Sư Sĩ Truyền Thuyết - T/g: Phương Tưởng - New: Chương 606 - FULL
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Giới thiệu nội dung
Tác giả: Phương Tưởng
Nguồn: Kiếm giới
“Sư Sĩ Truyền Thuyết” – câu chuyện về một thế giới tương lai, với những thiên hà rộng lớn trong vụ trụ, với những công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại, với những quang giáp và phi thuyền vũ trụ khổng lồ.
Trong thế giới đó, một thiếu niên 16 tuổi – Diệp Trọng - không hề được hưởng sự chăm sóc, giáo dục tương xứng, hàng ngày phải vật lộn giữa sự sống và cái chết, một mình lớn lên trên một hành tinh chứa rác thải của nhân loại.
Bỗng một ngày, Diệp Trọng có cơ hội được tiếp xúc với cuộc sống xã hội bình thường, được học hỏi những tri thức khoa học tiên tiến. Liệu một người vốn luôn thờ phụng “luật rừng”, mạnh được yếu thua, đã từng bước từng bước làm quen với xã hội như thế nào? Liệu một người vốn luôn luôn cô độc, đã dần dần có những người bạn, có được tình yêu như thế nào?
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Phế Tinh số 12 là một tinh cầu chứa rác thải nằm trong tinh vực Farr.
Tên như ý nghĩa, nó chỉ là một tinh cầu được dùng để chứa rác thải đã qua sử dụng. Theo khoa học không ngừng phát triển, sau khi tiến vào thời đại Đại Hàng Không, cuộc sống của nhân loại đã có những thay đổi về bản chất, cuộc sống của nhân loại càng lúc càng trở lên thoải mái, hầu như không hề có áp lực, những vấn đề mấu chốt mà nhân loại từng phải lo lắng như cạn kiệt tài nguyên, suy giảm hệ thống sinh thái…đã theo sự phát triển nhanh chóng của nhân loại mà đã dần dần giảm bớt. Từng Hành tinh mới dần dần được phát hiện kết hợp với kỹ thuật khai phá ngày càng trở nên thuần thục, khiến cho cuộc sống của nhân loại càng lúc càng được cải thiện và nâng cao, nhưng cũng vì thế mà các loại rác thải phát sinh cũng nhanh chóng gia tăng. Những loại rác thải này nếu muốn tái chế để tiếp tục sử dụng thì phí tổn sẽ rất cao, nhưng nếu cứ tùy ý mặc kệ, thì lượng rác thải khổng lồ này sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ ác liệt với hoàn cảnh sống của nhân loại, kéo theo đó là sự oán trách ngập trời của những cư dân sinh sống ở những nơi đó. Vì thế các quốc gia liền đem phần lớn rác thải vận chuyển tới những Phế tinh này. Các Phế tinh đều là những tinh cầu không có giá trị khai thác, hoặc là những tinh cầu vô dụng sau khi đã bị con người khai thác cạn kiệt tài nguyên. Những tinh cầu này không còn một ai sống ở trên đó nữa, cho nên, chúng nó trở thành một nơi để chứa rác thải tuyệt hảo.
Dưới bầu trời u ám từng đống từng đống rác thải chất đống như những ngọn núi, liên miên không ngừng, yên tĩnh như một nghĩa địa khổng lồ, không hề có một tia sinh cơ. Những mảnh vỡ bằng kim loại lạnh lẽo tỏa ra hàn ý lạnh người đã bị bụi đất che lấp đi vẻ rực rỡ nguyên thủy, chỉ có những mẩu phế liệu nhỏ nằm phơi ra ngoài còn chưa bị ăn mòn, mới có thể khiến cho người ta nhớ lại quá khứ chói sáng của chúng.
Với không khí trầm lặng như vậy của Phế tinh, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng ở đây không có nhân loại tồn tại, bởi vì trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, không có nước, không có thực vật, tất cả những thứ thiết yếu nhất để duy trì cuộc sống của nhân loại, nơi này đều không có. Nơi này chỉ có một thứ duy nhất – rác thải!
Nhưng Phế tinh thật sự không có sự sống như vẻ bề ngoài của nó sao?
Diệp Trọng ngẩng đầu nhìn lên kim của chiếc đồng kiểu cũ treo trên tường, đây là thứ mà hắn tìm được từ ba năm trước đây dưới chân của một núi rác thải cách nơi này tầm 10km, lúc ấy chiếc đồng hồ đã bị hư hỏng, Diệp Trọng phải mất thời gian một tuần mới có thể đem nó sửa chữa, rồi đem nó thay thế cho chiếc đồng hồ quả lắc trước đó ở được treo ở trên tường mà so với nó còn có phần cũ kỹ hơn.
03:42, Diệp Trọng biết, sau mười ba phút nữa, nhiệt độ bên ngoài sẽ đạt tới nhiệt độ thích hợp nhất trong ngày để ra ngoài, mà nhiệt độ này sẽ duy trì từ lúc đó đến 06:17 sẽ chấm dứt. Ngoài khoảng thời gian này ra, thì nhiệt độ bên ngoài không phải giống như một lò nướng cực nóng thì cũng là giá lạnh khiến người ta run sợ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là thời gian của ngày hôm nay cũng giống như hôm qua tiếp tục đào bới trong đống rác thải. Diệp Trọng đang suy nghĩ xem chuyến ra ngoài ngày hôm nay, có thể đào được một chút đồ mới hay không. Trong nhà thức ăn tạm thời không thiếu, lần trước săn được một con Bách Phệ thử vẫn còn hơn phân nửa chưa ăn hết, trong vòng ba ngày không hề lo lắng về vấn đề lương thực. Huống chi trong nhà còn có một lượng thức ăn hữu cơ dạng lỏng, chỉ có điều hương vị của loại thức ăn hữu cơ dạng lỏng này so sánh với hương vị của thịt tươi thật là kém quá xa, nhạt như nước ốc, Diệp Trọng đã lâu rồi không có nếm qua loại lương thực này.
03 : 55, gần như ngay lập tức, Diệp Trọng giống như tên rời cung, lao ra khỏi nhà. Thời gian đối với Diệp Trọng thật sự là rất quý giá. Lộ trình từ nhà hắn tới phi thuyền không người lái bị rơi lần trước phải đi mất nửa giờ, nói cách khác, thời gian cả đi cả về của Diệp Trọng mất đến một giờ, mà thời gian còn thừa cho hắn đào bới chỉ có không đến nửa giờ.
Diệp Trọng giống như một con dã thú nhanh nhẹn, xuyên qua những kẽ hở nhỏ hẹp trong đám rác thải lộn xộn. Địa hình vùng này Diệp Trọng nắm rõ như lòng bàn tay, hắn tin tưởng dù hắn có nhắm mắt mà đi cũng không sợ đi nhầm.
Tiếng gió gào thét bên tai, Diệp Trọng rất thích hưởng thụ loại cảm giác tốc độ này. Nhưng hắn vẫn như cũ tỉnh táo quan sát tình hình xung quanh, muốn sinh tồn trên Phế tinh, thì ngươi lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với đủ mọi loại sinh vật biến dị.
Phế tinh tuy rằng không thích hợp để nhân loại sinh tồn, nhưng đối với những sinh vật biến dị, nơi này không thể nghi ngờ chính là thiên đường của bọn chúng. Hoàn cảnh ác liệt của nơi này, đối với những sinh vật biến dị có năng lực sinh tồn cực mạnh, thì ảnh hưởng của hoàn cảnh môi trường đối với chúng cực kỳ nhỏ bé. Ở trên Phế tinh này có một loại tài nguyên cực kỳ phong phú – Rác thải, loại biến dị sinh vật Bách Phệ thử là một trong những loài sinh vật có khả năng thích nghi với hoàn cảnh sống hoàn hảo nhất, bọn chúng gần như bất cứ thứ gì cũng là có thể ăn được, do đó ở nơi này, bọn chúng có một tốc độ sinh sản và sinh trưởng cực kỳ kinh người.
Nơi này cũng không giống như những hành tinh chưa được khai phá khác, những hành tinh đó còn có rất nhiều Sư Sĩ đi đến để mạo hiểm, nhưng tuyệt đối trên đời này không có một tên Sư Sĩ nào nguyện ý đến cái loại địa phương khỉ ho cò gáy như Phế tinh này. Không có các nhóm Sư Sĩ đi săn, các loại sinh vật biến dị liền mất đi địch nhân lớn nhất của chúng, nên ở nơi đây bọn chúng có thể tùy ý sinh trưởng và phát triển.
Nhà của Diệp Trọng ở trong một núi rác thải, thông ra bên ngoài là một cái khe có bề rộng không đến bốn thước. Bên ngoài, thỉnh thoảng có những thanh kim loại giăng ngang, khiến cho con đường này nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Trọng tốc độ không chút nào chậm lại, hai chân hắn tràn ngập lực lượng bạo phát, mỗi một bước đều đi rất xa, có lẽ động tác của hắn bây giờ giống như động tác của loài vượn, linh mẫn đến độ làm cho người ta không thể tin nổi. Nhưng Phế tinh không có người khác, một màn kinh người này cũng chỉ có một mình Diệp Trọng tự mình hưởng thụ mà thôi.
Diệp Trọng hai chân phát lực thật mạnh, nhảy lên không, đợi cho đến khi hết lực, liền ôm lấy một thanh kim loại vắt ngang ở trên không, thân hình rung động, lộn mèo vài cái, vững vàng đứng trên mặt của một núi rác thải.
Hiệp Trong không có tiếp tục di chuyển về phía trước, mà dùng ngón trỏ tay phải vuốt nhẹ vào chiếc nhẫn kim loại đen bóng loáng đeo trên ngón giữa tay trái, quát nhẹ một tiếng:“Ôn Ni!”
Một quang giáp màu than chì bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Trọng, hắn theo thói quen lẩm bẩm than thở một câu: “Lần này có thể tìm được một bộ não kiểm soát hô hấp là tốt nhất, bộ phận phát âm thật sự là rất tệ rồi.” Vừa nói vừa linh hoạt xoay người tiến vào khoang điều khiển.
Ôn Ni giống như bao quang giáp hình người khác cao mười thước, thân giáp, song chưởng và đôi chân tráng kiện, làm cho Ôn Ni nhìn qua càng giống một khối sắt lớn, mà cái đầu trụi lủi của nó lại khiến cho nó trở nên càng thêm buồn cười. Bởi vì trải qua thời gian dài, bề ngoài của quang giáp đã ảm đạm không còn sáng bóng nữa, nhưng những gai nhọn sắc bén xắp xếp lộn xộn trên vai và đầu gối lại làm cho nó lộ ra vài phần tàn nhẫn. Trên thân của Ôn Ni dày đặc các vết thương, có dấu vết do móng vuốt tạo ra, lại có dấu vết là do những hàm răng sắc bén của các sinh vật biến dị lưu lại, làm cho Ôn Ni nhìn qua có vẻ rất rợn người. Nhưng hiển nhiên nó được bảo dưỡng vô cùng tốt, toàn bộ bề mặt quang giáp không hề nhiễm một hạt bụi, có thể thấy Diệp Trọng đối với nó rất là trân trọng.
Nếu không có Ôn Ni, Diệp Trọng hẳn là không thể sống đến bây giờ, tối thiểu Diệp Trọng tin tưởng là, nếu như mình không lái quang giáp thì tuyệt đối không thể chống lại nhiều hơn hai con Bách Phệ thử, mà Bách Phệ thử chưa bao giờ hoạt động mà có ít hơn năm con cả. Ở cái Phế Tinh này, nếu ngươi yếu thế thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tử vong, ở nơi đây quy mạnh được yếu thua được phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhắc đến cái quang giáp này thì không thế không nói đến một người, đó là cha nuôi của Diệp Trọng. Diệp Trọng chỉ biết cha nuôi gọi là Cao Thế Xương, còn những cái khác thì hắn không rõ. Theo như cha nuôi hắn nói, vốn Phế Tinh chỉ có duy nhất một người là ông ấy mà thôi, nhưng một ngày ông bỗng nhiên phát hiện ra một đứa trẻ, trên người có viết hai chữ Diệp Trọng, ông liền nhặt hắn đem về nuôi nấng. Về phần cha nuôi làm thế nào mà lại đến Phế tinh này, trước kia ông làm nghề gì, thì cha nuôi của hắn chưa bao giờ nói cho hắn biết.
Quang giáp này là do cha nuôi đào lên. Nó vốn là một quang giáp dân dụng bình thường, sau khi trải qua một phen cải tiến của cha nuôi, nó đã hoàn toàn thay đổi. Theo như lời cha nuôi nói, ở thế giới bên ngoài, quang giáp cũng cực kỳ quý giá, vì thế sau khi hỏng hóc khả năng bị thu hồi để tái chế là cực cao, cho nên muốn ở trên Phế tinh này đào được một hai chiếc, thì trừ phi vận may của ngươi vô cùng tốt mới có thể đào được. Bị cha nuôi cảm nhiễm, Diệp Trọng đối với việc cải tiến quang giáp sinh ra hứng thú mạnh mẽ, cha nuôi thấy hắn như vậy cũng dốc lòng truyền thụ, thường thường hai người cùng ngồi trong nhà ôm lấy một cái quang não cũ kỹ đến mức không thể cũ hơn được nữa vậy mà vẫn tiến hành thảo luận tưng bừng. Cái quang giáp này được đặt tên là Ôn Ni, theo cha nuôi nói Ôn Ni là nhãn hiệu của một loại động cơ quang giáp kinh điển trước đây.
Khác với cha nuôi chỉ thích cải tạo quang giáp, Diệp Trọng ở phương diện điều khiển quang giáp phảng phất như có được trực giác và mẫn cảm thiên phú. Cho nên, Ôn Ni chủ yếu là do Diệp Trọng điều khiển. Cha nuôi cũng từng nói qua không chừng một ngày nào đó Diệp Trọng sẽ trở thành một gã sư sĩ vĩ đại.
Trong một lần đụng độ với năm con Bách Phệ thử, sau một phen chiến đấu kịch liệt rồi thành công thoát đi, Diệp Trọng bắt đầu có ý thức rèn luyện kỹ xảo thực chiến của mình. Từ khi hắn lần đầu tiên được ăn một mẻ thịt chuột tươi, hắn đối với thức ăn hữu cơ dạng lỏng không hề còn một chút hứng thú nào nữa.
Qua thời gian dài chiến đấu với những sinh vật biến dị, Diệp Trọng đã sớm không còn là một gã tay mơ của ngày xưa nữa, trên Phế tinh trừ một vài loại đáng sợ hung mãnh là Diệp Trọng không dám động vào, còn các loại sinh vật khác đối với Diệp Trọng đã không còn khả năng uy hiếp đến sinh mạng hắn nữa. Nhưng những loại sinh vật này, nếu như Diệp Trọng cứ khinh thường không thèm để ý đến bọn chúng, thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị bọn chúng giết chết.
Chỉ tiếc, Ôn Ni thật sự là đã quá cũ kỹ, cho dù có được cải tạo, nhưng vì không có linh kiện tốt, quan trọng hơn là do không có dụng cụ tốt, nên thực lực của Ôn Ni đã phát huy đến mức tận cùng rồi. Mà điểm trí mạng nhất chính là, quang não của Ôn Ni đã vô cùng lạc hậu.
Cha nuôi mặc dù ở phương diện máy móc có thực lực siêu phàm, nhưng ở phương diện quang não thì chỉ là một gã ngốc mà thôi.
Cha nuôi từng nói, đối với bất cứ một quang giáp nào, động cơ chính là trái tim của nó, còn quang não chính là linh hồn của nó.
Hiện tại, Diệp Trọng đối với việc điều khiển Ôn Ni đã có chút cảm giác bó tay bó chân, rất khó có thể phát huy được thực lực chân chính của hắn.
Trên thân của Ôn Ni, cái tiên tiến duy nhất chính là cặp mắt điện tử của nó, khi Diệp Trọng nhặt được cặp mắt điện tử này đem về hỏi cha nuôi, ngay cả cha nuôi cũng không biết đây là cái loại gì, chỉ phỏng đoán đây có thể là loại mới được sản xuất vài năm gần đây, dù sao, ông đã lưu lạc ở Phế tinh này vài chục năm rồi, thế giới bên ngoài đã phát triển tới trình độ nào, ông cũng không dám tưởng tượng.
Cũng chính là nhờ dựa vào cặp mắt điện tử tiên tiến này, Diệp Trọng mới có thể mấy lần đào thoát được khỏi nguy hiểm.
Cho dù Ôn Ni đã cực kỳ cũ kỹ, nhưng mà trước khi tìm được quang giáp mới, thì Ôn Ni vẫn là lựa chọn duy nhất của Diệp Trọng.
Diệp Trọng cẩn thận tăng tốc độ của Ôn Ni lên tới tốc độ bằng 80% so với tốc độ cao nhất, như vậy hắn vừa có thể di chuyển với tốc độ cao, lại vừa có thể kịp thời ứng biến.
Một đường không hề gặp phải trở ngại gì, Diệp Trọng thuận lợi đến được mục tiêu của mình. Rác thải mênh mông vô bờ, liên miên không dứt, nhưng rõ ràng có mấy khu vực so với địa phương khác mới hơn một ít, đây chính là mục tiêu lần này của Diệp Trọng.
“Bắt đầu quét hình!” Thanh âm của Ôn Ni không nhanh không chậm vang lên, trong thanh âm ẩn chứa vài phần cũ kỹ, Diệp Trọng cũng đành bất đắc dĩ, đem ánh mắt tỉnh táo bắt đầu quét quanh bốn phía, thực không có biện pháp a, Ôn Ni khi sử dụng mắt điện tử tiến hành quét hình toàn bộ xung quanh thì tất cả những bộ phận khác đều phải ngừng hoạt động, Diệp Trọng đoán có thể là do quang não đã quá lạc hậu nên mới dẫn đến cái tình trạng này. Những lúc như thế này hoàn toàn đều phải dựa vào Diệp Trọng tự mình cảnh giới.
Diệp Trọng vừa đánh giá những địa phương ở xung quanh thường có sinh vật biến dị lui tới, vừa lẩm bẩm: “Lão già(chỉ Ôn Ni), ngươi hôm nay đừng có chịu thua kém nha, đã thật lâu rồi ta chưa thấy qua món đồ chơi nào mới mẻ! Cố lên… Cố lên…” Diệp Trọng nhếch miệng cười nhẹ. Tại cái Phế tinh này trừ mình ra không còn một ai khác, nếu như trong một thời gian dài không nói lời nào, Diệp Trọng không dám khẳng định, sau một thời gian nữa liệu mình còn có thể nói chuyện được nữa hay không, cũng bởi vì ở nơi đây hắn không biết phải trao đổi với ai, cho nên, lẩm bẩm một mình đã trở thành một thói quen của hắn.
Vẻ mặt của Diệp Trọng cực kỳ nhàn nhã, nhưng thân hình khẩn trương của hắn đã cho thấy hiện giờ hắn đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.
“Quét hình hoàn tất!” Những lời này đối với Diệp Trọng mà nói không thể nghi ngờ là âm thanh tuyệt vời nhất, Diệp Trọng thở dài một hơi.
“Điều chỉnh đến trạng thái cảnh giới!” Diệp Trọng hạ lệnh cho Ôn Ni. Rồi lập tức cẩn thận xem qua những gì quang não đưa ra sau khi quét hình, mấy khu vực đỏ tươi trên màn hình cực kỳ bắt mắt. Diệp Trọng thấy vậy rất hưng phấn, xem ra lần này không phải trở về tay không rồi.
Trên đống rác thải, Diệp Trọng căm giận phun ra ít cát bụi tranh thủ thông qua kẽ hở của quang giáp bay vào miệng mình.
“Đáng chết! Đến một cái đồ vật hữu dụng cũng không có, trời ạ, ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ!” Diệp Trọng kêu thảm, niềm hưng phấn vừa rồi của hắn đã sớm biến mất vô tung vô ảnh. Tìm nhiều chỗ như vậy, mà đến cả một món đồ dùng được cũng không có, hiện tại chỉ còn lại một chỗ cuối cùng, cũng là một khối mục tiêu nhỏ nhất. Theo độ lớn của khu vực đó mà xem, Diệp Trọng cũng không nghĩ là một đống nhỏ như vậy rốt cuộc thì có thể có cái gì hữu dụng, nhưng căn cứ trên tinh thần “thà giết nhầm còn hơn bỏ xót”, Diệp Trọng lại một lần nữa chui vào bên trong đống rác thải.
Diệp Trọng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế, một bên cắn miếng thịt chuột vừa nướng, một bên quan sát thu hoạch duy nhất của ngày hôm nay.
Đây giống như là một món đồ trang sức bằng kim loại màu đen sáng bóng, lớn tầm ba móng tay, có dạng hình tròn, bốn phía có những lưỡi dao cong cong sắc bén, ở mặt ngoài dày đặc những hoa văn kỳ dị, giống như là được khắc vào một cách lộn xộn, nhưng lại tựa như được xắp xếp theo một quy luật nào đó. Chỉ tiếc rằng, có mấy chỗ lưỡi dao sắc bén đã bị khuyết hơn một nửa, điều đó nói lên rằng đây chỉ là một món đồ hỏng vứt đi.
Diệp Trọng lẩm bẩm nói: “Đây là cái gì? Chất liệu thật kỳ quái!”
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng miết qua lưỡi dao nhọn cong cong, một vết thương thật nhỏ chợt hiện ra mà Diệp Trọng lại không hề có một chút cảm giác, đợi đến lúc một giọt máu trào ra Diệp Trọng mới cảm thấy hơi đau.
“Thực sắc bén!” Diệp Trọng nói nhỏ, “Đồ chơi này không phải là dùng để làm ám khí đó chứ?!” Diệp Trọng nhìn giọt máu rơi trên lưỡi dao sắc bén vừa mới cắt đứt ngón tay mình.
Một màn quỷ dị bỗng xuất hiện!
Lưỡi dao sắc bén kia trong phút chốc giống như là bọt biển đem giọt máu hút sạch sẽ. Kim loại cũng biết hút máu sao? Diệp Trọng sợ hãi nhảy dựng lên. Đúng vậy a, thứ mà mình vừa mình sờ qua, tuyệt đối là kim loại! Diệp Trọng dám cam đoan, một màn vừa rồi cũng không phải ảo giác!
Việc lạ cũng không có chút dấu hiệu nào muốn ngừng lại.
Món trang sức hình tròn đó phát ra tiếng vang ong ong nho nhỏ, những lưỡi dao nhỏ xung quang bỗng nhiên thu vào bên trong, những hoa văn thần bí ở mặt ngoài bắt đầu chuyển động. Cái món trang sức này giống như là một cỗ máy đột nhiên bắt đầu hoạt động, mà một giọt máu kia của Diệp Trọng chính là động lực để khởi động nó vậy.
Khuôn mặt của Diệp Trọng hoàn toàn dại ra!
Một âm thanh không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Trọng: “ Kiểm nghiệm song hạt nhân hoàn tất, sóng não hoàn toàn trùng khớp, sóng não tập trung.”
Diệp Trọng giật mình một cái, nhảy dựng lên, hét lớn: “Ai? Đi ra!” Đôi mắt chim ưng của Diệp Trọng chợt co rút lại, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, cánh tay đã lặng lẽ sờ vào thanh dao găm đang cột trên đùi.
“Ngươi chắc chứ?” Thanh âm này hình như có vẻ nghi hoặc.
Last edited by Yasha; 12-10-2010 at 03:23 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
“Ngươi chắc chắn chứ?” Thanh âm này dường như có chút nghi hoặc.
“Hỏi thừa! Ngươi đi ra đã rồi nói sau!” Vẻ mặt của Diệp Trọng đã có chút không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt ngưng trọng lại hoàn toàn tương phản với vẻ mặt hắn, Diệp Trọng toàn thân hơi cong lại, phảng phất giống như một cánh cung đang giương lên chờ phát động, tùy thời có thể cho địch nhân một kích trí mạng.
“Ta đi ra đây!” Thanh âm này vẫn như cũ bình thản không có một chút biến động.
Lời còn chưa nói xong, toàn bộ căn phòng đột nhiên tối sầm, Diệp Trọng chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Ầm ầm”. Một loạt âm thanh thật lớn vang lên, vô số rác thải bỗng như sóng triều mãnh liệt đem hắn vùi lấp xuống dưới.
Sau một lúc đống rác thải mới yên bình trở lại.
Thật lâu sau, đống rác thải vẫn không có một dấu hiệu gì, đột nhiên, một bàn tay đen thui bỗng thò ra từ trong đống rác thải, sau đó, một thân hình dơ bẩn dần dần từ trong đống rác thải chui ra.
“Khụ, khụ, thật sự là họa vô đơn chí a, khụ…” Diệp Trọng vừa mắng vừa phủi đất cát bám trên quần áo. Đến tận bây giờ, Diệp Trọng vẫn không thể hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đây có phải là đánh boom liều chết trong truyền thuyết không a?
Nhìn tình huống bi thảm trước mắt, lối ra vào trong nhà sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, đập vào mắt hắn chỉ có rác thải và rác thải, Diệp Trọng tâm tình run rẩy, thế này thì phải mất bao lâu mới có thể thanh lý hết đống rác thải này để mở ra một cái thông đạo a?
Diệp Trọng oán hận lầu bầu: “Đừng để ta tìm được, hừ hừ, ta sẽ cho ngươi biết tay”Trong lòng Diệp Trọng bừng bừng phẫn nộ tựa như một ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt.
Nhìn chằm chằm kẻ chủ sự gây ra sự cố này, Diệp Trọng chỉ biết yên lặng một hồi không nói gì.
Công việc thanh lý thông đạo chiếm mất thời gian ba ngày của Diệp Trọng, gian khổ và mồ hôi phải bỏ ra cho công việc này, làm cho lửa giận trong lòng của Diệp Trọng đối với nó lên cao đến đỉnh điểm.
Nhưng khi Diệp Trọng chân chính đối mặt với kẻ gây họa, Diệp Trọng lại không làm cách nào phát hỏa nổi.
Vỏ ngoài bằng kim loại tuyệt đẹp tràn ngập hấp dẫn, lớp mạ laser trơn bóng màu xanh trắng tựa như mới nguyên, cho dù toàn bộ bốn phía đều là rác thải dơ bẩn nhưng mặt ngoài của quang giáp cũng không hề dính một chút bụi bẩn nào. Thời điểm mà Diệp Trọng phát hiện ra nó, nó đã lẳng lặng đứng ở nơi đó, trầm ổn như núi, giống như trong trời đất không có bất cứ thứ gì có thể lay động nổi nó!
Vừa nhìn thấy nó, Diệp Trọng liền biết mình đã nhặt được bảo vật!
Nếu như Diệp Trọng vừa mới nhìn thấy nó đã cảm thấy cực kỳ vui mừng, vậy thì sau khi nhìn kỹ lại lần nữa, Diệp Trọng liền chân chính cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là vừa đau vừa sướng.
Nó có một vết thương thật lớn kéo dài từ vai trái đến tận phần eo, thậm chí một số động cơ ở bên trong cũng bởi vì vết thương quá lớn mà lộ hẳn ra bên ngoài không khí, toàn bộ cánh tay trái đã không cánh mà bay. Cảm giác lúc này của Diệp Trọng giống như là đang được ngắm nhìn một bức tranh thiên hạ vô song, hoàn mỹ đến tận cùng, rồi bỗng dưng giữa chừng lại bất ngờ bị người ta mạnh mẽ đem bức họa đó xé rách vậy.
Đây là một chiếc quang giáp hình người, cao trên dưới mười hai thước, thân giáp sơn hai màu xanh trắng, hình thể cao to, hoàn toàn không giống vẻ thô tráng nặng nề của Ôn Ni. Thân giáp được bọc một lớp kim loại sáng bóng đến kỳ dị, trước ngực là một khối thép bảo hộ giống như là một khối cơ ngực hoàn mỹ, nhưng mà lại không hề có chút cảm giác mập mạp nào. Khuôn mặt lạnh lùng băng giá, đôi mắt điện tử màu xanh thẫm thỉnh thoảng chợt lóe lên theo một quy luật nhất định, làm cho người ta không khỏi sinh ra vài phần cảm giác yêu dị.
Diệp Trọng hoàn toàn ngây người, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cái quang giáp bị tàn phá đã đem mình chôn vùi trong đống rác thải này! Giờ khắc này, đầu óc của Diệp Trọng hoàn toàn bị cái quang giáp không trọn vẹn mà tràn ngập mị lực này chiếm cứ, nó giống như là có ma lực, hấp dẫn toàn bộ tâm trí của Diệp Trọng.
“Tích, tự kiểm tra hoàn tất, độ nguyên vẹn của động cơ là 86%, độ nguyên vẹn của cánh tay trái là 0%, độ nguyên vẹn của buồng lái là 97%, các bộ phận còn lại đều hoàn hảo.”
Một thanh âm không phân biệt được là nam hay nữ chợt xuất hiện kéo tâm trí của Diệp Trọng trở lại với thực tại.
Diệp Trọng không nhịn được bật thốt lên: “Oa, cái gì vậy, là quang giáp tự động kiểm tra sao?” Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện Diệp Trọng đang ngạc nhiên há hốc mồm to đến mức có thể nhét vừa cả cái chân của một con Bách Phệ thử.
Chiếc quang giáp tàn phế đó đột nhiên mở miệng nói: “Xin chào!”
Lời chào hỏi của chiếc quang giáp tàn phế làm cho Diệp Trọng có chút mộng mị, theo bản năng hắn liền đáp: “Xin chào!”
Quang giáp tàn phế kia liền nói: “Ta là Mục Thương, ngươi có thể gọi ta là Mục!”
Diệp Trọng còn chưa kịp hoàn hồn lại liền nói tiếp: “A a, ta gọi là Diệp Trọng, ngươi có thể gọi ta là Diệp Tử!”
Đột nhiên, Diệp Trọng phục hồi tinh thần lại, giống như là bị lửa đốt mông đít, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào quang giáp tàn phế kia, hắn lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi….Ngươi có thể nói sao?”
Quang giáp tàn phế, cũng chính là Mục, tao nhã gật đầu: “Ở một mức nào đó, có thể coi như vậy!”
Diệp Trọng không thể tin nổi lặp lại: “Quang giáp có thể nói?”
“Phải!”
Bởi vì có Mục Thương gia nhập, nhà của Diệp Trọng so với trước kia ước chừng mở rộng gấp ba lần. Theo như Mục Thương cho biết, cái vật hình tròn mà ngày đó Diệp Trọng nhặt được, chính là trang sức không gian chứa Mục Thương, bất quá, Mục Thượng dường như thích ở bên ngoài hơn là trong không gian đó. Diệp Trọng cũng vui vẻ vì có bạn để nói chuyện, đối với một đứa trẻ mười sáu tuổi mà nói, tịch mịch luôn luôn khiến cho người ta khó có thể chịu được.
Diệp Trọng đặt mông ngồi xuống dưới đất, rốt cuộc cũng dọn dẹp xong, nhưng lại làm mình mệt mỏi quá. Mục Thương cũng học theo tư thế của Diệp Trọng, di chuyển một chút ngồi xuống bên cạnh Diệp Trọng, Ầm, tạo nên một trận cuồng phong đầy bụi đất, Diệp Trọng ở phía dưới không kịp phản ứng bị cơn cuồng phong này thổi trúng lăn lông lốc về phía góc tường. Đến khi hắn mang theo khuôn mặt tràn đầy tức giận đứng dậy, lại phát hiện mặt đất đã bị Mục Thương đập vỡ tạo thành một cái hố to, mà mông của Mục Thương thì đang nằm ở trong đó, còn Mục Thương lại đang dùng ắn mắt vô tội nhìn về phía mình.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi ở dưới ánh đèn.
Diệp Trọng tò mò hỏi: “Mục, ngươi vì sao lại biến thành bộ dạng này?”
Mục Thương trả lời: “Tư liệu bị hư hao, không thể biết được.”
Diệp Trọng uống một hớp nước, cười nói: “Ha ha, nhất định là do ngươi thực lực không đủ, nên mới bị người ta đánh thành như vậy!”
Mục Thương nói: “Tư liệu không đủ, không thể đưa ra phán đoán!”
Diệp Trọng cười quàng quạc, sau đó vẻ mặt lập tức biến thành đau khổ: “Làm ơn, ngươi có chút tình cảm nào hay không vậy? Đừng có luôn mồm tư liệu, tư liệu.”
Mục Thương lắc lắc cái đầu cực đại, hoang mang nói: “Tình cảm? Tình cảm là cái gì?”
Diệp Trọng dùng sức gãi gãi đầu, một lúc sao mới nói: “Ặc ặc , vấn đề này thì, có đôi chút phức tạp, ài, chúng ta đổi một đề tài khác đi, Mục, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”
“……..”
Diệp Trọng ngây ngốc ngồi trong khoang lái của Mục Thương, đôi mắt khó nén nổi thần sắc khó tin, yêu thích không nỡ rời tay, một hồi sờ sờ bên này, một hồi lại sờ sờ bên kia, hâm mộ nói: “Mục, ngươi hẳn là quang giáp lợi hại nhất phải không?”
Mục bình tĩnh nói: “Căn cứ trên tin tức trong cơ sở dữ liệu, không có đáp án về thứ hạng. Trải qua tính toán, là một trong 500 vị trí đứng đầu chiếm 26%, nằm trong vị trí từ 500 đến 600 chiếm 63%, từ vị trí 600 trở lên chiếm 11%.”
Diệp Trọng giật mình nói: “Một trong năm trăm quang giáp đứng đầu ư? Chả nhẽ có nhiều quang giáp lợi hại như vậy sao? Bất quá, cho dù có như vậy, ngươi có thể nằm trong top 500 quang giáp đứng đầu cũng là rất tốt a! Dù sao so với Ôn Ni trước đây cũng tốt hơn rất nhiều!”
Diệp Trọng đương nhiên không biết, Mục Thương bị thương nặng như vậy còn có thể xếp trong năm trăm vị trí đứng đầu, vậy thì khi hắn bình thường sẽ khủng bố đến mức độ nào đây. Diệp Trọng vẫn thường mơ ước một ngày nào đó có được một quang giáp tiên tiến hơn Ôn Ni, khi đó hắn có thể hướng đến những sinh vật biến dị hung mãnh nhất trên Phế tinh để khiêu chiến. Không biết hương vị của thịt Thiết Mãng tích (Thằn lằn to như con trăn, da cứng như sắt) như thế nào nhỉ, Diệp Trọng theo bản năng liếm liếm môi. Khà khà, đến lúc đó Phế tinh này sẽ là nơi để ta xưng vương xưng bá!
Mục Thương vô tình chặn ngang sự hưng phấn của Diệp Trọng: “Thực lực của Ôn Ni cũng không thể tính toán!”
Diệp Trọng lập tức cười khổ, nghiêm mặt nói: “Cái này ta biết!” Rồi hắn lập tức làm ra vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Mục, ngươi có thể tự điều khiển cái quang giáp này sao?”
“Có thể!”
Ô ô, xem ra có khi mình vẫn phải tiếp tục điều khiển Ôn Ni rồi! Diệp Trọng tâm tình cực kỳ buồn phiền, bất quá lại cảm thấy có một tia kỳ quái: “Vậy trên người ngươi còn có một khoang điều khiển để làm gì?”
Mục Thương trầm mặc vài giây, mới mở miệng: “Tư liệu bị hư hao, không thể tra được!”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ ai là người chế tạo ra ngươi không?” Diệp Trọng tò mò hỏi.
“Tư liệu bị hư hao, không thể tra được!”
Đã rất lâu rồi không có ai cùng Diệp Trọng nói chuyện, nên hứng thú nói chuyện của hắn lại càng nhiều, đang định tiếp tục đặt câu hỏi, đột nhiên, một tiếng cảnh bảo rất nhỏ vang lên, Mục Thương liền nói: “Năng lượng không đủ!” Diệp Trọng liền nhìn về phía cột biểu thị năng lượng trong khoang lái, chỉ còn một chút nhỏ nữa thôi là chạm đến đáy.
Phế tinh này bởi vì có một khoảng cách vừa phải với mặt trời, cho nên năng lượng mặt trời gần như là dùng không bao giờ hết, ít nhất từ trước đến giờ Diệp Trọng chưa bao giờ phải lo lắng tới chuyện cạn kiệt năng lượng cả. Nhưng sau khi hắn đem tất cả pin năng lượng mà hắn dự trữ trầy trật lấy ra, lại phát hiện ngay cả làm cho cột biểu thị năng lượng của Mục Thương nâng lên 1/10 cũng không nổi, Diệp Trọng liền choáng váng!
Mà khi Mục Thương trực tiếp đem tấm pin năng lượng mặt trời trực tiếp đặt ở trên người mình, Diệp Trọng hoàn toàn không còn gì để nói, chỉ có cầu nguyện cho khối pin năng lượng mà mình đang sử dụng ở trong nhà kia có thể chống cự được đến lúc Mục Thương hoàn trả lại mấy tấm pin năng lượng mặt trời đó mà thôi.
Mục Thương không nói một lời tiếp tục bổ sung năng lượng, Diệp Trọng cũng thấy không còn gì thú vị, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đến ngày hôm sau khi Diệp Trọng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm từ từ tỉnh lại, đột nhiên phát hiện, Mục Thương so với ngày hôm qua có chút bất đồng. Bề ngoài của Mục Thương giống như được bao phủ trong một tầng sáng bạc, làm cho Mục Thương tăng thêm vài phần khí tức thần bí.
Mục Hiển nhiên hiểu được xinh đẹp theo như lời Diệp Trọng là ý tứ gì, liền giải thích: “Đây là hiệu ứng kích hoạt nguyên tử ánh sáng, cũng là bởi vì năng lượng sung túc mà khiến cho mặt ngoài của kim loại sinh ra phản ứng sáng bóng lên, nguyên lý cơ bản của nó là….”
Diệp Trọng mi mắt hơi cụp xuống, thỉnh thoảng lại ngáp ngáp.
Mục Thương tựa hồ như vô cùng yêu thích công việc của một giáo sư, thao thao bất tuyệt nói: “Các tri thức liên quan đến nó kỳ thực rất đơn giản, có thể tổng kết thành vài điểm….”
Diệp Trọng cúi đầu, như lão tăng nhập định, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện được một “dòng nước” đã hình thành ở trên đùi hắn, khiến quần đùi của hắn bị ướt một mảng lớn.
Mục Thương do ý vẫn chưa hết nên tiếp tục nói: “Cho nên, từ đó có thể đưa ra kết luận, đó là thực lực của quang giáp….”
Một thanh âm không lớn không nhỏ bỗn làm gián đoạn tiếng nói của Mục Thương, Mục Thương phẫn nộ hưỡng nơi phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Diệp Trọng từ trong miệng phát ra từng tiếng ngáy rất có tiết tấu, liên tiếp, lúc cao lúc thấp, mà hai vai hắn theo tiếng ngáy từng đợt cao thấp mà không ngừng lắc lư.
Mục Thương nhất thời như hóa đá!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Khắp nơi đều là những núi rác thải ngập trời. Hai cái quang giáp lẳng lặng mai phục ở phía sau đống rác thải, mà cách chỗ bọn họ tầm một trăm thước, có năm con Bách Phệ thử đang không ngừng đào bới đống rác thải để tìm kiếm thức ăn. Bọn chúng cũng rất tỉnh táo, thỉnh thoảng ngó lên để ý tình huống xung quanh. Diệp Trọng cẩn thận đánh giá địa hình xung quanh một chút, sau đó cùng Mục Thương thương lượng vài câu.
Diệp Trọng cẩn thận điều khiển Ôn Ni, chậm rãi tiến tới gần năm con Bách Phệ thử, cũng không ngừng sử dụng các loại chướng ngại vật để che dấu thân hình. Ngừng lại ở một vị trí cách năm con Bách Phệ thử tầm hai mươi thước, Diệp Trọng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện sai lầm gì. Diệp Trọng vừa mới chuẩn bị ra tay, đột nhiên một trận gió chợt từ phía sau Diệp Trọng bỗng nhiên thổi tới cuốn về phía năm con Bách Phệ thử, trong lòng Diệp Trọng thầm hô to không xong, hắn liền mạnh mẽ tăng tốc độ lên mức cao nhất, hướng đám Bách Phệ thử vọt tới.
Ôn Ni giống như một viên đạn vừa bay ra khỏi nòng pháo, mang theo tiếng gió rít gào nhắm hướng năm con Bách Phệ thử phóng tới.
Nhưng đáng tiếc Diệp Trọng vẫn bị chậm một chút, ngay khi cơn gió vừa thổi qua, khứu giác linh mẫn của Bách Phệ thử ngay lập tức phát hiện ra nguy hiểm, nhất thời chia ra chạy loạn.
Diệp Trọng không hốt hoảng, cũng không vội vàng, điều khiển Ôn Ni tập trung đuổi theo một con trong số đó, nếu như để chúng nó tiến vào trong đống rác thải, vậy thì khả năng có thể bắt được chúng nó sẽ trở lên cực kỳ nhỏ. Diệp Trọng không chút để ý đến bốn con khác, cắn chặt răng tập trung vào con Bách Phệ thử kia.
Những cơn gió gào thét thổi qua bên tai, máu trong người Diệp Trọng giống như đang bừng bừng sôi trào lên, mọi thứ xung quanh dần dần mờ đi trong mắt hắn, đại não của Diệp Trọng đang cực kỳ hưng phấn, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, mỗi một lần hô hấp đều giống như muốn sử dụng hết khí lực toàn thân của Diệp Trọng, bộ ngực hắn không ngừng phập phồng theo từng nhịp hô hấp. Mỗi một lần thở ra đều mang đến cho mũi của hắn một cảm giác nóng bỏng, giống như hắn phun ra không phải là không khí mà là những luồng lửa đỏ vậy.
Nhìn khoảng cách giữa mình và con Bách Phệ thử càng lúc càng ngắn lại, hai tay của Diệp Trọng vẫn giữ nguyên nhịp độ, nhưng tiết tấu hô hấp của hắn đã bắt đầu điều tiết lại.
Bỗng dưng, Ôn Ni hung hăng ném ra một lưỡi dao găm. Đinh một tiếng, thanh trùy thủ đã cắm thật sâu xuống vị trí trước con Bách Phệ thử ba thước, con Bách Phệ thử đang dùng toàn bộ sức lực để chạy trốn, mắt thấy nó như muốn đâm đầu vào lưỡi dao găm kia, tưởng chừng như sắp sửa xuất hiện một cảnh máu tươi đầm đìa.
Chỉ thấy con Bách Phệ thử kia thân thể đột nhiên uốn éo một cách kỳ dị, hai chi trước to khỏe của nó đạp mạnh xuống mặt đất ngay phía trước lưỡi dao găm, thân hình linh hoạt mượn lực, tránh được một phen bị thương tổn, làm cho người xem được một phen trợn mắt há mồm.
Mà con Bách Phệ thử này hai mắt cũng sáng ngời, có vẻ như là không tin rằng mình có thể may mắn tránh thoát được tình thế nguy hiểm đến vậy.
Nhưng mà, may mắn không tiếp tục mỉm cười với nó, một tiếng gió bén nhọn chợt truyền tới. Với thính giác linh mẫn của mình, con Bách Phệ thử dễ dàng biết được lực lượng ẩn chứa trong tiếng gió này khủng bố đến mức nào. Không khí ở đầu gối Ôn Ni như bị xé toạc, phát ra những thanh âm khiếp người. Bất kỳ ai bị một đòn này đánh trúng bộ vị yếu hiểm, tuyệt đối không có khả sống sót.
Có khả năng tồn tại ở Phế tinh, không có một loài vật nào là lương thiện, cho dù đó là một loài mang tên là “Thử (chuột)” như Bách Phệ thử, thì dưới tình cảnh tuyệt vọng, nó cũng không có khả năng ngồi yên chờ chết!
Chỉ thấy thân hình nó chợt cong lại, cơ thể hơi hãm lại trên không trung, ngay khi Ôn Ni chuẩn bị đánh trúng nó, nó liền quay ngoắt lại hai chân trước mạnh mẽ vung lên chống đỡ, nương theo đòn đánh này, nó giống như tên rời cung nhắm hướng cổ của Ôn Ni đánh tới.
“Phốc” một tiếng, hai chân trước của nó nháy mắt bị chém đứt, những gai nhọn sắc bén lập tức xé toạc phần bụng mềm mại của nó, sau đó còn lưu lại một vết thương sâu hoắm lên chân sau của nó, vết thương sâu tới nỗi mơ hồ có thể thấy được cả xương cốt.
Ở trên Phế Tinh này, với một vết thương nặng như vậy, bất luận là sinh vật gì cũng không có khả năng tiếp tục tồn tại. Nhưng hiện tại đó không phải vấn đề mà nó cần phải bận tâm suy nghĩ, nó sở dĩ làm như vậy, chính là muốn trước khi chết có thể hung hăng giáng trả địch nhân trước mắt một kích! Cho dù một kích này của nó trong mắt địch nhân trước mặt chỉ là một kích vô cùng nhỏ bé đi chăng nữa.
Hàm răng bén nhọn của nó chớp động, lóe lên hàn quang đáng sợ, con Bách Phệ thử rất tin tưởng, với hàm răng ngay cả kim loại cũng có thể cắn đứt này, nhất định nó có thể lưu lại trên người đối phương một vết thương trí mệnh.
Tín niệm chấp nhất đó làm cho con Bách Phệ thử giống như đột nhiên như ăn phải thuốc kích thích, tâm lý không màng sinh tử làm cho nó phát ra toàn bộ năng lượng sinh mệnh còn sót lại! Một kích này tuyệt đối là một kích sắc bén nhất từ trước đến nay của nó!
Gần, càng ngày càng gần, cần cổ của địch nhân trong mắt nó càng lúc càng rõ ràng, con Bách Phệ thử bắt đầu cảm thấy hưng phấn! Chỉ cần một giây nữa, không, nửa giây cũng đủ rồi! Chỉ cần nửa giây, thì nó có thể hoàn thành một kích huy hoàng nhất từ trước đến nay của cuộc đời nó.
Đôi mắt nó đang có một ngọn lửa thiêu đốt! Đó chính là ngọn lửa rực cháy khi nó thiêu đốt sinh mệnh nhằm tạo ra một kích huy hoàng này!
Bỗng dưng, ngọn lửa trong đôi mắt nó chợt nguội lạnh!
Một thanh đao vô thanh vô thức đột nhiên âm thầm từ phía dưới đâm lên, giống như không hề gặp phải một chút trở ngại, xẻ đôi người con Bách Phệ thử này! Trong phút chốc, máu tươi cùng với nội tạng giống như nước lũ trào ra, bắn tung tóe, làm cho mặt đất bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Đại não của Diệp Trọng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại!
Ngẩng đầu lên nhìn lại, Mục Thương đang đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn hắn. Tay hắn cầm một cây gậy Titanium dài đến 7 thước, trên đó đồng dạng cũng đang xiên một con Bách Phệ thử. Trận chiến đấu của Mục Thương đơn giản hơn Diệp Trọng rất nhiều. Ngay khi Diệp Trọng vừa bị lộ thì có một con Bách Phệ thử hốt hoảng nhắm phía hắn chạy tới, con Bách Phệ thử trong lúc hốt hoảng không hề có một chút đề phòng nào, gần như chỉ trong nháy mắt khi bị Mục Thương công kích, nó không kịp làm ra bất kỳ phản ứng kháng cự nào.
Diệp Trọng hướng Mục Thương ở phía xa xa phất tay nói: “Hi!”
Rồi sau đó lập tức đem hai mảnh thân thể của con Bách Phệ thử nhặt lên!
Diệp Trọng đắc ý khoe với Mục Thương: “Thấy thế nào? Kỹ thuật của ta cũng không tồi phải không?”
Mục Thương không mặn không nhạt bình thản nói: “Cực kỳ kém cỏi!”
Diệp Trọng phẫn nộ quát: “Cái gì? Cực kỳ kém cỏi? Ngươi không có nhìn lầm chứ?” Đối với phương diện mà mình cực kỳ tự tin lại bị người khác chẳng hề lưu tình mà đánh giá như vậy, có thể hiểu vì sao mà Diệp Trọng lại tức giận như thế.
Mục Thương không chút nào lưu tình nói: “Ngoài kỹ xảo chiến đấu miễn cưỡng thuộc loại trung cấp ra, thì kỹ thuật phi hành, kỹ xảo bắn, chiến thuật đều cực kỳ thô thiển, kinh nghiệm thực chiến của ngươi thì do tư liệu không đủ nên không thể phán đoán!”
“Không thể nào!” Diệp Trọng ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mục Thương nhún vai, bộ dáng đó làm hắn trông thật buồn cười và kỳ quái: “Đương nhiên, tỷ lệ phán đoán sai lầm chiếm 0,3%!”
Diệp Trọng không phục cãi lại: “Ngươi chắc hẳn là đang ghen tỵ với ta, nên mới cố tình đả kích ta như vậy!”
Mục Thương: “Không tồn tại loại khả năng này!”
“Vậy thì hẳn là do quang giáp mà ta điều khiển quá cũ kỹ rồi, ha ha, nhất định là như vậy, nếu không, một ngày nào đó cho ta điều khiển ngươi thử xem.”
Mục Thương im lặng một hồi, sau đó thanh âm có chút kỳ quái nói: “Tổng cộng có ba mươi mốt kẽ hở để cho lũ Bách Phệ thử chạy trốn, ngươi làm thế nào mà biết được sẽ có một con chạy tới vị trí của ta?”
“Hắc hắc, thấy ta lợi hại chưa! Đó là trực giác!” Diệp Trọng đắc ý nói.
“Trực giác?” Đôi mắt điện tử của Mục Thương đột nhiên sáng ngời: “Tư liệu không đủ, không thể tính toán!”
Diệp Trọng cười nhạt: “Tính toán? Có thể tính toàn thì còn gọi là trực giác được sao?”
Mục Thương không nhanh không chậm nói: “Chỉ là những xác xuất nhỏ có thể phát sinh mà thôi!”
“Cái gì? Ý của ngươi có phải nói phán đoán của ta chỉ là trùng hợp? Là dựa vào may mắn? Ta nói cho ngươi biết…..” Diệp Trọng tức giận kêu oa oa.
……..
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, hai bóng người tiến về phía đường chân trời, bóng trải ngày càng dài. Phía trên đầu, trạm chuyển phát tín hiệu sừng sững nhọn hoắt xa xa nhìn tựa như một cái biển báo giao thông, luôn luôn giúp Diệp Trọng xác định đúng phương hướng trở về nhà.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Diệp Trọng cắn một miếng thịt chuột thật lớn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào sơ đồ thiết kễ động cơ của Mục Thương đang đặt ở trước mặt, Diệp Trọng đã phải bỏ ra công phu rất lớn để năn nỉ Mục Thương, cuối cùng mới được hắn đồng ý cho xem. Thật sự là rất phức tạp, rất xảo diệu, trong thâm tâm Diệp Trọng nhịn không được tán thưởng không thôi. Từ nhỏ hắn đã được cha nuôi hun đúc, nói về phương diện máy móc Diệp Trọng tuyệt đối được coi là một chuyên gia, vậy mà sơ đồ này lại làm cho hắn hoa cả mắt, lâm vào bế tắc, chỉ có thể chậm rãi suy tính từng chút, từng chút một, nhưng càng như vậy, càng làm cho hắn bội phục sát đất đối với người thiết kết ra động cơ này.
Nhìn hồi lâu, Diệp Trọng cảm thấy được đôi mắt có chút cay cay, liền rời ánh mắt khỏi sơ đồ, liếc mắt về phía Mục Thương vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh, không khỏi đả kích nói: “Mục, ngươi không cần tiếp tục uổng phí công phu, hệ thống mạng của trạm chuyển phát tín hiệu này đâu có dễ dàng xâm nhập như vậy! Mấy năm trước, cha nuôi của ta cũng thử xâm nhập rất nhiều lần, vậy mà vẫn chưa có một lần thành công.”
Mục Thương vẫn không hề nhúc nhích, dường như không nghe thấy lời nói của Diệp Trọng.
Thấy Mục như vậy tật xấu lẩm bẩm lầu bầu của Diệp Trọng lại tái phát, vừa nhìn chằm chằm vào sơ đồ vừa liên tục cằn nhằn: “Mục, không phải ta nói ngươi, loại chuyện này tuyệt đối không thể thành công đâu, ngươi không cần phải thử nữa, không bằng ngươi qua đây chỉ đạo cho ta một chút đi, cái sơ đồ này ta đã nhìn một hồi lâu, nhìn đến mức to cả đầu ra rồi. Bất quá người thiết kế ra cái sơ đồ này đúng thật là thiên tài, chậc chậc, rất giỏi, rất giỏi…..”
Mục Thương đột nhiên mở miệng: “Xâm nhập thành công!”
Ánh mắt Diệp Trọng vẫn không có rời khỏi bản sơ đồ, theo bản năng nói: “Cái gì? Xâm nhập thành công? Ta nói này Mục, ngươi học được nói giỡn từ bao giờ vậy? Ài, không tệ không tệ, có tiến bộ có tiến bộ! Bất quá Mục ạ, không thành công vẫn là không thành công thôi, chuyện này căn bản là không có khả năng thành công, ngươi thất bại cũng là chuyện đương nhiên, cho nên, sẽ không ai chê cười ngươi đâu mà lo……”
Mục Thương không thèm để ý tới Diệp Trọng, lập tức nói: “Bản tin quan trọng của tinh hệ Farr, một tinh hà mới tuần này được đưa vào sử dụng bắt đầu tuyển dân cư, những di dân đầu tiên sẽ được hưởng thụ nhiều chính sách ưu đãi của chính phú......”
Diệp Trọng ánh mắt lập tức trì trệ, động tác trên tay cũng ngay lập tức trở lên cứng đờ, vội vàng ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nói Mục: “Ngươi, ngươi thật sự thành công?”
Mục Thương bình tĩnh nói: “Đúng vậy!”
Diệp Trọng cẩn thận hỏi lại: “Ngươi chắc chứ?”
Mục Thương nói: “Ta chắc chắn!”
“Aaa, ha ha, ta rốt cuộc có thể biết được bộ dạng của thế giới bên ngoài, ta rốt cuộc có thể biết được bộ dạng của thế giới bên ngoài….” Diệp Trọng vui mừng nhảy dựng lên, phịch một tiếng, do dùng sức quá lớn cho nên hắn đụng mạnh vào trần nhà, vậy mà Diệp Trọng vẫn như không hề có cảm giác đau đớn, vẫn tiếp tục hưng phấn chạy tới chạy lui trong nhà, phát tiết sự hưng phấn của hắn.
Mục Thương nhìn bộ dạng kích động của Diệp Trọng, ánh mắt lạnh như băng chợt nổi lên vài phần nhu hòa, nhưng chỉ là chợt lóe lên mà thôi, trong nháy mắt liền khôi phục bộ dạng bình thường.
Diệp Trọng cẩn thận ngồi ở trong khoang điều khiển của Mục Thương, đội vào mũ kết nối, yên lặng nằm trên chiếc ghế mềm mại, lại cảm thấy hồi hộp không thôi, hưng phấn, khát vọng, tò mò, còn có một tay sợ hãi đối với hoàn cảnh chưa hề quen thuộc, vài loại cảm xúc đan xen trong lòng hắn, làm cho hắn không thể bình tĩnh trở lại.
Thanh âm của Mục vang lên bên tai Diệp Trọng: “Diệp Tử, chuẩn bị tốt chưa?”
Vừa nghe được thanh âm của Mục Thương, không biết vì sao tâm trạng đang bối rối của Diệp Trọng dần trở lên vững vàng. Diệp Trọng hít sâu một hơi, trầm ổn đáp: “Đã chuẩn bị tốt!”
Vừa nói xong, hình ảnh trước mắt Diệp Trọng chợt xảy ra kịch biến.
Diệp Trọng hơi cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, thanh âm của Mục Thương kịp thời vang lên trong đầu Diệp Trọng: “Người lần đầu tiên sử kết nối với mạng Internet thường thường sẽ có hiện tượng choáng váng đầu óc như vậy, đây chỉ là hiện tượng bình thường mà thôi, không hề có hại đối với thân thể.”
Có chút minh bạch, Diệp Trọng bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là một quầng sáng do nhiều loại ánh sáng màu sắc khác nhau đan xen mà thành, những ánh sáng huyễn lệ này giống như những sinh vật sống đang chuyển động, biến ảo, không ngừng kết hợp tạo ra đủ mọi loại màu sắc mới mẻ!
Thị giác bị kích thích mãnh liệt, làm cho Diệp Trọng xuất hiện rung động trước nay chưa từng có!
Diệp Trọng từ nhỏ tới lớn đều sống ở trên Phế tinh, thế giới của hắn chỉ có hai màu sắc, đó là đen và trắng của kim loại, kết hợp với ánh sáng của mặt trời, giờ đối mặt với quầng sáng mĩ lệ rộng lớn kia, làm cho hắn cực kỳ rung động, hắn chưa từng nghĩ tới nguyên lai màu sắc cũng có thể đẹp đẽ đến như vậy, có thể phong phú đến như vậy!
Diệp Trọng vẫn không nhúc nhích, ngây ngốc đứng ở đó, ánh mắt si ngốc ngắm nhìn quầng sáng mê người trước mặt!
Một người vừa đi ngang qua Diệp Trọng, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của Diệp Trọng, thấp giọng mắt một câu: “Ngu ngốc!”
Câu mắng này khiến cho Diệp Trọng từ trong mê say bừng tỉnh lại, trong lòng hắn không khỏi nổi lên vài phần cảm giác chua xót, cuộc sống gian khổ của mình làm sao có thể so sánh được với cuộc sống ưu việt của những người này! May mắn Diệp Trọng cũng không phải là cái loại người thường xuyên oán trời trách đất, sau một hồi cảm thán, Diệp Trọng liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Giống như là Mục Thương cảm ứng được tâm trạng của Diệp Trọng, ngay khi hắn vừa hồi phục từ trong trầm mặc đã nghe thấy Mục Thương mở miệng nói: “Diệp Tử, hiện tại ngươi có thể đi qua quầng sáng!”
Diệp Trọng nghe lời đi qua quầng sáng, một quảng trường thật lớn liền hiện ra trước mắt Diệp Trọng, trên quảng trường xuất hiện đủ mọi loại máy móc với những kiểu dáng mà Diệp Trọng cũng không biết tên, ở trung ương quảng trường có một màn hình điện tử to lớn, trên đó đang truyền phát những tin tức quan trọng.
“Quảng trường trung ương là khu tin tức, ta cũng giống ngươi, đây là lần đầu tiên ta tới nơi này, nhìn ngươi có vẻ hơi cuống a, nếu như gặp phải khó khăn gì trong lòng cứ gọi thầm vài câu là được, ta có thể thu được tín hiệu sóng não của ngươi! Được rồi! Cứ như vậy đi!”
Thanh âm của Mục Thương đột nhiên xuất hiện, sau đó lập tức biến mất không một tiếng động.
Diệp Trọng trong thâm tâm cười khổ không thôi, bất quá sự phiền não của hắn lập tức bị tính tò mò mãnh liệt thay thế. Diệp Trọng tò mò đánh giá xung quanh, hai chân không tự chủ được dần dần bước đi.
Bản năng hơi mười năm sinh tồn trên Phế tinh làm cho Diệp Trọng mặc dù giờ phút này ở trong một hoàn cảnh xa lạ, nhưng hắn vẫn duy trì cảnh giác. Hắn lúc nào cũng duy trì một khoảng cách hai thước với những người khác, đây là khoảng cách công kích tốt nhất của hắn, đủ để hắn cam đoan nếu như có bất kỳ tình huống gì đột ngột phát sinh, thì hắn có thể trong thời gian khoảng ngắn nhất làm ra những hành động đối phó hợp lý. Việc di chuyển với tốc độ cao giữa từng đống từng đống rác thải trên Phế tinh, cũng đã trở thành một bản năng thân thể của hắn, lúc này hắn thoạt nhìn giống như một con cá linh hoạt đang di chuyển ở trong đám người, thong dong mà tao nhã. Không chỉ như thế, so với mọi người xung quanh đang thản nhiên chậm bước, Diệp Trọng nhìn qua giống như là một người đang có việc gì đó vô cùng lo lắng nên mới phải gấp gáp đến như vậy, kỳ thật đó là bởi vì ở trên Phế tinh mỗi một giây đối với hắn đều rất quý giá, có thể liên quan đến mỗi một phần thu hoạch của hắn, thậm chí có thể quan hệ đến vấn đề sinh tử của hắn!
Diệp Trọng giống như một con cá ăn thịt hung mãnh đang di chuyển giữa một đám cá hiền lành nửa mê nửa tỉnh đang thong dong bơi chậm rì rì, hình ảnh này có vẻ thập phần tương phản nhau, cũng có chút khó coi.
Cha nuôi từng nói, ở bên ngoài Phế tinh, cuộc sống của mọi người cực kỳ yên vui, không hề giống như cuộc sống trên Phế tinh, ở chỗ họ không có những sinh vật biến dị bất cứ lúc nào cũng có thể kết liễu tánh mạng của ngươi, không có những cơn gió lốc mỗi ngày, không cần phải tìm kiếm thức ăn trong đám rác thải, bọn họ mặc những bộ quần áo ngăn nắp đẹp đẽ nhất, ăn những loại thức ăn thơm ngon nhất, cuộc sống của họ cực kỳ nhàn nhã và an tĩnh, bọn họ mỗi ngày đều đến trường, đi làm… bọn họ có rất nhiều người, và cũng có rất nhiều những loại quang giáp đủ mọi loại hình dáng.
Diệp Trọng từng khao khát hỏi cha nuôi chỗ đó có phải là thiên đường không, cha nuôi lại nói không phải. Diệp Trọng nghe vậy cực kỳ buồn bực, địa phương như vậy không phải là thiên đường thì là cái gì? Khi còn nhỏ Diệp Trọng đã vô số lần tưởng tượng về hình ảnh của thế giới bên ngoài, đó là một địa phương thần bí, thường xuyên xuất hiện ở trong vô số những giấc mộng của hắn.
Hiện tại, Diệp Trọng rốt cuộc cũng có thể được tiếp xúc với cái thế giới mà hắn đã vô số lần mơ ước này.
Diệp Trọng không biết trong lòng mình lúc này rốt cuộc là có tư vị như thế nào, hắn mờ mịt đi tới, cũng không biết đã đi bao lâu.
Diệp Trọng đang ngơ ngác, xuất thần nhìn lên trần nhà.
Hôm nay hắn không thể nào nhớ rõ hắn trở về thực tại như thế nào, trong lòng hắn đang quanh quẩn những loại cảm giác khó hiểu, hắn cũng không rõ nó là cái gì, nhưng hết thảy mọi thứ hắn thấy được ngày hôm nay đều cần phải trải qua một thời gian nữa hắn mới có thể tiêu hóa hết được.
Mục Thương cũng không nói lời nào, trầm mặc ngồi ở bên cạnh Diệp Trọng, hắn thực sực làm cho người ta khó có thể đoán được trong cái bộ não điện tử của hắn đang suy nghĩ cái gì.
Trần nhà vẫn như trước không hề có một chút biến hóa, đêm tối cũng vẫn như trước một vẻ vắng lặng!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha