Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 90: Hoắc Quang hung mãnh
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Ngoài thành bỗng vang tiếng hét to:
- Công thành, tiếp tục công thành, hộ pháp cho đại nhân!
- Tuân lệnh!
Ầm ầm!
Tiếng nổ cường đại không ngừng tùng kích vào cửa thành.
Đan Thanh Tử từ trong thành chạy tới, sắc mặt khó xem.
Bên ngoài Ngự Yêu điện.
Mục Dã vương nhíu mày nhìn hướng phủ thành chủ trên Phù Không đảo, nhìn phía xa Hoắc Quang độ kiếp. Mục Dã vương nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy bất an.
Lôi điện điên cuồng rèn luyện thân thể Hoắc Quang.
- Grao!
Bản thân Hoắc Quang như chịu đựng nỗi thống khổ to lớn, nhưng gã còn nhớ lời Diêm Xuyên nói, mặc dù thiên kiếp giáng xuống là tai nạn nhưng cũng là ơn huệ. Chịu đựng thống khổ qua đi sẽ có thu hoạch cực lớn.
Ầm ầm!
Từng đợt lôi điên nhập vào người Hoắc Quang.
Từng vòng từng vòng, chớp mắt đã là hai mươi vòng. Đám Thần cảnh đứng bên dưới nhìn sắc mặt vặn vẹo.
Một Thần cảnh lo lắng nói:
- Mạc Ức chưởng môn, không thích hợp, Hoắc Quang chịu nhiều thiên lôi như vậy, nếu người này trở thành Thần cảnh thì sẽ không bình phàm.
Một người khác lo lắng nói:
- Phải đấy, ta lo là khi đó sẽ không kiềm chế được hắn.
Một cung kính nói: Tóc đỏ nheo mắt nói:
- Mạc Ức chưởng môn, ta đi lên nhìn xem sao?
Mạc Ức chưởng môn gật đầu, nói:
- Ừm!
Bởi vì giờ phút này Mạc Ức chưởng môn cũng cảm thấy bất an.
Vèo!
Một Thần cảnh đạp bước lên trời.
Nhưng Thần cảnh đó mới bay lên Phù Không đảo thì...
Lưu Cẩn bỗng cất tiếng nói:
- Bắn tên!
Vèo!
Năm mươi tướng quân Khí cảnh cùng bắn tên.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Uy lực của Xạ Nhật tiễn bỗng nhiên bùng phát, tựa như năm mươi sao băng lao tới.
Ầm ầm!
Thần cảnh kia biến sắc mặt, vội vã ngăn lại Xạ Nhật tiễn.
Lưu Cẩn tiếp tục hét to:
- Bắn tên!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Từng vòng Xạ Nhật tiễn nhanh chóng áp chế Thần cảnh, không cho gã bay lên trời quấy rầy Hoắc Quang.
Bên dưới, đám Thần cảnh biến sắc mặt.
Mạc Ức chưởng môn kêu lên:
- Đi!
Vèo!
Đám Thần cảnh bay lên trời.
Hoắc Quang đang thiên kiếp dường như cảm nhận uy hiếp từ bên dưới, xoay người vọt lên cao.
Có người la lên:
- Làm gì vậy? Hoắc Quang điên sao?
- Hắn muốn xông tới kiếp vân?
- Hắn điên rồi!
.........
......
Đám Thần cảnh kêu gào.
Mạc Ức chưởng môn la lên:
- Mau ngăn cản hắn lại!
Cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, Mạc Ức chưởng môn không biết tại sao nhưng bản năng muốn ngăn cản Hoắc Quang.
Nhưng Hoắc Quang đã nhập vào trong kiếp vân.
Ầm ầm!
Tam cửu thiên kiếp lăn cuồn cuộn, hai mươi Thần cảnh bay lên trời, sắc mặt khó coi nhưng không dám bước vào trong đó.
Trong kiếp vân truyền ra tiếng hét thống khổ của Hoắc Quang:
- A!
- Grao! Phá Quân!
Trong kiếp vân phát ra tiếng nổ, bỗng có khí thế khổng lồ bắn ra. Trên bầu trời xa xôi có một cột sáng giáng xuống.
Đây là ban ngày, nhưng dù là ban ngày thì tinh thần vẫn ở vị trí cũ, chẳng qua bị mặt trời che giấu. Ý chí tinh thần của Phá Quân tinh bỗng giáng xuống kiếp vân.
Ầm ầm!
Kiếp vân tam cửu thiên kiếp bỗng vặn vẹo kịch liệt. Tùy theo tiếng nổ điếc tai, tam cửu thiên kiếp bạo tạc.
Ầm!
Tam cửu thiên kiếp khổng lồ nổ tung, nhưng chính giữa vụ nổ thì khí thế khủng bố bùng phát, hai mươi Thần cảnh biến sắc mặt.
Có người kinh kêu:
- Sao có thể?
Sau khi nổ tung, không khí như cô động ra ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế. ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế tay cầm trường thương, mắt trợn trừng, ý chí khủng bố khiến trái tim mọi người run lên.
Ý chí Phá Quân Tinh!
Bên trong ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế chính là Hoắc Quang tay cầm trường thương, ý chí Phá Quân Tinh quanh thân. Chiến ý của Hoắc Quang khoảnh khắc tận trời, khí hung ác bùng phát phóng hướng đám Thần cảnh.
Một Thần cảnh kinh kêu:
- Không thể nào, hắn mới độ xong tam cửu thiên kiếp, là Thần cảnh đệ nhất trọng, tại sao lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?
Y phục của Hoắc Quang bị thiên lôi tạc nổ rách rưới, gã xé ngực áo.
Hoắc Quang múa trường thương, một luồng cương thương to lớn đâm hướng hai mươi Thần cảnh.
Một Thần cảnh giơ kiếm đỡ.
Ầm!
Sau cú va chạm, kiếm trong tay Thần cảnh nổ tung, Thần cảnh kia hộc máu.
- Phụt.
Nạp ý chí Phá Quân Tinh, thực lực hiện tại của Hoắc Quang đâu chỉ là Thần cảnh đệ nhất trọng?
Mạc Ức chưởng môn giật mình kêu lên:
- Cùng nhau lên, bắt Hoắc Quang lại cho ta!
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Hừ! Hạng trộm cắp cũng dám vây khốn ta?
Ầm ầm!
Một chọi hai mươi, Hoắc Quang cực kỳ uy mãnh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trường thương va chạm từng đợt, hai mươi Thần cảnh miệng hộc máu.
Một chọi hai mươi, Hoắc Quang trấn áp quần hùng.
Ý chí tinh thần cực kỳ bá đạo, trường thương múa may, lực lượng phá hủy khủng bố xông vào nội tạng của đám Thần cảnh.
- Phụt.
- Phụt.
- Phụt.
Tiếng hộc máu không dứt bên tai, Hoắc Quang thật sự quá mạnh mẽ. Cùng là Thần cảnh, hiện tại Hoắc Quang áp chế nghiêng về một bên, đại phá quần hùng.
- Không có khả năng! Không có khả năng!
- Cùng nhau xông lên, ngăn Hoắc Quang lại!
- A!
...............
.........
...
Chiến đấu trên trời nổ vang không dứt, bốn phía Vô Ưu thành, vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời.
Đại thành chủ Hoắc Quang lần đầu tiên bày ra mặt hung mãnh bá đạo của mình, vô số dân chúng kinh ngạc nhìn trời.
Tám ngàn cường giả năm đại tông môn nhanh chóng vọt tới, phút chốc quanh Phù Không đảo đầy rẫy cường giả.
Đám Lưu Cẩn cực kỳ hưng phấn.
Trong khi Hoắc Quang lực áp quần hùng thì bên dưới Phù Không đảo, một đại điện mở ra.
Đệ tử các đại tông môn bao vây Phù Không đảo nhìn xuống, thấy một người đàn ông mặc đạo bào đi ra khỏi đại điện.
Mọi người cung kính kêu lên:
- Trưởng lão!
Đó là một ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ, đạp bước đi ra, lạnh lùng nhìn lên trời.
Bùm!
Bùm!
Dưới trường thương của Hoắc Quang, hai mươi Thần cảnh cùng bị thương, có hai người đầu nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ giận dữ trừng mắt nói:
- Khốn kiếp!
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ phát ra khí thế cường đại bắn lên trời.
Khí thế của hạ Hư cảnh khiến Hoắc Quang trên không trung ngừng múa trường thương.
Vèo!
Còn lại mười tám tên Thần cảnh vẻ mặt kinh hoàng nhìn Hoắc Quang, vội vàng tránh né.
Quá khủng bố, Hoắc Quang được ý chí tinh thần bao phủ hết sức hung mãnh, mọi người cảm giác họ đối diện không phải con người mà là tuyệt thế hung ma.
Hoắc Quang nhìn xuống, ánh mắt sao nhau với ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ bên dưới.
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Hạ Hư cảnh?
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ đôi mắt lạnh lùng nói:
- Tiểu nhi vô tri, còn không bó tay chịu trói?
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Hạ Hư cảnh thì sao? Hoắc Quang ta vẫn giết như thường!
Hoắc Quang dám nói lời này là bởi vì gã có bản lĩnh. Đầu tiên là ý chí tinh thần, Phá Quân chủ giết, ý chí tinh thần sinh ra vì chiến đấu. Tiếp theo, Hoắc Quang vốn có tiềm chất mãnh tướng, một đường tu hành trưởng thành trong giết chóc, khi chiến đấu thì hung hãn khiếp người, lại dựa theo cách Diêm Xuyên chỉ, lấy thiên lôi tôi thể, xác thịt không yếu hơn hạ Hư cảnh. Quan trọng nhất là công pháp của Hoắc Quang, Thương Tâm quyết, công pháp thiên cấp, về công pháp thì đã vượt qua hạ Hư cảnh bình thường rất nhiều.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Hai bên va chạm, Hoắc Quang rút lui trăm trượng, ổn định thân hình. Hạ Hư cảnh đương nhiên có điểm mạnh của nó, mặc dù Hoắc Quang có nhiều ưu điểm nhưng rốt cuộc không giống như mới rồi chẳng sợ điều gì.
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ nét mặt sa sầm nói:
- Ủa? Mới độ tam cửu thiên kiếp mà có thể đỡ một kiếm của lão phu?
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Hừ! Hạ Hư cảnh? Nếu đã vậy thì hãy làm đá mài dao cho ta đi!
Hoắc Quang đạp bước xông lên
Ầm!
Cương thương bắn hướng ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ, hai người ở trên không trung chiến đấu.
Vèo!
Vèo!
Cuồng phong gào thét, hai tuyệt thế cường giả đấu kịch liệt.
Xung quanh đám Mạc Ức chưởng môn nét mặt sa sầm.
Một Thần cảnh kinh sợ nói:
- Hoắc Quang? Hoắc Quang thật là khủng bố!
- Một chọi hai mươi, một mình hắn có thể chém hai mươi người chúng ta!
- Đấu với hạ Hư cảnh mà vẫn có thể thong dong như vậy?
............
......
...
Đám Thần cảnh sắc mặt cực kỳ khó xem.
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ đột niên hét to:
- Muốn trốn? Trốn đi đâu!
Bởi vì lúc này Hoắc Quang đang vừa đánh vừa lùi hướng phía đông.
Hoắc Quang quát:
- Ha ha ha ha! Đối phó với ngươi cớ gì lão tử phải trốn?
Mặc dù Hoắc Quang quát to như vậy nhưng vẫn di chuyển hướng phía đông.
Mạc Ức chưởng môn biến sắc mặt nói:
- Không đúng!
- Như thế nào?
Mạc Ức chưởng môn nhìn thấu suy tính của Hoắc Quang, nói:
- Không phải Hoắc Quang trốn, hắn đi hướng cửa thành đông, muốn phá cửa cho mười vạn đại quân vào thành!
Một Thần cảnh nhíu mày nói:
- A? Vậy phải làm sao đây? Mặc dù trưởng lão có thể áp chế Hoắc Quang nhưng không thể ngăn cản hắn đi về phía đông.
Mạc Ức chưởng môn la lên:
- Đi, chúng ta đi trợ giúp trưởng lão, ngăn cản Hoắc Quang rời đi!
- Được!
Mười tám Thần cảnh lại vọt lên trời, bao vây bầu trời.
Ầm ầm!
Một mình Hoắc Quang đối kháng một hạ Hư cảnh, mười tám Thần cảnh, áp lực tăng gấp mấy lần, bị vây khốn ngay tại chỗ
Hoắc Quang phát cuồng mạnh mẽ liều đấu.
Tu giả xung quanh nhìn trên trời đều cảm thán thay cho Hoắc Quang. Quá hung mãnh, Hoắc Quang mới tới Thần cảnh đệ nhất trọng vậy mà có thể đối kháng cùng hạ Hư cảnh, mười tám Thần cảnh?
Chuyện này thật là không thể tin nổi.
Vô số người lộ vẻ kinh hãi.
Mục Dã vương sắc mặt khó xem, lờ mờ cảm thấy mình đã làm quyết định sai lầm.
Cửa thành nam, cơ mặt Đan Thanh Tử co giật liên hồi. Hoắc Quang trưởng thành, khiến Đan Thanh Tử cảm thấy người lúc trước gã có thể tùy tay bóp chết giờ lộ vẻ hung tợn như vậy.
Mạnh mẽ một mặt, quá khoa trương đi? Trên Phù Không đảo, Lưu Cẩn nhìn Hoắc Quang dẫn người đi.
Lưu Cẩn hít sâu, nói:
- Các vị tướng quân, xuất phát đi. Hoắc Quang đã lôi kéo tất cả Thần cảnh, hạ Hư cảnh, giờ các ngươi đi bốn cửa thành, cưỡng ép phá cửa thành thả mười vạn đại quân vào thành!
Năm mươi Khí cảnh cũng rống lên:
- Tuân lệnh!
Vèo!
Năm mươi Khí cảnh nhanh chóng bay bốn hướng.
- Chạy đi đâu!
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn vào thành, cường giả Khí cảnh cỡ vài trăm người, sao có thể để năm mươi Khí cảnh phá hỏng cục diện trước mắt được?
Ầm ầm!
Phút chốc năm mươi Khí cảnh bị ngăn lại, tám ngàn tu giả năm đại tông môn số lượng lớn hơn hơn họ gấp mấy lần, bị cản lại đi không được.
Lưu Cẩn đứng trên Phù Không đảo, sắc mặt âm trầm.
Phút chốc chiến đấu trong thành nổi lên bốn phía, mười vạn đại quân ngoài thành rất là sốt ruột.
Mạc Ức chưởng môn nhìn bốn phía, cười to nói:
- Ha ha ha ha! Vô dụng, Hoắc Quang, ngươi bó tay chịu trói đi!
Khiến Hoắc Quang từ bỏ chiến đấu? Trong thiên hạ này có lẽ chỉ một mình Diêm Xuyên làm được, những người khác? Nằm mơ đi.
Hoắc Quang gầm to, không ngừng xuất thương.
Mạc Ức chưởng môn cười to nói:
- Vô dụng, không có người cứu ngươi, cửa thành là ải gian khó, mười vạn đại quân không thể trợ giúp cho ngươi!
Bỗng nhiên trong Vô Ưu thành phát ra tiếng rống to:
- Lão thất phu Mạc Ức!
Cùng với tiếng rống, thật nhiều tu giả ngoái đầu nhìn lại.
Trên đỉnh một ngọn núi cao, cách Ngự Yêu điện không xa.
Mục Dã vương ngoái đầu nhìn lại, biến sắc mặt.
Lưu Cương đứng trên đỉnh núi dẫn đầu, sau lưng gã có năm mươi tu giả bị trói quỳ dưới đất, sau từng tu giả là một đệ tử Ngự Yêu tông đứng canh chừng.
Một tu giả quỳ dưới đất giật mình kêu lên:
- Cha ơi, cứu ta!
Mạc Ức chưởng môn giật mình kêu lên:
- A, con của ta, khốn kiếp!
- Cha, cứu ta!
- Gia gia cứu ta!
- Tam thúc, cứu ta!
- Tổ gia gia, cứu ta!
...............
.........
...
Năm mươi tu giả bị trói lại kinh khủng cầu cứu.
- Khốn kiếp!
- To gan!
- Muốn chết!
...............
.........
...
Mười tám Thần cảnh cảm thấy tức giận vô cùng.
Phút chốc mười tám Thần cảnh tay loạn chân run, thậm chí có người định vọt tới.
Lưu Cương túm lấy nhi tử của Mạc Ức chưởng môn, trường đao gác trên cổ gã, lạnh lùng quát:
- Đừng tới đây!
Đám đệ tử Ngự Yêu tông rút đao đặt trên cổ năm mươi tu giả.
Vèo!
Mười tám Thần cảnh sắc mặt trầm xuống, người thân bị kiềm chế, ai nấy lòng nóng nảy.
Mục Dã vương giật mình kêu lên:
- Nghiệt độ, còn không buông tay!
Mục Dã vương không ngờ đệ tử của mình to gan như vậy, dám bắt thân nhân của Thần cảnh ngũ đại tông, cái này là muốn đẩy Ngự Yêu tông vạn kiếp bất phục!
Lưu Cương nhìn Mục Dã vương.
Lưu Cương la lên:
- Sư phụ, không phải đệ tử không muốn thả mà là không kịp rồi. Sư phụ, xin hãy ra lệnh cho đệ tử tông ta mở cửa thành bốn phía!
- Mục Dã vương, không được mở, ai cũng không được mở cửa thành ra!
Bị Lưu Cương cứa cổ, nhi tử của Mạc Ức chưởng môn thống khổ hét lên:
- Cha ơi cứu ta!
Mạc Ức chưởng môn nhìn nhi tử của mình, mặt đen như than nhưng gã hiểu nếu mở cửa thành thì sẽ thất bại trong gang tấc.
- Hừ! Cho dù ngươi bắt nhi tử của ta thì cũng không thể uy hiếp ta được!
Mười tám Thần cảnh cũng quát lên:
- Đúng vậy. Tiểu tử, ngươi muốn chết mà! Muốn dùng người thân uy hiếp chúng ta? Nằm mơ đi!
Lưu Cương nhìn đám Thần cảnh, lạnh lùng cười nói:
- Uy hiếp các ngươi? Ta không chuẩn bị uy hiếp các ngươi!
Lưu Cương nói rồi nhìn hướng Mục Dã vương:
- Sư phụ, tiếp theo có mở cửa thành hay không phải xem ngươi!
Lưu Cẩn nói xong mắt lóe tia độc ác, kéo tay.
Bùm!
Cổ nhi tử của Mạc Ức chưởng môn tách rời, bị Lưu Cương chém đầu.
Tim Mục Dã vương rớt cái bịch.
Mạc Ức chưởng môn như phát điên la lên:
- Grao! Khốn kiếp, dám giết nhi tử của ta!
Không mở cửa thành là bởi vì Mạc Ức chưởng môn chắc chắn Lưu Cương không dám tổn thương nhi tử của gã, nhưng có ai ngờ Lưu Cương ngay mặt gã chém đầu nhi tử của gã?
Lưu Cương lạnh lùng quát:
- Giết cho ta!
- Tuân lệnh!
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Happy New Year
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 92: Giết chóc
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Sau lưng Lưu Cẩn, năm mươi tu giả bị trói lập tức đầu cổ hai nơi, bị giết hết.
- Không!
- Khốn kiếp!
- Tiểu tử, tìm cái chết!
............
......
...
Đám Thần cảnh gào rống, thấy nhi tử, điệt tử, tôn tử của mình bị giết chết, trong lòng họ không chỉ là vô cùng tức giận.
Lưu Cẩn giết năm mươi chí thân của Thần cảnh, từ đầu đến cuối nhìn chăm chú vào Mục Dã vương.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Sư phụ, vì Ngự Yêu tông, phải xem ngươi!
Mục Dã vương mí mắt giật liên tục, gã hiểu Lưu Cương ngay trước mặt ngũ đại tông giết chí thân của họ không phải vì uy hiếp họ mà là uy hiếp Mục Dã vương.
Ngự Yêu tông giết chí tông của họ, qua trận này đừng nói Ngự Yêu tông được chia lợi ích, dù an toàn thoát ra cũng là không thể nào.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem:
- Nghiệt đồ, nghiệt chướng!
Đây là Lưu Cương dùng sự độc ác của mình buộc Ngự Yêu tông leo lên thuyền Diêm Xuyên.
Lưu Cương hét to:
- Sư phụ, mau lên!
Lưu Cương dẫn theo các sư huynh bay hướng Mục Dã vương.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem nhưng vẫn hét to:
- Đệ tử Ngự Yêu tông nghe lệnh, rút trận cho ta, mở rộng cửa thành!
Phía xa trên thành lầu cửa nam, Đan Thanh Tử ngây ngốc đứng.
Đan Thanh Tử nhìn phía xa Lưu Cương giết chí thân của ngũ đại tông, thủ đoạn tàn nhẫn, so sánh với gã thì thủ đoạn nịnh nọt của gã kém quá xa.
Không cần Đan Thanh Tử mở miệng, đệ tử Ngự Yêu tông bốn cửa thành lập tức mở cửa ra.
Két!
- Giết!
- Giết!
Cửa thành mở rộng, mười vạn đại quân ngoài thành rống to chen chúc vào.
Mạc Ức chưởng môn kinh kêu:
- Khốn kiếp, đóng cửa lại, đóng cửa lại!
Mạc Ức chưởng môn trừng Mục Dã vương.
Đám Lưu Cương chạy trốn tới sau lưng Mục Dã vương.
Mục Dã vương biểu tình cực kỳ khó xem, nghiệt đồ này buộc gã đứng bên Diêm Xuyên?
Mạc Ức chưởng môn gào thét đừng mở cửa thành, nhưng Mục Dã vương chỉ đành nuốt 'bồ hòn', quay đầu lạnh lùng nhìn phía đối diện. Mục Dã vương chỉ còn cách chọn thống nhất chiến tuyến với Hoắc Quang.
Mục Dã vương chua xót nói:
- Các vị sư đệ, bảo vệ Lưu Cương!
Giờ phút này nếu Lưu Cương bị giết thì Ngự Yêu tông sẽ biến thành hai bên đều không đứng được.
Hai Thần cảnh Ngự Yêu tông khác cay đắng nhìn Mục Dã vương, vươn tay rút ra vũ khí, chuẩn bị chặn lại mấy Thần cảnh điên cuồng.
Ầm ầm!
Năm mươi Khí cảnh tướng lĩnh bị vây khốn nâng cao tinh thần, bởi vì viện quân tới rồi.
Chia ra mấy Thần cảnh tru sát Lưu Cương, Hoắc Quang có thể thở dốc một hơi.
Hoắc Quang hưng phấn cười to:
- Ha ha ha ha!
Hoắc Quang đứng trên trời hét to xuống dưới:
- Đệ nhất quân đoàn nghe lệnh, tru sát tu giả ngũ đại tông, không chừa một tên. Giết, giết, giết!
- Tuân lệnh!
Mười vạn đại quân xông vào thành cùng rống to tận trời, thanh âm chấn Vô Ưu thành, sát ý ngập trời tập trung hướng Phù Không đảo.
Mười vạn đại quân vây sát tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Mạc Ức chưởng môn tức giận rống gầm:
- A, khốn kiếp!
Tình hình bỗng hỗn loạn không chịu nổi, thế cục vốn nằm trong tay chớp mắt biến chuyển, hoàn toàn mất khống chế, Mạc Ức chưởng môn tức giận vô cùng.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
......
Mười vạn đại quân tụ tập lại, rất nhanh đối đầu với tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn có số Khí cảnh nhiều gấp mấy lần quân đội, nhưng ưu thế của đại quân không chỉ lực lượng cao giai mà đa số là lực lượng tổng thể.
Xạ Nhật tiễn bắn ra, vạn mũi tên cùng phóng, Khí cảnh dù có mạnh hơn cũng đành nuốt hận.
Đại quân nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉnh tề tiến công, lực sát thương cực kỳ kinh người.
- A!
- Cứu mạng!
- Sư phụ, cứu ta với!
......
...
Phút chốc chiến đấu hỗn loạn vô cùng, tám ngàn tu giả năm đại tông môn liên tục hét thảm, đại quân trưởng thành trong đánh nhau, cực kỳ hung ác.
Thương pháp từng người hợp kích vô địch.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn liên tục bị thương.
Năm Thần cảnh căm hận tập sát Lưu Cương.
Lưu Cương núp trong đại trận bên ngoài Ngự Yêu điện, Mục Dã vương dẫn hai Thần cảnh khổ sở chống đỡ.
Phía xa, tám ngàn tu giả năm đại tông môn tử thương thảm trọng, từng Thần cảnh như phát cuồng.
Đám Thần cảnh tức giận gào thét:
- Khốn kiếp, khốn kiếp!
Có năm Thần cảnh nhào hướng đại quân.
Lưu Cẩn lạnh lùng nói:
- Bắn tên!
Bùm!
Vạn mũi tên cùng phóng, bắn hướng năm Thần cảnh, gần trăm Khí cảnh tướng quân cầm thương xông lên.
Mười vạn đại quân đa số là Tinh cảnh, nhưng vì số lượng quá nhiều, từ các Tinh cảnh đủ giết Khí cảnh ngũ tông.
Phút chốc đại chiến va nhau.
- Ha ha ha ha!
Dù Hoắc Quang vất vả chống đỡ nhưng tình hình biến tốt nhiều, tất cả đều có lợi cho bên mình, giằng co thì cứ giằng co đi!
Mí mắt của Mạc Ức chưởng môn liên tục giật.
Mạc Ức chưởng môn hét to:
- Tất cả Thần cảnh vây công Hoắc Quang, bắt Hoắc Quang kiềm chế mười vạn đại quân!
Mạc Ức chưởng môn đã ra quyết định chính xác nhất, chỉ cần bắt giữ Hoắc Quang thì mười vạn đại quân đành buông tay chịu trói.
Vèo!
Mười Thần cảnh phân tán nhanh chóng bay về chiến trường Hoắc Quang.
Thấy Thần cảnh bay đi, Mục Dã vương thầm thở phào.
Lưu Cương sốt ruột nói:
- Sư phụ, mau, trợ giúp Hoắc Quang, thông báo các đệ tử Ngự Yêu tông giúp đỡ mười vạn đại quân!
Nếu Hoắc Quang chết hay bị bắt thì lúc trước Lưu Cương sắp đặt sẽ thất bại trong gang tấc.
Nếu không phải là Lưu Cương thì sao Ngự Yêu tông bị động như vậy?
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Sư phụ, đệ tử xin nhận bất cứ trừng phạt gì, mong sư phụ chú trọng sinh tử tồn vong của Ngự Yêu tông, đợi qua trận này thì đệ tử sẽ trói tay thỉnh tội!
Mục Dã vương sắc mặt âm trầm.
Mục Dã vương đạp bước lên trời:
- Hai vị sư đệ, đi!
Hai Thần cảnh đi theo Mục Dã vương vọt lên trời, xông hướng chiến trường Hoắc Quang.
Mục Dã vương hét to:
- Đệ tử Ngự Yêu tông nghe lệnh, trợ giúp cho mười vạn đại quân nhanh chóng tiêu diệt đệ tử ngũ tông!
Các đệ tử Ngự Yêu tông xung quanh đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Mạc Ức chưởng môn quát mắng:
- Mục Dã vương, ngươi muốn chết!
Không chỉ là Mạc Ức chưởng môn, chiến trường Hoắc Quang, tất cả Thần cảnh đều trừng Mục Dã vương.
Hoắc Quang cười to:
- Ha ha ha ha!
Bùm!
Một luồng cương kiếm chém vào lưng Hoắc Quang, sau lưng gã bỗng dựng lên khí tường chặn lại, nhưng gã bị ảnh hưởng chật vật.
- Giết!
Mục Dã vương không thể không liều mạng.
Mục Dã vương nhanh chóng quấy rầy đám Thần cảnh.
Bất đắc dĩ đối phương thế đại, một hạ Hư cảnh, mười tám Thần cảnh, quá mạnh.
Hoắc Quang không ngừng bị ức chế, trên ngực có vết sẹo dài do ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ rạch.
- Thương Chỉ Thiên Hạ!
Hoắc Quang vung trường thương càng hung mãnh, mỗi lần đều là cách đánh lưỡng bịa câu thương.
Ông lão hạ Hư cảnh kinh sợ nói:
- Tiểu tử, ngươi thật có bản lĩnh!
Tình hình như vậy mà Hoắc Quang còn khổ sở giãy dụa? Thực lực này khiến ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ cực kỳ hoảng sợ, đây thật là Thần cảnh đệ nhất trọng sao?
Trận chiến này đấu đến buổi chiều.
Mục Dã vương cả người đầy vết thương, hai Thần cảnh Ngự Yêu tông toàn thân đẫm máu. Hoắc Quang cũng vậy, ngực, sau lưng có trên trăm vết thương.
Happy New Year
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 93: Thanh Long đã đến
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Nhưng Hoắc Quang tựa như mãnh hổ không chịu thua, dù thế bại đã định vẫn không thua.
- Grao! Chết đi!
Hoắc Quang điên cuồng vung trường thương.
Thắng lợi của đám Thần cảnh ngay trước mắt nhưng không ai cười nổi. Bên dưới tám ngàn tu giả năm đại tông môn giờ chỉ còn cỡ một ngàn, mười vạn đại quân như điên lên.
- Đại nhân kéo dài thời gian cho chúng ta, giết!
- Vì đại nhân, giết!
- Đại nhân!
............
.........
...
Hiện tại mười vạn đại quân ai nấy giết đỏ mắt, nhìn hình ảnh trên trời, đều trút tức giận vào tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Khí cảnh có thể bay, nhưng ở trên không trung căn bản không thể chiến đấu linh hoạt, thậm chí chiến trường Hoắc Quang sinh ra khí lưu khiến đám tướng lĩnh Khí cảnh không thể tới gần.
Bắn tên lại không dám, sợ tổn thương Hoắc Quang.
Các tướng sĩ ai nấy mắt đỏ lên trút sự nôn nóng của mình.
- Giết cho ta, không chừa một tên, giết hết đi!
Một Thần cảnh Ngự Yêu tông người đẫm múa thống khổ nói:
- Sư huynh, ta sắp không chịu nổi.
Mục Dã vương sốt ruột nói:
- Không được cũng phải được.
- Tuân lệnh!
Chiến đấu thảm liệt không ngừng vang lên, máu chảy trên người Hoắc Quang ngày càng nhiều.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn đều bị giết chết hết, ai nấy nhìn lên trời, đầy vẻ sốt ruột.
Mọi người đều nhìn chiến trường trên trời.
Chính lúc này, không ai chú ý bên ngoài Vô Ưu thành có luồng sáng xanh nhanh chóng bay tới.
Vèo!
Tốc độ của ánh sáng xanh rất nhanh, chớp mắt đã vào Vô Ưu thành, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất giây lát đã tới Phù Không đảo, Vô Ưu thành.
- Là ai?
- Bảo hộ Lưu công công!
.........
......
...
Các tướng sĩ hồi hộp.
Vèo!
Cuồng phong thổi qua, trước mặt Lưu Cẩn có hai bóng người.
Thanh Long, Dịch Phong.
Lưu Cẩn hét to:
- Dừng tay!
Lưu Cẩn vẻ mặt vui sướng.
Lưu Cẩn vui mừng kêu lên:
- Dịch tiên sinh, dịch tiên sinh, vương của ta đã trở về?
Dịch Phong gật đầu.
Thấy Dịch Phong gật đầu thì Lưu Cẩn lộ vẻ mừng rỡ như điên:
- Tốt quá, vương của ta trở về, vương của ta trở về rồi!
- Đây là?
Dịch Phong ngoái đầu nhìn lên trời.
Lưu Cẩn vội nói:
- Thanh Long tiền bối, xin hãy mau giúp đỡ Hoắc Quang!
Thanh Long gật đầu, nói:
- Bảo vệ Dịch Phong!
Thanh Long nói rồi đạp bước lên trời.
Lưu Cẩn nhìn xung quanh.
Lưu Cẩn trầm giọng quát:
- Tất cả tướng lĩnh Khí cảnh nghe lệnh, thề sống chết hộ vệ Dịch Phong tiên sinh!
Đám tướng lĩnh Khí cảnh lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Vèo!
Xung quanh Dịch Phong bỗng có gần trăm tướng sĩ, kéo căng cung tên, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Trên trời.
Hoắc Quang bị đám cường giả cưỡng bức áp chế, mặt đỏ gay, mắt lộ không cam lòng.
Mạc Ức chưởng môn căm hận nói:
- Ha ha ha ha! Hoắc Quang, ngươi đã cùng đồ mạt lộ, bó tay chịu chết đi!
Tám ngàn đệ tử, là tám ngàn đệ tử, toàn quân bị diệt, trái tim Mạc Ức chưởng môn đang nhỏ máu. Giờ phút này Mạc Ức chưởng môn đặt quyết tâm, dù bị Đại Vũ Thiên tông trách tội cũng phải khiến mười vạn đại quân chôn cùng, khiến Hoắc Quang chết theo.
Hoắc Quang đỡ đòn tấn công của đám cường giả, căm hạn nói:
- Bó tay chịu trói? Phi, ngươi cũng xứng?
Mạc Ức chưởng môn la lên:
- Hừ! Vậy thì chết đi, trưởng lão, chém hắn! Báo thù cho đệ tử ngũ tông ta!
Ông lão hạ Hư cảnh gật đầu, nói:
- Được!
Bỗng một luồng sáng xanh tận trời, nổ tung tiếng vang điếc tai, lực lượng mạnh mẽ đánh tan đám cường giả, giải thoát cho Hoắc Quang.
- A?
Mọi người biến sắc mặt.
Bên cạnh Hoắc Quang bỗng có một người đàn ông áo xanh.
Mục Dã vương người đẫm máu nhưng vẫn mang theo hai Thần cảnh bay tới bên cạnh Hoắc Quang. Nhìn người đàn ông áo xanh xuất hiện, mắt Mục Dã vương bỗng sáng lên.
Mục Dã vương có biết người này, từng gặp mặt trong phong thủy trận, là kẻ đó sao?
Trong lòng Mục Dã vương nổi lên tia hy vọng.
Thanh Long cười khổ nói:
- Hoắc Quang, chúng ta đã đến chậm.
Hoắc Quang cười to nói:
- Ha ha ha ha! Không chậm, đến đúng lúc!
Phía đối diện, ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
Thanh Long không để ý tới ông lão hạ Hư cảnh, nói với Hoắc Quang:
- Ta chăm sóc tên hạ Hư cảnh này, ngươi giải quyết đám Thần cảnh đi.
Lúc Thanh Long nói lời này thì hơi cảm thán.
Thanh Long bởi vì đi theo thánh nữ, được công đức Đại Chiêu thánh địa trong người mới tu hành nhanh như vậy. Nhưng nhìn Hoắc Quang, Thanh Long phát hiện tốc độ mà gã tự hào căn bản không là gì. Còn nhớ năm đó Hoắc Quang chỉ có lực lượng phàm nhân, hiện tại đã mạnh như vậy? Căn cứ tình hình vừa rồi, Thanh Long khẳng định Hoắc Quang có thể chặn lại đám Thần cảnh.
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Không, Thanh Long, ngươi giúp ta xử lý đám Thần cảnh, để ta đối phó hạ Hư cảnh này!
Thanh Long bất ngờ hỏi:
- Cái gì?
Hoắc Quang ánh mắt hung ác nói:
- Vết thương trên người ta gần như do tên hạ Hư cảnh này ban tặng, ta muốn lão ta phải trả giá gấp trăm lần!
Thanh Long mờ mịt nhìn Hoắc Quang, cuối cùng gật đầu.
- Lão thất phu, để mạng lại!
Hoắc Quang vung trường thương, cương thương to lớn bắn tới.
Đám Mạc Ức chưởng môn định hỗ trợ nhưng bỗng sức mạnh cường đại ập đến, là Thanh Long đánh ra một chưởng.
Một ánh sáng hình rồng xông hướng Mạc Ức chưởng môn.
Mạc Ức chưởng môn biểu tình kiên quyết, cho rằng Thanh Long chỉ gần Thần cảnh, liền đâm ra một kiếm.
Ầm!
Trường kiếm của Mạc Ức chưởng môn bỗng nổ tung, ánh sáng xanh đánh vào ngực gã.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng bầu trời.
- Phụt.
Mạc Ức chưởng môn hộc ngụm máu, văng ra.
Thanh Long lại xuất thủ, cùng lúc trấn áp đám Thần cảnh.
Một Thần cảnh kinh dị kêu lên:
- Hư cảnh, ngươi là Hư cảnh?
Một mình Hoắc Quang đã khiến mọi người chật vật không chịu nổi, giờ lại thêm một Hư cảnh?
Ầm!
Ầm!
Thanh Long nhanh chóng ra tay, từng chiêu dốc hết sức lực, đám Thần cảnh làm sao ngăn lại được? Ai nấy hộc máu văng ra.
Có một số người từ trên cao rớt xuống.
- Bắn tên!
Bên dưới, đang quân đang chờ đánh rắn giập đầu, vạn mũi tên bùng bắn, dù là Thần cảnh cũng không chịu nổi huống chi vốn đã bị thương nặng.
Ba Thần cảnh Ngự Yêu tông vẻ mặt vui mừng.
Một Thần cảnh người đẫm máu kích động nói:
- Được cứu rồi, chưởng môn, được cứu rồi!
Bên dưới, Ngự Yêu điện.
Lưu Cương mặt lộ vẻ mừng như điên, đám sư huynh sau lưng gã cũng vui sướng.
Đám sư huynh kích động nói:
- Sư đệ, thành công, thành công!
Lưu Cương gật đầu, hưng phấn mang theo các sư huynh nhanh chóng lao đến Phù Không đảo.
Khi tới gần Phù Không đảo, đại quân đề phòng mang Lưu Cương tới Phù Không đảo.
Lưu Cương cung kính nói:
- Tiểu nhân Lưu Cương bái kiến Lưu công công, bái kiến Dịch tiên sinh!
Lưu Cẩn cười nhìn Lưu Cương, nói:
- Lưu Cương, trận này ngươi có công rất lớn, ta sẽ báo lên vương của ta!
Lưu Cương cực kỳ khách sáo nói:
- Lưu công công khách sáo, đây là việc ta nên làm. Năm đó khi Diêm vương còn ở Vô Ưu thành thì từng hỏi tại hạ có muốn xuất sĩ không? Mặc dù chỉ nói một câu nhưng tại hạ khắc ghi trong lòng, luôn muốn báo đáp ân tình Diêm vương chú trọng tại hạ. Lần này có cơ hội này, sao tại hạ không ra sức được?
Dịch Phong nhìn Lưu Cương, thấy ra được gã có ý đầu vào, hoặc nên nói là tranh thủ công danh. Dịch Phong không xen vào, bởi vì thật lâu trước kia Diêm Xuyên đã chú ý đến người này.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 94: Phản loạn
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Lưu Cẩn vừa lòng nói:
- Lưu Cương, lần này ngươi thật sự làm rất tốt, vương của ta sẽ không bạc đãi ngươi. Yên tâm, ta sẽ nói lời hay cho ngươi trước mặt vương của ta!
Lưu Cương hưng phấn nói:
- Đa tạ Lưu công công!
…
Đại Hà tông.
Tông môn tĩnh lặng, nội đấu bắt đầu, các đệ tử cơ hồ tụ tập đến dưới chủ phong.
Miêu Miêu ngồi trên vai Diêm Xuyên, hắn cùng Túy Kiếm Sinh bước vào trong đó. Không qua bao lâu, hai người từ xa thấy nhiều đệ tử giương cung bạt kiếm đối diện nhau.
Túy Kiếm Sinh ngạc nhiên hỏi:
- Sư thúc, đã có chuyện gì?
Diêm Xuyên nheo mắt, dừng bước chân.
Túy Kiếm Sinh sốt ruột nói:
- Trong tông xảy ra đại loạn rồi!
Diêm Xuyên nói với Miêu Miêu:
- Miêu Miêu, hãy lấy trăm kiếm ra!
- Meo!
Miêu Miêu nhanh chóng đổ trăm thanh trường kiếm ra khỏi mũ nỉ nhỏ.
Diêm Xuyên nhìn hướng Túy Kiếm Sinh, đưa bản vẻ:
- Túy Kiếm Sinh!
Túy Kiếm Sinh khó hiểu hỏi:
- Sư thúc, cái này là...?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Dựa theo trận đồ này cắm trăm thanh kiếm xung quanh chủ phong, tùy thời nghe lệnh của ta. Ta đi chủ phong trước.
Túy Kiếm Sinh gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên để lại Túy Kiếm Sinh, đạp bước đi tới chủ phong.
Chủ phong, Đại Hà điện.
- Mạc Vô Hối, ngươi thật sự muốn Đại Hà tông ta nội loạn sao?
- Mạc Vô Hối, ngươi không có tư cách làm chưởng môn!
...............
.........
...
- Phùng Thiên Vũ, ngươi khi sư diệt tổ, có xứng với phụ thân của ngươi không?
...............
.........
...
Trong Đại Hà điện ầm ĩ ồn ào, phe ủng hộ Mạc Vô Hối, phe bênh Phùng Thiên Vũ đấu miệng với nhau.
Một người áo đen sau lưng Phùng Thiên Vũ lạnh nhạt nói:
- Cần gì rắc rối như vậy? Phùng Thiên Vũ, ngươi đấu với Mạc Vô Hối, thắng bại tự biết. Mạc Vô Hối căn bản không có tư cách làm chưởng môn!
Cao Bất Phàm lạnh lùng quát:
- Khốn kiếp, ngươi là ai? Giấu đầu lòi đuôi!
Hai mươi người áo đen, trong đó người dẫn đầu lạnh lùng cười nói:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là Mạc Vô Hối căn bản là một phế nhân!
Cao Bất Phàm quát:
- Ngươi nói cái gì?
Đoạn Tam Thuật tức giận quát:
- To gan!
Giang Nam lạnh lùng cười nói:
- Ha ha ha ha! Vậy thì, phong chủ, đệ tử sẽ thăm dò giúp ngươi!
Keng keng!
Giang Nam chớp mắt rút trường kiếm ra đâm hướng Mạc Vô Hối.
Mạc Vô Hối lạnh lùng trừng Giang Nam.
Đinh!
Cao Bất Phàm lập tức rút kiếm đánh bật kiếm của Giang Nam.
Cao Bất Phàm lạnh lùng quát:
- Muốn chết, rút kiếm với chưởng môn, ngươi là khi sư diệt tổ!
Giang Nam mỉa mai:
- Hừ! Cao Bất Phàm, ngươi đang hù ai?
Keng keng!
Keng keng!
Keng keng!
Trong đại điện, đám Thần cảnh rút kiếm ra. Mới nãy chỉ là khắc khẩu, giờ phút này bởi vì Giang Nam lỗ mãng, ai nấy giương cung bạt kiếm, thậm chí hai phe vòng quanh kiếm khí.
Phút chốc trong đại điện kiếm khí bắn ra bốn phía, vài chỗ nổi lên kiếm khí va chạm, phát ra tiếng trầm đục. Trong đại điện gió to nổi lên bốn phía.
Người áo đen dẫn đầu lại lên tiếng:
- Phùng Thiên Vũ, chúng ta chỉ làm được bấy nhiêu cho ngươi. Đi đi, hãy khiêu chiến với Mạc Vô Hối, để mọi người nhìn xem Mạc Vô Hối rốt cuộc như thế nào, có tư cách hay không.
Trong đại điện, kiếm khí bắn ra bốn phía, đại chiến bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đột nhiên thiên điện vang một tiếng rống:
- Khốn kiếp, còn ra thể thống gì!
Một khí thế cường đại phóng ra, đè ép đám Thần cảnh, Khí cảnh biến sắc mặt. Trước khí thế này, kiếm khí của mọi người văng ngược lại.
Giang Nam ngạc nhiên hỏi:
- Là ai?
Trong thiên điện có hai ông lão trợn to mắt chậm rãi đi ra.
Đám Cao Bất Phàm vui mừng nói:
- Trưởng lão? Các ngươi trở về từ khi nào?
Đám người sau lưng Mạc Vô Hối lộ vẻ vui sướng, người đứng sau lưng Phùng Thiên Vũ thì sắc mặt cực kỳ khó xem.
Hai trưởng lão của Đại Hà tông.
Hai trưởng lão khí thế áp chế đám Phùng Thiên Vũ, khiến các cường giả không thể nổi lên lòng phản kháng.
Giang Nam giật mình kêu lên:
- Hư cảnh? Hạ Hư cảnh?
Hai trưởng lão đi tới, đều vô cùng đau xót nhìn Phùng Thiên Vũ.
- Thiên Vũ, ta nhìn ngươi lớn lên, tại sao ngươi lại biến thành như vậy?
- Thiên vũ, ngươi định hủy Đại Hà tông sao?
- Ngươi dám đối mặt với cha ngươi không?
............
......
...
Hai lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách Phùng Thiên Vũ. Bởi vì Phùng Thiên Vũ là nhi tử của Phùng Thái Nhiên, năm xưa hai trưởng lão chăm sóc gã chu đáo, không ngờ hôm nay gã đến Đại Hà điện bức cung.
Hai trưởng lão trừng mắt, khí thế giận dữ đè ép Phùng Thiên Vũ như muốn ép gục gã.
Hai hạ Hư cảnh áp chế, lực lượng cực lớn, chân Phùng Thiên Vũ run run, nhưng gã cố gắng không để mình khuỵu xuống.
Người áo đen dẫn đầu đột nhiên quát:
- Hừ! Hai lão già này!
Ầm!
Khi người áo đen dẫn đầu nói chyện thì có hai người áo đen bỗng lấy ra thanh đại đao mạnh chém hướng hai trưởng lão Hư cảnh.
Hai đao chém xuống, hai trưởng lão Hư cảnh phát hiện tình hình nguy hiểm, hình như đã vượt qua tầm khống chế của họ. Hai trưởng lão Hư cảnh vội vàng giơ kiếm đỡ.
Ầm!
Ầm!
Đại Hà điện vang hai tiếng nổ điếc tai, bão tố cuồng bạo từ trong đại điện lao ra ngoài điện. Khí thế khủng bố vọt xuống núi, khiến đám đệ tử của Đại Hà tông dưới núi biến sắc mặt.
Két két két két!
Mặt đất Đại Hà điện lan tràn nứt rạn, kiếm của hai trưởng lão Hư cảnh bị hai người áo đen mạnh mẽ đè chặt phía dưới. Hai người giằng co không nhúc nhích.
Một trưởng lão Hư cảnh không thể nhúc nhích, giật mình kêu lên:
- Hư cảnh? Các ngươi thế nhưng cũng là Hư cảnh?
Một trưởng lão Hư cảnh khác cũng ngạc nhiên hỏi:
- Các ngươi đến cùng là ai? Các ngươi là người nào?
Hai mươi người áo đen trong đó có hai kẻ ra tay, nhưng đều là Hư cảnh?
Khí thế cường đại bùng phát, đám Mạc Vô Hối bị khí thế khủng bố áp chế.
Người áo đen dẫn đầu hét to:
- Phùng Thiên Vũ, sao còn chưa ra tay?
Một trưởng lão Hư cảnh kinh kêu:
- Phùng Thiên Vũ, tên phản đồ!
Nhưng bốn người đều là Hư cảnh, hai trưởng lão Hư cảnh chỉ có thể giằng co chứ không thể nhúng tay vào.
Vù vù!
Phùng Thiên Vũ chỉ trường kiếm vào Mạc Vô Hối, khí thế Thần cảnh bắn tới.
Ầm!
Người Mạc Vô Hối run lên, hộc ngụm máu.
Phùng Thiên Vũ nét mặt sa sầm nói:
- A?
Cao Bất Phàm giật mình kêu lên:
- Chưởng môn, ngươi làm sao vậy?
Đoạn Tam Thuật che trước mặt Phùng Thiên Vũ.
Chỉ là khí thế mà Mạc Vô Hối đã không chịu nổi, hộc máu? Không thể nào! Mọi người lộ vẻ kinh ngạc, từ khi nào Mạc Vô Hối biến yếu ớt như vậy?
- Tránh ra!
Người áo đen dẫn đầu vung tay.
Ầm ầm!
Ba người Đoạn Tam Thuật che trước mặt Mạc Vô Hối bị lực lượng mạnh mẽ hất ra, bị khí thế cường đại của người áo đen dẫn đầu áp chế gắt gao, mọi người không thể nhúc nhích.
Một trưởng lão Hư cảnh sợ hãi rống lên:
- Lại là Hư cảnh? Nhưng lại là một Hư cảnh? Đại Hà tông ta có tài đức gì mà dẫn đến nhiều Hư cảnh như vậy?
Người áo đen trấn áp mọi người, chỉ chừa Mạc Vô Hối cho Phùng Thiên Vũ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden