Chương 090: Người ngoài ý muốn
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
Hàn Ngữ Phong từ từ mở mắt ra, nơi này là nơi nào? Nàng vừa muốn động đậy một chút,đột nhiên phát hiện bản thân đã bị người ta trói lại, không thể cử động được, chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Châu nhi!” Hàn Ngữ Phong thét lên một tiếng kinh hãi khi phát hiện ra Châu nhi cũng đang nằm ngay bên cạnh mình.
“Châu nhi cô nương, ngươi sao rồi? Mau tỉnh lại đi.” Hàn Ngữ Phong dùng thân thể của mình chạm vào Châu nhi, muốn kêu nàng tỉnh lại.
“Ngô….” Châu nhi thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở mắt ra, thấy người ở trước mặt mình, tâm cũng kinh hoảng “Hàn cô nương, ngươi sao vậy? Tại sao ngươi lại bị trói?”
“Xì….” Hàn Ngữ Phong cười khẽ một tiếng “Ngươi xem lại chính mình đi, không phải cũng giống ta sao?”
Châu nhi cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện toàn thân cũng bị người ta trói chặt, nhìn đi nhìn lại bốn phía của căn phòng cũ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ sợ hãi nói: “Chúng ta tại sao lại ở chổ này? Ai đã bắt chúng ta tới đây?”
“Ta không biết, ta cũng vừa mới tỉnh lại thì đã phát hiện bản thân ở đây rồi.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu, nàng cũng rất hoang mang.
“Không biết phải không? Ta nói cho các ngươi biết nhé?” Đột nhiên một giọng nói oán hận từ ngoài cửa truyền vào.
Hàn Ngữ Phong và Châu nhi cùng nhau nhìn về phía người vừa đi tới, cả hai không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Là ngươi!”
“Thật ngoài ý muốn phải không? Không nghĩ người đó là ta chứ gì?” Người đó đi tới trước mặt các nàng, và nhìn các nàng với vẻ mặt khinh miệt.
“Tiểu Vân phu nhân, tại sao lại bắt chúng ta?” Giọng nói của Châu nhi vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng trong đôi mắt đẹp tràn đầy nghi vấn.
“Phu nhân? Thật là châm chọc, ta là phu nhân nhưng địa vị cũng chỉ cao hơn nô tỳ một chút thôi, còn về phần tại sao lại bắt các ngươi, các ngươi còn không rõ sao?” Tiểu Vân vẻ mặt cười châm chọc.
Hàn Ngữ Phong và Châu nhi nhìn nhau cùng lắc đầu “Chúng ta không biết.”
“Vậy thì các ngươi cũng không cần biết, dù sao chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, các ngươi cứ yên phận ở nơi này chờ Tư Mã Tuấn Lỗi đến.” Tiểu Vân hung hăng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
“Hàn cô nương, ta biết vì sao Tiểu Vân phu nhân lại bắt chúng ta rồi!” Châu nhi sâu kín thở dài.
“Vì sao?” Hàn Ngữ Phong chăm chăm nhìn nàng.
“Ngày hôm qua ta nghe nha hoàn nói Vương gia đã đuổi Thúy Hà và Tiểu Vân ra khỏi vương phủ, nhất định là Tiểu Vân trong lòng bất bình cho nên mới bắt chúng ta đến đây, cũng là Vương gia đã quá tuyệt tình.” Châu nhi thở dài, trong giọng nói có sự đồng tình với Thúy Hà và Tiểu Vân.
Hàn Ngữ Phong trong lòng cả kinh, Tư Mã Tuấn Lỗi quả thật đã làm như vậy, thì ra tất cả đều do nàng, nàng chỉ vô tình nói ra để ép buộc hắn, nhưng nàng không phải thật sự muốn hắn làm như vậy.
“Hàn cô nương, ngươi làm sao vậy?” Châu nhi nhìn thấy mặt nàng đột nhiên rất khó coi nên quan tâm hỏi, sau đó sắc mặt chợt ảm đạm “Hàn cô nương, ngươi thật hạnh phúc, ta thật không ngờ Vương gia sẽ vì ngươi mà làm như vậy, ta rất hâm mộ ngươi.”
“Châu nhi cô nương, ta thật không muốn gả cho hắn, ta cũng không muốn phá hư chuyện của ngươi.” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng ảm đạm, tràn đầy ưu phiền, trong lòng cảm thấy áy náy, tuy rằng không phải lỗi của nàng, nhưng nàng thật sự không muốn làm thương tổn Châu nhi.
“Hàn cô nương, ngươi không cần giải thích, ta hiểu mà.” Châu nhi thấy nàng cười ảm đạm, bản thân cũng miễn cưỡng cười.
Hàn Ngữ Phong nhìn nàng, không biết nên an ủi nàng như thế nào.
Trong vương phủ lúc này, tình hình vẫn đang hỗn loạn.
Tư Mã Tuấn Lỗi đôi mắt đăm chiêu ngồi ở đó, trong phòng của Hàn Ngữ Phong và Châu nhi đều lưu lại dấu vết của mê hương, đến tột cùng là ai lại có thể từ trong vương phủ mà bắt các nàng đi, hắn tự trách bản thân cũng quá sơ suất, đã biết có người ba lần bốn lượt muốn giết Hàn Ngữ Phong nhưng lại quên tăng cường phòng bị ở bốn phía phòng nàng.
Nhưng hắn cũng không rõ bọn người lần này sao lại bắt Châu nhi, nàng là người cơ thể suy nhược, nhiều bệnh, lại không tiếp xúc với người ngoài, ai lại bắt đi nàng?
Những nghi vấn cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu hắn.
“Vương gia! Vương gia! Vừa rồi ngoài cửa có người mang đến một phong thư.” Quản gia vội vàng chạy từ bên ngoài vào, hai tay cầm bức thư dâng lên cho hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng mở ra bức thư thì thấy trên đó viết “Nếu muốn cứu Châu nhi và Hàn Ngữ Phong thì tối nay giờ Tý một mình ngươi đến đỉnh núi bên ngoài thành gặp mặt.”
“Thị vệ canh cửa nói nó là do một thằng bé ăn mày đưa tới, đưa xong liền rời đi.” Người quản gia vội vàng bẩm báo.
“Truyền lệnh ta bảo mọi người không cần tìm nữa.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh giọng phân phó.
“Dạ, Vương gia.”Trong lòng quản gia tuy là có thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi đến, không biết trong bức thư viết cái gì?
Hàn Ngữ Phong cùng Châu nhi bị trói trong phòng, vừa đói vừa khát nên có chút buồn ngủ.
“Đứng dậy, đi theo ta.” Đột nhiên Tiểu Vân từ bên ngoài tiến vào, dùng chân đá tỉnh các nàng, sau đó thô lỗ túm lấy các nàng lôi ra ngoài.
“Tiểu Vân phu nhân, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu? Ngươi chậm một chút, Châu nhi thân thể không được tốt.” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Châu nhi liền vội vàng nói.
“Câm miệng, tới nơi rồi ngươi sẽ biết.” Tiểu Vân không kiên nhẫn ngắt lời nàng.
Hàn Ngữ Phong mải lo nói chuyện đến giờ phút này mới phát hiện nàng cùng Châu nhi đang ở giữa sườn núi, Tiểu Vân đang lôi các nàng hướng về phía đỉnh núi mà đi.
Đứng ở trên đỉnh núi, gió lạnh thổi tới làm cho Hàn Ngữ Phong không khỏi rùng mình, nhìn qua bên cạnh thấy Châu nhi quần áo đơn bạc đang lạnh run.
“Châu nhi, ngươi không sao chứ?” Hàn Ngữ Phong lo lắng hỏi, nàng biết Châu nhi thân thể không tốt.
“Ta không sao, không cần lo lắng.” Đôi môi Châu nhi tái nhợt nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười.
Ánh mắt Tiểu Vân lạnh lẽo nhìn các nàng, trong mắt không có lấy một tia thương xót.
Hàn Ngữ Phong bất chợt quay đầu nhìn về phía sau, không khỏi hít một ngụm lãnh khí, đây là vách núi đen, Tiểu Vân mang các nàng đến đây có mục đích gì?
“Sợ sao? Ngươi không cần sợ. Không phải ngươi muốn xem Tư Mã Tuấn Lỗi sẽ lựa chọn như thế nào sao? ” Tiểu Vân cười lạnh một tiếng.
Hàn Ngữ Phong còn chưa kịp hiểu được ý tứ xâu xa trong lời nói của nàng, liền nhìn thấy một thân ảnh đang từ xa đi tới, rõ ràng là Tư Mã Tuấn Lỗi.
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng, Tư Mã Tuấn Lỗi cao lớn mặc một cái áo trắng đứng ở nơi đó, hai mắt nhìn chằm chằm người đối diện.
“Nói đi, ngươi có điều kiện gì?” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Không hổ là Vương gia, nhìn thấy ta mà không ngạc nhiên sao?” Tiểu Vân châm chọc một tiếng, trong đôi mắt đẹp đều là oán hận.
“Tiểu Vân ngươi cũng rất tự tin, nhưng ngươi cũng quá coi thường bổn vương, bổn vương đã sớm biết là ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói ra một câu, môi cười lạnh.
“Ngươi biết là ta? Ngươi làm sao biết chứ?” Sắc mặt Tiểu Vân kinh ngạc.
“Ngươi đưa thư của ngươi tới, nét chữ đẹp như vậy,vừa thấy đã biết là chữ viết từ tay một người con gái, cho nên bổn vương kiểm tra, tự nhiên sẽ biết.” Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi khinh thường, vậy cũng không tra ra thì hắn đúng là quá vô dụng.
“Thì ra là thế chẳng qua là ta cũng không có muốn giấu diếm ngươi.” Tiểu Vân vẫn chưa hoảng sợ, biết nàng làm thì sẽ thế nào?
Tư Mã Tuấn Lỗi đau lòng nhìn thấy Hàn Ngữ Phong và Châu Nhi bị trói đứng ở nơi đó, trong tay Tiểu Vân cầm dây thừng ở trên người các nàng, lại nhìn vách núi phía sau các nàng, hắn dường như hiểu rõ Tiểu Vân muốn làm gì?
“Thế nào, không nỡ sao, Vương gia của ta, ngươi là yêu thương Châu nhi hay là yêu Hàn Ngữ Phong đây?” Tiểu Vân nhìn thấy ánh mắt hắn lóe lên sự yêu thương rồi nhanh chóng mang đầy vẻ hung ác tàn nhẫn.
“Tiểu Vân, ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào mới đồng ý thả các nàng ra?” Tư Mã Tuấn Lỗi không nói nhiều với nàng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
”Ta muốn thế nào ư? Vương gia nói ta phải muốn thế nào đây? Hai người các nàng ngươi chỉ có thể chọn một người, người còn lại sẽ cùng ta nhảy xuống dưới vách núi này.” Tiểu Vân nói rất nhẹ nhàng, trái tim nàng sớm đã chết cho nên nàng không có gì phải sợ nữa, nhưng nàng muốn cho Tư Mã Tuấn Lỗi phải khổ sở, chỉ có như vậy mới có thể xóa hết oán hận trong lòng nàng.
Hai người chọn một không chỉ Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt mà ngay cả Châu Nhi và Hàn Ngữ Phong cũng đều sửng sốt không hiểu Tiểu Vân vì sao phải làm như vậy?
”Tiểu Vân phu nhân, người thả Hàn cô nương đi, ta bằng lòng cùng ngươi nhảy xuống dưới vách núi.” Châu nhi đột nhiên nói.
”Không cần, thả Châu Nhi, ta cùng ngươi nhảy xuống.” Hàn Ngữ Phong lớn tiếng cự tuyệt, sao nàng có thể hy sinh Châu Nhi để giữ lại mạng sống của mình chứ.
”Không cần ầm ĩ, tất cả câm miệng cho ta, đây không phải là các ngươi lựa chọn, Châu nhi ngươi không muốn biết mình ở trong lòng Vương gia có trọng lượng bao nhiêu sao? Hàn ngữ Phong ngươi không muốn biết Vương gia rốt cuộc là hận hay yêu ngươi sao? ”Tiểu Vân gầm lên giận dữ nhìn các nàng nói.
Lời của nàng làm cho Châu nhi cùng Hàn Ngữ Phong hơi hơi sửng sốt.
Châu nhi lộ ra một tia cười khổ, vẫn còn quan tâm ta sao?
Hàn Ngữ Phong nghi hoặc không hiểu, hắn là hận mình vậy còn không tin sao?
”Tiểu Vân bổn vương tự hỏi Châu nhi và Hàn Ngữ Phong cưu mang ngươi không tệ, hai người không có thù oán gì với ngươi, ngươi thực ra vì cái gì lại làm như vậy?” Đứng đối diện, Tư Mã Tuấn Lỗi nói.
”Cưu mang ta không tệ? Vậy vì sao ngươi muốn đem ta đuổi ra vương phủ, chẳng lẽ Vương gia không hiểu đạo lý một người con gái thì không thể có hai phu quân sao? Hiện tại ngươi để ta ở chỗ nào?” Tiểu Vân cười lạnh một tiếng chất vấn.
”Ngươi hận bổn vương là được rồi, ngươi thả các nàng ra, cơ thể Châu nhi gầy yếu nhiều bệnh, ngươi sao nhẫn tâm như vậy chứ.” Tư Mã Tuấn Lỗi nỗ lực thuyết phục nàng thả các nàng ấy ra.
”Ha ha……” Tiểu Vân đột nhiên phát ra một tiếng cười điên cuồng, sau đó chăm chú nhìn hắn.
”Vương gia ngươi là thật hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ, cơ thể Châu nhi nhiều bệnh sao? Ngươi có biết Yêu Liên chết như thế nào không? Ai giết nàng không?”
”Ngươi nhất định sẽ không tin, nàng chính là người trong cơ thể nhiều bệnh, Châu nhi cô nương.” Tiểu Vân nhìn Châu nhi bên cạnh, trong mắt lạnh như băng.
”Châu nhi?” Trong ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi khiếp sợ, vì sao lại có thể chứ?
Hàn Ngữ Phong cũng khiếp sợ không thể tin được, nàng nhìn sang Châu nhi, vì sao có thể là Châu nhi chứ? Một người con gái nhỏ bé yếu ớt như vậy lại giết người, đánh chết, nàng cũng không tin.
”Tiểu Vân phu nhân, ngươi vì sao lại muốn hãm hại ta?” Sắc mặt Châu Nhi tái nhợt và chấn động.
Tiểu Vân nhìn chằm chằm nàng đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị
”Châu nhi, không cần đóng kịch, cho dù ngươi lừa được người khác nhưng ngươi không lừa được ta đâu.”
Châu nhi sửng sốt ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: ”Tiểu Vân phu nhân, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tiểu Vân vẫn cười to, khinh thường, nhìn chằm chằm nàng gằn từng tiếng rõ ràng nói: ”Châu Nhi, bệnh của ngươi là thật ra là ngươi giả vờ nhu nhược, Yêu Liên vì ghen tị Vương gia sủng ái Hàn Ngữ Phong nên từng nói qua sẽ tìm người hãm hại nàng, đương nhiên mục tiêu này chính là ngươi, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể làm cho Vương gia tức giận chính là ta không nghĩ tới nàng thật sự làm như vậy, chẳng qua là thiếu chút nữa hại chết ngươi, ngươi ghi hận trong lòng, ngày Yêu Liên chết ta vừa lúc đi qua Cư Tình uyển thấy một một người áo đen nhỏ gầy chạy qua mà ngươi còn không thừa nhận sao?”
”Ngươi, ngươi ngậm máu phun người.” Châu Nhi vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, thân thể đang run rẩy ”Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta làm chứ.”
Tiểu Vân cười lạnh nói: ”Có một số việc không cần chứng cớ ví dụ như ta vẫn chưa tố giác ngươi bởi vì ta cảm ơn ngươi tạo cơ hội cho ta và Vương gia tranh thủ tình cảm, mất đi một người thì đã sao? Nếu không ngươi cho là ta vì sao không nói?
”Ngươi, ngươi…” Châu nhi khó thở nói không ra lời chỉ thở dốc.
”Nói không nên lời sao? Vẻ mặt Tiểu Vân lạnh lùng cứng rắn nói: ”Được rồi, ngươi tiếp tục giả bộ nhu nhược là chuyện của ngươi, ta không hứng thú, với ta cũng không quan hệ.”
”Ta không có, khụ khụ!” Mắt Châu Nhi trừng lên, thở dốc rồi ho khan vài tiếng mới từ từ thở được đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt tràn đầy vẻ đau đớn vô cùng, thân thể cũng lung lay sắp đổ.
Hàn Ngữ Phong vẫn khiếp sợ nếu Yêu Liên thật sự là do Châu nhi giết thì thế giới kia thật là đáng sợ, tâm tính thiện lương trở nên lạnh lẽo, hơn nữa ở trên núi, từng trận gió lạnh làm cho thân thể của nàng không ngừng run rẩy.
Môi Tư Mã Tuấn Lỗi không nói được một lời nào, ánh mắt nghi hoặc nhìn Châu nhi không biết có nên tin tưởng lời nói của Tiểu Vân hay không?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 092: Hai chọn một
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
“Vương gia, Châu nhi không có làm, thật sự không có làm.” Mắt Châu nhi nhếch lên nhìn về phía hắn khẽ nói không quan tâm tới khuôn mặt trắng bệch, trên mặt nước mắt lóng lánh điềm đạm đáng yêu.
“Châu nhi nếu ngươi không có làm, ta sẽ không để người ta đổ oan cho ngươi.” Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi rất lãnh đạm.
“Tốt lắm các ngươi không cần nói nữa, Vương gia, người suy nghĩ thế nào rồi? Ngươi chọn Châu nhi hay chọn Hàn Ngữ Phong, nhẫn nại của ta chỉ có hạn.” Mắt Tiểu Vân lạnh lùng nhìn hắn trong tay cầm dây thừng lui lại phía sau mấy bước giống như đang uy hiếp.
“Chờ một chút, không có sự lựa chọn thứ ba sao,ngươi thả các nàng, bổn vương cùng ngươi nhảy xuống.” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay ngăn cản.
Tiểu Vân chăm chú theo dõi hắn đột nhiên tuôn ra một tiếng cười thỏa mái: “Vương gia ngươi thực ra là vô tình hay là có tình đây, hãy bớt nói lời vô ích đi, ngươi chọn ai hay là để các nàng cùng theo ta nhảy xuống.”
“Tiểu Vân phu nhân . . “Hàn Ngữ Phong vừa muốn nói chuyện đã bị nàng cắt ngang.
“Câm miệng! Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.” Mắt Tiểu Vân lạnh lùng nhìn qua nàng.
Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi phát ra tia nhìn phức tạp chăm chú nhìn chằm chằm Châu nhi và Hàn Ngữ Phong ở đối diện,đột nhiên ra tiếng: “Ngươi thả Châu nhi ra.”
Tiểu Vân giật mình nhìn hắn, không tin hỏi: “Ngươi chắc chắn muốn chọn Châu nhi sao?”
Châu nhi càng không thể tin được nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, hắn chọn mình sao?Nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
Hàn Ngữ Phong rất bình tĩnh, trên mặt không có một tia gợn sóng, nàng biết hắn sẽ chọn Châu nhi.
“Vương gia ngươi thật sự bỏ qua Hàn Ngữ Phong, đừng quên phía sau chính là vách núi rất sâu, nhảy xuống cho dù là thi thể cũng không còn.” Tiểu Vân chỉ vào vách núi phía sau nói.
“Bổn vương rất rõ,không cần ngươi giải thích,thả Châu nhi ra.”Tư Mã Tuấn Lỗi lớn tiếng nói.
“Tốt.” Tiểu Vân vừa dứt lời đẩy Châu nhi ra.
Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay đỡ lấy Châu nhi cởi bỏ dây thừng trên người nàng .
“Vương gia vì sao lại chọn ta?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Châu Nhi tái nhợt mang theo nước mắt.
“Bởi vì ta đã đồng ý với tỷ tỷ ngươi, chiếu cố thật tốt cho ngươi nên ta không thể để ngươi xảy ra chuyện, ngươi nghỉ ngơi một chút.” Tư Mã Tuấn Lỗi giúp nàng đi tới phía trước.
Châu nhi lộ ra một nụ cười khổ hắn cứu nàng bởi vì hắn đã hứa hẹn với tỷ tỷ.
“Vương gia hy vọng ngươi không hối hận với lựa chọn hôm nay, có Hàn Ngữ Phong theo ta xuống hoàng tuyền,trên đường ta cũng sẽ không lẻ loi.” Tiểu vân nói xong tay túm lấy Hàn Ngữ Phong từng bước một lui về phiá sau.
Trái tim Tư Mã Tuấn Lỗi thắt chặt nhưng hắn không dám tiến lên sợ chọc giận nàng ,nàng liền nhảy xuống.
“Tiểu Vân phu nhân có thể chờ ta một chút không? Ta có lời muốn nói.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên lên tiếng, chết trong hoàn cảnh này nàng không yên lòng.
Mắt Tiểu Vân lạnh lùng nhìn nàng không trả lời nhưng vẫn dừng bước lại.
“Cám ơn.” Hàn Ngữ Phong biết nàng đồng ý quay đầu nói với Tư Mã Tuấn Lỗi: “Vương gia ta biết người hận ta, nhưng ta cầu xin Vương gia có thể đối xử tử tế với Cảnh Nhi được không, ta đây có chết cũng nhắm mắt.”
Mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng,nữ nhân chết tiệt, trong lòng nàng cuối cùng vẫn nghĩ đến Cảnh nhi.
“Quên đi.” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy hắn không nói lời nào bất đắc dĩ cười gượng một cái, mình thật là hồ đồ vì sao lại cầu xin hắn.
“Vương gia, ngươi nhất định sẽ hối hận, hiện tại ngươi cũng nên nếm thử chút mùi vị đau lòng.” Tiểu Vân cười lạnh một tiếng lôi Hàn Ngữ Phong lập tức nhảy xuống vách núi .
“Không được. . . “Tư Mã Tuấn Lỗi thét một tiếng kinh hãi, thân thể cũng bay nhanh nhảy xuống vách núi.
Tình huống xảy ra thình lình làm cho Tiểu Vân không lường trước được, tất cả nàng đã sớm có hoạch tốt ở bờ vách núi có sẵn dây thừng buộc chắc, khi mình nhảy xuống sẽ giữ chặt dây thừng sau đó lặng lẽ đi lên, chỉ là bây giờ, Tư Mã Tuấn Lỗi một tay kéo dây thừng của nàng, một tay giữ chặt dây trói của Hàn Ngữ Phong thành ra ba người bây giờ treo lơ lửng ở đây.
Dây thừng ở vách núi quay về, lắc lư xoạt xoạt, âm thanh dường như sắp đứt ra.
“Ngươi mau buông tay, dây thừng sắp đứt.” Tiểu Vân hoảng sợ lấy chân dùng sức đá, muốn Tư Mã Tuấn Lỗi buông tay, chết đến nơi rồi mà nàng vẫn rất sợ.
“Ngươi cũng sợ sao? Đây không phải là điều ngươi muốn sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi châm chọc tuy rằng trong lòng hắn cũng rất lo lắng.
Hàn Ngữ Phong thật không ngờ hắn lại nhảy tới cứu nàng trong lòng ngũ vị hoàn toàn khó hiểu, đây là lần thứ hai, vì sao hắn lại làm như vậy?
Châu nhi ngơ ngác nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi phi thân nhảy xuống vách núi rất lâu mới khôi phục lại,hoảng sợ chạy đến vách núi thấy các nàng đang ở nơi cực kỳ nguy hiểm
“Cứu mạng, có ai không? Mau tới cứu người. Châu nhi ghé vào bên vách núi um tùm, bàn tay nhỏ bé vừa cầm chặt lấy dây thừng kêu cứu vừa muốn kéo các nàng.
“Vương gia, người ở nơi nào?” Dưới chân núi truyền đến từng đợt tiếng gọi ầm ỉ.
“Vương gia ở trong này, mau tới đây.” Châu nhi vui mừng hướng về phía dưới chân núi hô.
“Châu nhi cô nương, Vương gia đâu.?” Quản gia mang theo một đám thị vệ đuổi tới đỉnh núi lo lắng hỏi.
“Vương gia ở dưới vách núi, nhanh đi tới cứu người.” Châu nhi đứng lên chỉ vào dưới vách núi.
“Mau.” Quản gia vung tay cho thị vệ nhanh ném dây thừng đi xuống.
Rất nhanh Tiểu Vân, Tư Mã Tuấn Lỗi, Hàn Ngữ Phong được cứu kéo lên.
“Đem cô ta giải đến địa lao cho ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi chỉ vào Tiểu Vân lạnh lùng phẫn nộ đích ra lệnh
“Dạ, Vương gia.” Hai thị vệ nhanh chóng áp giải nàng vẫn đang hoảng sợ không nói được gì đi.
Tư Mã Tuấn Lỗi tự mình cởi dây thừng trên người Hàn Ngữ Phong, từ đầu đến cuối Hàn Ngữ Phong đều không nói gì nhiều, chuyện ngoài ý muốn khiến cho nàng trở nên hồ đồ.
“Hàn cô nương, người không có việc gì là ta an tâm rồi, Vương gia ta … Sắc mặt Châu nhi tái nhợt, môi đã trắng bệch, lời nói còn chưa dứt, toàn thân đã mềm nhũn ngất đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 093: Không thể tin được
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy Châu nhi nằm hôn mê bất tỉnh, lại thấy lời nói của Tiểu Vân quanh quẩn ở bên tai.
“Vương gia ngươi là thật hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ, cơ thể Châu nhi yếu đuối nhiều bệnh ư? Ngươi có biết Yêu Liên chết như thế nào không? Ai giết nàng không?”
“Ngươi nhất định sẽ không tin được, nàng chính là người nói là thân thể yếu đuối nhiều bệnh, Châu Nhi cô nương kia.”
Con mắt Tư Mã Tuấn Lỗi u ám sâu sắc làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc, sau Mai nhi, hắn đưa Châu nhi về phủ nhưng mà cho tới bây giờ hắn không hề xem qua thậm chí nghi ngờ nàng, luôn nghĩ nàng là người yếu đuối, cô đơn một mình.
Chính là việc Tiểu Vân nói nàng giết Yêu Liên, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, mặc kệ là lời nói của Tiểu Vân hay là muốn đòi lại sự trong sạch cho Châu nhi, hắn sẽ cẩn thận điều tra từng chuyện một.
Trong thư phòng .
“Vương gia, người có chuyện gì sai bảo ạ?” Thống lĩnh thị vệ Trương Ưng chắp tay cung kính hỏi.
Tư Mã Tuấn Lỗi vẫy tay cho Trương Ưng đi tới phía trước hắn rồi nhẹ nhàng ra sai bảo vài tiếng.
“Vương gia yên tâm tì chức nhất định hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao.” Trương Ưng nghe xong sai bảo cung kính nói.
“Tốt! Ngươi đi đi cẩn thận đi nhanh về nhanh một chút.” Tư Mã Tuấn Lỗi gật gật đầu dặn dò nói.
“Dạ!”
Hàn Ngữ Phong một mình lặng lẽ đi đến địa lao ngoài vương phủ, nàng muốn nhìn Tiểu Vân, nàng biết vì sao Tiểu Vân hành động điên cuồng như vậy, bởi vì nàng cùng Thúy Hà bị Tư Mã Tuấn Lỗi đuổi ra khỏi phủ.
Đi vào địa lao âm u ẩm ướt này, nàng vẫn không tự chủ được rùng mình một cái, nhớ tới lúc mình cũng bị giam trong địa lao.
Ở một góc nhà tù, Tiểu Vân quần áo thì bẩn thủi, tóc thì rối bù ngồi ở chỗ kia nghe được tiếng bước chân mở to mắt lạnh lùng nhìn Hàn Ngữ Phong liếc mắt một cái.
“Ngươi thấy ta thê thảm như vậy còn chưa đủ sao, mà còn đến làm ta nhục nhã?”
“Ta đến xem ngươi thế nào, ngươi yên tâm ta sẽ thay ngươi cầu xin Vương gia để hắn thả ngươi, dù sao ngươi cùng hắn cũng coi như đã từng là vợ chồng.” Hàn Ngữ Phong đứng ở phía ngoài nhà tù nhìn nàng nhẹ giọng nói.
”Ngươi không hận ta sao? Ta thiếu chút nữa đã hại chết ngươi, ngươi sao lại tốt như vậy chứ?” Tiểu Vân cười lạnh một tiếng lộ vẻ không tin.
”Ta không hận ngươi, ngươi cũng nói là thiếu chút nữa thôi, ta như thế này không phải vẫn tốt sao? Cùng là nữ nhân, ta hiểu tâm tình của ngươi, cho nên ta không trách ngươi.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu, có thể nhìn thấy trong mắt đều là thương hại.
“Ha ha….”Tiểu Vân đột nhiên cười ha hả sau đó nói: “Hàn Ngữ Phong ngươi quả nhiên không giống Châu nhi, chẳng trách Vương gia lại yêu ngươi.”
Hàn Ngữ Phong bởi vì câu nói kia của nàng ‘chẳng trách Vương gia lại yêu ngươi’ sững sờ nhìn nàng, điều này nghe được so với chuyện Châu nhi giết người còn làm nàng khiếp sợ hơn.
“Thế nào? Ngươi không tin sao?” Tiểu Vân nhìn nàng hỏi.
Hàn Ngữ Phong lắc đầu nói: “Vương gia đang ở chỗ Châu nhi, hắn sao có thể yêu ta chứ, hắn chỉ hận ta thôi, trên đỉnh núi không phải hắn lựa chọn Châu nhi, điều này không phải đã chứng minh tất cả sao?”
Sắc mặt Tiểu Vân nghi ngờ nhìn nàng rất lâu mới nói: “Hàn Ngữ Phong ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc, trên đỉnh núi hắn lựa chọn Châu nhi nhưng hắn lại lựa chọn cùng ngươi sống chết có nhau, ngay cả sinh mệnh cũng có thể bỏ, chẳng lẽ điều này còn không phải là yêu sao? Nói thật ta rất hâm mộ ngươi.”
Hàn Ngữ Phong sợ hãi lui về phía sau hai bước, có phải là Tiểu Vân nói thật không?
Rời địa lao, Hàn Ngữ Phong thẫn thờ bước đi, trong đầu đều là câu nói kia “hắn lại lựa chọn cùng ngươi sống chết có nhau, ngay cả sinh mệnh cũng có thể bỏ, chẳng lẽ điều này còn không phải là yêu sao?”
Tư Mã Tuấn Lỗi về phủ thấy nàng hồn bay phách tán, kéo tay giữ chặt người nàng.
“Ngươi đang làm cái gì thế?”
Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn hắn, cẩn thận nhìn hắn, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một chút dấu vết.
“Ngươi đang nhìn cái gì? Bổn vương có chỗ không tốt sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên.
“Không có.” Hàn Ngữ Phong lấy lại tinh thần, cảm thấy rằng mình thật thất lễ.
“Ta đến địa lao.” Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng nói rồi cúi đầu nhìn lén hắn liếc mắt một cái, hắn có thể nổi giận hay không.
“Ngươi đến địa lao làm gì?” Giọng điệu Tư Mã Tuấn Lỗi rất bình thản không có chút gì nổi giận.
“Vương gia ta có thể xin ngươi một việc được hay không?” Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới việc muốn thay Tiểu Vân cầu xin.
Nói đi. Trái tim Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên có chút vui mừng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhỏ giọng mềm mại muốn cầu xin mình.
“Có thể thả Tiểu Vân phu nhân hay không? Dù sao nàng cũng là người ngươi từng yêu, có thể khoan dung độ lượng chứ?” Hàn Ngữ Phong không nhìn ra thứ gì để hỏi bởi vì nàng không biết hắn có đồng ý hay không.
Một bên mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lộ ra một chút tính toán, “Ngươi là thật tình sao? Nàng ta thiếu chút nữa hại chết ngươi, ngươi không hận nàng sao?”
“Vì sao lại hận nàng ấy? Đầu sỏ gây nên hình như là ngươi, dù sao cũng là ngươi vô tình nên mới có thể làm cho nàng có cử chỉ điên cuồng, cho nên muốn trách thì trách ngươi.” Hàn Ngữ Phong nhìn ánh mắt hắn có chút trách móc.
“Trách ta ư?” Tư Mã Tuấn Lỗi hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha: “Không phải cũng nên trách ngươi sao, dù sao cũng là ngươi khiến bổn vương phế thiếp, không phải ngươi đã quên đây là điều kiện để ngươi gả cho ta.”
Chương 094: Cùng nhau dùng bữa
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
Tiểu Vân nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi xuất hiện trước mặt mình, nàng ngước đôi mằt lạnh lẽo nhìn hắn sau đó hai mắt nhắm lại, thu người ngồi trong góc .
“Ngươi có thể đi rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi không để ý đến nàng, ngữ khí lạnh như băng nói.
“Ngươi thả ta sao?” Tiểu Vân đột nhiên mở to mắt nhìn như trước chằm chằm hắn, nàng không tin tên Vương gia tàn bạo vô tình kia lại thả nàng.
“Bổn vương không nghĩ sẽ thả ngươi, nếu muốn cám ơn thì hãy cám ơn Hàn Ngữ Phong.” Trong mắt Tư Mã Tuấn Lỗi tản ra hàn khí, nếu không phải vì Hàn Ngữ Phong thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
Tiểu Vân nhìn thấy người ở phía sau hắn chính là Hàn Ngữ Phong, nàng thật không ngờ Ngữ Phong lại thay nàng cầu tình, thanh âm có chút nghẹn ngào “Cám ơn.”
“Đi thôi, về sau hãy tự mình bảo trọng.” Hàn Ngữ Phong đi qua nâng nàng dậy.
Tiểu Vân chậm rãi đi ra khỏi nhà lao, đột nhiên xoay người đi đến trước mặt nàng nhẹ nhàng nói: “Đề phòng Châu nhi.” Sau đó xoay người rời đi.
Hàn Ngữ Phong nhìn theo bóng dáng của Tiểu Vân “Nàng ta là đang nhắc nhở mình sao? Châu nhi có thật sự đáng sợ như vậy không?”
“Nàng ta nói gì với ngươi?” Tư Mã Tuấn Lỗi đi đến trước mặt nàng hỏi.
“Không có gì! Đi thôi.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu.
Tư Mã Tuấn Lỗi nghi hoặc nhìn nàng nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hàn Ngữ Phong trong lòng mang nhiều tâm sự, tiêu sái đi về Lục Bình uyển, vào phòng nàng mới phát hiện Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn đi theo sau nàng.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Nàng nhăn mặt nhíu mày hỏi.
“Ta đi theo ngươi? Bổn vương tới nơi này dùng bữa.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, nàng quên nhanh thật.
Hàn Ngữ Phong lập tức nhớ lại.
“Người đâu? Đến đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi giương giọng hô.
” Dạ! Vương gia.” Một nô tỳ bên ngoài lên tiếng trả lời.
Rất nhanh từng khay thức ăn sơn hào hải vị được mang lên, đặt trên bàn.
Hàn Ngữ Phong xoay người đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?” Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau hỏi.
“Ta đi gọi Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong trả lời.
“Tỷ tỷ, đệ đến rồi!” Cảnh nhi vừa vào cửa nghe nói tỷ tỷ đang tìm mình liền cắm đầu chạy tới.
“Cảnh nhi, chậm một chút, hấp tấp như vậy nếu lỡ té ngã thì sao?” Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng trách cứ.
“Oa, tỷ tỷ, thật nhiều thức ăn ngon nha. Cảnh nhi ánh mắt sang lấp lánh khi nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn ngon, chạy đến muốn nếm thử một chút, đột nhiên nhìn sang bên cạnh thì thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đang ngồi, sợ quá bèn chạy đến trốn phía sau Hàn Ngữ Phong.
Cảnh nhi sợ không dám đi ra. Hàn Ngữ Phong dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó lôi ra.
Cảnh nhi chậm rãi đi ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, đột nhiên hỏi: “Ngươi sẽ không đánh tỷ tỷ chứ?”
“Đánh tỷ tỷ.” Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, xem ra hắn đã để lại một bóng ma ám ảnh trong lòng của đứa trẻ này.
“Cái này cho ta ăn phải không?” Không đợi hắn nói chuyện, Cảnh nhi lại chỉ tay vào bàn đồ ăn hỏi.
“Là cho ngươi ăn đó, mau ăn đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi cố gắng ôn nhu trả lời.
Cảnh nhi nuốt nước miếng nhưng không hề động đũa.
“Tại sao không ăn?” Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
“Không dám ăn.” Cảnh nhi lắc đầu sợ hãi khi nhìn hắn, ngoan ngoãn nói: “Trước kia ngươi cũng không cho ta và tỷ tỷ ăn cơm.”
Nhớ tới những tháng ngày trước kia, trong mắt Hàn Ngữ Phong hiện ra một tia ưu thương.
Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, trước kia bọn họ không có cơm ăn sao? Trong con ngươi đen tràn ngập tức giận, rốt cục là ai làm như vậy? Hắn phân phó không cho bọn họ ăn cơm? khi nào
“Ăn đi, về sau không ai dám không cho các ngươi ăn cơm. Ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không ai dám bắt ngươi không được ăn.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy đau lòng, thì ra nàng đã sống đau khổ như thế, đây không phải đều là lỗi của hắn sao?
“Tỷ tỷ, có thể ăn được không?” Cảnh nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng.
“Có thể ăn, ăn đi Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong đem nó đến ngồi gần mình.
“Ăn cơm.” Tư Mã Tuấn Lỗi sảng khoái nói.
“Nga.” Hàn Ngữ Phong vẫn không ngẩng đầu, nàng đang giúp Cảnh nhi gắp những thức ăn mà nó thích, sau đó thì bản thân mới ăn cơm.
Tư Mã Tuấn Lỗi vừa ăn vừa đánh giá cử chỉ nho nhã xinh đẹp của nàng. Tuy rằng hiện tại nàng nghèo túng như thế, nhưng chung quy nàng vẫn là tiểu thư khuê các.
“Ngươi không lo ăn cơm, nhìn ta làm cái gì?” Nhận thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên nhìn hắn. liếc mắt một cái.
“Ta no rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi buông bát, ngừng một chút rồi nói thêm: “Các ngươi tiếp tục ăn đi.”
“Nga.” Đột nhiên Hàn Ngữ Phong nhìn thấy khóe miệng của Cảnh nhi dính đầy thức ăn bèn lấy khăn lụa ra lau cho nó.
Nhìn thấy động tác cẩn thận, dịu dàng của nàng Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên cảm thấy có chút ganh tỵ với Cảnh nhi.
“Ngon quá tỷ tỷ, về sau nếu mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy thì tốt quá!” Cảnh nhi vừa ăn vừa vui vẻ nói.
“Cảnh nhi, lúc ăn cơm không được nói chuyện có biết không?” Hàn Ngữ Phong có chút trách cứ, tuy rằng bọn họ hiện tại nghèo túng, nhưng không thể quên hết những phép tắc đã được tu dưỡng.
“Dạ, đệ biết rồi tỷ tỷ.” Cảnh nhi cúi đầu, quệt cái miệng nhỏ.
“Người đâu? Đi gọi quản gia đến đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lên tiếng.
“Dạ.” Tên hạ nhân ngoài cửa lên tiếng trả lời.
Rất nhanh người quản gia liền nhanh chóng chạy đến nói: “Vương gia, người tìm lão nô.”
“Từ nay về sau Cảnh nhi muốn ăn cái gì thì phải cho nó ăn cái đó. Còn nữa, đi tìm một tiên sinh đến dạy chữ cho nó.” Tư Mã Tuấn Lỗi mệnh lệnh nói.
“Dạ! Lão nô lập tức đi làm ngay.” Quản gia sửng sốt, vội vàng lui ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn vì cái gì phải làm như vậy? Chẳng lẽ giống như lời của Tiểu Vân nói, hắn yêu mình sao?
“Thái độ của ngươi như vậy là sao? Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận nói.
“Cám ơn.” Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại nàng phải cảm ơn hắn đã làm như vậy.
Lần này đổi lại, Tư Mã Tuấn Lỗi ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới nàng lại nói lời cảm ơn hắn.
Trong lúc đang trầm mặc, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói khó xử của Xuân Vũ.
“Châu nhi cô nương, Vương gia đã phân phó, trong lúc người đang dùng bữa không cho bất kỳ ai quấy rầy.