Converter : Tiểu Kim
Dịch:ryno_nguyen
Biên:Yến Linh Điêu
Nguồn: 4vn.eu
Lại nói trong chuyến đi lần đó đến Huyền Cảnh, căn cứ theo lời ông nội Mã Chính Phong của nàng nói thì với tu vi của bọn họ, thực là khó có thể an toàn tới nơi. Nhưng trên thực tế nàng cùng Long Vũ đã an toàn đến đó rồi quay trở về.
Mã Hiểu Mai khẳng định bản thân không có vấn đề, vấn đề dĩ nhiên là ở Long Vũ.
Nói cách khác,trên người Long Vũ có chút cổ quái.
Vì vậy Mã Ngọc mới dặn dò Mã Hiểu Mai, nhất định phải nhìn kỹ Long Vũ. Nếu có thể nói, hy vọng con gái có thể mượn lực lượng của Long Vũ lại tiến vào Huyền Cảnh liên lạc với Mã Chính Phong.
Ngay lúc Mã Hiểu Mai đang phân tâm thì đột nhiên nghe có tiếng nước lưu chuyển, tuy rốt nhỏ nhưng là người tu đạo nên Mã Hiểu Mai nghe rất rõ ràng.
Sau khi đứng dậy nàng liền tới xem trong thùng nước. Xấu hổ! tầng nước trong suốt tới đáy đã bị ố vàng, rõ ràng là nước tiểu của Long Vũ.
Long Vũ hiện còn mặc một chiếc quần cộc, nếu không thì Mã Hiểu Mai cũng không biết phải làm sao. Cho dù có là người tu đạo nhưng bất quá nàng cũng chỉ là một cô gái chưa tới hai mươi tuổi, cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy hạ thể của bất kỳ nam nhân nào.
Cẩn thận đổi lại thang dược, đôi mắt đẹp của Mã Hiểu Mai lại ngưng tụ trên người Long Vũ, không dám có chút chậm trễ.
Trong hai ngày sau Long Vũ vẫn luôn ngâm mình trong thùng gỗ, mỗi ngày đều phải đổi một lần thuốc, màu xanh trên mặt hắn đã đỡ đi nhưng mấy chỗ bỏng trên người vẫn thấy rất rõ. Tuyết Cơ sau khi kiểm tra liền cho biết, nội thương cũa hắn đã khôi phục nhiều, không bao lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại.
Mã Hiểu Mai tuy rằng không thích tính cánh Long Vũ, nhưng mấy ngày nay cũng cẩn thận bảo vệ chưa từng có nửa câu oán hận. Chỉ là mỗi lần đổi nước, đều tránh không được có chút xấu hổ.
May là Long Vũ còn đang hôn mê, nếu không thì nàng xấu hổ chết mất!
Sáng ngày thứ ba. Tuyết Cơ lại xem xét thương thế của Long Vũ, phát hiện hắn đã không còn nguy hiểm, như vậy lẽ ra đã phải tỉnh lại rồi mới đúng.
Thoán chút do dự Tuyết Cơ quyết định giúp Long Vũ vận khí. Hy vọng có thể kích thích ý thức của hắn, nếu không được thì lại tìm cách khác
"Tuyết Cơ tỷ tỷ. Tối hôm qua tỷ đã canh cả đêm. Không bằng hiện tại để muội làm cho?" Mã Hiểu Mai có chút đau lòng nhìn Tuyết Cơ. Nàng quyết định giúp Long Vũ vận khí.
"Cũng được…..!" Tuyết Cơ giờ phút này thật lực bất tòng tâm. Tuy rằng nội lực nàng mạnh hơn Mã Hiểu Mai nhưng giờ phút này tinh thần đã mỏi mệt, dễ phạm phải sai lầm.
Mã Hiểu Mai vốn thông minh là đệ tử kiệt xuất nhất của Mã gia trong mấy năm nay. Tuy tuổi nàng không lớn nhưng một thân tu vi kiến thức cũng không tầm thường. Làm thế nào để vận khí chữa thương nàng rất rõ ràng.
Rất nhanh dưới tác dụng của nội lực của Mã Hiểu Mai. Nội lực trong cơ thể Long Vũ trở nên được kích phát, sau đó bắt đầu lưu chuyển, Tuyết Cơ vội vàng nói: "Mau thu công, tránh ra..."
Ngay lúc đó Long Vũ há miệng phun ra một ngụm máu đen, trực tiếp về phía Mã Hiểu Mai.
Mã Hiểu Mai nhất thời tức giận, nếu không phải có Tuyết Cơ ở đây, với tính cách của nàng sợ là đã sớm cho Long Vũ một cái tát rồi.
"Hiểu Mai, cô đi tắm đi" Tuyết Cơ xin lỗi cười cười: "Đừng giận Long Vũ, hắn chỉ là vô ý mà thôi."
Đột nhiên Long Vũ chậm rãi mở mắt, mắt thấy nơi áo ngực Mã Hiểu Mai có vết dơ bẩn thì kinh ngạc nói: "Cô làm sao thế?"
Mã Hiểu Mai hừ một tiếng, không trả lời hắn mà xoay người đi tắm. Long Vũ cảm thấy mất mặt, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng nhưng lại không biết mình đắc tội chỗ nào.
Tuyết Cơ mỉm cười nói “Cậu còn hỏi, vết bẩn trên người Hiểu Mai là do cậu mà ra cả, người tôi có lòng tốt vận khí giúp lưu thông máu mà cậu lại phun ra máu bầm, làm một thân người tôi….”
"Thì ra như vậy..!" Long Vũ cười khan một tiếng, ngượng ngùng cười cười nói: "Tuyết Cơ tỷ tỷ, lát nữa chị giúp tôi cám ơn nàng... Đúng rồi, tôi bị làm sao vậy, tôi sao lại ở trong thùng gỗ... ."
Tuyết Cơ nghe vậy, vội đem tình hình lúc trước giải thích cho hắn.
Long Vũ hít một hơi nghiêm mặt nói: "Tuyết Cơ tỷ tỷ, nói như vậy Nạp Lan Thục Thanh cùng Kiến Chúa đều chết hết... uy hiếp từ Huyền Cảnh triệt để bị giải trừ?"
"Nạp Lan Thục Thanh cùng Kiến Chúa đích xác đã chết, nhưng tôi còn không biết từ Huyền Cảnh còn mối uy hiếp nào nữa hay không. Tôi đã trao đổi cùng Mã Ngọc. Kiến Chúa cùng Linh Trạch Hồ Nữ Quỷ cũng không phải là tất cả, mấu chốt là sau lưng bọn chúng hẳng là có người tu luyện hắc ám..." Tuyết Cơ nói: "người tu luyện hắc ám mới là uy hiếp thât sự. Thôi bỏ đi, hiện tại không nói chuyện này, trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không xuất hiện tình huống xấu. Tôi đã đem chuyện này báo lên Huyền Môn tổng bộ, chuyện kế tiếp bọn họ sẽ xử lý. Tiểu Vũ, tôi giúp cậu xin nghĩ vài ngày, cậu dưỡng thương cho tốt sau đó trở lại trường đi. Nhớ kỹ, nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của cậu chính là học văn hóa tri thức cùng tu luyện, chuyện còn lại không cần quan tâm..."
“A….!”
Long Vũ trong thùng gỗ hơi cử động thân thể, lập tức nói: "Còn không có tin tức của Long thúc sao?"
Tuyết Cơ thản nhiên nói: "Hiện tại thì chưa, bất quá cậu yên tâm. Với thực lực cùng tính cách của Long Thiên Trạch rất khó xảy ra chuyện. Nếu ông thật sự đã xảy ra chuyện, tôi không có khả năng lại không biết. Tiểu Vũ, theo tôi thấy không có tin tức Long Thiên Trạch ngược lại là chuyện tốt, có lẽ hiện tại ông đã xuất phát. Tiểu Vũ, nhớ kỹ lời của tôi, không được phân tâm. Có một số việc với tu vi hiện tại của cậu căn bản là không giúp được."
"Ừm …..!" Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu.
Đúng lúc này, di động của Tuyết Cơ vang lên. Tuyết Cơ bắt máy nói vài câu sau đó cúp điện thoại nói: "Tiểu Vũ, tôi có việc đi ra ngoài trước, trở về sẽ liên hệ với cậu... Thân thể của ngươi đã không có trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày hẳn là ổn ..."
Sau khi Tuyết Cơ rời đi, Long Vũ với tốc độ nhanh nhất từ trong thùng gỗ lao ra, hoàn toàn không để ý thân thể ướt sũng nhanh chóng mặc quần áo vào. Đứng ở cửa phòng tắm, nghe tiếng nước bên trong Long Vũ gãi gãi đầu, lại đi đến phòng khách dụng nội lực làm khô quần áo, sau đó ngồi xuống ghế sa lon.
"Chủ nhân, thân thể của ngươi hiện tại khá tốt, chỉ là trên cái mông và trên lưng có vài vết sẹo bỏng... Bất quá cũng không sao, chờ một thời gian cũng sẽ khỏi thôi." La Lâm lúc này thông báo tình hình trong cơ thể Long Vũ
Long Vũ đang muốn hỏi chút gì đó thì đã thấy Mã Hiểu Mai đi từ phòng tắm ra, nàng mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đang cầm khăn mặt lau tóc.
Chiếc váy ngủ này của Tuyết Cơ mua khi nàng ngủ lại trước đây, trông rất vừa vặn thân thể nàng, nước trên tóc Mã Hiểu Mai không ngừng rơi tí tách trên sàn nhà.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Converter : Tiểu Kim
Dịch:ryno_nguyen
Biên:Yến Linh Điêu
Nguồn: 4vn.eu
Ánh mắt Long Vũ không tự chủ được nhìn chằm chằm vào thân hình nàng, dáng người uyển chuyển lả lướt, nhất là eo lưng mảnh khảnh cùng đôi kiều đồn tròn trịa hình thành vẻ mê người khiến huyết khí tuôn trào.
“Nhìn cái gì, cẩn thận không ta móc mắt ngươi…”Ánh mắt Mã Hiểu Mai hiện lên một tia hàn quang,mở miệng nói: “Người ngươi bẩn quá, đi tắm rửa đi…”
Nói xong nàng liền che mũi ngồi ở một đầu sôpha, cầm remote mở ti vi không thèm nhìn hắn một cái.
Long Vũ cười ngượng ngùng, vội vào phòng tắm. Trong phòng còn lưu lại hương thơm của con gái. Long Vũ không tự chủ được hít sâu một hơi, trong lòng khẽ rúng động
Theo bản năng hiếu kỳ của một gã trai, hắn rất nhanh nhìn về bốn phía, hy vọng có thể phát hiện chút gì đó.
Nhưng hắn nhanh chóng phải thất vọng. Mã Hiểu Mai rất cẩn thận, trong phòng tắm không để lại bất kì vật gì.
Mở vòi nước, Long Vũ vừa hát vừa kỳ cọ những vết dơ bẩn trên người, các vết sẹo trên mông và lưng hắn nhìn thấy rất rõ. Cung may hắn là đàn ông mà vẫn còn có thể trị liệu được
Sau vài phút Long Vũ xuất hiện lại trong phòng khách với một bộ đồ mới, thoáng chút do dự hắn liền ngồi lên ghế salon, cười nheo mắt nói: “Cảm ơn….”
“Cảm ơn cái gì?” Mã Hiểu Mai hừ một tiếng, bàn tay nàng liền giữ chặt lấy viền chiếc váy ngủ nói: “Không liên quan tới ngươi…..ta hoàn toàn vì Tuyết Cơ tỷ tỷ nên mới ra tay giúp ….Ánh mắt của ngươi không được nhìn lung tung…”
Hiện tại Mã Hiểu Mai có ân với hắn nên Long Vũ cũng không tính toán với nàng, liền nghiêng đầu sang chổ khác xem TV.
Một lúc sau phòng khách trở nên trầm mặc, chỉ có tiếng phát ra từ trong TV.
Đợi lúc lâu Tuyết Cơ vẫn chưa trở lại, Long Vũ có chút lo lắng. Cảm thấy ngồi lâu quá nhàm chán hắn muốn về phòng ngồi đã tọa. Sau khi đứng dậy hắn đưa mắt nhìn sang Mã Hiểu Mai nói: “Chút nữa có ra ngoài nhớ khóa cửa cẩn thận. Gần đây trộm cắp khá nhiều…”
“Ta hôm nay không đi….!”
Mã Hiểu Mai cầm lấy remote tắt TV nói: “Giờ ta muốn nghỉ ngơi điều tức, không ra ngoài, ngày mai phải đến trường..”
“A….!” Long Vũ đáp lại một tiếng xoay bước đi, không dám quay đầu nhìn lại. Nữ nhân kiểu này thật không thể trêu chọc vào!
***
Hôm sau trời còn tờ mờ sáng, khi đang còn đang say giấc thì Long Vũ liền bị Mã Hiểu Mai đập cửa kêu dậy. Tối hôm qua hắn ngồi đã tọa tới tận ba giờ sáng nên mới vừa ngủ được một chút, thật sự là không muốn dậy.
“Chủ nhân, ta có thể tạo cách âm….” La Lâm chợt lên tiếng rồi tự mở ra công năng chắn âm, bên tai Long Vũ liền im lặng trở lại.
Mã Hiểu Mai gọi to cả buổi không thấy động tĩnh, liền nhấc chân đá, bịch một tiếng cửa phòng văng ra: "Đồ lười rời giường mau..."
Người đã tới trước giường thì che chắn tạp âm cũng mất đi hiệu lực.
“Cô để tôi ngủ thêm một lát….”Long Vũ chuyển người nằm lì trên giường, giương cặp mắt mông lung nhìn Mã Hiểu Mai nói: “Cô gọi tôi cái gì…Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ..”nói xong Long Vũ kéo mền bịt kín đầu, xem như không hề thấy Mã Hiểu Mai đang trừng mắt nhìn.
“Còn ngủ sao, ngươi là một con heo lười. Còn ngủ tiếp ta sẽ nhấc mền..” Mã Hiểu Mai chống nạnh hai tay, bộ dáng giống hệt như sư tử Hà Đông đang rống: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà ngủ được sao. Là chủ nhà chẳng lẽ ngươi không biết nên dậy sớm một chút chuẩn bị bữa sáng sao…ngươi muốn cho ta đói chết hả…Ngươi là con heo lười,trong tủ lạnh trống trơn mà không biết mua chút đồ ăn để phòng bên trong…”
Nghe Mã Hiểu Mai nói thế Long Vũ mới sực nhớ. Có lẽ nữ nhân này là bị đói điên rồi, thảo nào nàng cứ như là mèo giương vuốt, mới sáng sớm đã không để cho người khác yên.
“Dậy đi nhanh lên, đi làm điểm tâm…”Mã Hiểu Mai lại quát một tiếng, đưa tay nhấc mền ra.
"Đừng... Ta không mặc quần áo..." Long Vũ la hét một tiếng, cố gắng ngăn cản Mã Hiểu Mai nhưng nàng đã xuất thủ nhanh hơn một nhịp. Ngay khi hắn la lên thì Mã Hiểu Mai đã thành công mở tung mền trên người Long Vũ.
“Lưu manh…!” Long Vũ quả nhiên là ngủ trần. Mã Hiểu Mai giật mền ra, lập tức hai má đỏ bừng khi nàng nhìn thấy cây cột trống trời của hắn. Nàng vội quay đầu bước ra,miệng không ngừng rủa “Sắc lang, lưu manh, cuồng tình….”
Long Vũ một trận buồn bực.
Hắn cúi đầu nhìn hạ thể rồi cười khổ một tiếng: "Đây là sáng sớm, cái này là hiện tương sinh lý bình thường ... . Nữ nhân tóc thì dài mà kiến thức ngắn..."
Khi Long Vũ mặc quần áo tử tế trở lại phòng khách. Mã Hiểu Mai lại không thấy đâu. Hiển nhiên chuyên lúc naãy làm nàng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
Long Vũ âm thầm cười khổ: “Cái danh lưu manh sợ là muốn thành thật quá…”
***
Nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua. Ngay hôm qua hắn cùng Tuyết Cơ đã nhận được thông báo, địa điểm tụ họp Huyền Môn lần này là Thiên Hải Thị. Nàng dặn hắn, cố gắng tranh thủ trước khi tham gia phải đạt được cảnh giới lục sắc, để rửa sạch mối nhục trước đây.
Long Vũ vì thế cũng nhịn tức khí trong mình, mấy ngày này hắn đã thử liên tục sáu lần tiến vào huyền cảnh tu luyện. Theo tính toán của La Lâm,với nội lực hiện giờ của Long Vũ thì việc tiến vào cảnh giới lục sắc chỉ trong vài ngày nữa thôi.
Đồng thời với sự kiên trì không ngừng cố gắng, Long Vũ đã vượt qua tần thứ năm Thiên Dực Hổ, lại không ngừng tu luyện tới tầng thứ bảy.
Long Vũ luôn nhớ rằng hắn đang cất giấu trứng yêu thú cấp mười Thiên Dực Hổ đến từ kỷ nguyên vũ trụ. Hắn rất mong Thiên Dực Hổ sớm nở ra.
Hôm nay là cuối tuần, theo kế hoạch đêm nay hắn lại thông qua Linh Trạch Hồ tiến vào Huyền cảnh tu luyện. Lần này tiến vào rất rõ ràng, đột phá cảnh giới ấp trứng Thiên Gực Hổ.
Đêm khuya Long Vũ một mình đi đến đại học Thiên Hải, bóng cây trên đường nhỏ dần. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy một vùng mây đen dày đặc che lấp trên cao, giữa không trung thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng sấm động, có thể trời sẽ mưa lớn.
"Chủ nhân, nhất định chúng ta phải tiến vào Huyền Cảnh tại đại điện tích Lôi Điện, nếu không thì không gian pháp trận của chúng ta sẽ phải chịu quấy nhiễu..." La Lâm nhắc nhở nói: "Vạn nhất pháp trận bị nhiễu, chúng ta có thể sẽ bị đưa đến một không gian nào đó, lúc đó thì thật phiền toái..."
Long Vũ nghe vậy hơi kinh hãi, vội vàng bước nhanh hơn.
Sau khi đã chuẩn bị tốt. La Lâm hẹn thời gian kích phát Phượng Hoàng lệnh không gian trận. Chỉ trong chớp mắt Long Vũ đã xuất hiện bên bờ Huyền Cảnh tử vong
"Ha ha, ngươi quả nhiên đến đây ..!” Long Vũ mới vừa vặn đứng vững, bên tai liền truyền đến tiếng của Mã Chính Phong. Sau khi trải qua sáu lần huyền cảnh, Long Vũ bất ngờ gặp gỡ Mã Chính Phong ba lần. Thường xuyên qua lại, hai người đã thân thành bạn vong niên.
Đương nhiên không thể nói về bí mật kia. Long Vũ vẫn im lặng.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển 3
Chương 12: Phượng hoàng trong rừng Ngô Đồng
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: ryno_nguyen
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
- Mã Đại ca, làm sao huynh biết ta hôm nay tới đây?
Ban đầu, Long Vũ giống với Mã Hiểu Mai gọi Mã Chính phong bằng ông. Lúc ấy Mã Chính Phong cũng không phản đối. Lúc này hai người đã quen thân, giống như như huynh đệ. Long Vũ lại là một người tiêu sái, không chịu nổi sự nhiệt tình của Mã Chính Phong liền sửa lại cách xưng hô.
- Ha ha …
Mã Chính Phong cười nói:
- Lần trước lúc đệ đến, ta có để ý thời gian... Từ đó về sau, mỗi khi đến cuối tuần ta đều tới chỗ này đợi đệ. Tính cả hôm nay, đây đã là lần thứ ba , quả nhiên ta đã gặp được đệ.
- Mã Đại ca, nhìn điệu bộ của huynh, chẳng lẽ là có việc gì gấp?
Long Vũ hỏi.
- Việc gấp thì không có, nhưng chuyện trọng yếu thì có một việc...
Mã Chính Phong nghiêm mặt nói:
- Tiểu Vũ, Huyền Cảnh chức nghiệp liên hợp công hội một tháng trước có tuyên bố một thông cáo, nói là tại phía nam cánh rừng tử vong đã phát hiện một mảnh rừng Ngô Đồng, có người còn thấy được Phượng Hoàng... Lúc này ,các thế lực khắp nơi đều sôi nổi tiến về rừng Ngô Đồng ý đồ muốn bắt sống Phượng Hoàng...
- Đợi một chút …
Long Vũ cắt đứt hỏi:
- Bọn họ bắt Phượng Hoàng làm cái gì?
Mã Chính Phong dùng một ánh mắt trắng dã liếc Long Vũ một cái, nhìn hắn nói: - -
- Phượng Hoàng a, đây chính là Phượng Hoàng a... Thứ tốt... Nghe nói thịt có thể nhắm rượu, lông có thể làm được pháp khí... Ăn kéo dài tuổi thọ, nội lực đại tăng... Hơn nữa, đệ nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể bắt một con còn sống nhận chủ. Tương lai tiền đồ vô lượng đó.
Long Vũ nghe vậy, hít một hơi lãnh khí:
- Mã Đại ca, có phải là có chút khoa trương? Lực lượng Phượng tộc tại Huyền Cảnh không phải tương đối mạnh sao? Lá gan của các người có phải hay không có chút quá lớn? Đây không phải thấy lợi tối mắt sao?
- Khụ khụ!
Mã Chính Phong cười khan một tiếng, nói:
- Tiểu Vũ, không nên nói vậy. Tại Huyền Cảnh thì người mạnh là vua, vì theo đuổi lực lượng, điên cuồng một chút cũng tốt. Hơn nữa, Phương Hoàng xuất hiện trong rừng Ngô Đồng kia chắc gì liên quan đến Phượng tộc.
Dừng một chút, Mã Chính Phong vội vàng nói:
- Đi thôi. Bản đồ ta chuẩn bị xong .Công tác chuẩn bị cũng đã làm xong. Ta và đệ cùng đi thử vận khí xem sao?
- Đệ không đi …!
Long Vũ đã có Thiên Dực Hổ. Không muốn vì lòng tham đi mạo hiểm. An toàn là trên hết.
- Đệ thật sự không đi?
Mã Chính Phong hơi kinh ngạc. Hắn tựa hồ thật không ngờ Long Vũ lại cự tuyệt mình. Buông tha cơ hội tốt như vậy.
- Thật không đi. Muốn đi huynh đi một mình đi.
Long Vũ thản nhiên nói:
- Đệ tới Huyền Cảnh là để tu luyện chứ không phải là vì cái gì khác ... Đệ phải tìm nơi thích hợp tu luyện...
Phượng Hoàng lợi hại như thế nào Long Vũ không cần biết. Đối với hắn mà nói, yêu thú cấp mười mới là hàng khủng.
- Đệ có muốn biết thêm một chút tin tức không?
Mắt thấy không thể lay động được Long Vũ. Mã Chính Phong nhãn cầu vừa chuyển. Nói:
- Đệ nếu không giúp ta. Đừng hòng ta giúp đệ... Lần trước đệ nhờ ta hỏi thăm hai người. Ta đã có chút manh mối ...
Nghe Mã Chính Phong vừa nói như thế. Long Vũ nhất thời nóng nảy:
- Mã Đại ca. Thực sự có manh mối sao? Vậy huynh nhanh chóng nói ra đi.
Mã Chính Phong lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:
-Đệ nhờ ta hỏi thăm Thủy Tiên, Long Thiên Diệu đích xác tại Huyền Cảnh đả từng xuất hiện, hơn nữa còn có người đã gặp qua. Nhưng đó cũng là chuyện của mười năm trước so với thời gian bên ngoài cũng là chuyện đả một năm rồi ... Thời gian có chút dài, hiện tại hắn đi đâu, căn bản là không người nào biết. Bất quá đệ yên tâm, ta sẽ thông báo cho bằng hữu của ta tiếp tục lưu ý... .
- Thật tốt quá, rốt cục đã có tin tức…!
Long Vũ nhịn không được hoan hô một tiếng, theo như lời Mã Chính Phong, cha mẹ của mình vẫn còn sống. Mười năm tại Huyền Cảnh chính là một năm bên ngoài. Nói cách khác một năm trước, hai người bọn họ còn xuất hiện ở Huyền Cảnh.
Long Vũ nhờ vả Mã Chính Phong tại huyền cảnh hỏi thăm cha mẹ, là tại lần trước rời khỏi huyền cảnh thời gian trong lúc vô ý nghĩ đến. Thuần túy chính là linh cơ vừa động. Long Vũ nhờ Mã Chính Phong tại Huyền Cảnh hỏi thăm tin tức cha mẹ, là tại lần trước khi rời khỏi Huyền Cảnh vô ý nghĩ đến. Thuần túy chỉ là vô tình.
Kỳ thật, lúc trước hắn cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Hiện tại xem ra, suy ngĩ của hắn là chính xác. Hoặc là nói rằng lão thiên có mắt, trời xanh có mắt.
Tuy rằng vẫn không có tin tức xác thực, nhưng là biết bọn họ còn sống, đối với Long Vũ mà nói, như vậy là mãn nguyện rồi.
Long Vũ quyết định lần này sau khi trở về, liền đem tin tốt lành này nói cho Tuyết Cơ, đồng thời nghĩ biện pháp liên hệ với Long Thiên Trạch, để cho hắn không cần tìm ở bên ngoài nữa.
Hiển nhiên, cha mẹ của hắn hiện là người ở Huyền Cảnh.
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ông chú mình cũng đi tới Huyền Cảnh?
Long Vũ trong đầu nghĩ một cái giật mình, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Chú LongThiên Trạch vẫn chưa về, bất luận làm gì cũng không có bất kỳ tin tức, cưũng là chuyện thường tình. Nhưng nếu hắn đã tiến nhập Huyền Cảnh, điều này có lẽ là thích hợp nhất
Nghĩ đến đây, Long Vũ liền quay sang nhìn Mã Chính Phong nghiêm túc nói:
- Mã Đại ca, đệ có thể đi cùng với huynh, nhưng huynh cũng phải đáp ứng đệ một điều kiện, huynh phải giúp đệ tìm một người tên Long Thiên Trạch...
- Đương nhiên có thể, không phải là tìm người thôi sao? Hai hay ba cũng không có gí khác nhau.
Mã Chính Phong một câu liền đáp ứng, lập tức thúc giục nói:
- Tiểu Vũ, chúng ta bây giờ liền đi đi thôi, nếu muộn sợ sẽ không còn cơ hội...
- Được.
Long Vũ gật gật đầu.
Dọc theo đường đi Long Vũ không ngừng hỏi lung tung này nọ. Hắn rốt cục biết rõ rằng vì cái gì Mã Chính Phong thế nào cũng phải gọi hắn cùng đi. Nguyên lai tin tức phượng hoàng trong rừng Ngô Đồng lần này là do Huyền Cảnh chức nghiệp công hội tuyên bố, chỉ người được công hội chứng thực người tu đạo mới có thể tiến vào. Mã Chính Phong tuy rằng xem như là lão già Huyền Cảnh, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà luôn luôn không có tiến hành xem xét chức nghiệp. Dựa theo quy định tại Huyền Cảnh, hắn không thể tiến vào bắt giữ Phượng Hoàng.
Hiện tại Long Vũ đến đây thì tốt rồi.
Hắn hoàn toàn có thể nhờ Long Vũ hổ trợ cùng nhau tiến vào.
Dựa theo tin tức của Mã Chính Phong, thẳng cho tới hôm nay vẩn chưa có bất kỳ người nào giết hoặc là bắt sống được Phượng Hoàng. Mà người tu đạo tham gia lần này cũng đã thương vong hơn mười người. Trong đó có mười người rõ ràng đã bị Phượng Hoàng phun ra Liệt Diễm đốt thành tro tàn.
Kỳ ngộ luôn cùng nguy hiểm tồn tại.
Tuy đã có vết xe đổ nhưng vì lợi ích trước mắt quá lớn nên người tu đạo vẫn không ngừng tiến đến.
- Tiểu Vũ... Đến bây giờ ta vẩn tò mò đệ đến tột cùng làm như thế nào mà có thể thông qua giám định chức nghiệp.
Vấn đề này,thời gian qua Mã Chính Phong đã hỏi không ít lần.
Theo hắn thấy thì tu vi của Long Vũ chỉ đạt tới cảnh giới màu vàng,so với cấp bậc thấp nhất tại Huyền Cảnh cũng không bằng. Trên lý thuyết là không thể thông qua giám định.
Nhưng trên thực tế, hắn đã thông qua , hơn nữa còn làchức nghiệp thiên sư tam đỉnh. Nói cách khác, thiên sư tam đỉnh với thế giới bên ngoài thì ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới tụ linh của người tu đạo.
Nhưng tu vi Long Vũ hiện tại rõ ràng chính là cảnh giới màu vàng. Ngoài ra, hắn còn có năng lực tự do tiến vào Huyền Cảnh, đây cũng là điều làm cho Mã Chính Phong không nghĩ ra
Nhưng mà mỗi vấn đề Mã Chính Phong cũng chỉ hỏi một lần, không liên bao giờ hỏi lại. Hắn biết đây là một bí mật không thể nói.
Last edited by Cường Thuần Khiết; 19-07-2011 at 07:48 PM.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
- Đệ nghe lời huynh, dù sao ở đây huynh cũng đã quen thuộc.
Sau đó hai người tìm được một hang động ở gần đó nghỉ ngơi. Mã Chính Phong lấy ra một nội đan phát sáng từ trong hầu bao mang theo, đặt xuống dưới đất nói:
- Thứ này cùng với đom đóm tại thế giới thật tương tự, nhưng mà nó lớn hơn rất nhiều. Đây là nội đan của nó, dùng để chiếu sáng thì không có gì tốt hơn.
- Cho đệ xem một chút.
Long Vũ duỗi tay yêu cầu, nghĩ thầm rằng nếu đem vật này về thế giới thật, phỏng chừng nhất định là vô giá.
- Muốn lấy thì cứ tự nhiên, dù sao nó cũng vô dụng…
Mã Chính Phong mỉm cười, đem toàn bộ nội đan còn lại trong hầu bao đưa cho Long Vũ.
Long Vũ cười nói:
- Nhìn qua rất giống với trân châu… Thế nào, có thể nói cho đệ nơi có nhiều thứ này không?
- Núi Liệt Diễm.
Mã Chính Phong cười nói:
- Tiểu Vũ, không phải là ta đả kích đệ, tuy rằng đệ có tư cách chức nghiệp là thiên sư tam đỉnh, nhưng với bản lĩnh của đệ còn xa mới đạt được tam đỉnh… Với tu vi hiện tại của đệ, núi Liệt Diễm là nơi đệ không thể đến.
- A.
Long Vũ lên tiếng, trên mặt có chút uể oải. Lời nói của Mã Chính Phong tuy rằng đả kích người, nhưng mà đây cũng là những lời nói thật.
Thực lực không đủ, thực là .
Lúc nửa đêm, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài tiếng sấm. Sắc trời thay đổi, lập tức xuất hiện một trận mưa máu. Giữa không trung, mấy con dơi vỗ cánh bay lượn, đôi mắt đỏ ngàu mở lớn, giống như đang đi tìm con mồi.
Long Vũ âm thầm bội phục Mã Chính Phong. Thực sự ứng với câu nói: Gừng càng già càng cay.
Bên ngoài sơn động sấm sét từng trận, mưa rơi lất phất. Trong sơn động, một đôi huynh đệ kết nghĩa đang đối thoại về chủ đề Huyền Cảnh. Nói là đối thoại, kỳ thực chính là nghiêng về một bên, có thể tạm gọi là xóa nạn mù chữ.
Long Vũ hoàn toàn chẳng biết cái gì cả, hỏi tùm lum không ngừng. Mã Chính Phong nhẫn nại giải đáp tất cả câu hỏi của hắn. Thời gian trôi qua, trên bầu trời đã ửng sáng, cả một đêm bình an vô sự trôi qua. Long Vũ nhân cơ hội nhặt nội đan của con đom đóm Huyền Cảnh. Mã Chính Phong chỉ cười cười, mặc cho Long Vũ lấy đi.
- Tiểu Vũ, đi thôi, hiện tại đã an toàn… Nói không chừng chúng ta trên đường có thể gặp được đồng bạn đấy?
Mã Chính Phong nói một tiếng, phủi bụi đất trên người, đứng lên dẫn đường.
Hai người tiến nhanh trên đường, đều không có chút nghỉ ngơi. Bọn hắn đi đến trước một ngọn núi sừng sững, Mã Chính Phong dừng lại, nghiêng đầu nói:
- Qua ngọn núi này, có thể nhìn thấy rừng Ngô Đồng trước mặt.
Long Vũ khẽ ngẩng đầu, quan sát mây mù lượn lờ trên ngọn núi, bỗng nhiên tâm thần dao động:
- A, linh khí nơi này dồi dào hơn nhiều so với địa phương khác…
Cùng lúc đó, La Lâm luôn luôn yên lặng không nói, trực tiếp trao đổi cùng Long Vũ:
- Chủ nhân, tôi kiểm tra phát hiện hơi thở Phượng Hoàng ngay tại ngọn núi bên kia…
Phượng Hoàng lệnh là Phượng hậu chi vật, tự nhiên là có tồn tại hơi thở của bộ tộc Phượng Hoàng. La Lâm nghiên cứu Phượng Hoàng lệnh lâu như vậy, đối với hơi thở Phượng Hoàng cực kỳ quen thuộc.
- Đúng vậy, nơi này rất gần rừng Ngô Đồng, cho nên linh khí dồi dào hơn nơi khác. Nhưng mà có rất ít người tới nơi này tu luyện, nơi này rất nguy hiểm…
Mã Chính Phong nói một tiếng:
- Chúng ta trước tiên đến chân núi, Ta khẳng định dưới chân núi có thể đã tụ tập rất nhiều người…
- Okie.
Long Vũ đáp ứng một tiếng, lập tức cùng với Mã Chính Phong tiến đến. Đi được nửa canh giờ, mới dừng chân tại chân núi.
Đúng như dự đoán của Mã Chính Phong, chân núi có không ít người tu chân. Mỗi người đều ngồi trên chiếu, vẻ mặt nhàn nhã. Từ trên mặt bọn họ không thể nhìn ra chút dị thường gì cả.
Mã Chính Phong cùng Long Vũ không có khiến cho nhiều người chú ý, chỉ có vài người tu đạo quen biết Mã Chính Phong nói chuyện với nhau vài câu.
Long Vũ lẳng lặng đứng một bên, mặt mỉm cười, cũng không có ngắt lời bọn họ nói chuyện.
La Lâm nhân cơ hội thu thập tin tức. Sau một lúc nói chuyện, Mã Chính Phong quyết định ngủ lại ở đây, ngày mai tính tiếp. Long Vũ thấp giọng nói:
- Mã đại ca, huynh lại đây một chút…
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Mã Chính Phong thấy vẻ mặt Long Vũ khó coi, trong lòng biết là có chuyện, vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi:
- Tiểu Vũ, chuyện gì…
- Mã đại ca, xem ý tứ của huynh, cho đệ hỏi một câu…
Long Vũ nhíu mày hỏi:
- Có phải là đã xảy ra chuyện gì phải không?
- Sáng nay, công hội liên hợp chức nghiệp phát ra một thông báo, nói rằng đêm nay có một gã bát đỉnh kiếm tiên đến đây phụ mọi người bắt giữ phượng hoàng. Bọn họ đều thương nghị rồi, các thất đỉnh kiếm tiên cùng nhau liên thủ. Nhưng vậy càng thêm ổn thỏa…
Mã Chính Phong giải thích.
Long Vũ nói:
- Mã đại ca, nếu huynh tin lời của đệ, bây giờ chúng ta liền lên núi, không cần chờ đến đêm nay. Đêm nay sẽ có một chút biến cố.
- Biến cố?
Mã Chính Phong kinh hãi nói:
- Xảy ra biến cố gì? Làm sao đệ biết đêm nay có biến cố?
- Đây là trực giác.
Long Vũ ra vẻ cao thâm nói:
- Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tâm lý của đệ có dự cảm bất hảo… Mã đại ca, như vậy đi, chúng ta bây giờ liền lên núi. Tin tưởng đệ, đệ sẽ không hại huynh đâu.
Mã Chính Phong có chút do dự, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Tuy tu vi của Long Vũ không cao, nhưng trên người của hắn có rất nhiều điều thần bí.
Cái khác không nói, chỉ chuyện hắn có thể tiến vào được Huyền Cảnh, việc này đã nói rõ ràng vấn đề.
- Tiểu Vũ, ta nghe lời đệ, bây giờ chúng ta liền lên núi.
Mã Chính Phong nói lời từ biệt với vài người quen, sau đó liền mang theo Long Vũ lên núi.
Thực ra là Long Vũ được La Lâm nhắc nhở, giữa đêm nay sẽ xuất hiện mưa máu. Ngoài ra La Lâm còn có phát hiện ra hơi thở của một vài ma thú vô cùng nguy hiểm.
Tuy rằng chưa biết rõ đầu đuôi, nhưng La Lâm luôn suy nghĩ về vấn đề an toàn, nàng đề nghị Long Vũ mau ly khai, không cần cùng ở một chỗ với những người kia.
Về phần rừng Ngô Đồng, La Lâm đã chính thức hoàn thành hướng dẫn điện tử.
Lúc này, Long Vũ cùng Mã Chính Phong nhanh chóng đi xuyên qua núi rừng cành lá rậm rạp. Chỉ chốc lát liền đi tới giữa sườn núi. Dọc theo đường đi, đất đá lởm chởm, vách núi thẳng đứng, xuất hiện rất ít dấu chân người. Cũng chỉ có người tu đạo, nếu đổi lại là người bình thường, cũng chỉ có thể đứng nhìn mà than thở.
Trên thực tế, mặc dù hai người là người tu đạo, nhưng leo lên ngọn núi như vậy thì cũng đã cố hết sức. Có lẽ là do ảnh hưởng từ ở thở của phượng hoàng trong rừng Ngô Đồng, thực lực của bọn hắn bị áp chế. Lực lượng trong người vận chuyển cực kỳ hạn chế, cho dù là Mã Chính Phong cũng không thể trường kiếm phi hành được.
Hai người đểu phải sử dụng tay chân, giống như hai con thằn lằn, bám chặt vào vách núi mà leo lên. Càng trèo lên cao, linh khí càng dày đặc, lực lượng bên trong cơ thể càng bị áp chế, muốn trèo lên trên càng phải cố hết sức.
Sau nửa giờ, hai người rốt cục cũng trèo lên được trên đỉnh núi. Linh khí trên ngọn núi tương đối sung túc, hai người vội vàng ngồi xếp bằng điều tức đạo lực bị hao phí.
Lúc hai người tỉnh lại, bầu trời đã tối sầm, giữa không trung mây đen dày đặc, trên trời dường như sắp đổ cơn mưa máu. Mã Chính Phong không thể bội phục khả năng của Long Vũ.
Theo như lẽ thường, thời tiết đêm nay sẽ không có chút dị biến. Ít nhất, Mã Chính Phong không thể suy đoán đêm nay sẽ xảy ra trận mưa máu.
- Phía trước có một sơn động.
Long Vũ chỉ vào một sơn động gần đó. Từ hướng dẫn điện tử của La Lâm, muốn tới chỗ rừng Ngô Đồng phải xuống núi. Vách núi thẳng đứng, lên thì dễ mà xuống thì vô cùng khó khăn. Lên núi đã mất nửa giờ, xuống núi phải mất đến ba giờ đồng hồ.
Rất rõ ràng, nếu bọn hắn cố gắng xuống núi, nửa đường nhất định gặp phải trận mưa này.
Vì vậy, Long Vũ đề nghị tránh vào trong sơn động.
- Chúng ta tới đó thôi.
Mã Chính Phong gật gật đầu, hai người liền vội vàng tới đó.
Khi hai người đi tới cửa động, đột nhiên cảm ứng một cỗ hơi thở kỳ quái. Đồng thời một cỗ áp lực vô hình từ trong sơn động tràn ra.
Long Vũ cùng Mã Chính Phong đành phải xuất ra đạo lực đối kháng. Nhưng mà làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, khi bọn hắn xuất ra đạo lực, cỗ áp lực cường đại kia ngày càng cường đại.
- Có cấm chế.
La Lâm nhắc nhở.
- Mã đại ca, trong sơn động có thể có cao nhân.
Long Vũ ra tiếng nhắc nhở, tình huống hiện tại không thể phân rõ địch ta. Hắn cảnh giác lấy ra thiên sư pháp kiếm, bấm lên kiếm quyết, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu.
Mã Chính Phong ở bên cạnh cũng nghiêm túc, một thanh pháp kiếm linh hoạt đã xuất hiện trên đỉnh đầu. Trong con mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Hai người bất chấp áp lực đi tới, chỉ chốc lát đã đi vào trong sơn động. Lúc này, trên trời từng trận sấm sét, tia chớp chói mắt đem bầu trời đêm chiếu sáng giống như ban ngày.
Rất nhanh, mưa máu rào rào buông xuống. Từng giọt mưa rơi xuống mặt đá bốn phía trên núi. Đá núi liền vỡ tan, có thể thấy uy lực của nó mạnh thế nào.
Tại cửa sơn động có một cây đại thụ lớn, hai người núp dưới tán cây có thể tránh được trận mưa, nhưng đây không phải là kế lâu dài. Vì vậy bọn họ tất phải vào trong sơn động.
- Mạnh mẽ tiến vào, chúng ta cùng nhau dùng sức.
Mã Chính Phong nói một tiếng, huy động pháp kiếm trong tay, hơn mười đạo kiếm quang đồng loạt xuất ra.
- Phá Ma Thần Long..
Long Vũ không dám sơ suất, trong tâm niệm xuất ra Phá Ma Thần Long, bay về phía cấm chế cửa động.
Công kích của hai người đánh vào cấm chế trên cửa động, nhưng cũng không thể phá được cấm chế đó.
Nhìn thấy mưa máu đã phá nát từng cành cây, Long Vũ cùng Mã Chính Phong càng đẩy nhanh tốc độ công kích. Dần dần, cấm chế lúc này đã bắt đầu chấn động.
Hiển nhiên, công kích của bọn họ cũng đã có kết quả. Sau mười phút, cấm chế cũng đã xuất hiện khe hở. Long Vũ cùng Mã Chính Phong thêm tự tin, tiếp tục hợp lực hành động.
- Tiến hành khuếch đại đạo lực.
Trong tình huống bất đắc dĩ, Long Vũ dùng ý niệm mệnh lệnh cho La Lâm, tiến hành khuếch đại đạo lực.
- Ầm ầm.
Sau một tiếng nổ lớn, cấm chế tại cửa động rốt cục cũng bị phá hủy. Nổ mạnh sinh ra lực xung kích đánh bay Long Vũ, làm cho hắn té lăn trên mặt đất.
Do sử dụng khuếch đại đạo lực, làm cho phòng ngự của hắn yếu đi. Cú đánh lại cực mạnh, làm cho hắn phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Bên này, tình huống của Mã Chính Phong cũng không tốt hơn. Tuy rằng tu vi của hắn cao hơn Long Vũ rất nhiều, nhưng do cấm chế phá hủy sinh ra lực xung kích mà năng lực của hắn cũng không có khả năng chống lại.
Thân thể hắn cùng Long Vũ bị lực xung kích đánh bay vào trong sơn động, hai người đều bị hôn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Vũ dần dần tỉnh lại. Hắn cảm giác lồng ngực giống như bị lửa thiêu đốt. Lúc sau, hắn phát hiện kinh mạch toàn thân có nhiều chỗ đứt gãy.
- Tiểu Vũ, đệ không sao chứ.
Tu vi của Mã Chính Phong dù sao cũng cao hơn Long Vũ, vì vậy hắn tỉnh lại sớm hơn. Nhìn thấy Long Vũ tỉnh lại, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Long Vũ điều tức một chút, đang định nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng La Lâm truyền đến:
- Chủ nhân, có hơi thở phượng hoàng.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết