Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 6: Có còn thiên lý nữa không.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Ánh mắt lục bào lão đầu rất phức tạp.
Tình hình ban nãy cho thấy, tiểu tử này tuyệt đối không phải mèo mù vớ cá rán. Lục bào lão đầu hiểu rõ tu sĩ không có kinh nghiệm luyện phù không có một hai tháng luyện tập, tuyệt đối không thể luyện chế thành công nhất giai Hỏa cầu phù.
Ngụy Tác chỉ mất bảy ngày là thành công, chứng tỏ về phương diện này, tiểu tử có thiên phú rất cao. Lục bào lão đầu có mấy vạn năm kinh nghiệm hiểu hơn ai hết thiên phú tđó vào thời điểm này có ý nghĩa gì.
"Phụ mẫu ngươi là luyện phù sư? Luyện khí sư?" Lục bào lão đầu buột miệng hỏi.
"Không biết, ch mẹ ta từ năm ta mười ba tuổi, theo người ta đi săn yêu thú rồi không quay lại. Chỉ để lại cho ta bản Tử Huyền chân quyết này." Ngụy Tác lấy làm lạ nhìn lục bào lão đầu, "Ngươi hỏi làm gì?"
"Ngươi cứ thử tấm pháp phù này xem có như ta nói không, là nhất giai Hỏa cầu phù." Lục bào lão đầu nhìn gã, "những việc khác quay lại rồi nói tiếp."
...
Ngụy Tác ném tấm pháp phù mới ra lò vào ngực, đi ra Linh Nhạc thành tây.
Linh Nhạc thành hiện tại do Thiên Nhất môn quản hạt, bất kỳ tán tu nào chỉ cần giao nạp số lượng nhất định linh thạch, là có thể cư trú trong thành, một vài phàm nhân phổ thông có thể làm việc cho một số môn phái mà đổi lấy quyền cư trú.
Căn nhà đá tuềnh toàng như của Ngụy Tác, không có gì bài trí thì tiền thuê mỗi tháng là hai viên hạ phẩm linh thạch, hai tháng không trả được tiền thuê thù chỉ còn cách ra khỏi thành mà ở.
Tuy nói là thuê phòng nhưng thực tế là trả bảo hộ phí, bất quá tán tu trong Linh Nhạc thành đều không than oán gì.
Mỗi ngày Thiên Nhất môn đều cử không ít hảo thủ tuần thành, bảo đảm cho Linh Nhạc thành an toàn, gần năm nay số lượng yêu thú ở ngoài nhiều hơn nhiều, ví như năm năm trước thì Hoàng Sa hạp cốc cách Linh Nhạc thành mấy ngọn núi tuyệt đối không thể xuất hiện nhị giai yêu thú như Thạch vĩ bích tích.
Không ở trong thành, trừ bị yêu thú uy hiếp còn có thể bị tán tu khác sát nhân cướp của. Nên tán tu cấp thấp chỉ cần trả được tiền thuê là đều trả trước linh thạch để cư trú trong thành.
Điểm duy nhất bất tiện là trong thành không cho phi hành, không cho tự tiện đấu pháp.
Hiện tại Ngụy Tác căn bản không biết bất kỳ pháp quyết phi độn nào, hơn nữa tu vi của gã dù học được thì chân nguyên cũng không đủ bay trong thời gian nửa nén hương, còn thử nghiệm phù lục tất nhiên không tính là tự tiện đấu pháp, bất quá để tránh bị Thiên Nhất môn hỏi xét, gã xuất thành.
Xuất thành không đầy nửa dặm, Ngụy Tác thấy một con mèo hoang lông đen ở cạnh một gian nhà hoang, đang ngoẹo đầu kêu gào gọi mèo cái khản giọng.
Thấy gã dừng lại, con mèo nhe răng như muốn bảo gã cút ngay, đừng cản trở nó gọi mèo cái.
"Hắc hắc!"
Ngụy Tác đảo mắt giơ tay, ầm một tiếng, một dải lửa giáng vào một gốc cây, trực tiếp chấn tan nửa thân cây, hỏa quang rừng rực.
"Meo!"
Con mèo hoang suýt nữa ngã nhào vì sợ, lông toàn thân dựng ngược, nhảy nhanh như ngự phong, từ trên cành cây nhảy xuống bức tường cách thật xa, run lên cầm cập.
"Hừ… hả!"
Đừng nói con mèo hoang mà cả Ngụy Tác cũng giật mình. Đạo hỏa phù kích phát, nhiệt lực phát ra khiến da gã cùng rát bỏng, uy lực đạo nhất giai Hỏa cầu phù này tựa hồ lợi hại hơn của ngân sam tiểu mỹ nữ mông cong.
"Mẹ nó chứ! Hoành tráng quá!”
Trên con đường ngoài xa dẫn về Linh Nhạc thành, hai người nhìn thấy cảnh đó đều sững người, "dọa một con mèo hoang cũng dùng đến nhất giai Hỏa cầu phù, có còn thiên lý nữa không!"
"Phát đạt rồi!"
"Lần này thật sự phát đạt rồi!"
Ngụy Tác gần như bay về căn nhà ở Linh Nhạc thành tây.
"Thủy Linh Nhi, chưa biết chừng có lúc nàng sẽ thành vợ ta."
Thấy dáng vẻ Ngụy Tác vào nhà, lục bào lão đầu biết ngay đạo Hỏa cầu phù của gã khẳng định không có vấn đề gì. Nhưng động tác tiếp đó của gã khiến lão sởn gai ốc, không thể nói lên lời.
Như thể vớ được một mớ linh thạch, Ngụy Tác sờ mó một lúc trên ngực mất bức mỹ nữ đồ. Sau rốt lão cũng biết vì sao ở vị trí đó trên cả mấy bức đều có màu sắc khác.
"Đúng rồi, lục mao lão đầu." Ngụy Tác như nhớ ra, nhì lão đầu hỏi, "ngươi bảo là ta thử Hỏa cầu phù xong thì có chuyện nói với ta, là chuyện gì?"
"Ta muốn nói là hiện giờ chưa đến lúc hưng phấn." Lục bào lão đầu nghiêm túc liếc gã, "dù là luyện phù, luyện đơn hay luyện khí, trọng yếu là tỷ lệ thành công. Luyện phù sư có tỷ lệ thấp hơn hai thành coi như phế vật, luyện phù không bủ nổi tài liệu tiêu hao."
Ngụy Tác ngẩn người, "Lão đầu, tức là ta phải xem tỷ lệ thành công của mình là bao nhiêu hả?"
"Ngươi bảo có phải không?" Lục bào lão đầu lạnh lùng nhìn lại.
Ngụy Tác lại tỏ ra ngưng trọng đứng trước bàn, việc liên quan đến đại kế phát tài, buộc phải cẩn thận.
Tấm đầu tiên, một đạo phù văn hơi lệch, phù lục cháy lên rừng rực, may mà Ngụy Tác đã có kinh nghiệm, không bị hỏa quang cháy vào.
Tấm thứ hai, vẽ xong rồi nhưng không biết sai ở đâu mà không phát ra nhiệt lực.
Tấm thứ ba, sau cùng cũng thành công.
...
Toàn thân Ngụy Tác ướt đẫm mồ hôi.
Luyện chế thành công tấm nhất giai Hỏa cầu phù thứ sau, gã nằm bò xuống bàn. Mệt mỏi không động đẩy nổi đầu ngón tay.
Số máu Hỏa hạt còn lại đủ luyện chế mười bốn tấm nhất giai hỏa, Ngụy Tác luyện hỏng tám, thành công sáu, tổng cộng mất hơn canh giờ, tỷ lệ thành công không đầy một phần hai.
Luyện phù cần tập trung tinh thần cao độ, không chỉ thể lực tiêu hao cực nhanh mà cả tinh thần cũng thế.
Chỉ thành công chưa được một nửa, lại mệt mỏi thế này, Ngụy Tác hơi chán nản.
Nhưng trong lòng lục bào lão đầu đang thầm tính toán.
Ngụy Tác căn bản không biết dù là luyện phù sư chuyên nghiệp, luyện chế nhất giai pháp phù đã thành thạo, tỷ lệ thành công suất cũng chỉ sáu phần mười, luyện chế nhất giai pháp phù không quen thì thậm chí không thành công nổi bốn phần.
Ngụy Tác hiện tại thành công gần một nửa! Đó còn là lần đầu tiên gã thành công luyện phù, sau này tỷ lệ của gã sẽ là bao nhiêu?
"Tiểu tử, chết chưa, chưa chết thì chúng ta nói chuyện, ngươi cho biết một số chuyện, ta sẽ cho ngươi biết lại vài chuyện khác." Lục bào lão đầu ngẫm nghĩ một chốc, đột nhiên lên tiếng.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 7: Cũng thế thôi mà.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Nói chuyện gì?" Ngụy Tác hữu khí vô lực cất tiếng, nếu không vì thấy lục bào lão đầu quả nhiên chút bản lĩnh, lúc này gã thậm chí lười mở miệng.
Lục bào lão đầu liếc gã, "ngươi cứ câu nào cũng linh thạch, linh thạch, thật ra là cái gì?"
"Linh thạch là một loại tinh thạch chứa linh khí. Tu sĩ có thể hút lấy linh khí trong đó mà tu luyện, cũng như luyện hóa yêu đơn, nhưng linh khí trong đó tương đối thuần tịnh, không cần luyện thành đơn dược mới có thể sử dụng được như yêu đơn. Hiện tại là tiền tệ của tu đạo giới, theo phẩm giai phân thành tam phẩm, linh khí nhiều nhất là thượng phẩm, linh khí kém nhất là hạ phẩm. Cái gì, thời của ngươi chưa có linh thạch? Không phải chứ?" Ngụy Tác hồ nghi.
"Lại có phát hiện như linh thạch? Bất quá cũng không hẳn,nhiều thứ của thứ mấy vạn năm trước bây giờ không, hiện tại có, vài vạn năm trước không có cũng không có gì lạ. Không cần nói đâu xa, công pháp hiện tại so với lúc chủ nhân đời cuối cùng của ta không còn khẳng định khác nhau." Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác với vẻ nhìn kẻ quê mùa, "không tin thì ngươi nói xem, công pháp hiện tại đại khái thế nào, phân làm bao nhiêu tầng?"
"Công pháp nhiều thế, theo phẩm chất phân thành bốn cấp thiên, địa, huyền, hoàng tứ cùng thập nhị giai, cảnh giới phân thành Thần hải cảnh, Chu thiên cảnh, Phân niệm cảnh, Kim đơn cảnh, Thần huyền cảnh, Chân tiên cảnh, một vạn năm trước thì thế nào."
"... cũng thế mà thôi."
"Hừ, thế mà ngươi nói là khẳng định khác nhau!"
"Lui về xa hơn nữa thì khác. Công pháp mấy vạn năm trước đều là đơn tu một môn nguyên khí pháp quyết, hỏa hệ thuật pháp đi kèm với hỏa nguyên công pháp, đã luyện hỏa nguyên công pháp thì không thể vận dụng thuật pháp khác nữa. Không như công pháp hiện tại, chỉ cần có đủ chân nguyên pháp lực thì sử dụng được đại đa số thuật pháp."
"Không phải chứ? Lục mao lão quỷ ngươi có nói lung tung không."
"Ta nói lung tung? Ngươi đúng là kém hiểu biết, công pháp hiện tại của tu đạo giới, phần lớn bắt nguồn từ công pháp của một vị đại năng khi xưa. Công pháp của vị ấy có thể sử dụng thuật của bất kỳ loại nguyên khí nào, bảy đại lục hiện tại ở ngoài Thiên khung bích, lẽ nào không phải do vị đó dùng thuật pháp tạo ra."
"Chuyện đó hình như ta có nghe qua." Ngụy Tác lấy lại được chút tinh thần, Linh Nhạc thành gã đang ở là một tiểu thành xa xôi nhỏ xíu của Thiên Huyền đại lục, gần Thiên Huyền đại lục nhất nghe nói là Vân Linh đại lục, giữa hai đại lục cách nhau man hoang hoang nguyên mênh mông, chỉ có trong mấy cá đại thành có lập truyền tống pháp trận nối với. Ngụy Tác tuy chưa từng tới mấy đại thành đó nhưng Linh Nhạc thành vốn ở rìa Thiên Huyền đại lục nên không cần trả tiền cũng có thể quan sát Thiên khung bích, Ngụy Tác đã đặc biệt đi chiêm ngưỡng một lần.
Đó là một màn sáng trắng xóa như bức tường bao lấy toàn đại lục, mắt thường không nhìn rõ cao bao nhiêu, như thể thông lên tận trời, nghe nói từng có tu sĩ Kim đơn cảnh bay lên mà không thấy tận đầu, chứng tỏ độ cao vượt xa mức đạt tới của Kim đơn cảnh. Đặc biệt nhất là đối với tu đạo giả, bạch sắc quang mạc vô hại, xuyên qua cũng như qua màn nước, nhưng yêu thú ở ngoài muốn tiến nhập đại lục, chạm phải Thiên khung bích sẽ bị văng đi, uy lực va vào bao nhiêu sẽ bị phản lại bất nhiêu.
Trong Man hoang hoang nguyên ở ngoài, số lượng yêu thú cực kỳ kinh nhân, không có Thiên khung bích ngăn cản e rằng tu sĩ đại lục vị tất là đối thủ. Bất quá mấy vạn năm nay, nghe nói có mấy chỗ ở Thiên khung bích xuất hiện vài vết nứt, tuy yêu thú lợi hại chui qua đó đều bị các đại thế lực diệt trừ, nhiều chỗ nứt bị phát hiện là sẽ có đại thế lực trấn thủ, nhưng vô số yêu thú tứ giai trở xuống, pháp lực dao động không mạnh đã sinh sôi trong đại lục. Hiện tại bên ngoài các thành thị của Thiên Huyền đại lục, số lượng yêu thú ở nhiều nơi cũng không ít.
Theo truyền thuyết, Thiên khung bích bao trùm bảy đại lục trong thiên hạ do một vị viễn cổ đại năng dùng pháp lực kinh thiên tạo ra, cụ thể thế nào thì Ngụy Tác không biết.
"Nể tình ngươi không biết gì, ta cho ngươi biết thêm. Tu đạo giới ban đầu linh mạch vô số, tu sĩ tu luyện phần lớn dựa vào trực tiếp hút lấy linh khí trong linh mạch, thiên địa căn bản không có lắm yêu thú như thế." Lục bào lão đầu giải thích: "Sau này đại năng đó cùng một đối đầu lợi hại đấu pháp khiến núi lở đất nứt, thiên địa phân thành bảy châu, còn làm rơi vô số vì sao, mở ra nhiều khe nứt không gian, linh mạch cơ hồ toàn bộ diệt tuyệt. Vị đại năng đó không muốn toàn thiên địa lọt vào tay yêu thú nên dùng pháp lực kinh thiên bao trùm bảy đại lục bằng chín Thiên khung bích. Tiếp đó thuật pháp và tu luyện chi pháp mới từ từ sản sinh, biến thành dựa chủ yếu vào linh dược và yêu đơn để tu luyện."
"Đúng rồi, ngươi tu luyện công pháp cấp nào, tu vi ra sao?" Lục bào lão đầu nói đoạn, đột nhiên nhớ ra, hỏi Ngụy Tác.
Ngụy Tác hơi đỏ mặt, "Tử Huyền chân quyết ta tu luyện là huyền cấp đê giai công pháp, hiện tại mới có tu vi Thần hải cảnh đệ nhị trọng."
Lục bào lão đầu ra vẻ không có gì lạ, cân nhắc một chút, "ngươi cho ta biết các loại linh thảo cùng yêu thú thường thấy, số lượng nhiều nhiều một chút, kể cả các loại mà các ngươi cho rằng vô dụng."
"Yêu thú thường thấy có Hồng lân độc xà, Ngũ sắc ngô công, Hắc hỏa nham quy, Xích nguyên giáp trùng... Linh thảo có Tiểu vụ thảo, Thiết tuyến thảo, Lưu ly quả... " Ngụy Tác tốn hơn nửa canh giờ vừa nghĩ vừa nói mới kể đại khái được những thứ gã biết. Cũng may từ lúc Ngụy Tác tu đạo luôn mạt rệp nên thứ gì hơi có giá trị là nhớ hết, lúc ra ngoài tìm kiếm cũng nhớ nên biết rất nhiều đổi lại là tiểu mỹ nữ mông cong phá gia đó thì mười mấy loại cũng kể không nổi.
"Nữ tử này là ai?" Lục bào lão đầu nghe xong, chỉ vào bức tranh mỹ nữ trên tường hỏi.
"Hừm, lục mao lão đầu, ngươi có gì nữa đâu, hỏi chuyện đó làm gì?" Đang đợi lục bào lão đầu nói ra những thứ có giá trị, Ngụy Tác tức thì thất vọng, kêu to.
"Ngươi trả lời câu sau cùng của ta đã, tất nhiên sẽ có lợi cho ngươi." Lục bào lão đầu nói với Ngụy Tác
"Đó là nữ đệ tử của môn chủ Huyền Phong môn Diệp Huyền Thành, tu vi lợi hại, lại xinh đẹp, vô số người muốn lấy nàng ta làm vợ, nhiều người thấy ảnh nàng ta xong là vì nàng ta mà gia nhập Huyền Phong môn, rõ chưa?" Ngụy Tác nói xong, nhìn lục bào lão đầu, "được rồi nói đi, ta có lợi gì?"
"Chúng ta giao dịch nhé? Ngươi giúp ta ngưng hình, ta giúp ngươi tu luyện." Lục bào lão đầu nheo mắt nhìn Ngụy Tác, "nhiều thì không dám, giúp ngươi tu luyện đến Kim đơn cảnh, thậm chí có hi vọng lấy được Thủy Linh Nhi này."
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 8: Băng tuyết mỹ nữ.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Kim Đan cảnh?" Ngụy Tác nuốt nước bọt đánh ực, "Lục mao lão đầu, ngưng hình là gì?"
Chân nguyên của tu sĩ để khu động các loại thuật pháp cùng pháp bảo, là căn bản của tu sĩ, tu luyện chân nguyên công pháp, chiếu theo mức độ mà phân thành thiên, địa, huyền, hoàng tứ giai, theo tu vi phân thành Thần hải cảnh, Chu thiên cảnh, Phân niệm cảnh, Kim đơn cảnh, Thần huyền cảnh cùng Chân tiên cảnh, mỗi cảnh giới lại phân thành ngũ trọng, hiện tại Ngụy Tác không chỉ tu luyện Tử Huyền chân quyết không thể coi là công pháp lợi hại, tu vi cũng mới là Thần hải cảnh đệ nhị trọng, với tốc độ tu luyện này cả đời gã cũng không có nhiều hi vọng đạt tới Kim đơn cảnh. Nếu lục bào lão đầu thật sự giúp Ngụy Tác tu đến Kim đơn cảnh, thì chỉ cần điều kiện lão đề xuất khả thi, gã chắc chắn sẽ liều mạng.
"Khí linh như ta, thai thể của pháp bảo là nhục thân, vốn Dưỡng quỷ quán không bị hỏng, ta sống thêm mấy vạn năm cũng không thành vấn đề. Chỉ là hiện tại thai thể pháp bảo này phá tổn nhiều, linh khí của vài pháp trận đang tiêu tan, không có gì bất ngờ thì mấy trăm năm nữa, pháp bảo này sẽ tan hết linh khí, lúc đó nguyên khí của ta không được tưới nhuần, cũng sẽ hoàn toàn tiêu tan theo. Ngưng hình là lợi dụng một số vật liệu đặc biệt, giúp ta chế thành thân thể mới."
"Chế thành thân thể mới?"
"Đúng thế, ta muốn uống máu Hỏa hạt và Hỏa địa long không hiểu có phải lúc chủ nhân đời đầu luyện chế xuất ta có dùng tài liệu gì đó, mà máu của hai loại này có chút tác dụng tưới nhuần cho nguyên khí của ta. Nếu ta được uống đủ máu Hỏa hạt, thần thức ly khai khỏi cái lọ vỡ này xa hớn, xa nhất cũng không thể qua mười dặm." Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác: "Hi vọng lớn nhất của ta là được tự do ra ngoài xem sao, nhưng không có thân thể, ta không thể rời khỏi cái lọ, cứ như ngồi tù."
"Hình như cũng thảm." Ngụy Tác biết khí linh như lục bào lão đầu, bản thân do người luyện chế pháp bảo tạo ra giúp người đó điều khiển pháp bảo, chính là nô bộc của tu sĩ. Làm nô bộc mấy vạn năm liền, có lúc chủ nhân chết rồi, vẫn không thể rời cái lọ, nhốt một lần là vạn năm, tao ngộ đích xác thê thảm. Gật gù đồng tình, gã hỏi tiếp: "Ngươi có biết phương pháp để ta giúp ngươi ngưng hình? Dùng tài liệu gì? Không cần một tay một chân ta chứ??"
"Ngươi nhìn đi." Lục bào lão đầu hiện tại đã nhận ra Ngụy Tác phi thường tinh minh, không chịu thiệt bao giờ, hai tay lão liên tục khua lên, một chữ ánh sáng giống như phù văn lão vẽ cho Ngụy Tác chế tạo nhất giai Hỏa cầu phù xuất hiện.
"Ngũ sắc thạch, Nguyệt tiên thảo, Kim ô quả... Kim đơn cảnh tam trọng? Hay nhỉ, lục mao lão đầu, ngươi lại bảo là giúp ra tu đến Kim đơn cảnh, hóa ra gom đủ ngần ấy nguyên liệu còn cần ít nhất tu vi chân nguyên Kim đơn cảnh tam trọng mới có thể thi triển thuật pháp ngưng hình giúp ngươi." Ngụy Tác xem kỹ thì nhảy dựng kêu lên.
"Ngươi nhận hay không?" Lục bào lão đầu trợn tròng trắng lên.
"Nhận, kẻ ngốc mới không nhận." Ngụy Tác cười hắc hắc, "đằng nào trên đường tu luyện đồ thuận tiện giúp ngươi gom liệu, bất quá lục mao lão đầu, nếu nguyên liệu này mà giờ không còn thì đừng trách ta.”
"Việc đó không cần ngươi lo." Lục bào lão đầu gật đầu chắc nịch, "nếu Thiên Huyền đại lục không có, ta biết một nơi chắc chắc có."
"Vậy thì còn gì mà không thành giao." Ngụy Tác nhìn lục bào lão đầu, hiện tại càng nhìn càng thấy lão khả ái, "Đúng rồi, lục mao lão đầu, chúng ta vừa gặp đã quen nhau, trò chuyện rất hợp nãy giờ mà ta chưa biết tên ngươi, ta tên Ngụy Tác."
"Vừa gặp đã quen cái đầu ngươi!" Lục bào lão đầu thầm mắng, hầm hừ, "tên có gì quan trọng, ngươi thích gọi ta là gì cũng được."
"Được, sau này gọi ngươi là Lục Lục? Không thì gọi là Tiểu Lục Lục?"
"... , thế ngươi cứ gọi ta là lục mao lão đầu đi."
"Gọi là lục mao lão đầu có vẻ không tiện, chi bằng gọi lão đầu đi." Ngụy Tác nằm mềm nhũn trên giường, liên tục luyện phù khiến thể lực cùng tinh thần tiêu hao khủng khiếp, "Lão đầu, chúng ta thành giao, tiếp theo ta làm gì?"
"Làm gì?" Lục bào lão đầu liếc gã coi thường, "thấy ngươi luyện thành mấy đạo Hỏa cầu phù đã cao hứng thế rồi là biết ngươi mạt rệp. Ngươi nên nghĩ cách luyện thêm Hỏa cầu phù kiếm đủ linh thạch tu luyện mỗi ngày rồi tính."
Ngụy Tác đỏ mặt, "Lão đầu, ngươi có thứ gì hay ho mang ra dùng tạm xem nao?"
"Xin lỗi, tạm thời không có, trừ phi ngươi tu luyện đến Thần hải cảnh tứ trọng rồi tính." Lục bào lão đầu không hề khách khí ắc đầu, "Bất quá phương pháp dẫn dụ Hỏa hạt thì ta biết."
"Thật hả?" Mắt Ngụy Tác lại sáng rỡ.
...
"Vi Vi, thật ra ai trêu vào muội mà muội không vui thế kia." Cơ Nhã thấy Hàn Vi Vi cau có đi vào đơn phòng thì mỉm cười vẫy tay, Hàn Vi Vi mím môi, trực tiếp gồi lên đùi nàng, ôm luôn cổ, Ngụy Tác mà thấy cảnh này chắc rớt tròng mắt xuống đất.
Cơ Nhã mặc tử sắc cung trang, đầu tóc chỉ dùng một cây ngọc trâm tùy tiện búi lại, là lão bản Trân Bảo các trong Linh Nhạc thành. Trân Bảo các không phải điếm gia lớn nhất trong thành nhưng tuyệt đối thuộc nhóm kiếm tiền nhiều nhất. Vì Cơ Nhã là một trong vài luyện đơn sư hiếm hoi của Linh Nhạc thành, đại khái một phần ba đơn dược trong thành xuất sản là từ Trân Bảo các, quan trọng nhất nàng còn là băng tuyết mỹ nữ nổi danh.
Mỗi ngày đều có đủ loại người tìm cơ hội giao dịch với Trân Bảo các, kỳ thực vì muốn nhìn dung nhan thấy một lần khó quên đó, thân thể Cơ Nhã nhất là hai ngọn núi tuyết tuyệt đối khiến đại đa số nữ nhân ghen tị phát cuồng, nhưng bình thường dù với bất kỳ nam nhân nào, dù là thanh niên tài tuấn của môn phái như Thiên Nhất môn thì nàng cùng lạnh băng băng, càng là băng tuyết mỹ nữ, càng khiến vô số tu sĩ say mê.
Giờ đây băng tuyết mỹ nữ nổi danh đang trực tiếp bị người ta ngồi lên đùi ôm cổ, lại là ngân sam tiểu mỹ nữ mông cong mà Ngụy Tác gặp tại Hoàng Sa hạp cốc.
"Sư thư, tức chết mất." Hàn Vi Vi ngồi trên đôi chân ngọc của Cơ Nhã vốn khiến vô số tu sĩ phát cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói, "hai hôm trước tại Hoàng Sa hạp cốc, chật vật lắm muội mới hạ được hai con Thạch vĩ bích tích, nhưng lại găp một tên vô sỉ, hắn cướp mất cả hai con rồi chạy mất, muội tìm mấy ngày quanh Hoàng Sa hạp cốc mà không thấy hắn."
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 9: Lão điếm chủ cáo già.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Muội đến Hoàng Sa hạp cốc?" Cơ Nhã giật mình, "mấy hôm nay muội không ở đơn phòng luyện Ngọc thanh đơn?"
"Sư thư, muội nói rồi, muội không thích bình bình lọ lọ đó, nhìn lửa mấy canh giờ liền thật quá vô liêu, hơn nữa sư thư cũng nói là chỉ cần muội luyện đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng, là được đi săn yêu thú." Hàn Vi Vi hơi đỏ mặt, đơn phòng của Cơ Nhã đính một viên bạch sắc dạ minh châu, phát ra bạch quang nhu hòa, dưới ánh sáng này, gương mặt Hàn Vi Vi càng quyến rũ khôn tả. Có những mỹ nữ tách riêng ngũ quan thì không đẹp, gom lại mới tạo cho người ta cảm giác đẹp đẽ, dù nhìn riêng lẻ thì mắt, mũi, miệng Hàn Vi Vi đều đẹp, tổ hợp lại càng tô thêm nét yêu kiều. Khó trách lúc Ngụy Tác thấy cô ở tại Hoàng Sa hạp cốc đã cảm thán vẻ đẹp và trí tuệ của cô trái ngược nhau.
Nghe Hàn Vi Vi nói xong, Cơ Nhã cười nhăn nhó, tuy nàng là lão bản Trân Bảo các, nhưng kỳ thực nơi này là do sư phụ Hàn Phong Tử truyền lại, Hàn Vi Vi là ái nữ duy nhất của ông, từ khi sư phụ luyện đơn gặp biến cố qua đời, nàng đã làm mọi thứ cho Hàn Vi Vi, nhưng đành bất lực vì Hàn Vi Vi đích xác không được di truyền chút thiên phú nào về luyện đơn. Nàng khẽ vuốt mái tóc óng ả của sư muội, "không phải chỉ hai con Thạch vĩ bích tích sao, muội không cho tỷ biết, lén ra ngoài mà gặp chuyện gì thì phải làm sao?"
"Không gặp chuyện gì được. Sư thư, muội nghe lời lắm, chưa đạt Chu thiên cảnh ngũ trọng trở lên, muội không ra ngoài Thiên khung, tối đa muội chỉ đi quanh Linh Nhạc thành." Hàn Vi Vi thè lưỡi.
"Được thôi, từ mai tỷ cho muội ra ngoài săn yêu thú rèn luyện." Cơ Nhã nhìn sư muội bằng mục quang ôn nhu, tựa hồ trong lòng đã quyết định nên gật đầu, "nhưng trước khi đi phải cho tỷ biết."
"A, muội biết là sư thư tốt với muội nhất." Hàn Vi Vi hưng phấn thơm lên làn da như mỡ đông của Cơ Nhã, "Hừ, muội nhất định phải giáo huấn, giáo huấn tên khốn đó."
Cơ Nhã mỉm cười, "Muội ngốc ạ, Thạch vĩ bích tích không đáng gì."
"Không phải đâu, đấy là lần đầi tiên muội hạ được nhị giai yêu thú, tên nhát chết đó tu vi thấp như thế, dù cướp cũng không cướp được Thạch vĩ bích tích của muội." Hàn Vi Vi hầm hừ, gương mặt trắng nõ lại đỏ lên, "hơn nữa hắn còn ra vẻ đau bụng trước mặt muội, ra vẻ định cởi quần thật sự."
"Có loại người thế hả?" Cơ Nhã hơi nhếch lên. "Đúng thế." Hàn Vi Vi dụng lực gật đầu, đứng lên, "Sư thư, muội không quấy quả nữa, muội về tu luyện đây, sang mai còn phải ra thị trường tự do ở ngoại thành, chưa biết chừng gặp được tên khốn đó."
"Đi đi." Cơ Nhã nhìn theo Hàn Vi Vi ra khỏi đơn phòng, đích xác sư muội không thích luyện đơn, nàng cũng không cưỡng cầu, chỉ cần sư muội thích là được. Bất quá khi Hàn Vi Vi rời khỏi thị tuyến, dáng vẻ Cơ Nhã khôi phục vẻ lạnh như băng sương thường ngày, "Độc Cô Vũ Vân", giọng nàng cất lên, một nam tử mặc hắc bào đứng ở cửa phòng.
"Tìm người của Thiết Sách bảo họ bảo vệ tiểu thư." Cơ Nhã lạnh lùng dặn.
"Được." Hắc bào nam tử gật đầu, không nói gì mà cung kính quay đi.
...
Gần Linh Nhạc thành có ba nơi cho tu sĩ giao dịch: tự do tập thị ngoài đông môn, thành bắc tập thị và thị trường giao dịch cao cấp ở thành nam.
Tự do tập thị là nơi cho tu sĩ tự do giao dịch nên không bị ai quản hạt, giao dịch ở đây không cần giao nạp phí dụng cho Thiên Nhất môn, đồ để giao dịch cũng cực kỳ phong phú, có khi tìm đươc đồ tốt, cũng có khi mua phải hàng giả. Thành bắc ập thị do mấy chục cửa tiệm tổ thành, quy mô mỗi nhà không lớn, chỉ có nguyên liệu tối cơ bản để luyện chế phù lục và đơn dược, phù lục cùng pháp khí cấp thấp giao dịch ở đây được đảm bảo, cơ hồ không có hàng giả. Còn mấy điếm gia thực lực hùng hậu nhất Linh Nhạc thành như Trân Bảo các đều tập trung tại thành nam. Các điếm gia này trừ các thương phẩm đặc sắc thì thỉnh thoảng lại được ủy thác tiến hành đấu giá những thứ khiến tu sĩ cấp thấp chỉ biết nuốt nước bọt.
Mới sáng sớm, Ngụy Tác đã đến thành bắc tập thị.
Dưỡng quỷ quán có lục bào lão đầu ở trong hiện tại tựu bị gã nhét xuống gầm giường, thứ nhất vì bản thân Dưỡng quỷ quán là âm khí pháp bảo tự dưỡng tiểu quỷ, lục bào lão đầu không thể hiển hình vào ban ngày, mang theo cũng vô vị, với gã mà nói, thứ khác bị mất cũng không sao nhưng nó bị cướp mất thì triệt để xong đời. Để an toàn, Ngụy Tác bôi thêm một lớp nhựa cây rất dày bên ngoài Dưỡng quỷ quán, dù bị đập mạnh cũng khó vỡ, hơn nữa gã bôi thêm tro đen khiến cái lọ trông không khác gì lọ sành thông thường, dù có tiểu tặc hạ lưu đến độ mò vào cả chỗ tán tu nghèo mạt như Ngụy Tác thì khẳng định cũng không chú ý đến cái lọ được tùy tiện nhét dưới gầm giường.
"Thanh thủy cư mua Thất tinh ngư cốt, giá ba viên hạ phẩm linh thạch... Pháp chúc điếm bán Thủy tiễn phù với số lượng lớn... "
Thành bắc tập thị treo đầy những khối bài thông báo bằng đá, bên trên dán đầy thông tin, phi thường hữu dụng với những tán tu cấp thấp như Ngụy Tác, bất quá hôm nay gã không nhìn đến mà đi thẳng đến một tiểu điếm có tên "Tiêu Dao phường".
Hiện tại tin gì cũng không có tốc độ kiếm linh thạch bằng tự gã đi bắt Hỏa hạt luyện chế Hỏa cầu phù. Ngụy Tác tuy có lúc thiếu kiên nhẫn nhưng mấy năm nay, người không có bối cảnh gì như gã mà vẫn trú tại Linh Nhạc thành, trừ đầu óc nhanh nhẹn ra, tối trọng yếu là gã sợ chết... Gã làm gì cũng cực kỳ cẩn thận, đi giết yêu thú đều chuẩn bị kỹ càng, lần này đi săn Hỏa hạt đương nhiên không ngoại lệ.
"Ngụy Tác, đến rồi hả." Vừa vào cửa, điếm chủ Tiêu Dao phường đã chú ý thấy, cười ha hả nghênh đón.
"Lão hồ ly", thấy điếm chủ ra đón, Ngụy Tác gọi thầm. Điếm chủ là một lão đầu ngoài năm mươi, họ Hồ, quanh năm mặc áo mào vàng sẫm, vẻ mặt lão hồ ly chiếm một nửa khuôn mặt xem ra có vẻ đối với ai cũng nhiệt tình hòa thiện cực độ nhưng khi làm sinh ý thì cả người quen cũng không mềm lòng. Ngụy Tác biết lão mấy năm nay, cả thuật pháp Thanh thủy nhận gã biết cũng mua ở đây nhưng chưa bao giờ kiếm được chút lợi lộc gì từ lão nên luôn gọi lão là lão hồ ly.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 10: Hạ phẩm linh thạch hoạt động.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Có Thanh hỏa đơn không?" Ngụy Tác không thích vòng vòng, trực tiếp hỏi luôn.
"Thanh hỏa đơn? Có chứ, bất quá tiểu huynh đệ cần đơn dược làm gì?" Lão hồ ly toàn thân mặc áo vàng sẫm, có vẻ hơi bất ngờ.
"Gần đây có người mua Hỏa hạt, tại hạ muốn đi săn chút về bán, đương nhiên cần một viên Thanh hỏa đơn phòng thân, vạn nhất bị Hỏa hạt chích cho một cái, trúng hỏa độc, thì không đùa được đâu." Ngụy Tác tùy tiện tìm một lý do.
"Còn có kẻ ngốc mua giá Hỏa hạt hả. Cũng phải, có Thanh hỏa đơn giải hỏa độc thì không có vấn đề gì." Lão hồ ly cười hắc hắc, đưa một ngón tay ra, "dù gì cũng là người quen, tiểu huynh đệ cũng biết giá rồi, một viên hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác liếc lão hồ ly, "một bình Hồi khí tán, thêm một tấm Phong độn phù, cộng lại là bao nhiêu?"
"Một bình Hồi khí tán và một tấm Phong độn phù, giá trị một viên hạ phẩm linh thạch. Thêm Thanh hỏa đơn là hai viên hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác gật đầu gọn ghẽ, "Bốn tấm nhất giai Hỏa cầu phù, thế nào?"
"Bốn tấm nhất giai Hỏa cầu phù?" Lão hồ ly hơi ngẩn người rồi gật đầu ngay, "Bốn tấm giá trị hai viên hạ phẩm linh thạch, đương nhiên được."
"Được." Ngụy Tác móc bốn tấm Hỏa cầu phù gã luyện chế ra đưa cho lão hồ ly.
"Chuyện này... " Lão hồ ly nhìn bốn tấm phù lục đỏ rực phát ra nhiệt lực, "Ngụy Tác, mấy tấm nhất giai Hỏa cầu phù này huynh đệ lấy ở đâu, phù văn đặc biệt lắm."
"Được rồi, biết là không thử ông sẽ không giao dịch." Ngụy Tác liếc lão hồ ly chụp một tấm Hỏa cầu phù.
"Xem kìa, bao năm rồi mà lão phu không tin tưởng huynh đệ hả, lão phu sợ tiểu huynh đệ bị người ta gạt nên mới hỏi rõ." Tuy nói vậy, nhưng lão hồ ly không dừng động tác, xoay người đi trước, trực tiếp dẫn Ngụy Tác đến cửa một gian thạch ốc ở hậu viện.
"Ném vỡ gian nhà nát của ông." Ngụy Tác đứng ở cửa, thầm mắng rồi tập tủng chú ý vào Hỏa cầu phù trên tay.
Một luồng tử khí nhàn nhạt từ tay gã dấy lên, phù lục phát ra hồng quang. "Xoạt!", Hỏa cầu phù cháy rực lên, một quả hỏa cầu lớn vụt trên tay gã, nhiệt lực phát ra khiến bàn tay nóng lên trong tích tắc nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên cảm giác kỳ quái.
Lần trước phát Hỏa cầu phù, vì lần đầu luyện chế thành công, thái quá hưng phấn nên gã thậm chí không cảm giác được mình phát ra thế nào. Bất quá lần này gã cảm giác được, ngọn lửa do Hỏa cầu phù hình thành tựa hồ được một lớp chân nguyên mỏng bao phủ, hỏa diễm không hề tỏa ra ngoài tí nào.
Tay phải gã khẽ phất vào căn nhà đá, vù một tiếng, hỏa cầu lao vút ra, lập tức biến thành lớn ngang đống lửa, từng tia hỏa diễm tỏa ra.
Ầm!
Cả gian nhà cơ hồ lấp đầy hỏa diễm, bức tường bị oanh tạc tan tác đá vụn, xuất hiện một cái lỗ đen ngòm..
"Con bà nó chứ!" Hỏa cầu hình thành sau khi Hỏa cầu phù kích phát, nếu không kịp thời ném đi thì chân nguyên của gã không bao được, sẽ nổ tung trên tay, nhưng thông qua bộ vị được chân nguyên xung kích tựa hồ có thể khống chế lộ tuyến phi hành trên không của hỏa cầu. Ngụy Tác còn chìm trong cảm giác đó thì một lưỡi lửa từ trong nhà cuốn ra, suýt nữa liếm vào thân thể gã.
"Phẩm chất nhất giai Hỏa cầu phù này khá lắm." Lão hồ ly cười cười nhìn lưỡi lửa, thu ba tấm Hỏa cầu phù vào tay áo, "Ngụy Tác, thành giao, còn một tấm Hỏa cầu phù, lão phu cho huynh đệ một bình Hồi khí tán, một viên Thanh hỏa đơn và một tấm Phong độn phù."
...
"Mau xem kìa, xem kìa, có kẻ xuất thành lại mang theo cả đống đôi Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô."
"Ha ha, nhìn đầu tóc kìa, như bị lửa đốt... "
...
"Các ngươi biết cái gì, cái gì mà giống bị lửa đốt, dù là thật sự bị đốt cũng có sao, đợi khi phát đạt xem các ngươi còn cười được nữa không."
Bên ngoài bắc môn Linh Nhạc thành, Ngụy Tác đeo một mớ cỏ lá vằn như vằn hổ cùng một túi nấm vàng mượt, vừa hầm hừ vừa chạy về phía ngọn núi.
Tuy phải tiêu hao một tấm Hỏa cầu phù tại chỗ lão hồ ly, bất quá Ngụy Tác cũng nghe được từ miệng lão cách phía bắc Linh Nhạc thành ba trăm dặm, cạnh mỏ tử đồng khoáng Đại Thanh sơn có không ít Hỏa hạt.
Hiện tại Ngụy Tác mang theo Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô là thứ lục bào lão đầu nói có thể hấp dẫn Hỏa hạt, tuy số lượng hai thứ này không nhiều như Ngân chúc thảo và Hỏa vĩ hoa nhưng vì vô dụng với tu sĩ nên hiện gã mang theo một bó mới khiến người khác cho là ngu xuẩn.
Thiên Nhất môn bố trí truyền tống pháp trận tại nhiều nơi ngoài Linh Nhạc thành, nhiều tu sĩ cấp thấp không có pháp bảo phi độn đều nhờ vào truyền tống pháp trận khứ đến nơi muốn đến, nhưng dù cự ky gần nhất thì sử dụng một lần cũng phải giao nạp ít nhất hai đến ba viên hạ phẩm linh thạch, mạt rệp như Ngụy Tác bình thường đều đi bộ.
Lâu dần, dù không sử dụng độn thuật nào, Ngụy Tác vẫn chạy nhanh như bay, gàn trưa là đến được mỏ tử đồng khoáng.
Mỏ này vốn sản xuất tử đồng khoáng thạch, bất quá từ sáu mươi năm trước, khoáng thạch bị khai thác toàn bộ, mỏ sâu chừng hai ba chục dặm, trông không khác gì hạp cốc, hơn nữa đá chất đống thải ra trong quá trình khai thác chất đầy khắp nơi, cùng nhiều khoáng động sâu hun hút, chỗ này lại không sản xuất thêm gì khác nên lúc này trừ Ngụy Tác không còn ai nữa.
Cộng thêm mang theo từ nhà, Ngụy Tác đang mang theo hai bình Hồi khí tán, một viên Thanh hỏa đơn, một tấm nhất giai Phong độn phù, hai tấm nhất giai Hỏa cầu phù, một viên hạ phẩm linh thạch và tấm Thổ thuẫn bảo phù lần trước chưa sử dụng xong.
"Lục mao lão đầu, phát đạt hay không dựa hết vào ngươi."
Kiểm tra mọi thứ trên mình thấy không có vấn đề gì, Ngụy Tác nhảy xuống một chỗ trống, nhặt một mớ củi về, dùng hỏa thạch đốt lên rồi ném Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô vào.
Một luồng khói màu vàng xanh xộc vào mũi bốc lên, không đầy nửa canh giờ thì trong bụi câu phía trước có tiếng xoàn xoạt, một con Hỏa hạt đỏ sậm chui ra.
"Oa ha ha ha! Quả nhiên hữu dụng!"
Máu một con Hỏa hạt đủ luyện chế bốn tấm hỏa phù, tỷ lệ thành công một nửa mà quy ra thì là hai tấm, giá là một viên hạ phẩm linh thạch, nên con Hỏa hạt này trong mắt Ngụy Tác là một viên hạ phẩm linh thạch hoạt động, thấy Hỏa hạt bỏ chạy, gã cho là linh thạch đang chạy. Hỏa hạt vừa thò ra, Ngụy Tác cơ hồ mắt sáng rỡ, từ trên tảng đá nhảy xuống, lao bổ vào.
Hỏa hạt còn chưa hiểu gì thì thất một người lao vào, vù vù, Ngụy Tác phát phát ra hai đạo Thanh thủy nhận chuẩn xác cực độ chém vào đầu nó, cắt mất một nửa. Con Hỏa hạt xuất hiện đầu tiên không kịp kêu lên là đã co rút nằm thẳng đơ.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc