Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 534: Chính là uy hiếp
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Khố Vưu vốn tưởng Lạc Nguyệt - loại thành trì do một công ty thành lập căn bản không có bất kì sức chiến đấu nào. Bây giờ lại có hạm đội tham chiến của Indonesia, dễ như trở bàn tay. Anh ta thấy sở dĩ Indonesia mời người của họ tham chiến chỉ là vì gác qua một bên hoài nghi của bản thân mà thôi. Điều khiến Khố Vưu không nghĩ tới chính là không ngờ lại xảy ra sự nhầm lẫn lớn như vậy.
Phải biết rằng dù anh ta chỉ phái năm trăm người nhưng năm trăm người này đều là những người tinh anh của binh đoàn công ty. Cho dù là năm 98giúp đỡ Allah bình định vũ trang phản chính phủ, cũng chỉ là tổn thất mười mấy người mà thôi. Lần này năm trăm người không ngờ lại bị diệt toàn quân, toàn bộ bị bắt.
Tuy anh ta cũng rất không muốn phái người đi giao thiệp với Lạc Nguyệt nhưng tổn thất lần này đúng là quá lớn. Hơn nữa bên Indonesia không có chút động tĩnh nào, thậm chí đề xuất để công ty họ đi đàm phán với bên Lạc Nguyệt, tranh thủ đòi lại tổn thất, đưa quân hạm và binh sĩ bị bắt về.
Điều này làm Khố Vưu vô cùng căm tức, anh ta rất không muốn để ý đến người bên Indonesia nhưng bản thân anh ta lại không thể không đi. Tổn thất lần này đều là một số tinh anh của hải chiến và không chiến. Nếu Khố Vưu không nghĩ cách đòi lại những người này, sức chiến đấu của binh đoàn anh ta sẽ giảm thẳng xuống một cấp.
Người thì có thể tìm được nhưng những nhân tài tinh anh cao cấp như thế lại không phải dễ tìm như vậy.
-Đoàn trưởng, Đông Phương Đường và Shana đã quay lại.
Đúng lúc Khố Vưu nôn nóng bất định, vệ binh của anh ta đi tới báo cáo nói hai người đi tới Lạc Nguyệt đàm phán đã quay lại.
-Mau, cho họ vào.
Khố Vưu lập tức giơ tay lên nói.
Vẻ mặt của Đông Phương Đường và Shana rõ ràng là có chút không được tốt lắm, Khố Vưu vẫn chưa hỏi, chỉ nhìn sắc mặt hai người đã biết đàm phán dường như không suông sẻ.
-Ngồi đi, nói về quá trình đàm phán trước đi. Người của Lạc Nguyệt có phải đã từ chối rồi không?
Khố Vưu chỉ chỗ ngồi đằng trước, Shana chủ động đi rót hai cốc nước đưa đến.
Bê cốc trà, Đông Phương Đường mới tỉnh ra, đi Lạc Nguyệt thậm chí anh ta còn không được uống đến một ngụm nước.
Đông Phương Đường không kịp uống nước đã hồi báo lại về thái độ ngạo mạn và lời của Diệp Mặc không sót một chữ nào.
Bốp
Khố Vưu tức giận vỗ bàn, thật không ngờ lại không nể mặt như vậy, lại còn muốn tám máu Phi Loan giác của mình, chả nhẽ công ty Nam Phi Lam Quang ta còn sợ sao?
-Tắm máu Phi Loan giác, khẩu khí lớn thật…
Khố Vưu sau khi đập bàn một cái thì đứng dậy, trên mặt lộ vẻ sát khí.
Từ khi công ty lính đánh thuê của bọn họ thành lập cho tới nay, không biết bao nhiêu lần ra vào tranh chấp chiến tranh các nước rồi. Trừ nhiệm vụ năm 2001, cho tới bây giờ đều không có kỉ lục thất bại. Chính là đến một nước nhỏ cũng không dám nói với binh đoàn của họ những lời này. “dược phẩm Lạc Nguyệt”, một công ty chế dược không ngờ tuyên bố muốn tắm máu binh đoàn đánh thuê của họ, đúng là quá kiêu ngạo.
-Đi tìm tham mưu Edward đến đây, ta phải tám máu Lạc Nguyệt thành trước khi hắn chưa tám máu Phi Loan giác.
Khố Vưu thực sự là quá phẫn nộ, kiêu ngạo, Lạc Nguyệt thành quá kiêu ngạo.
-Không cần, tôi đã tới rồi.
Vừa dứt lời, một gã da trắng, thân hình vạm vỡ đi vào. Người này nhìn có vẻ rất dị thường, tóc hơi xoăn, bước đi sinh động, bộ dạng đúng tiêu chuẩn của một quân nhân.
Người này chính là Edward - tham mưu trưởng của binh đoàn lính đánh thuê Nam Phi Lam Quang, là lính có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú. Anh ta đi tới, ngồi xuống, không nói gì trước mà rót một cốc café rồi ngồi xuống.
Chờ sau khi Khố Vưu cũng ngồi xuống, Edward uống một ngụm nước rồi mới chậm rãi nói:
-Đoàn trưởng Khố Vưu, lời vừa rồi của Đông Phương Đường tôi cũng nghe thấy rồi. Tuy tôi cũng rất tức giận nhưng chuyện này lại không thể giải quyết như anh nói được. Trước tiên không nói đến chúng ta có thể tắm máu Lạc Nguyệt thành hay không, công ty của chúng ta làm ăn vì tiền, tắm máu Lạc Nguyệt thành chúng ta chỉ nhận được sự ngăn cấm trên quốc tế, không có lợi.
Edward nhìn Đông Phương Đường một cái, lại nói:
-Sự tồn tại của binh đoàn lính đánh thuê chỉ có một mục tiêu, kiếm tiền. Không có lợi nhuận, binh lính của chúng ta không có ai tình nguyện làm. Anh Đông Phương, anh đến từ Hoa Hạ, “dược phẩm Lạc Nguyệt” cũng từ Hoa Hạ, anh thấy chúng ta nên giải quyết như thế nào?
Đông Phương Đường không ngờ Edward lại hỏi anh ta, anh ta vội vàng nói:
-Tuy tôi tán thành suy nghĩ của đoàn trưởng Khố Vưu nhưng tôi biết một khi chúng ta làm như vậy thì binh đoàn của chúng ta sẽ huỷ diệt hoàn toàn. Lạc Nguyệt thành có thể tiêu diệt hạm đội Indonesia, cộng thêm chúng ta nhiều nhân tài ưu tú như thế này cũng không có tác dụng gì, tôi nghĩ lực lượng quân sự Lạc Nguyệt thành sẽ không kém hơn chúng ta. Vì vậy chuyện dùng vũ lực để giải quyết không tốt cho chúng ta, tôi đề nghị không làm như vậy.
Edward gật đầu nói:
-Đúng thế, hạm đội liên hợp của chúng ta và Indonesia thua rất kì quái, tin tức mà tôi nhận được là, mấy ngày trước khi khai chiến, chúng ta liên tiếp đánh chìm ba thuyền tuần dương hạm của đối phương. Nhưng ngày thứ năm hạm đội chúng ta đột nhiên đầu hàng. Căn cứ vào tin tình báo mà tôi nhận được là, đối phương đã bắt giữ tướng quân Luis và quan chỉ huy David làm tù binh. Dưới sự dẫn dắt của hai người này, toàn bộ hạm đội đã đầu hàng. Nhưng tôi biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
-Ý của anh là?
Khố Vưu kì thực cũng biết vũ lực là không thể được, đây chẳng qua là trong lòng phẫn nộ, nhất thời nói nhảm mà thôi.
Edward nói một cách thận trọng:
-Tôi cảm giác tên Diệp Mặc đó không nói dối, hắn thực sự có thực lực tắm máu Phi Loan giác của chúng ta.
Khố Vưu cau mày,
-Tham mưu Edward, có phải anh quá khẩn trương rồi không, nói có hơi khoa trương?
Tuy anh ta biết vừa rồi mình nói tắm máu Lạc Nguyệt là nói nhảm nhưng cũng cho rằng Lạc Nguyệt tắm máu Phi Loan giác cũng là chuyện nực cười.
Edward lắc đầu
-Không, tôi không hề khoa trương tí nào cả. Vị trí khoảng cách biển của chúng ta không phải xa lắm, chúng ta không có lực lượng hải quân. Hơn nữa chúng ta cũng không có lực lượng không quân. Nhiều nhất chúng ta chỉ có một đội lục quân có tính chiến đấu mạnh hơn mà thôi. Lạc Nguyệt có thể đánh bại một chi hạm đội, bất kể họ dùng phương pháp gì đều có thể nói rõ rằng lực lượng hải quân của họ khá thâm hậu. Vì vậy rất có thể họ sẽ tắm máu quân đoàn của chúng ta ngay trên biển, hơn nữa còn không cần chịu trách nhiệm gì cả, nhiều nhất chỉ là chịu khiển trách mà thôi.
Khố Vưu trầm mặc, nghe xong lời của Edward và Đông Phương Đường, anh ta cảm thấy sự tình dường như thực sự có thể như tên Diệp Mặc kia nói.
-Diệp Mặc có phải chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của dược phẩm Lạc Nguyệt không?
Sau hồi trầm mặc, Khố Vưu bỗng nhiên hỏi.
Đông Phương Đường gật đầu nói:
-Đúng vậy, chúng tôi đã từng điều tra hắn, trong một số cấp cao của Hoa Hạ, dường như hắn rất nổi tiếng. Hơn nữa nghe nói Bắc Sa từng đàm phán với hắn, cụ thể là vì chuyện gì chúng tôi không biết. Nhưng Bắc Sa dường như có chút kiêng dè hắn.
-Cái gì? Anh nói Bắc Sa có chút kiêng dè tên Diệp Mặc đó?
Khố Vưu bị câu nói này làm kinh hãi, theo bản năng nhìn nhìn Edward. Vì anh ta biết, nếu binh đoàn lính đánh thuê này của anh ta ở trước mặt Bắc Sa thì chính là một con kiến.
Edward cũng gật đầu nói:
-Đúng là như vậy, tên Diệp Mặc này dường như không đơn giản, nhưng lai lịch của hắn lại có chút kì lạ, dường như chỉ là một con ông cháu cha của Yến Kinh mà thôi. Đương nhiên bây giờ tôi cho rằng chúng ta không phải điều tra lai lịch của hắn, nếu đã biết lai lịch của hắn, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là tiếp tục đi đàm phán với Lạc Nguyệt.
-Nhưng hắn rõ ràng là không muốn đàm phán với chúng ta mà.
Khố Vưu có chút tức giận nói.
Đông Phương Đường thầm lắc đầu, tên Khố Vưu này đúng là nhị thế tổ. So với cha của anh ta đúng là kém quá xa. Lúc đầu công ty Lam Quang Nam Phi, dưới sự dẫn dắt của cha của Khố Vưu, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cha của anh ta nếu không phải chết tại trận trong nhiệm vụ năm 2001 kia thì binh đoàn lính đánh thuê này sao có thể bị tên Khố Vưu không có đầu óc này lãnh đạo chứ. Anh ta không những tính khí nóng nảy còn nhiều lần để lộ bí mật cho đàn bà nữa.
Edward lại không để ý phản ứng của Khố Vưu, mà tiếp tục nói:
-Sở dĩ Diệp Mặc không đồng ý, tôi nghĩ là vì chúng ta chưa làm đầy đủ yêu cầu của hắn mà thôi. Bây giờ chúng ta không phải đi chuộc người đơn giản như vậy. Bây giờ phải làm là làm sao để có thể làm vừa lòng hắn. Anh Đông Phương, anh nói xem yêu cầu của hắn là gì?
-Diệp Mặc muốn để chúng ta giáp mặt thừa nhận ông chủ chính thức là Indonesia, tôi không nói thẳng ra vì vậy sau cuộc đàm phán không có cách nào nói chuyện nữa.
Đông Phương Đường liền trả lời.
Edward lại không thèm để ý mà nói:
-Điều này thực ra cũng chả là gì, lính đánh thuê của chúng ta không phải là sát thủ. Vì vậy lúc đề cập đến an nguy, tôi kiến nghị chúng ta lại tiến hành đàm phán với hắn một lần nữa. Hơn nữa, lực lượng hải quân Lạc Nguyệt thành hùng hậu, Lạc Nguyệt thành khác với một quốc gia, nói không chừng sau này chúng ta còn hợp tác với bọn họ, lúc này nên quan hệ tốt với họ, như thế có lợi cho chúng ta, không có hại.
-Bọn họ sao phải muốn chúng ta thú nhận ông chủ sau lưng?
Shana theo bản năng hỏi.
Edward nhìn Shana và Khố Vưu một cái, không trả lời. Nhưng mấy người đều xem sắc mặt của đối phương đã biết đáp án là gì, đến loại thần kinh thô ráp như Khố Vưu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói thẳng ra là t Lạc Nguyệt hànhthực sự không coi công ty Lam Quang Nam Phi bọn họ ra gì, người ta chỉ cần một chứng cứ. Mục đích của chứng cứ này là vì để sau này trừng trị Indonesia một cách quang minh chính đại, chỉ cần lính đánh thuê của họ thừa nhận bị Indonesia mời, chừng cứ này đã có rồi. Tuy biết nhưng không ai nói ra.
Lạc Nguyệt đến Indonesia cũng định trừng trị, sao có thể coi công ty lính đánh thuê của họ ra gì chứ? Điều này đã quá rõ ràng rồi, Diệp Mặc nói phải tắm máu Phi Loan giác của họ, đây không phải câu nói đùa, đây là thật. Nếu họ đi đàm phán với Lạc Nguyệt lần nữa, điều này có thể cho thành uy hiếp, nếu không đi, vậy thì không phải là uy hiếp rồi.
Khố Vưu cuối cùng cũng ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc, lập tức đứng dậy gật đầu nói:
-Được, cứ thế đi, chúng ta đến Lạc Nguyệt với tốc độ nhanh nhất, mấy người chúng ta đều qua đó.
…
Tâm trạng lúc này của Diệp Mặc rất sung sướng, không những chiêu nhận được đại lượng nhân tài quân sự, hôm nay Diệp Tinh còn thiết kế ra hệ thống radar công kích tự động đầu tiên.
Hệ thống radar này được Diệp Tinh mệnh danh là hệ thống lá chắn phòng ngự công kích vũ trị, làm việc trong sóng ngắn X. Tính năng chủ yếu của nó không những có thể quét đến trong 30 ngàn mét hải vực và không vực, còn có thể tự động tập trung, tự động công kích. Mỗi một hệ thống có thể đồng thời truy tìm tung tích 50 mục tiêu và 20 thiết bị nhiễu sóng. Chủ yếu nhất chính là nếu nhiều loại hệ thống radar phòng ngự này sẽ không bị lặp lại truy tìm tung tích cùng một mục tiêu.
Hơn nữa 30 ngàn mét là chỉ phạm vi nó có thể công kích, đồng thời bộ radar này có thể giám sát đến trong ba ngàn cây số đường bay đạn đạo. Tuy không chắc tiên tiến hơn Mĩ nhưng đây chỉ là hệ thống công kích phòng ngự vũ trụ đời đầu tiên của Lạc Nguyệt.
Cái tự động công kích này đương nhiên là truyền về hình ảnh và tư liệu của đối phương một cách chính xác nhất, sau đó do người thao tác phát lệnh công kích, cũng không phải thấy cái gì là đánh luôn. Chỉ lệnh công kích này cũng có thể thiết lập trở thành tự động phóng, một khi thiết lập thành tự động phóng, không cần người thao tác phát chỉ lệnh, tìm được mục tiêu thì có thể phóng thẳng đầu đạn công kích.
Đương nhiên ngoại trừ thời kì chiến tranh, không thể lắp đặt thành tự động được.
Sở dĩ mệnh danh hệ thống lá chắn công kích phòng ngự vũ trụ là vì Diệp Mặc từng nói phòng ngự tốt nhất chính là công kích.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 535: Nhanh chóng xây dựng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
- Loại hệ thống rada phòng ngự tiến công này một khi khởi động thì sẽ khiến chúng bao trùm toàn bộ Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc nói với Hư Nguyệt Hoa một cách thận trọng. Hắn biết một khi “dược phẩm Lạc Nguyệt” chuyển tới Lạc Nguyệt thành, thì chính là lúc đối kháng với Mĩ. Không có hệ thống phòng thủ trên không là không được.
Tên lửa xuyên lục địa của nước Mĩ có thể dễ dàng phóng đến Lạc Nguyệt thành, hơn nữa độ chính xác rất cao. Huống hồ cho dù họ không bắn đạn đạo, họ còn có vũ khí hạt nhân. Lạc Nguyệt Thành đối với họ mà nói, chỉ là một kẻ yếu mới thành lập mà thôi.
Diệp Mặc vẫn không biết được ẩn thân của mình có thể lừa được tất cả hệ thống theo dõi rada không. Một khi không thể lừa được, vậy thì đối mặt với tập kích đường không đúng là một uy hiếp không nhỏ đối với hắn và Lạc Nguyệt. Hơn nữa, tuy hắn có thể dễ dàng đánh rơi máy bay chiến đấu nhưng cũng khó chống lại được. Nếu người Mĩ áp dụng chiến thuật đàn sói, hắn chỉ có một mình, chỉ cần khiến một cái trong đó thả bom đến Lạc Nguyệt thì hắn sẽ bị tổn thất.
Tuy Diệp Mặc có thể thông qua thủ đoạn trả miếng để tiến công nước Mĩ nhưng Diệp Mặc lại không muốn sau khi chính mình bị tổn thất rồi mới đi tiêu diệt đối phương, hắn cần người đánh đòn phủ đầu. Vì thế loại radar phòng ngự tiến công, bao phủ toàn cảnh Lạc Nguyệt này là bắt buộc phải có.
Diệp Tinh thiết kế loại radar phòng ngự này là liên kết với hệ thống đạn đạo, phòng ngự đồng thời lập tức có thể công kích, thậm chí không cần nhân viên chuyên nghiệp đến, đây chính là suy nghĩ của Diệp Mặc, công kích chính là phòng ngự.
Sau khi lưu lại Tàng Gia Nghiêm và Diệp Tinh tiếp tục nghiên cứu và thảo luận hệ thống lá chắn phòng ngự và công kích vũ trụ đầu tiên, Diệp Mặc lại đưa Hư Nguyệt Hoa đến phòng khách. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, công ty Lam Quang Nam Phi lần này phái bốn người đến đàm phán, đến cả Khố Vưu - đoàn trưởng của họ cũng đến.
Diệp Mặc không để bọn họ một bên mà không để ý đến, ra đó luôn. Diệp Mặc cũng rất rõ, tuy công ty lính đánh thuê này không có uy hiếp gì với Lạc Nguyệt nhưng hắn buộc phải giải quyết họ cho xong, không thể gác lại sau này.
- Anh Diệp, xin chào. Tôi là Edward, là tham mưu của công ty Lam Quang Nam Phi. Đây là Khố Vưu - đoàn trưởng của chúng tôi.
Diệp Mặc vừa đi vào, Edward liền đưa tay ra chào hỏi rất nhiệt tình, còn giới thiệu đoàn trưởng của họ.
Diệp Mặc gật đầu, chỉ vào Hư Nguyệt Hoa nói:
- Vị này là Hư Nguyệt Hoa - người phụ trách Lạc Nguyệt thành hiện nay, mời các vị ngồi.
Nghe nói Hư Nguyệt Hoa là người phụ trách Lạc Nguyệt, vẻ mặt đám người Edward càng sốt ruột hơn.
Theo Đông Phương Đường, Edward biết tên Diệp Mặc này đàm phán thích thẳng thắn, không thích vòng vèo. Anh ta nói thẳng:
- Nguyên nhân cụ thể mà chúng tôi tới Lạc Nguyệt tôi nghĩ anh Diệp và cô Hư đây đã biết. Tôi đại diện công ty Lam Quang Nam Phi gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến quí phương, đồng thời nguyện chịu bồi thường.
Edward không có chút ý kiến chuộc người của mình về, chỉ là đề xuất chuyện bồi thường.
Diệp Mặc không nói gì, Hư Nguyệt Hoa lại mở miệng nói:
- Chúng tôi cần không phải là xin lỗi, chúng tôi muốn biết các người tại sao lại tập kích Lạc Nguyệt của chúng tôi.
Edward trả lời không chút do dự:
- Chúng tôi là lính đánh thuê, đương nhiên là vì mệnh lệnh của ông chủ mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Cô Hư, cô cũng biết, bản thân chúng tôi cũng không có quân hạm.
Nói tới đây ngừng lại một chút. Edward cũng không chờ Hư Nguyệt Hoa hỏi tiếp đã chủ động nói:
- Thuê chúng tôi chính là hải quân Indonesia. Tư lệnh hải quân của họ - Tiếu Lư Khâu đích thân bàn bạc với tôi. Họ nói quân lực của họ không đủ nên mời chúng tôi cùng tập kích Lạc Nguyệt thành.
- Ồ, hoá ra là như vậy, đoàn trưởng Khố Vưu, không biết anh nói như thế nào?
Hư Nguyệt Hoa hướng ánh mắt về phía Khố Vưu.
Khố Vưu tuy nóng nảy nhưng đã đến nước này rồi, người của mình cũng đã thừa nhận rồi, sao còn nói không phải được, anh ta vội vàng trả lời:
- Đúng thế, là như vậy, tư lệnh Tiếu Lư Khâu đích thân tìm chúng tôi, sau đó yêu cầu chúng tôi xuất bình, giá là 130 triệu đô la Mỹ.
Hư Nguyệt Hoa thản nhiên cười
- Nếu đã như vậy, các người kí một chữ đi, tránh bảo chúng tôi nói càn.
Nói xong Hư Nguyệt Hoa như làm ảo thuật lấy ra một văn kiện sau đó ném đến trước mặt Khố Vưu và Edward.
Tuy Khố Vưu và Edward biết cuộc nói chuyện lần này chắc chắn có ghi hình lại nhưng họ không dám không kí tên. Hai người nhìn nội dung văn kiện đơn giản, trong lòng cười khổ. Cái này căn bản đã in từ lâu rồi, chỉ chờ họ đến kí tên thôi.
Hư Nguyệt Hoa thu lại bản văn kiện đã kí tên, Diệp Mặc liền đứng dậy, theo hắn thấy thì cuộc đàm phán đã kết thúc.
Edward cười khổ nhìn Diệp Mặc một cái, cũng đứng dậy, do dự một chút rồi nói:
- Anh Diệp, chúng tôi còn có một số người…
Diệp Mặc cười tươi một cái, khoát tay nói:
- Anh Edward không nói thì tôi cũng sẽ nói, những bằng hữu đó của binh đoàn các anh thấy Lạc Nguyệt của chúng tôi khá ổn nên đã ở lại rồi. Còn một số đang xây dựng cho Lạc Nguyệt chúng tôi, tôi vốn định để bên anh trả ít tiền nhưng tôi thấy họ làm việc rất tiến bộ, chi bằng tiếp tục thoả mãn nhu cầu của họ, tiếp tục ở lại đây xây dựng Lạc Nguyệt, không biết anh Edward còn có ý kiến gì không?
Edward trong lòng đầy chua xót, anh ta rất muốn nói những người đó là tinh anh của họ, nhưng lại sợ Diệp Mặc há mồm sư tử.
Thấy sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, Edward đành ngậm miệng lại. Ngộ nhỡ chọc Diệp Mặc không vui, sư tử ngoạm miếng lớn, muốn họ bồi thường một khoản tiền vậy đúng là cái được không đủ bù cái mất. Tuy tổn thất một số nhân tài nhưng tránh việc đoàn lính đánh thuê bị diệt, đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Về phần Indonesia đề xuất phải chuộc lại quân hạm, bị Edward trực tiếp bỏ qua. Nói đùa gì vậy, lúc này anh ta sao còn dám nói chuyện chuộc quân hạm với Diệp Mặc chứ, đây không phải là tự làm mất mặt sao.
- Đông Phương Đường, tôi hỏi anh một người, anh quen Đông Phương Tê không?
Diệp Mặc bỗng hỏi Đông Phương Đường.
Đông Phương Đường không biết đang nghĩ những gì, dường như đang mất tập trung, bị Diệp Mặc hỏi như vậy, nhất thời kinh ngạc. Nhưng anh ta lập tức phản ứng lại, vội vàng nói:
- Không quen, tôi không biết ai là Đông Phương Tê.
Diệp Mặc lại cảm giác sắc mặt Đông Phương Đường này trong nháy mắt có chút không tự nhiên nhưng cũng không thể khẳng định là anh ta có quan hệ với Đông Phương Tê hay không. Đối với Đông Phương Tê, Diệp Mặc vốn là căm thù đến tận xương tuỷ. Hắn cảm giác câu trả lời của Đông Phương Đường có chút vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ nào hắn lại nhất thời không có cách nào bắt được.
- Câu vừa nãy của Đông Phương Đường là giả.
Cho tới khi đám người Edward rời đi, Hư Nguyệt Hoa mới bỗng nhiên nói ra.
- Sao chị biết?
Diệp Mặc cảm giác câu nói đó của anh ta có chút vấn đề, nhưng nhất thời không nghĩ ra vấn đề đó nằm ở chỗ nào.
Hư Nguyệt Hoa lại nói:
- Đông Phương Đường xuất thân từ lính đánh thuê, lính đánh thuê là làm gì? Đương nhiên là giúp người ta đánh nhau hoặc là giết người. Bọn họ không những phải hiểu rõ xung đột vũ trang của các quốc gia trên thế giới mà cũng phải nắm rõ tình hình của người cùng nghề. Lúc đầu anh cả của Nam Thanh - Thiên Long Đầu cũng có mấy ngàn lính đánh thuê, họ cũng làm ăn với công ty Lam Quang Nam Phi, có thể nói hai bên chính là đối thủ cạnh tranh.
- Mà Đông Phương Tê là cố vấn cấp cao nhất - thủ hạ của Thiên Long Đầu, đến chị lăn lộn Hongkong đây cũng biết. Đông Phương Đường vừa thấy chính là quân sư của công ty Lam Quang Nam Phi, sao có thể không biết sự tồn tại của Đông Phương Tê chứ? Anh ta vừa nói không biết, là vì trả lời gấp gáp không nghĩ kĩ, chờ anh ta về anh ta liền biết câu trả lời của anh ta có vấn đề.
Diệp Mặc gật đầu, hắn tán thành lời của Hư Nguyệt Hoa, nếu Đông Phương Đường biết Đông Phương Tê, lúc vội vàng lại nói không biết, trong này chắc chắn có vấn đề. Nhưng bây giờ không phải lúc đi tìm anh ta, chờ có thời gian thì Đông Phương Đường này chung qui là không có cách nào chạy thoát.
Công ty Lam Quang Nam Phi và Lạc Nguyệt sau khi tiến hành đàm phán, không đưa một ai đi, những người lính đánh thuê đó sau khi biết bị vứt bỏ đều muốn thành tâm cống hiến sức lực cho Lạc Nguyệt. Nhưng tiêu chuẩn tuyển nhận của Hoàng Ức Niên và Quách Khởi lập tức cao lên rất nhiều, quân đội của Lạc Nguyệt không phải muốn vào là vào. Còn về người của Indonesia càng không thu nhận một ai.
…
Lại gần một tháng trôi qua, bên Indonesia không có bất kì người nào đến Lạc Nguyệt tiến hành đàm phán, dường như những quân hạm đó và người bị bắt giữ đó không phải là của bọn họ vậy. Điều này làm cho Diệp Mặc có chút kì lạ, sau đó thông qua tình báo của Hư Nguyệt Hoa mới biết, Indonesia vì ra quân Lạc Nguyệt, đã dẫn tới một số người bất mãn, bây giờ đang diễn ra nội chiến.
Đối với những cái này, Diệp Mặc rất vui sướng khi nghe thấy. Hệ thống radar công kích phòng ngự vũ trụ đã được khởi động. Diệp Mặc thử lại công hiệu của thuật ẩn thân của mình lại phát hiện lúc chân khí của hắn không tiêu hao thi triển thuật ẩn thân vẫn có thể lánh mặt một thời gian. Nhưng thời gian này rất có hạn, một khi chân nguyên của hắn bắt đầu tiêu hao, radar có thể bắt được bóng dáng của hắn ngay.
Phát hiện này khiến Diệp Mặc có chút thất vọng, hắn biết cái này có quan hệ với tu vi của hắn, tu vi của hắn vẫn quá thấp.
Thời điểm Diệp Tinh và đám người Hư Nguyệt Hoa cố gắng xây dựng Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng bắt đầu tu luyện, hơn nữa còn tìm kiếm khoáng thạch và linh thảo khắp nơi. Hắn chuẩn bị luyện chế một chiếc nhẫn trữ vật lớn, còn nữa, chính là hắn có một số hoàng tinh mấy trăm năm, Diệp Mặc chuẩn bị đem hoàng tinh này luyện chế thành Tinh Nguyên đan. Vì vậy hắn còn thiếu một ít khoáng thạch và dược liệu phụ trợ.
Bởi vì phải không ngừng tìm kiếm một số khoáng thạch và linh thảo, Diệp Mặc không thể không rời khỏi Lạc Nguyệt.
Vì lí do Lạc Nguyệt vẫn đang xây dựng, tuy đã có hệ thống lá chắn phòng ngự và công kích vũ trụ nhưng Diệp Mặc bình thường thời gian ra ngoài đều không dài, nhiều nhất hai ngày là đã quay về. Có lúc cho dù thời gian ở ngoài có hơi dài một chút cũng để điện thoại ở ngoài tránh phát sinh chuyện nhất thời về không kịp.
Lạc Nguyệt bây giờ đã không giống với Lạc Nguyệt mấy tháng trước rồi, lực lượng hải quân tuy vẫn chưa phối hợp với không quân nhưng dưới sự huấn luyện và dung hợp của Hoàng Ức Niên đã có một sức chiến đấu nhất định. Không còn là đám ô hợp lúc đầu nữa, lực lượng lục quân vì có đại lượng lính đánh thuê kinh nghiệm phong phú gia nhập vào, cũng dần dần chuyển hướng về phía bộ đội chính qui hoá.
Về phần Quách Khởi, anh ta dứt khoát tách ra từ lục quân, vẫn dẫn dắt một chiến đội đặc chủng. Phần lực lượng phòng ngự trên không, Diệp Tinh đã trang bị thiết bị đạn đạo cho mỗi một hệ thống công kích phòng ngự vũ trụ.
Lạc Nguyệt ngày nay tuy không thể nói vững chắc như kim cang nhưng cũng không phải loại tôm tép nhãi nhép có thể tới diễu võ dương oai. Khuyết điểm duy nhất chính là người định cư ở đây quá ít, Hư Nguyệt Hoa đã bắt đầu tiến hành di dân từ Lưu Xà rồi, hơn nữa công nhân đến Lạc Nguyệt làm việc, nếu muốn cũng có thể di dân đến Lạc Nguyệt.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 536: Vụ án ở thị trấn nhỏ.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc sở dĩ muốn đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu và khoáng thạch, bởi vì cuộc thi thố thu mua dược liệu của “dược phẩm Lạc Nguyệt” đã ban bố toàn cầu, hiệu quả cũng không lớn. Mặc dù những dược liệu thu thập được, cũng có một số thứ hắn cần, nhưng linh dược thực sự lại không có.
Diệp Mặc cũng biết rằng, bình thường linh dược thường sinh sống ở khu vực nguy hiểm, hơn nữa lại rất khó lấy được. Linh dược có khi lại giống như người vậy, nó có một loại có ý thức tự bảo vệ mình, sẽ không sinh sống ở những nơi bình thường. Cho nên Diệp Mặc cũng không cưỡng cầu, dù sao biện pháp này cũng chỉ là tìm vận may mà thôi. Giống như ngày trước từ chỗ Hàn Yên có thể biết được “Ngàn năm tuyết liên tử” và “Thanh ngân cát”, đều là do may mắn mà biết được.
Tuy rằng tạm thời rời xa Lạc Nguyệt, nhưng Diệp Mặc vẫn dặn dò Ninh Khinh Tuyết và Hư Nguyệt Hoa, một khi có bất cứ chuyện gì, nhất định phải báo cho hắn biết. Lạc Nguyệt bây giờ là hi vọng của bọn họ, Diệp Mặc đợi ổn định lại, sẽ xây dựng một vườn thuốc thật lớn trong Lạc Nguyệt, chuyên trồng những linh dược tìm được.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt, đi Ninh Hải một lần, về chuyện Diệp Mặc yêu cầu cô chuyển đến Lạc Nguyệt, Đường Bắc Vi rất sẵn lòng, hơn nữa lại còn muốn quản lí vườn thuốc kia nữa. Chỉ có điều “Tâm tử đằng” đang nằm trong giai đoạn phát triển rất quan trọng, tạm thời không tiện di chuyển, cho nên Đường Bắc Vi không có cách nào rời khỏi Ninh Hải được.
Mặc dù có lòng muốn thăm Đình Đình, nhưng Diệp Mặc vừa nghĩ đến Vân Băng có chút nhiệt tình với mình, Diệp Mặc lại bỏ ý định này đi. Hắn sợ nếu chẳng may hắn lại làm ra chuyện gì đó, như vậy thật sự có lỗi với Khinh Tuyết và Lạc Ảnh.
Bây giờ hắn phải đi tìm linh thảo, hoặc là cần một ít dược liệu, luyện chế ra nhiều đan dược. Nhất là tinh nguyên đan và liên sinh đan.
Diệp Mặc biết rằng, khi “dược phẩm Lạc Nguyệt” của hắn chuyển đến Lạc Nguyệt, chính là lúc công khai mâu thuẫn với nước Mĩ. Nói không chừng nước Mĩ sẽ tấn công Lạc Nguyệt, nếu như hắn không chuẩn bị chút nào, đến lúc đó người chịu thua thiệt vẫn là hắn và Lạc Nguyệt của hắn.
Trong ý tưởng của Diệp Mặc, sau khi hắn tìm được những dược liệu này, sau đó luyện chế một lượng đan dược và lượng lớn nhẫn trữ vật. Những thứ này sau khi chuẩn bị ổn thỏa rồi, hắn sẽ đến nước Mĩ một chuyến.
Mục đích đi nước Mĩ tất nhiên rất đơn giản, đó chính là vũ khí và tài liệu. Ý tưởng của Diệp Mặc là sẽ mang bản vẽ tiên tiến nhất hoặc là vũ khí tiên tiến nhất của nước Mĩ trở về, ít nhất phải xách một lượng hàng mẫu về. Nếu dám đánh chủ ý của hắn, thì cũng đừng trách hắn đem chủ ý đánh lại.
Còn một chuyện nữa chính là hắn muốn đến phố người Hoa hỏi Bành Nhạc Cơ và Thạch Khai Căn một chút, có điều tra được ra tung tích của chị Nhan hay không. Trừ những thứ đó ra, nếu như có người đồng ý quay về, thì gọi Thạch Khai Căn dẫn tới Lạc Nguyệt giúp đỡ, dù sao bây giờ hắn cũng cần một lượng nhân viên đông đúc.
…
Thị trấn Sương Dương.
Đây là lần thứ hai Diệp Mặc tới thị trấn nhỏ này, lần đầu tiên hắn đến, thậm chí đến cái tên của thị trấn nhỏ này hắn cũng không biết, lần đó hắn và Kinh Tuyết từ Thần Nông giá ra. Ngày đó hắn và Kinh Tuyết đến đây mua một ít quần áo, sau đó thì đưa Ninh Khinh Tuyết về.
Sở dĩ lần này hắn lại đến đây, là vì lần trước hắn tìm thấy một lượng dược liệu lớn bên trong Địch Thác Phong của Thần Nông giá, bao gồm hai vị linh dược tuyết liên tử ngàn năm và trú nhan quả đều phát hiện từ đây. Bây giờ dược liệu của Diệp Mặc khan hiếm, đương nhiên nghĩ đến đầu tiên chính là Thần Nông giá này rồi.
Diệp Mặc đến thị trấn Sương Dương chỉ là tiện đường qua mà thôi, bởi vì từ đây vào Thần Nông giá là gần nhất, hơn nữa cũng không chạm trán với binh lính bên ngoài Thần Nông giá. Diệp Mặc không phải là người thích phiền toái, nếu có thể, hắn sẽ cố gắng tìm cách thuận lợi đơn giản nhất.
Còn một mục đích khác chính là lương khô trong nhẫn trữ vật của hắn không còn nhiều, tiện thể mua bổ sung một ít ở thị trấn nhỏ này cũng được.
Diệp Mặc vừa mới đi đến cửa hàng tổng hợp, đã nhìn thấy có rất nhiều người vây thành một vòng tròn, hơn nữa lại có tiếng khóc của một cô gái truyền đến.
Diệp Mặc theo bản năng dùng thần thức quét vào, cô gái đang khóc kia không ngờ hắn lại quen biết. Hơn nữa còn gặp qua không chỉ một lần, mặc dù chưa nói chuyện, nhưng hắn lại biết cô gái này tên là Tiểu Vũ, hình như là một tiểu đạo cô của “Liên hàng tĩnh trai”. Theo như Lạc Huyên nói, “Liên hàng tĩnh trai” là môn phái của các cô khai triển ra, cụ thể là chuyện gì, Diệp Mặc cũng không rõ, hắn không có hứng với những thứ này.
Diệp Mặc nhanh chóng biết được cô gái này vì sao lại khóc, bên người cô là một đạo cô đang nằm đó, rõ ràng là đạo cô mà lần trước Diệp Mặc thấy đi cùng Tiểu Vũ. Nhưng lúc này rõ ràng là cô ta đã chết, hơn nữa lại là bị người ta đánh chết, vết thương trí mạng ở phần gáy, vết thương có vết châm.
Diệp Mặc cũng biết đạo cô này là sư tỉ của Tiểu Vũ, ít nhất là tu vi Hoàng cấp đỉnh cao, nhưng người tu luyện cổ võ như này, không ngờ lại bị người khác phóng kim chết, mà lại là một cây kim châm bình thường, điều này làm cho Diệp Mặc rất nghi ngờ.
Chẳng lẽ bây giờ cái thị trấn nhỏ này cũng có loại cao thủ này rồi sao?
- Tránh ra một chút, chú ý đừng làm hỏng hiện trường.
Cảnh sát lúc đó đã đến hiện trường, những người đứng xem xung quanh lúc đó cũng tránh hết sang một bên.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, đang muốn xoay người bỏ đi, bỗng nghe thấy Tiểu Vũ gọi một tiếng:
- Diệp tiền bối…
Lúc nãy cảnh sát đến người người xung quanh dạt sang hai bên thành một lối, đạo cô Tiểu Vũ kia vừa thấy Diệp Mặc quay người, lập tức liền gọi.
Những người xung quanh lập tức xì xào bàn tán, tiểu đạo cô này hình như hơi điên điên, lại còn tiền bối, bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn gọi tiền bối.
Diệp Mặc thực ra lại không để ý đến, người gọi hắn là tiền bối rất nhiều, không phải là một hai người. Chỉ có điều hắn và Tiểu Vũ chưa giao tiếp bao giờ, nhưng nếu là tu luyện Cổ võ, cô lại nhận ra mình rồi, ra tay giúp một tí cũng chẳng có gì.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Mặc tiến vào, nhìn Tiểu Vũ hỏi.
Dường như biết được khi mình gọi Diệp Mặc là tiền bối có chút không phù hợp, Tiểu Vũ dụi dụi hai con mắt đỏ hoe nói:
- Diệp đại ca, sư tỉ của tôi bị người khác hại, tôi, tôi biết cảnh sát chắc chắn không bắt được hung thủ đâu…
Diệp Mặc thầm nghĩ, tiểu đạo cô này nói thẳng quá nhỉ, đang đối diện với cảnh sát lại nói cảnh sát chắc chắn không bắt được hung thủ, đây chẳng phải khiến cho những vị cảnh sát kia khó chịu hay sao. Mặc dù hắn biết cô ấy nói rất đúng, nhưng đạo lí đối nhân xử thế của cô hình như vẫn còn non nớt lắm.
Quả nhiên Tiểu Vũ vừa dứt lời, vài viên cảnh sát kéo băng vàng ở hiện trường có chút không hài lòng, Tiểu Vũ là người nhà của người bị hại, bọn họ không có cách nào trách cứ cô, nhưng đối với người từ bên ngoài đến như Diệp Mặc, cảnh sát lập tức có chút khó chịu.
Một viên cảnh sát dáng người trung bình đến sát Diệp Mặc hỏi:
- Anh đi ra ngoài trước đi, chỗ này là hiện trường giết người, không nên ở chỗ này mà phá hỏng hiện trường.
Tiểu Vũ đứng lên, lau lau mắt rồi nói với viên cảnh sát:
- Cám ơn các anh, nhưng tôi biết chắc rằng các anh nhất định không bắt được hung thủ đâu, người kia rất lợi hại…
- Tiểu cô nương, chúng tôi hiểu tâm trạng lúc này của cô, nhưng yêu cầu cô không được phá hoại sự bảo vệ hiện trường của chúng tôi. Còn nữa, cô tên là gì? Trước tiên hãy trình chứng minh thư của cô ra đây.
Một viên cảnh sát trẻ đứng lên nói với vẻ không vui chút nào, thực ra thì xem Tiểu Vũ là người bị hại, lại là một tiểu đạo cô thanh tú xinh đẹp, bọn họ không muốn nặng lời.
Tiểu Vũ có chút lo lắng nói:
- Tôi tên là Nhan Vũ, Diệp đại ca, xin anh giúp tôi chút…
Cô biết rằng địa vị của Diệp Mặc rất cao, thậm chí còn cao hơn sư phụ của cô, từ lần đảm đương chức trọng tài trong cuộc thi đấu lần trước có thể nhìn ra. Bây giờ cô lẻ loi một mình gặp phải chuyện như này, thấy Diệp Mặc, cho dù địa vị của Diệp Mặc có cao, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ muốn Diệp Mặc giúp cô một chút.
Diệp Mặc thầm than một tiếng, nếu vì cô Nhan Vũ này mà tiếp tục, tình huống này càng ngày càng gay go. Hắn đành phải đưa giấy chứng nhận sĩ quan huấn luyện mà ngày trước Hàn Tại Tân đưa cho hắn, đưa cho viên cảnh sát, và nói với mấy viên cảnh sát:
- Vụ án này không phải là vụ án bình thường, giao cho tôi là được rồi, các anh về trước đi.
- Giao cho anh?
Viên cảnh sát dáng người trung bình kia như muốn phát hỏa, nhưng lại bị một viên cảnh sát trung niên kéo lại. Ông ta nhận lấy giấy chứng nhận sĩ quan của Diệp Mặc xem xét, sau đó cẩn thận trả lại Diệp Mặc:
- Vâng, thưa huấn luyện viên Diệp.
Viên cảnh sát trung niên này sau khi giao lại giấy chứng nhận cho Diệp Mặc xong, lập tức khua tay lên nói:
- Rút quân.
Mặc dù mấy viên cảnh sát không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại đội trưởng nói rút quân, cũng không có ai dám hỏi lại.
Diệp Mặc đỡ đạo cô lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, liền dẫn Nhan Vũ rời khỏi thị trấn Sương Dương, lúc này mới hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sư tỉ của cô đã là đỉnh cao Hoàng cấp rồi mà, sao lại bị người khác giết? Còn nữa, các cô đến Thần Nông giá làm gì?
Nhan Vũ lúc này mới nức nở nói:
- Hai tháng trước, “Liên hàng tĩnh trai” của chúng tôi đột nhiên bị kẻ ngoài quấy nhiễu, người đó xuống tay độc ác. Liên tiếp ra tay giết mấy vị sư thúc và rất nhiều đệ tử của chúng tôi, thậm chí còn giết viện chủ của chúng tôi mới rời đi… Sư phụ tôi vì có hộ thân bảo vệ nên giữ được mạng, chỉ có điều thân bị trọng thương, không gặp nạn. Tôi và Mai sư tỉ đến Thần Nông giá để kiếm “Thiên đồng hoa”…
- Đợi một chút…
Diệp Mặc cắt ngang chủ đề của Nhan Vũ:
- Cô nói “Thiên đồng hoa” có phải là đóa hoa nở ba bông, màu sắc của mỗi bông không giống nhau đúng không?
- Đúng vậy…
Nhan Vũ không biết sao Diệp Mặc lại ngăn cô lại, thôi không hỏi chuyện chính nữa, lại hỏi chuyện này làm gì.
- Vậy các cô đã kiếm được chưa?
Diệp Mặc cũng cảm giác được giọng điệu của mình dường như có chút kích động.
Nhan Vũ không để ý đến giọng điệu của Diệp Mặc, cô gật gật đầu:
- Chúng tôi lấy được rồi, nhưng sau khi lấy được rồi thì trời cũng tối, tôi và sư tỉ ở lại thị trấn Sương Dương nghỉ ngơi một đêm, sáng nay chuẩn bị trở về, nhưng, nhưng…
Diệp Mặc đã hiểu, là “Thiên đồng hoa” đã bị người khác để ý đến, nên giết người cướp hoa. Cái người biết về “Thiên đồng hoa” kia nhất định cũng là người tu cổ võ, hơn nữa còn biết tác dụng khác của “Thiên đồng hoa”.
“Thiên đồng hoa” chẳng những chữa được nội thương nặng, mà còn là một trong ba vị thuốc quan trọng để luyện ra “Bồi nguyên đan”, thuộc loại linh dược cấp thấp. Người tu luyện cổ võ không nhất thiết phải tu luyện “Bồi nguyên đan” nhưng tuyệt đối phải có đan dược liên quan đến luyện chế và tu luyện.
Nếu người này chỉ lấy đi “Thiên đồng hoa” thôi thì không có gì, nhưng lấy đi đồ của người khác, lại còn giết người, cái này quả thực thật quá đáng.
- Sư môn của cô sao lại bị kẻ địch quấy nhiễu? Nếu là kẻ thù xâm lấn, sao cô và sư tỉ của cô lại không sao?
Diệp Mặc không nói đến chuyện “Thiên đồng hoa” nữa mà tiếp tục hỏi.
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 537: Tới tận tay
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
-Tôi cùng sư tỉ, và còn vài sư thúc đến Quỷ Thành tham gia đại hội, khi quay về, thì phát hiện ra chuyện như này.
Nhan Vũ có chút bình tĩnh trở lại.
Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc liền vội vàng hỏi:
-Ý cô là, môn phái của các cô bị người ta tiêu diệt rồi?
Nhan Vũ lắc lắc đầu:
-Cũng không phải, đêm đó kẻ thù đến chỉ có một người, khi người đó đến xâm phạm, những người ra ngoài đối phó đều bị giết hết, chỉ có sư phụ tôi là giữ được mạng. Những người sống sót còn lại đều là người có tu vi thấp, không có cách nào ra ngoài đối phó được.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hắn gật đầu rồi lại hỏi:
-Nói cách khác, tất cả những người nhìn thấy mặt của kẻ thù đều bị giết hết, có phải không?
Nhan Vũ gật đầu, cúi đầu xuống lại nhìn thấy sư tỉ của cô lại nức nở.
Trầm ngâm một lát, Diệp Mặc lại hiểu được kẻ thù đến không phải là muốn tiêu diệt môn phái, nếu như đến là muốn tiêu diệt môn phái, vậy thì những đệ tử cấp thấp hơn không ra ngoài đối địch nhất định cũng sẽ bị giết chết hết. Có khả năng kẻ thù chính là người quen biết, hoặc là người sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng của gã.
-Lúc bị xâm phạm, tu vi của sư phụ cô thế nào?
Diệp Mặc rất muốn biết là ai mà có sức lực lớn như vậy, hơn nữa thực lực của “Liên hàng tĩnh trai” cũng không phải là kém, không ngờ lại bị một người hoành hành.
Nhan Vũ lau lau mắt, lại nức nở nói:
-Hai sư thúc của tôi đều là Địa cấp sơ kì, sư phụ và viện chủ của chúng tôi là Địa cấp trung kì, và còn có bốn sư thúc tu vi Huyền cấp.
Diệp Mặc trong lòng thầm khâm phục, thực lực mạnh như vậy vây đánh một người, không ngờ lại bị tiêu diệt tất cả, tên địch này cũng thật quá cường hãn. Theo hắn biết, người có thân thủ lợi hại như này ít nhất cũng là cấp bậc cỡ Uông Lãnh Thiện. Mà người có cấp bậc như vậy ngoại trừ hắn ra, còn có Phong Vũ, Ngộ Đạo, Hạng Danh Vương hoặc là viện trưởng của “thư viện Cửu Minh”. Nhưng Hạng Danh Vương bị mình giết rồi, hòa thượng Ngộ Đạo nhìn có vẻ rất từ bi, hẳn là sẽ không làm những chuyện như này, khả năng duy nhất chỉ có thể là Phong Vũ và viện trưởng của “thư viện Cửu Minh”. Nhưng bọn họ sao lại làm như vậy?
-Sư phụ của cô nhìn thấy bộ dáng của kẻ địch chưa?
Diệp Mặc lại hỏi lại.
Nhan Vũ lắc đầu:
-Không có, ả ta che mặt, sư phụ tôi chỉ biết đó là một người phụ nữ. Sư phụ tôi nói ả ta ít nhất đã là trình độ nửa bước Tiên Thiên rồi, vô cùng lợi hại.
Lời nói của Nhan Vũ, lập tức loại bỏ viện chủ “thư viện Cửu Minh” ra khỏi danh sách tình nghi, Diệp Mặc không ngờ trên thế giới này lại có một người đàn bà lợi hại như vậy.
-Người đánh lén Mai sư tỉ cô có nhìn thấy hay không?
Diệp Mặc nhìn Mai sư tỉ trên mặt đất nói.
Nhan Vũ chần chừ một chút rồi mới lên tiếng:
-Hôm qua khi tôi và sư tỉ rời khỏi Thần Nông giá thì trời cũng đã tối rồi, khi tôi và sư tỉ vào nhà nghỉ kia của thị trấn Sương Dương, tôi quay đầu lại hình như nhìn thấy một người mặc áo xám đứng ở dưới cây cột đường phía xa. Khi tôi muốn nhìn rõ hơn một chút, thì người mặc áo xám ấy đã biến mất, không biết có phải là người đó hay không?
-Người áo xám? Gay rồi.
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến nhà nghỉ đó hẳn là có camera theo dõi, hắn lúc đó cho rằng việc không liên quan đến mình, không hề nghĩ ra đi vào trong xem video theo dõi.
-Làm sao vậy?
Nhan Vũ lập tức hỏi.
-Tôi nghĩ chúng ta nên đi xem màn hình giám sát, rốt cục là người có hình dáng như thế nào.
Diệp Mặc nói ý nghĩ của mình ra.
Nhan Vũ ngẩn ra một chút, đúng vậy, sư tỉ của mình đúng là bị giết hại ở nhà nghỉ đó, sao lại không đi xem xem video thu lại ấy chứ?
-Trước tiên mai táng sư tỉ của cô đã.
Diệp Mặc chỉ chân núi trước mặt cách đó không xa.
Nhan Vũ bây giờ hoang mang lo sợ, hoàn toàn nghe theo lời của Diệp Mặc mà làm.
Diệp Mặc lấy ra một cây kim châm nhỏ từ sau gáy của Mai sư tỉ ra, sau đó giúp Nhan Vũ chôn cất Mai sư tỉ ở chân núi. Lúc này mới dẫn Nhan Vũ quay lại thị trấn Sương Dương.
“Thiên đồng hoa” đã bị người khác lấy đi, Diệp Mặc sở dĩ giúp Nhan Vũ, thứ nhất là nhìn không thuận mắt, thứ hai là muốn Nhan Vũ dẫn hắn đi xem chỗ lấy được “Thiên đồng hoa”. Cho dù là không có “Thiên đồng hoa” nữa rồi, thì thông thường ở bên một linh thảo nào đó vẫn còn những dược liệu quý hiếm.
Ông chủ ở nhà nghỉ kia trong thị trấn Sương Dương sớm đã kinh hồn bạt vía rồi, khách trọ chết trong nhà nghỉ của ông ta, ông ta nhất định là người có trách nhiệm lớn nhất, nhưng người thân của người khách trọ bị chết đã mang người đó đi rồi, hơn nữa lại không tìm đến ông gây phiền toái, điều này đã làm cho ông nhẹ nhõm lắm rồi. Nhưng ông vẫn chưa nhẹ nhõm hoàn toàn, thì người ta lại đến, thậm chí còn có một người nhà là đàn ông.
Nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của chủ nhà nghỉ, Nhan Vũ lại không có tâm trạng để hỏi, cô biết rằng chuyện này không liên quan gì đến chủ nhà nghỉ kia.
-Đem màn hình giám sát ra cho chúng tôi xem chút.
Diệp Mặc không để ý đến bộ dạng lo lắng của chủ nhà nghỉ, hắn cũng biết tìm người này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Màn hình giám sát nhanh chóng được đưa ra, may mắn thay, video vẫn chưa bị hỏng. Không có video quay trong phòng, chỉ có video trước và sau nhà nghỉ. Video trước rõ ràng là lúc rạng sáng ngày hôm qua, quả thực có một người con trai mặc áo xám vòng vo trước nhà nghỉ.
Nhìn trong video, người đàn ông này mặc chiếc áo xám, mặt dài, bộ dạng khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, không có che mặt. Hơn nữa người đàn ông này khi rời khỏi, trong tay lại nắm thêm một cái ba lô, cái ba lô đó Nhan Vũ cũng nhận ra, đó chính là cái ba lô sư tỉ đựng “Thiên đồng hoa”. Nhan Vũ nhận ra cái ba lô đó, lại nức nở khóc.
Diệp Mặc lại dẫn Nhan Vũ rời khỏi thị trấn Sương Dương, hắn đã biết tên giết người này giống như Nhan Vũ, là một tên không hiểu sự vụ. Nếu như là một tay già đời, gã đã sớm xóa đi đoạn video kia rồi.
Xem ra người đó hẳn cũng là một người trong ẩn môn, hoặc là sống ở nơi không có một bóng người, cho nên không hiểu chuyện này.
-Nơi mà các cô lấy được “Thiên đồng hoa” vẫn còn loại hoa này không?
Diệp Mặc rất quan tâm đến chuyện này, tuy rằng hắn tự nguyện giúp Nhan Vũ, nhưng việc chính không thể quên được.
Nhan Vũ lắc đầu nói:
-Hết rồi, nhưng chỗ đó vẫn còn rất nhiều dược liệu khác, tôi và sư tỉ đã hẹn nhau sau khi sư phụ trị thương xong, sau đó lại đến đây.
-Vừa lúc tôi muốn lấy một số dược liệu, cô có thể dẫn tôi đến chỗ các cô lấy dược liệu được không? Đợi sau khi tôi thu thập dược liệu xong, tôi sẽ nghĩ cách quay về cứu mạng của sư phụ cô.
Diệp Mặc có chút lúng túng nói.
Bây giờ mục đích chủ yếu của hắn đương nhiên không phải đi báo thù cho sư tỉ của Nhan Vũ, bởi vì hắn cũng biết rằng, chuyện này không phải muốn báo thù là báo thù được, nói cho cùng thì ai biết được tên đó chạy đến chỗ nào rồi. Hắn sở dĩ đi xem video, là muốn ghi nhớ hình dạng của tên hung thủ kia, lần sau nếu như gặp lại gã, thì lập tức ra tay loại trừ.
May mà Nhan Vũ coi như hiểu được, cô cũng biết bây giờ muốn Diệp Mặc đi bắt hung thủ, quả thực giống như mò kim đáy biển, không thực tế.
Cô suýt nữa không đưa ra yêu cầu gì liền nói:
-Tôi dẫn anh đi, chỉ cầu xin Diệp tiền bối cứu mạng cho sư phụ tôi, tôi bằng lòng dẫn anh đi đến chỗ hái dược liệu.
Không có người ngoài, Nhan Vũ lại xưng hô tiền bối.
Dường như cảm giác mình có chút quá đáng, Diệp Mặc thuận miệng nói:
-Tiểu Vũ, cô nói sư môn của cô suýt nữa bị một nữ nhân thiêu trụi. Nữ nhân kia sao lại muốn giết hết sư môn của các cô, cô biết không?
Nhan Vũ lắc đầu nói:
-Tôi không biết, nhưng đồ của sư môn chúng tôi cũng không mất gì, chỉ có điều Tàng Kinh Các bị lục lung tung lộn xộn hết cả lên. Có lẽ, có lẽ ả ta muốn tìm cuốn sách nào đó hoặc công pháp cổ võ.
Diệp Mặc lại chắc chắn rằng nữ nhân kia không phải là tìm công pháp cổ võ, nếu như ả ta đã tu đến Bán Bộ Tiên Thiên, có thể thấy công pháp tu luyện của ả tuyệt đối là bậc nhất rồi, làm sao có thể xem công pháp cổ võ của “Liên hàng tĩnh trai” được?
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, tâm trạng của Nhan Vũ tốt lên một chút, hoặc có thể nói cô ta cũng hiểu được có những chuyện có đau lòng đi nữa thì cũng không thể quay trở về được.
Cũng may cô gặp được Diệp Mặc, mặc dù phải dẫn Diệp Mặc đi hái thuốc, nhưng cô tin rằng con người như Diệp Mặc nhất định không phải là người không giữ chữ tín, nếu như hắn đã nói, thì nhất định sẽ làm. Đợi thuốc được hái xong, hắn nhất định sẽ cùng mình quay về “Liên hàng tĩnh trai” giúp sư phụ trị thương.
Nhan Vũ dù sao cũng là tu vi Hoàng cấp sơ kì rồi, tốc độ đi cũng rất nhanh, cô dẫn Diệp Mặc đi cũng chỉ tốn nửa ngày, vào lúc 3h chiều, đã đến nơi hái “Thiên đồng hoa” rồi.
Nơi này có chút giống nơi mà ngày trước Diệp Mặc hái “Tuyết liên tử ngàn năm” và “Trú nhan quả”, cũng là một vách núi vô cùng hiểm trở. Theo như Nhan Vũ nói, chính tại vách núi này cô và sư tỉ lấy được dược liệu, vì vách núi quá cao, cho nên hai người dùng một dây thừng dài. Nhưng sau khi sư tỉ chết đi, sợi dây thừng dài ấy cũng không thấy nữa.
-Đây không phải là dây thừng sao?
Diệp Mặc vừa trèo lên đến nơi đã nhìn thấy một sợi dây thừng đặc biệt, sợi dây thừng này giống như sợi dây thừng mà lần đầu tiên hắn đến Thần Nông Giá thấy hai vị tu cổ võ dùng để hái dược liệu. Xem ra, những môn phái này mỗi người đều có một bộ công cụ đi hái thuốc của riêng mình.
-À, đây là sợi dây thừng của sư tỉ tôi, sao lại ở đây được?
Nhan Vũ chạy đến trước sợi dây thừng, lấy tay vuốt ve sợi dây thừng, không kìm được lại khóc lên.
Diệp Mặc giật mình, thần thức lập tức quét xuống dưới, bây giờ hắn luyện khí tầng thứ năm, thần thức đã gần đến mức 800m. Có một chỗ trong vách núi quả nhiên là khác lạ, lại còn xanh mướt, mặc dù chưa tính là rất tươi tốt, nhưng so với những chỗ trụi lủi xung quanh thì cũng tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa mảnh đất này lại không hề nhỏ, chắc là rộng khoảng mười mấy mẫu, đoán chừng chỗ này chính là chỗ mà Nhan Vũ nói là nơi dược liệu sinh trưởng.
Diệp Mặc vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy một người đàn ông áo xám lưng đeo cùi thuốc, cẩn thận đào một gốc cây dược liệu. Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, đúng là Thiên đường có lối không đi, không ngờ lại tự tới tận tay mình rồi.
-Tiểu Vũ, cô có bao giờ nghĩ tại sao sợi dây thừng lại ở chỗ này không?
Diệp Mặc đột nhiên hỏi.
Nhan Vũ tỉnh lại, đúng vậy, sợi dây thừng này sao lại có ở đây? Cô ấy và sư tỉ khi đi cũng đã mang sợi dây thừng này theo rồi cơ mà. Nhưng cô lập tức hiểu ra ý của Diệp Mặc, có chút giật mình ngẩng đầu lên nói:
-Diệp tiền bối, ý của anh chính là nói người đó đến rồi? Đang ở đây hái dược liệu?
Diệp Mặc gật gật đầu:
-Nếu tôi nghĩ không lầm, hẳn là sau khi cô và sư tỉ của cô hái được “Thiên đồng hoa”, sau đó đi trên đường nói chuyện bị y nghe thấy, sau đó cướp được “Thiên đồng hoa” rồi thì lại quay lại đây hái dược liệu.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 538: Bội thu
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Theo bản năng, Nhan Vũ gật đầu, quả thực cô với sư tỷ trên đường đã nói qua, đợi sau khi vết thương của sư phụ khỏi, hai người sẽ đến hái dược liệu.
Nhìn vẻ mặt của Nhan Vũ, Diệp Mặc liền biết ngay, hẳn là lúc cô và sư tỷ bàn bạc trên đường thì bị người đàn ông áo xám nghe được, lúc này mới nổi lòng dạ xấu xa.
-Người kia lên rồi.
Diệp Mặc nhìn thấy người đàn ông lấy thuốc kéo sợi dây thừng leo lên, tốc độ rất nhanh.
-A…
Nhan Vũ vội vã đứng dậy, cô nhanh chóng hiểu ra, bản lĩnh của Diệp Mặc cô từng tận mắt nhìn thấy. Đánh bại người giết hại sư tỷ của cô, chắc là không có vấn đề gì.
Gùi thuốc sau lưng người đàn ông áo xám đã đầy, xem ra thu hoạch được cũng không ít. Nhưng Diệp Mặc cũng phục lá gan của tên này, vừa giết người đã dám đi lấy thuốc, còn hái cả một ngày.
Lúc người đàn ông nhảy lên đỉnh vách núi thì phát hiện ra Diệp Mặc và Nhan Vũ đang nhìn chằm chằm y. Theo bản năng y ngạc nhiên, nhưng phản ứng của y rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt đã rút ra thanh đao dài.
-Tại sao anh lại giết sư tỷ của tôi?
Đôi mắt của Nhan Vũ lại đỏ lên, cô hận không thể lập tức giết y, nhưng cô biết mình không phải là đối thủ của y.
-Cô bé, tôi nhân từ tha cho cô, không ngờ cô lại dám đến đây lần nữa, cô tự mình tìm chết, đừng trách tôi.
Khóe miệng của người đàn ông lộ vẻ dữ tợn, đồng thời liếc nhìn Diệp Mặc đầy sát khí, theo y thấy, Diệp Mặc là cứu binh của tiểu ni cô này.
Diệp Mặc nhìn gùi thuốc của người đàn ông, không ngờ đều là những dược liệu quý. Đồng thời thần thức của hắn quét xuống bình đài phía dưới, phát hiện ra phần lớn dược liệu tốt đều đã bị người đàn ông này hái rồi, có thể thấy y là một cao thủ rất tinh thông dược liệu.
Người đàn ông áo xám cũng chỉ là tu vi hậu kỳ Huyền cấp trong mắt Diệp Mặc, nhưng vì lâu ngày không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nên sắc mặt hơi tái. Xem ra y đang muốn chuẩn bị thăng cấp Địa cấp.
-Thiên Đồng Hoa là một thứ tốt, ai ai đều muốn, mày muốn có cũng được, cần gì phải giết người? Mày lấy Thiên Đồng Hoa của người khác lại còn giết người ta…
Diệp Mặc lắc đầu.
-Mày là ai? Tao lấy Thiên Đồng Hoa liên quan gì đến mày?
Người đàn ông áo xám lập tức lớn tiếng hỏi, tạm thời y vẫn chưa hiểu rõ lai lịch của Diệp Mặc. Nhưng y lại không sợ Diệp Mặc, tuổi Diệp Mặc có thể thấy rõ, dù hắn có bản lĩnh nhưng cũng mới khoảng hai mươi tuổi, có thể thế nào được? Điều y sợ là không biết có người khác trốn ở một bên hay không. Người đàn ông này vừa hỏi vừa đảo mắt xung quanh.
Diệp Mặc biết suy nghĩ của y, cười một cách lạnh lùng nói:
-Mày không phải nhìn xung quanh, không có người mai phục đâu. Đối phó với đồ rác rưởi Huyền cấp như mày, tao không cần người khác giúp.
-Mày nhìn ra tu vi của tao? Rốt cuộc mày là ai?
Người đàn ông áo xám nghe Diệp Mặc nói một câu ra tu vi của y, trong lòng có chút bất an. Y vốn định khi không có người ở xung quanh sẽ động thủ ngay, nhưng hiện giờ y không chắc chắn cho lắm.
Diệp Mặc đi về phía người đàn ông áo xám, hình như hắn không để ý gì đến thanh đao trong tay y. Tuy Nhan Vũ hận là không thể lập tức giết tên hung thủ này, nhưng nhìn Diệp Mặc tay không tấc sắt đi về phía người đàn ông áo xám, trong lòng cô cũng bắt đầu lo lắng, thậm chí tay đã toát mồ hôi.
Người đàn ông áo xám nhìn Diệp Mặc tay không đi tới, không có bất kỳ binh khí nào, trong lòng hồ hởi, mày có lợi hại đến mấy, đợi lát tao bắt đầu đưa đao ra, xem mày tránh thế nào.
Khi Diệp Mặc chỉ còn cách người đàn ông áo đen khoảng hai mét, người đàn ông áo đen bỗng bước một bước, đông thời thanh đao trong tay đưa một đường sáng lóa, nhanh như tia chớp chém ngang Diệp Mặc. Thậm chí chân y chưa chạm đất thì đao của y đã chém tới.
Nhan Vũ kinh hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Cô biết Diệp Mặc không thể nào bị giết như thế nhưng trong lòng cô vẫn sợ.
Ánh sáng thanh đao vừa lóe lên, Diệp Mặc bỗng giơ tay ra, trước khi thanh đao chạm tới người, hắn đã cướp lấy thanh đao của người đàn ông áo xám, sao đó đường đao đổi hướng lóe lên. Khi người đàn ông phản ứng trở lại thì phát hiện thanh đao trên tay mình đã ở trong tay của Diệp Mặc. “Bịch” một cái, y cảm thấy nỗi đau đớn và ngã nhào xuống đất, hét lên tiếng thét thảm thiết, hai chân đã bị đứt ngang gốí.
-Mày…
Sau khi người đàn ông áo xám hét lên thảm thiết, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Mặc, từ trước đến nay y chưa từng gặp một cao thủ như Diệp Mặc. Cho đến nay, y vẫn luôn cho rằng mình là một trong những người có bản lĩnh, không ngờ trước mặt Diệp Mặc, ngay cả thở cũng không thở nổi.
Diệp Mặc giơ tay lấy gùi thuốc sau lưng y, mở ra xem, quả nhiên bên trong có Thiên Đồng Hoa, trong lòng bỗng rất vui mừng, một khi hắn luyện được Bồi Nguyên Đan thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn hắn có thể thăng cấp luyện khí hậu kỳ.
Bồi Nguyên Đan, và Bồi Khí Đan, tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng công dụng cách xa nhau nhiều. Người Luyện khí tiền kỳ, người luyện khí trung kỳ, thậm chí luyện khí hậu kỳ đều có tác dụng nhất định.
Diệp Mặc ngoảnh đầu lại nhìn Nhan Vũ đang ngây người, gọi một tiếng, sau đó nói:
-Kẻ này đã giết sư tỷ của cô, cô không đến báo thù, còn ngây ra đấy làm gì? Cô chỉ cần đẩy hắn xuống vách núi là được rồi.
Nhan Vũ phản ứng trở lại, ánh mắt trở nên bình tĩnh, chỉ là cô chưa đi tới bên người đàn ông đó thì y đã kêu lên:
-Xin đừng giết tôi, tôi có rất nhiều bảo bối tu luyện Cổ Võ, nếu anh tha cho tôi, những thứ này sẽ là của anh.
-Ồ, đồ của mày để ở đâu?
Diệp Mặc ngắt lời nói.
Người đàn ông áo xám không nghĩ ra có thể trao đổi để Diệp Mặc giữ lại mạng của y, y liền nói ngay:
-Ở Nam Lư…
Diệp Mặc ngắt lời y, thở dài nói:
-Tao thấy thời gian mày làm người rừng ở Thần Nông Giá quá lâu rồi, nếu đã nói rồi thì đi chết đi. Nhan Vũ, nhanh đá hắn xuống đi.
Thực sự người đàn ông áo xám đã quá lâu không giao tiếp với người, ngay cả việc uy hiếp người khác cũng không biết. Tuy căn bản Diệp Mặc không quan tâm đến sự uy hiếp, nhưng cũng có thể nhìn ra IQ của người đàn ông này thấp thế nào.
Nhan Vũ nghe người đàn ông này nói xong, còn đang lo lắng Diệp Mặc sẽ giữ lại mạng cho kẻ này, bây giờ nghe Diệp Mặc nói vậy, do dự gì nữa, cô lập tức đi đến, đá y xuống.
Người đàn ông thét lên, rồi bị đá thẳng xuống vách núi, ngay cả tên tuổi cũng không được lưu lại.
-Cô ở đây đợi tôi một lát, tôi xuống xem có dược liệu khác không rồi nói tiếp.
Nói xong không đợi Nhan Vũ trả lời, Diệp Mặc cầm gùi thuốc men theo dây thừng trườn xuống đất bằng.
Xuống đến đất bằng có nhiều dược liệu, Diệp Mặc phân loại chỗ thuốc bên trong gùi, sau đó thu toàn bộ vào trong nhẫn. Và cũng hái toàn bộ dược liệu có tác dụng còn lại ở đây để trong nhẫn.
Sau hai tiếng, ngay Diệp Mặc cũng cảm thấy mình thu hoạch được không ít. Có lòng sẽ được báo đáp, nếu không giúp tiểu ni cô này, mình đã không thu hoạch được nhiều dược liệu như thế. Vả lại Diệp Mặc cũng nghi ngờ, ở nơi Thần Nông Giá này, dược liệu đều tập trung thành từng nơi. Giống như lần trước hắn phát hiện ra nơi quái quỷ đó, không biết chỗ dược liệu này có phải là được người khác trồng từ rất lâu về trước không. Bởi vì trong giới tu chân, thường phát hiện ra vườn thuốc mà tiền bối để lại.
Tuy Diệp Mặc vẫn muốn tiếp tục đến ngọn núi khác tìm, thậm chí muốn đến cả Nam Lư Phong xem xem, nhưng cũng biết tiểu ni cô Nhan Vũ rất sốt ruột, hi vọng hắn sớm có thể đi giúp cô trị vết thương cho sư phụ.
Diệp Mặc biết Nam Lư Phong, lúc trước khi hắn đến Thần Nông Giá, cũng đã tỉ mỉ dò xét môi trường địa lý ở chỗ này. Chỉ là đối với bảo bối gì đó mà kẻ luyện võ có tu vi Huyền cấp nói, Diệp Mặc thực sự không để vào mắt.
Đang lúc Nhan Vũ vô cùng lo lắng, Diệp Mặc đã lên đến nơi.
-Anh Diệp, không, Diệp tiền bối… Xin hỏi, lúc nào thì chúng ta quay trở về giúp sư phụ tôi chữa trị vết thương?
Nhan Vũ tuy sợ Diệp Mặc nhưng việc liên quan đến vết thương của sư phụ, cô không thể không lo lắng.
-Môn phái của các cô ở đâu?
Diệp Mặc hỏi.
-Ở Vũ Di Ẩn Vận Cốc…
Nhan Vũ biết muốn đưa Diệp Mặc đi thì nhất định phải nói ra.
Tuy Diệp Mặc chưa hề nghe nói đến Vũ Di Ẩn Vận Cốc, nhưng Vũ Di Sơn thì hắn biết. Lúc trước hắn từng đến đó, chỉ là vì tìm kiếm Lạc Ảnh. Nhưng đoạn đường Vũ Di Sơn cách chỗ này không hề gần, bây giờ Diệp Mặc không có thời gian ngồi máy bay với Nhan Vũ rồi đi từng bước được.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Nhan Vũ còn tưởng Diệp Mặc ghét chỗ đó quá xa, không muốn đi cho lắm, liền nói:
-Diệp tiền bối, thực ra ngồi máy bay cũng không xa lắm, chúng ta có thể...
Diệp Mặc ngắt lời Nhan Vũ:
-Tôi không phải nói là xa…
Lời vẫn chưa nói hết, Diệp Mặc đứng ở chỗ Nhan Vũ không nhìn thấy, đánh cô ngất xỉu luôn. Nếu ngồi máy bay đi, đối với Diệp Mặc mà nói rất phiền toái, chi bằng phi kiếm đi cho đơn giản.
Muốn để Nhan Vũ không biết hắn bay đi, chỉ có thể đánh ngất cô.
Sau khi Nhan Vũ bị đánh ngất, Diệp Mặc thu dây thừng lại, rồi mới ôm lấy Nhan Vũ bước lên phi kiếm, bay nhanh đến Vũ Di Sơn.
Mấy phút sau, Diệp Mặc đã có mặt ở trong phạm vi Vũ Di Sơn, sau đó tìm một nơi yên tĩnh đặt Nhan Vũ xuống, hắn bắt đầu luyện đan. Hắn tin với thủ đoạn của mình, tiểu ni cô Nhan Vũ chắc chắn sẽ ngủ say, điều này cũng có lợi cho cô. Cô đã trải qua biến cố lớn của sư môn, vả lại còn chứng kiến sư tỷ bị giết, nếu tiếp tục cố gắng gượng như vậy, cô sẽ không chịu được, chi bằng để cô ngủ một giấc say.
Sau gần mười tiếng liên tục, Diệp Mặc đã luyện được hai lò Liên Sinh Đan và mấy viên chữa thương hoàn bình thường. Còn Tinh Nguyên Đan còn thiếu vài dược liệu hỗ trợ thay thế.
Nhan Vũ mở mắt, phát hiện mình đã ngủ từ lúc nào, giật mình ngạc nhiên, vội vàng nhổm dậy, nhìn thấy đám cỏ khô dưới mình thì đoán ngay là do Diệp Mặc trải xuống.
-Cô tỉnh rồi, bây giờ chúng ta đến môn phái cô thôi.
Lúc này Diệp Mặc đi đến.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương