Mặt trời sắp lặn thì ba người phát hiện ở phía trước có một ngọn núi cao hơn trăm thước, cây cối um tùm. Bọn họ quyết định nghỉ ngơi qua đêm trên vách núi.
Ăn xong bửa tối thì ánh mặt trời cũng tắt hẳn, sắc trời tối sầm xuống rất nhanh. Ở trên hòn đầy ngập tràn hồng hoang hung thú này, đêm xuống cùng nghĩa với vô vàn sự nguy hiểm rình rập.
Nghỉ ngơi trên vách núi đúng là một sự lựa chọn chính xác, khi màn đêm vừa buông xuống, đã có không ít man hoang hung thú mò ra kiếm ăn, tiếng rít gào vang lên không dứt bên tai.
Đêm nay là một đêm vô cùng oi bức, mây đen phủ kín trên bầu trời của hòn đảo nhưng không có lấy một hạt mưa rơi xuống, không gian tối đen như mực nhìn không rõ ngón.
Đến nửa đêm, một tiếng rống lớn vang lên khiến cho cả vách núi chấn động, cả núi rừng giống như có từng đợt cuồng phong quét quabên trong từng đợt khí tức hung sát mang theo mùi máu tanh.
Vương Tử Phong Lưu Nguyệt lúc đó vội vàng phong bế thính giác, vậy mà vẫn bị tiếng gào rống như sấm động khiến cho màng nhĩ của hai hay chấn động không ngừng! Nếu như họ không kịp thời bảo hộ đôi tai thì nhất định đã bị chọc thủng màng nhĩ.
Tiếng rống của con hung thú đúng là quá khủng bố chấn động cả thiên địa.
Ở khoảng từng phía xa xa, một con vật lớn toàn thân lấp lánh hào quang màu xanh đang ngửa mặt lên trời gào rống. Khoảng cách quá xa không thể nào nhìn rõ được là loại thượng cổ hung thú gì, nhưng có thể thấy được thân hình cao lớn như một quả núi của nó.
"Oanh oanh oanh……"
Hung thú khồng lồ vừa gào rú vừa tiến về phía trước, trên vách đá bọn Tiêu Thần đều cảm nhận được sự chấn động từ xa truyền tới.
Con vật đó chính là thượng cổ hung thú đã từng đại chiến với Bát tí ác long.
Những nơi nó đi qua, dã thú không ngừng trốn chạy, khiến cho cả khu rừng dấy lên một trận đại loạn.
Đúng vào lúc này Tiêu Thần xuất thủ!
Trong lúc không gian ngập tràn tiếng gào rống, khí lưu chấn động kịch liệt! Tiêu Thần tay trái như đao, chớp mắt cắm phập vào sau lưng Lưu Nguyệt, đồng thời tay phải rút kiếm chém ra.
Trường kiếm vung lên, máu bắn tung tóe!.
Vương Tử Phong đang quay lưng về phía Tiêu Thần quan sát man thú chợt kêu lên một tiếng thảm thiết, một cánh tay đứt lìa rơi xuống vách núi.
Sát phạt quyết đoán!
Tất cả mọi việc đều diễn ra trong nháy mắt.
Lưu Nguyệt bị trúng ngay chỗ yếu hại, Vương Tử Phong may mà mẫn cảm, mặc dù không phát giác được sự bất thường nào nhưng trực giác báo cho hắn biết nguy hiểm đang tới gần, theo bản năng hắn vội tránh sang một bên, bất quá cánh tay phải đã bị mất đi vĩnh viễn.
Tiêu Thần đã chờ đợi thời cơ này rất lâu rồi! Khi âm thanh gào rống đáng sợ bao trumg khắp thiên địa, Vương Tử Phong cùng với Lưu Nguyệt đều bị man thú khủng bố kia hấp dẫn đến thất thần. Tiêu Thần rốt cục đã đợi được cơ hội hiếm hoi này.
Tiếng kêu thảm của Lưu Nguyệt bị vùi lấp trong tiếng rào rống đinh tai nhức óc của hung thú, nhưng ả vẫn chưa chết ngay mà lại còn vung tay đánh tới Tiêu Thần. Đồng thời, Vương Tử Phong toàn thân đẫm máu, hét lên một tiếng thê lương, dùng cánh tay còn lại rút kiếm tấn công về phía Tiêu Thần.
Bọn chúng đang phẫn nộ và hối hận đến cực điểm, vạn lần không thể tưởng được cái kẻ mà trong lòng chúng chắc chắn sẽ chết kia lại có thể chớp lấy thời cơ như thế này để ra tay hạ sát thủ với chúng.
Trong màn đêm, Tiêu Thần vô cùng tỉnh táo, trường kiếm trong tay như cầu vồng, phát quang mang chói lòa, không do dự trong nháy mắt chém bay đầu Lưu Nguyệt.
Dưới ánh sáng lập lờ của kiếm quang, trên đầu lâu của Lưu Nguyệt bay lên trên khuôn mặt vẫn còn hiện lên vẻ không cam lòng cùng với sự không tin và sự hối hận vạn phần lăn lông lốc xuống núi, máu từ thi thể không đầu không ngừng phun ra xối xả.
Cho dù là đệ nhất mĩ nhân diễm quan thiên hạ thì Tiêu Thần cũng không nương tay, kẻ thù thì vẫn là kẻ thù, không có lí do gì để dao động.
Trên bầu trời mây đen vần vũ, những tia sét chói lòa không ngừng đánh xuống, trong màn đêm dưới sự ánh sáng từ những tia sét phát ra, cảnh vật hiện lên hết sức tà dị.
Lúc này Tiêu Thần đang đại chiến với Vương Tử Phong trên vách đá, trường kiếm vung lên loang loáng rạch tan màn đêm, cuối cùng giống như những tia chớp liên tục chém xuống.
Vương Tử Phong là đệ tử kiệt xuất nhất hiện nay của Tà Vương, bản thân thu vi vô cùng thâm hậu, thế nhưng hiện nay đã bị mất một cánh tay, mất máu trầm trọng càng lúc chống đỡ càng khó. Cuối cùng hắn vung tay phi thanh kiếm về phía Tiêu Thần, kiếm quang phảng phất xé tan không gian.
Tiêu Thần vội vàng tránh né một kiếm sắc bén ấy, đồng thời Vương Tử Phong lôi từ trong người ra một vật, tựa hồ là một quyển trục. Một cỗ năng lượng đáng sợ tràn ra, Tiêu Thần bằng vào trực giác sắc bén cảm nhận được nguy hiểm rất lớn đang tới gần.
Quyển trục tung bay đón gió, mở ra trông giống như một bức họa, lúc này Tiêu Thần thật sự cảm giác được sự uy hiếp của tử vong, hắn cảm nhận được tử thần đang bước tới gần, tử vong khí tức bao trùm trói chặt lấy hắn.
Tiêu Thần không chút do dự, nhanh chóng nhảy xuống vách núi. Đó là phương pháp duy nhất nhanh chóng phá bỏ sự giam cầm của tử vong khí tức.
Tiếng gió gào thét bên tai, trên vách đá bạo phát một luồng hồng quang, sau đó quang mang rực rỡ bao trùm lên toàn bộ đỉnh núi. Vương Tử Phong cũng không do dự nhảy xuống phía dưới. Quang mang đáng sợ tàn phá đỉnh núi, sau đó mang theo tử vong khí tức dần dần tan biến vào không trung.
Chỗ Tiêu Thần nhảy xuống có rất nhiều cây cổ thụ cao mấy chục mét. Khi rơi vào vòm cây hắn liên tục vung tay vung chân không ngừng dùng lực níu những cành cây hay dây leo xung quanh, giờ đây mỗi cành cây hay dây leo đều là hộ thân phù của hắn.
Với hành động này khi rơi xuống đất, ngoại trừ một chút nội thương nhẹ và hơi ê ẩm thì không có gì đáng ngại. Sau khi hắn tiếp đất không lâu, Vương Tử Phong cũng rớt xuống, toàn thân đầy máu, đầu bù tóc rối chật vật đến cực điểm.
Nhặt thanh trường kiếm đang nằm lăn lóc trên mặt đất, Tiêu Thần nhanh chóng vọt tới, đối với địch nhân không thể nhân từ!.
Vương Tử Phong trông thấy vậy cũng vung chưởng lao tới, một cỗ thần quang từ lòng bàn tay phát ra bắn vào thanh kiếm đang phóng tới. Tiêu Thần cảm giác cánh tay phải như bị điện giật, từ trên thân kiếm truyền đến từng đợt chấn động kịch liệt, sau đó phát ra những tiếng trầm đục rồi gãy thành từng đoạn.
Thanh trường kiếm làm từ tinh thiết dài hơn một thước giờ chỉ còn lại chuôi kiếm. Nhưng Tiêu Thần không hề thối lui, vứt chuôi kiếm đi song hcưởng vung lên đẩy về phía trước, một dải quang mang sáng rực hiện lên, trong tiếng gió bão thét gào chiếu sáng cả màn đêm.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Đột nhiên, Tiêu Thần biến sắc, bởi vì hắn phát hiện Vương Tử Phong lộ ra một nụ cười tà dị, cả người gần như trong suốt phát ra quang mang vô cùng chói mắt, toàn thân bắt đầu rạn nứt tựa hồ như sắp vỡ vụn ra.
Tiêu Thần thân thể hóa thành một đạo điện quang,toàn lực lui về phía sau.
Một cỗ lực lượng đáng sợ bộc phát tràn ra khắp nơi.
"Oanh!"
Theo bạo phát năng lượng đáng sợ ấy, thân thể của Vương Tử Phong vỡ vụn ra, cây cối xung quanh đổ rạp xuống tạo thành một vùng bằng phẳng lớn! Thân thể Tiêu Thần tuy bị bao phủ trong vụ nổ lớn đó nhưng y vẫn cố gắng kháng cự liên tục tránh cây cối đổ xuống bay vọt ra ngoài.
Trên khóe miệng còn rỉ máu, run rẩy ngồi trên mặt đất nhưng hắn vẫn nở nụ cười như trút được gánh nặng, sát ý kiên định, hành sự dứt khoát, hắn cuối cùng cũng đã giải quyết được hai cường địch, giải quyết được sự uy hiếp sinh tử.
Trên vách núi hồng quang chói mắt, truyền đến từng đợt hơi nóng đáng sợ, đỉnh núi đã bị tan chảy thành nham thạch đang từ từ chảy xuống.
Dưới núi lửa cháy nghi ngút, mấy vùng phụ cận không ngừng vang lên những tiếng rít gào của đám hung thú. Tất cả dã thú gần đó đã bắt đầu bỏ chạy toán loạn.
Lửa lớn dần dần lan ra khắp nơi, ánh lửa ngút trời trong màn đêm trông rất chói mắt.
Tiêu Thần nén đau, nhặt lấy thanh trường kiếm của Vương Tử Phong rồi lui về phía con suối cách đó không xa đứng nhìn trận hỏa hoạn rồi mới bắt đầu trị liệu thương thế.
Gần nửa canh giờ sau, trên không trung lại vang lên tiếng sấm động, từng tia sét rạch ngang bầu trời nhưng vẫn không có lấy một hạt mưa nào rơi xuống, vùng quanh khu rừng cổ nguyên thủy đã bị thiêu rụi một mảng lớn.
Tiêu Thần đột nhiên mở bừng hai mắt, lúc này hắn cảm giác được một luồng sát khí đáng sợ!.
Ở phía bên kia bờ suối, một tuyệt đại giai nhân xinh đẹp như tiên nữ giáng trần đang nhẹ nhàng bay tới.
“Triệu Lâm Nhi!” Tiêu Thần không thể tưởng tượng được Triệu Lâm Nhi lại có thể xuất hiện vào lúc này. Rõ ràng là vụ cháy rừng dữ dội đã dẫn nàng đến đây.
Cái khăn che mặt sớm đã bị mất, khuân mặt xinh đẹp hiện lên, đôi mắt như làm thu thủy, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng như ngọc, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như mộng như ảo khiến cho người ngắm nhìn phải nín thở.
Triệu Lâm Nhi có tiếng là Cửu Châu đệ nhất mĩ nữ, nhưng Tiêu Thần đối mặt với mĩ nữ phong tư tuyệt thế này chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, bởi vì một trận chiến sinh tử sắp bắt đầu.
Ngọn lửa ngút trời phản chiếu lên mặt nước lóng lánh, Triệu Lâm Nhi lẳng lặng đứng ở bờ bên kia nhìn về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần nắm chặt trường kiếm đứng dậy, đối mặt với Hoàng gia thiên nữ bình tĩnh nói : “Không thể tưởng tượng được điện hạ cũng tiến nhập vào Trường Sinh giới, trên hòn đảo hoàng này còn có thể gặp được cố nhân đến từ nhân gian giới thật sự là một sự kiện đáng mừng”.
Triệu Lâm Nhi phong hoa tuyệt đại, chỉ một cái đưa tay nhấc chân cũng hiện lên vẻ ưu nhã thoát tục, khuôn mặt xinh đẹp khẽ cười lạnh, nói : “Ngươi nói như vậy, phải chăng muốn ta niệm tình cố thổ mà không giết ngươi? Đừng quên chúng ta vì sao lại đến nơi này!”.
Tiêu Thần nắm chặt trường kiếm trong tay chuẩn bị chiến đấu, hắn bất đắc dĩ cười nói : “Tiến vào Trường Sinh giới cũng tính là một loại thiên duyên, từ trước đến nay có mấy người có thể đến được nơi này? Nói không chừng điện hạ sau này có lẽ sẽ sống suốt đời ở thế giới này, vậy thì chút ân oán ở thế giới cũ còn tính làm gì nữa chứ”.
“Sống suốt đời ở nơi này? Ta không cần. Ta chỉ thấy nơi này mãnh thú khắp nơi, man thú hoành hành, toàn bộ như là một hồng hoang thế giới. Ta phải đến một nơi như thế này tất cả là do ngươi. Chính ngươi đã khiến ta phải rời xa giang sơn gấm vóc, rời xa sự thịnh thế phồn vinh, lìa bỏ phụ hoàng cùng với mẫu hậu!”. Tiệu Lâm Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Thần, khuôn mặt sinh đẹp ngập tràn sát ý.
Ở dưới lửa cháy nghi ngút, khiến cho màn đêm bừng sáng như ban ngày. Còn trên trời cao. Tiếng sấm ngày càng vang động, từng tia sét không ngừng rạch ngang bầu trời, mây đen từ chân trời không ngừng bay đến, giống như sắp trút xuống một cơn mưa lớn.
Tiêu Thần đưa mắt nhìn Triệu Lâm Nhi, thành thực nói : “Trên hòn đảo này không nhưng ác thú hoành hành mà khắp nơi còn tràn ngập sự thần bí. Trước mắt, nơi này chỉ có hai người chúng ta, với lại đều đến từ nhân gian giới. Điện hạ, người thực sự muốn quyết chiến sinh tử ư? Nếu muốn, ta cũng không còn gì để nói. Nhưng chúng ta cùng đến từ một nơi, thực sự không nên tàn sát lẫn nhau. Giờ đã tiến vào Trường Sinh giới, tôi nghĩ những ân oán cũ nên bỏ qua có được không? Tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu, trên hoang đảo này chúng ta sẽ giúp đỡ nhau được rất nhiều”.
Triệu Lâm Nhi cất tiếng cười như chuông ngân, êm ái dễ nghe nhưng tràn đầy sát ý : “Nếu như không có ân oán ở nhân gian, chúng ta có thể hợp tác với nhau. Nhưng mà, trước mắt thì không thể, để ngươi lại trên đảo này giống như là dưỡng hổ vi hoạn. Hiện tại ngươi bởi vì thân mang trọng thương mới đưa ra đề nghị cầu toàn như vậy mà thôi. Nếu như lúc này thân thể ngươi đang ở trạng thái đỉnh cao, sợ rằng sớm đã xuất thủ vô tình rồi”.
Tiêu Thần không còn gì để nói, hai người đều là người thông minh, có những việc nói nhiều cũng vô ích.
Hoàng gia thiên nữ sớm đã phát hiện hai cái thi thể cách đó không xa, nàng nhìn về phía Tiêu Thần hỏi : “Ngươi bị bọn chúng đả thương sao. Hoang đảo này vì sao lại xuất hiện mấy người đó, bọn họ là ai?”
“Truyền nhân của Tà vương Thạch Chi Hiên”.
Nghe thấy những lời này Triệu Lâm Nhi thoáng trở lên thất thần.
Tiêu Thần bạo phát quang mang sáng lạn, cả người như giao long uốn lượn lao vào trong rừng sâu. Hắn hiện tại không thể đánh lại Triệu Lâm Nhi. Vương Tử Phong khị tự bạo đã phát ra sinh mệnh nguyên khí đáng sợ đánh trúng hắn, tuy kịp thời phòng ngự và tránh lui nhưng vẫn khiến hắn bị trọng thương.
Triệu Lâm Nhi chợt bừng tỉnh, cả người như cơn gió đuổi theo. Nàng biết đây là cơ hội rất khó gặp, nếu để cho Tiêu Thần khôi phục công lực thì nàng không thể nắm chắc được là sẽ áp chế đưuọc hắn.
"Oanh!"
Sau một tiếng sấm động, những hạt mưa rốt cục đã rơi xuống, màn mưa bao trùm toàn bộ không gian, trận hỏa hoạn trong rừng nhanh chóng bị dập tắt.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
“Xoẹt”
Trong rừng kiếm khí tung hoàng khắp nơi, kiếm quang chói lòa.
Tiêu Thần thân thụ trọng thương, hành động không còn linh hoạt như trước, rốt cục cũng bị Hoàng gia thiên nữ đuổi kịp. Hiện tại, chỉ có thể bất chấp sống chết liều mạng chống chọi mà thôi.
Ngọn lửa cháy đã bị dập tắt, cả khu rừng lại chìm vào bóng đêm, từng đạo kiếm quang lóe lên giống như những tia sét từ trên cao phóng xuống khiến cho cành cây xung quanh không ngừng bị chém rơi lả tả.
Triệu Lâm Nhi thân là Hoàng gia thiên nữ, sở học đương nhiên là huyền công đỉnh cấp, đó chính là Thải Hồng Kiếm Quyết đỉnh đỉnh đại danh. Khi thi triển sẽ tạo nên một màn hào quang bảy sắc cầu vồng bao quanh thân thể, nàng không ngừng phát ra kiếm quang bảy màu, trong đêm tối trông càng thêm xinh đẹp vạn phần.
Tiêu Thần mái tóc rối bời, ánh mắt lạnh lẽo, trường kiếm vung lên nghênh tiếp. Bất quá không thể nào chống lại được thế công như vũ bão đó, cuối cùng bị bức phải bỏ chạy lần nữa.
Mặc dù cả không gian tối đen như mực, giúp cho hắn có cơ hội chạy trốn được dễ dàng hơn, nhưng thân pháp của Triệu Lâm Nhi lại quá nhanh, thân pháp mà nàng tu luyện chính là “Phù quang lược ảnh thần hư bộ” cùng với “Nhất vi độ giang” của Đạt ma được coi là tuyệt thế khinh công thân pháp. Nàng tung người nhẹ nhàng lao đi như một cơn gió, không ngừng bám sát Tiêu Thần đang bỏ chạy chối chết.
Trong màn đêm vô tận, dưới cơn mưa lớn Tiêu Thần vừa tận lực chạy trốn vừa cố gắng đè nén máu huyết đang trực trào lên cổ họng, hiện giờ thương thế của hắn càng lúc càng khó có thể chống đỡ nổi nhưng không thể dừng lại được. Sau lưng hắn sát khí càng lúc càng tới gần, kiếm khí sắc nhọn gần như sắp đâm vào thân thể hắn.
Hắn vọt người lên không trung sau đó quay lại vận khởi toàn thân chém ra một kiếm, kiếm quang lóe lên giống như sao băng từ trên không lao xuống hóa giải những luồng kiếm quang bảy màu đang bắn tới hóa giải nguy cơ cho bản thân. Sau đó thừa thế chém về phía Triệu Lâm Nhi.
Kiếm khí lăng lệ bức lui Triệu Lâm Nhi, sau đó Tiêu Thần lại quay người bỏ chạy. Trong đêm mưa to gió lớn, bách thù đều đã tìm nơi ẩn nấp, trừ gió mưa gào thét ra thì không còn nghe thấy bất cứ một tiếng động nào.
Tiêu Thần biết không thể tiếp diễn như thế này mãi được, nếu không thay đổi cục diện thì hắn sẽ chết chắc. Nghĩ vậy hắn liền thay đổi phương hướng lao về sâu nhất của khu rừng, ở những nơi đầy rẫy nguy hiểm như vậy hắn mới có thể thoát khỏi sự đeo bám của Triệu Lâm Nhi.
Những nơi hắn đã chạy qua tuy không nghe thấy tiếng rít gào của mãnh thú nhưng vẫn có thể thấy những dấu vết mà chúng để lại, duy chỉ có dãy núi rừng mà hắn đang luồn lách trong đó lại không phát hiện ra bất kì dấu vết của con dã thú nào. Tuy sấm sét không ngừng phách xuống, mưa to xối xả nhưng không biết vì sao chỗ này khiến cho người ta có một cảm giác tĩnh lặng chết chóc.
Phảng phất nơi đây là một dải đất vô cùng hung hiểm.
Tiến vào sâu bên trong, một cỗ sát khí thảm liệt bỗng tràn ra, nước mưa cũng khó có thể ngăn cản.
Nhưng Tiêu Thần vẫn không dưng lại mà lại tăng tốc tiến nhanh về phía trước. Triệu Lâm Nhi trong lòng chợt dấy lên sợ sợ hãi, nàng cảm ứng được khí tức hung sát khủng bố, loại sát khí này là do đã giết hàng ngàn vạn sinh linh ngưng tụ thành, phía trước nhất định có nguy hiểm rất lớn đang chờ đợi.
Nhưng nàng vẫn do dự, nếu bỏ qua cơ hội này, sợ rằng ngày sau khó mà giết được Tiêu Thần.
"Hống……"
Bỗng nhiên, một tiếng rống trầm đục vang lên vọng khắp khu rừng, một cơn cuồng phong mang theo mùi máu tanh tràn qua khiến cho cây rừng nghiêng ngả.
Những hạt mưa dạt ra, cành lá gãy đoạn, mặt đất không ngừng chấn động.
"Ngao hống……"
Lại một tiếng rống lớn vang lên, át cả tiếng sấm đang nổ đì đùng ở trên không. Từ trong khu rừng nguyên thủy hiện lên một con vật khổng lồ, thân thể to lớn như quả núi của nó được bao quanh bởi một màn hào quang màu xanh, khí tức hung sát vô tận chính là do nó phát ra.
Trước đây không lâu chính con tuyệt thú hung thú này đã xuất hiện khiến cho Tiêu Thần thuận lợi giết được Vương Tử Phong và Lưu Nguyệt. Bây giờ, lâm vào tình cảnh bị Hoàng gia thiên nữ truy sát không còn đường để chạy, hắn lại muốn lợi dụng thượng cổ man thú này để lui địch.
Lúc này, không chỉ có Triệu Lâm Nhi giật mình kinh hãi mà đến cả Tiêu Thần cũng ngây người ra, hắn hiện giờ đã biết hung thú đại chiến lúc nửa đêm với Bát tí ác long rốt cục có lai lịch gì.
Con hung thú này chính là Bạo long trong truyền thuyết thượng cổ.
Nó dài hơn năm mươi thước, cao chừng hai mươi thước, hai chân sau to khỏe khiến hco nó có thể đứng thẳng di chuyển, hai chân trước là cặp móng vuốt vô cùng sắc bén, lập lòe hàn quang chói mắt.
Cái đầu khổng lồ trông rất dữ tợn, trên đỉnh là một cái sừng nhọn hoắt dài sáu bảy thước lấp lánh hàn quang âm sâm. Đôi mắt to phát ra quang manh lạnh lẽo, hàm răng sắc nhọn lỡm chởm như rừng đao khiến cho người nào trông thấy cũng khiếp sợ.
Chiếc đuôi màu xanh dài chừng hai mươi thước, không thể nghi ngờ khi vung lên sẽ có uy thế hoành tảo thiên quân, có thể quật tan bất cứ sự ngăn trở nào. Toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp lân giáp màu xanh lấp lánh hào quang, trong đêm tối trông cực kì thần dị và đáng sợ.
Trên người nó vẫn còn lưu lại vô số vết thương khủng bố, lân giáp nhiều chỗ đã bị bong ra, hiển nhiên đó là kết quả của cuộc đại chiến với Bát tí ác long mấy đêm trước.
Sát khí thảm liệt tràn ngập xung quanh người nó, không khó có thể tưởng tượng nó đã từng xé xác biết bao nhiêu sinh linh. Theo truyền thuyết, nó chính là vương của một chi trong Long tộc, thân thể mạnh mẽ đưuọc xưng tụng là Bá vương, ngoài ra nó còn có thể hô mưa gọi gió, thao khống lôi điện, phi thiên độn địa, đến thiên thần cũng đều không dám trêu chọc vào nó.
Hiển nhiên, những tiếng va chạm của trường kiếm đã làm kinh động đến nó, kiếm quang sán lạn đã dẫn đến sự chú ý của nó. Nó phát giác có người xâm nhập và lãnh địa của mình liền rống lên đi về phía bọn Tiêu Thần.
Triệu Lâm Nhi sắc mặt đại biến nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thần ở phía trước cách đó không xa thì không kìm được phẩn nộ nâng trường kiếm lao tới. Tiêu thần lúc này không còn cách nào khác, bất đắc dĩ phải lao về hướng con ác long đang đi tới.
Càng đến gần thượng cổ hung thú, mặt đất càng chấn động kịch liệt. Hai người lúc này đều không đứng vững, cả người không ngừng chấn động.
Bạo long trong truyền thuyết càng lúc càng gần, Triệu Lâm Nhi cuối cùng bất đắc dĩ tiếc nuối quay người bỏ đi, thượng cổ hung thú trong truyền thuyết thật quá đắng sợ, chỉ cần chạy chậm một bước sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tiêu Thần cảm giác từng trận gió lạnh thổi qua, lúc này hắn cách con Bạo long chưa đầy năm mươi thước. Con vật khổng lồ tiến thêm ba bốn bước thì dừng lại, đôi mắt xanh biếc thấu qua đám cây cối nhìn chòng chọc vào hắn.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Tiêu Thần bất đắc dĩ thở dài, Triệu Lâm Nhi quả nhiên có đảm lượng, dám mạo hiểm sinh mạng để bức hắn vào tuyệt cảnh. Hắn vội vã quay người bỏ chạy, quyết không muốn bị hung thú cắn xé.
“Rắc…”
Một âm thanh chói tai vang lên ngay, một cây đại thụ móng vuốt sắc nhọn của con Bạo long đánh gẫy đổ xuống ngay bên cạnh hắn, khiến cho hắn cảm thấy tử thần vừa lướt qua sát cạnh.
Tiêu Thần không muốn chết, nhưng hiện tại hắn có chút tuyệt vọng, bị con thượng cổ hung thú này phát giác, hắn còn có thể chạy thoát được sao? Mặc dù hiện tại đã thoát khỏi Triệu Lâm Nhi, nhưng lại bị lâm vào hiểm cảnh.
“Rắc rắc rắc…”
Tiếng cây cối không ngừng đổ gẫy vang lên giống như tiếng gọi mời của tử thần không ngừng vọng vào màng nhĩ của Tiêu Thần, cho dù tốc độ của hắn có đề cao đến cực hạn nhưng không thể nào vượt xa quá mấy chục thước sơ với con Bạo long.
"Hống……"
Con Bạo long ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, sóng âm dao động không ngừng cuốn về phía Tiêu Thần khiến cho hắn mấy lần suýt hôn mê. Tuy hắn đã nhanh chóng phong bế thính giác nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn như muốn vỡ tung của màng nhĩ.
Hắn lăn lông lốc trên mặt đất, cả người dính đầy bùn đất. Tiêu Thần lúc này mồ hôi lạnh chảy ra như suối, nơi hắn vừa đứng đã bị móng vuốt sắc nhọn của con Bạo long cắm ngập vào sâu hơn một thước, vừa nãy chỉ cần chậm một chút chắc chắn cả người hắn đã bị xuyên thủng.
Tiêu Thần tuy không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc nhưng hiện tại hắn hiểu rằng hiện tại thực sự không thể nào trốn chạy được nữa.
Đột nhiên trước mặt Tiêu Thần lóe lên ánh ngân quang, một con tiểu mã như được tạc bằng ngọc hiện ra ở cách đó không xa, đôi mắt to đen láy mặc dù tràn ngập sự khiếp sợ nhưng lao vút tới bay vòng quanh quấy nhiễu con Bạo long.
Nó muốn gây sự chú ý dẫn con Bạo long đi chỗ khác sao? Tiêu Thần vô cùng kinh ngạc, con độc giác thánh thú nhỏ này tự nhiên lại đến nơi này, dường như… là muốn cứu hắn!.
Con Bạo long quả nhiên bị thu hút, cái đầu to lớn chuyển hướng nhìn về phía con tiểu thiên mã, sau đó cất mình đuổi theo.
Tiêu Thần vội vã đứng dậy, chạy một hơi mấy trăm mét mới dám ngừng lại để thở. Hắn lo con độc giác thú nhỏ đó gặp nguy hiểm, con tiểu thiên mã thần bí này đến để cứu hắn, nếu nó có gì đó xảy ra ngoài ý muốn thì hắn cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Tiểu thiên mã tốc độ nhanh như chớp, toàn thân giống như một đạo quang ảnh trong nháy mắt đã lão vút vào khu rừng nguyên thủy vô tận, cho dù thượng cổ hung thú có to lớn như núi, một bước di chuyển mấy chục thước cũng khó lòng theo kịp.
Con độc giác thú nhỏ này quá là thần dị bay vòng xung quanh một cây cổ thụ như muốn trêu tức con Bạo long rồi sau đó lao đi không cong vết tích.
Tiêu Thần cũng cảm thấy an tâm quay người bỏ đi. Đương nhiên, không thể đi về phía ven bờ biển được, vì chắc chắn Triệu Lâm Nhi đang đợi hắn ở hướng đó. Sâu trong hòn đảo tuy hung hiểm nhưng không có người nào vác kiếm đuổi giết hắn, hiện tại mà nói nơi đó là an toàn hơn cả.
Trong màn mưa, Tiêu Thần chạy không ngừng nghỉ, hán phải tranh thủ thời gian trong khí con đọc giác thánh thú nhỏ thu hút sự chú ý của con Bạo long để nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của con thượng cổ hung thú này.
Chạy được mười mấy dặm hắn mới dừng lại. Giờ hắn mới để ý thân thể trọng thương giờ mới đau nhức, máu từ khóe miệng vẫn không ngừng rỉ ra.
Tiêu Thần cảm giác hai mắt nặng trĩu, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật dài, nhưng hắn biết không thể làm như vậy, trong khu rừng nguyên thủy này mãnh thú hoành hành, chỉ cần mưa ngừng rơi thì hắn sẽ trở thành thức ăn trong miệng của đám mãnh thú.
Lảo đảo đứng lên quay đầu nhìn lại, thấy con thượng cổ hung long đã khuất xa hắn mới dồn sức leo lên một cây đại thụ, sau đó thì hôn mê đi.
Trong lúc hôn mê, Tiêu Thần cảm giác con tiểu thiên mã tựa hồ đến bên cạnh người hắn. con vật này đến gần đưa một chân trong suốt lấp lánh hào quang ra như muốn đụng vào người hắn nhưng lại sợ hãi rụt về…
Lúc Tiêu Thần tỉnh lại thì trời đã trưa, cơn mưa lớn sớm đã tạnh, ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá. Hắn cố gắng ngồi dậy bắt đầu dò xét cảnh vật xung quanh.
Bên dưới cái cây cổ thụ mà hắn đang đứng có một con Kiếm Xỉ Hổ đang ở dưới đưa mắt nhìn hắn vẻ thèm thuồng. Trong đám loạn thạch ở cách đó không xa có một con đại xà đang nằm bất động, xa hơn một chút cạnh một đầm nước là mấy con cá xấu nằm phơi nắng.
Nơi này cũng tạm coi như là một chỗ an toàn, ở phía dưới tuy có rất nhiều mãnh thú nhưng đối với man thú tàn bạo mà nói, cũng tạm coi là hiền lành rồi.
Bất quá Tiêu Thần biết rằng cũng nên tìm một nơi trú ngụ khác. Cách đó hai dặm, hắn tìm được một ngọn núi nhỏ cỏ cây tươi tốt, nơi này có địa thế cao, nếu khéo sắp đặt xung quanh một chút thì không những có thể phòng bị được Triệu Lâm Nhi, mà còn có thể phát giác được những hành động khác lạ của đám man thú xung quanh.
Lần này có thể thoát chết hoàn toàn là nhờ vào con độc giác thú nhỏ giúp đỡ, lúc này trong lòng hắn rất là cảm động.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, thượng cổ Bạo long trong truyền thuyết có thể thao khống được lôi điện, vả lại còn có thể phi thiên độn địa nhưng đêm qua lại không thấy nó thi triển những loại thần thông này, chỉ mới thấy mặt thú tính của nó chứ chưa thấy mặt thần tính của nó, lẽ nào truyền thuyết là sai?
Chắc không phải!
Cũng giống như Bát tí ác long, có rất nhiều thư tịch cổ đều có ghi lại về các loại thần thông của bọn chúng, tuyệt đối bọn chúng không chỉ có man lực của hung thú không thôi.
Tiêu Thần chợt nhớ lại câu của Vương Tử Phong khi nói về hòn đảo này : “Còn có thiên hàng thần bia trấn ở đây!”.
Thượng cổ hung thú mất đi thần thông, lẽ nào có liên quan đến cái này? Tiêu Thần suynghĩ miên man…
Sau khi dùng xong bữa trưa, Tiêu Thần kiếm từ trong rừng một ít dây leo bện thành một cái võng, nằm trên võng nhấm nháp một chút nước mát, hít vào mùi thơm của hoa cỏ, nghe tiếng chim hót từ xa vọng lại hắn cảm giác cả người thư thái dễ chịu.
Lần trước, Vương Tử Phong tự bạo đã khiến cho hắn thụ thương rất nặng, nếu như hắn không kịp thời lui lại thì đã mất mạng rồi. Hiện tại cần phải một tháng tịnh dưỡng hắn mới có thể bình phục lại được.
Ba mươi ngày! Tiêu Thần chỉ cần an tĩnh tu dưỡng ba mươi ngày, nếu như có thể bình yên trôi qua thì lúc đó cơn ác mộng của Triệu Lâm Nhi chính thức bắt đầu.
Thời gian chính là tính mạng, Tiêu Thần không muốn lãng phí một chút nào bắt đầu vận cổ bia huyền công để liệu thương.
Ở nơi cỏ cây xum xuê tươi tốt sung mãn thảo mộc tinh khí này, Tiêu Thần vận chuyển huyền công không ngừng hấp thu thiên địa linh khí vào trong nội thể.
Từng đạo lục sắc quang mang theo nhịp hô hấp của Tiêu Thần không ngừng lưu chuyển trong nội thể, huyết nhục, tạng phủ, gân cốt của hắn dần dần được tu phục…
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Theo thời gian, thảo mộc linh khí bốn phương tám hướng dần dần hội tụ về đây. Lúc này có thể nhìn thấy bằng mắt thường màn Sinh mệnh nguyên khí màu lục đang bao phủ lấy Tiêu Thần.
Tiêu Thần ở bên trong màn lục quang cảm giác được huyết mạch, tạng phủ sung túc sức sống, thảo mộc linh khí ở chỗ này dường như liên miên bất tận, dùng không bao giờ cạn kiệt.
Hắn có thể cảm ứng được một cách rõ ràng, từng đạo lục sắc quang mang nhỏ bé không ngừng lưu chuyển trong cơ thể mình, phảng phất như những dòng nước chảy không ngừng nghỉ, không những thân thể tràn đầy sức sống mà tinh thần cũng cảm giác nhẹ nhành khoan khoái.
Tiêu Thần lúc này hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi qua, hắn hoàn toàn dung hợp với tự nhiên phảng phất như có thể nghe được những tiếng rì rào của cỏ cây hoa lá, tựa hồ cảm nhận được sự sống của khu rừng này vì lúc này hắn đang là một thành viên trong đó.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo những hương thơm của hoa lá, Tiêu Thần dần dần tiến vào cảnh giới vong ngã.
Con độc giác thánh thú nhỏ rón rén tiến lại gần, nó rất khoái loại cảm giác linh khí dày đặc như thế này, chiếc sừng ngọc trong suốt lóe sáng lên hưởng thụ một phần thảo mộc tinh khí đang ngưng tụ tại nơi này.
Đối với việc này Tiêu Thần cũng đã có thói quen, không muốn quấy rầy con thánh thú nhỏ đó và còn rất vui khi có nó tới tu luyện cùng với mình. Dù gì thì lần này cũng là do nó cứu hắn một mạng, nhưng hắn cũng có ý muốn thu phục, cứ hài hòa như thế này cũng đã là tốt rồi.
Vầng mặt trời đang từ từ lặn về phía tây, Tiêu Thần lúc này đã ngừng tu luyện, thảo mộc tinh khí trong rừng rậm đối với thân thể của hắn quả là có tác dụng rất lớn, sinh mệnh năng lượng lục sắc không những làm dịu thương thế mà còn gia tăng tốc độ phục hồi.
Tiểu thiên mã vẫn chưa rời đi, nó bay lên một cây cổ thụ dùng cặp mắt đen lay láy quan sát Tiêu Thần.
Tiêu Thần bất chợt mỉm cười, phát hiện con thánh thú này vẫn còn đề phòng hắn. Hắn liền hái mấy trái cây rừng đem ra suối rửa sạch rồi ném lên trên cây cổ thụ.
Tiểu thiên mã lúc đó đang chuẩn bị bỏ chạy, bất quá thấy là mấy trái cây liền bay lên dùng miệng đớp lấy. Bất quá giống như một đứa nhỏ ăn, nó từ từ nhấm nháp trên một chạc cây.
Tiêu Thần tiếp tục ném trái cây lên, bất quá con độc giác thánh thú nhỏ dường như không mấy hứng thú với mấy loại trái cây đó nên chỉ ăn thêm mấy quả mà thôi. Cuối cùng, khi thấy Tiêu Thần đốt lửa chuẩn bị nướng thịt thì nó liền bay đi.
Trên ánh lửa bập bùng, mùi thơm từ tảng thịt nướng vàng rượm không ngừng lan tỏa trong rừng.
Đột nhiên, một loạt tiếng hú vang lên ở phía xa rồi nhanh chóng tiến lại gần. Tại khu rừng dưới chân núi, mấy chục thú ảnh đang lao tới, giống như cưỡi mây lướt gió cứ mỗi lần phóng lên từ cây này sang cây khác khoảng cách tầm tám đến chín thước, nhanh nhẹn đến cực điểm.
Chỉ lát sau, mười mấy thú ảnh này đã đến gần, nhưng mục tiêu của chúng không phải là ngọn núi mà là một đám loạn thạch các đó hai ba trăm thước. Khi bọn chúng đã đến trong đám loạn thạch thì thân ảnh của chúng dưới ánh tịch dương hiện lên vẻ cường tráng.
Đó là hơn chục con Cự viên, thân cao chừng ba thước, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông đen mượt, hình dáng vô cùng dọa người, hiển nhiên đám Cụ viên này là dị chủng, so với đám viên hầu bình thường thì cao lớn hơn rất nhiều, không còn nghi ngờ gì đám loạn thạch này là nơi trú ngụ của chúng.
Trong bọn chúng có một con đặc thù hơn cả, dường như nó là con đầu đàn. Con cự viên đầu đàn này cao tầm bốn thước, so với đám cự viên còn lại tráng kiện hơn, ngoài ra lớp lông của nó không phải màu đen mà là màu đỏ, dưới ánh tịch dương toàn thân nó lấp lánh quang mang yêu dị, đặc biệt hơn là nó có bốn cánh tay. Đôi mắt của nó phát ra hai đạo quang mang như thiểm điện, đến Tiêu Thần đứng cách đó hai ba trăm thước còn cảm giác được hai đạo quang mang lạnh lẽo đó.
Một loạt những tiếng rít gào vang lên trong đám loạn thạch, đám cự viên đã phát hiện ra Tiêu Thần trên đỉnh núi, Con cự viên đầu đàn lao tới trước tiên, phía sau nó là mười mấy con cự viên còn lại.
Tiêu Thần nhíu mày, hiện tại hắn đang trọng thương mà mười mấy con cự viên lại đang lao tới, xem ra chúng đều là dị chủng, nếu như phải chiến đấu với chúng thì thực là không tốt cho lắm.
Nhưng mà bỏ chạy thì cũng không được, hắn tuyệt đối không thể nào chạy thoát khỏi đám cự viên này. Nghĩ vậy hằn bèn bình tĩnh ngồi lại tiếp tục ăn thịt nướng, mùi thịt thơm lừng không ngừng tỏa ra.
Mười mấy con cự viên rất nhanh đã xuất hiện trên đỉnh núi.
Con cự viên lông đỏ đứng ở phía trước rống lên một hồi, hai mắt phát ra hàn quang lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Tiêu Thần như muốn xé xác hắn ra thành nhiều mảnh. Bất quá nó không có hành động gì chỉ có cái mũi không ngừng khịt khịt, mùi thịt nướng đã khiến cho nó chú ý.
Sau đó nó tiền lại gần Tiêu Thần nhanh như chớp cướp lấy mấy miếng thịt nướng, cẩn thận bỏ lên miệng cắn từng miếng nhỏ rồi cuối cùng cho cả tảng thịt vào trong miệng nhai ngồm ngoàm như hổ đói, rồi đưa số còn lại cho đám cự viên đằng sau.
Một loạt những tiếng gầm nhẹ vang lên, đám cự viên tranh nhau từng miếng thịt chín vàng ươm, mỗi con bất chỉ ăn một cái là hết, chỉ trong chốc lát đã không còn gì.
Tiêu Thần bình tĩnh quan sát tất cả, sau đó chậm rãi lấy một tảng thịt lớn bắt đầu nướng tiếp, lúc thịt vừa chín tỏa ra mùi thơm nức mũi thì đấm cự viên lại gầm nhẹ lên, ánh mắt khẩn trương nhìnvề tảng thịt đang nướng đó.
Lần này, Tiêu Thần dùng trúc đao cắt ra hai cân thịt để ăn, sau đố chỗ thịt còn lại quảng về phía con cự viên đầu đàn. Lại một loạt tiếng gầm nhẹ vang lên, đám cự viên giành giật chỗ thịt nhai như hổ đói.
Sau khi bọn chúng ăn xong xem ra địch ý đối với Tiêu Thần đã hoàn toàn biến mất, trong mắt bọn chúng đầu ánh lên sự thèm muốn, xem ra còn muốn ăn nữa.
Tiêu Thần khẽ mỉm cười, bình tĩnh đem nướng toàn bộ số thịt còn lại, sau đó ném hết cho đám cự viên này.
Nguy cơ bỗng chốc bị hóa giải, tựa hồ có chút ngoài dự liệu. Đám cự viên quyến luyến không muốn rời đi, hiện giờ đối với Tiêu Thần đã không còn một chút địch ý nào. Con cự viên đầu đàn trước lúc đi còn đứng ở trước mặt Tiêu Thần đập bồm bộp vào ngực như muốn nói với Tiêu Thần điều gì đó.
Đêm xuống, Tiêu Thần lại tiếp tục tu luyện, dưới ánh trăng bao phủ hắn lại dần dần chìm vào cảnh giới vong ngã. Còn ở trong đám loạn thạch phía đối diện, mấy chục con cự viên cũng đang ngẩng đầu nghiêm trang chăm chú nhìn về phía mặt trăng, lúc này chúng đang hấp thu ánh trăng.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ