Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 289: Đánh cho đến chết
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Một giờ sau, Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị giam trong phòng thẩm vấn. Bốn gã cảnh quan lui ra ngoài, đồng dạng cũng đóng cửa phòng.
Phu nhân cục trưởng Cục y tế, muốn giáo huấn Chu Trướng cùng Trịnh Lục. Bốn gã cảnh quan này cũng không biết nói cái gì, hết thảy đều giao cho Đậu Giang Hồng.
Bất quá, trước khi đi, bọn hắn vẫn là nhắc nhở một câu: Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều có chút thân phận, không nên gây ra tai nạn chết người.
...
- Ân?
Bệnh viện Dương Xuân, trong phòng bệnh của Lữ Bất Phàm, bốn gã cao thủ bảo hộ Lữ Văn ngay ngắn nhíu mày. Bởi vì, bọn hắn cảm nhận được một tia chấn động.
- Là thích khách Ninja .
Một gã bảo tiêu trong đó, thấp giọng nói một tiếng, rất nhanh ngăn Lữ Văn ở phía sau.
Ba gã cao thủ khác, cũng rất nhanh vây qua, vây quanh Lữ Văn ở trong đó.
Về phần an toàn của Lữ Bất Phàm, đây không phải là chức trách của bọn hắn. Bọn hắn duy nhất phụ trách, là an toàn của Lữ Văn, không để hắn bị thương tổn.
Trừ khi mình cũng bị giết.
- Bang bang...
Ở cùng một thời gian, sáu gã cao thủ rất nhanh xông vào trong phòng bệnh, vây quanh Lữ Bất Phàm nằm ở trên giường bệnh.
Sứ mạng của bọn hắn là bảo vệ Lữ Bất Phàm.
Hơn nữa, bọn hắn cũng đều cảm nhận được, Ninja đến đây thực lực rất mạnh. Bằng không thì tất cả bọn hắn sẽ không xuất động.
- Trò hay sắp bắt đầu.
Trần Thanh Đế đã sớm tiềm phục trong chỗ tối, lông mày nhíu lại, xem lấy hết thảy trước mắt. Bất quá, trong lòng của hắn lại cực kỳ khiếp sợ.
Không nghĩ tới, bảo tiêu của Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm, lại có thể nhanh như vậy cảm ứng được có Ninja đến.
Phần nhạy cảm này, tuyệt đối không phải cao thủ bình thường có thể có được. Chỉ có những người từ trong đống xác chết bò ra mới như thế.
Đối với nguy cơ, có cảm ứng đặc thù.
Trần đại thiếu tinh tường biết rõ, bảo tiêu của Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm, có thể phát hiện Ninja tinh anh đến, là loại cảm ứng đối với nguy cơ này.
- Ân?
Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, trong lòng hơi nhíu, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là Trịnh Lục cùng Chu Trướng đã xảy ra chuyện?
- Không có gọi điện thoại cho mình, có lẽ không có việc gì.
Trần Thanh Đế lấy điện thoại cầm tay ra, xác nhận thoáng một phát cũng không có cuộc gọi nào, lắc đầu, không hề đa tưởng ngừng thở:
- Sắp động thủ.
Những người này đều là cao thủ, coi như là Trần đại thiếu cũng không thể không cẩn thận. Nếu như bị phát hiện, vậy sẽ không tốt.
...
- Con mẹ nó, ngươi đến cùng có nói hay không. Cẩu tạp chủng Trần Thanh Đế kia ở địa phương nào?
Trong phòng thẩm vấn, Hà Gia Tước một phát bắt được cổ Chu Trướng, tức giận quát:
- Hiện tại gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế, gọi hắn đến, lão tử có thể xem ngươi như cái rắm thả đi.
- Phi!
Chu Trướng mặt mũi tràn đầy khinh thường, trực tiếp phun một bãi nước miếng vào mặt Hà Gia Tước.
Bản thân Hà Gia Tước bị thương, hành động cũng bất lợi, hơn nữa hắn cũng thật không ngờ, Chu Trướng dám làm như thế. Nên bị bãi nước miếng mang theo máu kia phun vào mặt.
- Con mẹ nó, muốn chết.
Hà Gia Tước một quyền đánh vào trên mặt Chu Trướng, tức giận quát:
- Đánh cho ta, đánh cho đến chết!
Về phần bốn gã cảnh quan kia nhắn nhủ, Hà Gia Tước căn bản cũng không có để ở trong lòng. Trả thù, phát tiết, đây mới là hiện tại Hà Gia Tước hắn muốn làm.
Mà Đậu Giang Hồng cũng thờ ơ lạnh nhạt, không có ý tứ ngăn cản. Ở nàng xem ra, cho dù giết chết Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng không có chuyện gì quá to tát.
Còn có chuyện gì, là cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ dọn dẹp không được?
Dám đánh con của nàng, bất kể là ai, Đậu Giang Hồng nàng đều cho đối phương trả giá thảm trọng.
- Vâng, Hà thiếu.
Tác dụng của bốn gã tay chân, cái kia chính là đánh người. Hơn nữa, bọn hắn cũng rất thích như thế.
Bốn người ngay ngắn động thủ, rất nhanh đánh ngã Chu Trướng cùng Trịnh Lục xuống đất. Sau đó, quyền cước của bốn người, giống như là điên rồi, điên cuồng công kích Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Bốn người này, tất cả đều là người của tổ thể dục. Có thể được Hà Gia Tước vừa ý, thu làm tay chân, cái kia tuyệt đối là có đạo lý. Bọn hắn động thủ vô cùng hung ác, mỗi một lần xuất kích đều rất tàn nhẫn.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục liên tục bị bốn người công kích, đã bắt đầu cảm giác đầu váng mắt hoa. Đừng nói bọn hắn không dám hoàn thủ, coi như là muốn hoàn thủ, cũng không có năng lực hoàn thủ.
Duy nhất có thể làm, là theo bản năng ôm đầu, co lại trên mặt đất, thừa nhận bốn gã này ẩu đả.
- Con mẹ nó, đánh như vậy sao được?
Lúc này, Hà Gia Tước rút dây lưng ra, nhắm đầu của Trịnh Lục, hung hăng quất một cái.
Ba!
Đầu dây lưng chính là thiết, cứ như vậy thoáng một phát, đầu Trịnh Lục trực tiếp bị đánh phá, máu tươi lập tức bừng lên.
- Như vậy mới đủ vị.
Hà Gia Tước tàn nhẫn nói:
- Đều đánh như vậy cho lão tử.
- Vâng!
Bốn gã tay chân cười âm hiểm, ngay ngắn nghe theo, rút dây lưng của mình ra. Một tay nhấc lấy quần, một tay cầm dây lưng, đối với Trịnh Lục cùng Chu Trướng là một hồi loạn quất.
Ba ba ba...
Đầu dây lưng quất trên người Trịnh Lục cùng Chu Trướng, phát ra từng đợt giòn vang. Đầu, mặt, toàn thân cao thấp, đều bị đánh nát, máu tươi nhuộm hồng cả thân thể.
- Con mẹ nó, lão tử lại để cho các ngươi mạnh miệng.
Hà Gia Tước cầm lấy dây lưng, cũng đi theo một hồi quất loạn.
- Con trai bảo bối, con đừng có động thủ.
Đậu Giang Hồng rất nhanh tiến lên, giữ chặt Hà Gia Tước, vẻ mặt lo lắng nói:
- Trên người của con có thương tích, bị lộng đau sẽ mệt mỏi lấy.
Đậu Giang Hồng nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị đánh như huyết nhân, trên mặt không có bất kỳ đồng tình, chỉ có hung tàn chi sắc.
Nàng quan tâm không phải Chu Trướng cùng Trịnh Lục chết sống, mà là sợ con trai bảo bối của mình mệt mỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 290: Hối hận và không hối hận (1)
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Lúc này cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, bốn gã cảnh quan sợ đem sự tình náo lớn hơn, làm ra nhân mạng, là tiến vào xem tình huống.
Nhưng mà, khi bọn hắn chứng kiến bộ dáng của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, nguyên một đám trong lòng rung động. Dù bọn hắn thường xuyên đánh người, cũng chưa từng gặp qua cảnh tàn nhẫn như thế.
- Cục trưởng phu nhân, bảo bọn hắn đừng đánh nữa, tiếp tục đánh xuống sẽ chết người đấy.
Trong đó một gã cảnh quan hít sâu một hơi, nhịn không được nói.
- Hừ, không muốn đánh nữa.
Vẻ mặt Đậu Giang Hồng dữ tợn, lạnh giọng nói ra:
- Vậy thì hỏi bọn hắn, Trần Thanh Đế ở địa phương nào.
Ở thời khắc này, Đậu Giang Hồng quan tâm chính là Trần Thanh Đế ở nơi nào, căn bản là không nghĩ qua, phải đưa Chu Trướng cùng Trịnh Lục vào bệnh viện.
Mà thương thế của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, không ở trên giường bệnh mấy tháng, đó là tuyệt đối đừng muốn xuống giường.
- Đại gia ta không biết.
Chu Trướng cười hắc hắc, con mắt đã không mở ra được rồi, hai tay theo bản năng ôm đầu co lại với nhau.
Bất quá, miệng của hắn lại cứng vô cùng.
- Ha ha, đại gia ngươi không biết, lão tử ta cũng không biết.
Trịnh Lục đồng dạng co lại thành một đoàn, toàn thân là máu vẫn có thể bật cười.
Tuy thương thế của bọn hắn nghiêm trọng, nhưng mà cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có bị nội thương. Tuy đau không thể động, nhưng vẫn có thể nói chuyện.
Bất quá, Chu Trướng cùng Trịnh Lục mở miệng nói chuyện, cũng ngay ngắn hít sâu một hơi. Thời điểm bị quần ẩu, bởi vì đau nhức quá độ, tiếp tục bị đánh tuy đau nhức, nhưng đã quen.
Bây giờ người ta dừng lại rồi, bọn hắn mở miệng nói chuyện, tác động miệng vết thương, thật đúng là không phải đau nhức bình thường.
- Con mẹ nó, lão nương cho ngươi mạnh miệng.
Đậu Giang Hồng phẫn nộ tiến lên, một cước đá vào sau lưng Trịnh Lục, tức giận quát:
- Tiếp tục đánh cho lão nương, đánh chết lão nương chịu trách nhiệm.
- Cục trưởng phu nhân, bớt giận, bớt giận.
Một gã cảnh quan trong đó, liên tục tiến lên ngăn cản. Cái này nếu để cho đánh tiếp, sẽ là tai nạn chết người.
Không phát hiện, hiện tại Trịnh Lục cùng Chu Trướng giống như huyết nhân, nằm trên mặt đất không thể động đậy được sao?
Hơi chút động thoáng một phát, cái kia đều là toàn tâm đau nhức.
- Cục trưởng phu nhân, bà hãy nghe tôi nói, như vậy đánh tiếp cũng không phải biện pháp. Cho dù đánh chết bọn hắn, tuy cục trưởng phu nhân không sợ, nhưng đồng dạng hỏi không ra chỗ của Trần Thanh Đế kia?
Trên mặt người cảnh quan này, chất đầy dáng tươi cười nói:
- Nếu bọn hắn là huynh đệ của Trần Thanh Đế, ở bên trong điện thoại di động của bọn hắn, nói không chừng có số điện thoại của Trần Thanh Đế. Trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế, bảo hắn tới không được sao?
- Bọn hắn nguyên một đám miệng đều cứng như vậy, rất giảng nghĩa khí, Trần Thanh Đế kia có lẽ cũng không sai biệt lắm.
Cảnh quan kia cười hắc hắc, nói ra:
- Huynh đệ của Trần Thanh Đế bị chúng ta bắt, hắn đã biết, nhất định sẽ chạy đến.
- Vậy ngươi còn nói nhiều làm gì? Còn không lấy điện thoại di động của bọn hắn ra, xem có số điện thoại của Trần Thanh Đế hay không.
Đậu Giang Hồng chửi đổng quát.
- Vâng... vâng.
Người cảnh quan này liên tục gật đầu, gọi đến một gã cảnh quan khác, tiến lên lục lọi trong người Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Vừa nghe đến muốn tìm điện thoại di động của bọn hắn, tuy toàn thân Trịnh Lục cùng Chu Trướng đau nhức kịch liệt. Động thoáng một phát là toàn tâm đau nhức. Nhưng mà bọn hắn vẫn là dứt khoát kiên quyết, không có chút do dự gì đưa tay bảo hộ điện thoại trong túi.
Điện thoại, bọn hắn không sao cả, không đáng tiền.
Mấu chốt là, trong điện thoại di động thật sự có số của Trần Thanh Đế.
Tại thời khắc này, Trịnh Lục cùng Chu Trướng rất hối hận vì hôm nay lấy số của điện thoại Trần Thanh Đế.
Bọn hắn muốn số điện thoại của Trần Thanh Đế, là để dễ dàng liên hệ. Như thế nào cũng thật không ngờ, số điện thoại di động này lại trở thành thứ gây tai họa cho Trần Thanh Đế.
- Ha ha, xem dáng vẻ khẩn trương của bọn hắn. Ở bên trong điện thoại di động của bọn hắn nhất định có số của Trần Thanh Đế.
Hai gã cảnh quan kia, ở sâu trong nội tâm, nhẹ nhàng thở ra. Bọn hắn thực sợ Đậu Giang Hồng đánh tiếp, đem người đánh chết.
Đậu Giang Hồng là phu nhân của cục trưởng Cục y tế, cán bộ cấp Phó bộ, thì không sợ. Nhưng bọn hắn tính là cái gì chứ? Chỉ là một tiểu cảnh quan mà thôi.
Bối cảnh của bọn hắn, còn không bằng Trịnh Lục cùng Chu Trướng.
Người không có đánh chết, có cục trưởng Cục y tế Hà Tri Minh bảo kê, sẽ không có chuyện gì. Dù sao, bọn họ là hả giận thay con trai của Hà Tri Minh, đem người chộp tới, cũng không có động thủ đánh.
Nhưng mà, nếu như người đã chết, sự tình náo lớn hơn, bọn hắn sẽ trở thành cừu non thế tội. Đương nhiên, bốn gã tay chân của Hà Gia Tước, cũng khó tránh khỏi cái chết.
Loại vật oan ức này, ai muốn gánh vào chứ.
Mà chịu tiếng xấu thay cho người khác, thường thường đều là độc quyền của người không quyền không thế.
- Tiểu tử, không muốn chết tốt nhất buông tay ra.
Trong đó một gã cảnh quan, nhìn Chu Trướng tức giận quát.
- Con mẹ nó, không biết phân biệt, lão tử đây là đang cứu các ngươi.
Một gã cảnh quan khác cũng phẫn nộ không thôi, dùng sức lấy tay Trịnh Lục ra.
Vô luận là Trịnh Lục, hay là Chu Trướng, bọn hắn đều dùng ra toàn bộ sức mạnh, chịu đựng đau nhức kịch liệt, che điện thoại di động của bọn hắn.
Xé xé...
Túi quần của Trịnh Lục cùng Chu Trướng, ngay ngắn bị xé nát, hai gã cảnh quan lấy điện thoại di động của bọn hắn ra.
Mà sắc mặt của Trịnh Lục cùng Chu Trướng, cũng đều biến đổi. Đương nhiên, mặt mũi bọn hắn tràn đầy là máu, cho dù sắc mặt khó xem hơn nữa, người khác cũng nhìn không ra.
- Cái này...
Khi hai gã cảnh quan phí hết khí lực, lấy điện thoại của Chu Trướng cùng Trịnh Lục ra, lại ngay ngắn trợn tròn mắt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 291: Hối hận và không hối hận (2)
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Điện thoại đã bị hư mất, màn hình cũng nát.
- Cái này là cái gì? Lấy ra cho lão nương nhìn xem.
Đậu Giang Hồng tiến lên một bước, túm lấy điện thoại xem xét, lập tức vô cùng phẫn nộ, trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên.
Lập tức, Đậu Giang Hồng quay người tát cho bốn gã tay chân kia một người một cái, nổi giận mắng:
- Các ngươi ngay cả đánh người cũng không biết đánh, lão nương là bảo các ngươi đánh người, sao lại đánh hỏng điện thoại rồi hả?
Bốn gã tay chân kia rất ủy khuất, bất quá, bọn hắn lại không dám nói gì. Dám nói một câu, chỉ sợ kết quả của bọn hắn sẽ thảm hại hơn Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Mà bốn gã cảnh quan kia, ngay ngắn thổn thức không thôi, âm thầm duỗi tay gạt mồ hôi lạnh trên trán.
- Ngu ngốc...
Lúc này, Trịnh Lục cùng Chu Trướng ngay ngắn mở miệng mắng một tiếng, sau đó hôn mê. Bất quá, trên mặt của bọn hắn, lại tràn đầy châm chọc cùng dáng tươi cười.
Điện thoại hư mất, tìm không thấy số điện thoại của Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế ít nhất trong đêm nay sẽ không bị đánh.
Trịnh Lục cùng Chu Trướng đều tinh tường biết rõ, dùng tính cách của Đậu Giang Hồng, không bắt được Trần Thanh Đế quyết sẽ không bỏ qua. Điều này cũng ý nghĩa, Trần Thanh Đế bị thảm đánh một chầu đó là trốn không thoát.
Bọn hắn cũng đều tinh tường biết rõ, nếu như bọn hắn gọi Trần Thanh Đế tới, tối đa cũng là bị sửa chữa một chầu, nhưng quyết không bị đánh thảm như vậy.
Nhưng mà, vô luận là Trịnh Lục hay Chu Trướng, đều không muốn bán đứng huynh đệ của mình.
Dù chỉ là, vì để cho Trần Thanh Đế bị đánh muộn một ngày, thậm chí chỉ là mấy giờ. Trả giá thảm trọng như vậy, bọn hắn cũng không hối hận.
Coi như là cho bọn hắn một cơ hội lần nữa, bọn hắn y nguyên sẽ làm như thế.
Duy nhất làm cho bọn hắn hối hận chính là, buổi tối hôm nay ăn cơm tại căn tin. Một chầu làm thịt Trần Thanh Đế kia, còn chưa đủ.
Con mẹ nó, đánh cũng quá độc ác.
Một chầu cơm trước khi kia, thật sự là có chút không đủ a. Chúng ta làm thịt ngươi một chầu hung ác, chỉ là bị đánh mắt mũi sưng bầm, không có đạt tới trình độ da tróc thịt bong a.
Đây là hối hận của Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Làm thịt Trần Thanh Đế một chầu, quá lưu tình rồi.
...
Bệnh viện Dương Xuân, sáu gã Ninja được Tá Đằng Trung Càn phái tới, trong đó có bốn gã đã bị cao thủ Lữ gia chém giết. Mà hai gã Ninja tinh anh kia, cũng đều nhao nhao thụ thương.
Đáng sợ nhất chính là, mười tên cao thủ bảo hộ Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm, chỉ có hai người bị chút vết thương nhẹ, những người khác đánh rắm cũng không có.
Hai người kia bị thương, là do hai gã Ninja tinh anh kia đả thương. Đồng dạng, hai gã Ninja tinh anh kia, cũng bỏ ra một cái giá lớn.
Về phần bốn gã Ninja bị chém giết kia, quả thực chính là pháo hôi.
Vừa lên đến, bọn hắn ở vào tàng hình trạng thái, còn có thể hơi chút tạo thành uy hiếp. Không, căn bản không gọi là uy hiếp, là hấp dẫn một ít lực chú ý.
Một khi tàng hình bị phá, trực tiếp trở thành cặn bã. Chỉ miễn cưỡng chèo chống hơn mười chiêu, liền bị diệt sát.
Mười tên cao thủ Lữ gia, cũng chỉ là xuất động sáu người. Còn lại bốn người, phân biệt lưu lại bảo hộ Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm.
Dù vậy, đó cũng là đại hoạch toàn thắng.
Hiện tại, bốn gã Ninja kia đã bị giết. Còn lại hai gã Ninja tinh anh, lập tức trở nên khổ không thể tả, bị sáu người vây công, cơ hồ không có sức hoàn thủ gì.
- Rút lui!
Đột nhiên, một gã Ninja tinh anh quát to một tiếng, sau đó không làm bất luận né tránh gì, rất nhanh nhào tới, ngăn sáu người kia lại một chút.
- Bát dát!
Một gã Ninja tinh anh khác, hai mắt sung huyết, nhưng hắn biết rõ, bây giờ không phải là thời điểm xúc động, dốc sức liều mạng. Hắn cắn răng, bốn phía bốc lên khói đen, rất nhanh ly khai.
Rất hiển nhiên, tên Ninja kia muốn dùng tánh mạng của mình, để tranh thủ một cơ hội chạy trốn cho đồng bạn của hắn.
Tiếp tục đánh tiếp, bọn hắn biết rõ, quyết không có bất cứ người nào có thể còn sống ly khai.
- Muốn đi?
Một gã bảo tiêu bảo hộ Lữ Văn, nộ quát một tiếng, rất nhanh công kích tới tên Ninja tinh anh đào tẩu kia.
Oanh!
- Phốc!
Tên Ninja tinh anh đào tẩu kia cũng không tránh né, ngạnh sanh nhận lấy một kích này. Hộc ra một ngụm máu tươi, cũng không quay đầu lại rất nhanh bỏ chạy.
Lúc này, muốn ngăn tên Ninja tinh anh đào tẩu kia, đã là không thể nào.
Dù sao, tên Ninja tinh anh đào tẩu kia, thực lực tương đương cùng bọn hắn, dưới tình huống liều mạng đào tẩu, muốn ngăn cản, chính xác là rất khó.
- Bắt sống, không nên giết hắn, lưu người sống.
Lữ Văn đột nhiên mở miệng, hắn muốn biết, đến cùng là người nào muốn đến ám sát Lữ Bất Phàm.
Nếu như chỉ là ám sát Lữ Văn hắn, Lữ Văn còn không đến mức phẫn nộ như thế. Ám sát cháu trai bảo bối của hắn, cái kia tuyệt đối là làm cho Lữ Văn phẫn nộ tới cực điểm.
Tên Ninja tinh anh bị vây khốn kia, nhìn thấy đồng bạn của mình đào tẩu, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đã trọng thương, tinh tường biết rõ mình chạy trốn vô vọng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa, một khi bị bắt, coi như là muốn chết cũng khó khăn.
- Hắc hắc...
Chỉ nghe người Ninja tinh anh này cười hắc hắc. Cắn răng một cái, cắn nát độc dược khảm nạm ở trong hàm răng.
Phanh!
Người Ninja tinh anh này té ngã trên đất, khóe miệng chảy máu đen, khí tuyệt bỏ mình.
Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, lúc này cũng không có xem những màn này. Bởi vì, hắn cảm giác có sự tình gì không tốt phát sinh.
Hắn suy nghĩ, có phải Trịnh Lục cùng Chu Trướng đã xảy ra chuyện hay không.
Thế nhưng mà, sao một mực không có gọi điện thoại đến?
Cái này cũng khiến cho Trần đại thiếu thất thần.
- Người nào!
Đúng lúc này, một gã cao thủ Lữ gia đột nhiên quát lạnh, ánh mắt rơi vào địa phương Trần Thanh Đế ẩn núp.
- Lòng rối loạn, không cẩn thận bị phát hiện rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Nhìn thấy có người muốn bắt Trần Thanh Đế lại, lại bị Lữ Văn mở miệng ngăn cản.
Bắt Trần Thanh Đế có làm được cái gì? Chẳng lẽ còn muốn giết người diệt khẩu hay sao? Tuy Lữ Văn hắn rất muốn giết Trần Thanh Đế, nhưng hắn dám sao?
Rất hiển nhiên, Lữ Văn hắn không dám.
- Hắn đến đây lúc nào?
Lữ Văn cũng không biết là như thế nào, đột nhiên hỏi lên một câu như vậy.
- Là vừa đến, sau đó đã bị ta phát hiện.
Tên cao thủ phát giác Trần Thanh Đế kia nói.
Trần Thanh Đế ly khai bệnh viện, vẫn cứ cảm giác không đúng, lái xe cấp tốc chạy về Trung Y Học Viện.
Nhưng mà, khi hắn đi vào Trung Y Học Viện lại nghe nói, Trịnh Lục cùng Chu Trướng bị bắt.
Sắc mặt Trần Thanh Đế, lập tức vô cùng âm trầm.
- Bị trảo đi rồi?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, hắn biết rõ, người bắt Trịnh Lục cùng Chu Trướng đi, tất nhiên là Hà Gia Tước.
Bọn hắn là muốn trả thù.
- Là Hà Gia Tước cùng mẹ của hắn, mang theo cảnh quan bắt bọn hắn đi. Hơn nữa, vẫn là trước đánh một trận mới mang đi, bị đánh rất thảm.
Mạch Hoa Bích thổn thức không thôi, nhìn có chút hả hê nói:
- Ngươi vẫn là đi nhanh lên, nếu như đi chậm, chỉ sợ ngươi có thể nhặt xác thay Trịnh Lục cùng Chu Trướng rồi.
Mạch Hoa Bích vẫn có chút bối cảnh, vừa vặn nhận thức người bắt Trịnh Lục cùng Chu Trướng đi là cục cảnh sát nào. Mà sở dĩ nàng nói cho Trần Thanh Đế, chính là muốn mượn tay Đậu Giang Hồng, hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế một chầu.
Trần đại thiếu không biết cục cảnh sát ở đâu, tìm không thấy, như thế nào bị đánh?
Phải biết rằng, Mạch Hoa Bích là phi thường thống hận Trần đại thiếu.
Đối với thái độ của Mạch Hoa Bích, bộ dáng nhìn có chút hả hê, Trần Thanh Đế tuy phẫn nộ, lại không có thời gian so đo cùng nàng. Bằng không thì Trần đại thiếu quyết sẽ hung hăng đánh cho nàng một tát.
- Nếu như huynh đệ của ta xảy ra chuyện gì, toàn bộ các ngươi đều phải chết.
Toàn thân Trần Thanh Đế tràn ngập sát khí, quay người chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế ly khai, Mạch Hoa Bích càng là cười lạnh liên tục:
- Tuy ngươi có thể đánh nhau, nhưng mà, chỗ đó là cục cảnh sát. Cảnh quan đều mang theo súng ngắn, có thể đánh nhau thì làm được cái gì?
Mạch Hoa Bích cảm giác rất sung sướng, rất vui vẻ. Nàng giống như đã tưởng tượng đến cảnh, Trần Thanh Đế bị đánh tàn phế, thậm chí là bị đánh chết.
Một loại khoái cảm không hiểu tuôn vào trong lòng Mạch Hoa Bích.
Ông...
Trần Thanh Đế khởi động xe, đưa tốc độ lên tới nhanh nhất. Toàn thân hắn tràn ngập sát khí, thúc dục linh khí trong cơ thể, phát huy kỹ thuật lái xe đến cực hạn trước nay chưa từng có.
Từ Trung Y Học Viện, đuổi tới cục cảnh sát mà Mạch Hoa Bích nói, dưới tình huống bình thường cần một giờ mới có thể tới.
Một giờ?
Cái này đối với Trần Thanh Đế mà nói, thật sự là quá dài. Dù chỉ là một giây đồng hồ, cũng quá dài...
Sau khi lao ra Trung Y Học Viện, Trần Thanh Đế cũng không có giảm tốc độ. Không chỉ có như thế, còn đang không ngừng gia tốc.
10 phút sau, Trần Thanh Đế đi tới cục cảnh sát.
Lộ trình một giờ, Trần Thanh Đế chỉ dùng 10 phút thời gian. Do đó có thể thấy được, Trần đại thiếu là gấp cỡ nào. Đồng thời, cũng đem kỹ thuật điều khiển phát huy đến cực hạn.
- Ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may!
Trần Thanh Đế rất nhanh xuống xe, vẻ mặt âm trầm, thần thức rất nhanh tản ra, tìm kiếm Trịnh Lục cùng Chu Trướng.
- Muốn chết.
Trần Thanh Đế đã cảm giác được, hô hấp của Chu Trướng cùng Trịnh Lục trở nên rất yếu. Không cần hỏi, nhất định là bị đánh rất thảm.
- Ngươi là người nào, tới đây làm gì?
Trần đại thiếu mới vừa vào cục cảnh sát, một gã cảnh quan đột nhiên tức giận quát.
Hắn làm cảnh quan nhiều năm như vậy, chưa từng có bái kiến người nào, vậy mà sẽ hung hăng càn quấy xông vào cục cảnh sát như thế.
- Cút!
Trần Thanh Đế khẽ quát một tiếng, một cước trực tiếp đạp tới. Tên cảnh quan kia còn không biết là chuyện gì xảy ra, liền cảm giác trên ngực đau nhức kịch liệt, cả người trực tiếp bay ngược mà ra.
Đồng dạng, hắn như thế nào cũng không ngờ, thậm chí có người lá gan sẽ lớn như thế. Công nhiên đánh cảnh sát, vẫn là ở bên trong cục cảnh sát.
Thời điểm cảnh quan khác kịp phản ứng, lại phát hiện, lúc này thân ảnh Trần Thanh Đế đã không thấy?
Chẳng lẽ là gặp quỷ rồi?
- Cứu tỉnh bọn hắn cho lão nương, tiếp tục đánh.
Trần Thanh Đế vừa tới bên ngoài phòng thẩm vấn, chợt nghe thanh âm tàn nhẫn của Đậu Giang Hồng rống giận.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng thẩm vấn trực tiếp bị bạo lực đá văng. Vẻ mặt Trần Thanh Đế tràn đầy sát khí, thình lình xuất hiện ở ngoài cửa.
Khi Trần Thanh Đế chứng kiến bộ dáng của Trịnh Lục cùng Chu Trướng trong phòng thẩm vấn, toàn thân run rẩy, tròng mắt muốn nứt, biểu lộ cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Đây chính là bị đánh đến ngất xỉu.
Một màn này, khiến cho Trần Thanh Đế sát khí càng mạnh!
Cửa phòng thẩm vấn, đột nhiên bị bạo lực đá văng, bốn gã tay chân vừa muốn cứu tỉnh Chu Trướng cùng Trịnh Lục kia liền ngừng lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 293: Các ngươi toàn bộ đều phải chết
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đồng thời, tất cả mọi người ngay ngắn quay đầu lại, nhìn Trần Thanh Đế đứng ở ngoài cửa.
- Mẹ, hắn là Trần Thanh Đế, chính là hắn đánh con thành như vậy đấy.
Hà Gia Tước nhìn thấy Trần Thanh Đế, tàn nhẫn quát:
- Mẹ, con muốn giết hắn.
Trần Thanh Đế mới là chính chủ, mới là người Hà Gia Tước muốn thu thập nhất, đánh cho tàn phế, đánh chết. Hiện tại Trần Thanh Đế đã đến, trong nội tâm Hà Gia Tước rất hưng phấn.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế đi vào phòng thẩm vấn, khóa trái cửa phòng thẩm vấn lại.
Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, gương mặt tràn ngập sát khí kia của Trần Thanh Đế, bởi vì sát khí quá mạnh, cơ bắp trên bộ mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Trong con ngươi màu đỏ như máu, tản ra lại để cho người không rét mà run sát ý.
Giết!
Trần Thanh Đế động sát tâm.
Trong phòng thẩm vấn, đều tràn đầy sát khí khủng bố, cuồng bạo, sắc mặt bốn gã cảnh quan biến đổi. Bọn hắn chỉ cảm giác lồng ngực của mình giống như là đè ép một tòa núi lớn, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
Hà Gia Tước, bốn gã tay chân, cùng với Đậu Giang Hồng cảm giác toàn thân lạnh lẽo, như là rơi vào hầm băng, vậy mà thoáng cái không có động tĩnh.
- Ngươi muốn làm gì?
Một gã cảnh quan trong đó, rất nhanh móc súng lục ra, tức giận quát.
Ba gã cảnh quan khác chấn động toàn thân, tỉnh táo lại, không dám chậm trễ chút nào, cũng rất nhanh móc súng lục bên hông ra, ngay ngắn đem họng súng nhắm ngay Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế phát ra sát khí, thật sự là quá dọa người, quá kinh khủng. Chỉ có lấy súng ra, chỉ vào Trần Thanh Đế, bốn gã cảnh quan này mới có thể tìm được một tia cảm giác an toàn.
Đối với bốn gã cảnh quan kia, Trần Thanh Đế căn bản không có để vào mắt. Mà ánh mắt của Trần đại thiếu, đã rơi vào trên người Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Toàn thân Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều là máu, hai tay gắt gao bảo hộ túi quần. Hơn nữa, một bên là hai cái điện thoại bị ném nát.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế phát lạnh, biết rõ, trước khi bọn hắn ngất, đều là đang bảo hộ lấy điện thoại di động của mình.
Bởi vì, trong điện thoại di động của bọn hắn có số của Trần Thanh Đế hắn.
Bọn họ là đang bảo hộ Trần Thanh Đế.
Đã bị đánh thành như vậy, lại vẫn bảo hộ Trần Thanh Đế. Thẳng đến một khắc cuối cùng. Bọn hắn y nguyên kiên trì bảo hộ Trần Thanh Đế.
Trong nháy mắt này, Trần Thanh Đế cái gì cũng hiểu được.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục không có gọi điện thoại cho hắn, không phải là không có gặp chuyện không may, mà là đang bảo hộ Trần Thanh Đế hắn, không muốn cho Trần Thanh Đế cũng bị bắt tới đánh.
Mặc dù nói, Chu Trướng cùng Trịnh Lục Minh biết rõ, cho dù bọn hắn làm như thế, cũng chỉ có thể bảo hộ Trần Thanh Đế một ngày, thậm chí chỉ là mấy giờ.
Nhưng mà, bọn hắn y nguyên làm như thế.
Làm việc nghĩa không chùn bước.
Nhìn tới đầu, mặt, trên người của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, tùy ý có thể thấy được miệng vết thương rõ ràng, máu đỏ tươi không ngừng từ trong vết thương chảy ra.
Cả thân thể bọn hắn, đều bị máu tươi nhuộm hồng, giống như là mới từ trong vũng máu bò ra.
Đây hết thảy, cũng là vì bảo hộ Trần Thanh Đế hắn tạo thành.
Bảo hộ Trần Thanh Đế hắn.
- Chu Trướng, Trịnh Lục...
Trần Thanh Đế cảm giác tâm mình giống như là bị ngàn vạn cây kim hung hăng đâm vào, vô cùng đau đớn. Cái mũi của hắn đau xót, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Đây là lần thứ nhất Trần Thanh Đế rơi lệ từ khi đi vào địa cầu. Đồng thời, cũng là lần thứ hai trong đời Trần Thanh Đế rơi lệ.
- Các ngươi... tất cả đều phải... chết!
Ánh mắt Trần Thanh Đế tràn ngập sát ý nồng đậm, quét qua mọi người trong phòng thẩm vấn, lạnh như băng thấp giọng quát.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi muốn làm gì? Nơi này là cục cảnh sát, không phải địa phương ngươi có thể xằng bậy.
Mặc dù Hà Gia Tước có một lão cha cấp Phó bộ, bình thường cũng ngang ngược càn rỡ đã quen. Người bình thường cho tới bây giờ đều không để trong mắt.
Nhưng mà, lúc nào Hà Gia Tước cảm thụ qua sát khí đầm đặc như thế? Lập tức đã bị sát khí mà Trần Thanh Đế phát ra, cùng biểu lộ dữ tợn dọa sợ.
Hai chân của Hà Gia Tước, bị dọa đến không ngừng run rẩy, nói chuyện cũng tràn đầy sợ hãi.
Nhìn qua vẻ mặt Trần Thanh Đế dữ tợn, cảm thụ được sát ý ngập trời trên người Trần Thanh Đế, Đậu Giang Hồng ngang ngược bá đạo, trực tiếp bị sợ cháng váng.
Mà bốn gã cảnh quan tay nắm súng nhắm ngay Trần Thanh Đế kia, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, toàn thân đều đang không ngừng run rẩy.
Về phần bốn gã tay chân kia, đã sớm bị hù đến toàn thân nhũn ra, cả thân thể đều lung la lung lay, đứng không vững, tùy thời đều có thể co quắp ngã xuống đất.
- Tạch tạch tạch...
Liên tục bốn thanh âm xương cốt bị bẻ gãy giòn vang đột nhiên vang lên.
Bốn gã cảnh quan cầm súng nhắm ngay Trần Thanh Đế kia, còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hoa mắt. Tùy theo, trên cánh tay của mình, truyền đến đau nhức kịch liệt.
Cánh tay cầm súng đã gãy.
Bị Trần đại thiếu bẻ gãy.
- A a a...
Bốn gã cảnh quan ở cùng một thời gian, phát ra tiếng gào rú như là mổ heo, ôm cánh tay của mình, ngã trên mặt đất.
Cánh tay bị bẻ gẫy, cho dù bốn gã cảnh quan này đã trải qua huấn luyện đặc thù, cũng chịu không được. Cả thân thể bọn hắn đều đang không ngừng run rẩy, không có hôn mê đã là phi thường không tệ.
Phóng đổ bốn gã cảnh quan, Trần Thanh Đế từng bước một tới gần Đậu Giang Hồng cùng Hà Gia Tước.
Một bước, hai bước, ba bước...
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Khuôn mặt Đậu Giang Hồng không có chút máu, trong thanh âm run rẩy, tràn đầy sợ hãi đầm đặc.
Phanh!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R