Còn không phải bởi vì, Trần đại thiếu một người, không phải đối thủ của bọn hắn hay sao?
Nếu như Trần đại thiếu có thể giết bọn hắn, ai sẽ đào tẩu?
Trần Thanh Đế chạy đến rừng cây, có chút nhẹ nhàng thở ra. Khi hắn nhìn thấy bọn người Hồng Trung đuổi theo, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh tàn nhẫn.
Vèo...
Thân thể Trần Thanh Đế nhảy lên, rất nhanh chạy vào trong núi rừng. Thân pháp tinh diệu bị Trần đại thiếu phát huy vô cùng tinh tế, tốc độ cũng sắp đến cực hạn.
Chỉ là mấy cái lên xuống, Trần đại thiếu đã vào trong núi rừng. Hơn nữa, dùng thủ đoạn của Trần đại thiếu, căn bản sẽ không lưu lại bất luận dấu vết gì.
Cấp tốc chạy vội khoảng 1000m, Trần Thanh Đế chứng kiến một bụi cỏ rậm rạp, thân thể khẽ động, chui đi vào.
Trần đại thiếu cũng không có ý định tiếp tục trốn xuống dưới, 1000m cũng đã đủ rồi.
- Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, ta không có tiếp tục đào tẩu, mà là ẩn núp.
Trần Thanh Đế ở trong bụi cỏ rậm rạp, tâm niệm vừa động, trong tay nhiều ra hai khối Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí nồng hậu dày đặc.
- Trước thừa cơ khôi phục linh khí thoáng một phát, sau đó... giết!
Người muốn giết Trần Thanh Đế hắn, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị bị giết, phải có giác ngộ bị giết.
Nhất là những người Hướng gia này, khiến cho Trần Thanh Đế chật vật như thế.
Trần đại thiếu há sẽ bỏ qua bọn hắn?
Những người này, phải chết.
- Nghịch tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, tốc độ khôi phục có lẽ sẽ rất nhanh.
Trần Thanh Đế cắn răng một cái, cũng mặc kệ nhiều như vậy, nắm Nguyên ngọc trong tay, vận khí nghịch tu chi pháp.
Hiện tại tu vi của Trần đại thiếu còn thấp, hắn cũng có lòng tin áp chế ma khí, dù là khôi phục linh khí nghịch tu, cũng không sợ bị ma khí ảnh hưởng.
Chỉ cần vượt qua cửa ải này, giết toàn bộ những người đuổi giết hắn kia, Trần đại thiếu khôi phục linh khí thuận tu cũng dễ làm thôi.
Hơn nữa, dùng nghị lực cùng tâm trí của Trần đại thiếu, đối với áp chế ma khí vẫn là phi thường tự tin.
Hiện tại cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng là... giết địch.
- Quả nhiên rất nhanh, chỉ cần nửa giờ thời gian, nghịch tu linh khí có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Người của Hướng gia, có thể cho hắn vài phút, cái kia cũng là vận khí nghịch thiên.
Đối với cái này, Trần đại thiếu đương nhiên biết rõ.
Chính là vì, Trần đại thiếu biết rõ, những người Hướng gia đuổi giết hắn kia, cho hắn thời gian cũng không nhiều, phải dốc sức liều mạng hấp thu, khôi phục mới được.
Ở trong thời gian ngắn nhất, có thể khôi phục bao nhiêu thù được bao nhiêu.
Khôi phục thêm một phần, sẽ nhiều một phần bảo đảm.
Gần kề hai phút đi qua, dùng Hồng Trung cầm đầu chín người, ngay ngắn dừng lại trước bụi cỏ.
Thấy vậy, Trần Thanh Đế tiềm phục ở trong bụi cỏ trực tiếp đình chỉ hô hấp, đem tần suất tim đập của mình, cũng nhanh chóng giảm bớt.
Mấy người Hồng Trung đều là cao thủ, cho dù là tiếng hít thở cùng với tiếng tim đập bình thường, đều có thể bị bọn hắn phát giác.
Không cẩn thận không được.
Đồng thời đối mặt chín tên cao thủ, Trần Thanh Đế cũng quyết không phải là đối thủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có.
Người, nhất định phải giết, nhưng phải giết từng cái.
- Hồng ca, Trần Thanh Đế kia sẽ không ngốc núc ních, trốn ở trong bụi cỏ này chứ?
Nghiêu Ba nhíu mày, hắn cũng không nhận ra Trần Thanh Đế sẽ ngốc đến loại trình độ này.
- Có lẽ hắn sẽ lợi dụng loại tâm lý này, đến tê liệt chúng ta, để cho chúng ta không nghĩ hắn trốn ở trong bụi cỏ.
Hồng Trung trầm ngâm một tiếng, nói ra
- Bảo hiểm để đạt được mục đích, mặc kệ có hay không, cứ bắn phá.
- Vâng!
Những người khác ngay ngắn lĩnh lệnh, lấy súng máy ở sau lưng ra, nhắm bụi cỏ cuồng quét một hồi.
- Ta móa, con mẹ nó, thật đúng là ngoan độc, đủ cẩn thận.
Trần Thanh Đế co rụt cổ lại, đình chỉ hấp thu linh khí, đầu rút vào trong quần áo.
Quần áo của Trần đại thiếu, là áo điều hòa chống đạn, nhưng mà đầu của hắn là lộ ở bên ngoài, nếu một viên đạn lạc bắn trúng, cái kia có thể bắn nổ đầu của hắn.
Muốn không chết cũng khó khăn.
- Tốt rồi, Trần Thanh Đế không ở chỗ này.
Sau một lát, Hồng Trung giơ tay lên, những người khác ngay ngắn ngừng lại.
Nói thật, Hồng Trung hạ lệnh để cho bọn hắn nổ súng càn quét, tất cả mọi người nhất trí cho rằng, cái này thuần túy là lãng phí đạn dược.
Trần Thanh Đế không phải người ngu, như thế nào sẽ trốn ở nơi như thế này, chờ chúng ta tới bắn?
Đổi lại là bọn hắn, cũng quyết không trốn ở chỗ này.
Dù sao, Trần đại thiếu tiến nhập rừng cây trước, không nhanh chóng đào tẩu, trốn ở chỗ này chờ chết à?
- Vùng núi rừng này không nhỏ, hiện tại chúng ta tách ra hành động.
Hồng Trung trầm ngâm một tiếng, mặt âm trầm, nói ra:
- Thân thủ của Trần Thanh Đế rất mạnh, cho nên, khoảng cách không nên quá xa. Một khi phát hiện, lập tức cuốn lấy, những người khác, dùng tốc độ nhanh nhất trợ giúp.
- Hiện tại bắt đầu chia nhau, song song hành động, hôm nay nhất định phải giết Trần Thanh Đế.
Hồng Trung gầm nhẹ một tiếng, nói ra:
- Trần Thanh Đế, tất sát!
Bọn người Hồng Trung tinh tường biết rõ, thực lực của Trần Thanh Đế rất mạnh. Có thể gián tiếp đánh Thượng Quan Niên thành nội thương, thực lực có thể yếu sao?
Bất quá, ở bọn người Hồng Trung xem ra, cho dù thực lực Trần đại thiếu lợi hại như thế nào, muốn lập tức giết bọn hắn, đó là quyết không có khả năng.
Thực lực của bọn hắn, không có một ai yếu hơn Thượng Quan Niên.
Một khi phát hiện Trần Thanh Đế, bất cứ người nào, đều có tự tin cuốn lấy Trần Thanh Đế. Sau đó, vậy thì chờ những người khác lao tới, liên thủ diệt sát Trần Thanh Đế rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Coi như là Tôn Tiểu Quang thực lực cường hãn nhất, từ trong miệng Thượng Quan Niên biết được thực lực của Trần đại thiếu, cũng không có bất kỳ tự tin.
Liên thủ quần ẩu, đó mới là vương đạo.
Hơn nữa, bọn họ đều là người Hướng gia, là một phần tử hắc đạo Hồng Kông, loại chuyện quần ẩu này, làm thật sự là nhiều lắm.
Nhìn mãi quen mắt.
Về phần cái gì khí tiết cao thủ, bọn hắn không có.
- Vâng!
Tám người Nghiêu Ba cùng Tôn Tiểu Quang, ngay ngắn thấp giọng lên tiếng, rất nhanh phân tán ra, chạy vội vào trong núi.
Thấy một màn như vậy, Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi.
Tách ra?
Lão tử là chờ các ngươi tách ra a.
Mà đúng lúc này, một người trong đó vừa chạy vài bước, lại quay đầu trở lại, cái này để cho trong lòng Trần Thanh Đế giật mình. Con mẹ nó, chẳng lẽ bị phát hiện rồi hả?
Bất quá, một màn kế tiếp, lại để cho Trần đại thiếu hận không thể nhảy lên chửi mẹ.
Thằng này dừng lại, kéo quần ra đái bậy.
Càng thêm chết tiệt là, vị trí thằng này lựa chọn, cách Trần Thanh Đế rất gần. Cái này nếu thật để cho hắn thành công đi tiểu, Trần đại thiếu nhất định sẽ ăn đủ.
- Hư hư...
Thằng này kéo quần ra, móc tiểu đệ, huýt sáo, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ chuẩn bị tiểu.
Dù sao phiến bụi cỏ này, đã bị bọn hắn càn quét qua, không có bất luận nguy hiểm gì, cho nên thằng này triệt để buông lỏng cảnh giác.
Trần Thanh Đế?
Người ta đã sớm chạy trốn tới rừng cây rồi.
Phốc!
Một tiếng trầm đục rất nhỏ, một đạo hàn mang hiện lên, thằng này như là ý thức được nguy cơ, đột nhiên mở hai mắt ra. Nhưng mà, lại chỉ cảm thấy trên cổ, truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, muốn phát ra âm thanh, lại không phát ra được.
Càng làm cho thằng này khiếp sợ chính là, Trần Thanh Đế vậy mà rất nhanh chui ra, một tay đỡ lấy hắn, sau đó cẩn thận để hắn nằm trên mặt đất.
Trần Thanh Đế, tại sao hắn... hắn lại ở chỗ này? Làm sao có thể?
Coi như là thẳng đến chết, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, vì cái gì Trần Thanh Đế sẽ ở trong bụi cỏ?
- Xong một cái.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh liên tục, lập tức, đem trường đao trong tay, ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, nhẹ nhàng lấy súng trên người thằng này.
Súng ống, đối với Trần đại thiếu hiện tại mà nói, vậy cũng là đồ tốt, tất cả đều ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Đặt ở bên trong Đỉnh Càn Khôn, Trần đại thiếu chỉ cần một ý niệm trong đầu, súng ống sẽ xuất hiện trong tay của hắn. Cùng một mực cầm trong tay, không có khác biệt gì quá lớn.
Làm tốt hết thảy, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, lặng yên nhảy tới trong núi rừng, chuẩn bị ám sát người thứ hai.
Bọn người Hồng Trung, như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, bọn hắn đuổi giết Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế lại ở phía sau của bọn hắn, trái lại tiến hành ám sát bọn hắn.
Vài phút sau, thân thể Trần Thanh Đế lóe lên, núp ở đằng sau một cây đại thụ, nhìn về phía trước, một gã cầm trường đao trong tay, đang chém loạn bụi cỏ.
- Là ngươi rồi.
Khóe miệng Trần đại thiếu lộ ra một tia cười lạnh.
Tay của Trần đại thiếu lật một cái, trong tay của hắn nhiều ra một tấm Mộc Khốn Phù, lập tức bị hắn kích phát, đánh về phía tên cầm đao trước mặt kia.
- Ân?
Người Hướng gia này nhướng mày, đột nhiên xoay người, bởi vì hắn cảm thấy giống như có đồ vật gì đó bay tới hắn.
Bất quá nhìn lại, cái gì cũng không có, chỉ hơi hơi sợ run cả người.
- Không có cái gì, như thế nào lại đột nhiên run?
Người Hướng gia này, vẻ mặt khó hiểu cùng nghi hoặc.
Hắn nào biết đâu rằng, là sau khi bị Mộc Khốn Phù đánh trúng, mới có thể run đấy.
- Thật sự là kì quái, như thế nào lại đột nhiên cảm giác, cả người trở nên nặng như vậy chứ?
Tên Hướng gia kia, lắc đầu, cảm giác mình giống như là bị cái gì đó vây khốn.
Cả thân thể đều rất nặng.
- Là lúc này.
Trần Thanh Đế đem thân pháp của mình, phát huy đến cực hạn, rất nhanh đánh tới tên cao thủ Hướng gia kia, đồng thời, trường đao trong tay thoáng hiện.
- Ân?
Người cao thủ Hướng gia này chấn động toàn thân, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tuôn vào trong lòng, nâng đao trong tay lên muốn ngăn cản.
Bất quá, hắn kinh hãi phát hiện, tốc độ của mình trở nên vô cùng chậm chạp.
Phốc!
Ở dưới Trần Thanh Đế toàn lực công kích, tên cao thủ Hướng gia kia trực tiếp bị một đao chém đầu, ầm ầm ngã xuống.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ thanh âm người cao thủ Hướng gia này ngã xuống đất cùng máu phun ra, không còn có phát ra chút tiếng vang nào, vẫn bình tĩnh như vậy.
Bất quá, thằng này bị chặt mất đầu, hai mắt lồi ra bên ngoài, như là gặp được chuyện gì kinh khủng vậy.
Trần đại thiếu vung tay lên, rất nhanh thu vũ khí trên người thằng này, ném vào Càn Khôn Đỉnh, tiếp tục lẻn vào núi rừng.
Về phần thi thể, Trần đại thiếu căn bản cũng không có để ý tới.
Sau nửa giờ, Trần Thanh Đế trước trước sau sau, lặng yên phản giết sáu người. Hiện tại, người Hướng gia, chỉ còn lại có ba người, cũng là ba người thực lực mạnh nhất.
- Hồng ca, em cuối cùng có cảm giác gì là lạ.
Nghiêu Ba cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại của Hồng Trung, trầm giọng nói:
- Về phần lạ ở chỗ nào, em lại nói không nên lời.
- Ân, anh cũng có loại cảm giác này.
Hồng Trung cách Nghiêu Ba ngoài ngàn mét, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Quá an tĩnh, người của chúng ta, quá an tĩnh.
- Hồng ca, anh nói... có thể hay không...
Đột nhiên Nghiêu Ba trừng lớn hai mắt, nói không được nữa, bị Trần Thanh Đế đột nhiên xuất hiện, một đao đâm xuyên qua ngực.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
-----oo0oo----- Chương 341: Cho các ngươi cảm giác bị súng oanh tạc
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần đại thiếu cầm điện thoại lên, đối với điện thoại nói ra:
- Hồng ca đúng không, ta chờ ngươi.
Nói xong, Trần Thanh Đế cúp điện thoại.
Hồng Trung cách nơi đây ngoài ngàn mét, lập tức trở nên khó coi không thôi. Không cần nghĩ hắn cũng biết, Nghiêu Ba đã bị Trần Thanh Đế chém giết.
- Tiểu Quang, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ anh.
Hồng Trung không dám có chút dừng lại, trực tiếp bấm điện thoại cho Tôn Tiểu Quang.
Về phần điện thoại những người khác, Hồng Trung cũng không để ý.
Ngay cả Nghiêu Ba cũng bị Trần Thanh Đế không hề tiếng động giết đi, về phần những người khác, chỉ sợ cũng không có một cái nào có thể sống được.
- Con mẹ nó, không có việc gì đi gọi điện thoại, móa.
Trần Thanh Đế nhét điện thoại di động đi, một cước đá vào thi thể Nghiêu Ba.
Vốn Trần đại thiếu đùa rất vui vẻ, giết cũng rất nhẹ nhàng. Ai biết rõ, Nghiêu Ba này lại đột nhiên gọi điện thoại cho Hồng Trung, phá hủy kế hoạch của hắn.
Cú điện thoại này vừa gọi, người ta sẽ có chỗ cảnh giác, một khi tụ tập cùng một chỗ...
Cái kia còn giết cái rắm ?
Nhìn xem hai tấm Mộc Khốn Phù cuối cùng trong tay, trong hai tròng mắt Trần Thanh Đế hiện lên một tia cười lạnh. Lập tức, thân thể lóe lên, chui vào trong bụi cỏ chém giết Nghiêu Ba kia, cũng không có ly khai quá xa.
Trần Thanh Đế xếp bằng ở trong bụi cỏ, móc ra hai khối Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, tiếp tục hấp thu khôi phục linh khí tiêu hao.
Năm phút sau, Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang cầm súng, cẩn thận đi tới nơi đây. Nhìn Nghiêu Ba nằm trên mặt đất, đã bị giết, toàn thân đều tràn ngập sát khí khổng lồ.
- Hồng ca, có lẽ Trần Thanh Đế đã đi ra, bất quá, sẽ không quá xa.
Tôn Tiểu Quang trầm ngâm một tiếng, nhìn về bốn phía, cuối cùng rơi vào trong bụi cỏ:
- Hồng ca, anh nói Trần Thanh Đế có thể tiềm phục ở trong bụi cỏ, chờ chúng ta tới hay không?
- Không biết.
Hồng Trung lắc đầu, nói ra:
- Nếu như Trần Thanh Đế thật sự tiềm phục ở trong bụi cỏ, chúng ta vừa tới, hắn sẽ tập kích chúng ta. Mà hắn hiện tại, vẫn không có động thủ.
- Bất quá, có một điểm có thể khẳng định, Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ ở bốn phía này.
- Nói không chừng, hắn đang cầm súng nhắm ngay chúng ta.
Nghe được Hồng Trung nói, Trần Thanh Đế liếc mắt, cũng không có để ý tới, điên cuồng hấp thu linh khí, khôi phục linh khí mình tiêu hao.
Trong quá trình Trần đại thiếu phản giết, mỗi lần giết một người, đều rút chút thời gian khôi phục một phen. Lúc này, linh khí tiêu hao trong cơ thể hắn, đã khôi phục nhất thời nữa khắc.
Đương nhiên, khôi phục chỉ là nghịch tu linh khí.
Thuận tu khôi phục quá chậm, Trần đại thiếu cũng không có nhiều thời gian lãng phí như vậy.
- Chúng ta cẩn thận tìm, nhớ kỹ, không được ly khai ánh mắt lẫn nhau.
Hồng Trung trầm ngâm một tiếng, cẩn thận giẫm chân tại chỗ, nhìn xem bốn phía, tìm kiếm Trần Thanh Đế.
Tôn Tiểu Quang cũng cực kỳ cẩn thận, không dám có chút chủ quan.
- Xem ra hai người kia, là sẽ không tách ra.
10 phút sau, nghịch tu linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế, đã khôi phục bảy tám thành rồi.
Cái này đối với Trần đại thiếu mà nói, đã đầy đủ rồi.
Tu Chân giả, đây chính là rất lợi hại đấy.
Tuy Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang đều là cao thủ, vốn lấy thực lực bây giờ của Trần đại thiếu, muốn chém giết, vẫn có thể làm được.
- Lão tử để cho các ngươi nếm thử một chút, tư vị bị súng oanh kích.
Trần Thanh Đế nhíu mày, móc ra hai khẩu súng máy, đặt ở trước người của mình.
- Hồng ca, coi chừng!
Trong giây lát, Tôn Tiểu Quang kinh hô một tiếng, thân thể tung bay, rất nhanh né tránh. Tuy sức chiến đấu của Hồng Trung không bằng Tôn Tiểu Quang, nhưng mà không kém quá nhiều, đồng dạng cảm nhận được nguy cơ.
- Con mẹ nó, trốn cái rắm, trước kia các ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao?
Trần Thanh Đế cũng không có thò đầu ra, hai tay cầm lấy hai khung súng máy, điên cuồng bắn phá.
- Hắn hết đạn rồi.
Sau một lát, tiếng súng biến mất, Hồng Trung khẽ quát một tiếng, nói ra:
- Nhanh động thủ, không cho hắn cơ hội đổi băng đạn.
Vèo!
Vèo!
Tôn Tiểu Quang cùng Hồng Trung rất nhanh từ chỗ trách né, kích xạ mà ra, đánh tới bụi cỏ của Trần Thanh Đế.
- Hắc hắc... súng của ca ca, là có rất nhiều.
Trần đại thiếu cười lạnh liên tục, ném hai khẩu súng trong tay, lại chuyển biến thành hai khẩu.
Đột đột đột...
Hai khung súng máy vô tình bắn phá.
Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang thấy thế, sắc mặt ngay ngắn đại biến, đem tốc độ của mình phát huy đến cực hạn, rất nhanh cải biến phương hướng, đánh tới hai bên.
Bọn hắn như thế nào cũng thật không ngờ, tốc độ đổi súng của Trần Thanh Đế sẽ nhanh như thế, giống như là nằm ở trong tay vậy.
Cái này suýt nữa làm cho bọn hắn bị tổn thất nặng.
Dù vậy, đùi của Hồng Trung, cũng bị đạn bắn trầy da.
- Súng ống, đối phó người bình thường coi như cũng được, gặp được cao thủ chân chính, hiển nhiên không có tác dụng gì.
Trần Thanh Đế vứt bỏ hai khẩu súng máy trong tay, thân thể tung bay, phi thân mà ra.
Mục tiêu, Hồng Trung bị đạn lạc trầy da.
- Chết!
Hồng Trung nộ quát một tiếng, trường đao trong tay ra khỏi vỏ, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế. Cùng lúc đó, Tôn Tiểu Quang cũng nâng đao, lao đến.
- Tới tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Trần Thanh Đế lạnh quát một tiếng, hai tấm Mộc Khốn Phù cuối cùng xuất hiện trong tay của hắn, lập tức bị kích phát, phân biệt đánh tới Tôn Tiểu Quang cùng Hồng Trung.
Phốc!
Phốc!
Toàn thân Tôn Tiểu Quang cùng Hồng Trung chấn động, không khỏi sợ run cả người. Ngay sau đó, bọn hắn kinh hãi phát hiện, tốc độ của mình giảm mạnh, cả người đều vô cùng trầm trọng.
- Tất cả đều chết đi!
Trần Thanh Đế cầm trường đao trong tay, lạnh quát một tiếng. Linh khí trong cơ thể, lập tức bộc phát, đem tốc độ công kích của mình tăng lên tới cực hạn.
Phốc Phốc...
Hàn mang lóe lên, lập tức, hai đạo máu tươi phân biệt từ cổ của Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang phun ra. Hai người, ngay ngắn trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin tưởng.
- Xì xào... Ngươi cũng chết a...
Tôn Tiểu Quang trợn mắt, gian nan kéo chốt lựu đạn, muốn cùng Trần Thanh Đế đồng quy vu tận.
- Con chó, thực ngoan độc.
Trần Thanh Đế biến sắc, một cước đá bay Tôn Tiểu Quang, lập tức, rất nhanh kích xạ mà ra.
Oanh!
Bạo tạc nổ mạnh, tiếng nổ oanh động toàn bộ núi rừng.
Uy lực một quả lựu đạn không có lớn như vậy, bất quá, lựu đạn trên người Tôn Tiểu Quang cũng không ít a. Đồng thời kíp nổ, uy lực kia là rất cường hãn.
Phanh!
Cả thân thể Trần Thanh Đế nằm sấp trên mặt đất, bất quá, Trần đại thiếu bề ngoài giống như vận khí không tốt lắm, vừa vặn té trên một tảng đá.
- Khục khục...
Trần Thanh Đế liên tục ho khan vài tiếng, chửi ầm lên:
- Ta móa, thực con mẹ nó không may, như vậy cũng có thể trúng chiêu.
Lần này, Trần đại thiếu va vào tảng đá không nhẹ. Khá tốt có áo chống đạn bảo hộ, bằng không thì phải thổ huyết.
- Hung ác, thực con mẹ nó quá độc ác.
Trần Thanh Đế từ trên mặt đất bò dậy, vuốt vuốt lồng ngực của mình, nhìn thi thể chỉ còn lại mấy khối cách đó không xa, duỗi ngón giữa nói:
- Người cũng đã chết, có tất yếu làm ra như vậy sao?
- Thực là ăn no không có việc gì làm, làm mình chết không toàn thây như vậy. Móa...
Trần đại thiếu liếc mắt, tiếp tục vuốt vuốt lồng ngực của mình.
Mịa, ngươi muốn mình phân thây, cũng không thể liên lụy ca ca ta? Nhìn xem, ca ca bị ngươi làm đau lắm.
Khá tốt xương cốt không có việc gì, bằng không thì, ca ca nhất định sẽ đánh xác của ngươi, móa, móa...
Hùng hùng hổ hổ một hồi, thân thể Trần Thanh Đế lóe lên, rất nhanh đã đi khỏi nơi đây. Bất quá, hắn lại không có ly khai đỉnh núi, mà tìm một địa phương an toàn, khôi phục linh khí.
Ai biết rõ, có thể gặp sự tình ám sát nữa hay không?
Trần đại thiếu cũng không muốn chật vật một lần nữa.
Vẫn là khôi phục linh khí tiêu hao trong cơ thể, đến trạng thái đỉnh phong, mới có thể chính thức yên tâm.
Ông...
Hai giờ sau, linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hơn nữa về tới trên xe, rất nhanh ly khai nơi đây.
Khi Trần đại thiếu ly khai không bao lâu, một mỹ nữ chân dài dáng người cao gầy, vẻ mặt bình tĩnh, xuất hiện ở biên giới khe suối, nhìn về phía trong núi.
Mỹ nữ chân dài không phải người khác, đúng là bị Trần đại thiếu thả bồ câu, rất dễ dàng thẹn thùng, ngại ngùng, em gái Thiết Nam, Tạ Khinh Diệu.
- Người Hướng gia, tất cả đều bị giết rồi, bị Trần Thanh Đế giết.
Lúc này Tạ Khinh Diệu giống như là thay đổi một người khác, hai con ngươi như là ao tù nước đọng, không có bất kỳ chấn động:
- Chín người, thực lực đều rất mạnh, nhưng mà, toàn bộ đều chết hết. Bị Trần Thanh Đế đánh bại từng cái, chém giết.
- Cuối cùng có hai người thực lực mạnh nhất cùng một chỗ, vậy mà cũng bị Trần Thanh Đế giết.
Tạ Khinh Diệu nhíu mày, thì thào tự nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi mạnh như thế nào?
- Trần Thanh Đế, hi vọng ngươi không chạm đến điểm mấu chốt của ta.
Con ngươi của Tạ Khinh Diệu như là nước đọng, hiện lên một đạo sát cơ:
- Nếu không, ngươi sẽ chết!
Tạ Khinh Diệu đứng ở biên giới khe suối, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ. Sát khí rất là âm nhu, lại làm cho người cảm thấy vô cùng rét lạnh.
Vèo!
Đúng lúc này, một đạo kình phong thổi qua, Tạ Khinh Diệu chấn động toàn thân, rất nhanh xoay người, quỳ một chân trên đất, vô cùng cung kính nói:
- Khinh Diệu khấu kiến sư phụ.
Người tới mặc màu đen quần áo, toàn thân bị bao khỏa vô cùng kín, dáng người đầy đặn khêu gợi, bày ra mị hoặc cực hạn, chỉ là xem dáng người, lại để cho người nhịn không được muốn phạm tội.
Về phần tướng mạo như thế nào, lại nhìn không tới, bởi vì trên mặt người này mang khăn che mặt.
- Ân.
Người này nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:
- Trần Thanh Đế này thật không đơn giản, ở trên người của hắn, ta đã nhận ra một loại lực lượng lạ lẫm, ta muốn biết đây là loại lực lượng gì.
Nghe thanh âm, người này cùng thân hình của nàng là có quan hệ trực tiếp, thanh âm rất nhu, rất có sức cuốn hút, lại để cho người sau khi nghe toàn thân rất sảng khoái.
Chỉ là theo thanh âm phán đoán, lại phán đoán không ra tuổi cụ thể.
Thiếu nữ?
Thiếu phụ?
Lão thái thái?
Những cái này cũng không phải, bởi vì thanh âm người này rất Phiêu Miểu, ngươi nói nàng là thiếu nữ cũng được, ngươi nói nàng là lão thái thái cũng không có vấn đề gì.
- Vâng, sư phụ.
Tạ Khinh Diệu rất nghiêm túc nói, bất quá, nàng cũng không dám ngẩng đầu xem sư phụ của nàng.
Sư phụ nàng cường đại, đã làm cho nội tâm Tạ Khinh Diệu vô cùng tự tin, háo thắng cũng cho rằng, cả đời này cũng không thể siêu việt sư phụ nàng được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Trần Thanh Đế này, tạm thời không nên đơn giản động đến hắn, để tránh phiền toái không cần thiết.
- Vâng, sư phụ!
Tạ Khinh Diệu cung kính lên tiếng, thân thể khẽ động, rất nhanh biến mất.
- Trần Thanh Đế, ngươi đã lừa gạt rất nhiều người, lại lừa gạt hơn mười năm. Mà ngay cả ta... cũng bị ngươi lừa.
Thanh âm của sư phụ Tạ Khinh Diệu, đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng:
- Ngươi đã gợi lên lòng hiếu kỳ của ta, ta sẽ tới tìm ngươi.
Lúc này, thanh âm của sư phụ Tạ Khinh Diệu, như là một nữ nhân 24~25 tuổi. Cái thanh âm này, hẳn là thanh âm vốn có của nàng a.
Nếu như Trần Thanh Đế ở đây, tất nhiên sẽ cảm giác được, cái thanh âm này rất quen thuộc.
...
Khi Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, đã đến thời gian cơm tối. Trần Hương Hương còn không có tan học, Trần đại thiếu cũng là một ngày chưa ăn cơm, còn cùng người Hướng gia làm một hồi, bụng đã sớm đói gần chết.
Ăn cơm tối xong, Trần Thanh Đế chui vào phòng ngủ, lấy tất cả Nguyên ngọc ra, rất nhanh bố trí một cái Tụ Linh tiểu trận.
- Thực lực, phải nhanh tăng tu vi lên.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Những cao thủ Lữ gia lộ diện kia, thực lực đều rất cường hãn, so với ta hiện tại cũng chỉ là yếu một chút mà thôi.
Từ khi kiến thức được thực lực của những cao thủ bảo hộ Lữ Bất Phàm cùng Lữ Văn kia, Trần Thanh Đế có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Chống lại bất kỳ một cao thủ nào kia, Trần đại thiếu muốn chém giết, đều phải trả một cái giá lớn.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế cảm thấy rất bất an.
Oanh!
Nửa giờ sau, Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt:
- Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí này, là đồ tốt, nửa giờ đã đột phá.
Trước kia Trần đại thiếu đã tu luyện đến Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, hơn nữa nhiều Nguyên ngọc như vậy cung cấp hấp thu, đột phá cũng là tình huống bình thường.
- Cô là ai?
Đúng lúc này, quân nhân canh giữ ở bên ngoài biệt thự, ngăn một nữ nhân dáng người cao gầy đầy đặn, chân mang giày cao gót vàng nhạt, áo sơmi màu trắng cổ áo hình chữ V, phi thường khêu gợi lại.
- Tôi... Tôi là lão sư ngữ văn của Trần Thanh Đế.
Sắc mặt Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết lập tức trở nên tái nhợt, liền nói:
- Tôi là tới tìm Trần Thanh Đế.
Lão sư?
Hiện tại lão sư cũng mặc quần áo bạo lộ, gợi cảm như vậy sao?
- Mạnh Ngưng Tuyết?
Trần Thanh Đế ở trong phòng ngủ, có chút nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Đã trễ như vậy, nàng tới tìm ta làm gì? Nàng làm sao biết mình ở chỗ này?
- Chẳng lẽ...
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế hiện lên một đạo hàn mang, sắc mặt lập tức âm trầm xuống:
- Chẳng lẽ nàng đã biết thân phận của ta? Là điều tra ta?
- Thu!
Trần Thanh Đế vung tay lên, tất cả Nguyên ngọc trên giường đều bị hắn thu vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, rời khỏi phòng, đi tới bên ngoài biệt thự.
- Mạnh lão sư, đã trễ như vậy, cô lại ăn mặc gợi cảm như vậy tới tìm em làm gì? Chẳng lẽ...
Trần đại thiếu tựa ở cạnh cửa phòng khách biệt thự, dương dương mi nói:
- Cô không phải là muốn chạy đến nhà của em, hấp dẫn em, câu dẫn em chứ?
- Vậy mà thật là lão sư của Trần đại thiếu, trời ạ, lão sư hiện tại mặc cũng quá gợi cảm, bạo lộ a?
Vài tên quân nhân ngăn Mạnh Ngưng Tuyết lại, nguyên một đám bắt đầu oán thầm, kinh ngạc.
- Hơn nữa, cái này vẫn là hơn nửa đêm, chạy đến nhà của học sinh. Chẳng lẽ thật sự như Trần đại thiếu nói, là tới câu dẫn, hấp dẫn Trần đại thiếu sao?
- Trần đại thiếu quả thật là Trần đại thiếu, quả nhiên ngưu bức rối tinh rối mù, ngay cả nữ lão sư gợi cảm, xinh đẹp như vậy cũng thu vào tay, trực tiếp đưa tới cửa.
- Mẹ nó, học sinh thời đại của chúng ta, sao lại không có lão sư như vậy chứ?
Vô luận là quân nhân bên ngoài, hay là tiềm phục trong chỗ tối, đều không ngoại lệ, tất cả đều oán thầm không thôi.
Đồng thời, đối với Trần đại thiếu cũng bội phục rối tinh rối mù.
- Trần Thanh Đế, em...
Vừa lúc đó, Mạnh Ngưng Tuyết mở miệng, duỗi ngón tay ngọc ra chỉ vào Trần Thanh Đế, cắn răng nói:
- Tôi chính là đến hấp dẫn em, em có thể làm gì được tôi?
Vừa nghĩ tới ngày hôm qua ở trường học, bị Trần Thanh Đế dọa thành như vậy, Mạnh Ngưng Tuyết cảm thấy vô cùng phẫn nộ cùng thất bại.
Mạnh Ngưng Tuyết nàng lúc nào gặp qua hoàn cảnh nầy? Người nào có thể làm nàng thất bại?
Trần đại thiếu lại làm được.
Mạnh Ngưng Tuyết thừa nhận, lập tức làm cho những quân nhân kia thổn thức không thôi. Con mẹ nó, vậy mà tất cả đều là thật sự. Này là học sinh và cô giáo sao, con mẹ nó, sao giống đôi gian phu dâm phụ quá vậy.
Được rồi, chúng ta đều thừa nhận, ở phương diện nữ nhân này, chúng ta là thúc ngựa cũng theo không nổi Trần đại thiếu.
Trước kia, bởi vì Trần đại thiếu không hiểu lòng của nữ nhân, khiến cho bảo bối của Lâm gia, Lâm đại tiểu thư, Lâm Tĩnh Nhu, thương tâm rơi lệ ly khai.
Hiện tại lại thêm một Mạnh lão sư cấp bậc Nữ Thần gợi cảm, dáng người đầy đặn, đã trễ như thế này vậy mà chạy tới đây.
Cái này... cái này, Trần đại thiếu quả thực là khắc tinh mỹ nữ a.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả quân nhân đều suy nghĩ: những phá thanh danh kia của Trần đại thiếu, có phải là có người cố ý bịa đặt đi ra hay không? Là tin vịt?
Lấy mị lực ngưu bức rối tinh rối mù này của Trần đại thiếu, để cho mỹ nữ cấp bậc Nữ Thần cũng chủ động lại đây, còn buồn không có nữ nhân sao?
Còn có thể đi chơi kỹ nữ? Lấn nam bá nữ sao?
Chỉ là mỹ nữ chủ động nộp mạng, cũng đầy một cái sọt a. Trần đại thiếu còn lấn nam bá nữ sao? Còn cưỡng gian sao? Đáng giá sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R