe cửa, hướng Tần Thiên dắc ý thị uy.
- Chị, không thể như vậy, ngươi đáp ứng ta rồi đấy!
Tần Thiên ủy khuất nhìn Tiêu Du nói.
- Hắc hắc, ta đã đáp ứng là ngươi chạm đến ta, nhưng là ta không có đáp ứng cho ngươi cái đó a!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên đắc ý nói.
- Chị...
Tần Thiên nhìn Tiêu Du, không biết nói gì cho phải.
- Hắc hắc, chị đây là dạy bảo ngươi, muốn cùng chị chơi chữ, ngươi còn non lắm, tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên đắc ý nói, nói xong đóng cửa lại, nhanh chóng khóa ngược lại, để lại Tần Thiên một mình buồn bực đứng ở phòng khách.
- Huynh đệ, ngươi thật đúng là không có có lộc ăn a, chúng ta đi tắm nước lạnh thôi.
Tần Thiên nhìn tiểu đệ của mình, quá ủy khuất rồi, mỗi lần vào thời khắc mấu chốt lại…, thực biết cách hành hạ người ta a.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: BM.KimDung
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tần Thiên vào phòng tắm nước lạnh, đi ra chuẩn bị ngủ thì lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Tần Thiên thầm nghĩ trễ thế này còn ai đến nhỉ, rồi nghi hoặc bước ra cửa.
- Ai vậy?
Tần Thiên hỏi.
- Tiểu Thiên, là ta, dì Triệu.
Bên ngoài truyên đến tiếng của Triệu Nhã Chi, Tần Thiên vừa nghe, lập tức liền mở cửa ra, Triệu Nhã Chi đứng ở cửa, tay cầm đèn pin, thân mặc đồ ngủ, sắc mặt rất là lo lắng.
- Dì Triệu, sao gấp gáp vậy?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi hỏi.
- Tiểu Thiên, nhà dì tự nhiên mất điện, cậu có thể qua coi giùm được không.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên gấp gáp nói, vừa rồi nàng đang giặt đồ thì tự nhiên mất điện, không thể làm gì khác là nhờ Tần Thiên giúp.
- Nga, không thành vấn đề, cháu qua xem cho.
Tần Thiên liền đi qua, đợi Triệu Nhã Chi mở cửa, bật đèn pin mang theo Tần Thiên vào phòng.
- Nhỏ giọng một chút, tiểu Nhã đang ngủ, đừng làm nó tỉnh.
Triệu Nhã Chi nhẹ giọng hướng về phía Tần Thiên nói, Tần Thiên gật đầu nhẹ giọng nói:
- Công tắc nguồn điện ở đâu, dẫn cháu đi xem một chút, xem có phải đứt cầu giao rồi không.
- Trên ban công, cậu đi theo dì.
Triệu Nhã Chi nói, ngay sau đó bật đèn pin đi lên sân thượng, Tần Thiên theo phía sau.
- Đó, ở phía trên kìa.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói, lấy tay cầm đèn pin điện quơ quơ trên tường chỉ chỗ hộp điện, Tần Thiên nhìn một chút, căn bản không đủ cao, bèn vào bên trong cầm một cái ghế đi ra ngoài, dẫm lên trên.
- Dì Triệu, đưa đèn pin cho cháu.
Tần Thiên hướng về phía Triệu Nhã Chi nói, Triệu Nhã Chi vừa nghe lập tức liền đem đèn pin đưa cho Tần Thiên, Tần Thiên nhận lấy, lấy đèn pin chiếu vào cái hộp công tắc điện, một tay đem cái hộp mở ra, vừa nhìn, quả nhiên là công tắc nguồn điện nhảy, cho nên đem công tắc nguồn điện mở lại. (DG:Đoạn này dịch theo sát tác giả, còn ta hiểu là aptomat sập, kéo lên là đc Biên: Còn ta thì chả hiểu cái mô tê gì)
Lập tức, đèn cả phòng liền sáng lên, Triệu Nhã Chi nhất thời mừng rỡ.
- Được rồi dì Triệu!
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói, chuẩn bị xuống, không nghĩ tới vừa cúi đầu lại thấy được một mảng lớn trắng muốt mê người, hung bộ Triệu Nhã Chi lộ ra phân nửa, cổ áo bộ đồ ngủ căn bản là không cài kỹ, lộ ra một khoảng chữ V, cho nên một mảng lớn xuân quang lộ ra, cộng thêm bên trong trống trải, Tần Thiên nhìn kĩ, lại có thể trực tiếp nhìn xuyên qua, bên trong hai điểm mê người cũng thấy được, dục hỏa của Tần Thiên vừa bị ép xuống giờ lại bốc lên cao, cao, cao nữa, cao mãi…
Triệu Nhã Chi phát hiện Tần Thiên gắt gao nhìn mình chằm chằm, cái cần tăng dân số điên cuồng nhích lên, nhất thời sắc mặt ửng hồng, nhịp tim đập tăng mạnh mẽ, nhanh chóng che xuân quang lại, miệng nũng nịu mắng:
- Tiểu sắc lang, có cái gì đẹp mà nhìn.
- A... dì, thật xin lỗi, cháu không phải cố ý.
Tần Thiên kịp phản ứng, vội vàng nói, rất là lúng túng, không biết như thế nào cho phải, rất sợ Triệu Nhã Chi sẽ trách cứ.
- Được rồi, mau xuống đây đi, cẩn thận một chút.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói, mặt vẫn hồng hồng , nhìn tiểu đệ Tần Thiên đang hưng phấn, trong lòng lại có chút ít động tâm, Triệu Nhã Chi cũng không biết tại sao lại như vậy, chẳng lẽ là do hơn mười năm chưa từng có nam nhân yêu thương sao.
- Vâng, cháu đi xuống liền.
Tần Thiên lúng túng nói, vừa nói liền hướng xuống đất bước, cũng không biết là là vô tình hay cố ý , Tần Thiên chân mới vừa chạm xuống đất, thân thể đột nhiên mạnh mẽ hướng phía trước ngã, mà phía trước Tần Thiên, vừa lúc chính là Triệu Nhã Chi
Triệu Nhã Chi không ngờ tới Tần Thiên lại ngã về phía mình, theo bản năng liền đưa tay ra đỡ.
Nháy mắt, hai người mạnh mẽ đụng vào nhau, thẳng tắp ngã xuống đất, Tần Thiên cảm giác như mình ngã trên nệm bông, hơi thở thơm tho phả vào mặt, hai tay truyền đến cảm giác mềm mại làm hắn không tự chủ được theo bản năng sờ rồi nắn.
- Ân!
Nhất thời, ở bên dưới, thân hình nhỏ nhắn của Triệu Nhã Chi phát ra tiếng rên khẽ, bởi vì Tần Thiên đè lên người nàng, hai tay lại nắm đúng hai khối cầu, chỗ mà nhiều năm chưa có ai đụng qua, bị hai tay Tần Thiên khống chế, nhất thời cảm giác cực kì thoải mái làm nàng không tự chủ được kêu lên.
Tần Thiên nghe được tiếng Triệu Nhã Chi kêu, nhất thời giật mình tỉnh lại, thấy tay mình đang đặt trên người Triệu Nhã Chi, hơn nữa lại phủ đúng cao phong, nhất thời rung động, hay tay phủ lên chỗ mà một tay căn bản không cách nào phủ hết nhẹ nhàng đùa giỡn
- Ư...
Triệu Nhã Chi bị Tần Thiên đùa giỡn, nhất thời không nhịn được rên khẽ một tiếng, một hơi thở thơm nức sộc vào mũi Tần Thiên, làm hắn thất thần một lúc, hai tay đang nắm song phong của Triệu Nhã Chi thành thục gia tăng độ mạnh, lập tức khiến nàng kêu khẽ hừ hừ, thân hình rung động, cái lưỡi nhỏ thơm tho không tự chủ được liếm khẽ cặp môi mê người, nhìn nàng càng thêm hấp dẫn.
Sơ ca (giống xử nữ í) như Tần Thiên làm sao từng gặp được mỹ phụ động tình như vậy, thấy biểu hiện của Triệu Nhã Chi làm hắn hưng phấn như được tiếp thêm sức mạnh, đột nhiên Tần Thiên mạnh mẽ hướng đôi môi Triệu Nhã Chi hôn xuống, đầu lưỡi thô bạo quấn lấy lưỡi đối phương.
Triệu Nhã Chi cảm giác được sự nóng bỏng nam tính của Tần Thiên, giờ phút này trong nàng đan xen sự tỉnh táo và say mê, bao nhiêu năm không cùng nam nhân rồi, nhu cầu thân thể đã vượt qua phạm vi nàng có thể khống chế, mặc dù nàng biết không thể làm vậy cùng Tần Thiên nhưng mà thân thể lại không tự chủ mà phối hợp với hắn, cảm giác thoải mái làm tia thanh tỉnh còn sót lại dần rời khỏi nàng.
Triệu Nhã Chi lập tức dùng chiếc lưỡi thơm tho quấn lấy chiếc lưỡi nóng bỏng của Tần Thiên, mãnh liệt chiến đấu, hai tay bất tri bất giác ôm quanh eo hắn, rồi dùng móng tay ấn mạnh vào lưng hắn, làm cho Tần Thiên chấn động một trận.
Tần Thiên không hề thỏa mãn với kiểu tấn công dây dưa ngoài y phục, trực tiếp cởi đồ ngủ của Triệu Nhã Chi ra, một tay khống chế, một tay nhanh chóng tiến vào, mạnh mẽ tấn công, ngón tay trong lúc vô tình mà cố ý chạm vào điểm nhạy cảm kia (Biên: là cái hạt ở trong chỗ đó đó… ) rồi nhẹ nhàng khều khều.
- A... !
Điểm nhạy cảm bị chạm vào, một cảm giác không thể dùng ngôn từ để diễn tả dữ dội tràn tới, thoải mái mà điên cuồng làm nàng không tự chủ được kêu lớn, hắc động giữa hai chân ngọc mạnh mẽ phun mưa, Triệu Nhã Chi cả người run rẩy, toàn thân gắt gao ôm chặt Tần Thiên, liều mạng chiến đấu hơn phút sau mới dừng lại, toàn thân vô lực, mặt đỏ hồng, đỉnh điểm cao trào rồi.
- Không phải vậy chứ, mới thế đã lên đỉnh, ta còn chưa làm mà.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi mệt mỏi thầm nghĩ, không khỏi đưa tay hướng đại hắc động tiến công, nhưng mà lại bị Triệu Nhã Chi chặn lại.
- Tiểu Thiên, không thể, ta là dì của cậu, chúng ta không thể.
Triệu Nhã Chi hữu khí vô lực nói, sau khi lên đỉnh làm cho nàng cực kỳ mệt mỏi.
- Nhưng mà dì à, vừa rồi dì lên đỉnh mà ta còn chưa a, dì cho ta tới một lần đi.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Không... Không thể, chúng ta không thể, cậu mau buông ra, dì khác có biện pháp giúp cậu giải quyết.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên gấp gáp nói.
- Có biện pháp khác? Biện pháp gì a?
Tần Thiên gấp gáp hỏi.
- Ừ, cậu dậy trước đi rồi sẽ biết, dì không lừa cậu đâu.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên nhìn bộ dạng Triệu Nhã Chi, sau đó đứng lên, Triệu Nhã Chi theo đó đứng lên, thân thể có chút đứng không vững, vừa đứng lên liền ngã vào lòng Tần Thiên, hai chân vô lực muốn khuỵu xuống.
- Tiểu Thiên, ôm dì đi vào trong phòng.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên lập tức không nói hai lời, một thân ôm lấy Triệu nhã chi, hướng phòng Triệu Nhã Chi đi tới, vũ khí tăng dân tiến công Triệu Nhã Chi từ phía sau, khiến cho Triệu Nhã Chi cảm giác dâng lên lần nữa, đại hắc động lại âm ỉ tiếng nước chảy.
Tần Thiên ôm Triệu Nhã Chi vào phòng, khóa trái cửa lại, sau đó đem Triệu Nhã Chi đặt ở trên giường, hắn cũng ngồi ở bên cạnh.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, cười quyến rũ, sau đó tiện tay tắt đèn ở đầu giường, gian phòng lập tức tối đen. Tần Thiên vừa định hỏi tại sao thì tiểu huynh đệ bị sờ soạng, ngay sau đó khóa kéo quần buông lỏng, tiểu đệ đệ được một bàn tay mềm mị ấm áp kéo ra ngoài, thời gian dần qua bắt đầu chuyển động lên xuống, lập tức một cảm giác sảng khoái liền từ tiểu đệ truyền đến, Tần Thiên thiếu chút nữa kêu lên.
Triệu Nhã Chi lúc này, tay nắm tổ truyền lợi khí của Tần Thiên, tim đập nhanh, đại hắc dộng bên dưới nước chảy lênh láng, vùng đất khô hạn bao lâu đã ẩm ướt hết rồi.
- Dì Triệu, ta cũng muốn sờ một chút a.
Trong bóng tối Tần Thiên hỏi, Triệu Nhã Chi không có nói gì, Tần Thiên cho là nàng ngầm đồng ý, một tay hướng chỗ Triệu Tiểu Nhã đang che lại phân nửa, vừa dùng lực, nhất thời làm Triệu Nhã Chi rên rỉ liên tục, hai tay đang nắm lấy Tần Thiên liền tăng tốc, càng lúc càng nhanh, tay còn lại của Tần Thiên khống chế điểm nhạy cảm của Triệu Nhã Chi, dùng sức mà vân vê.
Đột nhiên Tần Thiên cảm giác được tổ truyền lợi khí bị một không gian ấm áp bao phủ, đồng thời một vùng trắng mịn phía trên tổ truyền lợi khí nhanh chóng xoay tròn.
- A... !
Tần Thiên không nhịn được lớn tiếng hô lên, cái khoái cảm chưa từng nếm trải này làm hắn trực tiếp hạ vũ khí đầu hàng, hai tay mạnh mẽ vừa dùng lực nắm lại, tổ truyền lợi khí trực tiếp miệng sùi bọt mép, sau đó té xỉu.
Khụ khụ khụ... !
Trong bóng tối, Triệu Nhã Chi thật giống như bị sặc, kịch liệt ho khan , Tần Thiên vừa nghe, nhất thời hiểu , Triệu Nhã Chi mới vừa rồi lại là dùng miệng a, lập tức, Tần Thiên liền nhanh chóng mở đèn lên, vừa nhìn, quả đúng như vậy, Triệu Nhã Chi khóe miệng tràn đầy loại dịch thể màu trắng trong suốt, thấy Tần Thiên nhìn mình như vậy, nhất thời sắc mặt đỏ bừng.
- Tiểu sắc lang, bây giờ thỏa mãn chưa.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên nói.
- Hắc hắc, hài lòng, dì Triệu, còn dì, có muốn Tiểu Thiên giúp dì một chút hay không a.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi hỏi.
- Không cần, ngươi mau trở về, nếu không bị tiểu Nhã phát hiện thì phiền toái đó.
Triệu Nhã Chi thúc giục.
- Được rồi.
Tần Thiên lập tức nói, hai tay hung hăng sờ mó một trận, lúc này mới hài lòng rời đi, Triệu Nhã Chi ở phía sau nhìn theo, tim vẫn đập như trống, nhìn Tần Thiên rời đi, Triệu Nhã Chi liền đưa tay lần tới hắc động, một tay khác thì hướng song phong mà tới.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: BM.KimDung
Biên Tập: BM.KimDung
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Sáng ngày thứ hai, Tần Thiên dậy sớm, nghĩ tới Hàn Thi Vũ sẽ gọi điện tới đây ầm ĩ một trận cho nên dứt khoát dậy sớm một chút.
Không nghĩ tới Hàn Thi Vũ hôm nay lại không gọi tới, điều này khiến Tần Thiên có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, bèn rời giường đi thay quần áo rồi đánh răng rửa mặt.
Mở cửa ra, Tần Thiên phát hiện Tiêu Du không có trong phòng bếp, lại nhìn trên bàn ăn có tờ giấy. Tiêu Du nhắn lại sáng nay có hội nghị nên nàng đi trước, bữa sáng ở trên bàn hắn tự ăn rồi đi học.
Tần Thiên vốn còn muốn cùng Tiêu Du kích tình trong phòng bếp, không ngờ nàng đã sớm ra ngoài, rất là mất hứng, không thể làm gì đành vào đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong, ăn sáng xong, Tần Thiên nhìn đồng hồ đã là bảy giờ rưỡi, nghĩ tới Hàn Thi Vũ làm sao bây giờ vẫn không gọi điện tới giục hắn, Tần Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới chính mình ngày hôm qua hình như nổi giận với nàng, cảm thấy có chút đau lòng, bèn chuẩn bị gọi điện thoại an ủi một chút.
Tần Thiên đem chiếc điện thoại đã đầy pin xuống, vừa đinh gọi, không ngờ trong máy hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ, ba lần là Tiêu Du gọi, mà có tới mười bốn lần là Hàn Thi Vũ, xem lại thời gian thì chính là lúc mình đến nhà Sở Tương Tương, khi đó không mang di động.
- Tiểu nha đầu này gọi nhiều như vậy làm gì?
Tần Thiên không nghĩ ra, sau đó bèn ấn số, nhưng không ai nghe máy. Lại gọi thêm một cuộc, rồi thêm bốn năm cuộc vẫn là như vậy.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?!
Tần Thiên thầm nghĩ, có cảm giác bất an, vội vàng chạy tới trường học.
Vào trường, Tần Thiên đi tới trụ sở mỹ thuật, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Hàn Thi Vũ đang loay hoay một mình quanh giàn hoa, cũng không có gì khác thường, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm, sau đó hương Hàn Thĩ Vũ đi tới.
Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên đi tới, hừ nhẹ một tiếng, quay phắt đi, cầm lấy thùng nhựa đi ra ngoài theo cửa khác.
‘Vậy là sao?”
Tần Thiên nghĩ nghĩ, Hàn Thi Vũ hình như rất tức giận, chẳng lẽ vì chuyện ngày hôm qua, xem ra mình có chút quá đáng, hay là xin lỗi nàng trước đã. Tiêu Thần nghĩ thầm, sau đi đi theo Hàn Thi Vũ ra khỏi trụ sở mỹ thuật.
Hàn Thi Vũ đi tới cái ao bên cạnh múc nước trở về, thấy Tần Thiên bộ dáng cợt nhả đi tới, không thèm để ý, trực tiếp vòng qua. Nhưng Tần Thiên sớm đã chuẩn bị, bèn đưa tay bắt lấy tay nàng.
- Hì hì, mỹ nữ, em làm sao vậy, gọi điện thoại cũng không nghe, thấy anh liền đi vòng qua, có phải tại ngày hôm qua không… anh xin lỗi được không, anh đảm bảo sau này không nổi cáu với ngươi nữa.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói.
- Buông tôi ra, ai cần anh xin lỗi, anh còn nắm như vậy tôi liền kêu lên đấy!
Hàn Thi Vũ tức giận nhìn Tần Thiên, rút tay ra khỏi tay hắn, chạy về trụ sở.
Tần Thiên đứng chôn chân, vẻ mặt buồn bực, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà cô nàng nổi giận như vậy a, trước đây chưa từng thấy qua. Tần Thiên nghĩ nghĩ, bèn quay trở lại.
- Thi Vũ, ngươi rốt cuộc là làm sao, giận anh cái gì thì nói cho anh biết được không!
- Tần Thiên đồng học, mời anh gọi tôi là Hàn Thi Vũ, cũng đừng tự tác đa tình nữa, anh cho anh là gì của tôi, tôi làm sao phải giận anh?!
Hàn Thi Vũ lạnh lùng nhìn Tần Thiên, thanh âm rất lớn, nhất thời không ít người xung quanh nhìn lại, thấy Tần Thiên bị Hàn Thi Vũ giáo huấn không khỏi cười thầm, nhất là hôm qua bị tên Tần Thiên này mắng là vô dụng, càng hận tại sao Hàn Thi Vũ không cho hắn một cái tát, hung hăng mắng chết hắn.
Tần Thiên thấy nhiều người nhìn sang như vậy, nhất thời lúng túng, không dám hỏi nữa, bèn tìm bàn vẽ giấy vẽ màu vẽ ra, chờ lão sư tới.
Chỉ chốc lát, chuông vào học vang lên, lão sư mỹ thuật tóc dài đi đến.
- Hôm nay không cần màu vẽ, chúng ta vẽ phác họa, sắp tới cử hành cuộc thi phác họa cho thanh niên, do hiệp hội mỹ thuật tạo hình tổ chức, chủ yếu dành cho học sinh cách trường, các em một người đều tham gia, cô đã giúp các em ghi danh, bắt đầu từ hôm nay luyện tập vẽ phác họa.
Lão sư nhìn mọi người nói, lập tức rất nhiều tiếng oán trách vang lên, rất nhiều người không muốn tham gia. Nói thật chứ, tập vẽ phác họa còn không bằng đi chơi gái cho xong.
- Mọi người im lặng một chút, cuộc thi lần này tiền thưởng vô cùng phong phú, phàm là tác giả vào vòng trong đều được một ngàn đồng, giải ưu tú được một vạn đồng, giải Vàng Bạc Đồng còn lớn hơn nhiều, cao nhất là mười vạn!
Lão sư nhìn mọi người nói, lời này vừa dứt liền nổi lên tiếng nghị luận xì xầm, mọi người nghe giải thưởng cao như vậy, ai nấy xoa tay bóp chân, kích động như muốn thin ngay bây giờ cũng được.
Lão sư nhìn biểu hiện bọn này thì vô cùng bất đắc dĩ, sau đó đặt tĩnh vật để mọi người luyện tập.
Hàn Thi Vũ không nghĩ hôm nay vẽ phác họa, căn bản không mang dụng cụ, không biết làm sao bây giờ.
- Dùng của anh đi, chúng ta dung chung!
Tần Thiên nhìn Hàn Phi Vũ nói, đem bộ dụng cụ phác họa ra. Hắn không phải chăm học mà mang đi, đơn giản là bộ dụng cụ này hắn chưa từng đem về nhà, luôn để lại tại trường.
Hàn Thi Vũ nhìn một chút, hơn phân nửa lớp là không mang, muốn mượn cũng không được, thấy Tần Thiên đưa túi bút tới trước mắt, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, nhưng mắt cũng không nhìn hắn một cái.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nhận bút, trong lòng thả lỏng một chút.
- Hừ! Anh tưởng cho tôi mượn bút thì tôi tha thứ cho anh à, không có chuyện đó đâu!
Hàn Vũ Thi tức giận nhìn Tần Thiên nói, nhưng giọng cũng đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
- Không có a, anh làm sao mong Hàn đại mỹ nữ dễ dàng tha thứ như vậy, anh chỉ hy vọng em đừng tức giận, tức giận đối với phụ nữ không tốt a.
Tần Thiên cười híp mắt nói.
- Biến đi! Chỉ biết nói ngon nói ngọt lừa người ta!
Hàn Thi Vũ liếc mắt một cái, nghiêng đầu đi không để ý tới Tần Thiên nữa, bất quá nghe hắn kêu mình là đại mỹ nữ trong lòng nàng vẫn là rất cao hứng.
Rất nhanh, một lát đã đến giữa trưa, chuông tan học vang lên, mọi người lập tức rời khỏi phòng. Bên trong lúc này chỉ còn Tần Thiên hai người, Tần Thiên thì sớm đã vẽ xong, hơn nữa bụng kêu đã lâu rồi, nhưng Hàn Thi Vũ còn chưa xong, cô bé này luôn chăm chút rất cẩn thận.
- Cái kia… Thi Vũ a, em xem, nơi này chỉ còn hai ta thôi.
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: BM.KimDung
Biên Tập: BM.KimDung
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Ách… em nghĩ đi đâu vậy, anh muốn nói tất cả mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đi ăn cơm thôi.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ đầu đầy hắc tuyến, tiểu nha đầu này chẳng lẽ còn cho là anh muốn ăn nàng sao, nhân phẩm anh dường như cũng không kém như vậy.
- Hừ! Sắc lang, anh muốn ăn thì đi một mình đi, tôi không đi cùng anh đâu.
Nói xong nàng tiếp tục vẽ.
- Được rồi, Thi Vũ, em nói xem rốt cuộc vì sao giận dỗi, em cứ thế này khiến anh buồn bực chết mất.
- Hừ! Không nói.
Hàn Thi Vũ nhìn bộ dáng Tần Thiên liền cảm thấy đắc ý, đang tính toán trêu chọc hắn một chút.
- Hàn đại mỹ nữ, anh van em a mau nói đi!
- Không nói! Em chính là muốn anh buồn bực mà chết.
Hàn Thi Vũ càng đắc ý nói.
- Van xin em được không, rốt cuộc thế nào mới nói a, em muốn cái gì anh cũng đáp ứng.
Tần Thiên buồn bực nói, chẳng lẽ tiểu nha đầu này rất thích hành hạ hắn hay sao.
- Hừ! Anh cho rằng em sẽ lại tin anh sao, anh không nghĩ lại xem hôm qua anh cáu giận với em thế nào, nằm mơ!
Hàn Thi Vũ đột nhiên lớn tiếng nói, trong ngôn ngữ có chút ít kích động, giọng nói nghe như sắp khóc, dọa cho Tần Thiên giật nảy mình.
- Anh bảo đảm sau này sẽ không như thế, bất kể em hỏi gì, nếu anh mà tức giận thì không phải là người!
Tần Thiên vội vàng thề thốt.
- Hừ! Tên hỗn đản anh, anh biết tại sao em giận không, vì ngày hôm qua anh cố tình không nhận điện thoại của em, một cô bé như em gọi điện thoại giải thích với anh khó khăn cỡ nào, nhưng tên hỗn đản anh lại không nghe máy, trực tiếp tắt điện thoại, anh biết em đau lòng thế nào không?!
Hàn Thi Vũ hét lên, nước mắt ào ạt chảy ra, bộ dáng cực kỳ thương tâm. Tần Thiên thầm mắng mình khốn kiếp, lại khiến nữ nhân phải khóc như vậy.
- Cái kia… Thi Vũ, em đừng khóc nữa a, anh tuyệt đối không phải cố ý không nghe máy đâu, vì ngày hôm qua anh căn bản không ở nhà, điện thoại di động cũng quên đem theo, đến sáng nay mới biết, anh liền gọi cho em ngay, gọi liền mười mấy cuộc nhưng em không nghe máy, anh vô cùng lo sợ em xảy ra chuyện nên vội vàng tới trường tìm em đó.
Tần Thiên gấp gáp nói.
-Thật không, anh không gạt người ta chứ?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Tuyệt đối là thật, anh thề nếu dối gạt anh ra đường liền bị xe…
- Không cho nói!
Tần Thiên vừa chuẩn bị thề độc liền bị Hàn Thi Vũ lấy anhy ngăn lại.
- Vậy em tha thứ cho anh rồi chứ ?!
Tần Thiên cầm anhy Hàn Thi Vũ cao hứng hỏi.
- Hứ! Anh nghĩ sao, hôm qua anh khiến em thương tâm lâu như vậy, làm sao em dễ dàng bỏ qua.
Hàn Thi Vũ rút bàn tay nhỏ bé về.
- Vậy em muốn sao mới chịu tha thứ cho anh?
- Em muốn biết nguyên nhân tại sao anh lại biến thành cái bộ dạng đó, trong nhà anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Tần Thiên cũng không nói lời nào, hắn biết Hàn Thi Vũ nhất định hỏi chuyện này, suy nghĩ một chút, hay là nói cho nàng biết đi.
- Rất nhiều người kỳ quái việc anh từ một học sinh giỏi biến thành lưu mang, nhưng thực ra anh vẫn luôn là một thằng lưu manh, chỉ là cái lưu manh này là hữu danh vô thực, không phải anh muốn, mà là bẩm sinh đã vậy.
- Em có phải kỳ quái tại sao anh lại là lưu manh bẩm sinh, đó là vì cha anh là lưu manh, nên anh dĩ nhiên là tiểu lưu manh.
- Phụ thân anh từ đầu tới chân là lưu manh, giết người phòng hỏa không gì không làm, theo nhưng phân loại thì hắn là một lưu manh cao cấp, là bá chủ một phương, lúc còn sống hắn là một hoàng đế của thế giới ngầm, là một tên lưu manh khiến hai nhà hắc bạch đều sợ hãi.
- Nhưng mà, một năm trước hắn đã chết, bị huynh đệ mình tín nhiệm nhất phản bội, bị kẻ thù giết hại, nhưng kẻ có chút quan hệ mật thiết với cha mẹ anh đều bị giết đến xương cốt cũng không còn, toàn bộ là bị giết trong một đêm, may mắn lúc đó anh ở Quảng Châu nên tránh được một kiếp…
Tần Thiên nói xong, cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hàn Thi Vũ nghe xong lời Tần Thiên, đột nhiên cảm giác mình cực kỳ ích kỷ, vì đạt được mục đích bản thân mà khơi lại vết thương trong lòng hắn, nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy.
- Tần Thiên, xin lỗi, em không biết chuyện như vậy…
Hàn Thi Vũ vẻ mặt ăn năn nhìn Tần Thiên, thực giống như một tiểu hài tử mắc lỗi.
- Ha hả… Không sao, chuyện cũng đã qua lâu rồi.
Tần Thiên tùy tiện cười, nhưng có thể thấy trong nụ cười đó ẩn chứa bao nhiêu nỗi thống khổ. Hàn Thi Vũ nhìn bộ dạng Tần Thiên, cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Vậy anh sẽ báo thù cho cha mẹ sao?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Em nghĩ sao?
Tần Thiên cười hỏi lại, Hàn Thi Vũ lại không nói gì, cau mày suy nghĩ, giữa hai người liền rơi vào trầm mặc, chừng mười mấy phút đồng hồ cũng không nói câu nào.
- Nếu như… em nói là nếu như, nếu như có nữ nhân thích anh không cho anh đi báo thù, vậy anh có đồng ý không ?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi, bàn anhy nhỏ bé nắm chặt góc áo, bộ dáng rất khẩn trương.
Tần Thiên nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hàn Thi Vũ, cười một cách quái dị nói:
- Em nói người đó là em sao?
- Ah…Không phải, em mới không thích anh.
Hàn Thi Vũ vội vàng nói, sắc mặt đỏ lên.
- Không phải em thì em khẩn trương như vậy làm gì?
Tần Thiên trêu đùa Hàn Thi Vũ.
- Em, em… em khi nào khẩn trương, em là đói bụng, đúng vậy, là đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi.
Hàn Thi Vũ nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, ngay cả cặp cũng quên cầm.
Tần Thiên nhìn bộ dáng Hàn Thi Vũ rời đi không khỏi lắc đầu cười, rồi cầm cặp của nàng đi theo.
Quảng Châu,bệnh viện Đệ Nhất, trong phòng bệnh cao cấp, lúc này, Dương Vĩ nằm trên giường bệnh, vẻ mặt giận dữ, bên cạnh hắn một người đàn ông trung niên có phần giống hắn ngồi đó, nhìn bộ dáng Dương Vĩ, sắc mặt rất khó coi.-
- Sa… khon uốn áo ù, uốn triết tết ên sần tiên ó…
Dương Vĩ nhìn trung niên nam tử, hàm răng của hắn bị mất mười mấy cái, mở miệng ra là bị gió lùa vào, phát âm cũng không đúng, thật ra là vừa rồi hắn muốn nói:
- Cha, con muốn báo thù, muốn giết chết tên Tần Thiên đó!
- Yên tâm, con trai, ta nhất định báo thù cho con, chờ con thân thể bình phục, cha đích thân đem tên kia cho con hành lạc.
Dương Vĩ vẻ mặt âm lãnh nói.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long