Kiếm quang vô cùng vô tận, liên miên bất tuyệt đột ngột ngừng phắt lại, dường như đối phương không thể điều khiển kiếm thuật điên cuồng như vậy thêm nữa. Lập tức có tên vảm thấy vui mừng, vừa muốn phản kích, nhưng nháy mắt kiếm quang lại bạo phát càng điên cuồng đáng sợ hơn trước, lập tức lại có tiếng kêu thảm vang lên.
Dư Tắc Thành dùng hết toàn lực, phát huy Ngự Kiếm thuật của mình tới cực hạn. Công kích, công kích, lại công kích, công kích vô cùng vô tận thành quả tu luyện mấy ngày qua tuôn ra ào ạt, không hề giữ lại chút thực lực nào, chỉ biết có một chữ công kích.
Mãi đến khi chân khí hao sạch, sức lực dùng hết, kiếm quang vô cùng vô tận này hoàn toàn biến mất. Dư Tắc Thành mới nhìn lại địch nhân. Lúc này chúng chỉ còn lại mười sáu mạng, mười tám tên khác đã chết dưới đợt kiếm quang điên cuồng vừa rồi của mình.
Dư Tắc Thành đã không còn sức lực ngự kiếm, nhìn lại thành quả khi nãy của mình. Có khoảng mười tám tên xấp xỉ với mình bị mình giết chết, có thể nói rằng thành tích này đáng để mình kiêu ngạo.
Bốn tên Thần Vương vẫn còn sống sót, trước mặt địch nhân là cường giả như vậy, ai nấy đều ngự pháp khí phi kiếm của mình, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Dư Tắc Thành.
Thí luyện đã chấm dứt, Dư Tắc Thành đột ngột mở banh ngực áo ra, quát lớn:
- Thế giới Bàn Cổ, nuốt nhà lao Thái Huyền này cho ta!
Lập tức ngực Dư Tắc Thành toát ra hào quang vô tận. Hào quang này lan tràn ra ngoài giống như thủy ngân, lan tràn ra phía ngoài không tiếng động, nhưng đến chỗ nào, chỗ ấy trở thành một màu như bạc.
Bất chợt Không Sa Vương thét lớn, nhảy thẳng lên không. Chỉ nghe ầm một tiếng, không gian trên cao bị Không Sa Vương va phải lộ ra một lỗ thủng thật lớn do vết kiếm gây ra, vết kiếm ấy có ấn ký đặc thù của Hiên Viên kiếm phái, hẳn là vị trí mà ba ngày trước bọn Thành Lam đột phá chạy trốn. Tên Không Sa Vương vô cùng quen thuộc với cảm ứng không gian, cho nên lập tức đột phá theo lỗ thủng kia chạy trốn trước tiên.
Đám Yêu Vương còn lại cùng phát hiện điểm khác thường, Côn Bằng Vương rống to, đánh ra một quyền. Cả một vùng trời đất này dường như bị búa tạ đánh trúng, dường như muốn sụp đổ. Nhưng hết thảy đã muộn, cả nhà lao Thái Huyền này đã bị luồng hào quang từ ngực Dư Tắc Thành phát ra bao trùm, nháy mắt cả không gian này bị thế giới Bàn Cổ nuốt chửng, hấp thu tất cả Yêu Vương, hải yêu bên trong.
Sau khi nuốt chửng nhà lao Thái Huyền này, Dư Tắc Thành lập tức tiến vào thế giới Bàn Cổ. Cho dù Không Sa Vương vẫn còn ở gần đó hắn cùng đành phải làm như vậy. Đám Yêu Vương này không giống như những hải yêu khác, có được lực lượng vô cùng, không cẩn thận sẽ phá hỏng thế giới Bàn Cổ của mình.
Quả nhiên mười một địch nhân còn sót lại đều bị khóa giữa không trung, nhưng vì bọn chúng liều mạng giãy dụa, không gian đã xuất hiện đấu hiệu bất ổn. Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào bèn chỉ bọn chúng nói:
- Cắn nuốt toàn bộ, phân giải bọn chúng!
Lập tức mười một tên địch bị kéo vào trong màn sương đen, màn sương đen quay cuồng kịch liệt, dao động cao thấp. Dư Tắc Thành chạy tới hồ nước, bắt đầu uống ừng ực linh tửu để bổ sung chân nguyên lực tiêu hao hầu như hết sạch.
Màn sương đen dao động quay cuồng như vậy khoảng trăm lần hô hấp, lúc này mới dần dần bình ổn lại. Sau đó thế giới Bàn Cổ dùng thần thức truyền ra:
- Phát hiện huyết mạch thượng cổ Man Hoang thần thú, có cần tiến hành phản tổ quy nguyên hay không?
Dư Tắc Thành kêu:
- Hay lắm, lập tức tiến hành.
Thế giới Bàn Cổ lại truyền thần thức tiếp:
- Đã được huyết mạch thượng cổ thần thú Hồng Hoang, lấy ra phát hiện thủy sản các loại Vấn Đề Ngư, Doanh Ngư, Hổ Giao, Xích Nhuyễn, Toàn Quy, Côn Bằng. Xin hỏi có đưa vào hệ thống thế giới Bàn Cổ hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Lập tức đưa vào.
Sau đó thế giới Bàn Cổ lại truyền thần thức:
- Phát hiện thủy sản Kim Thương Ngư Tinh, Hắc Thạch Ban Ngư, Tiểu Hoàng Hoa Ngư, Tiêm Đầu Yến Trập Phi Ngư, Văn Ngư. Xin hỏi có đưa vào hệ thống thế giới Bàn Cổ hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đưa vào.
Lập tức mặt hồ kêu ầm một tiếng, sinh ra mười một xoáy nước, đại quân thủy sản gia tăng mười một loại. Dư Tắc Thành không rảnh quan sát, vội vàng rời khỏi thế giới Bàn Cổ, trở về bản thể.
Mất thời gian chừng ba phần chung (phút), Dư Tắc Thành vẫn không nhúc nhích, lơ lửng trên không. Trong hai phần chung đầu, dao động sinh ra do không gian bị cắn nuốt vẫn còn. Sau đó tuy rằng dao động biến mất, nhưng có đánh chết. Không Sa Vương cũng không dám tới gần Dư Tắc Thành.
Một đòn vừa rồi đã khiến cho y vô cùng run sợ. Sở trường của y là pháp thuật không gian, nhưng không gian này lại bị nuốt chửng ngay trước mặt y, chuyện này đã hoàn toàn ra ngoài tầm hiểu biết của Không Sa Vương. Đối với chuyện này, hiện tại lòng y vẫn còn cảm thấy sợ hãi, làm sao dám tiếp tục công kích Dư Tắc Thành. Hắn đã hoàn toàn mất đi lòng can đảm, trở thành chó nhà có tang.
Nhà lao Thái Huyền vừa bị thế giới Bàn Cổ thu, lập tức cả mảng hải vụ biến mất. Trong phạm vi này lập tức mất đi hàng chục thước nước biển, lập tức nước biển ở nơi khác đổ ngược về nơi này, hình thành một xoáy nước nho nhỏ.
Trên một hải đảo cách đó không xa, có mười mấy Nhân Ngư xinh đẹp sinh sống, lúc này cả bọn đang trừng mắt tức giận nhìn Dư Tắc Thành. Các nàng này không ngờ đám Thần Vương vốn như thần tiên trong mắt bọn họ đã biến mất tất cả, chỉ còn lại mỗi mình kẻ thù này.
Đằng nào cùng là bắt, sao lại tha cho các ngươi... Dư Tắc Thành lập tức chuyển kiếm quang, mười năm Nhân Ngư kia bị kiếm quang bao lấy, sau đó Dư Tắc Thành kéo mạnh một cái, cho hết tất cả vào trong thế giới Bàn Cổ.
Thời gian gần đây Dư Tắc Thành không ngừng sử dụng thế giới Bàn Cổ hấp thu kẻ địch bên ngoài, dần dần hắn tổng kết được một quy luật. Chính là đám sinh linh Hải tộc như Côn Bằng Vương, Không Sa Vương, nếu mình muốn bắt chúng vào trong thế giới Bàn Cổ, vậy phải dùng kiếm quang bao vây chúng, làm như vậy có nghĩa là mình đã khống chế sinh tử của chúng. Bởi vì chỉ cần kiếm quang khẽ động, chúng sẽ bị cắt thành từng mảnh. Chỉ có như vậy, mình mới có thể kéo chúng vào trong thế giới Bàn Cổ.
Sau khi bắt xong mười năm Nhân Ngư, lần này xem như Dư Tắc Thành thu hoạch khá nhiều, bèn lập tức ngự kiếm rời khỏi nơi này.
Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được Không Sa Vương đang theo xa xa hắn, nhưng Dư Tắc Thành không hề e ngại. Hiện tại Không Sa Vương đã hồn phi phách tán, không còn ý chí chiến đấu. một địch nhân như vậy đã không còn ý nghĩa chiến đấu.
Dư Tắc Thành ngự kiếm trở về, dọc đường bình an. Trở về tới sào huyệt của mình, Cốt Luân Tề Văn vẫn còn chưa tỉnh. Thành Lam thì đã khôi phục được phân nửa. Vừa thấy Dư Tắc Thành trở về, y cất tiếng kêu to:
- Sư huynh, chúng ta nghiên cứu thử xem làm thế nào để phá pháp bảo không gian kia.
Dư Tắc Thành cười ha hả:
- Không cần, nó đã bị ta dùng thần lôi cho nổ tung, không còn pháp bảo này nữa.
Dư Tắc Thành đổ thắng lợi của mình cho thần lôi, tránh cho Thành Lam nghi ngờ. Sau đó hắn trở về chỗ mình, vội vàng tiến vào trong thế giới Bàn Cổ, quan sát thu hoạch của mình.
Lần này đặc biệt bắt được mười một loại thủy sản, trong đó có sáu loại thủy sản Hồng Hoang, Dư Tắc Thành cao hứng vô cùng.
Hắn vào thế giới nước, chạy thẳng tới hồ nước, chỉ thấy mười một vùng nước nuôi dưỡng đã hình thành, mỗi vùng chừng mười thước. Những vùng nước nuôi dưỡng này có vùng được đặt ngang nhau, có vùng được chia ô tách biệt, an bày như vậy là có nguyên nhân.
Vùng nước được đặt ngang hàng, nước trong hai vùng có thể trao đổi cho nhau, có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, cho nên an bày cùng chỗ. Có vùng nước cần tách ra rất xa, để tránh ảnh hường lẫn nhau.
Lần này loại thủy sản Hồng Hoang có được Vấn Đề Ngư, Doanh Ngư, Hổ Giao, Xích Nhuyễn, Toàn Quy, Côn Bằng, số thủy sản này con nào con nấy to lớn vô cùng, nhưng nhờ vùng nước nuôi dưỡng có không gian thần thông, cho nên dù là Côn Bằng lớn nhất ở vùng nước này, cũng có thể sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.
Vấn Đề Ngư có hai con thân dài hai thước, mình cá sấu chân rắn, mắt như mắt ngựa, toát ra một cỗ khí tức hung sát.
Doanh Ngư có tổng cộng bốn con, thân dài ba thước, mình cá cánh chim, tiếng kêu như uyên ương. Bình thường ít khi xuất hiện, nó xuất hiện ở đâu là nơi đó có hồng thủy, hiện tại không ngừng phun nước trong vùng nước này, đây là thần thông của nó.
Hổ Giao là một loại giao long, có hai con. mình cá đuôi rắn, tiếng kêu như uyên ương, ở dưới nước toát ra Long uy mạnh mè.
Xích Nhuyễn có hai con, giống như kỳ nhông, mình cá, mặt người, có bốn chân, đuôi dài. có thể leo cây, nhìn bề ngoài vô cùng xinh đẹp.
Toàn Quy có hai con, hình dáng như rùa nhưng đầu chim, tiếng kêu của nó nghe như xé gỗ. Mai trên lưng nó giúp tránh pháp thuật hệ Âm (âm thanh) công kích, tai nghe được.
Côn Bằng chỉ có một con, thể hình chân chính của nó to chừng trăm trượng. Khác với các loài khác, dường như nó vẫn còn giữ được thần thức, nhìn thấy Dư Tắc Thành tỏ ra tức giận vô cùng, xông về phía hắn.
Nhưng trong vùng nước này, Dư Tắc Thành lại thấy nó chỉ to chừng năm tấc, nên chỉ cười:
- Ở địa bàn của ta mà còn hung hăng như vậy, nếu ngươi không còn thần thức, vậy có thể sống ở đây yên ổn cả đời, nếu ngươi còn sót thần thức, vậy chớ trách ta.
- Thế giới nước, tra tấn hành hạ nó cho ta! Trước hết bỏ đói nó, để khi đói nó sẽ ăn bùn đất, lúc ấy hãy cho nó chút thức ăn để cầm cự, để nó biết mùi vị ăn đất uống nước là thế nào. Cho nó nếm mùi nước nóng nước lạnh thay đổi liên tục, dạy dỗ nó một phen. Lần sau ta tới, để xem nó còn dám hung hăng như vậy nữa không!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dứt lời. Dư Tắc Thành nhìn về phía vùng nước gần đó. Những Kim Thương Ngư Tinh, Hắc Thạch Ban Ngư, Tiểu Hoàng Hoa Ngư, Tiêm Đầu Yến Trập Phi Ngư, Văn Ngư đều là loài cá thông thường, lúc này đang sống vui vẻ dưới hồ. Dư Tắc Thành không khỏi hơi hối hận, mười mấy địch nhân đã bị mình giết chết, nếu lúc ấy vất vào đây, có lẽ đã tăng thêm không ít thủy sản.
Nhưng hắn nghĩ lại. lòng tham không đáy, như bây giờ cũng tốt, không nên quá tham lam, con người ta phải biết tri túc thường lạc.
Sau khi xử lý xong đám hải ngư này, Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn mười năm Nhân Ngư bị trói trên không:
- Thế giới Bàn Cổ, xử lý đám Nhân Ngư này một chút cho ta. Tốt nhất không nên xử lý như đám Bạng Tinh mỹ nhân, hoàn nguyên thành Bạng Tinh Bối Phiến. Ta muốn các nàng còn có thể ca hát cho ta nghe.
Lập tức thế giới Bàn Cổ bắn ra một đạo hào quang, ở một bên của thế giới nước, một khối đài đá bị tách ra, hóa thành một hòn đảo trong hồ. Đảo này to chừng ba thước, vùng nước xung quanh cũng rộng chừng mười thước, hình thành một khu vực riêng rẽ. Sau đó mười năm Nhân Ngư này bay vào trong khu vực ấy, lập tức biến thành một đám Nhân Ngư chỉ to bằng ngón tay cái.
Đám Nhân Ngư này đã vào vùng nuôi dưỡng, Dư Tắc Thành bèn nói với các nàng:
- Từ nay về sau, nơi này là một vùng trời đất của các ngươi, các ngươi có thể sống ở đây mà không có kẻ thù, không hề nguy hiếm. Để báo ân ta, các ngươi hãy ngoan ngoãn ca hát cho ta ngay tức khắc!
Đám Nhân Ngư này không hề có chút chiến lực nào, ở dưới biển là chủng tộc mặc tình cho các loài khác giày xéo, chuyên quy phục cường giả. Đối với các nàng, Dư Tắc Thành chính là chủ nhân mới, lập tức tiếng hát vang lên, tiếng hát tuyệt vời vang vang khắp trong thế giới Bàn Cổ.
Xử lý xong mọi việc, Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm kê vật phấm, xử lý số phi kiếm và pháp khí của địch nhân bị mình giết chết. Có vết xe đổ của Đại Lực Thần Vương, cho nên Dư Tắc Thành đặc biệt cẩn thận, lần này thu hoạch rất khá, chuyến đi này không tệ chút nào.
Sau khi xử lý xong. Dư Tắc Thành được hai trăm mười tám thanh phi kiếm do các tộc hải yêu luyện chế. Bởi vì bộ tộc Kiếm Ngư đều sử dụng bốn mươi chín thanh phi kiếm, cho nên mới có thu hoạch nhiều như vậy. Trong đó có ba mươi sáu phi kiếm lục giai, còn lại toàn là phi kiếm Ngũ giai. Đối với Dư Tắc Thành, số phi kiếm này đủ cho hắn sử dụng tới cảnh giới Kim Đan.
Ngoài ra còn có mười năm món pháp khí, đối với số pháp khí này, Dư Tắc Thành hiểu biết rất ít. vốn hắn là kiếm tu, không có hứng thú nhiều lắm với pháp khí.
Còn có rất nhiều hải linh, khoáng thạch, một đống tạp vật linh tinh, Dư Tắc Thành cất sang một bên, nói không chừng trong đó có thứ gì tốt mà mình không biết.
Những phi kiếm kia, Dư Tắc Thành cho hết vào thế giới lửa tế luyện, gạn lọc tạp chất, lấy được tinh hoa, tương lai sử dụng rất tốt.
Ngày hôm sau Cốt Luân Tề Văn tỉnh lại, ngày kế ba người lại đại chiến Nam Hải, chiến đấu cùng đám Yêu Vương kia. Gặp phải Chương Ngư Thần Vương, Tử Sam Long Vương, Thôn Hải Long Vương, Phiên Hải Long Vương, ba người đại bại chạy về. Sau khi dưỡng thương nửa tháng, tiếp tục tái chiến.
Cứ như vậy, ba ngày bọn họ đánh một trận nhỏ, mười ngày đánh một trận lớn, ba người chiến đấu hăng say, có khi thắng cũng có khi bại, bất quá lục tục lại đánh chết được hai tên Thần Vương. Cứ như vậy Thu đi Đông tới, Đông qua Xuân lại, mùa Hạ mưa dầm, trận chiến này đã kéo dài một năm trời.
Rốt cục ngày hôm đó, Thành Lam đại chiến Tử Sam Long Vương. Hai người bọn họ trong một năm qua đã gặp nhau gần trăm trận, rốt cục kiếm thuật Thành Lam đại thành, đánh ngã Tử Sam Long Vương. Nhưng không biết vì sao Thành Lam lại không giết nàng, mà thả cho nàng trở về Nam Hải.
Sau trận chiến này, trên mặt Nam Hải không còn thấy bóng hải yêu, ba người Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành trên Nam Hải không thấy ai ngăn cản nữa. Ba người bọn họ hoành hành Nam Hải, không còn hải yêu nào là địch thủ.
Khổ chiến một năm, rốt cục cùng giành thắng lợi, ba người Dư Tắc Thành cười ha hả trên mặt biển, rốt cục cùng đánh cho mười tám nhà Yêu Vương phải ngoan ngoãn trốn dưới nước không dám ló đầu lên.
Ba người ngự kiếm bay vòng vòng trên Nam Hải suốt một ngày, nhưng không đứng trên phi kiếm, mà là nằm nghiêng, lấy tay chống đầu. thật sự là hết sức oai phong.
Thấy không còn Hải tộc xuất hiện, ba người cảm thấy hài lòng thỏa mãn, lúc này mới nhớ ra cùng đã đến lúc nên trở về Hiên Viên kiếm phái. Ba người bọn họ đã sớm đạt tới trình độ nâng cao cảnh giới, nhưng ai nấy đều cưỡng chế tu vi. Cưỡng chế như vậy cùng đã hơn nửa năm qua, hiện tại kiếm thuật của bọn họ đã đạt tới mức lư hỏa thuần thanh, cần học kiếm thuật mới.
Thành tích lớn nhất của bọn họ là biến bốn môn pháp quyết Nạp Hải Thôn Thiên khí, Linh Cưu Dẫn Sinh Quyết. Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, Tam Tâm Nhị Ý quyết trở thành bản năng sinh mạnh của mình. Lúc đối địch hoàn toàn không cần cố ý sử dụng, chỉ theo bản năng xuất ra Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết tìm kiếm địch nhân, dùng Linh Cưu Dẫn Sinh Quyết đánh chết cường địch hấp thu nguyên lực, hết thảy trở nên hết sức bình thường.
Ngoài ra bọn họ còn thu hoạch được rất nhiều chiến lợi phẩm. Phi kiếm, pháp khí của hải yêu nơi này có rất nhiều, ba người Dư Tắc Thành chiến đấu cùng với chúng, thu được vô số phi kiếm pháp khí, mỗi người có vài trăm món, cũng đủ cho bọn họ sử dụng tới cảnh giới Kim Đan.
Đến lúc sắp rời đi. Thành Lam chớp chớp mắt:
- Chúng ta phải đi rồi, hiện tại chúng ta bay lên không rót xuống một bát nước trong người, xem như để lại một kỷ niệm...
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:
- Sì khả sát bất khả nhục, không được.
Thành Lam nói:
- Cái gì mà được với không, để đệ làm cho.
Dứt lời, y bay lên không tưới nước xuống Nam Hải. Đột nhiên dưới biển truyền lên một uy áp vô cùng kinh khủng, uy áp này tương đương với Kim Đan Chân Nhân. Lập tức Thành Lam từ trên không ngã xuống, bát nước của y tưới ướt đẫm cả quần.
Một đạo thần thức dưới biển truyền lên:
- Không nên khinh người quá đáng, đám tiểu bối các ngươi hiện tại bắt đầu tiến vào bước thứ hai thí luyện đi thôi công phòng dưới nước.
Dứt lời, uy áp kia kéo ba người Dư Tắc Thành xuống biển. Nếu thật sự xuống dưới, coi như phen này bọn họ cửu tử nhất sinh.
Bất chợt ở đại lục Nguyên châu xa xa có một đạo uy áp Kim Đan Chân Nhân truyền đến, tức thì xua tan uy áp ở đây. Uy áp kia rõ ràng là do Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái phóng xuất, thì ra trước nay vẫn có Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái nấp ở một nơi bí mật gần đó, âm thầm bảo vệ bọn Dư Tắc Thành.
Cường giả dưới biển phát hiện ý định của mình đã bị phá hoại, bèn cất tiếng truyền âm biện bạch:
- Theo như trình tự từ trước tới nay, hiện tại hẳn nên tiến vào bước thứ hai công phòng dưới nước, không phải là ta cố ý ức hiếp tiểu bối.
Uy áp của Kim Đan Chân Nhân Hiên Viên kiếm phái cùng biến mất, ngươi bất động thì ta bất động.
Dư Tắc Thành đảo mắt một vòng, dường như người này rất coi trọng thể diện, hắn bèn nói:
- Chúng ta cũng không phải là kẻ tham gia thí luyện gì cả. Chúng ta đi ngang nơi này, kết quả bị Tử Sam Long Vương của các vị đánh hỏng phi xa. Chẳng những bọn họ muốn cướp phi xa của chúng ta, còn muốn giết người cướp của cho nên chúng ta bị bắt buộc ở lại đây, ngoài tự bảo vệ mình ra còn muốn đòi lại chút công bằng.
- Chẳng lẽ cả Tử Long Thần nhất tộc đều là phường vô lại, cướp không được lập tức muốn giết người diệt khẩu hay sao? Đánh hỏng phi xa của người ta không chịu bồi thường, chuyện này còn có thiên lý hay sao? Sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi thông cáo cho các môn phái khác biết. Tử Long Thần nhất tộc cướp của giết người, vô cùng hẹp hỏi nhỏ mọn, Long Thần Nam Hải chính là đại cường đạo....
Dư Tắc Thành nói như vậy chính là muốn dùng miệng lưỡi giết chết Tử Long Thần, lập tức cường giả hải yêu dưới biển trở nên hết sức khẩn trương. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lọt vào tai Thương Khung hải, địch nhân của mình mượn tin tức này công kích chính mình, lỗ tai của Tử Long Thần lại rất mềm, vậy rất có thể dẫn đến cảnh tan nhà nát cửa.
Y bèn truyền âm nói:
- Đừng kêu nữa, không phải chỉ là một phi xa Man tộc bị hỏng sao, ta cho mỗi người các ngươi một chiếc...
Thấy cường giả dưới biển bằng lòng đền cho mỗi người một phi xa, lập tức ba người Dư Tắc Thành vô cùng vui mừng hớn hở.
Dư Tắc Thành khẩn trương nói:
- Quả nhiên Tử Long Thần bệ hạ thật là khẳng khái, khiến bọn ta kính phục vô cùng, thật sự hết sức bất ngờ. Xin tiền bối bất tất phải nhọc lòng, có ba phi xa này, chúng ta sẽ bay hết tốc độ khắp Tu Tiên Giới để truyền bá uy danh của Tử Long Thần bệ hạ. Tốt hơn hết là phi xa này không nên có vấn đề gì, cũng không nên thuộc loại quá phổ thông, bằng không khi chúng ta sử dụng sẽ bị người khác chê cười, làm mất mặt Tử Long Thần bệ hạ. Số phi xa này đại biểu cho thể diện và thực lực của Tử Long Thần nhất tộc ở Thương Khung hải...
Dư Tắc Thành bắt đầu buông lời khoác lác, cột chặt liên hệ giữa phi xa và thể diện của Tử Long Thần. Lập tức cường giả dưới biển kia hồi lâu không nói nên lời, bất chợt mặt biển nổi sóng, ba chiếc phi xa bay ra.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phi xa này hết sức xa hoa, thân xe đài ba trượng toát ra một cỗ long uy hùng mạnh. Thân xe thon dài có màu tím đỏ tay vịn được điêu khắc tinh tế. nhìn bề ngoài hết sức xa hoa. Nhưng xa hoa nhất là phi xa này do tám con giao long kéo. những giao long này cao chừng ba trượng, lơ lửng giữa không trung, thân thể đen kịt làm cho người ta nhìn thấy liền cảm nhận được đầy khí thế.
Lập tức cả ba người Dư Tắc Thành há mồm kinh ngạc, phi xa này cũng quá uy nghiêm, ba người ngây người ra nhịn một lúc lâu, sau đó mới có thể khôi phục tinh thần lại.
Thấy biểu hiện của bọn họ, cường giả dưới biển lúc này mới tỏ ra bình tĩnh lại:
- Đây là ô Giao Bích Hải Chu, là phi xa loại kém nhất của Tử Long Thần bệ hạ mỗi người một chiếc. Được rồi, các ngươi rời khỏi Nam Hải đi thôi.
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ tiền bối.
Lời này của hắn là thật lòng thật dạ, giết nhiều con cháu hậu bối của người ta như vậy còn được một chiếc phi xa hảo hạng, thật sự là hơi xấu hổ.
Dư Tắc Thành sờ vào phi xa, vừa tiếp xúc đã có cảm giác tâm huyết giao hòa. Phi xa này đã nhận Dư Tắc Thành làm chủ nhân hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Lập tức cửa xe mở ra Dư Tắc Thành tiến vào chỉ thấy cách bài trí bên trong vô cùng quen thuộc, có thể thấy pháp thuật luyện chế xe này nằm trong hệ thống tiên thuật của Tu Tiên Giới thế giới Thương Khung. Dựa theo kinh nghiệm trước kia. Dư Tắc Thành đi đến vị trí trước xe tìm lò luyện trung tâm của xe này.
Dư Tắc Thành tìm một lúc, lập tức kích hoạt một cơ quan, lò luyện trung tâm xuất hiện, giống như một con rồng đang nằm, đầu rồng nằm ở trung tâm, miệng rồng ngửa lên trên há to.
Dư Tắc Thành quan sát lò luyện trung tâm này, quả nhiên thuộc loại phi xa thông thường chỉ cần cho linh thạch vào là hoạt động. Hắn bèn lấy trong thế giới Bàn Cổ ra mười viên linh thạch trung phẩm cho vào miệng rồng, lập tức thân hình rồng dần dần sáng lên.
Theo ánh sáng của nó trong xe cũng bắt đầu toát ra hào quang đủ màu, không gian bắt đầu khuếch đại không khí trở nên ẩm ướt tiên âm vang lên nhiều cơ quan cấm chế trong xe dần dần kích hoạt.
Nhưng mười viên linh thạch trung phẩm này chỉ làm cho thân hình rồng sáng lên một nửa. Dư Tắc Thành không thể không lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm nữa cho vào miệng rồng. Lòng hắn thầm nghĩ xe này vô cùng hao tốn linh thạch, phải chăng tên khốn kiếp kia muốn dùng phi xa này làm cho mình nghèo đi?
Mười viên linh thạch vừa vào miệng rồng, lập tức phi xa khởi động, tám ô Giao bên ngoài bắt đầu hoạt động, phi xa này đã có thể phi hành. Dư Tắc Thành chỉ về phía trước, lập tức tám giao long kéo xe bắt đầu chạy như điên. tốc độ nhanh như gió cuốn. Nếu so với Long Cốt Phàm Đĩnh lúc trước của Dư Tắc Thành, thật sự phi xa này oai phong hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt, phi xa bay nhanh như chớp đưa ba người Dư Tắc Thành ra khỏi phạm vi Nam Hải, bay về phía lãnh thổ Nguyên châu, thẳng đến vị trí của vị tiền bối Hiên Viên kiếm phái vừa phóng xuất uy áp Kim Đan khi nãy. Nếu không có tiền bối bản phái trấn thủ. có lẽ vừa rồi ba người Dư Tắc Thành đã bị cường giả hải yêu kéo xuống dưới biển, ắt dữ nhiều lành ít.
Bên bờ Nam Hải, trên một vách núi cao có một vị Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái đang đứng sừng sững nơi đó. Lão nhân này có râu ba chòm dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Gió nhẹ thổi pháp y lão bay phất phơ toát ra khí thế của tiền bối cao nhân.
Dư Tắc Thành điều khiển phóng xuất bay tới trước mặt lão đáp xuống bước ra ngoài, cung kính thi lễ:
- Dư Tắc Thành bái kiến sư thúc, tạ ơn sư thúc cứu mạng.
Thành Lam, Cốt Luân Tề Văn cũng bái tạ vị sư thúc kia chỉ cười nói:
- Không cần cảm tạ, may mà gặp dịp, ta chỉ thi hành nhiệm vụ môn phái mà thôi.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Xin hỏi sư thúc cao tánh đại danh, ở đây bảo vệ ba người chúng con đã bao lâu?
Vị sư thúc nọ cười nói:
- Ta là Thanh Diêu Tử Vô Quang Chân Nhân, chủ trì Thiên Diệu sơn ở Minh châu. Ba người các con dừng lại đây ba tháng, lửa hồn đăng thỉnh thoảng biến hóa. có thể thấy rằng đã bị vây khốn trong trạng thái chiến đấu. Vì vậy cơ chế bảo vệ của môn phái khởi động, ta mới nhận nhiệm vụ này, ở đây đã được chín tháng qua. Hiện tại rốt cục nhiệm vụ chấm dứt, ta sẽ trở về Thiên Diệu sơn các con cũng về sư môn đi thôi.
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ Vô Quang sư thúc, nếu không có người, tên cường giả hải yêu kia nhất định đã hạ độc thủ với ba người chúng con thật sự là dữ nhiều lành ít.
Vô Quang Chân Nhân nói:
- Thật ra chuyện mà Thành Lam sư điệt làm đã kích thích đối phương, nếu không cũng không xảy ra chuyện như vậy. Nói không chừng các con giết càng nhiều Thần Vương, tên cường giả kia càng cao hứng. Tranh đấu nội bộ của Hải tộc ở Thương Khung hải nghe đâu cũng kịch liệt vô cùng.
Thành Lam nghe vậy lập tức cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi. Vô Quang Chân Nhân nói tiếp:
- Bất quá tên khốn này vô cùng hẹp hỏi nhỏ mọn, y đã âm thầm động tay chân vào phi xa này sau này ba người các con điều khiển nó phải ngàn vạn lần cẩn thận mới được.
Dư Tắc Thành nghe vậy cả kinh, vội vàng hỏi lại:
- Sư thúc, y đã động tay chân vào phi xa thế nào vậy, phải chăng đã âm thầm bày ra cơ quan cấm chế gì đó?
Vô Quang Chân Nhân lắc đầu:
- Tám ô Giao kéo xe này đã hòa hợp với phi xa thành vật chết, ba người các con điều khiển phi xa chạy được ba ngàn dặm sẽ phải nghỉ ngơi một ngày. Nếu như chạy quá ba ngàn dặm. Bản tính ô Giao sẽ hồi phục, với tu vi các con hiện tại không thể trấn áp được chúng, rất dễ dàng dẫn tới tai nạn.
- Thật ra phi xa này chỉ có Kim Đan Chân Nhân mới có thể điều khiển, mục đích y cho các con là vì muốn các con hứng chịu nỗi khổ mỗi ngày chỉ có thể điều khiển ba ngàn dặm, phần còn lại trong ngày có muốn sử dụng cũng không được nữa. Ngoài ra mỗi ngày xe này cần rất nhiều linh thạch, mỗi năm như vậy cần có ít nhất hai ngàn linh thạch. Đây không phải là con số nhỏ, y lợi dụng điểm này muốn làm tiêu hao linh thạch của các con coi như để trả thù.
Lúc này ba người Dư Tắc Thành mới biết chân tướng sự tình, ai nấy nhìn nhau không nói nên lời. Vô Quang Chân Nhân lại nói:
- Được rồi, lần này ta đã hoàn thành nhiệm vụ, phải trở về. Ba người các con lên đường đi, không nên trì hoãn dọc đường, nên sớm trở về môn phái.
Dứt lời, Vô Quang Chân Nhân ngự kiếm bay lên, nháy mắt kiếm khí trên người lão hóa thành một con cưu gáy lên một tiếng, lập tức đã biến mất phía chân trời, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Ba người Dư Tắc Thành ngơ ngác nhìn nhau. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Chúng ta cũng đi thôi, không nên dùng phi xa này một lúc, mà thay phiên sử dụng. Mỗi người ba ngàn dặm, một ngày không phải bay được chín ngàn dặm sao?
Lập tức hai người Thành Lam gật đầu cười ha hả, sau đó thu hồi Ô Giao Bích Hải Chu của mình. Dư Tắc Thành điều khiển Ô Giao Bích Hải Chu của mình trước, điều khiển phi xa này quả thật có cảm giác vô cùng thoải mái. Tám ô Giao kéo phi xa bay như điên, ngàn dặm nháy mắt mà qua mang theo lôi vân cuồn cuộn. Thật sự là nuốt mây nhả khói, đảo hải bài sơn tung hoành thiên địa.
Dư Tắc Thành chỉ thấy vô cùng thích thú, không hay biết ba ngàn dặm đã qua. Thành Lam bên cạnh bèn nhắc nhỡ:
- Sư huynh... sư huynh... được rồi được rồi hết ba ngàn dặm rồi đó.
Lúc này Dư Tắc Thành mới hồi phục tinh thần, ngừng phi xa lại. Ba người bước xuống thay đổi phi xa, đến lượt Thành Lam điều khiển.
Thành Lam chợt nói
- Đúng rồi, chính ở khu đồi núi này hơn một năm trước, chúng ta đánh chết đệ tử Hà Gian phái, lấy được Xích Diệu Tử Hà đan.
Vừa nghe lời này. Dư Tắc Thành chợt nhớ tới ba người bọn A Ni Na được Bích Linh bảo vệ, đang ở quanh đây chờ mình trở về. Thật là nguy hiểm, hắn đã quên bẵng các nàng.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đúng rồi, có người cần đi nhờ xe. các ngươi chờ ta một chút, để ta xem các nàng ở nơi nào.
Dư Tắc Thành bắt đầu thi triển phép thuật, kết nối với thần thức lưu lại trên người Bích Linh. Trước kia lúc ở Nam Hải, Dư Tắc Thành cũng cảm nhận được vài lần nhưng vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể cảm ứng mỏng manh được rằng các nàng bình yên vô sự. Hiện tại đối phương ngay trong phạm vi vài trăm dặm, lập tức Dư Tắc Thành kết nối thuận lợi với bọn Bích Linh.
Dư Tắc Thành truyền Thần thức của mình mang theo mệnh lệnh, xác định vị trí xong. Thành Lam điều khiển phi xa bay về hướng đó. Chỉ cách các nàng chừng bảy trăm dặm đối với bọn Dư Tắc Thành chỉ là phi hành một lúc mà thôi, nhưng bọn A Ni Na phải hành tẩu mười mấy ngày.
Sông hồ bên dưới lướt về phía sau nhanh như chớp, chỉ trong thoáng chốc, bọn Dư Tắc Thành đã đến nơi hẹn gặp. Chỉ thấy các nàng đang đứng chờ rốt cục bọn Dư Tắc Thành đã tới.
Thành Lam điều khiển phi xa đáp xuống, nhìn thấy phi xa hào hoa do Ô Giao kéo. lập tức ba thiếu nữ tỏ ra vừa kinh vừa sợ.
Dư Tắc Thành mở cửa phi xa bước xuống, người đầu tiên xông tới chính là A Ni Na, nàng vái một vái kêu to:
- Tham kiến chủ nhân.
Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua, bất chợt có cảm giác như trên đầu ba thiếu nữ này có quỷ khí. Hắn ngẫm nghĩ một chút, rất có thể vì sống chung với Bích Linh một thời gian dài cho nên bị nàng lây nhiễm, cũng thôi không để ý.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thành Lam dùng Thần Giác nói:
- Chủ nhân...? Sư huynh lừa được ba vị cô nương dung mạo như hoa này từ khi nào vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đây là người lần trước phát ra thanh âm kêu cứu tế tự trong sơn trại. Nàng muốn nhận ta làm chủ nhân, ta không có cách nào khác...
Thành Lam than dài:
- Ba người chúng ta cũng nhau liều mạng, kết quả huynh thành chủ nhân, hai người chúng ta thành người hầu, thiên lý ở đâu?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ai bảo đệ đi truy sát địch nhân, thiếu nữ này thiên phú kỳ dị, không hề có tu vi, nhưng lại có thể kêu cứu xa trăm dặm. Cho nên ta muốn mang nàng về môn phái, có lẽ tương lai nàng sẽ là sư muội của huynh đệ chúng ta.
Dư Tắc Thành đưa ba nàng lên phi xa, A Ni Na đưa cho hắn một túi trữ vật, chính là túi trữ vật mà Dư Tắc Thành đã đưa cho Bích Linh. Bích Linh đã bảo A Ni Na cuốn mình lại thành cuộn da, cho vào túi trữ vật trả lại Dư Tắc Thành.
Trong túi trữ vật có cuộn da Bích Linh và Cửu Tử Mẫu Âm Lôi, Dư Tắc Thành thu vào thế giới Bàn Cổ.
Mọi người lại lên phi xa, phi xa này do Thành Lam khống chế kêu lên một tiếng. Lập tức Ô Giao Bích Hải Chu này phóng vút lên cao, bay nhanh về phương xa.
Ô Giao Bích Hải Chu xuyên vân phá vụ, bay nhanh trên trời, bay ra khôi phạm vi đại lục Nguyên châu. Trong xe rộng rãi vô cũng, bày trí bên trong chỉ cần chủ nhân tùy ý khởi niệm là có thể như ý muốn. Muốn có bộ dáng thế nào sẽ có thế ấy, điều kiện bắt buộc là phải có đủ linh thạch cung cấp cho nó.
Hiện tại hoàn cảnh trong xe cũng chỉ bình thường, có một pháp trận có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Đôi tỷ muội song sinh theo A Ni Na nhìn qua pháp trận ra ngoài tỏ vẻ vô cũng kinh ngạc, chừng nửa canh giờ sau vẫn chưa chịu rời mắt.
Sau khi các nàng không xem nữa, quay sang nhìn Dư Tắc Thành và Thành Lam, ánh mắt tỏ vẻ hết sức sùng bái. Cốt Luân Tề Văn thì hơi thê thảm chút, ánh mắt các nàng nhìn hắn chỉ tỏ vẻ kinh sợ. Đại chiến năm trước, thân thể Cốt Luân Tề Văn tuy đã tàn phế nhưng vẫn không chết, đã khiến hai thiếu nữ này sợ hãi vô cũng, gần như không xem y là con người nữa.
Ánh mắt sùng bái như vậy rất dễ khiến cho người ta trở nên hưng phắn. Thành Lam dưới ánh mắt này, tâm hổn trở nên lâng lâng, càng điều khiển Ô Giao Bích Hải Chu bay nhanh hơn nữa.
Cứ như vậy, lát sau phi xa Thành Lam đã bay đủ ba ngàn dặm. Chỉ cần vượt qua ba ngàn dặm phi xa sẽ xuất hiện dấu hiệu bất ổn, rung động. Mọi người dừng lại, lúc này mới phát hiện quả nhiên mắt của tám Ô Giao kia phát ra hổng quang, đây là hiện tượng xắp sửa trở nên cuồng bạo.
Lúc này trong xe có thiếu nữ, đương nhiên Thành Lam sẽ không để lộ chuyện này, bèn nói:
- Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ lại đi thôi, hôm nay qua đêm ở đây đi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, phía trước có một ngọn núi cao, cứ nghỉ tại đó đi.
Cho nên phi xa đáp xuống một sơn cốc trong ngọn núi ấy, Dư Tắc Thành đứng quan sát phong cảnh bốn bề, nói:
- Ở nơi này đi, tối nay chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây.
Cốt Luân Tề Văn hừ lạnh một tiếng, mặt đất dưới chân mọi người bắt đầu cuộn lên bùn đất. Chỉ trong thoáng chốc, bùn đất dâng lên ở ba mươi sáu vị trí trong phạm vi trăm thước xung quanh, sau đó linh khí tràn ra ở những vị trí ấy, tự động bày ra một trận pháp phòng ngự, toát ra bên ngoài khí tức kỳ dị. Tất cả động vật độc trùng trong vòng vài dặm phải trốn ra xa. Đây là biểu hiện kiếm trùng của y đã đại thành, lợi dụng kiếm trùng bày trận, mặc tình bố trí một tiểu trận tạm thời.
Thành Lam dùng pháp quyết thu hổi phi xa, ngự kiếm bay lên nói:
- Ta sẽ đi xem có vật săn gì không, một năm qua ăn toàn hải sản, chỉ nghĩ tới thôi đã muốn nôn. Để xem có gấu, hổ gì không, chúng ta sẽ đổi món một bữa.
Dứt lời y bèn bay mất. Dư Tắc Thành lấy ra một động thiên trướng bồng bố trí làm chỗ nghỉ tối nay. Hai tên kia đã có động thiên trướng bồng Dư Tắc Thành tặng, không cần lo cho chúng.
Sau đó Dư Tắc Thành lấy nồi niêu chén bát ra chuẩn bị nấu cơm. Trước khi rời Nam Hải, ba người trở lại động phủ của mình, thanh lý dọn dẹp một phen, sau đó phong bế lại, số nồi niêu chén bát này cũng được Dư Tắc Thành mang theo, quả thật xuất thân trù sư, đi đến nơi đâu cũng mang theo dụng cụ.
Đến lúc Thành Lam trở về, mới phát hiện ra cả ba người không ai còn nhiều linh thạch để đốt lửa.
Tuy rằng mọi người lấy được rất nhiều phi kiếm pháp khí ở Nam Hải, thế nhưng linh thạch càng ngày càng ít. số hải linh Dư Tắc Thành thu được đã bị đài đá hấp thu hết sạch, vốn hắn không để lộ ra chuyện mình thu được hải linh. Tuy rằng thế giới Bàn Cổ của hắn có thể sản xuất ra Hỏa linh thạch và Thủy linh thạch vô hạn, nhưng Dư Tắc Thành cũng không dám để lộ bí mật của mình, cũng đành ra vẻ linh thạch của mình không còn nhiều lắm.
Không bao lâu sau Thành Lam đã bay trở về, trong tay có một con hổ và một con heo rừng. Y ném chúng cho Dư Tắc Thành:
- Sư huynh, để xem tài nghệ của huynh ra sao.
Dư Tắc Thành đón lấy hổ cũng heo rừng:
- Các đệ cứ chờ xem.
Dứt lời bèn ngự kiếm bay lên, cách đó không xa có một con sông nhỏ, Dư Tắc Thành bay tới bờ sông, vung Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ một cái. Tức thì hổ và heo rừng bị treo ngược lên, sau đó hắn lấy phi kiếm ra, bắt đầu lột da chúng.
Trên thân thể hổ không có vết sẹo nào, hẳn đã bị Thành Lam đánh chết, xem ra y muốn lấy da hố này. Dư Tắc Thành lột da hết sức cẩn thận, sau đó thu vào trong túi trữ vật, bắt đầu xẻ thịt hổ. Hắn tách rời thịt- xương, đuôi hổ ra riêng từng phần, thứ nào rác rưởi vứt bỏ, thu lấy những phần hữu dụng.
Xử lý hổ xong, Dư Tắc Thành quay sang xử lý heo rừng. Dư Tắc Thành chặt đầu xẻ thịt, lóc xương, chỉ một lúc sau đã xong việc.
Dư Tắc Thành dọn dẹp hiện trường lấy nước sông rửa phi kiếm sạch sẽ, trở về chỗ của mình. Hắn bắt đầu dùng chân nguyên kích hoạt nồi, lấy nước chuẩn bị làm cơm.
Thật ra Dư Tắc Thành dùng nước trong hồ ở thế giới nước của mình. Nước này có chứa vô số linh khí, dùng nó sẽ vô cũng bổ ích cho thân thể. Tuy rằng trong hồ có mười bốn vùng nước nuôi thủy sản, nhưng nước bẩn do thủy sản sinh ra đã được thế giới Bàn Cổ xử lý, không để thấm ra cả hồ.
Thứ nước có ẩn chứa linh khí này, vốn Dư Tắc Thành đã sử dụng để nấu ăn suốt một năm qua. Nhưng Thành Lam và Cốt Luân Tề Văn vẫn không chú ý tới chuyện này, cho dù phát hiện, cũng cho rằng đó là nhờ bí pháp của Dư Tắc Thành, không tiện dò hỏi.
Dư Tắc Thành lấy thịt heo rừng thắng mỡ, sau đó làm vài món ngon như chân heo nấu tương, đuôi hổ chưng cách thủy, thịt heo rừng rút xương nướng vàng, nạc lưng heo chiên, thịt hổ áp chảo, canh xương hổ... Lập tức trên bàn dùng pháp thuật xây thành xuất hiện mười mấy món ăn, mỗi món đựng trong một chậu to khoảng hơn mười cân.
Tất cả gia vị và muối là do Cốt Luân Tề Văn chế tạo. Một thân y đầy trùng vật, chỉ cần ra lệnh một tiếng, có thể sai khiến vô số trùng tỏa ra tìm tất cả các loại gia vị trong vùng rừng núi mang về. Đồng thời y cũng có các loại pháp thuật có thể tách muối biển ra.
Bàn ghế, dụng cụ là do Cốt Luân Tề Văn thi triển pháp thuật xây dựng nên. Trong bốn tháng ở ngoại môn, y đã học bất cứ pháp thuật gì phục vụ cho chuyện ăn ngủ ngoài trời sau này.
Những dụng cụ vật phẩm này toát ra tinh quang màu bạc, chẳng qua là dùng pháp thuật ngưng kết hơi nước mà thành, một lúc lâu sau sẽ tự động tan đi, chỉ là pháp thuật cơ bản nhất, nhưng cũng khiến cho ba người A Ni Na trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đồ ăn chuẩn bị xong xuôi, Dư Tắc Thành cho tất cả các thứ thịt thừa, đầu heo, đầu hổ vào trong nồi lớn, nấu với lửa lớn. Sau đó không cần ngó tới nó nữa, mọi người bắt đầu ngồi xuống ăn uống.
Mọi người bắt đầu ăn cơm, bọn ba người Dư Tắc Thành đã ăn hải sản hơn một năm qua, hiện tại được ăn thịt heo và hổ, hương vị núi rừng vô cũng ngon miệng, khiến cho bọn họ ăn lấy ăn để.
Thật ra sau khi Trúc Cơ, nhu cầu của người tu tiên với thức ăn đã không còn quan trọng mấy. Thậm chí còn có môn phái đề xuất phương pháp tu luyện ích cốc, không ăn ngũ cốc, không ăn gì cả, nhưng Dư Tắc Thành học được một thân trù nghệ từ Kim di. làm ra thức gì ăn cũng thấy ngon. Chuyện này dần dần cũng ảnh hưởng tới Thành Lam và Cốt Luân Tề Văn, ba người ham ăn như mạng, tuyệt đối không chịu sử dụng phương pháp ích cốc gì đó.
Bọn họ không phát hiện ra, hiện tại cả ba chỉ ăn một bữa cơm mà nuốt chửng khoảng hai trăm cân thịt cả heo lẫn hổ, sức ăn này quả thật không phải của người bình thường. Thật ra đây là thói quen từ khi ở Nam Hải cho tới bây giờ, sau đại chiến Nam Hải nửa năm, bọn họ đã có thể thăng tiến cảnh giới, nhưng nơi đó không an toàn chút nào, cho nên ai nấy đều áp chế, mãi không thăng lên được cảnh giới Tố Thể cao cấp.
Từ đó về sau, càng ngày ba người bọn họ càng ăn nhiều hơn. Trăm cân tôm cua có thể ăn hết sạch, cả ba mạnh ai nấy ăn, không ai để ý đến thay đổi này. Mãi tới hôm nay ăn cũng người bình thường, bọn họ mới phát hiện ra không ngờ mình có thể ăn nhiều như vậy.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ăn được thì cứ việc ăn, bọn họ cũng không để ý quá nhiều. Sau khi ăn xong, Dư Tắc Thành bèn đưa mắt nhìn tới nồi đầu heo đầu hổ cũng các loại thịt vụn, lúc này chúng đã được nấu chín nhừ.
Dư Tắc Thành lấy tay chộp một cái, lập tức tất cả thịt trong nồi bị một trảo của hắn nhấc ra ngoài, sau đó Dư Tắc Thành lấy hết tất cả xương ra, nêm nếm gia vị cho vừa miệng. Hắn lại lấy ra một mảnh vải gói tất cả lại, đi đến bên một tảng đá núi cao bằng đầu người, vung tay chém tảng đá thành hai nửa, giống như một bình đài.
Dư Tắc Thành đặt gói thịt kia lên mặt phẳng vừa tạo ra, lấy một tảng đá lớn đè lên trên, bố trí một pháp thuật bảo vệ. Đến sáng hôm sau, mỡ trong thịt sẽ bị ép ra ngoài, chỉ còn lại bánh thịt đơn thuần, ăn rất ngon. Món này gọi là Hạch Đào Nhục, là một món ngon ở quê nhà Dư Tắc Thành.
Xử lý xong, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, theo như tốc độ hiện tại, chỉ cần bốn năm ngày nữa là có thể trở về Hiên Viên kiếm phái.
Một đêm như vậy trôi qua, sáng hôm sau mặt trời vừa lên, mọi người thức dậy chuẩn bị rời khỏi. Hiện tại Thành Lam đã làm quen với hai tỷ muội song sinh kia, ba người nói chuyện với nhau vô cũng vui vẻ, tâm đầu ý hợp, thỉnh thoảng lại phát ra một tràng cười.
Lần này tới phiên Cốt Luân Tề Văn điều khiến phi xa, mọi người cũng lên Ô Giao Bích Hải Chu nhanh chóng phi hành, bay về phương xa. Rừng núi nhanh chóng lui về phía sau bọn họ, rất nhanh đã bay được ba ngàn dặm. phi xa đáp xuống, chuẩn bị đổi phiên.
Sau khi đáp xuống, đột nhiên Cốt Luân Tề Văn hỏi:
- Dư thúc, hôm qua làm Hạch Đào Nhục, trước khi đi có nhớ mang theo hay không?
Dư Tắc Thành vỗ đùi đánh đét:
- Trời ơi, ta quên mất, vẫn còn để ở chỗ cũ, bây giờ đã bay ra ba ngàn dặm...
Cốt Luân Tề Văn than dài một tiếng, đột ngột trên người y bắn ra vô số hào quang, sáu mươi sáu thanh phi xoa bắn nhanh ra bốn phía. Lập tức cây cối xung quanh bị một đòn này của Cốt Luân Tề Văn đánh nát.
Nháy mắt Dư Tắc Thành và Thành Lam đã ngự kiếm bay lên, bày ra thế trận chiến đấu hình chữ Phẩm, bảo vệ ba thiếu nữ vào trong. Bọn họ cũng không hỏi Cốt Luân Tề Văn nguyên nhân vì sao, bọn họ tin tưởng vào chiến hữu của mình.
Cốt Luân Tề Văn nói:
- Trên đường đi trong phi xa, tiểu điệt vẫn ngửi thấy mùi của Hạch Đào Nhục này. Xuống khỏi phi xa, vẫn ngửi thấy mùi thơm ấy, không thay đổi chút nào. Nói cách khác, từ sáng tới giờ chúng ta không đi tới được chút nào, mà vẫn còn ờ nguyên chỗ cũ!
Cốt Luân Tề Văn vừa dứt lời, lập tức cây cối đá núi ngoài trăm thước bị vỡ nát hóa thành màn sương đen. Một cơn trốt xoáy sương mù đen kịt xuất hiện ngoài trăm thước, bao vây lấy bọn Dư Tắc Thành, dường như bọn họ lạc vào màn sương thường thấy trong núi rừng khi chiều xuống. Thật ra từ sáng tới giờ phi xa bọn họ chỉ bay vòng tròn trong cơn trốt xoáy sương mù kia, hoàn toàn bị mê hoặc.
Mà cách bọn họ chừng trăm thước chính là vị trí mà bọn họ đã ngủ lại đêm qua, cách đó không xa vẫn còn Hạch Đào Nhục mà Dư Tắc Thành chế tạo, được ép dưới tảng đá hệt như tối qua, không hề thay đổi.
Ngoài trăm thước âm u không ánh sáng, vây quanh sáu người là cơn trốt xoáy sương mù đen kịt, toát ra quỷ khí vô tận hết sức rợn người. Pháp thuật như vậy chắc chắn tu sĩ Trúc Cơ không thể nào thao túng, người làm ra chuyện này tối thiểu phải có tu vi Kim Đan mới có thể khống chế pháp thuật hùng mạnh như vậy được.
Tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan có chênh lệch với nhau rất lớn. Nếu như ba người Dư Tắc Thành đạt tới cảnh giới Linh Tịch, kiếm thuật tinh thông như bọn Dạ Hàn Nhất Trúc, như vậy còn có thể đánh được một trận. Nhưng hiện tại ba người chỉ mới đạt tới cảnh giới Tố Thể trung cấp, chênh lệch quá lớn.
Dư Tắc Thành quát lớn:
- Xin hỏi tiền bối, vì sao ngăn đường chúng ta, xin hỏi có gì chỉ giáo?
Trong màn sương đen bất chợt xuất hiện một gương mặt to chừng hai trượng, mặt mày xanh lè hung tợn, nhe răng trắng ởn, hai mắt đỏ ngầu, trên đầu có một cặp sừng quỷ, nhìn qua biết ngay là một gương mặt quỷ kinh khủng. Giọng y âm trầm lạnh lẽo, chẳng khác quỷ khóc lang gào:
- Các ngươi... các ngươi... tàn sát tộc nhân ta trong lãnh địa của ta, ta muốn báo thù cho bọn họ...
Thì ra nơi đây là lãnh địa của Quỷ vương, bọn Dư Tắc Thành xâm nhập nơi này nên đã đắc tội với y. Dư Tắc Thành bèn ôm quyền nói:
- Tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, xin nhận lỗi với tiền bối tại đây. Xin hỏi có cách nào chuộc lỗi chăng?
Gương mặt quỷ rống to:
- Dùng linh dược, đưa ra tất cả linh dược tốt nhất của các ngươi bồi thường cho ta!
Đột nhiên A Ni Na phía sau lên tiếng nói:
- Y đang lừa gạt, ta có thể nghe ra trong giọng nói y đầy vẻ dối trá, y đang gạt chúng ta....
Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện gì, quỷ khí của gương mặt quỷ này rất giống với quỷ khí trên đầu ba người bọn A Ni Na. Lập tức hắn sử một chiêu Kinh Thần Thứ đâm vào ba nàng, chỉ nghe ba nàng thét lên một tiếng đau đớn.
Nháy mắt trên thân thể ba nàng dâng lên một làn khói nhẹ, khói này biến thành mặt quỷ, thét lên một tiếng chói tai, sau đó biến mất. Mặt quỷ này giống hệt như gương mặt quỷ khổng lồ kia, bọn chúng ắt hẳn có cùng nguồn gốc.
Lập tức Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, lên tiếng nói:
- Thì ra là tiền bối Hà Gian phái, chẳng trách giả thần giả quỷ như vậy, thì ra là muốn lừa chúng ta lấy lại Xích Diệu Tử Hà đan, thật sự là làm nhục uy danh Hà Gian phái.
Gương mặt quỷ kia lập tức biến sắc, sau đó hoàn toàn biến mất, bên trong màn sương đen xuất hiện một người thân khoác hồng bào, không thể thấy rõ gương mặt:
- Uy danh Hà Gian phái ư... Hừ, Hà Gian phái đã hoàn toàn tiêu vong chỉ vì mấy tên tiểu quỷ các ngươi, ngoại trừ ta ra, không còn ai khác. Ta tìm các ngươi đã hơn một năm qua, mãi tới ba tháng trước mới tìm được manh mối trên ba nữ hài tử này. Ta đã hạ quỷ ký trên người các nàng, chỉ cần các ngươi xuất hiện, ta sẽ lập tức cảm ứng được.
- Giao Xích Diệu Từ Hà đan ra đây, ta sẽ chỉ luyện các ngươi thành quỷ tướng, sẽ không cần nuốt hay hành hạ các ngươi.
Không ngờ Hà Gian phái đã hoàn toàn bị diệt, lập tức ba người Dư Tắc Thành liếc nhìn nhau. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Tiền bối, Hà Gian phái tốt xấu gì cũng là một môn phái trong ba ngàn tà đạo, nói tiêu vong là tiêu vong hay sao, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta?
Người nọ lơ lửng trên cao trăm trượng, chậm rãi nói:
- Lần trước đám khốn Hắc Vu tông kia ép bức luyện chế Xích Diệu Tử Hà đan, ta thật sự không đành lòng nhìn sinh linh đồ than, bèn lấy cớ gây sự cãi nhau, trở nên bất hòa với chúng, rời khỏi nơi đó. Kết quả bị ba tên tiểu bối các ngươi thừa cơ giết đệ tử ta, đoạt lấy thần đan, hoàn toàn đắc tội với Hắc Vu tông..
Thì ra đây là tên Kim Đan Chân Nhân phụ trách luyện chế Xích Diệu Tử Hà đan khi trước, tới đây muốn trả thù.
Dư Tắc Thành quát lớn:
- Ngươi đã sợ Hắc Vu tông, lại không sợ đắc tội Hiên Viên kiếm phái ta sao?
Người nọ cười ha hả:
- Hắc Vu tông là cái thá gì, Hiên Viên kiếm phái thì đã sao, hiện tại ta không sợ gì cả.
Dứt lời. y bất chợt để lộ mặt mũi ra, vừa rồi hoàn toàn là mặt quỷ, mặt mày hung tợn, hai mắt đỏ ngầu. Hiện tại mọi người nhìn thấy rõ ràng, ai nấy giật mình kinh hãi, người này không còn là người nữa, thân thể y đã hóa thành ác quỷ. Tuy rằng pháp thuật của Hà Gian phái có liên quan với quỷ thuật, hơn nữa mỗi đệ tử đều có bản mệnh thần quỷ của mình, nhưng đệ tử ắt phải tu thân người, chuyển hóa qua lại giữa người và quỷ mới có thể sử dụng được các loại pháp thuật của Hà Gian phái.
Phương pháp tu luyện của tên này chính là bí thuật đáng sợ nhất của Hà Gian phái, luyện thân thể người sống thành quỷ thể, cuối cũng trở thành nửa người nửa quỷ, hoàn toàn mê đắm trong đó, ngày ngày chịu đựng nỗi khổ do quỷ và người tranh chấp xâu xé trong cơ thể.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Hà Gian phái điên rồi sao, vì muốn dẹp yên lửa giận của Hắc Vu tông mà luyện chế Kim Đan Chân Nhân thành quỷ, một lần hy sinh vài Kim Đan Chân Nhân, quả thật là tự chịu diệt vong.
Người nọ đáp:
- Chuyện này hoàn toàn là do ta tự nguyện, đây là bí pháp mới cải tiến của phái ta, có thể khiến cho ta có được quỷ lực vô cùng. Đây cũng là vì chuyện bảo vệ truyền thừa, hết thảy là do ta tự nguyện, nhưng cuối cũng vẫn không thể nào làm được, chỉ còn thiếu một chút nữa, Quỷ Thể Hóa Anh Đan do tông môn chúng ta khổ tâm nghiên cứu sẽ thành công.
- Chỉ cần nghiên cứu Quỷ Thế Hóa Anh Đan này thành công, Hà Gian phái chúng ta sẽ sinh ra vài Nguyên Anh Chân Quân, thăng tiến thượng môn cũng không thành vấn đề. Nhưng vẫn còn thiếu một chút... ta hận... ta hận...
Dư Tắc Thành nói:
- Ở đại lục Nguyên châu này, ngươi thăng tiến Nguyên Anh Chân Quân thì có ích lợi gì. Đại lục này phủ đầy độc dược của vẫn Sinh tông, chỉ cần đạt tới Nguyên Anh Chân Quân sẽ bị độc dược này gây thương tích. Cho dù là đạt tới Phân Thần kỳ, cũng không dám dừng lại trên đại lục này. Cho nên dù ngươi có luyện thành Nguyên Anh, cũng sẽ trở thành tàn phế, chẳng những không có lợi mà còn có hại.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào