Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 525: Dụng ý thực sự của Vô Danh Tử.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Hàn Phong không dám nghĩ tới, thực không nghĩ tới bản thân đã hao hết tâm tư rồi mà vẫn không thể nào cứu tỉnh được Trầm ngọc.
Uổng công hắn có một thân tu luyện Ngạo Thị Thiên địa đến đỉnh cao mà không thể cứu được nữ tử mà mình yêu thích. Lúc này Hàn Phong chỉ hi vọng có loại đan dược nào có thể giúp hắn có thể sinh lực để có thể tiếp tục thôi động, truyền năng lượng tinh hoa của mình vào trong thể nội của Trầm Ngọc, như vậy may ra mới có thể cứu tỉnh được nàng.
Nhưng hắn biết trên đời này không có loại đan dược nào như vậy, tất cả chuyện này khiến cho Hàn Phong cảm giác như ông trời đang trêu chọc mình.
Giờ khắc này nội tâm Hàn Phong nhất thời đã cảm thấy rã rời vô lực. Trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, Hàn Phong căn bản không muốn nghĩ tiếp sự tình tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào. Trong thâm tâm hắn vô cùng hối hận, vô cùng hối hận.
Nhớ lại lúc trước Trầm Ngọc ở trước mặt hắn tự sát, tâm trạng Hàn Phong lúc đó với lúc này cũng phảng phất giống nhau.
Một mảnh tâm tình hỗn loạn khiến Hàn Phong không có chú ý tới bây giờ hai người đang bị một đoàn bạch quang bao phủ.
Đồng thời thân thể Trầm Ngọc ở phía dưới hắn vốn bất động thì bầy giờ ngón tay của nàng cũng lặng lẽ động vài cái.
Trong lúc Hàn Phong không có bất cứ biện pháp nào thì một đôi tay nhẹ nhàng và ôn nhu ôm lấy hắn.
Sự tình xảy ra bất thình lình như vậy khiến cho Hàn Phong từ trong bóng tối phảng phất như tìm được ngọn đuốc.
Hàn Phong ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập vẻ bất khả tư nghị. Cứ như vậy Hàn Phong cũng bất tri bất giác nở ra một nụ cười.
Một đôi mắt sáng ngời đang nhu thình, e thẹn nhìn Hàn Phong. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, vẫn còn lưu lại chút xuân triều mê người. Khoé miệng hơi mỉm cười. Tình cảnh này khiến cho Hàn Phong không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Chẳng qua bây giờ tâm tình Hàn Phong vô cùng kinh hỉ, thê thể không ngừng run rẩy, bay tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt quen thuộc, giống như hắn muốn xác định mình không mơ chứ.
Hàn Phong thực sự sợ hãi, những gì đang xảy ra trước mắt chỉ là ảo giác. Nhưng lúc này một bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hàn Phong. Hàn Phong giật mình vội vàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó, cảm nhận sự ấm áp mà nó truyền lại. Thanh âm Hàn Phong run run, hơi thở gấp gáp nói:
- Điều này........là.................sự...........th c sao?
Trầm Ngọc nằm ở bên dưới, nhãn thần nhu tình nhìn Hàn Phong, nàng nhẹ nhàng cầm tay Hàn Phong đặt lên ngực trái của mình. Một giọng nói mà nhiều năm qua Hàn Phong đã không bao giờ được nghe, hiện giờ lại vang lên bên tai hắn:
- Hảo! Ngươi 'yêu' ta mạnh mẽ như vậy khiến cho ta cảm giác được sự tồn tại của ngươi! Ngươi cũng thật quá đáng, chỉ biết hưởng thụ một mình!
Nghe được thanh âm này, Hàn Phong cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu ta tâm tình của hắn bây giờ.
Kích động, vui sướng, trong lòng còn kèm theo một tia lo được lo mất.
Nhưng lúc này hắn đã có thể xác định, Trầm Ngọc đã thực sự tỉnh lại.
Lúc nghe được giọng nói của Trầm Ngọc thì khí lực trên người Hàn Phong dường như trở lại, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên bờ môi của Trầm Ngọc.
Lúc này đâu, không phải một người hành động nữa mà là hai người chủ động hoà quyện vào nhau. Trầm Ngọc nằm phía dưới cũng vươn tay lên không ngừng vuốt vẻ thân thể của Hàn Phong, rồi Hàn Phong cũng bắt đầu khởi động, tiếp tục chiến đấu, thân thể mềm mại phía dưới cũng không ngừng run lên.
Những tiếng rên rỉ từ trong miệng Trầm Ngọc không ngừng vang lên. Mà theo động tác của hai người thì bạch quang bao quanh Hàn Phong và Trầm Ngọc cũng không ngừng toả ra chói mắt, rất nhanh đã không còn thấy thân ảnh của hai người đâu.
Không biết hai người Hàn Phong quấn lấy nhau bao lâu, nhưng lúc này luồng bạch quang cũng bắt đầu yếu dần đi. Thẳng cho đến khi đạo bạch quang hoàn toàn tiêu thất thì thân thể của hai người cũng hiện ra lần thứ hai.
Mà giờ khắc này hai người cũng đình chỉ động tác.
Bất quá thân thể Hàn Phong và Trầm Ngọc vẫn như cũ dán chặt lấy nhau. Tâm tình Hàn Phong bây cũng chỉ có hai từ sung sướng mới có thể hình dung được.
Vừa rồi cùng với Trầm Ngọc giao hợp, Hàn Phong thật sự cảm thấy sung sướng, đông thời hắn cũng cảm thụ được sự tồn tại của nàng.
Trông thấy dáng dấp của Trầm Ngọc, Hàn Phong ôn nhu nói:
- Thân thể ngươi thế nào rồi?
Trầm Ngọc nghe vậy, thì một cảnh xuân sắc vừa rồi lại hiển hiện lên trong đầu nàng. Nhất thời khuôn mặt nàng ửng đỏ, có chút ngượng ngừng nhìn Hàn Phong, hai tay thuỷ chung ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra. (e ý muốn nữa ^_^)
- Ta cảm rất tốt lắm, cả người đều tràn ngập lực lượng.
Trầm Ngọc ôn nhu nói.
Hàn Phong nghe vậy thì không khỏi dùng sức ôm chặt lấy nàng, giống như đến lúc này hắn với hiểu được tầm quan trọng của Trầm Ngọc trong lòng mình.
Mà Trầm Ngọc lúc này cũng cảm nhận được Hàn Phong thực sự quan tâm tới nàng, không giống như lúc trước, nàng chỉ dám lẳng lặng đứng nhìn hắn từ xa.
Cảm thụ được tình ý của Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng nhắm mắt lại, hai tay càng ôm chặt lấy hắn, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp của Hàn Phong.
Đối với tất cả sự tình phát sinh trước mắt, Trầm Ngọc cũng không có cảm thấy bất ngờ. Bởi vì lúc Vô Danh Tử đem Hiền giả chi thạch truyền vào trong cơ thể nàng thì ý thức của nàng đã thanh tỉnh. Mà những việc Hàn Phong làm sau đó cùng với những lời tâm sự của Hàn Phong, Trầm Ngọc đều nghe đều cảm nhận được hết.
Thiên Tinh đế quốc, Vân Sơn Trấn.
Lúc này trời đã về chiều, từ ngoài trấn chậm rãi xuất hiện ba thân ảnh.
Nếu như nhìn kỹ ba thân ảnh này thì sẽ phát hiện ra trên vai một người có một con tiểu thú nhỏ tròn vo đang nằm trên đó.
Khi ba người đi vào trong trấn thì cư dân xung quanh có chút kinh nghi quan sát ba người.
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc, trong trấn bao giờ lại có người trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp như vậy.
Hàn Phong có chút cảm khái nhìn tiểu trấn trước mắt. Lúc này hắn ly khai Huyền Thiên tông cũng đã được hai năm. Từ khi bị Khương Khỏi của Võ Hoàng điện đánh trọng thương thì cũng đã trải qua năm năm.
Năm năm ở trong không gian bị phong bế, Hàn Phong cũng không có biết được tình hình đại lục lúc này.
Lúc này Trầm Ngọc một thân bạch y, trên người tản ra khí tức vô cùng thánh khiết, thực xứng với một tuyệt thế tiên tử chốn nhân gian. Nhưng thôn dân ở trong tiểu trấn cũng phải đỉnh chỉ mọi hoạt động mà ngước nhìn theo.
- Thực không nghĩ tới, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy. Đối vói ký ức về những người để đây cũng chỉ còn trong khoảng khắc.
Trầm Ngọc thấp giọng nói.
Từ khi Trầm Ngọn hôn mê thì nàng đã lâm vào trạng thái giả chết. Căn bản không có bất cứ ý thức nào. Mà lúc này nàng tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Hàn Phong. Mà lúc đó hai người lại xuất hiện sự tình ân ái, nam nữ.
Thế nhưng đối mặt với tình huống đó, Trầm Ngọc cũng cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưng chẳng biết tại sao, lúc này nội tâm nàng không ngừng nhắc nhở nàng phải liều lĩnh nắm lấy Hàn Phong.
Cũng chính bởi vì như thế mà mới có những sự tình phía sau. Nhưng giờ khác này Trầm Ngọc nghĩ đến việc mình chủ động đòi hỏi với Hàn Phong thì tâm tình cảm thấy xấu hổ không thôi.
Thế cho nên để chống lại ánh mắt của Hàn Phong mà nàng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Đối với Trầm Ngọc thì những sự tình phát sinh mấy năm nay, nàng một mực không biết gì. Khi nàng tỉnh dậy thì cũng chỉ có biết tới Hàn Phong.
Thẳng đến khi Hàn Phong ôm nàng dậy, kể cho nàng nghe đại khái sự tình mấy năm trở lại đây thì Trầm Ngọc mới hiểu được phần nào.
Chẳng qua, đối với Trầm Ngọc mà nói, tất cả chuyện này cũng không quan trọng, mà điều quan trọng chính là nàng biết được mình thực sự quan trọng đối với Hàn Phong. Cảm thụ được tình cảm của hắn mà nàng cảm thấy cuộc đời này thật có ý nghĩa.
Trong lòng Trầm Ngọc, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hàn Phong thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không quan trọng.
Sau khi Trầm Ngọc tỉnh lại, nàng cũng phát hiện ra thân thể của mình không giống với trước kia. Nhưng trong lúc nhất thời không có nói tới. Thẳng đén khi Vô Danh Tử xuất hiện đồng thời nói toàn bộ sự việc thì Hàn Phong mới cảm thấy khiếp sợ.
Đồng thời Hàn Phong cũng biết được từ đầu đến cuối Vô Danh Tử vẫn giấu diếm bản thân hắn không nói hết toàn bộ sự thật.
Mà khi Hàn Phong nghe Vô Danh Tử nói kế hoạch của mình thì cảm thấy vô cùng kinh người.
Hắn dĩ nhiên muốn chế tạo một Thiên giai cửu phẩm tuyệt thế cường giả.
Thiên giai cửu phẩm!
Đây chính là tồn tại trong truyền thuyết, cho đến bây giờ căn bản không có người nào có suy nghĩ xa rời như thế. Cho dù là Hàn Phong đối với mình tuyệt đối tự tin nhưng cũng không dám nghĩ tới.
Mà kế hoạch này Vô Danh Tử đã tỉ mỉ chuẩn bị mấy nghìn năm. Thẳng đến khi hắn gặp gỡ Hàn Phong mang theo Tiểu Bạch thì mới quyết định thực hiện.
Dựa theo lời Vô Danh Tử nói thì Hàn Phong hiện tại chính là lựa chọn tốt nhất.
Mấy nghìn năm nay, Hàn Phong cũng không phải là người đầu tiên đến không gian phong bế, Triệu Vô Cực cũng không phải là người đầu tiên.
Thế nhưng trong những người đó thì không có người nào đám ứng được yêu cầu của Vô Danh Tử. Cho nên Vô Danh Tử thuỷ chung không có xuất hiện trong mắt thế nhân. Hiển nhiên Triệu Vô Cực cũng không biết sự tồn tại của Vô Danh Tử.
Nhớ tới lúc trước khi ly khai, Vô Danh Tử đã nói nhỏ với Hàn Phong khiến cho hắn thổn thức không thôi.
Hàn Phong minh bạch, từ trước đến nay, cho dù chưa gặp mặt, thậm chí là cũng chưa biết được lai lịch thật sự của Vô Danh Tử mà cũng chỉ biết được hiện tại Vô Danh Tử là một khôi lỗi mà thôi.
Mà Hàn Phong cũng biết, chỉ sợ rằng khi ba người bọn hắn đi ra khỏi không gian phong bế thì chỉ sợ Vô Danh Tử cũng không còn trên thế gian này.
Vô Danh Tử có nói với Hàn Phong, lúc trước hắn lập ra kế hoạch như vậy, bao hàm việc kêu Hàn Phong đi lấy Hiền giả chi thạch và Thi Quang chi tâm thứ nhất là vì cứu tỉnh Trầm Ngọc,nhưng quan trọng hơn mà muốn mượn hai thứ đó trợ giúp Hàn Phong đề cao thực lực.
Chỉ có như thế thì Hàn Phong mới có thể nắm giữ được thực lực đối kháng với Võ Hoàng điện. Hoặc xác thực nói, hi vọng Hàn Phong có thể ngăn cản Võ Hoàng điện thả ra ma vật bị phong ấn ở triong Tứ Diệu Các.
Trước kia kế hoạch của Vô Danh Tử chỉ hi vọng lợi dụng Hiền giả chi thạch và Thi Quang chi tâm mượn Trầm Ngọc làm môi giới để thúc đẩy tiềm năng ẩn tàng trong cơ thể Hàn Phong. Bằng vào năng lượng còn lại không nhiều lắm mà có thể khiến cho Hàn Phong tiến thêm được một bước xa trong lực lượng bổn nguyên.
Nhưng thực không nghĩ tới, trong thời gian đó lại xảy ra biến cố, Thi Quang chi tâm không đoạt được, ngay cả Hiền gia chi thạch cũng đã bị sử dụng qua. Nguyên lực lượng trong đó cũng chỉ còn lại hai ba phần.
Bất quá trước đó Thi Quang chi tâm đã bị hắc ám thuật sĩ truyền vào trong người của Hàn Phong.
Nhưng công dụng của Hiền giả chi thạch cũng rất khó khôi phục, rơi vào đường cùng, Vô Danh Tử cũng không thể làm gì khác hơn là đem năng lượng tinh thần còn sót lại của bản thân mà ấn nhập vào trong Hiền giả chi thạch.
Tái qua việc Hàn Phong và Trầm Ngọc giao hợp để có thể kích phát năng lực tiềm tàng trong cơ thể của hai người. Do đó cũng có thể khiến Trầm Ngọc thức tỉnh mà Hàn Phong cũng có được lợi ích không nhỏ.
Chẳng qua, cảnh giới của Hàn Phong vẫn chỉ dừng lại ở Thiên giai bát phẩm đỉnh phong, tịnh không có tinh tiến gì thêm.
Thế nhưng hắc ám thuật pháp còn sót lại trong người hắn cũng đã hoàn toàn dung hợp với năng lượng trong người hắn trở thành một khối.
Mà Hàn Phong cũng nhờ đó mà tiến thêm được một bước quan trọng.
Có thể nói thực lực của Hàn Phong hiện giờ đã vượt xa, ngang ngửa với Triệu Vô Cực.
Dù lần thứ hai có gặp lại cường giả của Võ Hoàng điện thì Hàn Phong đều nhắm chắc có thể đánh một trận.
Mặc dù không thể thành công trở thành Thiên giai cửu phẩm cường giả nhưng với thực lực của bản thân ngày hôm nay, Hàn Phong cũng cảm thấy vui mừn vô cùng.
Chí ít theo như Hàn Phong thấy thì mặc dù bản thân không có năng lực chống lại ma vật của mấy nghìn năm trước thì cũng có khả năng phong ấn được con ma thú đó.
Về phần chém giết bên ngoài thì Vô Danh Tử cũng đã tỉ mỉ suy nghĩ tới mấy nghìn năm. Có lẽ chỉ có Thiên giai cửu phẩm trong truyền thuyết mới có thể giết chết được con ma vật đó.
Mà điều duy nhất Hàn Phong khong hiểu chính là Vô Danh Tử trước đó đã nói nên luôn luôn mang theo Tiểu Bạch bên người. Theo như lời Vô Danh Tử nói, đến thời điểm mấu chốt, Tiểu Bạch có thể dành cho hắn kinh hỉ lớn.
Nói xong câu này, Vô Danh Tử cũng tiêu thất không thấy đâu. Cho dù Hàn Phong có kêu gào như thế nào cũng không thể gặp lại Vô Danh Tử.
Vài ngày sau, Hàn Phong cũng minh bạch, chỉ sợ Vô Danh Tử đã thực sự biến mất khỏi thế giới này.
Đối với lời nói của Vô Danh Tử trước khi ra đi, Hàn Phong tuy không giải thích được nhưng hắn vẫn tin tưởng.
Cho nên mấy ngày nay, Hàn Phong vẫn trường mang theo Tiểu Bạch bên mình, tỉ mỉ quan khán nghiên cứu. Nhưng cuối cùng cũng chỉ đổi lấy sự bất mãn của Tiểu Bạch. Ngoài ra thì không có tiến triển gì.
Về phần Vô Danh Tử nói Tiểu Bạch là linh thú thì Vô Danh Tử có giải thích. Tiểu Bạch là được sinh ra ở trong không gian cấm chế này, do thiên địa tích kết tinh hoa mấy nghìn năm mới có thể sinh ra linh vật này.
Chẳng qua, vài chục năm trước không biết tại sao nó một mình chạy ra ngoài, rồi biến mất không thấy đâu. Càng về sau Vô Danh Tử giải thích thì Hàn Phong cũng không hiểu hết được.
Mà Hàn Phong cũng không có muốn nghĩ nhiều, chỉ một mực mang theo Trầm Ngọc và Tử Nhược vội vã trở về Huyền Thiên tông.
Trước kia trên người hắn có mang theo truyền tống thạch của Huyền Thiên tông, thế nhưng sau khi bị đánh cho trọng thương rơi xuống hồ thì đã đánh mất.
Mà lợi dụng chút lực lượng cuối cùng của Vô Danh Tử cũng giúp cho nhóm người Hàn Phong xuất hiện ở U Ám Sâm Lâm. Nhưng địa phương bọn họ xuất hiện thì không một ai biết. Cũng phải trải qua mấy ngày hỏi thăm thì Hàn Phong mới biết được đường trở về Thiên Tinh đế quốc.
- Nơi này cách Huyền Thiên tông không xa. Chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, tranh thủ thời gian trở về Huyền Thiên tông. Thật lâu rồi không có trở về, có lẽ Linh nhi và mọi người cũng rất lo lắng!
Hàn Phong nhìn về phía phương hướng dẫn tới Huyền Thiên tông mà lẩm bẩm.
Trầm Ngọc ôn nhu gật đầu, tuy rằng mấy năm nay đối với nàng giống như một giấc mộng, nhưng nàng vẫn có thể cảm thụ được sự lo lắng trong lòng Hàn Phong. Đồng dạng nàng cũng muốn nhanh chóng trở về Huyền Thiên tông.
Mà Tử Nhược cũng thật sự muốn đến nơi mà Hàn Phong lớn lên trưởng thành, như thế nàng mới có thể hiểu được Hàn Phong hơn.
Mà mấy ngày nay, Tử Nhược hoàn toàn bị khí chất của Trầm Ngọc chinh phục. Hai người nói chuyện với nhau không bao lâu nhưng độ thân mật của hai người tăng lên rất nhanh, giống như đã quen từ lâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 526: Đế quốc biến hoá.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Sự tình này khiến cho Hàn Phong rất kinh ngạc. Thế nhưng hắn lại không biết tất cả những chuyện này cũng chỉ vì hắn mà thôi.
Trong lúc ba người một mạch chạy về Huyền Thiên tông thì thời gian năm năm qua trên đại lục đã phát sinh rất nhiều sự tình.
Năm đó Hàn Phong bị Khương Khởi đánh rơi xuống hồ. Triệu Vô Cực chật vật trở về Huyền Thiên tông truyền tin tức. Cuối cùng cũng không thể giấu diếm được mà cả thiên hạ rất nhanh đều biết được.
Cũng chính vì như thế là thanh thế của Huyền Thiên tông trong mấy năm nay giảm xuống rất nhiều.
Mà ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là rất nhiều thế lực ban đầu muốn đề cử Huyền Thiên tông làm minh chủ cũng thay đổi ý định.
Tất cả chuyện này Hàn Phong cũng chưa biết tý gì.
Hai năm thời gian, có thể phát sinh rất nhiều sự tình, cũng có thể cải biến rất nhiều sự tình.
Từ khi Hàn Phong sinh tử bất minh, Triệu Vô Cực dưỡng thương không ra ngoài thì hai năm qua Huyền Thiên tông cũng chỉ có thể dựa vào đám người Bố Lôi Địch, Phí lão và Huyền Cơ Tử.
Cũng may thực lực của ba người này không kém, cộng thêm việc Lý Thần vẫn ở trong Huyền Thiên tông. Bốn gã Thiên giai cường giả toạ trấn, tuy rằng thực lực không giống trước kia nhưng là vẫn đủ khiến cho các thế lực khác cảm thấy kinh sợ.
Đó là còn kể tới ở đế đo Huyền Thiên tông còn có Hàn gia và hoàng thất ủng hộ.
Về phần hai năm trước tuyển cử minh chủ. Huyền Cơ Tử vì việc Hàn Phong sinh tử bất minh nên cũng không có đi tranh giành chiếc ghế minh chủ làm gì. Bởi vì hắn biết địa vị Huyền Thiên tông không có giống như trước kia nữa.
Hôm nay Hàn Phong sinh tử bất minh, địa vị của Huyền Thiên tông cũng thấp đi không ít. Cho nên mặc dù hắn có thể may mắn ngồi lên chiếc ghế minh chủ thì chỉ sợ cũng khó có thể khiến kẻ dưới phục tùng.
Đối với điều này Huyền Cơ Tử cũng không có để bụng.
Cũng chính vì thế mà cuối cùng chức vị minh chủ rơi trên đầu Trác Minh của Thiên Thánh cốc.
Tứ Diệu các trải qua giai đoạn khó khắn trước đây, thực lực từ lâu đã giảm sút. Mặc dù Mộ Tuyết cũng đã thu được tàn dư đệ tử trong thời gian ngắn nhưng dù sao thì nguyên khí chưa thể khôi phục ngay được. So với Huyền Thiên tông hiện này cũng không bằng.
Thiên Môn vẫn bảo trì sự lặng lẽ bí ẩn, chưa từng phái người đến tham gia.
Mà Thánh Vân Lam tông hiện tại có địa vị cao nhất nhưng vì đệ tử môn hạ thưa thớt, mặc dù chúng đệ tử đều là tinh anh thì cũng không thể nào không chế được một liên minh to lớn như vậy.
Cho nên cuối cùng chức vị minh chủ liền do Trác Minh đảm nhiệm.
Đối với quyết định này, đại bộ phận thế lực đều không có bất kỳ ý kiến nào. Mặc dù Trác Minh có tu vi không phải là mạnh nhất trong số những người ở đây nhưng mà với quy mô của Thiên Thánh cốc thì hắn cũng xứng đáng ngồi trên chức vị này.
Mà cũng bởi vì Hàn Phong sinh tử bất minh, trải qua nửa năm yên tĩnh sau sự kiện đó. Võ Hoàng điện cũng không chịu được tịch mịch mà xuất động tấn công lần thứ hai.
Trong lúc nhất thời, Võ Hoàng điện đã kết minh với hơn mười tông môn thế gia. Khí thế quật khởi ào ạt.
Mọi người ai cũng biết Võ Hoàng điện kết minh với mười tông môn thế gia cũng là để chống lại liên minh do Thiên Thánh cốc dẫn đầu.
Hiển nhiên Võ Hoàng điện cũng ý thực được mặc dù thực lực của bọn họ cường đại nhưng mà đối mặt với một liên minh do các đại tông môn hợp thành thì cũng không phải thứ mà Võ Hoàng điện có thể dễ dàng trêu chọc.
Nếu như liên minh này ngày càng lớn mạnh thì sẽ tạo thành uy hiếp không nhỏ cho Võ Hoàng điện.
Loại uy hiếp này cần phải bóp chết từ trong trứng nước. Cho nên Võ Hoàng điện mới quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Mà trận đại chiến này lại duy trì cho tới tận ngày hôm nay. Song phương không ngươi tới thì ta đi, đánh nhau đến nỗi đâu đâu cũng là chiến trường.
Chẳng qua Võ Hoàng điện xác thực vô cùng cường đại, cùng với rất nhiều thế lực phía sau ủng hộ nên trong hai năm Võ Hoàng điện cũng khiến cho liên minh của Thiên Thánh cốc thương vong tới ba thành.
Tổn thất như vậy không thể nghi ngờ là vô cùng trầm trọng. Cũng may bên kia Võ Hoàng điện cũng thương tổn không ít nên cũng bù đắp lại được phần nào, khiến liên quân không gặp phải tình trạng căng thẳng.
Một ngày, trên Huyền Thiên tông, Trác Minh cùng với các vị đại biểu đại diện cho các thế lực trao đổi sự tình trọng yếu. Tuy rằng Trác Minh là minh chủ, nhưng lúc đầu mọi người cũng vì Hàn Phong mà đến, hơn nữa thời gian vô cùng cấp bách cho nên mọi người liền đặt tổng bộ liên minh ở Huyền Thiên tông.
Lúc này Trác Minh đang ngồi ở trên vị trí minh chủ nhìn các nhân vật đại biểu cho các thế lực ở bên dưới trầm giọng nói:
- Các vị đối với chuyện này có ý kiến gì không?
Một ngày trước khi Trác Minh thu được tin tức, Võ Hoàng điện tựa hồ từ trên người Kỷ Thanh Thanh đã thu được Thuỷ Diệu Thạch. Hôm nay, một nhóm người của Võ Hoàng điện đã chạy tới U Ám Sâm Lâm.
Xem tình hình bên ngoài, hiển nhiên là muốn giải phóng cho ma vật bị Tứ Diệu Các phong ấn.
Từ lúc liên minh thành lập đến nay thì Mộ Tuyết cũng đem sự tình Võ Hoàng điện nhất nhất nói ra. Cho nên mọi người đối với sự tình này cũng đều biết rõ.
Bây giờ nghe được câu hỏi của Trác Minh thì những người ngồi ở đây đều biến đổi, mọi người đều ghé tai vào người bên cạnh để trao đổi.
Mà so với bầu không khí áp lực ở trên đại điện thì bây giờ ở phía hậu phương nơi nghỉ ngơi của chúng đệ tử cũng vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Linh nhìn nam tử ngăn cản lối đi trước mắt bằng khuôn mặt băng lãnh.
Mà ở phía sau nàng, Lâm Phỉ Vân nhất thời đỏ mặt, hai mắt mở to, hướng về phía nam tử chặn lối đi trợn mắt nhìn.
Đứng trước mặt Tiêu Linh là một nam tử thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám. Không thể không nói nam tử này xác thực tuấn tú lịch lãm, tướng mạo phi phàm.
Hiện tại ở Huyền Thiên tông đã có rất nhiều đệ tử phát hiện ra sự tình mà đều vây xung quanh xem náo nhiệt.
Trong đó một ít người nhận ra được lai lịch của nam tử này.
Nam tử này đến từ Tần Lâu tên Phó Tuyển.
Nói đến thân phận của Phó Tuyển thì quả thật khong thấp. Phụ thân của hắn hôm nay là lâu chủ của Tần Lâu tên Phó Từng. Bản thân cũng là một cao thủ địa giai thất phẩm.
Nếu như nói hắn là thiếu niên thiên tài thì cũng không có gì là quá đáng.
Hôm nay liên minh vì bồi dưỡng để tử mà một phần đệ tử tinh anh của các tông môn đều ở trong Huyền Thiên tông.
Mà Phó Tuyển này hai năm trước đi tới Huyền Thiên tông cũng đã có một lần may mắn gặp được Tiêu Linh.
Chỉ nhìn qua một lần, thấy dung mạo cùng khí chất của Tiêu Linh thì nhất thời khiến cho hắn ở nên si mê điên cuồng.
Đương nhiên Phó Tuyển cũng không có lỗ mạng. Hắn cũng từ mọi người hỏi han mà biết được Tiêu Linh và Hàn Phong có quan hệ không nhỏ. Đồng thời nàng cũng là công chúa của đế quốc.
Nếu như chẳng qua bằng vào thân phận như vậy thì đối với Phó Tuyển cũng không tính là gì. Nhưng Hàn Phong, cái tên này đối với Phó Tuyển mà nói cũng không phải là một ngọn núi dễ vượt qua.
Biết được Tiêu Linh là người mà Hàn Phong yêu thương, nhưng Phó Tuyển vẫn u mê chấp muội vẫn đeo đuổi nàng. Ngay cả Phó Tùng là phụ thân của Phó Tuyển cũng không biết làm cách nào để khuyên giải ái tử của mình tỉnh ngộ được.
Trong lúc Phó Tùng không biết làm thế nào để khuyên giải ái tử của mình thì tin tức Hàn Phong gặp nạn truyền tới. Điều này khiến cho Phó Tùng đầu tiên là khiếp sợ. Nhưng sau đó trong lòng hắn lại khẽ động.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 527: Xung đột.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Nếu như Hàn Phong gặp chuyện không may thì như vậy chẳng phải con trai hắn có cơ hội hay sao.
Nếu như nhi tử của hắn được công chúa của đế quốc ưu ái thì như vậy không thể nghi ngờ chính là cơ hội quật khởi của Tần Lâu. Cho nên tư tưởng của Phó Tùng liền thay đổi. Qua một thời gian ngắn sau đó, Phó Tùng liền cổ vũ nhi tử mình tiếp cận Tiêu Linh.
Phó Tuyển cũng không nghĩ tới chuyện tình lại chuyển biến nhanh tới như vậy. Một ngọn núi mà trước kia bản thân không thể nào vượt qua được thì dĩ nhiên trong nháy mắt lại tiêu thất.
Không có gì cố kỵ, Phó Tuyển lại được phụ thân ủng hộ, rất nhanh liền triển khai thế tấn công Tiêu Linh.
Chẳng qua sau khi biết được tin tức Hàn Phong gặp nạn thì Tiêu Linh vô cùng đau xót, đối với Phó Tuyển tự nhiên không để ý tới.
Mặc dù về sau Tiêu Linh cũng chấp nhận việc Hàn Phong gặp nạn nhưng trong lòng nàng quyết định muốn thay Hàn Phong hảo hảo thủ hộ Huyền Thiên tông.
Cho nên đối với Phó Tuyển thì Tiêu Linh tự nhiên là trực tiếp cự tuyệt.
Đối với nàng mà nói thì cuộc đời này trừ Hàn Phong ra chắc không có một nam nhân nào có thể khiến nàng động tâm. Trong mắt nàng, sinh ra là người của Hàn gia, chết là ma Hàn gia. Đây cũng là sự chấp nhất trong lòng nàng.
Cho nên Tiêu Linh hơn một năm nay đều hoá bi thương thành động lực, tu vi không chỉ nhanh chóng đề thăng mà dựa vào Huyễn Âm thần bí quyết Hàn Phong dạy cho nàng cũng cấp cho liên minh trợ giúp không nhỏ.
Cũng bởi vậy mà địa vị của Tiêu Linh ở trong liên minh vô cùng quan trọng.
Chẳng qua điều này lại càng hấp dẫn thêm vô số thiếu niên anh tài.
Phó Tuyển càng kiên nhẫn, hai năm thuỷ chung theo đuổi Tiêu Linh. Mà hôm nay Phó Tuyển tìm Tiêu Linh muốn mời nàng đi uống trà.
Nhưng Phó Tuyển không biết chuyện hai năm trước cũng chính ngày Hàn Phong gặp nạn, mỗi khi đến ngày này trong lòng Tiêu Linh không thể áp chế được nỗi nhớ nhưng Hàn Phong.
Tâm phiền ý loạn, bây giờ Tiêu Linh cũng không có để ý tới Phó Tuyển.
Nhưng Phó Tuyển lại không biết, vẫn một mực dây dưa khiến cho Tiêu Linh vô cùng khó chịu. Lâm Phỉ Vân ở bên cạnh thì tâm tình cũng vô cùng buồn bực. Phó Tuyển trước mặt này bị nàng là coi là một con ruồi vô cùng đáng ghét. Hôm nay Phó Tuyển lại dây dưa không buông thì khiến cho nàng vô cùng bực tức mà quát lên:
- Phó Tuyển, ngươi cũng nên đi đi. Tiêu Linh tỷ tỷ không muốn gặp ngươi, vì sao ngươi cứ mặt dày ở lại chỗ này, thực không biết xấu hổ.
- Vân nhi!
Tiêu Linh nắm lấy tay của Lâm Phỉ Vân, ra hiệu nàng không nên nói nhiều.
Tiêu Linh so với Lâm Phỉ Vân thì trầm ổn hơn nhiều lắn. Tự nhiên nàng cũng biết người trước mặt này trong liên minh cũng có chút danh tiếng, mặc dù thập phàn đáng ghét nhưng Tiêu Linh cũng lấy đại cục làm trọng mà trong hai năm qua nàng đối với Phó Tuyển đều nén giận.
Nhưng Phó Tuyển đối với thái đội trầm mặc của Tiêu Linh thì lại coi đó là nàng có hảo cảm với hắn.
Bởi vì theo hắn giải thích trước kia rất nhiều đệ tử biểu đạt ý tứ với Tiêu Linh đều bị nàng lạnh giọng đuổi đi.
Nhưng Phó Tuyển không giống như vậy. Mặc dù Tiêu Linh đối với hắn hững hờ nhưng chưa từng cản qua hắn. Như vậy đại ngộ không giống với những người khác. Cho nên trong lòng Phó Tuyển mới sinh ra hiểu lầm.
Chẳng qua, hôm nay bị Lâm Phri Vân nhất thời mắng cho một trận như thế thì Phó Tuyển cũng không nhịn được. Dù sao ở đây còn có rất nhiều đệ tử của các thế lực khác nữa.
Cho nên Phó Tuyển nhìn Lâm Phỉ Vân bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Chẳng qua khi hắn tỉ mỉ quan sát Lâm Phỉ Vân thì cũng phát hiện ra cô nương trước mắt này dung mạo cũng không thua gì Tiêu Linh.
Nhưng hắn cũng từ phát hiện đó mà trong lòng không khỏi tự trách mình trong hai năm qua hoàn toàn đặt sự chú ý lên người Tiêu Linh mà không phát hiện ra cực phẩm nữ tử này.
- Chẩm các, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau tránh ra. Chúng ta không thích ngươi, không nên quấn quýt, quấy rối chúng ta.
Lâm Phỉ Vân căn bản không có để ý tới Tiêu Linh, cũng không khách khí mà tiếp tục mắng chủi.
Phó Tuyển liên tiếp bị một cô nương nhục mạ như vậy thì trong lòng cũng tức giận, nhưng hắn vẫn có nén xuống hằn giọng nói.
- Lâm cô nương, ta tựa hồ không có đắc tội với ngươi. Ta tới đây là mời Tiêu Linh cô nương, cũng không có quan hệ tới ngươi!
Phó Tuyển mặc dù rất tức giận nhưng cũng vẫn biểu hiện ra bên ngoài sự lãnh tĩnh của mình.
-Ai da! Đường đường là thiếu lâu chủ của Tần lâu là lại bị người ta chế nhạo cũng không có tức giận chút nào. Thực khiến cho người ta bội phục không ngớt.
Lúc này các độ không xa truyền đến một trận quái âm.
Mọi người theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn lại, ai đấy không khỏi kinh hô, người tới bất thình linh là một thanh niên, niên kỷ so với Phó Tuyển thì hơi lớn hơn một chút.
Nhìn bước đi hắn trầm ổ, từ khí tức trên người của người thanh niên này hẳn là tu vi hơn xa Phó Tuyển rất nhiều.
Tiêu Linh tự nhiên cũng quay lại nhìn người mới tới, chỉ nhìn qua thôi cũng đã nhận ra người thanh niên này là ai.
Người thanh niên trẻ tuổi này là một đệ tử đến từ Thiên Thánh cốc tên Trác Dật, mà phụ thân hắn ngày hôm nay chính là minh chủ của liên quân Trác Minh.
Bản thân tu vi cũng là địa giai bát phẩm.
Với thân phận hiển hạch như vậy cùng với thực lực không kém bất kỳ ai thì không thể không nói Trác Dật đi tới đâu cũng đều là một ngôi sao sáng chói. Trong liên minh, có không biết bao nhiêu nữ tử tìm đủ mọi cách để có thể được Trác Minh để ý tới.
Chẳng qua từ trước đến nay từ biểu hiện hằng ngày cảu Trác Dật thì mọi người cũng biết được người thanh niên có thân phận tôn quý, tài hoa hơn người của Thiên Thánh cốc này cũng chỉ chung tình với Tiêu Linh.
Cho nên đối với một màn phát sinh trước mắt này mọi người cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng ai nấy đều mang theo tâm tình xem náo nhiệt mà vẫn chờ đợi ở một bên xem sự tình sẽ phát sinh như thế nào.
Phó Tuyển thấy Trác Dật thì khuôn mặt không khỏi lộ vẻ sửng sốt. Nhất là nghe thấy ngữ khí của Trác Dật thì trong lòng cảm thấy giận giữ vô cùng.
Người khác có thể cố kỵ thân phận của Trác Dật nhưng Phó Tuyển hắn thân là tiểu lâu chủ của Tần Lâu, tuy rằng có kém Thiên Thánh cốc nhưng cũng không đến mức phải sợ hãi.
Hơn nữa với thái độ từ đầu đến nay của Tiêu Linh thì trong lòng Phó Tuyển càng thêm chắc thắng.
- Nguyên lai là Thiếu cốc chủ của Thiên Thánh cốc. Không biết Thiếu cốc chủ tới đây có chuyện gì?
Phó Tuyển không mặn không nhạt nói.
Trác Dật đi tới trước mặt Tiêu Linh, khẽ lắc đầu rồi cười nói:
- Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua đây, thấy có người da mặt dày quấn quýt lấy một tiểu cô nương cho nên không nhịn được đến xem.
- Trác Dậ, ta kêu ngươi là Thiếu cốc chủ, chẳng qua là cho ngươi chút mặt mũi. Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?
Phó Tuyển bị Trác Dật nói như vậy thì trong lòng thầm giận, lập tức không hề khách khí lạnh giọng đánh trả.
Nhìn hai người trước mắt giống như đang tranh giành tình nhaanh thì đôi minh thanh tú của Tiêu Linh không khỏi nheo lại, tâm trạng có chút bất đắc dĩ.
Tâm tư của Trác Dật và Phó Tuyển, Tiêu Linh từ lâu đã minh bạch. Chẳng qua là hôm nay đối diện trước nhiều người nàng cũng muốn giữ thể diện cho bọn họ cho nên mới không nói ra những lời khó coi, tránh phá hư quan hệ liên minh.
Nhất là khi địa vị của Huyền Thiên tông hiện giờ không còn được như trước nữa.
Làm nữ nhân của Hàn Phong, Tiêu Linh cũng vì Hàn Phong mà lo lắng. Nàng thực không muốn vì bất cứ nguyên nhân gì mà khiến cho tông môn của hắn bị ảnh hưởng.
Đây chính là suy nghĩ của Tiêu Linh.
Chẳng qua, hôm nay sự tình diễn biền đến tình trạng như thế này, quả thực là điều Tiêu Linh không muốn thấy.
Lâm Phỉ Vân đứng một bên thấy hai người đấu khẩu thì trong lòng sự hờn giận từ lâu đã được thể hiện trên nét mặt. Lúc này đang chuẩn bị đánh đuổi hai con ruồi đáng ghét thì bị Tiêu Linh đứng bên cạnh ngăn lại.
Thanh âm của Tiêu Linh rất nhỏ, thế nhưng lại vị Trác Dật và Phó Tuyển hai người nghe được rõ ràng.
Bất quá phản ứng của Tiêu Linh như vậy cũng không khiến cho hai người quá mức ngoài ý muốn, bởi vì Tiêu Linh luôn luôn như vậy.
Nhưng thật ra Phó Tuyển lại đem phản ứng của Tiêu Linh quy kết cho Trác Dật. Hắn xem ra nếu như không có sự xuất hiện của Trác Dật thì có thể hôm nay hắn đã có thể được giai nhân ưu ái đáp ứng yêu cầu.
Thấy Tiêu Linh lôi kéo Lâm Phỉ Vân chuẩn bị ly khai thì tâm trạng Phó Tuyển quýnh lên, không khỏi chạy lên chặn phía trước Tiêu Linh, đồng thời dùng ngữ khí ôn như nói:
- Tiêu Linh cô nương, ta thành tâm thành ý muốn mời ngươi, hi vọng ngươi có thể cho ta một lần cơ hội.
Phó Tuyển làm bộ dạng như vậy nhất thời khiến cho đôi mi thanh tú cyar Tiêu Linh phải nhăn lại. Nàng thực không nghĩ tới người này lại mặt dãy mãi đeo bám không buông tha như vậy.
Tiêu Linh cũng có nguyên tắc của chính mình. Cho dù lúc trước nàng luôn lấy đại cục làm trọng, không muốn xảy ra biến cố. Nhưng nàng cũng không muốn cho ngoại nhân hiểu lầm nàng. Nhất là để trong lòng người nọ hiểu lầm nàng. Mặc dù nàng không biết Hàn Phong có hay không có thể biết được sự tình phát sinh trước mắt.
Một bên Lâm Phỉ Vân đối với Phó Tuyển từ lâu đã chán ghét tới cực điểm, bây giờ lại thấy tư thái của Phó Tuyển như vậy thì càng không chịu nổi, trực tiếp tiến lên la rầy:
- Uy! Ta nói ngươi là người gì thế không biết, Tiêu Linh tỷ tỷ từ lâu đã nói người không có thích ngươi. Vì sao ngươi vẫn mặt dày dây dưa. Chờ sư huynh ta trở về, ta nhất định phải nói cho hắn biết để hắn hảo hảo giáo huấn ngươi!
Sư huynh trong miệng của Lâm Phỉ Vân thì Phó Tuyển tự nhiên biết đó là ai. Không chỉ có hắn mà tất cả những người ở đây đều biết người đó là ai.
Nếu như là trước đây thì Phó Tuyển tự nhiên không dám có chủ ý với Tiêu Linh. Thế nhưng lúc này hoàn toàn bất đồng.
Bọn họ cũng biết được Hàn Phong lợi hại, nhưng đồng dạng cũng biết được Hàn Phong đã chết.
Người đã chết thì tuy sinh tiền có lợi hại đến đâu thì hôm nay cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi.
Đương nhiên Phó Tuyển cũng không có vì thế mà sợ hãi.
Chẳng qua Tiêu Linh còn chưa nói cái gì thì Lâm Phỉ Vân luôn ba lần bốn lượt sỉ nhục hắn, điều đó đã động đến lòng tự trọng cực đại của Phó Tuyển.
Lập tức hắn khinh miệt nói:
- Sư huynh? Chớ nói đến Hàn Phong có mặt ở đây, ta cũng sẽ không có sợ hắn. Chớ nói chi hiện giờ hắn không còn có thể xuất hiện trước mặt mọi người. Dù sao cũng chỉ là một người chết thôi.
Ngụ ý của Phó Tuyển chính là Hàn Phong trong quá khứ hay là người chết bây giờ cũng không tạo thanh được uy hiếp đối với hắn.
Trác Dật nghe Phó Tuyển nói như vậy thì trong lòng không khỏi cười lạnh.
Quả thật quá ngu xuẩn, ai cũng biết nội tâm của Tiêu Linh thì Hàn Phong chính là nhất. Cho dù hiện giờ Hàn Phong đã chết đi nhưng lại làm trò trước mặt nàng như vậy chẳng phải làm cho Tiêu Linh bất mãn sao.
Trác Dật cũng không nói gì, hắn thật sự muốn nhìn xem Phó Tuyển làm thế nào là giải quyết chuyện này.
Lâm Phỉ Vân nghe vậy thì trong lòng càng thêm giận giữ. Trong lòng nàng thì Hàn Phong chính là tồn tại không gì so sánh được. Cho dù mọi người có nói cho nàng biết Hàn Phong có khả năng không còn ở trên thế giới này. Ngay cả Tiêu Linh cũng nghĩ như vậy thì bản thân Lâm Phỉ Vân vẫn luôn tin tưởng rằng sư huynh của nàng Hàn Phong vẫn còn sống.
Nàng biết, sư huynh của nàng sẽ trở về. Bản thân sư huynh vô cùng lợi hại, không một ai có thể làm tổn thương được hắn.
Mà điều Lâm Phỉ Vân muốn làm chính là trước khi sư huynh mình trở về thì có thể thay hắn bảo vệ tốt nữ tử mà hắn yêu thích. Đó cũng là việc là Lâm Phỉ Vân có khả năng làm được.
Chính là trước mặt con ruồi nhặng đáng ghét này thực sự khiến cho Lâm Phỉ Vân nổi giận. Không chỉ Lâm Phỉ Vân mà lúc này ngay cả Tiêu Linh vốn mặt lạnh như băng thế nhưng lúc này cũng lộ ra một tia lãnh ý, nhìn thẳng Phó Tuyển.
Đối với Tiêu Linh mà nói thì mặc dù Phó Tuyển vũ nhục nàng thì nàng tối đa cũng có thể coi như không thấy. Nàng căn bản không muốn để ý tới những người này.
Nhưng trước mắt Phó Tuyển này dĩ nhiên lại động chạm đến điều kiêng kỵ trong lòng nàng.
Nàng không cho phép bất kỳ ai động chạm tới nam nhân trong lòng nàng.
Trong nhãn thần của Tiêu Linh, Hàn Phong không thể nghi ngờ chính là nam nhân tốt nhất thế giới, không có bất kỳ ai có đủ tư cách để nói hắn, không có ai có tư cách so bì với hắn.
Cho nên Tiêu Linh lúc này cũng toả ra khí thế sắc bén, trong nháy mắt nhắm thẳng vào người Phó Tuyển.
- Phó Tuyển, từ nay về sau ta không hi vọng nhìn thấy ngươi nữa. Nếu như ngươi còn dây dưa thì ta sẽ không khách khí đâu. Hi vọng ngươi tự trọng.
Giọng nói trong trẻo của Tiêu Linh nhưng lại vô cùng lạnh lùng, âm vang toàn trường, mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được sự tức giận trong lòng nàng.
Trong hai năm qua Tiêu Linh luôn khiến cho ngoại nhân thấy được nàng có chút thanh thoát lạnh lùng, trầm mặc ít nói. Thế nhưng chưa bao giờ thấy nàng tức giận như ngày hôm nay.
Mấy năm nay Tiêu Linh luôn chăm chỉ tu luyện nên lúc này ngữ khí lạnh lùng cùng với khí tức Huyễn Âm thần bí quyết nàng đã luyện tới đại thừa khiến cho những đệ tử thực lực kém một chút đều cảm thấy phát lạnh.
Mà Phó Tuyển đứng mũi chụi sào cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn thực chưa từng nghĩ tới Tiêu Linh sẽ đối đãi với hắn như vậy. Trong lòng hắn, qua đủ loại biểu hiện của Tiêu Linh thì hiển nhiên đối với hắn không có chút hảo cảm nào, bằng không thì cũng không có khách khí với hắn như vậy.
Nhưng hôm nay thấy cử chỉ của Tiêu Linh thì cũng khiến cho Phó Tuyển bị đả kích vô cùng lớn. Quan trọng hơn là bản thân hắn lại bị đưa ra làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Từ đầu tới giờ năm lần bảy lượt bị nữ nhân sỉ nhục, hắn làm sao mà chịu cho được.
Khuôn mặt hơi ửng hồng vì tức giận, Phó Tuyển cũng không thể nào kìm nén được sự tức giận, bản thân hắn từ nhỏ đã có thân phận tôn quý, chưa từng có người dám nhục mạ hắn như vậy. Trong lúc nhất thời hắn không thể nào điều chỉnh được tâm tình.
Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lãnh ý của Tiêu Linh thì trong lòng Phó Tuyển phảng phát giống như bị đâm một nhát, nhất thời một cỗ lửa giận vô thanh vô thức chui vào ót hắn.
- Tiêu Linh! Mấy năm nay ta đều hao tổn tâm tư vì ngươi. Lẽ nào ngươi không thể nào cảm nhận được? Hôm nay dĩ nhiên lại vì một người chết là nổi giận với ta! nếu như ngươi không thể nói cho rõ ràng thì ta quyết không bỏ qua!
Phó Tuyển giận giữ nói.
Tiêu Linh thấy Phó Tuyển phản ứng như vậy thì nàng càng thêm tức giận. Hiển nhiên những lời Phó Tuyển nói thực sự đã động chạm tới nỗi đau sâu thẳm trong lòng Tiêu Linh.
- Ta vì sao phải nói với ngươi. Ngươi ở trong mắt ta cũng chỉ là một kẻ vô năng chỉ biết dựa hơi vào gia tộc. Khi hắn xuất hiện ngươi có xách giày cho hắn cũng không đáng!
Tiêu Linh lạnh giọng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 528: Gặp lại.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Lời này của Tiêu Linh thực khiến cho toàn bường bất ngờ. Không một ai nghĩ tới Tiêu Linh lại có phản ứng gay gắt như vậy.
Ngay cả Lâm Phỉ Vân ở bên cạnh nàng cũng phải trơn mắt há mồm. Nàng thực không nghĩ tới Tiêu Linh lại nói ra những lời đó.
Ở trong ấn tượng của nàng thì Tiêu Linh là một người vô cùng dịu dàng, hiền lành. Nhưng những cử chỉ của Tiêu Linh vừa rồi khiến cho Lâm Phỉ Vân tạm thời không thể nào tiếp nhận được.
Bất quá Lâm Phỉ Vân lại vô cùng tán thành đối với hành động này của Tiêu Linh.
- Ngươi... Ngươi hay lắm! Hôm nay lại dám sỉ nhục ta. Ta, Tần lâu ta sẽ ghi nhớ. Hi vọng ngươi sẽ đừng vì những lời nói ngày hôm nay mà hối hận.
Khuôn mặt Phó Tuyển đỏ bừng. Nếu như không phải ở đây có rất nhiều người thì rất có thể hắn đã động thủ với Tiêu Linh rồi.
- Ta nói rồi, cho tới bây giờ ta không có nghĩ sẽ hối hận.
Tiêu Linh nhàn nhạt nói.
- Ha ha! Tần Lâu thực có bản lãnh, thực nghĩ rằng Huyền Thiên tông không có ngươi sao?
Một đạo thanh âm vang vọng khắp cả ngọn núi. Mọi người đều kinh ngạc không hiểu giọng nói này của ai. Nhưng chỉ có Tiêu Linh khi nghe tới giọng nói này thì thân thể bất tri bất giác run lên, vẻ mặt cũng biến sắc.
Phó Tuyển nghe thấy giọng nói này thì khuôn mặt hơi đổi nhưng hắn không biết được ai là người đã phát ngôn.
Nhưng bất kể là người phương nào thì nghe khẩu khí của hắn thì hản là người của Huyền Thiên tông. Hơn nữa thanh âm nghe ra là người trẻ tuổi.
Trong ấn tượng của Phó Tuyển thì những người trẻ tuổi ở Huyền Thiên tông thực lực cũng rất đồng đều, khá cường đại. Nhưng so với Tần Lâu vẫn là kém hơn một ít. Hơn nữa cũng vì Hàn Phong chết đi mà địa vị của Huyền Thiên tông cũng dao động không nhỏ.
Nếu như không phải vẫn còn vài tên Thiên giai cường giả chống đỡ thì Huyền Thiên tông tuy không bị diệt môn thì chỉ sợ cũng khó mà bảo toàn được địa vị nhất lưu tông môn.
Cho nên Phó Tuyển lập tức cười nhạt nói:
- Ngươi là ai ở trong Huyền Thiên tông, chả nhẽ người của Huyền Thiên tông chỉ là hạng người luôn trốn ở trong góc phòng không dám ra gặp người?
Người phát ra thanh âm lúc trước, nghe Phó Tuyển nói như vậy thì không khỏi nhẹ giọng than thở:
- Không nghĩ tới chỉ mới vẻn vẹn có hai năm mà tất cả mọi người đều muốn cưỡi đầu cưỡi cổ Huyền Thiên tông sao. Hôm nay nếu như không dạy cho ngươi một bài học thì chỉ sợ thế nhân không còn biết Huyền Thiên tông là ai.
Vừa dứt lời một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mọi người cũng không có nhìn rõ thân ảnh này là nhưng thân ảnh này lại đứng giữ Tiêu Linh và Phó Tuyển.
Mọi người xung quanh đều cố gắng nhìn cho được gương mặt của người mới tới để thoả lòng hiếu kỳ.
Mà lúc này dáng vẻ lạnh lùng của Tiêu Linh khi nhìn thấy thân ảnh này thì bất giác thân thể nàng cũng không thể nào kiếm chế được mà không ngừng run rẩy. Hai hàng nước mắt rất nhanh chảy dài trên má nàng.
Hiển nhiên bây giờ tâm tình của Tiêu Linh vô cùng kích động, nàng không thể áp chế được cảm xúc của mình lúc này.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, chảy xuống khuôn mặt xinh xắn của nàng. Tiêu Linh nhìn thân ảnh mới xuất hiện trong chốc lát rồi cũng nhào người về phía trước. Nàng vươn hai tay ra ôm chặt lấy người trước mặt, rồi nàng lại cảm thấy sơ hãi. Nàng sợ những chuyện này tất cả đều chỉ là ảo giác.
Hai năm qua, vố số ý niệm trong đầu nàng không ngừng bay tán loạn, có thể dùng một từ hỗn loạn để hình dung. Nàng vươn hai tay ra nhưng không thể nào tiến thêm một bước nữa.
Trông thấy dáng dấp của Tiêu Linh như vậy, Hàn Phong cũng cảm thấy vô cùng thương tiếc. Hắn biết Tiêu Linh hai năm nay chắc hẳn đã phải chịu rất nhiều uỷ khuất.
Hàn Phong ôn nhu nói:
- Linh nhi!
Ngay sau đó hắn cũng lập tức ôm lấy nàng, ôm chặt vào trong lòng. Ngay khi Hàn Phong ôm lấy nàng thì nhãn thần Tiêu Linh không thể nào không chế được nữa, nước mắt nàng đã chảy ướt đẫm áo Hàn Phong.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Hàn Phong, cảm nhận được cảm giác ấm áp khi được hắn ôm vào trong lòng Tiêu Linh trong lúc nhất thời hít thở không thông.
Chẳng qua, nàng cung ngay lập tức trấn tĩnh được tâm tình, vô số loại cảm xúc trong lòng nàng không ngừng thay đổi, nàng cảm thấy vô cùng rối loạn.
- Là thật sao? Thật là ngươi sao? Hay là ta đang nằm mơ?
Tiêu Linh chăm chút ôm lấy Hàn Phong, thì thào nói.
Cảm thụ được sư quấn quýt say mê của Tiêu Linh, Hàn Phong cảm thấy vô cùng đau xót. Hắn cũng ôn nhu vỗ về Tiêu Linh, rồi lại ân cần nói:
- Là ta! Ta đã trở về. Sau này cũng sẽ không rời xa ngươi nữa!
Chẳng biết tại sao khi Tiêu Linh nghe được những lời này thì tâm tình nàng vốn kích động trong lúc nhất thời lại trấn tĩnh trở lại. Tiêu Linh không có nói bất cứ điều gì mà chỉ lặng lặng đứng đó nhìn Hàn Phong. Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn thấy nhưng đối với nàng bọn họ cũng chỉ là không khí mà thôi.
Nàng muốn được Hàn Phong ôm trong lòng như thế này, mãi mãi sánh ngang cùng thiên địa.
Mà lúc này Lâm Phỉ Vân vốn đứng đằng sau Tiêu Linh thì hai mắt cũng mở lớn, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn một màn trước mắt này.
Chẳng qua khi nàng nhìn thấy Hàn phong thì những giọt nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống. Nàng không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Lúc này Hàn Phong trấn an Tiêu Linh vài câu, nàng cũng dần khôi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng ly khai nhưng thực sự nàng không muốn như thế. Dù sao thì hai năm xa cách trong tuyệt vọng, nhớ nhung, Tiêu Linh thực sự muốn ôm ấp Hàn Phong lâu hơn nữa. Nhưng nàng biết ở đây còn rất nhiều người đang nhìn. Sau khi rời Tiêu Linh thì một đôi ngọc thủ lại níu kéo hắn.
Tự nhiên chính là Lâm Phỉ Vân đang làm nũng hắn. Hàn Phong cũng biết Vân nhi rất đau buồn vì việc mình gặp nạn. Hai năm qua chắc chắn tâm trạng của nàng cũng không được tốt. Trong lòng hắn đồng dạng cũng cảm thấy thương xót cho tiểu sư muội, đồng dạng cười một tiếng ôn nhu nói:
- Tiểu Vân nhi, thế nào, không nhận ra sư huynh sao?
Ai biết Hàn Phong cũng chỉ muốn tâm tình Lâm Phỉ Vân hoà hoãn lại nhưng sau khi Lâm Phỉ Vân nghe được những lời này thì không nói không rằng cũng nhào vào trong lòng Hàn Phong, rồi nàng khóc nức nở nói:
- Phôi sư huynh, phôi sư huynh! Ta bị người ta khi dễ, vậy mà ngươi dĩ nhiên cam lòng bỏ đi hai năm không bảo vệ Vân Nhi, Vân Nhi chán ghét ngươi!
Nói là đáng ghét nhưng bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ Vân cũng là nắm chặt lấy gấu áo của Hàn Phong. Trông thấy Lâm Phỉ Vân như vậy thì Hàn Phong nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cảm khái nói:
- Là sư huynh không tốt, để tiểu Vân nhi chịu uỷ khuất. Nói cho sư huynh là ai khi dễ ngươi, ta tới giúp ngươi xả giận!
Lâm Phỉ Vân ly khai khỏi người Hàn Phong. Bây giờ vẻ mặt của nàng đã hoà hoãn trở lại, cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng cười tươi tắn, dáng dấp nhìn vô cùng khả ái.
Hiển nhiên, đơn thuần Lâm Phỉ Vân cũng không có nghĩ như vậy. Trong hai năm qua, nàng vẫn luôn tin tưởng rằng Hàn Phong không có việc gì. Sẽ có một ngày trở về.
Tuy rằng xa cách hai năm, nhưng sư huynh vẫn trở về. Vì thế mà đơn thuần Lâm Phỉ Vân cũng trong lúc nhất thời coi như không cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Linh.
Nghe thấy ngữ khí quen thuộc của sư huynh, Lâm Phỉ Vân không khỏi cong cái miệng khả ái của mình lên, ngón tay thon dài chỉ về phía đằng sau Hàn Phong:
- Chính là hắn đã khi dễ ta và Linh nhi tỷ tỷ. Hắn còn mắng của sư huynh, nói sư huynh tử. Ta đã sớm nói sư huynh sẽ không chết, hắn thật ra đã khi dễ tiểu Vân nhi có phải hay không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 529: Thái độ cương ngạnh.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Hàn Phong nhìn Lâm Phỉ Vân cười nói:
- Đương nhiên, sư huynh lúc nào cũng đáp ứng ngươi thì chắc chắn sẽ làm!
Tiếp theo Hàn Phong xoay người lại, biểu tình trên mặt không còn được ôn nhu như lúc trước nữa.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Phó Tuyển, Hàn Phong cau mày lại, vừa rồi Tiêu Linh và Phó Tuyển đối thoại với nhau, Hàn Phong cũng đã nghe thấy hết.
Ngay khi trước hắn mang theo Trầm Ngọc và Tử Nhược vừa đến chân núi Huyền Thiên tông thì liền phát hiện ra những khuôn mặt xa lạ.
Không rõ lắn sự tình phát sinh trong hai năm qua, hơn nữa lại nhìn thấy nhiều người lạ mặt như vậy Hàn Phong không khỏi lo lắng mà nhanh chóng chạy lên núi.
Rất nhanh Hàn Phong đã đến được Huyền Thiên tông.
Bởi vì thân thể của hắn đã bị Vô Danh Tử cải tạo, cho nên hôm nay Hàn Phong cũng hiểu được một ít hắc ám thuật pháp. Mà trong đó có thuật pháp tra hỏi là Hàn Phong thích nhất.
Thuật tra hỏi này là lợi dụng tinh thần lực, thị giác và thích giác là có thể thực hiện được.
Tinh thần lực của Hàn Phong vô cùng cường đại cho nên tất cả mọi việc đều không thể nào qua được mắt Hàn Phong.
Mà Tiêu Linh và Phó Tuyển xảy ra xung đột cũng không thể lọt qua tầm mắt của Hàn Phong.
- Ngươi có thân phận gì trong Tần lâu?
Hàn Phong thanh đạm hỏi.
Bây giờ Phó Tuyển bị Hàn Phong hỏi như thế thì cũng mới từ trong kinh ngạc hồi phục trở lại.
Lúc trước một màn kia đối với Phó Tuyển quả thực là một sự đả kích không nhỏ. Ai có thể nghĩ tới trong hai năm qua không một nam nhân nào có thể nhận được sự quan tâm của Tiêu Linh mà dĩ nhiên đảo mắt một cái nàng lại cùng một nam tử xa lạ ôm ấp.
Nhìn bộ dáng nàng thì giống như nàng rất yêu thích người đó. Điều này khiến cho Phó Tuyển thực sự khiếp sợ.
Mà kế tiếp, hắn mơ hồ nghe thấy Lâm Phỉ Vân tựa hồ gọi người nọ là sư huynh.
Trong lòng Phó Tuyển không khỏi mọc lên dự cảm không tốt.
Chính mình có thực lực Địa gia thất phẩm, hiển nhiên Phó Tuyển cũng không hắn, chỉ đảo mắt qua một cái liền có thể đoán ra thân phận người trước mắt.
Bây giờ nghe Hàn Phong nói thì trong lòng Phó Tuyển không khỏi máy động, tựa hồ có chút không tin hỏi:
- Ngươi là ai? Ta?
Hàn Phong có chút buồn cười nhìn bộ dáng của Phó Tuyển, đồng thời nhàn nhạt nói:
- Ta chính là người mà miệng ngươi vừa nói là người đã chết đó.
Nghe thấy Hàn Phong trả lời như vậy thì đầu óc của Phó Tuyển giống như bị một quả tạ đánh trúng. Trong lúc nhất thời hắn không biết làm thế nào:
- Ngươi..............
Mà Hàn Phong như thế nào lại dễ dàng buông tha cho hắn. Vừa rồi hành động của Phó Tuyển đã khiến cho Tiêu Linh nổi giận như vậy, mà Hàn Phong từ xưa đến nay cũng chưa thấy qua bộ dạng của Tiêu Linh như vừa rồi.
Hiển nhiên nếu như không phải quá tức giận thì Tiêu Linh cũng không có đến mức như vậy. Thấy nữ nhân của mình bị người ta khinh bỉ, Hàn Phong tự nhiên muốn thay nàng lấy lại công đạo, bằng không như thế nào mới xứng là nam nhân đây.
-Vừa rồi các ngươi nói Tần lâu quyết không bỏ qua, có phải hay không muốn cùng Huyền Thiên tông của ta tuyên chiên? Nếu như vậy ta cũng không làm khó ngươi. Cho ngươi thời gian là ba ngày để triệu tập nhân mã. Ba ngày sau ta sữ tự mình đăng môn bái phỏng.
Hàn Phong nói một cách bình thản.
Nhưng mọi người xung quanh nghe được như vậy thì cũng trần ngập một cỗ tiếu ý xo xác tiêu điều.
Mà Phó Tuyển nghe xong thì vô cùng ảo não. Hắn chưa từng thấy qua Hàn Phong nhưng lại nghe được rất nhiều lời đồn về hắn. Hôm nay lại bị Hàn Phong khinh thị như vậy thì tính tình kiêu ngạo của hắn làm thế nào mà nhận được.
Khuôn mặt không khỏi đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, đang muốn nói gì đó thì lúc này mười khí tức mạnh mẽ từ bên ngoài ào ào truyền đến.
Chỉ một lát sau giữa sân lại xuất hiện thêm mười đạo nhân ảnh. Những để tử xung quanh nhìn lại thì thấy đây toàn bộ là những người có địa vị cao nhất ở mỗi tông môn. Bây giờ nhiều người như vậy đến đây hiển nhiên là vì Hàn Phong.
Thấy một đám người thình lình xuất hiện, biểu tình của Hàn Phong cũng không có một tia tiến hoá, tuy rằng không rõ lắm vì sao những người này lại tụ tập ở Huyền Thiên tông nhưng với thực lực hiện tại của Hàn Phong thì hắn tịnh không e ngại bất cứ thế lực nào.
Chẳng qua khi hắn thấy Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân không có cảm thấy kinh ngạc thì Hàn Phong ngược lại cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Mà lúc này vài đạo nhân ảnh bay tới, sau khi thấy gương mặt của mấy người kia thì khoé miệng Hàn Phong hơi nhếch lên.
Đầu tàu gương mẫu của Huyền Thiên tông là Huyền Cơ Tử cũng có mặt trong đó.
Huyền Cơ Tử vừa rồi cảm nhận được sự xuất hiện của một đạo khí tức tuyệt cường nhưng lại vô cùng xơ xác tiêu điều. Trong lòng cả kinh. Lúc đầu còn tưởng người của Võ Hoàng điện lặng lẽ lẻn vào trong Huyền Thiên tông, không khỏi lo lắng chạy tới.
Chẳng qua khi hắn tới hiện trương thì thấy một thân ảnh hoàn toàn quen thuộc. Lập tức không khỏi đi tới trước mặt Hàn Phong.
Huyền Cơ Tử bùi ngùi nhìn Hàn Phong, đồng thời cũng kinh nghi nói:
- Hàn Phong?
Mà ở đằng sau Huyền Cơ Tử thì nhóm người Bố Lôi Địch cũng có vẻ mặt kinh hỉ ngoài ý muốn.
Hàn Phong nhìn những gương mặt quen thuộc, biểu tình vẫn bình thản, nhưng vẫn xuất ra một chút tiếu ý, đồng thời cũng hoãn thanh âm nói:
- Tông chủ! Ta đã trở về!
Huyền Cơ Tử nghe thấy Hàn Phong nói, khuôn mặt không khỏi nhăn nhó cười rặng rỡ, hiển nhiên hắn vô cùng vui mừng, đồng thời thì thào nói:
- Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!
Mà lúc này mười mấy người cùng đến khi trông thấy Hàn Phong thì biểu tình phản ứng của bọn họ cũng không giống nhau. Đối với phản ứng của những người này thì Hàn Phong cũng đã nhìn thấy hết.
Với lại Hàn Phong cũng không quá mưc lưu ý tới bọn họ.
Mà lúc này minh chủ của liên quân Trác Minh cũng đã xuất hiện ở hiện trường, nhìn thấy Hàn Phong thì hắn cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn nhưng vui mừng là chính.
Hắn ngồi trên vị trí minh chủ này cũng không có quá nhiều ý nghĩ gì. Liên minh to lớn như vậy. Địa vị của minh chủ hiển nhiên rất cao. Nhưng một khi tiêu diệt xong Võ Hoàng điện hiển nhiên liên minh sẽ sụp đổ.
Đồng thời Trác Minh hôm nay là người đứng đầu của liên minh, hiển nhiên cũng phải chịu áp lực lớn nhất. Có một phần đến từ Võ Hoàng điện, có một phần đến từ liên minh nội bộ.
Cho nên khi nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện thì trong đầu Trác Minh phản ứng đầu tiên chính là thực lực của liên minh sau này lại lơn hơn rất nhiều.
Về phần Hàn Phong xuất hiện có hay không làm ảnh hưởng đến địa vị của hắn lúc này Trác Minh ngược lại cũng không có lưu ý.
Không thể không nói, Trác Minh đúng là toàn tâm toàn ý đối với liên minh, hắn cũng không có quá nhiều sỹ tâm.
Mà vừa rồi khí tức trên người Hàn Phong vô cùng tức giận, mọi người đều cảm thụ được rất rõ ràng.
Trác Minh không khỏi âm thầm kinh ngạc. Hàn Phong vừa mới trở về, là ai đã làm cho hắn tức giận như vậy.
Ngẫm lại hôm nay chỉ sợ chỉ có hắn mới có tư cách xử lý chuyện này, cho nên Trác Minh đứng lên vài bước, đầu tiên là nói khách sáo với Hàn Phong vài câu, đồng thời cũng biểu đạt thái độ với sự trở về của Hàn Phong.
Sau đó Trác Minh cũng mở miệng hỏi:
- Hàn Phong vừa rồi chuyện gì đã xảy ra. Vì sao ngươi nổi giận như vậy? Hiện tại liên minh đang trong lúc khẩn yếu. Ta hi vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng. Nếu như không phải là đại sự gì thì có thể cho qua, tránh làm ảnh hưởng đến cảm tình của liên minh.
Hàn Phong nghe Trác Minh nói như vậy thì không khỏi mỉm cười. Nếu như là bình thường thì hắn cũng không có quá mức lưu ý.
Chỉ là vừa rồi hắn lại cảm thụ được sự phẫn nộ từ nội tâm của Tiêu Linh, cho nên đối với Phó Tuyển trước mắt, hắn tịnh không có ý định buông tha.
Thoáng ngừng lại, Hàn Phong nhàn nhạt nói:
- Trác cốc chủ, không phải ta thích gây sự. Ngươi nói ta trước tiên lấy đại cục làm trọng, vậy ngươi hỏi hắn xem hắn có bận tâm đến điều đó không.
Hàn Phong nói xong cũng chỉ thẳng tay vào khuôn mặt xanh đét của Phó Tuyển.
Theo hướng Hàn Phong chỉ tới thì mọi người cũng minh bạch Phó Tuyển và Hàn Phong xảy ra xung đột.
Phó Tuyển ở trong liên minh cũng là nhân vật có chút danh khí. Cũng có thực lực trong lớp nhân vật trẻ tuổi. Không tính đến Hàn Phong thì xác thực người này tiền đồ vô lượng.
Chẳng qua Phó Tuyển cũng là một nhân vật trẻ tuổi đặc biệt, hết sức lông bông kiêu ngạo. Mà hai điểm này đặt trên người Phó Tuyển thì vô cùng chính xác
Hơn nữa Phó Tuyển cũng là tiểu lâu chủ của Tần lâu. Cha hắn ở trong liên minh cũng có địa vị rất cao. Cho nên trong tầng lớp đệ tử Phó Tuyển cũng có địa vị khác biệt. Điều này cũng khiến hai năm qua trong tầng lớp đệ tử ấn tượng của mọi người về hắn không được tốt.
Cũng may mà Phó Tuyển đều một lòng đặt trên người Tiêu Linh, vì Tiêu Linh mà muốn lưu lại ấn tượng tốn cho nên cũng không có gặp phải quá nhiều sự cố khó xử.
Mặc dù có gặp phải thì với địa vị, thân phận của mình, còn có Tần lâu làm chỗ dựa, cho nên cũng không có người nào quản lý được Phó Tuyển.
Đối với những điều này Trác Minh tự nhiên biết. Chỉ là hôm nay Phó Tuyển dĩ nhiên đui mù tự nhiên lại đi chọc vào Hàn Phong, sự tình này cũng có chút khó khăn.
Hàn Phong là ai?
Dừng xem hắn chẳng qua chi là tam đại đệ tử của Huyền Thiên tông nhưng chỉ sợ chúng đệ tử trong Huyền Thiên tông đều coi Hàn Phong tương đương với Huyền Cơ Tử. Phía sau hắn lại còn có hoàng thất là Hàn gia chống đỡ. Hơn nữa Tứ Diệu các cũng có quan hệ mật thiết với hắn. Chỉ cần người hơi biết chút nội tình thì có thể biết được quan mộ đệ tử Đường Vũ Nhu của Mộ Tuyết các chủ Tứ Diệu các cùng với Hàn Phong cũng có một ít quan hệ mật thiết.
Còn có Thánh Vân Lam tông Niếp Ngôn cũng từng nhận được sự chỉ điểm của Hàn Phong.
Hơn nữa Trác Minh cũng nghe nói Hàn Phong và Thiên môn cũng có chút quan hệ.
Thật đúng là không muốn không biết, Trác Minh cũng hiểu được những mối quan hệ phúc táp phía sau Hàn Phong mà tâm trạng lúc này cũng không được tốt.
Bất quá Hàn Phong trước mắt tuổi còn khá trẻ, chỉ cần vài chục năm nữa thì mạng lưới quan hệ của hắn sẽ khổng lồ tới mức nào.
Bỏ qua những thứ này thì với một thân thực lực Thiên giai thất phẩm cường giả của hắn. Hơn nữa hôm nay trên người Hàn Phong khí tức nội liễm, so với hai năm trước càng thêm kinh khủng. Hiển nhiên hai năm qua Hàn Phong đã gặp được kỳ ngộ mà tu vi lại tăng tiến.
Trác Mnh còn đang không biết giải quyết sự tình như thế nào thì Phó Tùng lâu chủ Tần lâu thấy con mình lại xung đột với Hàn Phong, khuôn mặt nhất thời trở nên khó coi.
Đối với nhi tử của mình Phó Tùng cũng biết được tâm tình của hắn. Phó Tùng lại quay sang nhìn Tiêu Linh ở bên cạnh Hàn phong thì trong lòng không khỏi hối hận. Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước hắn đã không cổ vũ nhi tử theo đuổi Tiêu Linh khiến cho hôm nay diễn ra cục diện như vậy. Phó Tùng cũng rất đau đầu. Nếu là những người khác thì Phó Tùng còn nắm chắc có thể hoà hoãn được chuyện này. Nhưng Hàn Phong ở trước mắt thì không dễ như vậy.
Phó Tuyển thấy mọi người đều nhìn về phía hắn thò trong lòng biết được lần này bản thân gặp phải vận xui. Trong lòng mặc dù tức giận nhưng cũng không dám bày ra trước mắt.
Phó Tuyển cũng nhìn về phía cha mình, phảng phất như bắt được một nhánh cây cứu mạng, hắn dùng nhãn thần để cầu xin sự giúp đỡ.
Phó Tùng thở dài, hắn đi lên hai bước, đến trước mặt Hàn Phong cười gượng nói:
- Hàn Phong, sự tình lần này là do khuyển tử không đúng. Ngươi xem có thể nể mặt lão phu một lần.
- Nguyên lai hắn là nhi tử của Phó Tùng tiền bối. Phó Tùng tiền bối muốn vãn bối nể mặt người một lần nhưng trong hai năm qua chỉ sợ không ai nể mặt Hàn Phong ta lấy một lần. Tất cả mọi người nghĩ ta chết đi thì những người ở bên cạnh ta đều có thể tuỳ ý khi dễ phải không?
Phó Tùng thầm mắng Hàn Phong không nể tình, nhưng hắn vẫn biểu hiện ra bộ dáng tươi cười, hoãn thanh nói:
- Tất cả đều là một phần tử của liên minh, không nên vì một việc nhỏ mà khiến mọi người mất đi hoà khí, đúng không?
Trác Minh cũng ở một bên nói đệm:
- Đúng vậy! Hàn Phong ngươi mới trở về, chỉ sợ sự tình hai năm qua ngươi cũng không biết rõ. Sao không tìm địa phương nào đó ngồi xuống, mọi người chậm rãi thương lượng. Không nhìn vì một số chuyện mà đả thương hoà khí.
- Việc nhỉ?
Trong thanh âm của Hàn Phong xuất hiện một tia ba động, ngữ khí của hắn trở nên lạnh lùng nói:
- Ở trong mắt ta thì đây không phải là việc nhỏ. Nếu như vừa rồi ta không kịp trở về thì các ngươi dự định xử lý chuyện này thế nào. Lẽ nào nữ nhân của ta ai cũng có thể tuỳ tiện động vào?
Tiêu Linh ôn nhu nhìn nam nhân trước mắt, lúc Hàn Phong nói chuyện với mọi người đều nói nàng là nữ nhân của hắn khiến nội tâm Tiêu Linh vô cùng ấm áp.
Trong nháy mắt, Tiêu Linh cảm thấy hai năm qua chịu khổ, chịu uỷ khuất đều không đáng gì. Rất nhanh nàng liền khôi phục lại trái tim đầy hạnh phúc.
Bất quá chỉ là cho dù có vui vẻ thì Tiêu Linh vẫn như cũ thập phần lãnh tĩnh. Tình hình trước mắt hiển nhiên chỉ có nàng mới có thể hoá giải.
Hàn Phong tuy rằng vì nàng mà không ngại kết oán với Tần lâu, nhưng là nữ nhân của hắn, Tiêu Linh tự nhận cũng phải thay Hàn Phong suy nghĩ một chút. Lúc này hiển nhiên không phải là thời điểm để xảy ra xung đột.
Ở bên ngoài vẫn còn có một Võ Hoàng điện đang nhìn chằm chằm.
Nghĩ vậy Tiêu Linh liề ôn nhu nắm lấy tay Hàn Phong, đồng thời dịu dàng nói:
- Hàn Phong, tính ra ta cũng không có bị thương tổn gì. Chỉ cần sau này hắn không gây rối với ta thì sự tình lần này cho qua đi.
Hàn Phong nhướng mày. Trong lòng biết được Tiêu Linh làm thế cũng là vì hắn, mà Huyền Cơ Tử đứng một bên cũng cho rằng nên như thế.
Hàn Phong ngẫm lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Phó Tuyển, đồng thời bất đắc dì nói:
- Được rồi! Nếu Linh nhi đã không tính toán thì chuyện này có thể cho qua. Nhưng ta hi vọng Phó Tùng tiền bối nên hảo hảo trông nom dạy bảo con mình. Lần sau còn tái phát sinh sự tình như vậy thì đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi.
Trong lòng Phó Tùng vô cùng tức giận nhưng thực lực không bằng người thì cũng không thể làm gì khác hơn là làm bộ mặt vô sự nói:
- Lão phu thay khuyển tử tạ ơn.
Cuối cùng, Phó Tùng không khỏi quay đầu nhìn về Phó Tuyển tức giận nói:
- Nghiệt súc, còn không mau đi theo ta. Còn ở đây để làm mất mặt ta sao?
Trông thấy hai phủ tử Phó Tùng rời đi thì Trác Minh không khỏi hướng về Hàn Phong cười khổ nói:
- Hàn Phong tình hình liên minh và Võ Hoàng điện lúc này vô cùng khẩn trương. Ngươi nháo sự như vậy đối với liên minh có ảnh hưởng không nhỏ.
- Người không đánh ta, ta không đánh người. Trác cốc chủ cũng không phải có không biết. Chỉ là một chút chuyện như vậy mà ta không tỏ thái độ thì sau này sẽ có người tuỳ tiện đến Huyền Thiên tông chúng ta khi dễ.
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào