Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: BM.KimDung
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Là mày?
Đầu trọc thấy rõ bộ dáng Tần Thiên thì có chút giật mình.
- Đúng vậy. Nói, là thằng nào thuê mày đến gây sự với tao, nói ra tao bỏ qua cho mày, không thì tao cho mày hối hận cả đời!
Tần Thiên nắm lấy ống sắt lạnh lùng nói, ngữ khí cực kỳ hung hăng. Đầu trọc vốn đang rất tức vì bị cắt ngang, nghe Tần Thiên nói vậy lại càng tức giận.
- Mày phê thuốc hay là đầu óc bị bại liệt thế, lại dám đến chỗ ông mày càn quấy, mày nghĩ mày là ai, bảo tao nói thì tao nói à, quả thực chán sống rồi. Chúng mày, băm nó cho tao!
Đầu trọc khinh khỉnh nhìn Tần Thiên, sai lũ đàn em cầm vũ khí vây hắn lại. Lập tức một đám lâu la vào phòng lấy ra dao phay ống nước các loại, sau đó vây hai người Tần Thiên lại.
- Con mẹ nó, lại dám hung hăng ở đây, ông mày cho mày có đi mà không có về!
Đầu trọc nhìn Tần Thiên mà nói một cách ngoan độc, không nghĩ tới Tần Thiên lại có thể tìm tới nơi này, lại cắt ngang cuộc vui của hắn. Trong lòng âm thầm quyết định bất kể thế nào hôm nay cũng không để Tần Thiên dễ dàng chạy thoát.
- Tốt! Xem ra lũ chúng mày thật sự là muốn tìm chết. Tao cho cơ hội cuối cùng, nói ra thằng nào sai chúng mày đối phó tao, nếu không tao cho mày lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân!
Tần Thiên nói, thanh âm lạnh lẽo, nắm chạt ống sắt trong tay, chỉ cần thằng đầu trọc nói một tiếng không, liền xông lên phế nó.
- Ha ha ha… Buồn cười chưa, nhóc con, đầu mày bị gạch đập vào hỏng não à, hai thằng nhóc lông mọc chưa đủ cầm hai cái que gỗ đến uy hiếp ông mày, mày tưởng mày là siêu nhân à. Nói cho mày biết ông mày bây giờ cũng cho mày một cơ hội, hoặc là đưa ông 10 vạn, hoặc là quỳ xuống liếm chân ông, không thì đêm nay ông cho mày xuống ngủ với cá!
Đầu trọc cười lạnh nói.
- Đúng, mày nghĩ mày là ai, ông mày dùng một tay cũng có thể cho mày có đến mà không có về. Lập tức cúi xuống liếm chân cho lão đại.
- Phải, buổi chiều còn bị bọn tao vờn cho như chó, bây giờ lại dám hung hăng tìm đến, đơn giản là muốn chết đây mà.
- Lão đại, đừng dài dòng với nó nữa, cứ cho nó là một dao, một thằng oắt miệng còn hơi sữa, sợ cái gì.
Mấy thằng đàn em khinh thường nhìn Tần Thiên mà nói. Tần Thiên lại vẫn nhưng không nghe thấy gì hết.
- Lông có đủ dài hay không cứ hỏi mẹ mày là biết, nếu không thì làm sao đẻ ra mày! Mày đã muốn chết, người làm cha như tao sẽ thành toàn cho mày, Phong Tử, lên!
Tần Thiên nhìn đầu trọc, lạnh giọng nói với Phong Tử một tiếng, sau đó nắm lấy côn sắt hướng đầu trọc mà phang, Phong Tử cũng lập tức hành động.
- Giỏi, dám mắng ông mày, giết nó cho tao, cho nó biết kết cục cuộc đời của nó!
Đầu trọc lập tức phân phó đàn em, thân thể trần như nhộng mang theo dao thái thịt hướng Tần Thiên bổ tới, cạnh đó hai thằng đàn em cũng góp một tay.
- Chết đi!
Tần Thiên hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên lóe lên, tay cầm ống nước quật mạnh vào một tên đang tiến tới.
- Giết!
Trong nháy mắt tên cầm dao găm bị Tần Thiên một gậy đập vỡ xương bả vai, kêu thảm một tiếng rồi lăn lộn trên mặt đất.
Tần Thiên cũng không để ý nhiều, phế một tên xong lại vung ngay tay lên, ống sắt trong tay lại nhoáng lên. Tên đàn em còn lại còn đang ngớ người ra vì thằng bạn đang lăn lộn trên mặt đất, đến lúc tỉnh táo lại thì ống sắt đã ngay trước mặt, còn chưa kịp phản ứng thì bả vai kêu răng rắc mấy tiếng, lập tức nằm xuống kêu như heo bị thiến.
- Chết mịa đi!
Đầu trọc máu dồn lên não, cầm dao thái thịt trong tay chém thằng vào đầu Tần Thiên, cũng chẳng quan tâm có thể xảy ra án mạng hay không.
Tần Thiên thấy dao thái thịt cách mình chỉ hơn 10 centimet, không chút đắn đo lập tức ngửa người ra sau tránh một nhát dao, đồng thời vung ống sắt trong tay đập mạnh vào hạ bàn tên đầu trọc.
Đầu trọc không ngờ Tần Thiên động tác nhanh như vậy, trong chốc lát tiếng xương vỡ vụn vang lên, xương đầu gối của hắn đã đứt rời, xương bên trong đâm cả ra ngoài, máu chảy lênh láng, đầu trọc kêu thảm một tiếng rồi té trên mặt đất, dao thái thịt rơi ra, mà Tần Thiên cũng không dừng lại, tiếp tục vung gậy nện xuống liên tục.
- Lão đại!
Bọn đàn em cảm thấy khó mà tin được, không ngờ lão đại lại bị Tần Thiên một chiêu đánh gục, nhất thời tức giận, hai ba thằng liều chết xông tới Tần Thiên.
- Hừ! Bọn mày đã muốn chết thì tao không cản!
Tần Thiên khinh thường nói, xoay người một cái đã đứng dậy, ông sắt trong tay vụt ra, đập vào mồm một tên làm đứt luôn xương quai hàm của đối phương, khiến hắn kêu không ra tiếng.
- A!
Chợt Phong Tử bên cạnh kêu thảm một tiếng, cánh tay bị trúng một dao, máu tươi bắn ra, bị hai người vây đánh. Tần Thiên vừa nhìn thấy liền ném ống sắt trúng ngực một tên, xương sườn tên đó cũng gãy luôn, Phong Tử nhất thời giảm được một chút áp lực, tay bổ ngang ra, đập cho tên còn lại ngã nốt.
Nhưng Tần Thiên bên này đã không còn vũ khí, lại bị hai tên vây giết, hai tên này không kiêng dè gì cầm dao chém loạn tới Tần Thiên, chỉ muốn băm hắn ra trăm mảnh.
- Hừ! Không có vũ khí thì ông đây sợ chúng mày à, cho chúng mày nếm thử thiết quyền!
Tần Thiên cười lạnh nói, thân hình lóe lên, giống như một bóng ma, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh một tên, tay trái bóp lấy cổ, tay phải đấm vỡ sống mũi hắn, khiến hắn trực tiếp hôn mê, dao găm trong tay bị Tần Thiên đoạt lấy, thuận thế chém tới tên còn lại. Chỉ thấy một dòng máu hình lưỡi liềm văng ra sau, tay tên còn lại đã đứt đoạn, máu tươi chảy ra như suối.
Không đến 15 phút, tất cả bị hai người Tần Thiên giải quyết, toàn bộ nằm rên rỉ trên mặt đất, một số thì hôn mê bất tỉnh.
- Con mẹ nó, mày càng ngày càng biến thái, tốc độ làm sao nhanh như vậy, lại còn sức mạnh nắm đấm, thực giống như thiết quyền, mặt bọn nó cũng bị mày đấm cho lõm vào!
Phong Tử giật mình nhìn Tần Thiên nói.
- Tay mày không sao chứ?
Tần Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại Phong Tử.
- Không việc gì, xây xước ngoài da thôi, không đáng kể.
Phong Tử nhìn Tần Thiên nói rồi đi tới chỗ tên đầu trọc.
Lúc này, tên đầu trọc kia đang nằm rên rỉ trên mặt đất, đùi chảy bê bết máu tươi, xương trắng lòi cả ra, nhìn cực kỳ đáng sợ. Thấy Tần Thiên cầm dao găm đi tới nhất thời liền cảm thấy kinh hãi.
- Đại ca tha cho em, em nói, em nói mà, các đại ca đừng có giết em!
Đầu trọc hoảng sợ nhìn Tần Thiên nói. Bao nhiêu đàn em của mình đều bị Tần Thiên đánh ngã, khiến hắn không thể không sợ hãi, nếu bị Tần Thiên giết rồi cũng chả có ai báo thù cho.
- Tốt, cho mày một cơ hội, nói, ai sai mày? Con mẹ nó chứ!
Tần Thiên nói.
- Là một người tên Dương Vĩ, thằng đó cho em 2 vạn để em giáo huấn anh.
Đầu trọc vội vàng nói.
- Dương Vĩ?! Xem ra ông đây không giáo huấn mày một trận thì không được rồi!
Tần Thiên nghe xong liền tức giận, Dương Vĩ này học cùng lớp Tần Thiên, thuộc loại thiếu gia công tử nhà giàu, ngày thường hay cố ý châm biếm hạ thấp Tần Thiên. Tần Thiên nghĩ hắn là bạn học cùng lớp nên không tính toán, không nghĩ tới kẻ này lại có thể âm thầm tìm người đánh mình, bây giờ Tần Thiên muốn không đập hắn cũng không được.
- Ừm, được rồi, mày biểu hiện tốt lắm, tha mày một mạng.
Tần Thiên nói vậy làm đầu trọc thở phào một hơi, song lại nói tiếp:
- Giết mày thì phiền quá, không bằng phế mày đi.
- Thằng chó, mày đồ lật lọng!
Đầu trọc tức giận rống lên.
- Lật cái gì, tao đâu nói là bỏ qua cho mày, chỉ nói cho mày một cơ hội. Mà nói lại, cho dù tao lật lọng thì sao, đánh chết mày thì mày làm gì được tao?!
Tần Thiên khinh thường nhìn đầu trọc nói.
- Mày... Mày đừng làm ẩu, dám đụng đến tao, tao cam đoan sẽ cho mày sống không bằng chết, tao là người Đại Quyển bang, mày tốt nhất là thả tao ra!
Đầu trọc cố gắng dựa vào Đại Quyển bang để uy hiếp Tần Thiên.
- Thì sao, nơi này không phải địa bàn Đại Quyển bang, cho dù tao giết mày thì Đại Quyển bang cũng không đụng tới tao được!
Tần Thiên cười lạnh nói, chân đạp vào thằng nhỏ của đối phương, di đi di lại cho nát bét, khiến đầu trọc đau đến chết đi sống lại, Phong Tử bên cạnh nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình.
Nhưng Tần Thiên cũng không có ý dừng lại, tay nhạt cây thiết côn lên, đem tứ chi của tên đầu trọc đập vỡ hết xương. Trong suy nghĩ của Tần Thiên, đối phó với địch nhân phải ngoan độc, một chiêu phải cho nó không dậy được, sau này mới tránh được phiền toái.
- Đem thằng đó phế hết đi cho tao!
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
- Mẹ nó, mày cũng biến thái quá đi, bất quá tao thích!
Phong Tử nói xong liền đem cây côn sắt đập cho mấy tên trên mặt đất tàn phế hết.
- Con đàn bà kia thì sao, nó đã nhìn thấy mặt chúng ta.
Phong Tử chỉ vào nữ nhân đang run rẩy trong phòng. Nữ nhân này thấy Phong Tử chỉ về phía mình, liền bò lại.
- Đừng, đừng giết tôi, các anh muốn thế nào cũng được, van các anh đừng giết tôi, để tôi hầu hạ hai người các anh, tư thế gì cũng được!
Nữ nhân hoảng sợ nhìn hai người Tần Thiên, nói xong liền đưa tay cởi bỏ quần áo. Tần Thiên chán ghét đạp cho ả một cái văng ra xa.
- Loại đàn bà này cũng thật đáng thương, Phong Tử mày giải thoát cho ả đi, không giết chết là được.
Tần Thiên nói xong liền rời đi.
- Không thành vấn đề!
Phong Tử cầm ống sắt hướng nữ nhân đi tới, chỉ chốc lát liền nghe tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, ngay sau đó ngưng bặt, xa xa Tần Thiên không khỏi cau mày...
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Last edited by Cường Thuần Khiết; 22-01-2013 at 06:17 AM.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: BM.KimDung
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Xong rồi, đi thôi.
Phong Tử vỗ vỗ bả vai Tần Thiên nói.
- Không chết người đấy chứ?
Tần Thiên nhìn Phong Tử hỏi, tên này xuống tay không biết nặng nhẹ, gây ra án mạng sẽ không hay. Ở nơi này chỉ cần không gây án mạng thì cảnh sát cũng không điều tra cặn kẽ, nhưng nếu dính dáng tới mạng người thì không dễ dàng như vậy.
- Yên tâm, không việc gì đâu, chúng ta đi thôi.
Phong Tử không chút bận tâm nói, bắt một chiếc taxi trở về quán bar. Hai người về tới quán bar, tìm một góc khuất, gọi bia lên uống.
- Phong Tử, tao muốn xây dựng một bang hội, mày thấy thế nào?
Tần Thiên uống một hớp rượu, chậm rãi nói. Việc này trước đây hắn đã nghĩ tới, nhưng vì không có thực lực nên đành gác lại, mà bây giờ thì khác, hắn có dị năng, hy vọng báo thù cho cha mẹ càng lúc càng lớn, xây dựng bang phái càng có lợi cho việc báo thù, cho nên Tần Thiên muốn bắt tay vào việc xây dựng bang phái.
- Xây dựng bang hội, mày nói thật chứ? Việc này cũng quá kích thích đi!
Phong Tử vừa nghe xong liền cảm thấy hưng phấn, thiếu chút nữa phun cả rượu ra.
- Đúng vậy, không phải nói giỡn đâu, mày có muốn làm thử hay không?
Tần Thiên nghiêm túc nhìn Phong Tử nói.
- Đương nhiên rồi, dù sao ông già tao cũng không coi tao ra gì, tao nhất định gây dựng một phen sự nghiệp cho ông ấy sáng mắt, ông đây cũng không phải là một kẻ ăn chơi trác táng.
Phong Tử ngạo nghễ nói, tuy là con nhà giàu có, nhưng thường ngày cũng rất nhiều người không coi hắn ra gì, bởi hắn không phải con dòng chính.
- Tốt, cạn chén.
Tần Thiên cạch ly với hắn rồi một hơi uống sạch chỗ rượu còn lại.
- Phải rồi, nếu chúng ta xây dựng bang hội, vậy đặt tên là gì?
Phong Tử nhìn Tần Thiên hỏi.
Cái này tao còn chưa nghĩ tới.
Tần Thiên nhíu mày nói, ngoài việc muốn xây dựng một bang hội, hắn cái gì cũng chưa nghĩ tới.
- Tao thấy hay là lấy tên mày đi, gọi là Khiếu Thiên bang, thế nào, khí phách chứ? Sau này mày là lão đại, tao nghe theo lời mày là được.
Phong Tử nhìn Tần Thiên nói.
- Được, vậy lấy tên này đi, khẩu khí đủ lớn, đủ vang dội, Trung Châu còn chưa có ai lấy tên này, vậy chúng ta là độc nhất vô nhị, tương lai san bằng cả giới hắc đạo Trung Châu, là ông vua thế giới ngầm...
Tần Thiên nắm chặt nắm tay, trong mắt ngoài vẻ cương nghị còn có ngọn lửa của thù hận.
- Hay, cạn ly!
Phong Tử nhìn Tần Thiên có chút kích động nói.
Hai người ở quán bar đến tận khuya mới về.
Về đến nhà, Tần Thiên thấy Tiêu Du đã đi ngủ, bèn rón rén trở về phòng mình.
...
Sáng ngày thứ hai, mới sáng sớm Tần Thiên đã bị chuông điện thoại đánh thức, vừa cầm lấy nhìn, không ngờ là Hàn Thi Vũ gọi.
- Mau dậy đến trường đi.
Hàn Thi Vũ ở đầu dây bên kia hô lên.
- Khốn kiếp, tiểu thư cô xem bây giờ là mấy giờ, sớm như vậy trường học còn chưa mở cửa, chẳng lẽ cô nhớ tôi đến vậy sao?
Tần Thiên tà tà cười nói.
- Lưu manh, ai nghĩ tới cậu chứ, tôi là lớp trưởng, phải giám sát không cho cậu tới muộn, mau rời giường, tôi chờ cậu ở cổng trường học.
Hàn Thi Vũ nói xong liền cúp điện thoại, ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra xoa xoa cái lưng, rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm, Tiêu Du đã thức dậy, đang làm bữa sáng trong phòng bếp. Tần Thiên vừa mở của đi đánh răng, liền trông thấy Tiêu Du mặc chiếc áo ngủ bằng tơ đang đứng quay lưng về phía mình làm bữa sáng, nhất thời hai mắt căng ra.
Bởi vì Tiêu Du không mặc đồ lót, chỉ mặc mỗi bộ áo ngủ bằng tơ cực mỏng, hơn nữa lại hơi trong suốt, khi ánh nắng chiếu vào người nàng, thân hình uyển chuyển của cô ấy như ẩn như hiện, nhất là chỗ giữa hai chân, khu vườn bí mật lại lộ ra một chút, nhìn cực kỳ mê người, còn có bộ kiều đồn kia, vừa to vừa căng, đập thẳng vào mắt Tần Thiên, khiến mạch máu trong người hắn căng phồng lên, tiểu đệ đệ bên dưới nhất thời dựng đứng lên.
- Nếu là nhìn chính diện, không phải là thấy hết ư.
Tần Thiên bỉ ổi nghĩ, tim đập ầm ầm, không tự chủ được đi tới phía sau Tiêu Du.
- Chị, buổi sáng tốt lành.
Tần Thiên có chút kích động nói với Tiêu Du, nhìn cặp mông đang rung rinh trước mắt, nhất là cái vườn hoa ở giữa kia, Tần Thiên không nhịn được muốn đem cái tiểu đệ đệ của mình cọ cọ vào đó một chút, nhưng chung quy vẫn không dám.
- Ừ, em đi đánh răng rửa mặt đi, chuẩn bị ăn điểm tâm.
Tiêu Du cũng không quay đầu lại nói, không hề phát hiện sự gợi cảm của mình.
- Chị, hay là để em giúp chị.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du đang thái cà chua, cố y đưa tay vòng ra trước, thân thể hai người nhất thời tiếp xúc, tiểu đệ đệ cứng rắn nhẹ nhàng ma xát với kiều đồn của Tiêu Du, ngay lập tức một loại khoái cảm không tên từ phía dưới truyền tới, khiến Tần Thiên không tự chủ được thân thể căng cứng lên.
- Ưm!
Tiêu Du cũng không kiềm chế được rên lên một tiếng, địa phương đó của nàng bị một vật vừa cứng vừa nóng chạm vào, đã thế lại còn quệt qua quệt lại, lực đạo càng lúc càng mạnh. Tuy nàng thường trêu đùa Tần Thiên, nhưng thân mật như hiện tại mới là lần đầu tiên, sắc mặt đỏ ửng, dao trong tay chút nữa thì rơi ra.
Mà Tần Thiên bị cảm giác này làm cho phê cả người, dục vọng bành trướng, hạ thể lại ma xát càng mạnh, khoái cảm truyền đến dồn dập, cực kỳ thống khoái, mà Tiêu Du cả người run rẩy, rên lên một tiếng, cảm giác tê dại từ nơi đó truyền tới khiến nàng không thể kiềm chế được.
- Chị, em muốn chị!
Tần Thiên thở một hơi vào bên tai Tiêu Du đang kích động, khẽ vươn tay từ phía sau ôm lấy nàng, phía dưới mạnh mẽ đâm vào bên trong, tay còn lại mò mẫm tới bộ ngực cực kỳ ngạo nhân của nàng, dùng sức xoa bóp uốn nắn các dạng, bộ đồ bằng tơ ngăn cách ở giữa khiến hắn càng khó kiềm chế.
- Không được, Tiểu Thiên, em mau buông chị ra!
Tiêu Du kêu lên, đem toàn bộ khí lực đẩy Tần Thiên ra, vội trốn sang một bên, lấy tay che chở trước bộ ngực của mình, e thẹn nhìn Tần Thiên. Song vì vừa rồi Tần Thiên dùng lực quá mạnh, làm cho nút áo bung ra, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, nhìn mà khiến người ta muốn phạm tội, Tần Thiên lại càng kích động lao về phía Tiêu Du.
- Tiểu Thiên, đừng mà...
Tiêu Du vội vàng hô.
- Chị, vì sao không được, dù sao chị cũng gả cho em mà, bây giờ liền cho em đi! (DG: đúng rồi cho đi BT: hàng nóng hổi ăn ngay nào )
Tần Thiên nhìn thân thể mê người của Tiêu Du mà không ngừng cầu xin.
- Không được, chị đã nói chờ khi nào em tốt nghiệp đại học mới cho em thân thể của chị, em nếu dám cường bạo, sau này chị liền không để ý tới em nữa.
Tiêu Du thần tình thẹn thùng nhìn Tần Thiên nói.
- Chị, nhưng mà... Thôi được, em không bức chị là được chứ gì, nhưng cho em sờ một chút có được không, nếu không em nhịn không nổi.
Tần Thiên say đắm nhìn Tiêu Du nói.
- Cho em sờ ư... Không được!
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi cự tuyệt, nhìn cái vật kia dựng đứng lên, mặt càng thêm đỏ.
- Chị, chị không cho em sờ, em sẽ không nhịn được, hay là chị giúp em giải quyết, y học có nói nếu không giải quyết kịp thời có thể tạo thành thương tổn với cơ thể.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói.
- Cút, em đừng hòng gạt chị, em cho rằng ta không học qua sinh học à, mau đi ra, không chị giận đấy.
Tiêu Du tức giận nhìn Tần Thiên nói.
- Chị, nhưng mà...
- Mau lên, em muốn chị sau này không nhìn mặt em nữa phải không?!
Tiêu Du không để Tần Thiên nói hết câu liền hờn dỗi nói. Tần Thiên thấy bộ dáng tức giận của nàng, đành bất đắc dĩ quay đầu đi ra khỏi cửa bếp. Tiêu Du thấy Tần Thiên đã ra ngoài liền đóng cửa lại, thở ra một hơi nhẹ nhõm, liền đi vào phòng WC, cởi quần dài ra, lấy khăn lau lau vườn hoa bí mật, sắc mặt đỏ bừng.
- Gia hỏa chết tiệt này, càng lúc càng to gan, làm hại mình đứng cũng không nổi, xem ra đã thực sự khôi phục, không uổng công ta câu dẫn.
Tiêu Du lầu bầu nói, nếu Tần Thiên biết Tiêu Du vừa rồi là cố ý, không biết sẽ nghĩ gì.
...
Ăn xong bữa sáng, Tần Thiên liền đi đến trường. Từ xa đã thấy Hàn Thi Vũ đứng ở cổng trường, bên cạnh có 7, 8 thằng con trai đang đứng cười cười nói nói cái gì đó, nhưng trông bộ dánh Hàn Thi Vũ tựa hồ rất mất kiên nhẫn, không ngừng nhìn về phía con đường Tần Thiên đi tới. Vừa thấy Tần Thiên xuất hiện liền cao hứng vẫy vẫy tay chào hắn.
Tần Thiên đang buồn bực chuyện buổi sáng, thấy Hàn Thi Vũ xinh đẹp hấp dẫn đang đi tới, nhất thời trong lòng mừng rỡ, nhưng nhìn tới mấy tên con trai phía sau, sắc mặt liền trầm xuống, hai tay nắm chặt lại kêu lách cách. Vì trong đó có kẻ mà hắn rất muốn đập, Dương Vĩ.
Mẹ nó, xem ông mày làm sao đập chết mày!
Tần Thiên cười lạnh nhìn Dương Vĩ, Tần Thiên chính là hạng người có thù tất báo.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Bạch Có Song
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Tại sao lâu như vậy anh mới đến làm hại em chờ mỏi mắt, em muốn phạt anh.
Hàn Thi Vũ đi đến trước mặt Tần Thiên nhìn hắn oán giận nói , một bộ dáng tiểu nữ nhân nũng nịu khiến hai người giống như cặp đôi yêu nhau thông thường.
- Tiểu Vũ, làm sao mà em lại ở cùng một chỗ cùng với loại người này, hắn sẽ hại em đấy. Chúng ta đi thôi, không cần để ý đến hắn.
Dương Vĩ đi đến khinh thường nhìn thoáng qua Tần Thiên, nói Hàn Thi Vũ, ngày hôm qua Tứ Trọc giáo huấn Tần Thiên, hắn ở một bên nhìn , cho nên hôm nay nói chuyện đặc biệt đề cao , căn bản không sợ Tần Thiên, nghĩ rằng Tần Thiên bị đánh một trận nên vẫn còn sợ.
- Vô nghĩa. Loại người bỏ đi như mày có tư cách gì cùng với người giàu có như tao cạnh tranh? Mày lấy cái gì để cạnh tranh. Tao muốn cái gì thì có cái đó, không như hạng shit chó giống mày, cả đời này cũng không cưới được vợ.
Dương Vĩ nhìn Tần Thiên cảm giác ưu việt khiến hắn lớn tiếng mắng, tức giận đến nỗi đầu óc mụ mẫm, trong mắt chỉ muốn làm nhục Tần Thiên mà không quan tâm đến mặt khác, không hề hay biết làm vậy sẽ khiến Hàn Thi Vũ đối với hắn càng thêm phản cảm.
- Dương Vĩ! Tại sao bạn lại nói như vậy? Mình là người của bạn khi nào? Bạn còn nói như vậy, mình sẽ tuyệt giao với bạn!
Hàn Thi Vũ tức giận nhìn Dương Vĩ nói.
- Thi Vũ hãy nghe anh nói, đừng cùng loại cặn bã này ở một chỗ, nói không chừng ngày này đó liền bị cảnh sát bỏ tù, bị bắn chết. Không bằng làm bạn gái của anh. Anh biết hiện tại em không thích anh, nhưng chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng, một ngày nào đó em sẽ thấy được ưu điểm của anh, lúc đó em sẽ yêu anh. Còn loại bỏ đi này càng quẳng đi sớm càng tốt, đỡ tốn công xã hội nuôi nấng.
- Tần Thiên, mày đang uy hiếp tao? Ha ha ha… Tao tức cười chết mất , chẳng lẽ hôm qua mày bị đánh đến não tàn rồi.
Dương Vĩ khinh thường nhìn Tần Thiên cười to nói:
- Xem ra người đánh tao hôm qua chính mày là chủ mưu.
Tần Thiên nói.
- Không sai , chính là tao kêu bọn nó đến đánh mày đấy, sao nào? Mày dám đụng đến tao? Tao cho mày biết, dám đụng tao tao sẽ diệt cả nhà mày.
Dương Vĩ cười lạnh nhìn Tần Thiên giọng đầy uy hiếp nói, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
- Thật vậy sao? Tao liền thử xem ai sẽ bị diệt cả nhà trước!
- Hừ! Thằng chó nhớ cho kỹ đừng có chọc tao, bằng không tao không ngại cho cả nhà mày ăn shit!
Tần Thiên cảnh cáo hắn lập tức đứng dậy kéo Hàn Thi Vụ hướng về phía trường học mà đi, người chung quanh thì sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh. Dương Vĩ ăn shit liền danh chấn Đại Giang Nam Bắc, đây là sau này hãy nói.
…
- Quả nhiên lợi hại, không hổ là người thừa kế của Tần gia , thủ đoạn ác động như thế. không bao giờ chịu ăn thiệt thòi, có thù tất báo, xem ra mình tìm đúng người rồi.
Xa xa, có một nữ nhân nhìn Tần Thiên lầu bầu nói.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Last edited by Cường Thuần Khiết; 22-01-2013 at 03:50 PM.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Cunilu
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Chương 8: Sóng gió ở sân bóng rổ
- Tần Thiên, vừa rồi anh quá nóng vội. Anh không sợ gặp phải chuyện gì không may sao?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt nàng mang theo chút lo lắng. Có điều Tần Thiên đã giáo huấn Dương Vĩ một trận ra trò, dù mắng hắn nhưng trong lòng nàng vẫn vui vẻ. Bởi vì cái tên Dương Vĩ kia cứ suốt ngày quấn quít lấy nàng, lại còn nhiều lần động tay động chân với nàng khiến nàng cực kỳ chán ghét. Hôm nay lúc Tần Thiên hung hăng đánh Dương Vĩ một trận ra trò trong lòng nàng cũng cảm thấy hả hê.
- Sao hả! Em thích anh rồi à? Sao lại lo lắng cho anh như vậy? Nói trước nhé, anh không phải người tùy tiện đâu đấy.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ với vẻ đầy đắc ý.
- Anh chết đi! Ai thích cái loại lưu manh như anh. anh mà còn như vậy thì em cũng chả thèm để ý tới anh nữa.
Hàn Thi Vũ mắc cỡ tới mức mặt đỏ bừng lên, bĩu môi nói với Tần Thiên. Tần Thiên lại là loại lão làng chuyên đùa giỡn thế nên lại khiến nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ.
- Được rồi được rồi! Về sau anh sẽ không thế nữa. Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng nhé.
Tần Thiên cười nói với Hàn Thi Vũ, trong đầu hắn thầm nghĩ cô nàng này thật quá chất phác rồi.
. . .
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người liền đi tới sân vận động. Hôm nay chỉ có giờ học buổi sáng, hơn nữa lại là hai tiết thể dục, sau khi học xong là lại có thể mò đi chơi. Tần Thiên cũng chả học chút nào cái môn thể dục này nhưng không cúp cua được nên mỗi khi đến tiết này là hắn lại mò ra một chỗ cứ điểm danh xong là lại tìm chỗ ngủ một giấc, khi nào hết tiết thì lại trở về nhà.
Tiết thể dục hôm nay được học ở ngay trên sân bóng rổ, lúc hai người bước tới sân vận động thì dường như mọi người đều đã đến đông đủ. Ông thầy thể dục tầm 50 tuổi đang đứng phía trên đọc tên điểm danh. Hai người liền vội vàng chạy đến, đứng vào trong hàng.
- Trương Hiểu Hoa!
- Có!
- Hoàng Bồi Tân!
- Có!
- Tần Thiên!
- Có!
. . .
Rất nhanh việc điểm danh đã xong.
- Tốt lắm Các em, hôm nay chúng ta sẽ học là bài luyện tập ba bước vượt rào. Trước tiên mọi người xem tôi thực hiện một lần, sau đó từng người làm theo. Bộ môn này cũng có trong danh sách thi nên mọi người phải luyện tập cho tốt. Bây giờ tất cả nhìn tôi thực hiện một lần.
Ông thầy thể dục nói với mọi người, nói xong ông ta cầm một quả bóng rổ lên bắt đầu đập.
- Nhìn đây này, chạy ba bước ném bóng không phải đơn giản chỉ là bước ba bước xong rồi ném. Mà phải dẫn bóng đi hai bước, bước thứ ba chính là bước nhảy lên, đồng thời ném bóng vào rổ. Đơn giản chỉ có vậy thôi.
Ông thầy thể dục vừa nói vừa làm động tác nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ. Rất là đơn giản.
- Tất cả rõ chưa!
Ông thầy thể dục hỏi.
- Đã rõ!
Mọi người đáp.
- Tốt, vậy thì bắt đầu luyện tập đi. Cứ theo hàng lối đã sắp xếp, từng người lên một để thực hành, cứ như thế mà làm không cần phải hỏi tôi nữa.
Ông thầy thể dục nói xong thì hàng nam đầu tiên đã bắt đầu ném bóng về cái rổ.
Đa số học sinh nam đều chơi bóng rổ cả, chỉ có vài tên là không mà thôi cho nên học môn này cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nữ sinh thì khác, cả đám đều không có chút hài hòa nhịp nhàng gì cả, làm cho đám người bên cạnh xem mà cười đau cả bụng.
- Tốt rồi, hôm nay luyện tới đây thôi. Tiếp theo các em cứ tự do luyện tập, trước khi tan học mười phút thì tất cả tập hợp lại điểm danh.
Ông thầy thể dục nói với mọi người, nói xong ông liền rời đi. Cả đám bạn học liền lập tức chia ra.
Đã rất lâu rồi Tần Thiên chưa chơi bóng rổ, dĩ nhiên đã đi học thể dục thì cũng cần phải vận động chút cho nên hắn liền nhập bọn với đám bạn để chia đội thi đấu. Nhưng không nghĩ tới là vừa chia đội xong thì phiền toái đã gõ cửa.
- Đám trẻ khoa mỹ thuật tạo hình bọn mày đi ra chỗ khác chơi, chỗ này đã được chúng tao sẽ trưng dụng. Chúng tao đang cần sân để thi đấu.
Sáu bảy người mặc quần áo đồng phục của khoa thể dục đi tới. Có một thằng cao hơn 2m thân thể cường tráng nói với mọi người không chút ý tứ nào.
- Dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi. Chỗ này là chúng tôi tới trước, dựa vào cái gì mà phải nhường lại cho mấy người.
Đám người khoa mỹ thuật tạo hình liền lập tức phản đối.
- Dựa vào cái gì ư? Bằng vào thực lực đó, bọn tao là người ở khoa thể dục, là đội bóng của trường. Còn xem bọn mày là cái gì đi. Một đống chỉ biết cầm bút vẽ mấy cái thứ bỏ đi, nhanh cút đi đừng làm ảnh hưởng đến bọn tao. Nếu không thì đừng có hỏi tại sao biển xanh lại mặn.
Tên cao lớn kia khinh thường nhìn mọi người nói, hai nắm đấm của hắn giơ lên, lời nói mang đầy tính uy hiếp. Những tên khác ở khoa thể dục cũng mang ánh mắt đầy khinh miệt nhìn người ở khoa mỹ thuật tạo hình, làm cho đám người này không khỏi vội vàng lui về phía sau. Tiếng xấu của khoa thể dục cả trường ai cũng biết, bọn chúng toàn những tên ngang ngược có biết nói đạo lý bao giờ đâu, lại còn mọc ra cái gọi là đội bóng đại diện cho trường nên có thể tùy ý trưng dụng sân bóng, lại còn dọa cả đánh người nữa. Rất nhiều người đều thấy khó chịu với đám này, có điều bọn chúng đều là loại trâu bò, hơn nữa trong đó lại có mấy tên con nhà giàu nhất nhì nên cả đám chỉ còn biết nín nhịn mà thôi.
- Được rồi, chúng ta đi sân bóng khác vậy.
Một tên bạn học sợ hãi nói. Hắn lập tức ôm quả bóng đi, những đứa bạn học khác thấy thế thì cũng đi theo. Từng người đều thở dài lắc đầu, chỉ tự trách bản thân không đủ to con, lại không có thế lực thôi thì tốt nhất đừng đụng vào là hơn.
- Đợi đã! Mọi người quay lại đi. Đi cái gì mà đi, các ông có phải là con trai nữa không đấy? Mới bị hù dọa một tí là đã sợ hãi bỏ đi rồi. Đúng là bôi nhọ bộ mặt của khoa mỹ thuật tạo hình chúng ta!
Tần Thiên bực mình quát với đám bạn cùng khoa. Hắn vốn cũng có chút cảm tình với đám bạn cùng khoa này khi tranh luận. Bởi vì lúc bình thường bọn họ đều tranh giành tới mức ngươi chết ta sống, vậy mà đến lúc thằng cha kia mò tới uy hiếp thì cả đám lại chịu nhục mà im thin thít. Mới có hai câu mà bị dọa cho sợ chết khiếp. Thật sự điều này làm hắn quá thất vọng.
Tần Thiên hô lên như vậy làm mọi người lập tức quay đầu lại nhìn hắn. Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thiên thì mặt của từng người đều hiện lên chút khinh thường pha lẫn châm chọc. Bởi vì trong mắt đám người đó Tần Thiên chỉ là một tên không học vấn không nghề nghiệp, là một tên côn đồ trong lớp học, dường như chả có người nào trong lớp thèm để ý tới hắn.
- Ông nói thì có vẻ đơn giản đấy. Nếu có bản lĩnh thì cứ quay lại đi, làm con trai một lần cho chúng tôi xem đi!
Một tên nhìn Tần Thiên nói với vẻ đầy trào phúng.
- Đúng đấy. Có bản lĩnh thì ông đuổi bọn nó đi đi chứ đừng ở chỗ này nói không.
Một tên khác nói.
- Đúng đấy, đừng có ra cái vẻ đòi hỏi này nọ. Ông cho rằng ông là ai cơ chứ, chỉ là một thằng đần ở chỗ này mà thôi.
- Được, tôi sẽ cho mấy người nhìn xem thế nào mới được gọi là một đàn ông đích thực!
Tần Thiên cười lạnh nhìn đám người kia.
- Ê này, bọn mày mau cút nhanh. Đừng có đứng con mẹ nó ở chỗ này mà nói nhảm nữa. Tao mà ngứa tay lên là cho từng thằng một trận ngay đấy.
Tên cao to không kiên nhẫn được nữa liền quát cả đám người.
- Hừ! Cút đi? Dựa vào cái gì mà phải cút. Người phải cút đi là bọn mày đấy. Chỗ này là chúng tao tới trước cơ mà!
Tần Thiên quay đầu lại nhìn tên cao lớn kia, lạnh lùng nói.
- Ái chà!!! Đúng là một tên nhãi không sợ chết đây mà. Mày muốn nếm thử nắm đấm của tao sao!
Tên cao lớn nhìn Tần Thiên rồi lăm lăm giơ nắm đấm lên nói với vẻ đầy hăm dọa.
- Hừ! Bọn mày không phải là đội bóng rổ của trường hay sao. Chẳng lẽ đánh không thắng thì bắt đầu đưa nắm đấm ra uy hiếp à? Có bản lĩnh thì đấu với bọn tao một trận xem ai lợi hại hơn. Kẻ nào thắng thì có được sân bóng này!
Tần Thiên không sợ hãi chút nào nhìn tên cao lớn nói.
- Ha ha ha ha. . . Thằng nhóc, mày muốn đấu với bọn tao sao. Đầu mày bị lừa đá hỏng rồi à. . . Ha ha ha. . .
Cả đám người khoa thể dục nghe thấy lời của Tần Thiên nói thì lập tức cười ồ lên.
- Không biết tự lượng sức mình, lại còn muốn chịu nhục thêm nữa à!
Khoa mỹ thuật tạo hình cũng có người nói châm chọc.
- Đừng có đứng con mẹ đấy mà nói nhảm. Có dám đấu hay không. Sợ chết thì nói luôn ra rồi biến luôn đi. Đừng có đứng con mẹ đấy mà ra cái vẻ dọa nạt người khác!
Tần Thiên lạnh lùng nhìn đám kia.
- Hừ! Thằng nhãi, mày điên rồi. Không ngờ lại dám thách đấu bọn tao. Được, hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là thực lực. Có điều trước tiên ta phải giao hẹn trước, bên nào mà thua thì phải cúi đầu vái nhận lỗi với bên thắng. Thế nào, có dám đấu hay không!
Tên cao to nhìn Tần Thiên nói.
- Không vấn đề!
Tần Thiên đáp ứng luôn.
- Tốt lắm, các ngươi lập tức tuyển ra năm người đi. Bọn chúng ta đợi các ngươi.
Tên cao to nói xong thì gọi cả đám người bên mình lại.
Tần Thiên xoay người nhìn cả đám người nói:
- Có người nào muốn theo ta đánh một trận không, cho bọn chúng biết thế nào là nhục nhã!
Lời Tần Thiên vừa dứt thì nguyên một đám im lặng. Cả đám liền vội vàng lủi về sau, đội bóng của trường cũng không phải là thứ mà bọn chúng có thể so sánh được nên cũng chả ai dám dại dột đi tìm tai vạ vào người.
- Hừ! Nguyên một lũ nhát gan, đấu bóng mà cũng không dám. Thật sự là bôi nhọ mặt mũi cha mẹ mấy người!
Tần Thiên nhìn mọi người với vẻ xem thường.
- Tần Thiên, ông nói cái gì đấy? Cái gì mà không dám đấu. Chúng tôi tự biết thực lực yếu kém nên xác định bỏ cuộc sớm. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Chỉ có ông mới đáp ứng đánh cùng bọn chúng thôi. Chúng tôi chả ai theo đâu.
Một tên phản đối.
- Thật là, thật là không biết tự lượng sức lại còn muốn lôi kéo chúng tôi chịu nhục cùng ông à. Đừng có nằm mơ!
- Sớm nhận thua đi, ông không phải đối thủ của bọn chúng đâu. Đồ đầu đất ạ!
- Được, được, không nghĩ tới các ngươi lại là kẻ mềm yếu đến vậy!
Tần Thiên mang vẻ mặt đầy thất vọng nói. Hắn không nghĩ tới cả đám trông như vậy mà lại đều là lũ chết nhát cả.
- Tôi tham gia có được không?
Lúc này, trong đám người có một thằng cha nặng hơn 180 cân đi tới làm cho cả đám người cười ồ lên. Thằng cha ục ịch này tên là Phạm Kiến, về kỹ thuật chơi bóng của hắn thì phải gọi là siêu nát, khi chơi bóng luôn phạm quy nên đám người chơi bóng chả bao giờ thích rủ hắn chơi.
- Tốt, có thể!
Tần Thiên lập tức vui mừng. Tuy hình thể của tên Phạm Kiến này có hơi cục mịch, kỹ thật kém cỏi, nhưng dù sao cũng có thể làm người phòng ngự.
- Còn có người nào không!
Tần Thiên hô lên. Không có một ai trong đám người thèm đáp lại. Cả đám đều mang ánh mắt chế giếu nhìn hai người Tần Thiên và Phạm Kiến.
Hàn Thi Vũ đứng ở một bên cách đó không xa thấy không người nào ủng hộ cho Tần Thiên thì lo lắng.
- Này, thằng nhãi, bọn mày mà không chuẩn bị được thì đừng có đánh nữa. Không cần phải tốn thời gian đâu cứ thế mà nhận thua cho rồi. Bọn tao sẽ không ép mày quỳ đâu.
Tên cao to kia mang vẻ mặt đầy trào phúng nói hướng về phía Tần Thiên.
- Hừ! Người phải quỳ là bọn mày đấy!
Tần Thiên nhìn lại, lạnh lùng nói. Có điều hiên tại dù đã cố gom góp thì vẫn chưa đủ năm người để tham gia thì đánh đấm cái gì. Chẳng lẽ hai người bọn họ lại đi đấu với năm tên trâu bò kia chắc.
- Chúng tôi cũng tham gia!
Đang vào lúc Tần Thiên cảm thấy khó khăn thì một âm thanh truyền đến.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Cunilu
Biên Tập: Thiên Sương
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tất cả mọi người liền nhìn về phía âm thanh truyền tới thì chứng kiến được hoa hậu giảng đường Hàn Thi Vũ cùng hai cô bạn đang đi tới. Lập tức cả đám người ngạc nhiên tới quên cả khép miệng lại.
- Tần Thiên, ba người chúng em có được không vậy.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Đương nhiên là được!
Tần Thiên nói. Hắn không hy vọng xa với tới mức có tên nào giỏi giang mò đến giúp hắn, chỉ cần có người chuyền bóng cho là tốt lắm rồi.
- Ha ha ha. . .Người ở khoa mỹ thuật tạo hình toàn là đồ bỏ đi. Lại để cho con gái lên thi đấu!
Tên cao lớn nhìn đám người ở khoa mỹ thuật tạo hình với ánh mắt giễu cợt. Mấy thằng ở khoa mỹ thuật tạo hình đều không dám lên tiếng.
- Được, chúng mày đã gom góp đủ 5 người rồi thì chúng ta bắt đầu đi. Người đẹp, nếu cô sợ bị thương thì có thể ra dấu cho anh biết, anh sẽ mở lưới ra cho.
Tên cao lớn nhìn Hàn Thi Vũ, nói trêu ghẹo. Hàn Thi Vũ lườm hắn một cái đầy vẻ chán ghét, rồi trốn thẳng sau lưng Tần Thiên.
- Được. Nếu đã bắt đầu thì ta cũng nói một vài quy tắc. Khi thi đấu trên sân thì khó tránh khỏi va chạm. Nếu như không cẩn thận mà va đầu vào nhau thì mong đừng có mà tức. Còn nữa, chúng ta sẽ chơi hai mươi lượt giao bóng. Lần giao bóng đầu tiên sẽ cho bọn mày phát, không thì đến lúc hết trận bọn mày lại chẳng có cơ hội tấn công nào.
Tên cao lớn nhìn Tần Thiên nói rồi ném thẳng quả bóng về hướng Tần Thiên.
- Hừ! Cám ơn!
Tần Thiên đón quả bóng rồi kéo đám người bên mình lại, đưa bóng cho Phạm Kiến để hắn phát bóng đồng thời hướng dẫn mọi người tí nữa phải chơi thế nào.
- Tốt, bắt đầu!
Trọng tài hô, tên mập mạp lập tức ném bóng cho Tần Thiên. Tần Thiên nhận bóng rồi thành thạo đập bóng xông lên. Về bóng rổ mà nói thì Tần Thiên phải ở cỡ khá. Khi còn ở cấp III, về bộ môn bóng rổ ở trường hắn mà nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất. Đương nhiên mấy tên ở khoa thể dục kia cũng không phải loại chỉ biết ngồi không.
“Hừ! Thằng nhãi, để tao cho mày biết tay, bố mày cho mày biết thế nào gọi là nhục nhã!”
Tên cao lớn nhìn Tần Thiên đang dẫn bóng thầm nghĩ. Hắn phất tay ra hiệu cho đồng đội phòng thủ còn một mình thì xông lên ngăn Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thằng to con xông tới, lập tức ném bóng về phía Phạm Kiến. Sau đó hắn bắt đầu chạy ra chỗ khác, rồi ra hiệu cho Phạm Kiến ném trả lại bóng.
Phạm Kiến vừa thấy thì lập tức ném bóng trong tay về phía Tần Thiên. Trên không trung, quả bóng tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ bay về chỗ Tần Thiên.
Nhưng thực sự tốc độ ném bóng quá chậm nên một tên cao to khác đã nhảy lên túm được. Lập tức bên kia bắt đầu phản công lại. Lúc này đúng là Tần Thiên không kịp trở tay rồi.
- Bang!
Quả bóng mang theo một lực lớn đập thẳng vào rổ làm toàn bộ giã đỡ lung lay.
- 1 - 0!
Trọng tài hô lên. Ba người Hàn Thi Vũ thì mang vẻ mặt thất vọng.
- Đó! Ta biết mà. Một lũ ô hợp mà lại muốn chiến thắng. Đúng là nằm mơ!
- Đúng là tự rước lấy nhục. Đúng là loại ngu xuẩn!
Bên khoa mỹ thuật tạo hình nhìn thấy đám Tần Thiên thua một quả, thì cả đám chẳng những không cảm thấy khổ sở ,mà ngược lại còn có chút hả hê đi châm chọc đả kích.
- Tần Thiên, tôi. . .
- Không có việc gì. Chỉ là một lần sai lầm mà thôi. Cũng mới chỉ bắt đầu. Đi. Phát bóng đi!
Tần Thiên bẻ gãy cái vẻ mặt áy náy của Phạm Kiến bằng vài lời. Phạm Kiến gật đầu nhẹ, chạy tới nhặt cầu rồi phát bóng cho Tần Thiên.
Tần Thiên cầm bóng xông về phía bên khoa thể dục thêm lần nữa. Hắn muốn xông thẳng vào giữa nhưng kết quả là đã bị người từ hai phía kẹp lại, hai tay quờ quạng lung tung, thiếu chút nữa thì hắn đã bị mấy tên này đánh vào mặt. Tần Thiên vội vàng chuyền bóng về phía Hàn Thi Vũ.
- Hừ! Muốn lẻn vào à. Muốn chết?
Tên cao to nhìn Tần Thiên khi bị buộc phải chuyền bóng với vẻ mặt lạnh nhạt, mỉm cười.
Hàn Thi Vũ đứng bên này, bóng rổ như thế nào nàng cũng còn chả biết. Sau khi nhận được quả bóng thì vẫn ôm khư khư trước ngực, thấy có người chạy tới cướp bóng thì liền giật nảy mình. Kết quả là bóng bị cướp mất và đối thủ thì đang xông lên tấn công bên mình. Tần Thiên thầm kêu không ổn, lập tức ra hiệu cho tên mập mạp quay trở lại phòng ngự, đồng thời rất nhanh hắn đã chạy ra chặn đoạn hậu của thằng cha đang cầm bóng kia.
Nhưng thằng cha đang cầm bóng đó lại đập bóng ra một phía rồi lách người sang bên hướng khác để tránh. Tần Thiên vội vàng quay đầu xem bóng đi hướng nào. Kết quả là vừa quay đầu thì thấy một bóng người cao lớn một tay đang cầm bóng vụt qua nhảy thẳng lên rổ đập vào. Tần Thiên cuống quít né ra.
- Bang!
Lại thêm một cú úp mạnh mẽ nữa.
- Tỉ số bây giờ là 2 - 0.
- Thằng nhãi, mày nhận thua luôn đi. Chúng mày không phải đối thủ của bọn tao!
Tên cao lớn sau khi ụp mạnh cải giỏ thì hung hăng nói với Tần Thiên. Nói xong thì hắn liền quay người đi. Đám nam sinh khoa mỹ thuật tạo hình đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng tản dần đi.
- Tần Thiên, thật xin lỗi. Đều là em không tốt!
Hàn Thi Vũ vác vẻ mặt tội lỗi nói.
- Không có việc gì. Tiếp tục!
Tần Thiên chẳng thèm để ý, tay cầm quả bóng lên chuyền sang cho tên mập mạp. Tên mập mạp lại không đón được làm quả bóng bay sang bên phía khoa thể dục. Đám người khoa mỹ thuật tạo hình lập tức cười ngặt nghẽo.
- Thằng nhóc. Cảm ơn quả bóng của mày!
Tên cao to cầm đầu vác vẻ mặt đầy đắc ý nhìn Tần Thiên rồi hắn lập tức chuyền bóng sang cho đồng đội. Sau ba lượt chuyền bóng thì tỉ số đã là 3 - 0.
Mười phút tiếp theo, năm người Tần Thiên dốc sức liều mạng phòng thủ. Nhưng vẫn như trước không thể làm được gì, điểm số rất nhanh lên tới 15 - 0. Chỉ cần bọn khoa thể dục không phải bọn não tàn thì chắc chắn trận này bọn chúng sẽ thắng rồi.
-Tôi biết ngay mà. May mà tôi không đi theo mấy tên này, không thì chỉ có nhục đến chết.
- Đúng đấy. Không biêt tự lượng sức. Giờ phải nhục nhã như thế đó. Tranh thủ thời gian mà nhận thua đi.
Đám người ở bên khoa mỹ thuật tạo hình bắt đầu lải nhải.
- Tần Thiên. Chúng ta có lẽ phải nhận thua thôi. Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ!
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói. Dưới con mắt của cô nàng, đúng là bọn họ đã hết hi vọng để thắng trận bóng này rồi.
- Thằng nhãi nhận thua đi. Mày không phải đối thủ của bọn tao!
Đám người bên khoa thể dục hung hăng càn rỡ nói.
- Hừ! Mới vào có 15 quả mà thôi. Để bố cho chúng mày biết thế nào được gọi là kỳ tích!
Tần Thiên nhìn đám người khoa tạo hình rồi quát với vẻ lạnh lùng. Nói xong hắn liền ném bóng cho tên mập.
- Hừ! Hai đứa mày kẹp chết nó cho tao!
Tên cao lớn nhìn Tần Thiên dẫn bóng thì lập tức bố trí hai tên đồng đội đi kẹo chặt Tần Thiên.
- Hừ! Bố mày nhịn lắm rồi, giờ mới ra tay cho bọn mày biết thế nào mới được gọi là cao thủ!
Tần Thiên nhìn hai tên đang xông tới mà thầm nghĩ. Sở dĩ vừa rồi hắn thua nhiều như vậy là hoàn toàn cố ý. Bởi vì hắn muốn tát một cái thật đau với đám người kia cho nên mới không sử dụng dị năng. Mà hiện tại thì hắn đã vận dụng để tiêu diệt thằng cha kia.
- Nhìn đây này. Nhìn xem ông lớn nhà mày làm cách nào qua đây này!
Tần Thiên nhìn hai tên trước mặt nói. Chân dậm mạnh làm cả người ôm quả bóng bay đi. Vừa vọt lên được hai bước thì cả người lập tức lui lại rồi vòng qua hướng bên trái. Với tốc độ nhanh như tia chớp, hắn đã vượt qua được hai thằng cha kia, mang theo quả bóng hướng về phía rổ.
- Làm sao có thể có tốc độ nhanh tới vậy được!
Mọi người lập tức kinh hãi.
Tên cao lớn kia thấy hai đứa bạn của mình bị Tần Thiên đơn giản vượt qua thì lập tức giật mình vội chạy về phòng ngự.
- Hừ! Bố mày cho bọn mày xem thế nào là ghi điểm!
Tần Thiên nhìn xem hai tên cao lớn quát. Cả người hắn bay lên cầm quả bóng ném vào trong giỏ.
- Dám ở trước mặt tao ném bóng vào rổ à. Muốn chết!
Gã kia hét lớn, nhảy mạnh lên thò tay hướng về quả bóng của Tần Thiên. Lòng bàn tay của hắn giơ trước quả bóng để gạt nó ra.
Nhưng là làm thế thì đã sao. Tần Thiên đã dùng lực vào quả bóng đánh bay cái tay của tên cao lớn kia làm quả bóng bay vào rổ.
- Bang!
- A. . .
Theo một tiếng trừ điềm, tên kia hét lên thảm thiết. Quả bóng bị nện mạnh vào trong rổ.
- 15 - 1!
Trong nháy mắt, toàn bộ xung quanh lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều sững người ra, mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Tần Thiên rõ ràng đã tấn công chính diện, lại còn đập thẳng vào mặt tên đội trưởng đội bóng của trường, hơn nữa còn làm tên đội trưởng kia văng ra. Thật đáng sợ. Đây là thực lực cỡ nào.
- Không có khả năng, không có khả năng!
Có người vẫn còn không tin nổi.
- Hừ! Cái gì là không có khả năng chứ. Chờ xem đi!
Tần Thiên lạnh lùng nhìn những tên sợ chết kia.
- Tần Thiên, anh tài quá!
Hàn Thi Vũ vui mừng cầm tay Tần Thiên nói.
- Đồ con hoang, tao muốn hành hạ mày. Phát bóng!
Tên cao lớn giận dữ nói, tiếp quả bóng từ động đội chuyền sang. Hắn liền lập tức xông thẳng vào chỗ Tần Thiên, trực tiếp 1 vs 1 với hắn.
- Thằng nhãi, mày chết đi!
Tên cao lớn phẫn nộ quát, rồi nhảy mạnh lên với vẻ như nắm chắc trong tay, ném quả bóng vào trong rổ.
- Hừ! Muốn ném vào rổ sao. Đừng có hòng!
Tần Thiên hừ lạnh nói, cả người như một viên đạn pháo bay đi, tay phải giơ nhanh ra vươn tới quả bóng trên tay tên cao lớn kia.
- Không!
Tên cao lớn thấy Tần Thiên như nghịch thiên bay tới thì lập tức hét lên, nhưng rốt cuộc đã chậm.
- Bịch!
- A!
Lại là một tiếng vang lớn đi kèm một tiếng hét thảm. Nhưng lần này không giống với lần Tần Thiên đập mạnh tay vào, mà lần này hắn nhảy lên cao rồi đập quả bóng xuống đất. Cả đám đông ở bên ngoài há hốc mồm. Cái vẻ này thật nghịch con mẹ nó thiên quá trời. Thật sự quá mạnh.
Nhưng Tần Thiên cũng chẳng thèm quan tâm mà hắn rất nhanh liền phóng đi, cầm quả bóng trong tay, thừa dịp những người kia còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lại một lần nữa ném bóng về phía rổ. Quả bóng dường như muốn kéo rách cả lưới ở rổ ra.
- 15- 2!
Toàn trường lại một lần nữa ồ lên, đến cả Hàn Thi Vũ nhìn thấy cũng bất ngờ.
- Không, tao không phục. Phát bóng, phát bóng nhanh!
Tên cao lớn kêu lên, lại một lần nữa nhận bóng rồi lao về hướng Tần Thiên. Lúc này hắn không thèm phối hợp ba bước gì nữa lập tức lao thẳng tới Tần Thiên. Sau ba bước lấy đà thì bóng lại bị Tần Thiên đoạt lấy rồi lại cũng sau ba bước thì bóng lại bay vào trong rổ, giống như người chơi bóng rổ trong game vậy. Trâu bò y hệt như người trong game, Tần Thiên vẫn còn đu trên cái rổ.
Nếu như lần đầu Tần Thiên ném bóng vào rổ thì còn có thể bảo là may mắn. . . Nhưng rồi lần thứ 2, thứ 3 thì còn gọi là may mắn sao? Rồi 17 lần tiếp theo nữa, chẳng lẽ lại đều là may mắn sao?
Sau lần thứ 20 Tần Thiên ném bóng vào rổ, thì toàn bộ người xung quanh cũng đã không dám ho he tiếng nào nữa. Tất cả mọi người đều không biết dùng từ ngữ nào để miên tả nữa. Lúc trước bọn họ còn cười nhạo Tần Thiên không biết lượng sức, nhưng bây giờ sau khi thấy được thực lực khủng bố của Tần Thiên thì cả đám chỉ còn biết trợn mắt mà xấu hổ.
- Không có khả năng. Làm sao có thể như vậy được. Làm sao tao có thể thua được. Không có khả năng. Đây là ăn may, là ăn may mà thôi!
Tên cao lớn không thể tin nổi, hét lên. Cho đến tận bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được thất bại này.
- Hừ! Không có gì là không có khả năng cả. Bọn mày mới là kẻ bỏ đi!
Tần Thiên khinh thường nhìn đám kia.
- Còn bọn mày nữa. Cũng là đồ bỏ đi nốt. Bị máy bay bỏ bom giữa nhà mà vẫn còn nén giận. Thật không biết đến ngày vợ bọn mày bị bắt đi thì bọn mày còn có thể nén giận được nữa không. Thậm chí lại còn cười nhạo khinh bỉ kẻ khác!
Tần Thiên chỉ thẳng vào đám nam sinh khoa mỹ thuật tạo hình vừa cười lạnh vừa nói làm nguyên một đám tức quá hóa giận.
- Tần Thiên, mày đừng có làm càn!
Một tên tức giận đứng lên chỉ thẳng vào mặt Tần Thiên quát.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Last edited by Cường Thuần Khiết; 24-01-2013 at 03:02 AM.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung