Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 284: Kiêu ngạo (1)
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng tinh tường biết rõ, dùng bối cảnh của bọn hắn, căn bản là không được Hà Gia Tước để vào mắt, không có cách nào so sánh với Hà Gia Tước.
Bất quá, thì tính sao?
Huynh đệ có việc, mình lại lùi bước lại để cho huynh đệ một mình gánh, cái kia còn gọi là huynh đệ sao? Cho dù không thể trêu vào thì thế nào? Gây cũng đã gây, tối đa chỉ là bị đánh một chầu hung ác. Có cái gì quá không được hay sao?
Đương nhiên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng không cho rằng bối cảnh của Trần Thanh Đế ngưu bức cỡ nào, có lẽ có chênh lệch cùng bọn hắn, nhưng cũng mạnh không đi nơi nào.
- Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có việc gì.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thò tay vỗ vỗ bả vai của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, nói ra:
- Hôm nay ta mời khách, đừng có ngại.
- Ngao rống... Ăn cho ngươi xanh mặt.
Tuy trong nội tâm Chu Trướng cùng Trịnh Lục y nguyên còn lo lắng, lại không nghĩ nhiều như vậy.
Bối cảnh Hà Gia Tước ngưu bức thì có làm sao? Không phải là đánh thôi sao? Đánh cũng đánh đã qua, cho dù bị ngươi đánh lại, thì tính làm sao?
Trần Thanh Đế quyết đoán ngồi ở Thượng vị lầu hai. Sự tình phát triển đến một bước này, hắn đương nhiên đã hiểu được.
Coi như là ở lầu hai, đó cũng là có chia vị trí.
- Oa kháo... Trần Thanh Đế kia thật sự là quá ngưu bức, không chỉ có thân thủ cao minh, ra tay vô tình, càng là không đem Hà Gia Tước để vào mắt.
Cho đến lúc này, những người khác trong căn tin lầu hai, mới từ trong khiếp sợ kịp phản ứng. Tất cả đều bị thủ đoạn của Trần đại thiếu làm chấn kinh, hù sợ.
Đồng thời, bọn hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế dám động thủ với Hà Gia Tước. Phải biết rằng, Hà Gia Tước ở lầu hai chính là bá chủ tuyệt đối, bối cảnh hùng hậu nhất.
Bằng không thì, Hà Gia Tước như thế nào sẽ ngồi ở Thượng vị?
Mọi người có tư cách lên lầu hai căn tin đều biết rõ, Hà Gia Tước cách tư cách lên lầu ba, cũng chỉ là một bước ngắn, có thể nói vận khí của Hà Gia Tước không tốt lắm mà thôi.
- Thân thủ ngưu bức thì thế nào? Hắn cũng không quá đáng chỉ là một người, đánh Hà Gia Tước thành dạng này, không may là nhất định.
- Hắn ở lầu hai, lại cùng ba người Trịnh Lục và Chu Trướng hỗn chung một chỗ, bối cảnh cũng mạnh không đi nơi nào. Mà Hà Gia Tước kia, đây chính là có một lão cha cấp Phó bộ a.
- Cấp Phó bộ ở thành thị này, mặc dù có rất nhiều, cũng không tính là cán bộ cao cấp gì. Nhưng mà, đối với chúng ta tới nói, cái kia chính là cao cấp rồi.
Vô luận là cái gì, cũng phải cần đối lập.
Ở trong thành phố này, cấp Phó bộ chưa tính là cái gì. Đó là bởi vì, cán bộ trong thủ đô quá nhiều, ngưu bức cũng rất nhiều.
Một bí thư quận huyện, trong mắt cấp Phó bộ, tính là cái gì chứ? Nhưng mà, những bí thư kia, lại là thổ hoàng đế.
Ngươi là Phó bộ không sai, nhưng mà ngươi ở trong thủ đô, lại tính là cái gì chứ?
Trong toà thành thị này, có mấy người, dám ngưu bức hò hét nói, lão tử là cán bộ cao cấp, là thổ hoàng đế?
- Cha của Hà Gia Tước thì chưa nghe nói qua. Bất quá, mẹ của Hà Gia Tước, đây tuyệt đối là một cực phẩm. Lớn lên tai to mặt lớn không nói. Quả thực là một đàn bà chanh chua siêu cấp.
- Ân, ân, ta cũng đã được nghe nói, mẹ của Hà Gia Tước tuyệt đối là một kẻ khó chơi.
Đối với Hà Gia Tước vô cùng sủng ái, tố chất thấp rối tinh rối mù. Chính là một oán phụ không có nhân phẩm, không có tiết tháo.
- Hà Gia Tước bị đánh thành như vậy. Bà mẹ Bạo Long của Hà Gia Tước, tuyệt đối sẽ không buông tha Trần Thanh Đế kia. Còn có Chu Trướng cùng Trịnh Lục, thậm chí là Võ Thuật không có ở tràng, chỉ sợ cũng khó trốn kiếp nạn.
- Đúng vậy a, dùng trình độ không nói đạo lý của mẹ Hà Gia Tước, phàm là người có quan hệ cùng Trần Thanh Đế, chỉ sợ đều không có ngày tốt lành.
Vừa nhắc tới mẹ của Hà Gia Tước, những người biết kia, tất cả đều là thổn thức không thôi. Ở trong ấn tượng của bọn hắn, mẹ của Hà Gia Tước chính là một người đàn bà chanh chua siêu cấp.
Có thể nói chanh chua trong chanh chua.
Đối với mọi người nghị luận, bọn người Trần đại thiếu căn bản là không thèm để ý. Trần đại thiếu là không nhìn thẳng, căn bản là không sợ.
Con mẹ nó, con chó của Lữ Văn, lệnh cưỡng chế nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh vô kỳ hạn. Hiện tại giải quyết, Trần đại thiếu không có đi tìm ngươi gây chuyện, mà con của ngươi lại chủ động khiêu khích Trần đại thiếu.
Không phải là chán sống, tự tìm đường chết sao?
Về phần Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không phải không sợ. Mà là vì, sự tình đã như vậy, cho dù lại sợ, lại có lợi gì?
Chẳng lẽ người ta bởi vì ngươi sợ, sẽ bỏ qua ngươi?
Vứt bỏ Trần đại thiếu không hỏi?
Con mẹ nó, cái kia vẫn là huynh đệ sao?
- Trần Thanh Đế, ngươi hại chúng ta, về sau sẽ bị tên cặn bã Hà Gia Tước kia hành hạ.
Trịnh Lục nói giỡn nói:
- Hôm nay ca ca ta, cần phải hung hăng làm thịt ngươi một chầu mới được.
- Đúng, coi như là đền bù tổn thất trước khi ngược đãi.
Chu Trướng cười hắc hắc, cũng xen vào một câu.
- Yên tâm ăn đi, cứ ăn thoải mái, đừng khách khí với ta.
Trần Thanh Đế rất là phóng khoáng nói:
- Ai khách khí với ta, ta sẽ đánh kẻ đó.
Sau khi Trần đại thiếu giết Cao Hổ, thì lấy được mấy trăm vạn, đến bây giờ một xu cũng chưa có dùng.
Lúc này ăn cơm, có thể tốn được bao nhiêu cơ chứ.
...
Tại Quân Khu Đại Viện của Trần gia, Lâm Sát Địch bị dọa chạy mang theo bốn bình Mao Đài, tìm tới Quân Thần Trần Chấn Hoa.
- Đừng nghĩ hối lộ lão tử, lão tử không sẽ không nể mặt ngươi đâu. Ngươi con mẹ nó, dám động Thanh Đế một cọng lông, lão tử cũng sẽ đánh ngươi nằm viện.
Trần Chấn Hoa nhíu mày, vẻ mặt sát khí nói.
- Móa, ngươi tính là cái gì chứ? Lão tử cho tới bây giờ sẽ không sợ qua ngươi.
Vẻ mặt Lâm Sát Địch khinh thường nói:
- Nếu như không phải bởi vì lão tử chưa bắt được con của ngươi, không dám trở về, ngươi cho rằng lão tử sẽ đến ổ chó của ngươi sao? Bốn bình rượu này, lão tử một mình uống, không có phần của ngươi.
Nghe nói chưa bắt được Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa có chút thở ra, thái độ đối với Lâm Sát Địch, cũng cải biến không ít. Không chỉ có như thế, còn có một cảm giác đồng mệnh tương liên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 285: Kiêu ngạo (2)
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Ai không biết, Lâm Sát Địch cùng Trần Chấn Hoa là một mặt hàng. Đừng nhìn trước mặt người khác uy phong như vậy, ở trong quân đội cũng cực kỳ ngưu bức. Nhưng trong nhà, đây tuyệt đối là đối tượng bị lão gia tử của bọn hắn hành hạ lợi hại nhất.
Trước mặt người khác đều là vô cùng uy phong, ở trong nhà đều là khổ đến rối tinh rối mù.
- Trần Chấn Hoa, ngươi còn không biết, con của ngươi lại làm ra hành động kinh thiên vĩ đại a?
Lâm Sát Địch tìm địa phương ngồi xuống, mở một bình rượu uống một ngụm, nói ra:
- Lão tử một mực suy nghĩ, trên đời này, còn có sự tình gì mà con trai của ngươi không dám làm.
- Mang theo quân đội, đi bắt những cổ đông lui cổ kia của Thanh Đế dược nghiệp, cho lão cha như ngươi thừa cơ mà vào, bắt hơn mười người phe phái Lữ gia.
Lâm Sát Địch chửi ầm lên nói:
- Còn con mẹ nó không biết sống chết khi dễ Tĩnh Nhu nhà của chúng ta, làm hại ta bị lão gia tử hành hạ. Đến bây giờ cũng không dám về nhà.
- Lão tử cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động Thanh Đế một cọng lông, lão tử quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mặt mũi của cha ngươi, lão tử cũng sẽ không cho.
Vừa nghe Lâm Sát Địch nói đến Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa đã nổi nóng:
- Ngươi trở về, tối đa bị Lâm lão gia tử hành hạ một chầu. Nhưng nếu ngươi giáo huấn tiểu tử Thanh Đế kia, cho dù lão tử không bị lão gia tử nhà ta xử bắn, cũng sẽ đánh gãy một chân. Đến lúc đó. Lão tử sẽ thành Quân Thần què chân rồi.
- Móa, chân đã đi cà nhắc rồi, ngươi còn muốn làm Quân Thần?
Lâm Sát Địch mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Xem ra lão tử thật đúng là nên hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế kia một chầu, chờ ngươi bị Trần lão gia tử đánh cho tàn phế, lão tử có thể Thượng vị làm Quân Thần rồi.
Trần Chấn Hoa mở một bình rượu Mao Đài, mãnh liệt uống một ngụm, khinh bỉ nói:
- Lấy cái mặt như gấu mèo kia của ngươi, không nên vũ nhục danh xưng Quân Thần này.
- Con mẹ nó, ai cho ngươi uống rượu của ta rồi hả? Móa... Ngươi như thế nào một mực đều là cái đức hạnh này? Chẳng lẽ một bình rượu ngươi cũng mua không nổi, phải uống của ta sao?
Lâm Sát Địch trực tiếp liếc mắt. Nói ra:
- Không nói đến tiểu tử Trần Thanh Đế kia ăn hết tim gấu gan báo, khi dễ nhà con gái Tĩnh Nhu của ta. Ngay hôm nay, ta tới biệt thự chờ hắn.
- Ngươi chờ bắt Thanh Đế?
Trần Chấn Hoa lập tức nóng nảy.
- Ngươi gấp cái rắm? Nghe lão tử nói cho hết lời.
Lâm Sát Địch nhịn không được liếc mắt:
- Nói ra không sợ ngươi cười mất mặt, lão tử dĩ nhiên là bị đưa con trai khốn kiếp kia của ngươi dọa chạy.
- Ách? Chuyện gì xảy ra?
Trần Chấn Hoa chấn động toàn thân, hắn là tinh tường biết rõ, Lâm Sát Địch là lưu manh chính hiệu, coi như là hắn, cũng đừng nghĩ hù dọa Lâm Sát Địch.
Nhưng mà, lại bị Trần Thanh Đế dọa chạy.
Con mẹ nó, quá không thể tưởng tượng.
- Còn có thể xảy ra chuyện gì? Con trai kia của ngươi, hôm nay mang theo binh lính ngươi lưu lại, xét nhà Lữ gia.
Lâm Sát Địch cũng nói trực tiếp.
Lúc ấy lão tử nghe Trần Thanh Đế kia nói xét nhà Lữ gia, liền sợ hãi kêu lên một cái, vô cùng chấn động. Lão tử cũng không thể cho ngươi hảo hảo chịu đựng.
- Cái gì?
Quả nhiên, Trần Chấn Hoa trực tiếp nhảy lên, vẻ mặt khiếp sợ.
- Ngươi khiếp sợ cái rắm? Cái này có cái gì quá không được hay sao?
Lâm Sát Địch hung hăng khinh bỉ Trần Chấn Hoa một phen, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, nguyên lai cảm giác khinh bỉ người, vậy mà tốt như vậy? Trần Thanh Đế kia khinh bỉ lão tử, lão tử liền trực tiếp khinh bỉ cha của hắn, coi như là không thiệt thòi.
Hiện tại Lâm Sát Địch đối với chuyện mình bị Trần Thanh Đế khinh bỉ, y nguyên canh cánh trong lòng.
Kế tiếp, Lâm Sát Địch ở trong lúc Trần Chấn Hoa khiếp sợ, đem sự tình từ trong miệng Trần Thanh Đế biết được, thêm mắm thêm muối nói một lần.
Nhìn bộ dáng chấn động kia của Trần Chấn Hoa, trong nội tâm Lâm Sát Địch cực kỳ thoải mái.
Lâm Sát Địch từ trên người Trần Chấn Hoa, đã tìm được khoái cảm trả thù.
- Nhi tử ngốc núc ních kia của ngươi, vậy mà thực tin tưởng Lữ Văn.
Lâm Sát Địch vỗ đùi, chửi ầm lên nói:
- Lão tử vốn là đi bắt con của ngươi, ai biết rõ, bởi vì nhất thời lanh mồm lanh miệng, suýt nữa nói lỡ miệng.
- Nếu lão tử để cho Trần Thanh Đế biết rõ, Cục trưởng Cục y tế là chó của Lữ Văn. Ngươi ngẫm lại xem, con trai kia của ngươi sẽ làm ra chuyện gì?
Lâm Sát Địch nghĩ mà sợ không thôi nói:
- Khá tốt lão tử cơ linh, vừa thấy tình thế không đúng, lập tức chạy đi. Con mẹ nó, lúc ấy chuyện muốn bắt của con ngươi cũng bị dọa quên. Cái này còn không phải bị con của ngươi hù chạy sao.
- Cái thằng ranh con này, càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.
Trần Chấn Hoa uống một ngụm rượu, quát:
- Con mẹ nó, thật không hỗ là con trai của lão tử, gan rất lớn, ai cũng không để vào mắt.
Không thể phủ nhận, lúc này Trần Chấn Hoa là kiêu ngạo từ sâu trong nội tâm rồi.
Lữ Văn ngươi tính toán cái gì? Lão tử dám đập Lữ gia ngươi, con trai của lão tử, cũng làm theo nện Lữ gia ngươi, ngươi vẫn là một cái rắm cũng không dám phóng.
- Con mẹ nó, lão tử lăn lộn không bằng ngươi, không có trở thành Quân Thần. Con trai của lão tử, lại vẫn không bằng con trai của ngươi.
Lâm Sát Địch thở dài một tiếng, nói ra:
- Siêu việt ngươi, lão tử là không trông cậy vào nữa rồi. Hai đưa con trai phế vật kia của ta, lúc nào mới có thể đi Lữ gia đập phá a.
- Có một số việc là hâm mộ không đến, không phải con trai ngưu bức, thì nhiều bao cỏ hơn nữa cũng có một cái rắm dùng?
Trần Chấn Hoa vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Có loại nhi tử, một cái là đủ.
Cùng lúc đó, tại một bệnh viện xa hoa, một phụ nhân hơn 40 tuổi, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân tràn ngập oán khí ngập trời.
- Trần Thanh Đế, ngươi dám đánh con trai lão nương thành như vậy, lão nương không tha cho ngươi
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 286: Bưu Hãn
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Khi biết được, con của mình bị người đả thương đưa vào bệnh viện, mẹ của Hà Gia Tước, Đậu Giang Hồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Nhìn thấy con trai bảo bối của mình, Hà Gia Tước bị đánh đến ngay cả nàng cũng nhận không ra. Sau khi hỏi thăm bốn gã tay chân của Hà Gia Tước, Đậu Giang Hồng đã biết, là Trần Thanh Đế làm.
Đậu Giang Hồng phẫn nộ.
Từ nông thôn đi ra, bởi vì lúc tuổi còn trẻ xinh đẹp, được Hà Tri Minh năm đó vẫn chỉ là một nhân vật mới vừa vào quan trường không bao lâu coi trọng.
Hai nhân tình ý hợp, rất nhanh liền kết hôn. Sau khi kết hôn không bao lâu, thì có đứa con trai Hà Gia Tước này.
Về sau, con đường làm quan của Hà Tri Minh tuy không nói rất thông, nhưng cũng không có gặp qua đại phiền toái gì. Cùng nhau đi tới, chậm rãi cao thăng, cuối cùng không chỉ có làm được vị trí cục trưởng Cục y tế, còn dính vào đùi của Lữ gia.
Hà Tri Minh thăng cấp, Đậu Giang Hồng cũng cố gắng phát triển theo hướng phu nhân quyền quý, nhiều năm như vậy, cũng học không ít thứ tốt.
Bất quá, Đậu Giang Hồng cuối cùng vẫn là một người không có tri thức, kiến thức gì. Tuy học được không ít thứ, nhưng y nguyên không cách nào bỏ đi tục khí bên trong bản chất của nàng.
Đậu Giang Hồng, cho tới bây giờ đều là dùng bộ dáng một loại nhà giàu mới nổi xuất hiện. Mặc dù nói, nàng một mực đều đang cố gắng muốn làm một thượng vị giả, nhưng thủy chung đều không có làm được.
Cũng chính bởi vì như thế, Đậu Giang Hồng chính là một người đàn bà chanh chua rõ đầu rõ đuôi. Nhất là những năm này, nàng đã mất đi mỹ mạo vốn có, trở nên vừa béo lại xấu.
Đậu Giang Hồng cũng càng trở nên ngang ngược không nói đạo lý.
Về phần Trần Thanh Đế là ai?
Đừng nói Đậu Giang Hồng là nhà giàu mới nổi này, coi như là Cục trưởng Cục y tế Hà Tri Minh cũng không có nghe nói qua, cấp bậc của hắn còn chưa đủ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân là: Trần Thanh Đế ngưu bức, nổi danh, cái kia đều là Trần đại thiếu, thực không có mấy người biết rõ danh tự của Trần đại thiếu.
Chỉ là biết rõ, Trần đại thiếu, Trần đại thiếu...
Hơn nữa, coi như là những người kia biết, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói cho những người khác.
Ở trong lúc vô hình, xưng hô Trần đại thiếu này, đã triệt để thay thế Trần Thanh Đế. Biết rõ Trần đại thiếu, lại không biết danh tự Trần đại thiếu.
Hơn nữa, cho dù người khác biết, Trần đại thiếu tên là Trần Thanh Đế. Nhưng người khác nhìn thấy Trần Thanh Đế ở Trung Y Học Viện, cũng sẽ không cho rằng hắn là Trần đại thiếu.
Chỉ sẽ cho rằng, là trùng tên mà thôi.
Ai sẽ tin tưởng, sẽ cho rằng, Trần đại thiếu ngưu bức hò hét kia, sẽ tới Trung Y Học Viện học?
Cái này trái với lẽ thường rồi.
- Bác sĩ, hiện tại con của ta thế nào rồi?
Vẻ mặt Đậu Giang Hồng dữ tợn, xem xét liền biết không phải là cái tốt lành gì, quát:
- Ngươi nhìn xem, vết thương trên mặt đến bây giờ còn chưa khỏe, ngươi đến cùng có phải là bác sĩ hay không?
- Hà phu nhân, bà đừng kích động, hãy nghe ta nói.
Bác sĩ chữa trị cho Hà Gia Tước duỗi tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, nói ra.
- Hà đại thiếu bị thương rất nặng. Bất quá đều là ngoại thương, cũng không có ảnh hưởng tới xương cốt, qua một thời gian ngắn nữa là có thể khôi phục, bà cứ yên tâm đi.
- Yên tâm? Ngươi bảo ta yên tâm như thế nào? Bị thương thành như vậy, ta có thể yên tâm sao?
Đậu Giang Hồng quả nhiên như là người đàn bà chanh chua, mắng:
- Ngươi làm bác sĩ như thế nào vậy? Cái gì gọi là chỉ bị ngoại thương, không có thương tổn đến xương cốt?
- Chẳng lẽ con trai của ta với ngươi có cừu oán? Ngươi vậy mà muốn con trai của ta bị thương đến xương cốt?
Đậu Giang Hồng không nói đạo lý tức giận quát:
- Ngươi có phải không muốn làm bác sĩ nữa hay không? Tin hiện tại ta đi gặp viện trưởng nói hắn khai trừ ngươi hay không?
- Đúng... thực xin lỗi Hà phu nhân, thực xin lỗi...
Người bác sĩ này liên tục nói xin lỗi, trong nội tâm biệt khuất không thôi.
Nhưng mà, đối mặt Đậu Giang Hồng là loại đàn bà chanh chua không nói đạo lý, lại có bối cảnh này. Cho dù hắn lại biệt khuất, bất mãn như thế nào, cũng quyết không dám biểu hiện ra ngoài.
Không chỉ có như thế, còn phải nhận lỗi.
Bốn gã tay chân đưa Hà Gia Tước đến kia, kiến thức đến Đậu Giang Hồng bưu hãn, nguyên một đám đều buồn cười, vậy mà cũng nhịn không được chảy xuống mồ hôi lạnh.
Quá con mẹ nó bưu hãn, quá bá đạo, không nói đạo lý rồi.
- Hừ, ta hỏi ngươi, con của ta như thế nào đến bây giờ còn không có tỉnh lại? Ngươi đến cùng có thể chữa bệnh hay không?
Đậu Giang Hồng như là người đàn bà chanh chua chửi đổng, lời nói muốn nhanh bao nhiêu thì có bấy nhiêu, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
- Rất nhanh sẽ tỉnh.
Lúc này, người bác sĩ kia đã mồ hôi rơi như mưa. Trong nội tâm rất oán niệm, hắn suy nghĩ có phải là có người đào hố cho hắn hay không, cố ý để cho hắn tới trị liệu Hà Gia Tước.
- Mẹ...
Đúng lúc này, Hà Gia Tước tỉnh lại.
- Hà phu nhân, ngươi xem, Hà đại thiếu đã tỉnh.
Nhìn thấy Hà Gia Tước tỉnh lại, người bác sĩ này liền nói. Đồng thời, hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Nếu lại tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Đậu Giang Hồng bức điên.
Bất quá, người bác sĩ này phát hiện, mình buông lỏng có chút sớm.
- Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi là nói ta bị mù hay sao? Lão nương tự mình nhìn không thấy, con trai bảo bối đã tỉnh hay sao?
Trên mặt Đậu Giang Hồng dữ tợn loạn chiến, nói ra:
- Cút nhanh lên, ta không muốn gặp lại ngươi.
Lại một lần nữa kiến thức Đậu Giang Hồng bưu hãn, bốn gã tay chân kia rốt cuộc đã biết, vì sao Hà Gia Tước không nói lý lẽ như vậy rồi.
Tất cả đều là bị Đậu Giang Hồng ảnh hưởng a.
Bất quá, hiển nhiên công lực của Hà Gia Tước còn chưa đủ, căn bản là không bằng 1% của mẹ hắn .
- Mẹ, con muốn giết Trần Thanh Đế, là Trần Thanh Đế đánh con thành như vậy.
Hà Gia Tước nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ, mẹ nhất định phải báo thù cho con.
- Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giết chết Trần Thanh Đế kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Lại dám đánh con trai của ta, còn đánh thành như vậy, lão nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
- Mẹ, Trần Thanh Đế kia rất biết đánh nhau, mẹ gọi điện thoại bảo ba cho người đến, trực tiếp bắt hắn đi.
Hà Gia Tước diện mục dữ tợn nói:
- Con muốn hảo hảo giáo huấn hắn một chầu.
- Tốt, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ba con.
Nói xong, Đậu Giang Hồng lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số của Hà Tri Minh.
Điện thoại vừa mới thông, chợt nghe Đậu Giang Hồng rít gào nói:
- Hà Tri Minh, ông bây giờ lêu lỗng ở đâu? Ông có biết hay không, con của ông ở trường học bị người đánh? Còn không tranh thủ thời gian gọi người đi trường học, bắt người đánh con của ông lại?
Sau khi gầm thét một hồi, Đậu Giang Hồng cúp điện thoại, nhìn Hà Gia Tước nói:
- Con trai, hiện tại ba của con đã gọi cho cục cảnh sát. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.
- Mẹ, con cũng muốn đi, con muốn tận mắt nhìn thấy Trần Thanh Đế bị bắt, muốn cho hắn biết, kết quả đánh con sẽ như thế nào.
Hà Gia Tước tàn nhẫn nói.
- Con trai, con... con còn đang bị thương?
Vẻ mặt Đậu Giang Hồng lo lắng nói.
- Vì tận mắt nhìn thấy Trần Thanh Đế bị giáo huấn, chút thương tích ấy tính toán cái gì?
Hà Gia Tước nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói.
- Cái kia tốt, mẹ đi với con.
Mặt mũi Đậu Giang Hồng tràn đầy khinh thường nói:
- Mẹ ngược lại muốn nhìn, Trần Thanh Đế kia có phải ba đầu sáu tay gì hay không, lại dám đánh con của ta.
...
Trung Y Học Viện, Trần Thanh Đế đã sớm ăn cơm xong, đang ở trong lớp tự học buổi tối, đột nhiên nhíu mày, điện thoại di động của hắn vang lên.
- Nếu có chuyện gì, nhớ rõ phải trước tiên gọi điện thoại cho ta.
Đã trễ thế này, Hà Gia Tước còn chưa có tới trả thù bọn hắn, Trần Thanh Đế cho rằng có lẽ Hà Gia Tước vẫn còn trong bệnh viện, đêm nay khả năng tới không được.
Bất quá, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn nhắc nhở Chu Trướng một câu.
- Ân, ngươi đi mau lên.
Chu Trướng nhẹ gật đầu nói:
- Trên đường cẩn thận một chút.
Trần Thanh Đế cầm điện thoại nhẹ gật đầu, đi ra phòng học, đi tới một địa phương không người mới bấm nghe điện thoại. Hạ giọng nói:
- Lý Vưu, những người Sơn Khẩu Tổ kia, đã bắt đầu hành động rồi sao?
- Vừa mới bắt đầu xuất phát, lúc này Tá Đằng Trung Càn không có đi. Bất quá, lại phái ra sáu gã Ninja.
Lý Vưu ẩn núp ở bên ngoài chỗ ở của Tá Đằng Trung Càn, hạ giọng nói ra:
- Trong đó có bốn người, thực lực so với tôi mạnh hơn một ít. Mà hai tên Ninja khác lại rất mạnh. Nếu như tôi chống lại bất kỳ một cái nào trong bọn họ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có.
- Xem ra là Ninja tinh anh của Sơn Khẩu Tổ phái tới xuất động.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Có thể quan sát thì quan sát, không thể quan sát thì mau rút lui, nhất định không thể bị phát hiện, an toàn đệ nhất.
- Vâng, đại thiếu.
Lý Vưu rất nghiêm túc nói.
- Hai gã Ninja tinh anh, phải chăng có thể thành công giết Lữ Bất Phàm chết?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt chờ mong. Sau khi cúp điện thoại, cũng không có dừng lại, rất nhanh rời khỏi trường học.
Nửa giờ sau, Trần Thanh Đế đi tới bệnh viện Dương Xuân, vừa ngừng xe, liền gặp người quen cũ.
- Lão gia hỏa Lữ Văn này, như thế nào cũng tới?
Trần Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt đã rơi vào trên người bốn gã cao thủ bên người Lữ Văn kia.
Bốn gã cao thủ kia, chính là trước kia thời điểm Trần đại thiếu đi đập Lữ gia, đi theo Lữ Văn cùng lúc xuất hiện.
- Trong lúc mấu chốt này, Lữ Văn lại đến. Tá Đằng Trung Càn phái người hành động ở thời điểm này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Trần Thanh Đế âm thầm lắc đầu:
- Bất quá không sao cả, chỉ cần để cho Lữ Văn biết rõ, là người Sơn Khẩu Tổ đến ám sát Lữ Bất Phàm là được.
- Trần Thanh Đế, ngươi tới nơi này làm gì?
Lúc này, Lữ Văn được bảo tiêu nhắc nhở, Lữ Văn cũng nhìn thấy Trần Thanh Đế, lập tức nộ khí trùng thiên.
Nếu đặt ở bình thường, Lữ Văn coi như là nhìn thấy Trần Thanh Đế, vậy cũng quyết cho rằng không có nhìn thấy. Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, lúc ban ngày, Trần đại thiếu mới đến Lữ gia bọn hắn đập phá một hồi.
Đến bây giờ, Lữ Văn còn nộ khí trùng thiên đây này.
- Bệnh viện Dương Xuân này là nhà của ông mở sao? Chẳng lẽ ông có thể tới, lão tử không thể đến? Đừng tưởng rằng giúp lão tử bề bộn một chút, liền cho rằng lão tử sẽ nể mặt ông.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hung hăng càn quấy nói:
- Ông tới thăm đứa cháu trai còn chưa có chết kia, lão tử là tới thăm nữ nhân lão tử vừa ý, liên quan gì tới ông?
- Hừ.
Nghe Trần đại thiếu nói tới sự tình hỗ trợ, sắc mặt Lữ Văn vô cùng khó coi, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Trần Thanh Đế nữa.
Sự tình lấy đá đập chân của mình, Lữ Văn hắn lúc nào nếm qua?
Nhưng mà, hôm nay lại ăn phải, còn là trúng chiêu của một phế vật. Trong nội tâm Lữ Văn, thật đúng là khó chịu không cách nào tả xiết.
Ta cho ngươi hung hăng càn quấy, chờ sư phụ của Phàm nhi xuất quan trở lại, cái thứ nhất chết đúng là ngươi. Lữ Văn ở thời khắc này, cũng rất mong cái ngày đó đến.
- Hừ cái rắm? Lão tử lại không nợ ông, Lữ gia ông bị lão tử đập phá, là ông không cho lão tử bồi thường. Hơn nữa, sự tình hỗ trợ cũng là ông tự nguyện, lão tử lại không có cầu ông.
Trần Thanh Đế tiếp tục đâm kích Lữ Văn, lung la lung lay đi đến trong bệnh viện.
- Lữ Văn lão đầu, đến cùng ông có vào hay không?
Trần Thanh Đế tiến vào thang máy, nhìn thấy Lữ Văn không vào, kêu gào nói.
- Ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Lữ Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Con mẹ nó, sao không nói sớm, làm hại lão tử chờ lâu như vậy. Móa...
Trần Thanh Đế trực tiếp nhìn hắn xem thường, mắng một tiếng.
Lữ Văn tức muốn điên, hận không thể giết người.
Cùng lúc đó, tại Trung Y Học Viện, Đậu Giang Hồng đột nhiên đạp của phòng học của lớp Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
- Trần Thanh Đế, Chu Trướng, còn có Trịnh Lục, cút ngay ra cho lão nương.
Đậu Giang Hồng nhìn trong phòng học, tức giận quát
.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 288: Hành hung
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đối với Đậu Giang Hồng bưu hãn, bốn gã cảnh quan cùng đi theo, cũng nhịn không được run lên. Bất quá, vừa nghĩ tới Đậu Giang Hồng ở thường ngày, cũng bình thường trở lại.
- Trần Thanh Đế vậy mà không có mặt, bỏ chạy rồi sao?
Hà Gia Tước bị quấn như xác ướp, lạnh giọng quát:
- Chu Trướng, Trịnh Lục, hai người các ngươi lăn ra đây cho bổn thiếu gia. Chẳng lẽ, còn để cho bổn thiếu gia đến bắt các ngươi hay sao?
Trần Thanh Đế đã đi ra, trong nội tâm Hà Gia Tước rất là khó chịu, nhưng mà, thù này hắn không thể không báo. Quyết định trước giáo huấn Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Hơn nữa, dùng tính cách liều mạng của Hà Gia Tước, phàm là người có quan hệ cùng Trần Thanh Đế, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục, ắt gặp hại.
- Nhanh lăn ra đây cho lão nương.
Nhìn thấy Chu Trướng cùng Trịnh Lục sắc mặc không tốt đứng đó, Đậu Giang Hồng tức giận quát:
- Nói cho ta biết, cẩu tạp chủng Trần Thanh Đế kia đi đâu rồi?
- Không biết.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục đi ra, ngay ngắn lắc đầu.
- Ba ba...
Đậu Giang Hồng giơ tay lên, trực tiếp cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục một cái tát. Trên mặt Chu Trướng cùng Trịnh Lục, rất nhanh xuất hiện năm ngón tay huyết hồng.
- Trần Thanh Đế đến cùng ở đâu?
Đậu Giang Hồng đánh xong, tức giận quát:
- Các ngươi tốt nhất nói cho ta biết, bằng không thì lão nương không tha cho các ngươi.
- Không biết.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục lại một lần nữa lắc đầu.
- Con mẹ nó, các ngươi không biết?
Hà Gia Tước ở một bên nộ quát một tiếng, một cước đá vào bụng dưới Trịnh Lục, tức giận quát:
- Đánh cho bổn thiếu gia, đánh tới khi nào bọn hắn nói cho lão tử, Trần Thanh Đế kia ở đâu mới thôi.
- Vâng, Hà thiếu!
Bốn gã tay chân của Hà Gia Tước cười âm trầm, xoa xoa đôi bàn tay, rất nhanh vây quanh lên, đối với Chu Trướng cùng Trịnh Lục là một hồi quyền đấm cước đá.
Bất quá, Chu Trướng cùng Trịnh Lục một câu cũng không có nói.
Mặc dù nói, lúc Trần Thanh Đế rời đi nhắn nhủ, nếu có chuyện gì, trước tiên phải gọi điện thoại cho Trần đại thiếu.
Sự tình gì?
Còn không phải là chỉ, Hà Gia Tước đến trường học trả thù hay sao?
Bất quá. Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng không có dựa theo ý tứ của Trần Thanh Đế đi làm. Bởi vì bọn hắn biết rõ, cho dù gọi điện thoại cho Trần đại thiếu, để cho Trần Thanh Đế đến, đơn giản cũng là bị đánh mà thôi.
Huynh đệ bị đánh, càng ít càng tốt.
Làm gì lại để cho Trần Thanh Đế cũng tới bị đánh cùng bọn hắn chứ?
Tuy bọn hắn thường xuyên nói, cho dù không thể giúp đại ân gì, nhưng giúp đỡ ăn mấy quyền, vẫn có thể làm được đấy.
Bị đánh, lại không có bối cảnh gì, cắn răng chịu đựng là được.
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng nếu thật là ai gặp chuyện không may, biết rõ không phải là đối thủ. Cũng quyết không có ai đi thông báo cho huynh đệ của mình, để cho huynh đệ của mình theo mình ăn đòn.
Dù sao bữa tiệc này đã chạy không được nữa, hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, cũng không muốn để cho Trần Thanh Đế đến bị đánh.
Còn có nữa là, ở Trịnh Lục cùng Chu Trướng xem ra, chỉ là một chầu đánh, để cho Hà Gia Tước trả thù một chầu. Bối cảnh của bọn hắn tuy không bằng Hà Gia Tước. Nhưng thực sự có chút bối cảnh, Hà Gia Tước cũng không dám giết chết bọn hắn.
Chỉ cần không chết, bị đánh một chầu thì như thế nào?
Ta không phải cũng hành hạ Hà Gia Tước một chầu sao?
Tuy thân thủ Trần Thanh Đế không tệ, nhưng mà, không thấy đã đến bốn gã cảnh quan, đều trang bị súng ống đó sao?
Hơn nữa, Đậu Giang Hồng là phu nhân của cục trưởng Cục y tế. Đối mặt với người cấp bậc như vậy, cái kia quyết không phải vũ lực là có khả năng giải quyết.
- Cục trưởng phu nhân, cái này... nơi này là trường học, trước như vậy là được. Nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt.
Lúc này, một gã cảnh quan đi đến trước mặt Đậu Giang Hồng, hạ giọng nói:
- Trực tiếp mang về trong cục, chậm rãi thẩm vấn.
- Hừ.
Đậu Giang Hồng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm. Bất quá, thực sự ngầm đồng ý cách làm của người cảnh quan này.
- Nơi này là trường học, không thể hành hung, dừng tay cho ta.
Người cảnh quan này chính khí nghiêm nghị, vẻ mặt ghét ác như cừu nói ra:
- Mang tất cả bọn hắn về cho ta.
Những học sinh trong lớp kia, ngay ngắn liếc mắt. Con mẹ nó, không thể hành hung? Móa, trước kia các ngươi đều mù lòa sao? Không có thấy sao?
Hơn nữa, là ai đánh người các ngươi nhìn không rõ hay sao? Chu Trướng cùng Trịnh Lục là bị đánh đó?
Toàn bộ lớp học đều phẫn nộ, bất quá, lại có một người cười lạnh không thôi. Đó chính là, nhân vật nữ chính trong sự kiện dã chiến, Mạch Hoa Bích rồi.
Mạch Hoa Bích rất thống hận Trần Thanh Đế, mà Chu Trướng cùng Trịnh Lục lại là huynh đệ của Trần Thanh Đế, chứng kiến Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị đánh, nàng đương nhiên cao hứng.
Không có bất kỳ đồng tình.
Lúc này, Chu Trướng cùng Trịnh Lục nằm trên mặt đất, mắt mũi sưng bầm, bộ dáng thật sự khó coi.
- Phi...
Chu Trướng phun ra một ngụm nước bọt mang theo máu, dương dương đầu mi, khinh thường nói:
- Hà Gia Tước, bốn con chó này của ngươi, hôm nay chưa ăn cơm sao? Như thế nào yếu đuối như vậy?
- Con mẹ nó, còn cái gì tổ thể dục, rất mạnh, nguyên lai đều là thùng rỗng.
Trịnh Lục cũng gian nan bò dậy, toàn thân đau dử dội, lại như cũ nhe răng nhếch miệng nói.
- Con mẹ nó, muốn chết...
Hà Gia Tước lập tức giận dữ, vừa muốn để cho bốn tay chân của hắn tiếp tục động thủ.
Ngay lúc này, tên cảnh quan kia đột nhiên quát:
- Mang tất cả bọn hắn đi cho ta.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R