theo ta thì cần lập thêm 1 box nữa với mục đích là thu thập những ý tưởng viết truyện của các bạn có ý đinh viết nhưng không có điều kiện , thì những bạn đó post ý tưởng của mình lện cho ae đồng chí hướng có điều kiện và kết ý tưởng của họ hợp tác làn ra 1 tác phẩm hay
Last edited by tukimlong93; 05-12-2013 at 08:38 PM.
Lý do: sửa lỗi chính tả
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tukimlong93
theo ta thì cần lập thêm 1 box nữa với mục đích là thu thập những ý tưởng viết truyện của các bạn có ý đinh viết nhưng không có điều kiện , thì những bạn đó post ý tưởng của mình lện cho ae đồng chí hướng có điều kiện và kết ý tưởng của họ hợp tác làn ra 1 tác phẩm hay
post trong này cũng được mà
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Antkyg
AE cho xin cái ý kiến cái lâu lâu giở tru tiên ra đọc hứng lên lại viết truyện, mà lâu lắm rồi em cũng không vào diễn đàn hazzz
p/s: truyện thể loại kiếm hiệp, lịch sử quân sự thiên về tình cảm như kiểu thần điêu đại hiệp. Có lẽ em sẽ pha thêm chút tiên hiệp vào nữa cho nó mờ ảo
Viên Nguyệt kiếm Chương 1: Hoàng gia
Hoàng gia một trong tứ đại thế gia của Phụng Thiên Thành, kinh thành của Thiên Nam quốc. Hoàng gia vốn là một võ gia sau này khi theo Kinh Dương Vương lập nên Thiên Nam Quốc thì được phong làm thế gia, là một trong mười hai đại thế gia của Thiên Nam Quốc thời bấy giờ, song song với đó Hoàng Gia cũng nổi tiếng với nghề rèn vũ khí, gia chủ đời thứ bảy của Hoàng Gia là Hoàng Xung là một đại tông sư trong việc rèn vũ khí đặc biệt là kiếm, nổi bật là thanh Thuận Thiên Bảo Kiếm mà tự tay ông rèn ra, hiện này được để bên cạnh ngai vàng nơi chính điện hoàng cung, Là thanh kiếm đã cùng vào sinh ra tử với Kinh Dương Vương, là Thánh Kiếm của Thiên Nam Quốc. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà vào đúng ngày mừng thọ sáu mươi ông đã biến mất một cách bí ẩn….
Gia đình Hoàng Gia nhiều đời làm quan võ trong triều, gia trưởng đương thời của Hoàng Gia là Hoàng Hiếu Thiên chỉ có duy nhất một người con trai, ba đứa cháu hai trai một gái, năm nay lão bảy mươi ba tuổi hiện đã làm đến chức Đại Đô Thống, phong quang vô hạn, trong triều không ai là không kinh nể, là một trong ba người có quyền lực nhất trong triều đình, con trai trưởng của lão là Hoàng Vân trước làm Tả Kim Ngô Thượng Tướng Quân nhưng đã chết trận vào năm năm trước, Cháu trưởng là Hoàng Biên năm nay vừa tròn hai mươi tuổi đang giữ chức Địch Thắng Đại Tướng Quân hiện đang trấn dữ thành Lạc An là giáp ranh với Yến Quốc một đế quốc hùng cường ở phương bắc, luôn luôn nung nấu ý định xâm chiếm Thiên Nam Quốc. Ngoài ra lão còn một người cháu trai nữa tên là Hoàng Nhạn và một người cháu gái tên là Hoàng Dung, Hoàng Nhạn vốn từ nhỏ đến lớn chỉ đam mê tửu võ, năm tuổi đã bắt đầu học võ, mười tuổi được cha mẹ gửi lên núi Thiên Ấn, nhập làm môn hộ của của Kim Ấn môn, mỗi năm chỉ về nhà có một hai lần, cháu gái lão Hoàng Dung năm nay mới lên 9, là một có bé vô cùng xinh xắn với một khuân mặt hết sức đáng yêu, nhưng người con gái này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng hết sức bướng bỉnh.
Sáu ngày nữa là mừng thọ lần bảy mươi tư của Hoàng Hiếu Thiên. Hoàng Phủ người hầu kẻ hạ ra vào nườm nượp, tấp nập chuẩn bị cho đại lễ mừng thọ của lão gia chủ. Đại lễ mừng thọ của Hoàng Hiếu Thiên thì năm nào vị nhị công tử của Hoàng gia Hoàng Nhạn cũng về ra thì năm nay đại thiếu gia nhà họ Hoàng cũng sẽ từ biên cương trở về. Nghe đâu vì đại lễ năm nay có cả người của Dương gia cũng sẽ mang con gái tới dự, gia chủ đương thời của Dương gia là Dương Hoa đảm nhiệm chức vụ Tả Ty Lang Trung chuyên can gián quan lại, tuyển chọn người tài đức cho triều đình, xét về vai vế xã hội thì Dương Hoa phải gọi Hoàng lão gia chủ là Hoàng thúc vì ngày xưa Hoàng Hiếu Thiên với phụ thân của Dương Hoa là Dương Dật Chi là hai huynh đệ kết nghĩa. Con gái của Dương Hoa Dương Viên Nguyệt năm nay mười bảy tuổi đã có đính ước với đại thiếu gia nhà họ Hoàng, dự định là một năm sau la Hoàng Biên sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về thì hai nhà sẽ tổ chức hôn lễ trên Bích Ngọc các. Thiên địa bất nhân, thế sự xoay vần, trên đời có nhiều chuyện mà người tính không bằng trời tính, trong khi mọi người đang bàn tán về vụ hôn nhân này thì ai biết được rằng, trên một cái bàn trà thô sơ trong một căn nhà nhỏ cạnh một bìa rừng nào đó, một kế hoạch lớn đang được vạch ra để nhắm vào Hoàng gia. Trong một căn nhà nhỏ bên rừng, có bốn người đàn ông đang ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ, phân ra hai bên trái phải mà ngồi, hai người ngồi bên trái mặt mày ai nấy đều nho nhã, quân lượt áo là, hông đeo ngọc bội nhìn qua ta có thể đoán đây là hai văn nhân chắc là người thuộc dòng dõi quý tộc, hai người còn lại bên tay phải là một nam một nữ nữ vận một bộ đồ màu đen, đeo một chiếc nón màu đen che đi khuân mặt của nàng, người còn lại là một đại hán ở trần mặt mày dữ tợn, đầu tóc bù xù, bên má trái có một vệt xước thật lớn, lưng lão đeo một thanh đao lớn, trước ngược xăm một con chim ưng với một đôi mắt dữ tợn đang vung cánh, nếu là người trong giang hồ nhìn thấy ắt hẳn sẽ phải nhận ra hình xăm này là ám hiệu Thiên Ưng Tông, một nhánh của Hắc Nguyệt Giáo, một trong tam đại môn phái đứng đầu ma giáo ngày nay. -Cái gì ngươi muốn một đêm diệt sạch Hoàng gia ư điều này không thể được, dù gì Hoàng gia cũng là một đại thế gia, hơn nữa Hoàng phủ còn ở trong kinh thành điều này tuyệt đối không thể được. Đại hán ở trần kia lên tiếng, nghe thấy vậy người văn nhân trung niên ngồi trái nhếch mép cười, nói: -Các ngươi sợ cái gì chứ chỉ cần Hoàng gia bị tiêu diệt, thì ta đảm bảo chỉ cần thời gian ngắn sau đó Thiên Nam Quốc sẽ sụp đến, đến lúc đó Yến Quốc chúng ta sẽ thông nhất vùng đất này, thiên hạ sẽ là của Yến Quốc, đến lúc đó chúng ta có thể dễ dàng đưa quý tông lên cái ghế trưởng môn của Hắc Nguyệt Giáo, nhị vị còn điều gì phải lăn tăn nữa, giúp Yến Quốc cũng coi như là giúp các vị ngồi lên vị trí trưởng môn nhân còn gì. -Các ngươi nói thì hay lắm, các ngươi cứ thử là bọn ta xem, trong Hoàng phủ không biết có ẩn tàng cao nhân hay không nhưng nếu như có vài tên như tên ở cạnh tiêu tử Hoàng Biên nọ thì quả thật là khó chơi, nếu cứ thế mà xông vào thì sẽ có không biết bao nhiêu người của ta bị thiệt mạng nữa. Nghe đại hán trả lời như vậy thì văn nhân kia hơi nhíu mày đáp lại -Các ngươi sợ cái gì chứ theo như ta biết thì sau hôm nữa là lão rùa già Hoàng Hiều Thiên kia sẽ tổ chức đại thọ tại Hoàng phủ, nếu chúng ta tấn công vào ngày này thì chắc chắn Hoàng phủ sẽ không đề phong, chúng ta trước tiên cứ giết chết lão rùa già Hoàng Hiếu Thiên kia trước đã sau đó phóng hỏa Hoàng phủ giệt từng người một, Chắc cao thủ trong Hoàng phủ sẽ không ra sức bảo vệ cho một lão già đã chết cùng với một cái phụ đệ đang bị thiêu trụi đâu. Đúng lúc này nữ nhân mặc đồ đen ngồi im từ đầu đến giờ bông nhiên lên tiếng -Nếu đám cao thủ đó trung thành với Hoàng gia thì sao Giọng nàng lành lạnh không một chút cảm tình, căn nhà tranh ấy bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường, rồi nàng lại lành lạnh nói tiếp -Các ngươi phải biết rằng Hoàng ra đã truyền thừa được bảy đời, nhân tài qua các đời không phải là ít, chẳng lẽ lại không có lấy vài tên nô gia chung thành sao. Nghe nữ nhân nọ nói vậy, khuân mặt của gã văn nhân kia bắt đầu nhăn lại, y nói -Những lời Âu Dương cô nương nói cũng không phải là không có lý, vậy thì, nếu như lần này tiêu diệt Hoàng gia thành công thì Yến Quốc chúng ta sẽ chi thêm năm mươi vạn lược bạc nữa coi như là đền bù tổn thất cho các quý tông, Âu Dương cô nương thấy sao. Nghe thấy vậy cô nương họ Âu Dương hừ nhẹ một tiếng, khăn che măt hơi hơi rung lên có vẻ như cô nương ý đang cười, một nụ cười đầy mỉa mai. Nói : -Các ngươi tưởng dùng tiền là có thể là có thể hủy diệt được Hoàng Gia sao, nếu như dùng tiền mà có thể giết được lão rùa già Hoàng Hiếu Thiên kia thì có lẽ Yến Quốc sẽ không đợi đến bây giờ, mà cũng không đến lượt chúng ta làm vụ này. Nghe thấy cô nương kia nói vậy khuân mặt của văn nhân không chút thay đổi dường như là việc này đã được ông ta định trong long bàn tay rồi. Gã nói : -Nếu quý tông đã không có hứng thú với năm mươi vạn lạng bạc thì chúng tôi cũng xin thu lại vậy, nhưng nếu quý tông đã không không có hứng thú với tiền thì không biết liệu quý tông có hứng thú với pháp quyết của Băng Phong Lôi Hỏa Tứ Linh Thần Công. Nghe thấy vậy hai người kia đều giật mình cất liên một tiếng thật ngạc nhiên. -Tứ Linh Thần Công Đại hán mặt sẹo kia khuân mặt thất thố nói: -Cái ngươi nói là Tứ Linh Thần Công của Côn Sơn Nhị Lão đã thất truyền vào ba trăm năm trước. Chẳng lẽ các người đã có trong tay bộ pháp quyết đó. Gã văn nhân kia nghe vậy cười khổ một tiếng nói: -Không chúng tôi là gì có cái phúc để giữ cuốn pháp quyết, chỉ là chúng tôi biết nó hiện đang ở đâu thôi. Cô gái họ Âu Dương kia lại nói: -Không lẽ, ý các ngươi là cuốn Tứ Linh Thần Công kia đang ở trong tay của Hoàng phủ. Nghe vậy đại hán mặt sẹo cất lên một tiếng thất thố -Cái gì cuốn sách đó đang ở trong Hoàng phủ Gã văn nhân kia nhếch mép lên cười, một nụ cười đầy tiếu ý. -Âu Dương cô nương quả thật là tài trí hơn người, đúng vậy, theo chúng tôi được biết thì cuốn sách đó đúng thật là đang ở trong tay Hoàng gia. Gã Đại hán kia khuân mặt đầy khẩn trương mang theo một chút tham vọng thì bỗng nhiên lời nói tiếp theo của cô nương kia như là một gáo nước lạnh dội lên đầu gã. -Hừ! đang ở trong Hoàng gia,Yến Quốc các ngươi nghĩ chỉ bằng vào vài lời nói ba hoa là có thể làm cho chúng ta tin được sao Gã văn nhân thấy vậy thì thản nhiên đáp lại: -Tin hay không tùy cô nương nhưng chúng ta có thể đảm bảo với cô nương rằng tin tức của chúng ta là vô cùng chính xác, còn về tin tức lấy được ở đâu thì xin lỗi chúng ta không thể nói được. Âu Dương cô nương kia hơi chần chừ một lúc rồi sau đó trả lời lại lão văn nhân: -Được rồi, lần này ta tạm tin lời các ngươi, nhưng các ngươi phải đảm bảo rằng tin tức phải tuyệt đối chính xác. Và cuốn bí kíp đó sẽ là của chúng ta thì chúng ta sẽ làm vụ này. Nghe thấy vậy lão văn nhân kia thản nhiên cười đáp lại lời cô nương họ Âu Dương kia -Xin cô nương cứ yên tâm chúng ta xin đảm bảo là tin tức là tuyệt đối chính xác, còn quyển sách kia thì tất nhiên là của quý tông rồi, đôi với chúng ta quyên sách ấy cũng chỉ là gân gà mà thôi. Được rồi nếu như đã thỏa thuận thành công rồi thì tại hạ xin phép được cáo từ trước, rất mong rằng lần sau gặp mặt, cuốn Tứ Linh Thần Công kia sẽ ở trong tay của quý tông. Cô nương kia nghe vậy liền nói -Vậy tiên sinh lại nhà, xin lôi ta không thể ra tiễn. Nói đoạn lão văn nhân cùng người gã đi theo kia bắt quyền hướng vị đại hán cùng cô nương, rồi sau đó hai người đó xoay người bỏ đi. Căn nhà tranh chỉ còn lại gã đại hán cùng Âu Dương cô nương kia, gã đại hán quay mặt về phía cô nương hỏi -Theo Âu Dương cô nương thì liệu lời của hai tên này có tin được không Nghe vậy cô nương kia lắc đầu cười dài một tiếng nói -Cháu cũng không biết được có lẽ canh bạc này chúng ta phải đi liều một bước này thôi, nếu chúng ta có được Tứ Linh Thần Công thì có lẽ chẳng cần sự giúp đỡ của Yến Quốc, Thiên Ưng Tông chúng ta cũng có thể nắm được Hặc Nguyệt Giáo trong lòng bàn tay Hazzz! Phùng tứ thúc đi triệu tập mọi người ngày sáu ngày sau ta và thúc sẽ cùng xuất chiến trận này. Nghe vậy gã họ phùng kia cũng chỉ biết thở dài một tiếng, chắp quyền chào vị cô nương kia rồi sau đó lặng lẽ đi ra triệu tập thuộc hạ. Giờ đây căn nhà nhỏ ấy chỉ còn lại mình cô nương họ Âu Dương kia, không gian thật là tịch mịch, khung cảnh thật là đìu hiu, cảnh tịch mịch gợi lên trong lòng vị Âu Dương cô nương một sự lạnh lẽo và cô đơn, hiện ra trong đầu cô một bóng hình của người thiếu phụ đang dần dần trở nên mờ nhạt, có lẽ trên đời sẽ chẳng còn có ai có thể hiểu được nỗi lòng cô gái này nữa…Cô ấy thở dài một tiếng ngao ngán rồi ngước đầu lên nhìn về phía ánh tà dương đang dần dần hạ xuống nơi cuối chân trời…
chương 2 em mới viết được 1 nửa
Viên Nguyệt kiếm Chương 2: Thiên Ấn Niệm Hà
Thiên Ấn sơn cao khoảng trăm trượng, có hình dáng tựa như một chiếc ấn, dưới chân núi là dòng sông Khúc Thủy bốn mùa nước đều trong xanh, giữa thiên không bao la thoáng đãng, gió vờn mây bay, mây trôi hững hờ, Thiên Ấn sơn hiện ra như là một chiếc đại ấn cao đến tận trời xanh, được trời cao hạ xuống niêm cạnh dòng sông xanh ngát bống mùa, thật là đẹp như là một bước tranh thủy mạc được tiên nhân vẽ nên vậy, vì vậy người xưa còn đặt nơi này với cái tên là Thiên Ấn Niệm Hà.
Nhưng để cái tên Thiên Ấn Niệm Hà nổi tiếng trên khắp thiên hạ không phải là vì cảnh đẹp nơi đây, mà là vì trên núi tọa lạc một đại môn phái đương thời là Thiên Ấn Môn.
Thiên Ấn Môn là một môn phái thuộc chính đạo tề danh trong bát đại môn phái của chính tà lưỡng đạo. Thiên Ấn Môn nổi tiếng với thân pháp nhanh nhẹn, kinh công tuyệt diễm, nội công thâm sâu, là một môn phái chú trọng đến việc vận hành chân khí nội gia, tu hành nội công, không chỉ vậy đệ tử Thiên ẤN Môn mỗi người đều có phong độ nhàn nhã, khí chất ung dung thoát tục, ngao du thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa, trừ tà diệt ác nổi tiếng trong chính đạo ngày nay… Trong không gian thoáng đãng của núi Thiên Ấn, những tia nắng ban mai chiếu xuống những tán cây vẫn còn đọng sương sớm long lanh, gió thổi nhè nhẹ mơn man làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông, những tiếng chim hót líu lo trên cành như là đang chào bình minh rạng rỡ sau cái màn đem tĩnh mịch, chào một ngày mới với nhiều sức sống.
Trong cái không gian thơ mộng ấy, một cậu thanh niên khá tuấn tú khuân mặt góc cạnh, mày kiếm mũi cao, cặp mắt mắt sáng, vận một bộ trường bào màu lam, độ mười năm mười sáu tuổi, đang tọa thiền dưới gốc một cây cổ thụ, cây cổ thụ đó cao chừng bốn trượng rộng độ gần hai người ôm. Trong không gian tĩnh lặng cậu thanh niên đó bỗng nhiên đứng dậy tay trái nắm quyền, tay phải duỗi thẳng kéo về phía sau. Ngay sau đó cậu ta xỉa một xỉa nhanh như chớp vào thân cây cổ thụ, chỉ nghe thấy “Bụp” một tiếng, tiếng theo sau là những tiếng “Rắc…rắc”, Thân cây nứt toác thành một đường lớn, đu đưa như sắp bật gốc. Thấy vậy, hắn ta nhếch mép khẽ nở cười một thỏa mãn rồi sau đó cậu ta thu công trở về thế đứng tấn, bỗng có một tiếng vỗ tay từ đằng sau truyền lại.
-“Chúc mừng Hoàng sư đệ đã luyện thành của Mộc Giáp Quyền, sư đệ thiên tư quả thật hơn người, mới vỏn vẹn chưa đầy ba nẵm đã đạt đến trình độ đại thành của Mộc Giáp Quyền quả thật là xưa nay hiếm có, hiếm có a”. Nghe thấy vậy, hắn ta vừa quay lại vừa nói -“Tăng sư huynh quá khen, đệ học thức nông cạn còn phải học tập tăng sư huynh cùng các sư huynh đệ đồng môn nhiều”. Người vừa cất tiếng kia là một người thanh niên mặt mày tuấn tú, trán cao mày rậm, cả người vận đồ màu trắng, kiếm dắt ngang hông, cầm trên tay một chiếc quạt màu trắng bên trên họa một bức sơn hà đồ vừa đi vừa phe phẩy, tay kia cầm một hồ lô rượu đang Chưa nói xong, họ Hoàng đã lao nhanh như chớp đến bên cạnh gã thanh niên họ Tăng kia, tay phải y vung ra tính định cướp vò rượu mà gã thanh niên họ tăng kia đang định đưa nên miệng, nhưng gã thanh niên kia cũng nhanh không kém, gã ưỡng người ra đằng sau tay phải đưa theo đổ rượu từ trong bình xuống miệng. Cú vung đầu tiên không thành công y lại tiếp tục xoay cổ lại, hữu thủ vung ra toan cướp lại lần nữa, nhưng đúng lúc này người thiên niên họ Tăng kia liền vung tay ném vò rượu lên trời, chân phải làm trụ chân trái vung ra sau đón lấy vò rượu, thấy vậy gã thanh niên họ Hoàng kia liên thuận thế xoay người lại, tay trái vung trảo về phía vò rượu trên chân thanh niên họ tăng kia, thấy vậy họ tăng đá chân phải lên vò rượu lại bị đá bay lên khung trung, thuận thế hắn lộn môt vòng trên không trung, chân phải tiếp đất, tay trái dơ lên định đón lấy vò rượu nhưng bất ngờ dưới chân hắn mặt đất bỗng lún xuống, thì ra đấy là một cái hố sâu chừng mấy xích được che lại bằng một lớp lá cây ở bên trên, giờ hắn dẵm xuống cái hố đấy thì tất nhiên là sẽ giẫm hụt chân mà ngã rồi, vừa đúng lúc người họ Hoàng kia lao đến vung tay bắt lấy vò rượu, ngay lập tức gã họ Hoàng đạp chân lên đất, nghiêng người bay về phía sau mấy trượng, động tác kinh công vô cùng đẹp mắt, tưởng chậm nhưng thật ra là rất nhanh , chân phải vung ra chân trái co lại, hai tay dang ra hai bên, tay phải cầm vò rượu tay trái hướng ra phía sau, y bắm lấy một thân cây ở ngay bên cạnh, xoay vài vòng quanh thân cây vừa xoay người y vừa có thế bay lên ngọn cậy, đây là chiêu Bích Hổ Du Tường, mộ tuyệt chiêu kinh công nổi tiếng trên giang hồ của Thiên Ấn môn , chẳng mấy chốc y đã bắm vào được một cành cây chìa ra, y giật mạnh một cái cả người y lộn một vòng trên không trung, hai chân chạm vào cành cây, y dốc vò rượu lên uống một ngụm lớn, sắc mặt y tươi tỉnh hẳn lên, y hô to một tiếng
-Hảo tửu! tăng huynh rượu của huynh quả thật là vô cùng ngon đấy. Nghe vậy họ Tăng kia hừ một tiếng ngẩn đầu lên chỉ tay về phía cành cây cây kia nói: -Hoàng Nhan xú tiểu tử, ngươi dám đào cài hố này để ám hại sư huynh của ngươi à.
..........
Last edited by ♥Đổ Hoàng♥; 07-12-2013 at 11:46 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥Đổ Hoàng♥
AE cho xin cái ý kiến cái lâu lâu giở tru tiên ra đọc hứng lên lại viết truyện, mà lâu lắm rồi em cũng không vào diễn đàn hazzz
p/s: truyện thể loại kiếm hiệp, lịch sử quân sự thiên về tình cảm như kiểu thần điêu đại hiệp. Có lẽ em sẽ pha thêm chút tiên hiệp vào nữa cho nó mờ ảo
Viên Nguyệt kiếm Chương 1: Hoàng gia
Hoàng gia một trong tứ đại thế gia của Phụng Thiên Thành, kinh thành của Thiên Nam quốc. Hoàng gia vốn là một võ gia sau này khi theo Kinh Dương Vương lập nên Thiên Nam Quốc thì được phong làm thế gia, là một trong mười hai đại thế gia của Thiên Nam Quốc thời bấy giờ, song song với đó Hoàng Gia cũng nổi tiếng với nghề rèn vũ khí, gia chủ đời thứ bảy của Hoàng Gia là Hoàng Xung là một đại tông sư trong việc rèn vũ khí đặc biệt là kiếm, nổi bật là thanh Thuận Thiên Bảo Kiếm mà tự tay ông rèn ra, hiện này được để bên cạnh ngai vàng nơi chính điện hoàng cung, Là thanh kiếm đã cùng vào sinh ra tử với Kinh Dương Vương, là Thánh Kiếm của Thiên Nam Quốc. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà vào đúng ngày mừng thọ sáu mươi ông đã biến mất một cách bí ẩn….
Gia đình Hoàng Gia nhiều đời làm quan võ trong triều, gia trưởng đương thời của Hoàng Gia là Hoàng Hiếu Thiên chỉ có duy nhất một người con trai, ba đứa cháu hai trai một gái, năm nay lão bảy mươi ba tuổi hiện đã làm đến chức Đại Đô Thống, phong quang vô hạn, trong triều không ai là không kinh nể, là một trong ba người có quyền lực nhất trong triều đình, con trai trưởng của lão là Hoàng Vân trước làm Tả Kim Ngô Thượng Tướng Quân nhưng đã chết trận vào năm năm trước, Cháu trưởng là Hoàng Biên năm nay vừa tròn hai mươi tuổi đang giữ chức Địch Thắng Đại Tướng Quân hiện đang trấn dữ thành Lạc An là giáp ranh với Yến Quốc một đế quốc hùng cường ở phương bắc, luôn luôn nung nấu ý định xâm chiếm Thiên Nam Quốc. Ngoài ra lão còn một người cháu trai nữa tên là Hoàng Nhạn và một người cháu gái tên là Hoàng Dung, Hoàng Nhạn vốn từ nhỏ đến lớn chỉ đam mê tửu võ, năm tuổi đã bắt đầu học võ, mười tuổi được cha mẹ gửi lên núi Thiên Ấn, nhập làm môn hộ của của Kim Ấn môn, mỗi năm chỉ về nhà có một hai lần, cháu gái lão Hoàng Dung năm nay mới lên 9, là một có bé vô cùng xinh xắn với một khuân mặt hết sức đáng yêu, nhưng người con gái này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng hết sức bướng bỉnh.
Sáu ngày nữa là mừng thọ lần bảy mươi tư của Hoàng Hiếu Thiên. Hoàng Phủ người hầu kẻ hạ ra vào nườm nượp, tấp nập chuẩn bị cho đại lễ mừng thọ của lão gia chủ. Đại lễ mừng thọ của Hoàng Hiếu Thiên thì năm nào vị nhị công tử của Hoàng gia Hoàng Nhạn cũng về ra thì năm nay đại thiếu gia nhà họ Hoàng cũng sẽ từ biên cương trở về. Nghe đâu vì đại lễ năm nay có cả người của Dương gia cũng sẽ mang con gái tới dự, gia chủ đương thời của Dương gia là Dương Hoa đảm nhiệm chức vụ Tả Ty Lang Trung chuyên can gián quan lại, tuyển chọn người tài đức cho triều đình, xét về vai vế xã hội thì Dương Hoa phải gọi Hoàng lão gia chủ là Hoàng thúc vì ngày xưa Hoàng Hiếu Thiên với phụ thân của Dương Hoa là Dương Dật Chi là hai huynh đệ kết nghĩa. Con gái của Dương Hoa Dương Viên Nguyệt năm nay mười bảy tuổi đã có đính ước với đại thiếu gia nhà họ Hoàng, dự định là một năm sau la Hoàng Biên sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về thì hai nhà sẽ tổ chức hôn lễ trên Bích Ngọc các. Thiên địa bất nhân, thế sự xoay vần, trên đời có nhiều chuyện mà người tính không bằng trời tính, trong khi mọi người đang bàn tán về vụ hôn nhân này thì ai biết được rằng, trên một cái bàn trà thô sơ trong một căn nhà nhỏ cạnh một bìa rừng nào đó, một kế hoạch lớn đang được vạch ra để nhắm vào Hoàng gia. Trong một căn nhà nhỏ bên rừng, có bốn người đàn ông đang ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ, phân ra hai bên trái phải mà ngồi, hai người ngồi bên trái mặt mày ai nấy đều nho nhã, quân lượt áo là, hông đeo ngọc bội nhìn qua ta có thể đoán đây là hai văn nhân chắc là người thuộc dòng dõi quý tộc, hai người còn lại bên tay phải là một nam một nữ nữ vận một bộ đồ màu đen, đeo một chiếc nón màu đen che đi khuân mặt của nàng, người còn lại là một đại hán ở trần mặt mày dữ tợn, đầu tóc bù xù, bên má trái có một vệt xước thật lớn, lưng lão đeo một thanh đao lớn, trước ngược xăm một con chim ưng với một đôi mắt dữ tợn đang vung cánh, nếu là người trong giang hồ nhìn thấy ắt hẳn sẽ phải nhận ra hình xăm này là ám hiệu Thiên Ưng Tông, một nhánh của Hắc Nguyệt Giáo, một trong tam đại môn phái đứng đầu ma giáo ngày nay. -Cái gì ngươi muốn một đêm diệt sạch Hoàng gia ư điều này không thể được, dù gì Hoàng gia cũng là một đại thế gia, hơn nữa Hoàng phủ còn ở trong kinh thành điều này tuyệt đối không thể được. Đại hán ở trần kia lên tiếng, nghe thấy vậy người văn nhân trung niên ngồi trái nhếch mép cười, nói: -Các ngươi sợ cái gì chứ chỉ cần Hoàng gia bị tiêu diệt, thì ta đảm bảo chỉ cần thời gian ngắn sau đó Thiên Nam Quốc sẽ sụp đến, đến lúc đó Yến Quốc chúng ta sẽ thông nhất vùng đất này, thiên hạ sẽ là của Yến Quốc, đến lúc đó chúng ta có thể dễ dàng đưa quý tông lên cái ghế trưởng môn của Hắc Nguyệt Giáo, nhị vị còn điều gì phải lăn tăn nữa, giúp Yến Quốc cũng coi như là giúp các vị ngồi lên vị trí trưởng môn nhân còn gì. -Các ngươi nói thì hay lắm, các ngươi cứ thử là bọn ta xem, trong Hoàng phủ không biết có ẩn tàng cao nhân hay không nhưng nếu như có vài tên như tên ở cạnh tiêu tử Hoàng Biên nọ thì quả thật là khó chơi, nếu cứ thế mà xông vào thì sẽ có không biết bao nhiêu người của ta bị thiệt mạng nữa. Nghe đại hán trả lời như vậy thì văn nhân kia hơi nhíu mày đáp lại -Các ngươi sợ cái gì chứ theo như ta biết thì sau hôm nữa là lão rùa già Hoàng Hiều Thiên kia sẽ tổ chức đại thọ tại Hoàng phủ, nếu chúng ta tấn công vào ngày này thì chắc chắn Hoàng phủ sẽ không đề phong, chúng ta trước tiên cứ giết chết lão rùa già Hoàng Hiếu Thiên kia trước đã sau đó phóng hỏa Hoàng phủ giệt từng người một, Chắc cao thủ trong Hoàng phủ sẽ không ra sức bảo vệ cho một lão già đã chết cùng với một cái phụ đệ đang bị thiêu trụi đâu. Đúng lúc này nữ nhân mặc đồ đen ngồi im từ đầu đến giờ bông nhiên lên tiếng -Nếu đám cao thủ đó trung thành với Hoàng gia thì sao Giọng nàng lành lạnh không một chút cảm tình, căn nhà tranh ấy bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường, rồi nàng lại lành lạnh nói tiếp -Các ngươi phải biết rằng Hoàng ra đã truyền thừa được bảy đời, nhân tài qua các đời không phải là ít, chẳng lẽ lại không có lấy vài tên nô gia chung thành sao. Nghe nữ nhân nọ nói vậy, khuân mặt của gã văn nhân kia bắt đầu nhăn lại, y nói -Những lời Âu Dương cô nương nói cũng không phải là không có lý, vậy thì, nếu như lần này tiêu diệt Hoàng gia thành công thì Yến Quốc chúng ta sẽ chi thêm năm mươi vạn lược bạc nữa coi như là đền bù tổn thất cho các quý tông, Âu Dương cô nương thấy sao. Nghe thấy vậy cô nương họ Âu Dương hừ nhẹ một tiếng, khăn che măt hơi hơi rung lên có vẻ như cô nương ý đang cười, một nụ cười đầy mỉa mai. Nói : -Các ngươi tưởng dùng tiền là có thể là có thể hủy diệt được Hoàng Gia sao, nếu như dùng tiền mà có thể giết được lão rùa già Hoàng Hiếu Thiên kia thì có lẽ Yến Quốc sẽ không đợi đến bây giờ, mà cũng không đến lượt chúng ta làm vụ này. Nghe thấy cô nương kia nói vậy khuân mặt của văn nhân không chút thay đổi dường như là việc này đã được ông ta định trong long bàn tay rồi. Gã nói : -Nếu quý tông đã không có hứng thú với năm mươi vạn lạng bạc thì chúng tôi cũng xin thu lại vậy, nhưng nếu quý tông đã không không có hứng thú với tiền thì không biết liệu quý tông có hứng thú với pháp quyết của Băng Phong Lôi Hỏa Tứ Linh Thần Công. Nghe thấy vậy hai người kia đều giật mình cất liên một tiếng thật ngạc nhiên. -Tứ Linh Thần Công Đại hán mặt sẹo kia khuân mặt thất thố nói: -Cái ngươi nói là Tứ Linh Thần Công của Côn Sơn Nhị Lão đã thất truyền vào ba trăm năm trước. Chẳng lẽ các người đã có trong tay bộ pháp quyết đó. Gã văn nhân kia nghe vậy cười khổ một tiếng nói: -Không chúng tôi là gì có cái phúc để giữ cuốn pháp quyết, chỉ là chúng tôi biết nó hiện đang ở đâu thôi. Cô gái họ Âu Dương kia lại nói: -Không lẽ, ý các ngươi là cuốn Tứ Linh Thần Công kia đang ở trong tay của Hoàng phủ. Nghe vậy đại hán mặt sẹo cất lên một tiếng thất thố -Cái gì cuốn sách đó đang ở trong Hoàng phủ Gã văn nhân kia nhếch mép lên cười, một nụ cười đầy tiếu ý. -Âu Dương cô nương quả thật là tài trí hơn người, đúng vậy, theo chúng tôi được biết thì cuốn sách đó đúng thật là đang ở trong tay Hoàng gia. Gã Đại hán kia khuân mặt đầy khẩn trương mang theo một chút tham vọng thì bỗng nhiên lời nói tiếp theo của cô nương kia như là một gáo nước lạnh dội lên đầu gã. -Hừ! đang ở trong Hoàng gia,Yến Quốc các ngươi nghĩ chỉ bằng vào vài lời nói ba hoa là có thể làm cho chúng ta tin được sao Gã văn nhân thấy vậy thì thản nhiên đáp lại: -Tin hay không tùy cô nương nhưng chúng ta có thể đảm bảo với cô nương rằng tin tức của chúng ta là vô cùng chính xác, còn về tin tức lấy được ở đâu thì xin lỗi chúng ta không thể nói được. Âu Dương cô nương kia hơi chần chừ một lúc rồi sau đó trả lời lại lão văn nhân: -Được rồi, lần này ta tạm tin lời các ngươi, nhưng các ngươi phải đảm bảo rằng tin tức phải tuyệt đối chính xác. Và cuốn bí kíp đó sẽ là của chúng ta thì chúng ta sẽ làm vụ này. Nghe thấy vậy lão văn nhân kia thản nhiên cười đáp lại lời cô nương họ Âu Dương kia -Xin cô nương cứ yên tâm chúng ta xin đảm bảo là tin tức là tuyệt đối chính xác, còn quyển sách kia thì tất nhiên là của quý tông rồi, đôi với chúng ta quyên sách ấy cũng chỉ là gân gà mà thôi. Được rồi nếu như đã thỏa thuận thành công rồi thì tại hạ xin phép được cáo từ trước, rất mong rằng lần sau gặp mặt, cuốn Tứ Linh Thần Công kia sẽ ở trong tay của quý tông. Cô nương kia nghe vậy liền nói -Vậy tiên sinh lại nhà, xin lôi ta không thể ra tiễn. Nói đoạn lão văn nhân cùng người gã đi theo kia bắt quyền hướng vị đại hán cùng cô nương, rồi sau đó hai người đó xoay người bỏ đi. Căn nhà tranh chỉ còn lại gã đại hán cùng Âu Dương cô nương kia, gã đại hán quay mặt về phía cô nương hỏi -Theo Âu Dương cô nương thì liệu lời của hai tên này có tin được không Nghe vậy cô nương kia lắc đầu cười dài một tiếng nói -Cháu cũng không biết được có lẽ canh bạc này chúng ta phải đi liều một bước này thôi, nếu chúng ta có được Tứ Linh Thần Công thì có lẽ chẳng cần sự giúp đỡ của Yến Quốc, Thiên Ưng Tông chúng ta cũng có thể nắm được Hặc Nguyệt Giáo trong lòng bàn tay Hazzz! Phùng tứ thúc đi triệu tập mọi người ngày sáu ngày sau ta và thúc sẽ cùng xuất chiến trận này. Nghe vậy gã họ phùng kia cũng chỉ biết thở dài một tiếng, chắp quyền chào vị cô nương kia rồi sau đó lặng lẽ đi ra triệu tập thuộc hạ. Giờ đây căn nhà nhỏ ấy chỉ còn lại mình cô nương họ Âu Dương kia, không gian thật là tịch mịch, khung cảnh thật là đìu hiu, cảnh tịch mịch gợi lên trong lòng vị Âu Dương cô nương một sự lạnh lẽo và cô đơn, hiện ra trong đầu cô một bóng hình của người thiếu phụ đang dần dần trở nên mờ nhạt, có lẽ trên đời sẽ chẳng còn có ai có thể hiểu được nỗi lòng cô gái này nữa…Cô ấy thở dài một tiếng ngao ngán rồi ngước đầu lên nhìn về phía ánh tà dương đang dần dần hạ xuống nơi cuối chân trời…
chương 2 em mới viết được 1 nửa
Viên Nguyệt kiếm Chương 2: Thiên Ấn Niệm Hà
Thiên Ấn sơn cao khoảng trăm trượng, có hình dáng tựa như một chiếc ấn, dưới chân núi là dòng sông Khúc Thủy bốn mùa nước đều trong xanh, giữa thiên không bao la thoáng đãng, gió vờn mây bay, mây trôi hững hờ, Thiên Ấn sơn hiện ra như là một chiếc đại ấn cao đến tận trời xanh, được trời cao hạ xuống niêm cạnh dòng sông xanh ngát bống mùa, thật là đẹp như là một bước tranh thủy mạc được tiên nhân vẽ nên vậy, vì vậy người xưa còn đặt nơi này với cái tên là Thiên Ấn Niệm Hà.
Nhưng để cái tên Thiên Ấn Niệm Hà nổi tiếng trên khắp thiên hạ không phải là vì cảnh đẹp nơi đây, mà là vì trên núi tọa lạc một đại môn phái đương thời là Thiên Ấn Môn.
Thiên Ấn Môn là một môn phái thuộc chính đạo tề danh trong bát đại môn phái của chính tà lưỡng đạo. Thiên Ấn Môn nổi tiếng với thân pháp nhanh nhẹn, kinh công tuyệt diễm, nội công thâm sâu, là một môn phái chú trọng đến việc vận hành chân khí nội gia, tu hành nội công, không chỉ vậy đệ tử Thiên ẤN Môn mỗi người đều có phong độ nhàn nhã, khí chất ung dung thoát tục, ngao du thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa, trừ tà diệt ác nổi tiếng trong chính đạo ngày nay… Trong không gian thoáng đãng của núi Thiên Ấn, những tia nắng ban mai chiếu xuống những tán cây vẫn còn đọng sương sớm long lanh, gió thổi nhè nhẹ mơn man làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông, những tiếng chim hót líu lo trên cành như là đang chào bình minh rạng rỡ sau cái màn đem tĩnh mịch, chào một ngày mới với nhiều sức sống.
Trong cái không gian thơ mộng ấy, một cậu thanh niên khá tuấn tú khuân mặt góc cạnh, mày kiếm mũi cao, cặp mắt mắt sáng, vận một bộ trường bào màu lam, độ mười năm mười sáu tuổi, đang tọa thiền dưới gốc một cây cổ thụ, cây cổ thụ đó cao chừng bốn trượng rộng độ gần hai người ôm. Trong không gian tĩnh lặng cậu thanh niên đó bỗng nhiên đứng dậy tay trái nắm quyền, tay phải duỗi thẳng kéo về phía sau. Ngay sau đó cậu ta xỉa một xỉa nhanh như chớp vào thân cây cổ thụ, chỉ nghe thấy “Bụp” một tiếng, tiếng theo sau là những tiếng “Rắc…rắc”, Thân cây nứt toác thành một đường lớn, đu đưa như sắp bật gốc. Thấy vậy, hắn ta nhếch mép khẽ nở cười một thỏa mãn rồi sau đó cậu ta thu công trở về thế đứng tấn, bỗng có một tiếng vỗ tay từ đằng sau truyền lại.
-“Chúc mừng Hoàng sư đệ đã luyện thành của Mộc Giáp Quyền, sư đệ thiên tư quả thật hơn người, mới vỏn vẹn chưa đầy ba nẵm đã đạt đến trình độ đại thành của Mộc Giáp Quyền quả thật là xưa nay hiếm có, hiếm có a”. Nghe thấy vậy, hắn ta vừa quay lại vừa nói -“Tăng sư huynh quá khen, đệ học thức nông cạn còn phải học tập tăng sư huynh cùng các sư huynh đệ đồng môn nhiều”. Người vừa cất tiếng kia là một người thanh niên mặt mày tuấn tú, trán cao mày rậm, cả người vận đồ màu trắng, kiếm dắt ngang hông, cầm trên tay một chiếc quạt màu trắng bên trên họa một bức sơn hà đồ vừa đi vừa phe phẩy, tay kia cầm một hồ lô rượu đang Chưa nói xong, họ Hoàng đã lao nhanh như chớp đến bên cạnh gã thanh niên họ Tăng kia, tay phải y vung ra tính định cướp vò rượu mà gã thanh niên họ tăng kia đang định đưa nên miệng, nhưng gã thanh niên kia cũng nhanh không kém, gã ưỡng người ra đằng sau tay phải đưa theo đổ rượu từ trong bình xuống miệng. Cú vung đầu tiên không thành công y lại tiếp tục xoay cổ lại, hữu thủ vung ra toan cướp lại lần nữa, nhưng đúng lúc này người thiên niên họ Tăng kia liền vung tay ném vò rượu lên trời, chân phải làm trụ chân trái vung ra sau đón lấy vò rượu, thấy vậy gã thanh niên họ Hoàng kia liên thuận thế xoay người lại, tay trái vung trảo về phía vò rượu trên chân thanh niên họ tăng kia, thấy vậy họ tăng đá chân phải lên vò rượu lại bị đá bay lên khung trung, thuận thế hắn lộn môt vòng trên không trung, chân phải tiếp đất, tay trái dơ lên định đón lấy vò rượu nhưng bất ngờ dưới chân hắn mặt đất bỗng lún xuống, thì ra đấy là một cái hố sâu chừng mấy xích được che lại bằng một lớp lá cây ở bên trên, giờ hắn dẵm xuống cái hố đấy thì tất nhiên là sẽ giẫm hụt chân mà ngã rồi, vừa đúng lúc người họ Hoàng kia lao đến vung tay bắt lấy vò rượu, ngay lập tức gã họ Hoàng đạp chân lên đất, nghiêng người bay về phía sau mấy trượng, động tác kinh công vô cùng đẹp mắt, tưởng chậm nhưng thật ra là rất nhanh , chân phải vung ra chân trái co lại, hai tay dang ra hai bên, tay phải cầm vò rượu tay trái hướng ra phía sau, y bắm lấy một thân cây ở ngay bên cạnh, xoay vài vòng quanh thân cây vừa xoay người y vừa có thế bay lên ngọn cậy, đây là chiêu Bích Hổ Du Tường, mộ tuyệt chiêu kinh công nổi tiếng trên giang hồ của Thiên Ấn môn , chẳng mấy chốc y đã bắm vào được một cành cây chìa ra, y giật mạnh một cái cả người y lộn một vòng trên không trung, hai chân chạm vào cành cây, y dốc vò rượu lên uống một ngụm lớn, sắc mặt y tươi tỉnh hẳn lên, y hô to một tiếng
-Hảo tửu! tăng huynh rượu của huynh quả thật là vô cùng ngon đấy. Nghe vậy họ Tăng kia hừ một tiếng ngẩn đầu lên chỉ tay về phía cành cây cây kia nói: -Hoàng Nhan xú tiểu tử, ngươi dám đào cài hố này để ám hại sư huynh của ngươi à.
..........
mình đọc sơ qua thì có vài ý kiến như này . Bạn viết chuyển ý thì nên cách 1 dòng không nhìn rối cả mắt . Cái thứ hai chính là hạn chế sử dụng từ kiểu như " đại hán ", cái hán là chỉ bọn Trung Quốc, ý nói người đàn ông cao lớn thì gọi là đại hán . theo mình viết truyện Việt thì nên sửa thành gã đàn ông cao to.... Cái thứ 3 là nhiều lỗi chính tả quá Còn lời nói nếu đã để trong dấu " " thì không cần - ở đầu câu nữa, trước lời nói của người nào thì phải để dấu : .
VD như : Gã văn nhân kia nghe vậy cười khổ một tiếng nói : " Không chúng tôi là gì có cái phúc để giữ cuốn pháp quyết, chỉ là chúng tôi biết nó hiện đang ở đâu thôi " - vừa nói hắn vừa nhún vai .
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg