Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 56: Phá sòng.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Sưu Tầm
Thành phố F tuy nhỏ nhưng lại là nơi tụ hội của nhiều công ty điện cơ nổi tiếng thế giới, có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng thế giới ở đây, công nghiệp điện cơ thì rất nhiều, xét về mặt kinh tế thì không thu kém các thành phố lớn là mấy
Từng có một câu chuyện vui, đại diện công ty mẹ của hãng xe BMW có lấn đến hội chợ triển lãm ô tô Thượng Hải Trung Quốc để giới thiệu sản phẩm trả lời phóng viên nói, thành phố F rốt cuộc là ở đâu, lúc đó toàn bộ phóng viên đều cảm thấy không hiểu tại sao người của công ty BMW lại hỏi vậy, cũng có rất nhiều người không biết thành phố F là ở đâu
Ngay sau đó, lãnh đạo đó cầm một tờ bản đồ và nói, sao trong bản đồ không có tên các địa điểm nhỏ, mỗi năm có lượng lớn khách hàng ở đó mua các xe sang như BMW, Mercedes, sức mua các loại xe sang còn vượt qua cả những thành phố hạng nhất nhì.
Mặc dù đây chỉ là câu chuyện cười, cũng là cách nói khoa trương nhưng là một thành phố công nghiệp nên tiềm lực kinh tế của thành phố F thật không phải là nói khoác.
Đỗ Thừa đã đoán trước được một vài dự định của Cố Giai Nghi, hắn hỏi vậy chỉ là thả con săn sắt bắn con cá rô mà thôi, đối với ngành công nghiệp đầy ưu thế như thế thì Đỗ Thừa sao có thể bỏ qua được.
Nhưng Đỗ Thừa không nghiên cứu sâu về mặt điện cơ, lại thêm vấn đề địa bàn của Đỗ gia ở thành phố F nên căn bản là Đỗ Thừa không thể mở xí nghiệp điện cơ được, nhưng nếu hợp tác thì đương nhiên là được, về phần Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa chính là sự lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.
Cố Giai Nghi là người có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực điện cơ này, đây chính là điểm yếu của Đỗ Thừa, lại thêm mối quan hệ với Cố Tư Hân nên Đỗ Thừa hoàn toàn tin tưởng Cố Giai Nghi, đây cũng là nguyên nhân mà Đỗ Thừa đề xuất ý tưởng hợp tác.
Nhìn Đỗ Thừa gật đầu lần nữa, Cố Giai Nghi nghĩ một lúc rồi nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, nếu cậu tham gia đóng góp cổ phần thì tôi sẽ cho cậu 20 % cổ phần công ty, cũng là giúp Hân Nhi quản lí vậy”.
Cố Giai Nghi biết thân thế địa vị của Đỗ Thừa, cũng biết Đỗ Thừa đang làm việc ở Hoàng Phủ hội, chiếc xe BenLey kia cũng là của Hoàng Phủ hội, do vậy mặc dù bề ngoài của Đỗ Thừa rất ổn nhưng Cố Giai Nghi không tin rằng Đỗ Thừa có nhiều tiền, nhiều nhất cũng chỉ là vài trăm nghìn.
“Cảm ơn chị!” Thấy chị gái sắp xếp suy tính hết cho mình rồi, Cố Tư Hân rất mừng
Đỗ Thừa biết Cố Giai Nghi đang nghĩ cho mình nhưng Đỗ Thừa không muốn nhận, hắn liền nói: “Không cần đâu, chị Giai Nghi, em vẫn còn chút tiền, hay là em góp 5 triệu, hai chị em mỗi người có 50% cổ phần, chị thấy thế nào?”
“5 triệu…”
Nghe Đỗ thừa nói với giọng hết sức bình thản hai chị em Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân hết sức ngạc nhiên.
“Đỗ Thừa anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Quan hệ giữa Cố Tư Hân và Đỗ Thừa không phải là quan hệ bình thường nên Cố Tư Hân liền hỏi ngay.
“Cái này sau này anh sẽ nói với em, bí mật” Đỗ Thừa không nói ra nhưng nét mặt thần bí đã nói thay điều đó.
“Hừ, đồ hẹp hòi” Cố Tư Hân không phải loại người thích kì kèo vặn hỏi đến cùng, cô thấy Đỗ Thừa muốn giữ bí mật như thế nên cũng không muốn hỏi nhiều.
Còn Cố Giai Nghi, cô biết Đỗ Thừa không phải nói chơi, trong lòng cũng rất tò mò nhưng không muốn hỏi.
“Chị Giai Nghi, thế nào?” Sau khi Đỗ Thừa xua đi sự tò mò của Cố Tư Hân bèn hỏi Cố Giai Nghi.
“Được, tôi không có vấn đề gì cả, vậy tôi và cậu mỗi người một nửa số cổ phần của công ty”.
Cố Giai Nghi đương nhiên không từ chối, vì cô biết số tiền mình có không đủ, nếu có thêm tiền đầu tư của Đỗ Thừa thì sẽ dư dả rất nhiều
“Thế tốt rồi, em sẽ gửi tiền vào tài khoản của chị” Đỗ Thừa biết Cố Giai Nghi sẽ không từ chối, hắn đã sớm biết được kết quả này, sau khi nói xong, Đỗ Thừa nhìn Cố Tư Hân rồi nói: “Chị Giai Nghi, việc hợp tác của chúng ta chỉ cần bàn bạc thế này thôi không cần hợp đồng gì cả, 50% cổ phần của công ty em sẽ để Tư Hân đứng tên, vì có một số chuyện em không tiện ra mặt…”
Nge thấy Đỗ Thừa nói vậy, trong lòng Cố Giai Nghi cũng thấy chút ấm áp vì cô luôn nghĩ Cố Tư Hân chỉ yêu đơn phương Đỗ Thừa thôi, ngay lúc này Cố Giai Nghi đã thấy được tấm lòng chân thành của Đỗ Thừa với Cố Tư Hân.
Hơn nữa, Cố Giai Nghi biết Đỗ Thừa đang lo lắng cái gì, cô cũng không muốn nói nhiều: “Ừm, cái này tôi hiểu, tôi sẽ xử lý chuyện này”.
“Cảm ơn chị!”
Đỗ Thừa mỉm cười: “Vậy em sẽ là đứng khoanh tay mà nhìn vậy”.
Hai chị em họ Cố đều cười, có lẽ đây là thời khắc vui vẻ nhất của 2 người kể từ khi Cố Đào Toàn chết.
***
Ăn xong cơm trưa, Đỗ Thừa quay lại bệnh viện sau đó mới đi xe về trụ sở Hoàng Phủ hội.
Sau khi bàn xong chuyện hợp tác vơi Cố Giai Nghi, dù miệng Đỗ Thừa nói là khoanh tay đứng nhìn nhưng trong đầu đã bắt đầu nghĩ ra đường hướng phát triển của công ty.
Tất nhiên khi làm, Đỗ Thừa không định để Cố Giai Nghi làm việc theo kiểu các công ty điện cơ khác, quy củ từng bước một, bởi vì để công ty phát triển cần một khoảng thời gian dài, dù Đỗ Thừa có thời gian nhưng không muốn chờ quá lâu.
Cũng may với Đỗ Thừa mà nói, đay không phải là chuyện gì khó, trong kho dữ liệu của Hân Nhi cũng có lịch sử hình thành và phát triển của điện cơ, bên trong có ghi chép sự phát triển của điện cơ và các dạng kĩ thuật, có được ưu thế này Đỗ Thừa để lộ một chút cho Cố Giai Nghi bằng lời, tuyệt đối có thể phát triển công ty mới trong thời gian ngắn.
Chỉ dựa vào điểm này thôi Đỗ Thừa đã có thể tưởng tượng ra cục diện tương lai của công ty.
Sau khi đến trụ sở Hoàng Phủ hội, Đỗ Thừa đi lên sòng bạc trên tầng 4, có điều Đỗ Thừa còn đang phải suy nghĩ là Hoàng Phủ Đông và Diệp Mỵ cũng đang trong sòng bạc, ngoài ra còn có những người chia bài có kĩ năng đánh bài rất giỏi như Hoàng An và Tiểu Như và dường như họ đang bàn bạc chuyện gì đó, hiện trường có chút thâm trầm và đầy áp lực.
“Trợ lý Đỗ, rốt cuộc anh cũng đến rồi”.
Vừa trông thấy Đỗ Thừa, Hoàng An liền quay sang đón, nhưng hôm nay nụ cười trên mặt Hoàng An ít đi rất nhiều.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Nhìn cục diện này, Đỗ Thừa biết hôm qua khi anh không có mặt ở đây đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi.
“Hôm qua đã có người đến đây phá sòng, họ đã thắng mấy triệu từ tay Tiểu Như”.
Hoàng An nói một cách nghiêm trọng, những kẻ vét sòng bạc không phải là chưa từng xuất hiện nhưng thắng nhiều như hôm qua thì đây là lần đầu tiên.
Đỗ Thừa đã nhận ra, thàm nào Hoàng Phủ Đông và Diệp Mỵ đều có mặt tại sòng bạc, nhưng xem ra chuyện này không hề đơn giản.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thừa vội vàng hỏi Hoàng Phủ Đông: “Giám đốc Hoàng, người này hôm nay sẽ tiếp tục đến phải không?”
“Đúng thế!”
Hoàng An trả lời, cũng không nói thêm gì nữa, mà hai người Hoàng Phủ Đông và Diệp Mỵ cũng đã đến từ sớm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 57: Trọng thưởng.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Sưu Tầm
“Đỗ Thừa, có quen hoàn cảnh nơi này không?”
Nhìn Đỗ Thừa đi đến gần, Hoàng Phủ Đông với nét mặt có chút nghiêm trọng bão có nụ cười và cười hỏi Đỗ Thừa.
“Vẫn tốt, ở đây quả thật không tệ”Đỗ Thừa dứt khoát trả lời, ở đây đúng là rất tốt, ngày đầu tiên đi làm mà Đỗ Thừa đã kiếm được hơn 37 triệu, cao hơn nhiều so với làm ăn thông thường.
“Vậy thì tốt”.
Hoàng Phủ Đông chỉ là hỏi cho có lệ, gật đầu một cái rồi lại tiếp tục hỏi: “Đỗ Thừa, nghe nói hôm qua cậu đã thắng được 40 triệu từ tay Lý Vân, có phải không?”
“Đúng vậy, hôm qua vận may của tôi rất tốt” Đỗ Thừa cười đáp, nghe Hoàng Phủ Đông nói vậy, Đỗ Thừa đã đoán ra dụng ý của anh ta.
Bên cạnh Diệp Mỵ nghe Đỗ Thừa nói vậy, cũng nhìn Đỗ Thừa và cười nói một cách quyến rũ: “Chú em, tôi thấy cậu đúng là chân nhân không lộ tướng, thế nào.có muốn chơi với tôi mấy ván không?”
“Bất kì lúc nào cũng được” Đỗ Thừa cười đáp, trong lòng hắn hiểu rõ rằng, Diệp Mỵ có thể làm tổng giám đốc của Hoàng Phủ hội, tuyệt đối không phải vẻ bề ngoài, hoạt động chính của Hoàng Phủ hội chính là sòng bạc, do vậy Đỗ Thừa có thể khẳng định chắc chắn rằng, Diệp Mỵ cũng là một tay chơi cờ bạc có kĩ thuật cực kì cao.
“Vậy lúc 9 giờ tối chúng ta sẽ chơi, thế nào?” Diệp Mỵ nhìn Đỗ Thừa tự tin như vậy trên mặt nụ cười càng quyến rũ.
“Được”.
Đỗ Thừa không từ chối, hôm nay nhất định Hoàng Phủ Đông sẽ tự mình ra tay, do vậy, không thể tự chối thì thà trực tiếp đối đầu, nếu thực sự muốn giúp Hoàng Phủ Đông giải quyết vấn đề lần này, Đỗ Thừa biết Hoàng Phủ Đông khẳng định không bạc đãi mình.
Còn Diệp Mỵ, Đỗ Thừa đoán không sai, Diệp Mỵ đúng là người có khả năng đánh bài làm người khác khiếp sợ, kĩ năng đánh bạc còn cao hơn cả Tiểu Như, đặc biệt lúc chơi 21 điểm, khi mà cảm giác cũng như tư duy của Diệp Mỵ lợi hại nhất, dường như lúc đó không ai là đối thủ của cô ta, có thể nói đúng là nữ hoàng sòng bạc
Chỉ có điều, Hoàng Phủ Đông không nói với Đỗ Thừa, ngày hôm qua Diệp Mỵ cũng ở sòng bạc, và Diệp Mỵ cũng thua dưới tay cao thủ có tên Quỷ Nhãn đấy, không những thua mà còn là thua ở tại 21 điểm.
Diệp Mỵ nghe Đỗ Thừa nói trả lời như vậy liền nói: “Chúng ta vào trong phòng thôi, Tiểu Như, cô chia bài nhé”.
Nói dứt, Diệp Mỵ dẫn đầu đi vào phòng VIP , còn Đỗ Thừa thì đi sau cùng.
***
Đỗ Thừa ngồi đối diện với Diệp Mỵ trong phòng VIP, Tiểu Như đứng giữa, Hoàng Phủ Đông đứng đối diện Tiểu Như, Hoàng An và 1 người chia bài khác đứng sang một bên.
“Bắt đầu đi”.
Hoàng Phủ Đông quay sang nhìn Diệp Mỵ sau đó nhìn Đỗ Thừa, thấy hai người đã chuẩn bị xong, rồi quay sang Tiểu Như ra hiệu lệnh.
Sau khi Diệp Mỵ ngồi xuống, nét mặt vô cùng tập trung, ngay cả nét đẹp mê người cũng không còn thấy đâu nữa, ánh mắt vô cùng thanh tịnh, dường như là một tấm thủy tinh đen vậy.
Còn Đỗ Thừa, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, thân mình gần như dựa vào ghế, dùng một tay chơi với đống thẻ trị giá 5 triệu trước mặt, tay kia gõ vào bàn, trông rất thong dong tự tại.
Chỉ dựa vào khí thế không thôi, Đỗ Thừa đã thắng Diệp Mỵ rồi, ngược lại Diệp Mỵ chăm chú hơn, điều này khiến Hoàng Phủ Đông không khỏi mong chờ màn trình diễn của Đỗ Thừa.
Thật ra Diệp Mỵ cũng đang quan sát Đỗ Thừa, Diệp Mỵ bất ngờ phát hiện ra rằng, cô dường như tìm không ra thứ gì trên người Đỗ Thừa có ích với cô cả, điểm này giống như lúc đối mặt với cao thủ Quỷ Nhãn, Diệp Mỵ cũng có thể thừ ánh mắt Đỗ Thừa nhìn ra một chút, còn trên người Đỗ Thừa, cô chỉ nhìn ra nét thong dong tự tại.
Trong lúc này, sau khi tráo bài xong Tiểu Như đã bắt đầu chia bài, Đỗ Thừa và Diệp Mỵ ném ra 1 triệu, đây là kiểu chơi không có nhà cái, nên lấy số tiền cuối cùng cho nhà thắng.
Trong lúc Tiểu Như tráo bài, Diệp Mỵ đã nhìn ra rốt cục chuyển dịch bài trên mặt trong tay Tiểu Như, bài được chia tới 2 người rất nhanh, lá bài ngửa của Diệp Mỵ là 7 còn Đỗ Thừa là lá 6.
Dù Đỗ Thừa biết quân bài úp của mình là gì nhưng vẫn xem lại quân bài đấy một lần, đó là lá 3, đương nhiên bài của Diệp Mỵ Đỗ Thừa cũng biết, đó là lá 2, điểm số của 2 bài hoàn toán giống nhau.
Diệp Mỵ quay sang nhìn Đỗ Thừa nhưng không thể nhìn ra bài xấu hay đẹp từ nét mặt của Đỗ Thừa, cô ta gõ xuống mặt bàn, muốn lấy bài, đó là lá 6, tổng cộng được 15 điểm.
15 điểm quả là một sự nguy hiểm, có thể nói là nửa vời, không cao cũng không thấp.
Nhìn thấy bài của Diệp Mỵ, Đỗ Thừa hơi mỉm cười, bởi vì đối với Đỗ Thừa mà nói, bài của mình cũng có cục diện nguy hiểm như thế.
Bởi vì Đỗ Thừa đã sớm từ chỗ Hân Nhi biết 2 lá bài tiếp theo là lá nào, lá thứ nhất là lá 7, lá thứ 2 là lá 6, nếu Đỗ Thừa muốn thêm vài thì Diệp Mỵ chỉ cần từng ấy bài đã có 21 điểm, nếu Đỗ Thừa không muốn thêm bài, thì là 9 điểm, so với 15 điểm của Diệp Mỵ thì nhỏ hơn, nếu muốn thì sẽ là bạo bài.
Do đó sự chọn lựa của Diệp Mỵ có tính chất quyết định, Đỗ Thừa thì không thể thêm bài nữa, Đỗ Thừa cũng không nghĩ nhiều, cười một cái rồi nói: “Tôi dừng bài”.
Thời điểm này cần dùng chiến thuật tâm lí, bởi vì theo lẽ thường, Đỗ Thừa lúc này đã dừng bài, số điểm lớn nhất của Đỗ Thừa có thể đạt được là 16 điểm, nhưng tỉ lệ đạt được 15 điểm lớn hơn, vởi vị nếu 16 điểm quân bài úp của Đỗ Thừa là Át, nhưng nếu lá bài úp đó là Át thì không ai chọn dừng bài, do vậy nhiều hơn vẫn là 15 điểm.
Điều này Diệp Mỵ cũng thấy rõ ràng, nếu Đỗ Thừa được 15 điểm mà Diệp Mỵ cũng dừng bài thì ván này hòa, nhưng Diệm Mị không giám bảo đảm lá bài đang úp của Đỗ Thừa chắc chắn dưới 10 điểm, nói không chừng nó không chắc là Át.
Điều này làm Diệp Mỵ có chút do dựu, ánh mắt một lần nữa lại hướng lên người Đỗ Thừa, mặt Đỗ Thừa chỉ cười mỉm, rất tự tin, trừ việc đó ra Diệp Mỵ căn bản không nhìn thấy gì thêm.
“Chẳng lẽ quân bài úp của hắn chính là Át”.
Trong lòng Diệp Mỵ tự suy nghĩ, lông mày nhíu lại, suy tư trong tích tắc, Diệp Mỵ cũng đã đưa ra quyết định, đấy chính là thêm bài.
Bời vì chỉ cần lá Át hoặc lá bài nhỏ hơn 6 thì cô ta có cơ hội thắng Đỗ Thừa, cơ hội nằm trong tay mình thì vẫn lớn hơn cơ hội trong tay người khác.
Một bên Hoàng Phu Đông quan sát kĩ càng Diệp Mỵ và Đỗ Thừa, nhìn thần sắc của Diệp Mỵ trong lòng Hoàng Phủ Đông biết Diệp Mỵ đang trong thế bị động, mặc dù anh ta biết định lực của Đỗ Thừa rất cao, nhưng trong lúc này Hoàng Phủ Đông khẳng định một điều, định lực của Đỗ Thừa vượt xa những gì anh ta đã tưởng tượng.
Bài được chia ra rất nhanh, đúng như những gì Đỗ Thừ nhìn thấy ở chỗ Hân Nhi, đấy chính là lá 7, 22 điểm, Diệp Mỵ bạo bài, ván đầu tiên Diệp Mỵ thua.
Ván thứ 2 Diệp Mỵ thắng lại những gì đã mất ở ván đâu, vì bài của Đỗ Thừa quá tệ, tới ván thứ 3 thì Đỗ Thừa đã thắng lại gấp đôi, đồng thời thắng liền 3 ván sau, cục diện này Đỗ Thừa đều biết rõ, có được khả năng nhìn xuyên thấu của Hân Nhi, trừ khi là ông trời ra tay, còn không người có kĩ năng đánh bài cao tới đâu cũng bại dưới tay của Đỗ Thừa.
Sau mười mấy ván, Diệp Mỵ đã từ bỏ, tự động nhận thua, vì Diệp Mỵ phát hiện ra rằng nếu cứ tiếp tục đánh với Đỗ Thừa thì không khác gì tra tấn tinh thần.
“Cậu em, cậu quá mạnh, bà chị đây không chịu nổi, tôi nhận thua”.
Nhưng lúc Diệp Mỵ nhận thua cũng khiến cho người khác nghĩ câu nói đó cứ liên tục được nói ra, cùng với ánh mắt quyến rũ ghê người vừa hồi phục, làm cho Đỗ Thừa không nói ra lời, miệng lưỡi có cảm giác khô đắng.
Thấy Diệp Mỵ nhận thua, tất thảy mọi người kể cả Tiểu Như và những người chia bài khác đều nhìn Đỗ Thừa bằng con mắt kính trọng sùng bái, với những người làm nghề này, trước một người có kĩ năng chơi bài vượt trội, tự nhiên sinh ra cảm giác tôn trọng.
Hoàng Phủ Đông trên mặt đã cười nay càng rạng rỡ hơn vì Đỗ Thừa thể hiện hoàn toàn vượi xa những gì anh ta tưởng tượng.
Ngược lại bên kia Hoàng An, trong lòng tự nhủ: “Hóa ra là giả heo ăn lão hổ, Tiểu Hà thật vô dụng, có vậy mà cũng không nhìn ra”.
Hoàng An thực ra đã trách nhầm Tiểu Hà, bởi vì lúc đó Đỗ Thừa chỉ là con gà mới vào nghề, nếu so sánh với Đỗ Thừa của hiện nay thì ai giám tin.
“Đỗ Thừa, tối nay anh đánh giúp tôi một ván, thế nào?”
Kỹ năng đánh bài của Đỗ Thừa đã đạt được sự công nhận của mọi người, Hoàng Phủ Đông trước tiên quay sang mời Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa đã không từ chối vì Đỗ Thừa biết nếu từ chối lần này thì quan hệ giữa anh ta và Hoàng Phủ Đông sẽ không thể phát triển tốt đẹp, do đó, Đỗ Thừa đã giả vờ do dự rồi mới nói: “Việc này thì không vấn đề gì, nhưng phải nói trước nếu lỡ có thua thì Hoàng tổng đừng trách tôi đấy”.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần anh giúp tôi đánh bại tên Quỷ Nhãn thì tối nay anh thắng được bao nhiêu từ Quỷ Nhãn thì đấy là của anh hết, coi như là phần thưởng của Hoàng Phủ Đông này cho anh” Hoàng Phủ Đông nhìn Đỗ Thừa rồi đồng ý, trong lòng rất vui mừng, đối với ông ta mà nói, vài triệu hay vài chục triệu cũng không là gì, nhưng nếu để Quỷ Nhãn thắng thêm lần nữa thì Hoàng Phủ Đông không còn mặt mũi nào nữa, đây mới là điều mà ông ta không thể chấp nhận.
Nếu như tối qua Hoàng Phủ Đông không nghe từ chỗ Diệp Mỵ rằng kỹ năng đánh bài của Đỗ Thừa rất cao thì có lẽ hôm nay ông ta cũng không đến sòng bạc sớm mà đi tìm cao thủ có tiếng để đến trấn thủ rồi, mà tiền thuê cao thủ sợ rằng không phải là số tiền nhỏ.
Đỗ Thừa không nghĩ rằng Hoàng Phủ Đông lại rộng rãi như thế, chỉ là, hắn đang muốn cự tuyệt, Hoàng Phổ Đông lại mở miệng lần nữa, nói thẳng: “Được rồi, cậu cứ thắng đi rồi tính tiếp, chuyện này Hoàng Phủ Đông tôi đã nói ra thì không thay đổi, cứ thế đi, bây giờ tôi có việc phải đi, tối tôi lại quay lại”.
Nói xong Hoàng Phủ Đông cũng để Đỗ Thừa nói thêm gì nữa mà cùng Diệp Mỵ rời đi.
Đỗ Thừa không nói gì bất quá đã mô phỏng lại ván đánh tối qua.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 58: Đối cục.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Sưu Tầm
Trong phòng trợ lí, Đỗ Thừa vừa chơi trò dò mìn trên máy tính vừa tính toán cẩn thận việc phát triển sau này
Một lúc làm hai việc đối với Đỗ Thừa mà nói chuyện hết sức dễ dàng để thực hiện, theo lời Hân Nhi nói, khu vực não bộ chỉ cần khai thác 8 % thì có thể một lúc làm hai việc rồi, người nào mức độ phát triển chỉ đạt 7 % thì cũng chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.
Mà như Đỗ Thừa, những người có độ phát triển của não đạt 10% đổ lên thì việc làm hai việc cùng lúc giống như khả thăng thiên bẩm rồi, do vậy, dù Đỗ Thừa đang tính toán việc gì nhưng hắn vẫn dò mìn rất hết ván này sang ván khác, tốc độ chơi mỗi ván mỗi ngắn.
Hiện giờ Đỗ Thừa còn đang phải suy tính kĩ lưỡng một việc rất gấp gáp chính là ván bài tối nay.
Theo như tình hình thì ván bài tối nay đặt cược rất lớn, trong lòng Đỗ Thừa hiểu rõ đánh càng lớn thì hắn có thể thắng càng nhiều, nhưng đây không phải chuyện tốt, sẽ dẫn đến sự cảnh giác của Đỗ gia, nên Đỗ Thừa cần làm được một việc chính là, làm thế nào để không cho ai biết là mình đang đè bài xuống, để dù có thắng cũng không không thắng nhiều.
Ngoài việc đó ra Đỗ Thừa còn một việc không rõ đó chính là ánh mắt của Hoàng Phủ Đông.
Đỗ Thừa biết lần phá sòng bài này không chỉ đơn giản như vậy, nguyên nhân đích thực đằng sau đấy là gì, Đỗ Thừa không thể nào biết được, Đỗ Thừa cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy đấy, vì thực lực của Đỗ Thừa hiện giờ quá yếu, nếu mà bây giờ bước chân vào vòng xoáy của Hoàng Phủ Đông và những kiểu người như thế thì ắt sẽ chết thảm.
“Xem ra, lần này sau khi kiếm đủ tiền, thì phải dừng tay”.
Trong lòng Đỗ Thừa có ý nghĩ như thế, hắn không phải người có lòng tham, hắn biết tiền nào nên kiếm tiền nào không nên kiếm, do đó trong lòng Đỗ Thừa đã sớm quyết định, sau trận đánh này thì trừ khi bất buộc nếu không Đỗ Thừa sẽ không ra tay nữa, dù gì thì hắn cũng không hứng thú gì lĩnh vực này.
Sau khi quyết định Đỗ Thừa liền bắt tay vào ngiên cứu bí quyết kia.
Hiện giờ lĩnh vực mà Đỗ Thừa nghiên cứu chủ yếu là địên tử, sau đó là công nghiệp ô tô và công nghiệp động cơ.
Nếu muốn phát triển về lâu về dài, Đỗ Thừa biết chỉ có công nghiệp mới là ngành phát triển cho con đường của mình, không những vậy những ngành khoa học công ngệ càng là những ngành mà Đỗ Thừa coi trọng, công nghiệp động cơ được Đỗ Thừa lựa chọn để phát triển đầu tiên, sau đó là công nghiệp ô tô, rồi mới tới các ngành khác, Đỗ Thừa nhất định sẽ mở rộng phạm vi, nhưng chỉ sau khi phát triển hai ngành công nghiệp động cơ và công nghiệp ôtô.
***
Chớp mắt một cái, trời đã chuyển tối lúc nào không hay, đã có nhiều người hơn ra vào sòng bài.
Khoảng 8 giờ Diệp Mỵ đến sòng bài, không ngờ một điều rằng Hoàng Phủ Đông lại không có mặt.
Diệp Mỵ vừa tìm được Đỗ Thừa thì Tiểu Như từ phía sau đi tới, vẻ mặt căng thẳng và nói: “Diệp tổng, đám người đấy đến rồi”.
“Đỗ Thừa cậu chuẩn bị xong cả chưa?”
Diệp Mỵ gật đầu một cái rồi nhìn Đỗ Thừa hỏi một cách đầy chăm chú.
“Tôi thì không vấn đề gì cả” Đỗ Thừa cười đáp, hết sức tự tin, nhưng Đỗ Thừa thấy rõ sự căng thẳng trong mắt Diệp Mỵ, lại thêm việc Hoàng Phủ Đông không đến, Đỗ Thừa sợ rằng mình đã đoán được một phần rồi.
Nhìn thấy Đỗ Thừa tự tin như vậy, Diệp Mỵ cũng có vài phần an tâm, sau khi vén tay áo Đỗ Thừa xong liền nói: “Vậy chúng ta đi, đi gặp bọn họ một lượt”.
Diệp Mỵ hôm nay ăn mặc rất gợi cảm, bộ lễ phục dạ hội màu tím xẻ ngực, váy xẻ cao, tất chân màu đen, vô cùng hấp dẫn.
Được Diệp Mỵ vén tay áo cho, Đỗ Thừa cảm nhận rõ ràng khuôn ngực đẫy đà, Đỗ Thừa cao hơn Diệp Mỵ nửa cái đầu nên Đỗ Thừa có thể thấy rõ đường cong mê người của bộ ngực đấy.
Mặc dù định lực của Đỗ Thừa rất cao nhưng Diệp Mỵ vẫn thấy rõ cơ thể của Đỗ Thừa có phần căng ra, sau khi cười với ánh mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng của Diệp Mỵ ghé vào tai Đỗ Thừa và nói: “Chú em tối nay mà báo thù được cho chị đây thì chị đây sẽ cùng chú một đêm, thế nào?”
Đỗ Thừa miệng mồm khô đắng, dù sao Diệp Mỵ cũng hết sức quyến rũ mê hồn, sau khi nghe xong câu nói này của Diệp Mỵ Đỗ Thừa càng thấy trong cơ thể mình khí nóng bừng bừng bố lên, vẫn may, định lực của Đỗ Thừa vẫn thừa đủ, dưới sự cám dỗ như thế nhưng vẫn có thể giữ được tư duy tỉnh táo và tâm trạng lạnh lùng rồi cười nói với Diệp Mỵ, “Chị Diệp, chị không đùa đấy chứ?”
“Chú nói xem?” Diệp Mỵ cắn nhẹ cặp đôi kiều diễn, cơ thể càng gần Đỗ Thừa hơn, bộ ngực càng áp vào cánh tay của Đỗ Thừa, vô cùng hấp dẫn.
Đỗ Thừa tim đập ngày một mạnh hơn.vội vàng nhìn sang chỗ khác, vì Đỗ Thừa bỗng nhiên nhận ra, sức hấp dẫn của Diệp Mỵ với một gã trai tân như mình là quá lớn, nếu cứ đà này e rằng không thể kiềm chế được.
“Chúng ta nên ra xem thế nào đã” Nghĩ đến đây, Đỗ Thừa không giàm dừng thêm một giây nào nữa, vội vàng chuyển đề tài, nói xong vội kéo Diệp Mỵ đi.
Nhìn Đỗ Thừa có thể hồi phục lí trí nhanh như vậy, trong mắt Diệp Mỵ có vài phần không ngờ, trừ cái đó ra thì phần nhiều là thưởng thức.
Bên ngoài, Hoàng An đã ra tiếp kẻ đến phá sòng tối nay là Quỷ Nhãn.
Đó là một người đàn ông trung niên tuổi chừng bốn năm mươi tuổi, con người không phải gầy yếu cơ thể cũng rất cao, mười ngón tay đều rất thon dài, nhưng Đỗ Thừa chú ý cái trán nhô lên và đôi đã bị mắt kinh đen chiếm cả hai mắt.
Đôi mắt đấy khiến người khác thấy âm trầm, cũng làm cho khuôn mặt của Quỷ Nhãn trở nên vô cùng quái dị xấu xí, có gì đấy giống người ngoài hành tinh.
Quỷ Nhãn không đi một mình, đi cùng ông ta còn có ba người da đen mặc comple đen, hình như là vệ sĩ của ông ta.
Sau khi Đỗ Thừa và Diệp Mỵ xuất hiện, Hoàng An đang cùng Quỷ Nhãn nói gì đó quay ra nhìn hai người và cười một cách bí hiểm, sau đó mọi người theo sau Hoàng An đi vào phòng chơi, Đỗ Thừa và Diệp Mỵ cũng đi cùng.
Trong phòng, Đỗ Thừa và Quỷ Lệ ngồi đối diện với Quỷ Nhãn, Diệp Mỵ ngồi bên cạnh Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa nhìn đống thẻ trước mặt Quỷ Nhãn thì bỗng giật mình bất ngờ, số thẻ không hề nhiều, chì có 30 cái, nhưng mỗi cái đều là cái có mệnh giá cao nhất trong sòng bài 10 triệu, trước mặt mình cũng có 30 tấm mỗi tấm cũng có giá trị 10 triệu.
Quỷ Nhãn chờ Diệp Mỵ và Đỗ Thừa ngồi xuống rồi xong, cặp mắt cứ gián vào cặp nhũ hoa của Diệp Mỵ, ánh mắt đầy vẻ dâm dục, sau đó liếc qua Đỗ Thừa, quay sang Diệp Mỵ cười đầy nhục dục và nói: “Diệp Mỵ, thế nào, không bằng cô đồng ý với tôi một điều kiện, ngủ cùng tôi một tháng, rồi đưa cho tôi năm chục triệu, tôi sẽ tha cho sòng bạc này, thế nào? Nếu không, lão tử đây mỗi ngày đến lấy vài triệu, tôi nghĩ Hoàng Phủ Đông có nhiều tiền đi nữa rồi cũng sẽ tiêu tùng với tôi thôi”.
Khẩu khí của Quỷ Nhãn rất lớn, trông bộ dạng thì đúng là không xem Đỗ Thừa ra gì.
Nge thấy Quỷ Nhãn nói thế, lại thêm lời lẽ dâm dục tà ác, ánh mắt Diệp Mỵ có mấy phần hàn ý, nhưng Diệp Mỵ không phải đứa trẻ lên ba, không vì mấy câu nói mà bị trọc giân, ngược lại còn nũng nịu cười nói: “Quỷ Nhãn, ông đừng tưởng có chút tài mọn mà không coi ai ra gì, cẩn thận không đau đầu lưỡi đấy!”
“Dựa vào hắn sao, thắng oắt con vắt mũi chưa sạch mà giám đấu với tôi sao”.
Từ chỗ ngồi của Đỗ Thừa thì Quỷ Nhãn biết tối nay người đấu với hắn là Đỗ Thừa, Đỗ Thừa ăn mặc bình thường nhưng cũng cùng kiểu người với Quỷ Nhãn, chỉ cần nhìn qua là có thể biết tuổi tác thật sự của Đỗ Thừa.
“Có đủ tư cách hay không, đánh vài ván là biết ngay thôi” Quỷ Nhãn trông có vẻ ngạo mạn, nhưng Đỗ Thừa không bị Quỷ Nhãn làm cho lay động, Đỗ Thừa có thể cảm nhận rõ ràng rằng, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, Quỷ Nhãn không ngừng đánh bóng tên tuổi mình, nhưng trong mắt của hắn cũng dần dần có vài nét nghưng trọng.
Thực ra điều này không cần phải nghĩ, tự mình có thể ngồi xuống, chứng tỏ đã được sự công nhận của sòng bài, mà Diệp Mỵ tình cam lòng ngồi bên cạnh càng nói lên kĩ năng đánh bài của Đỗ Thừa tuyệt đối không kém Diệp Mỵ.
Quỷ Nhãn hết sức coi thường Đỗ Thừa nói: “Chàng trai trẻ, ngươi cậu đủ tuổi để nói ngông đâu, quay về uống thêm sữa rồi tính tiếp”.
Nghe Quỷ Nhãn nói vậy, ánh mắt Đỗ Thừa vẫn lạnh lùng, tràn đầy sự buốt lạnh sau đó nói ngay: “Tôi mà tới tuổi của ông mà vẫn còn nói mấy câu xấu xa như ông, tôi nghĩ có lẽ nên chết sớm đi cho rồi, còn nữa, ông trông xấu xí như thế, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, sẽ dọa người khác sợ đấy”.
“Mày…”
Quỷ Nhãn còn một đạo nghịch lân, đó chính là diện mạo của hắn ta, Đỗ Thừa không ngừng dùng lời nói của hắn phản kích lại hắng, không những thế còn đả kích liên tục vào hình dáng của hắng, làm cho Quỷ Nhãn nhất thời lửa giận công tâm.
Thế nhưng, Quỷ Nhãn cũng là nhân vật tầm cỡ, ngay lập tức đã hồi phục được thần sắc lạnh lùng, bởi vì hắn hiểu rõ rằng, với trạng thái tâm lí này thì hắn không đánh cũng thua trận này rồi.
Bình tĩnh trở lại, Quỷ Nhãn cũng không nói gì thêm, chỉ trừng trừng nhìn Đỗ Thừa bằng ánh mắt ác hiểm, tung ra một thẻ 10 triệu và nói: “Chia bài đi, quy tắc như cũ”.
Những quy tắc mà Quỷ Nhãn nói Diệp Mỵ đã nói cho Đỗ Thừa nghe cả rồi, giống như ván bài lúc trưa, chỉ có cái khác là tiền cược tăng lên 10 triệu.
Đỗ Thừa không chút do dự ném ra một thẻ 10 triệu.
Tiểu Như tráo bài xong rồi bắt đầu chia bài.
Quỷ Nhãn cứ trừng trừng nhìn Đỗ Thừa, mãi tới lúc chia xong hai lá bài thì hắn mới thôi không nhìn nữa.
Lá bài mở của hắn là lá 2, là bài úp là lá Át, có thể nói bài này rất đẹp, còn Đỗ Thừa lá mở là lá 9.
Đại não Quỷ Nhãn hoạt động tăng tốc, trong nháy mắt đã nghĩ ra rất nhiều kiểu bài và các khả năng lá bài úp của Đỗ Thừa, con mắt âm trầm vẫn cứ nhìn Đỗ Thừa, rõ ràng muốn nhìn ra điều gì đó từ mắt Đỗ Thừa.
Nhưng đáng tiếc, Đỗ Thừa sao có thể để hắn nhìn ra cái gì, trừ nét mặt luôn cười nhẹ thì không có bất kì chút biến đổi nào cả.
Gõ nhẹ vào mặt bàn, Quỷ Nhạn ra ý muốn thêm bài.
Lần này là lá 6, như thế này thì bài của Quỷ Nhãn có 2 khả năng, một là 9 điểm, hai là 19 điểm, có thể tiếp tục chọn thêm bài, cũng có thể dừng.
Sau khi Quỷ Nhãn muốn thêm bài, Đỗ Thừa cũng thêm bài, lá 2, suốt cả quá trình, Quỷ Nhãn không nhìn được bất kì sự thay đổi nào trên mặt Đỗ Thừa, điều này khiến hắn không đoán ra lá bài úp của Đỗ Thừa là lá nào, rốt cuộc vẫn là bài nát.
Quỷ Nhãn cũng nhìn chân mày của Diệp Mỵ người đang ngồi cạnh Đỗ Thừa, nhưng tiếc là Diệp Mỵ kinh nghiệm đầy mình đã không xem bài của Đỗ Thừa nên trên mặt của Diệp Mỵ cũng không hiện lên bất kì cái gì.
Điều này làm cho sắc mặt của Quỷ Nhãn thêm ngưng trọng, trực giác nói với hắn, lần ngày đã gặp phải một cái đinh cứng rồi.
Sau khi nghĩ một lúc, Quỷ Nhãn lại thêm bài, lần này Quỷ Nhãn có thêm một lá hình người, vẫn là 19 điểm, căn bản đã hình thành cục diện đã định, trừ khi Quỷ Nhãn chịu thử một lần cơ hội 5% để có được lá Át, nhưng đó là điều không thể.
Do vậy, Quỷ Nhãn lựa chọn dừng bài.
Thế nhưng Đỗ Thừa vẫn tiếp tục thêm bài, là lá 3, đồng thời Đỗ Thừa nét cười đậm hơn, ánh mắt cũng rơi vào tầm ngắm của Quỷ Nhãn, nét mặt đã có sự thay đổi, nhưng là nét cười nhạo.
Điệu cười nhạo đó giống như cây kim lợi hại kích thích thần kinh của Quỷ Nhãn khiến mặt Quỷ Nhãn dần dần hiện lên nét hồng, hiển nhiên trong lòng hiện lên sự phẫn nộ.
Nhưng động tác của Đỗ Thừa không ngừng, sau khi thêm lá 3 Đỗ Thừa vẫn muốn thêm bài, lần này là lá 2, tổng cộng trên điểm của lá bài ngửa là 16 điểm.
Sau khi nhận được lá bài mới, Đỗ Thừa dường như suy nghĩ gì đó, không thêm bài ngay cũng không dừng bài, lập tức, toàn bộ phòng chơi bài chợt thành im lặng, ánh mắt của mọi người đều dán trên người Đỗ Thừa, Quỷ Nhãn ngoài ánh mắt phẫn nộ ra thì lúc này còn cảm thấy áp lực.
“Cộc cộc…”
Đang trong lúc mọi người chờ đợi động tác tiếp theo cảu Đỗ Thừa thì Đỗ Thừa cuối cùng cũng dõ nhẹ vào mặt bàn, không khí trong phòng đã căng thẳng giờ lại còn tăng thêm mấy lần.
Tiểu Như cảm thấy cả tay chia bài lẫn trong lòng đều toát mồ hôi, mặc dù chỉ là người chia bài nhưng trong lòng cũng lo lắng như mọi người sợ rằng mình sẽ chia cho Đỗ Thừa một lá bài nát, khiến Đỗ Thừa bạo bài.
Thế nhưng Tiểu Như làm sao biết được Đỗ Thừa đã sớm biết là bài tiếp theo là lá nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 59: Lần thứ hai được tiền.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Sưu Tầm
3, lá 3 rô.
Lá bài thứ 5 của Đỗ Thừa là 3, cộng với 4 lá trước mặt vừa tròn 19 điểm.
Nhìn tình hình này cộng với vẻ mặt tự tin của Đỗ Thừa, Quỷ Nhãn trong lòng thấy lo lắng vì hắn ra đã dự cảm trước là ván đầu sẽ thua.
Trên thực tế thì Quỷ Nhãn dự cảm quả không sai, lúc Đỗ Thừa lật lá bài đang úp là lúc Quỷ Nhãn không muốn xem nhất, lá bài úp của Đỗ Thừa là lá 2, cộng tất cả lại 21 điểm, ván đầu tiên Đỗ Thừa thắng.
Kết cục trận đấu này Đỗ Thừa đã sớm biết trước, hắn cố kéo dài thời gian để tạo không khí căng thẳng, tất nhiên là Đỗ Thừa đã sử dụng khả năng nghịch thiên tồn tại, trong các trận đánh bài thì luôn đứng ở cửa thắng, tên Quỷ Nhãn có quan sát thế nào đi nữa thì nét mặt của Đỗ Thừa vẫn không phải đối thủ của Đỗ Thừa.
Chờ lúc Đỗ Thừa ném ra chiếu bạc hai thẻ 10 triệu, ván thứ 2 bắt đầu.
Ván thứ 2, với Đỗ Thừa là ván lựa chọn bài, với Quỷ Nhãn cũng là một ván lựa chọn bài, vì sau khi chia bài xong thì Quỷ Nhãn được 14 điểm, Đỗ Thừa 13 điểm, nếu Quỷ Nhãn dừng bài thì lá tiếp theo Đỗ Thừa có muốn thêm hay không đều là lá đầu người và đều thua, nhưng nếu Quỷ Nhãn vẫn thêm bài thì kết cục lại là thảm bại.
Quỷ Nhãn nhìn bài mình rồi lại nhìn Đỗ Thừa, quan sát suy tính một hồi lâu, cuối cùng chọn thêm bài, kết cục là bạo bài và thua ván tiếp theo, số tiền bị mất là 20 triệu.
Những ván tiếp theo, trừ khi là Quỷ Nhãn chắc chắn thắng, Đỗ Thừa bỏ 2 bàn, thế nhưng Đỗ Thừa vẫn giữ cục diện kéo dài thời gian trong những ván đấu đấy, mỗi lần đều chọn lúc tinh thần Quỷ Nhãn bị hành hạ dày vò rồi mới đưa ra quyết định.
Do đó, 10 ván tiếp theo, Quỷ Nhãn mặc dù chỉ thua thêm 5 thẻ 10 triệu, nhưng đỉnh đầu hắn ta đã toát mồ hôi, trong lòng trắng ít hơn lòng đen, có đầy mạch máu li ti, cả cơ thể đều gần đến giới hạn.
Đây là điều từ trước tới giờ Quỷ Nhãn chưa từng gặp, nó cũng làm cho hắn ta có cảm giác lực bất tòng tâm, bởi vì Quỷ Nhãn phát hiện, dù có tín toán kĩ càng, năng lực quan sát tới đối thủ cao tới đâu thì vẫn không làm nên bất cứ tác dụng gì, ngược lại còn làm cho khả năng cơ thể và trí lực tiêu hao đết, mặc dù chỉ đánh 10 ván nhưng còn mệt hơn người khác chơi cả ngày.
Đặc biệt ánh mắt của Đỗ Thừa thì ngày càng trào phúng và khinh bỉ, khiến cho Quỷ Nhãn càng thấy khó khăn, ngay cả Diệp Mỵ ngồi cạnh cũng cười nhạo hắn.
Trong tình cảnh này, Quỷ Nhãn không thể kiên trì thêm được nữa, sau khi đánh vài ván nữa, đã vỗ bàn đứng dạy, không nói câu nào, dẫn 3 tên vệ sĩ rời đi, vẻ mặt trắng bệch.
Nhìn vẻ mặt đầy phẫn uất của Quỷ Nhãn Đỗ Thừa cũng thở phào một cái.
Hắn cố ý đẩy trận đấu lên tới sự căng thẳng, cố ý đả kích Quỷ Nhãn cốt là để Quỷ Nhãn sớm nhận thua mà rời đi, nếu không cứ đà thắng thế này thì e rằng 300 triệu tiền thẻ của Quỷ Nhãn sẽ thuộc về Đỗ Thừa
Hiện nay 300 triệu đối với Đỗ Thừa là một khoản tiền lớn, nhưng cũng cần Đỗ Thừa có số để tiêu mới được, do vậy Đỗ Thừa tình nguyện chỉ thắng tới đây thôi, 70 triệu này cũng đủ rồi, không cần tới 300 triệu làm gì, nếu không sau khi thắng cộng với tiền thưởng của Hoàng Phủ Đông nữa, số tiên lên tới 600 triệu.
Đương nhiên, bề ngoài thì Đỗ Thừa vẫn làm vẻ đáng tiếc, đợi sau khi Quỷ Nhãn đi khỏi, hắn mới nói: “Đáng tiếc thật, chỉ thắng lại được có 70 triệu, cái lão này đúng là không ra sao, đánh được một chút đã chạy mất rồi”.
Nghe Đỗ Thừa nói thế, Hoàng An , Tiểu Như và Diệp Mỵ ngồi cạnh đều im lặng không thốt lời nào.
Lòng bàn tay Tiểu Như đã đầy mò hôi, trong lúc chia bài, lau rất nhiều lần rồi, còn Hoàng An ngồi cạnh không giám thở mạnh nữa, từ đây có thể thấy sự căng thẳng tại phòng chơi bài.
Ngay cả nét mặt quyến rũ mê hồn của Diệp Mỵ cũng có lúc lo lắng đăm chiêu, nếu là cô ta, có lẽ cũng bị áp lực của phòng chơi bài làm cho khó chịu, trong lòng ba người đều có chung cảm nhận, nếu đổi vị trí của họ vào chỗ của Đỗ Thừa, hoặc là điên mất, nếu không thì cũng bỏ chạy sớm.
“Đủ rồi, Quỷ Nhãn thua lần này, lần sau nhất định sẽ không giám đến nữa, còn tiền thì không cần tính toán làm gì nữa”.
Hoàng Phủ Đông không để ý, cả bọn Diệp Mỵ tất nhiên cũng không tính toán làm gì.
“Vậy được, chị Diệp đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi” Đỗ Thừa gật đầu, cũng không nói gì nhiều.
Diệp Mỵ bây giờ rất lấy làm vui mừng, nét quyến rũ trên mắt càng đậm hơn, rồi lấy 4 tấm thẻ 10 triệu trước chỗ Đỗ Thừa ngồi và nói: “Hoàng tổng đã nói, lần này cậu thắng được bao nhiêu thưởng cho cậu bấy nhiêu, lần này cậu thắng 70 triệu, đây là 140 triệu, cậu nhận đi”.
“Được, chị nói câu cảm ơn Hoàng tổng giùm tôi”.
Đỗ Thừa không cần giả vờ cự tuyệt hay thoái thác gì, vì đây là thứ mà Đỗ Thừa nên được hưởng, sau khi nói câu cảm ơn, hắn đã nhận ngay số tiền đó.
Thế nhưng, 140 triệu này tuy cũng nhiều, trong lòng Đỗ Thừa hiểu rằng, kế hoạch phát triển trong tương lai của hắn sẽ ngốn rất nhiều tiền, sô tiền này dùng để khởi nghiệp cũng không đủ.
“Không cần cảm ơn, nhưng chú em, lẽ nào chú không uống cùng chị đây một ly sao, để Diệp Mỵ ta chúc mừng chú”.
Sau khi thấy Đỗ Thừa nhận tiền xong, Diệp Mỵ lại nói nhỏ vào tai của Đỗ Thừa: “Chuyện chị Diệp hứa với chị sẽ không quên đâu”.
Giọng Diệp Mỵ rất nhỏ, nhưng hết sức cuốn hút, hơi thở nóng làm cho tai của Đỗ Thừa nóng lên.
“Chị Diệp, chị đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này”.
Trong lòng Đỗ Thừa rất lay động, nhưng lí trí của hắn đã khống chế được nửa thân dưới.
“Coi như chú thông minh, nếu thực sự muốn thì chị Diệp đây cũng không để ý, ai bảo chú xuất sắc chứ…”
Diệp Mỵ cười quyến rũ mê hồn, Đỗ Thừa chỉ còn nước chịu thua bỏ chạy
Nhưng trước khi đi, Đỗ Thừa đã xin Diệp Mỵ cho nghỉ một ngày, vì ngày thứ hai là ngày mà biệt thự Cố gia bị đem ra phát mãi, Diệp Mỵ không nghĩ ngợi gì bèn cho hắn nghỉ ngay.
***
Sáng ngày thứ hai, Đỗ Thừa dậy sớm, sau khi mất hai tiếng để luyện tập thể thuật và luyện trong không gian ngụy trọng lực gấp ba lần, Đỗ Thừa đến nhà chị em họ Cố.
Lúc Đỗ Thừa đến thì Cố Giai Nghi đã ra ngoài.
Sau khi cùng Đỗ Thừa thương lượng chuyện hợp tác, chiều hôm qua Cố Giai Nghi bắt đầu thành lập công ty mới, hôm nay Cố Giai Nghi lại tuyển người, nhân thể liên hệ với những khách hàng cũ đã từng nhập linh kiện động cơ.
Cố Tư Hân thì ở trong phòng tập đàn luyện tập chăm chỉ cái mà Đỗ Thừa dạy cho “Thiên không chi luyến”.
Đỗ Thừa im lặng ngồi sang một bên nhìn Cố Tư Hân luyên đàn, Cố Tư Hân có thiên phú tốt, chỉ qua một thời gian luyện tập ngắn mà đã không cần bản nhạc cũng có thể đánh được “Thiên không chi luyến” nhưng vẫn kém xa so với khả năng của Đỗ Thừa.
“Đỗ Thừa, tại sao em luôn thấy mình đánh không hay hình như thiếu cái gì đó”.
Đánh xong hai lần liên tiếp, Cố Tư Hân mới dừng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp có mấy phần không hiểu.
“Em đánh đều đúng các nốt nhạc, tiết tấu cũng đúng, nhưng khi em đánh thiếu đi cái gì đấy” Đỗ Thừa mặc dù không phải người trong nghề, nhưng sau khi trao đổi với Hân Nhi, Đỗ Thừa đã biết vấn đề của Cố Tư Hân nằm ở đâu.
“Là gì vậy” Ánh mắt Cố Tư Hân ngời sáng vội hỏi.
“Cảm giác, cũng chính là linh hồn của bản Thiên không chi luyến” này.
Đỗ Thừa tiếp tục nói: “Bản Thiên không chi luyến này kể về câu chuyện tình buồn giữa hai người, chỉ có thể tưởng tượng để thấu hiêu tình cảm đấy thì mới có thể đàn ra ý nghĩ của bản nhạc”.
“Hóa ra là vậy, nhưng em chưa yêu bao giờ…”
Cố Tư Hân tỉnh ngộ, không biết nói gì, khuôn mặt đỏ bừng lên rất đáng yêu
Nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa cũng nở nụ cười ấm áp và nói: “Hân Nhi, hay chúng ta hẹn hò đi”.
Mặc dù quan hệ giữa hai người đã có rồi nhưng từ khi đó hai người chưa từng hò hẹn bao giờ.
“Vâng, anh đợi em chút, em thay đồ!”
Cố Tư Hân vẻ mặt thẹn thùng nhưng thần sắc chứa đầy hạnh phúc, đáp nhỏ một câu rồi Cố Tư Hân chạy từ phòng tập đàn về phòng mình.
Sau khoảng mười phút, Cố Tư Hân thay một bộ quần áo hoàn toàn mới đứng trước mặt Đỗ Thừa.
Cố Tư Hân trang điểm rất đơn giản những vẫn đẹp mê hồn, váy công chúa kiểu cổ màu đen tràn đầy phong cách cung đình Anh, càng khiến cho Cố Tư hân có khí chất của công chúa, vô cùng tinh tế.
“Đỗ Thừa, có đẹp không?”
Cố Tư Hân nhẹ nhàng quay một vòn, dáng người hết sực đẹp đẽ nhu mì.
“Ừm, rất đẹp”.
Đỗ Thừa trả lời ngắn gọn nhưng chân thành hơn bất kì lời nói ngon ngọt khác.
“Chúng ta đi thôi” Nghe thấy người yêu mình khen đẹp, Cố Tư Hân rất vui, quay sang Đỗ Thừa cười dí dỏm rồi cùng Đỗ Thừa rời khỏi biệt thự.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 60: Ước hẹn.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Sưu Tầm
Dù não bộ của Đỗ Thừa có độ mở rộng là hơn 10% nhưng có những việc mà não không thể học được giống như chuyện yêu đương.
Trong tình yêu thì Đỗ Thừa là một con gà, gà nhất trong các con gà.
Từ nhỏ tới lớn, chưa từng xem qua kịch tình cảm hay là phim tình cảm, thậm chí đến tiểu thuyết Đỗ Thừa cũng chưa từng đọc, với chuyện tình yêu Đỗ Thừa có thể nói là không biết gì, mơ mơ màng màng.
Thế nhưng Đỗ Thừa lại rất thích cảm giác này.
Rời biệt thự cùng Cố Tư Hân, Đỗ Thừa không để Lưu Phục Sinh lái xe đón hắn mà cùng đi bộ với Cố Tư Hân tới trung tâm thành phố.
Hai người im lặng đi bên nhau, Cố Tư Hân cúi đầu, trên mặt hơi hồng, dường như đang xem cô cùng Đỗ Thừa có cùng bước hay không, còn Đỗ Thừa, hắn không biết nói gì nhưng không khí này làm cho Đỗ Thừa cảm thấy rất bình yên.
Khoảng cách giữa hai người rất ngắn chỉ cách nhau có một nắm tay, thậm chí Đỗ Thừa có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể Cố Tư Hân, rất dễ chịu.
“Đỗ Thừa chúng mình đi trượt băng đi, ngày trước chị hay dẫn em đi nhưng sau khi về công ty làm việc với bố thì không đưa em đi nữa”.
Đang đi, Cố Tư Hân bỗng ngẩng đầu lên và hỏi Đỗ Thừa với ánh mắt chờ đợi.
“Được, chúng mình đi”.
Khu trượt băng Đỗ Thừa đã đi rồi nhưng là đi làm công, mặc dù chỉ vài ngày đẫ bị đuổi việc nhưng Đỗ Thừa biết vị trí của vài khu trượt băng trong phạm vi học viện Phủ Thiên.
“Ừm” Cố Tư Hân gật đầu, hết sức vui mừng.
Sau khi quyết định, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân không chút do dự tiến thẳng đi đên hướng học viện Phủ Thiên.
Sau khoảng vài phút, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đã đến một sân trượt có trên là Tuyết Mộng.
Quy mô của khu trượt tuyết này cũng không nhỏ, trang trí cũng đẹp mắt, tất thảy có 2 tầng, tầng 1 là cho mọi người, tầng 2 là tần cho thành viên, tầng hội viên thì trang trí đẹp hơn.
Sau khi Đỗ Thừa và Cố Tư Hân làm xong 2 thẻ hội viên đi luôn lên tầng 2.
Mặc dù mới là 9 giờ sáng nhưng trong tầng 1 đã có rất nhiều người rồi, tầng 2 thì ít người hơn tầng một rất nhiều, nhưng nhìn qua cũng có bốn năm mươi người.
“Đỗ Thừa anh biết trượt băng không?” Đến khu trượt băng khuôn mặt Cố Tư Hân có vài phần thay đổi, trong ánh mặt như có hoài niệm ùa về.
“Anh không biết nhưng chắc học một chút là biết thôi”.
Giờ đây phản xạ thần kinh của Đỗ Thừa tốt hơn người thường hàng chục lần, lại thêm việc luyện kĩ năng cơ thể mềm dẻo, sợ rằng vận động viên cũng còn phải thua xa, có được điều kiện trời cho, để Đỗ Thừa học trượt băng thì chỉ là chuyện nhỏ thôi.
“Vậy để em dạy anh nhé”.
Cố Tư Hân nói một tiếng rồi ra quầy lấy hai đôi giày trượt băng, sau đó cùng với Đỗ Thừa thay giày.
Sau khi thay xong giày trượt băng, Đỗ Thường không thể nào làm quen ngay được, cũng may khi cân bằng lực hắn vẫn tiếp tục đứng thẳng lên được.
Cố Tư Hân nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Thừa, cười một cái rồi nắm tay Đỗ Thừa nói: “Chúng ta đi”.
Bàn nay nhỏ của Cố Tư Hân rất ấm nhưng cũng rất trơn, nắm rất vừa tay Đỗ Thừa khiến Đỗ Thừa có cảm giác đang buông tay ra, còn cơ thể của Đỗ Thừa thì làm theo động tác của Cố Tư Hân và trượt theo sau cô.
“Hình như không khó chút nào”.
Sau vài bước đơn giản, Đỗ Thừa thấy mình đã nắm thành thục những kĩ năng trượt băng cơ bản, đã có thế giữ thăng bằng cho chính mình, không cần Cố Tư Hân nắm tay nữa, hình như cũng có thể tự mình chuyển động rồi.
Thế nhưng Đỗ Thừa không nói ra, bởi vì lúc đầu hắn không biết, mặc dù đã biết một vài động tác nhưng có rất nhiều động tác là Cố Tư Hân dạy cho hơn nữa Đỗ Thừa rất thích những giây phút thân mật này, hắn thấy rằng khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được mạch đập của Cố Tư Hân.
Đỗ Thừa không nói, Cố Tư Hân tất nhiên không biết Đỗ Thừa đã học được các động tác trượt băng đơn giản, vẫn tỉ mỉ chỉ dạy Đỗ Thừa, sau đó còn chỉ cho Đỗ Thừa những đông tác đơn giản, nắm chặt tay Đỗ Thừa như sợ Đỗ Thừa sẽ ngã vậy.
Đỗ Thừa cũng rất vui, học sao mà không vui được.
Cố Tư Hân rất vui, đây có thể là lần đi chơi vui nhất của Cố Tư Hân từ ngày cha cô mất.
Còn Đỗ Thừa dưới sự chỉ dạy của Cố Tư Hân 10 phút, “cuối cùng” đã có thể tự mình trượt, còn có thể làm một số động tác đơn giản.
Nhìn thấy Đỗ Thừa trượt ngày một xa dần, Cố Tư Hân bỗng có cảm giác mất mát, bỗng muốn nắm tay Đỗ Thừa mãi không buông, nhưng khi Đỗ Thừa trượt trở lại chỗ mình Cố Tư Hân lại có cảm giác mãn nguyện, trong lòng cảm thây rất vui.
“Đây là cảm giác yêu sao?”
Cố Tư Hân trong lòng tự hỏi, bởi vì Cố Tư Hân bỗng nhiên nhận thấy mình đã thích cảm giác này mất rồi.
“Tư Hân chúng ta cùng nhau trượt đi”.
Sau khi Đỗ Thừa thử một lần, thấy mình có thể kiểm soát hoàn toàn được các động tác của mình rồi, giống như việc đi bộ trên đường bằng, do đó khi quay lại chỗ Cố Tư Hân, Đỗ Thừa đã mời cô ấy.
“Ừm”.
Cố Tư Hân gật đầu sau đó nắm nhẹ tay Đỗ Thừa, cùng Đỗ Thừa trượt từ từ trên mặt cười tươi hạnh phúc.
Kĩ năng trượt băng của Cố Tư Hân rất tốt, động tác cũng rất đẹp, giống như tinh linh băng tuyết vậy, còn Đỗ Thừa dần dần quen thuộc với các động tác đã có thể làm theo động tác của Cố Tư Hân, hai người kết hợp với nhau rất ăn ý.
Nhưng trong lúc Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đang mải mê trượt, có tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên khiến Cố Tư Hân và Đỗ Thừa đều chú ý.
Nhìn theo hướng tiếng kêu phát ra cách khu trượt băng không xa thì thấy một người phục vụ ở sân băng đang bị hai thanh niên có hình xăm con rắn vây ở bên trong, một người hình như còn đang động tay động chân, người nữ phục vụ đó dùng khay đựng trà để chặn lại nhưng khay đựng hai ly đồ uống lạnh rơi xuống đất, biến thành những mảnh thủy tinh nhỏ.
Còn bên cạnh, có hai người phục vụ nam đứng, nhưng hai người đó không giám tới giúp hình như rất sợ hai thanh niên kia nên cũng không giám báo cảnh sát.
“Đỗ Thừa chúng ta tới giúp cô ấy đi”.
Cố Tư Hân là một cô gái lương thiện, nhìn thấy cảnh này, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến là cứu cô phục vụ khỏi hai tên thanh niên kia, đương nhiên Cố Tư Hân biết thân thủ lợi hại của Đỗ Thừa nếu không việc đầu tiên cô làm là báo cảnh sát.
“Ừm, chúng ta đi”.
Đỗ Thừa gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng vì tình cảnh này giống tình cảnh mình chịu đựng khi xưa, mặc dù Đỗ Thừa hiểu những tên lưu manh kia phần lớn do Đỗ Vân Long sai khiến.
Do đó, vừa nói dứt lời, Đỗ Thằ đã kéo tay Cố Tư Hân tới phòng nghỉ nơi mà cô phục vụ và hai tên kia đang đứng.
Tới lúc Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đến thì cô phục vụ kia đã bị hai tên thanh niên kia ép đến góc tường, cô phục vụ kia hết sức sợ hãi trong tay vẫn cầm chiếc khay đựng trà làm bằng sát, để hai tên kia không động được vào người mình.
Phành.
Một tiếng động vang lên, không biết cái khay trà thế nào mà lại vung trúng mặt hai thằng lưu manh kia, cô phục vụ nhất thời không nắm chắc để cái khay rơi xuống đất, nhưng trên mặt tên lưu manh đã bị chảy máu.
“ĐCM, con điếm này”.
Bị cô phục vụ dùng khay trà đập chảy máu mặt tên lưu manh đùng đùng nổi giận, chửi lớn, đang định đánh vào mặt cô phục vụ.
Nhưng tay hắn vừa dơ lên, thì đã bị một cánh tay từ phía sau nắm lấy, tên lưu manh ngay lập tức quay người lại nhìn, đằng sau hắn là một đôi nam nữ trạc tuổi hắn, sau khi thấy họ hắn lớn tiếng quát: “Mày là ai, biến đi cho ông, không ông bẻ gãy tay chó chân chó của mày bây giờ”.
Đỗ Thừa lạnh lùng, không nói với hắn ta một lời nào tay kia đám một quyền mạnh vào tên lưu manh, quyền này uy lực quá mạnh làm cho mặt tên kia thâm đỏ, rồi ngã xuống đất.
Tên bên cạnh thấy bạn mình bị đánh ngã chỉ trong một quyền trong lòng biết đã gặp phải kể khó ăn, ánh mắt đầy hung ác, từ trong túi rút ra một con dao nhỏ, nhìn Đỗ Thừa và nói: “Thằng kia, hy vọng mày đừng quản việc người khác, nếu không trên người mà mất cái gì thì đừng trách tao không cảnh cáo mày trước”.
Con dao nhỏ đó rất sắc bén, chớp động sắc như băng.
Cố Tư Hân không cười nữa dù thân thủ Đỗ Thừa tốt, nhưng lúc này trong tay đối thủ có dao nên Cố Tư Hân cũng rất lo cho Đỗ Thừa.
Con dao nhỏ này Đỗ Thừa không hề để ý chỉ lạnh lùng nói: “Thật sao, vậy để tao thử một lần xem”.
Nói xong, cơ thể Đỗ Thừa giương lên như cây cung, trong lúc tên kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng, Đỗ Thừa tức khắc đánh trúng tay cầm và bẻ tay tên lưu manh, con dao rơi xuống đất.
Nhưng Đỗ Thừa vẫn không muốn dừng lại, đánh thêm cho hắn một quyền rất mạnh, đánh ngay vào bụng tên lưu manh, tên nay không chịu được một quyền đấy, ngã ngay xuống đất.
“Các người mau chạy đi bọn chúng là người của Thanh Xà bang đấy, nếu không chạy ngay sẽ gặp rắc rối đấy”.
Cũng trong lúc này cô phục vụ kia đột nhiên mở miệng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào