Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2210: Tân bí thư đập bàn thị uy.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cấp trên sẽ không cho chúng ta bao nhiêu thời gian đâu, nhiều nhất trong vòng hai tháng sẽ quyết định người cuối cùng trong danh ngạch ủy viên thường vụ Thành ủy.
Hơn nữa, chúng ta cũng chỉ có thể tạo ra tác dụng nhất định với việc đề cử, vận động cấp trên đối với tôi mà nói là tương đối khó.
Dù sao, tôi cũng mới đến tỉnh Tấn Lĩnh, ngoại trừ Chủ tịch Tề ra thì những lãnh đạo tỉnh khác cũng không ai nhận ra hai tròng mắt của tôi là đen hay là trắng.
Chủ tịch Tề có thể nâng đỡ tôi cho tới hôm nay ngồi lên được vị trí này, tin rằng ông ta cũng đã dốc hết toàn lực. Nếu còn muốn sắp xếp thêm một ủy viên thường vụ xuống Đồng Lĩnh để tiện cho tôi triển khai công việc, phỏng chừng các lãnh đạo khác trên Tỉnh ủy tất sẽ có ý kiến ngay.
Người ta sẽ nói như thế nào, sẽ bảo đồng chí Tề Chấn Đào phải chăng là muốn khống chế Đồng Lĩnh, một tay che trời, vậy thì các đồng chí khác trong lòng đều sẽ không yên rồi.
Đồng Lĩnh có thể nói là thị xã tương đối thịnh vượng trong tỉnh Tấn Lĩnh này, khống chế được nơi này thì cũng tương đương lấy được hai phần thiên hạ Tấn Lĩnh.
Trên tỉnh có vị lãnh đạo nào là không chăm chú nhìn vào chứ, Bí thư tiền nhiệm Thành ủy đồng chí Trương Hồng Đông “tan học” trước thời hạn, khẳng định chính là kết quả mà các lãnh đạo Tỉnh ủy đã sắp xếp.
Hơn nữa, nguyên nhân trong đó rất phức tạp, hiện tại tôi xuống đây, bọn họ sẽ chăm chăm nhìn vào ngay. Có một số đồng chí đang mong xô đổ tôi xuống để bọn họ dễ bề thay đổi nhân sự.
Tôi phải vì Chủ tịch Tề mà lên tiếng mới được. Còn phỏng chừng, trên trán tôi sớm đã dán lên một chữ “đủ”. Đây thật sự là không tranh giành nữa, ai có muốn không thừa nhận cũng không được.
Bởi vì, tôi đến đây là kết quả của việc Chủ tịch Tề đã cố gắng tranh thủ trên Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Mấy lão lãnh đạo trên Tỉnh ủy, có người nào là hồ đồ chứ?
Ai nấy trong lòng đều biết rõ mồn một, lần này trong sự việc của nhân vật số một Đồng Lĩnh, Bí thư La có thể để Chủ tịch Tề thực hiện được, phỏng chừng nguyên do trong đó cũng tương đối đủ để người ta thắc mắc rồi.
Tuy nhiên, tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không ra chút ý vị gì cả. Ôi, tâm tư của mấy ông lãnh đạo trên Tỉnh ủy không phải là thứ mà mấy đồng chí cấp dưới chúng ta có thể đoán biết.
Diệp Phàm thở dài, nhíu chặt mày lại.
- Cũng là lẽ bình thường mà!
Vương Long Đông gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái mà rằng:
- Chúng ta còn chưa đạt tới cấp độ của bọn họ, tầm nhìn cũng như góc độ đều không giống nhau.
Ăn gạo gì thành người nấy, tôi tin là chỉ cần Bí thư Diệp lên đến cấp độ đó khắc sẽ hiểu thôi.
Thật ra, nói trắng ra thì cũng chỉ là vị trí không giống nhau trong cuộc đua thôi. Giống như chúng ta hiện tại chuyên chú cho vận mệnh của Đồng Lĩnh.
Cấp trên của Tỉnh Tấn Lĩnh không phải là địa bàn mà chúng ta có thể khống chế. Chúng ta có thể quản lý tốt “ba sào đất ruộng” của nhà mình cũng không tệ rồi. Mò mẫm lên trên thì kết quả chính là tự rước lấy nhục nhã.
- Ha ha, Long Đông, tôi cảm thấy nay ông bạn đã thành thục hơn thật rồi. Khiến cho tôi cũng phải nhìn ông với cặp mắt khác xưa.
Diệp Phàm cười nói.
- Nói chi vậy, so với Bí thư Diệp, tôi đây chỉ là “đồ chơi cho con nít” thôi. Nói chuyện trên giấy thì tạm coi như cũng được, còn nếu thật muốn kiểm chứng trong thực tiễn thì khẳng định còn có nhiều chỗ chưa thỏa đáng lắm.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy việc cấp bách là cần tranh thủ một số ủy viên thường vụ nhất định mới được. Bằng không, chỉ dựa vào hai chúng ta, la rách cổ họng cũng không hữu dụng đâu.
Tuy nói Bí thư Diệp ông có thể dùng quyền phủ quyết của nhân vật số một trên hội nghị thường vụ. Nhưng, đại đa số các nhân vật số một đều không muốn vận dụng quyền hạn đặc thù này.
Như vậy sẽ có vẻ mình rất vô năng. Dụng tâm động não nắm toàn cục trong tay mới là việc nhân vật số một nên làm. Bí thư Diệp phải hiểu phương diện này hơn tôi mới phải.
Ý của tôi là chỉ cần Bí thư Diệp vung gậy chỉ huy, Vương Long Đông này sẽ cam tâm làm lính hầu. Khi tranh thủ khối ủy viên thường vụ, chúng ta chỉ cần nhắm mục tiêu, tôi sẽ ra mặt, anh cứ chỉ huy ở phía sau là được.
Vương Long Đông vội vã bày tỏ sự trung thành.
- Ha ha, Long Đông, giữa hai chúng ta còn nói những chuyện đó làm gì? Hiện tại, ở Đồng Lĩnh, chúng ta như hai con châu chấu cùng buộc một xâu.
Vinh nhục cùng sẻ chia. Chúng ta làm gì cũng miễn sao anh lợi tôi lợi mọi người cùng có lợi là được. Đồng Lĩnh, chính là chiến trường mới mà Diệp Phàm này mở ra.
Tôi thích cái cảm giác có thể tận hưởng toàn bộ khoái cảm chiến đấu.
Diệp Phàm sang sảng mỉm cười, trên mặt vẻ lo lắng trở thành hư không, ý chí chiến đấu lại nổi lên.
- Ha ha, Bí thư Diệp không hổ là hào kiệt thời nay.
Vương Long Đông mỉm cười.
- Long Đông, ông bạn cũng không kém đó thôi!
Hai người nói đến đây không ngờ lại hứng chí thổi phồng cho nhau không ít.
Sáng ngày thứ hai.
Mễ Nguyệt lại tới văn phòng làm việc của Diệp Phàm từ rất sớm, cô thư ký lâm thời này thật đúng là có trách nhiệm.
- Trưởng ban thư ký Mễ, cô lập tức gọi giúp tôi người phụ trách bên xây dựng đô thị, giao thông, quy hoạch thị chính đến đây ngay. Đúng rồi, dặn họ mang theo bản vẽ quy hoạch toàn thị xã, trọng điểm là ở phố Tân Long này.
Diệp Phàm liền dặn dò.
- Bí thư Diệp có thật muốn đập tường rồi sao?
Trên mặt Mễ Nguyệt hiện lên một tia ngạc nhiên.
- Không phải cô đang kích tướng tôi sao? Nay tôi rơi vào bẫy hẳn là cô phải cao hứng mới đúng chớ?
Diệp Phàm mở miệng đùa.
- Bí thư Diệp mà đơn giản như vậy thì cũng không có khả năng ngồi lên vị trí này, phỏng chừng, việc này Bí thư Diệp đã sớm đang chú ý đến. Mà tôi hôm qua có nói cũng chỉ là đúng dịp mà thôi.
Việc này, ai chui vào bẫy của ai cũng chưa rõ đâu mà.
Mễ Nguyệt vừa mới nói đến đây, lời này vừa ra miệng, đột nhiên cảm giác giống như có chút quái dị, cái gì mà gọi là ai chui vào ai, lời này nếu như muốn nghĩ sai lệch đi thì rất xấu hổ rồi.
Không khỏi hai má hơi đỏ lên. Để che dấu sự xấu hổ, Mễ Nguyệt đành khẩn trương chống chế:
- Tuy nhiên nếu Bí thư Diệp thật sự muốn làm việc này, tôi sẽ quyết tâm phối hợp tốt ạ.
Chỉ có điều, khẳng định sẽ có rất nhiều cản trở, hơn nữa, tuy nói chỉ là việc dịch chuyển mấy con sư tử đá để thay đổi lối đi, nhưng từ góc độ khác mà nói cũng là đại sự.
Bí thư Diệp chắc đã suy nghĩ kỹ rồi.
Mễ Nguyệt tỏ thái độ rất đứng đắn và trang trọng.
Diệp Phàm thầm giật mình, chẳng lẽ Mễ Nguyệt đang mượn cơ hội này để thể hiện chỗ đứng. Không phải nhanh như vậy chứ, hắn mới đến đây có hai ngày, hẳn là cô ta đang thử dò xét…
Diệp Phàm không lộ chút thanh sắc, cố ý nói:
- Có Trưởng ban thư ký Mễ phối hợp, tôi tin là việc này sẽ dễ làm hơn nhiều.
- Tôi không tạo nên nhiều tác dụng, làm chân phất cờ hò reo cho bí thư một chút thì tạm coi như còn được. Nhưng trên thực chất thì tôi cũng chỉ là chân chạy việc thôi.
- Chân chạy ••••••
Diệp Phàm thì thầm một chút, khoát tay áo, nói:
- Không không không! Đường đường là Thành ủy đại quản gia sao có thể lưu lạc làm chân chạy việc. Chúng ta là cộng tác phối hợp, hỗ trợ, cùng nhau làm tốt công việc mới đúng, có phải hay không?
Diệp Phàm là càng nói càng lộ rồi, tự nhiên là đang tiến thêm một bước thử thách thái độ của Mễ Nguyệt. Diệp Phàm trong lòng phỏng đoán, Mễ Nguyệt làm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Phó chủ nhiệm thường trực văn phòng Thành ủy.
Hiện tại vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy vẫn bỏ không, cô ta không có khả năng không động tâm. Không chừng người ta đã sớm hoạt động rồi, chỉ có điều ở cấp trên không có nhiều quan hệ khả dụng mà thôi. Mà thái độ của chính hắn, nhân vật số một Đồng Lĩnh cũng rất trọng yếu.
- Ha ha, Thành ủy đại quản gia cũng là quản gia. Quản với chả gia, tòa nhà Thành ủy này là do Bí thư Diệp ngài định đoạt. Cho nên, tôi đây cũng là làm quản gia cho Bí thư Diệp thôi. Tuy nhiên, tôi hiện tại cũng không coi là Thành ủy đại quản gia. Chỉ có thể nói là trợ thủ quản gia thôi.
Mễ Nguyệt cười khẽ hai tiếng như cảm thấy có chút không thỏa đáng che miệng nói.
Lời này có thể cũng có chút rõ ràng rồi.
- Ha ha, quản gia đi rồi, trợ thủ tự nhiên là lên đỉnh rồi. Đương nhiên, muốn trở thành quản gia thực sự, sẽ phải có cái tâm vì tòa nhà Thành ủy phục vụ mới được. Chỉ có quyết tâm cô mới hội đủ tư cách quản gia.
Diệp Phàm cười nói,tuy ra vẻ đang cười, kì thực những lời này tất cả đều là nhằm vào Mễ Nguyệt.
- Tôi từ trước đến giờ chỉ thích dựng nhà phía Bắc . Không giống như có một số đồng chí, thay đổi thất thường. Thấy nhà phía Nam mới mẻ hơn chút ít thì liền đổi ý ngay. Thật ra, căn bản không nằm ở cũ mới, mà nội tình chỉ nằm ở một chữ “nhà”.
Mễ Nguyệt thật đúng là biết dẫn dắt, bởi vì tòa nhà Thành ủy tọa lưng hướng Nam, cho nên đã trở nhà phía Bắc, còn trụ sở chính Ủy ban nhân dân thành phố lại quay lưng hướng bắc, cho nên nghiễm nhiên là thành nhà phía Nam.
Khoảng tầm 10 giờ.
Đồng Lĩnh Cục trưởng cục Xây dựng đô thị Lục Địa Vận cùng cục trưởng cục Giao thông Tuyên Minh Đường vội vàng mà đến.
Bí thư Thành ủy mới vừa lên đảm nhiệm qua ngày thứ ba liền đã cho chiêu tập chính bọn họ lại đây, hai người còn cho là ban ngành bên mình xảy ra chuyện đại sự gì đó tác động đến nhân vật số một Thành ủy.
Cho nên, hai vị lão thành này trong lòng tương đối bất an, vừa thấy Diệp Phàm lập tức hai người trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
- Ngồi đi.
Diệp Phàm chỉ vào hai chiếc ghế xoay cạnh bàn làm việc đối diện cất tiếng mời.
Mễ Nguyệt rót trà xong liền định đi ra, tuy nhiên, Diệp Phàm đột nhiên lại nói:
- Việc này cô cũng nghe xem, không chừng còn dính dáng đến cả cô nữa đó.
Cục trưởng Lục và cục trưởng Tuyên trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Trong lòng tự nhủ vị Bí thư Diệp này thật to gan, một thư ký xinh đẹp như người mẫu mà cũng dám dùng?
Phải biết rằng Mễ Nguyệt tuy nói đã 30 tuổi, nhưng ai nấy nhìn qua đều tưởng mới hăm ba hăm bốn gì đó. Một số đồng chí bí mật đặt cho Mễ Nguyệt ngoại hiệu là Hoa khôi của tòa nhà Thành ủy Đồng Lĩnh.
Chẳng lẽ vị Bí thư Diệp này khoái khoản kia, mặc dù là khoái đến mấy thì cũng phải thậm thụt sau lưng chứ. Tốt nhất là cứ dùng hàng ở xa một chút cho có vẻ thỏa đáng.
Một khi bị một số kẻ dụng tâm kín đáo bắt lấy chút gì đó mà chỉnh lại thì mặc dù là nhân vật có số có má ở Đồng Lĩnh cũng sẽ bị bôi xấu ngay.
Hai người này ngoài mặt tuy nói che dấu rất khá, nhưng Diệp Phàm có ưng nhãn và thủ pháp Khí ba tham trắc. Sớm đã bắt được chút biến hóa nhỏ trên nét mặt lẫn khí sóng chấn động trên người đủ để hắn cảm thấy chút gì đó. Trong lòng thầm nhủ: “quả nhiên thành kiến rất nghiêm trọng...”.
- Ngày hôm qua đã phát sinh một sự cố giao thông hết sức nghiêm trọng.
Diệp Phàm chỉ nói một câu rồi cầm lấy tách trà trên bàn chậm rãi mà uống.
Lục Địa Vận và Tuyên Minh Đường mịt mờ nhìn nhau một chút, phỏng chừng đều đang nghĩ, phát sinh tai nạn giao thông thì nói với họ làm quái gì, đó là chuyện của bên cảnh sát giao thông người ta. Tuy nói là Cục trưởng cục Giao thông hay Cục trưởng cục Xây dựng đô thị, nhưng không thể hùn vào cùng một chỗ với tai nạn giao thông?
- Vụ tai nạn giao thông một xác chết hai mạng người xảy ra ngày hôm qua, các anh đã phát hiện ra cái gì chưa?
Diệp Phàm nhìn quét qua hai người một cái, thản nhiên mà hỏi.
- Chuyện này ••••••
Đồng chí Lục Địa Vận tuổi tác đã cao, nói được có hai chữ rồi chẳng nên lời nữa.
- Có vẻ như cũng rất bình thường, chỉ là phố Tân Long hỗn loạn thêm một tí thôi.
Cục trưởng Tuyên chần chừ một chút rồi nói.
Cái bàn đột nhiên bị Diệp Phàm đập mạnh một cái, làm Lục Địa Vận cùng Tuyên Minh Đường hai người lập tức sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế, hai người ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, thân mình đột nhiên khom lại theo phản xạ rất tự nhiên.
Tân Bí thư Thành ủy gọi hai người họ lại đây, lại phát hỏa đập bàn, vậy tiếp theo khẳng định chính là phê bình như gió bão mưa rào, thậm chí xử phạt cũng đều có thể.
Hai người cảm giác bắp chân có chút như nhũn ra. Nhưng lại không dám ngồi nữa, cứ đứng trân ra đó giống như hai con tôm tắm cháo. Thật ra, cục trưởng Lục thì trong lòng còn yên tâm đôi chút.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2211: Quả nhiên là nơi thảo mãng.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Bởi vì, vừa rồi Bí thư Diệp vỗ bàn một cái rõ ràng là nổi cáu với cục trưởng Tuyên. Một gậy này đầu tiên rõ ràng là nhằm vào ông ta.
Cục trưởng Lục không khỏi khoan khoái trong lòng. Ôi con người, trước khi chính mình có khả năng xui xẻo mà có thể nhìn cảnh người khác xui xẻo trước, trong lòng tự nhiên là thấy hưng phấn quá đỗi rồi.
- Có vẻ như cũng rất bình thường...., vậy ý của ông là con phố Tân Long này của chúng ta mỗi ngày đều phát sinh tai nạn xe cộ. Chỉ là chật chội một chút thôi sao.
Đây là những gì một Cục trưởng cục Giao thông nên nói sao? Đó là hai mạng người, một mạng vẫn còn nằm trong bụng, vẫn chưa được nhìn thấy thế giới này mà đã phải đi rồi đấy.
Đối với sinh mạng đó mà nói thật là không công bằng chút nào. Các người không thử nghĩ xem vì sao việc này lại phát sinh, trái lại còn thờ ơ bỏ mặc.
Ngồi xuống mà nghe tôi phân tích kỹ một chút về hiện trạng phố Tân Long. Vì sao tai nạn giao thông nhiều lần phát sinh. Có biện pháp giải quyết nào dễ thực thi và vì sao cho tới nay vẫn chưa có cách nào giải quyết được.
Việc này, tuy có liên quan đến giao thông, nhưng bên kiến trúc đô thị lại còn quan trọng hơn. Việc này thuộc về phạm trù quy hoạch kiến trúc đô thị.
Diệp Phàm nghiêm giọng nói.
- Bí thư Diệp, anh phê bình rất đúng. Tôi đúng là đã có chút khinh thường mà sơ cục Giao thông chúng tôi cũng đã sớm chú ý.
Chỉ có điều, phố Tân Long kẹt giữa nơi dừng chân của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu phải mở rộng, phải cải tạo, khẳng định là sẽ động đến đất cát của hai tòa nhà này.
Việc này, chúng tôi là ban ngành cấp dưới, mấy năm trước chúng tôi cũng thử đệ trình lên. Tuy nhiên, lập tức đã bị phủ quyết luôn.
Cùi chỏ không lại với đầu gối. Không phải là chúng tôi không dốc hết sức, chỉ có điều lực bất tòng tâm.
Lúc này, cục trưởng Tuyên đã khôi phục lại sự bình tĩnh, cũng từ từ nói ra mọi chuyện.
- Đúng vậy, nếu phải mở rộng phố Tân Long thì phải đập bỏ phần tường vây của hai tòa nhà này mà kéo dài vào bên trong. Bằng không, biết mở rộng vào chỗ nào được?
Đây cũng thuộc phạm vi công tác của bên kiến trúc đô thị. Hơn nữa, tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xây dựng ở đây tốt xấu gì cũng đã lâu năm, sao có thể nói hủy là hủy được.
Về chuyện này • cục Kiến trúc đô thị chúng tôi căn bản là không dám đề cập qua. Trọng yếu nhất chính là, nếu phải dỡ bỏ thật thì sẽ phải sửa cả đại môn(Cổng lớn).
Lục Địa Vận cũng là sắc mặt khó coi, thận trọng nhấn mạnh đến “đại môn”.
Điều đó càng chứng tỏ rằng bốn pho sư tử đá trước đại môn, phàm là nhân vật có chút ảnh hưởng ở thành phố này đều rất rõ nội tình ẩn chứa trong đó. Không ai chịu đi chuốc lấy rủi ro mà động vào cả.
- Vậy cứ theo như những gì các người nói thì phố Tân Long chính là một con phố chết, không có cách nào khác để sửa sang lại?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn hai người kia một cái, nói:
- Nếu hai vị cảm thấy cái mông này ngồi đã chán, vậy thì hãy đứng lên chuyển qua một bên. Vách tường chỗ kia thật ra khá là mát mẻ, các người có muốn đi “mát mẻ” một chút không?
Diệp Phàm nói những lời này ra vẻ là đang bàn chuyện đứng với ngồi, trên thực tế là đang nghiêm khắc phát ra thông điệp cuối cùng với hai người kia. “Nếu các người không thể giải quyết vấn đề phố Tân Long, thì phải biết ý mà xéo sang chỗ khác.”
- Nếu Bí thư Diệp đã có quyết tâm mở rộng con phố thì Lục Địa Vận tôi cũng xin góp chút sức mọn.
Lúc này, Lục Địa Vận cũng là bị bức lên Lương Sơn (ép đến đường cùng) cũng là liều mạng bày tỏ thái độ.
- Còn ông thì sao?
Diệp Phàm thấy Tuyên Minh Đường còn có chút do dự, không khỏi bức ép thêm mà hỏi một câu.
- Tôi xin phụ trách về mặt tài chính, mặc kệ phố Tân Long mở rộng tiêu tốn bao nhiêu tiền, tôi bao hết.
Cục trưởng cục Giao thông Tuyên Minh Đường cũng kiên quyết tỏ thái độ.
Tuy nhiên, lão ta cũng đã tính đến đường lùi. Chỉ có tỏ thái độ sẵn sàng góp tiền, còn quy hoạch cụ thể việc phá dỡ, chuyện đắc tội với lãnh đạo này thì ông ta sớm đã là “lòng bàn chân bôi mỡ” mà nghĩ ngay đến việc bỏ chạy rồi.
Nhưng lão ta muốn rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm thì cục trưởng Lục người ta cũng không phải người ngu. Cho nên, cục trưởng Lục lập tức nói:
- Bí thư Diệp, mở rộng đường phố cũng không riêng gì chuyện của bên kiến trúc thị chính. Mà đường phố là thuộc phạm trù kiến thiết giao thông.
Mà phố Tân Long vẫn là một tuyến giao thông huyết mạch, nếu không có cục trưởng Tuyên tham gia quy hoạch, vậy chúng ta e là phải đi đường vòng rồi.
Khi kiến thiết và quy hoạch đường sá thì các chuyên gia của cục Giao thông càng có quyền lên tiếng. Chúng tôi chuyên trách kiến trúc đô thị, dỡ nhà giải phóng mặt bằng thì coi như còn được. Còn về chuyện làm đường thì cũng e là sẽ khó mà chỉ đạo nổi.
“MK, hai lão nãy chưa gì đã tự cắn nhau rồi”. Diệp Phàm trong lòng cảm thấy buồn cười, đương nhiên, vẫn cố làm mặt nghiêm, nói:
- Đúng vậy, cục trưởng Lục đề nghị như thế là rất đúng. Việc này thôi thì cứ giao phó cho hai người cùng nhau mà làm.
Đương nhiên, sự việc lớn như vậy khẳng định phải được Hội nghị thường vụ Thành ủy thảo luận thông qua mới xong. Công tác chủ yếu của hai người chính là trong vòng hai ngày đưa ra phương án tái quy hoạch phố Tân Long cũng như nguồn tài chính.
Lát nữa chúng ta cùng đi quan sát một chút dọc theo phố Tân Long mà đi, xem thử làm quy hoạch cụ thể ra sao thì tốt hơn.
Hai ngày sau, các người lại lên Thành ủy, đưa bản quy hoạch mở rộng con phố lên hội nghị thường vụ. Nếu muốn trình lên hội nghị thường vụ, bản quy hoạch đó phải thật chỉn chu mới được.
Việc này, tôi thấy nên lập một tổ chuyên trách lâm thời cải tạo phố Tân Long. Sẽ do Đồng chí Mễ Nguyệt đảm nhiệm vị trí tổ trưởng, hai người làm Tổ phó.
Tôi làm giám sát là được. Về phần thành viên, các chuyên gia của bên kiến trúc đô thị và giao thông sẽ tùy ý hai người chọn lấy.
Tuy nhiên, nói thẳng ra khi đã trình lên mặt bàn này mà một con phố các người cũng không đưa ra nổi một phương án hoàn thiện thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần chờ phạt đi.
Nói xong, Diệp Phàm liếc nhìn Mễ Nguyệt đang đứng cạnh một cái, nói:
- Đồng chí Mễ Nguyệt, cô có tin tưởng là sẽ làm tốt chức vụ tổ trưởng này không?
- Tôi sẽ dốc toàn lực làm việc, hoàn thành tốt việc được giao!
Mễ Nguyệt gật gật đầu, cô cũng hiểu được, đây là Bí thư Diệp đang ép mình.
Thứ nữa
Cũng là đang cho mình cơ hội. Việc này mà cũng làm không tốt thì còn muốn tranh thủ vị trí đại quản gia của Thành ủy sao, khỏi phải nghĩ đến cho rồi.
Hơn ba giờ chiều, Diệp Phàm dẫn Mễ Nguyệt cùng với Lục Địa Vận, Tuyên Minh Đường ba người cùng rảo bước từ mé đông sang mé tây phố Tân Long.
- Bí thư Diệp, nếu phải mở rộng đường phố, vấn đề vẫn là khá trọng đại đấy. Phố Tân Long rất dài, không riêng gì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố một đoạn kia.
Ngoại trừ một đoạn kai bởi vì có quá nhiều xe cộ dừng đỗ mà bên ngoài đặc biệt hỗn loạn ra thì vẫn còn có đường phố tổng cộng dài đến hai dặm mỗi đầu.
Bởi vì con phố này là kéo dài từ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Lúc trước để tiện cho công tác, cho nên, các cơ quan đơn vị ở hai bên con đường này cũng đặc biệt nhiều.
Hơn nữa, anh xem xem, con phố cũng đặc biệt phồn hoa. Cửa hàng san sát nối tiếp nhau, người đến xe đi tấp nập. Nếu phải cải tạo mở rộng phố Tân Long, vậy thì phải dỡ bỏ cửa hàng, nén ép một số sân nhà lầu đất lấn chiếm trái phép của các cơ quan đơn vị vi phạm.
Vấn đề kéo theo ở đây liền tương đối lớn. Chỉ có điều, phố Tân Long là một con phố đặc thù, lại không có biện pháp xây dựng một con đường khác để thay thế.
Nếu cứ cứng nhắc mà kiến tạo một con phố đi vòng thì sẽ tiêu phí càng nhiều nhân lực vật lực tài lực hơn nữa.
Cục trưởng về mảng này vẫn là tương đối quen thuộc, vừa đi một bên cừa chỉ điểm.
- Mở một đường phố mới thì sẽ kéo theo phiền toái rất lớn, tuy nhiên, có thể mở rộng với phương án thích hợp. Tỷ như, con đường này có chỗ rộng chỗ hẹp, những chỗ rất hẹp thường mới tạo thành một trong những nguyên nhân gây ra tình trạng giao thông hỗn loạn.
Giống như cổ họng bị người ta nắm lấy vậy. Mà một nguyên nhân hỗn loạn khác là bởi vì hai bên đường phố có quá nhiều xe cộ dừng đỗ, chiếm dụng lòng đường.
Nếu như có thể kiên quyết ngăn chặn tình trạng dừng đỗ lộn xộn thì cũng có thể có tác dụng giảm bớt áp lực giao thông. Đương nhiên, dù sao cũng phải cho người ta dừng xe chứ?
Nhưng vấn đề là dừng dỗ ở đâu, đây là vấn đề lớn trước mắt chúng ta. Cũng như là việc hai tòa nhà của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chia cắt đường phố là nơi vấn đề xe cộ dừng đỗ nan giải nhất.
Diệp Phàm nhận định.
- Bí thư Diệp, chủ yếu là quy hoạch lúc trước hơi có vấn đề. Đường phố nay đã phồn hoa tấp nập rồi, mà vẫn chưa có quy hoạch xong bãi đỗ xe.
Nếu đường phố đã phồn hoa tấp nập thì lượng xe cộ của người qua lại mua bán cũng theo đó gia tăng, vấn đề này đương nhiên là nổi bật rồi.
Tuy nhiên, quy hoạch lúc trước cũng không thể nghĩ đến sau này sẽ phát triển nhanh như vậy. Hơn nữa, con đường này hẳn là đã cũ rồi.
Bí thư anh xem, trên con đường này cũng không có kiến trúc tiêu biểu kiểu tòa nhà mấy chục tầng xây mới nào cả.
Mà nếu có xây mới loại này, bình thường cũng sẽ quy hoạch tầng thấp nhất làm bãi đỗ xe đến. Chính là bởi vì là phố cũ, lúc trước mọi người sao có thể nghĩ đến có nhiều xe như vậy?
Cục trưởng Tuyên giả thích.
Lúc này, ba người đi đến trước mặt một công trình đang xây dở ở mé Tây thì ngừng lại.
- Mặt bằng lớn như vậy sao, là đơn vị hoặc là công ty nào đang làm kiến thiết vậy?
Diệp Phàm chỉ vào công trường đang thi công bề bộn mà hỏi.
- Mặt bằng lớn như vậy, lại ở phía tây, nhất định là nhà cho gia quyến của sư đoàn Hưởng Hổ đang xây đây mà.
Cục trưởng Lục trước khi đến đây vẫn là đã bỏ công phu nhất định.
- Sư đoàn Hưởng Hổ?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ “trời đất này đúng là nhỏ, không ngờ lại ở cùng một chỗ với Tề Thiên rồi”.
- Đúng vậy, tôi cũng đã được nghe nói. Lúc trước nghe nói sư đoàn Hưởng Hổ của quân khu Bắc Kinh trú tại tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta đã lựa chọn Đồng Lĩnh ta để xây dựng nhà cho gia quyến.
Lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố đều rất coi trọng, đã cùng lãnh đạo bên quân đội thương lượng qua là sẽ đem mảnh đất vốn thuộc về nhà khách quân khu quy hoạch lại cho sư đoàn Hưởng Hổ.
Tuy nhiên, lãnh đạo bên quân đội còn ngại mảnh đất kia chưa đủ lớn, nghe nói còn muốn làm một sân vận động nhỏ trong khu nhà cho gia quyến.
Ý là tiện cho đám quân quan khi làm việc xong cũng có thể rèn luyện tay chân để khỏi xuống phong độ. Sau đó, thành phố cũng tương đối coi trọng ý kiến này.
Nghĩ bao nhiêu biện pháp, lại cho sư đoàn Hưởng Hổ một mặt bằng lớn như vậy. Cũng vì thế, thành phố chúng ta mới được trao danh hiệu thành thị tiêu biểu giúp sức cho bên quân đội.
Mà Chủ tịch Tề lại góp rất nhiều công sức trong chuyện này, nghe nói Chủ tịch Tề cũng là xuất thân quân nhân, cho nên, với quân đội đã sẵn có thứ cảm tình dứt bỏ không có được.
Cho nên, Chủ tịch Tề đặc biệt chú ý đến khu nhà cho gia quyến của sư đoàn Hưởng Hổ. Vì thế, Chủ tịch Tề còn đặc biệt phê duyệt 20 triệu ủng hộ quân đội kiến thiết. Hành động lần này của Chủ tịch Tề đã được giới lãnh đạo cao tầng trong quân đội Bắc Kinh điểm danh ca ngợi.
Mễ Nguyệt nói thêm.
- Đúng vậy , tình cảm quân nhân đùm bọc sao có thể nói dứt là dứt. Phỏng chừng, cả đời cũng dứt bỏ không có được rồi.
Diệp Phàm cảm thán thở dài.
Đột nhiên, một chủ ý nảy ra trong đầu hắn.
Sau một chuyến đi dạo xuống dưới cũng là đã đến lúc tan sở.
Mễ Nguyệt hết nhìn trời lại quan sát một chút bên ngoài rồi nói:
- Bí thư Diệp, đến giờ cơm rồi. Chúng ta đi xa như vậy cũng mệt. Chi bằng đến “Phong vân lầu” phía trước dùng bữa cơm chiều?
- Phong vân lầu, cái tên nghe lạ nhỉ.
Diệp Phàm gật gật đầu cười nói.
- Có chứa ý vị đơn sơ thảo mãng, lúc trước chúng tôi nghe qua cũng thấy có chút quái dị. Tuy nhiên, Bí thư Diệp anh cứ chờ một chút sẽ thấy được hàng quán đó, phỏng chừng sẽ nói là không khác so với tên gọi.
Cục trưởng Tuyên cũng buông lỏng tinh thần, cười nói.
Không lâu sau thì đã thấy Phong vân lầu.
Quả nhiên là nơi thảo mãng, Diệp Phàm trong lòng cười thầm một tiếng.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2212: Phong Vân lầu.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Một tòa nhà có ba tầng lầu, cũng không phải cao cho lắm, nhưng diện tích cũng không thể nói là nhỏ. Phía trước tất cả đều là dùng đồ gỗ thô to tròn trang trí lên.
Từ xa nhìn lại trông giống như một đống gỗ tròn to bự. Mỗi súc gỗ đó đều phải hai ba người ôm mới hết. Đến gần nhìn mới biết được là đem hai thớ gỗ ghép lại mà dựng lên.
Còn ba chữ Phong vân lầu nhìn qua thật sự rất thô ráp. Không cẩn thận còn tưởng rằng là đứa trẻ lên năm vừa mới học luyện chữ đã lưu lại bút tích.
- Nét bút quả là có thần lực, lộ ra khí khái hào kiệt vậy!
Cục trưởng Tuyên không kìm nổi cất tiếng khen.
- Ồ, đồng chí Minh Đường, anh xem xét thế nào mà lại ra khí khái hào kiệt đấy. Tôi thấy mấy chữ này giống như tiện tay bôi trét loạn lên thôi.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Ôi, Bí thư Diệp, ở đây tai vách mạch rừng.
Lúc này, cục trưởng Lục vẻ mặt bối rối, còn làm như kẻ trộm mà nhìn bốn phía, phát hiện cũng không có ai nghe lén linh tinh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Oái?
Diệp Phàm cũng ngây người một chút, nhìn xuống dưới mới phát hiện ra chỗ tinh xảo. Phía dưới có dòng lạc khoản(câu đề tặng) — Ngọa Long.
- Ngọa Long, cũng giống như Gia Cát Khổng Minh tiên sinh tự xưng là Ngọa Long tiên sinh rồi. Chẳng lẽ cũng có vị nào cùng chung chí hướng mà có nhã hứng này?
Diệp Phàm hơi có vẻ châm chọc mà hỏi.
- Bí thư Diệp, người đề mấy chữ này tuổi tác cũng chưa cao, nghe nói vừa mới đầy 30. Người này ngoại hiệu Ngọa Long, nghe nói là đặc biệt khâm phục Gia Cát Khổng Minh tiên sinh thời tam quốc.
Mà anh ta cũng thường thường tự cho mình là Ngọa Long, tự so sánh mình với Ngọa Long tiên sinh. Còn người này tên thật là Khổng Đông Phong, một trong ngũ vương của tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta.
Nói đến người này Bí thư Diệp đương nhiên sẽ không quen biết, tuy nhiên, cha của anh ta thì lại rất nổi danh. Cái tên Khổng Chính Húc Bí thư Diệp đã nghe nói qua chưa?
Mễ Nguyệt khẩn trương giải thích một chút.
- Khổng Chính Húc ...
Diệp Phàm thì thầm nhắc lại, thực sự là không nhớ nổi người này là thần thánh phương nào. Không khỏi tự nhiên chuyển ánh mắt hướng sự chú ý sang phía Mễ Nguyệt.
- Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Chính Húc, ông ta là người gốc Đồng Lĩnh. Phong vân lầu chính là do đứa con cả của ông ta Khổng Đông Phong mở đấy.
Mễ Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Xem ra Đồng Lĩnh này thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long rồi. Rõ ràng còn có đại thần loại này.
Diệp Phàm cười nói, đoạn mấy người tiến vào Phong vân lầu.
Là Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt.
Vừa mới tiến đại sảnh, một người trung niên đã cười tủm tỉm bước ra chào đón.
- Giám đốc Khổng, xếp cho chúng tôi một phòng tốt.
Mễ Nguyệt hình như có quen người này, thuận miệng nói luôn.
- Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, cô khỏi phải dặn dò. Phong vân lầu chúng tôi không có phòng nào kém, tất cả đều là phòng tốt.
Giám đốc Khổng trên mặt hiện lên một tia không hài lòng sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên, rất xin lỗi Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt, phòng riêng của chúng tôi kín chỗ mất rồi. Các vị nếu muốn dùng cơm thì chỉ có thể qua ngồi ở đại sảnh lầu hai.
Diệp Phàm trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, theo lý mà nói một nhà hàng nhìn thấy Mễ Nguyệt là Trưởng ban thư ký Thành ủy giá lâm sao còn không lập tức cung kính đáp ứng.
Muốn cái gì không có cũng được, nhưng không có phòng riêng thì cũng phải cứng rắn mà dọn ra một chỗ chứ. Bởi vì, mỗi năm trôi qua, chiêu đãi phí của Thành ủy thật sự là một con số không nhỏ.
Xem tư thế vị Giám đốc Khổng này thì giống như mười phần cũng không có cho rằng Mễ Nguyệt là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy mà có chỗ đặc biệt.
- Như vậy sao được?
Hai vị cục trưởng Lục Địa Vận và Tuyên Minh Đường đi bên đều có chút nóng nảy, không hẹn mà cùng lên tiếng.
- Cục trưởng Lục, anh nói một chút xem sao lại không được?
Giám đốc Khổng vểnh vểnh hai hàng lông mi, hừ lạnh một tiếng. Diệp Phàm phát hiện, người này giọng điệu giống như đang khiêu khích cục trưởng Lục của cục Xây dựng thành phố vậy.
Chủ nhân nơi đây có liên hệ với công tử nhà Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Đông Phong, Diệp Phàm cũng liền bình thản trở lại. Vị Giám đốc Khổng này rõ ràng là có thể sừng sững không hề sợ hãi nghiễm nhiên không coi một tiểu cục trưởng là gì.
- Giám đốc Khổng, có thể dọn ra một phòng hay không.
Cục trưởng Tuyên mở miệng thương lượng.
- Không được, Phong vân lầu chúng tôi không thể phá quy củ. Nếu ai cũng yêu cầu phòng riêng thì Phong vân lầu chúng tôi còn làm ăn gì nữa?
Uy tín là tiêu chí đầu tiên của Phong vân lầu chúng tôi. Anh có thấy không, chậm thêm chút nữa phỏng chừng ngay cả đại sảnh lầu hai cũng không có cái bàn nào nữa rồi.
Phong vân lầu chúng tôi luôn nhờ thức ăn ngon mà được lòng khách hàng. Quy củ tuyệt đối không thể phá.
Giám đốc Khổng đang ba hoa thì bỗng từ xa liền truyền đến một tiếng cười vang dội:
- Tiểu Khổng, còn phòng riêng nào không?
Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, phát hiện người đang nói chuyện mặt mũi phương phi, râu ria xồm xàm, hiển nhiên là một nhân vật anh hùng nơi thảo mãng giá lâm.
Người này toàn thân là “phú khí (hơi tiền)” kinh người, trên cổ đeo một sợi xích vàng, còn cổ tay là đồng hồ Rolex.
Trên ngón tay lại là một cái nhẫn bự có viên ngọc lục bảo rất lớn. Quần áo, tự nhiên tất cả đều là hàng hiệu nổi tiếng. Cho nên, chỉ là riêng đống quần áo từ đầu đến chân cũng sẽ được kẻ trộm tính đến mấy triệu.
- Ôi, là Phượng gia đến đây. Các anh cần mấy phòng?
Giám đốc Khổng kia sắc mặt đột biến, khuôn mặt vốn có chút tư thế lập tức trở nên tươi cười, mà ngay cả thân mình kia vốn chỉ là hơi gù nay cũng giống như gù thêm không ít.
- Giám đốc Khổng, còn phải hỏi sao? Nhà tôi trước nay vẫn ngồi phòng số 8.
Một người trung niên đứng bên cạnh kẻ gọi là Phượng gia đang phe phẩy một chiếc quạt hương bồ tức giận đến trắng mặt liếc Giám đốc Khổng một cái hừ nói.
- Lập tức kêu đám khách ở phòng số 8 đi chỗ khác, tiền cơm rượu của bọn hộ tối nay Phong vân lầu chúng ta sẽ bao hết.
Giám đốc Khổng ra lệnh cho một người thanh niên đứng cạnh.
Đám Mễ Nguyệt Diệp Phàm sắc mặt lập tức liền thay đổi, thế này rõ ràng là ức hiếp người ta.
- Giám đốc Khổng, không phải mới vừa rồi anh còn nói là Phong vân lầu không thể phá quy củ cũ sao?
Mễ Nguyệt nổi giận, khuôn mặt trái xoan kia khi nổi cáu lên cũng tương đối sát nhân - cơn giận của mỹ nhân thôi mà! Tuy nói khuôn mặt Mễ Nguyệt không tính là hàng cực phẩm, xét từ phương diện tư sắc thì cô chỉ có thể xếp vào diện trung bình khá.
Tuy nhiên, điểm mạnh của Mễ Nguyệt là ở chỗ cô có một thân hình quyến rũ đến ma mị. Diệp Phàm sau này mới hay, Mễ Nguyệt xuất thân là người mẫu, trải qua ba tháng làm người mẫu. Sau lại nghe nói là không chịu nổi “quy tắc ngầm” mà bỏ không làm nữa. Cuối cùng lăn lộn đến bên chính quyền công tác.
- Mễ Nguyệt cô nương, chẳng lẽ ngay cả Phượng gia mà cô cũng không biết tiếng hay sao? Tôi thấy, cũng không cần tôi phải dông dài rồi. Các người muốn ăn cơm thì mau khẩn trương kiếm chỗ mà ngồi xuống, bằng không, xin mời cứ tự nhiên.
Giám đốc Khổng kia cũng là lạnh lùng, hừ nói.
Nghe y nói như vậy, đám người của Phượng gia cũng là nhìn quét qua đám Mễ Nguyệt và Diệp Phàm một cái. Đột nhiên hai mắt sáng rõ, mí mắt giật giật vài cái, sau đó lướt ánh mắt them thuồng qua mọi chốn cao sơn thâm cốc trên người Mễ Nguyệt sau đó trượt một mạch xuống dưới đoạn cười nói:
- Cô gái này đi cùng bọn tôi, chúng ta cùng nhau đến phòng số 8. Còn ba người bọn họ thì xếp chỗ cho ăn ngoài này, bữa cơm tối nay, các người cứ việc gọi đồ ăn, đồ nội đồ ngoại trên trời dưới đất, có lông hay trụi lông cũng có thể gọi lên, ăn gì uống gì gặm gì cũng được, Phượng Thảo Thiên tôi sẽ bao hết.
- Không có thèm!
Mễ Nguyệt lạnh lùng hừ nói, một chút mặt mũi cũng không để cho họ Phượng kia ra vẻ hoành tráng, cũng chẳng thèm nhìn tới hắn ta lấy một chút.
- Chúng ta đi thôi, đến chỗ khác ăn cơm.
Diệp Phàm lúc này thản nhiên nói, xoay người rời đi.
- Ba người các người cút ngay cho tao, nhưng còn cô nhất định phải lưu lại tiếp Phượng gia!
Lúc này, bên cạnh Phượng gia đứng ra một tên lưng hùm vai gấu, trông qua đã biết là hạng thanh thiếu niên đánh đấm linh tinh. Hắn cất một bước ra chặn ngang lối đi, chỉ vào Mễ Nguyệt trừng mắt nói.
- Cút!
Diệp Phàm rốt cục đã không kìm nổi lửa giận, cái gì mà dung hòa theo tư tưởng Hải Nạp Bách Xuyên trong bách khoa toàn thư đều quên sạch sành sanh.
- Mày dám kêu Xích Hổ bố mày cút, hôm nay gia gia không rút xương lột da mày thì bố sẽ không phải tên là Hách Thanh.
Hách Thanh tức giận, vung một cái tát nhắm mặt Diệp Phàm xông tới.
- Dừng tay!
Phía sau Mễ Nguyệt, cục trưởng Lục, cục trưởng Tuyên ba người sợ tới mức khẩn trương tiến lên muốn ngăn người tên Hách Thanh này lại.
Bốp...
Một tiếng tát chói tai đến cực điểm truyền đến, Mễ Nguyệt ba người sắc mặt trắng bệch, trong lòng tự nhủ xong rồi. Bí thư Diệp bị đánh thế kia thì còn chịu sao nổi?
Tuy nhiên, ghé mắt trông qua vừa thấy, lại bốp thêm một tiếng giòn vang. Ba người mới phát hiện không biết khi nào thì cái tên có ngoại hiệu gọi là “Xích hổ” gì đó không ngờ đã bị đập mạnh vào một cái bàn bên cạnh, người ngã xuống dưới bàn làm bao nhiêu nước canh rót thẳng hết vào mặt. Trên lỗ mũi hắn ta còn dính một ít rau, trông cứ như là diễn viên kinh kịch.
- Không biết bố mày có ngoại hiệu là Chủ tịch thành phố ưa bạo lực sao, nay có thể sửa thành bí thư ưa bạo lực rồi.
- Bố thì thịt mày!
Tên họ Hách kia vẻ mặt xanh mét, từ dưới đất lồm cồm đứng lên tiện tay vung một cái ghế lên định hành hung.
- Phượng gia, nơi này là Phong vân lầu!
Lúc này, Giám đốc Khổng lập tức khom lưng kêu.
- Được rồi, các hạ xin cho biết quý danh.
Phượng gia khoát tay áo, hừ bảo Diệp Phàm. Xem ra, Phong vân lầu thật sự có chút lai lịch, đến ngay cả Phượng gia vốn rất hoành tráng cũng phải nể tình.
- Diệp Phàm, tôi công tác ở Thành ủy, Phượng Thảo Thiên nhà anh bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm. Đến Thành ủy cứ hỏi tôi là biết ngay.
Diệp Phàm quay đầu thản nhiên quét mắt qua vị kêu Phượng gia kia một cái, nói xong sau đó xoay người khoan thai cất bước mà đi.
Đối với cái loại nhà giàu mới nổi này, Diệp Phàm không có hứng thú cùng hắn ta so đo cái gì. Đương nhiên, từ trên người của hắn, Diệp Phàm cũng cảm thấy một số vấn đề tương đối phức tạp của Đồng Lĩnh.
Người này không phải là chỉ có tiền, thậm chí ngay cả đối với Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt mà cũng khinh thường và cả Giám đốc Khổng hình như cũng tương đối kiêng nể người này.
- Mễ Nguyệt phải không? Còn Phó trưởng ban thư ký, trong vòng ba tháng, cô nhất định sẽ trở thành người đàn bà của Phượng Thảo Thiên tôi!
Sau lưng không ngờ truyền đến tiếng Phượng Thảo Thiên kiêu ngạo, ngông cuồng đến không biên giới.
Bởi vì, vừa rồi Giám đốc Khổng cũng có chút bận tâm sự việc bé xé ra to, cho nên, mới tiếp cận bên tai Phượng Thảo Thiên mà có nhắc nhở một chút Mễ Nguyệt lai lịch ra sao. Không thể ngờ được Phượng Thảo Thiên khi đã biết thân phận của Mễ Nguyệt mà rõ ràng còn dám nói ra những lời này.
- Đồ khốn kiếp!
Mễ Nguyệt giận dữ, quay sang mắng một câu.
- Ha ha ha, mấy chục năm nay, Phượng Thảo Thiên tôi chưa từng nghe nói có người khen tôi như vậy. Tốt tốt, khốn kiếp phải không? Anh sẽ cho cô em biết thế nào gọi là thực sự khốn kiếp!
Phượng Thảo Thiên không ngờ phá lên cười.
- Phượng Thảo Thiên phải không, Mễ Nguyệt bảo mày là đồ khốn kiếp thì mày đúng là khốn khiếp. Chúng ta đi!
Diệp Phàm quay đầu đáp lại một câu rồi nhanh chóng đi thẳng.
Chỉ có điều, Diệp Phàm không phát hiện, ánh mắt của Mễ Nguyệt vẫn luôn chăm chăm phía sau lưng mình. Hai má không ngờ lại hơi có chút đỏ. Tự nhiên, vận khí “con rùa (ăn hên)” của Diệp Phàm vẫn là khiến những người khác có chút động tâm.
- Diệp Phàm ?
Phượng Thảo Thiên miệng lẩm bẩm hai chữ này, hỏi tên quân sư phe phẩy quạt mo bên cạnh:
- Nghe nói qua người này chưa, công tác tại Thành ủy sao?
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2213: Miệng chó ló đâu ra ngà voi.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Diệp Phàm, chẳng phải là Tân Bí thư Thành ủy mới được điều tới sao?
Trình Giảo Tiền là quân sư quạt mo của Phượng Cách Thiên, tuy nhiên, người này thật sự cũng là có chút bản lĩnh. Thứ nhất, rất thông thạo tin tức, thứ hai, phương cách trị người ta là vô cùng tận. Cái gì trốn thuế lậu thuế đủ mọi chuyện xấu y đều làm tuốt.
- Chắc là thế, Mễ Nguyệt là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, người này khẳng định chính là nhân vật số một của Đồng Lĩnh ta. Tuy nhiên, không thể ngờ được người này lại biết động nắm đấm. Giám đốc Khổng hoảng hốt hiểu ra, hơi sững sờ mất một lát rồi mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Bởi vì hắn nghĩ tới cha của ông chủ Khổng Đông Phong lại là Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng, mặc dù Diệp Phàm là Nhân vật số một Thành ủy, tuy nhiên cũng chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở thôi. So với Bộ trưởng là khác nhau một trời một vực.
- Bí thư Thành ủy thì sao nào? Bố sẽ cho hắn biết mùi Phượng gia?
Phượng gia nhìn chằm chằm bóng Diệp Phàm đã đi xa, thanh âm kia là từ trong kẽ răng rít lên.
Diệp Phàm ba người lại tìm cái một chỗ khác để ngồi.
- Bí thư Diệp, so đo với hạng người như thế có gì tốt. Tuy nhiên, người này ở tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta cũng tương đối có danh tiếng.
Người được gọi là Phượng gia, vốn tên là Phượng Thảo Thiên. Ở tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta được coi là một hào chủ mỏ than có máu mặt. Số mỏ than trong tay hắn ta chí ít cũng có thể xếp vào hàng Top 3 ở Đồng Lĩnh.
Hơn nữa, trong tay còn có nuôi một đám du côn. Chuyện xấu gì cũng đã làm qua, Bí thư Diệp vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu không thì kêu cơ quan công an ra mặt đe hắn ta một chút.
Lúc này, cục trưởng Lục có chút bận tâm mà đề nghị.
- Ha ha...
Diệp Phàm khoát tay áo, vẻ mặt thoải mái mà rằng:
- Cục trưởng Lục, Đồng Lĩnh này vẫn là thiên hạ của Đảng ủy chính quyền.
Khi nào lại đến lượt chủ mỏ than chạy ra vung tay múa chân vậy?
- Bí ... Bí thư Diệp, tôi không phải có ý tứ kia. Chỉ có điều, có những kẻ tiểu nhân lắm thủ đoạn, chúng ta không cần phải đọ sức với chúng làm gì?
Cục trưởng Lục mặt đỏ lên, khẩn trương nói.
- Bí thư Diệp, tôi cũng cho rằng nên gọi cơ quan công an ra mặt răn đe bọn họ một chút cho thỏa đáng. Bọn chủ mỏ than đó điên cuồng thế nào, Bí thư Diệp trước đây chắc là chưa từng thể nghiệm qua. Ở chỗ sáng thì chúng ta sợ bọn họ làm gì? Nhưng, sau lưng những người này rất điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này, ngay cả Mễ Nguyệt cũng lên tiếng khuyên nhủ.
- Cô nên lo cho mình trước đi.
Diệp Phàm nửa cười nửa không liếc Mễ Nguyệt một cái.
- Hừm, miệng chó ló đâu ra...
Mễ Nguyệt thốt ra nửa câu này bởi vì cô nàng nghĩ tới những lời nói nhảm kiêu ngạo, ngông cuồng của Phượng Thảo Thiên, rằng trong vòng ba tháng cô sẽ trở thành người đàn bà của hắn.
Tuy nhiên, mới nói ra một nửa lại nghĩ đến người mình đang đối mặt là nhân vật số má trong Thành ủy. Cho nên, cuối cùng hai chữ “ngà voi” lại đành bậm môi nhét vào trong bụng.
“Bố đây đúng là có cẩu tính” Diệp Phàm trong lòng tự giễu thầm một câu.
Cùng lúc này, trong một phòng bao ở tòa lầu khác, Chủ tịch thành phố Cao Thành đang cùng mấy người vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đào Cư Lễ cười nói:
- Chủ tịch thành phố, tiểu tử kia đến đây ba ngày rồi. Có vẻ như chuyện gì cũng không chịu làm. Hôm nay không ngờ lại kêu Mễ Nguyệt cùng hắn đi dạo phố.
- Không đúng, hình như còn có Lục Địa Vận và Tuyên Minh Đường hai người nữa. Kì quái, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này một người trung niên lên tiếng, người này là Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Quân Đỉnh, một trong những hạt nhân của đường dây phe cánh Cao Thành.
- Ha ha, người ta rất biết thưởng thức, liếc mắt một cái liền nhắm trúng một cành hoa của tòa nhà Thành ủy là Mễ Nguyệt cô nương đó thôi! Có mỹ nữ cùng đi dạo phố, lại gọi thêm Cục trưởng cục Xây dựng Lục Địa Vận, như vậy liền danh chính ngôn thuận rồi. Cũng đẹp cho cái danh nghĩa đi thị sát kiến thiết đô thị, bộ mặt thành phố vân vân và vân vân. Kỳ thật, tất cả đều là hạng mèo mả gà đồng.
Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh có chút âm dương quái khí hừ nói.
Người phụ nữ này, bởi vì bộ dạng chính mình bình thường đến mức thái quá, thậm chí có thể nói là hơi “khó nhìn”. Hại cô ta muốn dùng thân thể đổi lấy mũ quan mà các lãnh đạo người ta đối với cô ả đều không có hứng thú. Cho nên, tự nhiên không ưa cái dáng cao gầy gợi cảm của Mễ Nguyệt. Thậm chí là đố kị muốn chết.
Ha ha ha...
Mấy lời của Phượng Thủy Linh lập tức chọc cho mấy vị đồng chí cười ngất không thôi.
- Ôi, một tay bí thư nửa mùa được cấp trên cử xuống. Tuy nói là Chủ tịch Tề trợ lực đỡ đi lên. Tuy nhiên, Chủ tịch Tề ở tỉnh lo không hết chuyện, nào có thời gian để ý tới hắn.
Mọi người coi coi, ba ngày rồi, ngay cả cái hội nghị thường kỳ ủy viên thường vụ cũng không dám triệu tập. Ít nhất cũng phải chiêu tập các thành viên cốt cán trong tổ chức Thành ủy để cùng các đồng chí gặp mặt một lần bắt tay làm quen một chút có phải hay hơn không?
Ban ngày thì chỉ biết đi dạo phố với đàn bà. Tôi thật sự là nghĩ mãi mà không rõ • các lãnh đạo Tỉnh ủy có vấn đề về lựa chọn nhân sự hay không?
Đồng Quân Đỉnh lời kia vừa thốt ra, lại bỗng chợt nghĩ tới điều gì. Giống như những lời này vừa ra là có ý đại bất kính với các lãnh đạo Tỉnh ủy.
Tuy nói đều là cùng bọn với Cao Thành, nhưng, việc này, ai có thể đảm bảo vì chức quyền hoặc ích lợi mà người cùng bọn không ra mặt tố cáo? Phe cánh quan hệ, đơn giản cũng chỉ là vì một chữ “lợi” mà thôi.
Khi thực sự có xung đột về lợi ích, người ta xuống tay sẽ không lưu tình chút nào. Cho nên, y mới khẩn trương ngượng ngùng giải thích:
- Đây không phải là tôi có ý nhằm vào các Lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Mọi người thử nói xem, đồng chí Khổng Đoan sẽ có thái độ ra sao với tân bí thư của chúng ta?
Đào Cư Lễ có chút kỳ quái mà rằng.
- Thái độ gì chứ, anh Đào, việc này còn phải hỏi. Đồng chí Khổng sẽ dễ dàng khuất phục như vậy sao? Tuyệt đối sẽ không. Chẳng qua, trong khoảng thời gian này cũng hơi đặc biệt, tất cả mọi người đều đang nhìn vào. Ngay cả mấy con cẩu đám Trương Hồng Đông khẳng định cũng đang nhìn vào.
Đồng Quân Đỉnh lạnh lùng hừ nói.
Người này đặc biệt có ác cảm với Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan. Đó là bởi vì y vừa bị đồng minh của Khổng Đoan, cũng chính là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trì Hạo Cường ép đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Trì Hạo vốn là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố chứ cũng chẳng kiêm nhiệm Cục trưởng Công an, vậy mà lại muốn đến cục Công an thành phố vung tay múa chân, còn Đồng Quân Đỉnh cũng là kẻ có khí phách. Đương nhiên không để một ông lãnh đạo không đâu đến địa bàn giành giật.
Hơn nữa, hai người đều có phe cánh. Tự nhiên, mâu thuẫn cũng là càng ngày càng sâu. Gần đây căng thẳng ngày càng lớn. Có vẻ chỉ cần một xúc tác nhỏ là sẽ bùng nổ.
- Đội trưởng Bao, Trung đoàn trưởng Cát gọi anh qua đó một chút.
Chi đội trưởng Bao Nghị của trung đoàn trị an số một sở Công an tỉnh Tấn Lĩnh nhận được thông tri của văn phòng.
Bao Nghị đặt điện thoại xuống rồi đến thẳng văn phòng Trung đoàn trưởng Cát Lương An, Cát Lương An là Trung đoàn trưởng trung đoàn trị an tỉnh, là thủ trưởng của Bao Nghị.
Tuy nhiên, khi vào văn phòng của Trung đoàn trưởng Cát thì phát hiện sắc mặt ông ta có chút không vui. Thấy Bao Nghị tiến vào, Trung đoàn trưởng Cát chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:
- Ngồi đi!
Hơn nữa, Trung đoàn trưởng Cát còn phá lệ tự mình rót trà cho Bao Nghị. Bao Nghị có chút “thụ sủng nhược kinh(được ưu ái mà sinh lòng sợ hãi)”. Tuy nói Bao Nghị là bị người bên trung đoàn cảnh sát hình sự tỉnh đuổi tới trung đoàn trị an đấy. Nhưng Trung đoàn trưởng Cát đối với hắn ta vẫn còn tương đối chiếu cố cho.
Ở trung đoàn trị an, vẫn cấp cho Bao Nghị “ba sào ruộng”, cho nên hắn ta mới có cơ hội nhận cái danh hiệu “Thiết hùng (gấu sắt)”.
- Sếp Cát, có chuyện gì anh cứ trực tiếp giao phó, tôi chịu được.
Bao Nghị thấy Cát Lương An cả nửa ngày vẫn lí nhí trong cổ họng, đã rít hết hai điếu ni-cô-tin bự chảng vô trong bụng rồi. Bao Nghị đã mơ hồ có cảm giác bất an.
- Ôi !
Trung đoàn trưởng Cát đứng lên chuyển người tới bên này, vỗ vỗ vai Bao Nghị nói:
- Cậu đó, chính là tính khí bướng bỉnh. Bướng bỉnh như một con trâu, tám con ngựa cũng kéo không lại. Lần trước chọc ra chuyện còn chưa đủ sao? Cũng không chịu ghi nhớ bao lâu. Cậu là thế nào mà bị người ta phạt từ trung đoàn hình sự đuổi sang bên trung đoàn giao thông đấy. Nay mà giễu lại chuyện đó, e rằng cậu sẽ lại đau lòng.
- Có phải là chuyện của Trần Tiểu Mãn với Hồ Thuyết ba người tên tiểu tử đó đã kích động những người khác? Chẳng qua là vụ đua xe bình thường thôi. Bữa đó tôi giam bọn họ nửa ngày, phạt thêm một khoản chắc chắn là hợp lý hợp pháp. Cũng không có chút nào bất hợp lý, có phải hay không?
Bao Nghị nói.
- Ôi, việc này chỉ là một mồi lửa. Chuyện của cậu lần trước không phải còn chưa có giải quyết sao? Chúng ta vẫn đang cố tranh thủ cho cậu, muốn đem việc này tiêu trừ trở về con số 0 sạch sẽ.
Nào ngờ cậu lại đi tìm phiền phức với hai đứa con trai của Phó chủ tịch tỉnh Trần và Phó giám đốc sở Hồ. Cậu không biết bọn họ ư, người ta đều là “thái tử đảng”, chúng ta không thể trêu vào.
Cả cái thằng tên Thẩm Quát kia cũng là con trai của Thẩm Nhất Thiên. Ba tên này được gọi là Tấn Lĩnh tam hổ, cậu đi chọc giận bọn chúng làm gì chứ?
Bả vai non nớt của cậu có thể khiêng được đòn đánh của cả “tam hổ” này sao? Hơn nữa, cậu còn đánh người, tuy nói bọn chúng đều nên đánh, nhưng người ta không có cho là như vậy.
Giờ thì hay rồi, có kẻ nhất định sẽ đem chuyện xưa moi móc đi ra.
Trung đoàn trưởng Cát vẻ mặt âm trầm lo lắng.
- Có phải là ngay cả trung đoàn cảnh sát giao thông cũng không lưu tôi được nữa rồi?
Bao Nghị mặt cứng đờ, một cơn phẫn nộ từ đáy lòng xông thẳng lên óc.
- Cậu cứ tự mình xem xét một chút đi, đây là ý kiến xử lý.
Trung đoàn trưởng Cát vỗ nhè nhẹ bả vai Bao Nghị rồi đưa qua một bản thông tri, đoạn thở dài, nói:
- Tôi đã cố hết sức, vốn dĩ bọn họ còn nói phải khai trừ khỏi Đảng viên nữa cơ đấy.
- Bảo tôi đi vọng gác chỉ huy giao thông tôi không sợ, Bao Nghị tôi là đứa nhỏ xuất thân nghèo hèn, khổ hơn con chó. Bao ngày dầm mưa dãi nắng tôi đây cũng có thể chịu được. Nhưng biên bản xử phạt này, dựa vào cái gì mà bảo tôi ký vào. Tôi có cái gì sai, không được, tôi phải đi tìm Giám đốc sở.
Bao Nghị tức giận rống lên một tiếng, môi co rúm, tròng mắt đã hơi vằn đỏ.
- Ôi, đừng đi náo loạn nữa, còn làm thế thì phỏng chừng cả bộ đồ cảnh sát này cậu cũng giữ không nổi đâu. Cậu cứ ra chỗ vọng gác với anh em. Đợi khi sóng gió qua đi, bọn họ quên cậu đi thì tôi sẽ lại nghĩ biện pháp đưa cậu trở về. Dù sao hiện tại cậu vẫn còn thuộc trung đoàn cảnh sát giao thông có phải hay không, chỉ có chút thay đổi về địa bàn công tác thôi.
Cát Lương An tận tình khuyên nhủ.
- Sếp Cát, tôi hiểu được anh rất tốt với ta. Thôi vậy, tôi không làm khó anh nữa, tôi đi gác, đi gác đây!
Bao Nghị cầm lấy biên bản, ngẩng đầu đi ra khỏi văn phòng của Trung đoàn trưởng Cát.
- Ôi, cậu là anh hùng. Cát Lương An tôi hổ thẹn không bằng, cậu đã làm được việc mà Cát Lương An tôi không dám. Chẳng qua cậu là con dao sắc bén, sắc bén đến nỗi khiến những kẻ khác sợ hãi. Hãy giữ gìn.
Cát Lương An nhìn theo bóng Bao Nghị đã dần đi xa, lặng lẽ thở dài.
Ngày hôm sau, trên sở giao thông tỉnh cử đến một thanh tra cảnh sát cấp 1.
Anh ta tay cầm gậy chỉ huy, đứng giữa trời nắng chang chang mà chỉ huy giao thông. Dù mặt trời nóng đến chói chang, trên trán đều là mồ hôi nhễ nhại, nhưng tấm lưng của anh ta vẫn đứng thẳng tắp. Cẩn thận tỉ mỉ điều khiển chiếc gậy chỉ huy trong tay.
Chín giờ sáng ngày 26 tháng 10, Diệp Phàm đến Đồng Lĩnh sau mấy ngày liền triệu tập hội nghị thường vụ đầu tiên. Bởi vì là bí thư mới đến nhận chức lần đầu tiên mở hội nghị thường vụ, cho nên, tính cả Diệp Phàm thì ngoài chiếc ghế Trưởng ban thư ký Thành ủy vẫn để trống, 12 vị ủy viên thường vụ khác đều đến đông đủ.
Quan thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2214: Thái độ kỳ lạ của Cao Thành.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Số 1, Bí thư Thành ủy: Diệp Phàm.
Số 2, Chủ tịch thành phố: Cao Thành.
3 Bí thư Đảng - quần chúng: Khổng Đoan
4 Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố: Lý Vi
5 Phó Chủ tịch thường trực thành phố: Tất Vân Lý
6 Phó Chủ tịch thành phố, ủy viên thường vụ: Ngọc Xuân Phong
7 Trưởng ban Tổ chức cán bộ: Đào Cư Lễ.
8 Trưởng ban Tuyên giáo: Phượng Thủy Linh.
9 Bí thư Đảng ủy Công an: Trì Hạo Cường
10, Trưởng ban thư ký Thành ủy: vẫn để trống
11, Tư lệnh quân khu: Lã Lâm
12, Bí thư Quận ủy Đồng Lĩnh: Nhậm Tín Thiên
13, Bí thư Thành ủy Chương Hà: Vương Long Đông.
9 giờ khai mạc, Diệp Phàm đến trước thời gian quy định lúc 8 giờ 55, cùng Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt bước vào phòng hội nghị, bỗng phát hiện các đồng chí đều đã đến đông đủ.
Lướt qua trên mặt 11 vị ủy viên thường vụ, Diệp Phàm bước về phía chiếc ghế đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Đồng Lĩnh.
Giờ phút này cả phòng họp vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt bỗng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng đôi chân Diệp Phàm bước từng bước một.
Gạn nắp chén trà, Diệp Phàm nhấp vào một ngụm. Lại liếc nhìn ai nấy một lượt, đoạn nói:
- Đây là hội nghị thường vụ đầu tiên triệu tập mọi người từ khi tôi đến Đồng Lĩnh. Trước cuộc họp này tôi cũng cùng các vị đồng chí làm quen qua. Tôi cũng không dài dòng nữa, tại sao phải mở hội nghị thường vụ, vậy thì phải nhắc chuyện ngày thứ ba sau khi tôi đến Đồng Lĩnh, ở đoạn đường cách văn phòng thị ủy chúng ta không xa đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng. Một xác chết hai mạng người, các đồng chí hẳn là đã nghe nói qua chứ.
- Đúng vậy, là một phụ nữ có thai, bị xe đụng phải mà chết. Rất thảm thương, nghe nói đứa bé trong bụng đã hơn mấy tháng rồi.
Thấy tất cả mọi người đều không ai đáp, Bí thư Thành ủy Chương Hà, vốn là thị xã trực thuộc quận Đồng Lĩnh là đồng chí Vương Long Đông đành làm người đầu tiên tiếp lời.
- Thảm quá! Tất cả mọi người chắc đều đã thấy hoặc nghe nói qua. Vậy vì sao lại chậm trễ áp dụng các biện pháp để ngăn không cho nhưng thảm kịch như vậy phát sinh thêm?
Sau khi việc này xảy ra, tôi đã đi tìm hiểu qua, Phố Tân Long chúng ta bởi vì nguyên nhân đặc thù mà hàng năm đều có mấy mạng người nhét vào một đoạn đường này.
Thưa các đồng chí, sinh mạng là vô giá. Sinh mạng một khi mất đi thì dù có dùng bao nhiêu tiền của đều sẽ không thể lấy lại. Cho nên, việc này nhất đinh phải giải quyết.
Hôm nay tôi cho triệu tập tất cả các đồng chí đến đây chủ yếu là vì việc này, các đồng chí giao lưu một chút về quan điểm, tìm ra một phương án có thể thực thi và mang lại hiệu quả, giải quyết triệt để xong vấn đề Phố Tân Long vốn rất nan giải.
Diệp Phàm giọng điệu rất ngưng trọng, rất nghiêm túc.
Vương Long Đông đợi một lúc rồi mới lên tiếng:
- Phố Tân Long kẹt ở giữa hai tòa nhà của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đường phố so với chỗ khác hẹp đi không ít. Do đó giải quyết triệt để, mở rộng đường phố chính là phương án tốt nhất.
Bởi vì Vương Long Đông xếp hạng thấp nhất trong số ủy viên thường vụ Thành ủy, cho nên để người này lên tiếng trước cũng là để không khí cuộc họp được bình thường, đảo không khiến cho người ta hoài nghi y cùng Diệp Phàm đang phối hợp đóng kịch. Kỳ thật, khúc dạo đầu này, hai người đêm qua đã sớm thương lượng kỹ lắm.
- Mở rộng đường phố, nói dễ hơn làm?
Ủy viên thường vụ Thành ủy , Bí thư Quận ủy Đồng Lĩnh Nhậm Tín Thiên thản nhiên xen vào một câu lấp lửng nửa chừng.
- Đúng, khó khăn đích xác là rất lớn.
Tư lệnh quân khu tỉnh Lã Lâm gật gật đầu nói, phong cách quân nhân của Lã Lâm chính là nói năng thận trọng.
- Không cần bàn những chuyện khác, bây giờ mảng kiến thiết đô thị là khó khăn nhất đấy. Mở rộng đường phố chẳng phải là cần dỡ bỏ mặt bằng gì đó sao.
Cửa hàng người ta mặt tiền đang đẹp như thế mà chịu đồng ý rời đi chỗ khác sao. Nếu có được đi chăng nữa thì tiền bồi thường lấy ở đâu ra? Bởi vậy sẽ dẫn đến một loạt vấn đề rất khó giải quyết.
Hơn nữa, Phố Tân Long có một phần lớn đều là nằm trong địa bàn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều đã được quy hoạch xong xuôi, sao có thể tùy tiện hủy bỏ.
Lại còn phải quy hoạch thêm lần nữa, xài hết bao nhiêu tiền?
Bí thư Đảng ủy Công an Trì Hạo Cường cau chặt mày mà phản ứng.
- Ôi, có nhiều thứ đúng là hủy đi không có tiện.
Lúc này, ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong liền thở dài.
Diệp Phàm liếc nhìn một cái, nhưng thật ra trong lòng lại gật đầu. Cảm thấy người này là có thể tranh thủ một chút. Lời của hắn ngầm có ý nhắc nhở Diệp Phàm. Kỳ thật phỏng chừng chính là bốn pho sư tử đá trước đại môn rồi.
Đoán chừng là lo Diệp Phàm không rõ lắm lai lịch của bốn pho sư tử đá này mà làm lung tung, phạm vào lãnh đạo. Người này nếu đã có ý nhắc nhở hắn, thì phỏng chừng không phải là người của phe Cao Thành và Khổng Đoan. Tuy nhiên, cũng có thể là kết quả sau khi Tề Thiên nhắc nhở đứa cháu họ Ngọc Đông.
- Kỳ thật việc này cũng không phải chuyện mới mẻ gì, từ mấy năm trước đã phát sinh. Chỉ có điều vẫn kéo dài đến nay vẫn chưa giải quyết được. Bởi vì, chuyện phiền toái nhiều lắm. Không phải là Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta không làm mà căn bản là không giải quyết được.
Lúc này, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tất Vân Lý lên tiếng.
- Không giải quyết được, chỉ sợ là mọi người không ai muốn giải quyết thôi. Chúng ta là ai, là thành viên cốt cán của bộ máy chính quyền Đồng Lĩnh.
Chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn mạng người quy thiên, vừa rồi Bí thư Diệp cũng nói qua rồi, sinh mạng là vô giá. Cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố mất đi một tí tiền cũng là nên chăng thế.
Tôi nhận thấy rằng chuyện này nhất định phải giải quyết xong. Mỗi lần phát sinh tai nạn xe cộ, trong lòng Lý Vi liền khổ sở không nguôi. Tuy nói mảng kiến thiết đô thị không phải phạm vi Lý Vi tôi được phân công.
Nhưng, lòng người đều không phải là gỗ đá. Lý Vi này không phải là thần thánh mà có ý chí sắt đá!
Bỗng lúc này chuyện lạ đã xảy ra. Phó bí thư Thành ủy đồng chí Lý Vi đã tỏ thái độ dứt khoát ủng hộ Diệp Phàm. Lý Vi còn kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Diệp Phàm cảm giác người này hình như là đang trực tiếp phản bác ý kiến của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tất Vân Lý, lại giống như đang nhắm mũi nhọn vào ngay lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, Chủ tịch thành phố Cao Thành.
- Nói ngoài miệng đương nhiên là dễ dàng đơn giản rồi, còn khi đi vào thực thi thì…. Đầu tiên không được dỡ bỏ tường vây bên ngoài cùng với cửa chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu Anh Lý muốn giải quyết vấn đề này, đương nhiên có thể cho người đến đem cửa chính dỡ bỏ đi.
Không thể ngờ Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh lại đấu lại Lý Vi một câu. Lý Vi cũng như nghĩ tới điều gì, nhất thời có chút tịt ngòi. Phượng Thủy Linh trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
- Ha ha, nếu Bí thư Diệp hạ lệnh hủy đi, Cao Thành tôi không có ý kiến. Cũng không phải Cao Thành tôi tiếc mấy đồng bạc lẻ, cần thì cũng phải tiêu thôi!
Lúc này, Chủ tịch thành phố Cao Thành ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nghe kiểu nói chuyện đánh bài ngửa của y như vậy, tất cả mọi người quay sang nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Cao Thành rõ ràng là có ý này nọ. Rõ ràng đang làm khó Diệp Phàm, hơn nữa, còn có ý kích tướng.
Nếu không thể áp chế dáng vẻ bệ vệ kia của Cao Thành thì sau này Diệp Phàm càng khó mà “cựa quậy”.
Ngọc Xuân Phong giật giật khóe môi, cuối cùng vẫn là không thốt ra lời. Đoán chừng là muốn nhắc nhở Diệp Phàm, nhưng lại sợ đắc tội với Cao Thành.
- Bí thư Diệp muốn giải quyết triệt để vấn đề nan giải này, có phải là nhất định phải hủy đi. Về điểm này, tôi xin bảo lưu ý kiến, xem như bỏ quyền cho ý kiến.
Lúc này, Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan “không mặn không nhạt” hờ hững buông một câu.
Cao Thành vừa nghe thiếu chút nữa đã muốn chửi má nó rồi, trong lòng tự nhủ lão già chết tiệt này, không ngờ lại rõ ràng bán rẻ mình. Hơn nữa, tuyệt đối là đang muốn kiếm chuyện.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cười ba tiếng, dằn thật mạnh chén trà xuống bàn rồi đột nhiên nói:
- Nếu Chủ tịch Cao cũng ủng hộ đề nghị của tôi, một lòng nghĩ cho người dân, phối hợp công tác với Thành ủy như thế thì không hủy đi đâu có được? Hủy!
Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại một chút. Phát hiện Cao Thành sắc mặt hơi sững sờ một chút. Trong lòng tự nhủ “rõ ràng là mày muốn rũ bỏ trách nhiệm, vậy thì bố sẽ không cho mày như ý nguyện. Phải kéo mày vào cùng chịu tội”.
- Mấy ngày qua tôi có cho triệu tập mấy đồng chí phụ trách bên xây dựng đô thị và giao thông, cũng có nghiên cứu qua vấn đề này, lúc đầu cũng có nhờ đồng chí Mễ Nguyệt dẫn một số chuyên gia đi nghiệm chứng qua.
Phát hiện là không thấy một con đường thứ hai nào có thể thay thế Phố Tân Long. Cho nên, vì sinh mạng con người, con đường này nhất định phải mở rộng, không mở rộng là không thể.
Hơn nữa, để giảm bớt lưu lượng xe cộ, không để thảm kịch phát sinh thêm. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải hủy bỏ quy định cũ. Vốn là không cho lái xe vào bên trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Ta thấy như vậy là không được, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta diện tích vẫn là rất rộng mà.
Diện tích đất trống vẫn là tương đối, nếu để xe đỗ vào đây, ít nhất có thể đậu mấy trăm chiếc.
Cũng không cần phải đỗ trên đường nữa rồi, đỗ trên đường một là gây cản trở giao thông, thứ hai là cũng ảnh hưởng đến diện mạo cảnh quan thành phố.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chuyện này..
Cao Thành mới nói ra hai chữ đoạn lại nhìn khắp mọi người một lượt mà rằng:
- Chỉ sợ có chút không thỏa đáng, chuyện này, thật ra đã thành luật bất thành văn nhiều năm nay của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Ít nhất, đã có chừng hai mươi năm lịch sử. Tôi nhớ lúc tôi mới đến đây công tác cũng đã tới nơi này làm việc, mới phát hiện xe không cho đỗ vào đây.
Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng đại biểu cho hình tượng của đảng, vốn dĩ quy hoạch bên trong đích xác đều không có chỗ cho bãi đỗ xe.
- Đúng vậy, nếu cho toàn bộ xe đỗ vào, phỏng chừng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta thực sự biến thành bãi đỗ xe mất rồi. Đến lúc đó vàng thau lẫn lộn, thứ nhất là bất lợi cho công tác quản lý. Thứ hai là khi xe cộ vào ra, cũng là ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân viên công tác đang làm việc. Việc này đối với hình ảnh chính quyền hay hiệu suất công việc của văn phòng Ủy ban nhân dân, mọi phương diện đều sẽ dẫn tới ảnh hưởng tiêu cực.
Lúc này, Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh liền tiếp lời.
- Điểm này đích xác có chút vấn đề, tuy nhiên, có thể ra một số quy định thích hợp. Tỷ như, khi đến nơi làm việc mà lái xe vào thì không được ấn còi, tốc độ phải chậm. Còn nữa, chỉ cho xe công vụ ra vào, không thể dừng đỗ lâu. Tin rằng có thêm một loạt quy định này, có mở điểm đỗ xe cũng không có gì là trở ngại?
Ngọc Xuân Phong cho ý kiến.
- Đúng vậy, so với cái giá phải trả bằng sinh mạng mà nói, bấy nhiêu đó có là gì? Hơn nữa, quy định xe đến làm việc không được dừng ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, chuyện này phỏng chừng cũng chỉ là quy tắc ngầm định của Đồng Lĩnh ta.
Những nơi khác đều cho phép dừng đỗ xe, cũng thật dễ dàng cho các đồng chí đến làm việc có phải hay không?
Người ta đều được thì chúng ta có gì mà không được, huống chi, tình trạng giao thông đã thế này, nếu có người kiến nghị lên trên, tất cả chúng ta ngồi đây đều có trách nhiệm cả đấy.
Nếu cấp trên cho người xuống dưới xem xét, phát hiện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hai viện chúng ta cản trở giao thông. Vậy chúng ta làm lãnh đạo Đồng Lĩnh, trách nhiệm sẽ càng lớn.
Hơn nữa, sẽ để lại ấn tượng xấu là chúng ta coi thường sống chết của người dân. Tôi thấy, tình hình này là nhất định phải thay đổi.
Hơn nữa, mở rộng, phá bỏ tường vây đều phải tiến hành. Bằng không, không giải quyết được căn bản của vấn đề là không ổn?
Vương Long Đông khẩn trương lên tiếng ủng hộ Ngọc Xuân Phong, trên thực tế chính là ủng hộ đề nghị của Diệp Phàm.
- Hủy đi là có thể, tuy nhiên, cải tạo quy hoạch kiến thiết một lần nữa cùng một loạt chuyện ăn theo sẽ tiêu tốn không ít kinh phí. Đồng Lĩnh ta cũng không giàu có gì, so sánh với các địa phương duyên hải thì chúng ta thu không đủ chi.
Không thể ngờ Khổng Đoan lại bắt đầu thêu dệt ra chuyện rồi, rõ ràng đang giật giây Cao Thành. Bởi vì, Chủ tịch thành phố là người quản ngân sách.