“Vương gia…” Trương Ưng nhìn thấy Vương vẫn xuất thần không nói lời nào, đợi đã lâu rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức hồi phục lại tinh thần, nhìn Trương Ưng nhẹ giọng phân phó: “Ngươi lui xuống trước tiếp tục cẩn thận điều tra.”
“Dạ! Vương gia, ty chức cáo lui trước.” Trương Ưng cung kính lui ra ngoài.
Tư Mã Tuấn Lỗi lại cuối đầu trầm tư, sau khi Mai nhi chết, hắn mới phát hiện thì ra nàng còn có một người muội muội, hắn cũng tra xét đã lâu nhưng không tra được ai là hung thủ. Có người đoán là do Mai nhi tự mình hạ độc thì hắn lập tức phủ nhận. Nếu là Mai nhi hạ độc thì tại sao nàng lại tự mình uống, mãi cho đến khi Trữ Vương suy sụp, hắn mới từ miệng đồng bọn của Trữ Vương moi ra được tin tức, thì ra là do Hàn Mộ Xuân sai người hạ độc hắn, nhưng Mai nhi lại oan uổng chết thay cho hắn.
Không biết vì cái gì hôm nay nhớ tới cái chết của Mai nhi, hắn lại cảm thấy kỳ hoặc như vậy, điểm đáng ngờ lớn nhất là việc Châu nhi làm sao ăn được nhân sâm cùng tuyết liên, vì hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn đến, chỉ nhìn thấy đó là một ngôi nhà nghèo nàn, xơ xác.
Việc này hắn cần phải điều tra rõ ràng thêm một chút, nhưng trước hết, lúc này hắn phải đi nhìn xem Hàn Ngữ Phong ra sao rồi.
Lục Bình uyển.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có đau lắm không?” Cảnh nhi thấy trên vai nàng lộ ra vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy vẻ lo lắng.
“Cảnh nhi, tỷ tỷ không sao, là tỷ tỷ không cẩn thận bị vấp té, không có chuyện gì đâu, đệ không cần phải lo lắng” Hàn Ngữ Phong dịu dàng an ủi nó.
“Tỷ tỷ, vậy hôm nay đệ có thể ngủ cùng tỷ được không?” Cảnh nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong.
“Được!”
“Không được.” Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Tư Mã Tuấn Lỗi bước nhanh tiến vào phòng, nhìn thấy Cảnh nhi, cố gắng hạ thấp giọng nói: “Cảnh nhi, tỷ tỷ bị thương, nếu ngươi ngủ chung ở đây, chẳng may đụng tới vết thương của nàng, tỷ tỷ sẽ đau lắm biết không? Tự mình đi ngủ đi.”
“Ân.” Cảnh nhi nhìn thấy hắn vẫn còn có chút sợ hãi, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại tới nữa?
Tư Mã Tuấn Lỗi đang tự mình cởi bỏ áo khoác và giày.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong cảnh giác nhìn hắn, phía sau hắn vẫn còn đang…….
“Làm gì ư? Đương nhiên là đi nghỉ ngơi rồi.” Tư Mã Tuấn Lỗi ngữ khí phẫn nộ, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt của nàng như vậy là có ý gì chứ? Coi hắn là dã thú đang động dục sao?
Hàn Ngữ Phong cũng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi buồn ngủ sao không trở về phòng mình mà ngủ, còn đến nơi này làm cái gì?”
“Bổn vương muốn tới thì sao? Còn cần đến sự cho phép của ngươi sao? Đừng quên cả vương phủ này đều là của bổn vương, bổn vương thích ngủ ở chỗ nào thì ngủ ở chỗ đó.” Nói xong, Tư Mã Tuấn Lỗi lại nhìn nàng liếc mắt một cái.
Hàn Ngữ Phong xê dịch ra bên ngoài một chút, đối với biểu hiện có chút vô lại của hắn, bất mãn nói: “Ngươi không phải vừa rồi nói với Cảnh nhi là ta đang bị thương, không thể đụng vào sao, vì sao giờ lại quên mất vậy?”
“Bổn vương là Cảnh nhi sao? Bổn vương là đứa trẻ sao? Hơn nữa, vì ngươi bổn vương đã đem tất cả tiểu thiếp đuổi ra khỏi vương phủ, hiện tại bổn vương không đến nơi này thì biết đi nơi nào?” Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, sau đó ôm cổ nàng.
“Đau!” Hàn Ngữ Phong thét một tiếng kinh hãi, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi ngủ nơi này, ta đi ngủ cùng Cảnh nhi.”
“Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nằm xuống cho bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay đặt trên bả vai nàng “nếu không, để miệng vết thương chảy máu thì đừng trách bổn vương.”
“Ngươi có phải là người không vậy, thật là quá đáng mà?” Hàn Ngữ Phong thật là nổi giận, hắn thật đê tiện khi lấy vết thương của nàng để áp chế chính nàng.
“Ta không chỉ là người mà còn là một nam nhân, ngươi có muốn nghiệm chứng một chút hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi, ý muốn chọc tức nàng.
“Hạ lưu, vô sỉ.” Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng mắng.
“Tinh thần của ngươi cũng thật tốt, chi bằng chúng ta tìm chuyện gì khác làm để tiêu hao tinh lực một chút.” Tư Mã Tuấn Lỗi mở to mắt nhìn nàng, trong hai tròng mắt lưu động một tia hào quang.
Tâm Hàn Ngữ Phong cả kinh, vội vàng nói: “Không cần, ngủ thôi, lập tức ngủ thôi.”
“Sớm an phận không phải tốt lắm sao, dông dài cả nửa ngày.” Tư Mã Tuấn Lỗi hài lòng khi nhìn thấy nàng nằm ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tránh đi vết thương trên bả vai nàng. Một mùi hương toát ra từ thân thể nàng xông thẳng vào mũi hắn.
Hàn Ngữ Phong thân thể cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, vì sợ làm cho thân thể hắn nổi lên biến hóa, nàng cũng sợ hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
Một đêm yên lặng trôi qua, bình minh cứ như vậy mà đến.
Lúc Hàn Ngữ Phong mở mắt ra thì Tư Mã Tuấn Lỗi đã rời khỏi phòng.
Sau khi cùng Cảnh nhi ăn sáng xong, Hàn Ngữ Phong một mình lẳng lặng ngồi trong phòng, còn Cảnh nhi thì đi nghe tiên sinh giảng bài.
“Hàn cô nương, ngươi ăn một chút bánh đi, phòng bếp mới vừa làm, ngon lắm, nên bảo ta đem cho ngươi.” Xuân Vũ mang một khay thức ăn thơm ngon mang đến.
“Cám ơn ngươi, Xuân Vũ, ngươi cũng ăn một ít đi.” Hàn Ngữ Phong nói xong liền cầm một cái bánh đưa cho nàng.
Xuân Vũ có chút cảm động nhưng vẫn kinh hãi nói: “Không cần đâu, đây là cố ý làm cho ngươi ăn, ta làm sao dám ăn?”
“Cái gì vậy? Ta muốn ăn.” Lúc này, Cảnh nhi từ bên ngoài hào hứng chạy vào, thấy khay bánh trên bàn liền cầm lấy ăn.
“Cảnh nhi, chậm một chút, tiên sinh giảng bài xong rồi sao?” Hàn Ngữ Phong hỏi nó.
Cảnh nhi gật gật đầu, cái miệng nhỏ xíu chỉ lo chú tâm ăn.
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bộ dạng tham ăn của nó, mỉm cười bất đắc dĩ, cầm lấy miếng bánh đưa lên miệng, nói với Xuân Vũ: “Xuân Vũ, ăn đi.”
Vừa tính cắn vào miếng bánh, thì đột nhiên thấy Cảnh nhi té trên mặt đất, thống khổ ôm bụng kêu: “Đau quá!”
Hàn Ngữ Phong cùng Xuân Vũ cả kinh ném miếng bánh trong tay vội vàng nâng Cảnh nhi dậy, lo lắng hỏi: “Cảnh nhi, đệ sao vậy?”
Cảnh nhi vô lực, thống khổ, mở to mắt nhìn tỷ tỷ nói: “Đau bụng quá.” Sau đó ngất đi trong lồng ngực Hàn Ngữ Phong.
“Cảnh nhi…..”
Một tiếng kêu thê thảm từ trong Lục Bình uyển phát ra làm vang vọng cả toàn vương phủ.
Chương 101: Vô dược khả giải (Không có thuốc giải)
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
Hàn Ngữ Phong bị Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt vào trong ngực, nhìn thấy Cảnh nhi gương mặt xanh xao, hai mắt nhắm chặt, toàn thân nàng run rẩy, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng, tránh làm ảnh hưởng đến ngự y, nhưng trên mặt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi…
Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi tái xanh, vẻ mặt thâm trầm, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận, trong lòng hết sức căng thẳng ôm chặt nàng.
Một lúc sau, ngự y mới đứng dậy, trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt áy náy hồi bẩm: “Vương gia, xin thứ lỗi cựu thần tài sơ học thiển, không thể tìm ra hắn trúng loại độc gì.”
Câu nói của ngự y làm cho thân hình Hàn Ngữ Phong mềm nhũn, không thể đứng vững, Cảnh nhi trúng độc, ngay cả ngự y cũng tìm không ra. Nàng lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Tìm không ra? Tư Mã Tuấn Lỗi mang nàng đặt ở bên giường Cảnh nhi, gầm lên giận dữ: “Đồ phế vật, truyền lệnh của bổn vương, dán bố cáo ai có thể giải được độc của Cảnh nhi bổn vương sẽ trọng thưởng.”
“Dạ!” Một tên hạ nhân lên tiếng trả lời rồi vội vàng rời đi.
“Vương gia, cựu thần đã kiểm tra qua khay bánh trên bàn đích thực là có độc, có lẽ nếu tìm được người hạ độc, nói không chừng hắn sẽ có thuốc giải.” Ngự y ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Khay bánh trên bàn có độc? Trên đầu Tư Mã Tuấn Lỗi nổi đầy gân xanh, một lần nữa có người dám ở trong vương phủ của hắn hạ độc.
“Người đâu? Đem tất cả những người ở phòng bếp đã từng tiếp xúc qua khay bánh này gọi tới cho bổn vương, một người cũng không được thiếu.”
“Dạ! Vương gia.”
Bọn hạ nhân ở Lục Bình uyển quỳ rạp dưới đất, run như cầy sấy, nhìn lửa giận bùng cháy trong mắt Vương gia như muốn đem người ta cắn nuốt mà thân thể họ không ngừng run rẩy.
“Nói! Khay bánh này là do ai bỏ độc?” Ánh mắt sắc bén của Tư Mã Tuấn Lỗi bắn về phía các nàng.
“Hồi bẩm Vương gia, khay bánh này là do chúng nô tỳ cùng nhau làm, nhưng mà cho dù chúng nô tài có mười lá gan cũng dám hạ độc.” Một nô tỳ lớn tuổi vừa khóc vừa run rẩy bẩm báo.
“Vương gia, khay bánh là do nô tỳ đưa đến nhưng nô tỳ thật sự không có hạ độc, thỉnh Vương gia minh xét.” Xuân Vũ quỳ ở một bên, dập đầu khóc lóc thỉnh cầu.
Trong phòng lúc này chỉ toàn tiếng than khóc.
Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đảo qua các nàng, nếu không để cho các nàng chịu chút đau khổ thì các nàng sẽ không khai ra, hắn hô to: “Lấy roi đến cho bổn vương.”
“Dạ! Vương gia.” Một tên gia đinh ngoài cửa xoay người rời đi.
Bọn hạ nhân nghe đến roi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng nhau dập đầu cầu xin: “Vương gia, thật sự không phải nô tỳ làm, xin Vương gia minh xét.”
Tư Mã Tuấn Lỗi giương đôi mắt vô tình, lạnh như băng nhìn các nàng.
“Vương gia, roi đã mang đến.” Tên gia đinh dùng hai tay cung kính dâng lên trước mặt hắn.
Roi trong tay Tư Mã Tuấn Lỗi được giương lên, lạnh lùng nói: “Hiện tại bổn vương cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói! Rốt cuộc là ai hạ độc? Nếu không nói thì một người bổn vương cũng không tha.”
Bọn hạ nhân nhìn nhau khóc ròng nói: “Vương gia tha mạng, nô tỳ thật sự không biết.”
“Xem ra không cho các ngươi nếm mùi đau khổ thì các ngươi sẽ không nói.” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa dứt tiếng thì roi dài trong tay đã hạ xuống.
“Không cần.” Hàn Ngữ Phong giờ phút này mới hồi phục tinh thần vội vàng chạy đến ngăn cản.
Tư Mã Tuấn Lỗi hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn nàng nói: “Ngươi không muốn biết ai hạ độc? Ngươi không muốn cứu Cảnh nhi sao?”
“Ta đương nhiên là muốn, nhưng nếu vì Cảnh nhi mà khiến người vô tội bị hàm oan thì ta đây sẽ cảm thấy trong lòng bất an, huống chi ngay cả ngự y cũng không biết đó là độc gì thì các nàng làm sao biết được? Cho dù các nàng là người trung gian nhưng nếu các nàng không thừa nhận ngươi cũng không thể giết hết tất cả bọn họ. Vương gia thả họ ra đi, đừng để roi của ngươi làm họ bị thương mà vẫn không tìm được người chủ mưu.” Hàn Ngữ Phong thái độ kiên định, cầm lấy roi dài trong tay hắn.
Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi phát ra tia nhìn phức tạp hoang mang, một lúc sau nhẹ buông roi dài trong tay xuống mặt đất, vung tay lên: “Tất cả các ngươi lui xuống.”
“Cám ơn Vương gia, cám ơn Hàn cô nương.” Tránh được một kiếp nạn, bọn hạ nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dập đầu tạ ơn.
“Mọi người mau đứng lên, Ngữ Phong chỉ xin các ngươi, nếu thật là có người trong nhóm các ngươi đã hạ độc, xin hãy xem như Cảnh nhi còn nhỏ đối với các ngươi cũng không thù không oán, xin đưa cho Ngữ Phong thuốc giải, Ngữ Phong vô cùng cảm kích.” Hàn Ngữ Phong nhìn bọn họ, trong đôi mắt đẹp đều là đau xót, Cảnh nhi là tất cả của nàng.
Bọn hạ nhân đều đồng loạt nhìn nàng, sau đó tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng đi đến bên giường Cảnh nhi, nhìn thấy gương mặt mà mình yêu thương, nước mắt nhịn không được lại chảy xuống, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó đặt trên mặt mình.
Nhìn thấy vẻ thương tâm muốn chết của nàng, nắm tay Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao siết chặt “Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không để nó xảy ra chuyện.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói thúc giục của Tư Mã Tuấn Dật: “Lạc thần y, ngươi mau cứu người.”
Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong đồng thời sửng sốt “Thần y?” Rồi đột nhiên chợt dâng lên hi vọng.
Một ông lão râu tóc hoa râm đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn thấy Cảnh nhi đang nằm trên giường, ánh mắt lộ ra một tia hào quang, lập tức nhẹ nhàng đến gần.
Hàn Ngữ Phong vội vàng tránh ra, Tư Mã Tuấn Lỗi vừa muốn nói chuyện đã bị Tư Mã Tuấn Dật lên tiếng ngăn cản, ý bảo hắn không cần nói gì cả.
Ba người dường như ngừng thở, chăm chú chờ đợi kết quả chuẩn đoán của Lạc thần y.
Thật lâu sau Lạc thần y mới đứng lên nhìn bọn họ nói: “Tiểu hài tử là trúng độc ‘Tam thiên túy. “
“Tam thiên túy?” Mọi người đều sửng sốt, đây là loại độc gì?
“Lạc thần y, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau giải độc đi.” Tư Mã Tuấn Dật bất mãn nói.
Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi cũng gật gật đầu, giải độc cho Cảnh nhi quan trọng hơn.
Lạc thần y lườm hắn một cái rồi nói: “Tầm bậy, nếu có thể giải được ta nhất định sẽ tận sức, nhưng mấu chốt là ta không giải được loại độc này.
“Cái gì? Ngươi là thần y mà.Ngay cả ngươi cũng không giải được sao?” Tư Mã Tuấn Dật chấn động.
“Tiểu tử, ngươi chưa từng nghe qua câu ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’ sao?” Lạc thần y trừng mắt nhìn hắn nói.
Trong lòng Hàn Ngữ Phong vừa dâng lên một chút hi vọng thì ngay lập tức đều tan biến. Ngay cả thần y cũng không thể giải được độc của Cảnh nhi, như vậy Cảnh nhi không phải là… Nàng lảo đảo lui về phía sau hai bước, thân hình mềm nhũn ngất đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 102: Cầu giải dược
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
“Thần y, nàng thế nào rồi, có xảy ra chuyện gì không?” Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên, nhìn Hàn Ngữ Phong đang hôn mê bất tỉnh, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, nàng chỉ là bị kích động dẫn đến khó thở, một lát sau sẽ tỉnh.” Lạc thần y nói xong lấy tay xoa bóp hai bên thái dương của Hàn Ngữ Phong , quả nhiên một lúc sau nàng đã từ từ mở mắt. Tỉnh lại thấy Lạc thần y đang ở trước mặt, nàng liền cuống quít đứng dậy.
Nàng quỳ gối trên mặt đất đau khổ cầu xin: “Thần y, cầu xin ngươi, ngươi hãy cứu Cảnh nhi đi, chỉ cần cứu được nó, ngươi muốn Ngữ Phong làm gì cũng được?”
“Cô nương, ngươi đứng lên trước đi, ta nói ta không cứu được nó cũng không có nghĩa là người khác không cứu được nó.” Lạc thần y nâng Hàn Ngữ Phong đứng dậy.
Những hi vọng đã tắt trong lòng mọi người bây giờ đột nhiên sống lại.
“Lạc thần y, ngươi nói mau, ai có thể giải độc?” Tư Mã Tuấn Dật đứng ở một bên, nhẫn nại không được liền thốt lời.
“Độc ‘Tam thiên túy’ này trên giang hồ chỉ có cao thủ dùng độc Hỏa Vân Kiều là có thể giải, các ngươi phải đi cầu xin nàng mà thôi, tuy nhiên Hỏa Vân Kiều tính cách lạnh lùng, cũng không dễ dàng ra ta tay cứu giúp, về phần nàng có cứu hay không thì ta không dám nói trước, nhưng nếu các ngươi muốn giải được ‘Tam thiên túy’ thì phải nhanh lên, vì độc này ý nghĩa như tên, các ngươi chỉ có thời gian ba ngày…..” Lạc thần y còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.
“Thần y, ngươi nói mau, hiện tại Hỏa Vân Kiều đang ở đâu? Chúng ta phải đi đâu mới có thể tìm được nàng?” Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng lo lắng, thời gian ba ngày quá gấp gáp, hiện tại đã qua nửa ngày.
“Nàng ở Hắc Vân cốc, từ đây đến đó mất ít nhất ba canh giờ, hiện tại các ngươi vẫn còn đủ thời gian, chỉ sợ là nàng không chịu ra tay giúp đỡ.” Lạc thần y vẫn là có chút lo lắng.
“Tốt! Bây giờ chúng ta lập tức lên đường đến chỗ nàng, nơi này phiền thần y trông nom giúp, Tuấn Dật, chúng ta đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người đi ra ngoài.
“Chờ một chút, ta cũng muốn đi.” Hàn Ngữ Phong gọi hắn lại, nàng nhất định phải tự mình đem giải dược về cứu Cảnh nhi.
“Ngươi đừng đi, ngươi ở nhà chăm sóc Cảnh nhi. Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định mang được thuốc giải về cho ngươi.” Tư Mã Tuấn Dật nghĩ nàng đang lo lắng nên an ủi nàng.
“Không, ta muốn đi.” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt quật cường.
Tư Mã Tuấn Lỗi quay lại nhìn chằm chằm nàng, tưởng nàng nói đùa, giằng co một chút rồi nói: “Vậy đi thôi.”
“Àh, phải rồi Lạc thần y, nếu Hỏa Vân Kiều nhất định không chịu cho thuốc giải thì phải làm sao bây giờ? Ta cuối cùng có thể cướp hay không?” Vừa ra khỏi cửa Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên lo lắng quay đầu lại nói.
Lạc thần y liếc mắt nhìn hắn một cái: “ Ngươi không thể dùng vũ lực cướp được, các ngươi đừng quên nàng là ai, đến lúc đó chết như thế nào ngươi còn không biết, nếu nàng cố ý không giúp các ngươi, các ngươi chỉ còn có thể cầu xin một người, có lẽ các ngươi có bạc thì sẽ giúp đỡ các ngươi.”
“Hắn là ai vậy?” Mọi người cùng nhau nhìn thần y.
“Hắn chính là môn chủ của Quỷ môn – Phong Hồn, Hỏa Vân Kiều thích hắn, nếu các ngươi có thể sử dụng tiền để lay động hắn, biết đâu hắn sẽ giúp các ngươi, chuyến đi đến Hắc Vân cốc lần này của các ngươi rất nguy hiểm, hãy ăn cái này vào thì những độc dược tầm thường không thể xâm nhập vào người các ngươi.” Lạc thần y đột nhiên lấy ra ba viên thuốc đưa cho bọn họ.
“Hắn là Phong Hồn.” Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi đều sửng sốt, dù sao có thêm một cơ hội vẫn còn tốt hơn là không có gì.
“Thần y, cám ơn ngươi. Làm phiền ngươi ở nhà chăm sóc Cảnh nhi dùm ta, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về trong vòng ba ngày.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền mang theo Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Dật rời khỏi vương phủ.
Trước cửa vương phủ, ba con tuấn mã đã được chuẩn bị sẵn, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật xoay người một cái liền phi thân lên lưng ngựa chờ đợi Hàn Ngữ Phong.
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bản thân mình cũng không cao hơn con ngựa trắng là bao nhiêu, nàng không biết phải làm sao để leo lên lưng nó. Nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ cưỡi ngựa, phải làm sao bây giờ?
“Hàn Ngữ Phong ngươi đứng ở đó làm cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi quát lên khi nhìn thấy nàng vẫn đứng ở bên cạnh con ngựa trắng, chẳng lẽ nàng không biết thời gian thật quý giá sao?
“Ta….Ta không biết.” Hàn Ngữ Phong rốt cuộc lắp bắp,thanh âm rất nhỏ, gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng nói ra.
“Cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, sau đó cất tiếng cười, giục ngựa chạy qua ôm lấy nàng phóng đi.
“Ngươi làm gì vậy?” Hàn Ngữ Phong thét một tiếng kinh hãi, sau đó mới phát hiện bản thân đang ngồi phía trước hắn, nhưng lần này nàng không có giãy dụa mà ngoan ngoãn ngồi yên.
“Giá……” Một tiếng vang lên, hai con ngựa chạy như bay về phía trước.
Hắc Vân cốc, sương khói lượn lờ, cây cối phát triển tươi tốt, hoa cỏ lại sặc sỡ ướt át, thoạt nhìn nơi này giống như một thế ngoại đào viên, nhưng có mấy người biết nơi này, khắp nơi tràn đầy sát khí, từng bước từng bước đều là độc vật, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
Ba người bọn họ đi thẳng một đường, cẩn thận nhẹ nhàng đi đến thì thấy trước mắt có một trúc ốc (nhà làm bằng tre) không lớn lắm, tên gọi Mỹ Nhân cư.
“Có người ở đây không? Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý đến đây có việc muốn nhờ, hi vọng Hỏa cô nương ra tay tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích. Tư Mã Tuấn Lỗi ở ngoài trúc phòng chắp tay nói.
Đợi đã lâu mà không thấy ai ra, cũng không nghe thấy thanh âm nào trả lời.
“Hỏa cô nương, tại hạ là Tư Mã Tuấn Dật hôm nay cố ý đến đây là có việc muốn nhờ, hi vọng cô nương mở long từ bi mà cứu một mạng người.” Tư Mã Tuấn Dật lại chấp tay nói.
Trong phòng vẫn như cũ, không có một chút thanh âm nào phát ra. Chẳng lẽ không có ai? Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật nghi hoặc nhìn nhau.
Đứng ở một bên Hàn Ngữ Phong có chút lo lắng, đột nhiên quỳ gối bên ngoài phòng nói: “Hàn Ngữ Phong lần nữa quỳ xuống cầu xin Hỏa cô nương, xin ngươi hãy mở lòng từ bi mà cứu đệ đệ của ta, được như vậy Ngữ Phong sẽ vô cùng cảm kích. Nếu Hỏa cô nương chịu ra tay giúp đỡ, Ngữ Phong nguyện ý tan xương nát thịt để báo đáp ơn này.” Hàn Ngữ Phong nói xong không ngừng dập đầu van xin.
Trong phòng vẫn không phát ra một thanh âm nào.
Tư Mã Tuấn Lỗi thấy trên trán nàng tràn đầy máu tươi có chút đau lòng, đi đến bên nàng “Đứng lên, không cần dập đầu nữa.”
“Cứ để mặc ta, không cần lo cho ta.” Hàn Ngữ Phong hất tay hắn ra, vết thương trên vai làm cho nàng thật đau đớn nhưng nàng vẫn cố nhịn, nàng tin rằng: có công mài sắc có ngày nên kim.
Tư Mã Tuấn Lỗi vừa muốn kéo nàng đứng lên thì bị Tư Mã Tuấn Dật dùng thân thủ ngăn lại, nhìn hắn lắc đầu. Tư Mã Tuấn Dật cũng hi vọng hành động của Hàn Ngữ Phong có thể làm cảm động Hỏa Vân Kiều
Xuất hiện trước mắt bọn họ là nữ tử xinh đẹp dị thường.
Hỏa Vân Kiều ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn họ, thấy Hàn Ngữ Phong trên trán đầy máu tươi, không có lấy một tia thương hại, cảm động nào, thanh âm lạnh vô cùng, nói: ‘Nói đi, có chuyện gì?’
Hàn Ngữ Phong trong lòng vui vẻ, nàng hỏi như vậy có phải là muốn cứu Cảnh nhi hay không, vội vàng nói: ‘Hàn Ngữ Phong ta một mình tới đây, muốn nhờ Hỏa cô nương cho ta thuốc giải tam thiên túy.
‘Tam thiên túy.’ Hỏa Vân Kiều trong lòng sửng sốt, lại cười lạnh: ‘Sao ta phải giúp ngươi ?’
Lần này đổi lại, Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi đều ngây ngẩn cả người, đây là ý tứ gì? Thần y nói không sai, nàng quả nhiên lạnh lùng và vô tình.
‘Hỏa cô nương, nếu ngươi khẳng định cứu được, ngươi có yêu cầu gì Tư Mã Tuấn Lỗi ta nhất định hết sức giúp ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố nén tức giận trong lòng, cung kính nói.
‘Tư Mã Vương gia, đáng tiếc, Hỏa Vân Kiều ta không có chuyện gì là không làm được cả, cho nên không có chuyện ta phải đi cầu tình người khác.’ Hỏa Vân Kiều ánh mắt cười lạnh, ngữ khí khinh miệt nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu tức giận, trong lòng cho rằng nàng quá cuồng vọng.
‘Hỏa cô nương, chắc đã nghe qua những lời Phật nói ‘cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp’, ngươi xinh đẹp cũng giống như tiên nữ, một cô nương xinh đẹp như vậy làm sao lại thấy chết mà không cứu, cô nương nhất định có tâm địa Bồ Tát?’ Tư Mã Tuấn Dật không phải là có tuyệt chiêu đối phó với nữ nhân sao? Tất cả đều ham hư vinh, chỉ cần tâng bốc nàng hai câu, nàng liền sẵn sàng giúp đỡ ngay.
Quả nhiên Hỏa Vân Kiều khóe miệng lộ nét cười, ánh mắt cũng trở nên quyến rũ, ‘Tư Mã Vương gia quá khen làm cho dân nữ rất vui, với danh hiệu Bồ Tát mà Vương gia gán cho ta nếu ta không cứu người thì không phải là uổng phí sự khích lệ của vương gia sao?’
‘Hỏa cô nương là khẳng định cứu được.’ Tư Mã Tuấn Dật trong lòng vui vẻ, nữ nhân quả nhiên dễ dụ.
‘Vương gia ngươi cho đây là đâu.’ Đột nhiên Hỏa Vân Kiều ánh mắt lạnh lùng bắn ra hàn khí bức người, trào phúng nói: ‘Ngươi cũng quá xem thường Hỏa Vân Kiều ta, ngươi nghĩ rằng ta giống các nữ tử bình thường khác? Hai câu nói ngọt có thể khiến ta mất phương hướng sao? Nói cho ngươi biết, bổn cô nương ghét nhất là loại người như ngươi, tự cho mình là đa tình.’
Không khí lập tức trở nên cứng ngắc, Tư Mã Tuấn Dật sắc mặt có chút khó coi.
Tư Mã Tuấn Lỗi nắm tay gắt gao, đôi mắt bắt đầu trở nên thâm trầm, nếu không phải hôm nay là đến cầu nàng, sao có thể chịu để nàng châm chọc, làm khó dễ mình như thế.
‘Hỏa cô nương, vậy ngươi hãy thiện tâm mà cho ta giải dược, Ngữ Phong nhất định mang ơn.’ Hàn Ngữ Phong quỳ gối như trước ở nơi đó, dập đầu nói.
‘Không cần phải ở đó dập đầu, ta không làm chuyện thiện tâm, các ngươi thôi đi.’ Hỏa Vân Kiều mắt lạnh đảo qua, nàng nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tuấn Dật nắm chặt tay, mâu trung lửa giận: ‘Ta khuyên các ngươi, không cần ở trong này giương oai, hậu quả các ngươi đã biết đó.’ Nói xong xoay người vào đi vào trúc ốc.
Nhìn cửa trúc môn đóng lại, Hỏa Vân Kiều trong mắt lạnh lùng, vô tình, Hàn Ngữ Phong nhất thời cảm giác được đất trời u ám, không có hi vọng, lập tức ngồi dưới đất nước mắt chảy dài, nhớ tới Cảnh Nhi.
‘Tuấn Lỗi, hiện tại sợ là chúng ta chỉ có thể đi Quỷ Môn tìm Phong Hồn.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn hắn, cố nén tức giận, không muốn phát tác, hắn thật muốn hủy đi nơi này, thu thập Hỏa Vân Kiều. Đáng tiếc.’
‘Được, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta lập tức lên đường.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy Hàn Ngữ Phong, ba người ra khỏi cốc.
Trong một thị trấn nhỏ quạnh quẽ, Hàn Ngữ Phong có chút nóng vội khi thấy hai người đối diện nhàn nhã uống trà ‘Không phải đi Quỷ môn tìm Phong Hồn sao? Sao lại đứng ở đây?’
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng một cái, giải thích nói: ‘Quỷ môn thực bí ẩn, đã hỏi thăm rồi nhưng không ai biết Quỷ môn ở nơi nào? Giang hồ đều biết ở trong thị trấn nhỏ này, chỉ cần có bức tranh mang dấu hiệu Quỷ môn, nhất định sẽ có người báo cáo Phong Hồn, đưa chúng ta đến tận nơi.’
‘Dấu hiệu của Quỷ môn, các ngươi biết vẽ sao? Ở nơi nào?’ Hàn Ngữ Phong kỳ quái hỏi, nhìn xung quanh đột nhiên phát hiện trên tường có một cái bộ xương khô, có thể là dấu hiệu.
‘Là cái kia sao? Sao lại có dấu hiệu khủng khiếp như vậy?’ Hàn Ngữ Phong chỉ vào nó hỏi.
‘Ha hả.’ Tư Mã Tuấn Dật nhẹ giọng cười nói: ‘Cái này mà khủng khiếp sao? Quỷ môn là gì? Là nơi mua bán việc giết người, dấu hiệu này với nó mà nói không phải tương xứng lắm sao?’
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nhớ tới lần đó, Phong Hồn muốn giết nàng. Bên tai lại đột nhiên truyền đến một thanh âm cực lãnh đạm.
‘Nói đi, tìm ta có chuyện gì?’
Hàn Ngữ Phong giương mắt nhìn lại cặp mắt đặc biệt kia, tử mâu âm trầm rét lạnh.
‘Là ngươi.’ Phong Hồn thấy nàng có chút kinh ngạc, nàng sao lại ở chỗ này, sao trên đầu lại có vết thương? Nhìn sang bên cạnh là hai vị vương gia quyền cao chức trọng Tư Mã Tuấn Dật và Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Thương thế của ngươi đã tốt chưa?’ Hàn Ngữ Phong gật đầu mở miệng hỏi, nhớ tới bộ dạng đau đớn của hắn lần trước.
Phong Hồn không nghĩ là câu đầu tiên nàng hỏi lại là về thương thế của mình, nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt không giống như đang giả vờ, đáng tiếc vết thương lạnh như băng thế nhưng trong lòng hắn lại có điểm ấm áp, tử mâu cũng hiện tia ôn nhu : ‘Không có việc gì.’
Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy bọn họ lúc đó, ánh mắt lưu dộng, bất đắc dĩ cười cười. Hắn đã sớm biết nàng bất tri bất giác trở thành tù binh, bị giam cầm, chỉ là bọn họ làm sao quen nhau được ?
Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen có chút phẫn nộ, nữ nhân chết tiệt, nơi này mà cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.
‘Hai vị Vương gia, không biết tìm ta có chuyện gì?’ Phong Hồn ngữ khí hồi phục lại lạnh như băng, tử mâu đầy hàn khí cùng cảnh giác.
‘Không phải, là ta có việc muốn nhờ.’ Hàn Ngữ Phong đứng lên nhìn hắn, nói.
‘Ngươi có chuyện gì?’ Phong Hồn có chút kinh ngạc, nàng không biết mình đang làm cái gì phải không ? ‘Ân, ta cầu ngươi giúp ta nhờ Hỏa Vân Kiều cho ta giải dược của Tam thiên túy.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu, nàng đem tất cả hi vọng ký thác trên người hắn.
‘Giải dược? Ngươi trúng độc?’ Phong Hồn tử mâu nhìn chằm chằm vào nàng, sao lại không giống như vậy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
‘Không phải là ta, người trúng độc là Cảnh nhi, chúng ta đi cầu xin Hỏa cô nương nhưng nàng lại không ra tay cứu giúp nên chúng ta không còn cách nào khác đành phải đến cầu ngươi.’ Nhắc đến Cảnh nhi thì khóe mắt của Hàn Ngữ Phong, lệ lại chảy dài, không biết nó bây giờ thế nào ?
‘Cảnh nhi trúng độc ?’ Tử mâu của Phong Hồn hiện lên một tia nghi hoặc ‘Cảnh nhi là ai?’
‘Cảnh nhi là đệ đệ của ta.’. Hàn Ngữ Phong mở miệng giải thích.
‘Một tiểu hài tử thì ai lại muốn hạ độc nó?’ Phong Hồn tử mâu bán mị (mê hoặc, quyến rũ) trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ là nàng?
‘Không biết.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu, nàng cũng không nghĩ ra, đến tột cùng là ai muốn sát hại mình?
Phong Hồn không nói tiếp, trong lòng hắn đã biết người đó là ai, họ có thể cho chính mình đi hạ sát nàng thì hạ độc đâu đã là gì.
‘Hiện tại, bất luận là ta cầu xin thế nào thì Hỏa cô nương cũng không chịu ra tay cứu giúp, chúng ta thật sự không còn cách nào cả, cho nên mới đến cầu xin ngươi, chỉ cần ngươi cứu Cảnh nhi dù hiện tại ngươi giết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.’
‘Đây chính là tác phong của nàng.’ Phong Hồn rất hiểu Hỏa Vân Kiều, chỉ cần nàng không thích thì không ai có thể miễn cưỡng, nhưng chỉ cần nàng muốn thì cũng không ai có thể ngăn cản được.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy bọn họ nói chuyện, người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ đang tâm tình, tán gẫu, thì tâm tình rất không vui, sắc mặt âm trầm nói: ‘Phong Hồn, chỉ cần ngươi khẳng định có thể khiến Hỏa Vân Kiều chịu đưa thuốc giải, thì ngươi muốn có bao nhiêu ngân lượng, chỉ cần nói ra bổn vương đều hai tay dâng cho ngươi.’
‘Ngân lượng?’ Phong Hồn nhếch môi cười lạnh, tử mâu bắn ra tia sáng lạnh lẽo ‘Chính là hoàng kim vạn lượng ta cũng sẽ không đáp ứng.’
Hàn Ngữ Phong nghe hắn nói như vậy, nàng cười, sắc mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, nàng biết Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều đều là hai kẻ lạnh lùng vô tình như nhau, nếu độc trong người Cảnh nhi không thể giải được thì cùng lắm nàng sẽ chết cùng với Cảnh nhi.
‘Vương gia, chúng ta đi thôi, ta muốn trở về xem Cảnh nhi, nếu nó biết ta không ở bên cạnh nó nhất định sẽ sợ hãi.’ Thân hình gầy yếu, cô đơn, tuyệt vọng chậm rãi đi ra ngoài.
‘Chờ một chút, Hàn Ngữ Phong.’ Phong Hồn ở phía sau gọi nàng lại, không biết tại sao hắn lại muốn giúp nàng, có lẽ là hắn cảm kích nàng vì hành động lần trước.
Hàn Ngữ Phong chậm rãi xoay người lại, trong mắt đẹp đầy ưu thương làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
‘Nhớ kỹ, ngươi khiếm (thiếu) ta một món nợ ân tình đó. Chờ ta.’ Phong Hồn nhẹ nhàng đi đến gần nàng nói, sau đó thân thể nhẹ nhàng, phi thân bay đi.
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ vui mừng. Hắn đáp ứng rồi.
Hắc Vân cốc.
Hỏa Vân Kiều nhìn thấy người trước mắt thì có chút vui mừng, hắn không có lạnh lùng, vô tình như trước ‘Phong ca ca, ngươi đến thăm ta sao ? Có phải ngươi đã thay đổi chủ ý, muốn thành thân với ta không ?’
‘Vân Kiều, hôm nay ta tới là muốn ngươi đưa cho ta thuốc giải của Tam Thiên túy.’ Phong Hồn ngữ khí vẫn lạnh như băng nhưng không có hàn khí.
‘Thuốc giải ? Lại là Tam Thiên túy sao ? Phong ca ca ngươi muốn lấy thuốc giải này để làm gì ?’ Hỏa Vân Kiều có chút nghi hoặc, nàng biết bản thân hắn không có trúng độc, bời vì hắn có trúng độc hay không nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay.
‘Là bằng hữu của ta trúng độc.’ Phong Hồn ngữ khí lãnh đạm, không muốn giải thích nhiều.
‘Bằng hữu? Được thôi, thuốc giải thì ta có thể cho, nhưng Phong ca ca ngươi Phong ca ca ngươi phải đáp ứng thành thân cùng ta.’ Hỏa Vân Kiều lại lấy điều kiện ra để uy hiếp hắn.
‘Hỏa Vân Kiều, thuốc giải ngươi có thể không cho, nhưng nếu vì thế mà bằng hữu của ta chết thì ta vĩnh viễn cũng không bao giờ tha thứ cho ngươi bởi vì ngươi có thể cứu hắn nhưng ngươi lại khoanh tay đứng nhìn.’ Phong Hồn lạnh lùng uy hiếp ngược lại nàng.
‘Ngươi……..’ Hỏa Vân Kiều giận dữ, trừng mắt nhìn hắn, vì sao nàng có thể lạnh lùng vô tình đối với bất luận kẻ nào nhưng đối với hắn thì nàng không thể nề hà bất kỳ chuyện gì, nàng biết nếu nàng không cho hắn cũng sẽ không cưỡng cầu nàng, nhưng nàng lại không muốn hắn hận nàng.
‘Cho hay không cho?’ Phong Hồn tưa hồ đã không còn nhẫn nại.
‘Cho, chờ một chút.’ Hỏa Vân Kiều vội vàng đi vào trong lấy ra một cái bình sứ màu trắng.
‘Vân Kiều, ân tình này của ngươi ta sẽ nhớ rõ.’ Phong Hồn tiếp nhận bình thuốc giải, hắn biết nàng nhất định sẽ cho hắn.
‘ Phong ca ca, ta không cần ngươi ghi nhớ ân tình này, đây là ta cam tâm tình nguyện đưa cho ngươi, chỉ là tại sao ngươi lại nhất định phải đối xử với ta như vậy? Vì sao không thể đối xử với ta tốt hơn một chút?’
‘Vân Kiều, hôm khác ta đến thăm ngươi.’ Phong Hồn cũng không trả lời, cầm lấy bình thuốc giải phi thân rời đi, hắn biết Vân Kiều đối với hắn tốt lắm, chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới việc muốn thành thân cùng nàng.
‘Phong ca ca…..’ Hỏa Vân Kiều dậm chân tức giận, mội một lần nàng hỏi như vậy hắn đều trốn tránh.
Hàn Ngữ Phong lo lằng nhìn về phía cửa, trong lòng có chút bất an, nàng không biết Phong Hồn có thể lấy được thuốc giải hay không ?
Đột nhiên thấy một bóng người phi thân vào, đứng thẳng ở trong phòng.
‘Phong Hồn, là ngươi, ngươi đã trở về……..’ Hàn Ngữ Phong nhìn thấy người đang đứng trước mắt thì có chút vui mừng, lại không biết phải làm sao để hỏi hắn chuyện thuốc giải.
‘Cho ngươi, cầm về cứu đệ đệ của ngươi đi.’ Phong Hồn, trong tay cầm bình thuốc giải màu trắng đưa cho nàng.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên đột nhiên đi tới, hắn không muốn nàng thiếu nợ ân tình của Phong Hồn. ‘Phong Hồn, ân tình này của ngươi bổn vương sẽ nhớ kỹ, về sau nếu có việc cứ tới tìm bổn vương, bổn vương nhất định sẽ trả lại cho ngươi ân tình này.’
Phong Hồn không hề cảm kích nhìn hắn, tử mâu lạnh lùng nói : ‘Vương gia, ngươi lầm rồi, ta không phai là có ý giúp ngươi, người ta giúp là nàng, nàng mới là người thiếu ta món nợ ân tình này, nàng mới là người phải trả.’ Phong Hồn chỉ tay vào Hàn Ngữ Phong
Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu cũng lạnh lùng, người này muốn khiêu khích hắn sao ? Cười lạnh một tiếng nói : ‘Phong Hồn, ta quên nói cho ngươi biết, nàng chính là Vương phi của ta, ngươi nói xem, thê nợ phu trả không phải là việc thiên kinh địa nghĩa sao? Cho nên ân tình này bổn vương sẽ thay nàng trả cho ngươi.’
‘Đáng tiếc bây giờ nàng còn không phải, xin lỗi ta không tiếp các ngươi được nữa.’ Phong Hồn nói xong thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
‘Chúng ta mau trở về thôi.’ Hàn Ngữ Phong có được thuốc giải, trong lòng đều nghĩ đến Cảnh nhi, nàng muốn nhanh chóng trở về cứu Cảnh nhi.
Đột nhiên từ xa xa bay tới một thanh âm: ‘ Hàn Ngữ Phong nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một món nợ ân tình, ngày nào đó ta sẽ đến lấy lại.’
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥