Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 185: Không có tiền
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Dù sao, không có người nào là kẻ đần, sẽ không có bất kỳ hoài nghi, sẽ không nhìn ra bất luận sơ hở gì.
Trọng yếu hơn là, Lữ gia Lữ Đông, đã bị chết.
Chỉ cần tĩnh hạ tâm lai truy tra, Lữ gia nhất định có thể chứng minh, 'Lữ Đông' không phải người Lữ gia bọn hắn. Sơn Khẩu Tổ cũng không phải người ngu, sẽ không cho rằng Lữ gia dám giết Tá Đằng Thiếu tổ trưởng.
Giết Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngược lại không hay, hoàn toàn ngược lại. Chỉ là thống khoái nhất thời, nhưng lực bền bỉ lại không đủ.
Giữ thằng ngốc Tá Đằng Thiếu tổ trưởng này lại. Có hắn ở trong không ngừng tác động, mới có thể làm cho trận chiến giữa Sơn Khẩu Tổ cùng Lữ gia này, càng đánh càng lâu.
Đến cuối cùng, cho dù là Sơn Khẩu Tổ biết rõ, mình đã hiểu lầm Lữ gia, chỉ sợ cũng khó có thể dừng tay. Cho dù bọn hắn muốn ngừng tay, nhưng Lữ gia sẽ chưa chắc lui binh.
Sau một hồi đánh nhau loạn xà ngầu, vốn không có thù, cũng biến thành cừu nhân bất cộng đái thiên. Như thế, mới có thể đi đến tình trạng sinh tử nan giải, ngươi chết ta sống.
- Đi thôi.
Nhìn bọn người Tá Đằng Thiếu tổ trưởng ly khai, Trần Thanh Đế nhíu mày, nhàn nhạt nói ra. Hắn biết rõ, tin tức 'Lữ Đông' xuất hiện, rất nhanh sẽ rơi vào tai người Lữ gia.
Tiếp tục lưu lại, thật sự không phải lựa chọn sáng suốt gì.
- Không ăn cơm nữa hả? Thế nhưng mà... ta thật sự rất đói.
- Cô có tiền sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Trên người của tôi cho tới bây giờ đều không mang theo tiền.
Vốn Trần đại thiếu là muốn mời Trương Kiều ăn một bữa cơm no đủ, ai ngờ gặp được Tá Đằng Thiếu tổ trưởng. Tung tích 'Lữ Đông' của hắn cũng bại lộ.
Bữa cơm này, nhất định là ăn không được.
Không phải nói Trần Thanh Đế sợ người Lữ gia, mà là không muốn phức tạp. Như thế nào lại để cho Sơn Khẩu Tổ đánh cùng người Lữ gia, đây mới là Trần đại thiếu cần làm.
Cho tới bây giờ, Trần Thanh Đế đều cảm thấy may mắn. May mắn lúc trước giả mạo thành Lữ Đông, lại đắc tội Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, còn không có giết Tá Đằng Thiếu tổ trưởng.
Bằng không thì, ở đâu có trò hay bực này.
Đương nhiên, Trần đại thiếu vẫn là muốn cảm tạ Trần Phong Nhiên cùng sư phụ của hắn thoáng một phát.
Nếu không phải theo dõi Trần Phong Nhiên, tìm kiếm sư phụ hắn hạ lạc. Trần Thanh Đế như thế nào đi qua biệt thự kia của Lữ Bất Phàm?
Trần đại thiếu thì như thế nào, đúng lúc đụng phải, Tá Đằng Thiếu tổ trưởng mang theo một đám người Sơn Khẩu Tổ, giết trở lại? Còn muốn Lữ gia giao 'Lữ Đông' giả ra?
Không có những sự tình kia, tuyệt đối sẽ không phát sinh đến một bước này.
Đồng dạng, Sơn Khẩu Tổ cùng Lữ gia cũng sẽ không trở thành cừu nhân.
Khục khục... Còn có một nguyên nhân nữa là, Trần đại thiếu thật sự không có tiền, thẻ ngân hàng của hắn, ở trên tay của Thiết Nam rồi.
- Ngươi không mang tiền? Không mang tiền mà dẫn ta đi ra ngoài ăn cơm cái gì?
Trương Kiều lầm bầm lấy miệng, cúi đầu, kiểm tra trong ví một chút, móc ra hơn mười tệ, nói:
- Trên người của ta chỉ còn hơn mười tệ, hình như ở loại địa phương này, uống một chén nước cũng không đủ.
- Bất quá, ta có biện pháp, hơn mười tệ, cũng có thể ăn no. Đi theo ta...
Trương Kiều hai mắt tỏa sáng, lôi kéo Trần đại thiếu chạy ra bên ngoài.
Nhìn Trương Kiều kéo Trần Thanh Đế ngoài chạy ra bên, không biết bao nhiêu nam nhân đều tan nát cõi lòng.
- Nữ Thần a, ta có tiền, để cho ta mời ngươi ăn cơm. Làm gì cùng gia hỏa không có tiền, lại bạo lực này lăn lộn cùng một chỗ a...
Không biết bao nhiêu người, ở trong lòng hò hét, bất quá, bọn hắn lại không dám mở miệng.
Thủ đoạn bạo lực của Trần đại thiếu, bọn hắn là nhìn ở trong mắt, không có ai muốn trở thành Tá Đằng Thiếu tổ trưởng thứ hai.
Người Lữ gia, ai có thể khiêu khích a?
Không thấy được, người ta ngay cả Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, cũng không để vào mắt sao.
Bất quá, ngươi là một đại nam nhân, lại là người Lữ gia, thậm chí ngay cả tiền mời Nữ Thần một bữa cơm cũng không có. Điều này cũng thôi, trái lại để cho Nữ Thần cầm hơn mười tệ mời ngươi ăn cơm.
Nha, sao người được Nữ Thần mời ăn cơm, không phải là ta a.
Không biết bao nhiêu nam nhân, trong nội tâm khát vọng mình có thể thay thế Trần Thanh Đế, dù là để cho hắn thành một kẻ nghèo hèn cũng được.
Trần Thanh Đế cùng Trương Kiều ly khai, tất cả nam nhân trong khách sạn cũng không có dừng lại, nguyên một đám chống lều nhỏ. Hoặc mang bạn gái, hoặc lẻ loi một mình, đi tìm nữ nhân đã hẹn rồi, hoặc là đi tìm gái.
Tóm lại, đều không ngoại lệ, ngay ngắn đi ra ngoài khách sạn.
- Con mẹ nó, ngươi lách vào cái gì, cái đồ chơi kia của ngươi đội lên ta rồi, mịa!
- Móa, ngươi còn không biết xấu hổ mắng người khác, ngươi cũng đội lên ta rồi.
...
Bởi vì đều ở cùng một thời gian ly khai, tuy cửa khách sạn không nhỏ, nhưng người cũng không ít a, đều cùng một chỗ lách ra bên ngoài. Lều nhỏ không cẩn thận đụng bờ mông người trước mặt, cũng là rất bình thường.
- Mọi người không cần chen, trên lầu chúng ta có phòng, đồng dạng cũng có thứ các ngươi muốn.
Lúc này, một quản lý khách sạn, bụm lấy phần hông, lớn tiếng nói.
Nói xong, thằng này vứt bỏ chuyện nhà hàng, chạy nhanh lên lầu.
Hắn cũng là nam nhân, cũng cần phát tiết a.
- Đúng vậy, khách sạn này có phòng, cũng có tiểu thư.
Bị nhắc nhở như vậy, những người khác đều kịp phản ứng, ngay ngắn phản hồi lại khách sạn.
- Oa kháo... Ngươi đội lên ta rồi.
- Vừa rồi chính là ngươi đội ta, ta đội lại ngươi thoáng một phát, xem như cả hai không thiếu nợ nhau.
Trước kia là đi ra ngoài khách sạn, lần này lại phản hồi, lập tức trình tự mọi người thay đổi, người bị đội mông, rốt cục có thể đội trở lại rồi.
...
Bệnh viện Dương Xuân, Lữ gia gia chủ Lữ Văn, mặt âm trầm, trong hai tròng mắt hàn mang bắn ra bốn phía.
Đông!
Một tiếng cửa mở vang lên, phòng giải phẫu mở ra.
Lữ Văn nhịn không được trong lòng xiết chặt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 186: Miếng hộ tâm
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Cha, đã giải phẫu xong, bác sĩ sẽ lập tức đi ra.
Lúc này, một trung niên nam tử đồng dạng canh giữ ở bên ngoài phòng giải phẫu, tuổi hơn bốn mươi, đeo kính mắt viền vàng, vẻ mặt quan khí, liền nói.
Người này, đúng là cha của Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm, Lữ Duẫn Cứu.
- Ân.
Lữ Văn nhíu mày, đối với nhi tử đã hơn 40 tuổi, đã đến bất hoặc chi niên, lại như cũ không trầm ổn, rất là thất vọng.
Nếu như...
Lữ Văn nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như Lữ Duẫn Cứu có thể như cháu của hắn Lữ Bất Phàm. Dùng thế lực Lữ gia hắn, ở dưới hắn đại lực chống đỡ, làm sao có thể chỉ là một Phó bộ.
Hơn 40 tuổi đã là Phó bộ, nhìn như rất lợi hại. Nhưng mà, không nên quên, Lữ gia gia chủ Lữ Văn, đây chính là một Bộ trưởng có thực quyền trong tay a.
Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, nhìn cửa phòng giải phẫu, đi tới trước mặt Quan bác sĩ, hỏi:
- Quan bác sĩ, cháu của tôi như thế nào rồi?
- May mắn mà có cái đồ vật này, bằng không thì...
Quan bác sĩ từ phía lưng lấy ra một miếng hộ tâm màu đồng cổ, trầm giọng nói:
- Nếu như không có miếng hộ tâm này, Phàm thiếu gia sẽ nguy hiểm.
- Miếng hộ tâm?
Trong lòng Lữ Văn run lên, tiếp nhận miếng hộ tâm, nhịn không được thầm nghĩ:
- Là miếng hộ tâm mà sư phụ của Bất Phàm cho hắn.
- Mặc dù có miếng hộ tâm này, ngăn cản một phần lực lượng, nhưng Phàm thiếu gia vẫn gãy mấy cái xương sườn, hơn nữa cắm vào lá phổi.
Quan bác sĩ hít sâu một hơi, nói ra:
- Bất quá, khá tốt đưa tới kịp thời, Phàm thiếu gia đã vượt qua kỳ nguy hiểm. Tiếp qua một giờ sẽ tỉnh lại.
- Cảm ơn ông, Quan bác sĩ.
Lữ Văn nhẹ nhàng thở ra.
- Lữ... Lữ tiên sinh, đây là tôi phải làm.
Quan bác sĩ thụ sủng nhược kinh, nói chuyện cũng trở nên cà lăm. Không nghĩ tới, Lữ Văn sẽ khách sáo như thế.
Kế tiếp, Quan bác sĩ rất là mừng rỡ, cùng với y tá khác, đẩy Lữ Bất Phàm đi ra, đưa vào trong phòng hồi sức cao cấp.
Nhìn bộ dáng cháu trai bảo bối của mình, sắc mặt trắng bệch, hai con ngươi Lữ Văn hiện lên một đạo hàn mang.
Nhìn thấy Quan bác sĩ cùng một đám y tá ly khai, Lữ Văn mặt âm trầm, nói ra:
- Duẫn Cứu, con đi gọi Lữ Hậu Tích tới cho cha.
Lữ Văn chỉ là biết rõ, cháu trai bảo bối của mình, Lữ Bất Phàm bị đánh trọng thương, đưa vào bệnh viện. Về phần tình huống cụ thể khác, lại không hiểu nhiều lắm.
- Đại... Đại gia gia...
Lữ Hậu Tích bị gọi tới, nhìn cũng không dám nhìn Lữ Văn, hai chân không ngừng run rẩy.
Tuy Lữ Hậu Tích là người Lữ gia, nhưng lại là một tiểu hoàn khố chính cống.
Trên đời này, Lữ Hậu Tích sợ nhất không phải cha mẹ, gia gia của hắn. Mà là Lữ Văn Lữ gia gia chủ này, đại ca của ông nội hắn, đại gia gia.
...
- Ăn trong xe đi.
Trần Thanh Đế cầm hơn mười tệ, mua một ít thức ăn, về tới trên xe, ném cho Trương Kiều.
Lần này, Trần đại thiếu đã có kinh nghiệm, không dám để cho Trương Kiều lộ diện.
- Ăn cái này à?
Trương Kiều nhìn trước mắt, Trần đại thiếu đóng gói mang đến một phần bún thập cẩm cay cùng một cây lòng nướng, thở dài không thôi:
- Ăn những thứ này, quan trọng nhất là trong loại không khí, hoàn cảnh này. Được rồi, không có hào khí thì không có hào khí a, tổng so với đói bụng thì tốt hơn nhiều.
- Trời rất nóng, ăn bún thập cẩm cay, thật sự là đã ghiền.
Trương Kiều vừa ăn, vừa nói:
- Lữ Đông, ta nói trước, bắt đầu từ ngày mai, ta đói bụng sẽ tìm ngươi đó.
- Ân, chờ sau khi trở về, ta sẽ chuẩn bị.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Nhớ kỹ, về sau không có lệnh của ta, cô không được một mình đi ra ngoài.
- Cho dù ngươi để cho ta đi ra ngoài, ta về sau cũng không ra khỏi cửa.
Trương Kiều liếc mắt nói. Nếu không phải nàng biết rõ 'Lữ Đông' rất biết đánh nhau, nàng há có thể trấn định như thế?
Đã sớm dọa chạy, hơn nữa về sau tuyệt đối sẽ co lại trong nhà, không dám ra cửa.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thanh Đế thoả mãn nhẹ gật đầu, khởi động xe, chạy tới biệt thự củaViên Cầu.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhướng mày, trên mặt lộ ra cười lạnh:
- Theo dõi? Là người Lữ gia, hay là người Sơn Khẩu Tổ?
Vừa đi không bao xa, Trần đại thiếu liền phát hiện, có người theo dõi hắn.
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 187: Càn Khôn Tạo Hóa Quyết
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Thanh Đế cũng không có xuống xe, thò tay đóng cửa xe lại.
- Đợi... Chờ một chút.
Trương Kiều vội vàng chạy đến trước đầu xe, vỗ xe kêu to:
- Ta còn chưa ăn no, vừa rồi ăn vào những gì đã ói ra hết, hiện tại bụng rất đói. Ngươi đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
- Ta trở về cầm ít tiền, sau đó mua cơm đưa tới cho cô.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói:
- Đợi ta một lát, rất nhanh sẽ trở lại.
- Ngươi nhất định phải trở lại, bằng không thì... bằng không thì hôm nay ta sẽ đói bụng.
Trương Kiều đáng thương nhìn Trần đại thiếu nói.
Sau khi đi ra biệt thự, Trần Thanh Đế cũng không có vội vã trở về. Mà là lái xe đến một địa phương vắng vẻ, cầm Càn Khôn Đỉnh xuống xe.
Vỏ của Đỉnh Càn Khôn còn không có luyện hóa, không cách nào thu nhập vào thể nội a.
Đi đến dưới một cây đại thụ, Trần đại thiếu ngồi xuống, đặt Càn Khôn Đỉnh ở trong lòng, cắn nát ngón tay, nhỏ lên vỏ Càn Khôn Đỉnh hai giọt tinh huyết.
Lập tức, Trần Thanh Đế thúc dục linh khí, bao khỏa Càn Khôn Đỉnh ở trong đó.
- Rốt cục đã luyện hóa được cái này, về sau không cần ôm lấy Càn Khôn Đỉnh chạy loạn khắp nơi rồi.
Đúng lúc này, phía trên Càn Khôn Đỉnh tản mát ra hào quang chói mắt, phi thường chướng mắt, Trần Thanh Đế cũng theo đó nhịn không được nheo mắt lại thành một đường nhỏ.
- Oa kháo, đây là tình huống gì?
Trần Thanh Đế nhìn giữa hai chân, Càn Khôn Đỉnh bị hào quang chướng mắt bao ở trong đó, vẻ mặt khiếp sợ.
Luyện hóa Đỉnh Càn Khôn, Trần đại thiếu ở kiếp trước liền làm qua, nhưng căn bản không có dị tượng như vậy a.
Vèo!
Càn Khôn Đỉnh đột nhiên bay lên, lơ lửng ở trước mặt Trần Thanh Đế, không ngừng xoay tròn. Trong lòng Trần đại thiếu giật mình, liền đứng dậy.
- Cái này... này là có chuyện gì?
Trần Thanh Đế phát hiện, mình muốn thu Càn Khôn Đỉnh vào trong thân thể, vậy mà không cách nào làm được. Nhưng mà, liên hệ cùng Càn Khôn Đỉnh y nguyên là rất rõ ràng.
Nói rõ một chút, đó chính là Càn Khôn Đỉnh đã bị Trần Thanh Đế luyện hóa thành công, nhưng không cách nào thu vào trong thân thể.
- Mịa, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Khôn Đỉnh Càn như thế nào đột nhiên nổi điên rồi hả?
Trong nội tâm Trần Thanh Đế lo lắng không thôi, phải biết rằng, Càn Khôn Đỉnh này là pháp bảo duy nhất của hắn.
Ở địa cầu, Càn Khôn Đỉnh xuất hiện, lại có cả vỏ Càn Khôn Đỉnh mà Trần đại thiếu chưa bao giờ thấy qua, còn có Tà Tu. Ai biết rõ, ngoại trừ Trần Phong Nhiên cùng sư phụ hắn ra, còn có Tu Chân giả khác hay không?
Ai dám cam đoan?
Địa cầu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, cũng không an toàn.
Hơn nữa ở trên địa cầu, tài liệu có thể luyện chế pháp bảo, đến bây giờ Trần Thanh Đế cũng không có gặp được một cái. Trần đại thiếu, cũng chỉ có Càn Khôn Đỉnh này a.
Nếu Càn Khôn Đỉnh xảy ra vấn đề gì, Trần Thanh Đế tìm ai nói rõ lí lẽ, tìm ai khóc đây?
- Không phải là bởi vì, Càn Khôn Đỉnh cùng vỏ hợp thành nhất thể, mới sẽ như vậy chứ?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế lo lắng, tình huống gì cũng không biết, hắn có thể không vội sao?
Nếu biết rõ chút gì đó, biết rõ nguyên nhân, bất kể phải giải quyết khó khăn như thế nào, Trần đại thiếu cũng sẽ không gấp gáp như vậy. Chỉ cần tìm được nguyên nhân, tổng có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Hiện tại coi như là muốn giải quyết, cũng không có đường nào a.
Oanh!
Ngay thời điểm Trần Thanh Đế không biết như thế nào cho phải, từ bên trên Càn Khôn Đỉnh phát ra một tiếng trầm đục, quang mang bạch sắc chướng mắt biến mất, mà chuyển biến thành Kim Sắc.
Càn Khôn Đỉnh, tản ra kim quang, ánh vàng rực rỡ làm cho người không dám nhìn thẳng.
- Cái này...
Trần Thanh Đế nhịn không được hít sâu một hơi, hai mắt híp thành một tuyến, nhìn Càn Khôn Đỉnh trên không trung, tản ra kim quang, nói ra:
- Ca ca ta ngược lại là muốn nhìn, ngươi còn có thể biến thành màu sắc gì.
Không biết là phát sinh chuyện gì, muốn giải quyết cũng không biết ra tay như thế nào, Trần Thanh Đế cũng không hề đa tưởng, cứ như vậy nhìn xem.
Ta cũng không tin, ngươi có thể một mực sáng lên, ở phía trên đó không chịu xuống.
Như vậy kéo dài hơn hai giờ, Trương Kiều bị Trần Thanh Đế bỏ lại biệt thự, cái kia thật có thể nói là trông mòn con mắt, vẻ mặt oán niệm.
Trương Kiều lúc này, hiển nhiên giống như một oán phụ trông chờ trượng phu về nhà.
Đã đói bụng không chịu nổi nữa rồi.
- Lữ Đông chết tiệt, nói rất nhanh sẽ trở lại, đến bây giờ cũng không tới. Ngươi có biết, ta sắp đói chết hay không?
Trương Kiều ôm bụng, cúi đầu:
- Thật đói, thật đói a...
...
- Con mẹ nó, rốt cục mày cũng chịu ngừng rồi sao.
Thân thể Trần Thanh Đế nhảy tung, tiếp được Càn Khôn Đỉnh đang rơi xuống:
- Lại sáng nữa đi, con mẹ nó sao mày không phát sáng nữa? Mày có biết, mày đột nhiên phát điên, suýt nữa hù chết ca ca ta hay không?
Đối với Càn Khôn Đỉnh, Trần đại thiếu trọn vẹn mắng hơn 10 phút, sau đó mới ngừng lại.
- Sau khi luyện hóa vỏ của Càn Khôn Đỉnh, xuất hiện dị tượng, xem ra hẳn là chính thức hợp thành nhất thể.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Trước kia tuy làm một thể, nhưng mà, ta đã luyện hóa được Càn Khôn Đỉnh, lại không có luyện hóa vỏ Càn Khôn Đỉnh, cho nên chưa tính là chính thức hợp làm một thể.
- Hiện tại chính thức hợp làm một thể, không biết... không biết bộ công pháp tinh diệu kia, phải chăng...
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế nhịn không được kích động, khẩn trương, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện:
- Nhất định phải nguyên vẹn, ngàn vạn lần đừng có chuyện cái vỏ thứ hai, thứ ba gì đó a...
Trần Thanh Đế còn thật không dám cam đoan, Càn Khôn Đỉnh trong tay hắn có phải là nguyên vẹn hay không. Nếu như không phải nguyên vẹn, nghĩ đến, công pháp bên trên vỏ, cũng rất khó nguyên vẹn.
- Lão tổ phù hộ!
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nâng Càn Khôn Đỉnh tới trước mắt, cẩn thận quan sát.
- Cái này...
Sau khi xem xét, Trần Thanh Đế chỉ cảm thấy toàn thân rung mạnh, giống như bị thiên kiếp đánh trúng. Trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Trần đại thiếu phát hiện, vốn là công pháp không trọn vẹn, không có danh tự, lúc này nhiều ra năm chữ.
Rất hiển nhiên, cái này là danh tự của công pháp.
- Càn Khôn Tạo Hóa Quyết!
Trần Thanh Đế nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Cái này... Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, vậy mà... vậy mà thật sự tồn tại!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 188: Thuận thành Thần, nghịch thành Ma
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Con mẹ nó, loại đồ vật trong truyền thuyết này, vậy mà thật sự tồn tại. Thật là Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, thật bất khả tư nghị.
- Trần Thanh Đế bưng lấy Càn Khôn Đỉnh, hai tay không ngừng run rẩy.
Trần Thanh Đế kiếp trước, truyền lưu rất nhiều truyền thuyết có quan hệ Càn Khôn Tạo Hóa Quyết.
Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, ở Tu Chân giới của Trần Thanh Đế kiếp trước, cũng chỉ là công pháp Vô Thượng tồn tại ở trong truyền thuyết. Chỉ nghe kỳ danh, còn chưa nghe nói có người bái kiến, cũng không có ai tu luyện qua.
Chỉ là truyền thuyết!
Là một truyền thuyết không người không biết, không người không hiểu.
Ở Tu Chân giới kiếp trước, nếu có người nào nói, hắn chưa nghe nói qua Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, nhất định sẽ bị người khác khinh bỉ đến chết.
Coi như là ở thế tục giới, người có quyền lợi, địa vị nhất định, đều nghe nói qua. Ngươi ngay cả Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, công pháp Vô Thượng bực này cũng không biết, ngươi còn xứng trở thành Tu Chân giả sao?
- Thuận thành Thần, Nghịch thành Ma, thuận nghịch song tu, Thần Ma vĩnh giới, quả nhiên, cái đó và trong truyền thuyết đồng dạng.
Trần Thanh Đế nhìn một hàng chữ Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, càng thêm khẳng định, cái này là công pháp Càn Khôn Tạo Hóa Quyết.
- Không nghĩ tới, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết này tồn tại ở trong truyền thuyết không biết bao nhiêu vạn năm, dĩ nhiên là thật sự tồn tại.
Trong lòng Trần Thanh Đế giật mình, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Hơn nữa, công pháp này lại ở trên vỏ Càn Khôn Đỉnh.
- Ha ha…
Trần Thanh Đế cười to không thôi:
- Ai có thể nghĩ đến, Càn Khôn Đỉnh cũng không phải nguyên vẹn, còn thiếu khuyết một cái vỏ?
Đúng vậy a, truyền thuyết Càn Khôn Tạo Hóa Quyết này, ở Tu Chân giới kiếp trước có thể có không ít, mỗi người đều đọc thuộc lòng, lại không có một người nào không biết.
Nhưng ai biết rõ, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết ở trên vỏ Càn Khôn Đỉnh? Ai biết rõ, chỉ có vỏ Càn Khôn Đỉnh cùng Càn Khôn Đỉnh hợp làm một thể, mới có thể bày biện ra?
Trần Thanh Đế ở kiếp trước, Càn Khôn Đỉnh rơi vào trong tay Trần đại thiếu. Ngay cả hắn là chủ nhân Càn Khôn Đỉnh cũng không biết, những người khác sao có thể biết rõ?
- Thuận thành Thần, nghịch thành Ma.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thầm nghĩ:
- Trách không được sư phụ của Trần Phong Nhiên, tu luyện phản hồi, bằng vào một bộ công pháp không trọn vẹn, cũng có thể trở thành Tà Tu.
Hiện tại, trọn bộ Càn Khôn Tạo Hóa Quyết đều nguyên vẹn, Trần đại thiếu cẩn thận quan sát nhiều lần, càng xem càng kinh hãi, càng xem cũng bội phục, càng hưng phấn.
Đây quả thực là Vô Thượng công pháp a.
Đợi cho Trần đại thiếu xem xét nghịch chuyển, vốn là công pháp Tà Tu không trọn vẹn, không được đầy đủ, có rất nhiều chỗ thiếu hụt, lúc này cũng trở nên nguyên vẹn rồi. Bất quá, nếu như hiện tại tu luyện nghịch chuyển, sẽ không trở thành Tà Tu, mà là trở thành Ma.
Ma tu cùng Tà Tu, nhìn như không sai biệt lắm, kỳ thật kém khá xa.
- Hiện tại ca ca ta, càng ngày càng bội phục sư phụ của Trần Phong Nhiên rồi.
Trần đại thiếu lại nghĩ tới sư phụ của Trần Phong Nhiên, bội phục vạn phần, tán thưởng không thôi:
- Có thể đem một bộ Vô Thượng công pháp không trọn vẹn, dựa vào nghiên cứu, ngộ tính của mình, lại có thể tu luyện thành Tà Tu.
Thật sự là nghịch thiên a.
Nghịch thành Ma!
Tu luyện nghịch Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, có thể vứt Thần thành Ma. Nói rõ ngược lại, là một bộ Ma tu chi pháp chí cao Vô Thượng.
Nhưng mà, Hoàng Thư Lang lấy được Càn Khôn Đỉnh, chỉ là không trọn vẹn.
Tuy công pháp không trọn vẹn, nhưng trên thực chất cũng không phải pháp môn Tà Tu, chỉ là trải qua Hoàng Thư Lang nghiên cứu, lại tu luyện thành Tà Tu.
- Thời gian không còn sớm, Trương Kiều cũng mắng ta sắp chết rồi, vẫn là nhanh trở về làm cơm đưa qua cho nàng.
Trần Thanh Đế nhìn sắc trời một chút, thầm nghĩ:
- Sau này lại nghiên cứu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết. Thu!
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế rất nhanh nắm bắt pháp quyết, Càn Khôn Đỉnh trực tiếp bị hắn thu vào trong thân thể.
Trước kia không cách nào thu vào, hoàn toàn là vì vỏ đỉnh không có luyện hóa. Cũng tương đương với, Càn Khôn Đỉnh nguyên vẹn chỉ luyện hóa được một nửa.
Muốn thu vào trong thân thể, chỉ bằng tu vi Luyện Khí tầng năm của Trần Thanh Đế, làm sao có thể làm được?
- Về nhà!
Khởi động xe, Trần Thanh Đế hưng phấn phát ra một tiếng gầm rú, thay đổi dung mạo trở lại. Giẫm chân ga, xe rất nhanh liền xông ra ngoài, hướng biệt thự của hắn lao nhanh.
Trên người Trần đại thiếu cũng không có tiền, không về biệt thự, sẽ không có cơm cho Trương Kiều ăn.
Hôm nay, Trần đại thiếu thu hoạch, không thể bảo là không lớn.
Mượn nhờ miệng của Lữ Bất Phàm, giết Trần Phong Nhiên không nói, còn để cho Lữ gia cùng Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ kết thù, chỉ cần về sau thao tác tốt, đây tuyệt đối là không chết không ngớt.
Bất quá, những thứ này so sánh với Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, cái kia căn bản là không đáng giá được nhắc tới.
Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, mới là thu hoạch lớn nhất của Trần Thanh Đế.
Sau khi trở lại biệt thự, quân đội trong biệt thự, cùng với Huyết Nhận Liễu Nhất Thôn và Lý Vưu đều không có ly khai. Xem ra, trước khi biết được tin tức hai gã Tà Tu bị giết, những người này sẽ không rút đi.
Bất quá, cái này đối với Trần Thanh Đế cũng không có ảnh hưởng gì.
- Trần đại thiếu, ngươi rất nhanh, thật đúng là rất nhanh, trời đã sắp tối rồi.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế trở lại, Viên Cầu vừa ăn xong cơm, lau cái miệng bóng loáng. Trên khuôn mặt mập mạp, tràn đầy dáng tươi cười dâm đãng.
Tất cả người giúp việc trong biệt thự đều bị giết, người giúp việc mới còn không có đến, nhưng Viên Cầu cùng Trần Hương Hương cũng không thể đói bụng a. Cho nên đã đặt khách sạn làm cả bàn thức ăn ngon.
Viên Cầu ăn rất vui vẻ, thật cao hứng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 189: Mượn tiền
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, lúc ấy Trần Hương Hương liền không nhịn được hỏi:
- Chỉ hai người chúng ta, cũng ăn không hết a? Có phải quá lãng phí rồi hay không?
Mà Viên đại thiếu lại nói:
- Không cần sợ phí tiền, đại ca em có tiền, dù sao có hắn thanh lý còn sợ cái gì? Hơn nữa, sợ lãng phí cái gì chứ? Em xem những quân nhân bên ngoài kia, cả đám đều đứng một ngày, vừa đói vừa mệt mỏi, coi như là chia phúc lợi cho bọn hắn a.
Kết quả là, Viên Cầu lại đặt vài bàn tiệc lớn, còn mua không ít hảo tửu, mời quân nhân bên ngoài ăn uống. Những quân nhân kia đối với Viên Cầu, gia tăng lên không ít hảo cảm, chỉ là đồ ăn là ăn hết. Về phần rượu, lại không có một ai uống một ngụm.
Trong lúc làm nhiệm vụ, không được uống rượu, cho dù là dính một giọt cũng không được, nếu không sẽ phải chịu quân quy xử phạt nghiêm khắc.
Viên đại thiếu là khuyên can mãi, uy hiếp với khuyên bảo, môi sắp mài ra máu, cũng không ai động tâm. Làm đến cuối cùng, hắn cũng không có tâm tình uống hai chén rồi thôi.
- Ngươi thật đúng là biết ăn.
Trần Thanh Đế nhìn bàn ăn bừa bộn, nhịn không được liếc mắt.
Ngươi ngược lại tốt, ăn uống thả cửa, sướng rồi. Đáng thương ca ca ta bề bộn một ngày, một ngụm nước cũng không có uống. Vốn muốn ăn một bữa, trên người còn không có tiền.
- Ta ăn, còn có những huynh đệ bên ngoài kia ăn nữa, dù sao cũng có ngươi trả, sợ cái gì chứ?
Viên Cầu liếm liếm bờ môi, vẫn chưa thỏa mãn nói.
Không cần bỏ tiền mà được ăn cơm, rất thoải mái a.
Viên đại thiếu có tiền, Viên gia cũng có tiền, nhưng mà thằng này lại là một gia hỏa rất keo kiệt.
Đối với tiền, hắn rất là coi trọng.
Tiền đẻ ra tiền, mới là vương đạo.
Đương nhiên, Viên Cầu tiêu tiền, vậy nhất định là một phần cũng sẽ không thiếu. Địa phương không nên phí, kiên quyết không dư một đồng, thậm chí có thể không trả một hào.
Thay mẹ Hoàng Dĩnh trả tiền viện phí, phí tổn thuốc bổ, bồi dưỡng bác sĩ,… mua mười cái điện thoại cho Trần đại thiếu. Những thứ này, ở Viên Cầu xem ra, đó là phải tiêu, còn phải tiêu nhiều.
Ai bảo Trần đại thiếu là huynh đệ của Viên Cầu hắn? Ai bảo mẹ Hoàng Dĩnh, là mẹ vợ tương lai của Trần đại thiếu?
Về phần đua xe cùng người khác, cũng là nên tiêu.
Đánh bạc, có thua có thắng, không có người nguyện ý thua tiền.
Viên Cầu đánh bạc là vì thắng được nhiều tiền hơn, là muốn tiền đẻ ra tiền.
- Trước đừng nói nhiều như vậy, hiện tại ca ca ta cần gấp một ít tiền mặt, mượn trước một chút.
Trên người Trần Thanh Đế thật sự là một phân tiền cũng không có, bên Trương Kiều kia vẫn chờ hắn mua cơm trở về đây này.
- Gì cơ? Ngươi vay tiền ta? Cái kia…
Viên Cầu thò tay chỉ vào bàn ăn trừng lớn hai mắt, nói ra:
- Những… những thức ăn này ngươi không trả hả? Ta không được ăn miễn phí sao?
Ban đầu còn tưởng rằng ăn miễn phí bữa tối, rất thoải mái, thật cao hứng. Nhưng mà, Trần đại thiếu lại đưa tay vay tiền hắn, choáng nha, xem ra tiền cơm này, vẫn là muốn mình bỏ tiền túi rồi.
- Cùng nhau ký sổ, lần sau trả.
Trần Thanh Đế đối với Viên Cầu xem như phục rồi.
- Muốn bao nhiêu tiền?
Viên Cầu móc ra một tấm chi phiếu, trực tiếp nhét vào trong tay Trần Thanh Đế:
- Được rồi ngươi đều cầm đi đi, bên trong chỉ có mấy trăm vạn, chưa tới 1000 vạn, không biết có đủ dùng hay không. Nếu như không đủ, ta gọi điện thoại bảo người đưa tới cho ngươi.
Không có bao nhiêu, chỉ mấy trăm vạn?
Đúng, cái này đối với Viên đại thiếu mà nói, đích thật là không coi vào đâu, không có bao nhiêu, là tiền lẻ.
- Không cần.
Trần Thanh Đế nhíu mày:
- Không cần nhiều như vậy, cho ta mấy ngàn tệ là được.
- Gì cơ? Mấy ngàn tệ? Oa kháo, Trần đại thiếu, ngươi lăn lộn như thế nào vậy? Ngay cả mấy ngàn tệ cũng không có?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, như là xem quái vật đồng dạng, nhìn Trần đại thiếu.
Đường đường Trần gia, Trần đại thiếu, thậm chí ngay cả mấy ngàn cũng không có.
Chuyện vui quốc tế sao?
- Thẻ của ta đã mất, còn chưa kịp đi làm lại, cho nên không có tiền.
Trần Thanh Đế chỉ có thể nói làm mất thẻ, cũng không thể nói cho hắn biết, là đưa cho Thiết Nam a?
Thiết Nam, đây đã từng là một thành viên Huyết Nhận a.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, hiện tại đang muốn tìm, rốt cuộc là gia hỏa nào đào góc tường nhà hắn, sẽ đập nát trứng chim kẻ đó a.
Trần Thanh Đế cũng không muốn để cho người khác biết rõ, hắn nhận thức Thiết Nam. Không muốn cho Trần Chấn Hoa biết rõ, là con trai của hắn, đào góc tường lão tử.
- Đến cùng có hay không?
Trần Thanh Đế hỏi.
- Không có, ngươi cũng không phải không biết, ta cho tới bây giờ không mang theo tiền mặt.
Viên Cầu nhíu mày, nói ra:
- Tự ngươi đi rút là được, muốn lấy bao nhiêu rút bấy nhiêu, không cần trả.
- Đại ca, chỗ em còn có mấy vạn, em đưa cho anh?
Lúc này, Trần Hương Hương mở miệng nói.
- Cũng tốt!
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Đúng rồi, tiểu muội, hiện tại Tiểu Hắc thế nào? Thương thế đã tốt chưa?
- Đã tốt không sai biệt lắm, bất quá vẫn còn có chút suy yếu.
Trên mặt Trần Hương Hương lộ ra vẻ lo lắng.
- Không cần lo lắng, y thuật của đại ca, em còn chưa tin sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đi, mang anh đi nhìn xem.
- Nha.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius