Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2235: Bắt khách làng chơi.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Một ly sao được, ít nhất phải ba ly. Lạc Tuyết, nghe nói người đang say là lúc làm chuyện đó càng tăng hứng thú.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, nhéo mặt Lạc Tuyết một cái.
- Chỉ cần anh… thoải mái em không sao.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói. Hai người không ngờ đều có cảm giác kích thích của lần đầu tiên.
Diệp Phàm cân cần khui rượu rồi rót rượu.
Uống ba chén xong thì quần đùi và Bra đã bị ném xuống gầm giường.
Tấm đệm cao cấp cũng lay động kịch liệt, may mắn là khách sạn cách âm tốt, nếu không thế nào cũng làm cho mấy người hầu của Lạc Tuyết sợ hãi.
Một lúc lâu sau mới ngừng nghỉ,
- Lạc Tuyết, sao đến giờ anh vẫn chưa nghe nói đến cha em. Rốt cuộc sao lại thế? Cha em họ Lạc đúng không?
Diệp phàm không khỏi cảm thấy lạ hỏi, bởi vì vừa rồi người hầu gái báo lại nói là bên ngoài không có gì bất thường, Diệp Phàm cũng có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với Lạc Tuyết.
Đối với Vu Sơn cung và Mai Thiên Tuyết Diệp Phàm vẫn cảm giác mẹ vợ rất thần bí. Mọi việc hắn đều không hiểu, đến tận bây giờ, Diệp Phàm chỉ biết Mai Thiên Tuyết là chủ của Vu Sơn cung, là một trong lục tôn của Trung Quốc.
Những cách khác đều không biết. Hắn thật sự rất hiếu kỳ. Đều thích dò bí mật của người khác. Vũ trụ này còn biết bao điều huyền bí, bí mật của con người đương nhiên càng trở nên hứng thú rồi.
- Ôi…
Lạc Tuyết Phiêu Mai thở dài vẻ mặt u buồn nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Mẹ em không muốn nói, chính em cũng không biết.
Cha em đã không thấy từ khi em còn rất nhỏ, em cũng không có chút ấn tượng nào. Em luôn nghĩ giữa mẹ và cha đã xảy ra chuyện gì ghê gớm.
Bằng không, mẹ em chưa già, mới hơn năm mươi, chắc cha em cũng vậy.
Nếu nói là mất chắc chắn không phải, những người luyện võ như bọn họ, cơ thể cũng đều rất tốt.
So với người bình thường thì họ ít bị bệnh hơn, tỷ lệ sống thọ sẽ nhiều hơn một chút. Một cao thủ cửu đẳng, sống trên một trăm tuổi tỷ lệ cao hơn người bình thường mấy chục lần.
Chỉ cần không phải bị tổn thượng nặng, hoặc là ung thư gì đó có thể cứu chữa được sẽ không mất sớm.
- Ôi cũng là vất vả cho mẹ em rồi.
Diệp Phàm thở dài yêu thương vuốt ve Lạc Tuyết.
- Tuy vẻ ngoài mẹ rất kiên cường nhưng thực ra em hiểu được mẹ sống hề vui vẻ. Rất nhiều lúc em đã thấy mẹ đang ngẩn người vẻ mặt đầy u buồn.
Thậm chí có vài lần bà còn khóc thầm, em biết mẹ nghĩ đến cha. Tuy nhiên, trước mặt người ngoài, bà không bao giờ thể hiện ra.
Vu Sơn cung bây giờ những cũng đã tan tác, chỉ còn lại hai mươi người quan trọng nhất còn lại.
Mẹ nói, không muốn cho gia tộc đứng ở trong núi sâu, xã hội hiện đại, mọi thứ đều phải tiến lên. Rất nhiều gia tộc đã không còn thích hợp sống ở nơi thâm sơn cùng cốc nữa.
Mẹ cũng nói chỉ cần ai muốn ở lại bên ngoài, mẹ đều cung cấp tiền để họ an cư.
Đến giờ, trong cung chỉ còn lại vài tòa nhà cũ, trước kia còn có chút vàng bạc, hiện giờ có lẽ cùng tan tác rồi.
Tuy nhiên, mẹ có phân phát thế nào vẫn để cho em 100 triệu trong ngân hàng, khoảng tiền này em mang theo người, nếu anh cần thì cứ lấy dùng.
Lạc Tuyết nói xong liền đi lấy chi phiếu trong túi.
- Bỏ đi, em cứ giữ, anh không thiếu tiền.
Diệp Phàm kéo Lạc Tuyết lại.
- Em giữ cũng không có tác dụng gì,
Lạc Tuyết lắc đầu.
- Cứ giữ lấy, anh thật sự không thiếu tiền.
Em biết bản lĩnh của anh, ha ha,
Diệp Phàm cười nói.
- Xem anh đăc ý kìa.
Lạc Tuyết Phiêu Mai tức giận lườm hắn một cái, quay người đỏ mặt nói.
- Diệp Phàm lần này em đến Đồng Lĩnh đã chuẩn bị ở một thời gian dài, em đã bảo vú em tìm một địa điểm. Em sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh.
- Việc này, Lạc Tuyết, việc này…
Diệp Phàm rất ngại, không thể nói vì áy náy.
- Em muốn có con, lần này nhất định mang thai. Mẹ cũng già rồi, trừ việc thỉnh thoảng đi ra ngoài bình thường đểu ở trong cung. Cho nên, bà muốn có một đứa cháu. Và chúng ta có con em còn có bạn.
Lạc Tuyết Phiêu Mai rất hiểu chuyện nói. Diệp Phàm còn có thể nói gì, chỉ có thể nhìn cô đầy trìu mến và áy náy.
- Nếu như có thể được song thai thì một sẽ họ Lạc nhé.
Diệp Phàm nói.
Đêm đã khuya, qua 0 giờ rồi.
Tất cả mọi người đều ngủ.
Đột nhiên người hầu gái truyền đến tin tức, nói vừa rồi Thẩm Quát dẫn vài người vào khách sạn, đi sau họ còn có mấy cảnh sát.
Tuy nhiên, trong đám người họ Thẩm có một người thanh niên giống như người đứng đầu. Hắn nói với cảnh sát cái gì đó. Sau đó cảnh sát liền đợi ở dưới tầm mấy người Thẩm Quát đi lên trước.
- Ha ha, không phải Trần Tiểu Mãn thì là Hồ Thuyết. Có trò hay để xem đây. Trong lòng Diệp Phàm thầm nói một cậu, ôm Lạc Tuyết vừa mới ngủ hôn một cái.
- Thật ghét, vừa mới xong mệt muốn chết, để cho em ngủ một cái, anh lại tới nữa.
Lạc Tuyết tức giận mở mắt hừ nói.
Không lâu bên kia quả nhiên truyền đến tiếng ồn ào
Cửa phòng Diệp Phàm cũng bị người bấm chuông, Diệp Phàm mở cửa cố ý ngáp một cái, còn chưa lên tiếng Mễ Nguyện mặt đã biến thành màu đen:
- Bí thư Diệp, xảy ra chuyện lớn.
- Khách của chúng ta bị người ta đánh.
Mễ Nguyệt tức giận nói.
- Bị người đánh, ai dám đánh khách nước ngoài của chúng ta?
Diệp Phàm hơi ngẩn ra, cũng chưa kịp thay quần áo, mặc đồ ngủ chạy ra hành lang.
Phát hiện hành lang đang đứng mấy người cảnh sát lộn xộn, còn có mấy phóng viên đang chụp ảnh. Đèn flash lóe lên. Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Đồng Lĩnh Hạo Cường chỉ vào mấy người thanh niên hét lên:
- Các anh là ai, sao có thể làm xằng bậy như vậy. Các anh là cảnh sát ở đâu?
Thấy Diệp Phàm đến Hạo Cường lập tức nói:
- Bí thư Diệp, mấy người thanh niên này lấy lý do cảnh sát kiểm tra phòng, sau khi đi vào liền thô bạo đánh khách của chúng ta. Quả thực là những người thô bạo, sau đó một người cảnh sát xông đến nói là bắt khách làng chơi. Dám nói khách của chúng ta là khách làng chơi, loạn hết rồi. Bên trong không có một người con gái thì chơi cái gì?
Vì Hạo Cường và Mễ Nguyệt được Diệp Phàm sắp xếp ở phòng đối diện với khách Canada cho nên, đã nhanh chóng biết chuyện xảy ra ở đó.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm vội vàng chen vào phòng, phát hiện bên trong loạn hết lên, chăn gối đều bị kéo xuống đất hết.
Mà mấy người Trần Tiểu Mãn đã không thấy tăm hơi. Tuy nhiên, trong góc phòng còn có hai người thanh niên, đoán chừng là chân tay của mấy người Tiểu Mãn. Mà Trần Tiểu Mãn thấy tình hình không đúng đã trốn trước.
Chủ tịch thành phố Merl của Canada Vương Bản Xương đầu tóc rối bù, áo ngủ không ngờ cũng bị xé rách, hai người khác mông còn lộ cả ra ngoài.
Trên mặt đều có mấy vết bầm tím. Nghe nói lúc ấy Chủ tịch thành phố Vương giẫy dụa tốt nhất, cho nên cũng bị đánh cho thảm nhất, mặt xưng lên hết.
Một người cảnh sát cao gầy đứng trước giường, người này khá xấu hổ, vẻ mặt dở khóc dở cười.
- Tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh Diệp Phàm, các anh làm trò gì vậy?
Diệp Phàm chỉ vào người cảnh sát trừng mắt quát.
Sau đó lại chỉ vào mấy người Chủ tịch Vương nói:
- Bọn họ là khách của thành phố Merl của Canada đến Đồng Lĩnh để khảo sát. Chủ tịch Ngô không ngờ bị các anh đánh thành như thế này, các anh muốn gì? Muốn làm gì? Việc các anh làm nếu gây ra tổn thất cho thành phố Đồng Lĩnh thì tôi sẽ tìm Giám đốc các anh nói chuyện.
- Là… Bí thư Diệp, tôi ở trung đoàn trị an Tôn Tương Danh. Vừa rồi nhận được tin tức của mấy người nói là phòng số một có người bán dâm cho nên đến đây để điều tra thêm. Việc này, chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi thật sự nhận được tố cáo. Không tin anh có thể kiểm tra bản ghi chép của cảnh sát chúng tôi.
Chi đội trưởng Tôn mặt đỏ bừng, giọng có chút cứng rắn nói.
Tưởng là khách chơi lớn, không ngờ đánh khách nước ngoài. Người bị đánh còn là Chủ tịch thành phố gì đó, vẫn chưa hết, còn có Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, dễ trêu vào như vậy sao? Người ta thật sự tìm đến Sở Công an tỉnh nói chuyện, có lẽ Giám đốc sẽ rút trang phục cảnh sát của anh.
- Điều tra là quyền của anh, tôi muốn hỏi đội trưởng Tôn, là ai cho phép anh đánh người khi chấp pháp?
Diệp Phàm quy kết ngay.
Lúc này Giám đốc điều hành khách sạn cũng đến. Vừa thấy tình hình này có lẽ cũng biết Tôn Tương Danh, vì thế lạnh lùng nhìn gã nói:
- Thật là uy phong, đến khách sạn Long Giang chúng tôi giương oai hả?
Phải biết rằng khách sạn Long Giang là khách sạn xa hoa nhất thành phố Long Giang. Hơn nữa vẫn của nhà nước.
Bình thường ở tỉnh có khách quan trọng gì đều nghỉ ở đây. Cho nên, lãnh đạo ở đây đều có quan hệ với lãnh đạo Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy. Tôn Tương Danh căn bản không coi người ta ra gì.
- Không phải chúng tôi đánh, chúng tôi chỉ đến điều tra. Lúc đó đi vào bọn họ đã đánh, người đánh chính là hai người bọn họ, đã bị chúng tôi chế ngự.
Lúc này một người cảnh sát đứng bên cạnh Tôn Tương Danh vội vàng chỉ vào hai người ở trong góc giải thích.
- Không chỉ hai người bọn họ Bí thư Diệp vừa rồi có năm sáu người. Tuy nhiên, lúc những người cảnh sát này đi vào họ đã chạy trốn hết.
Lúc này Chủ tịch Ngô đã khôi phục bình tĩnh, hừ nói, trong lời nói tuyệt đối đúng.
Ông ấy nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Nếu như trình độ ở tỉnh của các vị như thế này, tôi thấy khảo sát cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nói xong Chủ tịch Vương quay lại mấy người nhân viên nói:
- Lập tức sắp xếp một chút, chúng ta trở về ngay trong đêm.
- Chủ tịch thành phố Vương xin chờ một chút. Bất kể như thế nào, xin anh tin tưởng lãnh đạo và nhân dân tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta
Chuyện này mặc kệ dính dáng đến người nào chúng tôi chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng. Nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết.
- Người đâu đội trưởng Tôn?
Diệp Phàm quay lại ép đội trưởng Tôn,
- Vừa rồi… vừa rồi chúng tôi không đề phòng để cho bọn họ chạy mấy. Cấp dưới của tôi đang truy tìm bên ngoài. Tuy nhiên, bọn họ chạy nhanh hơn đã mất dạng rồi.
Đội trưởng Tôn vẻ mặt xấu hổ nói, người này trán đầy mồ hôi.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2236: Khiêu chiến với Sở Công an tỉnh.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Mấy người cảnh sát các anh còn có thể để ba bốn người chạy trốn? Bí thư Diệp tôi nghi ngờ bọn họ cố ý để những người kia chạy trốn. Hơn nữa, nhưng việc này nhất định là có âm mưu.
Lúc này một cấp dưới của Chủ tịch Vương bất bình nói.
- Giám đốc Trần, khách sạn các anh có camera theo dõi không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Có có, lập tức cho mang đến.
Giám đốc Trần cũng nóng nảy, khách nước ngoài không ngờ bị đánh.
Nếu việc này truyền ra ngoài thì về sau còn có khách nước ngoài nào đến khách sạn Long Giang ở nữa. Giám đốc Trần cảm thấy giống như có lửa đốt vào mông.
Tuy nhiên, điều khiến Giám đốc Trần khá tức giận vì camera ngay tại hành lang đột nhiên không hoạt đông. Không có quay được bất kỳ hình ảnh nào.
Sau khi kiểm tra mới phát hiện toàn bộ camera đã biến mất, phòng theo dõi tổng cũng không thu được tín hiệu gì, mọi chứng cứ đều bị mất.
Thủ đoạn rất tài giỏi. Trần Tiểu Mãn cũng biết suy nghĩ một chút. Diệp Phàm thầm cười lạnh một tiếng trong lòng. Tuy nhiên, người đi qua để lại dấu vết, chim đi qua để lại cọng lông. Diệp Phàm không tin không thể đưa mấy người Trần Tiểu Mãn ra trước pháp luật. Diệp Phàm đã có chuẩn bị trước, tất nhiên là tính toán kỹ càng từ trước.
- Xem ra, chuyện này là có âm mưu.
Diệp Phàm cố ý nói, quay người nói:
- Việc này đã lên đến mức hình sự, tôi thấy còn phải mời trung đoàn cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh điều tra phá án rồi.
Tôn Tương Danh vừa nghe, vẻ mặt càng trầm xuống, vội vàng nói:
- Bí thư Diệp, việc camera giám sát của khách sạn không hoạt động cũng là bình thường. Con người cũng có thể bệnh, huống chi là máy tính có phải không? Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng điều tra để bắt được hung thủ.
- Không việc gì, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được. Đây không phải có hai người sao?
Diệp Phàm chỉ vào hai thanh niên ở trong góc.
Không lâu đội cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh đến. Lập tức tiến hành kiểm tra hiện trường, việc này liền giao cho đội Cảnh sát hình sự.
Không dễ để thuyết phục Chủ tịch Vương đồng ý ở lại tỉnh thành vài ngày. Tuy nhiên Chủ tịch sống chết không muốn ở lại khách sạn Long Giang.
Cuối cùng Diệp Phàm đề nghị đến nhà khách Tỉnh ủy. Chủ tịch Ngô cảm thấy đến nhà khách chính quyền sẽ an toàn hơn một chút cũng đồng ý.
Tuy nhiên, đối với việc khảo sát, Chủ tịch Ngô đã hoàn toàn mất hứng. Đồng ý ở lại tỉnh thành đơn giản là muốn biết kết quả. Nếu không đã đi rồi. Diệp Phàm tạm thời cũng chỉ có thể tính từng bước một.
- Cậu chủ, tôi đã chụp toàn bộ ra rồi.
Diệp Phàm vừa bước vào phòng của người hầu cô bé Mai Hương đã đắc ý giơ giơ hộp băng lên.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm cùng Hạo Cường đúng giờ đến phòng họp số 6 Ủy ban nhân dân tỉnh.
Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc ngồi giữa, bên trái là Hồ Quý Thiên dẫn đầu các đồng chí của sở Công an tỉnh. Bên này là Diệp Phàm Hạo Cường và Mễ Nguyệt.
Ban đầu Diệp Phàm định để Mẽ Nguyệt dẫn đoàn khảo sát của Canada về nước, sau đó để Chủ tịch Cao Thành tiếp đón làm việc.
Tuy nhiên, nếu xảy ra việc này, Chủ tịch Vương căn bản cũng không đồng ý đi. Cho nên, Mễ Nguyệt liền mất đi tác dụng, cuối cùng theo Diệp Phàm đến đây. Nhiều người cũng có thêm ưu thế.
Cứ ngồi như vậy, giống như đàm phán.
- Hôm nay gọi các cậu đến đây để hai bên cùng ngồi một chỗ chủ yếu là bàn về người đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh.
Hi vọng mọi người có thể nói hết những gì muốn nói, đều là vì nước vì dân thôi. Tin rằng các anh có thể có được thỏa thuận để quyết định việc này.
Phó Chủ tịch Trần lên tiếng nhìn hai bên một cái nói tiếp:
- Việc này, hay là do địa phương nói trước đi. Bọn họ đến đây một chuyến không dễ dàng, các đồng chí tỉnh thành phải thông cảm một chút.
Nói xong Phó chủ tịch Trần ra hiệu cho bên Diệp Phàm. Phó Chủ tịch Trần còn tỏ ra khá quan tâm.
- Đồng chí Bao Nghị của trung đoàn cảnh sát giao thông chắc các đồng chí ở sở Công an tỉnh hẳn biết rõ hơn tất cả. Là đồng chí đã bắt được ba tội phạm truy nã toàn quốc vì tội giết người.
Hạo Cường bắt đầu nói về thành tích của Bao Nghị.
Mặc cho Hạo Cường không muốn nói giúp cho người sẽ đến ngồi trên mình, tuy nhiên, hôm nay đại diện cho thành phố Đồng Lĩnh nên suy nghĩ không giống như lúc trước.
Hơn nữa, trong lòng Hạo Cường đương nhiên cũng không muốn Ninh Mãn ngồi vào vị trí này.
Để Ninh Mãn ngồi vào còn không bằng để một người ngoài như Bao Nghị đi lên. Bởi vì Hạo Cường không cùng chí hướng với Chủ tịch thành phố Cao Thành.
Đối với tay chân của Cao Thành như Ninh Mãn đương nhiên càng không hài lòng. Hơn nữa, Ninh Mãn làm Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh đã không ít năm, căn cơ vững chắc cũng có rất nhiều người thân tín.
Người như vậy Bí thư Đảng ủy Công an như Hạo Cường muốn sai khiến động đến y một chút cũng khó. Mà Bao Nghị tuy nói là Diệp Phàm cật lực đề cử nhưng gã vẫn là người ngoài.
Đến lúc đó Hạo Cường tin tưởng mình có thể dùng một chút thủ đoạn lấy hết quyền lực của Bao Bao Nghị không phải là không có khả năng. Đến lúc đó Bí thư Đảng ủy Công an như y có thể điều khiển toàn bộ Cục công an thành phố rồi.
Này khác gì kiêm nhiệm luôn chức Cục trưởng, cho nên Hạo Cường vẫn khá cố gắng.
- Bí thư Trì, anh nói chỉ về thành tích trước đây.
Phó Giám đốc Sở công an tỉnh Tấn Lĩnh Dương Tiêu thản nhiên hừ nói.
- Cũng không thể nói là chỉ có thành tích trước đây. Phải biết rằng đồng chí Bao Nghị gần đây lập công hai lần trong vòng chưa đến nửa năm. Nếu trong một năm cũng gọi là thành tích cũ thì mấy đồng chí kia còn lập công làm gì?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Ha ha, Bí thư Diệp chúng tôi nói là không riêng gì lập công. Sơ yếu lý lịch của Bao Nghị tất cả mọi người đều xem rồi.
Vì sao y phải bị phạt cách chức Chi đội trưởng? Đó là bởi vì y phạm sai lầm Không thể tưởng tượng được cảnh sát giao thông chấp pháp thô bạo.
Cuối cùng đến chức Phó chi đội trưởng cũng không thể đảm nhiệm. Một đồng chí như vậy còn có thể đảm nhiệm Cục trưởng cục Công an thành phố sao?
Tôi không muốn nói trong lòng một số đồng chí nghĩ như thế nào. Lòng người khó dò có lẽ suy nghĩ khác nhau.
Tuy nhiên, tổng kết mọi mặt thì thật sự không thích hợp.
Phó giám đốc Dương nói, muốn chĩa mũi nhọn vào Diệp Phàm.
- Phó Giám đốc Dương, không phải không thích hợp mà tuyệt đối không thể. Một đồng chí như vậy cũng được đề bạt thì cán bộ sau này sợ gì phạm sai lầm?
Phạm sai lầm lập tức có thể được đề bạt, đây là không quan tâm đến quy định lựa chọn nhân tài của tổ chức, bỏ tính giai cấp và nguyên tắc đi đâu?
Tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ ở đâu? Tôi hi vọng một số đồng chí có thể thận trọng suy xét một chút.
Giám đốc Hồ nói dõng dạc.
- Phạm sai lầm, tôi muốn hỏi Sở Công an tỉnh một chút về chuyện đối đãi với đồng chí Bao Nghị. Đầu tiên tôi không muốn nói là các anh đối đãi không công bằng với đồng chí Bao Nghị.
Nhưng nếu các anh nói đồng chí Bao Nghị sai lầm vậy thì mời các anh đưa ra chứng cứ chứng minh đồng chí Bao Nghị phạm sai lầm.
Việc này tôi không có quyền xem xét nhưng nếu hiện giờ chúng ta nghiên cứu thảo luận vấn đề đề bạt đồng chí Bao Nghị vậy thì phải đưa ra chứng cứ chứng minh mới đúng.
Nếu sở Công an tỉnh có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng mình đồng chí Bao Nghị thật sự mắc sai lầm thì Diệp Phàm tôi cũng không nói gì. Chuyện đề cử của anh ta sẽ không đề cập đến nữa.
Huống chi, điều lệ quản lý tổ chức của cơ quan công an có quy định chính quyền địa phương bổ nhiệm Cục trưởng cục công an hoặc Giám đốc sở Công an phải được cơ quan công an cấp dưới đồng ý.
Nếu cơ quan cấp trên tỏ vẻ không đồng ý chính quyền địa phương tạm thời không thể đệ trình lên Hội đồng nhân dân, chỉ có khi hai bên nhất trí hoàn toàn mới có thể đệ tình lên Hội đồng nhân dân biểu quyết thông qua. Mà vấn đề nhân sự của Cục công an cũng có nói, cơ quan công an là được quản lý bởi hai cấp, do chính quyền đia phương và cơ quan Công an cấp trên quản lý. Chính quyền địa phương là việc chính, cơ quan Công an cấp trên là phụ.
Như thế nào gọi là lấy chính quyền đại phương làm việc chính, đó là nói trong việc bổ nhiệm nhân sự lấy chính quyền địa phương là việc chính.
Sở Công an tỉnh ngăn cản quyết định do hội nghị thường vụ của chúng tôi mạnh mẽ như vậy.
Tôi muốn các anh giải thích tại sao lại thế. Nếu hiện giờ cũng có thể đưa ra đây vậy thì mời các anh đưa ra chứng cứ.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết, hai mắt nhìn chằm chằm Hồ Quý Thiên.
- Chẳng lẽ Bí thư Diệp nghi ngờ quyết định của Đảng ủy sở Công an tỉnh? Điều chỉnh cương vị công tác của Bao Kiên Quyết là do tập thể đảng ủy sở Công an tỉnh thông qua, chẳng lẽ tập thể Đảng ủy sở Công an tỉnh đều mắt mù?
Hồ Quý Thiên bắt đầu lấy thế đè người, tung ra toàn bộ sở Công an tỉnh.
- Tôi không phải nghi ngờ, chỉ là tôi muốn một lời giải thích. Đối với việc đề bạt một đồng chí đương nhiên phải thận trọng. Quyết định của Đảng ủy sở Công an tỉnh cũng không thể thay thế quyết định của Thành ủy Đồng Lĩnh chúng tôi.
Nếu các anh không thể đưa ra chứng cứ liên quan đến việc điều chỉnh Bao Nghị thì chứng tỏ việc các anh điều chỉnh Bao Bao Nghị chỉ vì công tác cần mà không phải vì đồng chí Bao Nghị phạm sai lầm gì.
Vậy hôm nay ở trong này chúng ta hãy nói hết ra. Tôi muốn tại đây phó chủ tịch Trần phải đưa ra quyết định.
Sở Công an tỉnh không thể ngăn cản Thành ủy Đồng Lĩnh đề cử đồng chí Bao Nghị đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục công an thành phố.
Diệp Phàm cũng dùng ngôn từ sắc bén, anh dùng sở Công an tỉnh thì tôi sẽ đem Thành ủy Đồng Lĩnh ra, hai đơn vị đồng cấp không người nào kém người nào.
- Hừ, Bí thư Diệp, thái độ của anh là thái độ gì? Anh nói ra câu này là không tin Đảng ủy sở Công an tỉnh có phải không?
Hồ Quý Thiên có chút băn khoăn, đương nhiên không chịu đưa ra cái gì.
Lúc đó xử lý Bao Nghị trong đó có mưu mẹo, nếu quả thật đưa ra thì coi như châm một thùng thuốc súng. Diệp Phàm cũng nghe đượng tình hình này cho nên nắm chặt lấy vấn đề này.
- Đồng chí Diệp Phàm, thật ra, anh cũng có thể xem xét một đồng chí khác, vì sao chỉ nhìn vào một đồng chí. Nhiều lựa chọn không phải là rất tốt sao?
Như vậy, các anh và Sở Công an tỉnh có thể có tiếng nói chung, có phải là việc này được giải quyết xong không? Làm gì phải phiền toái như vậy lại phải kiểm tra lại tài liệu.
Sở Công an tỉnh làm việc có quy tắc của sở công an tỉnh, tài liệu không thích hợp không thể mở.
Lúc này Phó chủ tịch Trần lên tiếng, rõ ràng có ý bênh sở Công an tỉnh.
- Ha ha, Phó chủ tịch Trần, việc này là thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi đang chọn Cục trưởng cục Công an. Nếu không thận trọng xảy ra chuyện gì đây là chuyện chúng tôi phải chịu trách nhiệm trước mấy trăm vạn dân.
Chẳng qua đề nghị Sở Công an tỉnh đưa ra một ít tài liệu, tôi nghĩ nếu không phải liên quan đến cơ mật quốc gia thì để cho Diệp Phàm tôi xem một chút có làm sao?
Nếu như một yêu cầu nhỏ của chúng tôi cũng không thể được thì chính quyền địa phương có quyền chủ động trong việc chọn Cục trưởng cục Công an chẳng phải là giao cho Sở Công an tỉnh sao?
Vậy còn nói là chính quyền địa phương là chính, cơ quan công an cấp trên là phụ cái gì. Chúng ta không thể lẫn lộn đầu đuôi có phải không?
Diệp Phàm phản bác.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2237: Tất cả trợn tròn mắt.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đồng chí Diệp Phàm, căn bản là anh đang quấy rối. Nếu mọi người đều có thái độ như vậy, thì buổi gặp mặt hôm nay hoàn toàn lãng phí.
Anh không nghe Phó chủ tịch khuyên sao? Có một số việc lui một bước trời cao biển rộng, trái đất này vẫn quay tròn mà.
Vậy thì các anh nói về Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh Ninh Mãn đi. Làm Phó cục trưởng thường trực, rồi trong ngành công an đã nhiều năm.
Có không ít thành tích. Vì sao anh không quan tâm đến những việc này. Hơn nữa, Ninh Mãn làm Phó cục trưởng thường trực có thể đề bạt lên chức Cục trưởng cục Công an thành phố, phù hợp với trình tự.
Thứ hai là khi anh ta lên không phải có thể triển khai công việc ngay sao? Hơn nữa, cũng là đồng chí công tác tại Cục Công an Đồng Lĩnh, sẽ quen thuộc với công việc tại đây.
Diệp Phàm còn chưa lên tiếng không thể tưởng tượng được Hạo Cường đã dành trả lời trước:
- Trong hội nghị thường vụ Thành ủy lần trước đã thảo luận chuyện của y, không đáng thảo luận chuyện của y.
Đồng chí Ninh Mãn mới đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực hai năm, hơn nữa trong công việc thường thường cũng không có thành tích lớn.
Năm trước ở phố Đông Bình xảy ra sự kiện ẩu đả tập thể, y tự mình dẫn người đi giải quyết. Kết quả còn gây ra hai người bị thương và hai người chết.
Việc này, lúc đó tuy nói Cục đã ém nhẹp nhưng Đảng ủy cục vẫn nhắc nhở về Đảng, xét đến tuổi công tác của y.
Đã công tác trong mặt trận Công an mấy chục năm. Người muốn danh cây muốn da có phải không? Cho nên, chuyện này chỉ không tuyên bố ra bên ngoài thôi.
Lão già này giấu khá sâu, lần trước trong hội nghị thường vụ không nghe y đề xuất việc này.
Xem ra, mâu thuẫn giữa Hạo Cường và Ninh Mãn không thể điều hòa được rồi. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng.
- Việc này thật?
Hồ Quý Thiên nghiêm mặt thật ra hỏi cũng giống như nói nhảm. Tuy nhiên, Hồ Quý Thiên có tư thế dựa thế đè người. Ý là bảo Hạo Cường nói rõ việc này một chút.
Hạo Cường quả nhiên do dự không nói tiếp y có chút hối hận vừa rồi mình đã lên tiếng quá nhanh.
- Có phải thật hay không cứ tra biên bản hội nghị của cục Công an thành phố Đồng Lĩnh là rõ nhất. Tôi nghĩ việc này tuy không thông báo ra bên ngoài nhưng nếu có xử lý về Đảng thì tuyệt đối không ghi trong bản ghi chép có phải không?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đồng chí Hạo Cường anh phải chịu trách nhiệm về việc mình nói.
Không thể tưởng tượng được Phó chủ tịch tỉnh Trần cũng ép ra, ông ta hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạo Cường, có ý uy hiếp.
- Bịa đặt là phải chịu phạt đấy, tin rằng Bí thư Trì hiểu rõ việc này.Cơm không thể ăn bậy, nói cũng không thể loạn nói.
Phó Giám đốc Sở Dương cũng truy đến cùng.
- Việc này tôi nhớ không rõ ràng lắm.
Trước áp lực của ba hòn núi lớn Hạo Cường cuối cùng lựa chọn cách không rõ ràng.
- Việc này tôi nhớ ra rồi, Bí thư Trì nói tôi mới nhớ tới.
Đúng lúc này Trưởng ban Thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt đột nhiên chen vào, nhìn mọi người một cái nói:
- Đồng chí Ninh Mãn thật sự có xảy ra việc này.
Lúc ấy Đảng ủy Cục công an còn đem một phần quyết định đến văn phòng Thành ủy. Lúc đó là tôi ký nhận, tuy nhiên Cục trưởng Đồng cũng có ra ám hiệu.
Nói là việc này như thế nào thì cứ như thế đấy. Mà lúc đó Bí thư Thành ủy Trương Đồng cũng suy xét đến thành tích công tác của đồng chí Ninh Mãn cho nên chỉ ghi chép lại cũng không công bố ra ngoài.
- Đồng chí Mễ Nguyệt, tôi vừa mới nói, nói không thể nói loạn. Làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, cô phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Hi vọng cô phải thận trọng.
Hồ Quý Thiên lạnh lùng hừ nói, không ngờ có chút uy hiếp.
- Tôi chịu trách nhiêm!
Mễ Nguyệt không bị giọng uy hiếp của Hồ Quý Thiên khuất phục, quả quyết nói.
Nhất thời, sắc mặt ba người Trần Húc, Hồ Quý Thiên và Dương Tiêu đều có chút khó chịu.
Đúng lúc này, đoán chừng là điện thoại của Hồ Quý Thiên bắt đầu chuyển động. Ông ta cầm điện thoại lên nhìn nhìn rồi đi ra nhà vệ sinh nghe điện thoại. Không lâu sau đi ra ngồi trên ghế có chút ngẩn người.
- Tôi thấy việc hôm nay nhất thời cũng không giải quyết được, để sau hãy quyết định đi. Đương nhiên, Công tác của Cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể buông lỏng, cứ để đồng chí Hạo Cường quyền chủ trì chức Cục trưởng. Bí thư Diệp anh thấy thế nào?
Không thể tưởng tượng được Trần Húc muốn gác lại chuyện này, nếu Ninh Mãn không được thì Bao Nghị cũng không thể thông qua.
Trì Hạo Cường vừa nghe tất nhiên trong lòng vui vẻ rồi. Trong lòng tự nhủ ngao cò tranh nhau, mình làm ngư ông đắc lợi.
- Phó chủ tịch Trần nếu đồng chí Ninh Mãn đã bị xử lý Đảng tôi thấy không thích hợp để bổ nhiệm Cục trưởng cục Công an Đồng Lĩnh.
Hồ Quý Thiên nói lời nói đầy sợ hãi. Dương Tiêu và Trần Húc đều có chút sững sờ nhìn y một cái, trong lòng tự nhủ không biết có phải người này uống lộn thuốc không?
Chăng qua là vào nhà vệ sinh một lát chẳng lữ buồng vệ sinh có thuốc gì đó. Chỉ có Diệp Phàm bình tĩnh dựa ghế ngồi câu cá, biết hộp băng mình mang theo có tác dụng.
- Đồng chí Ninh Mãn không thích hợp việc này nếu nhất thời không quyết định được thì sau này quyết định đi.
Sau khi sửng sốt Trần Húc vội vàng nói, y muốn nhắc nhở Hồ Quý Thiên đừng đem ưu thế đẩy ra để Diệp Phàm thắng lợi.
- Không thể tiếp tục kéo dài. Cục công an Đồng Lĩnh là cục công an lớn. thành phố Đồng Lĩnh có bốn năm trăm vạn nhân khẩu. Vị trí cục trưởng Cục Công an thành phố lớn như vậy không thể để trống lâu. Tôi thấy đồng chí Ninh Mãn đã không có tư cách cạnh tranh, cứ để đồng chí Bao Kiên Quyết tạm thời giữ quyền Cục trưởng đi.
Hồ Quý Thiên tỏ thái độ mạnh mẽ.
- Tôi không khát, Phó chủ tịch Trần. Hôm nay tôi thay mặt đồng chí Giám đốc Cổ đồng ý với quyết định của Hội nghị thường vụ Thành ủy Đồng Lĩnh về việc đề cử đồng chí Bao Nghị đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh, kính đề nghị Phó chủ tịch Trần ủng hộ sở Công an tỉnh và Thành ủy Đồng Lĩnh.
Hồ Quý Thiên khờ dại uống lộn thuốc lần này rất nghiêm túc nói.
- Được việc này quyết định như vậy đi. Tan họp.
Trần Húc vẻ mặt tức giận đứng lên đi rồi.
Cánh cửa bị Phó chủ tịch tỉnh đóng cái rầm.
- Cảm ơn Giám đốc Sở Hồ đã ủng hộ công tác của Thành ủy Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm tươi cười giơ tay ra.
- Công tác của địa phương hẳn là sở Công an tỉnh chúng tôi ủng hộ. Bí thư diệp, các anh lập tức đến sở Công an tỉnh làm các thủ tục có liên quan đi.
Hồ Quý Thiên cứng nhắc đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm.
Đi ra khỏi phòng họp xong Hồ Quý Thiên quay người đến phòng làm việc của Phó Chủ tịch Trần.
- Cậu uống lộn thuốc có phải không lão Hồ?
Phó Chủ tịch Trần vừa nhìn thấy đã hỏi ngay.
- Lão Trần, trước tiên anh nghe tôi giải thích đã rồi hãy mắng.
Hồ Quý Thiên vội vàng nói, ngồi xuống ghế xoay. Đương nhiên, hai người giao tình rất tốt, xưng hô cũng khá tùy tiện.
- Cậu nói tôi nghe xem. Hôm nay nếu không thể cho tôi một lời giải thích hợp tôi sẽ tức giận.
Trần Húc tức giận lạnh lùng hừ nói rất nghiêm túc.
- Vừa rồi đột nhiên nhận được điện thoại lại là Bao Nghị gọi đến. y Nói trong tay có chút tài liệu, liên quan đến Tiểu Mãn và Hồ Thuyết cùng với Thẩm Quát.
Nói là đêm qua ba thằng nhóc này đã dẫn người đến phòng khách sang trọng đặc biệt số 1 của khách sạn Long Giang để bắt khách làng chơi. Cuối cùng đánh đoàn người của Chủ tịch thành phố Merl Canada.
Mà Vương Bản Xương là do Diệp Phàm mời đến. Nghe nói là đến thành phố Đồng Lĩnh khảo sát. Hơn nữa vụ án này cảnh sát hình sự đã tiếp nhận.
Lúc ấy vón có chút không tin, tuy nhiên, nghe Bao Nghị khẳng định như vậy có lẽ là sự thật. Việc này Bao Nghị hẳn không dám nói loạn để lừa chúng ta.
Hồ Quý Thiên nói vẻ mặt có chút khó coi.
- Cậu hỏi thẳng ba thằng đó sẽ biết.
Vẻ mặt Trần Húc đã trầm lại, tuy nhiên, một chút tức giận chợt lóe lên rồi biến mất.
- Điện thoại không gọi được có lẽ lại chơi điên rồi. Buổi tối về xem bố trừng phạt nó thế nào.
Hồ Quý Thiên nói nhìn Trần Húc một cái
- Bao Bao Nghị gan lớn hơn nữa cũng không dám lừa chúng ta.
- Việc này sao lại trùng hợp như vậy. Diệp Phàm dẫn khách Canada đến bị đánh. Hơn nữa còn bị người ta quay cuối cùng đưa cho Bao Nghị. Mà hôm nay chúng ta lại thảo luận vấn đề công tác của Bao Nghị. Lão Hồ, cậu nói xem việc trên có trùng hợp như vậy không? Hơn nữa rất khéo léo.
Trần Húc thản nhiên hừ nói.
- Tôi cũng có nghi ngờ, tuy nhiên, lúc ấy không kịp nói với anh. Cho nên, đành phải đồng ý trước yêu cầu chức vụ của Bao Nghị. Con rùa này không ngờ đến uy hiếp chúng ta.
Hồ Quý Thiên nói.
- Hừ, có thể cho y lên cũng có thể cho y xuống. Chức vụ, còn không phải là nắm trong tay. Việc này không đáng lo. Chỉ có điều việc này rốt cuộc là ai làm đây?
Thật ra đáng để chú ý. Nếu nói là Diệp Phàm làm hình như không giống. Khách bị đánh hắn cũng không vui vẻ gì, có lẽ việc khảo sát cũng bị quấy nhiễu rồi.
Mặc dù là đề cử Bao Nghị lên cũng không có lời. Diệp Phàm sẽ không ngu ngốc như vậy.
Nếu nói là Bao Nghị làm. Tuy nhiên mấy người Tiểu Mãn làm sao lại rơi vào bẫy của Bao Nghị.
Bình thường tôi thấy ba thằng chúng khá thông minh. Ngày hôm qua sao lại đần như trứng vậy. Buổi tối đem ba thằng đến nhà tôi chúng ta hỏi một chút. Đồ hỗn trướng, làm hỏng việc lớn của chúng ta.
Trần Húc phẫn nộ nói.
- Nếu như Bao Nghị làm y không phải là muốn chức vụ. Chỉ sợ việc này do đối thủ của chúng ta làm, việc này cũng có chút phức tạp.
Hồ Quý Thiên vẻ mặt trầm ngâm.
- Ừ, đánh người nước ngoài, hơn nữa là Chủ tịch một thành phố. Vấn đề này khá khó giải quyết, nếu đối thủ của chúng ta kéo việc này ra, chúng ta nhức đầu rồi. Thật sự là khốn khiếp, làm sao lại không có đầu óc như vậy?
Trần Húc thở dài, vẻ mặt cũng khó coi như Hồ Quý Thiên.
- Lão Trần, Bao Nghị là người tôi muốn trừng phạt, không thể để y có khả năng xoay chuyển tình thế. Hiện tại vì tình thế cấp bách cho nên chúng ta đề bạt lên, có thể mang đến phiền toái cho chúng ta không?
Hồ Quý Thiên lo lắng.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2238: Tình huống bất ngờ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cũng chưa chắc, mặc dù muốn tính món nợ này thì phải đổ lên đầu Diệp Phàm. Bao Nghị đang nỗ lực hết sức để xông lên. Bên trên chúng ta cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của Đảng ủy địa phương chứ, có đúng không? Vì sao tôi muốn dùng chiêu ‘thông khí’ này, chính là bày ra cho người khác xem đấy. Cảnh tượng lúc đó, phỏng chừng sẽ truyền đến tai người ta, tin rằng họ sẽ tha thứ cho chúng ta.
Trần Húc thái độ lạnh nhạt nói.
- Ha ha, Bao Nghị chính là tổ ong vò vẽ, ai chọc vào nhất định sẽ gặp xui xẻo. Diệp Phàm, hắn biết cái gì chứ. Đến lúc đó muốn khóc cũng chẳng tìm được chỗ mà khóc.
Chúng ta cứ chờ coi đi, thời điểm xui xẻo của thằng họ Diệp kia đã đến rồi. Tuy nhiên, thái độ của Diệp Phàm cũng cứng rắn quá.
Bình thường nếu gặp những việc như thế này, nhân vật số một của Đảng ủy địa phương sẽ không cứng rắn với sở chúng ta. Chúng ta dù sao cũng là cơ quan cường lực chấp pháp của nhà nước.
Cứng rắn với chúng ta thỉ sẽ có điểm gì tốt chứ?
Sở tỉnh chúng ta có cả thủ đoạn và thực lực. Còn Thành ủy Đồng Lĩnh thì sao chứ?
Hồ Quý Thiên đột nhiên khí phách hẳn lên.
Làm nhân vật số hai của Sở tỉnh, lăn lộn ở cơ quan công an cũng đã vài chục năm. Hồ Quý Thiên chẳng có thủ đoạn gì mà chưa dùng qua cả.
- Ha ha, món nợ này cứ ghi để đấy đã. Rồi cũng có cơ hội để đòi lại thôi.
Trần Húc cười nói.
- Bao Nghị, anh trực tiếp đối mặt với Hồ Quý Thiên như vậy, không thấy hối hận chứ?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không hối hận. Dù sao Hồ Quý Thiên cũng chẳng qua lại với tôi. Nhìn ngang nhìn dọc thì cũng đều không vừa mắt với tôi. Ở sở tỉnh tôi hoàn toàn bị bọn họ thiên biến vạn hóa.
Bọn hóa cũng ức hiếp người quá đáng, tôi dù gì thì cũng là thanh tra cảnh sát cấp 1. Không ngờ lại bảo tôi ra đứng ở đường cái. Mà cho dù đứng ở đường cái thì tôi cũng không oán hận ai cả.
Nhưng là bọn họ cứng rắn tạt nước bẩn vào người tôi, rồi hạ độc thủ, thật là quá đáng. Bao Nghị tôi cũng là người, đâu phải là bùn đất mà bọn họ muốn làm gì cũng được chứ.
Dù sao chuyện lần này tôi cũng bất chấp rồi, từ giờ sẽ đi theo Bí thư Diệp. Anh chỉ hướng đông tôi sẽ theo hướng đông, anh đi hướng tây thì tôi cũng đi hướng tây. Tôi không tin, tà lại thắng chính được.
Bao Nghị tức giận nói.
- Tốt lắm.
Diệp Phàm đột nhiên vỗ vai Bao Nghị nói:
- Từ giờ trở đi chúng ta cùng trên một chiến tuyến rồi.
Tuy nhiên, sau này anh cũng phải chú ý sửa tính khí đi. Phải biết kiềm chế một chút. Không nên giống tôi, tính khí như thế thì đi đâu cũng khó.
Hơn nữa, cũng bất lợi cho việc triển khai công tác. Nhiệm vụ của anh tôi sẽ sớm giao cho. Chính là chuyện điều tra đó.
Đặc biệt là Phượng Thảo Thiên của tập đoàn khai mỏ Thiên Mộc kia, tôi thấy có tính chất ‘giặc cỏ’ đấy. Anh phải chú ý hắn, tôi lo rằng hắn sẽ hạ thủ với Mễ Nguyệt.
Diệp Phàm nói.
- Anh cứ yên tâm đi, sáng mai tôi sẽ xuống Đồng Lĩnh. Lập tức triển khai hành động ngay.
Bao Nghị nói.
- Còn một điều nữa, lần này Ninh Mãn chưa thể ngồi lên ghế Cục trưởng được. Anh xuống, ông ta nhất định sẽ ngáng chân anh đấy.
Người này anh phải chú ý đề phòng. Chỉ sợ anh đi đằng trước, ông ta sẽ đâm sau lưng thôi.
Người này, nếu không dùng được thì cứ thẳng thắn mà loại đi.
Diệp Phàm nóin đến đây, khí thế bốc lên. Đến Bao Nghị cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng ầm thầm khâm phục. Gã tự nhủ: Tôi còn thua xa anh nhiều, đây mới là quan khí.
- Nội bộ cục Công an Đồng Lĩnh chắc chắn có vấn đề, cục trưởng trước là Đồng Quân Phong có một phe. Bên phía Ninh Mãn cũng có một phe, Sau khi tôi xuống việc đầu tiên sẽ gây dựng một số người tâm phúc mới được. Bằng không, công việc không thể nào mà triển khai được.
Bao Nghị nói.
2 giờ chiều.
Diệp Phàm đến nhà khách Tỉnh ủy.
Vương Bản Xương vừa nhìn thấy Diệp Phàm, câu đầu tiên là:
- Bí thư Diệp, đã bắt được hung thủ chưa?
- Đang điều tra.
Diệp Phàm nói xong, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
- Anh Vương, anh đến Đồng Lĩnh là muốn giúp chúng tôi, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tuy nhiên, vì Đồng Lĩnh giáp với tỉnh Cổ Mông, nên cũng có đồng cỏ. Hơn nữa, cây thuốc ở Đồng Lĩnh rất phong phú. Có rất nhiều dược liệu thần kỳ mà anh không ngờ tới.
Tuy nhiên Vương Bản Xương vừa nghe, lập tức nhíu mày lại. Gã thật sự có chút phẫn nộ rồi, lạnh lùng nói:
- Nếu nói đồng cỏ thì Canada chúng tôi cũng có. Bí thư Diệp, anh cũng nhìn thấy tình hình của chúng tôi rồi đấy. Bây giờ nói chuyện này thì phỏng có ích gì chứ. Hơn nữa, chúng tôi đã quyết định sáng ngày mai sẽ về nước. Đối với khả năng xử lý án của cảnh sát nước các anh, chúng tôi cũng mỏi mắt mong chờ.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Vương, anh đã hiểu lầm rồi. Tôi đến đây cũng vì tình hình này của các anh.
Diệp Phàm cười thần bí, khiến cho Vương Bản Xương thấy khó hiểu. Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Không rõ Bí thư Diệp nói những lời này là có ý gì.
- Hôm nay tôi sẽ cho Chủ tịch Vương nhìn thấy thảo dược thần kỳ của chúng tôi. Chủ tịch thành phố Vương, nếu tin tưởng tôi thì hãy thoa luốc này lên người.
Nửa giờ sau sẽ thấy được kỳ tích. Sau nửa giờ, Chủ tịch thành phố Vương quyết định đi hay ở vẫn chưa muộn mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, sau đó lấy viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn ra.
Thật ra, trong lòng hắn đang “rỉ máu”. Thuốc này vốn không còn nhiều nữa, hiện tại lại lấy ra trị vết thương cho Vương Bản Xương. Đương nhiêu là tiếc đứt ruột rồi.
- Rất xin lỗi, tôi chưa bao giờ dùng cái gì mà không có nguồn gốc rõ ràng cả.
Không ngờ, Chủ tịch thành phố Vương lại từ chối. Biết người ta không có cảm tình với mình, nhưng Diệp Phàm vẫn không tức giận. Liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Vương, nếu anh không tin thì tôi sẽ làm thí nghiệm cho anh xem.
Sau khi nói xong, Diệp Phàm ra hiệu cho người cùng đến với hắn là Lạc Tuyết Phiêu Mai và người hầu gái có tên là Mai Bình đến. Diệp Phàm đột nhiên ra tay, tự đánh mạnh lên cánh tay mình một cái. Vương Bản Xương kinh ngạc, phát hiện cánh tay Diệp Phàm bầm tím rồi. Giống hệt như vết thương trên mặt mình lúc này.
Diệp Phàm tự đánh mình khiến cho Vương Bản Xương không khỏi thấy hứng thú. Ông ta mắt híp lại, chờ đợi xem vị Bí thư Thành ủy này tiếp theo sẽ giở trò gì.
Không lâu sau, người hầu gái giúp Diệp Phàm bôi thuốc lên. Dưới sự hỗ trợ của nội công thâm hậu, gần 15 phút sau, đã thấy hiệu quả rồi.
Khi Diệp Phàm lau đi lớp thuốc trên tay ra. Vương Bản Xương không khỏi ngẩn người, ông ta ngơ ngác nhìn vào cánh tay Diệp Phàm. Miệng ấp úng nói:
- Không thể có chuyện này được, không thể.
- Đây chính là do một số loại thuốc đặc biệt ở Đồng Lĩnh chúng tôi phối chế mà thành. Cây thuốc nơi đây từ lâu đã nổi tiếng rồi. Chủ tịch thành phố Vương nếu có hứng thú thì ngày mai đi xem.
Diệp Phàm cười nói. Đương nhiên là hắn đang gạt Chủ tịch thành phố Vương rồi.
- Tôi cũng muốn thử xem.
Vương Bản Xương quả nhiên động lòng rồi.
Sau đó người hầu gái giúp ông ta bôi thuốc. Nửa giờ sau, vết bầm trên mặt Chủ tịch thành phố Vương nếu như không nhìn kỹ thì rất khóp phát hiện ra.
- Không thể tưởng tượng được, đất nước của tổ tiên tôi lại có được loại thảo dược thần kỳ thế này. Đúng là được mở rộng tầm mắt rồi. Việc này không giả chứ.
Vương Bản Xương cười nói, thái độ đối với Diệp Phàm cũng cởi mở hơn nhiều.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Vương, có mất thì cũng phải có được chứ. Nếu không phải đêm qua xảy ra tình huống bất ngờ kia thì hôm nay anh đâu được nhìn thấy thảo dược kỳ diệu của chúng tôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tắc ông thất mã, họa phúc khôn lường nhỉ.
Vương Bản Xương không kìm nổi liền thở dài một tiếng. Ông ta là một Hoa kiều, vì thế cũng am hiểu TQ.
Sau đó, người hầu gái lại tiếp tục giúp năm người cùng đi với Vương Bản Xương bôi thuốc. Và kết quả đương nhiên bọn họ cũng đều vô cùng thán phục.
Chủ tịch thành phố Vương đồng ý sáng mai sẽ đi đến vườn thuốc Xuân Sơn để thăm quan những loại thảo dược thần kỳ. Điều này, Diệp Phàm cũng chẳng sợ, quay người liền giao cho Vương Long Đông buổi tối đi “chuẩn bị”.
6h sáng hôm sau, mấy tên ẩu đả với Vương Bản Xương tất nhiên đều đã bị tóm gọn. Thực ra, những kẻ đánh người thật sự đều đã chạy rồi.
Diệp Phàm lần này vì để Bao Nghị có thể thượng vị, đành phải buông tha cho bọn chúng. Những tên bị bắt này đơn giản chỉ là mấy tên trộm cắp vặt mà thôi.
Đây là Thẩm Quát bỏ tiền ra để sai mấy người này chịu tội thay. Hơn nữa, lúc đó nhập nhoạng cho nên đám người của Chủ tịch thành phố Vương cũng không rõ là ai đánh. Việc này cứ để như vậy!
Sáng hôm sau, Bao Nghị giải quyết xong tất cả mọi thủ tục. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Tống còn cử một Phó trưởng ban cùng với Bao Nghị đi xuống thành phố Đồng Lĩnh. Tuyên bố bổ nhiệm đồng chí Bao Nghị làm quyền cục trưởng cục Công an.
Đương nhiên, việc này còn phải trình Hội đồng nhân dân. Cái đó thì đương nhiên được thông qua thôi, nên không đáng suy nghĩ.
Chiều hôm sau, Diệp Phàm về tới thành phố Đồng Lĩnh.
Chủ tịch thành phố Vương rất nhiệt tình, nhìn thấy Chủ tịch thành phố Cao liền đề nghị được đến vườn thuốc Xuân Sơn thăm quan.
Vườn thuốc Xuân Sơn giáp với tỉnh Cổ Mông, cũng là một sườn dốc nghiêng, diện tích vô cùng lớn. Nơi này chính là “căn cứ dược liệu” của thành phố.
Đối với việc khảo sát của Chủ tịch thành phố Vương thì đương nhiên từ đại cục của thành phố, Cao Thành cũng hy vọng có thể giữ chân được Chủ tịch thành phố Vương. Cho nên, với sự phối hợp của đồng chí Vương Long Đông thì Chủ tịch thành phố Vương cũng khá hài lòng về buổi tham quan này.
Liên tục trong ba ngày, Chủ tịch thành phố Vương hứng chí đi xuống mấy huyện của Đồng Lĩnh. Tổng thể cảm giác cũng rất tốt.
Tuy nhiên, khi Vương Long Đông giới thiệu đi tham quan tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đối với khách từ Canada đến, thì Tổng giám đốc Phượng Thảo Thiên chuẩn bị đầy đủ. Trên cơ bản, những cái không đẹp đều được giấu đi.
Tuy nhiên, khi xe của Chủ tịch thành phố Vương quay đầu hồi phủ, vừa đi đến khu vực khai thác thì đột nhiên có hai người quần áo dính đầy máu bò từ trong bụi cỏ ra. Hai người này không để ý đến sống chết, lập tức quay xuống trước xe của Chủ tịch thành phố Vương kêu oan.
Cao Thành tức giận đến xanh mặt, tuy nói lập tức gọi cảnh sát đến để lôi người đi.
Tuy nhiên, vẫn còn để lại ám ảnh trong lòng Chủ tịch thành phố Vương. Buổi sáng hôm sau người ta đã đòi đi rồi. Còn về việc kết nghĩa hai thành phố thì về nước rồi quyết định sau.
Diệp Phàm vừa nghe nói qua đã đập bàn một cái, lập tức ra chỉ thị cho Cục trưởng cục Công an Bao Nghị nhất định phải nghiêm trị kẻ gây họa. Buổi chiều ngày hôm sau, Bao Nghị mang theo cặp da bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Hai người chặn đường kêu oan, rút cục là chuyện gì xảy ra vậy
Diệp Phàm hỏi.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2239: Làm Vụ trưởng còn không dễ dàng..
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đó là hai mẹ con, người mẹ tên làg Dương Tú Phát, còn đứa con đang học cấp ba, tê là Lý Thủy. Theo lời của Dương Tú Phát thì chồng bà ta là Lý Xương Thủy đã chết ở mỏ than Hải Sơn của tập đoàn khai thác khoảng sản Thiên Mộc.
Nghe nói, không phải một người chết mà hàng chục người chết. Còn mỏ than Hải Sơn lúc đó không cứu người, mà cho lấp mỏ luôn.
Họ bí mật phát cho mỗi người 5 vạn tệ. Có ngiowif không phục tiếp tục gây sức ép. Tập đoàn Thiên Mộc phải cử bảo vệ xuống.
Tại chỗ đánh thương nhiều người, Dương Tú Phát tức giận nhưng không dám nói gì. Ném ra vài chục ngàn tệ thì có lợi ích gì chứ? Ở nhà Lý Mạo Thủy còn có cha mẹ già, mấy tháng nay bà cụ phải đi mổ mà không có tiền.
Con trai của họ liền lén xuống mỏ than Hải Sơn yêu cầu được bồi thường thêm
Kết quả là bị đánh cho bán sống bán chết, đôi chân tập tễnh kia đến giờ vẫn không có tiền chữa trị.
Cho nên lần này bọn họ liều chết đi ra. Bằng không, hai cụ già không có tiền chữa trị. Dương Tú Phát thậm chí còn suy nghĩ đến cái chết, nhưng chỉ tội cho đứa con không có người chăm sóc. Haiz, thật là khổ.
Bao Nghị thở dài nói.
- Hai người bọn họ là do anh sắp xếp hả?
Diệp Phàm hỏi, ra hiệu cho Bao Nghị ngồi xuống.
- Không phải, lần này không hiểu là ai làm. Theo kế hoạch của chúng ta thì không thể hạ Tập đoàn Thiên Mộc sớm như vậy được.
It nhất cũng phải chờ đến khi tôi có bộ máy của mình rồi mới ra tay cũng không muộn. Tuy nhiên kế hoạch lại không kịp.
Sự việc Dương Tú Phát lần này có lẽ sẽ chạm vào dây thần kinh của Tập đoàn Thiên Mộc. Nếu như bọn họ cảnh giác như vậy, từ nay về sau chúng ta muốn âm thầm điều tra cũng sẽ gặp khó khăn.
Bao Nghị sắc mặt có chút khó coi nhìn Diệp Phàm một cái. Nói:
- Huống chi, chuyện lớn như vậy. Nếu như không có sự cho phép của anh thì tôi tuyệt đối không thể một mình động thủ được.
- Haiz, mẹ kiếp, thật là xui xẻo. Vất vả lắm mới kéo Chủ tịch thành phố Vương đến đây, không ngờ lại xảy ra việc này. Có lẽ kế hoạch kết nghĩa với thành phố Merl hỏng bét rồi.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Chuyện lần này cũng không trách được đồng chí Vương Long Đông. Mẹ con nhà kia quyết tâm đến như vậy. Dù có bố trí chặt chẽ hơn nữa thì họ vẫn cứ đến. Huống hồ, chúng ta đâu phải bảo vệ lãnh đạo Tỉnh ủy. Việc bảo an này không thể làm đến độ hoàn mỹ được.
Bao Nghị nói.
- Cái này cũng không trách cậu ta được.
Diệp Phàm khoát tay, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cũng tốt, cứ mượn chuyện này mà triển khai điều tra đi.
Ngày mai thành phố sẽ lập một tổ công tác, anh cũng dẫn theo vài người nữa tham gia. Trực tiếp đến mỏ than Hải Sơn để điều tra.
Có lẽ, việc này còn là việc tốt nữa là đằng khác. Chúng ta cứ đánh mà không mở ra cục diện. Hai mẹ con Dương Tú Phát lần này tạo cho chúng ta một cơ hội.
Về phần kết nghĩa với thành phố kia, nếu được thì là chuyện tốt, còn không được thì cũng không phải tiếc nuối làm gì. Việc này để sau hẵng nói. Anh nắm chắc một chút là được.
- Lực cản chắc chắn là lớn rồi, tuy nhiên, Bí thư Diệp, tôi nhất định sẽ hoàn thành việc này. Huống hồ, Phượng Thảo Thiên quá là cuồng vọng. Người như vậy nên vào đại lao từ lâu rồi. Hơn nữa, hắn còn uy hiếp Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, chỉ điểm này thôi là hắn cũng đáng bị cho đi tàu bay giấy rồi.
Bao Nghị hai mắt sáng quắc, lạnh lùng nói.
- Được, tôi sẽ giao cho Vương Long Đông toàn lực phối hợp công tác với anh. Mot than Hải sơn nằm trong thị xã Chương Hà. Có việc gì thì anh cứ đi tìm đồng chí Vương Long Đông. Yên tâm, cậu ấy là người một nhà, có chuyện gì thì anh cứ trao đổi. Dù sao thì cậu ấy cũng là Bí thư Thị ủy Chương Hà.
Diệp Phàm nói.
- Tôi biết rồi.
Bao Nghị vừa nghe, trong lòng liền mừng rỡ. Không khỏi âm thầm khâm phục. Vị Bí thư Diệp này mới đến, nhưng không ngờ đã có thể kéo được Vương Long Đông rồi. Xem ra, Bí thư Diệp có thể ngồi lên chiếc ghế đó, quả thật là cũng có chỗ hơn người.
Tuy nhiên, buổi chiều ngày hôm sau, truyền đến một tin tức vô cùng không tốt. Đó là hai mẹ con đi kêu oan bữa trước, thì Dương Tú Phát bỗng nhiên phát điên trong trại tạm giam., Còn đứa con trai thì như bị câm, hỏi cái gì cũng không lên tiếng.
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, tôi làm không tốt.
Bao Nghị mặt đỏ bừng bừng, đứng cúi đầu trước mặt Diệp Phàm.
- Ha ha, càng như vậy, chứng tỏ đối thủ của chúng ta đã đánh được hơi rồi. Bọn họ nhất định sẽ động tay chân, nội bộ cục Công an các anh đúng là không sạch sẽ. Cái này, có lẽ vẫn là cơ hội, cứ đi tìm hiểu nguồn gốc đi đã, đem nhân viên nội bộ đá ra ngoài đã rồi tính sau.
Diệp Phàm vỗ vai Bao Nghị nói.
- Cũng phải, nhổ củ cải thì đất bật lên.
Bao Nghị cũng kiên quyết, đôi mắt cũng sáng quắc lên, nói.
Bao Nghị vừa đi, Mễ Nguyệt lại đến. Hai ngày trước đã tìm cho Diệp Phàm một thư ký, tên là Điền Thanh, từ văn phòng Thị ủy Chương Hà.
Mất hai ngày cuối cùng…..Mễ Nguyệt bây giờ là Trưởng ban thư ký Thành ủy, lại kiêm thêm thư ký của Bí thư Diệp nữa. Tiếng nói của cô cũng lớn lên trông thấy.
- Làm sao vậy Mễ Nguyệt, sắc mặt của cô không được tốt lắm.
Diệp Phàm đi đến chỗ ghế salon, rồi ra hiệu cho Mễ Nguyệt ngồi xuống.
- Anh xem một chút đi Bí thư Diệp, phương án cải tạo đường Tân Long vốn được thiết kế rất hoàn mỹ. Nhưng Chủ tịch thành phố Cao vẫn không hài lòng. Nói cái này không được, cái kia không được…Theo cách nói của ông ấy thì toàn bộ phương án này đều không được.
Mễ Nguyệt cười nói.
- Chủ tịch thành phố Cao cảm thấy không được chủ yếu ở những chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là cửa lớn chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Vốn theo thiết kế thì chúng ta không cần phải sửa chữa gì hai cửa này.
Đem đường Tân Long thiết kế thành một đường chữ S, vừa hay có thể né qua hai cửa này.
Như vậy, vừa đạt được mục đích mở rộng đường phố, lại không cần động đến bốn con sư tử đá kia. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố cao không hài lòng. Nói là thiết kế không hài hòa, nếu đã làm thì làm mạnh một chút, làm hết tất cả.
Mễ Nguyệt nói.
- Ha ha, bọn họ đang ép tôi phải chuyển sư tử đá đấy mà.
Diệp Phàm cười cười, lông mi cũng dựng lên, hừ nói:
- Vậy thì làm theo ý của Chủ tịch Cao, cho chuyển đi. Nếu Chủ tịch thành phố Cao có ý sửa toàn bộ như vậy thì cô cứ thuận theo thế đó, hỏi kinh phí là được.
- Cái này, không thỏa đáng đâu Bí thư Diệp. Bốn con sư tử đá kia…
Mễ Nguyệt nói đến đây, Diệp Phàm đột nhiên khoát tay, nói:
- Không sao đâu, chuyển thì cứ chuyển đi. Làm việc, đôi khi không nên e dè quá. Băn khoăn nhiều là không làm được việc gì đâu.
- Anh quyết định rồi chứ?
Mễ Nguyệt vẫn muốn xác định lại một lần nữa.
- Quyết định như vậy đi. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Cao bên kia, không thể bỏ qua ông ta được. Có thể mò được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi.
Diệp Phàm hừ nói, Mễ Nguyệt cũng vui vẻ lên nhiều rồi.
Buổi tối, Diệp Phàm bắt taxi đi thẳng đến tiểu khu Đồng Thanh. Bởi vì Lạc Tuyết Phiêu Mai đang ở đây. Nơi đây khá vắng vẻ.
Tuy nhiên diện tích của tiểu khu lại rất lớn. Phỏng chừng Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng suy nghĩ đến việc ‘bức vách có tai’. Nếu như ở thành phố thì Diệp Phàm sẽ đi lại không tiện.
Sau khi xuống xe, Diệp Phàm thi triển Ưng nhãn thuật và Bức nhĩ thông để quan sát một lượt, sau đó đi quanh vài vòng, khi biết chắc không có người rồi mới bật tường đi vào.
Lạc Tuyết Phiêu Mai mua một căn biệt thự liền, ba tầng rưỡi. Người hầu gái đi cùng cô ở tầng hai, cô bé Mai Hơng ở tầng ba cùng với Lạc Tuyết Phiêu Mai.
Diệp Phàm vừa bước vào nhà, Lạc Tuyết Phiêu Mai dịu dàng đi đến đón hắn. Còn Mai Hương thì đã đi chuẩn bị nước để hắn tắm rửa rồi.
Khi hắn đang cởi quần áo, chỉ còn lại chiếc quần đùi trên người thì Mai Hương bước vào, nói là muốn đấm lưng cho Diệp Phàm. Diệp Phàm đương nhiên lập tức từ chối. Tuy nhiên, Mai Hương nói đây là do Lạc Tuyết Phiêu Mai sắp xếp. Cho nên hắn cũng ỡm ờ để được cô đấm lưng cho.
- Thật thoải mái.
Sau khi tắm xong, hắn vặn vặn cổ nói.
- Mai Hương là chuyên gia mát xa được đào tạo hẳn hoi. Người ta lại là đại mỹ nữ nữa, cho nên thoải mái là đúng rồi.
Lạc Tuyết Phiêu Mai lườm hắn, nói.
- Ha ha….
Diệp Phàm chỉ có thể cười gượng mấy tiếng, sau đó tiến thẳng đến bộ ngực cao ngất của cô. Biết việc này càng giải thích thì càng rối rắm, cho nên cứ ỡm ờ cho qua.
Mai Hương vội trốn vào phòng.
- Xem anh kia, vừa đến đã động tay động chân rồi, làm cho Mai Hương sợ chạy mất rồi kìa.
Lạc Tuyết Phiêu Mai trách móc nói.
- Em đâu phải muốn có em bé sao? Không động tay động chân thì sao có em bé được.
Diệp Phàm nói. Lạc Tuyết Phiêu Mai lập tuyết cứng miệng, không nói được câu nào. Và tiếp theo là một ‘trận chiến’ diễn ra ngay ở đại sảnh.
Sau đó đi tắm rửa xong, Diệp Phàm nằm dài ở ghế sô pha.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng cười của Lam Tồn Quân:
- Thế nào đại ca, ở Đồng Lĩnh thoải mái chứ.
- Cũng tạm, thế nào, hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện cơ à. Tô Lâm Nhi của cậu có phải đến Đông Cống rồi không?
Diệp Phàm cười nói.
- Nếu như cô ấy đến thì em đâu có thời gian để gọi điện cho anh chứ
Lam Tồn Quân cười nói.
- Cũng phải.
Diệp Phàm nói.
- Em được điều về bộ rồi.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Bộ phận nào?
Diệp Phàm ngồi dậy hỏi. Cũng không nghĩ là động tác của Lam Tồn Quân lại nhanh như vậy.
- Về vụ Kinh tế địa khu của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, đảm nhiệm chức Phó vụ trưởng thường vụ.
- Cũng không tệ lắm.
Diệp Phàm trả lời một câu, sau đó nói:
- Sao vẫn chỉ là chức phó thôi vậy, với thực lực của cậu thì ít nhất cũng phải là vụ trưởng chứ, đúng không?
- Ha ha, cũng khó mà đại ca. Em ở Đông Cống là bên mảng xí nghiệp. Theo lý mà nói bị điều về Ủy ban Kế hoạch và Phát triển là bị giáng cấp sử dụng. Được cái chức Phó vụ trưởng, bảo lưu cấp bậc giám đốc sở là không tồi rồi. Tuy nhiên, vụ Kinh tế địa khu bây giờ, ông vụ trưởng sang năm là về hưu rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Khá lắm, cậu cũng hiểm phết nhỉ. Có phải đã có tính toán sẵn rồi không?
Diệp Phàm vỗ đùi cười nói. Tuy nhiên bị Lạc Tuyết Phiêu Mai nhéo một cái. Bởi vì hắn vỗ đùi của của Lạc Tuyết Phiêu Mai chứ không phải đùi của mình.
- Ha ha, cái này cũng là bình thường thôi mà. Cứ làm chức phó trước đã. Đợi đến khi lão già kia lui về thì em sẽ bung sức lên.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Tuy nhiên, nếu được ngồi lên ghế vụ trưởng, chắc đại ca phải giúp em một chút rồi. Tuy chỉ là vụ trưởng, nhưng người tranh giành lại khá nhiều. Chỉ dựa vào ông già em thì chưa đủ.
- Tôi thì có thể giúp được cái quái gì chứ. Ốc còn chưa lo được mình ốc đây. Sao nối tay để với đến tận Bắc Kinh được chứ. Đồng chí Tiểu Lan, đánh giá tôi cao quá rồi. Cậu nghĩ tôi là bộ trưởng hay sao?
Diệp Phàm tức giận tuôn ra một tràng.
- Ha ha, năng lượng của đại ca, tiểu đệ này biết mà. Anh đừng có khiêm tốn như thế nữa. Việc này em chỉ nhờ anh thôi.
Không ngờ Lam Tồn Quân lại mặt dày nói tiếp.
Diệp Phàm vừa tức vừa buồn cười, biết người này mưu mà chước quỷ rồi. Thực ra, dựa vào năng lượng của cha mình thì tiểu Lam lên làm Vụ trưởng đâu có khó gì. Cậu ta không dựa vào cha lại đi nhờ vả mình.