- Ngươi là đang tìm vị hôn thê của ngươi, Bùi Ngữ Yên.
Đúng lúc này, một thanh âm già nua vang lên, chui vào trong óc của Trần Thanh Đế.
- Người nào?
Trần Thanh Đế biến sắc, trong lòng vô cùng khiếp sợ, ánh mắt rất nhanh quét qua, cuối cùng, đã rơi vào bên trên một tảng đá cách đó không xa.
Ở trên tảng đá, một lão giả ngồi xếp bằng, nhìn về phía trên hơn sáu mươi tuổi, mặt mỉm cười nhìn Trần Thanh Đế.
Không cần hỏi, người nói chuyện, đúng là lão giả này.
Làm cho Trần Thanh Đế cảm thấy khiếp sợ chính là, hắn tới đây, vậy mà không có phát hiện bốn phía có người, không có thể phát hiện lão giả cách đó không xa kia.
- Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.
Con ngươi của Trần Thanh Đế co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tên lão giả kia, xem thấu tu vi đối phương, càng là trong lòng rung mạnh.
Tu Chân giả!
Lão giả kia là Tu Chân giả hàng thật giá thật, hơn nữa, còn là cao thủ có được tu vi Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.
Dùng tu vi của Trần đại thiếu, căn bản không thể xem thấu tu vi lão giả này. Bất quá, không nên quên, tuy tu vi của Trần Thanh Đế yếu, nhưng nhãn lực lại phi thường lợi hại.
Trần Thanh Đế biết rõ, trên địa cầu có Tu Chân giả tu vi rất cao tồn tại, bất quá, lúc này tận mắt nhìn đến một cao thủ Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, vẫn làm cho Trần đại thiếu kinh hãi.
Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, ở trong mắt Trần Thanh Đế cũng không coi vào đâu, dùng tu vi hiện tại của hắn, tuy không phải là đối thủ, nhưng muốn chạy trốn, thì vẫn có thể làm được.
Mấu chốt là, tên lão giả kia là tu luyện tới Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn như thế nào.
Tài nguyên trên địa cầu, muốn thành công Trúc Cơ, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng mà, bây giờ xuất hiện một Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn. Chỉ là từ điểm đó, đã lộ ra rất nhiều tin tức.
Có rất nhiều thứ, Trần Thanh Đế cần đi suy nghĩ sâu xa, đi đào móc.
Địa cầu, tuyệt đối không có đơn giản như mặt ngoài vậy.
Đây là lúc Trần đại thiếu nhìn thấy lão giả Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, ở trong khoảnh khắc có được kết luận.
- Trần Thanh Đế, ngươi rất không tồi.
Lão giả từ trên tảng đá đứng lên, thời gian dần qua đi tới gần Trần Thanh Đế :
- Ta cho rằng, cửa ải này ngươi không qua nổi, là ta nhìn lầm rồi.
- Ngươi một mực theo dõi ta?
Hai mắt của Trần Thanh Đế, híp lại thành một đầu thẳng tắp, thanh âm cũng trở nên băng lạnh lên:
- Ngươi là người nào, tại sao theo dõi ta, mục đích là gì? Ngữ Yên bây giờ đang ở đâu?
Một câu, đã để lộ ra rất nhiều tin tức.
Không qua cửa ải này?
Cửa ải nào?
Rất hiển nhiên là cửa ải Trần đại thiếu ở vào biên giới nhập ma.
Tại sao lão giả này biết rõ?
Chỉ có đang âm thầm, một mực theo dõi Trần Thanh Đế.
Tại sao phải theo dõi Trần đại thiếu?
Mục đích là cái gì?
Lão giả ngay từ đầu nói ra, Trần Thanh Đế là tìm Bùi Ngữ Yên, hắn há lại không biết Bùi Ngữ Yên hạ lạc ở nơi nào? Trần đại thiếu làm sao có thể tin tưởng?
- Ngươi chỉ cần biết rằng, ta không phải địch nhân là được.
Vẻ mặt Lão giả thưởng thức nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ta theo dõi ngươi, là đang âm thầm bảo hộ ngươi.
- Ta không cần biết ngươi là người nào, nói cho ta biết Ngữ Yên ở địa phương nào? Có phải ngươi bắt Ngữ Yên đi hay không?"
Âm thầm bảo hộ?
Dựa vào, Trần đại thiếu bị sư phụ của Bùi Ngữ Yên hành hạ thành như vậy, cũng không thấy ngươi ra tay. Cuối cùng ở trước mắt nguy cơ, Trần Thanh Đế thi triển bí pháp, suýt nữa nhập ma.
Bảo hộ?
Có bảo hộ như vậy sao?
- Hiện tại Bùi Ngữ Yên rất an toàn.
Lão giả bình thản nói:
- Bùi Ngữ Yên vì đuổi theo ngươi ở vào biên giới nhập ma, nàng liên tục hai lần đột phá cực hạn Tinh Thần Dị Năng.
- Liên tục hai lần đột phá cực hạn Tinh Thần Dị Năng?
Sắc mặt Trần Thanh Đế biến đổi, trong con ngươi tràn đầy lo lắng, sát khí xông mạnh, âm trầm nói:
- Nói cho ta biết, bây giờ Ngữ Yên đang ở nơi nào.
- Vợ ta đang trị liệu cho nàng, vừa nhận được tin tức, đã thoát ly nguy hiểm.
Lão giả mỉm cười nói:
- Một hai giờ sau, nàng sẽ tới nơi này tìm ngươi.
- Ngươi tốt nhất không nên gạt ta, nếu không...
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát khí đầm đặc, lạnh giọng nói ra:
- Nếu như Ngữ Yên xảy ra bất luận ngoài ý muốn gì, ta cũng sẽ giết ngươi.
- Giết ta?
Lão giả khẽ cười một tiếng, lắc đầu không thôi, nói ra:
- Trần Thanh Đế, mặc dù tu vi của ngươi không tệ tốc độ, tăng lên cũng vô cùng... biến thái, ân, biến thái. Nhưng mà, ngươi bây giờ, còn không phải đối thủ của ta.
- Thực cho rằng mình là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, ta sẽ không có biện pháp giết ngươi?
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Thực lực của sư phụ Ngữ Yên, cũng không yếu hơn ngươi a?
- Ngươi... ngươi có thể nhìn thấu tu vi của ta?
Nghe được Trần đại thiếu nói, gương mặt một mực bình tĩnh của lão giả, quyết đoán chấn kinh rồi.
Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, có thể xem thấu tu vi của hắn?
Làm sao có thể?
Trần Thanh Đế cũng không trả lời, chỉ là cười lạnh một tiếng.
Choáng nha, ca ca ta đã nói thẳng ra rồi, ngươi còn hỏi cái rắm? Nhìn không thấu tu vi của ngươi, ta há sẽ biết, ngươi là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Trần Thanh Đế, xem ra ta vẫn là xem thường ngươi.
Ngắn ngủi khiếp sợ, lão giả rất nhanh bình tĩnh lại, thở dài một tiếng:
- Ngươi không nên giết Mục U Lam.
- Không nên? Trong mắt ta, chỉ cần là địch nhân, sẽ không có chuyện không nên giết.
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Nàng là sư phụ của Ngữ Yên không sai, bất quá, nàng ích kỷ, đã không xứng làm sư phụ của Ngữ Yên.
Mục U Lam?
Trần đại thiếu lại không ngốc, nghe lão giả nói như vậy, đương nhiên biết rõ, Mục U Lam là sư phụ của Bùi Ngữ Yên, trung niên nữ nhân bị hắn chém giết kia.
- Mục U Lam thật là ích kỷ, ác độc không sai, nhưng mà, thế lực sau lưng nàng rất mạnh, coi như là Trần gia, cũng không muốn đơn giản đắc tội.
Lão giả trầm giọng nói ra:
- Ta đã sớm muốn giết nàng, lại không thể giết.
- Là không thể giết, hay là ngươi căn bản giết không được? Không phải là đối thủ của Mục U Lam?
Trên mặt Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ khinh thường.
- Ngươi nhận thức một Tu Chân giả Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn, không phải là đối thủ của một Tinh Thần Dị Năng giả chưa?
Trong nội tâm Lão giả chán nản:
- Dù là Tinh Thần Dị Năng giả này, có được chiến lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong.
Choáng nha, lại bị một hậu sanh tiểu bối khinh bỉ.
- Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong?
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia kinh ngạc.
Ở bên trong suy đoán của Trần Thanh Đế, Mục U Lam ít nhất có được chiến lực tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.
Chỉ là, Trần đại thiếu như thế nào cũng không nghĩ tới, Mục U Lam vậy mà có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế thi triển bí pháp Ma Cuồng Tiêu, vậy mà chém giết Mục U Lam.
Ma Cuồng Tiêu.
Quả nhiên đủ cường hãn.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế cũng biết, Mục U Lam có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong, hoàn toàn chính xác không phải là đối thủ của lão giả.
Lão giả, đây chính là Tu Chân giả hàng thật giá thật.
Tu Chân giả chiến đấu, đây chính là Thiên Biến Vạn Hóa, các loại sát chiêu, kỳ chiêu vô cùng vô tận.
- Ngươi cũng không có ra tay, đây là sự thật.
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, thẳng đảo Hoàng Long, trong thanh âm, tràn đầy khinh bỉ.
Ngươi đã nói, theo dõi ta, là đang âm thầm bảo hộ ta, vậy thời điểm ca ca ta bị Mục U Lam đánh không hề có lực hoàn thủ, ngươi ở nơi nào?
Vì sao ngươi không ra tay?
Nếu như ngươi không phải đối thủ của Mục U Lam, thì cũng thôi, biết rất rõ Mục U Lam không phải là đối thủ của ngươi, lại vẫn không ra tay.
Còn bảo hộ ta?
Xéo đi a!
- Trách nhiệm của ta, chỉ là bảo vệ an toàn của ngươi.
Lão giả đương nhiên biết rõ, vì sao Trần Thanh Đế khinh bỉ hắn:
- Thời điểm ngươi không có lâm vào kết quả hẳn phải chết, sắp bị giết, ta không thể ra tay.
- Vậy ngươi trơ mắt nhìn lão tử bị nữ nhân Mục U Lam kia hành hạ sao?
Lão giả không giải thích còn tốt, vừa giải thích, Trần Thanh Đế lập tức nổi giận.
Thời điểm Mục U Lam điên cuồng, Trần đại thiếu là bị đánh không hề có lực hoàn thủ a.
Mẹ nó, ngươi còn âm thầm nhìn xem.
Xem rất hay sao?
Là đang thưởng thức sao?
- Lúc kia, ngươi không có lo lắng tính mạng.
Lão giả đỏ mặt lên, trầm giọng nói ra:
- Thời điểm Mục U Lam chuẩn bị hạ sát thủ với ngươi, ta đang muốn động thủ, mà ngươi thì thi triển bí pháp...
- Vô luận mục đích của ngươi là đến bảo hộ ta, hay là theo dõi ta, về sau không cho phép ngươi đi theo ta.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói ra:
- Nếu như bị ta phát hiện, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết ngươi.
Trần đại thiếu nào biết đâu rằng, từ một nơi bí mật gần đó còn có một Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn bảo hộ hắn? Ở trước mắt sống chết, không thi triển bí pháp, chẳng lẽ chờ chết à?
Không thể phủ nhận, Trần đại thiếu quyết đoán bị lão giả làm bó tay rồi.
Quá giận rồi.
Bảo tiêu như vậy, không có cũng được, dù thực lực lại mạnh như thế nào, cũng nên lăn đi cho khuất mắt a.
- Việc này ta không làm chủ được, cho dù là Trần lão gia tử, cũng không làm chủ được.
Lão giả kia đỏ mặt lên, thật sự là cảm giác mình vô cùng xấu hổ.
Bất quá, hắn bị Trần Thanh Đế mắng, là một điểm tính tình cũng không có.
Nhưng cái này có thể trách hắn sao?
Ai biết rõ, Trần Thanh Đế ngươi sẽ nghịch thiên như thế, có thể thi triển bí pháp làm người nhập ma?
- Ngươi theo dõi ta bao lâu?
Hai mắt của Trần Thanh Đế, híp lại thành một đầu thẳng tắp. Bị người theo dõi, hắn vậy mà một chút cũng không biết.
Đây chính là chuyện rất đáng sợ.
- Ngươi ly khai thủ đô, tới nơi này, ta mới theo tới.
Lão giả thành thật trả lời.
- Ngươi đến cùng là người nào, tại sao phải tới âm thầm bảo hộ ta, còn phải lâm vào kết quả hẳn phải chết mới có thể ra tay.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Có bao nhiêu chuyện có thể nói, thì nói cho ta biết?
Trần Thanh Đế có thể khẳng định, ngay cả Mục U Lam cũng có chỗ cố kỵ lực lượng sau lưng Trần gia. Hắn cũng biết, có một số việc, cho dù là hắn, cũng không có tư cách biết rõ.
Cho nên, Trần đại thiếu mới hỏi như thế.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Không nên nói cho bất luận kẻ nào về sự tình có quan hệ tới sự hiện hữu của ta.
Nói xong, thân thể Ngô Tranh Vanh khẽ động, rất nhanh ly khai.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại là ẩn núp.
- Thanh Đế!
Ngô Tranh Vanh vừa rời đi, thanh âm hưng phấn pha lấy lo lắng của Bùi Ngữ Yên vang lên.
- Ngữ Yên, em không sao chứ?
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, chạy lên nghênh đón, nhìn Bùi Ngữ Yên từ trên xuống dưới, phát hiện không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Về phần lão bà tử trong miệng Ngô Tranh Vanh kia, Trần đại thiếu không có chứng kiến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Bùi Ngữ Yên cũng không biết.
Ai cứu nàng, Bùi Ngữ Yên sẽ không biết.
- Thanh Đế, thực xin lỗi.
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên thua thiệt nhìn Trần Thanh Đế, nước mắt chảy xuống:
- Đều tại em, đều là vì em.
- Tại sao phải trách em? Trách cũng chỉ có thể trách sư phụ em ích kỷ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Anh giết sư phụ của em, em sẽ không oán hận anh chứ?
- Không biết.
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, sắc mặt trắng bệch nói:
- Em chỉ là rất thương tâm, đau lòng, tại sao sư phụ lại đối đãi em như vậy?
- Phàm là con người, đều có mặt ích kỷ.
Trần Thanh Đế vuốt ve mái tóc của Bùi Ngữ Yên, nói ra:
- Hiện tại tốt rồi, em có thể giải thoát rồi.
- Giải thoát?
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, trong con ngươi hiện lên vẻ lo lắng.
- Thanh Đế, kỳ thật... kỳ thật em chính là sư phụ của Mạnh Ngưng Tuyết, đêm hôm đó, bị anh xé y phục cũng là em...
Bùi Ngữ Yên nhìn Trần Thanh Đế, cẩn thận nói:
- Thanh Đế, em...
- Anh biết rõ.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, lắc đầu nói ra:
- Chuyện này cứ như vậy đi qua, anh không muốn tiếp tục truy cứu.
Trần đại thiếu không biết chuyện gì xảy ra cùng Bùi Ngữ Yên lúc trước, nhưng, hắn lại biết, Bùi Ngữ Yên vì Trần Thanh Đế hắn, thời điểm đối mặt với sư phụ nàng, lựa chọn khuất phục.
Mục U Lam dùng tánh mạng của Trần đại thiếu hắn, đến uy hiếp Bùi Ngữ Yên.
Bùi Ngữ Yên vì bảo trụ tánh mạng của Trần Thanh Đế, lựa chọn khuất phục.
Dĩ vãng thế nào, đã xảy ra mấy thứ gì đó, Trần đại thiếu không biết, nhưng mà, có một điểm hắn có thể khẳng định, hiện tại Bùi Ngữ Yên là thật tâm yêu hắn.
Một nữ nhân, cam nguyện chết vì ngươi, nữ nhân như vậy, yêu ngươi bao nhiêu?
Không cần nói cũng biết.
Điểm này, cũng đã đủ rồi.
- Đợi diệt trừ đồ đệ của Thanh Bang cung phụng, chúng ta trở về.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra.
Đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, Trần đại thiếu đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Thanh Đế...
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên thành thật, quật cường, kiên định nói:
- Em muốn cùng đi với anh, em không muốn lại không thấy được anh.
- Đi thôi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Gọi một chiếc taxi, Trần đại thiếu và Bùi Ngữ Yên đi vào tầng ngầm gara khách sạn, lái BMW màu trắng chạy tới tổng bộ Thanh Bang.
Giết!
Là phải giết.
- Thanh Đế, bên trong không có người.
Tổng bộ Thanh Bang, bên ngoài biệt thự của cung phụng trưởng lão, Bùi Ngữ Yên nhẹ nhõm lẻn vào, nhíu mày nói:
- Hắn không phải là biết rõ, sư phụ của hắn đã bị giết, nên đào tẩu rồi chứ?
- Được rồi, chúng ta đi về trước, muốn giết hắn, chỉ cần tìm được, là có thể chém giết.
Thần thức của Trần Thanh Đế tản ra, đem trọn cái tổng bộ Thanh Bang, tất cả đều dò xét một lần, cũng không có phát hiện đồ đệ của cung phụng trưởng lão.
- Vâng.
Đối với cái này, Bùi Ngữ Yên cũng không có bất kỳ ý kiến.
Lặng yên ly khai tổng bộ Thanh Bang, về tới BMW màu trắng của mình, Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, bởi vì, lúc này điện thoại vang lên.
- Thần tượng, anh ở đâu...
Điện thoại vừa nối thông, thanh âm Hạo Quý truyền ra. Bất quá, bên trong thanh âm của hắn, tràn đầy vẻ lo lắng.
Hình như là gặp nguy hiểm gì, hướng Trần Thanh Đế cầu cứu.
- Không nên gấp gáp, hiện tại ta đuổi đi qua, rất nhanh sẽ tới.
Trước kia Hạo Quý thế là giúp Trần đại thiếu một cái đại ân, hiện tại Hạo Quý hướng hắn cầu cứu, bất kể là nguy hiểm gì, Trần đại thiếu cũng phải đi hỗ trợ.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Trần Thanh Đế nhìn thấy bộ dáng của Hạo Quý, không giống như là có nguy hiểm gì.
Chẳng lẽ bị chơi xỏ?
- Oa ha ha... Bùi Ngữ Yên cũng tới.
Khi Bùi Ngữ Yên đi theo xuống xe, Hạo Quý gọi càng thêm hưng phấn, rất nhanh lao đến.
Bặc Giới Sáp cũng cùng đi qua, hai nữ hài mà bọn hắn mang theo, thì không có ở trong sân vận động.
- Hạo Quý, vội vã gọi ta như vậy, có chuyện gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Hạo Quý căn bản là không có nguy hiểm gì, có loại cảm giác mắc lừa.
- Mỹ đồng a, mỹ đồng.
Hạo Quý hưng phấn nói:
- Em nói với bọn họ, anh có một bộ mỹ đồng huyết sắc, bọn ngu xuẩn này vậy mà không tin.
Đang khi nói chuyện, Hạo Quý chỉ vào tám chín thiếu niên mặc quần áo chơi bóng cách đó không xa, nói ra:
- Cho nên, em muốn gọi anh tới cho bọn hắn nhìn xem.
- Chậc chậc... Không nghĩ tới, đại tẩu cũng tới.
Ánh mắt của Hạo Quý, đã rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên, xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
- Đại tẩu, đại ca nói, huyết sắc mỹ đồng của hắn là chị định chế cho hắn, đại tẩu, cái kia... hắc hắc, định chế mỹ đồng ở nơi nào vậy?
- Huyết sắc mỹ đồng?
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, nghĩ tới con ngươi huyết sắc trước kia của Trần đại thiếu, rất nhanh hiểu rõ ra.
Hạo Quý coi con ngươi huyết sắc kia của Trần đại thiếu, ngộ nhận là mỹ đồng.
- Nếu như em muốn, qua một thời gian ngắn, chị sẽ cho người đưa cho em một bộ.
Biết là Hạo Quý giúp Trần Thanh Đế một cái đại ân, tuy không biết là giúp cái gì, nhưng Bùi Ngữ Yên đối với Hạo Quý, vẫn là rất là cảm kích.
Huyết sắc mỹ đồng, đối với người bình thường mà nói, hoàn toàn chính xác là rất thần kỳ, cũng rất khó chế tác. Bất quá, Bùi Ngữ Yên vừa vặn nhận thức một công ty có thể làm ra huyết sắc mỹ đồng.
Đương nhiên, công ty làm kính mắt huyết sắc mỹ đồng kia, đều không đối ngoại tiêu thụ.
- Một đám ngu xuẩn, hiện tại đã tin tưởng chưa?
Vẻ mặt Hạo Quý ngạo nghễ, rất là trang bức nhìn tám chín thiếu niên mặc quần áo chơi bóng:
- Trần Thanh Đế là đại ca ta, Bùi Ngữ Yên là đại tẩu ta, huyết sắc mỹ đồng mà thôi, đại tẩu đã đáp ứng đưa ta một bộ.
Mặc dù bối cảnh của Hạo Quý không tệ, nhưng mà, hắn vẫn là cảm giác, có một đại ca như Trần Thanh Đế, có Bùi Ngữ Yên là đại tẩu, mà cảm thấy kiêu ngạo.
Ách... thần tượng, hiện tại đã thăng cấp thành đại ca.
- Hiện tại Trần Thanh Đế đã đến, ta như thế nào không thấy được huyết sắc mỹ đồng của hắn?
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đã đi tới:
- Ai biết có phải các người gạt chúng ta hay không?
- Mọi người đã đến, đeo lên cho chúng ta nhìn xem, để cho chúng ta biết một chút về huyết sắc mỹ đồng.
Vài tên thanh thiếu niên khác cũng kêu gào.
- Thần tượng đại ca, anh cho bọn hắn nhìn xem, con mẹ nó, vậy mà không tin lời của ta.
- Hạo Quý, Bặc Giới Sáp, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta đi trước.
Trần Thanh Đế đưa tay vỗ vỗ bả vai của Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, nói ra:
- Có thời gian đi thủ đô, ta mời các ngươi uống rượu.
Ông ông...
Đúng lúc này, thanh âm động cơ gào thét liên tục vang lên, khoảng chừng tám chiếc ô tô hào hoa, rất nhanh vọt vào bên trong sân vận động.
Nhìn thấy một màn này, Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp biến sắc.
- Đại ca, đại tẩu, hai người nhanh đi đi.
Hạo Quý hạ giọng, liền nói:
- Bọn họ là hướng về phía em cùng Bặc Giới Sáp đến, em không muốn liên lụy hai người.
- Không cần lo lắng, tuy bọn hắn là người Thanh Bang, nhưng bọn hắn không dám làm gì được chúng ta.
Bặc Giới Sáp cũng thấp giọng mở miệng nói.
Bặc Giới Sáp ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của hắn lại rất rõ ràng, bữa tiệc đánh này bọn họ là chạy không được rồi, hơn nữa, còn có thể là một chầu hung ác.
Xoát xoát...
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tám chiếc xe dừng lại, cửa xe rất nhanh mở ra, hơn ba mươi người thủ cầm dao, rất nhanh vọt ra, vây qua Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên cũng bị phiền hà.
- Tiêu Nhân, ngươi con mẹ nó thật sự là tiểu nhân.
Hạo Quý chỉ vào tên thiếu niên hai mươi tuổi kia, vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Thật không ngờ bỉ ổi như vậy.
Rất hiển nhiên, Hạo Quý biết rõ, những người Thanh Bang này trở lại, là Tiêu Nhân gọi tới.
- Con mẹ nó, thực cho rằng lão tử là gọi các ngươi đến chơi bong sao?
Tên thanh niên Tiêu Nhân hai mươi tuổi kia, sắc mặt âm trầm đi tới:
- Trước kia, lão tử không có cách bắt tụi bay, hiện tại, các ngươi ở trong mắt lão tử, là cặn bã.
- Đến đều đã đến, làm gì tiếp tục thành thật ở trong xe, còn không xuống?
Không đợi Hạo Quý nói chuyện, Trần Thanh Đế nhìn chằm chằm vào một chiếc xe trong đó, thản nhiên nói.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, cửa chiếc xe kia bị đá văng, một thanh niên phát ra Thi khí nhàn nhạt, rất nhanh liền xông ra ngoài, chạy khỏi sân vận động.
Trần Thanh Đế!
Con mẹ nó, tại sao Trần Thanh Đế lại ở chỗ này? Không phải là bị sư phụ ta giết sao?
Không!
Sư phụ vẫn chưa về, mà Trần Thanh Đế còn sống, chẳng lẽ... chẳng lẽ sư phụ bị Trần Thanh Đế giết ?
Người phát ra Thi khí, đạp cửa xe chạy trốn kia, đúng là đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão.
Khó trách Trần Thanh Đế đi tổng bộ Thanh Bang, chuẩn bị giết đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, lại phát hiện hắn không có mặt, nguyên lai là trên đường chạy đến sân vận động.
Lúc nhận được điện thoại của Hạo Quý, Trần Thanh Đế cho rằng Hạo Quý gặp nguy hiểm, cho nên một đường bão táp, trước khi đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão đuổi đến, đã tới trước rồi.
Lúc này mới có cục diện bây giờ.
- Tiêu Nhân, đại ca phế vật kia của ngươi đã đào tẩu rồi, xem ra, rất sợ đại ca ta a.
Hạo Quý chấn động tinh thần, không nghĩ tới Trần Thanh Đế thậm chí có uy lực như thế.
Phải biết rằng, Tiêu Nhân dám kêu gào cùng Hạo Quý hắn, hoàn toàn là vì đại ca của hắn là thành viên Thanh Bang, hơn nữa, địa vị ở Thanh Bang còn rất cao.
Đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, địa vị có thể không cao sao?
- Ngữ Yên, giải quyết những người này, anh đuổi theo hắn.
Trần Thanh Đế nhìn thấy Bùi Ngữ Yên gật đầu, liên tục đạp bay vài tên thành viên Thanh Bang chặn đường, đuổi theo.
Tìm ngươi, tìm không thấy.
Không tìm ngươi, ngươi lại chủ động đưa tới cửa.
Trần đại thiếu đột nhiên phát hiện, hai người Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp này, thật đúng là có một chút hương vị phúc tinh.
Không phải có Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, Trần Thanh Đế muốn áp chế ma khí, còn không biết phải đợi tới khi nào. Không phải Hạo Quý khoe khoang, Trần đại thiếu cũng sẽ không tới nơi này.
Không tới nơi này, sẽ không gặp được đồ đệ của Thanh Bang cung phụng.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, cách sân vận động không xa, đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, bị Trần Thanh Đế đuổi theo, một quyền trực tiếp đánh bay.
Phốc. . .
Đồ đệ của cung phụng trưởng lão, hộc ra một ngụm máu tươi, hung hăng ngã trên mặt đất, khuôn mặt vốn là trắng bệch, trở nên càng thêm trắng bệch.
- Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?
Đồ đệ của Cung phụng trưởng lão, rất nhanh từ trên mặt đất bắn lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trần Thanh Đế, trong thanh âm tràn đầy run rẩy.
Sư phụ của hắn là đi giết Trần Thanh Đế, hiện tại Trần Thanh Đế còn sống hảo hảo, mà sư phụ của hắn lại không có trở lại, tin tức cũng không có.
Kết quả như thế nào?
Phàm là người có chút đầu óc, đều có thể nghĩ ra được.
Mặc kệ Thanh Bang cung phụng trưởng lão không phải bị Trần Thanh Đế giết, nhưng cuối cùng là chưa có trở về.
Đây cũng chính là nói, thực lực của Trần Thanh Đế, hoặc là người âm thầm bảo hộ hắn, so với sư phụ của hắn còn lợi hại hơn.
Điểm này, cũng đã đủ rồi.
Sư phụ không có thể trở lại, bất kể là có bị giết hay không, kết quả khẳng định sẽ không tốt.
Hoặc là trọng thương đào tẩu, không dám trở lại.
Những này đều không trọng yếu.
Quan trọng là, hắn căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế.
- Ngươi có lẽ tinh tường biết rõ, Thi Tu giả là tà ác cỡ nào.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói ra:
- Tìm kiếm tài nguyên tu luyện, phải đào phần mộ tổ tiên người khác.
- Người giống như ngươi, không thể lưu trên đời này.
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm Diệt Âm Phù, sau khi kích phát, đánh vào trên người đồ đệ của cung phụng trưởng lão.
- A. . .
Đồ đệ của Cung phụng trưởng lão phát ra một tiếng hét thảm, trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn xem thân thể của mình, vậy mà rất nhanh biến mất.
Thi khí!
Bị diệt sát rồi.
Nhìn thấy một màn khủng bố này, đồ đệ của cung phụng trưởng lão biết rõ, sư phụ của hắn cũng đã chết, hơn nữa, là bị Trần Thanh Đế chém giết.
Tu vi của đồ đệ, so sánh với sư phụ, vậy thì rác rưởi nhiều lắm, một tấm Diệt Âm Phù liền đơn giản giải quyết, cái gì cũng không có để lại, Thi khí còn không có đủ diệt.
Nhìn đồ đệ của cung phụng trưởng lão hóa thành tro tàn, Trần Thanh Đế nhíu mày, quay người đi đến sân vận động.
Rầm rầm rầm. . .
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥