Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2205: Nói chuyện với nhân vật số 1, nhân vật số 2, nhân vật số 5.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tôn Nhất Chính hơi nhíu mày, đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn thấy rất rõ. Y cười chỉ vào Diệp Phàm nói:
- Tiểu Ngưu, đây là đồng chí Diệp Phàm của Thành phố Đồng Lĩnh. Cậu đã đến rồi, chúng tôi cũng vừa mới nói chuyện xong, cậu đưa cậu ấy đi tham quan một chút nhé!
- Bí thư Diệp, chào anh. Tôi là Trưởng ban thư ký Tiểu Ngưu. Trưởng ban Chu dặn tôi đưa anh đi tham quan.
Không ngờ Thư ký Ngưu Chí của Chu Thiên Minh nhân vật số một Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy mà lại tương đối khách khí, không chút kiêu ngạo.
Một lát sau đến Văn phòng của Chu Thiên Minh.
Chu Thiên Minh mặt mày đày đặn, *** tai cũng rất dày, nếu trang điểm thêm một chút thì có thể đóng vai Phật Tổ Như Lai trong “Tây du ký” rồi.
Vừa thấy Diệp Phàm bước vào, Chu Thiên Minh đặt bút xuống, nở nụ cười chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc nói:
- Ngồi đi Tiểu Diệp.
Diệp Phàm trong lòng sửng sốt, chuyện quái gì vậy, Trưởng ban Chu Thiên Minh sao lại gọi mình là “Tiểu Diệp”. Cái này, tương đối kỳ dị.
Cách xưng hô “tiểu Diệp” này thường chỉ những bề trên có quan hệ khá thân mật với Diệp Phàm mới gọi như vậy, điều này chứng tỏ độ thân thiết. Dù gọi tiểu Diệp, thì cũng phải thêm chữ “đồng chí” vào nữa mới đúng chứ.
- Cảm ơn Trưởng ban Chu.
Diệp Phàm hơi có vẻ cung kính, hơi cong người, nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Hút thuốc không?
Chu Thiên Minh nhẹ nhàng lấy từ hộc bàn gói Trung Hoa.
- Trưởng ban Chu hút thì tôi hút.
Diệp Phàm cũng lưu manh đáp.
- Hahaha, một ngày tôi phải hút nửa gói. Không cách nào khác, nghiện mất rồi, dù biết rõ hút thuốc không tốt, nhưng chẳng cách nào cai được, thôi kệ, chẳng cần cai nữa.
Chúng ta hút một điếu nào.
Chu Thiên Minh định khui bao thuốc.
Đương nhiên, Diệp Phàm đã giành trước, móc gói Trung Hoa trong túi đưa qua một điếu. Chu Thiên Minh cũng không khách sao, lấy thuốc, sau đó dùng quẹt của Diệp Phàm mồi thuốc.
Sau khi thản nhiên nhả mấy ngụm khói, nhìn nhìn Diệp Phàm, cười nói:
- Tự nhiên một chút, không cần câu nệ.
Người ta cứ nói cán bộ của Ban tổ chức chúng tôi mặt cứ như Bao công, kỳ thực, chúng tôi cũng là người chứ có phải thần thánh đâu chứ.
Chỉ có điều, khi làm việc thì không thể như vậy được. Khi chọn nhân tài chúng tôi phải nghiêm túc, nhưng, giờ chúng ta đâu tính là nói chuyện của Tổ chức. Trưởng ban Tôn đã nói với cậu cả rồi. Chúng ta bây giờ chỉ là thoải mái tâm sự một chút thôi.
- Hahaha, sự hòa nhã của Trưởng Ban Chu khiến hậu bối như tôi đây nhất thời khó thích ứng. Vốn phải qua đây trong lòng tôi còn thấy có chút bồn chồn đấy. Tuy nhiên, giờ thì thoải mái rồi.
Diệp Phàm rất khiêm tốn cười nói.
- Nói đùa, Tiểu Diệp, cậu ngay cả Chủ tịch nước còn thường xuyên gặp, lẽ nào lại sợ mọt Trưởng ban dưới tỉnh như tôi đây?
Chu Thiên Minh mỉm cười, đùa vài câu. Không khí trong văn phòng lập tức thoải mái lên.
- Đó là công việc của tôi mà, nhưng, nếu nói thường xuyên gặp Chủ tịch, thì cũng không có đâu. Ở Văn phòng trung ương gần cả năm trời rồi, tôi chỉ gặp được mỗi ba lần.
Diệp Phàm nói.
- Haizz, ba lần. Có thể cho tôi bắt tay Chủ tịch được một lần là tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Chu Thiên Minh thở dài, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Ông nói tiếp:
- Cậu đến Thành phố Đồng Lĩnh sẽ là nhân vật số một ở đó, chúng ta nói thẳng nhé. Nhân vật số một là chiếc mũ vô cùng quan trọng.
Cậu là đại diện cho Đảng quản lý nhân dân ở Thành phố Đồng Lĩnh. Những đồng chí khác là người chấp hành công việc cụ thể, còn cậu là đại quản gia của các đồng chí ấy.
Quản lý tốt các đồng chí, Thành phố Đồng Lĩnh sẽ được quản lý tốt. Kỳ thực, có người coi việc quản lý các đồng chí của mình là việc đơn giản, cho rằng vấn đề đơn giản chỉ là cho người ta cái mũ quan mà thôi.
Kỳ thực không phải như vậy. Lấy ví dụ đơn giản. Một đồng chí thích hợp làm việc bên chiến tuyến giao thông, cậu đưa người ta về làm việc ở Đảng ủy Công an.
Người ta không quen, làm công việc nảy sinh nhiều hạn chế. Cho nên, sắp xếp cho mỗi đồng chí làm ở vị trí thích hợp với mình thì mới là một nhà quản lý giỏi. Công tác phù hợp thì làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, còn cậu cũng được thoải mái hơn.
Chu Thiên Minh nói chuyện như một bậc trưởng bối đang tâm sự với hậu bối.
Cuối cùng, ông cười nói:
- Sáng mai 7h vừa hay tôi cũng có chút chuyện xuống Thành phố Đồng Lĩnh, sẽ đưa cậu xuống luôn.
Diệp Phàm còn có thể nói gì khác, chỉ còn cách tỏ vẻ chân thành cảm ơn.
Tuy nhiên, đối với sự thân thiết của Trưởng ban Chu, trong đầu Diệp Phàm luôn suy nghĩ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Chẳng lẽ ông ta biết mình là con rể của Kiều gia, hình như không giống như vậy.
Chiều, trong lòng Diệp Phàm có chút kích động đến trước phòng làm việc của Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh La Khảm Thành.
Thằng nhãi này cảm thấy hình như còn hồi hộp hơn cả gặp Chủ tịch Đường. Vì Chủ tịch Đường thì Diệp Phàm đã gặp mấy lần rồi, còn Bí thư La là lần đầu tiên Diệp Phàm gặp mặt.
Và, Chủ tịch Đường tuy nói là Thủ trưởng số 1. Nhưng quốc gia lớn như vậy, không có khả năng chỉ chú ý đến Diệp Phàm.
Trực tiếp hình thành quan hệ lợi, hại với Diệp Phàm chỉ có thuộc hạ của ông ấy. Còn La Khảm Thành thì có thể trực tiếp hình thành quan hệ lợi, hại với Diệp Phàm.
- Vào đi!
Một âm thanh vang dội vang lên, Diệp Phàm nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
La Khảm Thành đầu lớn, dáng người to cao, mặt béo tròn, mũi tương đối cao. Mặc bộ âu phục đen, ngồi trên ghế, làm người ta cảm thấy giống như một pho tượng thần.
Tuy nhiên, diện mạo và cách ăn mặc này hiển nhiên không phù hợp với danh hiệu “La Thiên thượng tiên” của ông ta, thượng tiên thì phải phiêu dật hơn chứ.
Cho nên, Diệp Phàm cảm thấy buồn cười. Cũng chẳng hiểu là vị nào tốt bụng đặt cho ông ta danh hiệu này.
Phải gọi là “Tượng trên núi” mới đúng.
- Chào Bí thư La, tôi là Diệp Phàm đến Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức.
Diệp Phàm khẽ khom người, hơi cung kính, lên tiếng chào hỏi.
- Rất tốt, cậu từ Văn phòng trung ương đến, lại là đồng chí làm việc bên cạnh Chủ tịch. Ánh mắt nhìn đại cục chắc là chuẩn xác.
Thành phố Đồng Lĩnh cần những đồng chí như cậu quản lý. Tuy nhiên, hoàn cảnh và khí hậu ở địa phương khác với trên kia. Cậu phải chú ý đối đãi khác biệt.
Tôi hy vọng cậu có thể quản lý tốt Thành phố Đồng Lĩnh...
La Khảm Thành trực tiếp đi vào vấn đề.
Tóm lại, La Khảm Thành chỉ nói với Diệp Phàm về việc chung, cảm giác không thân không sơ. Hơn nữa, cũng không vì hắn được đồng chí Tề Chấn Đào tiến cử mà nể mặt.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng biết, loại tai to mặt lớn này có việc gì cũng dấu tận đáy lòng. Nếu bị biểu hiện bề ngoài của ông ta mê hoặc, anh sẽ “chết” rất khó coi đấy.
Từ văn phòng Bí thư La bước ra, Diệp Phàm lại đến phòng làm việc của Tề Chấn Đào ở Ủy ban nhân dân tỉnh. Đến văn phòng của Tề Chấn Đào Diệp Phàm thoải mái hơn nhiều, gõ cửa một cái đã bước vào ngay.
- Rốt cuộc thằng nhóc cậu cũng tới rồi.
Thấy Diệp Phàm, Tề Chấn Đào nói câu này đầu tiên.
- Haha, chú Tề chiếu tướng, cháu có thể không tới sao?
Diệp Phàm cười khan một tiếng, bản thân tự động ngồi xuống ghế.
- Chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện.
Tề Chấn Đào khoát tay chỉ vào mấy chiếc ghế dựa bên hông văn phòng. Trước ghế còn có một cái bàn trà, bên trên có bày công cụ pha trà.
Diệp Phàm cũng ngồi xuống. Tề Chấn Đào tự mình bắc nước pha trà. Sau đó, Tề Chấn Đào nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy lão nhìn chăm chú trong lòng sợ hãi, không khỏi nở nụ cười nói:
- Chú Tề, sao nhìn chằm chằm cháu như vậy, cháu có phải là mỹ nhân đâu cơ chứ?
- Sao không lấy trà ngon ra đi.
Tề Chấn Đào không ngờ phán cho một câu.
Diệp Phàm đành phải khóc cười hai tiếng, lấy từ trong cặp ra hai bọc lá trà nhỏ. Cái này, đương nhiên là trước khi đi Chủ nhiệm Điền phá lệ đưa cho.
Đương nhiên là Long Tỉnh cực phẩm đãi ngộ đặc biệt dành cho cán bộ cấp Phó quốc gia. Lúc đó, Chủ nhiệm Điền cũng không tệ, cho Diệp Phàm một hộp, có 25 bao. Đương nhiên, đừng thấy 25 bao này nhỏ, quý lắm đấy. Cho nên, Diệp Phàm rất quý món bảo bối này.
- Lấy thêm vài bao nữa đi, keo kiệt thế!
Tề Chấn Đào nhíu mày hừ nói, không hài lòng.
- Cháu đâu có nhiều.
Diệp Phàm thiếu chút nữa muốn kêu oan, đành phải móc thêm hai bao nữa ra.
- Từ văn phòng trung ương đi ra, những thứ khác không nói, tiền thì cậu đâu thiếu, cho nên, cái này phải mò được một ít chứ.
Tề Chấn Đào ha hả mỉm cười hai tiếng rồi chuyển đề tài:
- Chắc hẳn cậu cũng đã bước đầu tìm hiểu Thành phố Đồng Lĩnh đúng không?
- Chỉ nghe được tí tin tức, với tra được một chút trên mạng. Cái này, chắc hẳn chỉ là bề ngoài. Trên thực tế, tình hình cụ thể thế nào, nói thật, cháu cũng không rõ lắm.
Nhưng, Tấn Lĩnh cũng là tỉnh lớn, tài nguyên than đá phong phú, là mỏ than đá nổi tiếng ở nước ta. Nhưng, xếp hạng kinh tế và các chỉ tiêu khác trong cả nước không cao.
So với Nam Phúc cũng chưa bằng. Hơn nữa, vì khai thác quá độ, thiếu hạn chế, nên cũng ô nhiễm môi trường nghiêm trọng.
Thành phố Đồng Lĩnh cũng là mỏ than đá nổi tiếng, có không ít nhà máy nhiệt điện, là tài nguyên điện lực phong phú...
Diệp Phàm nói sơ ấn tượng của mình đối với Thành phố Đồng Lĩnh.
- Ừ, vấn đề của Thành phố Đồng Lĩnh tương đối nhiều. Tôi gọi cậu đến đây, là muốn cậu chuẩn bị tâm lý. Phải mạnh tay một chút, bằng không, sau này sẽ không tốt cho chúng ta.
Hơn nữa, Thành phố Đồng Lĩnh tuy nói GDP đứng top 3 trong toàn tỉnh, nhưng vẫn còn một số nơi khá lạc hậu. Vì dân Thành phố Đồng Lĩnh đông, đất cũng nhiều.
Dân quê chiếm cũng rất nhiều. Công nghiệp khá yếu kém, chỉ dựa vào khai thác than không thể nào vực dậy toàn thành phố được.
Tuy nói cậu xuống quản mũ quan, nhưng khối kinh tế tôi hy vọng cậu có thể giúp cho đồng chí Chủ tịch thành phố Cao Thành.
Kỳ thực, dựa vào năng lực của cậu mà nói, cậu phải ngồi ở vị trí Chủ tịch Thành phố Đồng Lĩnh mới đúng. Làm kinh tế, nâng cao cuộc sống nhân dân mới là năng lực của cậu.
Nhưng quản lý nhân sự, cậu còn hơi yếu một chút. Tuy nhiên, nói những chuyện này cũng bằng thừa rồi.
Giờ cậu không thể nào làm Chủ tịch thành phố, nếu cậu nhúng tay quá nhiều vào công tác Ủy ban nhân dân thành phố thì sẽ để lại cho người ta ấn tượng xấu, độc đoán.
Làm thế nào để phối hợp nhịp nhàng, có thể kéo được nền kinh tế Thành phố Đồng Lĩnh lên nấc thang mới, lại không để cho người ta đàm tiếu, đây mới là vấn đề trước mắt của cậu.
Tôi biết, cái này khó. Cá và bàn tay gấu khó có được cả hai. Giờ cậu phải làm sao để có được cả cá và bàn tay gấu. Đúng là làm khó cậu.
Tề Chấn Đào nói rõ mục đích gọi Diệp Phàm đến.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2206: Các quan quân ở sư đoàn Hưởng Hổ chấn kinh..
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cháu sẽ đợi thời cơ hành động, chú Tề cũng hiểu tính cách của cháu. Nếu đồng chí Cao Thành về phương diện kinh tế có vấn đề gì, cháu sẽ trực tiếp nhúng tay vào.
Mặc dù người ta có nói cháu hống hách, chỉ cần là việc vì hạnh phúc của nhân dân, Diệp Phàm cháu vẫn tình nguyện làm. Vào thể chế cũng gần được 10 năm rồi, quan trường vẫn chưa thể mài mòn được tính cách của cháu.
Có lẽ câu này đúng, dễ đổi, bản tính khó dời. Có nhiều đồng chí tiên đoán đường đi của cháu chẳng được bao xa, vậy mà cháu cũng lăn lộn được 10 năm rồi.
Cái này là do chú Tề và các trưởng bối chiếu cố cháu, nhắc nhở cháu. Nhưng, cháu cũng tin, lãnh đạo cũng nhìn thấy được điểm này.
Cái này, cũng là một trong những nguyên nhân. Cho nên, đến khi khi cháu có vài động tác quá đáng, hy vọng chú Tề ở tỉnh có thể bao che cho cháu một chút.
Bằng không, bị người ta coi là cái bia “đáng chết” đá đi mất, chú Tề ở trên cũng mất mặt đúng không ạ?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đừng quá trông cậy vào tôi, chuyện ở tỉnh phức tạp lắm. Tuy nhiên, cậu phải tin vào ánh mắt lãnh đạo. Chuyện thức thời móc nối với lãnh đạo tỉnh hẳn cậu cũng thường xuyên làm.
Tôi cảm thấy cậu chỉ có một chút khiếm khuyết, làm gì cũng cắm đầu vào làm. Kết quả thì sao, cậu làm ra thành tích, nhưng lại đắc tội với các đồng chí khác.
Ở tỉnh cũng không biết tình hình thực tế của cậu, thường sẽ tạo ra tình trạng trên không biết, dưới oán trách cậu. Kết quả sẽ có người chơi cậu, còn ở tỉnh do không biết tình hình cụ thể nên ngược lại sẽ phê bình cậu.
Làm như vậy rất không sáng suốt, cho nên, khi cậu làm việc, phải báo cáo cách nghĩ của mình lên tôi với Bí thư La, đây là chuyện cậu cần phải chú ý.
Tề Chấn Đào nói, đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói,
- Còn về phần bao che, yên tâm, Tề đại pháo tôi cũng là một người cứng rắn lắm.
Có lúc cũng bá đạo lắm đất, chỉ cần cậu thực sự vì nhân dân, vì sự phát triển của Thành phố Đồng Lĩnh thì Tề Chấn Đào tôi sẽ đập bàn thay cậu nói chuyện với Tỉnh ủy.
Đương nhiên, tôi nói như vậy không phải là ủng hộ cậu lấy đá chọi đá, cậu là người thông minh, ở trong thể chế rửa tội cũng 10 năm rồi.
Tin là kinh nghiệm xử sự sẽ giúp cậu. Có lúc, cũng nên khéo léo đưa đẩy một chút, chỉ cần đạt được mục đích là được.
Còn nữa, bên sư đoàn Hưởng Hổ của Tề Thiên cậu cách chỗ cậu không xa, có chuyện gì gấp cứ gọi điện kêu thằng nhóc đó qua giúp cậu.
Chuyện phát triển kinh tế không giúp được cậu, nhưng, có chuyện gì đặc biệt nó cũng có thể giúp được cậu. Chẳng hạn, bắt vài kẻ xấu gì đó cũng được.
- Haha, chuyện này không cần chú Tề phải nhắc nhở, có chuyện cháu nhất định không khách sáo đâu. Đừng thấy Tề Thiên trước mặt người khác ngông nghênh như vậy, chước mặt cháu, cậu ta chỉ là một người hầu cao cấp thôi, chú Tề đừng trách nhé!
Diệp Phàm cũng hơi cao ngạo.
- Nó có thể đi theo cậu là phúc của nó, đừng khách khí gì hết, cứ cho nó làm người hầu đi.
Tề Chấn Đào cười haha, rót cho Diệp Phàm chén trà, ngẫm nghĩ một chút nói,
- Từ trước đến nay, trong lòng tôi luôn có trực giác kỳ lạ, cảm thấy Tề Thiên đi theo cậu tương lai sẽ lớn hơn. Có lẽ vị trí còn cao hơn cả tôi.
- Trực giác, chú Tề cũng hơi quá rồi đấy. Tề Thiên muốn ngồi vị trí cao hơn chú, so sánh cấp bậc quân đội ứng với chính phủ mà nói, ít nhất Tề Thiên phải là trung tưởng, đảm nhiệm vị trí Phó tư lệnh đại quân khu 1 mới có thể ngang được với chú.
Trung tướng và Phó tư lệnh đại quân khu 1, là ước mơ của quan quân cả nước cộng hòa này. Cơ hội này, có thể gặp, không thể cầu được.
Cần phải có gia tộc có thực lực quân giới ở sau phụ giúp thì còn có thể chó ngáp phải ruồi, bằng không, cả nước có được mấy trung tướng?
Ngay cả Phó tư lệnh đại quân khu 1 cũng chỉ được có vài người, cộng thêm Tổng bộ, nhị pháo, Tư lệnh các quân chủng cũng không vượt quá sáu bàn tay.
Diệp Phàm bản thân không chút tự tin.
- Thằng nhóc cậu đôi khi ngạo khí ngút trời, có lúc lại khiêm tốn quá đáng, đúng là làm cho người khác khó hiểu mà.
Cậu xem cậu mới bao nhiêu tuổi, đã là Bí thư thành ủy, lại có quân hàm Thiếu tưởng. Tiết lộ chuyện này, có thể khiến cho nhiều đồng chí của nước cộng hòa phải rớt con ngươi ra ngoài ấy chứ.
Cậu xuất thân nhà quyền quý sao? Cậu xuất thân nhị đại tam đại à? Đều chẳng phải, thế nào, cậu nói đi. Tô nghĩ, Tề Thiên đi theo cậu là may mắn.
Đừng quá khiêm tốn, thân nam nhi, nên dũng mãnh xông về phía trước. Nón quan này có thể lên được một bậc chính là một nấc thang mới.
Mượn vị trí hiện tại của cậu mà nói, một Bí thư, vung tay lên, mấy triệu dân chúng bên dưới đều ngước nhìn cậu. Nếu có cơ hội thăng lên tỉnh, vung tay lên là có chục triệu dân rồi.
Cái lại khí khái này, là cảm giác chỉ định thiên hạ, kiếp nam nhi ai mà không muốn có chứ.
Tề Chấn Đào không ngờ hào khí đầy mình, làm Diệp Phàm cũng bị lây nhiễm.
- Cháu nghe chu Tề! Cho dù là khúc xương khó gặm cũng phải gặm.
Diệp Phàm đứng thẳng người nói.
7h sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm lái xe chạy sau chiếc Audi của Trưởng Ban tổ chức cán bộ Chu Thiên Minh đi thẳng đến Thành phố Đồng Lĩnh.
Khoảng 2h chiều đến ủy ban Thành phố Đồng Lĩnh.
Chủ tịch thành phố Cao Thành dắt theo toàn bộ bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố Đồng Lĩnh đứng trước cổng chào của thành phố.
Chủ tịch thành phố Cao Thành gầy, cao khoảng 1m75. Trán cao, diện mạo cũng có chút đặc biệt.
Diệp Phàm có đọc qua hồ sơ về anh ta, người này năm nay 45, 46 tuổi, cũng là loại có tiềm lực được cất nhắc.
Vừa bước xuống xe, Cao Thành đã cùng với quan viên Thành phố Đồng Lĩnh nhiệt tình bước về phía Chu Thiên Minh.
Còn chiếc Cherokee của Diệp Phàm chẳng ai thèm để ý. Bởi vì, căn bản người ta coi hắn là một tài xế.
Haizz, tuổi trẻ của Diệp Phàm đã hại hắn...
Diệp Phàm phát hiện, Cao Thành tuy nói chuyện với Trưởng ban Chu, nhưng đồng chí này vẫn có chút hoài nghi thăm dò đoàn người ở tỉnh xuống.
Thấy mấy đồng chí trong Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy không quen, các đồng chí Thành phố Đồng Lĩnh đều âm thầm liếc nhìn vài cái. Diệp Phàm trong lòng thầm buồn cười, chắc hẳn các đồng chí này đều đang tìm kiếm Bí thư thành ủy mới nhậm chức Diệp Phàm đây.
- Được rồi, các đồng chí làm quen với tân Bí thư Diệp Phàm của mọi người đi.
Chu Thiên Minh sau khi bắt tay với các lãnh đạo trọng yếu của Thành phố Đồng Lĩnh thì quay sang, chỉ vào đồng chí “lái xe” Diệp Phàm đứng cách đó không xa, cười nói.
Lập tức, tròng mắt ai nấy đều rớt xuống.
“Lái xe” phút chốc biến thành Bí thư thành ủy, quả là có tính hài kịch. Hơn nữa, là một Bí thư thành ủy trẻ đến đáng sợ.
Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười bắt tay thuộc hạ của mình, càu nhàu mấy câu các quan lớn hay nói.
Sau đó, đoàn người dưới sự mở đường của xe cảnh sát chạy thẳng đến tòa nhà Thành ủy.
Hai tòa nhà của Thành phố Đồng Lĩnh cũng tương đối đặc sắc, tòa nhà của Thành ủy ở phía Bắc ngoảnh mặt phía Nam, còn tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố ở hướng Nam ngoảnh mặt phía Bắc, vừa vặn đối xứng nhau, nằm trên đường Tân Long.
Tòa nhà thành ủy nhìn có vẻ hơi cũ, ngay cả cổng cũng loang lổ. Còn tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố mới hơn, ghe nói vốn hai bên chung văn phòng.
Sau này thời đại phát triển, ở chung một chỗ rất rối, cho nên, Ủy ban nhân dân thành phố tách ra. Xây tòa nhà ở đối diện.
Kỳ thực, cũng có người nói vì lúc ấy nhân vật số 1 Thành ủy với nhân vật số 1Ủy ban nhân dân thành phố mâu thuẫn dữ quá, căn bản không cùng chí hướng, nên đành “ở riêng”.
Lúc ấy có lẽ là quy hoạch hoặc là vấn đề gì đó làm không tốt, phố Tân Long bị hai tòa nhà chính phủ kẹp giữa nên hơi chật chội.
Mỗi ngày số đồng chí đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố làm việc không ít, hơn nữa, người đi làm trên cơ bản đều là các quan gia, ai nấy đều lái xe.
Cho nên, hai bên phố Tân Long đậu đầy xe hơi. Vì, xe không được đỗ bên trong tòa nhà.
Cái này có vẻ tương đối rối loạn, dù nói cho hôm nay chưa hề xảy ra tình trạng gì, chẳng qua bởi vì Bí thư thành ủy đến nhậm chức, cảnh sát giao thông đã tiến hành quản chế phố Tân Long rồi, cho nên căn bản không cho người qua lại.
Tập trung các cán bộ cấp Cục trưởng trở lên của toàn thành phố lại, tuyên bố bổ nhiệm nhân sự, cuối cùng là phát biểu, luật bất thành văn nói vài câu khuôn sáo.
Buổi chiều ăn tại nhà khách Thành ủy.
Diệp Phàm là nhân vật vây công số 2, còn Trưởng ban Chu là đối tượng vây công số 1. Đương nhiên, Trưởng ban Chu người ta là quan lớn mà.
Cán bộ Thành phố Đồng Lĩnh cũng không dám làm càn. Chỉ có điều hơi nhiệt tình quá, Trưởng ban Chu phần lớn khi được mời rượu chỉ nhấp ngụm nhỏ, cũng không sợ các đồng chí vây công.
Còn Diệp Phàm thì không thể làm như vậy, vừa mới tới phải khiêm tốn một chút, phải tạo mối quan hệ tốt với thuộc hạ chứ.
Cho nên, thằng này cũng chẳng sá gì nữa. Tuy nhiên, bản lĩnh được đề cao, khả năng thi triển nội lực bức men rượu ra ngoài của hắn cũng tăng lên không ít. 10 chén rượu uống vào thì đã bị bức ra khoảng 40% rồi. Cho nên, vẫn còn kiên trì được.
Ấn tượng đầu tiên của cán bộ Thành phố Đồng Lĩnh đối với Bí thư Diệp là-- người này tửu lượng cao. Tối nay các quan ở Thành phố Đồng Lĩnh đã đặt cho hắn biệt hiệu “rượu tiên” rồi.
8h30, Tề Thiên đang ở cùng với Ngọc Đông, Thái Đồng Khánh và mấy quan quân hôm trước uống rượu với Diệp Phàm đánh bài.
Hôm nay Tề Thiên không được may mắn, trên mặt dán đầy giấy truy nã rồi. Cũng chẳng biết ai đưa ra chủ ý cùi bắp, những tờ giấy truy nã không chỉ màu trắng, xanh đỏ tím vàng đủ màu cả. Nhìn từ xa, Tề Thiên trông cứ như vườn hoa tường chiếu trên TV ấy.
Chẳng còn cách gì khác, Tề Thiên đường đường là một Sư trưởng đành phải chấp nhận hiện thực. Tuy nói bình thường cậu ta là lão đại, nhưng thời gian rãnh rỗi thì tất cả đều thân mật như bạn bè.
- Haha, thắng rồi!
Ngọc Đông càn rỡ kêu lên, vỗ bàn không ngừng.
- Dán lên dán lên, dán cho sư trưởng một tờ màu trắng bên miệng ấy.
Thái Đồng Khánh ngồi cạnh đắc chí kêu, tự tay xé một tờ giấy màu trắng dán lên cho Tề Sư trưởng, còn cười quái dị nói:
- Thế này là giống Bạch Vô Thường rồi, không, phải gọi là Tề Vô Thường,
Hahaha...
Ngọc Đông dẫn đầu, cả đám cười ồ lên.
- Các người, các người, xem ngày mai ông đây trị các người thế nào.
Tề Thiên tức giận, chỉ vào mấy tên đó hét lên.
- Sư trưởng Tề, luật này là do anh đặt ra. Anh không muốn hủy hoại danh dự của mình cứ?
Thái Đồng Khánh vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Sao sư trưởng làm vậy được, sư trưởng là đồng chí tốt nhất quân tử nhất ngôn mà.
Ngọc Đông bên cạnh góp vui, cười nói, mắt anh ta liếc nhìn TV, đột nhiên cả người ngốc ngây ngẩn cả người, chỉ vào tin tức buổi chiều trên TV:
- Nhìn kìa, vị kia, không phải là anh Diệp sao?
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2207: Ông đây sẽ dùng nữ thư ký.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Anh Diệp cái gì mà anh Diệp, chuyên tâm đánh bài đi, đừng lộn xộn, chúng ta phải cho Sư trưởng thêm vài tờ giấy lên mặt nữa mới được. Lâu lắm tối nay anh em chúng ta mới được vui vẻ.
Thái Đồng Khánh tức giận hừ nói.
- Thật đấy, mọi người mau xem này.
Lúc này, một quan quân cũng vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào TV kêu lên.
Thái Đồng Khánh vừa nhìn, lập tức cũng lặng người. Thằng nhãi này bỏ bài xuống bàn, dụi dụi mắt:
- Hình như là thật, chẳng lẽ anh Diệp của Sư trưởng Tề chính là Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh mới đến?
Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Diệp Phàm.
- Haha, mấy người các người, tại sao ông đây lại gọi là anh Diệp. Có thể làm anh của ông đây chắc chắn là phải mạnh rồi. Mấy người hôm nay đã thấy được sức mạnh của Tề Thiên tôi chưa?
Tề Thiên đắc chí, lôi mấy tờ giấy trên mặt xuống. Giờ ai nấy cũng dán mắt lên TV, không thèm để ý đến Tề Thiên nữa rồi.
- Kinh khủng, trẻ vậy đã là Bí thư thành ủy, chuyện gì thế này?
Ngọc Đông vừa líu lưỡi vừa nói.
- Biết không, thực tế thì anh tôi còn nhỏ hơn tôi ba tuổi đấy.
Tề Thiên phun một câu.
- Biến thái!
Thái Đồng Khánh nhịn không được nói thầm một câu.
- Cậu dám nói anh tôi biến thái, haha, tiểu tử cậu hôm nay xui xẻo rồi. Câu này của cậu tôi nhất định sẽ nói cho anh tôi biết.
Tề Thiên chỉ vào Thái Đồng Khánh cười lớn.
- Đừng vậy mà Sư trưởng, tôi chỉ đùa thôi mà. Anh nhìn thử xem, đề bạt của anh đã nghịch thiên lắm rồi. Không thể ngờ anh còn có một ông anh nghịch thiên hơn nữa. Bí thư Diệp hẳn là có lai lịch lắm?
Thái Đồng Khánh cay đắng nói.
- Chuyện này các người chắc chắn sai lầm rồi. Anh tôi xuất thân từ một gia đình bình thường. Bác đến giờ chỉ là một Trưởng phòng nhỏ ở Phòng lao động huyện Cổ Xuyên thôi.
Hơn nữa, đó là nhờ anh mới được đề bạt lên đấy, bằng không, đến giờ chắc hẳn chỉ là một chủ nhiệm nhỏ hưởng đãi ngộ cấp Phó phòng.
Tất cả đều dựa vào bản lĩnh của anh. Bằng không, sao có thể khiến Tề Thiên tôi gọi là anh được.
Nói thật, tôi đây chỉ là một người hầu của anh thôi, cái này, cũng không sợ các người cười. Có thể làm người hầu của anh, đã là vinh hạnh của Tề Thiên tôi rồi.
Tề Thiên hết sức nâng Diệp Phàm, chê bai chính mình. Dĩ nhiên, những lời của Tề Thiên đã cắm rễ sâu trong lòng Ngọc Đông và mọi người rồi.
Đương nhiên, buổi tối Diệp Phàm uống rượu với Trưởng ban Chu đến 10h mới về phòng. Rạng sáng hôm sau Trưởng ban Chu đã đi. Diệp Phàm tiễn Trưởng ban Chu về tỉnh.
Lúc này, Phó trưởng ban thư ký thành ủy Mễ Nguyệt nói:
- Bí thư Diệp, mười mấy ngày trước chúng tôi đã sửa sang xong chỗ của anh. Có cần qua xem thử không ạ, nếu cần sửa gì tôi lập tức tiến hành sửa chữa.
Vốn Trưởng ban thư ký thành ủy đã cùng Bí thư Trương Hoành Đông lui về tuyến hai. Cho nên, vị trí Trưởng ban thư ký vẫn còn bỏ trống.
Tạm thời, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt đang xử lý các công việc của tòa nhà Thành ủy.
Mễ Nguyệt vóc dáng cao gầy. Áo sơ mi trắng, dưới viền hoa xanh, quần jean màu xanh lam, đứng sấp xỉ với Diệp Phàm cao 1m78. Đương nhiên, Mễ Nguyệt cao tầm 1m7, đi giày cao gót nữa nên mới nhìn cao đến thế.
Cô nàng này trông cứ như người mẫu. Nghe nói mới 30 tuổi, chưa lập gia đình, cũng coi là một cô nàng đứng tuổi rồi.
Nhưng, Diệp Phàm phát hiện cô nàng này tương đối kiêu kỳ. Thấy hắn đây là nhân vật số 1 của Thành ủy mà chẳng chút cung kính, có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Vậy đi xem thử.
Diệp Phàm gật đầu, với chỗ ở lâu dài hắn có yêu cầu rất cao. Chủ yếu là muốn xem xem có không gian thi triển quyền cước không, bằng không, cứ phải tối tối chạy ra ngoài cũng phiền phức.
Kết quả là tương đối vừa lòng, tòa nhà tương đối nhiều cây cối, hơn nữa, địa giới trống trải. Phía bắc còn có một ngọn núi nhỏ, nếu giữa núi và nhà có đất trống có thể luyện quyền, vì núi có thể cách âm tốt, sẽ không làm ồn giấc ngủ của những nhà xung quanh cách đấy 10m.
- Được rồi, Trưởng ban thư ký Mễ, cô tốn công rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu, nói.
- Đây là nhiệm vụ của tôi, không làm tốt là không tròn trách nhiệm.
Mễ Nguyệt nghiêm túc nói.
Cô nàng này là một phụ nữ cá tình. Diệp Phàm trong lòng thầm gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Trong khoảng thời gian này chưa quyết định thư ký của tôi, phiền Trưởng ban thư ký Mễ giúp đỡ một thời gian nhé!
- Chỉ sợ không tiện.
Không ngờ Mễ Nguyệt nói.
- Không tiện, có gì không tiện?
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, nói.
- Cái này, các ông chủ tư nhân đều dùng nữ thư ký, cho nên, có nhiều tiếng xấu. Các lãnh đạo nhà nước đều dùng thư ký nam, vì sợ điều tiếng xấu. Kỳ thực, có một số lãnh đạo, sau lưng vẫn nuôi đầy nhân tình đấy thôi.
Mễ Nguyệt nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu Bí thư Diệp không sợ điều tiếng, Mễ Nguyệt còn ngại gì chứ?
Sau khi nói xong, Mễ Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, có ý khiêu khích.
- Vậy giúp tôi một tháng đi.
Diệp Phàm hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ ông đây sợ cái quái gì! Không tin ông dây làm cho xem. Ai nói cán bộ không dám dùng nữ thư ký, Diệp Phàm tôi đây sẽ làm con cua đấy.
Hai người về tới văn phòng.
- Đồng chí Mễ Nguyệt, nghe nói cô là người Thành phố Đồng Lĩnh, vậy có thể giới thiệu cho tôi vài nét đặc sắc của Thành phố Đồng Lĩnh được không? Đương nhiên, tôi không muốn cô nói với tôi mấy tin có thể kiếm trên mạng. Tôi muốn cô dùng cảm nhận và góc nhìn của mình để nói về Thành phố Đồng Lĩnh trong mắt cô.
Diệp Phàm ra hiệu Mễ Nguyệt ngồi ghế đối diện, nói.
- Chả có gì để nói, đơn giản chỉ có vài điểm.
Tài nguyên điện lực, Thành phố Đồng Lĩnh là nơi sản sinh điện trọng yếu của các khu vực phía bắc Trung Quốc, điện lực khu giác Đồng Lĩnh cấp điện vận hành tuyến đường sắt chở than đá của tỉnh ra bên ngoài, đảm bảo cung cấp điện cho tuyến Bắc Kinh – Thiên Tân.
Thành phố Đồng Lĩnh có tiềm năng phát triển điện lực, bên trong vẫn đang tiếp tục xây dựng các nhà máy phát điện, nhiệt điện, kỳ thực nói trăng ra chủ yếu là có nhiều than đá dùng để phát điện.
Hơn nữa, có thể lấy nguyên liệu tại chỗ tránh vận chuyển than đá, xây dựng nhà máy nhiệt điện ở đây sẽ tiết kiệm giá thành nhiều hơn so với chỗ khác. Một khi xây dựng nhà máy ở đây, chi phí cung cấp điện cho địa phu Đông bộ sẽ thấp hơn.
Còn về du lịch, Thành phố Đồng Lĩnh có tiềm năng du lịch phong phú, có vẻ đẹp “Phật nước long thành”.
Còn công nghiệp của Thành phố Đồng Lĩnh là nguồn năng lượng quan trọng của quốc gia, có cơ sở công nghiệp hùng hậu. Trước đây, Thành phố Đồng Lĩnh đã được nhà nước liệt vào danh sách các thành phố xây dựng trọng điểm, sẽ lần lượt xây dựng thành “Thành phố Đồng Lĩnh cơ giới nhà xưởng” lớn nhất Châu Á.
Qua 60 năm xây dựng phát triển, Thành phố Đồng Lĩnh bước đầu hình thành hệ thống công nghiệp khá đầy đủ loại hình, lấy than đá, điện lực làm trụ cột.
Nông nghiệp của Thành phố Đồng Lĩnh có thể mở mang, diện tích đất trồng trọt nhiều.
Thích hợp trồng rừng, có ưu thể trồng các loại tài nguyên sinh vật và tài nguyên thổ địa. Có thể phát triển những loài gia súc ăn cỏ... Tuy nhiên...
Trưởng ban Thư ký Mễ nói đến đây đột nhiên nhíu mày.
- Tuy nhiên cái gì?
Diệp Phàm cảm thấy đoạn sau mới là mấu chốt. Chợt nhìn chằm chằm Mễ Nguyệt truy hỏi.
- Bí thư Diệp thật sự muốn biết?
Mễ Nguyệt liếc mắt nhìn Diệp Phàm, sắc mặt nghiêm trọng nói.
- Dĩ nhiên muốn.
Diệp Phàm nói.
- Gần đây Ủy ban nhân dân thành phố đề ra kế hoạch phát triển kinh tế tổng thể toàn thành phố, Bí thư Diệp xem thử đi.
Mễ Nguyệt nói xong, lấy từ trong cặp một túi công văn nhẹ nhàng để lên trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm lên cẩn thận lật xem.
Thật lâu sau mới đặt xuống.
- Bí thư Diệp có phát hiện gì không?
Mễ Nguyệt hỏi, Diệp Phàm thấy trong mắt cô nàng hiện lên một tia khao khát.
Trong lòng tự nhủ quái lạ, chẳng lẽ cô nàng cố ý sắp xếp. Hôm nay cố tình đưa văn kiện này cho mình xem?
- Lấy than đá là chính, khai thác phóng xạ và phát triển ngành có liên quan. Chẳng hạn như điện lực, đây là việc tốt. Thành phố chúng ta có than đá nổi tiếng, không phát triển than đá thì phát triển gì nữa? Cái này gọi là hoàn thiện ưu thế bản thân, trên nền tảng ưu thế bản thân để đi tiếp. Cổ đại có người nói dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển. Chúng ta dựa vào than đá thì phải ăn than đá thôi.
Diệp Phàm cố ý nói, nói xong còn liếc mắt nhìn Mễ Nguyệt.
- Thành phố Đồng Lĩnh chúng ta khai thác than đá vốn đủ loạn rồi, còn muốn phát triển thành ngành công nghiệp sản xuất trụ cột.
Ý nghĩ thì tốt, nhưng sẽ khó quản lý và gây ô nhiễm môi trường, phần này văn kiện không đề cập tới. Bí thư Diệp cũng biết có những mỏ than khai thác ngầm.
Gần đây ở Thành phố Đồng Lĩnh có xảy ra nhiều sự cố. Bình quân mỗi ngày hai, ba người chết. Cứ như vậy, có lẽ dần dần xung quanh toàn mồ người chết mất thôi.
Tuy nhiên, linh hồn của họ có thể ngủ yên không? Người nhà của hỏa sao?
Giọng Mễ Nguyệt càng ngày càng lạnh.
- Một ngày hai, ba người chết, vậy chẳng phải ngày nào cũng thế sao, làm sao có thể?
Diệp Phàm thật sự có chút kinh ngạc.
- Nói chắc anh không tin, anh nghĩ, một lần có sự cố lớn chết mười mấy hai chục người, bình quân ra không phải mỗi ngày hai ba người chết à.
Hơn nữa, hầu hết các chủ mỏ than đều trang bị đầy đủ, có súng có đạn, bọn họ thuê lưu manh để canh công an.
Khi xảy ra sự cố, cứ cấp một khoản tiền nhỏ để giải quyết. Nếu người nhà người chết không phục, sẽ dùng thủ đoạn khiến người ta phải căm phẫn.
Đánh cho tàn phế người nhà là chuyện nhỏ, giết người nhà cũng là chuyện đã xảy ra. Đến lúc đó, đem thi thể vứt trong mỏ than đá, quỷ cũng chẳng điều tra ra được.
Ttooi đoán, dưới mỏ than kia có không ít oan hồn rồi,
Các chủ mỏ than đều là người giàu có trong thiên hạ, sự giàu có của bọn họ xây dựng trên những thi thể của người chết.
Mễ Nguyệt nói.
- Vậy cô nghĩ nên làm thế nào mới tốt?
Diệp Phàm hỏi.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2208: Sớm đã nhìn rõ tất cả.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đây là chuyện của Chủ tịch thành phố Cao, tuy nhiên, cũng là chuyện của một Bí thư như anh. Nhưng, hiện nay Chủ tịch thành phố Cao không nhìn thấy tính nguy hại này, hoặc có thể nói là anh ta sớm đã “nhìn thấu” tất cả rồi.
Chỉ có điều bị các chỉ tiêu phát triển kinh tế làm mờ hai mắt. Nhất thời chỉ khảo hạch thành tích chứ không nhìn vào quá trình, các quan viên khác cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hiệu quả ngắn hạn, không muốn nhìn vào chuyện lâu dài.
Dù sao, doanh trại cố định còn lính thì thay đổi liên tục, hạng mục bản thân bỏ bao nhiêu sức lực xây dựng cuối cùng lại phải phủi mông đi mất, có ai mà lại muốn làm cái chuyện ngốc nghếch đời trước trồng cây đời sau hái quả đâu chứ.
Môi trường bị tàn phá rồi, người cũng đổ máu, còn những ông chủ và lãnh đạo thì làm gì chứ?
Chỉ cần ông chủ có thể giàu, lãnh đạo có thể thăng chức, có làm vài chuyện ám muội cũng không sao. Thời buổi bây giờ, tiêu chuẩn lương tâm thế nào hình như tôi không còn thấy rõ được nữa rồi.
Mễ Nguyệt hừ nói.
Từ cách nói chuyện của Mễ Nguyệt cho thấy, mỏ than của Thành phố Đồng Lĩnh cần phải tốn nhiều sức lực chỉnh lý lại. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng thấy Mễ Nguyệt là một người có lòng chính nghĩa.
Chỉ có điều, Mễ Nguyệt biết mình bất lực. Giờ đành mượn sức của Bí thư thành ủy hắn đây để hoàn thành nguyện vọng của cô nàng thôi.
Tuy nhiên, sau khi hết giờ làm việc có một việc xảy ra khiến Diệp Phàm vô cùng giận dữ.
Vừa bước ra cổng tòa nhà Thành ủy, thấy cách đó không xa trên đường đèn báo cảnh lấp lóe, chẳng qua không có còi cảnh sát thôi. Nhất định có vụ án giao thông gì đó rất lớn xảy ra, bằng không, sẽ không có tình trạng như vậy.
Việc này xảy ra cách tòa nhà thành ủy không xa, quần chúng vây quanh không ít, Diệp Phàm liền bước đến xem.
Dùng sức chen vào đám người, bên trong tuyến cảnh giới quả nhiên có sự cố giao thông. Hiện trường đầm đìa máu. Một chiếc Audi dựng bên đường, trên thân xe dính đầy máu. Hơn nữa, một bên xe bọ lõm sâu, lộ cả ghế da ra ngoài.
Phía bên bị lõm của chiếc Audi bị đầu chiếc Toyota đâm vào. Nằm giữa hai chiếc xe là một người đầy máu.
Phần ngực và bụng dường như không thấy rõ nữa, máu thịt trộn lẫn trông rất thê thảm. Nhìn tình hình này, có lẽ người này bị cả chiếc Toyota đâm vào sườn xe Audi thành bấy nhầy rồi.
Lúc này, một thanh niên mặc áo khoác mỏng màu đen đứng xem tức giận chỉ vào chiếc Audi mắng:
- Đều là chuyện tốt mấy lão quan chức làm!
- Quan chức, liên quan gì đến quan chức, chỉ là sự cố giao thông bình thường thôi mà.
Diệp Phàm giật mình, thuận miệng hỏi.
- Nghe khẩu âm ông em chắc không phải người địa phương?
Người áo khoác đen hừ nói.
- Không phải.
Diệp Phàm giả vờ tò mò nhìn hiện trường.
- Vậy thì đúng rồi, cậu thấy đường Tân Long này, vốn rộng 15- 16m. Lại cho xe đậu hai bên nên chỉ còn lại 10m.
Phố Tân Long là con đường trọng yếu, bình thường không ít xe qua lại. Hơn nữa, hai bên đường là tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có rất nhiều người đến làm việc, xe cũng nhiều, chen chúc lại một chỗ.
Xe đừng nói là chạy tốc độ cao, chỉ cần hơi nhanh một chút là tung phải người ngay. Sự cố giao thông xảy ra không ít lần, bình quân một tháng là hai vụ.
Hắc Tam tôi đây nửa năm đã tận mắt thấy năm sáu người chết rồi đấy.
Hắc Tam vẻ mặt tức giận nói.
- Lần này thảm rồi, là một phụ nữ mang thai. Nghe nói đứa nhỏ sáu tháng, một xác hai mạng.
Lúc này, một lão già đứng cạnh Hắc Tam rất đau lòng thở dài.
- Nhưng, cái này có liên quan gì đến các quan chức?
Diệp Phàm nói.
- Sao lại không liên quan, cậu xem xe dừng hai bên đường, toàn là xe của mấy ông quan lớn. Có chiếc là của lãnh đạo hai tòa nhà, có chiếc là của quan dưới địa phương lên làm việc. Thấy không, Audi là nhiều nhất, tiếp đến là Santana. Cho nên, tôi thấy, nên sớm đập bức tường này đi, để Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều rảnh rang mở rộng đường phố mới đúng.
Ông lão môi run run, giận dữ nói.
- Ông lão, lời ông nói là cái rắm gì chứ.
Hắc Tam hừ một tiếng.
- Tôi biết, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hai tòa miếu lớn nhất của thành phố chúng ta, muốn bọn họ nhảy khỏi mảnh đất này, là chuyện không thể nào.
Bọn họ lo gì chứ, ăn no mặc ấm có xe đẹp, dù có chết cũng không phải họ chết. Mấy quan chức này, lương tâm bị chó ăn hết rồi.
Thấy không, cảnh sát giao thông đến phá án đến còi cũng không dám, chỉ sợ đụng phải họ thì xui xẻo. Chúng tôi chỉ là dân đen có thể làm gì được? Chọc phải mấy vị quan to đó thì sao?
Lão già không kìm được mắng.
- Làm quan thì giỏi à, xảy ra chuyện không phải là thân thích của ông đây, nếu là thân thích của ông đây thì không xong đâu. Có xảy ra chuyện tôi cũng phải kéo vài trăm người đến đập tan tường của hai tòa nhà này. Cái thứ gì chứ!
Hắc Tam hung hăng nói.
- Người anh em, khoác lác không sợ cắn phải lưỡi à. Đập hai tòa nhà này, anh thử đi đi. Thấy không, trước cửa là cảnh sát có vũ trang đấy.
Chắc hẳn anh còn chưa kịp xuống tay người ta đã quy cho anh tội công kích chính phủ, phản cách mạng rồi, không thả ra được đâu.
Lúc này, một người mặt tròn khinh thường hừ nói.
Anh ta chỉ vào mấy con sư tử đá ngồi hai bên tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
- Nhìn thấy mấy con sư tử kia không? Năm ngoái có ông em không cẩn thận lái xe đâm vào vỡ sừng một con sư tử, kết quả thì sao chứ?
- Sao?
Hắc Tam mặt như gà chọi nhìn chằm chằm anh kia.
- Ngồi tù 3 tháng, hơn nữa, còn bị phạt 30 ngàn. Nghe nói để thằng nhóc ấy được thả, người nhà đã phải chạy chọt hết cả mấy trăm ngàn.
Anh kia nói.
- Cái này quá đáng, anh bạn, người ta chỉ không cẩn thận va vào. Bồi thường tiền là cùng, còn phạt tù 3 tháng. Đạo lý gì thế, lẽ nào đây là nơi không cần nói lý lẽ. Hơn nữa, chỉ là con sư tử đá, có phải làm bằng vàng đâu?
Hắc Tam rõ ràng không tin.
- Cậu biết cái gì mà nói, hai con sư tử kia nghe nói dùng để trấn phủ. Khi lót móng cũng được lãnh đạo tỉnh ủy xúc đất đấy. Cậu không thấy, trên con sư tử còn đề tên vị lãnh đạo kia à. Anh bạn xui xẻo kia không cẩn thận tung rớt một chữ trong tên lãnh đạo.
Anh kia nói.
- Thì ra là thế, tên lãnh đạo mà không có thì thành ra không phải lãnh đạo rồi. Mẹ kiếp, thế này thì tung người còn đỡ hơn!
Hắc Tam suy nghĩ nói.
Buổi chiều, vào giờ làm.
Mễ Nguyệt tạm thời giữ chức thư ký, đã sớm thu dọn đồ đạc đến phòng của Diệp Phàm.
- Tai nạn sáng nay cô có nghe nói không?
Diệp Phàm ngồi xuống, rót chén trà nhìn Mễ Nguyệt hỏi.
- Có nghe nói, là một phụ nữ mang thai, một xác hai mạng.
Mễ Nguyệt nói, vẻ mặt bình thản, Diệp Phàm trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
- Nghe nói phố Tân Long chúng ta thường xảy ra tai nạn?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, gặp nhiều quá thành quen.
Mễ Nguyệt nói.
- Quen, đó là mạng người đấy, sao quen được?
Diệp Phàm có chút tức giận giọng điệu nặng thêm không ít.
- Không quen thì có cách gì khác, chẳng lẽ phải phá hai tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố?
Mễ Nguyệt vẻ mặt bình thản, nói.
- Vì sao không cho lái xe vào sân, như vậy đâu cần đậu xe hai bên đường. Lúc nãy tôi có đi xem, thấy tòa nhà Thành ủy tuy nói khá cũ kỹ.
Nhưng vẫn còn tương đối nhiều đất trống. Không nói gì khác, ngay cả chỗ đám cỏ trước cổng, nếu đổi thành bãi đỗ xe tạm thời cũng đỗ được trên trăm chiếc rồi.
Hơn nữa còn đất trống phía sau và bên hông nữa,đỗ hai trăm chiếc không thành vấn đề. Bên Ủy ban nhân dân thành phố tôi cũng xem qua, càng rộng hơn nữa, đỗ hai ba trăm chiếc cũng chẳng sao.
Nếu đỗ có thể giảm bớt sự cố giao thông đúng không? Hơn nữa còn quy hoạch lại phố Tân Long, không cho đỗ xe, phái thêm cảnh sát giao thông duy trì trật tự, chẳng phải rất tốt sao?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mễ Nguyệt nói.
- Việc này, nói thì dễ làm thì khó. Nếu xe đỗ bên trong, cả ngày không phải Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy suốt ngày toàn âm thanh ầm ĩ thì sao các lãnh đạo làm việc nữa?
Hơn nữa, không có tường rào, làm người ta có cảm giác hỗn độn. Lỡ người xấu vào lung tung thì sao?
Cái này không phải là chủ yếu, chủ yếu là chúng ta đã hình thành thói quen. Ai muốn thay đổi, lực cản đều rất lớn.
Vẻ mặt Mễ Nguyệt nghiêm trọng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Không nói gì khác, chỉ nói dịch chuyển bốn con sư tử đá trước cửa đã là khó rồi. Chắc Bí thư Diệp cũng thấy bốn con sư tử đá rồi, hẳn phát hiện được chút gì đó chứ.
- Cô muốn nói trên sư tử đá có chữ ký của lãnh đạo?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, Bí thư Diệp tương đối tỉ mỉ đấy, hai con sư tử đá trước sân tòa nhà Thành ủy chúng ta là chữ ký của hai lãnh đạo.
Bên trái là của Chương Quốc Chí, Chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh đầu tiên. Tuy nói giờ đã về hưu rồi, nhưng anh kêu người ta ký tên lên rồi, sư tử đá chuyển đi mất, trong lòng người ta sẽ nghĩ gì?
Sư tử đá bên phải là chữ ký đồng chí Vi Bá Hậu , Phó chủ tịch tỉnh thường trực đầu tiên của Tấn Lĩnh. Hiện là Phó bí thư tổ chức đảng, Phó cục trưởng Cơ quan Kiểm toán Quốc gia.
Trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố là hai con sư tử có chữ ký của Phó chủ tịch tỉnh thường trực đương nhiệm đồng chí Điền Sơ Nhất và Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc
Bốn vị lãnh đạo đều từng công tác ở Thành phố Đồng Lĩnh, đây là kỷ niệm họ lưu lại, chẳng qua không viết trên giấy mà ký lên sư tử đá mà thôi.
Diệp Phàm không khỏi cau mày, không thể ngờ việc này khó giải quyết như vậy. Bốn con sư tử đá dính đến bốn lãnh đạo tương đối hiển hách. Hơn nữa, hiện nay còn ba vị đang tại chức. Chỉ có Chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh ban đầu là về hưu.
Khó trách không ai dám động.
Các vị lãnh đạo chẳng ai đi làm chuyện ngu xuẩn này. Bốn con sư tử đá căn bản đại diện cho bốn vị lãnh đạo.
Thấy Diệp Phàm cau mày, Mễ Nguyệt nói:
- Việc này, có phải khó xử lý quá không? Mễ Nguyệt tôi là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, việc này tôi sớm đã nhìn thấy rồi.
Không riêng gì tôi, các lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không ai không biết. Tuy nhiên, có vị nào đứng ra đâu, Mễ Nguyệt tôi tự nhận không đủ khả năng.
Tuy nhiên, Bí thư Diệp đã đến. Không chừng Bí thư Diệp có biện pháp
Cô nàng này lại muốn làm khó dễ mình, Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Mễ Nguyệt nói:
- Cô có cách gì giải quyết việc này không?
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2209: Di dời “tứ đại tôn thần”
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Nếu như tôi có thể nghĩ ra cách thì hiện tại cũng không cần ngồi ở cái vị trí Phó trưởng ban thư ký, này, mới lại...
Mễ Nguyệt ngập ngừng nửa câu không nói hết, mà là cố ý dùng ánh mắt xem xét thái độ của Diệp Phàm.
- Ha ha, vậy việc này cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Phàm đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên.
Khí thế kia thật ra đã làm cho cô nàng Mễ Nguyệt này ngẩn ngơ mà không biết lý do. Trong lòng đột nhiên tuôn ra một dòng cảm xúc không rõ là từ đâu đến, khó mà nói rõ ra được. Giống như trái tim già nua phủ đầy bụi đã nhiều năm nay đột nhiên bị cái gì đó ý tứ đánh động một chút.
Tối hôm đó.
Diệp Phàm trước hết là tới Thường vụ thành ủy, cùng cấp dưới là Bí thư Thành ủy Vương Long Đông của thị xã Chương Hà mang theo hai bình Mao Đài vào nhà Diệp Phàm.
- Mời ông ngồi một chút nhé.
Diệp Phàm vẻ mặt nhiệt tình chào hỏi, cười nói:
- Ông bạn học cũ, ông gần đây thật dễ chịu đó nha, xem khí sắc thì quả là không tệ. Thân thể cũng phì nhiêu lên trông thấy đấy.
- Ha ha, có thể cùng ông bạn học cũ cộng tác với nhau, đương nhiên là dễ chịu rồi. Việc này, tôi trước phải cảm ơn ông. Nay chức vị lẫn cấp bậc đều đã được lên rồi.
Kể ra thì lúc đầu tôi cũng có chút mờ mịt không rõ, lúc nghe nói là mình bị giao lưu đến tỉnh Tấn Lĩnh, trong lòng quả cũng hơi bị kích động.
Dù sao Hải Đông của tỉnh Nam Phúc chúng ta là một nơi tốt, hơn nữa, sự nghiệp của tôi cũng đang thuận buồm xuôi gió.
Không thể ngờ được kết quả lại là rơi xuống bánh trái thơm ngon. Tôi hiểu được ông bạn học cũ muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, tuy nhiên, niềm vui bất ngờ này cũng kinh ngạc lòng người quá đi.
Vương Long Đông vẻ mặt vui mừng, cảm kích vô cùng.
- Ha ha, Long Đông, tôi với ông mà còn phải nói những lời này để làm chi?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói, vì cả tòa nhà chỉ có mình Diệp Phàm ở, Vương Long Đông cũng liền tự nhiên mà lôi ấm trà ra nấu.
Hai người vừa nấu trà vừa bàn chuyện.
- Anh tìm hiểu đến đâu rồi?
Diệp Phàm hỏi, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
- Nghe ngóng được cũng không nhiều lắm, tuy nhiên, Bí thư Diệp, ngày tháng sau này của ông phỏng chừng sẽ có chút gian nan đấy.
Vương Long Đông trên mặt lộ ra chút ưu tư.
- Tôi sớm đã có chuẩn bị về tâm lý, xét về tuổi tác thì tôi cũng khiến người ta trong lòng không phục. Nghe nói đồng chí Cao Thành ở Đồng Lĩnh này đã lâu. Vốn cứ nghĩ là chức Bí thư Thành ủy này ván đã đóng thuyền là của anh ta, nào ngờ giờ lại ở đâu ra một anh Trình Giảo Kim như tôi đây làm tan giấc mộng đẹp, trong lòng anh ta tự nhiên sẽ không thư thản rồi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng nói.
- Đây là một điểm đáng cân nhắc, Cao Thành làm Chủ tịch thành phố trong lòng khẳng định là không phục. Người này vốn dĩ luôn hống hách, tôi hoài nghi chuyện cựu bí thư Trương Hồng Đông xuống chức là có quan hệ với y. Tuy nhiên, rốt cuộc y đã chơi thủ đoạn gì thì tôi cũng không rõ lắm. Chẳng qua là bóng gió đồn đại thôi.
- Trong số các ủy viên thường vụ, người nào có quan hệ tốt hơn với Cao Thành?
Diệp Phàm chợt hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên, trong khoảng thời gian ông chưa tới đây Cao Thành làm quyền Bí thư cũng đã triệu tập qua vài lần hội nghị thường ủy.
Tôi phát hiện Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đào Cư Lễ và Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh cùng Cao Thành khá mật thiết. Trong vài lần hội nghị thường vụ, hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý.
Tôi nghĩ, nếu như không có quan hệ kết giao trong thời gian dài thì sẽ không thể nào ăn ý như thế. Về phần những thứ khác tôi cũng không có phát hiện gì.
Nhưng, về phần Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan người này thì quả là tôi cũng nhìn không thấu. Người này tướng mạo bình thản, nhìn qua kiểu như chẳng quan tâm việc gì cả.
Tuy nhiên, cũng là nghe nói người này không đơn giản, hình như Chủ tịch thành phố Cao đối với y cũng có chút kiêng kị. Rốt cuộc là nguyên nhân gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Vương Long Đông nói thêm.
- Khổng Đoan người này cũng là từ cán bộ địa phương đi lên, từ khi tham gia công tác tới nay hình như là luôn công tác tại Đồng Lĩnh.
Từ một cán bộ thôn đến Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch huyện,rồi lại tới Phó Chủ tịch thành phố thẳng đến Phó bí thư Thành ủy như bây giờ. Hơn nữa, người này có nhiều năm kinh nghiệm bên ban Tổ chức công tác.
Tôi nghĩ, trong những năm y đảm nhiệm công tác tổ chức, số cán bộ qua tay y cất nhắc số lượng cũng không ít.
Những người này bình thường có vẻ không có gì nhưng thật ra, đã sớm coi mình là môn sinh của Khổng Đoan. Bọn họ tạo thành một vòng tròn quan hệ vô hình.
Tôi nghĩ, Cao Thành có phải kiêng kị cái này hay không.Mà Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đào Cư Lễ đi theo Cao Thành lăn lộn, việc này đối với công tác điều chỉnh nhân sự sắp sửa triển khai của tôi sau này là tương đối bất lợi.
Nếu lại thêm một Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan ở giữa cản trở, tôi nghĩ có động thái gì lớn là liền chịu người ta khống chế từ hai mặt rồi.
Dù sao, điều chỉnh nhân sự còn cần hai người bọn họ phối hợp mới có thể cụ thể thực thi đi xuống. Nếu như trục lợi nhiều quá thì nhân vật số một tôi đây không phải là rất uất ức sao.
Cho nên, đánh tan hai người bọn họ, hoặc là tranh thủ lôi kéo một vị đồng chí lại đây, đó mới là trọng điểm.
- Nhất định phải thế rồi, bằng không, khi ông lên nhậm chức người ta cứ lải nhải lý sự dông dài cả ngày thì việc điều chỉnh nhân sự sao mà tiến hành được.
Mặc kệ đi chỗ nào, nhân vật số một phải nắm lấy mọi chuyện. Mà Trưởng ban Tổ chức cán bộ chính là một vị trí tương đối trọng yếu rồi.
Cụ thể nếu cấp dưới không chấp hành, vậy thì phải gõ đầu hắn ta. Nếu tiếp tục không nghe lời, vậy thì phải kiên quyết quyết đoán đá cho rơi xuống mới được.
Bằng không, chức quan phụ mẫu của ông phải làm sao mới ngồi tiếp cho được. Trước mắt mà nói, Bí thư Diệp ông vừa tới, trong đám ủy viên thường vụ trừ tôi ra phỏng chừng không có đồng minh khác.
Trong khoảng thời gian này khi làm việc phải chăng có thể khiêm tốn một chút cho thỏa đáng. Đợi khi chúng ta nắm giữ toàn bộ phương hướng, áp dụng thi thố nhất định, cảm thấy có thể hạ thủ rồi muốn làm gì mới làm được.
Vương Long Đông nổi lên thành nhân vật đóng vai trò tham mưu.
- Khiêm tốn thì không được rồi, sáng hôm nay có chuyện đã xảy ra ngay trước mắt tôi.
Dưới đó đã xảy ra tai nạn giao thông. Máu tươi đã đổ nói cho tôi biết không thể để phố Tân Long tiếp tục như vậy nữa, một xác hai mạng người, một số đồng chí có thể làm được việc vờ như không thấy, nhưng Diệp Phàm tôi thì không được... .
Diệp Phàm đem tai nạn xe cộ phát sinh ban sáng thuật lại một lượt cho Vương Long Đông nghe.
- Bí thư Diệp, việc này có thể tạm hoãn một chút hay không. Tạm thời trước hết có thể yêu cầu ngành công an sắp xếp thêm một số cảnh sát giao thông đến phố Tân Long chấp hành nhiệm vụ.
Tôi nghĩ, có bọn họ duy trì trật tự thì có thể giảm mạnh áp lực giao thông ở phố Tân Long. Thứ hai, tìm người phụ trách kiến thiết thị chính và bên bộ Giao thông đến, xem xem có thể tái quy hoạch kiến thiết đường phố một lần nữa hay không.
Nếu như có thể tìm được đường tránh không qua phố Tân Long để đem luoongf xe cộ qua lại phân lưu đi ra ngoài, vậy không phải là sẽ có tác dụng giải phóng phố Tân Long sao.
Đến lúc đó, căn bản cũng không cùng “bốn con sư tử đá” kia đối kháng gì cả. Đã nhiều năm kinh doanh như vậy rồi, tình trạng bất ổn ở phố Tân Long ai nấy đều thấy rõ.
Vì sao nhiều lãnh đạo đương nhiệm tại Đồng Lĩnh đều giả câm giả điếc. Đó là bởi vì “bốn con sư tử đá” kia đại biểu cho bốn vị “tôn thần.”
Nếu cứ kiên quyết phải di dời thì đây chính là đang khiêu chiến vị trí của người ta chẳng ngoa vậy.
Bí thư Diệp, ông phải suy nghĩ cho thật kỹ, đây là phạm vào điều tối kỵ, tuyệt đối không thể làm. Tìm kế sách hoàn hảo hơn mới là lựa chọn tốt nhất.
Vương Long Đông khuyên nhủ.
- Long Đông, tôi thật sự không muốn lại thấy cảnh máu chảy đầm đìa như chuyện đã xảy ra, đây không phải phong cách làm người của Diệp Phàm này.
Việc này quyết định như vậy đi, không thương lượng nữa. Cho dù là đắc tội với “bốn con sư tử đá” đại biểu cho các bậc “đại thần”, bỏ qua hết sảy, tôi cũng phải lo việc này cho thỏa đáng.
Sinh mạng là vô giá, quyền lực và thanh danh đem ra so với nó cũng sẽ rất nhỏ bé.
Diệp Phàm bày tỏ thái độ kiên quyết.
- Vậy được rồi, nếu quả thật như vậy, vậy thì cũng phải mưu tính kỹ mới được. Nếu như có thể tìm được một cách vừa có thể đạt được mục đích của chúng ta mà lại không đắc tội với “tứ đại tôn thần” kia thì càng tốt.
Tôi biết là rất khó tìm ra cách, tuy nhiên, Bí thư Diệp, chúng ta trước hết có thể trì hoãn vài ngày để thử tìm xem, nếu thật sự không tìm thấy thì hẵng mạnh tay mà làm.
Hơn nữa, nếu quả thật muốn mạnh tay quy hoạch, vậy cũng phải suy xét tỷ lệ thông qua của nó ở Hội nghị thường vụ thành ủy.
Tôi nghĩ, làm ủy viên thường vụ thành ủy, không có ai muốn đắc tội với “bốn ông thần” kia đâu. Đến lúc đó, nếu phương án này đưa lên hội nghị thường vụ mà có gặp phải lực cản lớn cũng chẳng phải là chuyện chi đáng ngạc nhiên.
Nhiêu đó với Bí thư Diệp ông mà nói có thể cũng không phải là chuyện tốt. Sẽ rất bất lợi đối với uy tín của ông, cho nên, chúng ta hiện tại phải làm chắc từng bước, làm cái gì xong cái nấy.
Bằng không, thì đành phải chậm lại thôi.
Vương Long Đông vẫn kiên trì khuyên Diệp Phàm.
- Đương nhiên, cũng không nhất thời nóng vội được, trước hết cứ tìm xem có cách khác hay không. Qua thời gian 10 ngày đi, nếu không được thì tôi sẽ làm mạnh tay luôn.
Tôi cũng biết rõ, dù là nhân vật số một nhưng mới nhậm chức tại Đồng Lĩnh thì trong khoảng thời gian bắt đầu này hẳn là cũng phải khiêm tốn chút mới phải lẽ.
Đợi khi thăm dò được toàn bộ tình hình, cảm thấy có thể ra tay thì mới ra tay. Bằng không, chuyện đầu tiên đưa lên hội nghị thường vụ đã liền bị bác bỏ thì bí thư như tôi còn gì là uy tín chứ?
Việc này ông cứ ngầm điều tra trước đã, sáng mai tôi sẽ cho tìm người phụ trách ban nghành hữu quan đến hỏi đôi chút rồi bàn sau.
Đương nhiên, chúng ta cũng phải làm tố việc chuẩn bị cho trận đánh ác liệt sắp tới.
Diệp Phàm liếc nhìn Vương Long Đông một cái rồi tiếp:
- Về phần Mễ Nguyệt, ông có ý kiến gì không?
- Không rõ lắm, tôi cũng xuống đây chưa lâu, rất ít tiếp xúc với cổ. Cô này nghe nói không giống đám đàn bà con gái bình thường. Trong đầu cô ta vẫn có một phần cố chấp ngạo khí của phái mạnh đấy.
Bây giờ nữ cán bộ rất khó làm, không có thực lực mà muốn leo lên thì quá khó khăn. Thậm chí, có một số nữ đồng chí nhỏ căn bản chính là dựa vào thân xác của mình để đổi lấy mũ quan.
Tuy nói trong lựa chọn nhà nước có ưu tiên nữ cán bộ hơn, nhưng, quan niệm đã luôn tồn tại lâu nay thì cũng rất khó thay đổi ngay trong khoảng thời gian ngắn.
Môi trường làm việc của nữ đồng chí là tệ hơn nam giới. Hơn nữa, có một bộ phận vẫn mang thành kiến ra đối đãi với phái nữ.
Nếu vị nữ cán bộ nào xinh đẹp một chút, người khác đều sẽ cho rằng cô này là “xốc váy đi lên”.
Thật ra thì không, trong sô các nữ cán bộ của chúng ta có một bộ phận tương đối các nữ đồng chí vẫn có năng lực, dựa vào trình độ bản thân mà thăng tiến đấy chứ.
Chỉ có điều muốn loại bỏ kiến trong ngắn hạn là không thể nào. Bí thư Diệp hỏi vậy hẳn là có mục đích gì? Có phải muốn giúp cô ta một phen?
- Tạm thời chỉ là nhen nhóm ý tưởng bước đầu, tuy nhiên, còn phải đợi quan sát thêm mới được. Có một số đồng chí biểu hiện bên ngoài tốt lắm, nhưng ai biết trong nội tâm nàng ta đang suy nghĩ cái gì? Nếu nâng đỡ phải một con sói giả cừu thì đấy không phải là tự đào mồ chôn mình sao, không được!
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói.
- Tìm hiểu là cần có thời gian đấy, hơn nữa, còn phải kiểm chứng qua một số chuyện nhất định mới có thể nhận định đồng chí đó rốt cuộc như thế nào?
Hơn nữa, nếu nâng đỡ cô ta ngồi lên vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy, cố nhiên, với chúng ta mà nói thì sẽ tăng thực lực trên hội nghị thường vụ rất nhiều.
Thế nhưng, nhìn từ góc độ khác, cũng sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực tương đối lớn. Dù sao Mễ Nguyệt cũng là nữ đồng chí, nếu người ta cứ theo thành kiến mà quy cho là người của Bí thư Diệp.
Thì đối thủ rất có thể sẽ nhân cơ hội vin vào việc này mà sinh sự. Nói đồng chí nào đó cùng ai cấu kết như thế nào, vậy thì thật là phiền toái.
Chi bằng cứ nâng đỡ một đồng chí nam đi lên thì sẽ như ý hơn nhiều. Tuy nhiên, tạm thời cũng rất khó tìm được người thích hợp.