Mọi người bận cả ngày ngoài trời mùa đông lạnh căm căm giờ đã được quây quần bên nhau thưởng thức bữa cơm ấm áp.
- Lại là cải thảo, củ cải, khoai tây!
Phương Minh Viễn khẽ than thở.
Tuy là tay nghề nấu ăn rất khá, thường xuyên thay đổi cách chế biến, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thực là mấy thứ rau này đã ăn đi ăn lại rồi, đồ ăn có ngon đến mấy mà ăn đi ăn lại thì cũng chán, có thay đổi cách chế biến thì cải thảo cũng không thể biến thành xà lách, khoai tây không thể biến thành cà tím, củ cải không thể biến thành nhân sâm.
Phương Minh Viễn có chút nhớ về những ngày mùa đông ngồi ăn dưa hấu, dưa chuột ở đời sau.
- Chẳng lẽ lúc này trồng rau trong nhà lưới vẫn chưa phát triển hay sao?
Phương Minh Viễn gãi gãi đầu. Kiếp trước hắn không để ý gì đến cách thức trồng rau này, chỉ biết rằng trồng rau trong nhà lưới có thể trồng rau trái vụ, và thêm một điều nữa là có từng khung nhà lưới bằng nhựa quây lại để giữ nhiệt, còn đi sâu về phần lý thuyết thì hắn chả biết gì nữa. Nhưng hắn ngẫm nghĩ cẩn thận hơn một chút thì thấy rằng, kiếp trước của hắn, đến đầu đầu thập niên chín mươi trong thủ đô nhà nhà vẫn tích trữ rau cải thảo, huống chi Hải Trang năm 1984 chưa có nhà lưới cũng không có gì lạ.
“Đây cũng là một cách kiếm tiền không tồi!” Phương Minh Viễn suy xét.
“Hơn nữa, nếu thành công thì chỉ có lời chứ không có thiệt!”
Nhưng ý tưởng thì tốt, làm thế nào để thực hiện mới là vấn đề. Phương Minh Viễn thấy đau đầu. Trong tay không một tấc đất cắm dùi, lại không có chút kiến thức gì về nhà nông, không bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo đến mấy cũng khó mà nấu cơm khi không có gạo. Hơn nữa lại đang vào năm 1984, làm ngành này không có biết có đưa đến phiền toái gì không, trong lòng Phương Minh Viễn có chút hoang mang.
“Bằng không cứ đợi một thời gian nữa xem sao”!
Phương Minh Viễn đang cân nhắc. Hiện tại tiền nong tuy dư dả, nhưng nếu dùng để đầu tư thì số tiền đó vẫn là ít, hơn nữa đường đi nước bước cũng chưa được rõ ràng.
- Chĩa đũa vào đâu thế con?
Có tiếng Phương Thắng quát nhẹ bên tai, lúc này Phương Minh Viễn mới phát hiện ra mình đang chọc đũa vào bát cơm, liền vội vàng rút tay lại, cười ngượng ngùng.
- Con kêu cái gì chứ? Nó có phải tranh thức ăn trong bát của con đâu!
Bà nội Phương Minh Viễn bênh vực hắn ngay lập tức, bà ngày càng cưng chìu đứa cháu đích tôn này của bà, nếu nói bà nắm trong tay cũng sợ cháu đau, ngậm trong miệng cũng sợ cháu tan ra thì cũng không hề khoa trương. Ai bảo Phương Minh Viễn mang lại cho bà thể diện cơ chứ, bây giờ đi đến đâu trong cái khu tập thể nhà máy này, hễ nói ra Phương Minh Viễn là cháu nội bà thì ai cũng sẽ giơ ngón cái lên khen ngợi bà có đứa cháu không thua kém ai. Đầu tiên là làm máy nước nóng năng lượng mặt trời, có thể tắm tại nhà. Tuy bây giờ đang là mùa đông có ít nắng nên nước ở máy nước nóng năng lượng mặt trời không thể tắm được, nhưng dùng để rửa tay, rửa rau, giặt quần áo thì không vấn đề, ấm áp hơn nhiều so với nước máy. Tiếp đó là chuyện ở trường học, đến hiệu trưởng Lỗ Sơn cũng phải đánh giá cao cậu nhóc này, trường học hàng trăm học sinh có đứa nào được như nó?
Quan trọng hơn đó là bà nội biết cuộc sống ấm no hiện tại có được là nhờ vào ý kiến của Phương Minh Viễn hồi đó, một chiếc bánh bao nhỏ bé lại giúp cho nhà họ Phương có được cuộc sống dư dả chưa từng có trước đây. Của hồi môn của hai cô con gái, và cả lễ cưới của cậu con trai tất thảy đều không thành vấn đề, đây chẳng phải là công lao của cháu đích tôn hay sao? Nếu không phải nhờ hồi đó hắn thuyết phục thì cứ cho là Phương Bân vào làm trong nhà máy thiết bị Tần Tây nửa năm cũng chẳng thế kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhất là khi bà cụ nhớ lại ngày ấy Phương Minh Viễn nói sẽ kiếm tiền dưỡng lão cho ông bà nội thì tâm trạng lại ngọt như là uống mật ong.
Hơn nữa bà còn nghe ông kể Phương Minh Viễn hiện giờ không khác hơn tiểu phú ông là mấy. Số tem khỉ ấy của hắn đã tăng giá gấp ba mươi lần rồi, đến giờ ít nhất cũng phải trị giá vài nghìn đồng, lúc đầu thằng nhóc này kiên quyết đòi mua, ông Phương cũng chỉ nghĩ là đánh cuộc một keo vào vận may của đứa cháu, nếu được thì là mừng, còn nếu thua thì coi như một bài học kinh nghiệm cho cháu. Nhưng không ai ngờ tới là hơn nửa năm sau số tem ấy lại tăng gấp ba mươi lần, đến bây giờ ông Phương thỉnh thoảng vẫn cười thầm, thầm nghĩ lúc đó sao mình lại dễ dãi đồng ý như vậy, mấy trăm đồng bạc cứ như thế mà quăng lên. Đứa cháu đích tôn này ông có yêu quý bao nhiêu cũng không hết.
- Tiểu Viễn, có bà đây, cứ ăn đi, không phải sợ bố cháu, nếu bố cháu còn nhiều lời nữa bà sẽ cho một cái đế giày
Bà Phương quay đầu lại vẻ mặt hiền hậu nói với Phương Minh Viễn.
Phương Thắng lúc này dở khóc dở cười, anh còn chưa được dịp thể hiện uy phong của người bố cơ mà. Địa vị của thằng nhóc Minh Viễn trong cái nhà này giống như câu “nước lên thì thuyền cũng lên”, hễ anh có hơi nghiêm khắc một tí lại có ông bà nội, em gái và các anh em trong nhà đứng ra bênh vực Phương Minh Viễn, thử hỏi cứ như vậy anh làm sao dạy bảo được con.
Phương Minh Viễn cười thầm nói:
- Không có chuyện gì đâu nội, vừa rồi cháu mải suy nghĩ quá nên mất tập trung thôi ạ!
- Ừ, Tiểu Viễn, lúc ăn cơm chớ có suy nghĩ đến việc khác! Phương Thắng con về đến nhà cũng đừng có mắng cháu, biết chưa hả?
Ông cụ Phương nói dứt khoát, cũng là đặt một dấu chấm kết thúc.
- Thưa cha, mẹ, tết âm lịch năm nay con muốn đưa Minh Viễn về nhà một chuyến, đã năm năm rồi không về nhà, không biết anh trai, chị gái con dạo này ra sao?
Mẹ Phương Minh Viễn, Bạch Bình nhỏ nhẹ nói với ông Phương.
Chị là một thanh niên trí thức thủ đô, ở thủ đô còn có một người anh trai và mấy chị gái nữa. Mấy năm nay, do đường xá xa xôi, mỗi lần đi về vừa mất thời gian lại vừa tốn kém, hơn nữa nhà họ Phương trước kia tuy không quá khó khăn nhưng cũng chẳng phải dư dả gì, nếu đi về một chuyến thì coi như tiền dành dụm được của cả một năm coi như đi đứt, thế nên mấy năm nay cô chưa về thăm nhà. Nhưng kể từ khi Phương Bân mở tiệm bánh bao, kế đó là Phương Minh Viễn nghĩ ra sáng kiến mở cửa hàng cho thuê truyện, kinh tế nhà họ Phương đã khá hơn trước rất nhiều. Vì vậy giờ đây chị nảy ra ý định xin phép cha mẹ về thăm nhà một chuyến.
Phương Minh Viễn lập tức dỏng tai lên nghe ngóng, hắn nhớ là kiếp trước phải đến năm 1988, do bệnh viện của nhà máy chẩn đoán Bạch Bình bị một khối u phải chuyển lên bệnh viện tuyến trên trị liệu, thì hắn mới có dip vào thủ đô. Nhưng khi vào thủ đô mới biết bệnh viện nhà máy đã chẩn đoán nhầm, làm cả nhà bị một phen hú vía. Không ngờ là ở kiếp này hắn lại có cơ hội vào thủ đô từ năm 1984! Đây chính là một cơ hội tốt để hắn đi thăm dò, khảo sát tình hình.
Ông Phương đặt đôi đũa xuống, đưa mắt về phía Phương Thắng, Phương Thắng cũng gật gật đầu, hai vợ chồng đã thống nhất với nhau trước đó. Ông Phương trầm ngâm suy ngẫm, con dâu nói cũng có lý, đã năm năm, thời gian cũng khá lâu rồi, nên để con cháu về nhà ngoại một chuyến.
- Ông bà cùng đi với cháu nhé!
Phương Minh Viễn đột nhiên ngắt lời nói.
- Hai mẹ con cháu về thăm người thân, còn hai thân già chúng ta đi hóng hớt gì chứ!
Ông Phương không kìm nổi cười nói.
- Người xưa nói, đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường. Tuy bây giờ ông không còn đọc được vạn quyển sách nữa nhưng có thể đi ngàn dặm đường. Ông là người chủ gia đình, nhà chúng ta sau này còn phải nhờ vào tài chèo lái của ông, nếu như ông không đi để mở mang tầm mắt thì làm sao có thể chèo lái phát triển con tàu gia đình ta lớn mạnh được? Chả lẽ ông muốn để chú Bân bán bánh bao cả đời à?
Câu nói trên của Phương Minh Viễn khiến cho cả nhà đều phải dừng đũa.
- Thưa ba mẹ, con thấy cháu Viễn nói đúng đấy ạ, nhà mình bây giờ cũng không thiếu tiền, cha mẹ nên đi thủ đô một chuyến để mở mang tầm mắt! Nếu như không bận việc tiệm bánh thì con cũng muốn đi!
Phương Bân là người đầu tiên ủng hộ Phương Minh Viễn. Bây giờ hễ là ý kiến của Phương Minh Viễn là anh ta ủng hộ ngay, đừng nói là để hai cụ Phương đi thủ đô một chuyến, có bắt gã đi một mình xuống phương nam lang bạt gã ta cũng không phản đối. Hai cô của Phương Minh Viễn cũng giơ cả hai tay tán thành.
Phương Thắng đưa mắt nhìn Phương Minh Viễn, con trai nói cũng có lý, bố mẹ tuổi cũng cao rồi, cả đời chưa ra khỏi Tần Tây, hơn nữa nửa năm nay hai cụ cũng vất vả với tiệm bánh và cửa hàng cho thuê truyện rồi. Hiện giờ việc kinh doanh đã đi vào quỹ đạo, để hai cụ vào thủ đô chơi cũng tốt. Ông đưa mắt về phía vợ.
- Cha mẹ đi nếu có thể cùng đi với mẹ con con thì tốt quá ạ!
Tuy Bạch Bình lo chỗ anh chị cũng không còn phòng trống để ở nhưng dù sao cũng không thể từ chối lúc này được.
Ông cụ Phương trầm ngâm một hồi, bụng nghĩ Phương Minh Viễn muốn đưa ông bà đi chắc hắn phải có dụng ý gì, bây giờ kinh tế gia đình cũng dư dả rồi, đi thủ đô chơi một chuyến cũng chả tốn bao nhiêu tiền. Nhưng lý do thuyết phục ông cụ nhất chính là câu nói này của Phương Minh Viễn: “chả lẽ ông muốn để cho chú Bân bán bánh bao cả đời à?”
- Được rồi, vậy đến lúc đó cha mẹ sẽ đi cùng hai mẹ con, nhân tiện chúng ta có thể giúp con trông cháu Viễn luôn.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Vào đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, ông bà Phương cùng với mẹ con Bạch Bình trèo lên chuyến xe đường dài đi về thành phố Phụng Nguyên.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa kính, Phương Minh Viễn sốt ruột mong gặp chú Phương Nhai ở thành phố. Ở kiếp trước, sau khi ba mẹ Phương Minh Viễn qua đời, chú hai là người duy nhất giữ liên lạc mật thiết với hắn. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, một cơ hội ngẫu nhiên đến và chú hai vào thành phố Phụng Nguyên làm việc. Chú hai may mắn là một trong số ít người ở thị trấn Hải Trang có cơ hội thoát ly. Nhưng một thân một mình lang bạt ở thành phố không hề dễ dàng chút nào.
Tần Tây vào thập niên 80, đừng nói đến quốc lộ cao tốc, đến cả đường ô tô to to một chút cũng còn ít, vì thế bốn người họ ngồi xe cả bốn, năm tiếng đồng hồ, đến tận năm giờ chiều mới vào đến thành phố.
Vừa xuống xe, Phương Minh Viễn liếc mắt một cái đã tìm thấy Phương Nhai trong đám đông. Thật đúng là tuổi trẻ! Theo hướng chỉ tay của Phương Minh Viễn, ba người còn lại cũng nhìn thấy Phương Nhai.
- Ba mẹ, chị dâu! Mọi người trên đường đi suôn sẻ chứ?
Phương Nhai lúc này cũng đã nhìn thấy người thân, vội vàng chen ra từ đám đông.
- Suôn sẻ, suôn sẻ, mỗi tội ngồi xe lâu quá!
Ông Phương buột miệng đáp lại, đưa đi đưa lại túi hành lý to nhất trên tay, theo yêu cầu của Phương Minh Viễn, hành lý của bốn người vừa đủ bốn chiếc, riêng Phương Minh Viễn còn phải đeo thêm một chiếc cặp sách nhỏ. Ở Hoa Hạ hồi năm 1984 việc lưu thông hàng hóa còn chưa phát triển, muốn thưởng thức đặc sản của vùng miền khác chỉ có thể nhờ vào quà biếu từ các chuyến đi công tác hoặc đi thăm họ hàng. Anh chị em của Bạch Bình ở thành phố đông, nếu mang ít quà thì chả ra sao, hơn nữa đây là lần đầu tiên vợ chồng ông cụ Phương vào thủ đô nên phải giữ thể diện một chút, tuyệt đối không thể qua loa đại khái được.
- Chị dâu, kết quả thi cử của Tiểu Viễn năm nay thế nào?
Phương Nhai tay xách hành lý cười hỏi.
- Còn có thể thế nào được nữa? Vẫn như trước!
Bà Phương vẻ mặt tự hào giành nói:
- Lại đạt 200 điểm, lại xếp thứ nhất toàn khối! Giỏi hơn các con lúc bé nhiều! Từ trước đến nay chưa bao giờ phải lo lắng về việc học hành của Tiểu Viễn!
- Được đấy Tiểu Viễn! Đã được quán quân bao nhiêu lần rồi?
Phương Nhai giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Viễn.
- Tiểu Viễn càng ngày càng thông minh rồi!
- Ba lần rồi ạ, mục tiêu của cháu là ở bậc tiểu học giành được mười lần quán quân liên tiếp.
Phương Minh Viễn giơ giơ nắm đấm nói, khiến cho mọi người bỗng cười phá lên.
Phương Nhai đã đặt sẵn nơi tiếp đãi ở gần nhà ga Phụng Nguyên, tuy là so với đời sau có chút đơn sơ, chỉ có hai chiếc giường, mấy chiếc ghế và phích chén uống nước. Đến cả việc tắm rửa, đi vệ sinh cũng phải đi đến nhà vệ sinh chung ở hành lang, rất giống ký túc xá đại học của Phương Minh Viễn ở kiếp trước.
- Cha mẹ vào thành phố mà chẳng báo trước cho con một tiếng, để con chuẩn bị đón tiếp cho chu đáo.
Phương Nhai khẽ trách, mới hôm trước anh ta mới hay tin cha mẹ sắp vào thành phố, nên khó tránh khỏi có chút lúng túng.
- Có gì mà phải tiếp đón? Cha mẹ có ở lại lâu đâu, còn phải vào thủ đô với chị dâu con nữa. Tiểu Nhai, con đã mua được vé chưa?
Ông Phương hỏi vô tình hỏi.
Nói đến đây, Phương Nhai vẻ mặt buồn rầu nói:
- Bây giờ mua vé tàu rất khó, con đã nhờ người đi hỏi hộ rồi, chắc tối nay sẽ có tin tức.
Sắp đến tết âm lịch nên mua vé tàu khá gian nan.
- Chú hai mua vé giường nằm nhé, nếu khó mua thì cũng phải cố gắng mua được hai tấm.
Phương Minh Viễn nói chen vào.
- Ông bà lớn tuổi ngồi ghế cứng không chịu nổi đâu!
- Tiểu Viễn thật là biết ý, biết thương ông bà rồi đấy!
Phương Nhai bế Tiểu Viên đặt lên đùi. Thằng cháu trai này đã nửa năm rồi chưa gặp, càng lớn lại càng dễ thương.
- Đúng vậy, Tiểu Viễn hơn các con nhiều, mới có mấy tuổi đầu mà đã biết thương, biết quan tâm người lớn rồi!
Bà nội cười toe toét nói.
Ông Phương móc từ trong túi ra một bọc tiền, đặt lên trên giường.
- Phương Nhai, đây là số tiền con gửi về trong nửa năm qua, giờ ba mang gửi lại con.
Phương Nhai ngạc nhiên hỏi:
- Cha, sao lại như vậy?
- Tiểu Nhai à, bây giờ cha mẹ không còn thiếu tiền nữa rồi, nửa năm nay em trai con mở một tiệm bánh bao, Tiểu Viễn mở một cửa hàng cho thuê truyện, nên nhà ta kinh tế cũng dư dả hơn, nếu không thì cha mẹ và chị dâu con cũng không vào thủ đô chơi như thế này. Con một thân một mình ở thành phố cha mẹ cũng không giúp gì được cho con, nên ý cha con muốn trả lại con số tiền này để con dùng. Con cũng trưởng thành rồi, cũng nên lập gia đình rồi, hơn nữa chi tiêu ở thành phố đắt đỏ, trong tay không có chút vốn sao được!
Bà nội tận tình khuyên bảo.
- Đây cũng là thành ý của các anh con, bây giờ nhà ta không cần dùng tiền của con nữa rồi.
- Cha mẹ, thế sao được! Mấy năm nay ba mẹ vất vả nuôi năm anh em, bây giờ em ba, em tư, em năm đều chưa lập gia đình, con làm anh sao có thể không có trách nhiệm!
Phương Nhai liên tục xua tay nói:
- Con ở đây mọi thứ đều rất tốt, vẫn còn đủ tiền trang trải mà!
Ông Phương một mực đòi đưa tiền, Phương Nhai thì nhất quyết không chịu nhận.
- Chú hai à, chú nghe cháu nói.
Phương Minh Viễn cầm gói tiền nhét vào tay Phương Nhai nói:
- Thầy giáo cháu nói: “dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”. Nay nhà ta thực sự không thiếu tiền, nhà mình tính cả cháu là tám người mà thu nhập một tháng cũng được bốn, năm trăm đồng, số tiền chú gửi về không đáng là bao! Chi bằng chú hai cứ tạm giữ lại làm vốn làm ăn, biết đâu sao này lại có thể giúp nhà ta được nhiều hơn nữa.
- Bao nhiêu cơ?
Phương Nhai ngạc nhiên hỏi. Hiện nay lương tháng của một công nhân bình thường chỉ có mười hai đồng. Bà Phương trước nay không đi làm, Phương Minh Viễn thì càng khỏi nói rồi. Nếu nói thu nhập của sáu công nhân một tháng bốn, năm trăm đồng thì tính ra bình quân mỗi người một tháng làm ra gần một trăm đồng chẳng phải là rất khó tin sao? Tuy là anh ta cũng nghe nói em trai Phương Bân đã bỏ việc ở nhà máy, tự kinh doanh tiệm bánh bao, nhưng cũng không thể kiếm được nhiều như vậy chứ!
- Phương Nhai, con không nghe nhầm đâu, quả thực là tổng thu nhập một tháng của nhà ta được bốn, năm trăm đồng đấy. Trong đó, doanh thu từ cửa hàng cho thuê truyện của Tiểu Viễn cũng được hai mươi, ba mươi đồng, thằng nhóc này bây giờ cũng là người có thu nhập rồi đấy!
Nói rồi ông Phương nhìn Tiểu Viễn với ánh mắt đầy trìu mến.
Nghe ông Phương nói vậy Phương Nhai không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt của Tiểu Viễn anh thấy nó sáng khác thường.
- Vậy nên chú hai cứ giữ lấy số tiền này đi, sau này cũng không cần phải gửi tiền về nữa đâu. Hơn nữa, nhà ta sẽ gửi thêm tiền hỗ trợ chú phát triển ở thành phố!
Phương Minh Viễn vỗ đùi chú hai nói.
- Minh Viễn, đừng có ở đó nói hươu nói vượn!
Bạch Bình chặn Phương Minh Viễn lại, thằng nhóc này sao lại ăn nói lung tung vậy. Việc trả lại tiền cho Phương Nhai cô không có ý kiến gì, nhưng còn việc sau này sẽ gửi tiền trợ cấp cho chú hai không phải chuyện một thằng nhóc có thể tham gia. Nhất là nói ngay trước mặt chú hai lại càng không ra thể thống gì.
- Ông nội!
Phương Minh Viễn giả bộ đáng thương hét lớn.
- Bạch Bình, không cần phải vậy!
Ông cụ Phương ngăn Bạch Bình lại, nói với giọng trịnh trọng:
- Có một số chuyện đã đến lúc cần nói với các con rồi.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Đây là vấn đề mà Phương Minh Viễn và ông Phương đã thương lượng trước khi rời khỏi Hải Trang. Thị trấn Hải Trang quá nhỏ, nhà họ Phương ở đây không có nhiều cơ hội phát triển. Tuy là sau này có thể phát triển về hướng huyện Bình Xuyên, nhưng Phương Minh Viễn cho rằng ở thành phố và thủ đô vẫn có đất phát triển hơn nhiều. Vì vậy, đợt này đi thủ đô, phải cho Phương Minh Viễn có quyền tự chủ, mà để làm được điều đó trước hết phải làm tốt công tác tư tưởng với Bạch Bình. Nhất định không thể để cô vào đến thủ đô rồi vẫn chưa hay biết những thay đổi của gia đình nửa năm nay đều là nhờ đứa con trai mới học lớp hai mà cô vẫn che chở bấy lâu. Nếu không thì các cậu mợ, chú dì và các anh chị của Phương Minh Viễn làm sao công nhận sự tồn tại của Phương Minh Viễn được. Tuy là ông bà Phương có thể chứng minh cho Phương Minh Viễn nhưng vẫn không hay bằng bản thân Bạch Bình làm điều này.
Đối với Phương Nhai, Phương Minh Viễn cho rằng nên bắt đầu giúp đỡ chú hai từ bây giờ, giúp cho chú hai có thể xây dựng được cơ ngơi riêng của mình ở thành phố này. Ở kiếp trước, chú hai rất có năng lực, nhưng lại không có sự hậu thuẫn kinh tế của gia đình, nên không có tiền tài, cả đời chỉ làm một thị dân bình thường. Nhưng ở kiếp này, Phương gia đã có thừa khả năng để giúp đỡ đứa con xa quê này thì nên cố gắng giúp đỡ anh, giúp anh ta có một chỗ đứng vững chãi ở thành phố. Như vậy, sau này khi Phương gia có đủ khả năng vào thủ đô phát triển, cũng không sợ cảnh chân ướt chân ráo, phải dốc sức làm từ đầu.
Chính là ôm lấy cách nghĩ này, trước khi rời khỏi thị trấn Hải Trang, Phương Minh Viễn đã nói chuyện một cách nghiêm túc với ông Phương về chuyện đó. Kết quả là ông Phương tự nhiên lại một lần nữa bị đứa cháu trai thuyết phục. Đương nhiên rồi, còn có một nguyên nhân rất lớn trong đó, nửa năm nay sau mấy lần quyết đoán của Phương Minh Viễn thì mọi chuyện đều đã chứng minh tài nhìn xa trông rộng của hắn. Đối với đứa cháu này, ông Phương đã hoàn toàn coi nó là “ngựa con nhưng đi được ngàn dặm” của nhà họ Phương.
- Chắc các con không biết là Phương Minh Viễn bây giờ không khác gì triệu phú rồi!
Câu nói này của ông Phương khiến cho Bạch Bình và Phương Nhai ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Vào năm 1984, khi mà tổng thu nhập cả năm của lao động phổ thông không quá ba trăm đồng thì một triệu phú còn được nhiều người bái phục hơn cả các tỉ phú ở đời sau này
- Cha, không phải cha đang nói giỡn đấy chứ? Tiểu Viễn năm nay mới học lớp hai, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được?
Bạch Bình mãi sau đó mới thốt ra được một câu.
- Chuyện này sao cha con có thể nói giỡn được chứ?
Bà Phương nói với vẻ bất mãn.
- Lúc trước là lo lắng con và Phương Thắng nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Viễn lại không muốn… phải nói thế nào…đúng rồi, khiêm tốn. Thế nên chưa nói với các con. Thực chất tiệm bánh bao của Phương Bân chính là chủ ý của Tiểu Viễn.
- Hả?
Bạch Bình nhìn ông Phương đầy vẻ kinh ngạc, không thể tin được. Phương Nhai cũng không khá khẩm gì hơn, ánh mắt nhìn ông Phương đầy vẻ nghi ngờ.
Ông Phương gật gật đầu nói:
- Mẹ con nói đúng đấy, chính là chủ ý của Tiểu Viễn.
- Nhưng cũng không thể nào có tiền triệu được chứ ạ?
Bạch Bình biết thu nhập của gia đình như thế nào, nửa năm trở lại đây tuy là tích lũy được không ít, nhưng cũng không nhiều như vậy. Hơn nữa, đây là số tiền xương máu của cả nhà đầu tắt mặt tối mà có được, nên không thể nói số tiền đó là của Phương Minh Viễn.
- Đây là tiền của cả nhà, không phải là tiền của một mình con!
Phương Minh Viễn giải thích ngay.
Bà nội ôm lấy Phương Minh Viễn, khẽ nhéo khuôn mặt hắn nói:
- Ừ bà biết, đó là tiền cháu cho ông dưỡng lão.
Ông Phương giải thích chuyện Phương Minh Viễn đầu tư vào tem:
- Số tiền này là do Tiểu Viễn kiếm được nhờ vào năng lực của mình, chỉ có điều bây giờ Tiểu Viễn còn nhỏ tuổi, trước mắt số tiền này do ông cầm giúp. Vả lại chỉ Tiểu Viễn mới có quyền sử dụng khoản tiền này, không được sự cho phép của Tiểu Viễn bất cứ ai cũng không được động đến.
Bạch Bình và Phương Nhai đều ngơ ngác nhìn nhau, như là vừa nghe sách trời vậy, nhưng mua hơn ba trăm tệ, trong thời gian vẻn vẹn nửa năm đã tăng lên hàng chục nghìn, quả thật rất khó tưởng tượng.
- Chị dâu, nếu…nếu như…Tiểu Viễn…
Phương Nhai lắp bắp nói:
- Nếu Tiểu Viễn đúng là có nhiều tem khỉ như vậy, thì đúng là triệu phú rồi. Nghe nói mấy hôm trước tem khỉ đã tăng lên ba tệ năm hào rồi.
Phương Nhai ở thành phố, nên những tin tức kiểu này anh ta chắc chắn sẽ nắm bắt nhanh hơn ở Hải Trang. Cậu cháu ruột lẳng lặng mua nhiều tem như vậy, nếu tính ra cũng phải đến mười lăm nghìn sáu trăm tệ rồi. Phương Nhai cảm thấy đầu óc mông lung, tự nhiên trong nhà lại có triệu phú, hơn nữa lại là một đứa trẻ học lớp hai. Chuyện này nếu đem đi nói ra ngoài thì ai tin?
- Không chỉ có vậy thôi đâu, Tiểu Viễn còn gửi cha giữ hộ hai nghìn tệ tiền mặt nữa, đây là tiền thế chấp của cửa hàng thuê truyện của nó đấy. Nếu cửa hàng làm ăn không có vấn đề gì thì số tiền này nó có thể tạm dùng trước.
Ông Phương lại ném thêm quả bom nữa, lúc này cả Bạch Bình và Phương Nhai đều mở to mắt, trong đầu rối như một mớ bòng bong. Của cải tích trữ của tất cả người nhà họ Phương đếm đi đếm lại cũng không bằng một đứa con nít, sao...sao có thể như vậy được chứ?
- Cái gì mà có vấn đề hay không có vấn đề, cái ông này ăn nói phải chú ý một chút chứ. Cửa hàng mà Tiểu Viễn mở làm sao có thể có vấn đề gì được.
Bà Phương bất mãn nói.
- Ví dụ, tôi chỉ là lấy ví dụ thôi mà.
Ông Phương cũng cảm thấy có chút lỡ lời liền giải thích.
- Hôm nay nói với các con điều này là hi vọng các con hiểu, Tiểu Viễn nay mới bảy tuổi, là học sinh lớp hai, vẫn còn là một đứa trẻ, tất cả điều này đều đúng. Nhưng các con không được xem nó thuần tuý như một đứa con nít, mà phải nghe, phải tôn trọng ý kiến của nó. Chí ít Tiểu Viễn nó thực tế cũng đã chứng minh rồi, chúng ta không có óc quan sát bằng nó. Hơn nữa, cho dù là nhất thời không phân biệt được đúng sai, cũng không nên lo lắng, Tiểu Viễn bây giờ có thể chịu được khó khăn, không sợ thất bại. Chỉ cần có những tấm tem này thôi, thằng bé sẽ có cái nền để làm lại.
Những lời ông Phương nói thấm thía sâu sắc.
- Việc chúng ta cần làm là buông tay ra, để nó tự bay đi, có thể một ngày nào đó, cậu bé của thị trấn Hải Trang chúng ta cũng có thể trở thành một con Phượng Hoàng vàng.
- Cái gì mà Phượng Hoàng vàng? Đấy chỉ dùng cho con gái thôi, Tiểu Viễn của chúng ta sau này chắc chắn sẽ là một con Rồng! Tiểu Viễn vốn cũng cầm tinh con Rồng mà!
Bà Phương mặt mày hớn hở nói.
- Bà, ông nói cũng không sai ạ. Cổ nhân có nói, Phượng Hoàng là linh thú, hùng giả vi Phượng, thư giả vi Hoàng mà.
Phương Minh Viễn nháy mắt với ông Phương, vội vàng giảng hoà.
- Vẫn là Tiểu Viễn thông minh, ngay cả điều này cũng biết. Bà không biết, hoá ra Phượng Hoàng có ý nghĩa như vậy.
Bà Phương càng vui hơn.
- Phương Nhai, sau này trong nhà sẽ cung cấp cho con một ít tiền, đây là ý của Tiểu Viễn, ta cũng đồng tình. Con không cần nói thêm gì nữa, nếu con cảm thấy ngại, thì ở thành phố phải làm việc cho thật tốt, chăm chỉ học tập, sau này Tiểu Viễn trưởng thành rồi cũng không thể ở mãi trong cái thị trấn nhỏ kia, thành phố, thậm chí là thủ đô Bắc Kinh mới là nơi nó phát huy tài năng. Đến lúc đó, con tận tâm tận lực giúp đỡ nó là được rồi.
Ông Phương giải quyết dứt khoát, không để cho Phương Nhai có cơ hội phản đối.
- Chú hai à, trong thời gian chúng ta đi Bắc Kinh này, chú để ý ở thành phố Phụng Nguyên xem có chỗ nào tốt bán nhà mà gần đường cái, mặt nhà phía nam, có vườn thì càng tốt. Sau này chú hai cần phát triển ở Phụng Nguyên, cũng không thể ở mãi trong kí túc xá được. Hơn nữa sau này, không biết chừng mọi người sẽ thường tới Phụng Nguyên, đến lúc ấy còn có chỗ mà trú chân. Tiền chú hai không cần lo.
Phương Minh Viễn lập tức giao cho Phương Nhai một nhiệm vụ.
Phương Minh Viễn tin rằng, lần kinh doanh này chẳng bao lâu sẽ cho thấy được giá trị của nó. Bây giờ nhà ở Phụng Nguyên đắt, nhưng có thể so sánh với giá nhà năm 2010 chăng?
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 28
Rắc rối to.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Đã có của ăn của để nên ở Phụng Nguyên, Bạch Bình đã mua rất nhiều thức ăn, từng túi từng túi các loại đặc sản, mỗi người trong nhà đều có quà. Lúc này kinh tế dư giả, cảm giác thật là khác.
Phương Nhai cũng đã mua được ba vé giường nằm, còn Phương Minh Viễn cứ việc nằm chung với một trong ba người là được rồi, vì còn nhỏ nên chưa cần mua vé. Bạch Bình gửi cho người ở thủ đô bức điện báo, báo với mấy người ở thủ đô đi đón tàu. Đến trưa ngày thứ ba sau khi đến Phụng Nguyên, gia đình Phương Minh Viễn bốn người được Phương Nhai và hai nhân viên tạp vụ của y giúp đỡ, lên tàu đi về hướng Bắc Kinh.
Tàu của năm 84, tuy nói là đi tới Bắc Kinh, nhưng so với những đoàn tàu tốc hành về sau này thì vẫn còn nhiều chênh lệch lắm. Bên trong những khoang hành khách cũ kỹ màu xanh đó không có điều hòa, chỉ có mấy cái quạt cũ rích. May mà đấy là mùa đông, khách chen chúc trong khoang, trái lại còn không cảm thấy lạnh, có điều không khí ấy khó tránh khỏi cảm thấy không chịu nổi. Ba vé của nhà họ Phương cũng chẳng được ở gần nhau, hơn nữa chỉ có một vé là giường dưới. Nhưng một khi Phương Minh Viễn ra tay thì không có gì là khó hết. Có ai mà ngay trước mặt bàn dân thiên hạ lại có thể không nể nang từ chối một đứa trẻ khẩn cầu cho một cụ già chứ. Thế cho nên không mất bao nhiêu thời gian, ba vé của nhà họ Phương lại được xếp cạnh nhau, đã thế còn có những hai vé giường dưới, bà nội lại càng yêu quý Phương Minh Viễn hơn.
Sau quãng thời gian chờ đợi dài cổ, cuối cùng thì tàu cũng chạy. Nhưng mà với loại tàu nhanh nhất cũng chỉ được 40-50km/h thì đối với 1 người đã quen đi tàu 200-300km/h như Phương Minh Viễn đúng là một cực hình. Được một tí hắn đã thấy chán cảnh bên ngoài lắm rồi.
- Ông nội ơi, tàu này chạy chậm như rùa bò ấy, chơi cờ đi.
- Minh Viễn, đừng ăn nói lung tung nữa! Tàu này mà cháu còn kêu chậm!
Bạch Bình cười và mắng:
- Thế những người đi tàu chậm cứ phải vừa đi vừa dừng thì làm thế nào đây?
Thế là cụ Phương lấy từ trong hành lý ra bộ cờ tướng, bày lên trên giường. Từ sau khi Phương Minh Viễn và ông Triệu Kiến Quốc chơi xong ván cờ ấy, ông Phương lại có thêm một bạn cờ nhỏ nữa. Mỗi khi Phương Minh Viễn rỗi rãi không biết làm gì, ông Phương lại có thể làm vài ván với đứa cháu, có thắng có thua, vui vẻ vô cùng.
Thời gian trôi qua, mọi người xung quanh cũng cảm thấy nhàm chán, lúc này sự chú ý lại được tập trung về phía bàn cờ hai người, một già một trẻ. Có người biết đánh cờ thì đứng bên cạnh xem, vốn dĩ họ nghĩ đây là ông Phương dạy cháu đánh cờ, nhưng chỉ xem qua vài nước họ mới kinh ngạc phát hiện ra Phương Minh Viễn thật sự biết đánh cờ, mà có vẻ đánh cũng không tồi chút nào! Ván cờ càng thu hút sự chú ý của họ. Đợi đến khi hết một ván, mấy người này có thể khẳng định cậu bé mới khoảng mười tuổi này thật sự là một kỳ thủ trình độ không thấp chút nào.
Kết thúc ba ván, ông Phương cũng thắng được 2 ván một cách khó khăn.
Kỳ thực đây là Phương Minh Viễn ngầm thả ông. Suy cho cùng trước mặt mọi người, cũng cần giữ thể diện cho người lớn chứ, trước mặt bao nhiêu người mà thua thằng bé như thế thì biết làm sao cho hết ngại đây.
Kết thúc ba ván cờ, Phương Minh Viễn kêu mệt, lập tức có người khác lên thế chỗ. Phương Minh Viễn nằm bò trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật cứ chậm rãi trôi qua trước mắt, được một tí lại thở ngắn than dài:
- Chậm quá thể, cứ lạch cạch thế này năm nào mới đến thủ đô đây?
Từ giữa khoang, một người đàn ông trung niên nhô đầu lên, tủm tỉm cười và nói:
- Cháu ơi, từ Phụng Nguyên đến thủ đô ước chừng hơn 1000 km, xa thế thì phải mất nhiều thời gian chứ.
- Có 1000 km mà phải mất ít nhất hai mươi bốn tiếng, thế mà còn không chậm sao?
Phương Minh Viễn lớn tiếng hỏi lại.
- Ối giời, thế cháu phải đi máy bay, nhưng nước mình bây giờ muốn mua cái vé máy bay cũng khó lắm, mà giá thì có rẻ gì cho cam!
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói. Ông ta nhìn cách ăn mặc và tư chất của cả nhà Phương Minh Viễn, chắc không phải người thành phố, đối với họ, vé máy bay rõ ràng là quá đắt.
- Đúng vậy, mình làm gì có tiền đi máy bay.
Phương Minh Viễn chán nản nói. Đừng nói là bây giờ, sau này khi máy bay trở thành phương tiện giao thông phổ biến với mọi người thì cũng phải là việc của năm 2000 cơ. Bây giờ trừ khi là công chức nhà nước đi nước ngoài hoặc gia đình thật sự có việc gấp phải cắn răng mà mua vé máy bay ra thì người bình thường cũng phải chấp nhận là mình không có cơ hội mà đi máy bay đâu. Nhà họ Phương tuy là có của ăn của để nhưng cũng không thể ném tiền qua cửa sổ thế được.
- Nếu có đoàn tàu đệm từ trường thì tốt rồi!
Phương Minh Viễn lẩm bẩm, sau này hắn có thể ngồi tàu đệm từ trường đi Thượng Hải, cũng đã ngồi tàu “Hài Hòa”, có thể coi là có kỷ niệm đáng nhớ. So với những loại tàu đấy, tàu hỏa hiện nay đích thực chỉ đáng gọi là rùa thôi.
- Đoàn tàu đệm từ trường hả? Đấy là cái gì?
Người đàn ông nằm ở giữa khoang đúng là rất thính, tuy Phương Minh Viễn nói nhỏ mà ông ta vẫn nghe thấy.
Phương Minh Viễn ngẩn tò te, không ngờ nói bé thế mà vẫn có người nghe thấy. Tuy nhiên hắn nghĩ lại thì chuyện phiếm cũng chỉ là chuyện phiếm thôi, đoàn tàu đệm từ trường chắc mới có ở Châu Âu nghĩ ra, mình nói lung tung vài câu có gì to tát đâu.
- Đoàn tàu đệm từ trường là một loại tàu hỏa cao cấp thôi chú ạ.
Phương Minh Viễn trả lời, dù sao tuổi của mình ở đây có nói ngọt tí cũng có sao.
- Tàu hỏa trên cao? Sao chú chưa từng nghe qua nhỉ? Có tốc độ thế nào?
Người đàn ông hỏi một cách ngạc nhiên. Nếu như ông ta đã nghe qua thì cũng như là đã gặp được ma rồi, ngay cả các nước đứng đầu về khoa học kỹ thuật như Anh và Đức thì cho đến nay cũng vẫn chưa làm ra được tuyến đường như thế dù chỉ là thí nghiệm. Còn ở Hoa Hạ? May ra có các chuyên gia về tàu hỏa đã đi du học mới có nghe qua thôi.
Phương Minh Viễn gãi đầu, đoàn tàu đệm từ trường trên lý thuyết có thể đạt được 500km/h, thực tế cũng được trên 300km/h. Nhưng bản thân phải dựa vào thực tế mà nói, những con số ấy hiện tại chưa ở đâu làm được.
- Ít nhất cũng phải được cả trăm km mỗi giờ, đó chỉ là loại tàu hỏa cháu nghĩ ra thôi.
Người đàn ông trung niên lúc này mới hết ngạc nhiên, hóa ra chỉ là cậu bé tưởng tượng ra thôi. Nhưng nhìn Phương Minh Viễn có vẻ nghiêm túc thế, ông ta lại hỏi:
- Thế cháu có thể nói cho chú biết đấy là loại tàu hỏa gì? Sao nó có thể đi nhanh thế không?
Dù sao đường đi cũng còn dài, trêu thằng bé sẽ thấy đỡ nhàm chán hơn.
Phương Minh Viễn hỏi:
- Chú đã chơi nam châm chưa?
- Tất nhiên là có chứ, trước đây chú cũng có khoảng mấy cục nam châm.
Ông ta cười nói. Với họ, ngày còn bé có được vài cục nam châm to cũng là cả một sự kiện đáng nhớ.
- Vậy chắc chú phải biết là nam châm cùng cực thì đẩy nhau, trái cực thì hút nhau phải không. Như thế nếu như biến đường ray thành nam châm, biến đoàn tàu thành loại nam châm khác cực, theo nguyên tắc trái cực đẩy nhau ấy chỉ cần lực đẩy đủ lớn là đoàn tàu có thể lơ lửng trên đường ray. Nếu có thể điều chỉnh độ mạnh yếu của lực đẩy ấy chắc chắn sẽ giữ được đoàn tàu lơ lửng trên đường ray mà không bị nghiêng, rồi cứ theo hướng đường ray mà đi thì chính là đoàn tàu đệm từ trường. Thầy giáo cháu nói tàu hỏa có thể đi được là dựa vào bánh xe và đường ray ma sát với nhau, máy bay bay được là do chỉ có không khí làm lực cản, mà tàu hỏa thì không chỉ chịu lực cản không khí mà còn chịu lực cản của mặt đất nên không thể đi nhanh. Nói là đoàn tàu đệm từ trường vì nó lơ lửng trên đường ray, cũng chính là không phải chịu lực cản của mặt đất, vậy tốc độ tự nhiên sẽ nhanh lên.
Phương Minh Viễn cố hết sức dùng lời nói của cậu bé 10 tuổi để giải thích nguyên lý về đoàn tàu đệm từ trường, còn nếu muốn nói rõ ràng thì thật sự là tốn nhiều nơron thần kinh lắm.
Một lúc lâu người đàn ông không nói gì, Phương Minh Viễn thò đầu ra nhìn về phía đó thấy ông ta đang ngồi ngây ra như phỗng.
“Không ổn, rắc rối to rồi!”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 29
Thiên Tài.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Người đàn ông trung niên tên Tô Ái Quân là viên chức Đại Học Giao Thông Phụng Nguyên, lần này đi Bắc Kinh một mặt là đi công tác, đồng thời cũng là về qua nhà thăm bố mẹ.
Mãi một lúc lâu sau ông ta mới hết kinh ngạc, nhìn Phương Minh Viễn nằm trên giường phía dưới mà khó có thể tin được. Ông ta thực sự không thể nào tin một lý luận như thế này, một suy nghĩ như thế này không ngờ lại do một đứa trẻ nghĩ ra. Trên mảnh đất Trung Quốc này, kẻ từng chơi qua nam châm không có bốn, năm trăm triệu thì cũng có hai, ba trăm triệu, sao lại không có ai liên tưởng nó với xe lửa chứ? Tàu hoả đệm từ trường có cái tên rất hay, không những mang tính hình tượng mà còn khiến người ta vừa trông thấy đã hiểu ngay, người nào mà biết một chút về nguyên lý nam châm thôi cũng đủ hiểu được điều này. Thế nhưng không ai có thể đâm xuyên qua lớp giấy này, tức không ai có thể nghĩ tới việc từ trường cũng có thể sử dụng được.
Tô Ái Quân chung quy cũng được coi là một phần tử trí thức, tuy rằng cũng chẳng phải làm công ty xe lửa, nhưng cái đầu của hắn nói cho hắn biết rằng cái lý luận mà Phương Minh Viễn đưa ra là có khả thi.
Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Trung Quốc không thể nghiên cứu ra loại tàu hỏa đệm từ trường có thể ứng dụng trong thực tế, nhưng đó chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu như thật sự có thể mang loại tàu hỏa đệm từ trường mà hắn nói ra nghiên cứu thì tốc độ của nó chắc chắn sẽ ở mức ba bốn trăm km trở lên. Đối với ngành đường sắt mà nói, đây chính là một tiến bộ mang tính cách mạng. Tô Ái Quân chỉ cần vừa nghĩ tới việc sau này mình chỉ mất có ba, bốn tiếng đã có thể đi lại giữa Phụng Nguyên và thủ đô Bắc Kinh là cái đầu đã không kiềm lại được niềm kiêu hãnh, như vậy có thể không chậm hơn máy bay rồi.
Nghĩ đến đây, thái độ của Tô Ái Quân đối với Phương Minh Viễn khác hẳn so với lúc trước. Khi nãy chẳng qua là thấy một đứa trẻ đáng yêu, trên đường đi lại vô vị buồn tẻ, nên nói chuyện cùng Phương Minh Viễn với thái độ vui đùa. Còn bây giờ, Tô Ái Quân đã xem Phương Minh Viễn như một người có thể nói chuyện một cách bình đẳng với mình, chí ít là cái lí luận điện từ trường mà đứa trẻ này nghĩ đến, còn được nói ra với lời lẽ của một đứa trẻ, mà Tô Ái Quân ba mươi mấy tuổi đầu rồi lại không bằng một đứa trẻ.
Thấy ông ta tỉnh lại, ông Phương, bà Phương, còn có cả Bạch Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc nói chuyện giữa hai người khi nãy mọi người đều đã nghe cả, tuy ba người cũng không cho rằng những ý nghĩ kỳ quặc của Phương Minh Viễn có giá trị gì, nhưng người đàn ông trung niên nằm trên giường kia sau khi nghe xong lại kinh ngạc, lại còn xem trọng điều đó, trong lòng họ không khỏi có chút lo âu. Ra ngoài đường ai mà không kín mồm kín miệng, thì chẳng bao lâu, đứa trẻ nhà mình nếu lại bị trêu chọc đầu óc có vấn đề thì cuộc sống sau này rất có thể sẽ khốn đốn. Nếu như người đàn ông trung niên này có chuyện không hay xảy ra thì việc này cũng gây phiền toái rồi. Trong phút chốc, mấy người đã coi Tô Ái Quân như một người đầu óc không bình thường.
Tô Ái Quân kia là người như thế nào, vừa nhìn thấy ánh mắt đám người nhà ông cụ Phương liền hiểu ngay biểu hiện vừa rồi của mình e là đã bị hiểu lầm, trong lòng dở khóc dở cười. Ông ta nhảy từ trên giường xuống, cười nói:
- Chào ông, tôi là Tô Ái Quân, đây là thẻ công tác của tôi.
Ông Phương liền lấy lại xem, khuôn mặt ông biến sắc :
- Đại Học Giao Thông Phụng Nguyên ư? Thầy là giảng viên trường ĐH Giao Thông Phụng Nguyên sao?
Ngần này tuổi rồi nhưng dân chúng đối với những người có thể vào được đại học cho dù là học tập hay làm việc đều có sự tôn trọng đặc biệt, hơn nữa trường ĐH Giao Thông Phụng Nguyên lại là trường có tiếng lâu nay ở tỉnh Tần Tây, từ thời dân quốc trường đã được thành lập rồi. Hiện nay, trường vẫn là trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc.
- Haha, thi thoảng tôi cũng đứng lớp.
Tô Ái Quân cười cười nói.
Ông Phương đem thẻ công tác trả lại cho Tô Ái Quân, lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, bà Phương và Bạch Bình cũng tươi tỉnh lên trông thấy, Tô Ái Quân cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
- Những lời mà cháu nhỏ vừa nói rất có lý, điều đó khiến tôi không khỏi xúc động. Tôi có thể nói chuyện tiếp với cháu ấy được không ạ?
Tô Ái Quân lịch sự nói.
- Vâng thầy cứ tự nhiên, thằng nhỏ có những ý nghĩ kỳ quái, thầy giáo Tô không chê cười là may rồi!
Ông Phương trong lòng mừng thầm, thằng cháu nhà mình nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với vị thầy giáo trường đại học này, không biết chừng sau này lớn lên thi vào ĐH Giao Thông Phụng Nguyên lại là một lựa chọn không tồi. Trong trường có người giúp đỡ, lại gần nhà, chú hai nó còn có thể trông nom, hai thân già này mà nhớ cháu cũng có thể đến Phụng Nguyên thăm nó.
- Đâu có, đâu có, cách nghĩ của cậu bé rất hay ạ.
Tô Ái Quân cười nói.
- Những đứa trẻ có trí tưởng tượng như vậy rất hiếm, ông bà giáo dục cậu bé rất tốt ạ.
- Nó là đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đã thích đọc sách, những người công nhân chúng tôi không biết nổi vài trường đại học sao có thể dạy nó nhiều được.
Ông Phương cười đáp.
“Đại học Giao Thông Phụng Nguyên?” Lúc này trong lòng Phương Minh Viễn cũng không khỏi kinh ngạc, nghĩ bụng số mình thật hên, nói linh tinh vài câu mà gặp ngay phải giảng viên đại học, chẳng trách vị này lại mẫn cảm với tàu hoả đệm từ trường đến vậy!
- Cháu là Phương Minh Viễn, năm nay học lớp 2.
Thấy ánh mắt Tô Ái Quân quay lại nhìn, Phương Minh Viễn liền vội vàng giới thiệu:
- Xin đừng gọi cháu là anh bạn nhỏ hay là thằng nhóc, đứa trẻ cũng có cái tôn nghiêm của mình.
Đã đụng mặt rồi thì nhất định phải để lại cho vị thầy này một ấn tượng thật sâu sắc về mình, sau này không chừng lại dùng đến. Giảng viên đại học năm 1984 có thể là một nguồn trí thức khan hiếm tuyệt đối. Trong lòng Phương Minh Viễn đã đưa ra được quyết định tức thời.
- A...
Tô Ái Quân nhất thời không biết nói gì cho phải. Nếu theo cách nói của đời sau mà nói thì lời của Phương Minh Viễn khiến Tô Ái Quân sốc nặng
- Minh Viễn à, có thể nói cho chú biết xe lửa này có những ưu điểm gì không?
Hai người nói đông nói tây chẳng được mấy câu, chủ đề lại quay về xe.
- Tốc độ của chiếc xe lửa này nhanh đương nhiên là tốt rồi, thứ nhất, lãnh thổ nước ta rộng lớn, từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây cũng phải mấy ngàn km, nếu đi xe lửa cũng phải mất mấy ngày mấy đêm, chúng ta nằm giường nằm đều khó chịu như vậy, ngồi giường cứng thì chẳng phải càng khó chịu sao. Đi một lần xe lửa không khác gì như chịu một lần đi đày. Nếu như quốc gia có sự kiện gì cấp bách, ví dụ như nạn lũ lụt, nạn hạn hán cần điều động một lượng lớn vật tư từ các tỉnh trên toàn quốc, nhưng đi đường đã mất mấy ngày, đây chẳng phải là nước xa không cứu được lửa gần sao.
Ánh mắt Tô Ái Quân bừng sáng, thằng nhóc nói quả không tồi, chính là cái lí này đây. Hơn nữa, nếu có thể tăng vận tốc của xe lửa, người được hưởng lợi đầu tiên chính là quân đội, tiến độ di chuyển của bộ đội trên quy mô lớn có thể đạt được sự cải thiện lớn. Cứ như vậy sẽ có tác dụng rõ rệt đối với việc nâng cao sức mạnh quân sự của Trung Quốc. Nếu các lực lượng vũ trang của đất nước, không phân biệt nơi ban đầu thuộc tỉnh nào đều có thể đảm bảo trong thời gian từ ba đến năm ngày di chuyển đến bất kỳ một địa điểm nào mà tuyến đường sắt có thể kéo đến, điều này đối với việc ngăn chặn các nước lân bang còn có tác dụng hơn cả sáu vị quân sư. Lúc này, chiến tranh giữa Trung Quốc và Bách Việt vẫn đang tiếp diễn, là một người trưởng thành, Tô Ái Quân lẽ nào có thể không quan tâm đến quân sự nước nhà?
- Thứ hai, cũng là nhằm tiết kiệm tiền.
- Tiết kiệm tiền? Sao lại thế?
Tô Ái Quân có chút bối rối hỏi. Đây là lần đầu hắn nghe thấy việc nâng cao tốc độ xe lửa lại có thể tiết kiệm tiền. Tốc độ càng nhanh, giá vé càng cao, lẽ ra phải là càng tốn tiền mới đúng. Thế nên giá vé tàu thủy là rẻ nhất còn giá vé máy bay là đắt nhất.
- Chú này, cháu lấy ví dụ thế này nhé. Nếu chú phải đi công tác từ Phụng Nguyên đến miền Nam, đi xe lửa mất khoảng ba đến bốn ngày phải không ạ? Chúng ta lấy con số ba đi, vậy chú phải mất ba ngày, quay về chú cũng phải mất ba ngày, trong tháng này chỉ cần đi công tác một lần, thì chú đã mất sáu ngày đi đường rồi. Chú là giảng viên, tuy rằng trên xe không thể dùng gì đến học vấn, nhưng chú vẫn có thể đọc sách làm phong phú thêm kiến thức.
Phương Minh Viễn nhìn khoang xe ầm ĩ, bĩu môi nói.
- Nhưng mà cháu không ôm nổi hi vọng đọc sách có hiệu quả. Thế nhưng nếu là vị giám đốc hay kỹ thuật viên thì sao? Trong sáu ngày này họ chẳng thể làm được gì để sống cả. Nhưng nếu nói, đi từ Phụng Nguyên vào miền Nam chỉ mất có một đêm, vậy chú có thể lên xe thì nằm ngủ, xuống xe thì làm việc, sáu ngày này vậy là có thể dùng được rồi. Tiền lương một tháng của chú là bao nhiêu cháu không cần biết, nhưng tính theo lương của bố cháu thì một tháng có thể tiết kiệm được mười tám đến hai mươi tệ rồi, những người đi xe lửa trên cả nước mỗi ngày có thể có mấy trăm ngàn, ngày ngày tháng tháng số tiền tiết kiệm được có thể là một con số khổng lồ.
Tô Ái Quân sửng sốt một lúc lâu, hoá ra tiền còn có thể tính ra như vậy ư? Điều này quả thật trước nay hắn chưa từng nghĩ tới.
- Thứ ba....
- Thứ tư....
-Thứ năm....
Một lúc sau, Tô Ái Quân nhìn vào ánh mắt Phương Minh Viễn mà hơi có chút chết lặng. Bản thân dù sao cũng là người trưởng thành học xong đại học, trong mắt xe lửa chẳng qua là thứ không thể tính toán ra cái gì. Thế nhưng trong miệng của thằng nhóc này, xe lửa đã trở thành đại sự lợi quốc lợi dân. Những ảnh hưởng mà nó mang đến lại càng sâu xa.
Logic của thằng nhóc này rất rõ ràng, tuy chỉ là lời lẽ của đứa trẻ, nhưng đã nói rõ được vấn đề.
“Nó, học lớp hai mới có bảy, tám tuổi. Còn mình, tốt nghiệp đại học, ba mươi hai tuổi rồi. Nhưng sao sự chênh lệch giữa hai con người này lại khác nhau đến như vậy?” Tô Ái Quân rất muốn ôm đầu hét to lên.
Thằng nhỏ này đúng là một thiên tài!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang