Tiến vào U Ám sâm lâm này là Hàn Phong vạn bất đắc dĩ quyết định. Nếu bọn họ không tiến vào đây thì Dương Lăng nhất định sẽ bắt được họ. Cho nên bây giờ hai người chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, với sự hiểu biết của hắn đối với U Ám sâm lâm, chỉ cần cẩn thận một chút thì còn có khả năng đi ra ngoài.
Vì vậy, Hàn Phong nhìn Trầm Ngọc nói:
- Được rồi, tuy hôm qua tên kia không đuổi kịp chúng ta nhưng dù sao chúng ta cũng đã vào trong này, phải nhanh chóng tìm cách ra ngoài, không thể cứ ở trong này mãi được.
Nghe Hàn Phong nói vậy, Trầm Ngọc hiếu kỳ nhìn xung quanh, lúc này nàng mới nhớ ra là mình còn không biết chỗ này là đâu.
Do đó, nàng hiếu kỳ hỏi:
- Hàn Phong, đây rốt cuộc là chỗ nào?
- U Ám sâm lâm!
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
- Hả?
Trầm Ngọc nghe được bốn chữ U Ám sâm lâm thì không khỏi hoảng hốt la lên, tuy nàng chỉ là một nô bộc thấp kém nhưng đối với U Ám sâm lâm vẫn có chút hiểu biết.
Đây chính là cấm địa nổi danh toàn địa lục! Trầm Ngọc nghĩ bản thân hiện giờ đang ở cái địa phương kinh khủng này thì sắc mặt nhất thời trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.
Thấy bộ dạng hoảng sợ của Trầm Ngọc, Hàn Phong đành an ủi:
- Yên tâm đi, tuy rằng U Ám sâm lâm thoạt nhìn rất hung hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận một chút vẫn có thể tránh được nguy hiểm.
- Thật sao?
Trầm Ngọc nghe vậy, hai mắt liền sáng lên. Tuy Hàn Phong bề ngoài thoạt nhìn chỉ là một tiểu từ 14 15 tuổi, nhưng Trầm Ngọc đối với hắn lại có một loại tín nhiệm mù quáng, có lẽ bởi vì trên người Hàn Phong luôn có một sự tự tin và thong dong hiển nhiên, bất tri bất giác đã ảnh hưởng đến nàng.
- U Ám sâm lâm và địa phương khác bất đồng, cửa ra của nó nằng ở sâu bên trong, chỉ cần chúng ta có thể thuận lợi tới đó là có thể tìm được đường ra.
Hàn Phong giải thích.
Kỳ thực, có thể thuận lợi đi vào sâu bên trong hay không Hàn Phong cũng không có gì nắm chắc, dù sao kiếp trước hắn cũng nhờ vào một vị Thiên giai cường giả thần bí dẫn đường mới có thể thuận lợi đi ra ngoài.
Nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau đó, Hàn Phong mang theo Trầm Ngọc chậm rãi đi sâu vào bên trong rừng. Trầm Ngọc cái gì cũng không biết nên chỉ có thể khẩn trương theo sau Hàn Phong. Hiển nhiên đối với cái tên U Ám sâm lâm này nàng vẫn rất sợ hãi.
Không thể không nói, nếu không tính đến nguy hiểm ở đây thì U Ám sâm lâm có thể được xem là một nơi thanh u (thanh tỉnh và đẹp đẽ) hiếm có.
Trên đường đi, Hàn Phong và Trầm Ngọc cũng có nói chuyện, từ đó Hàn Phong đối với sự tình của Trầm Ngọc cũng có chút lý giải.
Trầm Ngọc xác thực chỉ là một nô bộc của Lâm gia, từ nhỏ đã bị Lâm gia mua về để trông coi phòng luyện dược. Khi Hàn Phong hỏi thăm một chút về phương diện luyện dược, không ngờ, Trầm Ngọc đều có thể trả lời, thậm chí nàng có đề xuất một vài ý tưởng mới lạ, ngay cả hắn vốn là một luyện dược đại sư cũng kinh ngạc không thôi.
Khi hắn biết được những tri thức này Trầm Ngọc học được từ đâu thì trong lòng càng cảm thán không thôi. Quả nhiên không hổ là thiên tài luyện dược, không trải qua hệ thống học tập chính thức, chỉ bằng tự thân tìm tòi nghiên cứu ra phương thuốc đến cả thủ tịch luyện dược sư của cung đình cũng nổi lòng tham cướp đoạt.
Hàn Phong tin rằng chỉ cần sau khi rời khỏi đây, để cho Trầm Ngọc đi theo lão Dược Si một thời gian, chắc chắn trình độ luyện dược của nàng sẽ đề cao rất nhanh!
Hàn Phong cảm khái thiên phú luyện dược của Trầm Ngọc thì Trầm Ngọc cũng đồng dạng đối với học thức của Hàn Phong cũng khâm phục không thôi. Chỉ mới giao lưu một chút, Trầm Ngọc liền biết tri thức về luyện dược của Hàn Phong hơn nàng rất xa, thậm chí một số chỗ nàng không thể lý giải mà hắn chỉ bằng vài câu giải thích đơn giản đã giúp nàng nghĩ thông.
Hai người vừa đi vừa nói cả nửa ngày trong sâm lâm cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Thậm chí một con ma thú cũng không gặp phải, cho nên tâm tình đang khẩn trương của Trầm Ngọc cũng dần bìnht tĩnh lại, chậm rãi theo sát Hàn Phong và quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mà Hàn Phong lại không dám thả lỏng cảnh giác, hắn đã một lần suýt mất mạng ở đây nên càng hiểu rõ về sự nguy hiểm của U Ám sâm lâm. Thường thường mặt ngoài bình tĩnh thì nguy cơ ẩn tàng rất lớn. Đây chính là kinh nghiệm kiếp trước hắn đúc kết được.
Quả nhiên, khi bọn họ thâm nhập sau vào trong, rốt cuộc tại một bụi cỏ cao khoảng nửa thân người đã đụng phải một con Tam Nhãn ma lang.
- Ma … ma thú!
Đột nhiên trong rừng rậm yên ắng vang lên tiếng hét thất thanh.
Hàn Phong cau mày nhìn con ma thú trước mặt, thấp giọng nói:
- Ngươi la lớn như vậy chỉ tổ hấp dẫn tới đây càng nhiều ma thú hơn thôi!
Nghe Hàn Phong nói vâyk, Trầm Ngọc vội bịt miệng mình lại, nhưng ánh mắt nàng vẫn rất hoảng sợ và khẩn trương.
Đối với Tam Nhãn ma lang này Hàn Phong cũng biết, loại ma thú này kỳ thực không đáng sợ, thực lực của nó chỉ bằng một Nhân giai lục phẩm võ giả của nhân loại. Với thực lực của nó chỉ có thể hoạt động ở vòng ngoài của sâm lâm. Hàn Phong nhìn chằm chằm con Tam Nhãn ma lang này, với thực lực của hắn thì đối phó với một con Tam Nhãn ma lang rất dễ dàng.
Nhưng Trầm Ngọc thì không bình tĩnh được, dù sao hung danh của U Ám sâm lâm cũng quá lớn.
- Yên tâm đi, chỉ là một con Tam Nhãn ma lang thực lực rất yếu, không có uy hiếp gì với chúng ta.
Hàn Phong trấn an Trầm Ngọc.
Con Tam Nhãn ma lang này vốn đang đi săn mồi, nhưng lại phát hiện hai tên nhân loại xa lạ, với trí tuệ đơn giản của nó thì thực lực của hai tên này rất yếu.
Vì vậy, nó chuẩn bị vung lợi trảo lên xé nát hai sinh vật trước mắt này.
Mà đúng lúc này, trực giác của ma thú cho nó biết sinh vật trước mặt này cũng không dễ chọc, loại cảm giác này khiến nó rất khó chịu.
Tam Nhãn ma lang nhất thời hung tính đại phát, gầm nhẹ một tiếng lao nhanh về phía Hàn Phong.
Thấy Tam Nhãn ma lang phóng tới, khoé miệng Hàn Phong khẽ nhếch lên, đồng thời thân hình cũng động, linh tê kiếm trong tay cũng xuất ra hàn quang nhắm ngay cổ Tam Nhãn ma lang mà chém.
Không ngờ, Tam Nhãn ma lang lại trực tiếp vung trảo đỡ lấy linh tê kiếm.
Hàn Phong thấy vậy cũng không để ý, lúc kiếm trảo giao phong, cánh tay Hàn Phong đột nhiên phát lực, đấu khí cuồn cuộn quán chú vào linh tê kiếm.
Một đạo kiếm khí mãnh liệt từ thanh kiếm bắn ra đánh văng trảo của Tam Nhãn ma lang. Hàn Phong nắm chuẩn thời cơ, thân hình khẽ động, thừa dịp Tam Nhãn ma lang đang bị đau, quyền đầu mang theo đấu khí hung hăng nện lên trán nó.
Tam Nhãn ma lang không cam lòng rống lên một tiếng rồi thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất mà cái trán của nó lúc này hoàn toàn bị lõm vào.
Hàn Phong giải quyết con Tam Nhãn ma lang này rất nhanh gọn để giúp Trầm Ngọc yên tâm.
Hai người cũng không dừng lại mà thừa dịp sắc trời còn chưa tối, nhanh chóng tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Tam Nhãn ma lang xuất hiện thì Hàn Phong biết bọn họ đã dần xâm nhập vào sâu bên trong, kế tiếp mỗi bước đều phải rất cẩn thận, bởi vì không biết lúc nào sẽ có một con ma thú hung hãn nào đó đột nhiên xuất hiện.
Đúng như Hàn Phong sở liệu, sau khi gặp Tam Nhãn ma lang, bọn họ lại gặp phải mấy ma thú khác nữa, nhưng những con ma thú này thực lực đều tầm Nhân giai lục phẩm đến bát phẩm nên Hàn Phong rất dễ dàng giải quyết.
Kỳ thực, số ma thú bọn họ gặp có thể nói là rất ít, Hàn Phong nhớ kỹ, kiếp trước khi hắn xông vào U Ám sâm lâm này, chỉ có nửa ngày mà hắn đã đụng phải không dưới hai ba mươi con ma thú.
Mà lần này bọn họ đã ở đi một ngày, Hàn Phong tổng cộng mới giết có sáu con!
Đương nhiên trong mắt một người không biết gì như Trầm Ngọc thì nàng còn tưởng U Ám sâm lâm cũng không đáng sợ như lời đồn. Nàng đâu biết rằng, Hàn Phong một đường di chuyển cũng phải phải là đi lung tung, hắn mỗi bước đều căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước, tận lực tránh những địa phương một số ma thú nguy hiểm thường lui tới, chọn ra lộ tuyến an toàn nhất mà đi.
Cũng do hắn đối với U Ám sâm lâm cũng có chút kinh nghiệm cho nên khi bị Dương Lăng truy đuổi mà hắn vô pháp trốn được mới phải quyết định tiến vào đây.
Hàn Phong mang theo Trầm Ngọc tiếp tục đi tới, hai người rất nhanh đã tới bên một dòng suối nhỏ, Hàn Phong nhìn sắc trời rồi nói với Trầm Ngọc:
- Hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai chúng ta lại tiếp tục đi.
Trầm Ngọc tự nhiên không có ý kiến. Sau đó, Hàn Phong cẩn thận tra xét xung quanh, xác nhân không có gì nguy hiểm mới chạy đi kiếm củi mang về đốt lên một đống lửa.
Hàn Phong xử lý sạch sẽ một con tử điện ma thỏ vừa mới giết rồi gác lên đống lửa để quay.
Con tử điện ma thỏ này thực lực cỡ một Nhân giai ngũ phẩm võ giả nhân loại, nhưng tốc độ rất nhanh. Cũng may Hàn Phong đối với loại ma thú này cũng có hiểu biết cho nên không tốn bao nhiêu thời gian đã dễ dàng giết được nó. Hơn nữa còn dùng nó làm bữa cơm tối cho hai người.
Thấy Hàn Phong thành thạo nướng con ma thú này, Trầm Ngọc ngẩn ra nhìn một chút rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó do dự nói với Hàn Phong một tiếng rồi hướng tới chỗ dòng suối mà đi.
Hàn Phong nghe nàng nói cũng không để ý, dù sao hắn cũng đã tra xét phụ cận không có ma thú nào.
Tới bên dòng suối, Trầm Ngọc thấy làn nước trong mát thì nhịn không được thò tay xuống khuấy động vài cái.
Từ lúc bị bắt tới bây giờ đã hơn một tháng rồi nàng chưa hề được tắm rửa lần nào cho nên lúc này toàn thân nàng bẩn không chịu được. Thêm vào bộ y phục rách rưới trên người khiến nàng trông không khác gì một tên khất cái cả.
Lúc trước vì lo chạy trối chết nên nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi thấy dòng suối này thì cả người nàng liền cảm thấy nhột nhạt không chịu được. Vì vậy khi thấy sắc trời vừa tối là nàng vội vàng đi tới đây.
Nhẹ nhàng cởi y phục trên người ra, để qua một bên. Sau đó Trầm Ngọc có chút lo lắng quay đầu nhìn lại phía sau rồi mới từ từ chìm thân thể vào trong nước tắm rửa.
Sắc trời dần chuyển tối, thịt tử điện ma thỏ cũng đã nướng chin. Hàn Phong thầm kì quái sao Trầm Ngọc đi lâu như vậy còn chưa trở về? Khu vực xung quanh hắn đã tra xét kĩ càng, rõ ràng không có con ma thú nào, hẳn là không có nguy hiểm mới đúng. Vì vậy, vừa rồi hắn mới dám để cho Trầm Ngọc đi tắm rửa.
Đúng lúc này, đột nhiên từ chỗ bờ suối truyền tới tiếng hét sợ hãi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Phong buông xiên thịt trong tay xuống, đề khởi đấu khí nhanh chóng phóng tới bờ suối.
- Xảy ra chuyện gì?
Hàn Phong vừa tới nơi, chưa kịp nhìn kĩ đã vội vàng hô lên.
Nhưng cảnh tượng tiếp đó khiến hắn như bị trúng định thân chú.
Trầm Ngọc lúc này vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo, thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện cũng đồng thời sửng sốt.
Hai người vừa đối mắt nhìn nhau … chỉ một khắc sau, trong rừng lại vang lên một tiếng hét so với lúc trước còn lớn hơn mấy lần.
Nghe thấy tiếng hét, Hàn Phong mới giật mình vội vàng xoay người lại, không dám nhìn nữa.
Nhưng khi hắn xoay người lại thì trong đầu không tự giác lại hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
- Ngươi … ngươi … ngươi không được quay lại!
Trầm Ngọc vừa vội vừa xấu hổ nói.
Mà lúc này Hàn Phong đâu dám nhiều lời, hắn đưa lưng về phía Trầm Ngọc, trong lòng cảm thấy rất khó xử.
Nguyên lai, vừa rồi hắn lo lắng Trầm Ngọc gặp nguy hiểm nên mới vội vàng chạy tới đây nhưng ai ngờ lại thấy Trầm Ngọc đang không mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn … Tuy rằng lúc này là trời tối nhưng Hàn Phong có Tiên Thiên đấu khí thì ban đêm với ban ngày đâu khác gì nhau …
Toàn bộ vóc dáng uyển chuyển mềm mại đó đều in sâu vào trong mắt hắn.
Trầm Ngọc sau khi tắm rửa, mái tóc dài tuỳ ý thả sau vai, cả thân thể lả lướt, chỗ lồi chỗ lõm … khiến Hàn Phong muốn phún huyết.
Lúc trước, Trầm Ngọc toàn thân dơ dấy nên nhìn không ra, bây giờ nàng đã tắm rửa sạch sẽ, gương mặt rực rỡ hẳn lên, khiến Hàn Phong không ngờ Trầm Ngọc lại là một mỹ nữ!
Trong lúc Hàn Phong đang miên man suy nghĩ thì đằng sau truyền đến tiếng động xột xoạt liên tục. Hắn biết là Trầm Ngọc đang mặc lại quần áo.
Hắn cũng không dám lộn xộn, lẳng lặng đứng im một chỗ. Một lúc lâu sau, từ phía sau mới truyền tới một thanh âm có chút yếu ớt.
- Được … được rồi … ngươi … ngươi có thể quay lại rồi!
Hàn Phong nghe vậy mới chậm rãi xoay người lại, nhưng trên mặt hắn vẫn còn nét xấu hổ, dù sao vừa rồi cũng là hắn không cẩn thận nhìn thấy xuân quang của con gái nhà người ta. May dù kiếp trước đã sống qua 400 năm nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp tình cảnh xấu hổ như thế này!
Thấy vẻ mặt xấu hổ của Hàn Phong, gương mặt của Trầm Ngọc càng nóng bừng hơn. Tuy rằng Hàn Phong tuổi còn nhỏ, so ra còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, nhưng Trầm Ngọc vẫn xấu hổ không thôi, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống cho rồi.
Hai người nhất thời không nói gì, bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.
- Ta … ta … vừa rồi ta không phải cố ý, chỉ là ta nghe được thanh âm của ngươi, nghĩ ngươi xảy ra chuyện nên mới vội vàng chạy tới, ta … ta cũng không biết là ngươi đang tắm ở chỗ này.
Trầm Ngọc ở đối diện vừa nghe hắn nói thì đầu càng cúi thấp xuống, thiếu chút nữa là úp vô ngực, ngay cả hai bên tai đều đỏ bừng.
Hàn Phong phát hiện hình như hắn càng giải thích thì càng xấu hổ thêm, nên hắn đành nói lảng sang chuyện khác:
- Vậy … vừa rồi tại sao ngươi lại hét lên?
Lúc này Trầm Ngọc mới đột nhiên nhớ lại, liền ngẩng đầu lên, dường như đã quên đi việc xấu hổ vừa rồi, vẻ mặt có chút hoảng sợ nhìn Hàn Phong nói:
- Vừa rồi … vừa rồi, trong lòng suối dường như có cái gì đó cứ nhìn chằm chằm vào ta!
- Trong lòng suối?
Hàn Phong vừa nghe thì không khỏi kinh ngạc. Con suối này vừa rồi hắn cũng có kiểm tra, nhưng không phát hiện có cái gì khả nghi, cơ bản là không có khả năng có ma thú trốn ở chỗ này.
Nghĩ vậy, Hàn Phong liền đi tới bên bờ suối nhìn xuống.
Đúng lúc này, trong dòng nước hiện ra hai đốm sáng rất nhỏ. Hàn Phong cả kinh, vội vàng lui lại, che chắn trước người Trầm Ngọc.
Không biết là vô tình hay hữu ý là tay Hàn Phong lại cầm lấy cánh tay ngọc của Trầm Ngọc, khiến lòng nàng lại run lên, mặt lại một mảng đỏ ửng.
Lúc này Hàn Phong cũng không rãnh để chú ý đến vấn đề này, hai mắt hắn chăm chú nhìn xuống nước.
Hai đốm sáng ngày càng gần, cuối cùng là một bóng đen khổng lồ chậm rãi trồi lên mặt nước, bò lên bờ.
Lúc Hàn Phong thấy hình dạng bóng đen này thì thầm thở phào một hơi.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận kéo Trầm Ngọc lui về phía sau.
Lúc này Trầm Ngọc cũng thấy có một bóng đen, nhưng nàng không có Tiên Thiên đấu khí nên không thể nhìn rõ được là vật gì, nên nàng càng khẩn trương nắm lấy góc áo cảu Hàn Phong, cả người nép vào sau lưng hắn.
- Cái gì vậy?
Trầm Ngọc run run giọng hỏi.
- Kim Nhãn linh quy, Địa giai ma thú!
Cảm giác thân thể đang nép sau lưng đang không ngừng run rẩy, Hàn Phong trầm giọng nói.
Trầm Ngọc nghe xong thì càng hoảng sợ. Lúc trước Dương Lăng đuổi theo bọn họ cũng là một Địa giai cao thủ, không ngờ vừa thoát khỏi Dương Lăng lại đụng phải một con ma thú cấp Địa giai …
Thấy Trầm Ngọc bị doạ sợ, Hàn Phong vừa cảnh giác che trước mặt nàng, vừa thấp giọng nói:
- Tuy con Kim Nhãn linh quy này là một Địa giai ma thú nhưng nó lại không có lực công kích gì, tất cả năng lực của nó đều tập trung lên cái mai cứng rắn, cái mai của nó cho dù là một Thiên giai cường giả bình thường cũng không thể dễ dàng đục thủng được. Nhưng do nó không có lực công kích nên mới được xem là Địa giai ma thú.
Nghe Hàn Phong giải thích, Trầm Ngọc lúc này mới bớt sợ, cái đầu nhỏ từ sau lưng Hàn Phong thò ra tò mò đánh giá quái vật trước mặt.
Nhưng hình như con Kim Nhãn linh quy này không có hứng thú với hai người bọn họ, sau khi dùng hai con mắt phát ra kim quang của nó nhìn xung quanh một vòng, nó liền chậm rãi đưa cái thân thể nặng nề của mình bò vào bụi cỏ bên cạnh.
Thấy Kim Nhãn linh quy rời đi, Trầm Ngọc mới dám từ sau lưng Hàn Phong bước ra, nhẹ vỗ vỗ ngực nói:
- Hù chết ta mà, vừa rồi ta còn tưởng là một ma thú đáng sợ nào đó chứ!
- Con Kim Nhãn linh quy này hẳn là đi theo dòng nước chảy và đến đây, bây giờ nó đã đi rồi, chúng ta cũng trở về thôi!
Hàn Phong nói.
- Ừm!
Trầm Ngọc nhẹ nhàng gật đầu rồi chậm rãi đi theo sau Hàn Phong, hiển nhiên chuyện xấu hổ lúc nãy nàng cũng không có quên.
Hàn Phong lúc này chỉ có thể làm bộ như không biết gì để tránh cho hai người càng thêm xấu hổ.
Trở lại bên đống lửa, bởi vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi nên con tử điện ma thỏ lúc này đã có chút biến thành màu đen. Nhưng Hàn Phong cũng không để ý, chủ yếu có thể no bụng là được.
Cả đêm, Trầm Ngọc thuỷ chung vẫn cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn Hàn Phong. Hàn Phong mấy lần thử cố gắng phá tan bầu không khí nhưng không được.
Bất đắc dĩ, Hàn Phong đành im lặng đi tới bên bên vừa tu luyện vừa cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong mở mắt ra thì thấy Trầm Ngọc đang dựa vào một thân cây, hai tay ôm ngực ngủ say. Lúc này trời đã sáng, Hàn Phong đứng lên, hoạt động cái thân thể đang cứng ngắt một chút.
Trầm Ngọc tựa hồ bị hành động của Hàn Phong làm cho tỉnh giấc, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, vừa vặn đón nhận ánh mắt Hàn Phong vừa nhìn tới, nhất thời cảnh tượng tối qua lại hiện lên khiến mặt nàng chớp mắt đã biến thành hai áng mây màu hồng.
Nàng cố gắng trấn định lại tinh thần, nàng biết việc tối qua chỉ là ngoài ý muốn, nếu mà nàng vẫn cứ như vậy thì bầu không khí giữa hai người sẽ ngày càng xấu hổ hơn.
Trầm Ngọc cũng không phải ngốc, nếu không nàng cũng không thể tự mình mày mò mà nghiên cứu ra được phối phương để Thượng Quan Vô Ngã phải nổi lòng tham.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo lại rồi gật đầu chào Hàn Phong khiến hắn có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn cũng gật đầu chào lại. Hai người như hiểu ý không hề đề cập lại chuyện tối qua.
Giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.
Chỉnh trang lại một chút, hai người lại tiếp tục đi sâu vào trong U Ám sâm lâm.
Hàn Phong quan sát một chút thì biết hiện giờ hai người đã tiến vào đoạn giữa của U Ám sâm lâm. Bắt đầu từ chỗ này, sẽ thường xuyên thấy ma thú mạnh mẽ, so với đám ma thú ngày hôm qua mạnh hơn rất nhiều.
Cho nên lúc này Hàn Phong lựa chọn lộ tuyến càng thêm cẩn thận.
Hai người đi một hồi mà Trầm Ngọc cũng không biết hai người đã tiến vào địa phương so với hôm qua còn khủng bố hơn. Một đường đi theo Hàn Phong, nàng luôn tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Đột nhiên, nàng chú ý tới một gốc thực vật rất hoa lệ, nàng liền tò mò quên luôn lời Hàn Phong dặn là không được chạy loạn ở đây mà trực tiếp hướng chỗ gốc thực vật hoa lệ đó đi tới. Hàn Phong đang đi phía trước cảm thấy có chút không đúng liền quay đầu lại nhìn thì vừa vặn thấy Trầm Ngọc đang tới gần gốc cây hoa lệ kia.
Hắn nhất thời kinh hãi, thân hình như một mũi tên xông tới, đồng thời la lên:
- Không được đụng vào!
Nghe thấy Hàn Phong la lên, Trầm Ngọc có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, thì thấy Hàn Phong đang giống như bị điên chạy tới chỗ nàng.
Hàn Phong vừa chạy tới trước mặt Trầm Ngọc thì không nói lời nào ôm nàng vào lòng lăn một vòng rời khỏi chỗ đó.
Ngay khi hai người vừa rời đi thì trong nháy mắt đó một đạo hắc ảnh như tia chớp vụt qua chỗ Trầm Ngọc vừa đứng.
Không để Trầm Ngọc kịp mở miệng, Hàn Phong đã bật người dậy đẩy nàng sáng một bên.
Đúng lúc này, đạo hắc ảnh kia liền đổi hướng bắn thẳng đến chỗ Hàn Phong.
Hàn Phong hai mắt tập trung, đề khởi đấu khí quán chú vào quyền đầu đấm tới bóng đen.
Hắc ảnh kia tựa hồ không muốn liều mạng với Hàn Phong, đang ở giữa không trung, nó cấp tốc đổi hướng tránh né quyền đầu của Hàn Phong một cách khó tin rồi tiếp tục bắn về phía hắn.
Thấy hắc ảnh linh hoạt như vậy, Hàn Phong cũng không dám khinh thường. Cước bộ khẽ động, eo xoay nhanh một cái, cả thân hình nhanh chóng tránh xa vài bước, khó khăn lắm mới tránh được công kích của hắc ảnh kia.
Hắc ảnh kia sau khi rơi xuống đất cũng không tiếp tục công kích mà dừng lại cách chỗ Hàn Phong khoảng hai bước.
Lúc này đã có thể nhìn rõ hình dáng của nó, đây là một con thiên thanh mãng xà toàn thân ngăm đen.
Thấy con thiên thanh mãng xà này đột nhiên xuất hiện, Trầm Ngọc đứng một bên thầm giật mình, nhớ lại hành động của Hàn Phong vừa rồi thì liền minh bạch do sự tò mò của nàng đã đưa tới con ma thú này, khiến nàng hổ thẹn không thôi.
Thế nhưng bây giờ nàng cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể âm thâm đứng bên cạnh cầu khẩn cho Hàn Phong không có việc gì.
Thiên thanh mãng là một loại ma thú đặc thù trong U Ám sâm lâm. Kiếp trước Hàn Phong đã từng gặp phải một lần, thiên thanh mãng thực lực ước chừng là Nhân giai cửu phẩm. Mà phiền phức nhất là trong cơ thể nó có nộc độc rất mạnh có thể bắn ra từ hàm răng. Một khi bị loại kịch độc này dính vào lập tức sẽ bị xuyên thấu qua da, nọc độc sẽ theo máu đi khắp toàn thân, cuối cùng độc khí công tâm, thống khổ mà chết.
Cho nên khi đối mặt với con thiên thanh mãng này Hàn Phong rất cẩn thận, hắn cũng không muốn phải chết uất ức như vậy.
Gốc thực vật xinh đẹp vừa rồi hấp dẫn Trầm Ngọc, Hàn Phong biết nó là do thiên thanh mãng xà tạo ra, loại thực vật này không có nguy hiểm gì nhưng lại có thể tự thân sản sinh ra một loại như mê dược mê hoặc một số động vật nhỏ yếu tới gần. Mà lúc này thiên thanh mãng trốn trong góc tối thừa dịp mục tiêu tới gần sẽ nhanh chóng giết chết mục tiêu.
Đây là một phương pháp săn mồi của thiên thanh mãng.
Kiếp trước hắn cũng vì đám thực vật xinh đẹp này mà đụng phải thiên thanh mãng.
Lúc đó tuy hắn không bị mê dược mê hoặc nhưng đối với một loại thực vật chưa từng biết tới hắn rất tò mò muốn nghiên cứu nên mới bị thiên thanh mãng công kích. Nhưng khi đó hắn dù sao cũng là một Địa giai cao thủ, mặc dù trên người thiên thanh mãng có kịch độc nhưng hắn chỉ hơi phí sức một chút cũng thuận lợi giải quyết.
Mà đối với các loại ma thú như thiên thanh mãng này hắn cũng từ trong miệng vị Thiên giai cường giả thần bí kia biết được.
Do đã có một lần kinh nghiệm nên lúc này lần thứ hai đối mặt hắn cũng không cảm giác quá mức vướng tay vướng chân.
Hai con mắt tam giác của thiên thanh mãng nhìn chằm chằm Hàn Phong, cái lưỡi trong miệng không ngừng thụt ra thụt vào. Vừa rồi thiếu chút nữa nó đã đắc thủ, không ngờ tên trước mắt này lại phá hư làm mất đi con mồi của nó, cho nên nó mới tức giận đem Hàn Phong trở thành con mồi.
Con thiên thanh mãng thân thể đột nhiên hơi giãy dụa rồi há cái mồm lộ hai cái răng nanh bén nhọn của nó ra rồi như tia chớp phóng tới Hàn Phong, mục tiêu là cổ hắn.
Hàn Phong thấy con mãng xà động cũng không dám khinh thường, thân thể hơi lui về sau, biến tay thành đao tìm cơ hội chém ngay vị trí thất thốn của nó.
Vị trí thất thốn chính là chỗ yếu hại của loài rắn, một khi đánh trúng thì chúng nó trong nháy mắt sẽ mất đi lực lượng, không còn uy hiếp ai được nữa. Vì vậy, thông thường loài rắn mỗi lần tiến công đều cố ý bảo vệ vị trí thất thốn của nó, không cho địch nhân có cơ hội công kích.
Thiên thanh mãng thấy Hàn Phong cố ý muốn công kích vào điểm yếu hại của nó nên nó liền trong tích tắc đổi hướng nhắm tới bàn tay của Hàn Phong.
Vừa vặn ngăn được thủ đao của Hàn Phong.
Do thiên thanh mãng đổi hướng tấn công nên Hàn Phong đánh trúng cái đuôi của nó, nhưng thiên thanh mãng cũng không có đình chỉ, nó linh hoạt quấn lấy cánh tay của Hàn Phong rồi ngóc cái đầu lên tiếp tục táp tới Hàn Phong.
Trầm Ngọc cách đó không ca thấy vậy thì không khỏi kinh hadĩ, hai tay vô thức che mắt lại không dám nhìn, trong lòng thì không ngừng cầu khẩn.
Nhưng Hàn Phong đối với con súc sinh giảo hoạt này đã sớm có phòng bị, hắn dùng sức vung cánh tay lên, đồng thời vận chuyển đấu khí vào cánh tay, một đạo kình khí từ cánh tay bộc phát đánh văng con thiên thanh mãng ra.
Thiên thanh mãng bất ngờ bị kình khí tập kích, nó rít lên một tiếng rồi bất chấp công kích Hàn Phong mà nhanh chóng lui lại phía sau chạy trốn.
Hàn Phong tự nhiên sẽ không để cho nó có cơ hội, thừa dịp trong nháy mắt nó bị đau, thân thể Hàn Phong nhanh chóng lướt tới đồng thời xuất ra linh tế kiếm quán chú đấu khí vào hung hăng chém xuống.
Thiên thanh mãng thấy Hàn Phong công kích thì nó cảm giác nguy hiểm nên càng cố gắng tránh né.
Thân thể nó khẽ vặn vẹo rồi hướng về một bên tìm đường trốn đi nhưng Hàn Phong đã sớm tính tới điểm này, một kiếm vừa rồi chỉ là nguỵ trang mà thôi.
Cánh tay hắn run lên, linh tê kiếm mạnh mẽ đổi hướng trực tiếp đâm tới hướng thiên thanh mãng muốn trốn đi.
Một kiếm này rất nhanh, thiên thanh mãng căn bản không kịp né tránh, đã bị một kiếm này đâm trúng ngay vị trí thất thốn của nó.
Thiên thanh mãng nhất thời phát ra một tiếng rít thảm thiết.
Thân thể của nó trên không trung kịch liệt run rẩy.
Mà lúc này nó chỉ cách Trầm Ngọc có vài bước, hung tính của nó đột nhiên nổi lên, nó dùng lực lượng cuối cùng của mình duổi thẳng thân thể phun mạnh tất cả độc tố trong người nó về Trầm Ngọc.
Độc tố bắn ra, sức lực của nó cũng đã hoàn toàn tiêu biến, sinh cơ đoạn tuyệt rơi xuống đất.
Mà lúc này Hàn Phong đâu còn tâm tư quan tâm nó có chết hay chưa, hắn không ngờ con súc sinh này ở khoảnh khắc sau cùng lại có thể phun ra độc tố, mà chết tiệt là nó lại phun ngay trước mặt Trầm Ngọc. Hắn kinh hãi muốn nhắc Trầm Ngọc tránh ra …
Mà Trầm Ngọc lúc nãy vì thấy Hàn Phong gặp nguy hiểm không dám nhìn mà lấy tay che hai mắt lại nên lúc này nàng làm sao có thể phát hiện được một đoàn dịch thể màu đen đang bắn tới chứ.
Có lẽ Trầm Ngọc vận khí rất tốt hay sao đó, hoặc là do con súc sinh kia lúc cuối cùng sức lực đã không còn bao nhiêu nên đoàn dịch thể kia bay đến cách Trầm Ngọc khoảng nửa bước chân thì chậm rãi dừng lại rồi như không càm lòng rơi xuống đất.
Hàn Phong thấy một màn này thì liền há miệng thở phào một hơi điều chỉnh lại thân thể đang căng cứng của mình.
Thu linh tê kiếm lại, ho bước nhanh tới bên cạnh Trầm Ngọc hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Nghe thấy thanh âm của Hàn Phong, Trầm Ngọc mới bỏ tay xuống mở to mắt ra nhìn. Thấy Hàn Phong đang đứng trước mặt mình, bộ dáng không có việc gì cả. Nhất thời tâm tình khẩn trương đang treo trong lòng nàng liền biến mất, định mở miệng nói thì nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, khí huyết trong cơ thể sôi trào lên, ngực thì đau, sau đó nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi cả người mềm nhũn khuỵu xuống.
Hàn Phong giật mình, vội vàng ôm lấy nàng thì thấy nàng tuy hai mắt vẫn trợn tròn nhưng sắc mặt lại rất xanh và có vẻ rất thống khổ.
Thấy tình trạng của Trầm Ngọc, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, cẩn thận kiểm tra thì phát hiện trên chân trái của nàng có một vết thương đen kịt. Hắn biết vết thường này là do nọc độc của thiên thanh mãng vừa nãy tạo thành, mà tình trạng của Trầm Ngọc chính là triệu chứng sau khi trúng phải nọc độc này.
Có lẽ vừa rồi, lúc nọc độc rơi xuống đất đã có một giọt bắn lên mắt cá chân của Trầm Ngọc. Hoàn hảo là Trầm Ngọc chỉ bị dính vào một chút, độc tính cũng không phải rất mạnh, trong thời gian ngắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân nàng sẽ mất hết sức lực.
Nếu không nhanh chóng trị liệu thì độc tố sẽ lan ra toàn thân, khí độc công tâm, như vậy thì chỉ đành bất lực.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong nhẹ nhàng đặt Trầm Ngọc nằm xuống rồi xoay người đi tới chỗ thi thể của thiên thanh mãng. Nọc độc của thiên thanh mãng tuy rằng rất mạnh nhưng chỉ cần chưa chết thì vẫn còn có thể cứu được. Mà thứ có thể chữa được nọc độc này lại chính là hai cái răng nanh của con súc sinh này.
Hai cái răng nanh này chính là bộ phận duy nhất trên người thiên thanh mãng không có độc bởi vì chúng được dùng để tinh lọc nọc độc.
Bây giờ thứ duy nhất có thể cứu Trầm Ngọc chỉ có chúng.
Hàn Phong chặt đứt hai cái răng bằng ngón cái kia đi tới bên người Trầm Ngọc.
Nhưng lúc này sắc mặt của Trầm Ngọc đã có thêm vài phần hắc khí. Hàn Phong biết hắn cần phải hành động nhanh hơn, nếu không sẽ không kịp.
Hắn nhanh chóng xé một góc áo của mình bọc hai cái răng nanh lại cầm trong tay rồi vận đấu khí quán chú vào cánh tay không ngừng.
Đến khi cảm giác đã không sai biệt lắm, nắm tay hắn chợt phát lực, một tràng âm thanh vỡ nát vang lên, hai cái răng nanh bọc bên trong mảnh áo đã biến thành bột phấn.
Hàn Phong cẩn thận để thân thể Trầm Ngọc dựa vào người hắn, một tay đỡ lấy đầu nàng, một tay cẩn thận bón đám bột phấn kia vào miệng nàng. Nhưng lúc này Trầm Ngọc tuy vẫn còn tỉnh táo nhưng do nọc đôc phát tác nên nàng không thể nào mở miệng ra được.
Hàn Phong có chút bất đắc dĩ, nhưng cứu người quan trọng hơn. Thoáng do dự một chút, hắn ngậm đám bột phấn vào miệng rồi cúi đầu truyền qua môi của Trầm Ngọc.
Đôi con ngươi của Trầm Ngọc đột nhiên nở lớn ra nhìn chằm chằm vào Hàn Phong. Nàng rất muốn lên tiếng ngăn cản nhưng … hữu tâm vô lực.
Một khắc khi đôi môi Hàn Phong chạm vào môi nàng, Trầm Ngọc chỉ cảm thấy cả người mê muội, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong lúc này cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Sau khi mớm bột phấn cho Trầm Ngọc, hắn liền cẩn thận quan sát biến hoá của Trầm Ngọc. Quả nhiên chỉ sau một lát, hắc khí trên mặt Trầm Ngọc đã chậm rãi phai đi, rồi hoàn toàn tiêu biến.
Ngay cả vết thương ở chân của nàng cũng có thể bằng mắt thường thấy đang chậm rãi khôi phục.
Lúc này Hàn Phong mới có thể hoàn toàn buông lỏng thần kinh đang căng thẳng của mình.
Mà Trầm Ngọc lúc này cũng đã khôi phục được chút khí lực, trong mắt nàng hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng lập tức lại thống khổ kêu lên:
- Thật là khó chịu!
Hàn Phong thấy nàng đã có thể nói chuyện thì quan thiết hỏi:
- Cảm giác thế nào?
- Ta có thể thế nào chứ? Toàn thân không có chút khí lực nào!
Trầm Ngọc có chút khó chịu nói.
- Ngươi trúng độc!
Hàn Phong đơn giản giải thích lại sự việc vừa rồi một chút.
Trầm Ngọc sau khi nghe xong thì mớt biết mình vừa mới dạo một vòng qua quỷ môn quan, tức thì sắc mặt nàng lại trở nên trắng bệch.
Nhưng khi nghĩ đến hành động liều lĩnh của mình nên mới trêu chọc phải ma thú đáng sợ như vậy, nàng xấu hổ tự trách:
- Đều tại ta không tốt! Quên lời ngươi dặn nên mới chọc phải con ma thú này, dù ta có chết cũng là do ta gieo gió gặt bảo mà!
Thấy Trầm Ngọc ảo não tự trách, Hàn Phong liền nói:
- Không trách ngươi, vì ngươi không có đấu khí nên rất dễ bị thiên thanh thảo hấp dẫn.
Hàn Phong an ủi Trầm Ngọc một hồi, tuy nàng vừa được trị dứt độc trong cơ thể nhưng thân thể bị thương không thể thoáng cái là có thể khôi phục lại được.
Vì vậy, Hàn Phong chỉ có thể tìm một chỗ an toàn gần đó tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trầm Ngọc cũng đã khôi phục được chút khí lực, nhưng sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt.
Nhưng trong lúc Hàn Phong không để ý thì ánh mắt của nàng khi nhìn hắn rất phức tạp, mà trong đó chiếm đa phần chính là ngượng ngùng.
Hiển nhiên hành động gần như hôn môi vừa nãy của Hàn Phong đã trùng kích rất mạnh vào tâm linh nàng. Trầm Ngọc cũng biết trong tình huống lúc đó nếu Hàn Phong hành động chậm một chút nữa thôi là nàng đã hương tiêu ngọc vẫn!
Tuy trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng Hàn Phong chỉ là một tiểu hài tử, mà hắn đúng là vẫn còn là thân thể của một tiểu hài tử, nhưng tối qua vừa bị hắn nhìn toàn thân xuân quang mà hôm nay lại bị hắn “cưỡng hôn” nên trong lòng nàng rất khó xử.
Lúc này, Hàn Phong đang đưa lưng về phía nàng nên cũng không phát hiện được ánh mắt của nàng.
Trước mặt hắn lúc này chính là thi thể của con thiên thanh mãng kia.
Toàn thân thiên thanh mãng đều là kịch độc cho nên không thể nào ăn được. Hàn Phong đang dùng linh tê kiếm của hắn cẩn thận mổ bụng thiên thanh mãng.
Mục đích của hắn chính là nội đan của thiên thanh mãng. Nội đan của thiên thanh mãng hơi khác với các ma thú khác bởi vì nội đan của nó chính là nơi cất chứa toàn bộ độc tố của nó.
Nội đan của con thiên thanh mãng này chỉ cỡ một phần ba quyền đầu, cả viên nội đan đều là một màu tuyết trắng và cứng rắn không gì sánh được, nếu để dưới ánh nắng thì nó trông giống như một viên trân châu rất mĩ lệ.
Sau khi lấy nội đan ra, Hàn Phong cẩn thận dùng đấu khí tẩy hết chất độc bám trên đó rồi mới cầm vào tay. Nhìn viên nội đan nho nhỏ này, Hàn Phong thầm vui vẻ, đồ chơi này tuy cất chứa kịch độc rất mạnh nhưng ở trong mắt một luyện dược đại sư như hắn thì nó lại là một tài liệu luyện dược hiếm có.
Nhưng hiện tại không có công cụ và tài liệu phụ trợ tương ứng nên hắn chỉ đành cất kỹ nó trước, sau này ra ngoài sẽ tính tiếp.
Sau đó Hàn Phong lại cẩn thận lấy thi thể và chất độc trong thi thể cảu thiên thanh mãng rãi quanh chỗ hai người nghỉ ngơi để phòng ngừa một ít ma thú quấy nhiễu.
Thiên thanh mãng tuy là một Nhân giai ma thú nhưng dựa vào nọc độc mà ngay cả một ít Địa giai ma thú cũng không dám trêu chọc nó, cho nên dùng chất độc này để làm phòng hộ cũng khá an toàn.
Sau khi làm xong, Hàn Phong lại đốt lên một đống lửa rồi tới bên cạnh Trầm Ngọc ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Mà Trầm Ngọc lúc này do thân thể còn yếu nên đã ngủ thiếp đi.
Hai ngày liên tục chiến đấu với đủ loại ma thú, tuy rằng bọn chúng thực lực không mạnh nhưng Hàn Phong vẫn cảm thấy đấu khí của hắn lại có chút ít đề thăng.
Tu luyện liên tục đến sáng hôm sau, khi hắn mở mắt ra đã Trầm Ngọc đã tỉnh dậy từ trước.
Thấy nàng hắn liền hỏi:
- Cảm giác thế nào rồi?
- Đã tốt nhiều rồi, chúng ta có phải chuẩn bị lên đường không?
Trầm Ngọc hỏi lại.
Hàn Phong nói:
- Nếu thân thể ngươi đã tốt hơn thì chúng ta liền rời đi. Ở chỗ này một ngày một đêm rất không an toàn!
Trầm Ngọc nghe vậy cũng không có ý kiến gì.
Sau đó hai người lại tiếp tục đi sâu vào bên trong sâm lâm.
Có bài học ngày hôm qua nên Trầm Ngọc cũng học khôn, không dám đi loạn nữa, chăm chú bám sát theo sau Hàn Phong. Nàng chỉ sợ nếu lỡ mình lại chọc phải một ma thú nào nữa, bản thân nàng chết cũng không soa nhưng vạn nhất liên luỵ tới Hàn Phong thì cả đời này nàng sẽ rất hội hận.
Hai ngày tiếp theo, vận khí của hai người tựa hồ rất tốt, một đường đi tới cũng không có gặp phiền toái gì lớn, thỉnh thoảng đụng phải vài con ma thú tình cờ đi ngang qua đều bị Hàn Phong dễ dàng giải quyết.
Hàn Phong còn tiện tay lột một tấm da gấu làm thành cái bao để đựng chiến lợi phẩm chính là thi thể của ma thú. Chỉ tiếc là ma thú ở đây toàn thân đều là bảo vật nhưng hắn lại không thể mang theo tất cả, cho nên hắn chỉ đành chọn những thứ có giá trị nhất và dễ dàng mang theo thôi.
Nói đến con đại địa thương hùng bị lột da này thì quả thật nó rất không may. Lúc Hàn Phong gặp nó, thì hắn có chút sợ hãi với thực lực của Địa giai ma thú như nó bởi vì thực lực của hắn hiện tại quá thập. Tuy rằng hắn tin tưởng có thể đánh bại con đại địa thương hùng này nhưng chắc chắn phải trả giá không nhỏ.
Nhưng không ngờ là con ma thú này lúc đó lại đang bị thương, hơn nữa thương thế cũng rất nghiêm trọng và trông bộ dáng như đang hoảng sợ chạy trốn. Hàn Phong thấy vậy thì thầm đoán nó có lẽ bị một con ma thú khác đả thương.
Do đó hắn tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Con đại địa thương hùng này bị thương nặng nên thực lực so ra còn kém cả con tam nhãn ma lang lúc trước, cho nên Hàn Phong hắn rất nhanh đã giải quyết nó.
Mà Trầm Ngọc từ phía sau thấy trên lưng Hàn Phong có một cái bao to hơn nửa hắn thì không khỏi buồn cười. Nhưng Hàn Phong cũng không để ý, với hắn mà nói những thứ này đều là bảo bối cả.
Đến ngày thứ ba thì độc tố trên người Trầm Ngọc đã hoàn toàn được thanh trừ sạch sẽ, thân thể cũng triệt để khỏi hẳn. Mà lúc này hai người cũng đã tiến đến gần vùng trung tâm của U Ám sâm lâm, dọc đường cũng gặp phải không ít ma thú mạnh mẽ.
Cũng may Hàn Phong có kinh nghiệm kiếp trước nên nhiều lần đã tránh được mấy con ma thú cường đại.
Mặc dù vậy nhưng Hàn Phong vẫn không tránh khỏi bị thương.
Lần bị thương ngoài ý muốn là do lúc sáng sớm Trầm Ngọc dừng bước chỗ một con sông, chuẩn bị rửa mặt một chút thì đột nhiên có một con thiết giáp ngạc ngư từ trong lòng sống lao ra.
Cũng may lúc đó Hàn Phong đang ở gần bên cạnh phản ứng kịp, nhưng vì bảo vệ Trầm Ngọc mà hắn cũng bị con thiết giáp ngạc ngư này đả thương.
Cũng may con thiết giáp ngạc ngư có thực lực Địa giai này chỉ có thể phát huy thực lực ở trong nước, một khí rời khỏi mặt nước thì thực lực của nó đại giảm. Cộng thêm Hàn Phong cũng không muốn dây dưa chiến đấu với nó mà màng theo Trầm Ngọc nhanh chóng chạy đi mới tránh được nguy hiểm.
Trừ chuyện này ra thì ba ngày vừa qua hai người trên đường đi căn bản là hữu kinh vô hiểm.
- Hàn Phong, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới có thể rời khỏi đây?
Trầm Ngọc vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán hỏi.
Ba ngày liên tục di chuyển khiến cho thân thể mảnh mai của nàng đã có chút ăn không tiêu.
Hàn Phong thấy bộ dáng uể oải của nàng mới chợt nhớ là hắn có Tiên Thiên đấu khí nên liên tục di chuyển không có vấn đề gì, nhưng Trầm Ngọc dù sao cũng là một người thường, ba ngày liên tục di chuyển như thế quả thật là làm khó nàng.
Cho nên khi nghe Trầm Ngọc hỏi, hắn bất đắc dĩ nói:
- Theo tốc độ trước mắt thì chúng ta cách chỗ cửa ra hẳn là không quá ba ngày lộ trình. Nhưng trong ba ngày tới này sẽ gặp phải rất nhiều chỗ cực kỳ hung hiểm, nếu như thuận lợi thì ít nhất phải năm ngày nữa chúng ta mới có thể tới chỗ cửa ra.