07-06-2008, 11:33 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 10
Kim quả phụ tham lợi chịu nhẫn nhục
Trương thái y xem bệnh nói gốc nguồn
Vì dá»±a và o ngưá»i nhiá»u thế mạnh, và Giả Thụy bắt phải tạ lá»—i, nên Kim Vinh đà nh phải lạy tạ Tần Chung, bấy giá» Bảo Ngá»c má»›i chịu thôi, không sinh chuyện nữa. Tan há»c, Kim Vinh vá» nhà , cà ng nghÄ© cà ng tức, lẩm bẩm: “Tần Chung chỉ là em vợ Giả Dung, không phải là con cháu há» Giả, cÅ©ng Ä‘i há»c như ta thôi. Chỉ vì nó thân vá»›i Bảo Ngá»c, nên coi ngưá»i bằng ná»a con mắt. Nếu nó ăn ở đứng đắn thì chẳng nói là m gì, nhưng thưá»ng ngà y nó lại tháºm tháºm thụt thụt vá»›i Bảo Ngá»c, coi như ai cÅ©ng mù cả, không trông thấy gì. Nay nó lại Ä‘i chằng vá»›i đứa khác, chá»c và o mắt tạ Dù có gây chuyện, ta lại sợ gì?â€
Mẹ Kim Vinh là hỠHồ, nghe con cảu nhảu một mình, bảo:
- Mà y lại định sinh sá»± gì đấy? Tao phải nói khó mãi vá»›i cô mà y, cô mà y lại tìm hết cách để nói vá»›i mợ Liá»…n bên phá»§ Tây, mà y má»›i có chá»— há»c. Nếu không nhá» ngưá»i ta, thì nhà mình sức đâu má»i được thầy? Vả chăng, ở bên ấy cÆ¡m nước có sẵn, hai năm nay mà y được há»c ở đấy, tao đỡ bao nhiêu tiá»n. Số tiá»n bá»›t ra ấy, tao may thêm quần áo đẹp cho mà y. Nếu mà y không há»c ở bên ấy, thì biết thế nà o được cáºu Tiết, má»—i năm được cáºu ấy giúp nhà mình tá»›i bảy tám mươi lạng bạc? Nay mà y lại muốn sinh sá»± thì liệu mà y có tìm được chá»— nà o há»c tốt như thế không? Tao bảo cho mà biết, việc ấy khó hÆ¡n lên trá»i đấy! Mà y muốn tốt thì Ä‘i ngá»§ ngay Ä‘i cho xong chuyện!
Bấy giá» Kim Vinh má»›i chịu im, không nói nữa. Má»™t lúc ngá»§ yên. Hôm sau lại Ä‘i há»c như thưá»ng.
Cô cá»§a Kim Vinh là vợ Giả Hoà ng. Giả Hoà ng thuá»™c dòng chữ “ngá»c†trong chi trưởng há» Giả. Nhưng có phải cả há» nhà nà o cÅ©ng được thịnh vượng như phá»§ Ninh, phá»§ Vinh đâu? Äiá»u đó chẳng cần phải nói. Vợ chồng Giả Hoà ng có má»™t cÆ¡ nghiệp nho nhá» thưá»ng hay đến thăm phá»§ Ninh và phá»§ Vinh, lại khéo chiá»u chuá»™ng Phượng Thư và Vưu thị, được há» giúp đỡ, má»›i có thể sinh sống qua ngà y. Hôm ấy trá»i tạnh ráo, rá»—i việc, vợ Giả Hoà ng mang theo má»™t bà già , thuê xe vá» thăm chị dâu và cháu.
Trong khi nói chuyện, mẹ Kim Vinh Ä‘em việc hôm qua xảy ra ở trưá»ng há»c, từ đầu đến Ä‘uôi, kể cho vợ Giả Hoà ng nghe. Vợ Giả Hoà ng Ä‘iên tiết nói:
- Thằng nhãi Tần Chung kia là bà con vá»›i há» Giả, thì thằng Vinh nà y không phải là há» hà ng vá»›i há» Giả hay sao? Nó cáºy thế vừa chứ? Vả lại việc là m cá»§a nó có đẹp đẽ gì cho cam! Ngay đến Bảo Ngá»c cÅ©ng không có phép như thế. Äể tôi sang phá»§ Äông nói chuyện vá»›i chị Trân và chị thằng Tần Chung, xem há» phân giải ra sao?
Mẹ Kim Vinh nghe nói hoảng lên, vội và ng ngăn lại:
- Tôi buá»™t miệng nói chuyện vá»›i cô đấy thôi, cô đừng sang kể vá»›i ngưá»i ta nữa. Phải trái thây kệ chúng nó. Nếu xảy ra chuyện gì thì cháu nó còn ở yên bên ấy sao được? Sức nhà thì không những không má»i được thầy, mà cả đến tiá»n ăn uống chi dùng cho nó cÅ©ng tốn kém nhiá»u.
Vợ Giả Hoà ng nói:
- Việc ấy không ngại. Äể tôi sang nói xem sao.
Không nghe lá»i chị dâu, vợ Giả Hoà ng cứ sai bà già gá»i xe sang phá»§ Ninh. Äến nÆ¡i, xuống xe trước cá»a nách phÃa đông, và o gặp ngay Vưu thị. Bấy giá», vợ Giả Hoà ng chưa dám tuôn ná»—i bá»±c dá»c, chỉ vồn vã thăm há»i, nói mấy câu chuyện phiếm rồi há»i:
- Hôm nay sao không thấy mợ Dung?
Vưu thị nói:
- Không biết cháu nó ra là m sao, mà hai tháng nay không thấy kinh. Má»i ông lang đến xem, lại bảo không phải là có tin mừng. Hai hôm nay, nó cứ đến chiá»u là ngưá»i mệt, mắt hoa, chuyện cÅ©ng không buồn nói, tôi bảo cháu: “Không nên giữ lá»… lắm, sá»›m tối không cần theo lệ đến thăm nom, phải tÄ©nh dưỡng má»›i được. Há» hà ng đến, đã có tôi; nếu các báºc bá» trên có chê trách Ä‘iá»u gì tôi sẽ nói há»™â€. Tôi dặn cả cháu Dung: “Không được quấy rầy nó. Không được là m nó tức giáºn, để nó tÄ©nh dưỡng Ãt lâu cho khá»e. Nó cần gì thì cứ đến đây mà lấy, nếu chẳng may có mệnh hệ nà o mà y phải lấy vợ khác, ta chắc rằng có đốt Ä‘uốc Ä‘i lùng khắp thiên hạ cÅ©ng chẳng tìm đâu ra được ngưá»i nết na như thế. Các báºc trên trong há» không ai là không yêu quý cách cư xá» cá»§a nóâ€. Vì nó mà bấy lâu nay tôi cứ lo lắng không yên. Không ngá» sáng nay, em trai nó đến thăm, tÃnh còn trẻ con, chưa biết cân nhắc hay dở, thấy chị á»m, đáng lẽ có việc gì tức bá»±c đến đâu cÅ©ng không nên nói má»›i phải. Thế mà nó kể hết cả những chuyện đánh nhau ở trưá»ng, chẳng biết đứa nà o đến há»c nhá» mà dám bắt nạt nó, và nói cho chị nó nghe cả những câu chuyện báºy bạ. ThÃm Æ¡i, chắc thÃm cÅ©ng biết con dâu tôi bá» ngoà i thì nói cưá»i vui vẻ lắm, nhưng trong bụng hay suy nghÄ©, há»… nghe thấy ai nói cái gì, nó cÅ©ng đắn Ä‘o đến năm ba ngà y má»›i thôi. Bệnh nà y là do nó nghÄ© nhiá»u quá mà sinh ra. Nay nghe nói có ngưá»i khinh rẻ em nó, nó vừa buồn vừa tức; buồn vì bá»n vô lại gây bè kéo cánh, ăn không nói có, đâm ngưá»i ná» chá»c ngưá»i kia; tức vì em mình hư há»ng không chịu há»c, không chuyên tâm sách vở, lại là m ồn cả trưá»ng. Vì thế, nó bá» cả bữa cÆ¡m sáng. Tôi khuyên giải má»™t hồi, lại dặn dò em nó mấy câu, bảo hãy sang chÆ¡i vá»›i Bảo Ngá»c ở phá»§ bên kia. Tôi lại trông cho nó ăn hết ná»a bát yến sà o rồi má»›i vỠđây. ThÃm tÃnh thế có sốt ruá»™t không? Lại thêm bây giá» không có thầy thuốc nà o haỵ NghÄ© đến bệnh nó lúc nà o, là ruá»™t tôi Ä‘au như kim châm. ThÃm có biết ai chữa thuốc giá»i không?
Kim thị nghe váºy, bao nhiêu cÆ¡n tức giáºn ở nhà muốn đến cãi nhau ngay vá»›i Tần thị Ä‘á»u bay đến táºn nước Trảo Oa(#1) hết cả. Lại nghe thấy Vưu thị há»i thầy thuốc hay, liá»n trả lá»i:
- Tôi không quen thầy thuốc nà o, cứ bệnh tình mợ Cả như váºy, chắc đâu không phải là có mang? Chị đừng nên cho chữa báºy kẻo oan gia đấy!
Vưu thị nói:
- Äúng thế.
Hai ngưá»i đương nói chuyện, Giả Trân ở ngoà i và o há»i:
- Có phải thÃm Hoà ng đấy không?
Kim thị đứng dáºy chà o. Giả Trân bảo Vưu thị:
- Má»i thÃm Hoà ng ở lại xÆ¡i cÆ¡m.
Nói xong, Giả Trân Ä‘i ra. Kim thị đến chuyến nà y, cốt nói cho Tần thị biết là Tần Chung khinh rẻ cháu mình, nay biết Tần thị á»m, nên thôi không nhắc đến nữa. Lại thấy vợ chồng Giả Trân đối đãi rất tá» tế, Kim thị đổi giáºn là m vui, nói chuyện phiếm má»™t lúc rồi vá».
Kim thị Ä‘i rồi. Giả Trân lại và o há»i Vưu thị:
- Hôm nay thÃm ấy đến có việc gì?
Vưu thị đáp:
- Chẳng nói gì cả. Khi má»›i đến, trông có vẻ bá»±c tức. Má»™t lúc sau tôi nói đến chuyện con dâu ốm, thì nét mặt thÃm ấy dần dần dịu Ä‘i. Ông có má»i ở lại ăn cÆ¡m, thÃm ấy nói thấy con dâu ốm như thế, không tiện ngồi lại, chỉ nói dăm ba câu chuyện rồi Ä‘i, cÅ©ng không cầu cạnh việc gì cả. Con dâu mình ốm, ông nên tìm đâu có thầy thuốc hay chữa chạy cho nó, đừng để nấn ná mà lỡ việc. Hiện giá» má»™t lÅ© thầy thuốc ở nhà nà y, không thể dùng được. Há»… ngưá»i ta kể thế nà o thì há» theo thế mà nói dá»±a nói dẫm mấy câu cho có văn có vẻ. Bá» ngoà i ra bá»™ ân cần chăm chỉ lắm, cứ ba bốn ngưá»i luân phiên nhau xem mạch, má»™t ngà y Ãt ra cÅ©ng xem đến bốn năm lần. Rồi há»p nhau lại bà n tán kê đơn nhưng rồi cÅ©ng chẳng ăn thua gì. Ngưá»i bệnh thì má»™t ngà y phải bốn năm lần thay quần áo, đứng lên ngồi xuống để tiếp ông lang, thá»±c chẳng có Ãch gì.
Giả Trân nói:
- Con bé cÅ©ng lẩn thẩn lắm, việc gì phải thay quần áo luôn? Nhỡ bị lạnh, bệnh nặng thêm thì là m thế nà o? Bảo nó cứ mặc quần áo đẹp và o, có đáng là mấy. Ngưá»i nó là cần, dù má»—i ngà y má»™t bá»™ quần áo má»›i cÅ©ng chẳng sao. Tôi Ä‘ang định nói để bà biết: Vừa rồi Phùng Tá» Anh lại thăm, thấy tôi buồn, ông ta há»i có việc gì. Tôi nói: “Có ngưá»i con dâu đương ốm, không biết là bệnh hay có tin mừng mà không tìm được thầy thuốc hay, chẳng hiểu có nguy hiểm không? Vì thế tôi lo lắm.†Phùng Tá» Anh nói: “Khi còn bé có má»™t thầy há»c há» Trương tên Hữu SÄ©, há»c rất rá»™ng, lại giá»i nghá» thuốc, Ä‘oán trước được sống chết. Năm nay và o Kinh quyên cho con là m quan, hiện đương ở nhà ông tạ†Xem thế, bệnh nó may ra gặp thầy gặp thuốc, cÅ©ng chưa biết chừng. Tôi đã sai ngưá»i đưa danh thiếp đến má»i. Hôm nay muá»™n rồi, có thể là sáng mai ông ta má»›i đến. Phùng Tá» Anh cÅ©ng nói vá» nhà sẽ cố má»i cho bằng được. Váºy chá» Trương tiên sinh đến sẽ hay.
Vưu thị nghe nói rất mừng, nhân nói:
- Ngà y kia là sinh nháºt ông ta, ông định là m thế nà o?
Giả Trân nói:
- Tôi vừa má»›i đến thăm và má»i ông vá» nhà để con cháu là m lá»… mừng. Ông nói: “Ta quen thanh tịnh Ä‘i rồi, không muốn vá» nhà huyên náo lắm. Gặp ngà y sinh nháºt, con muốn ta vá» nháºn lá»… mừng cá»§a con cháu, chi bằng Ä‘em bản “Âm chất vănâ€(#2) mà ta đã chú thÃch, cho ngưá»i viết lại tá» tế rồi đưa Ä‘i in, so vá»›i việc ta nháºn lá»… mừng thá» cá»§a con cháu còn quý gấp trăm lần. Ngà y mai hay ngà y kia, con cháu các nÆ¡i đến, con nên tiếp đãi cẩn tháºn. Con không cần phải đến đây nữa, và cÅ©ng không cần phải mang biếu ta cái gì. Nếu con còn thấy áy náy, thì nhân tiện đây con lá»… tạ mấy lá»…, chứ hôm sau đừng mang ngưá»i đến quấy rầy, ta không bằng lòng đâu.†Ông đã dạy thế, ngà y mai tôi không dám đến nữa. Hãy gá»i Lai Thăng đến đây, bảo nó sá»a soạn tiệc rượu trong hai ngà y.
Vưu thị gá»i Giả Dung đến dặn:
- Con bảo Lai Thăng phải theo lệ sá»a soạn tiệc rượn trong hai ngà y cho tháºt lịch sá»±. Con phải sang phá»§ Tây má»i cụ, bà Cả, bà Hai và thÃm Liá»…n sang chÆ¡i. Hôm nay cha con đã tìm được thầy thuốc hay, cho ngưá»i Ä‘i má»i rồi. Ngà y mai ông ta đến, con sẽ kể rõ bệnh tình vợ con cho ông ta nghe.
Giả Dung vâng lá»i Ä‘i ra, gặp đứa bé Ä‘i má»i thầy thuốc ở nhà Phùng Tá» Anh vá» nói:
- Con vừa cầm danh thiếp cá»§a ông đến nhà há» Phùng má»i ông lang, ông lang bảo: “Việc nà y ông Phùng đã nói rồi, nhưng vì Ä‘i chÆ¡i cả ngà y má»›i vá», tinh thần không được tỉnh táo, có đến cÅ©ng chưa xem mạch được. Cần phải tÄ©nh dưỡng má»™t đêm. Ngà y mai sẽ lạiâ€. Ông ấy lại nói: “Y há»c còn nông cạn, đáng lẽ không dám nháºn lá»i. Nhưng vì nể ông Phùng đã tiến cá» vá»›i ông không đến không tiện, nên nhá» con vá» trình trước vá»›i ông. Còn bức danh thiếp cá»§a ông thì không dám nháºnâ€. Ông ta đã trả lại cho con mang vá»(#3). Váºy nhá» cáºu trình ông há»™ cho.
Giả Dung và o nhà trong trình vá»›i Giả Trân và Vưu thị, rồi Ä‘i gá»i Lai Thăng, bảo sá»a soạn tiệc rượu trong hai ngà y liá»n, Lai Thăng nháºn lá»i Ä‘i ngay.
Trưa hôm sau, ngưá»i gác cá»a và o trình: “Trương tiên sinh đã đếnâ€. Giả Trân má»i và o trong nhà khách. Uống nước xong, bắt đầu câu chuyện.
Giả Trân nói:
- Hôm trước ông Phùng có cho biết tiên sinh há»c vấn và phẩm cách hÆ¡n ngưá»i, lại hiểu sâu vá» y há»c. Tiểu đệ xiết bao mến phục.
Trương nói:
- Vãn sinh là kẻ há»c trò quê mùa, hiểu biết nông cạn. Hôm qua ông Phùng cho biết chá»— đại nhân đây khiêm nhưá»ng, tôn trá»ng kẻ sÄ©, nay cho gá»i đến, vãn sinh không dám trái lệnh. Nhưng vì không có chút thá»±c há»c, nghÄ© cà ng thêm hổ thẹn.
Giả Trân nói:
- Xin tiên sinh đừng quá khiêm tốn, và o xem mạch cho cháu, nhá» bá»±c cao minh, chúng tôi sẽ trút khá»i ná»—i lo lắng trong lòng.
Giả Dung má»i Trương và o nhà trong. Trông thấy Tần thị, Trương quay lại há»i:
- Äây là tôn phu nhân?
Giả Dung đáp:
- Thưa phải, má»i tiên sinh ngồi chÆ¡i, để tôi kể những bệnh chứng cá»§a nhà tôi, rồi tiên sinh hãy xem mạch, có được không?
Trương nói:
- Theo ý tôi, xem mạch trước đã, rồi hãy kể bệnh. Tôi má»›i đến tôn phá»§ lần đầu, chưa biết bệnh tình tôn phu nhân ra sao, nhưng vì đã nháºn lá»i vá»›i ông Phùng, không đến không được. Nay xin bắt mạch trước xem tôi nói có đúng hay không, rồi hãy kể cho biết bệnh tình cá»§a tôn phu nhân mấy lâu naỵ Sau đó chúng ta sẽ châm chước láºp má»™t phương thuốc, và dùng được hay không là tay cáºu quyết định.
Giả Dung nói:
- Tiên sinh thực là bực cao minh, tiếc không được gặp sớm. Bây giỠnhỠtiên sinh xem mạch cho, chữa được hay không xin cho biết, để cha mẹ tôi được yên lòng.
Bấy giá» bá»n a hoà n mang gối đến, để Tần thị ngồi dá»±a và o đó rồi vén áo lên, thò tay ra ngoà i cho ông lang bắt mạch. Ông lang tá»± mình thở Ä‘á»u để nháºn rõ số chÃ(#4).
Xem tay phải má»™t lúc, rồi bắt sang tay trái. Xem xong rồi nói: “Chúng ta ra ngoà iâ€.
Giả Dung cùng ông lang ra nhà ngoà i ngồi. Ngưá»i hầu pha nước bưng lên, Giả Dung nói:
- Má»i tiên sinh xÆ¡i nước. - Sau đó bèn há»i: - Tiên sinh xem bệnh nà y có chữa được không?
Ông lang nói:
- Mạch “Thốn†bên tả thì trầm sác, “Quan†bên tả thì trầm phục; “Thốn†bên hữu thì tế mà vô lá»±c, “Quan†bên hữu thì hư mà vô thần. “Tả Thốn†trầm sác là tâm khà hư mà sinh há»a; “Tả Quan†trầm phục là can khà trệ mà huyết khuỵ “Hữu thốn†tế mà vô lá»±c, là khà pháºn ở phế kinh rất hư; “Hữu Quan†hư mà vô thần, là tỳ thổ bị can má»™c khắc chế. Tâm khà hư mà sinh há»a, tất sinh ra chứng kinh nguyệt không Ä‘á»u, đêm không ngá»§ được. Can mà huyết khuy khà tuệ, thì dưới mạng mỡ Ä‘au mà phát trướng, nguyệt tÃn đến cháºm trong bụng phát nóng. Khà pháºn ở phế kinh mà hư, thì đầu nặng mắt hoa, giá» dần, giá» mão thế nà o cÅ©ng ra mồ hôi, choáng váng như ngồi trong thuyá»n; Tù thổ mà bị can má»™c khắc chế thì không muốn ăn uống, tinh thần má»i mệt, chân tay buồn bá»±c. Theo tôi, mạch nà y phải có chứng bệnh như thế má»›i đúng. Nếu bảo có tin mừng, thì tiểu đệ không dám nghe theo(#5).
Một bà già hầu ở bên cạnh nói:
- Tiên sinh nói như thần váºy. Äiá»u gì cÅ©ng đúng. Tôi không cần phải kể thêm nữa. Mấy ông lang nhà nà y đến xem mạch, không ai nói được đúng như thế; ngưá»i nói không quan hệ gì; ngưá»i thì bảo đến tiết đông chà là đáng lá» Nhưng không ai nói được đúng như thế, mong tiên sinh chỉ bảo rõ cho.
Ông lang nói:
- Chứng bệnh cá»§a tôn phu nhân nhà ta mà đến ná»—i nà y là bởi các thầy để cháºm quá! Nếu chữa ngay lúc má»›i hà nh kinh không Ä‘á»u, có lẽ bây giỠđã khá»i rồi chả còn phải lo nữa. Cứ như tôi xem, thì bệnh còn ba phần có thể chữa được. Dùng đơn thuốc cá»§a tôi, uống và o mà ngá»§ được, sẽ chắc thêm và i phần nữa. Mạch nà y phải là ngưá»i tâm tÃnh cao cưá»ng, thông minh tá»™t bá»±c; nhưng thông minh quá thưá»ng có việc không như ý, đã có nhiá»u việc không như ý, thì phải tư lá»± quá độ. Bệnh nà y là do lo nghÄ©, thà nh ra hại tỳ, can má»™c vượng quá, nên kinh nguyệt đến không đúng kỳ. Tôi xin há»i: Tôn phu nhân nhà ta Ãt lâu nay, kinh kỳ không ngắn quá, mà lại dà i quá, có phải không?
Bà già nói:
- Kinh kỳ không bao giá» ngắn cả. Có khi kéo đến hai ba ngà y, hoặc đến mưá»i ngà y.
Ông lang nói:
- Phải rồi! ChÃnh là gốc bệnh ở đấy. Nếu ngay từ đầu mà cho uống thuốc dưỡng tâm Ä‘iá»u kinh, thì đâu đến ná»—i nà y! Bây giá» rõ là bệnh thá»§y khuy há»a vượng. Hãy uống thá» thang thuốc nà y xem sao.
Rồi ông ta kê đơn đưa cho Giả Dung.
Ãch khà dưỡng vinh bổ tỳ hòa can thang:
Nhân sâm hai đồng; bạch truáºt hai đồng; (thổ sao); Vân linh ba đồng; Thục địa bốn đồng; Qui thân hai đồng; bạch thược hai đồng; Xuyên khung má»™t đồng năm phân; Hoà ng kỳ ba đồng; Hương phụ má»… hai đồng; Thổ sà i hồ tám phân; hoà i sÆ¡n dược hai đồng (sao); Chân a dao hai đồng (cáp phấn sao); Diên hồ sách má»™t đồng rưỡi (sao rượu); ChÃch thảo tám phân.
Thuốc dẫn dùng: Kiện liên tá», tám há»™t, bá» ruá»™t; Äại táo hai quả.
Giả Dung xem xong nói:
- Tiên sinh thá»±c là báºc cao minh. Xin cho biết bệnh nà y có đáng lo ngại không?
Ông lang cưá»i:
- Cáºu rất sáng suốt, bệnh đến thế nà y, cÅ©ng đã quá lâu rồi. Uống thuốc nà y và o còn nhỠở “Mát tay†nữa. Theo tiểu đệ, mùa đông năm nay chưa việc gì đâu. Qua tiết xuân phân, má»›i có thể mong khá»i hẳn được.
Giả Dung là ngưá»i thông minh, cÅ©ng không há»i thêm nữa.
Tiá»…n ông lang vá» rồi, Giả Dung đưa đơn thuốc, mạch án và kể lại nhưng lá»i ông lang vừa nói cho Giả Trân và Vưu thị nghe. Vưu thị nói:
- Xưa nay các ông lang Ä‘á»u không ai nói được rà nh mạch như thế, chắc ông ấy dùng thuốc không lầm.
Giả Trân cưá»i nói:
- Ông ta không phải là hạng “Lang thang†kiếm ăn vá» nghá» thuốc. Vì nhà ta chÆ¡i thân vá»›i ông Phùng Tá» Anh, má»›i má»i được ông ấy, chứ có dá»… dà ng đâu. Nhá» có ông ta, may ra con dâu ta khá»i bệnh. Trong đơn thuốc có kê nhân sâm, hôm ná» nhà đã mua sẵn má»™t cân, Ä‘em ra mà dùng.
Giả Dung nghe nói, má»›i cho ngưá»i Ä‘i bốc thuốc sắc cho Tần thị uống, chưa biết bệnh tình sau nà y ra sao.
Chú thÃch:
(1-). Tên má»™t hải đảo ở ngoà i Thái Bình Dương, ngưá»i ta cho là Java ngà y naỵ Ở đây ý nói cÆ¡n giáºn tan hết.
(2-). Má»™t thứ văn khuyên ngưá»i là m phúc.
(3-). Theo tục lệ cổ, ngưá»i dưới nháºn lá»i má»i cá»§a ngưá»i trên, nếu có danh thiếp má»i thì trả lại; tức là tỠý khiêm tốn, không dám tá»± coi là ngang hà ng.
(4-). ChÃ: Theo phép xem mạch cá»§a đông y: mạch trung bình là má»™t hÆ¡i thở, mạch mổ bốn cái, không đủ bốn cái gá»i là trì, quá bốn cái gá»i là sác. Váºy số chà là số mổ nhiá»u hay Ãt cá»§a mạch trong má»™t hÆ¡i thở.
(5-). Äây là những danh từ vá» mạch lý và y lý cá»§a đông ỵ[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by quykiemtu; 11-02-2009 at 02:59 PM .
08-06-2008, 09:53 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 11
Mừng sinh nháºt, phá»§ Ninh bà y tiệc linh đình
Gặp Hy Phượng, Giả Thụy động lòng dâm dục
Nói vá» ngà y sinh nháºt Giả KÃnh, Giả Trân sắp các thức ăn ngon và hoa quả lạ, bà y và o mưá»i sáu mâm đồng lá»›n, bảo Giả Dung dẫn ngưá»i nhà mang đến dâng Giả KÃnh, lại dặn:
- Phải để ý cẩn tháºn xem ông có vui hay không, rồi hãy là m lá»… chúc thá», và thưa vá»›i ông rằng: “Cha cháu vâng lá»i ông dạy, không dám đến, sá»›m hôm nay ở nhà cùng má»i ngưá»i đã là m lá»… bái vá»ng chúc thỠÔng rồiâ€.
Giả Dung vâng lá»i, dẫn ngưá»i mang lá»… Ä‘i.
Ở nhà dần dần có ngưá»i đến. Trước hết là Giả Liá»…n, Giả Tưá»ng đến xem những chá»— khách ngồi, rồi há»i:
- Có trò gì vui không?
Ngưá»i nhà đáp:
- Ông chúng tôi trước tưởng cụ hôm nay vá» nhà , nên không dám sắp sẵn trò vui. Nhưng vừa rồi nghe nói cụ không vá» nên đã bảo chúng tôi Ä‘i đón má»™t ban hát nhá» và má»™t phưá»ng âm nhạc đến, chúng Ä‘ang chá»±c sẵn ở rạp hát.
Sau đó, Hình phu nhân, Vương phu nhân, Phượng Thư, Bảo Ngá»c Ä‘á»u đến cả. Vợ chồng Giả Trân ra đón. Mẹ vợ Giả Trân đã ở đây trước. Má»i ngưá»i chà o và má»i nhau ngồi. Vợ chồng Giả Trân má»i nước rồi cưá»i nói:
- Cụ ta là báºc trên, cao tuổi, cha tôi là hà ng cháu, đáng ra ngà y hôm nay không dám má»i ngưá»i đến má»›i phải; nhưng được khi tiết trá»i mát mẻ, hoa cúc nở đầy vưá»n, chúng tôi muốn má»i ngưá»i sang chÆ¡i, trông thấy lÅ© cháu chắt vui đùa nhá»™n nhịp để ngưá»i đỡ buồn. Không ngá» ngưá»i lại không hạ cố.
Phượng Thư không đợi Vương phu nhân trả lá»i, nói ngay:
- Hôm ná» cụ đã bảo hôm nay thế nà o cÅ©ng sang, nhưng vì chiá»u hôm qua thấy chú Bảo ăn đà o, ngưá»i cÅ©ng ăn già ná»a quả, đến canh năm phải Ä‘i ngoà i hai lần. Sáng hôm nay thấy mệt, truyá»n tôi thưa vá»›i ông bác rằng ngưá»i không sang được. Ngưá»i truyá»n đưa sang và i món ăn ngon, nhưng phải nấu tháºt dừ.
Giả Trân cưá»i nói:
- Tôi đã bảo ngưá»i vẫn thÃch vui, hôm nay không sang được tất có chuyện gì. Té ra là thế.
Vương phu nhân nói:
- Hôm trước thấy vợ anh Dung khó ở, bây giỠthế nà o?
Vưu thị nói:
- Bệnh cháu cÅ©ng hÆ¡i lạ. Hôm trung thu vừa rồi, nó còn chÆ¡i ở bên cụ và bà Hai, đến ná»a đêm vá» nhà vẫn khá»e. Sau đấy hai mươi hôm, cà ng ngà y cháu cà ng thấy mệt, đến ná»a tháng nay không chịu ăn uống gì. Hai tháng nay cháu lại không thấy kinh.
Hình phu nhân nói luôn:
- Hay là có tin mừng?
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện thì có ngưá»i ở ngoà i và o báo: “Hai ông và các vị bên phá»§ Vinh đã sang, hiện ở trên nhà khách.â€
Giả Trân vội ra đón. Vưu thị nói tiếp:
- Trước cÅ©ng có thầy thuốc nói là có tin mừng, nhưng hôm nỠÔng Phùng Tá» Anh mách má»™t ông lang là thầy há»c cá»§a ông ta lúc bé, rất giá»i vá» nghá» thuốc, đến xem cho nó. Ông ta bảo không phải tin mừng mà là bệnh nặng. Ông ta có kê đơn, đã uống má»™t thang đầu đỡ nhức, còn các bệnh khác thì chưa thấy bá»›t.
Phượng Thư nói:
- Theo tôi thì chị ấy cÅ©ng không đến ná»—i yếu lắm đâu, hôm nay vui thế nà y, nên cố gượng mà dáºy.
Vưu thị nói :
- Hôm mồng ba vừa rồi, thÃm đến thăm, nó cố gượng dáºy má»™t lúc, cÅ©ng là chá»— thÃm cháu hợp tÃnh nhau, nên quyến luyến không rá»i ra được.
Phượng Thư nghe xong, mắt đỠhoe, nói:
- Trá»i có khi mưa gió bất ngá», ngưá»i cÅ©ng có lúc há»a phúc không lưá»ng trước được. Má»›i bằng ấy tuổi đầu mà đã Ä‘au ốm như thế, nếu đến ná»—i nà o thì ngưá»i ta ở Ä‘á»i, còn có thú gì!
Chợt Giả Dung đến chà o Hình phu nhân, Vương phu nhân và Phượng Thư, rồi nói với với Vưu thị:
- Con đã mang đến dâng ông các thức ăn và thưa: cha con ở nhà đang tiếp các ông, các chú bên phá»§ Vinh sang. Theo lá»i ông dạy, cha con không dám đến. Ông nghe nói rất vui, bảo thế má»›i phải. Lại truyá»n: cha mẹ tiếp các ông, các bà , con phải tiếp các chú, các thÃm, các em cho chu tất; và phải khắc ngay kinh “âm chất văn†in ra má»™t vạn cuốn để phát cho má»i ngưá»i. Việc nà y con đã thưa vá»›i cha rồi. Bây giá» con phải ra ngay má»i các ông, các chú dùng cÆ¡m.
Phượng Thư nói:
- Anh Dung hãy đứng lại! Chị hôm nay thế nà o?
Giả Dung chau mà y nói:
- Mệt lắm! Lát nữa thÃm đến thăm thì biết.
Nói xong đi ra.
Vưu thị há»i Hình phu nhân và Vương phu nhân:
- Các vị định xÆ¡i cÆ¡m trong nà y hay ra ngoà i vưá»n? Ở ngoà i ấy đã sá»a soạn ban hát.
Vương phu nhân nhìn Hình phu nhân nói:
- Chúng ta sẽ ăn trong nà y cho tiện.
Hình phu nhân nói:
- Äúng đấy.
Vưu thị liá»n sai dá»n cÆ¡m, bá»n ngưá»i hầu đứng ngoà i cá»a dạ ran, rồi má»—i ngưá»i bưng má»™t thức và o.
Má»™t lúc bà y xong, Vưu thị má»i Hình phu nhân, Vương phu nhân và bà mẫu thân cùng ngồi lên trên, còn mình ngồi bên cạnh Phượng Thư và Bảo Ngá»c. Hình phu nhân và Vương phu nhân nói:
- Chúng tôi đến đây cốt để chúc thỠÔng anh chứ có phải đến để ăn mừng ngà y sinh nháºt đâu.
Phượng Thư nói:
- Bác thÃch tÄ©nh dưỡng, tu luyện thà nh công, cÅ©ng chẳng khác gì thần tiên. Những lá»i chúc cá»§a hai mẹ cÅ©ng có thể là lòng thà nh thấu đến quá»· thần đấy!
Cả nhà nghe váºy cưá»i ầm lên.
Mẹ Vưu thị, Hình phu nhân, Vương phu nhân, Phượng Thư ăn cÆ¡m xong, súc miệng, rá»a tay rồi bảo nhau ra vưá»n nghe hát.
Giả Dung đến nói với Vưu thị:
- Hai ông, các chú, các em ăn cÆ¡m xong cả rồi. Ông Cả thì nói nhà có việc; ông Hai thì không thÃch nghe hát, lại sợ đông ngưá»i là m ồn à o nên Ä‘á»u vá» cả. Còn các chú, các anh thì con đã má»i chú Liá»…n, chú Tưá»ng ra xem hát. Vừa rồi, bốn quáºn vương là Nam An Quáºn vương, Äông Bình Quáºn vương, Tây Ninh Quáºn vương, Bắc TÄ©nh Quáºn vương, sáu quốc công như Trần Quốc Công ở phá»§ Ngưu, và tám tước hầu như Trung tÄ©nh hầu phá»§ Sứ, Ä‘á»u sai ngưá»i mang danh thiếp và lá»… váºt đến chúc thá», con đã trình cha và thu và o buồng, lá»… đơn cÅ©ng đã và o sổ. Con đã đưa thiếp cám Æ¡n, cho các ngưá»i nhà tiá»n thưởng, và má»i hỠăn uống chu tất cả rồi. Mẹ nên má»i hai bà , bà ngoại, thÃm Phượng ra ngoà i xem hát.
Vưu thị nói:
- Trong nà y ăn xong cũng sắp ra đây.
Phượng Thư nói:
- Xin phép mẹ, cho con và o thăm chị Dung, rồi sẽ ra sau.
Vương phu nhân bảo:
- Ừ, chúng ta cÅ©ng muốn và o thăm cháu, nhưng sợ á»’n quá, con nói há»™ là chúng ta có lá»i há»i thăm.
Vưu thị nói với Phượng Thư:
- ThÃm Æ¡i! Cháu nó rất nghe lá»i thÃm. ThÃm và o khuyên giải cháu má»™t câu, tôi cÅ©ng yên lòng rồi má»i thÃm ra vưá»n xem hát.
Bảo Ngá»c cÅ©ng đòi Ä‘i theo Phượng Thá»± Vương phu nhân nói:
- Con và o thăm rồi ra ngay nhé, nó là cháu dâu đấy!
Vưu thị má»i Hình phu nhân, Vương phu nhân và bà mẫu thân ra vưá»n Há»™i Phương.
Phượng Thư và Bảo Ngá»c cùng Giả Dung và o buồng Tần thị. Äến cá»a, Ä‘i se sẽ. Tần thị trông thấy, toan đứng dáºy. Phượng Thư bảo: “Thôi đừng đứng dáºy mà chóng mặtâ€.
Phượng Thư bước nhanh lại, cầm tay Tần thị nói:
- Cháu ơi, mới có mấy hôm nay không gặp mà đã gầy đến thế nà y à ?
Rồi ngồi trên đệm, cạnh Tần thị.
Bảo Ngá»c há»i thăm rồi ngồi xuống ghế trước mặt.
Giả Dung gá»i:
- Pha nước lại đây, thÃm và chú Hai ở nhà trên chưa uống nước đấy.
Tần thị cầm tay Phượng Thư gượng cưá»i:
- Cháu thá»±c là Ãt phúc quá! Ở trong nhà nà y, bố mẹ chồng thương như con đẻ. Thưa thÃm, chồng cháu tuy còn Ãt tuổi, nhưng vẫn kÃnh yêu nhau, chưa há» gắt gá»ng má»™t câu. ThÃm thương cháu đã đà nh rồi, cả nhà , những báºc trên, ngưá»i ngang hà ng ai cÅ©ng thương cháu, yêu cháu. Bây giá» bị á»m, cháu chán ngán quá, chưa báo hiếu bố mẹ chồng được má»™t ngà y nà o. ThÃm có lòng thương cháu, nhưng dù cháu muốn báo đáp lại cÅ©ng đà nh chịu váºy! Cháu lo chưa chắc đã chịu nổi hết năm nay.
Bảo Ngá»c đương ngắm nhìn bức tranh “Hải đưá»ng xuân thụy" và đôi câu đối:
LỠmỠgiấc mộng xuân hơi lạnh;
Ngà o ngạt mùi hương rượu khá nồng.
Lại nhá»› ngay đến việc nằm ngá»§ ở đây, mÆ¡ đến “Thái hư ảo cảnhâ€. ÄÆ°Æ¡ng lúc ngẩn ngÆ¡ suy nghÄ©, chợt nghe thấy tiếng Tần thị, trong lòng Bảo Ngá»c Ä‘au đớn như muôn mÅ©i tên bắn và o, nước mắt tá»± nhiên chảy xuống ròng ròng. Phượng Thư thấy váºy, trong bụng áy náy bá»™i phần, sợ ngưá»i ốm trông thấy lại thêm Ä‘au lòng, còn đâu là an á»§i nữa, liá»n nói:
- Chú Bảo tháºt là tÃnh đà n bà ! Ngưá»i ốm bá»±c mình thì nói thế, chứ đã đến ná»—i nà o. Tuổi cháu còn trẻ, ốm qua loa rồi sẽ khá»i. Và cháu cÅ©ng đừng nghÄ© ngợi lung tung váºy, chỉ tăng thêm bệnh đấy thôi.
Giả Dung nói:
- Bệnh nhà cháu chẳng cần phải uống thuốc men gì, cứ ăn được là khá»i.
Phượng Thư nói:
- Chú Bảo! Mẹ bảo và o rồi ra ngaỵ Chú đừng là m thế để cháu nó lại sinh buồn thêm. Mẹ Ở ngoà i kia đang mong chú đấy.
Rồi quay lại, bảo Giả Dung:
- Cháu và chú Bảo hãy ra ngoà i kia, để ta ngồi đây một lúc nữa.
Giả Dung nghe nói, cùng Bảo Ngá»c Ä‘i ra vưá»n hoa Há»™i Phương.
Phượng Thư khuyên giải Tần thị má»™t lúc, lại thì thà o vá»›i nhau nhiá»u câu tâm sá»±. Vưu thị hai ba lần sai ngưá»i vỠđón, Phượng Thư má»›i bảo Tần thị:
- Cháu cứ yên lòng tÄ©nh dưỡng, hôm nà o rá»—i, thÃm lại sang thăm. Bệnh cháu thế nà o cÅ©ng khá»i. Hôm nỠđã tìm được thầy thuốc hay, váºy cháu cÅ©ng đừng lo nghÄ© nữa.
Tần thị cưá»i nói:
- Dù là thần tiên chăng nữa, chữa được bệnh chứ chữa sao được mệnh! ThÃm Æ¡i, cháu biết bệnh nà y chỉ tÃnh ngà y tÃnh giá» thôi.
Phượng Thư nói:
- Cháu cứ nghÄ© thế thì bao giá» khá»i được? Nên khuây khá»a Ä‘i là phải. Vả lại thầy thuốc đã nói, không chữa ngay sợ đến mùa xuân sang năm, bệnh sẽ tăng lên, nay má»›i ná»a tháng chÃn, còn bốn năm tháng nữa, lo gì bệnh chẳng chữa khá»i. Nếu như nhà khác không có nhân sâm, thì cÅ©ng khó đấy. Nhưng ở đây bố mẹ chồng cháu còn có thể chữa được thì đừng nói má»—i ngà y hai đồng cân, chứ hai cân nhân sâm cÅ©ng có thể cho cháu uống được. Thôi cháu chịu khó tÄ©nh dưỡng, thÃm ra vưá»n đây.
Tần thị nói:
- ThÃm Æ¡i, tha lá»—i cho cháu, cháu không thể theo thÃm ra được. Lúc nà o rá»—i, má»i thÃm sang chÆ¡i, thÃm cháu sẽ nói chuyện nhiá»u.
Phượng Thư nghe váºy tá»± nhiên mắt lại đỠhoe lên:
- Lúc nà o rá»—i, thÃm lại sang thăm cháu.
Rồi dẫn bá»n ngưá»i hầu và ngưá»i nhà phá»§ Ninh ra quanh cá»a Ä‘i tắt và o vưá»n hoa, nhìn thấy:
Hoa và ng giải đất, liá»…u trắng quanh bá». Suối Nhược Gia(#1) cầu nhá» bắc qua; núi Thiên Thai(#2) đưá»ng con rẽ tá»›i. Khe đá dòng trong róc rách, hà ng giáºu Ä‘á»u thÆ¡m; trên cây lá đỠráºp rá»n, rừng thưa như vẽ. Gió tây thổi mạnh, oanh còn thá» thẻ bên tai; ngà y ấm vui dồn, dế cÅ©ng rì rầm nói chuyện. Kìa phÃa đông nam, mấy tòa lầu nhấp nhô dá»±a núi; ná» nÆ¡i Tây bắc, ba gian hiên thấp thoáng ká» sông. Vang tiếng phách sênh, tình riêng khôn tả; chen mà u là lụa, cảnh đẹp nên thÆ¡.
Phượng Thư Ä‘i thong thả xem cảnh trong vưá»n. ÄÆ°Æ¡ng lúc ngắm nghÃa, chợt thấy má»™t ngưá»i ở sau núi giả chạy ra, đứng trước mặt, nói:
- Xin chà o chị!
Phượng Thư giáºt mình, lùi lại há»i:
- Có phải chú Thụy đấy không?
Giả Thụy nói:
- Chị không nháºn ra tôi à ?
- Không phải tôi không nháºn ra, đương lúc bất thình lình không ngá» chú lại ở đây.
Giả Thụy nói:
- Có lẽ tôi vá»›i chị có duyên hay sao? Tôi vừa ở trong tiệc lẻn ra, đến chá»— thanh vắng nà y cho khoan khoái má»™t tÃ, không ngá» lại gặp chị. Thế chẳng phải có duyên là gì.
Vừa nói, mắt hắn vừa chòng chá»c nhìn Phượng Thư.
Phượng Thư là ngưá»i thông minh, thấy dáng bá»™ ấy đã Ä‘oán được tám chÃn phần, liá»n nhìn Giả Thụy, giả cách mỉm cưá»i, nói:
- Không trách anh chú thưá»ng nhắc đến chú luôn, bảo chú tốt lắm. Nay được gặp, nghe nói mấy câu, biết ngay chú là ngưá»i thông minh hòa nhã. Bây giá» tôi phải đến chá»— các bà , không tiện nói chuyện. Lúc nà o rá»—i, chúng ta lại sẽ gặp nhau.
Giả Thụy nói:
- Tôi muốn đến thăm chị, nhưng sợ chị trẻ tuổi không chịu tiếp khách dễ dà ng.
Phượng Thư lại giả cách cưá»i nói:
- Chỗ anh em ruột thịt trong nhà , sao lại nói trẻ tuổi với không trẻ tuổi?
Giả Thụy nghe thế, trong bụng mừng thầm: “Không ngỠhôm nay lại có cuộc gặp gỡ lạ lùng thế nà y!†Tình cảnh ấy cà ng là m cho Giả Thụy ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Phượng Thư lại nói:
- Thôi, chú và o tiệc ngay đi. Coi chừng hỠlại bắt uống phạt đấy!
Giả Thụy nghe xong, tê tái cả ngưá»i, Ä‘i chầm cháºm rồi cứ quay đầu lại nhìn. Phượng Thư cố ý Ä‘i thong thả. Thấy hắn Ä‘i xa rồi, trong bụng nghÄ©: “Thế má»›i là : Biết ngưá»i, biết mặt, biết lòng là m sao? Äâu lại có hạng ngưá»i chó má như thế! Nếu váºy có lúc nó phải chết vá»›i ta cho nó biết tay!â€
Phượng Thư Ä‘ang Ä‘i vòng qua quả núi giả, thấy hai bà già há»›t hải chạy đến, cưá»i nói:
- Mợ tôi không thấy mợ lại, sốt ruá»™t quá, bảo chúng tôi Ä‘i má»i.
Phượng Thư nói:
- Mợ các ngươi lúc nà o cÅ©ng nóng tÃnh thế!
Phượng Thư vẫn Ä‘i thong thả, há»i:
- Hát được mấy vở rồi?
Bà già nói:
- ÄÆ°á»£c tám chÃn vở.
Äi đến cá»a sau lầu Thiên Hương, thấy Bảo Ngá»c đương chÆ¡i vá»›i lÅ© hầu nhỠở đấy. Phượng Thư nói:
- Chú Bảo đừng có đùa nghịch đấy.
Một a hoà n nói:
- Các bà đương ngồi trên lầu. Má»i mợ lên.
Phượng Thư thong thả vén áo bước lên lầu. Vưu thị đã đợi ở trên cầu thang, cưá»i nói:
- Hai thÃm cháu nhà ngươi mến nhau lắm nhỉ, há»… gặp mặt là không thể nà o rá»i ngay ra được. Ngà y mai thÃm dá»n sang đây vá»›i cháu. Ngồi xuống đây, tôi má»i má»™t chén đã.
Phượng Thư đến xin phép Hình phu nhân, Vương phu nhân rồi má»›i ngồi. Vưu thị Ä‘em giấy kê các vở hát, má»i Phượng Thư chấm, Phượng Thư nói:
- Hai mẹ ngồi đây, khi nà o con dám chấm!
Hình phu nhân, Vương phu nhân nói:
- Chúng ta và bà thông gia đây đã chấm mấy vở rồi, bây giỠchị chấm mấy vở để hỠhát cho chúng ta nghe.
Phượng Thư đứng dáºy xin vâng, cầm giấy kê vở hát xem rồi chấm vở “Hoà n hồn†và vở “Äà n từ", sau đó trả lại giấy kê, nói:
- Hát xong vở “Song quan cáo†rồi đến hai vở nà y là vừa hết giá».
Vương phu nhân nói:
- Phải đấy. Cũng nên để cho các anh các chị ấy đi nghỉ sớm, vì trong lòng hỠcũng không được thư thái lắm đâu!
Vưu thị nói:
- Các bà mẹ có hay sang chÆ¡i đâu. Bây giá» trá»i hãy còn sá»›m, xin má»i hai vị và thÃm Phượng hãy ngồi lại má»™t lúc cho vui.
Phượng Thư đứng dáºy nhìn xuống dưới lầu, nói:
- Các ông đi đâu cả?
Một bà già đứng bên cạnh nói:
- Các ông ấy vừa đến hiên Ngưng Hy, Ä‘em cả phưá»ng âm nhạc ra đấy uống rượu!
Phượng Thư nói:
- Ở trong nà y không được thá»a thÃch hay sao? HỠđịnh Ä‘em ra ngoà i đó để là m trò gì?
Vưu thị cưá»i nói:
- Phải đâu ngưá»i nà o cÅ©ng đứng đắn như thÃm.
Má»i ngưá»i cưá»i cưá»i nói nói, nghe hát xong, dá»n tiệc rượu Ä‘i bưng cÆ¡m lên. Ä‚n xong, há» ra cá»a vưá»n, lên buồng nhà trên, uống nước, gá»i sắp sẵn xe, rồi cáo từ bà mẹ Vưu thị, Vưu thị dẫn ngưá»i hầu ra tiá»…n. Giả Trân dẫn con cháu đứng hầu cạnh xe, nói:
- Ngà y mai lại má»i hai mẹ sang chÆ¡i.
Vương phu nhân nói:
- Thôi hôm nay chúng tôi ở cả ngà y bên nà y mệt lắm. Ngà y mai cần phải nghỉ.
Rồi cùng lên xe vá».
Giả Thụy vẫn chòng chá»c nhìn Phượng Thá»± Sau khi Giả Trân quay và o, Lý Qúi mang ngá»±a đến, Bảo Ngá»c cưỡi Ä‘i theo Vương phu nhân vá».
Giả Trân cùng anh em, con cháu ăn cÆ¡m xong, rồi đâu vỠđấy. Hôm sau các ngưá»i trong há» lại đến, nhá»™n nhịp suốt ngà y. Chẳng cần phải kể rõ.
Từ đấy, Phượng Thư thỉnh thoảng sang thăm Tần thị. Bệnh tình Tần thị khi giảm khi tăng. Giả Trân, Vưu thị, Giả Dung rất buồn.
Giả Thụy đến phá»§ Vinh mấy lần, nhưng Ä‘á»u gặp lúc Phượng Thư sang phá»§ Ninh vắng.
Năm ấy ngà y ba mươi tháng má»™t là ngà y đông chÃ. Gặp lúc tiết trá»i thay đổi, ngà y nà o Giả mẫu, Vương phu nhân, Phương Thư cÅ©ng sai ngưá»i sang thăm Tần thị. Ngưá»i nhà vá» Ä‘á»u nói: “Trong mấy hôm nay bệnh không thấy tăng giảm gìâ€.
Vương phu nhân nói với Giả mẫu:
- Tiết giá»i thế nà y, mà bệnh không tăng, may ra có thể khá»i được.
Giả mẫu nói:
- Phải đấy, con bé ngoan như thế, lỡ có mệnh hệ nà o, tháºt đáng thương đến chết Ä‘i được.
Nói xong, lòng rất đau xót, quay lại bảo Phượng Thư:
- ThÃm cháu chúng mà y xưa nay thân thiết vá»›i nhau. Mai là mồng má»™t, đến mồng hai cháu nên sang thăm cháu xem bệnh tình nó thế nà o? May nó đỡ được, vá» nói cho ta biết. Ngà y thưá»ng nó thÃch ăn thứ gì, cháu sai ngưá»i mang sang cho nó.
Phượng Thư vâng lá»i. Äến mồng hai, ăn cÆ¡m sáng xong, Ä‘i sang phá»§ Ninh, thấy bệnh tình Tần thị tuy không nặng thêm, nhưng ngưá»i gầy võ Ä‘i. Phượng Thư ngồi chÆ¡i nói chuyện má»™t lúc khuyên giải Tần thị là bệnh có thể khá»i được. Tần thị nói:
- Khá»i hay không, đến mùa xuân sẽ biết. Nay qua tiết đông chà mà không việc gì, may ra có thể khá»i được cÅ©ng chưa biết chừng. Nhá» thÃm vá» trình vá»›i cụ và bà Hai xin cứ yên tâm. Hôm ná» cụ cho bánh bá»™t hoà i sÆ¡n có nhân táo, cháu ăn hai chiếc, thấy dá»… chịu và bệnh hÆ¡i chuyển.
Phượng Thư nói:
- Ngà y mai thÃm lại mang sang. Bây giá» thÃm ra thăm mẹ chồng cháu, rồi vá» trình cụ.
Tần thị nói:
- Nhá» thÃm há»i thăm sức khá»e cụ và bà bên ấy há»™ cháu.
Phượng Thư nháºn lá»i, Ä‘i đến buồng Vưu thị. Vưu thị nói:
- ThÃm xem cháu thế nà o?
Phượng Thư cúi đầu một lúc, nói:
- Chẳng có cách nà o cứu được. Chị nên cho sắm sá»a đồ háºu sá»± cho cháu, mượn cách xung, há»a may dữ hóa là nh chăng.
Vưu thị nói:
- Tôi đã thầm sai ngưá»i Ä‘i sắm rồi, nhưng chưa có gá»— tốt, thong thả sẽ sắm sau.
Phượng Thư uống nước, trò chuyện một lúc, nói:
- Tôi phải vỠtrình cụ đây.
Vưu thị bảo:
- Nói cho có ý nhé, đừng để cụ phải lo.
- Tôi biết rồi.
Phượng Thư đứng dáºy vá» trình Giả mẫu:
- Vợ cháu Dung có lá»i sang thăm sức khá»e bà , lạy tạ Æ n bà , và nó nói đã hÆ¡i đỡ, xin bà cứ yên tâm, há»… nó hÆ¡i khá má»™t chút, sẽ sang hầu ngay.
Giả mẫu nói:
- Cháu xem nó thế nà o?
- Hiện giỠchưa ngại, tinh thần còn khá.
Giả mẫu nghe nói, ngẫm nghĩ một lúc, bảo:
- Cháu hãy thay quần áo rồi đi nghỉ.
Phượng Thư vâng lá»i ra thăm Vương phu nhân rồi vá» nhà , Bình Nhi Ä‘em quần áo đã hÆ¡ ấm sẵn cho Phượng Thư thaỵ Phượng Thư ngồi xuống, há»i:
- Ở nhà có việc gì không?
Bình Nhi pha trà mang đến, nói:
- Không có việc gì, chỉ có chị Vượng Ä‘em ná»™p tiá»n lãi ba trăm lạng bạc, tôi đã nháºn rồi. Lại có cáºu Thụy sai ngưá»i sang xem mợ có nhà không để sang thăm.
Phượng Thư nghe nói “hừ†một cái:
- Thằng súc sinh nà y đáng chết, xem nó đến đây là m trò gì?
Bình Nhi nói:
- Cáºu Thụy có việc gì mà cứ hay đến?
Phượng Thư má»›i kể lại câu chuyện gặp hắn, và những lá»i lẽ cá» chỉ cá»§a hắn trong vưá»n hoa phá»§ Ninh cho Bình Nhi nghe.
Bình Nhi nói:
- Ếch ghẻ lại muốn ăn thịt ngá»—ng trá»i! Äồ khốn nạn! Không có luân thưá»ng gì! Nó có bụng dạ ấy tất phải chết không toà n vẹn được đâu.
Phượng Thư nói:
- Cứ để hắn lại đây, ta sẽ có cách.
Chú thÃch:
(1-). Tên má»™t cái suối ở Chiết Giang, tương truyá»n là chá»— Tây Thi giặt vải ngà y xưa.
(2-). Tên một quả núi ở Chiết Giang. Theo thần thoại Lưu Thần, Nguyễn Triệu gặp tiên ở trên núi nà y.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 11-02-2009 at 03:07 PM .
08-06-2008, 09:55 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 12
Vương Hy Phượng độc ác, bà y cuộc tương tư
Giả Thiên Tưá»ng chết oan, soi gương phong nguyệt
Phượng Thư Ä‘ang nói chuyện vá»›i Bình Nhi thì có ngưá»i và o báo:
- Cáºu Thụy đến.
Phượng Thư bảo:
- Má»i và o đây!
Giả Thụy thấy má»i, trong bụng mừng thầm, vá»™i vã và o ngaỵ Khi gặp Phượng Thư, hắn vui vẻ chà o há»i luôn mồm.
Phượng Thư là m ra dáng ân cần, má»i hắn ngồi uống nước. Giả Thụy thấy Phượng Thư trang Ä‘iểm, cà ng thêm say sưa, liá»n lim dim mắt há»i:
- Anh nhà sao mà chưa v�
- Không biết tại là m sao?
- Hay là đi đưá»ng lại có ai buá»™c chân, nên không vỠđược?
- CÅ©ng có lẽ, thế má»›i biết bá»n đà n ông bạ ngưá»i nà o yêu ngưá»i ấy.
Giả Thụy cưá»i nói:
- Chị lầm rồi, tôi thì không phải hạng ngưá»i ấy đâu.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Mấy ngưá»i được như chú? Mưá»i ngưá»i chưa chắc đã được má»™t.
Giả Thụy nghe nói mừng lắm, gãi mặt gãi tai, nói:
- Chắc ngà y nà o chị cũng buồn lắm thì phải?
- Äúng đấy, chỉ mong có ngưá»i đến chÆ¡i nói chuyện cho đỡ buồn.
- Tôi thì ngà y nà o cũng rỗi, thỉnh thoảng đến chơi với chị cho đỡ buồn, có được không?
- Chú nói đùa đấy chứ, khi nà o chịu đến đây?
- Trước mặt chị, nếu tôi nói dối, thì trá»i đánh thánh váºt! Chỉ vì thưá»ng nghe nói chị ghê gá»›m lắm, đối vá»›i chị, hÆ¡i sÆ¡ suất má»™t tà cÅ©ng không được, cho nên tôi sợ không dám đến. Nay thấy chị là ngưá»i vui vẻ, rất thương ngưá»i, sao tôi lại không đến? Dù có chết cÅ©ng cam lòng.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chú là ngưá»i tinh ranh hÆ¡n anh em cháu Dung nhiá»u! Mặt mÅ©i há» sáng sá»§a thế, cứ tưởng bụng há» cÅ©ng tinh ranh, hay đâu há» Ä‘á»u là hạng lẩn thẩn. Chẳng hiểu bụng ngưá»i ta má»™t tà nà o.
Giả Thụy nghe nói, bụng cà ng rá»™n rá»±c, toan sấn lại ngắm nghÃa cái túi cá»§a Phượng Thá»± Lại há»i Phượng Thư Ä‘eo cái nhẫn gì?
Phượng Thư khẽ nói:
- Äứng đắn má»™t tà nà o! Äừng để bá»n ngưá»i nhà trông thấy.
Giả Thụy nghe, tưởng chừng như những lá»i vua ban, Pháºt dạy, vá»™i lùi ra xạ Phượng Thư cưá»i bảo:
- Thôi hãy vỠđi.
- Tôi ngồi lại đây một lúc nữa. Chị nhẫn tâm thế!
- Ban ngà y ban mặt, kẻ Ä‘i ngưá»i lại luôn, ngồi lại đây sao tiện. Hãy vá» Ä‘i! Äến tối, độ đầu canh má»™t lẩn đến cái nhà trống phÃa tây chá» tôi.
Giả Thụy nghe nói, như được của báu, vội nói:
- Äừng đánh lừa nhé. Nhưng chá»— ấy nhiá»u ngưá»i Ä‘i lại lắm, núp và o đâu được?
- Cứ yên chÃ. Tôi cho những đứa canh đêm nghỉ hết, hai bên đóng cá»a lại, chẳng còn có ai đâu.
Giả Thụy nghe nói, mừng quá, vá»™i cáo từ, trong bụng chắc mẩm. ChỠđến chiá»u tối, hắn mò sang phá»§ Vinh. ÄÆ°Æ¡ng lúc sắp đóng cá»§a, hắn lẻn và o cái nhà trống, quả thấy tối om, chẳng có ngưá»i nà o Ä‘i lại. Cá»a sang bên nhà Giả mẫu đã khóa rồi, chỉ còn cá»a phÃa đông chưa đóng. Giả Thụy lắng nghe giá» lâu chẳng thấy ai đến. Chợt nghe tiếng lách cách, cá»a phÃa đông cÅ©ng đóng nết. Giả Thụy sốt ruá»™t, nhưng không dám lên tiếng, khe khẽ lần đến đẩy mấy cái, thấy cá»a đóng chặt như thùng sắt. Bấy giá» hắn muốn ra cÅ©ng không được. PhÃa nam, phÃa bắc Ä‘á»u là tưá»ng cao, muốn trèo cÅ©ng không có chá»— vịn. Chá»— ấy lại là nÆ¡i gió lùa, chung quanh trống hốc. Trá»i tháng chạp đêm dà i, gió bấc thổi hun hút, rét buốt đến xương, ai đứng đó má»™t đêm có thể chết cứng được. Chá» mãi đến má» sáng, thấy má»™t bà già mở cá»a phÃa đông, rồi sang gá»i cá»a phÃa tây. Lúc bà già ngoảnh mặt Ä‘i, hắn liá»n cắm đầu cắm cổ chạy biến mất. May trá»i còn sá»›m, chưa ai dáºy, hắn lẻn ra cá»a sau chạy má»™t mạch vá» nhà .
Vì bố mẹ mất sá»›m, Giả Thụy ở vá»›i ông là Giả Äại Nhá» Äại Nho dạy cháu rất nghiêm, không cho ra ngoà i má»™t bước, sợ cháu uống rượu đánh bạc, há»c trai gái gì chăng, hại đến việc há»c. Nay thấy cháu suốt đêm không vá», Äại Nho rất bá»±c bá»™i, cho là không rượu chè thì cá» bạc hoặc trai gái, hát xướng chứ ngỠđâu lại là cái chuyện tá»™i nợ ấy. Giả Thụy sợ toát mồ hôi, phải nói dối:
- Äến thăm cáºu, trá»i tối quá, cáºu giữ ngá»§ lại má»™t đêm.
Äại Nho nói:
- Xưa nay mà y đi đâu là phải xin phép tao, sao hôm qua lại dám tự tiện lẻn đi, như thế đã đáng đánh đòn rồi, huống chi lại còn nói dối.
Bèn đánh Giả Thụy ba bốn chục roi tháºt Ä‘au, lại không cho ăn cÆ¡m, bắt phải quỳ há»c bù mưá»i buổi má»›i thạ Giả Thụy bị rét má»™t đêm, lại bị má»™t tráºn đòn Ä‘au, phải nhịn đói, quỳ ở dưới đất mà há»c, khổ sở muôn phần.
Nhưng lòng tà vẫn chưa chịu bá», Giả Thụy vẫn chưa biết mưu chước cá»§a Phượng Thá»± Qua và i ngà y được lúc rá»—i, hắn lại tìm đến. Phượng Thư là m ra bá»™ trách móc sai hẹn. Giả Thụy vá»™i và ng thá» ngaỵ Phượng Thư thấy hắn tá»± đâm đầu và o tròng, lại bà y mẹo khác để cho hắn tỉnh ngá»™. Bèn giả cách hẹn:
- Tối hôm nay đừng đến chá»— cÅ© nữa, cứ đến chỠở cái gian nhà bá» không, có đưá»ng rẽ sang buồng tôi, đừng có lầm đấy!
- Thực thế chứ?
- Không tin thì đừng đến!
- Thế nà o cũng đến, nhất định đến, dù chết cũng đến.
- Bây giỠhãy vỠđi.
Giả Thụy chắc mẩm tối ấy thế nà o cÅ©ng ổn chuyện ra vá» ngaỵ Bấy giá» Phượng Thư má»›i Ä‘iá»u binh khiển tướng, đặt sẵn vòng vây.
Giả Thụy chỉ mong sao chóng tối, chá» mãi cho đến chiá»u, không ngá» lại có ngưá»i trong hỠđến chÆ¡i, ăn cÆ¡m tối xong má»›i vá». Äến lúc lên đèn hắn lại phải đợi cho ông Ä‘i ngá»§ rồi má»›i lẻn sang phá»§ Vinh, đứng chỠở chá»— hẹn. Hắn Ä‘i Ä‘i lại lại, loanh quanh, luống cuống như kiến bò trên nồi nước sôi. Bên trái chẳng thấy bóng ngưá»i, bên phải chẳng có tiếng động. Hắn vừa sợ vừa ngá»: “Hay là không đến, lại là m cho ta chịu rét má»™t đêm nữa chăng?â€
ÄÆ°Æ¡ng lúc phân vân, thấy lù lù má»™t bóng Ä‘en Ä‘i đến, Giả Thụy Ä‘oán chắc là Phượng Thá»± Ngưá»i ấy vừa đến gần, Giả Thụy ôm chầm lấy, như hổ đói vồ mồi, mèo đói vồ chuá»™t, nói: “Chị Æ i! Là m tôi chá» lâu chết Ä‘i được!†Hắn ôm ngay lên giưá»ng, hôn hÃt, cởi dải quần, rồi cứ “cha ôi! mẹ Ôi!†kêu cuống cuồng lên. Ngưá»i ấy lặng yên chẳng nói gì. Giả Thụy cÅ©ng Ä‘ang cởi dải quần định nháºp cuá»™c. Chợt có bóng đèn lòe sáng. Giả Tưá»ng cầm nến soi, há»i:
- Ai ở trong nhà ấy?
Ngưá»i nằm trên giưá»ng té ra là Giả Dung cưá»i nói:
- Chú Thụy định hiếp tôi đấy!
Giả Thụy xấu hổ quá, không lẩn và o chá»— nà o được, quay mình toan chạy. Giả Tưá»ng giữ lại, bảo:
- Không được chạy! ThÃm Liá»…n đã trình vá»›i bà Hai là chú đến ghẹo thÃm ấy. ThÃm ấy dùng kế giữ được chú ở đây. Bà Hai nghe nói, tức lá»™n ruá»™t, bảo đến bắt chú. Chú phải theo tôi Ä‘i ngay!
Giả Thụy sợ hết hồn, nói:
- Cháu Æ¡i! Cháu cứ nói là không tìm thấy chú, ngà y mai chú sẽ háºu tạ.
Giả Tưá»ng nói:
- Tha chú cũng chẳng sao, nhưng chú định tạ bao nhiêu? Nói miệng không được, phải viết văn tự.
Giả Thụy nói:
- Viết thì viết thế nà o?
- Có khó gì, cứ nói là chú thua bạc, vay bao nhiêu lạng là xong.
- Äiá»u ấy cÅ©ng dá»… thôi, nhưng không có giấy bút.
Giả Tưá»ng lấy giấy bút, ra vẻ là m phúc là m đức, bắt Giả Thụy phải viết văn tá»± và ký tên vay 50 lạng. Xong xuôi đâu đấy, hắn lại bắt Ä‘iá»u đình vá»›i Giả Dung. Lúc đầu Giả Dung nhất định không nghe, chỉ nói: “Ngà y mai báo cho cả há» biết, xem há» phân xá» ra sao!†Giả Thụy kêu van mãi, sau phải sụp xuống lạy, Giả Tưá»ng má»›i là m ra vẻ nhân từ, bắt Giả Thụy phải viết má»™t bức văn tá»± vay 50 lạng bạc nữa má»›i thôi.
Giả Tưá»ng lại nói:
- Bây giá» tha chú ngay, tôi phải chịu lá»—i. Cá»a bên buồng cụ đóng rồi: ông tôi Ä‘ang ngồi ở trên nhà khách xem những thứ ở Nam kinh gá»i đến, lối ấy cÅ©ng khó Ä‘i lá»t. Nay chỉ có thể lẻn Ä‘i ra cá»a sau. Nhưng Ä‘i lối ấy mà gặp ngưá»i thì cả tôi cÅ©ng có lá»—i. Chá» tôi Ä‘i trước dò xem sao. rồi sẽ vỠđưa chú Ä‘i. Chú đứng nấp ở đây cÅ©ng không yên, lát nữa ngưá»i ta còn chất nhiá»u thứ ở đây. Äể tôi Ä‘i tìm chá»— khác.
Giả Tưá»ng tắt đèn, dắt Giả Thụy ra ngoà i, lần mò đến dưới thá»m nhà , bảo:
- Chá»— nà y nấp được, chú hãy ngồi đây, không được lên tiếng. Äợi tôi đến sẽ Ä‘i.
Giả Thụy không là m thế nà o được, đà nh phải ngồi chồm chá»—m ở dưới thá»m. Äang lúc lo nghÄ©. Chợt ở trên đỉnh đầu, nghe à o má»™t tiếng, má»™t thùng vừa *** vừa nước đái đổ xuống suốt từ đầu đến chân, Giả Thụy “ối chà o†má»™t tiếng, vá»™i bưng miệng, không dám kêu to, đầu và mặt đầy những *** đái, ngưá»i lạnh như băng, run cầm cáºp. Giả Tưá»ng chạy lại bảo “Chạy mau! Chạy mau!†Giả Thụy được lệnh, ba chân bốn cẳng, từ cá»a sau chạy vá». Bấy giỠđêm đã canh ba, phải gá»i cá»a.
Ngưá»i nhà trông thấy quang cảnh như thế, há»i: “Là m sao thế?†Giả Thụy phải nói dối “Trá»i tối nhỡ chân ngã xuống hố xÃ". Rồi và o buồng tắm rá»a, thay quần áo. Bấy giá» hắn má»›i biết Phượng Thư lừa mình, tức giáºn má»™t hồi, nhưng lại nghÄ© đến bóng dáng yểu Ä‘iệu cá»§a nà ng, tiếc không được ôm ngay và o lòng. Hắn nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn suốt đêm, không chợp mắt. Từ đó, trong lòng vẫn tÆ¡ tưởng Phượng Thư, nhưng không dám bén mảng đến phá»§ Vinh nữa.
Bá»n Giả Dung thưá»ng đến đòi nợ, Giả Thụy sợ Ông biết, bệnh tương tư đã khổ lắm rồi, huống chi lại mắc thêm mấy món nợ nữa. Việc há»c hà ng ngà y lại rất nghiêm. Vá»›i con ngưá»i má»›i hai mươi tuổi đầu, chưa có vợ, mÆ¡ tưởng Phượng Thư không toại nguyện, tránh sao khá»i ngón tay rầy dã rà nh rÆ¡i(#1), gia dÄ© hai lần bị rét và đi lại đêm hôm vất vả. Mấy mặt dồn dáºp tấn công, hắn đâm ra mắc bệnh: bụng đầy, miệng nhạt, chân run, mắt cay, đêm sốt, ngà y má»i mệt, Ä‘i đái dắt, di tinh, ho ra máu... Chưa đầy má»™t năm, bệnh cứ nặng lên. Không gượng được nữa, hắn phải nằm liệt trên giưá»ng, há»… nhắm mắt lại mê mẩn bà ng hoà ng, sợ hãi, hoảng hốt, nói nhảm luôn mồm. Thầy thuốc xoay xở hết cách, nhục quế, phụ tá», miết giáp, mạch đông, ngá»c trúc, uống hà ng mấy chục cân, vẫn không thấy chuyển. Hết đông sang xuân, bệnh hắn cà ng nặng. Äại Nho lo lắng, tìm đủ thầy, đủ thuốc, cÅ©ng chẳng thấy công hiệu gì. Sau uống đến bà i “độc sâmâ€, nhưng nhà Äại Nho sức đâu mà kiếm ra được, phải sang xin ở phá»§ Vinh.
Vương phu nhân bảo Phượng Thư cân cho hai lạng. Phượng Thư nói:
- Hôm nỠđã mang ra chế thuốc cho bà rồi; mẹ lại bảo giữ lại má»™t Ãt để biếu bà Dương đỠđốc, con đã cho mang biếu hết cả rồi.
Vương phu nhân nói:
- Bên nà y hết thì cho há»i bên mẹ chồng cháu hay anh Trân cố kiếm thêm cho đủ để giúp ngưá»i ta, cứu ngưá»i được cÅ©ng là việc phúc đức đấy.
Phượng Thư vâng lá»i, nhưng không cho ngưá»i Ä‘i há»i, chỉ lấy mấy đồng sâm vụn cho ngưá»i mang Ä‘i, bảo là bà Hai cho đấy. Nếu xin thêm thì không còn nữa. Rồi đến thưa vá»›i Vương phu nhân: “Äã kiếm được hai lạng và cho ngưá»i mang Ä‘i rồiâ€.
Giả Thụy muốn chóng khá»i bệnh, thuốc nà o cÅ©ng uống, tiá»n mất táºt mang, chả ăn thua gì. Má»™t hôm có vị đạo nhân khiá»…ng chân Ä‘i hà nh khất, nói là chữa được bệnh oan nghiệt. Giả Thụy nằm trong nhà nghe thấy, kêu to: “Ra má»i ngay vị pháºt sống ấy và o cứu tôiâ€. Rồi hắn cứ dáºp đầu xuống gối lạy lấy lạy để. Khi ngưá»i nhà đưa vị đạo sÄ© và o. Giả Thụy kéo ngay lấy tay kêu luôn:
- Nhá» pháºt sống cứu tôi!
Äạo sÄ© thở dà i:
- Bệnh ngươi không thể chữa bằng thuốc được! Ta đưa cho ngươi cái “bảo bối†nà y, ngà y ngà y ngươi ngắm và o đấy mới có thể cứu được.
Äạo sÄ© lấy ở trong tay nải ra đưa cho Giả Thụy má»™t cái gương soi cả hai mặt. Äằng sau gương khắc bốn chữ “Phong nguyệt bảo giámâ€(#2) và nói:
- Gương nà y lấy ở Ä‘á»n Không Linh trong cõi Thái hư ảo cảnh, do vị tiên Cảnh ảo là m ra, có công giúp ngưá»i Ä‘á»i bảo toà n tÃnh mệnh. Vì thế, ta mang xuống trần chỉ để cho những bá»n Vương tôn công tá» tuấn tú phong lưu soi thôi. Nhưng chỉ nên soi mặt trái, không được soi mặt phải. Cẩn tháºn đấy! Soi ngay Ä‘i! Ba ngà y nữa ta lại lấy, chắc bệnh ngươi sẽ khá»i.
Nói xong, thong dong đi ra, ai giữ cũng không chịu ở. Giả Thụy cầm lấy gương nghĩ thầm:
- Äạo sÄ© nà y chắc có ý gì đây! Ta hãy soi thá» xem sao?
Bèn cầm gương mang mặt trái ra soi, thấy trong có bá»™ xương ngưá»i. Giả Thụy sợ quá, vá»™i giấu gương Ä‘i, mắng: “Äồ láo! Là m sao lại dá»a ta! Ta hãy soi mặt phải xem sao?†Bèn soi mặt phải, thấy Phượng Thư đứng ở trong, vẫy tay gá»i. Giả Thụy mừng lắm, mê mẩn Ä‘i và o trong gương, cùng Phượng Thư vui cuá»™c mây mưa, rồi Phượng Thư lại đưa ra nằm trên giưá»ng. Giả Thụy kêu “ái chà †má»™t tiếng, bừng mắt ra, cái gương tá»± nhiên láºt lại mặt trái, vẫn thấy má»™t bá»™ xương ngưá»i đứng sừng sững ở trong. Giả Thụy mồ hôi đầm đìa, dưới quần tinh thoát ra má»™t đống. Dục tình vẫn chưa được thá»a, hắn lại quay mặt phải ra soi, thấy Phượng Thư lại vẫy tay gá»i, hắn lại Ä‘i và o trong gương, cứ thế ba bốn lần. Äến lần cuối cùng vừa má»›i ở trong gương ra, thấy hai ngưá»i chạy lại mang xÃch sắt khóa tay lôi Ä‘i, Giả Thụy kêu “Äể cho tôi lấy cái gương đãâ€. Rồi im bặt, không nói được nữa.
Những ngưá»i hầu bên cạnh thấy Giả Thụy mang gương ra soi, gương rÆ¡i xuống, mắt trợn to, lại cầm lấy gương. Cuối cùng gương rÆ¡i ra, tay không động Ä‘áºy nữa. Má»i ngưá»i đến xem thì đã tắt thở rồi, dưới quần đầm đìa má»™t vÅ©ng tinh lạnh buốt.
Há» má»›i vá»™i và ng thay quần áo cho hắn và khiêng hắn lên giưá»ng. Vợ chồng Äại Nho khóc lóc, chết Ä‘i sống lại, mắng đạo sÄ© ầm lên: “Giống yêu đạo nà o đưa lại váºt nà y, hại Ä‘á»i không Ãt. Sao không Ä‘em đốt nó đỉ†Rồi sai ngưá»i chất lá»a đốt cái gương. Bá»—ng trong gương có tiếng nói: “Ai bảo soi mặt phải! Các ngươi tá»± mình lấy giả là m thá»±c, việc gì lại đốt gương cá»§a tảâ€
Chợt thấy đạo sĩ khiễng chân từ ngoà i và o, nói to:
- Ai đốt cái gương “Phong nguyệt bảo giám†ta lại cứu đây!
Liá»n chạy thẳng và o trong nhà cướp lấy cái gương, rồi vùn vụt ra Ä‘i.
Äại Nho đà nh phải lo liệu việc tang, báo tin buồn Ä‘i các nÆ¡i, ba ngà y tụng kinh, bảy ngà y cất đám, đưa ra quà n ở chùa Thiết Hạm, đợi ngà y đưa vá» nguyên quán. Ngưá»i trong há» Ä‘á»u đến viếng. Phá»§ Vinh thì Giả Xá giúp hai mươi lạng, Giả ChÃnh giúp hai mươi lạng. Phá»§ Ninh, Giả Trân cÅ©ng giúp hai mươi lạng; còn những ngưá»i trong há» già u nghèo không Ä‘á»u nhau, ngưá»i thì má»™t hai lạng, ngưá»i thì ba bốn lạng. Ngoà i ra, các bạn hữu giúp đỡ cÅ©ng được hai ba mươi lạng. Nhà Äại Nho tuy nghèo, nhưng được nhiá»u ngưá»i giúp đỡ, việc tang cÅ©ng lo liệu đầy đủ.
Cuối mùa đông năm ấy, Lâm Như Hải mắc bệnh nặng, viết thư bảo Äại Ngá»c phải vá», Giả mẫu nghe tin, lại thêm lo buồn, đà nh phải sắm sá»a cho Äại Ngá»c lên đưá»ng. Bảo Ngá»c bứt rứt khó chịu. Nhưng vì tình cha con, nên không tiện ngăn giữ.
Giả mẫu bảo Giả Liá»…n đưa Äại Ngá»c Ä‘i, khi xong việc sẽ lại đưa vá». Các món quà địa phương và tiá»n lá»™ phà đá»u sắm sá»a đủ cả. Chá»n ngà y tốt, Giả Liá»…n cùng Äại Ngá»c từ biệt má»i ngưá»i, mang theo ngưá»i hầu xuống thuyá»n Ä‘i Dương Châu.
Chú thÃch:
(1-). Nghĩa đen của chữ “thủ dâm†của Tây sương ký.
(2-). Cái gương báu để cho những ngưá»i say đắm tình duyên trăng gió tá»± soi mà tỉnh ngá»™ lại
[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 11-02-2009 at 03:07 PM .
08-06-2008, 09:56 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 13
Tần Khả Khanh chết được phong long cẩm túy
Vương Hy Phượng sang giúp việc bên phủ Ninh
Từ ngà y Giả Liá»…n đưa Äại Ngá»c Ä‘i Dương Châu, Phượng Thư trong lòng buồn bã, cứ đến tối là cưá»i đùa qua loa vá»›i Bình Nhi má»™t lúc rồi Ä‘i ngá»§ ngaỵ Má»™t đêm, Phượng Thư cùng Bình Nhi ngồi dưới đèn, ôm lồng ấp, sai a hoà n hÆ¡ ấm chăn đệm, rồi hai ngưá»i Ä‘i nằm. Phượng Thư bấm đốt tay, tÃnh đưá»ng Ä‘i xem chừng đã đến đâu. Hai ngưá»i nói chuyện, bất giác sang canh bạ Bình Nhi ngá»§ lúc nà o không biết. Phượng Thư thì Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng. Chợt thấy Tần thị Ở ngoà i bước và o, mỉm cưá»i nói:
- ThÃm ngá»§ ngon thế! Hôm nay cháu vá», sao thÃm không Ä‘i tiá»…n chân cháu má»™t quãng! Chá»— thÃm cháu ta ngà y thưá»ng thân máºt vá»›i nhau, cháu không dứt ra được, nên lại đây từ biệt. Có má»™t Ä‘iá»u áy náy trong lòng, cháu chỉ nói vá»›i thÃm, chứ nói vá»›i ngưá»i khác chưa chắc đã ăn thua gì.
Phượng Thư nghe nói, hoảng hốt há»i:
- Cháu có việc gì, nói cho ta biết.
Tần thị nói:
- ThÃm Æ¡i! ThÃm là bá»±c anh hùng trong đám phấn son, ngay bá»n con trai mÅ© cao áo dà i cÅ©ng chẳng hÆ¡n được. Câu tục ngữ “Trăng tròn rồi khuyết, nước đầy thì trà nâ€, và “Trèo cao tất ngã Ä‘auâ€, chắc thÃm cÅ©ng đã hiểu. Nhà ta già u sang lừng lẫy non trăm năm nay, má»™t ngà y kia “Hết vui đến buồnâ€, đúng như câu tục ngữ: “Cây đổ khỉ vượn tanâ€, chẳng hóa ra phụ cái tiếng dòng há» thi thư lâu Ä‘á»i hay sao?
Phượng Thư nghe nói, lòng đầy vui vẻ, kinh sợ bá»™i phần, vá»™i há»i:
- Cháu nghÄ© thế rất phải. Nhưng có cách gì giữ lại để sau nà y khá»i lo không?
Tần thị cưá»i nhạt:
- ThÃm thế mà cÅ©ng ngá»› ngẩn! BÄ© chán thì phải thái, vinh chán thì phải nhục, xưa nay vẫn quanh quẩn như thế, sức ngưá»i có giữ được mãi đâu! Nhưng Ä‘ang lúc thịnh, ta nghÄ© cách đỠphòng lúc suy, thì cÅ©ng có thể giữ lâu được. Hiện giá» má»i sá»± Ä‘iá»u ổn, chỉ có hai việc là chưa xuôi, nếu biết xếp đặt ngay thì sau nà y sẽ không phải lo.
- Những việc gì?
- Má»™t là , hiện nay má»™ tổ vẫn bốn mùa tế lá»…, nhưng không có món tiá»n chi tiêu nhất định; hai là , trưá»ng há»c cá»§a há» cÅ©ng không có món nà o cung cấp nhất định. Bây giỠđương lúc thịnh, hai món ấy không đến ná»—i thiếu thốn. Sau nà y không may sa sút, thì lấy tiá»n đâu ra mà chị Theo ý cháu, chi bằng Ä‘ang lúc phú quý, nên đặt nhiá»u trang trại, nhà cá»a, ruá»™ng đất bên cạnh má»™t tổ, để chi phà việc tế tá»± và cung cấp. Trưá»ng há»c cá»§a há» cÅ©ng đặt ở đấy. Há»p cả lá»›n bé trong há», đặt má»™t Ä‘iá»u lệ, phà m việc ruá»™ng đất, tiá»n nong, tế lá»…, cung cấp, má»—i nhà trông nom má»™t năm. Cứ lần lượt như thế, có thể tránh được cái tệ tranh già nh nhau, hay mang Ä‘i cầm bán. Nếu ngưá»i nà o có tá»™i, chỉ tịch thu riêng cá»§a ngưá»i ấy, còn sản nghiệp hương há»a thì ngay quan cÅ©ng không lấy được. Như váºy dù khi sa sút, con cháu vẫn có thể lui vá» nhà đá»c sách, là m ruá»™ng, giữ trá»n được tế tá»±. Nếu chỉ nhìn trước mắt cho là vinh hoa mãi mãi mà không tÃnh đến mai sau, thì không phải là kế lâu dà i. Rồi đây chẳng bao lâu nữa sẽ có má»™t sá»± vui mừng khác thưá»ng, thá»±c là : “lá»a nóng sôi dầu, hoa tươi cà i gấm!†Nhưng đó chỉ là cuá»™c phồn hoa nháy mắt, vui sướng má»™t thá»i, đừng nên quên câu: “tiệc vui cÅ©ng tà n!†Nếu không lo xa từ giá», sau nà y hối cÅ©ng vô Ãch!
- Việc gì đáng mừng thế?
- CÆ¡ trá»i không thể tiết lá»™ được, chỉ vì thÃm cháu ta thân nhau, nay cháu sắp Ä‘i, xin tặng lại hai câu nà y, thÃm nên nhá»› kỹ:
Ba xuân khi đã qua rồi.
Hoa tà n, thÆ¡m hết, má»i ngưá»i chia tay!
Phượng Thư còn muốn há»i nữa, chợt thấy ở cá»a ngoà i vang lên bốn hồi mõ sắt, báo tin có tang. Phượng Thư giáºt mình tỉnh dáºy. Có ngưá»i và o báo:
- Mợ Dung bên phá»§ Äông mất rồi!
Phượng Thư thất kinh, toát mồ hôi, ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, vá»™i mặc quần áo, đến chá»— Vương phu nhân. Bấy giá» cả nhà đá»u biết, ai nấy buồn rầu, vẫn chưa tin là tháºt. Khắp há», báºc trên thì thương nà ng là ngưá»i nết na; hà ng dưới thì thương nà ng hiá»n háºu. Cả những ngưá»i nhà , từ già chà trẻ, nghÄ© đến nà ng ngà y thưá»ng thương kẻ nghèo hèn, kÃnh nể ngưá»i già , yêu mến trẻ con. nên ai cÅ©ng khóc lóc Ä‘au xót. Nói vá» Bảo Ngá»c, gần đây vì Äại Ngá»c Ä‘i vắng, má»™t mình lẻ loi, cÅ©ng không chÆ¡i đùa vá»›i ai. Cứ tối đến là buồn thiu, Ä‘i ngá»§ ngaỵ Äang lúc mÆ¡ mà ng, chợt nghe tin Tần thị chết, Bảo Ngá»c vá»™i vùng trở dáºy, ruá»™t Ä‘au như cắt, không ngá» á»e má»™t cái, khạc ra má»™t cục máu. Bá»n Táºp Nhân vá»™i và ng đến đỡ há»i tại là m sao và định Ä‘i trình Giả mẫu, má»i thầy thuốc đến. Bảo Ngá»c nói:
- Äừng là m rá»™n lên, ta không sao đâu. Äó là do tâm há»a bốc mạnh, huyết không Ä‘i theo đưá»ng đấy thôi.
Nói xong vùng dáºy, thay quần áo, đến thăm Giả mẫu, rồi xin Ä‘i ngay.
Táºp Nhân thấy thế, trong bụng không đà nh, nhưng không dám ngăn; mặc cho Bảo Ngá»c Ä‘i.
Giả mẫu thấy váºy, bảo:
- Ngưá»i má»›i tắt thở, không được sạch sẽ, vả lại đêm hôm gió to, sáng mai cháu đến cÅ©ng chưa muá»™n.
Bảo Ngá»c nhất định xin Ä‘i. Giả mẫu đà nh bảo sắp xe, sai nhiá»u ngưá»i Ä‘i theo. Äến phá»§ Ninh, Bảo Ngá»c thấy cá»a phá»§ mở toang, đèn Ä‘uốc sáng như ban ngà y, ngưá»i Ä‘i lại tấp náºp. Trong nhà tiếng khóc ầm lên, tưởng như rung động cả rừng núi, Bảo Ngá»c xuống xe, vá»™i và ng đến ngay chá»— ngưá»i chết, gà o khóc má»™t hồi, rồi đến thăm Vưu thị. Lúc nà y Vưu thị Ä‘ang bị chứng dạ dà y phát lại, nằm ở trên giưá»ng. Bảo Ngá»c lại đến gặp Giả Trân.
Giả Äại Nho cÅ©ng dẫn bá»n Giả Sắc, Giả Hiệu, Giả Äôn, Giả Xá, Giả ChÃnh, Giả Tông, Giả Biển, Giả Hanh, Giả Quang, Giả Thâm, Giả Quỳnh, Giả Lân, Giả Tưá»ng, Giả Xương, Giả Lăng, Giả Vân, Giả Cần, Giả Trăn, Giả Bình, Giả Tảo, Giả Hanh, Giả Phân, Giả Phương, Giả Lan, Giả Huân, Giả Chi đến. Giả Trân khóc sướt mướt, nói vá»›i bá»n Giả Äại Nho:
- Tất cả lá»›n bé trong nhà , bè bạn gần xa, ai cÅ©ng khen con dâu tôi khôn ngoan hÆ¡n con trai nhiá»u. Nay nó mất Ä‘i, đủ biết nhà nh trưởng nà y lụn bại mất!
Nói xong lại khóc, má»i ngưá»i khuyên giải:
- Ngưá»i đã chết rồi, khóc cÅ©ng vô Ãch, ông nên lo liệu ngay việc ma chay là hÆ¡n.
Giả Trân Ä‘áºp tay, nói:
- Lo liệu gì! Chẳng qua có bao nhiêu tiá»n là m hết bấy nhiêu thì thôi!
Äang nói chuyện thì Tần Nghiệp, Tần Chung và há» hà ng chị em Vưu thị Ä‘á»u đến cả. Giả Trân sai Giả Quỳnh, Giả Thâm, Giả Lân, Giả Tưá»ng, bốn ngưá»i Ä‘i tiếp khách. Má»™t mặt sai má»i quan giữ ty âm dương(#1) ở tòa Khâm Thiên Giám đến chá»n ngà y. Linh cữu đặt ở trong nhà bốn mươi chÃn ngà y, ba ngà y sau thì phát tang và gá»i cáo phó. Trong bốn mươi chÃn ngà y ấy, đặc biệt má»i má»™t trăm linh tám vị sư là m lá»… “Äại bi sám†ở nhà đại sảnh để siêu độ vong hồn. Lại đặt riêng má»™t đà n ở lầu Thiên Hương, má»i chÃn mươi chÃn vị đạo sÄ©, là m lá»… giải oan rá»a tá»™i mưá»i chÃn ngà y. Rồi rước linh cữu ra vưá»n Há»™i Phương. Trước bà n thá» có năm mươi vị cao tăng, năm mươi vị cao đạo láºp đà n đối nhau, cứ bảy ngà y là m lá»… má»™t lần.
Giả KÃnh nghe thấy cháu dâu trưởng chết, nhưng cứ tá»± cho mình sá»›m muá»™n sẽ thà nh tiên, không chịu vá» nhà nhuốm và o bụi trần, mất hết công tu luyện, nên không để ý đến, mặc cho Giả Trân lo liệu.
Giả Trân thấy cha không nhìn đến thì tha hồ phung phÃ. Nói đến áo quan, thì thứ gá»— nà o cÅ©ng không vừa ý. Vừa lúc Tiết Bà n đến viếng thấy Giả Trân muốn tìm gá»— tốt, bèn nói:
- Cá»a hà ng gá»— nhà tôi có má»™t cá»— ván gá»i là gá»— đưá»ng, lấy ở núi Thiết Võng, Ä‘em là m quan tà i thì muôn năm cÅ©ng không nát. Trước đây cha tôi lấy vá», là vì Trung NghÄ©a Thân Vương muốn dùng, nhưng sau Thân Vương bị mất chức, nên không dùng nữa. Hiện vẫn cất kỹ ở đó, không ai đủ sức mua nổi. Nếu anh cần, thì cho khiêng vá» mà dùng.
Giả Trân nghe nói rất mừng, sai khiêng ngay vá». Cá»— ván dà y tám tấc, vân như vân hạt cau, thÆ¡m như mùi bạch đà n, xạ hương, lấy tay gõ kêu “keng, keng†như tiếng và ng tiếng ngá»c. Má»i ngưá»i Ä‘á»u khen lạ. Giả Trân cưá»i há»i:
- Giá bao nhiêu?
Tiết Bà n nói:
- Dù có má»™t nghìn lạng cÅ©ng chẳng mua đâu được. Nói giá là m gì. Chỉ cho chúng nó mấy lạng bạc tiá»n công là đủ rồi.
Giả Trân nghe nói, cảm tạ luôn mồm, sai cưa ra và gắn sÆ¡n ngaỵ Giả KÃnh khuyên:
- Ngưá»i thưá»ng thì không nên dùng thứ nà y, tìm thứ gá»— tốt là được.
Giả Trân không thể chết thay cho Tần thị, khi nà o lại chịu nghe.
Thấy Tần thị chết, a hoà n Thụy Châu cÅ©ng Ä‘áºp đầu và o cá»™t chết theo, câu chuyện hiếm có ấy là m cho cả há» Ä‘á»u thở than khen ngợi. Giả Trân cho là m ma theo lá»… “cháu gáiâ€, cÅ©ng rước linh và o gác Äăng Tiên trong vưá»n Há»™i Phương. Lại có má»™t a hoà n tên là Bảo Châu, thấy Tần thị không có con, xin là m con nuôi giữ tang lá»… như con đẻ. Giả Trân mừng lắm, cho gá»i là tiểu thá»± Bảo Châu theo lá»… con gái chưa gả chồng ngồi bên linh cữu khóc than thảm thiết.
Cả ngưá»i trong há» và ngưá»i nhà , Ä‘á»u theo đúng nghi lá»…, không chút nhầm lẫn. Giả Trân nghÄ©: “Giả Dung chẳng qua là má»™t giám sinh ở huỳnh môn(#2), viết trên minh tinh không đẹp lăm, số chấp sá»±(#3) cÅ©ng không được nhiá»u, vì thế trong bụng rất là áy náy.
May sao hôm ấy là ngà y thứ tư trong tuần thất đầu, có quan ná»™i giám ở cung Äại Minh, tên là Äái Quyá»n sai ngưá»i mang lá»… đến, hắn ngồi trên kiệu lá»›n, có quân hầu đánh thanh la dẹp đưá»ng, thân hà nh đến viếng. Giả Trân vá»™i ra tiếp đón, má»i ngồi uống nước ở Äáºu Phong hiên(#4) Giả Trân đã có ý định trước, nhân dịp xin vá»›i Äái Quyá»n cho Giả Dung được quyên hà m. Äái Quyá»n hiểu ý cưá»i nói:
- Chắc là ông muốn cho tang lá»… được trá»ng thể hÆ¡n phải không?
Giả Trân vội nói:
- Ngà i đoán thực không sai.
Äái Quyá»n nói:
- CÅ©ng may vừa có má»™t chá»— khuyết. Trong số ba trăm long cẩm úy còn thiếu hai viên. Vừa rồi em Tương Dương hầu là Lão Tam đến xin, và đưa ngay đến nhà tôi má»™t nghìn năm trăm lạng. Ông cÅ©ng biết đấy, chá»— chúng tôi chÆ¡i thân vá»›i nhau đã lâu, bất kỳ thế nà o cÅ©ng nể mặt cha nó, nên tôi cứ nháºn bừa. Còn má»™t chân nữa thì Tiết độ sứ VÄ©nh Hưng sai lão Phùng béo đến xin cho con, nhưng tôi không nháºn lá»i. Nay cáºu nhà ta muốn quyên, cứ viết ngay lý lịch đưa cho tôi.
Giả Trân vá»™i sai ngưá»i viết lý lịch và o má»™t tá» giấy Ä‘á». Bá»n ngưá»i nhà không dám trì trệ, láºp tức viết ngay và o tá» giấy đỠđưa đến. Giả Trân xem xong, liá»n đưa cho Äái Quyá»n. Thấy viết như sau:
Giám sinh ở huyện Giang Ninh, phá»§ ứng Thiên, tỉnh Giang Nam, tên là Giả Dung, hai mươi tuổi. Cụ là Giả Äại Hóa, nguyên là Tiết độ sứ Kinh Doanh, táºp tước nhất đẳng Thần uy tướng quân. Ông là Giả KÃnh, đỗ tiến sÄ© khoa ất mão. Cha là Giả Trân táºp tước tam phẩm Uy liệt tướng quân.
Äái Quyá»n xem xong quay lại đưa cho lÃnh hầu cáºn, bảo:
- Mang vỠđưa cho quan bá»™ Há»™ há» Triệu, nhỠông ta cấp văn bằng cho má»™t chức ngÅ© phẩm Long Cẩm úy, và phát giấy chấp chiếu Ä‘iá»n lý lịch nà y và o. Ngà y mai ta sẽ Ä‘em tiá»n đến ná»™p.
LÃnh hầu vâng lá»i. Äái Quyá»n cáo từ ra vá». Giả Trân cố giữ lại không được, đà nh phải tiá»…n ra cá»a phá»§. Khi sắp lên kiệu, Giả Trân há»i:
- Món tiá»n tôi mang đến bá»™ hay ná»™p ở phá»§ ngà i?
Äái Quyá»n nói:
- Nếu mang đến bộ nộp, còn phải cân kẹo lôi thôi, ông sẽ bị thiệt; chi bằng khoán trắng một nghìn hai trăm lạng, đem đến nhà tôi là xong.
Giả Trân cảm ơn mãi, nói:
- Khi hết tang, sẽ đưa cháu đến phá»§ tạ Æ n ngà i.
Hai ngưá»i chia tay nhau.
Tiếp đó lại có tiếng dẹp đưá»ng, bà Trung TÄ©nh hầu Sá» Äỉnh đến viếng. Bá»n Vương phu nhân, Hình phu nhân, Phượng Thư vừa đón và o phòng giữa, lại thấy lá»… viếng cá»§a Cẩm Hương hầu, Xuyên Ninh hầu, và Thá» SÆ¡n bá bà y ở bà n thá»; má»™t lúc ba ngưá»i xuống kiệu, bá»n Giả ChÃnh ra tiếp ở nhà khách.
Bạn bè đến viếng lÅ© lượt không biết bao nhiêu mà kể. Suốt trong bốn ngươi chÃn ngà y, ngưá»i nhà thì mÅ© áo tang trắng xóa má»™t mà u, quan khách thì sắc áo gấm vóc như hoa sặc sỡ, Ä‘i Ä‘i lại lại cháºt nÃch cả quãng đưá»ng và o phá»§ Vinh.
Giả Trân bảo Giả Dung ngà y hôm sau mặc cát phục Ä‘i lÄ©nh bằng. Nhưng đồ thá» Ä‘á»u theo thể lệ ngÅ© phẩm, trên linh bà i viết: “Thiên triá»u cáo thụ Giả môn Tần thị nghi nhân chi linh vịâ€(#5). Cá»a vưá»n Há»™i Phương mở rá»™ng, hai bên có phòng âm nhạc, hai ban nhạc công mặc áo xanh tấu nhạc; đồ chấp sá»± bà y từng đôi má»™t rất là nghiêm trang. Hai cái biển lá»›n sÆ¡n đỠchữ và ng dá»±ng ở ngoà i cá»a, viết: “Phòng Há»™ ná»™i đình tá» cấm đạo ngá»± tiá»n thị vệ Long Cẩm úyâ€(#6). Äằng trước có má»™t cái đà n tụng kinh rất cao, hai bên có tăng đà n và đạo đà n đối nhau. Trên bảng đỠnhững chữ lá»›n: “Tang lá»… cá»§a nghi nhân há» Tần, nà ng dâu cháu trưởng há» Giả thế táºp tước Ninh Quốc công, hiện giữ chức Phòng Há»™ ná»™i đình Ngá»± tiá»n thị vệ Long Cẩm úy; ở đất chÃnh giữa cá»§a bốn đại châu, là nước vâng mệnh trá»i thái bình lâu Ä‘á»i, có Tổng 1ý ty hư vô tịch tÄ©nh giáo môn tăng lục há» Vạn, Tổng lý ty nguyên thá»§y tam nhất giáo môn đạo lục há» Diệp, kÃnh sá»a đà n chay, cầu trá»i khấn pháºt... " và : "kÃnh thỉnh các vị Dà Lam, Yết đế, Công Tà o, Æ¡n thánh rá»™ng ban, oai thần xa khắp, bốn mươi chÃn ngà y thá»§y lục đạo trà ng tiêu tai rá»a tá»™i... â€
Giả Trân lòng tuy đã thá»a, nhưng vì bệnh Vưu thị lại phát, không lo liệu được công việc, sợ các bà mệnh phụ đến, lỡ có sÆ¡ suất Ä‘á»u gì, sẽ bị ngưá»i ta chê cưá»i. ÄÆ°Æ¡ng lúc lo nghÄ©, Bảo Ngá»c ngồi bên cạnh, há»i:
- Má»i việc Ä‘á»u ổn thá»a cả, anh còn buồn cái gì?
Giả Trân nói cho Bảo Ngá»c biết là do không có ngưá»i trông nom nhà trong, Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Có khó gì, tôi cá» má»™t ngưá»i trông nom giúp má»™t tháng, thì ổn thá»a hết.
Giả Trân vá»™i há»i là ai. Bảo Ngá»c thấy có nhiá»u ngưá»i ngồi đấy không tiện nói, bèn chạy đến ghé và o tai Giả Trân nói nhá» mấy câu. Giả Trân mừng lắm, cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c thế thì ổn lắm. Bây giá» chúng ta Ä‘i nói chuyện ngay Ä‘i.
Liá»n cáo từ má»i ngưá»i, kéo Bảo Ngá»c Ä‘i lên nhà trên.
CÅ©ng may hôm ấy không phải là ngà y lá»… chÃnh, Ãt bạn bè đến, nhà trong chỉ có Hình phu nhân, Vương phu nhân, Phượng Thư và mấy ngưá»i trong há» ngồi đấy. Nghe ngưá»i báo: “Ông và o!â€, các bà các chị nhá»›n nhác lẩn và o phÃa sau, chỉ có Phượng Thư thong thả đứng dáºy.
Bây giá» Giả Trân Ä‘ang ốm, lại vì quá thương xót, nên chống gáºy bước và o. Bá»n Hình phu nhân nói:
- Anh đã yếu lại nhiá»u việc, nên nghỉ là phải, đến đây là m gì?
Giả Trân chống gáºy, chá»±c khom lưng quỳ xuống chà o và xin lá»—i. Bá»n Hình phu nhân vá»™i sai Bảo Ngá»c ngăn lại, sai lấy ghế, bảo ngồi, Giả Trân không chịu ngồi, gượng cưá»i, nói:
- Cháu đến đây có má»™t việc nhá» hai thÃm và cô em. Hình phu nhân há»i: “Việc gì?†Giả Trân nói:
- Hai thÃm chắc cÅ©ng biết: Bây giá» vợ thằng cháu mất Ä‘i, nhà cháu lại ốm, công việc lá»™n xá»™n, chẳng còn ra thể thống gì. Cháu muốn nhá» cô em đến trông nom há»™ má»™t tháng, cháu má»›i yên lòng.
Hình phu nhân cưá»i nói:
- Té ra vì việc ấy. Em Phượng hiện ở vá»›i thÃm Hai, anh cứ nói vá»›i thÃm ấy.
Vương phu nhân vội nói:.
- Em nó còn Ãt tuổi, đã quen đâu những việc nà y. Nếu lo liệu không ổn, chỉ tổ cho ngưá»i ta cưá»i. Nên nhá» ngưá»i khác thì hÆ¡n.
Giả Trân cưá»i nói:
- Cháu đã Ä‘oán được ý thÃm rồi. ThÃm chỉ sợ cô em khó nhá»c đấy thôi. Nếu nói rằng lo liệu không nổi, cháu tin chắc là cô em lo liệu nổi. Dù có sai, thì ai mà chả có chá»— là m sai. Hồi cô em còn bé, từ lá»i nói tiếng cưá»i đã có tÃnh quyết Ä‘oán. Bây giá» Ä‘i lấy chồng, cáng đáng má»i việc bên nhà , chắc đã thà nh thạo lắm rồi. Cháu nghÄ© mãi mấy hôm nay, ngoà i cô em ra, không còn ai nữa. Nếu thÃm không thương đến vợ chồng cháu, thì xin thương đến vong hồn kẻ đã chết váºy!
Nói xong, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Vương phu nhân nghÄ© Phượng Thư chưa từng trải việc tang bao giá», sợ trông nom không nổi, ngưá»i ta chê cưá»i chăng; nay thấy Giả Trân nằn nì mãi thì cÅ©ng động tâm, cứ nhìn Phượng Thư rồi lặng lẽ ngồi yên. Phượng Thư xưa nay hay mua việc để tá» ra mình là ngưá»i thạo, thấy Giả Trân váºt nà i, trong bụng cÅ©ng đã thuáºn rồi, lại thấy Vương phu nhân có ý bằng lòng bèn nói:
- Anh đã nói thiết tha như thế, mẹ cũng nên chuẩn y cho là phải.
Vương phu nhân khẽ há»i:
- Liệu cháu có là m nổi không?
- Là m gì mà chẳng nổi! Những việc lá»›n bên ngoà i đã có anh lo liệu, chỉ còn phải trông nom bên trong thôi. Nếu có Ä‘iá»u gì con không biết, sẽ há»i mẹ là được.
Vương phu nhân nghe nói có lý cũng ngồi lặng yên.
Giả Trân thấy Phượng Thư bằng lòng, cưá»i nói:
- Bây giá» tôi cÅ©ng không nghÄ© hết được, thôi thì phiá»n cô em khó nhá»c Ãt lâu. Tôi xin chà o cô em trước, khi nà o xong việc, tôi sẽ sang bên phá»§ tạ Æ n.
Nói xong vái một cái, Phượng Thư vội vái lại.
Giả Trân liá»n lấy đối bà i(#7) cá»§a phá»§ Ninh trong tay áo ra, nhá» Bảo Ngá»c đưa cho Phượng Thư và nói:
- Cô em muốn là m gì cứ là m, muốn lấy gì cứ lấy không phải há»i tôi. Tốn kém bao nhiêu cÅ©ng không cần, cốt là m thế nà o cho trá»ng thể; đối vá»›i ngưá»i bên nà y cÅ©ng như bên nhà , đừng sợ ai oán trách. Ngoà i hai việc nà y, tôi chẳng còn gì đáng lo nữa.
Phượng Thư chưa dám nháºn đối bà i, chỉ nhìn Vương phu nhân. Vương phu nhân bảo:
- Anh đã nói thế, cháu cứ nháºn. Nhưng không nên tá»± tiện, có việc gì phải sai ngưá»i đến há»i anh chị đã, rồi hãy là m.
Bảo Ngá»c cầm lấy đối bà i ở tay Giả Trân dúi và o táºn tay Phượng Thư.
Giả Trân lại há»i:
- Cô em ở luôn bên nà y, hay hà ng ngà y Ä‘i vá»? Nếu cứ Ä‘i vá» như thế thì vất vả lắm, để tôi cho dá»n má»™t cái buồng, cô em ở luôn bên nà y cho tiện.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Không cần, bên kia rá»i em ra cÅ©ng không được. Thôi để ngà y mai em sang là hÆ¡n.
Giả Trân cũng bằng lòng, nói mấy câu chuyện phiếm rồi đi ra.
Má»™t lúc há» hà ng vá» cả, Vương phu nhân há»i Phượng Thư:
- Bây giỠcháu định thế nà o?
Phượng Thư nói:
- Xin mẹ cứ vá» trước, con phải ở lại há»i cho ra đầu mối các việc, xong rồi hãy vá».
Vương phu nhân bèn cùng Hình phu nhân vỠtrước.
Phượng Thư và o ngồi trong cái phòng ba gian bên cạnh, suy nghÄ©: má»™t là số ngưá»i lá»™n xá»™n, đồ đạc mất mát; hai là không có ngưá»i chuyên trách công việc hay đùn lẫn cho nhau; ba là tiêu dùng phà phạm, cà i bừa lÄ©nh báºy; bốn là trách nhiệm không phân biệt lá»›n nhá», ngưá»i thì vất vả, ngưá»i thì nhà n rá»—i không Ä‘á»u; năm là ngưá»i nhà ngông ngược, ai mạnh vế thì khó kiá»m thúc, ai lép vế thì chịu ép má»™t bá». Năm Ä‘iá»u nà y là thói quen ở trong phá»§ Ninh xưa nay, ta cần phải chỉnh đốn lại. Thá»±c là :
Trị nước khó giao phưá»ng mÅ© áo;
Tầy nhà đà nh mặc bá»n quần thoa.
Chú thÃch:
(1-). Má»™t ty chuyên môn suy tÃnh theo thuyết âm dương sinh khắc chá»n ngà y tốt cho việc hiếu, hỷ…
(2-). NghÄ©a chung: trưá»ng há»c; nghÄ©a riêng: trưá»ng Quốc tá» giám dưới triá»u đại phong kiến).
(3-). Những nghi trượng như cá», lá»ng, bà i quan hà m; cá»§a bá»n quan thá»i phong kiến.
(4-). Gá»i con ong đến, ý nói có nhiá»u hoa.
(5-). Linh vị cá»§a nhgi nhân há» Tần; nà ng dâu há» Giả được triá»u đình phong hà m.
(6-). Tên quan hà m.
(7-). Bà i là m bằng gá»—, hoặc bằng tre, có dấu hiệu và có số riêng cá»§a các gia đình quý tá»™c phong kiến, dùng để cấp phát tiá»n lương và các dụng cụ.[/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 11-02-2009 at 03:01 PM .
08-06-2008, 09:58 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 14
Lâm Như Hải từ trần ở thà nh Dương Châu
Giả Bảo Ngá»c giữa đưá»ng chà o vua Bắc TÄ©nh
Äô tổng quản ở phá»§ Ninh là Lai Thăng biết tin Phượng Thư đến giúp việc, liá»n gá»i những ngưá»i đồng sá»± đến bảo:
- Nay má»i mợ Liá»…n ở phá»§ Tây sang trông nom công việc. Mợ ấy muốn chi cái gì, lấy cái gì, truyá»n bảo câu gì, má»i ngưá»i phải hầu hạ cẩn tháºn. Hà ng ngà y chúng ta đến sá»›m vá» muá»™n, chịu vất vả má»™t tháng rồi sau sẽ nghỉ, đừng để phải bẽ mặt. Mợ ấy là ngưá»i ngoà i mặt Ä‘anh đá, trong lòng sâu cay, đáo để có tiếng, khi nóng tiết lên, chẳng nể ai đâu.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: “Phải đấy!†Có má»™t ngưá»i cưá»i nói:
- Cứ lý ra, bên nà y chúng ta cũng cần được mợ ta sang để bắt và o khuôn khổ, nếu cứ như bây giỠthì chẳng còn ra thể thống gì.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện, vợ Lai Vượng cầm đối bà i đến lấy giấy chép kinh viết sá»›. Trong phiếu kê rõ số mục. Má»i ngưá»i má»i ngồi uống nước, má»™t mặt sai ngưá»i chiếu theo phiếu lấy giấy rồi cùng vợ Lai Vượng Ä‘i ra đến cá»a nghi môn, má»›i giao mang Ä‘i.
Phượng Thư sai Thái Minh đóng sổ, truyá»n cho vợ Lai Thăng tra xét lại danh sách ngưá»i nhà ; hẹn sáng sá»›m ngà y mai, hết thảy ngưá»i nhà và đà n bà hầu Ä‘á»u đến phá»§ để nghe lệnh. Phượng Thư Ä‘iểm qua sổ sách xong, há»i vợ Lai Thăng mấy câu, rồi lên xe vá».
Ngà y hôm sau, đúng giá» mão hai khắc, Phượng Thư lại đến. Những đà n bà và ngưá»i hầu trong phá»§ Ä‘á»u đã đủ mặt. Thấy Phượng Thư và vợ Lai Thăng đương cắt các ngưá»i chấp sá»±, há» Ä‘á»u đứng ngoà i cá»a sổ nghe ngóng không dám và o.
Phượng Thư bảo vợ Lai Thăng:
- Äã giao cho ta, nếu ta có Ä‘iá»u gì là m cho các ngưá»i khó chịu thì cÅ©ng đà nh váºy. Ta không nhu nhược như mợ các ngươi, muốn gì được nấy đâu. Các ngưá»i cÅ©ng đừng lấy nê rằng phá»§ nà y từ trước đến nay vẫn thế. Bây giá» hết thảy Ä‘á»u theo lệnh ta, nếu là m sai má»™t tý, bất luáºn là ngưá»i có thể diện, Ä‘á»u nhất luáºt trừng trị.
Phượng Thư nói xong, sai Thái Minh Ä‘á»c danh sách, Ä‘á»c đến tên ngưá»i nà o thì gá»i ngưá»i ấy lên nháºn mặt, rồi cắt đặt như sau:
- Hai mươi ngưá»i nà y chia là m hai ban, má»—i ban mưá»i ngưá»i, chuyên việc pha nước tiếp các tân khách;
- Hai mươi ngưá»i nà y chia là m hai ban, chuyên việc cÆ¡m nước phục dịch há» hà ng và những ngưá»i trong nhà ;
- Bốn mươi ngưá»i nà y chia là m hai ban, chuyên việc thắp hương, róc dầu, kéo mà n, cúng cÆ¡m, cúng nước, có khách đến viếng thì “cá» ai†trước linh sà ng;
- Bốn ngưá»i nà y chuyên ở phòng trà coi giữ ấm, chén, mất mát cái nà o, phải chia nhau Ä‘á»n;
- Bốn ngưá»i nà y chuyên giữ hồ rượu và bát đĩa, mất mát cái gì cÅ©ng phải chia nhau Ä‘á»n;
- Tám ngưá»i nà y chuyên thu nháºn lá»… viếng;
- Tám ngưá»i nà y coi giữ đèn, nến, dầu, các đồ mã: sẽ được cấp phát trước, rồi má»›i theo sổ phân phát Ä‘i các nÆ¡i;
- Ba mươi ngưá»i nà y hà ng ngà y thay phiên canh đêm, trông nom cá»a ngõ, đèn Ä‘uốc, quét dá»n các nÆ¡i;
- Các ngưá»i khác chia Ä‘i các phòng, má»—i ngưá»i má»™t chá»—, bà n ghế, đồ đạc, cho đến ống nhổ, phất trần... Ở chá»— nà o mất mát hoặc hư há»ng, trách cứ ngưá»i đó phải đến.
- Chị Lai Thăng ngà y nà o cÅ©ng phải xem xét tất cả, nếu có ai lưá»i biếng, uống rượu, đánh bạc, đánh cãi nhau, láºp tức bắt đến trình tạ Nếu thiên vị má»™t ai, ta xét ra, dù là ngưá»i có thể diện từ mấy Ä‘á»i, ta cÅ©ng không nể. Bây giỠđã có khuôn phép, nếu ai là m báºy, ngưá»i ấy phải chịu lá»—i. Những ngưá»i theo hầu ta hà ng ngà y Ä‘á»u có đồng hồ. Trong buồng nhà trên cÅ©ng có đồng hồ đánh chuông, nên bất cứ việc lá»›n hay nhá», phải có thì giá» nhất định. Hà ng ngà y cứ giá» mão hai khắc ta đến Ä‘iểm danh; đúng giá» tỵ ăn cÆ¡m sáng; và o đầu giá» ngá» hai khắc lÄ©nh bà i, trình việc; đầu giá» tuất đốt giấy báo hiệu tối, ta sẽ đến các nÆ¡i tra xét lại má»™t lượt rồi nhưng ngưá»i canh đêm Ä‘em ná»™p đủ chìa khóa cá»a. Sáng hôm sau, đúng giá» mão hai khắc, má»i ngưá»i lại phải có đủ mặt tại đây. Chúng ta chịu khó vất vả mấy ngà y, khi công việc xong, ông các ngưá»i sẽ thưởng cho.
Sau đó theo số phân phát: chè, dầu, nến, phất trần, chổi, các thứ. Má»™t mặt sắp đặt các đồ trong nhà : bà n, ghế, nệm, chiếu, ống nhổ, đệm kê chân. Má»™t mặt phân phát, má»™t mặt và o sổ, ai trông chá»— nà o, ai nháºn thứ gì, biên chép rất rõ rà ng. Má»i ngưá»i nháºn xong vá» chá»—, không như trước kia việc nhẹ thì tranh nhau là m, việc nặng chẳng ai ngó đến. Trong các phòng cÅ©ng không vì đông ngưá»i nhốn nháo mà mất đồ đạc. Kẻ đến ngưá»i Ä‘i, ở đâu và o đấy, không lá»™n xá»™n như trước ngưá»i Ä‘ang bưng nước thì lại bắt Ä‘i bưng cÆ¡m, ngưá»i Ä‘ang cá» ai thì lại bắt Ä‘i tiếp khách. Hết thảy những chuyện lưá»i biếng, trá»™m cắp cÅ©ng không xảy ra nữa.
Phượng Thư thấy mình có uy quyá»n, ra lệnh cho ai, Ä‘á»u răm rắp là m theo, trong bụng rất là đắc ý. Nhân thấy Vưu thị á»m, Giả Trân lại thương xót quá đỗi không ăn uống được, Phượng Thư ngà y nà o cÅ©ng bảo nấu cháo dừ và những món ăn ngon, rồi sai ngưá»i mang đến. Giả Trân hà ng ngà y cÅ©ng sai ngưá»i sá»a soạn đồ ăn ngon đưa đến chá»— Phượng Thư là m việc. Phượng Thư không ngại khó nhá»c, ngà y nà o cÅ©ng đến đúng giá», Ä‘iểm danh ngưá»i nhà và bảo ban công việc. Má»™t mình đứng ngồi ở trong phòng, không trò chuyện vá»›i các chị em dâu, ngay bạn gái thân thuá»™c đến cÅ©ng không ra đưa đón.
Hôm ấy là ngà y thứ năm trong tuần thất thứ năm, các vị sư là m đà n khai phương phá ngục, thắp đèn cho vong hồn và o chầu vua Diêm Vương, bắt ma quá»·, má»i Äịa tạng bồ tát, mở cầu và ng, dẫn cà nh phan(#1); các đạo sÄ© Ä‘á»c sá»›, chầu Tam thanh(#2), lạy Ngá»c Äế; các sư đốt hương, phù phép, lá»… kinh Thá»§y sám(#3); lại có ba sư nữ trẻ tuổi mặc áo cà sa gấm, Ä‘i già y Ä‘á», niệm chú Tiếp dẫn(#4) ở trước linh cữu, rất là nhá»™n nhịp.
Phượng Thư chắc hôm ấy có nhiá»u khách, đúng giá» dần dáºy rá»a mặt chải đầu, sắm sá»a đâu đấy, rồi mặc quần áo, uống sữa, súc miệng, đến giá» mão hai khắc, vợ Lai Vượng Ä‘em ngưá»i nhà đến chá» sẵn. Phượng Thư ở trong nhà ra, lên xe, trước xe treo đôi đèn lồng viết ba chữ “Vinh quốc phá»§â€. Ngoà i cá»a phá»§ Ninh, ở giữa có đèn treo, hai bên có đèn cầy, đốt sáng như ban ngà y. Ngưá»i nhà mặc đồ tang, xếp hà ng đứng hầu. Xe đỗ ở cá»a giữa, bá»n hầu nhá» lui ra, bá»n đà n bà chạy lại vén rèm. Phượng Thư xuống xe, tay vịn và o Phong Nhi, hai ngưá»i đà n bà cầm đèn, đỡ Phượng Thư và o. Những ngưá»i đà n bà bên phá»§ Ninh Ä‘á»u ra chà o.
Phượng Thư thong thả bước và o bà n thỠở gác Äăng tiên trong vưá»n Há»™i Phương. Vừa trông thấy quan tà i, nước mắt đã lã chã như hạt châu sạ Những hầu nhá» chắp tay đứng đợi đốt và ng. Phương Thư gá»i to:
- Pha nước cúng, đốt và ng!
Má»™t lượt thanh la và âm nhạc nổi lên. Có ngưá»i mang má»™t cái ghế tá»±a lá»›n để ở trước linh cữu, Phượng Thư ngồi xuống khóc to, hết thảy gái trai trong ngoà i trên dưới Ä‘á»u khóc rầm lên. Giả Trân và Vưu thị sai ngưá»i đến khuyên giải, Phượng Thư má»›i thôi.
Vợ Lai Vượng Ä‘em nước trà đến, Phượng Thư súc miệng, đứng dáºy từ biệt má»i ngưá»i trong há», Ä‘i và o nhà bên, mang sổ ra gá»i tên. Má»i ngưá»i Ä‘á»u có mặt cả, chỉ trừ ngưá»i giữ việc đưa đón các bạn thân là chưa thấy đến. Phượng Thư sai Ä‘i gá»i ngaỵ Ngưá»i kia rất sợ chạy đến. Phượng Thư cưá»i nhạt:
- Ngỡ là ai hóa ra chÃnh là mụ. Mụ cho mình có thể diện hÆ¡n ngưá»i, nên không nghe lá»i ta!
Ngưá»i kia nói:
- Hôm nà o tôi cÅ©ng đến sá»›m. Hôm nay tôi đã dáºy từ lâu, thấy trá»i còn sá»›m, lại ngá»§ mất, thà nh ra Ä‘i cháºm má»™t bước, xin mợ tha cho lần đầu.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì vợ Vương Hưng ở bên phá»§ Vinh sang, đứng ngoà i ló đầu và o.
Phượng Thư để ngưá»i ấy đứng đấy, quay sang há»i vợ Vương Hưng:
- Chị đến có việc gì?
Vợ Vương Hưng đến gần nói:
- Äến lÄ©nh bà i lấy chỉ để Ä‘Ãnh diá»m xe và kiệu.
Nói xong ná»™p đơn. Phượng Thư bảo Thái Minh Ä‘á»c lên: “Kiệu nhỡ hai cá»—, kiệu nhá» bốn cá»—, xe bốn cá»—, cá»™ng tất cả phải dùng là bao nhiêu sợi, má»—i sợi bao nhiêu cân chỉ tÆ¡â€.
Phượng Thư nghe xong, thấy số mục đúng, liá»n sai Thái Minh biên và o sổ, rồi lấy đối bà i ở phá»§ Vinh ném cho vợ Vương Hưng mang Ä‘i.
Phượng Thư định quay lại câu chuyện Ä‘i trá»…, lại có bốn ngưá»i chấp sá»± Ở phá»§ Vinh đến, Ä‘á»u là những ngưá»i lÄ©nh bà i để Ä‘i lấy các thứ. Phượng Thư bảo hỠđưa đơn Ä‘á»c lên, nghe có bốn thứ liá»n trá» và o hai thứ, bảo:
- Cái nà y khai nhầm, vá» tÃnh lại sẽ đến lÄ©nh.
Nói xong vứt đơn xuống. Hai ngưá»i nà y tưng há»ng Ä‘i ra.
Phượng Thư thấy vợ Trương Tà i đứng bên cạnh, há»i:
- Chị có việc gì?
Vợ Trương Tà i vội đưa đơn ra nói:
- Vừa má»›i thuê là m mà n xe kiệu xong, đến lÄ©nh tiá»n trả công thợ may.
Phượng Thư thu lấy đơn trao cho Thái Minh và o sổ. Chá» Vương Hưng trao đồ xong, xem số trao có hợp vá»›i số mua không, rồi má»›i cho vợ trương Tà i Ä‘i lÄ©nh. Sau đó lại sai Ä‘á»c má»™t đơn khác, tức là khoản tiá»n mua các thứ giấy, vải, hồ dán để sá»a sang buồng há»c cá»§a Bảo Ngá»c, Phượng Thư sai nháºn đơn, biên sổ đợi vợ Trương Tà i ná»™p đủ rồi má»›i phát.
Phượng Thư phân phát các việc xong, mới quay lại bảo:
- Ngà y nay ngưá»i nà y ngá»§ quên, ngà y kia ngưá»i kia ngá»§ quên, thì sẽ hết cả ngưá»i. Ta cÅ©ng muốn tha cho mụ, nhưng lần đầu ta khoan thứ cho mụ, thì sau còn cai quản được ai? Chi bằng cứ xá» trà ngay.
Nói xong láºp tức nghiêm nét mặt, gá»i:
- Mang mụ nà y ra đánh hai mươi roi.
Thấy Phượng Thư nổi giáºn, lông mà y dá»±ng ngược, không ai dám cháºm trá»…, ngưá»i thì lôi mụ ra, ngưá»i thì nhặt lấy đôi hà i. Mụ kia bị đánh hai mươi roi, lại phải đến lạy tạ.
Phượng Thư nói:
- Ngà y mai còn cháºm, sẽ đánh bốn mươi roi, ngà y kia đánh sáu mươi roi. Äứa nà o muốn chịu đòn thì cứ cháºm. Thôi, cho đâu vỠđấy.
Má»i ngưá»i đứng ngoà i cá»a sổ, nghe váºy, Ä‘á»u răm rắp Ä‘i là m việc. Những ngưá»i ở hai phá»§ Ninh, phá»§ Vinh đến lÄ©nh thẻ trả thẻ, Ä‘i lại tấp náºp. Ngưá»i đà n bà bị đòn xấu hổ bá» Ä‘i. Lúc nà y má»i ngưá»i má»›i biết Phượng Thư là tay ghê gá»›m, nên ai nấy nÆ¡m ná»›p lo sợ, là m việc cẩn tháºn, không dám lưá»i biếng nữa.
Bảo Ngá»c thấy đông ngưá»i, sợ Tần Chung khó chịu, liá»n rá»§ đến chá»— Phượng Thư ngồi. Tần Chung nói:
- Bên ấy Ä‘ang báºn việc. Vả lại, chị ấy cÅ©ng không thÃch có ngưá»i đến. Chúng ta đến đó sợ là m phiá»n chị ấy.
Bảo Ngá»c nói:
- Phiá»n cái gì? Không ngại. Cứ theo ta.
Nói xong liá»n kéo Tần Chung Ä‘i.
Phượng Thư Ä‘ang ăn cÆ¡m, thấy chúng đến, cưá»i nói:
- Sao mà nhanh chân thế! Mau lên đây.
Bảo Ngá»c nói:
- Chúng tôi vô phép rồi.
- Ăn ở bên nhà hay bên nà y?
- Ở bên nà y đông ngưá»i, ăn là m sao được. Chúng tôi ăn bên cụ rồi má»›i lại đây.
Nói xong, ngồi xuống.
Phượng Thư ăn xong, có má»™t ngưá»i đà n bà ở phá»§ Ninh đến lÄ©nh bà i để lấy đến hương. Phượng Thư cưá»i bảo:
- Ta chắc hôm nay chị phải đến lÄ©nh. Không thấy chị đến, ta cứ tưởng chị quên, hóa ra bây giá» má»›i lÄ©nh. Nếu quên thá»±c, thì chị phải xuất tiá»n ra, cà ng lợi cho ta.
Ngưá»i ấy cưá»i nói:
- Tôi quên tháºt, vừa má»›i nhá»› ra, nếu cháºm má»™t bước nữa thì có lẽ không lÄ©nh được.
Nói xong lĩnh bà i đi.
ÄÆ°Æ¡ng lúc biên sổ, trao bà i. Tần Chung cưá»i nói:
- Cả hai phá»§ Ä‘á»u dùng má»™t thứ bà i, lỡ có ngưá»i là m bà i giả Ä‘i lÄ©nh tiá»n, thì là m thế nà o?
Phượng Thư nói:
- Cứ như cháu nói thì ra không còn có phép vua nữa!
Bảo Ngá»c há»i:
- Sao bên nhà ta không có ai đến đây lÄ©nh bà i để lấy đồ váºt?
Phượng Thư nói:
- Khi hỠđến thì chú hãy còn trong giấc chiêm bao kia! Tôi há»i chú bao giá» các chú bắt đầu há»c tối?
- Chỉ trông mong há»c ngay từ bây giá»; nhưng há» chưa thu xếp xong buồng há»c nên đà nh chịu váºy.
- Chú cứ nói với chị là xong ngay.
- Chị cũng chẳng là m gì được, khi nà o hỠcó là m thì mới xong.
- HỠdù có là m cũng phải cần các thứ, ta không cấp đối bà i thì cũng khó mà là m được!
Bảo Ngá»c nghe nói, xoắn lấy ngay Phượng Thư, đòi cho đối bà i ngay tức khắc:
- Chị Æ i, phát ngay bà i cho há» Ä‘i sắm sá»a các thứ.
- Ta mệt rồi, Ä‘au dừ cả ngưá»i, chịu sao được cái lối quấy rầy cá»§a chú? Cứ yên tâm, hôm nay hỠđã lÄ©nh giấy dán rồi, há» cần thứ gì thì đến lÄ©nh, còn chá» gá»i à ? Sao chú ngốc thế?
Bảo Ngá»c không tin. Phượng Thư gá»i Thái Minh Ä‘em sổ cho xem. Bá»—ng có ngưá»i và o trình:
- Chiêu Nhi ở Tô Châu đã vá».
Phượng Thư bảo gá»i ngay và o. Chiêu Nhi quì xuống vái chà o. Phượng Thư há»i vá» là m gì? Chiêu Nhi nói:
- Cáºu con bảo vá». Cụ Lâm đã mất hôm mồng ba tháng chÃn. Cáºu con đưa cô Lâm và linh cữu cụ Lâm vá» Tô Châu, độ cuối năm nay má»›i vá». Cáºu sai con vá» báo tin, há»i thăm sức khá»e cụ, chá» chỉ thị cá»§a cụ và xem các mợ Ở nhà có mạnh khá»e cả không. Cáºu con lại dặn lấy mấy bá»™ áo da mang Ä‘i.
- Mà y đã gặp má»i ngưá»i chưa?
- Äã gặp cả rồi.
Nói xong vội và ng đi ra.
Phượng Thư nói vá»›i Bảo Ngá»c:
- Cô Lâm có thể ở lâu được với chúng ta.
Bảo Ngá»c nói:
- Khổ quá! Không biết mấy hôm nay em nó thương khóc đến thế nà o!
Nói xong cau mà y thở dà i.
Phượng Thư thấy Chiêu Nhi vá», trước mặt má»i ngưá»i không kịp há»i kỹ vá» Giả Liá»…n, nhưng nóng lòng sốt ruá»™t, chỉ muốn vá» ngaỵ Vì công việc chưa xong, nên đà nh phải chịu. Chiá»u vá», Phượng Thư gá»i ngay Chiêu Nhi đến há»i kỹ xem trên đưá»ng Giả Liá»…n có được bình an không. Suốt đêm Phượng Thư cùng Bình Nhi sá»a soạn áo da, lại nghÄ© xem chồng ở ngoà i cần những thứ gì gói cả và o má»™t gói trao cho Chiêu Nhị Phượng Thư lại dặn dò Chiêu Nhi: “Phải hết sức hầu hạ cáºu, đừng để cho cáºu giáºn. Phải luôn luôn khuyên cáºu Ãt rượu, không được đưa cáºu Ä‘i lại vá»›i bá»n con gái báºy bạ. Tao mà biết được, vỠđây tao sẽ đánh mà y gãy chânâ€.
Chiêu Nhi cưá»i, vâng lá»i Ä‘i ra.
Phượng Thư mãi canh tư má»›i Ä‘i ngá»§, trá»i sáng lúc nà o không biết, vá»™i và ng dáºy rá»a mặt chải đầu rồi Ä‘i sang phá»§ Ninh.
Giả Trân thấy sắp đến ngà y phát dẫn, liá»n lên xe mang theo ngưá»i coi ty âm dương đến chùa Thiết Hạm xem xét chá»— quà n linh cữu. Lại dặn dò kỹ lưỡng nhà sư Sắc Không sá»a soạn đồ lá»… chuẩn bị má»i các vị danh tăng đến để là m lá»… tiếp linh. Giả Trân không nghÄ© gì đến ăn uống, vì gần tối không tiện vá» nhà , phải ngá»§ lại đấy má»™t đêm. Sáng sá»›m hôm sau, vá»™i và ng trở vá», lo liệu việc cất đám; má»™t mặt sai ngưá»i đến chùa Thiết Hạm sá»a sang gấp chá»— để linh cữu, chá»— bếp núc và số ngưá»i rước linh. Ngà y phát dẫn sắp đến Phượng Thư phân phái ngưá»i Ä‘i lo liệu các việc; mặt khác sai ngưá»i phá»§ Vinh sắp sá»a xe kiệu theo Vương phu nhân Ä‘i đưa đám, và thu xếp chá»— mình nghỉ.
Lúc nà y lại dồn dáºp nhiá»u việc như tang bà Thiện quốc công, Hình phu nhân, Vương phu nhân phải đến viếng và đi đưa đám; sinh nháºt bà Tây An quáºn phi, phải đưa lá»… mừng; lại có anh ruá»™t là Vương Nhân và gia quyến vá» Nam, phải viết thư và sắm sá»a các thứ mang vá» nhà ; lại thêm Nghênh Xuân ốm, ngà y nà o cÅ©ng phải má»i thầy xem bệnh, bốc thuốc. Phượng Thư báºn quá đứng ngồi không yên, còn nghÄ© gì đến ăn uống. Khi sang phá»§ Ninh thì ngưá»i phá»§ Vinh Ä‘i theo, khi vá» phá»§ Vinh thì ngưá»i phá»§ Ninh tá»›i tìm. Thấy váºy, Phượng Thư cà ng hăm hở, không há» thoái thác việc gì, lỡ để ngưá»i ngoà i chê trách. Vì váºy ngà y đêm báºn rá»™n, tÃnh toán công việc đâu và o đấy, nên trong há», trên dưới ai cÅ©ng khen ngợi.
Chiá»u hôm trước ngà y đưa đám, há» hà ng bạn hữu cùng các ban âm nhạc đến đầy nhà . Vưu thị vẫn ốm nằm trong buồng, má»™t mình Phượng Thư đảm Ä‘ang hết má»i việc. Trong há» tuy có nhiá»u chị em dâu, nhưng ngưá»i thì ăn nói vụng vá», ngưá»i thì Ä‘i đứng hấp tấp, hoặc e lệ vá»›i bá»n quyá»n quý nên không quen tiếp khách. Riêng có Phượng Thư là ngưá»i cá» chỉ khoan thai, nói năng khoát đạt, tá» vẻ cao quý, rá»™ng rãi, nên chẳng coi ai và o đâu tha hồ phung phÃ, sai phái, muốn là m gì thì là m.
Suốt đêm hôm ấy, đèn Ä‘uốc sáng trưng, kẻ đưa ngưá»i đón, rá»™n rịp trăm đưá»ng, chẳng cần phải nói. Sáng hôm sau, được giá» tốt, má»™t bá»n sáu mươi tư ngưá»i mặc áo xanh rước linh, mặt trước minh tinh viết má»™t dòng chữ lá»›n : “Linh cữu cá»§a nghi nhân há» Tần, quan hà m Ngá»± tiá»n thị vệ Long Cẩm úy đạo Tá» cấm, phòng Há»™ ná»™i đình là cháu dâu trưởng há» Giả cáo phong nhất đắng Ninh quốc công. Thiên triá»u Hồng phúc triệu nămâ€. Bao nhiêu đồ chấp sá»± và trần thiết Ä‘á»u là m má»™t loạt má»›i, trông choáng cả mắt. Bảo Châu theo lá»… con gái chưa lấy chồng, chịu tang dẫn linh cữu, khóc lóc rất thảm thiết.
Quan khách đến đưa đám có: táºp tước Bá nhất đẳng Ngưu Kế Tông là cháu Trần quốc công Ngưu Thanh; táºp tước tá» nhất đẳng Liá»…u Phương là cháu Lý quốc công Liá»…u Bưu; táºp tước tam phẩm Uy trấn tướng quân Trần Thụy Văn là cháu Tá» quốc công Trần Dá»±c; táºp tước tam phẩm Uy viá»…n tướng quân Mã Thượng là cháu Trị quốc công Mã Khôi; táºp tước nhất đẳng Tá» Hầu Hiếu Khang là cháu Tu quốc công Hầu Hiếu Minh; duy có bà Thiện quốc công chết, cháu là Thạch Quang Châu không đến được: Bấy giá» ngưá»i ta gá»i sáu nhà nà y cùng hai nhà Ninh, Vinh là “bát côngâ€.
Ngoà i ra còn có: cháu Nam An quáºn vương, cháu Tây Ninh quáºn vương, Trung tÄ©nh hầu Sá» ÄÄ©nh; táºp tước nhị đẳng Nam là Tưởng Tá» Ninh, cháu Bình Nguyên Hầu; táºp tước nhị đẳng Nam kiêm chức Kinh doanh du kÃch là Tạ Côn, cháu Äịnh thà nh hầu; táºp tước nhị đẳng Nam là ThÃch Kiến Huy, cháu Tương Dương hầu; NgÅ© thà nh binh mã Ty là Cừu Lương, cháu Cảnh Äiá»n hầu. Lại còn các vương tôn công tá» như Hà n Kỳ là con Cẩm hương bá, Phùng Tá» Anh là con Thần vÅ© tướng quân, Trần Dã Tuấn và Vệ Nhược Lan... không kể xiết được. Khách đà n bà có độ mưá»i kiệu lá»›n, ba bốn mươi kiệu nhá», cùng vá»›i kiệu xe trong nhà hÆ¡n má»™t trăm cá»—. Trước mặt có bà y các thứ lá»™ bá»™ chấp sá»± Ä‘i nối nhau má»™t dãy dà i đến ba bốn dặm đưá»ng.
Bên đưá»ng, có những trạm kết hoa cao ngất, bà y cá»— bà n, tấu âm nhạc. Äó là trạm tế giữa đưá»ng cá»§a các nhà . Trạm thứ nhất là cá»§a Äông Bình quáºn vương, trạm thứ hai là cá»§a Nam An quáºn vương, trạm thứ ba là cá»§a Tây Ninh quáºn vương, trạm thứ tư là cá»§a Bắc TÄ©nh quáºn vương. Trong bốn vị vương nà y, khi trước chỉ có Bắc TÄ©nh vương công cao nhất, nên con cháu vẫn được táºp tước... Hiện nay Bắc TÄ©nh vương là Thá»§y Dung, chưa đầy hai mươi tuổi, tuấn tú khác thưá»ng, tÃnh tình nhÅ©n nhặn. ÄÆ°á»£c tin vợ cháu Ä‘Ãch tôn phá»§ Ninh chết, nghÄ© đến tình nghÄ©a ngà y trước ông cha hai nhà chÆ¡i thân vá»›i nhau, Bắc TÄ©nh vương không nghÄ© mình là tước vương, hôm trước đã đến nhà há»i thăm, là m lá»… Ä‘iếu tang, nay lại sá»a lá»… tế giữa đưá»ng, sai các thuá»™c hạ túc trá»±c ở đấy. Canh năm và o chầu xong, Bắc TÄ©nh vương mặc đồ trắng, ngồi kiệu, đánh chiêng trương lá»ng đến trước trạm đỗ xuống. Các quan đứng hầu hai bên, không cho quân dân qua lại.
Má»™t chốc, đám ma phá»§ Ninh như ngá»n núi bạc, trắng xóa trên mặt đất, rầm rầm rá»™ rá»™, từ phương Bắc đến. Thấy trạm tế, ngưá»i giữ việc cá»§a phá»§ Ninh quay lại báo, Giả Trân truyá»n ngay nhưng ngưá»i cầm chấp sá»± đằng trước đứng lại, rồi cùng Giả Xá, Giả ChÃnh, vá»™i và ng theo quốc lá»… đến yết kiến. Bắc TÄ©nh vương ngồi trong kiệu nghiêng mình mỉm cưá»i đáp lá»…. Trong khi trò chuyện, Bắc TÄ©nh vương vẫn dùng tiếng xưng hô như bạn bè thân máºt, không có ý gì tá» vẻ cao quý cả. Giả Trân nói:
- Con dâu kẻ hèn hạ nà y mất, phiá»n đức vương hạ cố nhiá»u lần, bá»n chúng tôi đâu dám nháºn!
Bắc tÄ©nh vương cưá»i nói:
- Chúng ta là chá»— bạn thân Ä‘á»i Ä‘á»i vá»›i nhau, sao lại nói thế?
Rồi quay lại bảo trưởng phá»§ quan thay mình chá»§ tế. Bá»n Giả Xá đứng cạnh đáp lá»…, rồi thân đến tạ Æ n.
Bắc TÄ©nh vương tỠý rất khiêm tốn, nhân há»i Giả ChÃnh:
- Có cáºu con ngà i khi má»›i sinh ngáºm ngá»c, tôi muốn xem mặt đã lâu, Ä‘á»u bị việc trở ngại. Hôm nay chắc cáºu ấy có ở đây, sao không má»i lại?
Giả ChÃnh vá»™i lui ra, gá»i Bảo Ngá»c thay áo rồi dẫn lại yết kiến. Bảo Ngá»c xưa nay nghe tiếng Bắc TÄ©nh vương là ngưá»i hiá»n đức, tà i mạo khác thưá»ng, phong lưu, phóng khoáng, không câu nệ lối quyá»n quý, vẫn muốn được gặp, nhưng vì cha ngăn giữ, không được như ý. Nay thấy gá»i, rất là vui mừng, vá»™i chạy lại liếc nhìn, thấy Bắc tÄ©nh vương nghiêm trang phong nhã đương ngồi trong kiệu.
Chú thÃch:
(1-). Theo lá»… bên nhà chùa; tức là Äà n mông sÆ¡n.
(2-). Theo phái đạo gia (phái tu tiên). Tam thanh là ba cõi trong sạch nhất: Ngá»c thanh, Thượng thanh, Thái thanh. Có thuyết cho là ba vị thánh: Nguyên thá»§y thiên tông; Thái thượng đạo quân; Thái thương lão quân.
(3-). Những nghi lá»… riêng bên nhà chùa, thưá»ng dùng trong tuần bốn mươi chÃn ngà y để siêu độ vong linh.
(4-). ÄÆ°a linh hồn vá» cõi pháºt. [/LEFT]
Tà i sản của minhtien384
Last edited by quykiemtu; 11-02-2009 at 03:00 PM .