Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
- Các vị đạo hữu! Vật trong tay ta này là kiện bảo vật truyền lại từ tổ tiên, nghe nói là một loại trận bàn hiếm thấy. Chỉ cần ở trên mặt được gắn tinh thạch, liền có thể làm cho trận bàn này có hiệu lực, có vài phần uy lực của Nguyên trận pháp. Hôm nay bán ra kiện trận bàn này. không cần đôi lấy đồ vật gì khác, Chỉ có hy vọng duy nhất chính là có thể thu đứa cháu của ta này làm đồ đệ. đồng thời cam đoan ngày sau hẳn có thể tiến vào Luyện Khí Kỳ. Chỉ cần đạo hữu là Luyện Khí Kỳ là có thể hoàn thành giao dịch, nhưng trước khi giao dịch phải lấy tâm ma của mình thề...
Lão già này trên mặt đẩy nếp nhăn, khi nói chuyện thân mình còn hơi run run. một tay nắm bàn tay đứa trẻ bên cạnh.
Bộ dạng đứa trẻ thật thông minh, đôi mắt trong suốt linh động, tò mò quan sát các tu sĩ chung quanh.
- Trận bàn này là thật vậy chăng?
Một tu sĩ trung niên Luyện Khí Kỳ rất ngạc nhiên đi tới hỏi.
- Tuyệt đối không nói bậy! Đầy đủng thật là một kiện trận bàn thập phần trân quý. chỉ cần ở trên mặt được gắn Tinh thạch liền có thể có hiệu lực.
Lão già nói đây tự tin.
- Trước thử xem, xem trận bàn có đúng thật như vậy hay không?
Bên cạnh có tu sĩ đề nghị.
Cái gọi là trận bàn, chính là một loại trận pháp đơn giản hoá. khắc vào một loại đạo cụ tài liệu đặc chế. chỉ cần trên trận bàn được gắn Tinh thạch, chủ nhân của trận bàn liền có thể điều khiến tăng giảm uy lực của trận pháp này.
Trận bàn Tuy rằng so với uy lực Nguyên thủy của trận pháp giảm đi hơn phần nửa, nhưng tính thực dụng của loại đạo cụ này rất mạnh, được rất nhiều tu sĩ không am hiểu trận pháp rất ưa chuộng.
Nhưng chế tác trận bàn loại này cực kỳ khó, không Chỉ có tài liệu khó tìm, hơn nữa người chế tác phải thập phần thấu triệt tinh thông về trận pháp. Bởi vậy, trận bàn ở Tu Tiên giới rất hiếm, rất ít có người có được trận bàn. Hơn nữa mặc dù có được thứ này, uy lực của trận pháp khắc trên trận bàn cũng rất có hạn.
Toàn bộ Tam Tinh Vực, người có thể chế tác trận bàn tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa những người này phần lớn đều là tu sĩ bậc cao thần thông không kém. Dù sao trận pháp thâm ảo rườm rà, không có thời gian dài để nghiên cứu và thực nghiệm thì rất khó mà thành tựu. Tu sĩ bậc thấp thì vì Tinh lực toàn thân nghèo hèn, cũng Chỉ có thể thu được thành tựu sơ sài trên phương diện trận pháp mà thôi.
- Trận bàn này cần bốn khối Tinh thạch mới có thể có hiệu lực... Tuy nhiên trong tay lão nhân ta cũng không có tinh thạch...
Khi lão già nói lời này giọng điệu thoáng hơi do dự.
- Ta nơi này có tinh thạch, hãy thử xem hiệu quả của trận pháp này đi.
Triệu Thụy nóng lòng muốn thử lấy ra bốn khối Tinh thạch, đồng thời đi tới trước mặt lão già.
Tu sĩ ở chung quanh nhìn thấy tinh thạch trong tay Triệu Thụy, trong mắt đều sáng ngời, có tu sĩ thậm chí không che dấu vẻ tham lam trong mắt.
Lão già gật đầu nói:
- Nếu vị đạo hữu này muốn thử. chúng ta sẽ cùng nhau thử xem uy lực của trận pháp đi.
Đưa bàn tay run nhè nhẹ tiếp nhận Tinh thạch bằng cỡ nắm tay trên tay Triệu Thụy, trong ánh mắt lão già cũng chứa vài phần khao khát và hâm mộ. nhưng rất nhanh trở lại bình thường, bắt đầu gắn bốn khối Tinh thạch trên mặt trận bàn.
Trận bàn trong tay lão già chỉ bằng cỡ một bàn cờ. có hình tròn, mặt trên điều khắc hoa vãn cùng kỳ hiệu tối nghĩa khó hiểu. ở mặt trái trận bàn có mấy chỗ lõm xuống, có lẽ dùng để gắn Tinh thạch.
Chỉ chốc lát, lão già đã gắn xong bốn khối tinh thạch phía trên trận bàn. mọi người ở đây đều nhìn chỏng chọc vào trận bàn, muốn nhìn thử xem rốt cuộc có uy lực như thế nào.
Khi toàn bộ bốn khối Tinh thạch được gắn lên trận bàn trên mặt lão già hiện ra một vẻ cổ quái, qua thời gian chừng một hai lần hô hấp. cũng không thấy trên trận bàn này có chút phản ưng gì!
- Thì ra là một kiện trận bàn giả mạo. ta lấy làm lạ sao trong tay một lão già Dẫn Khí Kỳ có thể có một kiện trận bàn được chứ!
- Nói không chừng bởi vì trận bàn này đã trải qua thời gian quá lâu. thứ này cũng đã mất đi hiệu lực rồi.
- Ta xem lão già này nhất định là muốn lừa gạt người, thiếu chút nữa thì bị lừa!
Chung quanh các tu sĩ đều sôi nổi bàn tán. phần lớn đều chỉ trích lão già này không trung thực.
Trên trán lão già chảy ra mấy giọt mồ hôi. vẻ mặt nôn nóng mày mò trận bàn trong tay, nhưng trên trận bàn vẫn không có mày may phản ứng gì.
Trương Hằng dùng thần thức rời thân thể đi quan sát trận bàn. mơ hồ hắn phát hiện Tinh thạch được gắn trên trận bàn này có mấy vết rạn nứt.
Tinh thạch bình thường bản thân nó có dự trữ linh khí nhất định, nếu bên trong linh khí bị hao mòn chút ít. vẫn có thể chậm rãi khôi phục lại. Nếu linh khí trong tinh thạch tổn thất quá nhiều, thì rất khó được bổ sung. Nếu linh khí bên trong dùng hết hơn phần nửa, ở trên mặt ngoài của nó sẽ sinh ra vết rạn nứt.
Mà mấy khối tinh thạch này khi nãy ở trong tay Triệu Thụy vẫn còn Nguyên vẹn. mà lúc này chi khoáng nửa khắc liền sinh ra vết rạn nứt.
Cái này nói lên điều gì? Trương Hằng hơi động trong lòng, có lẽ trận bàn này đúng là thật. Vấn đề là do tinh thạch, dứt khoát là đo tinh thạch hạ phẩm không thể khởi động trận pháp này. Chỉ có sử dụng Tinh thạch cấp cao hơn Mới có thể có hiệu lực.
Lại một lát sau, trận bàn kia Bỗng dưng sáng ngời, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt lại ảm đạm xuống.
Tiếp theo, tinh thạch trên mặt trái trận bàn đều hóa thành bột phấn, rơi xuống trên mặt đất.
Bốn khối tinh thạch cứ như vậy phế bỏ.
Sắc mặt lão già xám như tro tàn, run run nói với Triệu Thụy:
- Cái này... này... ta cũng không biết là Nguyên nhân vì sao... Ta cũng là lần đầu tiên sử dụng trận bàn này!
Các tu sĩ khác cũng bị loại hiện tượng qủy dị này làm cho kinh sợ. đương nhiên cũng có tu sĩ có thể đoán ra là bởi vì cấp bậc tinh thạch không đủ mà làm cho khởi động trận bàn mất đi hiệu lực.
Triệu Thụy cùng rất buồn bực, không nghĩ tới thoáng cái như vậy bốn khối tinh thạch liền bị phế bò.
- Vị đạo hữu này. là lão nhân ta làm tiêu hao Tinh thạch của ngài! Vậy cái trận bàn này cứ giao dịch với ngài!
Lão giả vừa chuyển tròng mắt. liền đưa ra chủ ý này. cũng vụng trộm quan sát sắc mặt đối phương, ngay sau đó nói tiếp:
- Ngài cùng thấy đó, trận bàn này khẳng định là đẳng cấp cao. tinh thạch bình thường hoàn toàn không thể khởi động được nó...
Triệu Thụy có chút không vui nói:
- Nhưng mà ta đầu có tinh thạch đẳng cấp cao để sử dụng nó. lão đưa trận bàn này cho ta cũng vô dụng!
Các tu sĩ ở chung quanh cũng liên tục gật gật đầu, cho rằng Triệu Thụy nói có đạo lý. Tu sĩ bình thường trong tay gần như là không có khả năng có tinh thạch phẩm chất cao. Mặc dù có, cũng sẽ không lãng phí để dùng trên trận bàn này.
Tinh thạch phẩm bậc càng cao, lại càng có ích cho tu sĩ tu luyện, hơn nữa Tinh thạch đẳng cắp cao. Tốc độ khôi phục linh khí của nó cũng càng cao. Số lần sử dụng cũng có thể tăng thêm.
Đích xác, tu sĩ bậc thấp dùng không nổi trận bàn như vậy. có lẽ tu sĩ bậc cao mới có khả năng cần loại đạo cụ sử dụng chi phí cao này. Chung quanh không ít tu sĩ sáng mắt lên, nếu đem hiến trận bàn này cho tu sĩ bậc cao. vậy chẳng phái có thể nhận được thật nhiều chỗ tốt hay sao!
Cần tinh thạch bậc cao mới có thể khởi động trận bàn khẳng định sẽ không phải là vật tầm thường.
Một tu sĩ mặt gầy ốm lập tức lách người tới trước mặt Triệu Thụy:
- Vị tiểu huynh, đệ này. nếu không ta đua cho ngươi bốn khối Tinh thạch, tặng trận bàn này lại cho ta!
Triệu Thụy vừa nghe lời ấy, rất có Ý động tâm.
Hắn quay đầu nhìn Trương Hằng hỏi:
- Đường sư huynh! Huynh thấy ta nên làm sao bây giờ?
Trương Hằng thoáng hơi trầm ngâm, liền quay sang hỏi lão già:
- Có phải chỉ cần thu đứa cháu của lão làm đồ đệ là có thể lấy trận bàn này hay không?
Lão già gật đầu nói:
- Đúng đúng... Nhưng còn phải lấy tâm ma thề cam đoan hắn có thể đạt tới Luyện Khí Kỳ mới được!
Trương Hằng nhướng mày, không khỏi hỏi:
- Đứa cháu của lão không phải chính là phế linh căn chứ?
Lão già kia không khỏi biến sắc, có vẻ tức giận liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái, tiếp sau lại thần sắc ảm đạm nói:
- Đúng! Phong nhi nó đích thật là phế linh căn...
Lời vừa nói ra. các tu sĩ chung quanh cũng không khỏi lắc đầu.
Gã tu sĩ mặt gầy chuẩn bị giao dịch với Triệu Thụy cũng đánh trống lui binh, nhanh chóng bỏ đi.
Nói đùa hay sao? Giúp người có phế linh căn đi tu tiên, điều này còn khó hơn so với trực tiếp khiêu chiến cùng tu sĩ bậc cao.
Phế linh căn trên lý thuyết là có khả năng tu tiên, nhưng trên thực tế căn bản là không thể đi trên con đường tu tiên.
Trong lịch sử mấy vạn năm ở Tam Tinh Vực, người bằng vào phế linh căn có thể đi trên con đường tu tiên ít ỏi không có mấy.
Có thể nói, không có kỳ ngộ lớn lao, hoặc là có tu sĩ bậc cao chịu hi sinh công lực để tẩy tủy phạt cốt, thì phế linh căn chẳng khác nào gọi là vô duyên với Tiên Đạo.
Muốn những tu sĩ Luyện Khí KỲ thu đứa nhỏ phế linh căn này làm đồ đệ, mà còn phải lấy tâm ma thề giúp cho nó tiến vào Luyện Khí Kỳ. chuyện đó hoàn toàn là không có khả năng.
Mỗi tu sĩ ở thời điểm tu vi đột phá bình cảnh, đều cần phối hợp với tâm cảnh tương ứng. mà một khi ở Phương diện tâm cảnh lưu lại sơ hờ, thì rất có thể bị tâm ma thừa dịp hư mà vào, rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên một khi đề cập tới lấy tâm ma thề, người tu tiên phần lớn đều phải cận thận lại càng thận trọng, quyết sẽ không lấy tâm ma để đùa bỡn. Chuyện đó đối với người phàm bình thường không có tác dụng gì, nhưng đối với người tu tiên mà nói thật sự rất linh nghiệm.
Ngay lúc các tu sĩ chung quanh đều đánh trống lui binh. Trương Hằng đứng dậy, thần thái bình thản nói:
- Một khi đã như vậy, trận bàn này lưu lại cho ta đi!
Xôn xao! Ánh mắt các tu sĩ xung quanh đều rơi trên mặt Trương Hằng, nhìn hắn với dáng vẻ đang nhìn một tên ngốc!
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
- Vị đạo hữu này! Ngài thật xác định muốn thu cháu của ta làm đồ đệ sao?
Vừa rồi lão già còn có chút oán hận với Trương Hằng, nhưng trong nháy mắt liên nhìn Trương Hằng với vẻ mặt hớn hở hỏi.
Trương Hằng cảm thấy hành vi của lão già này quả thực chính là lừa người gạt mình, Cho dù người khác động tâm với trận bàn này, hơn phần nửa cùng phải kiểm nghiệm xem thử linh căn của đứa nhỏ, đến lúc đó giao dịch này tự nhiên là không thực hiện được.
- Ừ! Tuyệt đối không giả, lão giao trận bàn cho ta, ta cam đoan cháu của lão có thể đạt tới Luyện Khí Kỳ.
Trương Hằng giọng điệu lạnh, nhạt nói.
Các tu sĩ chung quanh Đối với lời nói hờ hững của Trương Hằng, cả đám đều mỉa mai chế giễu.
- Tên này không biết trời cao đất rộng, một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ cũng dám khoa trương như thế? Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng vị tất có thể có mười thành nắm chắc.
- Có lẽ hắn vốn không biết chỗ linh nghiệm của lời thề tâm ma.
- Vị đạo hữu này! Ta khuyên ngươi buông bỏ đi. chuyện lời thề tâm ma này thật không thể lấy ra vui đùa được dâu!
Một lão tu sĩ cao tuổi có lòng tốt nhắc nhở Trương Hằng.
Triệu Thụy hơi động trong lòng hỏi:
- Đường sư huynh! Huynh thật sự có nắm chắc chuyện này không?
Trương Hằng không có trả lời hắn. thần thái vẫn bình thản như trước, ánh mắt lại rơi xuống trên người lão già:
- Thế nào. lão đồng ý không?
Lão già kia đột nhiên phản ứng lại, liên tục gật đầu nói:
- Đồng ý, đương nhiên đồng ý! Tuy nhiên trước khi giao trận bàn này cho ngài, còn mời đạo hữu phát lời thề tâm ma.
Trương Hằng giọng điệu bình thản nói:
- Ta Đường Phong lúc này lấy tâm ma của mình thề, thu đứa cháu của vị lão nhân trước mắt này làm đồ đệ. cũng cam đoan giúp người này ở sinh thời đạt tới Luyện Khí KỲ. Nếu làm trái lời thề này, sẽ chịu kết cục tâm ma phệ hồn.
Tất cả tu sĩ ở chung quanh đều theo dõi gắt gao hắn nói câu nói này. mà Trương Hằng thong thả ung dung phát ra lời thề, dường như đang tự thuật một sự tích không quan hệ chút gì với mình.
“Rốt cục có người đáp ứng rồi...” Lão già kích động không thôi, hận không thể ôm hôn Trương Hằng:
- Quách gia ta rốt cục có người có thể đi vào đường tu tiên rồi. có thể hoàn thành chí nguyện to lớn này. Quách Tĩnh ta có chết cũng không luyến tiếc!!!
- Cái gì? Lão tên là Quách Tĩnh!
Trương Hằng dùng ánh mắt quái dị nhìn vào mặt lão nhân đang phấn khích này.
- Tên của lão chính là Quách Tĩnh, làm sao vậy? Chẳng lẽ vị đạo hữu này quen với ta.
Lão già cố kiềm chế tâm tình kích động của mình, thái độ càng thêm cung kính đối với
Trương Hằng.
- Khụ khụ! Không có gì, chỉ là nhớ tới một vị bằng hữu ở cố hương mà thôi!
Trương Hằng tùy ý lừa dối một câu, lại hướng về lão già nói:
- Trận bàn của lão bây giờ có thể giao cho ta rồi chứ?
Lão già họ Quách liên tục gật đầu, giao trận bàn cầm trong tay cho Trương Hằng:
- Đương nhiên, đạo hữu đã lấy tâm ma thề, ta như thế nào lại không tin chứ?
Trương Hằng tiếp nhận trận bàn, dùng tay sờ trên nó một chút, có thể cảm nhận được trên trận bàn truyền tới một cổ khí tức đặc thù. hắn thầm gật gù. trận bàn này đúng là hàng thật giá thật.
Quan sát sơ qua một chút, Trương Hằng liền thu trận bàn vào túi trữ vật.
Lão già họ Quách thật cận thận quan sát sắc mặt Trương Hằng. nhưng lão vẫn không nhìn ra chút biểu tình gì khác lạ. Lão vội vàng kéo tay đứa trẻ bên cạnh, có vẻ cưng chiều nói:
- Phong nhi! Từ hôm nay trở đi. vị đạo hữu này chính là sư tôn của con. còn không qua bái sư đi!
Đứa trẻ Quách Phong kia. ánh mắt sáng ngời liếc mắt đánh giá Trương Hằng một cái. rồi vô cùng nhu thuận quỳ lạy ở trước mặt hắn, hành đại lễ bái sư.
Trương Hằng thực tùy ý nói:
- Ừ! Bắt đầu từ hôm nay. ngươi chính là đồ đệ của Đường Phong ta!
- Dạ. sư tôn! Phong nhi xin chỉ dạy!
Các tu sĩ chung quanh đều nhìn đại lễ bái sư này với vẻ mặt khác nhau, lão tu sĩ lớn tuổi có lòng tốt khuyên bảo Trương Hằng kia. thật ra trong lòng có chút không đành lòng.
Lão đi đến trước mặt Trương Hằng, thấp giọng nói:
- Đạo hữu hay là không dùng tính danh thật của mình để phát ra lời thề tâm ma?
Trương Hằng hơi tỏ vẻ kinh ngạc nhìn lão một cái, dùng thần thức truyền âm nói:
- Xin chỉ giáo cho!
Lão tu sĩ cao tuổi thấy Trương Hằng lại có thể sử dụng thuật thần thức truyền âm. trong lòng khiếp sợ, lập tức đổi thái độ cung kính nói:
- Xem ra là vãn bối nhiều chuyện rồi! Tiền bối nếu đám dùng tâm ma thề, có lẽ đã nắm chắc mười phần giúp người này tiến vào Luyện Khí KỲ. Thần thông như vậy quả thực khiến vãn bối rất bội phục.
“Lão tu sĩ cao tuổi này không ngờ gọi mình là tiền bối? Dường như lão cũng có thực lực Luyện Khí hậu kỳ rồi.” Trương Hằng hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ. mình vừa rồi thi triển thuật thần thức truyền âm. thuật này Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên mới có thể thi triển.
Nguyên lý của nó là đưa thanh âm bám vào phía trên thần thức để thông qua thần thức truyền âm. trao đổi cùng đối phương.
Trên lý thuyết mà nói thần thức có thể kéo dài xa bao nhiều, truyền âm này cũng có thể xa như thế.
Bởi vì Trương Hằng có được thần thức có thể so với Trúc Cơ Kỳ. bởi vậy liền tự nhiên mà vậy học được loại pháp thuật có thể nói là rất cơ bản trong tu sĩ bậc cao này.
Mà ở trong mắt lão tu sĩ lớn tuổi người có thể sử dụng thuật truyền âm. tất nhiên là tiền bối tu vi Trúc Cơ Kỳ trở lên. mà đối phương có thể đáp ứng làm cho người có phế linh căn tiến vào Luyện Khí Kỳ. như vậy nói không chừng tu vi của người này đã đạt tới Kết Đan Kỳ khủng bố rồi.
Giọng điệu của lão tu sĩ cao tuổi nói với Trương Hằng cùng càng thèm cung kính, lão hận không thể quý trên mặt đất gọi vài tiếng tiền bối.
Lão có phần hâm mộ nhìn đứa trẻ Quách Phong bên cạnh, sau đó quay sang lão già Quách Tĩnh nói:
- Người này thật có phúc, có thể bái làm môn hạ vị tiền bối này. về sau tiền đồ không lường được.
Người bên cạnh chỉ nhìn thấy Trương Hằng hơi mấp máy môi vài cái, rồi lão tu sĩ cao tuổi bên cạnh lập tức đổi thái độ cung kính, xưng hô một điều tiền bối hai điều tiền bối, sao còn không hiểu được thâm ý ẩn chứa trong đó.
Lập tức, ánh mắt đám tu sĩ chung quanh nhìn về phía Trương Hằng cũng đầy vẻ kính sợ.
Thì ra người này dĩ nhiên là một vị tu sĩ bậc cao, khó trách dám thề thốt cam đoan như thế. Những tu sĩ vừa Mới mỉa mai châm chọc Trương Hằng, trong lòng không khỏi thầm hận hối. cầu khấn vị “tiền bối” trước mắt này có thể khoan hồng độ lượng, không cần so đo chuyện vừa rồi.
Tuy rằng trong Độc Thiên Bảo này trị an tốt lắm. cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng vị tất đám ở trong này gây chuyện. Bình thường tu sĩ vi phạm quy định nơi này tất nhiên sẽ bị tu sĩ tuần tra của Độc Thiên Bảo bắt giữ giáo huấn.
Nhưng là tu sĩ Kết Đan Kỳ thì hoàn toàn có thể xem thường những quy định này. cho dù giết chết vài tên tu sĩ bậc thấp. Độc Thiên Bảo cùng sẽ không truy cứu làm gì.
Ai lại muốn đắc tội với một vị cao nhân Kết Đan Kỳ chứ?
Hết thảy đây là lấy thực lực làm cơ sở. hết thảy quy tắc lập ra đều là dựa trên thực lực.
Trương Hằng thật không ngờ cử chỉ theo bản năng của mình lại có thể tạo được kết quả như thế. hắn vừa động trong lòng, thần thức hơi vừa động, môi lại mấp máy vài cái.
- Các ngươi mau chóng rời đi! Không được nhắc tới tồn tại của bản tôn với người khác!
Trương Hằng dùng thần thức truyền âm cho cả đám tu sĩ chung quanh.
Các tu sĩ đều biến sắc, cả đám hướng về phía Trương Hằng khẽ thi lễ. sau đó đầu cũng không dám quay lại cùng nhau rời đi.
Trương Hằng buồn cười trong lòng, thật không ngờ một chiêu này lại linh nghiệm như vậy, có thể dọa chạy một đám tu sĩ bậc thấp.
Đám tu sĩ đi rồi. Trương Hằng lại hướng tới lão tu sĩ cao tuổi truyền âm nói:
- Vừa rồi theo như lời lão không dùng tên thật của mình phát lời thề tâm ma. phương diện này có điều gì ảo diệu sao?
Lão tu sĩ lộ vẻ mặt hơi kinh ngạc, lão không nghĩ tới “tiền bối” trước mất này, ngay cả vấn đề thưởng thức như vậy cũng không biết, nhưng cũng không đám hỏi nhiều, lão cung kính nói:
- Là như vậy... bình thường dưới tình huống lấy tâm ma thề, cho dù người phát lời thể không dùng tên của mình, lời thề tâm ma cũng vẫn linh nghiệm. Dù sao tâm ma cũng chính là hóa thân cảm xúc nội tâm của mình, gạt được người khác, nhưng cũng không lừa được chính mình!
Trương Hằng chợt hiểu, trong lòng thầm đồng ý. Tâm ma chính là hóa thân của chính mình, mặc dù lấy tên khác phát lời thề. đó cũng đúng lừa mình dối người. Cho dù có thể gạt được mọi người, nhưng không lừa được chính mình.
Sau khi cho lão tu sĩ cao tuổi rời đi, Trương Hằng đưa mắt nhìn trên người lão già họ Quách và Quách Phong.
Lão già họ Quách từ thái độ của các tu sĩ chung quanh, đương nhiên cũng suy đoán ra vị tu sĩ thanh niên trước mắt này không đơn giản, lão càng thêm cung kính đứng ở bên cạnh Trương Hằng, không đám lên tiếng.
- Đường sư huynh! Không nghĩ tới thần thức của huynh đã vậy còn quá cường đại.
Một dao động thần thức lướt tới bên tai Trương Hằng, ** nhiên là Triệu Thụy dùng thần thức truyền âm nói.
Trương Hằng kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái. người này cũng có thể dùng thần thức truyền âm!
Chỉ thấy Triệu Thụy tựa cười như không cười liếc nhìn Trương Hằng một cái. tiếp tục truyền âm nói:
- Thân thức của đệ miễn cưỡng có thể rời thân thể. cùng tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn không sai biệt lắm. hơn nữa lại ở gần Đường sư huynh như vậy. cho nên cùng có thể dùng thần thức truyền âm với huynh.. Tuy nhiên thân thức của sư huynh dường như còn cường đại hơn nhiều so với tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn thì phái!
Trương Hằng không vui nhìn hắn một cái, nhưng cùng hiểu rõ một điều: tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn thần thức cũng có thể rời thân thể. Nếu khoảng cách rất gần. cũng có thể miễn cưỡng dùng thần thức truyền âm. Nhưng nếu muốn giống như Trương Hằng, cùng một lúc truyền âm cho các tu sĩ chung quanh như vậy. điều đó tuyệt đối làm không được.
- Tốt lắm, vị Quách đạo hữu này! Các ngươi hẳn vẫn luôn ở tại Độc Thiên Bảo chứ?
Trương Hằng hỏi. bởi vì bình thường tu sĩ cư dân bản địa Độc Thiên Bảo, phần lớn đều là cư ngụ ở khu vực người phàm trong thành này.
- Dạ! Căn nhà lụp sụp ở cách nơi này không xa, nếu tiền bối nguyện ý có thể đến hàn xá làm khách!
Trương Hằng nói:
- Được rồi. hãy đi tới đó một chuyến, ta có việc phải đặn đò một chút!
- Được, xin mời...
Lão già họ Quách nắm tay Quách Phong dẫn đường cho hai người.
Triệu Thụy có phần không hiểu nhìn Trương Hằng. cũng không biết hắn có Ý định gì. Liên tục hỏi vài câu, Trương Hằng cũng không để ý đến hắn.
- Hừ!
Triệu Thụy hơi có chút bất mãn. nhưng vẫn không kìm nổi tò mò đi theo sau.
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
Lão già họ Quách dẫn hai người Trương Hằng đi bên trong tòa thành, trong lúc này cũng đi xuyên qua vài đường phố.
- Đường sư huynh! Huynh thật sự có thể làm cho đứa nhỏ phế linh căn này tiến vào Luyện Khí Kỳ sao?
Triệu Thụy sóng vai đi bên Trương Hằng, bởi vì khoảng cách tương đối gần. nên có thể dùng thần thức truyền âm nói với Trương Hằng.
Thời điểm bắt đầu hắn còn có chút bất mãn Trương Hằng. nhưng lại không kìm nổi tò mò. tiếp tục lẽo đẽo theo ở bên cạnh Trương Hằng như thế.
Trương Hằng sắc mặt không thay đổi cũng không có trả lời Triệu Thụy, bởi vì đề cập đến bí mật Biến Thái Công này, đương nhiên không thể tùy tiện để lộ ra.
Tuy rằng tâm tính của Triệu Thụy tương đối đơn thuần thiện lương, nhưng nhất định không phải là một người có thể cùng chung bí mật. Cho dù có thể giữ kín bí mật. Trương Hằng cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Ở trong lòng Trương Hằng, bí mật của Biến Thái Công chỉ thuộc về riêng mình, hắn sẽ không nói lộ ra với bất cứ người nào chuyện có liên quan tới ngọc giản thần bí trong đầu.
Tại Tu Tiên giới mênh mông vô cùng vô tận này. hết thảy tu sĩ bất luận là người tu tiên chính đạo hay là người tu ma ma đạo. đều không thể vi phạm quy tắc tu hành cơ bản nhất trong thiên địa.
Tâm ma cũng là một trong quý tắc tu hành trong thiên địa, tu sĩ theo đuổi trên đường trường sinh vĩnh hằng. không Chỉ có là quá trình lột xác thân thể, đồng thời còn là một bước thăng hoa linh hồn.
Bất kỳ một tu sĩ nào, bất kể là thực lực cao cường như Huyết Sát Thần Đế. hay pháp lực thấp kém như tu sĩ Dần Khí Kỳ, cũng không được pháp vi phạm lời thề tâm ma.
Một khi vi phạm, trừ phi ngươi cả đời không bao giờ muốn đột phá lên cảnh giới cao hơn. nếu không nhất định phải bị tâm ma phản phệ. thậm chí còn rơi vào tình trạng hồn phi phách tán.
Kỳ thật Trương Hằng cùng không có nắm chắc làm cho đứa nhỏ Quách Phong này đạt tới Luyện Khí Kỳ, phế linh căn gần như không có khả năng đi lên con đường tu tiên, đây là nhận thức chung của Tu Tiên giới.
Trương Hằng lúc này chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ đương nhiên cũng rất khó thay đổi vận mệnh của phế linh căn.
Nhưng Trương Hằng lại đám phát ra lời thề tâm ma này!
Cũng không phải Nguyên nhân vì sử dụng thay thế tên của Đường Phong phát thề. mà do chỗ đặc thù của bản thân Biến Thái Công.
Thời điểm nhận được tin tức trong tầng một cổ tháp. Trương Hằng đã biết, bộ công pháp này có một điểm đặc biệt là không tồn tại tâm ma. cũng không tồn tại bình cảnh.
Không có tâm ma. không có bình cảnh!
Công pháp như vậy thật khủng bố biết bao! Chỉ riêng hai điểm này đã đủ để có thể xưng là Biến Thái Công đệ nhất trong lịch sử!
Công pháp chủ tu của Trương Hằng là Biến Thái Công, Chỉ có thể dựa vào công pháp này tăng cao cảnh giới, về phần tu luyện các công pháp phụ tăng thêm thần thông khác, tỷ như Phong Hành đối với hắn cùng không có ảnh hưởng. Bởi vì số công pháp này trên căn bản đều là dùng Biến Thái Công để vận dụng, cũng không thể tăng cao cảnh giới của người tu tiên.
Có thể nói, Trương Hằng tu luyện Biến Thái Công có thể bất chấp lời thề tâm ma mà tất cả tu sĩ ở Tu Tiên giới mấy ức năm nay đều không đám làm trái. Hắn đã phá bò đạp ở dưới chân quy tắc của thế Giới này.
Từ khoảnh khắc Trương Hằng xuyên thời không đến thế Giới này. hắn đã đạp bỏ quý tắc bao lâu nay ở thế Giới này.
Trong đó còn đại biểu cho ý nghĩa gì nữa. thì không phải giờ phút này Trương Hằng có khả năng nghĩ tới. có lẽ chở sau này khi hắn đạt tới tầng lớp rất cao thì sẽ tự nhiên mà hiểu được vậy.
Trên lý thuyết, chỉ cần cấp cho Trương Hằng cũng đủ nhiều ngoại vật để sẵn sàng luyện hóa, thậm chí Trương Hằng còn có thể một hơi tu luyện Biến Thái Công tới tầng thứ chín.
Đến lúc đó, hắn hoàn toàn có thể vô địch tung Hoành nhất giới, đạt tới cảnh giới vĩnh hằng bất tử bất diệt.
Nhưng lý thuyết chỉ là lý thuyết, trên thực tế. hiện nay Trương Hằng không thể thu được nhiều ngoại vật như vậy, trừ phi thật sự đi cướp bóc toàn bộ Tu Tiên Giới. Nhưng giờ phút này Trương Hằng còn không dám làm ra loại hành động chăng khác nào đi tự sát này.
Trương Hằng nhìn trúng trận bàn trong tay lão già họ Quách này. bản thân lại có được một cái kim bài bất tử có thể đánh vỡ quy tắc của Tu Tiên giới như vậy. tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Giờ phút này hắn cần phải kiếm càng nhiều con bài chưa lật. dùng để chống lại Âu Dương lão tổ Kết Đan KỲ. Tìm kiếm một chút cơ hội có thể lật lại thế cờ.
Chỉ là dáng thương cho hai ông cháu nhà họ Quách hoàn toàn bị Trương Hằng lừa gạt ngay từ đầu.
Đương nhiên, Trương Hằng sẽ không cứ như vậy vứt bỏ hai ông cháu này qua một bên. nếu có khả năng, hắn sẽ tận dụng hết năng lực hoàn thành lời hứa hẹn của mình. Nếu như quả thực vẫn không có cách nào hoàn thành thì cũng đành chịu.
Trương Hằng tin rằng, theo thực lực của chính mình tăng lên. năng lực của Luyện Hư Linh Khí cũng sẽ tương ứng tăng lên. đến lúc đó nói không chừng thật có thể tẩy tủy phạt cốt cho người này.
Chỉ cần có thể tăng lên Biến Thái Công tới tầng thứ ba, Trương Hằng sẽ có bảy tám phần nắm chắc thành công. Với điều kiện tiên quyết là Quách Phong này có thể còn sống, đợi được đến lúc Trương Hằng tu luyện Biến Thái Công đến giai đoạn đó.
Có liên quan tới bí mật của Biến Thái Công, dĩ nhiên Trương Hằng sẽ không thổ lộ với những người khác. Cho dù Triệu Thụy hỏi đi hỏi lại hoài, hắn cũng không trả lời lại một tiếng.
Mà đối phương thì tuyệt đối không thể ngờ tới Trương Hằng có thể vi phạm pháp tắc tối cao của toàn bộ Tu Tiên Giới này.
Triệu Thụy có hơi buồn bực nhìn Trương Hằng. nhưng cũng không có biện pháp gì với đối phương, Chỉ có thể hờn dỗi đi theo phía sau Trương Hằng mà thôi.
Chỉ chốc lát, mấy người đi qua một con đường tương đối sầm uất.
Ở con phố giao dịch này. tu vi của các tu sĩ rõ ràng cao hơn một bậc so với ở địa phương đi ngang qua lúc trước, thậm chí còn thưởng xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng tu sĩ Trác Cơ Kỳ. Hơn nữa vật phẩm giao dịch cũng tương đối cao cấp hơn. trên đường phố trong các cửa hàng và lầu các đều có người tu tiên giao dịch vật phẩm quý hiếm.
Đúng lúc này, phía đổi điện đi tới một nữ nhân tuyệt sắc khí chất phi phàm. Mặc dù đang ở phố xá sầm uất ồn ào náo động này, cũng không che dấu được dáng vè thanh nhã. khí chất xuất trân như tiên trên người nàng.
Đi trên đường phố huyên náo chật chội này, dường như mọi người đều làm tôn lên vè đẹp của nàng, một thân xiêm y mềm mại trắng như tuyết đề nghị ra dáng người yểu điệu hoàn mỹ của nàng trước mặt mọi người.
Cặp mắt của nàng vẫn như trước lóng lánh như u lan thâm cốc, tỏa ra sắc thái trong suốt như nhìn thấu tâm tư người ta.
Người tới đúng là Lạc Ngưng Tuyết thiên chi kiều nữ của Tiên Vân Tông, với danh xưng là Lạc Trần Tiên Tử.
Trương Hằng vừa thấy thiếu nữ vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng lên. từ sau lần gặp mặt Lạc Ngưng Tuyết. hắn đã xếp nàng vào loại cấp bậc không thuộc về mình, trong lòng cũng không muốn giao tiếp cùng nàng này.
Mà giờ phút này hơi khiến Trương Hằng giật mình chính là tu vi của Lạc Ngưng Tuyết lại tăng lên một bậc, đạt tới Luyện Khí hậu kỳ.
Nhưng Trương Hằng đối với tốc độ tu luyện cực kỳ mau của nàng cũng không lấy làm lạ, bên cạnh hắn còn có Triệu Thụy còn biến thái hơn.
Đang chuẩn bị đi vòng tránh mặt nàng này. Triệu Thụy ở bên cạnh mặt đầy vẻ hưng phấn đi tới trước, vui vè nói:
- Lạc sư tỷ! Chúng ta lại gặp mặt! Tỷ yên tâm, ta đã đi tìm tên Lý phong tử kia. cuối cùng xem như giúp cho tỷ hả giận rồi!
Lạc Ngưng Tuyết dừng đôi mắt trong sáng trên người Triệu Thụy. nói một tiếng tạ ơn. ánh mắt liền dời tới trên người Trương Hằng.
Trong đôi mắt bình thản dường như mãi mãi không thay đổi kia đột nhiên nổi lên một gợn sóng nhẹ. nàng có vẻ kinh ngạc nhìn Trương Hằng vài lần, sau đó đi lại đây.
Trương Hằng cảm nhận được ánh mắt của vị Lạc tiên tử này nhìn mình có chút là lạ. cảm giác cả người không được tự nhiên, dường như có bí mật gì đều bị đối phương nhìn thấu tưởng tận.
- Lạc sư tỷ! Vị này chính là Đường sư huynh của Phong Hành Môn. tỷ hẳn là nhận biết chứ?
Triệu Thụy vội vàng Giới thiệu Trương Hằng với Lạc Ngưng Tuyết.
Thanh âm nhẹ như làn gió cua Lạc Ngưng Tuyết vang lên bên tai hai người:
- Đương nhiên là biết, chúng ta Mới không lâu còn đã gặp mặt!
vẫn bước thẳng tới, Lạc Ngưng Tuyết dần dần tới gần Trương Hằng.
Nhìn dáng người tuyệt mỹ cùng dung nhan xinh đẹp như thiên sứ của Lạc Ngưng Tuyết càng ngày càng tới gần. Trương Hằng theo bản năng nhẹ bước lui về phía sau. trong miệng hơi có vẻ cuống quít nói:
- Nàng muốn làm gì?
Triệu Thụy đứng một bên cũng cảm thấy thật kỳ quái, Lạc tiên tử này tới gần Trương Hằng như thế. nàng muốn làm gì?
“Hay là nàng muốn phi lễ với ta?” Trương Hằng đột nhiên sinh ra ý niệm này trong đầu.
Rốt cục, khi đi đến cách Trương Hằng ước chừng hai thước. Lạc Ngưng Tuyết ngừng lại. mùi thơm thanh nhã như u lan lan tòa khắp bên người Trương Hằng, làm tâm thần hắn thoáng hơi mê say trong chớp mắt.
Nhìn dung nhan tuyệt thế gần trong gang tấc. Trương Hằng cùng không dám không kiêng nể gì nổi ý dâm như lần trước, vị Lạc tiên tử này dường như có thần thông nào đó có thể nhìn thấu tâm linh người ta.
Tuy rằng Trương Hằng có được thần thức có thể so với Trúc Cơ Kỳ. dựa theo lý thuyết thông thưởng, đối phương hẳn là rất khó nhìn thấu Ý tưởng trong lòng hắn giống như lần trước, nhưng Trương Hằng đối với nàng này vẫn có một chút phòng bị.
Lạc Ngưng Tuyết đứng đối mặt với Trương Hằng, vừa lúc đưa lưng về phía Triệu Thụy. Nàng lẳng lặng nhìn Trương Hằng, đôi môi khẽ mở, hơi mấp máy vài cái. sau đó hơi có thâm ý liếc nhìn Trương Hằng, rồi cũng không chào hỏi Triệu Thụy, cứ như vậy rời đi.
- Này. Lạc sư tỷ...
Triệu Thụy kêu lên vài tiếng, nhưng Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Ngưng Tuyết đi vào đám đông, không lâu liền biến mất trong tầm mắt mấy người.
- Đường sư huynh! Lạc sư tỷ vì cái gì sau khi nhìn huynh vài lần rồi đột nhiên bỏ đi. Chẳng lẽ trước kia huynh đắc tội với nàng!
Triệu Thụy không tha không buông bỏ hỏi tới.
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Ta và nàng không quen biết.
- Đệ không tin!
Triệu Thụy bĩu môi. nhưng Trương Hằng không nói ra sự thật, hắn cũng không có biện pháp.
Trương Hằng vẫn thần sắc không đổi nhìn lão già họ Quách cách đó không xa nói:
- Lão tiếp tục dẫn đường đi.
- Được được!
Lão già họ Quách tuy rằng cũng thấy không khí vừa rồi hơi kỳ lạ. nhưng lão cũng tự giác không lắm miệng, tiếp tục dẫn Trương Hằng đi xuyên qua một đường phố khác.
Ước chừng đi được thời gian tàn nửa nén hương, mấy người đi tới một căn nhà ở cũ nát.
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
- Đây là một chỗ khu dân cư của một số con cháu người phàm chúng ta cư ngụ ở Độc Thiên Bảo. Bình thường người đạt tới Luyện Khí Kỳ là có thể ra khởi nơi này. tiến vào nội bảo. trở thành đệ tử chân chính trong tòa thành...
Lão già họ Quách dẫn hai người Trương Hằng tới một căn nhà cũ nát. sau đó giải thích với Trương Hằng.
- Đây là chỗ ở của các ngươi sao?
Trương Hằng quan sát căn nhà gỗ lụp xụp. trống hốc gió quét vào bốn phía. Trong mắt có chút nghi hoặc.
Lão già họ Quách thở dài một hơi:
- Chúng ta là những người hạ tầng của Độc Thiên Bảo này. không thể tùy ý ra vào tòa thành, cho dù đi ra tòa thành, cũng không cách nào rời vách núi hiểm trở như thế. Hơn nữa vật tư trong tòa thành cũng không phải đám người phàm chúng ta có khả năng hướng dụng, trừ phi trong chúng ta có một người có thể đạt tới Luyện Khí KỲ.
Vị trí vách núi Độc Thiên Bảo cao tới sáu bảy ngàn thước, chung quanh ngọn núi toàn bộ đều là vực sâu vạn trượng, mà tu sĩ Dẫn Khí Kỳ còn không thể khống chế pháp khí phi hành, cho nên Chỉ có thể thành thành thật thật ở lại trong tòa thành.
Trương Hằng cũng không có nhiều lời. cùng theo lão già họ Quách đi vào căn nhà gỗ đồ nát này.
Tùy ý liếc nhìn quanh trong phòng một vòng. Trương Hằng Mới hướng lão già nói vào chính đề:
- Cháu của lão đã được ta thu làm môn hạ. nhưng thời gian này ta cùng không có rảnh rỗi để dạy hắn. Bởi vậy Chỉ có thể tạm thời để hắn ở lại nơi này. chờ ngày sau ta có thời gian, thì sẽ tới đây đón hắn đi!
Thân mình lão già họ Quách run lên. thần sắc biến hóa mấy lần, đột nhiên kéo đứa cháu quý rạp xuống trước mặt Trương Hằng:
- Vị đạo hữu này! Ngài không thể đổi ý được! Quách gia chúng ta cắm rễ ở tòa thành mấy chục đời mới gặp được một người tốt như ngài, cầu xin ngài nhất định phải hoàn thành hứa hẹn. mang theo đứa cháu duy nhất của ta nhập Tiên Đạo. chỉ cần ngài đáp ứng, cho dù bắt lão già ta làm thân trâu ngựa đều được!
Trong ánh mắt sáng ngời của đứa nhỏ Quách Phong bên cạnh cũng mang theo vài phần chờ đợi và cầu xin. hai ông cháu dáng thương nhà họ Quách chờ mong nhìn Trương Hằng, sợ vị tu sĩ này bỏ đi.
Trương Hằng hít nhẹ một hơi. giọng điệu thành khẩn nói:
- Các ngươi yên tâm! Đường mỗ đã phát lời thề tâm ma rồi sao có thể đổi ý. Ta nơi này có một ít đan được, sẽ để lại cho đứa cháu của lão dùng!
Dứt lời, Trương Hằng lấy ra từ trong túi trữ vật mười mấy bình đan được. Những đan dược này phần lớn đều là tu sĩ Dần Khí KỲ sử dụng, cũng đủ để cho vài tu sĩ Dẫn Khí Kỳ bình thường tu luyện đến Luyện Khí Kỳ.
Nhưng Quách Phong này là người có phế linh căn. cho dù cho hắn phục dùng toàn bộ những đan được này. tu luyện đến Luyện Khí Kỳ vẫn là xa không với tới được.
Hai ông cháu nhà họ Quách nhìn thấy những đan được này. ánh mắt cũng không khỏi sáng ngời, vội vàng tiếp nhận đan dược, bái lạy. nói lời cảm tạ Trương Hằng.
Trương Hằng cũng không khách sáo gì. hắn hiểu rằng những đan dược này đối với một đệ tử nội môn trong môn phái như hắn mà nói cũng không tính là quý báu lắm. nhất là sau lưng hắn còn tồn tại một lão tổ Kết Đan Kỳ.
Nhưng Đối với những tán tu hoặc là phàm nhân bình thường mà nói. những đan được này quả thực là cả đời cũng khó có thể với tới.
Triệu Thụy đứng bên cạnh chợt sinh ra đồng tình với hai ông cháu này. cùng từ trong túi trữ vật lấy ra một đống linh được còn có thêm vài món pháp khí. hết thảy đưa cho bọn họ, còn hào phóng hơn so với vị sư phụ chính quy Trương Hằng này.
Trương Hằng nói với bọn họ:
- Mấy thứ này ngàn vạn lần không nên để lộ ra trước mặt người khác, nếu không chắc chắn mang tới họa diệt thân cho các ngươi.
Lão già họ Quách liên tục gật đầu:
- Đạo hữu ngài yên tâm! Đạo lý này lão nhân ta hiểu được!
Trương Hằng cùng cảm thấy mình quá coi thường chỉ số thông minh của những người này. Lão nhân này cũng sống bảy tám chục tuổi rồi thái độ xử thế làm người so với chính mình Khẳng định phải già giặn khôn khéo hơn nhiều.
Sau khi đưa tặng đan dược, Trương Hằng lại từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho lão già họ Quách nói:
- Trong này có một bộ công pháp cơ sở đầy đủ. có thể tu luyện thăng đến Trúc Cơ Kỳ. liền tặng cho đồ đệ của ta đi!
Bộ công pháp cơ sở này là Đệ tử nội môn Phong Hành Môn dùng tu luyện, quy định của môn phái, công pháp này không được truyền ra ngoài, nếu không phải chịu trừng trị theo môn quy.
Nhưng Trương Hằng căn bản là xem thường tồn tại của môn quy này. hắn cùng không có định lưu lại lâu dài ớ Phong Hành Môn. Hơn nữa, những công pháp cơ bản của các môn phái nho nhỏ đó đều na ná như nhau, tùy tiện đổi cái tên là có thể mặt dạn mày dày mệnh danh là một bộ công pháp mới.
Tay lão già họ Quách có chút run rẩy tiếp nhận khối ngọc giản, trong lòng kích động không thôi, không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền nhận được một bộ công pháp đầy đủ.
Cũng giống như linh dược, một bộ công pháp đầy đủ cũng là vật mà tán tu bình thường tha thiết ước mơ.
Lão già họ Quách này chính mình cũng là dựa vào một bộ công pháp không trọn vẹn tu luyện đến Dẫn Khí Kỳ hiện nay. ước chừng hao phí hết mấy chục năm. hiệu suất thấp kém có thể nghĩ mà biết. Mà hiện giờ có thể nhận được một bộ công pháp cơ sở đầy đủ tự nhiên là vạn phần quý trọng.
Trương Hằng lại hướng hai người dặn dò một chút cách dùng linh được và những chỗ cần chú ý khi tu luyện bộ công pháp. Xong xuôi hắn Mới yên tâm nói lời từ biệt hai người.
- Ngắn thì một hai năm. lâu thì chừng mười năm. ta sẽ quay lại nơi đây hoàn thành hứa hẹn.
Cuối cùng, Trương Hằng còn xuất ra một tấm lệnh bài đại biểu cho thân phận đệ tử nội môn của Phương Vân Sơn đưa cho lão già họ Quách:
- Bằng vào lệnh bài này. nghĩ đến những tán tu kia nhất định không dám tới ức hiếp các ngươi!
Làm xong những thứ này. sau đó. Trương Hằng liền mang theo cái đuôi Triệu Thụy rời đi.
- Sư tôn! Phong nhi sẽ ở chỗ này chờ ngài...
Khi đi ra ngoài ngõ hẻm. Trương Hằng mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói non nớt của Quách Phong truyền tới.
Trong lòng hắn thầm thở dài. trên đời này có lẽ không có sư tôn nào không có trách nhiệm hơn so với mình? Trương Hằng tự giễu cười.
Nếu không phải vì để thu được trận bàn để gia tăng tiền vốn chống lại cùng Âu Dương lão tổ. Trương Hằng cũng vị tất lại đi thu một người phế linh căn như vậy làm đệ tử.
Sau khi rời khỏi khu dân cư cũ nát. Trương Hằng Mới nghĩ tới mục đích tới Độc Thiên Bảo lần này.
Chỉ chốc lát. hai người lại đi tới đường phố phồn hoa không lâu gặp mặt cùng Lạc
Ngưng Tuyết kia.
- Đường sư huynh! Huynh muốn mua thứ gì vậy?
Triệu Thụy chớp chớp ánh mắt, dường như trở thành tiêu đệ của Trương Hằng, đi theo Trương Hằng như hình với bóng.
Trương Hằng khẽ chau màỵ. nói với Triệu Thụy:
- Ta tới đây tự nhiên là muốn mua một ít đạo cụ. Chẳng lẽ sư đệ ngươi là tới đây xem náo nhiệt hay sao?
Triệu Thụy phi thường vô tội vạ nói:
- Đệ vốn chi tới đây xem náo nhiệt... Lần trước cùng đi với sư huynh đồng môn còn chưa có xem hết!
Trương Hằng Đối với tên gia hỏa này hoàn toàn không còn gì để nói, đi theo mình tới nơi này lại chỉ là để xem náo nhiệt.
- Triệu sư đệ này! Ta nơi này còn có một chút việc riêng, sẽ không có thể đi xem náo nhiệt cùng ngươi, không bằng chúng ta tạm biệt ở đây. dù sao sau này về núi còn có nhiều thời gian.
Trương Hằng xoa xoa tay tươi cười nói với vị sư đệ. dường như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Triệu Thụy cảm giác vẻ tươi cười Trương Hằng có chút quái dị, tò mò hỏi:
- Đường sư huynh! Không phải là huynh muốn đuôi ta đi. tìm gặp hẹn hò với vị sư muội ấy chứ?
Vẻ tươi cười trên mặt Trương Hằng cứng đờ, nhẹ thở ra một hơi, lấy một vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Sư huynh ta thật sự có một chút chuyện riêng cần đi xử lý một chút, không thể đi cùng ngươi, “bye bye”!
Trương Hằng phất tay, nói một câu “bye bye” ngay sau đó lập tức bỏ đi.
Triệu Thụy không khỏi sửng sốt. lại đột nhiên kêu lên:
-Này! Đường sư huynh, ‘bye bye’ là có ý gì?
Đi vào trong đám người Trương Hằng thiếu chút nữa té bật ngửa, vội vàng vận chuyền Luyện Hư Linh Khí trong cơ thể. cả người hóa thành một hư ảnh, biến mất trong biển người mênh mông.
Triệu Thụy thấy Trương Hằng đột nhiên biến mất trong đám đông người, đành phải vô cùng buồn bực đi trên đường phố. Đúng lúc này. hắn đột nhiên trông thấy một sư huynh đồng môn, lập tức nhảy nhót xông lên phía trước:
- La sư huynh! Không ngờ ở nơi này gặp được huynh. không bằng chúng ta cùng nhau đi đi!
Vị La sư huynh kia vừa thấy người tới lại là Triệu Thụy, sắc mặt đại biến, dường như thấy ôn thân bình thường, lập tức lòng bàn chân như bôi dầu lướt đi, chỉ chốc lát liên mất đi bóng dáng.
- Ối! Vì sao đều muốn né tránh ta chứ?
Triệu Thụy dáng thương đi một mình ở trên đường, chỉ chốc lát liền ngáp dài ngáp vắn. vô cùng nhàm chán rời khỏi Độc Thiên Bảo.
ở một góc Độc Thiên Bảo, thân ánh Trương Hằng đột nhiên hiện ra lại trên đường phố, nhìn Triệu Thụy đơn độc rời khỏi tòa thành, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Rốt cục thoát khỏi tên gia hỏa rồi.”
Cùng lúc đó, vừa rời Độc Thiên Bảo, thân hình Triệu Thụy chợt khựng lại. lẩm bẩm:
- Dường như ta quên chuyện gì rồi?
Suy tư một lát sau. hắn mới đột nhiên nhớ tới điều gì. kêu lên:
- Đúng rồi, Đường sư huynh còn thiếu ta bốn khối tinh thạch đây?
Bắt đầu nổ Boom chào mừng Noel Mời anh em chung vui Và tài trợ
Trương Hằng nhìn theo Triệu Thụy rời đi rồi lại quay về con đường phồn hoa vừa nãy. Nơi này là địa phương giao dịch của tu sĩ Luyện Khí Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ. tuy trên đường cũng có một số người bày sạp. nhưng không nhiều như mấy con đường lúc vừa tiến vào thành bảo.
Hơn nữa tu vi của những tu sĩ đề nghị sạp này đều đạt tới Luyện Khí Kỳ. thậm chí có cá biệt đạt tới cấp bậc Trúc Cơ Kỳ. Vật phẩm trao đổi nơi này cũng cao cấp hơn không ít so với những chỗ trước.
Rất nhanh, Trương Hằng liền tìm tới phù triện mình cần chuyến này.
Đề nghị sạp là một tu sĩ trung niên diện mạo bình thường, tu vi vào khoảng Luyện Khí trung kỳ. trên mặt đất trải da thú rộng rãi không biết tên. có bày vài loại vật phẩm cần trao đổi. trong đó có vài trăm tấm phù triện.
Thấy Trương Hằng - tu sĩ Luyện Khí tiền kỳ này đi tới. tu sĩ trung niên cũng không có chút xem thường, nhiệt tình nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, cần cái gì sao? Ta có pháp khí, tài liệu vẽ phù, khoáng thạch luyện khí cùng với bán các loại phù triện.
Ánh mắt Trương Hằng dừng ở trên mấy trăm tấm phù triện, lặng lẽ dùng thần thức quan sát một chút, sau đó lộ ra vẻ thất vọng.
Những phù triện này phần lớn đều là cấp một, trong đó còn có mấy chục tấm phù triện cấp hai.
Nhưng là mấy thứ này đối với Trương Hằng mà nói cũng không có nhiều tác dụng.
Trong mỗi một cái phù triện cấp một đều phong ấn pháp thuật đẳng cấp tương đương. Trong phù triện cấp một phong ấn pháp thuật cấp một. trong phù triện cấp hai phong ấn pháp thuật cấp hai... Cứ thế suy ra. càng là phù triện đẳng cấp cao. pháp thuật ẩn chứa bên trong càng khủng bố.
ở Tu Tiên giới, pháp thuật cấp một tới cấp ba là pháp thuật bậc thấp, chia làm ba cấp bậc Dẫn Khí Kỳ. Luyện Khí Kỳ. Trúc Cơ Kỳ.
Lúc trước Triệu Thụy có thể thi triển pháp thuật có thể so với bậc ba chỉ vẻn vẹn là một ngoại lệ. Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Luyện Khí Kỳ Chỉ có thể phóng ra pháp thuật bậc hai. pháp thuật bậc ba căn bản là không thể mơ ước.
Pháp thuật bậc một Trương Hằng căn bản không để vào mắt, với thân thể mạnh mẽ hiện tại của hắn cơ bản có thể miễn dịch pháp thuật bậc một này.
Pháp thuật bậc hai có lẽ có thể mang đến một ít uy hiếp cho hắn. nhưng đây chỉ là trong tình huống hắn không có bất kỳ chống cự gì. Tuy nhiên một khi hắn thi triển pháp thuật phòng ngự, pháp thuật bậc hai đồng dạng không thể uy hiếp được hắn.
Cho nên, khi Trương Hằng nhìn thấy những phù triện cấp một. hai này thì hơi có vẻ thất vọng.
Tu sĩ trung niên nhìn ra thất vọng trong mắt Trương Hằng, vội vàng hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi cụ thể cần cái gì, có lẽ trong túi trữ vật của ta còn có.
Ánh mắt Trương Hằng hơi sáng lên, chỉ vào đống phù triện trên da thú nói:
- Chỗ ngươi chỉ bán những phù triện cấp một, hai này sao?
Tu sĩ trung niên kinh ngạc, khó hiểu hỏi:
- Phù triện cấp một, hai không phải thích hợp những tu sĩ bậc thấp chúng ta sử dụng hay sao? Huynh đệ ngươi cùng là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. một tấm phù triện cấp hai này có lẽ có thể cứu ngươi một mạng vào thời khắc mấu chốt.
Trong lòng Trương Hằng không khỏi cười khổ. Tu sĩ trung niên này nói đích xác không sai. ưu thế của phù triện là ở chỗ thuấn phát mà lại còn không cần nhiều pháp lực khởi động.
Một tấm phù triện cấp hai đối với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường mà nói đích thật là một lá bùa hộ mệnh.
Nhưng đối với loại tu sĩ cơ hồ có thể lật lại thế cờ trong tay tu sĩ Kết Đan Kỳ như Trương Hằng mà nói. thì một tấm phù triện cấp hai lại có vẻ bé nhỏ không dáng kể. Nếu muốn sinh ra uy hiếp Đối với tu sĩ Kết Đan Kỳ, nhất định phải cần phù triện cấp ba trở lên mới được.
- Chẳng lẽ ngươi không có bán phù triện cấp ba sao?
Trương Hằng chưa từ bỏ Ý định hỏi một càu.
Tu sĩ trung niên lắc đầu nói:
- Ta là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ ngay cả pháp thuật cấp ba cùng không thi triển được, càng không nói đến chế tạo phù triện cấp ba. Ngươi vẫn là đi tìm những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đi.
Trương Hằng cũng không có cảm giác bất ngờ. lại dò hỏi tu sĩ trung niên:
- Quanh đây nơi có nào bán phù triện cấp ba không?
Tu sĩ trung niên cũng có lòng tốt. dùng tay chi tòa lầu các cao lớn ở chếch bên đối điện nói:
- Thấy không, chính là Thiên Vũ Các kia. bên trong có bán rất nhiều trân bảo hiếm có. Phù triện cấp ba ngươi muốn mua hẳn là có bán ở bên trong, Tuy nhiên giá cả có thể hơi đắt. tối thiểu là gấp mười giá của phù triện cấp hai.
Trương Hằng nói một tiếng cảm ơn. dùng thần thức tùy ý đảo qua trên mặt toàn bộ sạp da thú,đang chuẩn bị rời đi.
-ồ.
Ánh mắt Trương Hằng lộ ra một tia kinh nghi, dừng bước. Thần thức của hắn phát hiện một mảnh nhỏ màu đỏ sậm nhìn không bắt mắt ở một góc sạp, lớn chừng bàn tay.
Khi thần thức Trương Hằng lướt qua phía trên, không ngờ bị một cỗ lực lượng mơ hồ cản trở một chút, nhưng cũng may cỗ lực lượng này đã rất mỏng manh, cũng không làm cho hắn bị thiệt thòi gì.
Trương Hằng mặt mũi tinh bơ quay về trước sạp của tu sĩ trung niên, hỏi hắn:
- Ngươi nói phù triện cấp ba trong Thiên Vũ Các rất đắt. đại khái là giá cả thế nào? Ta sợ tinh thạch trong tay không đủ.
Tu sĩ trung niên ha ha cười:
- Giá của phù triện bậc hai ở chỗ ta khoảng mười khối Tinh thạch, như vậy giá của phù triện cấp ba kia phỏng chừng sẽ không thấp hơn một trăm khối tinh thạch.
Trương Hằng hít sâu một ngụm khí lạnh, cả kinh nghi hoặc nói:
- Đắt vậy sao?
- Đúng vậy. Cho nên ta đề nghị ngươi mua ở chỗ ta mấy tấm phù triện cấp hai thích hợp. pháp thuật cấp ba không phải những tu sĩ bậc thấp chúng ta có thể sử dụng được.
Tu sĩ trung niên tươi cười đề cử phù triện cấp hai trong tay mình với Trương Hằng. trong lời nói nâng cao giá cả của phù triện cấp ba lên vài phần.
Trương Hằng lập tức bày ra một bộ dạng uể oải, cuối cùng lộ ra biểu tình rất bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ta mua của ngươi hai tấm phù triện cấp hai vậy.
- Được, phù triện cấp hai ta có hơn hai mươi tấm, pháp thuật phong ấn bên trong là Hỏa Xà Thuật, Chưởng Tâm Lôi, Linh Khí Hộ Thuẫn...
Trương Hằng do dự một hồi. mới nói:
- Vậy bán cho hai tấm phù triện Hỏa Xà Thuật đi. Cần bao nhiều tinh thạch?
Tu sĩ trung niên mặt mày hớn hở:
- Chỉ lấy ngươi mười tám khối tinh thạch, uy lực của phù triện Hỏa xà Thuật này không nhỏ đầu nha.
Trong lòng Trương Hằng âm thầm khinh bỉ. Hỏa Xà Thuật này đánh lên vòng phòng ngự của mình, ngay cả vài cái bọt đều không bắn lọt còn coi là uy lực không nhỏ?
Tuy nhiên tu sĩ trung niên này cũng không lừa gạt Trương Hằng. Uy lực và tính thực dụng của Hỏa Xà Thuật trong số pháp thuật cấp hai coi như xếp khá cao.
Nhưng là đối với loại sở trường phòng ngự như Trương Hằng mà nói thì lại chẳng là cái gì.
Trương Hằng từ trong túi trữ vật lấy tinh thạch ra, đang chuẩn bị giao dịch, đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, nói với tu sĩ trung niên:
- Đúng rồi. Ta còn cần một ít tài liệu để luyện chế một kiện pháp khí. chỗ ngươi có tài liệu gì không?
- Đương nhiên là có. Nơi này ta có không ít quặng dùng luyện chế pháp khí như huyền thiết, hắc thiết, thụy kim...
Tu sĩ trung niên thấy Trương Hằng còn muốn mua tài liệu, tươi cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn.
- Được rồi, vậy mỗi dạng cho ta mấy khối đi.
Trương Hằng chọn mười mấy khối khoáng thạch, ánh mắt hắn lại dời đến mảnh nhỏ màu đỏ sậm không chút bắt mắt kia. vẻ mặt tò mò:
- Đây là cái gì?
Tu sĩ trung niên cười nói:
- Đây là một mảnh nhỏ trước kia ta vô ý nhặt được. Cũng không biết có tác dụng gì. vẫn đặt ở đây cũng không có ai mua.
- ồ! ta thấy có chút hứng thú với thứ này. cũng bán luôn cho ta đi. Tổng cộng bao nhiều tinh thạch?
Trương Hằng rất tùy ý hỏi.
Tu sĩ trung niên kia cũng không có nghi ngờ gì:
- Được rồi. Hai tấm phù triện cấp hai là mười tám khối Tinh thạch, mười mấy khối khoáng thạch này cũng không tới hai khối tinh thạch, lại thêm mảnh nhỏ cuối cùng này... Rồi. tổng cộng lấy ngươi hai mươi khối Tinh thạch.
Trương Hằng khẽ cau mày:
- Không thể giảm chút ít sao?
Tu sĩ trung niên cười khổ nói:
- Tiêu huynh đệ. không thể giảm thêm nữa. Những phù triện này ta thậm chí bán lồ vốn cho ngươi. Ngươi biết đấy. xác suất chế phù thành công cũng không cao...
Trương Hằng thấy vậy, mới thở dài một hơi:
- Được rồi, vậy hai mươi khối Tinh thạch. Đây chính là tích tụ mười mấy năm của ta a!
Sau khi giao dịch xong với tu sĩ trung niên. Trương Hằng dùng tay nắm mảnh nhỏ bằng bàn tay. một cỗ Luyện Hư Linh Khí rót vào trong, gặp một lực cản rất mạnh, trong lòng vui vè: “Thật sự là nhặt được bảo vật. Thứ này tuy vẻn vẹn là một mảnh vụn. nhưng phẩm chất lại hơn xa Linh khí bình thường”.
Có lẽ thứ này vào trong tay tu sĩ khác cũng không có nhiều tác dụng, nhưng là đổi là Trương Hằng. vật thì lại khác.
Càng là bảo vật phẩm cấp cao. đối với việc tu luyện Biến Thái Công của hắn lại càng có lợi.
Ôm tâm tình vui sướng như vậy, Trương Hằng lại cất bước đi vào Thiên Vũ Các ờ chếch bên đối điện.
Tu sĩ trung niên kia thấy Trương Hằng lại đi vào Thiên Vũ Các. trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không phải đã nói Tinh thạch không đủ sao?
Sau đó hắn lại nghĩ tới cái mảnh nhỏ không rõ tác dụng vừa mới bán cho Trương Hằng. làm sao còn không hiểu ra ý nghĩa ẩn chứa trong đó. trên mặt lập tức lộ ra thần thái hối hận đến cực điểm.