Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 405: Xưa nay chưa từng có
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Một chuỗi con số mà Cư Tiểu Dịch để lại, Quan Doãn vẫn luôn thuộc nằm lòng, hy vọng sẽ có ngày dùng đến. Cuối cùng, không đợi hắn tìm cách tiếp cận Hồng Nhan Hinh, Hồng Nhan Hinh liền chủ động tới cửa, cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì quả là ngu ngốc.
- Có ý gì?
Ôn Lâm nhớ kỹ con số hỏi:
- Em không hiểu.
- Anh cũng không hiểu, em trực tiếp nói với cô ta là được. Sau đó quan sát phản ứng của cô ta, dựa vào câu trả lời của cô ta mà tuỳ cơ ứng biến. Chuyện này giao cho em nhé, em ở Hoàng Lương thêm vài ngày nữa, đừng vội về huyện Khổng.
- Được rồi, theo lời anh.
Ôn Lâm rất dứt khoát đồng ý.
Tài sản lớn trên danh nghĩa của Trịnh Thiên Tắc đại bộ phận là món lợi bất chính nhưng cũng có một phần là tiền chính đáng, nếu hắn không kịp thời ra tay, toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc rất có khả năng sẽ bị người khác nuốt mất, thậm chí ở tỉnh cũng sẽ có người để ý đến cái bánh ngọt lớn này. Xét thấy trong số món lợi bất chính của Trịnh Thiên Tắc có không ít tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, Quan Doãn nhất định phải nắm trong tay số tài sản của Trịnh Thiên Tắc.
Nguyên tắc của Quan Doãn là số tiền góp vốn mà Trịnh Thiên Tắc lừa được, hễ là tiền của dân chúng đều trả lại. Hễ là tiền của tham quan, rất xin lỗi, tịch thu không thương lượng.
Tuy nhiên cũng là có rất nhiều quan viên liên quan đến vụ án góp vốn của Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc đột nhiên mất tích, e rằng cũng có người muốn làm ông ta phun ra tiền tham ô. Vì vậy việc này không nên chậm trễ, phải nhanh chóng chuyển dịch tài sản của Trịnh Thiên Tắc mới là thượng sách. Vạn nhất Trịnh Thiên Tắc không chịu nổi giao ra toàn bộ tài sản, sẽ có rất nhiều tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng mất cả chì lẫn chài.
Buông điện thoại của Ôn Lâm xuống, Quan Doãn cảm xúc phập phồng, thời khắc cuối cùng của Hoàng Lương đã đến rồi. Hô Diên Ngạo Bác vừa rời khỏi Hoàng Lương, mọi chuyện liền liên tiếp xảy ra, chuyện tốt, chứng tỏ có rất nhiều người bắt đầu mất lòng tin vào Hô Diên Ngạo Bác.
Giữa trưa ngày hôm sau, tin tức có tính bùng nổ nổ tung ở Thành uỷ gây ra sự rung chuyển lớn trước nay chưa từng có ở Hoàng Lương.
Nói một cách chính xác là ba chuyện.
Chuyện thứ nhất là Thành uỷ chính thức tuyên bố Học viện Tiến Thủ liên quan đến việc bị nghi ngờ là có đầu tư vốn phi pháp cùng với án mạng và nhiều vấn đề khác, chính thức bị niêm phong. 30 người liên quan đến vụ án đều bị bắt đi. Đồng thời Thành uỷ thông báo chuyện tổ điều tra liên hợp của Tỉnh chính thức tiến vào Hoàng Lương và công khai danh sách nhân viên của tổ chuyên gia Thành uỷ, chẳng khác gì nói là vấn đề Học viện Tiến Thủ không còn che che lấp lấp nữa mà hoàn toàn nổi lên mặt nước.
Chuyện chốn quan trường trong nước có một khuynh hướng trực tiếp nhất là xem sự việc có công khai hay không, trước khi công khai, cho dù sau lưng tin đồn có rợn người bao nhiêu, cũng kệ tin bao lớn, kết quả cuối cùng không ai biết thế nào, nhưng một khi công khai rồi, về cơ bản là đã xác định, kết cục sẽ không có sự thay đổi nhiều.
Làm cho người ta khiếp sợ chính là Thành uỷ không những chính thức công khai vấn đề của Học viện Tiến Thủ, mà còn nói thẳng chuyện đầu tư phi pháp ở Học viện Tiến Thủ, nói cách khác, phương hướng điều tra Học viện Tiến Thủ là điều tra việc đầu tư phi pháp và những người biết chuyện. Bao gồm Lưu Tư Viễn - Trưởng ban Tuyên giáo, Phùng Quốc Bình - Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Sở Hoài Lệnh - Tư lệnh phân khu quân đội, Đinh Tư Ngọc - Bí thư Quận uỷ Đơn Thuỷ và mấy Uỷ viên thường vụ lớn khác cũng đều chấn động, chấn động qua đi đều không kìm nổi giận dữ đi tìm Thôi Đồng yêu cầu Thành uỷ cho một cách nói chính xác.
Bởi vì Hô Diên Ngạo Bác mặc dù đồng ý điều tra triệt để Học viện Tiến Thủ nhưng từ đầu đến cuối đều phản đối việc công khai Học viên Tiến Thủ đầu tư bất chính, lý do rất chính đáng, chuyện đầu tư phi pháp liên quan đến quá nhiều người, mặt đả kích quá lớn, có khả năng ảnh hưởng đến cục diện chính trị đoàn kết ổn định của Hoàng Lương.
Trước khi đạt được nhận thức chung, nhân lúc Hô Diên Ngạo Bác không ở Thành uỷ, tổ chuyên án lại công khai chuyện Học viện Tiến Thủ đầu tư phi pháp, đây là khiêu chiến thẳng mặt với Hô Diên Ngạo Bác!
Đúng là coi khinh Chủ tịch Thành phố Hô Diên!
Đối mặt với mấy tên Uỷ viên thường vụ khí thế hùng hổ, Thôi Đồng vẻ mặt bình tĩnh chỉ nói một câu:
- Việc quyết định Học viện Tiến Thủ sẽ thế nào là chỉ thị của tổ điều tra liên hợp Tỉnh uỷ, dưới chỉ thị của Bí thư Tưởng, do tổ chuyên gia đưa ra quyết định và trưng cầu sự đồng ý của hai đồng chí Thái Diễm Lệ và Bạch Sa, các anh có ý kiến khác có thể phản ánh với tổ điều tra liên hợp, cũng có thể trực tiếp đề xuất với Bí thư Tưởng….
Một loạt lời nói khiến mấy người á khẩu không trả lời được, danh nghĩa tổ điều tra liên hợp lại thêm chỉ thị của Tưởng Tuyết Tùng cùng với sự tán thành của hai vị Uỷ viên thường vụ chủ quản chính trị và pháp luật, các Uỷ viên thường vụ khác căn bản không có bao nhiêu quyền phát ngôn.
Mấy người hùng hổ mà đến, phẫn nộ mà đi, dưới sự bình tĩnh ứng đối của Thôi Đồng, mặt xám mày tro mà bại trận đi.
Chuyện thứ hai là Cục Công an Thành uỷ quyết định lập án điều tra đối với vụ án mạng ở cửa hàng độc quyền ô tô Audi, đồng thời tuyên bố, thông qua điều tra, cửa hàng độc quyền ô tô Audi có khả năng rửa tiền buôn lậu ô tô, số tiền rất lớn, tính chất vô cùng ác liệt, được sự phê chuẩn của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân Thành phố, được sự chỉ thị của Cục trưởng Trịnh Thiên Tắc, lập tức niêm phong cửa hàng độc quyền ô tô Audi và theo pháp luật đệ trình bắt giữ những người có liên quan đến vụ án!
Theo pháp luật đệ trình bắt giữ, liền chứng minh là Cục Công an Thành phố đã nắm được đầy đủ chứng cứ, nếu không cũng không trực tiếp tiến vào trình tự bắt giữ.
Quyền được bắt giữ nằm ở Viện kiểm sát, chỉ khi được Viện kiểm sát phê chuẩn, cơ quan công an mới có thể bắt giữ người bị tình nghi. Do họ Trịnh ở hệ thống công an, kiểm sát, toà án nhân số rất đông, và chiếm cứ bộ phận quan trọng, khi xin chỉ thị bắt giữ người bị tình nghi phạm tội, cơ quan kiểm sát tìm mọi cách làm khó dễ, không chịu phối hợp, cũng may, Trịnh Thiên Tắc mất tích đã reo lên một hồi chuông cảnh báo cho cơ quan kiểm sát, cuối cùng vẫn là sau khi Hoàng Hán đích thân ra mặt thì cũng có được chỉ thị.
Nhưng khi xin được đến cửa hàng độc quyền ô tô Audi bắt những nhân viên có liên quan thì thuận lợi hơn nhiều. Cơ quan kiểm sát không những tích cực phối hợp mà còn tán dương hiệu suất làm việc cao của cơ quan công an, tạo điều kiện thuận lợi cho công tác niêm phong do Hoàng Hán chỉ đạo.
Trịnh Thiên Tắc mất tích mặc dù không chính thức công khai ra ngoài nhưng người họ Trịnh đa phần đều đoán được điều gì. Trịnh Thiên Tắc vừa mất tích thì Cục Công an Thành phố cũng không nằm trong sự khống chế của họ Trịnh. Bây giờ người chủ trì mọi công việc ở Cục Công an Thành phố là Quách Hiểu Húc, nhưng một sự thật mà mọi người đều biết rõ lại là Quách Hiểu Húc mặc dù dựa vào thân phận Phó cục trưởng thường trực tạm thời nắm giữ chức Cục trưởng nhưng trên thực tế người cầm lái lại là Hoàng Hán!
Đúng vậy, chính là người vừa mới được nằm trong danh sách có thể lên làm Phó cục trưởng Cục công an Thành phố, vẫn chưa hoàn thành thủ tục, cũng vẫn chưa được chính thức trở thành Phó cục trưởng Cục công an, Phó cục trưởng phân cục Đơn Thuỷ Hoàng Hán.
Một Phó cục trưởng của phân cục Đơn Thuỷ, một bước vượt qua hai cấp bậc không nói, trước khi chính thức nhậm chức đã quản lý quyền lực to nhất Cục Công an Thành phố, trở thành người cầm quyền thực tế của Cục công an Thành phố mà tất cả mọi người đều hướng đến, hiện tượng lạ thường như thế hoặc là nói là kỳ tích như vậy cũng chỉ có Hoàng Hán có thể tạo ra.
Cho dù mọi người đều biết Hoàng Hán đảm nhiệm chức Phó cục trưởng Cục công an Thành phố là sự thật ván đã đóng thuyền, chỉ là vấn đề thời gian và trình tự, nhưng nhanh như vậy liền tiếp quản đại bộ phận lực lượng của Cụ công an Thành phố và được sự ủng hộ của lực lượng trung kiên là Cục Công an Thành phố, cũng là thành quả mà Hoàng Hán đã mất nhiều năm khổ cực mới có được.
Hơn nữa còn có một điểm, thế lực họ Trịnh ở Cục Công an Thành phố cũng được, thế lực họ Trịnh khác ở Viện kiểm sát hoặc Toà án cũng chẳng sao, đến bây giờ vẫn coi Hoàng Hán là dòng chính của Trịnh Thiên Tắc, chỉ cần Hoàng Hán ra mặt, tuyệt đối sẽ ủng hộ. Rất nhiều người còn coi Hoàng Hán là cứu tinh cho họ Trịnh, hy vọng Hoàng Hán có thể giúp họ Trịnh qua được cửa ải khó khăn nhất trong lịch sử họ Trịnh.
Hai chuyện một trước một sau công bố, không những gây ra sóng to gió lớn ở Thành uỷ mà cả Hoàng Lương cũng dâng trào làn sóng thảo luận.
Hai căn cứ mang tính chất biểu tượng cho họ Trịnh và họ Vương đồng thời bị niêm phong. Học viện Tiến Thủ bắt hơn 30 người, cửa hàng độc quyền ô tô Audi bắt hơn 20 người, là sự kiện chưa từng có trong lịch sử Hoàng Lương, cả Hoàng Lương lâm vào chấn động!
Thành uỷ thảo luận thì không cần nói, mặc dù lúc trước không ít người biết, cũng từng đoán nhưng việc suy đoán và sự thực lại khác nhau rất nhiều. Bây giờ sự thật bày ra trước mắt, Thành uỷ lòng người phấp phỏng, không ít người tụ tập lại, tụm năm tụm ba, đều đang khiếp sợ thế cục Hoàng Lương đột nhiên đại biến, chẳng lẽ có liên quan đến việc ông lão ở Bắc Kinh qua đời sao?
Học viện Tiến Thủ bị đóng cửa thì cũng chẳng sao, dù sao thì chuyện Học viện Tiến Thủ bạo phát cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều, không ít người đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng cửa hàng độc quyền ô tô Audi đột nhiên xảy ra chuyện, không ít dòng chính họ Trịnh rất kinh ngạc nhưng cũng không tránh khỏi tâm lý vui sướng khi người khác gặp hoạ. Họ Vương cũng xuống nước rồi, chuyện tốt, cực kỳ tốt, không thể để một mình nhà họ Trịnh xui xẻo, có họ Vương cùng bị trói, họ Trịnh cho dù ngã mạnh đi chăng nữa cũng không cô đơn.
Con người đều có tâm lý chết thì cùng chết, dường như chỉ cần mọi người cùng chết thì chết cũng không phải là chuyện xấu.
So với họ Trịnh vui khi người khác gặp hoạ, họ Vương lại lòng người bàng hoàng, không biết làm sao, sao đột nhiên họ Vương cũng thành bia ngắm rồi? Nghe nói Đại thư ký Quan Doãn đến cửa hàng độc quyền ô tô Audi mua xe, bị lạnh nhạt, Đại thư ký Quan quá tức giận vung tay liền đóng cửa cửa hàng độc quyền ô tô Audi, muốn tát họ Vương một cái sao? Hình như lần trước Quan Doãn đối với việc xử lý ba cái tát đánh động cả Hoàng Lương, rất không hài lòng đối với biện pháp giơ cao đánh khẽ của Vương Hướng Đông, vì vậy mới tiếp tục gây khó dễ cho họ Vương?
Cho dù là cách nói nào, hoặc là công kích Quan Doãn ra sao, đại bộ phận họ Vương ở Thành uỷ căm hận Quan Doãn cũng rất lo lắng đề phòng, không biết sẽ lớn chuyện đến đâu, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào đối với địa vị của họ Vương ở Hoàng Lương.
So với sự sợ hãi của họ Trịnh và sự bất an của họ Vương, thái độ ung dung bình thản và không thèm đếm xỉa gì đến của Thôi Đồng làm họ Trịnh và họ Vương cùng vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ việc họ Thôi vững như núi Thái Sơn.
Khác với những gì Thành uỷ bàn bạc là những điều mà đầu đường cuối ngõ Hoàng Lương nghị luận tiêu điểm tập trung nhiều hơn ở Học viện Tiến Thủ, đối với vấn đề cửa hàng độc quyền ô tô Audi rửa tiền thì lại không có mấy người để ý. Dù sao chuyện rửa tiền cách dân chúng quá xa, vẫn là chuyện đầu tư phi pháp liên quan đến ích lợi của vô số người, hơn nữa Học viện Tiến Thủ còn là thánh địa trong lòng vô số nhân dân Hoàng Lương, bây giờ lại bị đóng cửa và phải điều tra triệt để chuyện đầu tư phi pháp, không ít người dân thành phố có con đang học và đang tham gia đầu tư bỏ vốn, sau khi nghe chuyện này như sấm sét giữa trời quang!
Những chấn động và ảnh hưởng mà hai chuyện ở Hoàng Lương gây ra mạnh hơn rất nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng. Vô số học sinh cha mẹ lén xâu chuỗi, muốn chuẩn bị tạo ra một cơn lốc tấn công Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân Thành phố, muốn đòi công bằng từ Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân Thành phố, đòi trả lại bầu trời xanh cho Học viện Tiến Thủ, muốn dùng vũ lực ép Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân Thành phố mở lại Học viện!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 406: Trăm sông đổ về một biển
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Người trong nước yêu sĩ diện đến mức không thể hiểu được, ví dụ như rõ ràng biết con thành tích học tập không tốt nhưng vẫn muốn tiêu tiền đưa con đến trường quý tộc học, hoặc là đưa tiền tặng lễ để con học trường lớp trọng điểm.
Vấn đề chỉ số thông minh là không thể cưỡng ép được, đối với những đứa trẻ chỉ số thông minh bình thường mà nói, học lớp trọng điểm hoặc trường trọng điểm, đối với nó mà nói giống như một tai nạn, ngược lại càng làm cho nó trở nên xấu hổ và cam chịu. Học cùng với những đứa bạn cùng tuổi ưu tú, thành tích xuất sắc của người khác khiến nó theo không kịp, càng làm nó vò đã mẻ lại sứt, thực ra còn không bằng đi học lớp chậm tiến hoặc là trường học bình thường, ít nhất khoảng cách giữa thành tích của người khác và của nó cũng không quá xa vời, có lẽ nó còn có động lực theo kịp.
Thà làm mỏ gà cũng không làm mông trâu, thực ra cũng là vì để lại đường lui cho mình, làm mình sống thoải mái chân thật hơn mà không phải phùng má giả làm người mập.
Trong số những học sinh tiêu tiền để đến Học viện Tiến Thủ học, đại bộ phận là thi không đỗ những trường đại học nổi tiếng, hơn nữa gia cảnh hơn phân nửa không tốt. Người nhà vì muốn cho con có tương lai tốt đẹp, đập nồi bán sắt tiêu rất nhiều tiền để đưa con đi học ở Học viện Tiến Thủ, vốn hy vọng con cái có ngày nổi danh, sau này tìm công việc tốt, để cho mình có thể hãnh diện với người trước người sau.
Cuộc sống mệt mỏi một nửa là do sinh tồn, một nửa là do ganh đua so sánh với người khác. Người trong nước sĩ diện thích ganh đua với người khác, so công việc, so nhà, so xe ô tô, so đi so lại cũng chẳng có nghĩa gì cả liền so xem con cái nhà ai có tiền đồ nhất.
Rất nhiều gia đình thu nhập thấp và trung bình không thể so công việc và nhà ở liền chỉ có thể so con cái. Khó khăn lắm mới cho con học ở Học viện Tiến Thủ, tưởng là vào két bảo hiểm liền ký thác toàn bộ hy vọng lên người đứa con. Hoặc là nói ký thác lên Học viện Tiến Thủ, thế là trong mắt người dân Thành phố Hoàng Lương, Học viện Tiến Thủ chính là thánh địa cao nhất, cũng là đỉnh núi cao độc nhất vô nhị.
Trịnh Thiên Tắc cũng là lợi dụng sự tín nhiệm mù quáng của người dân thành phố đối với Học viện Tiến Thủ, bắt đầu hướng bộ phận cha mẹ học sinh đẩy mạnh hạng mục quản lý tài sản. Hạng mục quản lý tài sản chính là hình thức quỹ tư nhân, hứa sẽ có lãi kếch xù. Học viện Tiến Thủ danh tiếng quá lớn, hạng mục quản lý tài sản vừa được đưa ra liền một nhát quét sạch, vô số cha mẹ học sinh chạy theo như vịt. Không những bản thân khuynh gia bại sản cũng phải mua mà còn cổ vũ bạn bè người thân cùng tham gia, kết quả chỉ trong thời gian ngắn ngủi Trịnh Thiên Tắc liền kiếm được một khoản tiền rất lớn.
Mà ngay cả Trịnh Thiên Tắc cũng không ngờ lại dễ kiếm tiền đến vậy, quá kinh ngạc và vui sướng liền tiếp tục mở rộng quy mô, mở ra càng nhiều hạng mục quản lý tài sản. Sau khi tài nguyên cuồn cuộn, ông ta liền bắt đầu đem hạng mục quản lý tài sản hướng Cán bộ Đảng viên mở rộng, người chức quan nhỏ có thể trở thành công cụ phát tài của ông ta, người chức quan lớn có thể thành đồng minh của ông ta và bị ông ta kéo xuống nước.
Rất nhanh Học viện Tiến Thủ liền trở thành công cụ phát tài và trạm trung chuyển cho họ Trịnh, lấy tiền mồ hôi nước mắt của vô số dân chúng làm đầy túi tiền riêng cho Trịnh Thiên Tắc và bộ phận lãnh đạo Thành uỷ. Quá nhiều tiền của phi nghĩa, cùng lúc Học viện Tiến Thủ cũng làm Trịnh Thiên Tắc và bộ phận lãnh đạo Thành uỷ quan hệ càng ngày càng mật thiết, không những cá biệt lãnh đạo Thành uỷ bị ông ta kéo xuống nước mà ngay cả ở tỉnh cũng có lãnh đạo Tỉnh uỷ đã nhúng một chân vào vũng bùn Học viện Tiến Thủ.
Chính vì vậy nên Trịnh Thiên Tắc mới không sợ hãi và dần dần ngồi vững ở Hoàng Lương. Tưởng Tuyết Tùng không làm gì được ông ta, sợ rút dây động rừng làm rung chuyển toàn thành phố Hoàng Lương. Sở Công an Tỉnh vô cùng bất mãn với ông ta những cũng không thể động đến, ở tỉnh có lãnh đạo bảo vệ ông ta.
Nếu không phải Quan Doãn bất ngờ can dự vào thì cũng không biết những ngày thuận buồm xuôi gió của Trịnh Thiên Tắc ở Hoàng Lương còn kéo dài bao lâu!
Nhưng cũng không thể không nói chính thức công bố niêm phong Học viện Tiến Thủ gây ra rung chuyển ở Hoàng Lương còn mạnh hơn nhiều so với những gì Quan Doãn tưởng tượng. Tin tức công bố chưa đến một tiếng đồng hồ đã có trước sau ba bốn nhóm đến cửa Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân Thành phố tụ tập kháng nghị, nếu không phải Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn ra mặt kịp thời hoá giải nguy cơ, nói không chừng có thể dẫn đến việc biểu tình tập thể.
Không chỉ cửa Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân Thành phố có dân chúng gây rối, ở ngay cửa Học viện Tiến Thủ cũng tụ tập mấy chục người. Cũng may Hoàng Hán ra mặt giải quyết những người tụ tập gây rối mới không làm cho mọi chuyện trở nên xấu hơn.
So với những xao động mà chuyện niêm phong Học viện Tiến Thủ và cửa hàng độc quyền ô tô Audi gây ra, chuyện thứ ba không hề gây ra nghị luận gì trong nhân dân thành phố, chủ yếu là đối với những người dân thành phố không rõ chân tướng mà nói một Thư ký được đề danh làm Chủ tịch huyện huyện Thiết cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không ai đoán ra đằng sau việc cất nhắc đó đã xảy ra chuyện gì, đối với thế cục Hoàng Lương có ý nghĩa trọng đại như thế nào, người dân thành phố chỉ biết là nếu Học viện Tiến Thủ bị niêm phong thì con bọn họ tương lai không có trường mà học, đầu tư của bọn họ cũng mất cả chì lẫn chài.
Đương nhiên bọn họ không biết là cho dù Học viện Tiến Thủ có bị niêm phong hay không, đầu tư của bọn họ cũng mất cả chì lẫn chài.
Khác với cái người dân thành phố quan tâm, không ít người ở Thành uỷ khi nghe thấy Lưu Dương được Ban tổ chức Thành uỷ đề danh là Phó bí thư Huyện uỷ huyện Thiết và đề cử vào danh sách làm Chủ tịch huyện, rất nhiều người nghe qua cũng không có ý kiến gì. Dựa vào cấp bậc của Lưu Dương, đi ra ngoài cho dù trực tiếp đề cử là Bí thư Huyện uỷ cũng không có gì lạ, bây giờ chỉ đề cử làm Chủ tịch huyện của một huyện nghèo khó cũng không phải tin tức chấn động gì.
Huyện Thiết là một huyện nghèo cấp quốc gia nằm ở vùng núi phía Tây Hoàng Lương. Mặc dù diện tích lớn, cũng là khu cách mạng cũ nhưng trong huyện đại đa phần là núi, là huyện nghèo số một của Hoàng Lương. Đường đường là một Thư ký Chủ tịch Thành phố ra ngoài làm lại đến một huyện nghèo như vậy, không biết là bị hạ cấp hay là thăng cấp nữa.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ một chút, không ít người lại kinh sợ, không nghe nói Lưu Dương muốn ra ngoài làm việc, Chủ tịch Thành Phố Hô Diên ngay cả Thư ký mới cũng chưa tìm được, sao lại đột nhiên cho thư ký hiện tại ra ngoài làm chứ? Không đúng, có chỗ nào không khớp rồi?
Người biết chuyện lại càng giật mình, gần như lên tiếng kinh hô, không tốt, Chủ tịch Thành phố Hô Diên bị người khác đào góc tường! Trước khi ông ta ngầm gật đầu, thư ký của ông ta đã được Ban tổ chức đề danh ra ngoài làm việc rồi, chẳng khác gì là Thành uỷ có một lực lượng liên hợp muốn cho Hô Diên một đòn phủ đầu thật sự, là muốn Chủ tịch Thành phố Hô Diên ở Thành uỷ mất hết uy phong!
Đúng vậy, không cần nghĩ cũng biết, nhân cơ hội Chủ tịch Thành phố không ở Thành uỷ, khi Chủ tịch Thành phố không có ý nghĩ muốn để thư ký ra ngoài làm việc, Thư ký Chủ tịch Thành phố bị đề danh làm Phó bí thư Huyện uỷ huyện Thiết, là một cái tát vô cùng mạnh vào mặt, đừng nói là Hô Diên Ngạo Bác sẽ rất đau, mà ngay cả mấy Uỷ viên thưởng vụ Thành uỷ quan hệ chặt chẽ với ông ta sau khi nghe được tin tức cũng cảm thấy mặt nóng bỏng lên.
Chiêu này quá hiểm, khinh người quá đáng.
Mấu chốt vấn đề còn ở chỗ Hô Diên Ngạo Bác bây giờ còn bị ép đến mức tiến thoái lưỡng nan. Nếu ông ta không đồng ý Lưu Dương ra ngoài làm việc chẳng khác nào tự mình phá hỏng con đường thăng quan của Lưu Dương, Lưu Dương tiếp tục ở bên cạnh Hô Diên Ngạo Bác làm thư ký, có thể một lòng với Hô Diên Ngạo Bác mới lạ.
Mà Hô Diên Ngạo Bác nếu tự tin phá hỏng con đường thăng quan của thư ký của mình sẽ làm rất nhiều thân tín thất vọng. Thân tín theo lãnh đạo là vì cái gì? Chẳng phải là lợi ích trước mắt và thăng tiến sau này sao. Nếu Chủ tịch Thành phố Hô Diên Ngạo Bác là người trước dùng người sau không cần, ai còn một lòng theo ông ta chứ?
Nhưng nếu Hô Diên Ngạo Bác đưa tay cho Lưu Dương lên chức, chẳng khác gì ông ta cam chịu bị người khác cho một cái tát mà không trả đòn, càng châm chọc là chuyện Lưu Dương ra ngoài làm việc không những là thủ đoạn thâm hiểm của đối thủ của ông ta mà cũng là sự phản bội của Lưu Dương, ông ta trơ mắt nhìn thư ký phản bội mà không thể đánh trả sẽ làm uy tín của ông ta rớt bao nhiêu phần trăm.
Ngoan độc, đủ âm hiểm, đủ ác độc, chiêu này thật là độc kế rút củi đáy nồi!
Nghe nói là Diệp Lâm đề danh Lưu Dương? Được lắm, Trưởng ban Diệp tự mình ra trận tuyên chiến với Hô Diên Ngạo Bác rồi, cũng không biết sau khi Chủ tịch Thành phố Hô Diên quay về rồi sẽ làm thế nào đối với cục diện lung tung này. Ai cũng biết mấy chuyện lần lượt xảy ra, dường như không có liên quan, kỳ thật cho dù là chuyện Học viện Tiến Thủ hay là chuyện cửa hàng độc quyền ô tô Audi, hoặc là chuyện đề danh Lưu Dương ra ngoài làm việc, cả ba sự kiện đều trăm sông đổ về một biển, ba cung tên cùng bắn một lúc, chỉ thẳng vào cổ Hô Diên Ngạo Bác, ý đồ một kiếm đứt hầu!
Ba tin tức, gần như cả Hoàng Lương và Thành uỷ Hoàng Lương sôi trào. Thành uỷ còn đỡ một chút, cho dù có bất mãn có nghị luận cũng sẽ khống chế trong phạm vi lý trí, nhưng người dân thành phố oán hận chất chứa lại khác, mặc dù bị đàn áp nhưng xao động lớn hơn nữa còn đang từng bước nổi lên âm thầm.
Quan Doãn không hề lo lắng sau khi từ tỉnh về Hô Diên Ngạo Bác sẽ đối mặt thế nào với cục diện hỗn loạn này, điều hắn lo lắng là Tưởng Tuyết Tùng. Lúc trước Tưởng Tuyết Tùng không dám động đến Trịnh Thiên Tắc và Học viện Tiến Thủ, không phải do y không có gan mà là ném chuột sợ vỡ đồ, sợ gây ra rối loạn. Một khi sự tình làm to ra, dẫn đến biểu tình trong thành phố thì không chỉ là vấn đề của Hô Diên Ngạo Bác nữa mà cũng có khả năng là vết nhơ chính trị của Tưởng Tuyết Tùng.
Hiện tại xem ra khối u Học viện Tiến Thủ này quả nhiên không động được, vừa động vào liền chảy mủ, hơn nữa còn không biết phải chảy bao nhiêu nước mủ mới có thể khép lại. Quan Doãn ngồi trong văn phòng, đóng chặt cửa phòng, đối với chuyện Thành uỷ liên tiếp nghị luận bịt tai không nghe, chỉ có điều cau mày đang suy nghĩ Tưởng Tuyết Tùng rút cục còn chuẩn bị cái gì để ứng phó với cục diện đang sắp không khống chế nổi ở Hoàng Lương.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên nhớ tới việc Tưởng Tuyết Tùng giao cho trước khi đi, Quan Doãn vỗ đầu một cái, không khỏi lắc đầu cười, suýt nữa quên chuyện lớn này. Hắn đứng lên đi đến văn phòng của Tưởng Tuyết Tùng, mở ngăn kéo thứ ba ra, thấy trong đó quả nhiên có một túi hồ sơ, hắn lấy ra, đi về chỗ ngồi của mình mới mở ra.
Bên trong là một tập tài liệu rất dày.
Phía trên cùng bìa ngoài là hàng chữ đậm rất to --- Tác dụng thúc đẩy của luận xã hội đoàn kết yên ổn đối với việc phát triển kinh tế.
Quan Doãn chỉ nhìn thoáng qua liền ngừng hô hấp, chỉ thấy một ý niệm miêu tả sinh động trong đầu, cuối cùng cũng biết được thủ đoạn sau cùng của Tưởng Tuyết Tùng. Gần như có thể khẳng định nói thế cục hiện tại của Hoàng Lương đang từng bước trượt đến cục diện mà Tưởng Tuyết Tùng mong muốn, nói cách khác, ba năm trở lại đây, Tưởng Tuyết Tùng đã đào một cái hố to cho Trịnh Thiên Tắc và Hô Diên Ngạo Bác, bây giờ cái hố to này đã lừa được Trịnh Thiên Tắc và dần dần nuốt chửng Hô Diên Ngạo Bác.
Mở ra nội dung bên trong, Quan Doãn chỉ liếc vài cái liền càng khẳng định phán đoán của mình, không sai biệt chút nào với những gì hắn loáng thoáng nghĩ đó là đòn cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng chỉ kém một bước thúc đẩy cuối cùng.
Một bước cuối cùng chính là cái chết Trịnh Thiên Tắc!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 407: Tạo thế
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Tưởng Tuyết Tùng quả là người tài giỏi, sự ngấm ngầm chịu đựng của ông mang ý nghĩa chính trị, ông ẩn giấu sự khôn ngoan của mình trong chính trị không để lộ ra ngoài, cùng với thái độ làm người của ông, quả một bài học chính trị sinh động mà tàn khốc cho Quan Doãn khi bước chân vào chốn quan trường.
Sự sáng suốt trong chính trị của Tưởng Tuyết Tùng, có thể dùng tám chữ để mô tả —— thế giới trong mây, tĩnh trong trời đất, thật giả kết hợp, trong đám mây mù dày đặc, khiến cho người ta không phận biệt được thật giả, trong trầm mặc có tài khống chế, không tiếng động nhưng tạo ra sấm sét. Một khi thời cơ chín muồi, chỉ cần phát nổ, nhất định là long trời lở đất.
Quan Doãn tốn hơn một tiếng xem xong bản tài liệu dày, bài văn của hắn, không bằng là một phần tư xấp tài liệu tổng hợp, nhưng xét từ góc độ tài liệu một cách tỉ mĩ xác thực và từ những luận điểm của mọi người về tài liệu mà nói, lại nghĩ đến việc Tưởng Tuyết Tùng sắp xếp cho hắn đi đến Bắc Kinh, trong lòng của hắn đã biết rõ, Tưởng Tuyết Tùng đang tạo thế cho trận chiến cuối cùng.
Chiến tích của Bí thư được thể hiện ở hai phương diện lớn, một là kinh tế, hai là xã hội ổn định, hoặc là đánh lại bọn phản động.
Ba năm qua Tưởng Tuyết Tùng đã đóng góp không nhiều vào việc phát triển kinh tế, không phải Tưởng Tuyết Tùng bất tài, mà bời vì Hoàng Lương là một thành phố truyền thống công nghiệp nặng, đang trong quá trình chuyển đổi cơ cấu kinh tế, một doanh nghiệp nhà nước lớn lạc hậu lỗi thời, một con thuyền gặp nạn quay đầu lại, ví như nhà máy thép, nhà máy than đá, hơn nữa Hoàng Lương là thành cổ, tư tưởng bảo thủ, phong cách cổ điển, muốn thay đổi ý nghĩ để thích ứng với thời đại, không phải một lần có thể giải quyết xong mọi chuyện.
Còn một điều, Quan Doãn cũng hiểu sự bất lực của Tưởng Tuyết Tùng, tính cách của Tưởng Tuyết Tùng làm gì cũng muốn lâu dài bền vững, không chỉ đeo đuổi chính trị ngắn hạn, ánh mắt của ông nhìn về phía tương lai xa, nhưng với thân phận là Bí thư Thành ủy, việc dài tay cán đán mọi chuyện ngược lại không thích ứng với hoàn cảnh chính trị hiện tại trong nước. Bây giờ hầu hết mọi người đều theo đuổi chỉ số GDP, vì mưu cầu chiến tích mà không tiếc hy sinh môi trường và đất đai của thế hệ sau này, cho dù trong GDP có cả máu huyết thậm chí có cả sinh mạng của họ, chỉ cần có số liệu GDP đẹp, chỉ cần chiến tích tới tay, chỉ cần có hy vọng được thăng quan tiến chức, mấy ai tự mình quan tâm đến những trận hồng thủy ngập trời sau này.
Nếu ở Hoàng Lương muốn có chiến tích, chỉ nhanh chóng triển khai dự án ngắn hạn. Nhưng tất cả đều có lợi và có hại, tất cả hạng mục đầu tư ngắn hạn, đều để lại di chứng hoặc ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, như thế lại không phù hợp với quan niệm của Tưởng Tuyết Tùng. Vì thế, đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Tưởng Tuyết Tùng ba năm qua ở Hoàng Lương không tạo ra một thành tích gì ở phương diện đầu tư kinh tế.
Nhưng cũng không phải chỉ có Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn không có chiến tích ở mảng kinh tế, ba năm qua, ngay cả Hô Diên Ngạo Bác về chiến tích ở phương diện kinh tế cũng không có gì hay để nói, sở dĩ có chuyện này là do Tưởng Tuyết Tùng ra sức ngăn cản Hô Diên Ngạo Bác đầu tư vào các xí nghiệp ô nhiễm để đổi lấy chiến tích cụ thể. Nhiều khi dân chúng cũng có ánh mắt thiển cận giống quan chức, chỉ thấy lợi ích trước mắt, mà không nghĩ đến lợi ích lâu dài, có được một dự án xây dựng của Chủ tịch thành phố thì tưởng rằng là chuyện tốt, nhưng ngược lại không biết, phần lớn Chủ tịch thành phố chỉ chạy theo chiến tích trong nhiệm kỳ của mình, xem như là làm rất nhiều việc hiện thực giúp dân, nhưng tình hình xác thực bên trong, tiền của ngân hàng gần như bị vét sạch, thậm chí Ủy ban nhân dân thành phố còn nợ bên ngoài các khoản nợ, các khoản nợ này đều được chia đều trên đầu mỗi người dân, có khi sẽ lên tới con số triệu.
Nợ bên ngoài ai trả? Đương nhiên là rất nhiều người dân phải đổ mồ hôi và nước mắt để trả nợ. Chủ tịch thành phố chỉ cần trên lưng cõng ánh hào quan chiến tích cứ tự do xoay người mà đi là được. Cho nên nhiều khi, xem xét một vấn đề không thể chỉ xem xét bên ngoài. Có đôi khi một cán bộ có thật sự là vì dân giải quyết những việc thực tế không, không thể chỉ thấy họ xây dựng được bao nhiêu tòa nhà cao tầng, hát nhiều bài ca tán thưởng, mà phải đợi ba đến năm năm sau thậm chí càng lâu mới biết được kết quả đích thực của nó, rốt cuộc tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân gửi vào ngân hàng đã bị người khác xài hết.
Một sự tình khốc nghiệt nhưng nhất định phải thừa nhận là, số liệu GDP càng làm hài lòng người, thì chiến tích của quan chức càng đáng kinh ngạc hơn, tiền mà dân gửi vào ngân hàng là không đáng giá.
Tưởng Tuyết Tùng tận lực ngăn cản Hô Diên Ngạo Bác thực hiện các dự án có hại đến Hoàng Lương sau này, hiện nay nhiệm kỳ của ông và Hô Diên Ngạo Bác đã hơn một nữa. Trong hai năm cuối cùng, nhất định phải đạt được chiến tích mới không bị xem là ăn không ngồi rồi vô ích ở nhiệm kỳ này tại Hoàng Lương, nếu không trong quá trình đánh giá của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, ắt bị điểm thấp, sẽ ảnh hưởng đến bước thăng chức tiếp theo.
Nhưng Tưởng Tuyết Tùng sẽ không tiếp cận nhanh chóng thúc đẩy các dự án đầu tư vào các doanh nghiệp gây ô nhiễm môi trường để tăng chỉ số GDP, muốn mở rộng khuyếch trương phải cần ba đến năm năm sau mới có thể nhìn thấy hiệu quả của dự án thành văn hóa lịch sử và cung văn hóa thành ngữ, chẳng lẽ Tưởng Tuyết Tùng thật sự là người tiên phong trong giới quan trường đưa ra quan niệm người đi trước trồng cây, người sau hái quả.
Đương nhiên không phải.
Như vậy Tưởng Tuyết Tùng trong hai năm sau cùng của nhiệm kỳ này muốn tận tay lấy được chiến tích, phải tích cực đưa ra biện pháp triển khai dự án mới, hoặc là đi đường tắt, vừa thúc đẩy vừa thực hiện. Trước đây Quan Doãn nghĩ, Tưởng Tuyết Tùng muốn thành công lập nghiệp ở Hoàng Lương, kỳ thật cũng không có nhiều lựa chọn, chiến tích của một Bí thư chỉ được thể hiện ở hai phương diện, một là kinh tế, một là xã hội ổn định, ở phương diện kinh tế dường như không thể thực hiện, như vậy cũng chỉ có thể trông mong vào đầu tư phát triển xã hội.
Nhưng vấn đề là, xét góc độ bên ngoài của cục diện Hoàng Lương, rất ổn định, mặc dù có tai họa ngầm từ học viện tiến thủ, có sự cân bằng của ba dòng họ lớn, nhưng quan trọng là không thể thấy ánh sáng không thể tiến tới vấn đề, nhưng không thể nào lấy ra nhân tố không ổn định của Hoàng Lương để đả kích. Chính là do như vậy, Tưởng Tuyết Tùng mới ẩn nhẫn ba năm và mất ba năm để sắp xếp cục diện, mãi cho tới hôm nay, đầu tiên là học viện tiến thủ do Hạ Lai nhảy lầu dẫn đến hàng loạt biến cố, khiến cho Quan Doãn nhúng tay vào sự kiện học viện tiến thủ, mà hiện tại cửa hàng độc quyền chuyên bán xe Audi cũng xảy ra biến cố, hơn nữa Trịnh Thiên Tắc bị bức ép, thậm chí ép đến sống không gặp người chết không thấy xác, nội bộ của họ Trịnh bắt đầu tan rã, Hô Diên Ngạo Bác bị bức ép đến chưa có đủ lực ra tay, ba năm ẩn nhẫn và sắp xếp lại bố cục, rốt cuộc có thể tung nổ cho trận tập kích cuối cùng.
Hoàng Lương càng loạn, lại càng lộ ra sự anh minh và biết nhìn xa trông rộng của Tưởng Tuyết Tùng, việc này có lợi cho đòn chí tử cuối cùng của ông.
Quan Doãn cuối cùng hoàn toàn hiểu thông suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng, trong lòng rất khâm phục ý chí của ông. Khi mới bước chân vào quan trường, bên cạnh hắn có một cao thủ trong giới quan trường có mưu tính sâu xa và kiên định như núi, là vận may cho hắn. Bố cục và sự ẩn nhẫn của Tưởng Tuyết Tùng là một bài học hữu dụng đích thực nhất cho hắn trong chốn quan lại, khiến hắn hiểu được một đạo lý, cuộc đọ sức trong chốn quan trường là một trận chiến đòi hỏi nghị lực và sự kiên nhẫn lâu dài, không chỉ trong chốc lát so đo sự được mất và sự thắng bại, phải đứng ở góc độ cao để xem xét vấn đề, người cười cuối cùng mới chính là người thắng cuộc.
Quan Doãn lại nhẫn nại xem lại một lần toàn bộ bản tài liệu, nhớ tới sự chỉ bảo của Tưởng Tuyết Tùng, vội cầm lấy điện thoại gọi cho Tưởng Tuyết Tùng đang ở Tỉnh.
- Bí thư Tưởng, tôi đã xem xong tài liệu.
Tưởng Tuyết Tùng hẳn là ở trong phòng họp, âm thanh xung quanh rất ồn ào, bình thường duới tình huống như thế, với thân phận là lãnh đạo sẽ không nói nhiều, nhưng ông dường như rất vui:
- Có cảm nghĩ gì?
- Cảm nghĩ rất nhiều, tràn đầy niềm tin với tương lai.
Trong lòng Quan Doãn có chút kính nể với Tưởng Tuyết Tùng.
- Đối với chuyến đi đến Bắc Kinh, tràn đầy hy vọng.
Tưởng Tuyết Tùng biết Quan Doãn đã hoàn toàn hiểu ý của ông, tâm tình vui hơn một chút:
- Cậu đọc đi đọc lại tài liệu trong tay, phải hiểu rõ và nắm bắt hết mọi thứ trong tài liệu.
Tài liệu rất hàm súc, Quan Doãn hiểu, trận đấu cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng, cần có tài năng của hắn phối hợp tích cực mới hoàn thành, nói không quá khoa trương, Tưởng Tuyết Tùng đối với sự sắp xếp bước tiếp theo và bố cục của Hoàng Lương, cho tới bây giờ, chỉ có Tưởng Tuyết Tùng và hắn biết rõ, những người khác, bao gồm Lãnh Nhạc, cũng đều là ngắm hoa trong sương, không hiểu rõ lắm.
- Tôi hiểu.
Quan Doãn nghe thấy tiếng cúp điện thoại, mới cúp điện thoại. Để điện thoại xuống, hắn đọc đi đọc lại xấp tài liệu, trên cơ bản không bỏ sót từ nào, chỉ cần có người nhắc tới bất kỳ luận điểm nào trong tài liệu, hắn cũng có thể há mồm nói tiếp và trình bày một cách suông sẻ.
Thân phận là thư ký, nhất định phải có năng lực tùy cơ ứng biến và khả năng ghi nhớ hơn người.
Quan Doãn chẳng những học thuộc ghi nhớ từng chi tiết trong tài liệu, đối với thế cục của Hoàng Lương, cũng có phán đoán khá rõ ràng. Cho dù Trịnh Thiên Tắc bị ai gây khó khăn, Tưởng Tuyết Tùng cũng tốt, Hoàng Hán cũng tốt, cho dù là Hô Diên Ngạo Bác cũng thế, đều không hy vọng Trịnh Thiên Tắc an toàn thoát nạn, thậm chí ở tỉnh cũng có người hy vọng chuyện của Trịnh Thiên Tắc sớm được kết thúc. Hiện tại Trịnh Thiên Tắc đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người, y mà chết, thế cục của Hoàng Lương đã được mở rộng.
Trịnh Thiên Tắc đáng thương, cả đời tác oai tác quái, ăn ngang nói ngược nhiều năm ở Hoàng Lương, đến cuối cùng, cuối cùng lại rơi vào đường cùng giống như một con chuột chạy ngang qua đường bị người đời đánh đập, con người khi còn sống, tự mình có thể tự kiểm soát được những gì trong tay không? Chỉ sợ không được gì. Rất nhiều người đều đắc ý vênh váo khi luôn cho rằng quyền lực và tiền bạc có thể giữ vững giang sơn, nhưng lại không biết, thế sự luân hồi biến thiên, trèo càng cao, sẽ té càng nặng.
Lịch sử chứng minh, có được giang sơn như thế nào, sẽ mất đi như thế đó. Lừa dối chiếm đoạt của cải của người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác lừa lấy đi.
Lúc này nghĩ thông suốt mọi chi tiết, Quan Doãn chỉ biết hắn càng không thể ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc, hắn muốn cứu Trịnh Thiên Tắc cũng không khó, khó nhất là, sau khi Trịnh Thiên Tắc được cứu ra, thế cục của Hoàng Lương sẽ thay đổi như thế nào?
Nhất định sẽ loạn càng thêm loạn.
Còn không bằng yên lặng theo dõi chuyển biến, xem Trịnh Thiên Tắc cuối cùng có kết cục như thế nào.
Ngẫm nghĩ một chút, Quan Doãn cầm điện thoại lên gọi đi một dãy số.
- Bảo Gia, cậu và Tấn Lực gần đây nên chú ý nhiều đến hành động của Hồng Nhan Hinh, âm thầm bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện không hay.
- Không thành vấn đề, Anh Quan.
Lưu Bảo Gia hỏi.
- Ai sẽ gây bất lợi cho Hồng Nhan Hinh?
- Việc này không tiện nói, có lẽ là người của Hoàng Lương, có lẽ là người trong Tỉnh, Cho dù là ai, chỉ cần có người muốn gây bất lợi cho Hồng Nhan Hinh, cậu nhất định phải ngăn cản.
- Được, khi cần thiết phải dùng đến vũ lực để giải quyết đúng không?
Lưu Bảo Gia cười ha hả, sau một thời gian trở thành cảnh sát hình sự, y không sợ gây chuyện chỉ sợ không có chuyện gì để làm, tính cách của y vẫn không thay đổi.
- Cậu liệu tìm cách ứng phó, đừng để xảy ra chuyện lớn là được.
Quan Doãn lắc đầu cười, cúp điện thoại của Lưu Bảo Gia.
Trên thực tế, hiện tại Hoàng Lương lại đang bước vào thời kỳ yên bình, tuy nhiên bên ngoài thì yên lặng, bên trong lại âm thầm nổi lên những cơn sóng dữ, cũng không ai biết điểm nút phát nổ của trận chiến cuối cùng ở chỗ nào, từng người giờ đây chỉ đợi đến thời cơ cuối cùng.
Tưởng Tuyết Tùng trong điện thoại cũng không có tiết lộ ra khi nào thì trở về Hoàng Lương, theo Quan Doãn đoán, nhân vật số một số hai của Thành ủy đều đến tỉnh họp, cũng sẽ không lưu lại ở đấy lâu, nhiều lắm chỉ hai ba ngày. Sau hai ba ngày, ngày mà Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác trở về, cũng chính là ngày hắn đi đến Bắc Kinh.
Buổi chiều không có chuyện gì, vừa tan sở đã nhận được điện thoại của Ôn Lâm.
- Em và Hồng Nhan Hinh đang gặp mặt, hiện tại em trốn ở phòng rửa tay điện thoại cho anh, em vừa mới nói cho cô ấy nghe dãy số, anh đoán xem cô ấy có phản ứng gì?
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 408: Giữa thành công và thất bại
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Quan Doãn thật không có lòng dạ đoán phản ứng của Hồng Nhan Hinh, hắn đã cười ha hả:
- Cô bé Lâm, em đừng đưa cho anh mấy vấn đề nan giải, mau nói cho anh biết đi.
- Thật nhàm chám, không có gì hay cả.
Ôn Lâm buồn bực nói, lại cười ha hả.
- Cô sửng sốt hồi lâu, sau đó hỏi em làm sao biết chuỗi con số này, em muốn lừa cô ta nói là em biết, kết quả cô ta không đợi em nói xong đã nói, xem ra quả là ý trời, hỏi em những con số này có phải là do anh nói không, em đã nói thật với cô ấy, cô ta liên tục gật đầu nói, cô ta nên đem toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc đưa cho anh.
Ôn Lâm nói chuyện rất nhanh, giọng nói lại nhỏ, giống như là người đang thi hành nhiệm vụ:
- Em không thể nói với anh, ở phòng toilet gọi điện cho anh, cảm thấy không an toàn. Cô ta nói, tối nay em sẽ gặp mặt anh, cô ta có nhiều chuyện quan trọng phải gặp mặt mới nói rõ cho anh được.
- Ok.
Cúp máy điện thoại của Ôn Lâm, Quan Doãn thở phào một cái, tốt, tốt, rất tốt, so với hắn tưởng tượng Hồng Nhan Hinh đã nhanh chóng đầu hàng, khiến hắn gặp số đỏ. Nếu Hồng Nhan Hinh vẫn quyết giữ ý mình, muốn đợi Trịnh Thiên Tắc xuất hiện mới trao món tài sản khổng lồ trong tay, như vậy kết quả chỉ có một khả năng —— Hồng Nhan Hinh sẽ mất mạng ở Hoàng Lương, tài sản khổng lồ của Trịnh Thiên Tắc sẽ rơi vào tay ai không biết rõ tung tích, vốn tập trung của vô số dân chúng như đổ sông đổ biển.
Cuối cùng mặc kệ nước phù sa chảy vào đất người nào, nếu tiền không rơi vào tay Quan Doãn, thì vốn của vô số người dân cả đời cực khổ tích góp, từ nay về sau sẽ rơi xuống vực thẳm.
Còn có một nguyên nhân quan trọng mà khiến Quan Doãn phải đạt được món tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc về tay hắn, chỉ cần hắn tiếp quản món tài sản lớn của Trịnh Thiên Tắc, chính là trong tay có lương thực trong lòng không hoảng hốt, hắn có thể thong dong ứng phó với thế cục thay đổi trong nháy mắt của Hoàng Lương. Bởi vì Quan Doãn biết rõ. Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, bất kỳ biến cố nào hay xung đột mâu thuẫn lớn nào, cũng không ngoài hai chữ —— lợi ích, lợi ích chính là lúc làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Một khi đã dính tới lợi ích, hóa giải điểm mấu chốt của xung đột, sẽ bắt tay giảng hòa nhiều mâu thuẫn. Cho nên nắm giữ tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc, chẳng khác nào nắm giữ một nửa mạch máu thế cục của Hoàng Lương.
Một nửa mạch máu khác, chính là thủ đoạn chính trị. Nói cách khác, là được nắm giữ trong tay Tưởng Tuyết tùng - nhân vật số một của Hoàng Lương.
Nếu hắn và Tưởng Tuyết Tùng mỗi người nắm giữ một nửa mạch máu Hoàng Lương, thế cục của Hoàng Lương, lo gì không giải quyết được? Trong lòng Quan Doãn đã định, việc thành hay bại, nhất định phải gặp mặt Hồng Nhan Hinh nói chuyện trong đêm nay.
Trong chớp mắt đã tan sở, Quan Doãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Tưởng Tuyết Tùng không ở Thành ủy, hắn rất rãnh, không cần đợi Tưởng Tuyết Tùng giao việc xong mới dám đi về, hiện tại hắn có thể tự mình quyết định. Bỗng nhiên, có tiếng đập cửa vang lên.
Tiếng đập cửa rất nhẹ rất chuyên nghiệp, vừa nghe đã biết đây là thủ pháp của thư ký. Quan Doãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Mời vào.
- Đại thư ký Quan, tối nay có rãnh không, cùng nhau ngồi chơi một chút?
Người đẩy cửa vào chính là Lưu Dương.
Lưu Dương mặt mày hớn hở, việc được ra ngoài thuận lợi của y nằm ngoài dự liệu của mọi người, đều là do công của Quan Doãn. Bởi vậy càng khiến y xem trọng Quan Doãn, nếu không có Quan Doãn một tay thúc đẩy, y cũng không dám nghĩ từ ban Tổ chức đến chủ quản Phó bí thư lại đến nhân vật số một của Thành ủy, một mạch đèn xanh được bật lên, hiện tại chỉ có một chướng ngại vật là Hô Diên Ngạo Bác, nhưng y đã nắm chắc. Cuối cùng Hô Diên Ngạo Bác cũng phải đồng ý cho đi, Chủ tịch thành phố Hô Diên rất trọng thanh danh, không dám vì chuyện ngăn trở này mà làm ảnh hưởng đến tiếng tăm thanh danh của ông.
Thân là lãnh đạo, nếu không dám gánh vác trách nhiệm cho thanh danh của thuộc hạ mình, sau này sẽ không ai dám đi theo, cho dù có chức sắc lớn, cũng là Tư lệnh tay không. Một kẻ bề trên thông minh chân chính, cũng sẽ lựa chọn một thời điểm thích hợp buông tay.
Mặc dù đối với chuyện đến huyện Thiết đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, Lưu Dương cũng không phải hoàn toàn hài lòng, nhưng y cũng đã mãn nguyện, không có lực đẩy của Hô Diên Ngạo Bác, nhưng y vẫn thành công bước ra ngoài, còn trực tiếp ngồi lên ngai vàng Chủ tịch huyện, coi như là được món lời cực kỳ lớn. Cho dù Ban Tổ chức Thành ủy đề cử y là Ủy viên thường vụ huyện Thiết, Trưởng ban Tổ chức, y cũng phải đi? Có thể đảm nhiệm nhân vật số một của chính phủ, cứ cho huyện này là một huyện nghèo, cũng xem như là đã cho y một thể diện, y cũng đừng có kén cá chọn canh.
Không, phải nói là nể mặt Quan Doãn. Trong lòng Lưu Dương cảm kích Quan Doãn không lời nào có thể diễn tả được, y biết rõ, với quan hệ của y và Quan Doãn, phần lớn Quan Doãn sẽ không giúp y, thậm chí có thể bán rẻ y trong chớp mắt. Nhưng Quan Doãn chẳng những thật tâm giúp y, hơn nữa còn giúp rất chân thành, khiến cho y thông qua chuyện này đối với cách đối nhân xử thế của Quan Doãn rất là khâm phục —— trong giới quan trường Quan Doãn là người mà y cho rằng có trách nhiệm nhất đáng để cho y kết giao.
Từ nay về sau, y đã xem Quan Doãn là một người bạn tri kỷ .
Quan Doãn thấy Lưu Dương cười mỉm, biết tâm tình Lưu Dương thật tốt, hắn cũng cười ha hả, xua tay nói:
- Thật xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi.
Lưu Dương có chút tiếc nuối:
- Thật không đúng lúc, vốn có vài lời muốn tâm sự với đại thư ký Quan.
- Đừng gọi tôi là thư ký lớn, thư ký nhỏ, cứ gọi tôi là Tiều Quan là được.
Hiện tại là thời cơ tốt để tăng thêm tình cảm sâu sắc với Lưu Dương, Quan Doãn tin Lưu dương cũng là một người chơi được, liền đơn giản người tốt làm đến cùng, mới tiếp tục thúc đẩy tình cảm riêng tư giữa hắn và Lưu Dương.
- Anh mở miệng ra gọi tôi là Đại thư ký, như vậy càng làm làm tăng thêm khoảng cách giữa chúng ta.
- Đúng, đúng, Đại thư ký Quan... Không, phải nói là chú em Quan mới đúng.
Lưu Lương chỉ mong kết mối quan hệ cá nhân mật thiết với Quan Doãn, vội nói tiếp.
- Tôi lên mặt làm anh của chú em Quan.
- Thật hay, anh chính là anh Dương của tôi.
Quan Doãn nói tiếp.
- Lần sau, để tôi mời anh Dương mới phải phép.
- Đâu có, đâu có, ai mời cũng được, người một nhà đâu thể nói như vậy.
Lưu Dương nhận ân tình của Quan Doãn, còn chưa có báo đáp, y liếc mắt nhìn ra bên ngoài hành lang, thấy tốp năm tốp ba người tan ca xuống lầu, chắc có lẽ không ai lại đến văn phòng của thư ký số một, tiện tay khép cửa phòng lại, giọng nói hạ xuống.
- Cục trưởng Trịnh sao lại đột nhiên bị mất tích? Chú em Quan, cậu đoán xem bao lâu Thành ủy mới có thể công bố tin Cục trưởng Trịnh bị mất tích?
Một gã Cục trưởng Công an thành phố mất tích không phải là chuyện nhỏ, trước khi Thành ủy xác định công bố tin này ra ngoài, chẳng những đem vấn đề này ra trước hội nghị thường vụ thảo luận, còn phải trải qua sự phê chuẩn của Tỉnh ủy, hiện tại Thành ủy còn chưa có ý định đem chuyện này thảo luận trên hội nghị thường vụ, càng chưa có người đưa ra đề nghị báo cáo chuyện này với Tỉnh ủy, chính thức công bố việc này ra ngoài cần thật nhiều công việc phải làm, theo trình tự bình thường, ít nhất cũng mất một tuần trở lên.
Quan Doãn cũng biết rõ, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đang nhằm vào vấn đề mất tích của Trịnh Thiên Tắc, tuy rằng điểm xuất phát có bất đồng, nhưng đặc biệt lại nhất trí trong cách giải quyết——giấu, có thể giấu được bao lâu thì giấu, giấu cho đến khi giấy không thể chứa được lửa, mới công khai ra ngoài.
Sở dĩ Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đối với vần đề Trịnh Thiên Tắc mất tích có cùng chung ý kiến, là vì Trịnh Thiên Tắc mất tích, đều là chuyện tốt cho Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, thậm chí cũng là chuyện tốt đối với cả Hoàng Lương, cá nhân Trịnh Thiên Tắc chết hay sống, không quan trọng với cục diện.
Đương nhiên, Tưởng Tuyết Tùng có sự tính toán của Tưởng Tuyết Tùng, Hô Diên Ngạo Bác có cẩm nang diệu kế của Hô Diên Ngạo Bác, hai người có cùng chung nguyện vọng, nhưng như thế nào lợi dụng sự mất tích của Trịnh Thiên Tắc để tạo ra mục đích cho riêng mình thì cả hai người đều có sự khác biệt.
- Điều này rất khó nói, tâm tư của lãnh đạo rất khó đoán.
Quan Doãn liếc mắt nhìn, hắn biết, Lưu Dương tung ra đề tài, là muốn đối với việc Trịnh Thiên Tắc, tiết lộ ra một số sự tình, cho nên hắn cũng không nhiều lời, chờ Lưu Dương có lời hắn mới đáp lại.
Lưu Dương cười ha hả, vẻ mặt thần bí nói:
- Tối hôm Cục trưởng Trịnh mất tích, Chủ tịch thành phố Hô Diên và Trưởng ban Lưu, tư lệnh Sở ngồi cùng nhau cả buổi.
Trường ban Lưu là Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Tư Viễn, tư lệnh Sở là tư lệnh quân đội phân khu Sở Hoài Lệnh, trong lòng Quan Doãn giật mình, những câu nói này của Lưu Dương để lộ ra tin tức hết sức kinh người, đến tận đây hắn gần như có thể khẳng định, Trịnh Thiên Tắc bất ngờ mất tích, không phải bút tích của Hoàng Hán, mà là do một tay Hô Diên Ngạo Bác thao túng chi phối.
Quả là Hô Diên Ngạo Bác, thời khắc mấu chốt cũng thật là lòng lang dạ sói, dám trực tiếp ra tay ám sát Cục trưởng Công an, thực rất có nghề, Quan Doãn gần như rất khâm phục bản lãnh nhanh chóng quyết định của Hô Diên Ngạo Bác. Tuy nhiên, Trịnh Thiên Tắc hoàn toàn tín nhiệm Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác bất ngờ đánh úp Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc nhất định chưa kịp thời phòng ngự.
Hơn nữa còn chớ quên, Hô Diên Ngạo Bác ngoài có quân sư quạt mo là Lưu Tư Viễn ra, ông còn có một tay đấm hung ác là Sở Hoài Lệnh.
Đúng vậy, Sở Hoài Lệnh đường đường là tư lệnh quân đội phân khu bị Quan Doãn gọi là tay đấm hung ác của Hô Diên Ngạo Bác, chẳng phải là hạ thấp tư cách của Sở Hoài Lệnh, mà quả thật Hô Diên Ngạo Bác nói gì Sở Hoài Lệnh nghe nấy. Có mưu kế của Lưu Tư Viễn, có đại binh của Sở Hoài Lệnh, hơn nữa Trịnh Thiên Tắc lại tín nhiệm Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác không đánh mà thắng và lặng yên không một tiếng động bắt Trịnh Thiên Tắc, cũng không phải là chuyện lớn.
May mắn, Quan Doãn thật may mắn, may mắn hắn kịp lúc thu tay lại, không để cho Sở Triều Huy, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra tay tìm cách cứu Trịnh Thiên Tắc, với bản lĩnh tài nghệ của ba người như Sở Triều Huy, thuộc hạng nhất, sợ là rơi vào trong đám binh lính cũng tan xương nát thịt. Chẳng may ba người gặp nạn, chết trong tay đám quân lính, cũng không có cách tìm ra lí lẽ để đối chứng. Một câu đề cập đến cơ mật quân sự sẽ đem cái chết của ba người giấu vào trong lịch sử, đừng nói Quan Doãn, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng ra mặt, sợ là cũng không có cách nào thay ba người đòi lại công đạo.
- À, còn có chuyện này?
Lưu Dương vừa nói, Quan Doãn cũng giả bộ nghe, có một số việc chỉ biết là được, không cần đi sâu nghiên cứu, có miệt mài nghiên cứu cũng không có ý nghĩa, y liền xua tay nói.
- Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây, có dịp sẽ cùng nhau tán gẫu.
Lưu Dương khẽ gật đầu, biết Quan Doãn tâm lĩnh thần hội, cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Sau khi Quan Doãn đợi Lưu Dương đi mấy phút, hắn mới dọn đồ đạc, đi ra văn phòng. Trong hành lang, rất ít người, lỡ mà đụng phải mấy người, cũng là im hơi lặng tiếng, đi đường giơ nhẹ chân, nói chuyện giọng phải nhỏ, lời nói không đúng sẽ rước họa vào thân, dường như sự kiện ồn ào huyên náo của học viện Tiến Thủ và cửa hàng độc quyền chuyên bán Audi, ở Thành ủy đã gió êm sóng lặng.
Kỳ thật không đúng, có rất nhiều người càng bàn luận càng cảm thấy tính nghiêm trọng của sự kiện đã vượt ra khỏi tưởng tượng, cũng không dám nói thêm nữa rồi, sợ bị sự kiện lôi xuống nước, bởi sự tò mò và buôn chuyện ban đầu đã trở thành nỗi sợ hãi và hoảng loạn.
Vừa mới xuống lầu liền nhận được điện thoại của Ôn Lâm, giọng nói lo sợ của Ôn Lâm truyền đến:
- Quan Doãn, không xong rồi, Hồng Nhan Hinh đột nhiên bị mất tích.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của iToby
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 409: Điểm nút
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Sao lại đột nhiên không thấy?
Quan Doãn lập tức kinh ngạc, chẳng lẽ nói có người ra tay sát hại Hồng Nhan Hinh? Hắn chẳng phải để Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực âm thầm bảo vệ Hồng Nhan Hinh? Hồng Nhan Hinh hiện tại là một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, trong tay Hồng Nhan Hinh đang giữ khối tài sản lớn, có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của cô, lại có thể bảo toàn tính mạng cho Trịnh Thiên Tắc.
Một khi cô mất đi con át chủ bài trong tay, chẳng những cô có thể gặp phải đều bất trắc, e rằng tính mạnh của Trịnh Thiên Tắc cũng khó được bảo toàn. Còn có một điều quan trọng hơn, ai nắm giữ được khối tài sản lớn trong tay lúc này, người đó giống như là có một thế lực hùng mạnh trong tình hình Hoàng Lương đang loạn lạc như hiện nay.
Không thể để cho Hồng Nhan Hinh rơi vào tay đối thủ.
Quan Doãn vội vàng xuống lầu, nói với Ôn Lâm:
- Lập tức đến chỗ cũ chờ anh.
Chỗ cũ là chỉ tiệm bánh nướng của Ông cụ Dung.
Ông cụ Dung đã trở về Hoàng Lương, tại sao ông lại về, về khi nào, Quan Doãn vẫn không hay biết, không phải hắn không quan tâm đến Ông cụ Dung, mà là Ông cụ Dung đã quen đi và về một mình, cũng không nói cho hắn biết thời gian quay về Hoàng Lương, chỉ có điều sau khi về đã gọi điện cho Quan Doãn, Quan Doãn vội vã đến thăm hỏi Ông cụ Dung.
Ông cụ Dung hơi tiều tụy
Nếu như nói duyên phận của Quan Doãn và Ông cụ Dung, thực sự là một chặn đường dài, nhưng nếu như nói đến Quan Doãn quen biết Ông cụ Dung, thì cũng chỉ mới hơn một năm, nhưng trong hơn một năm, hắn chưa từng gặp qua vẻ mặt u sầu của Ông cụ như bây giờ, cũng rất ít nhìn thấy trạng thái tinh thần của Ông cụ Dung không vui, lúc này đây, hắn quả thật đã thấy được nỗi cô đơn và đau buồn của Ông cụ Dung.
Quan Doãn càng biết rõ, gặp được một người có tài trí yêu thương hắn như Ông cụ Dung. Nếu không có chuyện may mắn, tức là bi ai. Nói đúng là, nếu hắn có thể đem sự yêu thương của Ông cụ Dung chuyển đổi thành động lực cho hắn tiến lên, hắn sẽ giống như trợ thần, nhưng nếu hắn nương theo sự yêu thương của Ông cụ Dung thì sẽ trở thành người ỷ lại, nằm ngủ ngon dưới chỉ vẽ của Ông cụ Dung, cũng có thể giậm chân tại chỗ từ nay về sau khó tiến thêm một bước.
Cũng may, hắn không có nương theo sự yêu thương và chỉ vẽ của Ông cụ Dung để bám gót ỷ lại, nhưng trong lúc vô tình, đã sinh ra tình cảm sâu sắc với Ông cụ Dung. Bây giờ Quan Doãn, đã xem Ông Cụ Dung như người thân, cho nên khi hắn nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Ông cụ Dung đột nhiên đau lòng, khuyên Ông cụ Dung nên nghỉ ngơi một thời gian.
Ông cụ Dung không nói gì cả chỉ khoát tay, để cho Quan Doãn đi, không cần để ý đến ông, ông sẽ tự chăm sóc mình.
Quan Doãn không còn cách nào, đành phải về Thành ủy trước. Hiện tại Hồng Nhan Hinh đột nhiên mất tích, hắn cho rằng người mà bắt cóc Trịnh Thiên Tắc cũng chính là đối tượng bắt cóc Hồng Nhan Hinh, đối phương muốn ra tay đối phó Hồng Nhan Hinh. Đối với Trịnh Thiên Tắc hắn có thể không cứu, nhưng nhất định phải cứu Hồng Nhan Hinh.
Ra khỏi cửa Thành ủy. Vừa ngẩng đầu lên đã gặp Quách Vĩ Toàn. Quách Vĩ Toàn nhanh chóng bước tới trước mặt Quan Doãn, thân thiết hỏi han:
- Xem vẻ mặt cậu lo lắng, xảy ra chuyện gì rồi hả?
Đối với lời nói của Quách Vĩ Toàn hắn không cần phải giấu diếm, Quan Doãn nói:
- Hồng Nhan Hinh có khả năng mất tích.
- ...
Quách Vĩ Toàn hết sức kinh ngạc.
- Cậu giao thiệp với Hồng Nhan Hinh? Cô ta hiện tại rõ ràng là mục tiêu tiếp theo, quá nguy hiểm.
- Có nguy hiểm cũng phải tiếp xúc, trong tay cô ấy có lợi thế.
Quan Doãn không tiện nói chi tiết tầm quan trọng của Hồng Nhan Hinh cho Quách Vĩ Toàn nghe, chỉ hơi cường điệu nói.
- Tôi phải bảo vệ cho Hồng Nhan Hinh.
- Chuyện này... Tôi đang nghĩ cách.
Quách Vĩ Toàn kéo tay Quan Doãn ra ngoài. Ánh mắt ngó nghiêng liếc qua liếc lại, thấy Lưu Dương từ cánh cửa của Thành ủy đi ra, y lặng lẽ chỉ tay về phía Lưu Dương nói,
- Sự tình của Lưu Dương, cậu làm rất tốt.
Thư ký Thành ủy có mấy chục người, Lưu Dương nếu không phải là thư ký của Chủ tịch thành phố, y cũng sẽ không lọt vào mắt của Quan Doãn, chỉ đơn giản so sánh, y được xem như là một thư ký ngay thẳng thật thà.
Thư ký không dễ làm, trong tình huống bình thường, thư ký có hai loại, một loại là thư ký khúm núm, cúi đầu khom lưng, loại thư ký này yếu đuối, không có khí phách, rất biết lấy lòng lãnh đạo, nếu đó là một lãnh đạo có tầm nhìn thiển cận, đa phần thích kiểu thư ký như vậy. Nhưng một thư ký luồng lách mà thấp kém, vô hình trung sẽ làm giảm uy tín của lãnh đạo, khiến hình tượng của lãnh đạo giảm bề thế rất nhiều trong mắt người ngoài.
Còn có một loại tràn đầy thần khí, tự cho mình là thư ký đích thực, thư ký như vậy thông minh có thừa, không thành thực, mọi việc đều cho mình là thông minh và tự đưa ra chủ trương, hoặc là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cuối cùng nhảy vào cuộc lại bị lãnh đạo phản bội.
Có một loại thư ký ít gặp nhất chính là chân chính và duy trì tư cách nghiêm túc đứng đắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biết cung kính phục vụ lãnh đạo, nhưng không ăn nói quá khép nép để hầu hạ lãnh đạo, thư ký như vậy có khí tiết nguyên tắc, khi được đưa ra ngoài, cũng sẽ là một cán bộ có nguyên tắc, theo sự quan sát của Quan Doãn, Lưu Dương đúng là loại này.
Cũng do bản thân Lưu Dương là con người đáng tín nhiệm, Quan Doãn mới tận lực thúc đẩy đưa Lưu Dương ra ngoài. Nếu chỉ vì để đối phó Hô Diên Ngạo Bác, hắn sẽ không giúp Lưu Dương.
Tuy nhiên lại nói, việc thúc đẩy Lưu Dương ra ngoài, quả thật giống như Quách Vĩ Toàn nói, việc này làm rất thành công.
Quan Doãn quay lại nhìn Lưu Dương, thấy Lưu Dương vội vàng bước lên xe của Thành ủy, lập tức đi khỏi, không khỏi trong lòng lộ ra một sự nghi vấn, rốt cuộc là nghi vấn gì, hắn còn chưa kịp suy nghĩ ra, liền bị câu nói của Quách Vĩ Toàn kéo hắn về thực tại.
- Cụ thể là chuyện gì, nói cho tôi nghe, tôi giúp cậu nghĩ ra biện pháp.
Đang nói chuyện, đã đến tiệm bánh nướng của ông cụ Dung, Ôn Lâm đã đến trước đó rồi, không may, Ông cụ Dung lại không có ở đó, tuy nhiên cũng hay, đỡ phải giới thiệu Quách Vĩ Toàn, Quan Doãn mở cửa, mời Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn đi vào
Quách Vĩ Toàn tuy rằng khó hiểu tại sao Quan Doãn có chìa khóa của nhà bánh nướng, nhưng y không hỏi nhiều, y đã từng chứng kiến tài năng và trí tuệ của Quan Doãn, cũng hiểu đạo lý thỏ khôn ắt có ba hang, trong lòng y khấp khởi vui mừng vì Quan Doãn đã dẫn y đến địa điểm bí mật, như thế có thể nói, Quan Doãn không xem y là người ngoài
Về phần Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn, cũng không cần Quan Doãn giới thiệu, đã biết nhau ở huyện Khổng. Ba người ngồi xuống, Quan Doãn tự mình rót nước cho Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn, Ôn Lâm vội vàng uống nước, sau đó kể đầu đuôi câu chuyện.
Hoá ra, khi Ôn Lâm gặp mặt Hồng Nhan Hinh, giáp mặt nói ra một chuỗi con số của Quan Doãn, lúc ấy Hồng Nhan Hinh liền khiếp sợ tại chỗ, sợ đến nỗi ngây người hồi lâu mới lẩm bẩm nói mấy câu:
- Mọi chuyện đều là do ông trời xếp đặt, hoá ra bên trong tối tăm lại sự sống tồn tại, bỏ đi, bỏ đi, tôi cũng không miễn cưỡng, nhờ cô chuyển lời cho Quan Doãn, chỉ cần hắn chịu gặp mặt tôi một lần, tôi sẽ làm theo ý nguyện của hắn.
Ôn Lâm vừa nghe xong, mừng rỡ, cô cùng Hồng Nhan Hinh định ra thời gian và địa điểm cho buổi gặp mặt tối hôm nay. Mặc dù không biết trong tay Hồng Nhan Hinh nắm giữ khối tài sản lớn cỡ nào, nhưng Ôn Lâm biết Hồng Nhan Hinh có tầm quan trọng đối với Quan Doãn, cô muốn thúc đẩy thành công sự hợp tác giữa Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh, việc này đem lại cho cô cảm giác hoàn thành sứ mệnh. Hơn nữa Ôn Lâm cũng biết, nếu cùng Hồng Nhan Hinh hợp tác thành công, đối với sự phát triển sau này của cô cũng có lợi, có thể cho cô thoát khỏi cái bóng của Kim Nhất Giai.
Tuy nói Kim Nhất Giai không có đề phòng với cô, xem cô như chị em, nhưng Ôn Lâm rất hiếu thắng, không muốn núp dưới bóng của Kim Nhất Giai, cô muốn tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình, muốn tự mình nắm giữ mục tiêu vận mệnh của mình.
Cùng Hồng Nhan Hinh định ra một cuộc hẹn là một cơ hội tốt, để tỏ lòng thành ý, Ôn Lâm đã đến trước mười phút. Kết quả cô đợi mãi ngó nghiêng tìm kíêm mà cũng không thấy bóng dáng của Hồng Nhan Hinh, nhìn vào thời gian hẹn, Ôn Lâm biết Hồng Nhan Hinh là người rất đúng giờ, chậm trễ chắc có chuyện không hay, vội gọi điện thoại cho Hồng Nhan Hinh, kết quả không thể liên lạc được.
- Đoán chừng là không xong.
Vẻ mặt Ôn Lâm lo lắng.
- Làm sao bây giờ? Hồng Nhan Hinh lần trước đã nói cô có khả năng gặp nguy hiểm, cô ấy bỗng nhiên biến mất, chẳng lẽ đã gặp nguy hiểm tính mạng chăng? Quan Doãn, anh mau nghĩ cách cứu cô ấy.
-….
Quan Doãn trầm ngâm một lát, cũng không để ý Quách Vĩ Toàn đang ở đây, lúc này lấy điện thoại ra gọi cho cho Lưu Bảo Gia,
- Bảo Gia, Hồng Nhan Hinh…
Quan Doãn còn chưa dứt lời, Lưu Bảo Gia liền thở hồng hộc nói:
- Anh Quan, em và Tấn Lực bị lừa, vừa rồi em cùng Tấn Lực thay nhau bảo vệ Hồng Nhan Hinh, chưa đến một canh giờ, đột nhiên có mấy người giả vờ đụng vào tụi em, em không để ý tới, đối phương ngược lại cũng không buông tha, còn hùng hùng hổ hổ, nói mấy câu liền ra tay. Kết quả trong nháy mắt đánh nhau, Hồng Nhan Hinh đã bị chiếc Audi đón đi.
Chiến thuật dương đông kích tây, có thể thấy được đối phương đã sớm chú ý mọi hành động của Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, bởi vậy có thể nói trình độ bảo vệ của Lưu Bảo Gia và Lôi Tân Lực vẫn còn kém.
- Em đánh ngã hai người, ba người chạy thoát, hiện tại em đang cùng Lôi Tấn Lực ở phòng thẩm vấn, muốn tra ra manh mối cũng khó.
Lưu Bảo Gia oán hận nói, y mặc dù biết đạo lý thường đi dọc bờ sông làm sao không ướt giày, nhưng trải qua sự tình của Hồng Nhan Hinh, khiến y nuốt không trôi ác khí này, chủ yếu là y cũng biết rõ Hồng Nhan Hinh là một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, sự tình quan trọng.
- Có thấy rõ số xe không?
Trời đã tối, chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lưu Bảo Gia dưới tình thế cấp bách, hẳn là không chú ý tới bảng số xe, nhưng Quan Doãn vẫn là ôm một tia hy vọng cho câu hỏi cuối cùng.
- Không có.
Lưu Bảo Gia chán nản nói.
- Lần này em đã gây ra tội lớn, Anh Quan, anh cứ yên tâm, em không lấy lại danh dự em không còn mặt mũi gặp anh.
Vấn đề hiện tại không phải là lấy lại danh dự hay không, mà trước tiên phải cứu được Hồng Nhan Hinh, nếu chẳng may Hồng Nhan Hinh xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được. Quan Doãn cái khó ló cái khôn, lúc này cắt đứt điện thoại của Lưu Bảo Gia, bấm điện thoại cho Hoàng Hán.
- Cục trưởng Hoàng, Hồng Nhan Hinh ở gần Nhất Oản Hương đã bị một chiếc xe Audi cưỡng chế bắt đi rồi.
Quan Doãn tin vào thế lực của Hoàng Hán ở Hoàng Lương, nhất định trong khoảng thời gian ngắn có thể điều tra rõ. Quả nhiên, Hoàng Hán vừa nghe Quan Doãn nói, không nói gì:
- Đợi tôi điều tra.
Sau mấy phút đồng hồ, Hoàng Hán lại gọi điện thoại:
- Tìm được rồi, chiếc xe sau khi lái ra khỏi thành phố đã đến một nhà hàng bên đường vẫn chưa đi ra, hiện tại đã cho người đi thăm dò rồi, bất quá tôi đoán đối phương đã đổi xe. Manh mối hẳn là bị chặt đứt, đối phương là tay già đời, rất cẩn thận, cũng rất có nghề. Đại thư ký Quan, chuyện này đừng lo lắng quá, giao cho tôi.
- Không, chuyện này, tôi nhất định phải quản.
Quan Doãn với giọng điệu bàn bạc nói.
- Làm phiền Cục trưởng Hoàng nói cho tối biết vị trí của nhà hàng ven đường.
Hoàng Hán lo lắng:
- Có cần tôi cho mấy người để cho cậu chỉ huy?
- Không cần.
Quan Doãn thắng thắn nói.
- Thế cục Hoàng Lương, còn cần đến lực lượng của Cục trưởng Hoàng, nhưng người của anh hiện không nên ra tay, nếu ra tay lúc này sẽ trúng kế của người khác.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby