Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tiểu Linh Nhi
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Từ đó về sau, Diệp Trọng bắt đầu chân chính tiếp xúc với cái thế giới thần bí bên ngoài đã từng làm cho hắn mê muội đó. Nơi này gần như cái gì cũng có, chỉ cần là thứ mà ngươi có thể nghĩ đến, thì ở trong này cũng có thể tìm được. Diệp Trọng rất nhanh thích ứng với cái thế giới này, mặc dù đây chỉ là thế giới ảo chứ không phải thế giới thực sự. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng thay đổi, ban đầu từ một kẻ sợ hãi, rụt rè từng bước tìm hiểu thế giới bên ngoài, càng về sau hắn lại càng trở nên như cá gặp nước.
Mục Thương hàng ngày cũng không biết đang làm cái gì, cứ xuất quỷ nhập thần, vừa mới vào mạng liền biến mất không thấy bóng dáng.
Quảng trường lớn Teece là địa phương mà Diệp Trọng thích nhất, ở nơi này không chỉ bày bán đủ mọi loại hình thức quang giáp, còn có đủ loại máy móc, linh kiện hình thù kỳ quái, mà quan trọng nhất là nơi này tụ tập rất nhiều người đam mê quang giáp, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây thảo luận, trao đổi. Bọn họ đại đa số là những người thiết kế quang giáp hoặc là những ngươi có kinh nghiệm lâu năm về quang giáp. Nhân viên quản lý của quảng trường này thậm chí còn cho thành lập một cái ngân hàng tư liệu về quang giáp cỡ trung đặt tại chính nơi đây, điều này đã từng làm cho Diệp Trọng cực kỳ mừng rỡ.
Diệp Trọng vô cùng thích bầu không khí học tập tràn ngập ở nơi này, mọi người ở nơi đây cũng rất thích tiểu nam hài tính tình thẳng thắn ham học hỏi này, nên đối với hắn cũng hết sức chiếu cố. Dưới sự chỉ điểm của những cao thủ nơi đây, Diệp Trọng mới hiểu được tri thức mà mình biết lạc hậu đến thế nào, bất quá ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, tất cả những gì hắn biết đều là do cha nuôi dạy hắn, mà cha nuôi cũng đã vài chục năm không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, kiến thức của vài chục năm về trước không lạc hậu mới là chuyện không bình thường. Cũng may là trụ cột của Diệp Trọng cực kỳ vững chắc, hiện tại Diệp Trọng mới hiểu được vì sao lúc trước cha nuôi khi dạy mình lý luận trụ cột lại nghiêm khắc đến vậy.
Có trụ cột vững chắc giúp cho Diệp Trọng có thể tiếp thu kiến thức cực nhanh, điều này khiến cho nhóm mấy những người ở nơi đây càng thêm coi trọng hắn.
Hôm nay Diệp Trọng vừa về tới nhà liền chui vào buồng lái của Mục Thương, đội mũ kết nối lên. Diệp Trọng tuy rằng rất thích cái thế giới ảo này, nhưng cũng không mê muội đắm chìm trong đó. Hắn hiểu rằng, đối với bản thân mình, Phế tinh mới chính là thế giới chân chính, nếu một khi hắn trở nên đắm chìm vào trong đó, thì ở Phế tinh này, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể bị mất mạng! Diệp Trọng mỗi lần đi ra ngoài đều thật cẩn thận, hoàn toàn tập trung tinh thần, không dám suy nghĩ vẩn vơ.
Vừa mới vào mạng, Diệp Trọng đi thẳng đến quảng trường Teece. Còn không đợi hắn kịp thở, âm thanh của Mục Thương đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Diệp Tử, ta mang ngươi tới một nơi này.”
Diệp Trọng cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay Mục luôn xuất quỷ nhập thần, không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết hắn muốn làm cái trò gì nữa.
Diệp Trọng tò mò hỏi: “Nơi nào?”
Mục Thương trả lời: “Ngươi cứ đi rồi sẽ biết!”
Diệp Trọng theo hướng dẫn của Mục Thương rẽ đông rẽ tây một lúc, cuối cùng đến trước một toàn nhà lớn, chỉ thấy xung quanh rất đông người, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Trọng hiếu kỳ hỏi: “Mục, đây là nơi nào?”
Mục Thương giải thích: “Nơi này là căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, bên trong có toàn bộ huấn luyện ý thức trụ cột dành cho sư sĩ, ngoài ra còn có không gian dành cho sư sĩ giao lưu luận bàn. Kỹ thuật của ngươi đều là tự mày mò mà thành, rất nhiều chỗ không hợp lý. Lần trước trong lúc vô tình ta phát hiện ra nơi này, liền tiến hành đánh giá toàn bộ nội dung huấn luyện, tuy rằng còn thiếu 7.63% mới có thể đạt tới hoàn mỹ, nhưng nếu ngươi tới nơi này luyện tập, sẽ giúp thực lực của ngươi có thể đề cao lên rất nhiều.”
Diệp Trọng nghi hoặc nói: “Huấn luyện ý thức? Huấn luyện ý thức là cái gì?”
Mục Thương trả lời: “Cái này tên đầy đủ gọi là Huấn luyện ý thức phản xạ, nó có thể giúp cho hệ thần kinh của ngươi ghi nhớ lại các thao tác chỉ định, đương nhiên để có thể thi triển trong hiện thực một động số tác đạt tiêu chuẩn còn cần phải tiến hành rất nhiều huấn luyện thực tế, nhưng với tình trạng thân thể và trí nhớ của ngươi, nếu tiến hành huấn luyện ý thức thì sẽ có thể rút ngắn rất nhiều thời gian huấn luyện.”
Diệp Trọng mơ mơ màng màng có chút hiểu có chút không, gật đầu: “À, như vậy à!” Nhưng mặc kệ như thế nào, Mục Thương nói là có lợi, thì nhất định là có lợi rồi, Diệp Trọng tự nói với bản thân.
Căn cứ huấn luyện ý thức này là do hiệp hội sư sĩ của tinh hệ Farr thành lập, là một phần của huấn luyện trụ cột.
Diệp Trọng rảo bước tiến vào trong đại sảnh. Bên trong đại sảnh có rất nhiều cây cột được xếp chỉnh tề, thỉnh thoảng có người ở bên cạnh cây cột đột nhiên xuất hiện một chùm sáng rồi biến mất, cũng có khi chùm sáng xuất hiện xong thì lại hiện ra một người.
Lúc này Diệp Trọng cũng không phải gà mờ như trước kia cái gì cũng không biết không hiểu nữa rồi. Hắn từ từ bước tới một cây cột, vươn tay chạm nhẹ vào cây cột, một màn hình bán trong suốt lặng lẽ hiện ra trước mắt hắn.
Mục Thương giới thiệu: “Nơi này tổng cộng có ba bộ phận: Khu huấn luyện trụ cột, Khu huấn luyện tổng hợp, Khu đối chiến. Ngươi tới lần đầu, trước hết đến Khu đối chiến tìm hiểu một chút đi.”
Mục Thương vừa nói xong, màn hình liền phát sinh biến hóa, trên đó hiện ra từng phòng đang chiến đấu, còn có số lượng người đang xem. Diệp Trọng tùy tiện lựa chọn một phòng đang có người.
Soạt, thân hình hắn đã xuất hiện bên trong gian phòng, trước mắt chỉ có một quang giáp đen thui. Diệp Trọng liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là quang giáp dạng Hắc điểu mà người mới tập hay sử dụng, bởi vì nó rất dễ điều khiển, mà giá cả lại rẻ, cho nên đại đa số người mới đều lựa chọn nó. Nhưng bù lại tiền nào của nấy nên tính năng của nó kém hơn các loại quang giáp khác rất nhiều, do chỉ là quang giáp cấp độ nhập môn, nên nó chỉ được trang bị một thanh gươm từ tính, một tấm khiên titanium, hai thanh dao găm hợp kim, hai tay còn được trang bị hai khẩu súng hồng ngoại nhưng mà hai khẩu súng này chỉ là loai thùng rỗng kêu to mà thôi, công suất của chúng cực nhỏ cho nên Diệp Trọng căn bản không dám trông cậy vào nó. Kỳ thận nguyên nhân chân chính là Diệp Trọng không thành thục kỹ xảo bắn súng.
Ngoại hình của Hắc điểu giống như một con chim to màu đen, hai bên hông được trang bị đôi cánh có thể xòe ra cụp vào, giúp cho những người mới có thể bay vững vàng trên bầu trời. Dưới cánh có hai hàng động cơ phụ trợ, nhưng tác dụng rất ít. Hai cánh tay máy của Hắc điểu có thể sử dụng gươm cũng như dao găm. Súng hồng ngoại được lắp trên đầu, phần cổ thon dài khiến cho phần đầu rất linh hoạt có thể điều chỉnh để có được góc độ bắn trên phạm vi lớn, chỉ có điều, với uy lực của khẩu súng hồng ngoại này, cùng với kỹ xảo bắn súng của Diệp Trọng mà nói, chút ưu điểm này hình như không hề có tác dụng gì đối với hắn.
Nhưng dù sao một quang giáp cấp thấp như vậy cũng đủ khiến cho Diệp Trọng hưng phấn không thôi, so với Ôn Ni mà nói, tính năng của cái quang giáp này tốt hơn rất rất nhiều rồi.
Diệp Trọng vội vàng xoay người chui vào khoang điều khiển.
Đến khi Diệp Trọng nhìn thấy quang giáp của đối thủ, không khỏi tức giận muốn sùi bọt mép.
Nếu như quang giáp của mình là một con chim nhỏ xấu xí, thì đối phương lại là một vị vua của loài chim – Phượng Hoàng! Những đường cong tuyệt mĩ tựa như những tác phẩm nghệ thuật, đôi cánh hoa mĩ, cái đuôi màu đỏ chói mắt, tản ra hơi thở xinh đẹp. Bộ giáp màu lửa ôm sát thân mình khiến cho người khác không khỏi nghẹn thở vì vẻ đẹp của nó, cho dù đứng lẳng lặng ở xa, cũng khiến người ta phải hổ thẹn vì sự an tĩnh và kiêu ngạo đó.
Mà tên của nó cũng giống như hình dạng của nó, Ảnh Phượng, mờ ảo như bóng ảnh, hình dáng như chim phượng.
Ảnh Phượng quang giáp, trong thời gian gần đây lăn lộn ở quảng trường Teece, Diệp Trọng đối với những tham số và tính năng của nó rõ như lòng bàn tay. Nếu như đem nó so sánh với Hắc Điểu, vậy hai bên căn bản không cùng cấp bậc. Quang giáp Ảnh Phượng là điển hình của loại quang giáp công kích tầm xa, tốc độ nhanh, hệ thống bắn tiên tiến là những điểm đặc thù nhất của nó. Ngoài ra, ngoại hình xinh đẹp hoa mỹ khiến nó cực kỳ được giới nữ hâm mộ. Nhưng dưới con mắt của Diệp Trọng, đôi cánh kia hoàn toàn vô dụng, cực kỳ trói buộc, còn bề ngoài lộng lẫy như vậy chẳng khác nào tuyên bố với địch nhân ta đây là ai sao?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Trọng đã nhận được tín hiệu bắt đầu.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Gần như là cùng lúc, hai cái thân ảnh chớp động, chợt lóe ra quang mang chói mắt . Diệp Trọng gần như là theo bản năng dùng tấm thuẫn titanium bảo vệ thân thể, lăn tại chỗ một vòng. Đến khi Diệp Trọng chật vật đứng lên, mới phát hiện ra mình không tránh nổi phát súng vừa rồi, tấm thuẫn titanium dường như không có một chút tác dụng bảo hộ nào, dễ dàng bị xuyên thủng, bên sườn trái cũng bị đạn sượt qua tạo thành một vết thương nhỏ.
Đối thủ nhất thời ngây ngốc, hắn không ngờ một phát đạn này lại không thể giải quyết nổi Diệp Trọng. Diệp Trọng vừa thấy tấm thuẫn titanium không có tác dụng gì, hắn liền bỏ ngay, chạy sang một bên, dùng một ít chướng ngại vật trên mặt đất bắt đầu quấy nhiễu tầm mắt đối thủ.
Nhưng đối thủ hiển nhiên là một tay già đời, không có một tia bối rối, sở trường của Ảnh Phượng được hắn phát huy vô cùng nhuẫn nhuyễn, Diệp Trọng còn chưa kịp phản ứng đã bị phát súng thứ hai xuyên thủng.
Đến lần thứ n bị giết, tính tàn nhẫn ẩn giấu trong tâm hồn Diệp Trọng cũng bị kích thích mà ra, đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Lại một lần nữa Diệp Trọng bị giết, lúc này, thanh âm chậm rì rì của Mục Thương mới vang lên: “Phương pháp tránh né đạn tổng cộng có sáu mươi hai loại, ngươi có muốn ta dạy cho ngươi một loại không?”
Hiệp Trong không khỏi chửi ầm lên: “Tên Mục chết tiệt, ngươi tuyệt đối là cố ý phải không? Ngươi cứ trơ mắt nhìn ta chết nhiều lần như vậy à? Ngươi thật sự là kẻ không biết suy nghĩ mà!”
Mục Thương bình thản nói: “Căn cứ lý luận về tâm lý học, con người đối với thất bại thảm hại thường khắc sâu trong tâm trí, dao động trong tỉ lệ từ 90% đến 96%, mà người ta sẽ lấy nó để làm động lực cho bản thân thì xác suất tầm từ 52% đến 63%, tin rằng hiện tại ngươi đã khắc sâu trong trí nhớ cái cảm giác này a!”
Diệp Trọng gần như là tức giận đến mức muốn từ trong quang giáp nhảy ra tính sổ với Mục Thương: “Ngươi… Ngươi… Ngươi điên rồi!”
Mục Thương không thèm để ý tới hắn nữa, lập tức cho hiện ra một đoạn hình ảnh, cũng không biết làm sao hắn xuất ra được nữa. Diệp Trọng thấy vậy vội vã nuốt lại lời nói sắp phun ra khỏi miệng, tập trung quan sát đoạn hình ảnh này. Đoạn hình ảnh này rất ngắn, chỉ dài không đến mười giây, Diệp Trọng không kịp suy nghĩ, chỉ có thể liều mạng trừng lớn đôi mắt mà nhìn, nếu không sợ rằng sẽ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Mục Thương còn nói thêm: “Nhìn kỹ!”
Trong hình ảnh cũng là một quang giáp dạng Hắc Điểu, nhưng sự linh hoạt của nó làm người ta khó có thể tin nổi, những bước di chuyển không theo một quy tắc nào hết giống như là nước chảy mây trôi, không hề có một chút cảm giác đình trệ nào, làm cho không ai có thể phỏng đoán được vị trí tiếp theo của nó ở đâu.
Diệp Trọng lần đầu tiên hiểu được, kỹ xảo né tránh lại có thể đạt được cảnh giới như vậy!
Máu huyết trong người Diệp Trọng bắt đầu sôi trào!
Tôn Tuyết Lâm không khỏi có chút bội phục gã đối thủ tên YC trước mắt này, tuy rằng YC và nàng hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nhưng dù vậy, tên này vẫn luôn luôn không thèm trì hoãn một giây một phút nào, ngay sau khi vừa mới thua trận liền lập tức bất khuất đứng lên, điểm này không phải ai cũng có thể làm được.
Dễ dàng đạt được thắng lợi cũng không làm Tôn Tuyết Lâm cảm thấy vui sướng gì. YC tuyệt đối là một người mới, từ quang giáp mà hắn sử dụng có thể thấy được điều đó. Ở trong này, Hắc Điểu vĩnh viễn là tượng trưng cho những người chơi mới. Đánh bại một tay mơ như thế, đối với người từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, được cao thủ chỉ đạo như nàng mà nói thì thật không có gì đáng khoe khoang cả.
Kỳ quái nhất là, mỗi khi Tôn Tuyết Lâm đối mặt với lời yêu cầu chiến đấu của YC, Tôn Tuyết Lâm luôn không tự chủ được mà chấp nhận. Người ở ngoài thì cho rằng điều đó chẳng có một chút ý nghĩa gì, hơn nữa chiến đấu như vậy cũng thật nhàm chán. Nhưng Tôn Tuyết Lâm lại khác.
“Người có dũng khí như vậy tất nhiên đáng được mình trợ giúp”, mỗi lần tiếp nhận khiêu chiến tâm hồn thiện lương của Tôn Tuyết Lâm đều tự an ủi bản thân mình như vậy. Nàng hồn nhiên không hề phát hiện được rằng, từ thật sâu trong nội tâm đang bị kích động của mình một tia hảo cảm không thể khống chế đang lặng lẽ hình thành.
YC rốt cuộc là người như thế nào?
Tại một địa phương cách rất xa Phế tinh, Tôn Tuyết Lâm đang cắn cắn môi, đôi mi cong cong nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi.
Lúc này YC cũng không tiếp tục đưa ra yêu cầu khiêu chiến như những lần trước nữa, mà lại ngây ngốc bất động đứng ở đó.
Bỏ cuộc rồi sao? Tôn Tuyết Lâm thở phào một hơi, cũng đến lúc nên từ bỏ rồi a. Với tính năng của Hắc Điểu, căn bản không thể tránh khỏi công kích từ Ảnh Phượng của mình. À, có lẽ phải khuyên hắn trước hết nên tu luyện trụ cột cho thật tốt đã!
Tôn Tuyết Lâm vừa định mở miệng nói, trước mắt đột nhiên xuất hiện yêu cầu chiến đấu của YC.
Còn không chịu từ bỏ sao? Vô dụng thôi! Ngươi nên nhìn thẳng vào sự chênh lệch giữa hai người a! Tôn Tuyết Lâm nghĩ như vậy, nhưng tay nàng so với suy nghĩ của nàng còn nhanh hơn, đến lúc Tôn Tuyết Lâm định thần lại, liền phát hiện mình đã tiếp nhận yêu cầu quyết đấu của YC rồi!
A a, vậy thì lại đến đây đi, Tôn Tuyết Lâm tự cười chế giễu, hơi lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Diệp Trọng nhìn chằm chằm vào thân ảnh đối diện Hắc Điểu là Ảnh Phượng đang ở trên mặt đất, trong óc hiện ra đoạn hình ảnh lúc nãy, thân thể hơi run nhẹ cho thấy hắn đang rất khẩn trương.
Mục Thương chậm chậm nói, giống như đây là một chuyện chẳng hề liên quan đến mình vậy: “Tổ hợp động tác này có tên gọi đầy đủ là Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược (*), mấu chốt của nó là ở hai chữ Vô Tự.” Mục Thương quý lời nói như vàng, nói đến đây lập tức dừng lại, tỏ vẻ … không cần phải nói nữa.
Việc này khiến cho Diệp Trọng tức giận nghiến răng kèn kẹt., nghe Mục Thương nói như vậy cũng như không, chỉ có thể vắt hết óc, hai chữ Vô Tự này rốt cuộc nên giải thích thế nào!
Vô Tự… Vô Tự… Vô Tự… Diệp Trọng trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng thời gian không đợi người, Diệp Trọng còn chưa kịp hiểu được ẩn ý thực sự bên trong hai chữ Vô Tự này, thì đối thủ đã tiếp nhận yêu cầu chiến đấu của hắn.
Diệp Trọng chỉ có thể lập tức đem hết tất cả tạp niệm trong đầu quăng đi, hiện tại cũng không còn sức để mà suy nghĩ cái gì là bất quy tắc, cái gì là có quy tắc nữa. Trong đầu Diệp Trọng chỉ có đoạn hình ảnh kia, đoạn hình ảnh tựa như từng cơn sóng dâng trào lên nhưng lại không tạo thành bọt vậy!
Nhiều lần sử dụng Hắc Điểu như vậy cũng đủ để cho Diệp Trọng đem các tham số và tính năng của nó đã khắc sâu vào trong tâm trí. Việc này cũng làm cho Diệp Trọng hiểu được, dùng Hắc Điểu thi triển ra cái gì mà Ba Hình Yêu Dược kia khó khăn đến mức nào! Quang não của Hắc Điểu không thể đảm nhiệm được những tính toán phức tạp đến như vậy, một khi đã như thế, vậy thì chỉ có thể hoàn toàn dựa vào bản thân mình mà thôi!
Điều duy nhất làm cho Diệp Trọng cảm thấy may mắn là việc sử dụng tay để điều khiển vẫn là việc mà mình làm tốt nhất, đây chính là thành quả được hình thành từ quãng thời gian điều khiển Ôn Ni. Quang não trên người Ôn Ni còn đáng thất vọng hơn nhiều so với Hắc Điểu này a!
Diệp Trọng bắt đầu hít thở thật sâu, mỗi một lần hô hấp đều rất nặng nề.
Tích! Trong khoảnh khắc, tay Diệp Trọng chợt động! Hắc Điểu như mũi tên rời khỏi cung, bắn ra ngoài, nhưng mũi tên này cũng không phải là bắn thẳng tới phía trước, mà bay theo một đường vòng cung tiến tới.
Gần như là cùng lúc, nơi Diệp Trọng vừa đứng đã bị đối thủ đánh thành một cái hố sâu.
Diệp Trọng không rảnh bận tâm đến việc khác, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng đất nằm giữa hai người, máu huyết toàn thân như bị đốt cháy bùng lên, trong đầu một mảng nóng hừng hực. Hai tay Diệp Trọng dùng động tác nhanh đến kinh người không ngừng tiến hành các thao tác, không hề có một tia ngừng trệ.
Hắc Điểu vẫn duy trì tốc độ nhanh nhất!
Tay Diệp Trọng càng lúc càng nhanh, dần dần, dần dần không hiểu là do di chuyển nhanh quá làm cho mồ hôi bốc hơi lên hay là do động tác quá nhanh mà trên tay của Diệp Trọng hình thành một đạo bóng mờ giống như lụa mỏng vậy!
Diệp Trọng đang hết sức chăm chú, hiển nhiên không có chú ý tới chi tiết này!
Tôn Tuyết Lâm vẫn như cũ, ngắm, nổ súng, không trúng! Không có gì, vài lần trước YC ngẫu nhiên cũng có thể tránh thoát mấy phát đạn, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể có một kết quả, đó chính là thua!
Khoan đã, Tôn Tuyết Lâm cảm thấy có chút không đúng!
(*) Vô Tự: Bất quy tắt – Không có trật tự. Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược – sóng cuộnDi chuyển theo hình sóng một cách bất quy tắc, không có trật tự cố định.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Tôn Tuyết Lâm vài lần muốn nổ súng, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, loại cảm giác này làm nàng cực kỳ không thoải mái!
Đường đạn vẫn được nàng cực kỳ tin tưởng về độ chính xác đột nhiên như bị một thứ gì đó hấp dẫn không còn chính xác giống như trước nữa, mỗi một viên đạn nàng bắn ra đều không trúng!
Cẩn thận để ý, Tôn Tuyết Lâm lập tức phát hiện phương thức di chuyển của YC có chút kỳ quái, hơi giống hình cung tròn, những cũng có chút khác!
Hừ, muốn dùng bước chạy hình cung tròn để tránh khỏi thuật xạ kích của ta sao, thật sự là quá ngây thơ rồi! Tôn Tuyết Lâm có chút tức giận khó hiểu!
Đối phó với những bước chạy hình cung tròn cũng không khó, mỗi người đều có thói quen của mình, chỉ cần cẩn thận quan sát, nhất định sẽ có thể tìm ra được quy luật. Đối chiến với YC nhiều lần, một vài thói quen của đối phương nàng cũng sớm thuộc lòng rồi, huống chi bước chạy hình cung tròn biến hóa cũng không nhiều, bản thân nàng lại rất quen thuộc với nó!
Tôn Tuyết Lâm trong lòng nhẩm lại các loại biến hóa của bước chạy hình cung tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào YC, tìm cơ hội nổ súng.
Đúng rồi! Chính là lúc này! Tôn Tuyết Lâm không chút do dự bóp cò!
Không ngờ, vậy mà lại không trúng sao?
YC giống như đoán trước được ý định của nàng vậy, loáng một cái liền tránh được phát đạn này. Là may mắn sao? Hay là cái gì? Tôn Tuyết Lâm đầu óc chấn động, hoàn toàn rối loạn.
Nhìn YC dần dần tiến gần tới mình, Tôn Tuyết Lâm có chút luống cuống, súng trên tay không tự chủ được bắn loạn xạ về phía Diệp Trọng!
Sau khi rải ra một loạt đạn, không ngờ có một phát lại bắn trúng vai trái của YC, lực đánh vào thật mạnh làm hắn bắt buộc thay đổi hướng di chuyển!
Lúc này mồ hôi Diệp Trọng đã sớm ướt sũng quần áo, hai tay ngày càng có cảm giác nặng nề, bắt đầu có một chút không nghe theo suy nghĩ của hắn, thậm chí còn có dấu hiệu co cơ. Hắn hung hăng cắn vào môi dưới, một vệt máu từ từ chảy ra, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì!
Đột nhiên, quang giáp chấn động, Diệp Trọng hiểu rằng Hắc Điểu của mình đã bị trúng đạn!
Căn bản không thèm nhìn xem mình đã bị bắn trúng ở đâu, hai tay Diệp Trọng vẫn không hề dừng lại chút nào.
Tôn Tuyết Lâm chưa kịp vui mừng vì mình may mắn bắn trúng được YC, liền phát hiện một phát súng kia của mình khiến cho Diệp Trọng bị bắn qua một bên, cơ hội tốt như vậy, làm sao bỏ qua được? Tôn Tuyết Lâm vừa định tặng YC thêm một kích trí mệnh!
Nhưng Tôn Tuyết Lâm lại thống khổ phát hiện ra rằng, một phát súng này làm cho quỹ tích tiến tới của YC càng thêm quỷ dị, càng thêm mơ hồ, càng làm cho nàng thêm chần chờ, càng làm cho nàng cảm thấy khó có thể đoán trước được!
Tôn Tuyết Lâm trong lòng càng thêm bấn loạn! Súng bắn cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn!
Diệp Trọng nhìn thân ảnh đối thủ hiện lên trong mắt mình ngày càng rõ ràng, hắn lại càng cảm thấy hưng phấn, hai tay vốn càng lúc càng nặng nề nhức mỏi không biết bằng cách nào tốc độ lại tăng dần lên!
Gần… Gần… Càng gần!
Lên! Diệp Trọng hét to một tiếng, giống như một tiếng sấm động giữa mùa xuân!
Đối thủ của hắn đứng ở đằng kia như đang bị sợ hãi đến choáng váng đầu óc, ngơ ngác bất động đứng ở đó. Bẫy rập? Âm mưu? Diệp Trọng căn bản không nghĩ nhiều, thanh gươm trên lưng đã sớm cầm trên tay phải, tay trái cũng yên lặng đặt trên thanh dao găm bằng hợp kim cài bên đùi trái.
Diệp Trọng tin, chỉ cần mình có thể đến gần người kia, hắn nhất định phải chết!
Thanh gươm ở trên không trung phát ra tiếng ông ông nho nhỏ, lóe lên một đường cong tuyệt mỹ, Diệp Trọng không gặp bất cứ chống cự nào, dễ dàng trực tiếp cắt đứt yết hầu đối thủ. Dễ dàng chiến thắng như vậy làm cho Diệp Trọng có chút ngẩn ngơ! Cũng giống như con người, yết hầu của quang giáp cũng là một bộ vị trí mạng, nếu như đối thủ bị thương ở đó, vậy thì đồng nghĩa với việc chiến thắng đã nằm trong tay của Diệp Trọng!
Đối thủ vì sao lại phạm vào một sai lầm trí mạng đơn giản như vậy?
Diệp Trọng không rảnh để quan tâm tới điều đó, nhiều năm sinh tồn tại Phế tinh, hắn ra tay chưa bao giờ có một chút khái niệm nào gọi là lưu tình cả, thanh dao găm bằng hợp kim ở tay trái như độc xà, chuẩn xác mà mau lẹ đâm vào phía trên bộ ngực của Ảnh Phượng – đó là vị trí khoang điều khiển của quang giáp!
Đồng thời, thanh âm Diệp Trọng đạt thắng lợi cũng vang lên!
Tôn Tuyết Lâm ngơ ngác ngả người trên ghế, chiếc mũ kết nối đang lẳng lặng trôi nổi trên không trung ở trước mặt nàng. Thân hình quỷ dị mà mơ hồ, công kích tàn nhẫn mà trực tiếp, dũng khí bất khuất, tất cả in sâu vào trong đầu Tôn Tuyết Lâm không thể xua tan.
Tôn Hải Ninh phát giác Tôn Tuyết Lâm trong bàn cơm tinh thần vẩn vơ, nhìn thê tử một cái, thấy thê tử lắc đầu, không khỏi thân thiết hỏi: “Lâm Nhi, làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao?”
Tôn Tuyết Lâm lúc này mới bừng tỉnh, cũng không hiểu mình bị sao nữa, miễn cưỡng cười: “Không có gì ạ, chỉ là, hôm nay con gặp phải một đối thủ rất kỳ quái!”
Nghe được con gái nói rằng hôm nay gặp phải một đối thủ rất kỳ quái, Tôn Hải Ninh không khỏi cảm thấy hứng thú: “Ồ, đối thủ kỳ quái? Kỳ quái như thế nào?”
Tôn Hải Ninh là một vị cao cấp sư sĩ, tất cả kĩ thuật điều khiển quang giáp của Tôn Tuyết Lâm đều do một tay ông dạy dỗ cho nàng.
Tôn Tuyết Lâm lúc này mới nhớ ra cha mình là một cao cấp sư sĩ, cái mình không biết vậy thì cha có thể sẽ biết, không khỏi đem những gì xảy ra ngày hôm nay kể lại. Khi nói đến việc YC liên tục chiến là bại, chiến là bại nhưng vẫn tiếp tục thách đấu, Tôn Hải Ninh có chút tán thưởng gật đầu: “Không tồi, YC này thật sự là một kẻ rất có dũng khí!”
Khi Tôn Tuyết Lâm đề cập đến phương thức di chuyển quỷ dị kia của YC, Tôn Hải Ninh sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn một chút. Lập tức, Tôn Hải Ninh cẩn thận hỏi vài chi tiết trong đó, dưới sự nhắc nhở của cha, Tôn Tuyết Lâm cũng nhớ lại rất nhiều những chi tiết mà lúc đó mình đã xem nhẹ mà bỏ qua.
Tôn Hải Ninh nghiêm túc nói: “Nếu đúng như lời mà con nói, cái mà YC kia sử dụng có thể là Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược. Tổ hợp động tác này chỉ có cao cấp sư sĩ mới có thể sử dụng được, bởi vì nó không chỉ cần có kỹ xảo thao tác cực nhanh, còn cần có thêm một quang giáp cao cấp, chỉ có cao cấp quang giáp được trang bị cao cấp quang não mới có đủ năng lực để đảm nhiệm được những yêu cầu tính toán vô cùng phức tạp này.”
Tôn Tuyết Lâm khó hiểu hỏi: “Nhưng mà cái hắn sử dụng lại chỉ là Hắc Điểu a!”
“Cái làm cho cha kinh ngạc chính là điểm này, theo đạo lý, Hắc Điểu căn bản không có khả năng hoàn thành bộ động tác này, bởi vì cho dù thao tác tay của hắn có thể đạt được tới yêu cầu, nhưng quang não của Hắc Điểu lại không để đạt được tới yêu cầu tối thiểu của bộ động tác này. Như vậy, chỉ có một khả năng, đó là hắn đã đem Hắc Điểu cải tiến, thay thế quang não nguyên bản của Hắc Điểu bằng một quang não có công năng cường đại.”
Tôn Tuyết Lâm bĩu môi nói: “Nhưng mà con cảm thấy hắn chỉ là một tay mới a!”
Tôn Hải Ninh cười ha hả: “Tay mới thì sao? Tay mới không thể cải tiến quang giáp à? Cũng có thể sư phụ hắn hoặc là trưởng bối cố ý cải tiến cho hắn, giúp hắn có một loại đấu pháp thích hợp mà thôi! Nhưng dù sao, YC này cũng thật sự lợi hại a, có thể hoàn thành được tổ hợp động tác yêu cầu cực cao này.”
Tôn Tuyết Lâm vẫn không tin: “Vậy vì sao từ đầu hắn không thi triển tổ hợp động tác này luôn? Mà lại đợi đến khi thua rất nhiều lần như vậy mới dùng?”
Tôn Hải Ninh bị hỏi có chút lắp bắp: “A, vấn đề này là… À… Đây là vì… Bởi vì… Ài… Tuyết Lâm, ăn cơm ăn cơm đi, con xem, đồ ăn đều nguội cả rồi kìa!”
Vợ của Tôn Hải Ninh mỉm cười nhìn ông chồng đang vừa xấu hổ vừa cố gắng lùa cơm vào miệng để tránh phải trả lời câu hỏi của Tuyết Lâm.
Mặc dù biết cha nói cũng có chút đạo lý, nhưng Tôn Tuyết Lâm lại cảm thấy được những gì cha nói còn chưa đúng lắm. Nhưng không đúng ở chỗ nào, nàng cũng không thể chỉ rõ ra được, chỉ là một loại trực giác mơ hồ mà thôi!
Nhưng đến cả Tôn Hải Ninh cũng chưa từng nghĩ tới có người có thể hoàn toàn dựa vào thao tác của tay, không cần phải có phụ trợ của quang não vẫn có thể hoàn thành tổ hợp động tác này, vậy thì Tôn Tuyết Lâm làm sao có thể xuất hiện được ý nghĩ này trong đầu.
Tôn Tuyết Lâm ảo não vỗ vỗ cái trán vì suy nghĩ nhiều mà cảm giác được một chút nhưng nhức. Quên đi, không nghĩ nữa, để lần sau gặp lại hắn hỏi lại không phải sẽ biết sao!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Tình cảnh hiện tại của Diệp Trọng rất không ổn!
Chui từ trong khoang điều khiển ra, Diệp Trọng như là mới từ trong bồn tắm chui ra vậy, cả người ướt đẫm.
Di chứng không chỉ có vậy, hai tay của Diệp Trọng nhìn hoàn toàn không có gì khác thường, nhưng hắn lại vô cùng lo lắng.
Đau! Tuyệt đối là đau đến tận xương tủy! Thỉnh thoảng cơn đau lại xộc sâu vào trong óc của Diệp Trọng. Cũng may hắn có sức chịu đựng vô cùng kinh người, hít thở thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đau đến trắng bệch ra.
Kỳ quái là hai tay Diệp Trọng lại không có bị sưng to lên hay rút gân gì cả, mà ngược lại nhìn vô cùng hoàn hảo, đến một sợi lông tơ cũng không bị rơi rụng!
Thay Diệp Trọng kiểm tra xong, Mục Thương mặt không biểu tình nói: “Đây là di chứng do sử dụng ý thức quá độ. Trung khu thần kinh khi khống chế thần kinh vận động của hai tay ngươi, đã vượt quá giới hạn mà hai tay ngươi có thể chịu đựng, do đó sinh ra cảm giác đau đớn đối với thân thể ngươi, cũng không phải là thương tổn thực chất, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khôi phục thôi.”
Diệp Trọng đang đau đến hít thở không thông, không nhịn được bèn tự giễu nói: “Nghỉ ngơi? Đau đến như vậy còn có thể nghỉ ngơi sao? Chỉ sợ dù ta đi ngủ thì trong giấc mộng cũng bị đau đớn làm cho thức tỉnh a!”
Mục Thương nói: “Ta có một phương pháp có thể giúp ngươi thoát khỏi đau đớn!”
Hai mắt Diệp Trọng sáng lên: “Thật sao?” Bị cơn đau tra tấn khiến hắn gần như đang lâm vào tình trạng muốn sống không được mà muốn chết không xong, vừa nghe Mục Thương có biện pháp làm giảm đau đớn, Diệp Trọng giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Mục Thương.
Mục Thương tiếp tục giới thiệu: “Phương pháp này không cần uống thuốc, cũng không cần phải tiêm, an toàn mà hữu hiệu, tác dụng lại rất rõ rệt, khi sử dụng phương pháp này, sẽ thấy được hiệu quả ngay lập tức….”
Ánh mắt Diệp Trọng sáng lên, lập tức cắt lời Mục Thương, bởi vì hắn thấy Mục Thương còn chưa hề có một chút dấu hiệu nào là muốn động thủ cả: “Vậy, vậy ngươi bắt đầu đi!”
Mục Thương dừng lại, cúi đầu nhìn Diệp Trọng hỏi: “Ngươi chắc chắn là muốn sử dụng phương pháp này chứ?”
Không biết vì sao khi Diệp Trọng nhìn Mục Thương, đột nhiên có chút cảm giác lành lạnh ở cổ, nhưng đau đớn ngày càng mãnh liệt làm hắn hạ quyết tâm: “Ta chắc chắn.”
Bộp một tiếng, một vật gì đó bỗng hung hắng đập mạnh vào vị trí động mạch trên cổ của Diệp Trọng
Diệp Trọng cảm thấy hai mắt tối sầm, trước khi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, ý niệm duy nhất trong đầu của Diệp Trọng là – quả nhiên, quả nhiên là không đau!
Thanh âm bình tĩnh Mục Thương vang lên quanh quẩn trong gian phòng: “Thực hiện xong!”
Khi tỉnh lại, Diệp Trọng cảm nhận được rõ ràng thân thể có điều không giống so với trước kia, nhất là biến hóa của hai tay, giống như thân thể tự dưng yếu đi so với suy nghĩ của hắn vậy, cảm giác cực kỳ không tự nhiên, thân thể không còn phản ứng ngay lập tức theo suy nghĩ của mình như trước kia nữa.
Mục Thương giải thích: “Đây là vì ý thức và thân thể của ngươi không phối hợp được với nhau, ý thức của ngươi đã được đề cao, đột phá cực hạn trước kia, nhưng thân thể của ngươi lại không có biến hóa, không theo kịp tốc độ của ý thức, cho nên ngươi sẽ cảm thấy thân thể trở nên chậm chạp hơn so với trước kia, kỳ thật chính là ý thức của ngươi so với trước kia thì nhanh hơn!”
Nghe theo lời đề nghị của Mục Thương, Hiệp trong mấy ngày liền đều ở trong nhà rèn luyện thân thể, đặc biệt là hai tay của mình.
Trong diện tích nửa thước vuông, Diệp Trọng tập trung tinh thần khống chế sáu viên bi thép trong phạm vi hoạt động của hai tay. Hai tay hắn linh hoạt tác động qua lại, mười ngón tay giống như một tấm lưới bao phủ sáu viên bi sắt vào bên trong. Bi thép ở trong phạm vi hai tay hắn vận động cực nhanh, va chạm lẫn nhau, quỹ tích khó có thể đoán trước.
Tốc độ bi thép càng lúc càng nhanh, trán Diệp Trọng đã lấm tấm mồ hôi, hai tay cũng từ từ tăng tốc. Dần dần, mồ hôi trên trán Diệp Trọng càng lúc càng nhiều, bi thép trong tay di chuyển cũng càng lúc càng nhanh, một tầng bóng ảnh dày đặc mờ ảo lặng lẽ xuất hiện.
Sau một lúc, cạch cạch cạch, một loạt âm thanh liên tục vang lên , Diệp Trọng rốt cuộc không khống chế nổi mấy viên bi thép này nữa, âm thanh vừa rồi chính là âm thanh của những viên bi thép rơi xuống nền đất!
Diệp Trọng thở hổn hển, ngay cả mấy viên bi thép rớt xung quanh cũng lười tìm lại, mấy cái đồ chơi này thật sự quá mệt người a!
Mục Thương ở bên cạnh lên tiếng bình luận: “Tuy rằng chưa thể khiến cho ta vừa lòng, nhưng đối với ngươi mà nói, lại là một thành tích không tệ lắm!”
Rốt cục cũng không cần tiếp tục cái huấn luyện bi thép buồn tẻ kia nữa, Diệp Trọng có chút hoài nghi, món đồ chơi đó nói không chừng là Mục chuyên môn dùng để tra tấn người. Nhưng sâu tận đáy lòng, Diệp Trọng đối với Mục Thương vẫn cực kỳ bội phục, tối thiểu, hiện tại tay của hắn đã trở lại như cũ, hơn nữa so với trước kia còn linh hoạt hơn nhiều lắm.
Ngồi vào Ôn Ni một lần nữa, Diệp Trọng có vẻ vô cùng hưng phấn. Đã trải quan một quãng thời gian không dùng đến, lúc này nhìn thấy Ôn Ni cũ nát làm cho Diệp Trọng cũng cảm thấy vài phần thân thiết.
Mấy ngày này, Diệp Trọng vùi đầu vào huấn luyện với bi thép, nhiệm vụ đi săn đều để Mục Thương làm. Con mồi mà Mục Thương bắt được ngoại trừ một vết xuyên thủng trên cổ thì không còn một vết thương nào khác. Điều này khiến cho Diệp Trọng líu lưỡi không thôi, Mục quả nhiên là rất mạnh!
Diệp Trọng điều khiển Ôn Ni di chuyển với tốc độ cao, xẹt qua một núi rác, Mục Thương thì ở phía sau hắn, không nhanh không chậm bám theo.
Diệp Trọng thực sự cảm nhận được hai tay của mình so với trước kia càng thêm mau lẹ và linh hoạt, trong lúc đang vui mừng, Diệp Trọng đột nhiên nhớ tới Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược lần trước Mục dạy cho mình, trong lòng chợt bừng lên khao khát muốn được thử nghiệm.
Diệp Trọng đem tốc độ Ôn Ni đề cao hết mức, hai tay lập tức tiến hành một loạt thao tác nhìn hoa cả mắt, ngẫu hứng biểu diễn Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược!
Ôn Ni già nua dưới sự điều khiển của Diệp Trọng tạo thành một bức tranh ngả nghiêng lảo đảo như muốn ngã hoặc hình thành nên những đường cong lớn nhỏ khác nhau.
Trong sự ngẫu hứng, Diệp Trọng không ngờ lại có thể thực hiện được Ba Hình Khiêu Dược trong cự li ngắn.
Chỉ thấy trong một khoảng cách rất ngắn, Ôn Ni liên tục sử dụng tốc độ cao nhất tạo thành hình sóng mà di chuyển, nếu vừa rồi đường cong tạo thành có lớn có nhỏ, thì lúc này tất cả đều chỉ đơn thuần là những đường cong nhỏ, hơn nữa Diệp Trọng dường như còn muốn biểu diễn nên càng cố làm cho nó nhỏ hơn nữa.
Vô cùng đắc ý, Diệp Trọng muốn tiếp tục cố gắng thu nhỏ hình sóng lại. Chỉ nghe rắc một tiếng, Ôn Ni rốt cuộc không chịu nổi tổ hợp động tác đó, thân người từ phần eo bị đứt rời thành hai đoạn!
Diệp Trọng cả kinh thất sắc, không kịp kêu cứu Mục Thương, nửa người trên của Ôn Ni như một ngôi sao chổi gào thét lao vào bên trong một núi rác gần đó với một tốc độ kinh hồn. Diệp Trọng còn chưa kịp tỉnh táo lại, núi rác hơi chấn động rồi sụp xuống, đem hắn vùi lấp vào trong đống rác thải.
Trước mắt Diệp Trọng nhất thời biến thành một mảnh hắc ám.
Khi Diệp Trọng, không, chính xác mà nói phải là nửa người trên của Ôn Ni được Mục Thương lôi ra từ trong núi rác sâu mấy chục thước. Khi thấy được ánh mặt trời, Diệp Trọng phát hiện khuôn mặt bình thường luôn không đổi sắc của Mục lúc này lại lộ ra vài phần châm chọc, điều này khiến cho Diệp Trọng cực kì khó chịu! Đến khi Diệp Trọng ngồi trong khoang lái Ôn Ni được Mục khiêng về đến nhà, loại cảm giác khó chịu này rốt cuộc cũng đạt đến cực hạn!
Chỉ là, khó chịu thì khó chịu, không có Ôn Ni thì Diệp Trọng không có quang giáp, đến bây giờ Mục vẫn không cho Diệp Trọng điều khiển hắn, hơn nữa để Diệp Trọng điều khiển Mục, Diệp Trọng vẫn cảm thấy giống như múa đao trước mặt Quan Công vậy, không có biện pháp, thực lực cách biệt quá lớn a!
Không có quang giáp làm cho Diệp Trọng không thể tiếp thụ, Ôn Ni cho dù đã rất cũ kỹ, nhưng dưới tình huống không tìm được cái khác để thay thế, nó vẫn là một bộ phận quan trọng không thể thiếu trong sinh hoạt của Diệp Trọng.
Rơi vào đường cùng, Diệp Trọng chỉ có thể năn nỉ Mục giúp hắn tìm nửa thân dưới của Ôn Ni về.
Nhìn thấy mình nhất thời hưng phấn mà ăn phải quả đắng, tâm tình Diệp Trọng lạnh đi. Ôn Ni vốn là một quang giáp già cỗi, quá tuổi đi lính nhiều năm rồi, có thể sử dụng đến bây giờ không thể không nói đã là một kỳ tích, mà hiện tại lại bị vết thương như thế, cho dù rơi trên quang giáp bình thường cũng là vết thương trí mạng, hy vọng chữa trị cơ bản không có, huống chi nơi này ngoại trừ rác thải ra thì cũng chỉ còn có rác thải mà thôi.
Mục Thương còn không quên ở bênh cạnh dội thêm cho hắn một gáo nước lạnh: “Diệp Tử, ta không thể không nói cho ngươi biết một cái kết luận vô cùng tàn khốc, cơ hội Ôn Ni có thể sửa chữa là dưới 1%, cho nên việc cố gắng sửa chữa Ôn Ni này căn bản không phù hợp với giá trị lý luận!”
Diệp Trọng khóc không ra nước mắt, không có cách nào khác, trong cơn tức giận liền trở mình tiến vào trong khoang điều khiển của Mục Thương, đội mũ kết nối chui vào trong thế giới mạng.
Mục Thương không một chút bận tâm đến cảm xúc của Diệp Trọng, thanh âm như âm hồn bất tán theo sát Diệp Trọng: “Theo công tác thống kê, huấn luyện sư sĩ của ngươi còn tám mươi sáu loại cơ bản chưa trải qua huấn luyện, đây là thời khóa biểu!”
Trước mắt Diệp Trọng lập tức hiện lên một danh sách thật dài. Diệp Trọng coi như không thấy, vẫn đi về phía trước.
Mục Thương im lặng. Sau một lúc lâu, Mục Thương phun ra một câu: “Diệp Tử, một ngày nào đó, nếu kỹ thuật ngươi vượt qua ta, ta sẽ cho ngươi điều khiển ta.
Hai chân Diệp Trọng lập tức khựng lại, đứng ngây ngốc.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Ôn Ni làm bạn với mình đã tám năm. Trong tám năm qua, Ôn Ni là chính là thứ đắc dụng nhất để bảo đảm an toàn cho mình, mặc dù nó đã rất cũ kỹ. Ôn Ni còn như một lão già ôn hòa, hiền hậu yên lặng chịu đựng vất vả mệt nhọc trợ giúp mình mà không hề kêu than một tiếng.
Diệp Trọng trong lòng phảng phất như có cái gì rất đau đớn, có cái gì đó vỡ tan vậy. Trong nhiều năm qua, Diệp Trọng nhớ rõ chỉ có một lần, đó là khi cha nuôi qua đời mới có loại cảm giác này. Đây là bi thương sao? Diệp Trọng nhẹ giọng tự hỏi chính mình.
Không biết cha nuôi ở thế giới bên kia có ổn không, cuộc sống thế nào? Diệp Trọng ngây ngốc suy nghĩ.
Diệp Trọng tìm một chỗ không người, lẳng lặng ngây người suốt một ngày.
Chờ đến khi hắn đi đến căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, hắn gọi cho Mục Thương, sắc mặt bình tĩnh, nói: “Mục, ta muốn nhìn thời khóa biểu!”
Tôn Tuyết Lâm cảm thấy có chút buồn bực.
Mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đều đau khổ tìm kiếm. Gần như tất cả các phòng trong Khu đối chiến nàng đều đã tìm qua một lần, vậy mà vẫn chưa từng gặp lại được cái tên YC kia, thật là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Tuy rằng liên tục không thu hoạch được gì khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ mất mát, nhưng nàng vẫn không có từ bỏ. Nàng phải giống như YC, phải lần lượt đối mặt thất bại.
Tôn Tuyết Lâm tự cổ vũ mình như vậy.
Hôm nay vẫn chưa tìm được!
Tôn Tuyết Lâm tâm tình vô cùng uể oải. Quên đi, hay là đi tìm Tú biểu muội a. Lúc này, nàng chắc là đang ở khu huấn luyện trụ cột a.
Tú biểu muội là con gái của dì Hai, từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với Tôn Tuyết Lâm. Sau vài lần Tú biểu muội không thể thông qua nổi khảo hạch của người lái quang giáp, dì Hai liền nghĩ đến phụ thân của Tôn Tuyết Lâm, Tôn Hải Ninh. Nàng hy vọng Tôn Hải Ninh có thể hướng dẫn con gái nàng một chút. Nhưng Tôn Hải Ninh bình thường bề bộn nhiều công việc, chuyện hướng dẫn này hầu hết thời gian là giao cho Tôn Tuyết Lâm.
Khu huấn luyện trụ cột chỉ có một vài người. Bởi vì đối với khoa huấn luyện trụ cột mà nói, huấn luyện ý thức hiệu quả cũng không quá rõ ràng, ngược lại thao tác thực tế còn tiến bộ nhanh hơn. Cho nên, có rất ít người đến khu huấn luyện trụ cột. Hơn nữa, bộ phận trụ cột này đại đa số mọi người từ lúc còn rất nhỏ đều đã được học qua, cho nên người tới đây đã ít lại càng ít.
Tôn Tuyết Lâm vô tình đi xem phòng ở khu huấn luyện trụ cột. Rất nhanh liền tra ra được phòng của Tú biểu muội , nàng liền trực tiếp tiến vào phòng của Tú biểu muội.
Bên trong gian phòng là một mảnh không gian trống trải, phía trên mặt đất bố trí các loại chướng ngại vật. Tú biểu muội đang ở trong đó, thân hình chậm rãi di chuyển, gian nan thực hiện các động tác vượt qua chướng ngại vật.
Thấy Tú biểu muội đang khắc khổ luyện tập, Tôn Tuyết Lâm không có trực tiếp đi tới quấy rầy, mà đứng ở trên khán đài mà quan sát.
A, bên kia còn có người!
Một thân ảnh màu đen bò xuyên qua đống chướng ngại vật, tốc độ nhanh đến kinh người. Trình độ như vậy, còn cần ở đây huấn luyện sao? Tôn Tuyết Lâm có chút nghi hoặc, không khỏi nhìn kỹ.
Bỗng dưng, Tôn Tuyết Lâm như bị sét đánh, ngây ra như phỗng!
YC! Tuyệt đối là YC! Tôn Tuyết Lâm kích động đến mức nhảy dựng lên! Đúng vậy, chính là hắn! Trên vai trái của Hắc Điểu vẫn còn giữ vết thương ngày ấy do mình trong lúc vô ý đánh trúng! Còn có vết xước bên hông kia nữa! Mình tuyệt đối không nhận sai!
Chẳng lẽ đây là trời không phụ lòng người sao? Tôn Tuyết Lâm thì thào tự nói.
Diệp Trọng nhìn thống kê các chỉ số hiện lên trên Hắc Điểu, không khỏi hơi hơi nhíu mày, vẫn còn thiếu chút nữa. Rõ ràng, chỉ còn kém một chút là có thể đạt tới tiêu chuẩn của Mục, nhưng chỉ một chút này thôi, hắn lại không đếm được bản thân đã thử qua bao nhiêu lần mà vẫn chưa thể đột phá nổi.
“Diệp Tử, lấy năng lực lĩnh ngộ cùng với nền tảng của ngươi, nếu muốn hoàn thành huấn luyện trụ cột thì trên thực tế cũng không phải là chuyện gì khó. Thậm chí, có thể còn rất nhẹ nhàng! Nhưng, nếu ngươi vừa lòng với tiêu chuẩn như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn không có khả năng lái ta!”
“Tuyệt đại đa số mọi người đều không hề coi trọng huấn luyện trụ cột, nhưng kỳ thật, bọn họ hoàn toàn sai lầm!”
Nói những lời này, Mục Thương rất có vài phần phong thái ngạo nghễ của một tuyệt thế cao thủ. Một lần làm cho Hiệp kích động đến mức bùng nổ, không thể kiềm chế!
“Qua tính toán của ta, 99.328% động tác cao cấp đều từ cái gọi là động tác trụ cột này mà biến hóa thành! Bởi vậy có thể thấy được, động tác trụ cột mới là bản chất của toàn bộ kỹ xảo của sư sĩ!”
Diệp Trọng như đang có điều suy nghĩ.
Mục Thương lập tức cho hiện lên ra một phần số liệu: “Diệp Tử, đây là ta căn cứ tính năng Hắc Điểu của ngươi mà đặt ra yêu cầu huấn luyện, ngươi về sau cứ y theo yêu cầu ghi trên này mà thực hiện đi!”
Đôi mắt điện tử của Mục Thương chợt sáng ngời:“Diệp Tử, ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không được tin tưởng vào sự tồn tại của cực hạn!”
Diệp Trọng rất cao hứng tiếp thụ đề nghị của Mục. Sinh tồn ở Phế tinh bao lâu như vậy, hắn đối với phương pháp có thể đề cao thực lực của mình thì rất vui mừng muốn nếm thử!
Nhưng lúc đó, hắn mới biết được sự biến thái của Mục! Sau này, trong huấn luyện mới hiểu được, yêu cầu chỉ số này không ngờ không có chỗ nào mà không đạt tới khả năng cực hạn của Hắc Điểu! Sau khi cố gắng một ngày một đêm, mệt đến mức gần như hộc máu, Diệp Trọng rốt cục đã hoàn thành đề mục đầu tiên trong đó! Điều này, khiến cho hắn có chút vui mừng.
Mục Thương vẻ mặt ôn hoà, nói:“Diệp Tử, không tồi không tồi. Chỉ có điều, tốc độ của ngươi cần phải đề cao hơn. À, để đề cao tính tích cực của ngươi, xem ra việc thành lập thưởng và phạt một cách máy móc là điều tất yếu. Như vậy đi, nếu ngươi sau một tuần không hoàn thành nổi khoa thứ nhất, vậy tuần sau ngươi chỉ có thể ăn thức ăn hữu cơ lỏng!”
Thấy Mục âm u nhìn mình, Diệp Trọng không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, ai kêu Ôn Ni của mình không có biện pháp dùng, chỉ có thể dựa vào Mục đi săn! Ăn thịt của người ta thì miệng nên ngắn lại!
Vì từ nhỏ đã vô cùng chán ghét thức ăn hữu cơ lỏng, Diệp Trọng không thể không liều mạng hoàn thành chỉ tiêu do Mục đề ra.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong tuần, nếu không thể hoàn thành, suốt cả tuần sau sẽ phải ăn thức ăn hữu cơ lỏng màu trằng trắng kia. Chỉ nhìn thôi mà Diệp Trọng đã cảm thấy ghê tởm, chứ đừng nói là ăn!
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu ra? Diệp Trọng rất hiểu Mục. Mục nếu đưa ra chỉ số này thì Hắc Điểu nhất định có thể hoàn thành .
Tại sao lại cứ chỉ còn thiếu một chút nữa là được? Diệp Trọng đau khổ suy tư.
Đang huấn luyện, A Tú thoáng nhìn thấy biểu tỷ trên khán đài, liền vui mừng điều khiển quang giáp Hắc Điểu nghiêng ngả lảo đảo bay tới phía Tôn Tuyết Lâm. Nhưng kỹ thuật của nàng thật sự quá kém, không ngờ tới, rầm, đầu Hắc Điểu đụng vào một thanh kim loại treo ngang giữa không trung. Kinh hoảng, bấn loạn, A Tú thét lên kinh hãi, âm thanh thông qua quang giáp vang vọng khắp toàn bộ căn phòng.
Tiếng kinh hô cũng khiến Tôn Tuyết Lâm vốn tâm tư vẫn đặt ở trên người YC chợt bừng tỉnh, vừa chứng kiến quang giáp của Tú biểu muội đang từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, Tôn Tuyết Lâm thầm hô không tốt. Tú biểu muội từ nhỏ đã nhát gan, thể chất lại yếu, cho nên đối với quang giáp vẫn giữ thái độ kính nhi viễn chi. Nếu lần này bị kinh hãi, có lẽ không chỉ bị thương nặng, nói không chừng còn có thể lưu lại bóng ma ám ảnh ở trong lòng, về sau sẽ đối với việc lái quang giáp sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi. Trong nháy mắt, Tôn Tuyết Lâm trên khán đài lập tức điều khiển Ảnh Phượng, đem tốc độ bộc phát đến mức cao nhất, phóng về phía Tú biểu muội, hy vọng có thể tiếp được trước khi nàng bị rơi xuống đất.
Nhưng giữa không trung bố trí đầy các loại chướng ngại vật với đủ loại hình thức cổ quái, những thứ này đã gây trì hoãn rất nhiều đến tốc độ của Tôn Tuyết Lâm. Nhìn khoảng cách tới mặt đất của Tú biểu muội càng ngày càng gần, mà mình và nàng còn một khoảng cách rất dài, trong lòng Tôn Tuyết Tâm cuống đến độ muốn phát khóc.
Một tiếng kinh hô này cũng làm Diệp Trọng ở cách đó không xa đang lâm vào suy nghĩ sâu xa bừng tỉnh. Vừa lúc chứng kiến một Hắc Điểu giống với mình đang từ không trung rơi xuống mặt đất.
Diệp Trọng cũng không nghĩ nhiều, hai tay đột nhiên động, Hắc Điểu tựa như một trận gió hướng về phía đồng loại bay tới.
Cuộc sống vốn cô độc chỉ có Mục làm bạn, trong sâu thẳm tâm hồn Diệp Trọng luôn khao khát được thấy đồng loại xuất hiện hơn bất cứ kẻ nào khác. Có lẽ, đó cũng là nguyên nhân mà Diệp Trọng ra tay a!
Diệp Trọng căn bản không kịp nghĩ nhiều, chướng ngại vật lộn xộn làm cho Diệp Trọng giống như về tới tràng cảnh đi săn thú trong khung cảnh tràn ngập rác rưởi ở hiện thực. Khổ luyện một tuần, những động tác quan trọng chợt hiện lên trong óc Diệp Trọng. Hắn phảng phất như có sở ngộ, theo bản năng thao tác đâu vào đấy. Không nhanh không chậm, tốc độ của hai tay hắn ngược lại so với bình thường thì chậm hơn rất nhiều!
Hắc Điểu của Diệp Trọng phảng phất như một luồng khói nhẹ, xuyên qua đám chướng ngại vật hỗn độn này. Hắn không chút nào bị trở ngại, chẳng e ngại gì đối với một chút chướng ngại nhỏ nhoi này, tự do mà di chuyển như mọi ngày.
Khi Hắc Điểu kia còn cách mặt đất khoảng 3 thước, Hắc Điểu của Diệp Trọng đã nhanh chóng bay tới, sau đó chậm rãi giảm tốc độ, đỡ lấy quang giáp Hắc Điểu kia, trượt thêm một đoạn, rồi hắn mới khống chế Hắc Điểu vững vàng hạ xuống.
Hiệp Trọng bình tĩnh nói: “Tốt lắm, không có việc gì!” Liền đem Hắc Điểu trên tay buông ra.
Hai giây sau, một quang giáp Ảnh Phượng cũng bay đến. Hắc Điểu trước mặt là bằng hữu của nàng, Diệp Trọng có chút hâm mộ phỏng đoán. Đột nhiên, Diệp Trọng cảm thấy Ảnh Phượng này có chút quen mắt. A, Diệp Trọng liền nhớ tới, quang giáp này chính là đối thủ đầu tiên của mình khi tới nơi này. Thấy Ảnh Phượng nhìn nhìn mình, Diệp Trọng liền hơi hơi gật đầu thăm hỏi đối phương.
Ánh mắt Diệp Trọng theo thói quen hướng trên quang não nhìn kỹ, lại ngẩn ngơ!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha