Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 278: Hội đấu giá dưới mặt đất (2)
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Ngày hôm sau cả vùng duyên hải thậm chí toàn tỉnh đều chấn động. Đông Linh bang không ngờ trong vòng một đêm đã biến mất không dấu vết. Không một ai biết Đông Linh bang đi đâu, mấy con cá lọt lưới của Đông Linh bang quay đầu lại nhìn thấy cả căn phòng chỉ toàn tro xám, kinh hãi đến mức suốt đêm rời khỏi vùng duyên hải. Cho đến một tháng sau, có người mới phát hiện tầng hầm ngầm của căn phòng toàn tro xám này.
Khi Lâm Vân trở lại Thanh Hóa đã là sáu giờ chiều rồi, liền trực tiếp đi “Quán bar Tình Nhân”. Nói thật một câu, “Diễm Dương Băng” này, hắn thật sự nhớ mãi không quên.
Cô gái ở quầy bar thấy Lâm Vân đến một mình, trong lòng rất là kỳ quái. Cô ta biết người này là kẻ không có tiền gì. Tối hôm qua đến đây uống rượu cùng một cô gái xinh đẹp còn muốn người khác bỏ tiền ra, nói thật một câu mười đồng tiền boa là số tiền ít nhất mà cô ta nhận được từ ngày vào làm tới giờ.
Tuy nhiên cô ta không phải là một kẻ cay nghiệt, biết mười đồng của người này giá trị bằng một trăm một ngàn của người khác. Tuy nhiên khi cô gái quán bar này còn đang thất thần, Lâm Vân đã đi đến và trực tiếp ngồi xuống trước quầy.
- Cho mười cốc “Diễm Dương Băng” đi.
Lâm Vân nói xong, hắn liếm liếm môi, lộ ra nụ cười rất dễ nhìn.
- Cái gì cơ?
Cô gái quầy bar này ngây ngẩn cả người, mười cốc “Diễm Dương Băng”? Mà còn là một người uống ư?
- Không sai, cô rót giúp tôi đi.
Lâm Vân thuận miệng nói ra.
- Nhưng, bartender của chúng tôi bây giờ không có ở đây, còn hơn nửa tiếng nữa mới tới.
Cô gái này lập tức thu lại ánh mắt kinh ngạc trước đó và nói.
- Như vậy đi, được rồi, dù sao tôi cũng không có việc gì. Đợi bartender đến rồi, cô mang ra giúp tôi nhé.
Lâm Vân nói xong trực tiếp đi đến một góc và ngồi xuống.
Hiện tại xác thực là không có chuyện gì, Lâm Vân một bên đợi uống rượu, một bên suy nghĩ là tiếp tục ở lại Thanh Hóa tìm kiếm Mộ Dung gia, hay là đi Hồng Kông. Tuy đã giao nhiệm vụ tìm Mộ Dung gia cho Xung Hi, nhưng Lâm Vân biết tính khả năng của việc tìm kiếm này quả thực không lớn, thậm chí không nhanh bằng tự mình tìm kiếm.
Loại ẩn thế gia tộc này thậm chí chính phủ cũng tìm không thấy, tuy nhiên xí nghiệp gia tộc có truyền thừa của xi nghiệp gia tộc, có những xí nghiệp gia tộc về các tin tức phương diện này còn linh thông hơn cả chính phủ.
Bất kể nói thế nào khả năng Mộ Dung gia có “Tuyết Liên Tử” vẫn lớn một chút. Đám người cùng với Đao Cửu cướp đi “Tuyết Liên Tử” đã hơn hai mươi năm rồi, cho dù mình tìm thấy Đao Cửu này, cũng không nhất định có thể tìm thấy “Tuyết Liên Tử”.
Đao Cửu này mình nhất định phải đi tìm, nhưng vẫn lấy bên này làm chủ. Ở Thanh Hóa nếu thực sự tìm không thấy, thì mình sẽ đi Hồng Kông. Đã hơn hai mươi năm rồi, cũng không quan tâm một hai tháng.
Nhưng giọng nói chuyện điện thoại của một người cách vách đã thu hút sự chú ý của hắn.
- Đúng vậy, đã chuẩn bị xong rồi, đêm nay khẳng định không có vấn đề. Lần hội đấu giá dưới lòng đất này tôi nhất định sẽ toàn lực lấy bằng được thứ đó về… Được, tôi biết rồi.
Người này nói xong lập tức cúp điện thoại.
Lâm Vân trong lòng tự nhủ là hội đấu giá gì? Còn là ở dưới lòng đất? Phải lấy thứ gì về? Tuy nhiên bây giờ không có việc gì, tới hội đấu giá này xem một chút cũng không tệ. Nhưng người này không nói ra địa điểm của buổi đấu giá, còn cả những thứ đồ được đấu giá nữa.
- Chào anh, “Diễm Dương Băng” mà anh gọi đây ạ.
Cô gái quầy bar bưng đến mười cốc “Diễm Dương Băng”.
Lâm Vân bưng một cốc lên uống cạn, cảm giác cực nóng vào miệng xuống đến bụng lại lạnh buốt đó quả thật không tệ. Tuy nhiên Lâm Vân uống thì rất thống khoái, còn người bên cạnh thì đã xem đến ngây người, làm gì có kiểu uống rượu cốc-tai như vậy? Người này quả thực chính là Lưu mụ mụ vào Đại Quan Viên mà! (Lưu mụ mụ một nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng”, câu nói dùng để ví một người chưa gặp qua cảnh đời, đến một thế giới phồn hoa mới lạ đầy bỡ ngỡ).
Khi Lâm Vân uống đến cốc thứ sáu, thì người đàn ông gọi điện cách vách đã đi ra khỏi quán bar. Lâm Vân thấy thế liền từ nhân một hơi hết số rượu còn lại. Đi đến quầy lấy ra ba ngàn đưa cho cô gái quầy bar:
- Không cần thối lại.
Cô gái quầy bar còn chưa kịp phản ứng lại, thì Lâm Vân đã đi ra ngoài rồi. Vân vê ba ngàn tệ trong tay, cô gái vừa rồi trong lòng còn đang nghĩ, Lâm Vân đợi lát nữa làm sao để thanh toán đây, nhưng không ngờ đảo mắt đã nhận được mấy trăm tệ tiền boa. Người này thật là kì quái.
Lâm Vân một mạch đi theo phía sau người đàn ông gọi điện thoại. Người này quẹo trái quẹo phải mới lái xe ra từ trong tầng hầm ngầm của một bãi để xe. Lâm Vân cũng không quản gã đi đến nơi khỉ gió nào, cứ thế bám theo phía sau xe của gã.
Nửa giờ sau, chiếc xe này dừng trước cổng một câu lạc bộ tư nhân. Lâm Vân thần thức quét qua một chút, quả nhiên ở tầng hầm ngầm của câu lạc bộ này có một hội trường đấu giá cực lớn, đã có người lục tục đến ngồi. Lâm Vân chú ý thấy mỗi người đi vào đều có một cái thẻ nhỏ, bên trên có viết số ghế ngồi.
Xem ra mình đi vào cũng phải kiếm một cái thẻ như vậy mới được. Tuy nhiên cái này rất đơn giản, Lâm Vân rất nhanh đã tìm thấy một người đàn ông đến tham gia hội đấu giá. Lập tức trước khi y xuống xe, hắn đánh người đó ngất xỉu, lấy thẻ của y, sau đó chậm rãi đi vào hội trường đấu giá trong tầng hầm ngầm.
- Tìm thấy người này chưa?
Liên Khiếu nhìn đứa con trai Liên Phấn Thành hai chân bị đánh gãy mặt thì sung vù lên, trong cơn giận dữ quát lên ầm ĩ. Kẻ nào ăn tim gấu gan báo, không ngờ dám ra tay với cả người của Liên gia.
- Tối qua, ở hội sở Vận Thanh, sau khi sự tình bắn giết phát sinh, thì không còn nhìn thấy người này nữa. Hắn dường như trong cơn hỗn loạn đã cùng biến mất với Chủ tịch tập đoàn Ý Quang Xung Hi rồi. Nhưng hôm nay Xung Hi xuất hiện trong cuộc họp báo, lại không nhìn thấy người này.
Một gã có chòm râu dê thoạt nhìn rất tinh anh nói.
- Ồ, chuyện hôm qua hẳn là nhằm vào Xung Hi, chẳng lẽ cậu không đi kiểm tra băng ghi hình sao? Xung Hi rời đi kiểu gì cũng phải đi từ cửa ra vào, lẽ nào cô ta nhảy lầu chắc?
Liên Khiếu lạnh giọng nói.
- Người này thân thủ rất lợi hại, không phải kẻ mà người bình thường có thể so sánh được. Chỉ cần nhìn hắn tiện tay đã bẻ gãy chân của thiếu gia có thể thấy là một nhân vật đáng gờm. Hơn nữa thiếu gia cũng là cao thủ thương quyền đạo, không ngờ không thể ngăn được cái phất tay của người ta. Bất luận là khinh địch hay là nguyên nhân khác, đều nói rõ hắn không phải là một người đơn giản. Còn nữa đó chính là hôm nay, trong cuộc họp báo của tập đoàn Ý Quang, Xung Hi một lần nữa bị cháu trưởng của Triệu gia là Triệu Tùy thuê người ám sát. Lúc đó sát thủ cải trang thành phóng viên, còn liều mạng chen lấn đến trước mặt Xung Hi, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại quay ngược lại tự sát. Phía cảnh sát lập tức điều tra ra đó là sắp xếp của Triệu Tùy. Hôm nay Triệu Tùy đã bị cảnh sát khống chế, tôi cũng đã tra hỏi những người còn lại của Triệu gia. Tối qua sau khi sự tình ở hội sở Vận Thanh kết thúc, Xung Hi lại dẫn theo một vệ sĩ đến lão viện Xung Hi. Tên vệ sĩ này hẳn là kẻ đã hành hung thiếu gia tối qua. Nhưng hôm nay, cuộc họp báo của tập đoàn Ý Quang lại không nhìn thấy tung tích của tên vệ sĩ này.
Tên có chòm râu dê kể lại kết quả điều tra của mình một cách chi tiết.
- Chuyện này tiếp tục điều tra nghiêm mật. Người này đánh gãy hai chân của Thành nhi, ác độc như thế, cho dù lật cả vùng Thanh Hóa này, cùng không thể để hắn đi. Bây giờ cậu và lão Uông đi đến hội đấu giá, đem vật đó về đây. Tôi đoán là ở mảnh đất Thanh Hóa này, vật đó cao nhất cũng sẽ không quá ba mươi triệu tệ.
Liên Khiếu lạnh lùng nói xong, dùng sức vỗ xuống cái bàn trà bên cạnh một cái.
Xung Hi ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc, sự tình của tập đoàn Ý Quang cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, người của Triệu gia đều đã được giải quyết, 92% cổ phần của công ty đã về tới tay mình. Về sau hẳn là không còn chuyện ám sát mình nữa. Nhưng hôm nay trong cuộc họp báo, không ngờ vẫn có kẻ ám sát mình.
Tên Triệu Tùy này quả thật điên mất rồi, không ngờ dám hiển nhiên ám sát mình như thế.
Nhưng càng khiến cô kinh hãi đó là, đòn ra tay trí mạng đó, không ngờ thực sự đã bị chiếc vòng tay không bắt mắt trên tay mình chặn lại. Lúc đó khi tên phóng viên kia đâm một dao găm vào tim mình, Xung Hi liền biết mình lần này bất luận như thế nào đều không thể tránh thoát.
Khi đối diện với cái chết cô đột nhiên cảm thấy rất bình tĩnh, nhưng trong thời khắc bình tĩnh đó, trong trí óc mình không ngờ lại xuất hiện chuyện mình nợ Lâm Vân của công ty kia một đêm. Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì dao găm đã đến trước mặt mình.
Bất luận kẻ nào cũng không nghĩ tới, bất luận kẻ nào cũng không kịp giải cứu. Trong nháy mắt đó thời gian rất ngắn.
Nhưng tên phóng viên đó không ngờ lại đâm vào không khí, dao găm đến trước người Xung Hi thì đột nhiên quay ngoắt 180 độ, tên phóng viên đó đã tự sát. Không có chuyện gì càng quỉ dị hơn chuyện này, tất cả mọi người đều cho rằng tên phóng viên đó là do không nhẫn tâm sát hại một Xung Hi mỹ mạo như thế, trong nháy mắt muốn giết chết Xung Hi đã đổi ý lựa chọn tự sát. Mặc dù giải thích không thông, nhưng không còn giải thích nào tốt hơn như vậy nữa rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 279: Một tấm bản đồ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Nhưng trên mặt tên phóng viên lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt không tin và sự sợ hãi đã khiến cho sự nghi ngờ của mọi người đều trở nên không có căn cứ.
Chỉ có Xung Hi biết kẻ ám sát không phải do đổi ý, cho nên cô mới giật mình. Cô biết rõ vào lúc thấy chiếc dao găm sắp đâm vào mình, chiếc vòng tay thô kệch không bắt mắt trên cổ tay mình phát ra thứ ánh sáng màu tím nhạt, rất nhanh đã đẩy ngược con dao găm lại, còn tự động làm rơi đầu dao, sao đó lại lần nữa rút trở về trong tay.
Xung Hi sợ ngây người ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều cho rằng cô kinh hãi vì bị ám sát, chỉ có mình cô biết cô kinh hãi bởi chiếc vòng trên cổ tay. Không ngờ thực sự đã ngăn lại được, còn phát ra ánh sáng màu tím nhạt. Lâm Vân này quả đã nói thật, hắn không lừa cô.
Lâm Vân là ai? Bản lĩnh của hắn mình đã được chứng kiến, là có thể từ trên tầng tám từng tầng một nhảy xuống, đó tuyệt đối là cao thủ của cao thủ.
Nhưng mãi mãi không có thứ gì mang đến cho cô sự rung động như chiếc vòng tay này. Bởi vì trong cuộc họp báo cô nhất thời đã quên mất là vứt chiếc vòng đó đi, nhưng sự quên mất đó, lại cứu cô một mạng. Lâm Vân này là đạo sĩ ở Mao Sơn sao? Tương truyền đạo sĩ Mao Sơn có thể tác pháp thậm chí vẽ bùa. Làm sao mà mình nhìn tên Lâm Vân này chẳng giống chút nào cả? Hắn thậm chí có chút giống với một người bán cao da chó, thậm chí còn có chút háo sắc.
Xung Hi về đến nhà, việc đầu tiên là gọi điện cho Lâm Vân. Tuy nhiên Vân Tinh Linh trước nay đều ở khu Vip, cũng đã xuất hiện thông báo không ở vùng phủ sóng. Phải biết rằng Vân Tinh Linh phủ sóng toàn cầu, chỉ cần không tắt máy, cho dù trốn trong góc của Bắc cực hoặc là Nam cực cũng sẽ không xuất hiện nhắc nhở không ở vùng phủ sóng, Lâm Vân này không ngờ không ở vùng phủ sóng? Lẽ nào hắn đã ra khỏi địa cầu?
Ra khỏi Địa Cầu đương nhiên không có khả năng, khả năng duy nhất là Lâm Vân đã rơi vào trong tay người của Liên gia. Mà dù là rơi vào tay người của Liên gia, thì nhiều nhất cũng chỉ báo tắt máy mà thôi. Nghĩ đến đây, Xung Hi tự nhiên thấy sốt ruột, nếu thực sự rơi vào tay người của Liên gia thì phải làm sao đây?
Tuy nhiên rất nhanh Xung Hi biết mình quan tâm tắc loạn, với bản lĩnh của Lâm Vân, làm sao có thể rơi vào trong tay người của Liên gia được?
- Tiểu Hi, hội đấu giá dưới mặt đất được tổ chức lần này, chúng ta có tham gia không?
Chị Nam đi đến trước mặt Xung Hi hỏi.
- Chị sắp xếp người đi xem sao, nếu có Tuyết Liên Tử thì mua bằng được, nếu không có thì thôi.
Xung Hi sau khi nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện tại sao mình muốn mua Tuyết Liên Tử? Là bởi vì hôm qua Lâm Vân rất hiếu kỳ với vật này?
Tuy nhiên đảo mắt liền cười, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu thật sự có, mình mua về cho hắn cũng xem như là báo đáp ân cứu mạng mà. Nghĩ đến đây cô cúi đầu vân vê chiếc vòng thô kệch trên cổ tay, trong lòng nghĩ Lâm Vân rốt cuộc là ai.
Ánh sáng trong hội trường của hội đấu giá dưới mặt đất có chút tối, vào lúc chín giờ hội đấu giá đã bắt đầu. Lâm Vân quét qua một chút, rõ ràng là đã hết chỗ ngồi, may mà mình kiếm được một cái thẻ, số thẻ của hắn là số chín mươi mốt.
Chủ trì hội đấu giá chính là một thiếu phụ tướng mạo xinh đẹp động lòng người, mặc chiếc váy màu đen bó sát người, đứng trên sân khấu mang vẻ phong tình vạn chủng, đường cong bắt mắt, khiến người ta chìm vào ý nghĩ kỳ quái.
- Chào quí vị, cuộc đấu giá vật báu bốn năm một lần tại Thanh Hóa bắt đầu. Bốn năm trước ở Phần Giang chúng ta đã đấu giá được mấy vật quý hiếm, chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ rõ. Một miếng Ngũ thải phỉ tạm thời đưa đến hội trường đấu giá, đã chạm đến trái tim của vô số người, lần này chúng tôi vẫn sẽ không làm quí vị thất vọng. Bây giờ là vật phẩm đấu giá đầu tiên, một mai rùa được khai quật trong mộ cổ triều Tần, bên trên có khắc rất nhiều đồ họa. Tôi nghĩ bất luận đối với người thích chơi đồ cổ hay những người nghiên cứu văn hóa Viễn Cổ thì nó là là bảo bối khó có được. Huống hồ chiếc mai rùa này còn mang đến cho người ta cảm giác thần bí. Đương nhiên tôi không biết đó là nguyên nhân gì, có lẽ trong tay quí vị đáp án sẽ được vén lên.
Thiếu phụ này nói ba xạo mấy câu đã tâng chiếc mai rùa lên vừa thần bí vừa có tác dụng, khiến cho mọi người có mặt đều có ý nghĩ muốn đến xem xem, rốt cuộc nó là vật gì.
- Chiếc mai rùa này khởi giá là ba trăm ngàn tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn tệ. Bây giờ bắt đầu đấu giá.
Thiếu phụ xinh đẹp này vừa nói xong thì có người kêu lên.
- Ba trăm mười ngàn…
Chiếc mai rùa này vừa mang ra đã mang lại cho Lâm Vân một cảm giác rất khác lạ, Lâm Vân tự nhủ vật này có thể mua về xem sao. Đây là đồ vật khai quật từ mộ cổ triều Tần, có lẽ có quan hệ với luyện khí sĩ thời Tiền Tần.
Lâm Vân thật không ngờ vật phẩm đấu giá đầu tiên đã khơi dậy sự hứng thú của hắn. Trong thẻ ngân hàng của hắn lần trước Mông Văn có chuyển vào một tỷ, sử dụng cho một cuộc đấu giá chắc không có vấn đề gì.
Khi Lâm Vân nghĩ tới đây, thì chiếc mai rùa này đã tăng lên giá năm trăm ngàn. Lâm Vân không thích lãng phí thời gian, trực tiếp hô,
- Một triệu.
Sự trầm mặc ngắn ngủi, những người có mặt ở đây đều là kẻ có tiền, không phải đầu sỏ buôn bán, thì cũng là hào chủ một phương. Nhưng cho dù có tiền hơn đi nữa, cũng sẽ không coi tiền của mình là rác đâu! Chiếc mai rùa này nhiều nhất tăng lên đến bảy trăm ngàn đã khó lường rồi, tên điên này hoặc là kẻ lắm tiền, hoặc là chiếc mai rùa này thực sự là vật bảo bối?
Tuy nhiên dù có nhiều người nghĩ chiếc mai rùa này có thể là một vật bảo bối, nhưng lại không có một ai tiếp tục tăng giá.
Vào lúc người khác cho rằng chiếc mai rùa này sẽ kết thúc ở giá một triệu, thì lại có người ra giá.
- Một triệu lẻ mười ngàn.
Lâm Vân trong lòng tự nhủ người này không ngờ còn tăng giá, thuận miệng báo tiếp:
- Hai triệu.
Tất cả mọi người đều xôn xao, người khác chỉ tăng một chục một, vị này sao mỗi lần tăng là tăng cả triệu vậy? Có tiền thế sao? Hay là giận dỗi? Tuy nhiên mặc kệ nghĩ ra sao, thì chiếc mai rùa này đã bị Lâm Vân mua về với giá hai triệu. Còn các đồ đấu giá kế tiếp như đồng hồ hiệu quý giá, kim cương, phương thuốc dân gian, đồ cổ, Lâm Vân đều không ra tay.
Thấy số chín mươi mốt mua xong chiếc mai rùa thì tắt lửa, rất nhiều người đều bắt đầu suy đoán với số chín mươi mốt này. Không phải bàn tán tác dụng trọng yếu của chiếc mai rùa, mà bàn tán hắn liệu có phải là muốn làm náo động không.
- Được rồi, bây giờ là vật phẩm then chốt. Tất cả các vị có mặt ở đây có thể đều là đến vì nó. Lai lịch của vật này ban tổ chức chúng tôi cũng không biết, nhưng có thể khẳng định một điều rằng nó tuyệt đối là một vật rất quý.
- Tấm bản đồ trong tay tôi này không biết đã trải qua bao nhiêu năm, mọi người xem xem vẫn trơn bóng như mới. Nghe nói nó cũng được lấy ra từ trong ngôi mộ cổ thượng cổ, qua sự nghiên cứu của các nhân sĩ chuyên nghiệp, đây có khả năng là một tấm tàng bảo đồ. Nhưng phương vị thì không có cách nào xác minh rõ. Cụ thể có phải là tấm tàng bảo đồ này có phải là thật hay không chúng tôi cũng không biết, mời mọi người trước khi ra giá thì suy nghĩ kỹ càng. Sau khi báo giá toàn bộ hậu quả sẽ tự gánh, sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với hội đấu giá chúng tôi. Bây giờ giá khởi điểm cho tấm bản đồ này là năm triệu. Được rồi, bây giờ mọi người có thể báo giá rồi đó.
Thiếu phụ nói xong thì đặt tấm bản đồ dài 33,3cm rộng 16,5cm xuống, đợi mọi người bên dưới báo giá.
- Năm triệu năm trăm ngàn.
Trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng có người báo giá.
- Năm triệu sáu trăm ngàn.
Tấm bản đồ này vừa được đưa ra, Lâm Vân liền cảm nhận được sự linh động mãnh liệt trên mặt bản đồ, là linh động không phải linh khí. Đây tuyệt đối không phải là tàng bảo đồ gì, mà nó là bảo bối mà giới tu chân dùng. Lâm Vân thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, hiện tại trong thẻ của hắn có một tỷ, vật này bất luận thế nào cũng phải lấy được.
Cho dù không đấu giá được, giết người cướp của cũng phải lấy được nó. Vật này mang lại cho Lâm Vân khát khao mãnh liệt muốn giành lấy nó. Đương nhiên nếu như có thể mua được, thì cũng không cần đi giết người cướp của rồi. Dù sao loại chuyện này không phải thứ Lâm Vân thích làm, vô duyên vô cớ cướp đồ của người khác, không phải tính cách Lâm Vân. Nhưng sự hấp dẫn của tấm bản đồ này quá lớn, cho nên có thể mua được thì nhất định phải mua được.
Trong nháy mắt tấm tàng bảo đồ này đã tăng lên tám triệu rồi, người báo giá vẫn tiếp tục không ngừng tăng giá lên. Thanh âm “Hai mươi triệu” rất đột ngột, một lần nữa làm cho toàn hội trường phải kinh động. Rất nhanh mọi người đều hiểu ra, tên kia lại bắt đầu báo giá rồi. Rất nhiều người đang trong thế có được tấm bản đồ trong tay không khỏi rùng mình một cái, không ngờ thằng cha này lại lần nữa tới quấy rối với vật phẩm cuối cùng này.
- Hai mốt triệu.
Vẫn có người muốn giành được tấm tàng bảo đồ hấp dẫn này, chỉ cần chiếm được tấm bản đồ, thì có thể phá giải được thứ trong đó, và có khả năng tìm được món bảo bối khổng lồ. Mặc dù chỉ là có lẽ, nhưng luôn mang hi vọng không phải tốt hơn sao.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 280: Lại gây rối
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Năm mươi triệu.
Giọng nói của Lâm Vân lạnh như băng khiến cho mọi người trong hội trường như muốn hóa đá. Tên này là kẻ nào thế, sao không xuất bài theo lệ?
- Sáu mươi triệu…
Giọng nói của Lâm Vân cuối cùng đã chọc giận kẻ có tiền trong hội trường, sau khi Lâm Vân báo giá thì tăng lên thêm mười triệu.
- Một trăm triệu.
Sau khi giá của Lâm Vân đưa ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. Người này thật sự điên rồi sao? Đây chỉ là một tấm tàng bảo đồ hư hư thực thực thôi mà! Hà tất phải liều mạng như vậy! Tên này đúng là đần độn rồi! Một trăm triệu mua về một tấm bản đồ, lại còn là thứ hư hư thực thực?
Người thiếu phụ chủ trì cuộc đấu giá cũng không ngờ vật này lại đấu được giá cao như vậy. Hưng phấn đến mức nói chuyện cũng có chút lạc giọng. Một thứ vốn dự đoán bán ra được với giá ba mươi triệu, bây giờ đã bán được một trăm triệu rồi, làm sao không khiến người ta kích động cho được.
- Một trăm triệu lần thứ nhất…
- Một trăm mười triệu.
Thiếu phụ này không ngờ đến cái giá này rồi mà vẫn có người còn lên giá.
- Năm trăm triệu.
Lâm Vân thấy phiền rồi, trực tiếp báo ra giá năm trăm triệu. Thằng cha này ở đâu chui ra mà phiền thế, lần sau gã vẫn còn báo giá, ông đây sẽ xuất luôn ra một tỷ. Nếu gã vượt qua một tỷ, vậy thì xin lỗi anh bạn, tôi phải giết người cướp của rồi.
Cả hội trường hít phải một hơi khí lạnh, ngay cả cái người giàu có kia muốn dùng tiền đè chết Lâm Vân, cũng bị cái giá Lâm Vân đưa ra làm cho ngây dại. Đây có phải là người không? Còn muốn người sống nữa không vậy! Đây là hội bán đấu giá dưới mặt đất trong nước đấy, đâu phải là quốc tế chứ. Thằng cha này sao lại biến hội đáu giá này thành đấu giá Dạ Minh Châu ở Yên Kinh vậy.
Thiếu phụ chủ trì đấu giá đã không còn là lạc giọng nữa, mà quả thực là toàn thân đã phát run. Vật này không ngờ bán ra với giá trên trời năm trăm triệu, cho dù đấu giá trích phần trăm bà ta cũng phát tài với một món tiền phi nghĩa rồi.
Không có ai tăng thêm giá. Năm trăm triệu mua một thứ không biết, cho dù là người có tiền hơn đi nữa, cũng không muốn mua. Huống hồ người một lần có thể xuất ra năm trăm triệu có mặt ở đây thật sự không nhiều. Rất nhiều người đều là không có tiền mặt, không phải là những người có thể nói xuất ra là xuất ra được như Lâm Vân.
Tấm bản đồ được Lâm Vân mua về, hắn gắng nén sự kích động trong lòng. Hắn không dám luyện hóa ở đây, cũng không dám sử dụng tinh lực để kiểm tra, chỉ là muốn tiện tay cất tấm bản đồ đã được bọc cẩn thận bằng vải lụa vào trong chiếc nhẫn.
Tuy nhiên Lâm Vân lập tức ngây ngẩn cả người, tấm bản đồ này không cách nào để thu vào trong chiếc nhẫn được, bất luận hắn cho vào kiểu gì cũng không được. Chuyện gì thế này? Lâm Vân tuy đến từ một nơi mà cả khoa học kỹ thuật và tu chân cùng tồn tại, nhưng rất nhiều chuyện trên phương diện tu chân hắn cũng không hiểu hết được.
Cũng không có hệ thống sư phụ dạy qua hắn, hoặc là nói Thiên Hồng mặc dù khoa học kỹ thuật phát triển cũng không tệ lắm, nhưng tu chân cũng là một tinh cầu rớt lại phía sau.
Nếu đã không nhét vào được, Lâm Vân chỉ đành nhét nó vào trong ngực, chuẩn bị đợi lát nữa tìm kiếm chỗ yên tĩnh để nghiên cứu cẩn thận một chút.
Tuy nhiên Lâm Vân vừa đi ra khỏi đại sảnh buổi đấu giá liền biết ít nhất có ba người đi theo hắn, rõ ràng cũng có chủ ý giết người cướp của. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, không ngờ đã mang chủ ý đó đánh lên đầu mình.
- Tấm bản đồ bị người ta mua rồi, tôi đang đi theo người này? Bây giờ làm thế nào đây?
Nếu Lâm Vân chú ý thì người gọi điện này chính là vị đã báo giá một trăm mười triệu, cũng chính là vị mà hắn gặp ở quán bar Tình Nhân.
- Cái gì, cậu mang theo hai tỷ mà không mua được tấm bản đồ đó sao?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khiếp sợ dị thường.
- Đúng vậy, người này là tên điên, không ngờ một lần từ một trăm triệu tăng lên năm trăm triệu. Tôi nghĩ với giá này có thể mua được năm tấm như vậy. Bây giờ đi theo hắn còn có hai người nữa.
Người đàn ông gọi điện thoại này nói.
- Lập tức lộ thân phận, để những kẻ đi theo kia tránh ra. Người này không được bỏ qua, không ngờ có tiền như vậy. Không chỉ đoạt lại tấm bản đồ đó, mà cả tiền của y cũng lấy về.
Giọng nói đầu dây bên kia bình tĩnh mà lạnh lùng.
- Vâng.
Người đàn ông đi theo Lâm Vân này cúp điện thoại, thân hình đột nhiên triển khai, hóa ra là một cao thủ.
Sau hơn mười phút, người này đã ngăn Lâm Vân lại.
- Anh có chuyện gì không?
Lâm Vân nhìn người đàn ông ngăn trước mặt mình, có chút không hiểu hỏi.
- Cậu biết cậu bị bao nhiêu người theo dõi không? Những người này đã bị tôi đuổi đi giúp cậu rồi, tôi cũng không cần cậu cảm ơn tôi, chỉ cần cậu đi theo tôi một chuyến là được. À, giới thiệu một chút, tôi là Tạ Hổ.
Người đàn ông gọi điện thoại sau khi ngăn Lâm Vân lại, nói với hắn bằng giọng rất nhỏ nhẹ.
- Tạ Hổ phải không, anh giúp tôi đuổi đám người theo dõi kia đi, tại sao tôi lại phải cảm ơn anh. Hơn nữa, đường rộng thênh thang, phần ai người đấy đi. Tại sao anh biết là người ta theo dõi tôi? Có lẽ người ta chỉ là người đi đường cũng không chừng, anh cũng bá đạo quá đi. Huống hồ tại sao tôi lại phải đi theo anh, tôi muốn về nhà ngủ không được sao?
Lâm Vân nói xong còn vỗ vỗ tấm bản đồ trong ngực, cảm thấy vẫn còn nên lập tức yên tâm. Nhất thời Tạ Hổ dở khóc dở cười, tên này nhiều tiền quá nên bị đần rồi sao? Đến lúc này rồi không ngờ một chút cũng không sợ mình, cho dù là thằng ngốc cũng biết mình không có ý tốt. Nhưng động tác vừa rồi của hắn sao mình thấy có chút quen quen? Đúng rồi, nhớ ra rồi, chính là lúc học trung học, có một bài văn tên là Khổng Ất Kỷ, bên trên viết nét Mác (cách viết đưa bút về bên tay phải xuống )cứng nhắc vẫn còn.
Đây nhất định là con cháu nhà giàu kia. Tuy nhiên bất luận là ai, rơi vào tay mình rồi tuyệt đối không thể buông tha. Nghĩ tới đây gã mang theo cái nhếch mép, nói:
- Cậu không cần đợi lâu đâu, rất nhanh sẽ có xe đến đón cậu thôi.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến tên ngăn mình lại đó, cất bước rời đi. Tạ Hổ lần nữa ngăn Lâm Vân lại,
- Thứ nhất cậu không đi nổi đâu, thứ hai, cho dù cậu đi rồi, hậu đài nhà cậu dù có lớn, đắc tội với chúng tôi rồi cũng chịu không nổi đâu.
- Anh nếu đã nói với tôi anh là ai, ý chính là tôi bất luận như thế nào cũng đi không xong đúng không?
Lâm Vân bình tĩnh hỏi.
- Không sai, cũng không quá đần. Tuy nhiên cậu cũng khá bình tĩnh đó. Nói thật cho cậu biết, cho dù Dương bang chúng tôi bại lộ, chúng tôi cũng không sao. Cho nên cậu nên ngoan ngoãn phối hợp, có lẽ còn có thể giữ được một mạng không chừng.
Tạ Hổ biết, uy hiếp là cần có, nhưng không thể bịt mất đường sống của người khác, như vậy sẽ không còn đường sống để về nữa.
- Ồ, Thâm Hải Dương, ba đại bang? Nói sao nhỉ? Giới thiệu một chút đi, cũng để cho tôi được ngưỡng mộ quý bang một chút.
Lâm Vân cười có chút âm hiểm. Tạ Hổ sửng sốt một chút, người này có tiền như vậy, chắc là không ngốc như thế chứ? Lẽ nào lúc này rồi mà một chút cũng không sợ? Nhìn bộ dạng của hắn không giống như đang giả bộ mà? Sắc mặt trầm xuống nói:
- Thâm bang, Hải bang, Dương bang, là ba bang lớn ở Hồng Kông, cái này là người Hồng Kông đều biết.
- Nhưng tôi không phải người Hồng Kông, anh giới thiệu một chút về Hải bang đi. Cái tên này nghe cũng không tệ nhỉ.
Lâm Vân cười lạnh trong lòng, không ngờ nghe thấy Hải bang ở đây, thật sự là không uống công khi đến đây.
Tạ Hổ sắc mặt âm trầm, gã không biết Lâm Vân đang có chủ ý gì, rốt cuộc là có nên đánh ngất hắn rồi mang hắn đi hay không.
Lâm Vân đã nhìn ra tâm tư của Tạ Hổ, ung dung nói,
- Có lẽ sau khi anh giới thiệu về Hải bang, tôi sẽ chủ động đi theo anh không chừng. Nếu không, tôi chỉ cần kêu lên một tiếng, có lẽ sẽ có người nghe thấy các anh là quân bắt cóc đấy. Để tỏ lòng thành ý, tôi xin phép nói trước tên của tôi, tôi là Lâm Vân.
- Cậu muốn biết gì?
Tạ Hổ trong lòng tự nhủ không ngu ngốc đấy chứ, còn biết mình là bắt cóc.
- Ví dụ như nói bây giờ Hải bang có bao nhiêu người? Lão đại là ai, đương nhiên còn có địa điểm văn phòng ở đâu nữa? Ngưỡng mộ mà, đương nhiên muốn biết những thứ này rồi.
Lâm Vân nói như không liên quan gì.
Tạ Hổ hiện lên thần sắc cảnh giác, người này muốn làm gì? Lại hỏi tỉ mỉ như vậy? Nào có ai giám đơn thương độc mã dấu với ba đại bang Hồng Kông chứ? Huống hoog ở đây là đại lục mà, hơn nữa hắn một chút thần sắc sợ hãi cũng không có.
- Tôi không phải người của Hải bang, chỉ biết lão đại là ai, những cái khá tôi không biết.
Tạ Hổ cười nhạt một chút nói, tự nhủ ngươi dù thật sự không sợ hay là giả vờ, đã rơi vào tay Hải bang thì đừng có nghĩ đến chuyện chạy thoát.
- Vậy lão đại là ai?
- Lý Thiên Vương.
- Lỹ Thiên Vương? Đó là ai? Không phải nghe nói có một người là Cửu Ca sao?
- Cậu biết Cửu Ca? Nói, cậu là ai?
Tạ Hổ nghe Lâm Vân nhắc đến Cửu Ca, ánh mắt khẽ lạnh. Tên này không phải kẻ ngốc như vẻ bề ngoài, người biết Cửu Ca không phải là nhân vật đơn giản.
- Tôi đương nhiên là nghe nói rồi, tôi chỉ là hỏi anh thôi, có hay là không có. Nếu có, tôi bây giờ sẽ đi cùng anh. Nếu không có, tôi sẽ kêu người đấy.
Lâm Vân dường như không một chút cũng không coi Tạ Hổ ra gì.
- Không sai, có Cửu Ca.
- Được, vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 281: Kinh hãi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Khách sạn Kim Đàm, khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Thanh Hóa. Lâm Vân đi theo Tạ Hồ tới một căn phòng xa hoa trên tầng tám. Tạ Hổ tiện tay đóng cửa lại.
Lâm Vân đà nhìn thấy trong căn phòng có một người nam tử tuổi hơn năm mươi. Cùng với bốn tên mặc áo lam khỏe mạnh đứng ở hai bên.
- Mộc Vân, đây là Xuân ca.
Tạ Hồ nói xong, liền trực tiếp đứng chắn ở cánh cửa. Rất rõ ràng là muốn chặn đường của Lâm Vân.
Lý Xuân nhìn nhìn Lâm Vân. Lời nói thật, y không thể nghĩ ra, một người ăn mặc bình thường như Lâm Vân lại là một tỷ phú có thể lấy ra hàng trăm triệu đô la. Trông thấy Lâm Vân vừa vào đã rất thoải mái ngồi xuống cái ghế, Lý Xuân liền sững sờ. Trong lòng tự nhủ, tên này là một tên ngốc hay là một con nghé con mới đẻ?
- Không sai, là tôi mua Tàng bảo đồ. Cũng là người trả năm trăm triệu đô la. Nhưng tôi không biết là chúng ta có quen biết nhau cơ đấy. Cho nên ông bảo tôi tới đây làm gì? Chẩng lẽ ông muốn ỷ nhiều người, để cướp bảo đồ của tôi sao?
Lâm Vân giống như minh bạch điều gì đó có chút kinh ngạc nhìn Lý Xuân. Ý tứ chính là, bây giờ là giữa ban ngày, chẳng lẽ lại muốn cướp ngày sao?
Lý Xuân còn đang đắn đo với thân phận của Lâm Vân. Y vốn là người cẩn thận, cho dù là một chuyện nắm chắc cũng phải hỏi rõ ràng. Dù sao người này hiện tại đã không có cách nào rời đi, cho nên còn nhiều thời gian để nói chuyện.
- Mộc huynh đệ cứ nói đùa. Tôi làm gì có ý cưỡng đoạt gì đó. Tôi đoán Tạ Hồ hẳn là đã nói cho cậu biết, chúng tôi là ai. Không biết cậu có thể cầm Tàng bảo đồ ra cho tôi xem được không?
Thanh âm của Lý Xuân rất là ôn hòa, không có chút lên mặt nào.
- Nhìn xem cũng có thể, nhưng tôi rất có hứng thú với ba bang phái lớn của Hồng Kong, không biết ông có thể giới thiệu qua cho tôi nghe được không?
Lâm Vân mỉm cười nói.
Lý Xuân sửng sốt một chút, mỉm cười nói:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết….
Lâm Vân cắt đứt lời của Lý Xuân:
- Không biết rõ ràng thì thôi. Tôi nghe nói, lão đại của Hải Bang, Cửu ca là một nhân vật nổi tiếng. Còn nghe nói rất nhiều sự tích của y. Ông nói cho tôi nghe một chút về nhân vật Cửu ca này và Hải Bang.
Lý Xuân nhăn lông mày lại, tên này là thực sự ngốc hay là giả ngốc? Chẳng lẽ hắn không sợ hãi sao? Mà người này muốn thăm dò Đao Cửu làm cái gì?
Đao Cửu là người mà Lý Xuân quá quen thuộc. Y là một nhân vật hung ác. Hơn hai mươi năm trước, lúc mới tới Hồng Kong, Đao Cửu chỉ là một người ở tầng lớp dưới. Nhưng chỉ dùng thời gian mười năm, đã từ một tên thủ hạ trở thành Bang chủ của một trong ba bang lớn nhất của Hồng Kong. Cho dù mình lăn lộn trong xã hội đen ba mươi năm, cũng kém xa cái tay Đao Cửu kia.
Tuy nhiên, thái độ của Lâm Vân đã triệt để chọc giận Lý Xuân. Con mắt của y liền khép lại, không nói một câu.
Bốn tên nam tử mặc áo lam thấy thế, lập tức cười lạnh, đi lên bao vây Lâm Vân lại.
Lâm Vân cũng cười lạnh một tiếng nói:
- Quả nhiên là muốn cưỡng đoạt, làm việc còn xấu xa hơn cả lão tử.
Tạ Hồ và Lý Xuân nghe Lâm Vân nói vậy, đột nhiên có một cảm giác lạnh buốt toàn thân. Người này rốt cuộc có chỗ dựa nào? Mà đối mặt với sáu người vẫn còn kiêu ngạo như vậy? Phải biết rằng, bốn người bảo tiêu này đều là cao thủ. Tạ Hồ càng là TaeKwonDo đai đen. Mà mình thì đã đạt tới Aikido sáu cấp.
- Chậm đã.
Lý Xuân đột nhiên ngăn cản bốn người bảo tiêu.
- Xin thỉnh giáo lai lịch của Mộc huynh đệ. Bởi không chừng lại là người một nhà.
Lý Xuân đứng lên, rất cẩn thận nói.
- Ông đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Tôi không phải là người nhà với đồ bỏ đi như ông. Nói cho ông biết, hôm nay, cho dù ông không muốn nói, tôi cũng bắt ông nói.
Lâm Vân chẳng muốn tiếp tục dông dài.
Lý Xuân liền biến sắc, kêu lên:
- Bất kể là ai, giết.
Tạ Hồ và bốn tên áo lam đã sớm nhìn Lâm Vân không thuận mắt. Lúc này nghe Lý Xuân ra lệnh, ở đâu còn do dự. Liền móc súng ra bắn về phía Lâm Vân. Rõ ràng ngay cả hứng thú động chân động tay cũng không có.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Liên tục tung ra năm đao. Năm cỗ máu tươi lập tức phun ra. Tuy nhiên, còn chưa đợi bọn chúng rơi xuống mặt đất, năm ngọn lửa màu tím đã thiêu đốt thân thể của bọn chúng. Đảo mắt trên mặt đất chỉ còn lấm tấm tro bụi, không còn vết máu nào.
Lâm Vân giơ tay lên, chỗ tro bụi liền dính thành một quả cầu, rồi bị Lâm Vân vứt ra ngoài cửa sổ. Trước sau chưa tới một phút đồng hồ.
Lý Xuân như bị chui vào hầm băng vậy. Đây là nhân loại sao? Một phút trước, nơi này còn có bảy người, hiện tại chỉ còn có mình và Mộc Vân. Năm người kia thì giống như không khí, rồi biến mất vậy. Mà mình thì rõ ràng nhìn thấy đầu của năm người kia bay lên.
Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống lưng. Từ khi y lăn lội xã hội đen cho tới bây giờ, đã trải qua vô số sinh tử, gặp bao nhiêu điều thần kỳ, nhưng chưa bao giờ thấy chuyện gì quỷ dị như hôm nay. Mồ hôi lạnh đã thấm ướt đẫm quần áo. Da đầu thì tê dại. Vốn không biết sợ hãi là gì, Lý Xuân hiện tại đã sợ hãi.
- Cậu, cậu…
Lý Xuân muốn nói một câu đầy đủ, nhưng tiếc rằng chuyện trước mắt quá kinh người, y không có cách nào nói hết được.
- Cậu, cậu cái rắm, nói toàn bộ những điều ông biết về ba cái bang phái kia cho tôi nghe. Nếu tâm tình của tôi tốt, tôi sẽ không đốt ông thành tro. Nói nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi.
Lâm Vân vỗ mạnh cái bàn trà, lạnh giọng nói.
Chấn kinh một lúc lâu, Lý Xuân mới bình tĩnh lại. Y đã trải qua vô số mưa bão, biết mình trong mắt người này chỉ như một con kiến mà thôi. Y đã sớm hối hận vì theo dõi Lâm Vân. Một tên biến thái như vậy, còn cố tình đi chậm, khiến cho Tạ Hồ đuổi kịp. Người này chẳng lẽ có bệnh chắc?
- Ba bang phái lớn của Hồng Kong cũng chỉ quật khởi trong vòng hai mươi năm lại đây. Nghe nói lão đại của Thâm Bang, Hải Bang và Dương Bang vốn ở chung một cái bang hội, đó là Bang Tử Ngọ. Nhưng hơn hai mươi năm trước không biết vì cái gì, bang Tử Ngọ di dời sang Hồng Kong. Chỉ ngắn ngủi trong vòng mười năm, đã phát triển lớn mạnh hơn rất nhiều bang hội khác ở đó.
- Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng bang Tử Ngọ phân liệt thành ba bang hội. Chính là ba bang Thâm Sâu Dương hiện tại. Tôi nguyên lai vốn là người của Điền Bang ở Hong Kong. Sau khi Điền Bang bị bang Tử Ngọ sát nhập, tôi liền trở thành một phó bang chủ của Dương Bang.
Lý Xuân nói tới đây thì ngừng một chút, sợ hãi liếc nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân nghĩ thầm, nguyên lai ba cái bang này vốn là một bang. Nghĩ tới đây thì nói:
- Ông có biết vì sao hơn hai mươi năm trước, bang Tử Ngọ phải chuyển tới Hồng Kong hay không?
Lý Xuân do dự một chút mới nói:
- Tôi biết cũng không chính xác lắm. Chỉ nghe nói là hơn hai mươi năm trước, bang chủ bang Tử Ngọ vì tranh đoạt một vật mà giết rất nhiều người. Mà những người bị giết kia thuộc về một gia tộc có lai lịch lớn. Về sau thế lực đằng sau của gia tộc kia vì giận dữ dã giết tới tận hang ổ bang Tử Ngọ.
- Lão đại của bang Tử Ngọ bị giết chết ngay tại chỗ. Bang Tử Ngọ cũng một đêm mà giải tán. Chia thành từng nhóm nhỏ di dời tới Hồng Kong.
Lâm Vân nghĩ thầm, quả nhiên là như vậy. Những tên kia muốn đoạt hẳn là Tuyết Liên Tử. Chỉ là không biết Tuyết Liên Tử do ai cầm đi. Mà không nghĩ tới sau lưng của Xung gia còn có thế lực khác. Liền tiếp tục hỏi:
- Ông có biết vì sao bang Tử Ngọ lại muốn cướp vật đó không? Và vật đó hiện tại đang ở đâu?
Hỏi xong, Lâm Vân chăm chú lắng nghe, bởi vì đây mới là chuyện mà hắn quan tâm nhất.
- Tôi không rõ đó là vật gì. Nhưng nghe một huynh đệ trong bang Tử Ngọ nói, đó là một loại thuốc có thể cứu sống người chết. Lúc ấy lão đại của bang Tử Ngọ bị thương rất là nghiêm trọng, phải cần loại thuốc đó mới chữa trị được. Nhưng loại thuốc kia rất đắt, bên ngoài không thể mua được, với lại gia tộc kia cũng không đồng ý bán. Cho nên bang Tử Ngọ quyết định giết người đoạt vật. Tuy nhiên, thuốc kia còn chưa tới tay của lão đại bang Tử Ngọ, thì bang Tử Ngọ đã bị diệt. Hiện tại thuốc kia bị lưu lạc tới chỗ nào, đã không người biết.
Nghe Lý Xuân nói vậy, Lâm Vân liền biết lão đại bang Tử Ngọ còn chưa ăn Tuyết Liên Tử. Xem ra Tuyết Liên Tử đang trong tay một người nào đó trong bang Tử Ngọ. Rốt cuộc là ai? Chắc phải đến Hồng Kong một chuyến để điều tra rồi.
- Nói một chút về những thành viên cũ của bang Tử Ngọ còn sống tới hiện tại.
Lâm Vân biết được nhiều thông tin hữu dụng như vậy, tâm tình rất thoải mái.
- Hiện tại các thành viên cũ của bang Tử Ngọ đã xen lẫn trong ba bang phái lớn kia. Tuy nhiên, bất kỳ người nào trong số đó cũng đều là người có quyền cao chức trọng. Cụ thể là bao nhiều người, tôi không rõ lắm. Còn Cửu ca mà cậu vừa hỏi, thì hiện tại đang ở vùng vịnh Thanh Thủy, thuộc Hồng Kong.
Lý Xuân nói xong, rất là bối rối. Y không biết Lâm Vân có thể hay không giết y diệt khẩu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 282: Biến cố
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân trầm tư một lát. Có lẽ thành viên cũ trong bang Tử Ngọ không thiếu. Mình đi tới Hồng Kong hẳn là tìm ra được manh mối. Hiện tại quan trọng nhất là tìm một chỗ vắng vẻ để nghiên cứu bản đồ trong tay này. Nhìn xem rốt cuộc là vật gì mà không thể thu vào được bên trong Tinh Giới.
Phải biết rằng Tinh Giới của mình không phải là phàm vật. Rất ít người có thể có được. Không phải vì luyện chế Tinh Giới khó khăn. Bởi vì tài liệu của nó, Tinh Minh Thạch cực kỳ khó kiếm. Đương nhiên, nếu là cao thủ luyện khí, có trong tay tài liệu như thế có thể chế tạo ra một giới chỉ có không gian càng lớn.
Mà mình chỉ có thể luyện chế ra một cái giới chỉ có diện tích là 20m2. Hơn nữa dùng linh thạch để thay thế các tài liệu khác, sẽ rất không ổn định. Lúc đánh nhau có thể dễ dàng bị phá nát. Tuy là như vậy, nhưng cũng không thể, ngay cả các bản đồ cũng không chứa được a?
Chưa biết nguyên nhân trong đó, Lâm Vân còn chưa yên lòng. Nghĩ tới đây,, Lâm Vân tiện tay nhấc Lý Xuân lên.
- Cậu đã nói không biến tôi thành tro…
Lý Xuân thấy Lâm Vân nhấc mình lên, toàn thân phát run. Người này rõ ràng nói lời không giữ lời.
- Đúng vậy, tôi đã nói không đốt ông thành tro, nhưng tôi không nói là sẽ không ném ông ra ngoài.
Lâm Vân nói xong, căn bản không để ý tới Lý Xuân giãy dụa. Liền ném y ra ngoài cửa xuống. Một tiếng hét thảm vang lên, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Lâm Vân trực tiếp bay đi rời khỏi thành phố Thanh Hóa. Hắn muốn tìm một nơi vắng lặng để nghiên cứu tấm Tàng bảo đồ này.
Núi Sắt cách thành phố Thanh Hóa hơn 250km. Nghe nói nơi này từng là nơi sản xuất sắt thép lớn nên mới có tên gọi là như vậy. Về sau do sản lượng sắt thép bị giảm xuống, nơi này dần dần trở thành nơi hoang vu. Xung quanh cũng không có người sinh sống, bởi vì đất đai ở đây không phù hợp để trồng trọt hoa mầu.
Chính vì lý do như vậy Lâm Vân mới chọn nơi này để nghiêm cứu. Nơi này quả thực vắng vẻ, trong phạm vi 20km, không có một người, ngay cả động vật cũng rất ít.
Đi tới đỉnh núi trụi lủi, lấy tấm bản đồ bọc trong vải gấm. Từ lúc mua được tấm bản đồ này, Lâm Vân còn chưa cẩn thận xem qua. Hiện tại mới lấy ra xem xét nửa ngày.
Bản đồ này nhìn có vẻ rất mới, còn ánh lên màu vang nhàn nhạt. Thậm chí còn có chút sương mù ẩn hiện. Đương nhiên sương mù đó chỉ có những người tu luyện mới có thể nhìn ra. Chứ người bình thường không thể thấy được.
Bản đồ rộng khoảng nửa mét. Lâm Vân chậm rãi mở ra. Nhưng chỉ mở được một đoạn đầu, đoạn sau cho dù hắn cố hết sức cũng không thể mở ra hết được.
Quả nhiên là bảo bối. Lâm Vân cực kỳ mừng rỡ. Tuy hắn chưa từng nhìn thấy tháp bảo của giới Tu Chân, nhưng đã từng nghe thấy truyền thuyết nói tới. Vốn đại lục Thiên Hồng không có người Tu Chân. Nhưng vài nghìn ngăm trước, đột nhiên xuất hiện vài người Tu Chân ở đâu đó tới. Rồi sau đó mấy người này thu nạp đồ đệ, một mực truyền thừa đến hiện tại. Tuy đã dần dần xuống dốc, nhưng vẫn còn người Tu Chân. Giống như các truyền thuyền về Bàn Cổ thời mới khai thiên tích địa vậy. Vô luận là thật hay giả, nhưng truyền thuyết vẫn được duy trì tới mãi đời sau. Tuy Lâm Vân không cho rằng Bàn Cổ là có thật, Thiên Địa cũng không giống như cổ nhân nói là hai khối lớn. Mà thực tế chỉ là một hạt cát trong vũ trụ mà thôi. Nhưng dù sao ở thế giới này cũng có Luyện Khí Sĩ, cũng có thần tiên trước thời nhà Tần.
Lâm Vân không cho rằng Tần Thủy Hoàng là người ngu ngốc. Ngay cả có thần tiên hay không cũng không biết. Nếu như y hồ đồ như vậy thì đã không trở thành hoàng đế đầu tiên của Hoa quốc rồi. Điều này chứng tỏ rằng y đã từng gặp qua người Tu Chân, và tưởng rằng người Tu Chân là thần tiên. Nhưng là cụ thể như thế nào đi tìm thần tiên, thì lại không biết được.
Dù sao, tuy Tần Thủy Hoàng lợi hại, nhưng trong mắt của người Tu Chân, y cũng chỉ là rễ cỏ mà thôi. Có căn cứ thì mới có truyền thuyết. Huống chi đồ vật trong tay mình vốn là do các tiền bối lưu lại. Điều đó chứng tỏ suy đoán của hắn đã đúng. Thế giới này chẳng những có người Tu Chân, mà còn rất lợi hại.
Lâm Vân thu hồi suy nghĩ, khoanh chân bắt đầu muốn luyện hóa cái bản đồ này. Nếu là một bảo bối dùng cho Tu Chân,, như vậy thì mình có thể luyện hóa.
Lâm Vân chậm rãi rót tinh lực vào để thăm dò cái bản đồ màu vàng nhạt. Nhưng ngay lập tức, sắc mặt của hắn liền đại biến. Tinh lực của hắn vừa tiến vào một chút, lập tức giống như nước sông không có đê ngăn cản vậy, thoáng cái đã đổ ào ào vào bên trong cái bản đồ. Tinh lực chảy vào trong bản đồ, giống như một cục đá ném vào biển rộng vậy, không hề tạo ra một gợn sóng nào.
Lâm Vân muốn thu hồi lại tinh lực của mình, nhưng lại không có cách nào thu hồi. Tinh lực trong cơ thể rõ ràng không còn bị hắn khống chế nữa. Mà liên tục đổ vào trong cái bản đồ. Lâm Vân biết chuyện này đã không còn đơn giản. Nếu tinh lực cứ bị hút như vậy, chẳng phải mình sẽ bị hút thành xương khô sao? Mồ hôi lạnh dần dần chảy xuống lưng của hắn. Lâm Vân quyết đoán vận chuyển Tinh Quyết. Cố gắng ngăn cản tinh lực của mình bị hút vào trong bản đồ, rồi tách bàn tay ra.
Sau khi Tinh Quyết được vận chuyển, quả nhiên tinh lực chạy chậm hơn một chút. Nhưng vẫn không có cách nào bỏ tay ra tấm bản đồ. Cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể kiên trì chục phút nữa thôi. Trong lòng Lâm Vân đã rất hối hận.
Đột nhiên, tấm bản đồ phóng kim quang lên trời, tiết ra từng cỗ linh khí xung quanh. Trong lòng Lâm Vân thầm hận. Nhiều linh khí như vậy nhưng mình không có cách nào hấp thu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh lực của mình không ngừng bị hút đi. Huống hồ, gây ra động tĩnh lớn như vậy vậy, kiểu gì chả có người thấy. May mà thế giới này không phải là thế giới do người Tu Chân hoành hành, nếu không thì hắn đã sớm bị phát hiện rồi.
- Ánh sáng của linh khí?
Có hai tên đạo sĩ trung niên mặc đạo bào đã nhìn thấy ánh sáng phóng lên trời.
- Sư đệ, đây là chuyện gì vậy? Không phải nói người tu luyện không thể vào đời sao? Đây là truyền thống mấy ngàn năm, vì sao chúng ta vừa mới đi ra đã gặp phải ánh sáng linh khí lớn như vậy? Chẳng lẽ…
Tên đạo sĩ mặc đạo bào máu xám, nhìn linh khí phóng lên trời ở đằng xa, hỏi.
- Chúng ta qua đó xem. Tuy nói không cho phép đi ra ngoài, nhưng không phải cứ cách trăm năm, lại có vài đệ tử vụng trộm trốn ra ngoài sao? Tả Từ, Viên Thiên Cương, không phải là người tu luyện sao? Nhưng bọn chúng đi ra ngoài vẫn bình yên vô sự. Tuy mỗi lần đều bị trừng phạt, nhưng chứng tỏ người tu luyện đi ra ngoài vẫn có. Mà nói không chừng là bảo vật gì đó xuất thế.
Tên đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh nói, trong mắt hiện lên một tia sáng.
- Có lý, dù sao chỗ đó chỉ cách đây hơn 15km mà thôi. Chúng ta đi xem cũng tốt.
Tên đạo sĩ áo xám nói xong, liền cùng tên đạo sĩ áo xanh trực tiếp đi về phía của Lâm Vân. Tốc độ của hai người cực nhanh.
Lâm Vân đã kiệt sức, nhưng không thể làm gì được. Giọng nói và nụ cười của Vũ Tích bỗng nhiên xuất hiện trước mắt. Hắn thầm than một tiếng, tinh lực trong cơ thể của hắn đã dần dần hao mòn. Mà lúc hai tên đạo sĩ kia chạy tới, hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng không thể làm gì được.
- Kim quang là từ tấm bản đồ kia chiếu ra. Sư đệ, đệ có thấy không. Đây nhất định là một tấm bản đồ quý báu. Mà người kia hình như đang bị hút vào tấm bản đồ vậy. Sắc mặt của hắn thật là tái nhợt.
Tên đạo sĩ áo xám trông thấy bộ dáng vất vả của Lâm Vân, trầm giọng nói. Trong mắt hiện lên một tia tham lam.
- Cậu là ai? Xảy ra chuyện gì vậy?
Tên đạo sĩ áo xám hỏi Lâm Vân vài câu, nhưng hiện tại Lâm Vân không có cách nào trả lời. Toàn bộ tâm lực của hắn đang dùng để chống cự lực hút của cái bản đồ kia.
- Sư huynh, tên này khẳng định không phải là kẻ bình thường. Chúng ta…
Tên đạo sĩ áo xanh trao đổi cái nhìn với tên đạo sĩ áo xám. Tên đạo sĩ áo xám, hiểu ý, liền cầm kiếm trong tay đâm về hướng trái tim của Lâm Vân.
Lâm Vân vừa nhìn là biết hai tên đạo sĩ này muốn giết người cướp bảo vật. Nhưng các ngươi cướp thì cướp đi, việc gì phải đâm ta? Nếu ngươi có thể cướp đi tấm bản đồ này, ta cảm kích còn không kịp. Tuy nhiên, kiếm của tên đạo sĩ áo xám kia đã đâm tới. Hắn chỉ có thể cố gắng nghiêng cơ thể, mũi kiếm vừa lúc lướt qua trái tim, đâm xuyên qua ngực của Lâm Vân.
Máu tươi trên người của Lâm Vân lập tức tuôn ra như suối. Tên đạo sĩ áo lam thấy thế, liền tung ra vài lá bùa về phía Lâm Vân.
Vài tiếng oanh oanh vang lên, cả người của Lâm Vân đã trúng đầy vết thương. Tuy thoạt nhìn rất khủng bố, nhưng không lợi hại bằng một kiếm kia của tên đạo sĩ áo xám. Có vẻ như lá bùa kia chỉ là lá bùa cấp thấp.
Lâm Vân biết hôm nay đã không chạy thoát. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy lực hút đã không còn. Xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn xuống dưới thì thấy rất nhiều máu của mình chảy lên tấm bản đồ.
Giờ mới hiểu, tấm bản đồ này thích hút máu hơn là hút tinh lực.
Đã có thể hoạt động, nhưng tinh lực trên người gần như cạn kiệt. Chỉ có thể lợi dụng thời cơ, tung ra một kích cuối cùng. Do mất máu quá nhiều, Lâm Vân liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thấy Lâm Vân sắp duy trì không được. Tên đạo sĩ áo xám hưng phấn vô cùng. Đang chuẩn bị gọi sự đệ cầm kiếm hiệp lực giết Lâm Vân, không cần phải lãng phí bùa chú. Thì đột nhiên cảm giác tê rần ở giữa lưng. Một mũi kiếm đã xuyên qua lồng ngực của y. Y quay đầu nhìn về phía sau, nhìn chằm chằm vào tên đạo sĩ áo lam nói:
- Sư đệ, ngươi….
- Sư huynh, thật xin lỗi rồi, tấm bản đồ này đệ cũng muốn.
Nói xong, tên đạo sĩ áo lam lập tức rút kiếm ra. Tên đạo sĩ áo xám lập tức ngã xuống, hai mắt mở to, không cam lòng mà chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius