Hà Khôn ngửa đầu cười ha ha: "Trần đại tiểu thư, cô khỏi phải nghĩ đến chuyện đã làm một thương nhân, hai bàn tay vẫn có thể sạch sẽ, trong cuộc chơi đầy cám dỗ này, chẳng lẽ cô chưa từng mượn tài nguyên và quyền lực hành chính trong tay bố cô.”
“Bằng không thì làm sao cô có thể giúp Dương Ban Mai Xích phát triển lớn đến như vậy? Cô không làm việc bất nghĩa hả? Không cần phải giả trang, làm ra một bộ dạng kinh doanh hợp pháp ở trước mặt tôi, người ngoài không biết chi tiết về Dương Ban Mai Xích và Bất Dương Mai, tôi còn không biết hả?"
Trần Ấu Trúc hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Hà đại công tử, cậu không cần phải đổi trắng thay đen.”
“Từ đầu tới đuôi, Bất Dương Mai không phải do tôi sáng lập, từ tình hình trước mắt mà nói, Bất Dương Mai cũng là hội đồng quản trị lãnh đạo tập thể, tôi cũng chỉ có một quyền bỏ phiếu, không có quyền khống chế và quyền điều hành tuyệt đối.”
“Cậu nói giống như Bất Dương Mai là của một mình tôi, chỉ làm tôi cảm thấy vớ vẩn, mặt khác, tôi có thể nói cho cậu biết, phàm là liên quan lĩnh vực chính phủ do cha tôi phân công quản lý, cá nhân tôi đều áp dụng tư thế lảng tránh.”
“Theo như lời cậu nói, tôi lợi dụng tài nguyên hành chính chính trị của cha tôi mưu cầu lợi lộc cho Bất Dương Mai, chỉ là một quan niệm cực kỳ hoang đường." Giọng nói Trần Ấu Trúc không lớn, lại phản bác hết sức chính xác.
Những lời này vừa phát ra, lại làm cho Hà Khôn không có biện pháp tiếp tục đâm chọc, hắn biết rõ, Trần Ấu Trúc rất ít khi nói dối, nàng đã nói như vậy, hơn phân nửa là sự thật.
Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có hơn công ty con dưới cờ, trước mắt đều phát triển rất tốt, đương nhiên, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích chưa đưa ra thị trường chứng khoán, tình huống tài vụ và kết cấu cổ phần đều là những số liệu cực kỳ ẩn nấp bí mật.
Hà Khôn cũng chỉ có thể từ một ít dấu vết để lại, phán đoán kết cấu cổ phần bên trong Dương Ban Mai Xích.
Hắn vốn tưởng rằng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có cổ đông lớn nhất là Trần Ấu Trúc, nhưng từ giọng điệu Trần Ấu Trúc, nàng chẳng qua chỉ là một thành viên hết sức bình thường trong hội đồng quản trị công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Muốn nói Hà Khôn không hâm mộ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, tuyệt đối là giả dối.
Chỉ dùng thời gian hai ba năm, mạng lưới tiêu thụ điện gia dụng của điện gia dụng Bất Dương Mai đã mở ra khắp các thành phố trong ba tỉnh Đông Bắc.
Ngoại trừ tỉnh Nam Tô, trước mắt chỉ có một cửa hàng chính ra, tỉnh La Phù, tỉnh Giang Nam, thành phố Hoàng Phổ, cơ bản đã trải dài mạng lưới tiêu thụ ra, tài chính liên hoàn liên tục không ngừng tuôn trào, giúp Bất Dương Mai không ngừng tiếp tục tiến hành khuếch trương ở các tỉnh.
Điện tử Dương Ban Mai Xích dưới cờ công ty càng nổi bật hơn.
Ngoại trừ có được dây truyền sản xuất máy nhắn tin tiếng Trung thứ hai trong nước, tự chủ được việc sản xuất, còn xây dựng cả đài phát thanh Thần Quang.
Hơn nữa còn đoạt trước một bước, lôi kéo rất nhiều nhân viên và lãnh đạo ủy ban tỉnh sử dụng gia nhập mạng lưới nhắn tin của Thần Quang, khiến cho người sử dụng "Thần Quang nhắn tin" tăng trưởng bộc phát trong ngắn hạn.
Ngoài ra, điện tử Dương Ban Mai Xích còn dùng thủ đoạn giống như vậy, thâm nhập vào ủy ban tỉnh Giang Nam.
Trong thời gian chưa tới nửa năm, "Thần Quang nhắn tin" đã trở thành đài phát thanh lớn nhất hai tỉnh Giang Nam, La Phù, người sử dụng mạng lưới trong tháng này đã vượt quá tám mươi vạn, đến cuối năm, sẽ trở thành đài phát thanh lớn, số lượng người dùng trên trăm vạn.
Mà một số lợi nhuận lớn đến từ phí kết nối mạng, phí phục vụ, lại giúp "Thần Quang nhắn tin" phát triển bước tiếp theo, ổn định tốt trụ cột tài chính.
Từ kết cấu nghiệp vụ để xem xét, điện tử Dương Ban Mai Xích là xí nghiệp làm trong ngành sản xuất điện tử thông tin, có quan hệ cạnh tranh nghiệp vụ trực tiếp với tập đoàn Càn Khôn.
Nhưng điện tử Dương Ban Mai Xích không dùng đến thời gian hai ba năm, cơ bản đã trải dài dây truyền sản xuất liên hoàn nguyên vẹn, từ sản xuất đến bơi tiêu thụ, phục vụ.
Hơn nữa còn phân chia thị trường thiết bị thông tin với tập đoàn Càn Khôn, tuy tập đoàn Càn Khôn cũng đã làm đài phát thanh, nhưng chỉ có quy mô hai vạn người sử dụng, nếu so sánh với Thần Quang nhắn tin, đã đột phá 80 vạn người sử dụng, căn bản không có bất luận điểm gì đáng nói.
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Càn Khôn vẫn muốn phục chế hình thức "Thần Quang nhắn tin", thông qua việc đưa tặng một đống máy nhắn tin miễn phí cho ủy ban tỉnh Nam Tô, dùng thủ pháp tặng máy đổi phục vụ, để được cán bộ nhân viên công vụ và các đầu não sử dụng.
Tiến tới mục tiêu khuếch tán dịch vụ đến nhiều người sử dụng khác, vượt lên trước "Thần Quang nhắn tin", nắm bắt tỉnh Nam Tô, nhưng tiến vào giai đoạn đàm phán chiều sâu, đã bị các tập đoàn nhắn tin bản địa tỉnh Nam Tô đánh trả mãnh liệt.
Hiện tại, đàm phán đã rơi vào đình trệ.
Thất bại ngoài ý muốn, lại làm cho Hà Khôn cảm thấy bị thất bại, một cảm giác thất bại rất sâu, nhìn thấy Dương Ban Mai Xích kinh doanh náo nhiệt như thế, trong nội tâm càng thêm ghen ghét hận, khó có thể bỏ qua.
Hắn làm tập đoàn Càn Khôn cũng đã 4~5 năm, chủ yếu vẫn buôn trong tỉnh, vẫn với tư cách thương nhân chuyên về thiết bị thông tin để tồn tại.
Nhưng lúc này, ngay cả chuyên nghành cũng bị người ta vượt qua, làm cho người luôn tự phụ như hắn cảm thấy vô cùng mất mát, khó chịu nỏi.
May mà Hà Khôn vẫn chưa biết Thanh Bình chế dược và Tuyết Trắng Nhật Hóa, hai cái xí nghiệp dân doanh mới quật khởi, gần đây thanh danh rất mạnh trong tỉnh này, đều là công ty con của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, do Dương Ban Mai Xích ở sau lưng khống chế cổ phần.
Nếu như biết rõ, chỉ sợ hắn sẽ càng phát điên hơn.
Trần Ấu Trúc hiểu loại tâm lý đố kị này của hắn, cũng không nói gì thêm: "Chúng ta nói đến thế thôi!"
"Cô không có ý định phản kích sao?" Hà Khôn hỏi.
Lần này, trong hành động thu Xuân Huy, Càn Khôn đã tính toán rất kỹ, Bất Dương Mai cuối cùng làm cho Hà Khôn lo lắng rất nhiều, bây giờ lại bó tay không phản kích, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm, Bất Dương Mai thần bí cường đại trong mắt mình, thì ra cũng không gì hơn cái này.
Trần Ấu Trúc cười cười, nói: "Bất Dương Mai chúng tôi cũng không phải không thể không có Xuân Huy, cậu đã hứng thú như vậy, thế thì cậu lấy đi."
Nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất khỏi tầm mất, Hà Khôn có chút buồn vô cớ, như mất một thứ gì đó.
Hắn vốn tưởng rằng Trần Ấu Trúc sẽ phẫn nộ không chịu nổi, không ngờ tư thế Trần Ấu Trúc lại như mây trôi nước chảy, làm cho cảm giác về sự ưu việt triệt đáy lòng hắn biến mất hoàn toàn, liền hung ác nói: "Một ngày nào đó, bố mày sẽ bắt mày trở lại, nằm bên cạnh, dù là người nào cũng không cách nào cướp mày từ trong tay của tao..."
…..
Trong văn phòng Hoàng Văn Thanh, Hoàng Văn Thanh và Dương Tử Hiên đều lâm vào trầm mặc thật sâu.
Hoàng Văn Thanh trừng mí mắt lên, từ sau khi Trương Ôn bị cách ly thẩm tra, hắn liền không ngủ ngon nổi, túi mắt rất dày, suốt đêm mất ngủ, cuống họng cũng có chút khô.
Thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ đề nghị hắn phải tĩnh dưỡng nhiều thêm, nhưng ủy ban tỉnh đã loạn thành một bầy, hắn sao có thể tĩnh dưỡng đây, lại gọi Dương Tử Hiên tới, nói chuyện về vấn đề công ty Xuân Huy.
Nhưng lại không đạt thành ý kiến chung.
Đối với chuyện Dương Tử Hiên vài ngày trước mang một đội chuyên gia đến, đối kháng với những người được gọi là chuyên gia kinh thành kia, dùng thủ đoạn ngòi bút làm vũ khí, chiến vô cùng ác liệt, Hoàng Văn Thanh rất thưởng thức.
Chương 632: Giáo sư khách mời(2)
Dùng mấy giáo sư chủ viện nổi danh đại học La Phù cầm đầu, công khai vỗ tay ủng hộ, làm chỗ dựa cho hình thức cải cách mang xí nghiệp nhà nước to lớn ra bán, cho rằng đây là một loại thăm dò cực kỳ có ý nghĩa.
Nam bắc biện luận, kịch chiến trên mặt báo chí, thậm chí còn dùng Tân Hoa xã làm trận địa, đều tự phát biểu quan điểm, một ít nguyên lão trung ương công khai tỏ vẻ ủng hộ, cho rằng đây là điểm sáng công tác kinh tế tỉnh La Phù.
Trên mặt Hoàng Văn Thanh cũng có ánh sáng, bởi vậy, oán giận với Dương Tử Hiên cũng ít đi một chút, nhiều hơn một tia giữ tài và ái tài trong đầu.
Hôm nay hắn kêu Dương Tử Hiên đến, là hi vọng nói chuyện với Dương Tử Hiên về vấn đề công ty Xuân Huy, xem cuối cùng nên bán ra cho ai.
Nhưng quan niệm hai người không hợp nhau.
Chuyện này ở trong mắt người bên ngoài xem ra, Dương Tử Hiên nhất định là không biết điều rồi, cán bộ cấp phó sở tầm thường, có thể đi báo cáo công tác với chủ tịch báo tỉnh, đã là một loại vinh hạnh lớn lao, cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào phản bác quan điểm chủ tịch tỉnh như Dương Tử Hiên.
"Từ tình huống trước mắt để xem xét, tập đoàn Càn Khôn là đối tượng tương đối khá." Hoàng Văn Thanh một lần nữa nhắc lại quan điểm của mình.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Chủ tịch tỉnh, tôi cảm thấy chính phủ chúng ta không nên tham gia vào vấn đề bán Xuân Huy, tất cả nên giao do kẻ thứ ba làm, ví dụ như đoàn chuyên gia, chúng ta không nên gây ra áp lực hành chính, làm trở ngại khả năng tư duy của đoàn chuyên gia.”
“Như vậy sẽ càng khách quan hơn một chút, dù sao thì bên trong đoàn chuyên gia cũng có rất nhiều giáo sư làm giám khảo chuyên nghiệp, tính toán rất tốt, bọn hắn bình luận tập đoàn Càn Khôn có tư cách hay không, sẽ càng phù hợp hơn."
Hoàng Văn Thanh liếc liếc Dương Tử Hiên, trong ánh mắt có một tia lăng lệ ác liệt, hắn cũng không quá đồng ý đối với cái gọi là đề nghị này của Dương Tử Hiên: "Công ty Xuân Huy vốn chính là xí nghiệp ủy ban tỉnh chúng ta, vì cái gì chúng ta không thể "bán cho ai" đó?"
"Trung ương sớm đã đưa ra khẩu hiệu tách ra, xí nghiệp quốc hữu là thứ thuộc về toàn dân, chính phủ chúng ta chỉ có quyền quản lý, cũng không phải có quyền sở hữu." Trong giọng nói Dương Tử Hiên không mang theo một tia tình cảm nào.
"Dựa theo ý của cậu, vậy thì không cần chính phủ chúng ta quản xí nghiệp nữa hả?"
Hoàng Văn Thanh đột nhiên vỗ bàn một cái, quát: "Đồng chí Dương Tử Hiên, loại tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm."
Chụp cái mũ to như vậy vào đỉnh đầu, Hoàng Văn Thanh muốn làm cho Dương Tử Hiên khuất phục.
Dương Tử Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ chút nào, nói: "Thị trường kinh tế tuần hoàn theo quy luật, chức năng chính phủ cũng được định vị rõ ràng, chính phủ chúng ta được định vị là giám thị, hoặc là nói giám thị ngành sản xuất, mà không phải nhúng tay vào chuyện kinh doanh hằng ngày cụ thể của xí nghiệp.”
“Hành vi bán xí nghiệp đi này, chính phủ chúng ta cần phải làm, chỉ là giám thị chương trình có hợp pháp hay không, mà không nên nhúng tay vào, thay thế đoàn chuyên gia quyết định."
Hoàng Văn Thanh nhanh chóng nhíu lông mày lại, tóc hắn đã có chút hoa râm, ánh mắt đảo qua mặt Dương Tử Hiên, chậm rãi ngồi xuống, nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi..."
"Giao cho đoàn chuyên gia làm quyết định, cuối cùng bán cho xí nghiệp nào cũng tốt, nếu như cuối cùng đoàn chuyên gia cảm thấy tập đoàn Càn Khôn rất thích hợp, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào cản trở, tôi chỉ là hi vọng từ điều này, có thể tiến hành thăm dò và nếm thử một ít chức năng mới, cải thiện chính phủ."
Dương Tử Hiên đứng dậy nói: "Không phải bởi vì tôi và Hà bí thư có chút mâu thuẫn, liền âm thầm ngáng chân đối với tập đoàn Càn Khôn, lòng tôi vẫn chưa hẹp đến mức như vậy, xin chủ tịch tỉnh yên tâm."
Nhìn bóng lưng Dương Tử Hiên đóng cửa đi ra ngoài, Hoàng Văn Thanh chậm rãi thở dài một hơi, chẳng lẽ mình thật sự già rồi?.
…..
Thời điểm buổi tối, Dương Tử Hiên mời bốn năm lão giáo sư đoàn chuyên gia ăn cơm, đương nhiên là dùng Diệp Tân Vĩ làm người chủ trì.
Nhưng bản thân Diệp Tân Vĩ không có hứng thú nói chuyện chính trị với người học trò này, không mưu cầu danh lợi, ăn đơn giản chút gì đó, liền tìm cái cớ rời đi.
Để lại Dương Tử Hiên và mấy giáo sư khác, tương đối mưu cầu danh lợi đối với chính trị nói chuyện với nhau.
Mấy giáo sư còn lại này, đều là giáo sư cổ vũ Dương Tử Hiên trên mặt báo chí, coi như là công thần giúp Dương Tử Hiên xung phong hãm trận, Dương Tử Hiên đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi, phân biệt mời rượu từng người một.
Nhưng những giáo sư này đều hiểu, một cán bộ cấp sở năm nay mới 27 tuổi ý vị ra sao, đều không dám kiêu ngạo ở trước mặt Dương Tử Hiên, cũng không có nói bốc nói phét khoe khoang học vấn trước mặt Dương Tử Hiên, bọn hắn đều đã trao đổi với Dương Tử Hiên, biết rõ bản thân Dương Tử Hiên có tiêu chuẩn kinh tế học chuyên nghiệp, cũng không kém hơn bọn hắn.
"Tử Hiên, tôi cảm thấy cậu tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, về sau, có thể tới học viện chúng tôi làm giáo sư khách mời... Cậu một mực công tác ở mặt kinh tế chiến tuyến chính phủ, đối với những học sinh kia mà nói, kinh nghiệm thực tế của cậu là một thứ hết sức quý giá."
Nói chuyện chính là Tiền Vĩnh Cố, chủ nhiệm viện thường vụ phó viện trưởng đại học La Phù, chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác hành chính, cũng là người chủ lực trợ giúp Dương Tử Hiên ngắm bắn những nhân sĩ bảo thủ kinh thành kia.
Dương Tử Hiên lắc lắc đầu, cười nói: "Hảo ý của Tiền viện trưởng, tôi xin lĩnh, chỉ là, tôi biết mình có bao nhiêu trọng lượng, chỉ bằng vào chút trình độ lý luận ấy của tôi, chỉ sợ không thể đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời này."
"Ha ha, Tử Hiên, cậu khỏi phải nghĩ đến chuyện giấu tài, khiêm tốn ở trước mặt chúng tôi, trình độ của cậu, người khác không biết thì cũng thôi, chúng tôi có thể không biết sao?"
Tiền Vĩnh Cố cười cười, nói "Trước kia giáo sư Đồng Nãi Minh đã nói rồi, trình độ chuyên nghành của cậu rất vững chắc, giáo sư Đồng Nãi Minh rất ít khi nói quá về người nào."
Đồng Nãi Minh giáo sư là trước kia điểm danh Dương Tử Hiên lên bảng đen làm bài tập, có tư cách lão thành tại học viện, được công nhận giáo sư kinh tế học, địa vị so với Tiền Vĩnh Cố, thường vụ phó viện trưởng này thì cao hơn không ít.
Dương Tử Hiên cũng không chối từ nữa, hắn thật đúng là chưa từng thử qua cảm giác làm giáo sư.
Đầu năm nay, bầu không khí đại học thuê cán bộ đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời vẫn chưa dày đặc, đại học La Phù, loại đại học cực kỳ nổi danh này thuê hắn đảm nhiệm ghế giáo sư khách mời, cũng là một loại chứng minh đối với trình độ bản thân hắn, cũng có chút hữu ích đối với con đường làm quan của hắn.
Sở dĩ Dương Tử Hiên làm nghiên cứu sinh bằng cấp, là vì coi trọng vài chục năm sau này, thời điểm phòng tổ chức tuyển chọn cán bộ nòng cốt, cực kỳ coi trọng vấn đề bối cảnh tri thức và bối cảnh bằng cấp, rất nhiều cán bộ hình thức học giả được đề bạt đến chức vị cán bộ lãnh đạo quan trọng.
Được mời làm giáo sư đại học, cũng có thể trợ giúp Dương Tử Hiên dựng nên hình tượng cán bộ học giả này.
Dương Tử Hiên biết, mình muốn chậm rãi đẩy mạnh con đường làm quan, cũng cần một nhóm lớn phần tử trí thức tuyên truyền trên miệng, phất cờ hò reo, tạo dự luận cho mình.
Cho nên, đối với nhóm giáo sư này, Dương Tử Hiên vẫn cực kỳ chịu khó lôi kéo.
Tiền Vĩnh Cố là phó viện trưởng chủ quản công tác hành chính học viện, đầu năm nay, giáo sư tham chính, giáo sư làm quan, đều là hiện tượng cực kỳ thông thường, trường học vẫn chưa hành chính hóa, vẫn tồn tại với tư cách đơn vị sự nghiệp trong thể chế.
Cho nên, những năm này, Tiền Vĩnh Cố một mực nghĩ đến chuyện làm quan, nhưng khổ nỗi là không ai thưởng thức, muốn xin điều nhiệm đến đơn vị hành chính chính phủ, cũng không được như ý nguyện, rất nhiều đơn vị hành chính cũng không muốn đưa ra một chức vị lãnh đạo, đón phó viện trưởng hắn tới ngồi.
Lần này thật vất vả mới đáp lên được tuyến đường của Dương Tử Hiên, tự nhiên là phải từ từ lôi kéo.
Đưa mấy giáo sư rời đi, Dương Tử Hiên một mình trò chuyện cùng Tiền Vĩnh Cố, hỏi: "Lão Tiền, ông cảm thấy tập đoàn Càn Khôn có thích hợp thu mua Xuân Huy không?"
Tiền Vĩnh Cố rất mẫn cảm chú ý tới xưng hô của Dương Tử Hiên đối với hắn, là lão Tiền, mà không phải Tiền viện trưởng như vừa rồi, điều này nói rõ, Dương Tử Hiên đã lấy thân phận chủ nhiệm ủy ban quản lý xí nghiệp thuộc tỉnh để đối thoại với mình.
Lập tức ưỡn thẳng cái eo, nói: "Tập đoàn Càn Khôn, từ bản kế hoạch hiện tại nó đưa ra để xem xét, là xí nghiệp có sức cạnh tranh lớn nhất trong ba xí nghiệp."
Dương Tử Hiên không lên tiếng, hơn phân nửa là Tiền Vĩnh Cố đã nghe thấy bối cảnh tập đoàn Càn Khôn, cho nên mới biết thời biết thế nói như vậy.
Tiền Vĩnh Cố nhìn thấy Dương Tử Hiên không đồng ý, lại trầm mặc, tim liền đập như trống trong ngực, câu nói đầu tiên đã đắc tội người học trò quan viên trẻ tuổi đến mức quá phận này, vậy thì mộng làm quan của mình sẽ bị chặt đứt.
Trong nội tâm lo sợ bất an, Tiền Vĩnh Cố lập tức đổi giọng, nói: "Chỉ là, cái này còn phải cẩn thận điều tra, hiện tại kết luận vẫn hơi sớm, còn phải xem ý tứ của cậu và ủy ban."
Thật là một kẻ dối trá, khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên dáng tươi cười, quơ quơ tay, nói: "Ủy ban hoạch định chính sách chúng tôi không can thiệp, quyền đánh nhịp cuối cùng, tôi quyết định trao cho đoàn chuyên gia."
"Hả!" Sắc mặt Tiền Vĩnh Cố biến đổi, hô lên một tiếng, cho là mình nghe lầm, người lãnh đạo nào không muốn nắm hết quyền trong tay, lãnh đạo nào cam lòng đem quyền đánh nhịp của mình ra, ném cho cấp dưới.
"Không cần kinh ngạc, ông không nghe lầm đâu!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Hôm nay tôi đã thảo luận qua với chủ tịch tỉnh rồi, trao quyền quyền chủ đạo cho tổ chuyên gia, nghĩa là đoàn chuyên gia các ông mới có thể quyết định cuối cùng sẽ đem Xuân Huy bán cho xí nghiệp nào.”
“Đoàn chuyên gia các ông không phải tồn tại với tư cách cung cấp cố vấn cho chính phủ, mà là có quyền lực thực tế."
"Chỉ là, ông phải nhớ kỹ một điểm, quyền lực và trách nhiệm cùng tồn tại, có quyền lực sẽ có trách nhiệm, quyền lực càng lớn trách nhiệm cũng càng lớn.”
“Nếu như công ty Xuân Huy bán cho tập đoàn Càn Khôn, cuối cùng biến thành cục diện rối rắm, còn bắt ủy ban tỉnh ra mặt thu thập, vậy thì phải truy cứu trách nhiệm các ông, đoàn chuyên gia phụ trách chủ yếu việc bán xí nghiệp." Giọng nói Dương Tử Hiên rất nhẹ, nhưng Tiền Vĩnh Cố nghe vào trong tai, lại như là cùng Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
"Đây là những điều tôi phải nói rõ ràng với ông, ông cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể trở về truyền đạt cho đoàn chuyên gia." Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, nói.
Tiền Vĩnh Cố lập tức liên tục không ngừng gật đầu, ngoài mừng rỡ ra, lại có chút ít lo lắng.
Kỳ thật, Dương Tử Hiên đã chơi một cái thủ đoạn nhỏ trong việc này, trao quyền đánh nhịp cuối cùng cho đoàn chuyên gia cấp dưới, liền có thể giắt một thanh kiếm trên đầu đoàn chuyên gia.
Nếu như đến cuối cùng, bọn hắn không tạo ra cho công ty Xuân Huy một tiền cảnh phát triển tốt, phù hợp với lợi ích xí nghiệp và công nhân, như vậy, bọn hắn sẽ phải làm tốt chuẩn bị, bị chính phủ xử phạt hành chính.
Dương Tử Hiên không muốn trực tiếp gây ra trở ngại, ngăn cản tập đoàn Càn Khôn thu mua Xuân Huy, bởi vì sợ ngày sau, thời điểm Dương Ban Mai Xích và Càn Khôn cạnh tranh gay cấn, Càn Khôn sẽ đem những việc này ra công kích hắn.
Nhưng hắn có thể thông qua đoàn chuyên gia, gián tiếp gây trở ngại đến chuyện tập đoàn Càn Khôn thu mua Xuân Huy, hơn nữa còn để cho các chuyên gia cẩn thận điều tra sâu vào vấn đề nghiệp vụ tập đoàn Càn Khôn.
Tại thời điểm Hà Khôn sắp chúc mừng thắng lợi, hắn vẫn không biết Dương Tử Hiên đã bắt đầu gắn cho hắn một cái vòng kim cô.
Cũng tại thời điểm Dương Tử Hiên dương dương đắc ý vì âm mưu của mình đã thực hiện được, hắn tự nhiên gặp phải một tin tức làm hắn cực kỳ phiền muộn.
Hứa Tinh rời nhà đi ra ngoài.
Là tiểu Thiến gọi điện thoại thông báo hắn, sáng sớm hôm nay vừa dậy liền phát hiện Hứa Tinh rời đi rồi, nói là không chịu được tính tình của Dương Tử Hiên, kỳ thật chính là vẫn còn tức giận vì lần trước Dương Tử Hiên mắng nàng.
"Hành lý cũng mang đi hết rồi à?" Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, trong nội tâm thầm tức giận, tuy lần trước hắn không thoải mái, mắng mỏ Hứa Tinh hai câu, quả thật có chỗ không đúng, nhưng vẫn chưa đến mức bỏ nhà đi ra ngoài chứ.
Tính tình Hứa đại minh tinh này thật sự là quá trẻ con, chỉ có chút sự tình nho nhỏ ấy mà cũng chơi mất tích?
Chẳng lẽ minh tinh này là người cực kỳ mẫn cảm, tính cách yếu ớt? Không chịu được người khác gầm rú một lần sao?
"Cô ta cho rằng chơi mất tích như vậy rất lãng mạn, rất hay hả..."
Dương Tử Hiên khó tiếp thụ loại tư duy nghệ thuật có chút thần kinh này của Hứa Tinh, nhưng vẫn nhanh chóng bảo người ta thẩm tra đăng ký chuyến bay hôm nay một chút, không phát hiện ra tên tuổi Hứa Tinh, mới đặt mông ngồi trên ghế sa lon trong nhà, bất đắc dĩ nói.
"Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?" Hai tay Dương Tử Hiên chống nạnh đi tới đi lui trong phòng.
Người đã đi nhưng hương không tiêu, trong phòng vẫn còn hương thơm của Hứa Tinh, nhìn vị trí ghế sô pha bình thường nàng vẫn ngồi, gối nàng vuốt ve ôm ấp, đều đặt đấy, rất rõ ràng, trong bất tri bất giác, Dương Tử Hiên đã coi nàng trở thành một phần tử trong nhà mình, mà không phải là đại minh tinh xin ở nhờ trong nhà hắn, không biết là vì trốn tránh cái gì.
Trên mặt Tiểu Thiến tràn đầy thần sắc lo lắng, nói: "Cô ấy là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, lại không trở lại kinh thành, đi dạo bên ngoài có thể gặp phải nguy hiểm gì không...mang theo nhiều hành lý như vậy, cô ấy kéo được không."
Vừa nghe tiểu Thiến nói như vậy, Dương Tử Hiên càng bực bội hơn rồi, quơ quơ tay, nói: "Tôi sẽ phái người đi tìm kiếm, để cho hệ thống công an cảnh sát toàn bộ thành phố chú ý đến cô ta."
Quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập không tệ, sau khi Hồ Tự Lập ra lệnh, cảnh sát công an khắp bộ thành phố ngay lập tức lưu ý đến cô bé này.
Trên thực tế, Hứa Tinh không ra khỏi thành phố Tử Kim, sớm nay kéo bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, vốn là có ý định chơi mất tích vài ngày, thoáng trừng phạt Dương Tử Hiên một tý, nhìn xem Dương Tử Hiên có thể khẩn trương tìm mình hay không, ai ngờ vẫn chưa tìm được khách sạn ở lại, đã bị một tài xế taxi vô lại trực tiếp cướp đoạt hành lý.
Túi tiền, quần áo, đồ trang sức, điện thoại, phàm là thứ đáng giá trên người, đều đặt ở trong hành lý, hiện tại nàng chỉ có thể mang người không, không có đồng nào, lưu lạc ở vùng ngoại ô.
Mấy lần muốn đi nhờ xe dọc theo đường trở lại bên trong thành phố rồi nghĩ biện pháp, đáng tiếc, các lái xe vừa thấy nàng không có tiền, liền không cho nàng lên xe.
Còn gặp phải một tên lái xe biến thái, thấy được khuôn mặt hại nước hại dân phía phía dưới dưới mũ lưỡi trai kia, liền nổi lên lòng xấu xa, nói một phen mập mờ khó nghe, làm cho nàng sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng chạy mất.
Bụng càng ngày càng đói, buổi sáng, vì hờn dỗi Dương Tử Hiên, không muốn để tiểu Thiến biết mình đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền chạy ra ngoài.
Hiện tại đã là xế chiều, Hứa Tinh cảm thấy bụng mình trống rỗng đến mức sắp đau dạ dày, sắc trời cũng chầm chậm đen lại, đi dọc theo đường cái về hướng nội thành, bước chân cũng càng ngày càng nặng.
Mùa đông đã đến rồi, trời chiều xuống núi, về sau, thời tiết cũng trở nên lạnh lẽo, quần áo dày, nàng đều đặt ở trong bao hành lý, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác lớn, hai bên đường không có gì chắn gió, áo khoác lớn cũng không đủ chống lạnh, liên tục hắt xì, nước mũi nước dãi chảy đầy.
"Bại hoại, tôi ở chỗ này..."
Hứa Tinh nhìn về phía trước, toàn một mảnh hoang vu, vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, nước mắt đã chảy ra rồi.
Ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng xe rít, Hứa Tinh đã không nghe được tiếng động nào khác, bốn phía toàn một mảnh đen ngòm, chưa bao giờ nàng nhớ tới Dương Tử Hiên như hiện tại, tại Nam Hồ, tại Tử Kim, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, cũng có thể goi tên kia đến cứu mình.
Nhưng, trước mắt lại toàn một mảnh đen sì, Hứa Tinh càng lúc càng tuyệt vọng, đi lại trầm trọng.
Đêm xuống, Hồ Tự Lập bên kia vẫn chưa có truyền về tin tức gì, Dương Tử Hiên cũng bắt đầu cảm thấy gấp đến không thể ngồi yên, phân phó tiểu Thiến ở trong nhà đợi điện thoại, liền khoác áo khoác dày, lái ô-tô đi ra ngoài.
Thân phận Hứa Tinh được công bố là em họ Dương Tử Hiên, bỏ qua giao tình thâm hậu giữa hắn và Dương Tử Hiên ở một bên, thân thích của quan viên cấp sở mất tích, Hồ Tự Lập cũng không dám khinh thường.
"Tình huống thế nào?" Dương Tử Hiên thông qua cửa sổ xe liếc nhìn Hồ Tự Lập đang hút thuốc.
"Trước mắt vẫn chưa có đầu mối, nội thành không phát hiện, chắc ra ngoài nội thành rồi, vùng ngoại thành quá rộng." Hồ Tự Lập cau mày nói.
Diện tích vùng ngoại thành lớn hơn nội thành nhiều lắm, hơn nữa lực lượng cảnh sát bố trí rõ ràng là mỏng hơn nội thành rất nhiều, độ khó khi tìm kiếm thật sự rất lớn.
"Chỉ là, vừa rồi bọn tôi bắt được một tên tội phạm cướp bóc, là một tài xế xe taxi, tìm ra khá nhiều đồ vật ở bên trong, giống như là hành lý em họ cậu." Hồ Tự Lập cung cấp một cái tin tức cực kỳ có tác dụng.
Dương Tử Hiên lập tức đi xe, chạy đến tìm, quả nhiên là hành lý Hứa Tinh, liền hung hăng đạp một cước vào người tài xế xe taxi kia.
Hồ Tự Lập đứng ở phía sau nói: "Đã thẩm vấn hắn, hắn đã thả Hứa Tinh ở vùng ngoại ô."
Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay trước ngực, nói: "Vậy thì cơ bản có thể tập trung được vị trí của Hứa Tinh, trên người nàng không có tiền, khẳng định phải đi về hướng nội thành để xin giúp đỡ, nàng không biết đường đi, có khả năng nhất là trở về dọc theo đường cái."
Hồ Tự Lập giơ ngón tay cái về hướng Dương Tử Hiên, nói: "Cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra có khác, tư duy lô-gích rất mạnh, chúng tôi sẽ lập tức đi xem xét."
…….
Trên đường quốc lộ 213, gió lạnh phơ phất, lão Thành ngồi trong xe, đã chú ý theo dõi cô gái đang chậm rãi đi dọc theo đường cái hai giờ rồi, phát hiện cô gái này xác thực là không có tiền thuê xe, từ thân thể đằng sau và quần áo để xem xét, chính là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.
Tập kích và bắt cóc chút ít cô gái độc thân trẻ tuổi, lão Thành và đồng bọn bên cạnh hắn đã không ít lần làm rồi.
"Hôm nay thu hoạch không nhỏ, con mồi hôm nay, chính là con bé đang đi kia..."
Lão Thành hút một hơi thuốc, hướng người đàn ông cao lớn bên người cười nói: "Thoạt nhìn dáng người cũng không tệ lắm, không thấy rõ mặt, hai anh em chúng ta chơi đùa một chút trước, sau đó lại bán đi, chắc có thể bán được giá tốt."
"Vậy thì động thủ đi..."
Hứa Tinh kéo thân thể mỏi mệt đi, vừa lạnh vừa đói, tự nhiên bị một luồng ánh sáng mãnh liệt từ phía trước chiếu đến, một cỗ xe tải không treo biển hành nghề dừng ngay bên người nàng, mượn ánh sáng đèn trước xe, Hứa Tinh có thể nhìn rõ ràng, có hai đàn ông hung ác, dáng tươi cười tà ác từ xe tải đi ra.
Lão Thành và đồng bọn bên người bị dung nhan hại nước hại dân của Hứa Tinh làm cho sợ ngây người.
Trong ánh mắt lão Thành lộ ra vẻ tham lam háo sắc, nói: "Chúng ta đã trúng số độc đắc rồi, con bé này xinh đẹp tựa như đại minh tinh trên TV kia, lại còn xinh đẹp hơn một chút nữa."
Nói xong, hắn liền chà xát hai tay đầy vết chai, đẩy cửa xe ra, Hứa Tinh thoáng cái liền hiểu ra, hai người trước mặt hơn phân nửa là đám người xấu xa, chuyên cướp tiền cướp sắc.
Tuy cả người vừa lạnh vừa đói, nhưng trong nháy mắt này, nàng vẫn bộc phát ra tiềm năng kinh người, đá văng giày cao gót, nhanh chóng chạy về phía trước, hô to cứu mạng.
"Mẹ nó, nếu đêm nay để cho mày chạy, bố mày không làm đàn ông nữa."
Trong đầu lão Thành lại hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hứa Tinh, phân phó người đàn ông bên cạnh: "Cậu lái xe lên phía trước ngăn cản, tôi ở phía sau truy đuổi, tôi lại muốn nhìn xem nó trốn được đến chỗ nào, bắt được rồi, hai chúng ta phải vui mừng cả đêm, haaahahaha."
……
Dương Tử Hiên lo lắng Hứa Tinh không còn một vật nào phòng thân, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, đi xe tốc độ rất nhanh.
Hồ Tự Lập biết rõ, gần đây Đại Danh hệ đang mạnh, Dương Tử Hiên nước lên thì thuyền lên, cũng buông sĩ diện cục trưởng công an xuống, đi theo sau lưng Dương Tử Hiên, dẫn một đội đặc công đi về hướng quốc lộ 213.
Xe chạy về hướng vùng ngoại thành khoảng mười km, liền thấy được một cỗ xe chặn đường Hứa Tinh, đằng sau có một người đàn ông biểu lộ dữ tợn đang đuổi theo.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, giẫm chân ga một cái, liền hướng va chạm vào chiếc xe tải.
Lão Thành và người đàn ông kia cả kinh, nhìn thấy đằng sau xe Dương Tử Hiên là một chiếc xe đặc công đi theo, đều sợ tới mức kinh hồn táng đảm, cũng không dám tiến lên truy đuổi, vội vàng tháo chạy về hướng đất trồng rau ven đường.
Trong khoảng thời gian ngắn, còi cảnh sát kêu lên oang oang, giọng nói kêu giết đuổi bắt vang lên đầy trời, còn có có một vài anh nông dân đang ăn cơm trong nhà, nghe được tiếng công an, cũng ào ào đi ra hỗ trợ bắt lão Thành.
"Giết người!" không biết ai thét lên một tiếng, Hồ Tự Lập cùng đống đặc công đằng sau kia tất cả giật mình, liền tản ra bốn phía vây bắt hai người.
Thì hai anh nông dân đi ra hỗ trợ bắt hai người này, lại bị lão Thành dùng đao nhọn giấu ở bên hông chọc bị thương.
Hứa Tinh đã bị kinh hãi không nhẹ, nằm ở trong ngực Dương Tử Hiên, không dám động đậy, lời nói đến yết hầu cũng không nói nên lời, chỉ rơi lệ, thân thể lạnh đến phát run.
Dương Tử Hiên biết rõ tinh thần nàng bị kinh hãi quá độ, liền dặn Hồ Tự Lập hỗ trợ thu thập hiện trường, nhanh đưa người bị thương đi phụ cận bệnh viện, chính mình lái ô-tô mang theo Hứa Tinh trở về nội thành, đem áo khoác dày của mình cho nàng mặc.
Hắn để cho Hứa Tinh nằm ở trong ngực mình nghỉ ngơi trong chốc lát, đến nhà hàng, mới đánh thức nàng dậy.
"Không có chuyện gì nữa rồi, về sau đừng có chơi loại trò chơi mất tích này nữa, làm cho tôi chạy đi tìm cô một hồi thì không sao, nhưng tất cả mọi người đang lo lắng cho cô đấy." Dương Tử Hiên đưa Hứa Tinh trở về, lại dặn tiểu Thiến chiếu cố tốt nàng, mới đi ra ngoài uống rượu cùng Hồ Tự Lập.
"Mấy người kia chỉ bị dao chọc tổn thương, cứu giúp kịp thời, không có gì đáng ngại!" Hồ Tự Lập nói.
"Có thể thiết lập ra một khoản tài chính, thưởng cho những người thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, thoáng cải thiện bầu không khí cạnh tranh trong xã hội."
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Dù sao thì người ta cũng chỉ là một anh nông dân, bịtổn thương như vậy, cho dù chúng ta hỗ trợ ứng ra tiền thuốc men, anh ta cũng mất gần một tháng không thể xuống giường, lát nữa tôi sẽ nói với Tiết thị trưởng, nhờ anh ta dùng danh nghĩa thành phố chính phủ, lập quỹ thấy việc nghĩa hăng hái làm, tìm chút ít tài trợ của các xí nghiệp!"
Hồ Tự Lập gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, chỉ là, sự chú ý của hắn lại đặt ở trên một vấn đề khác: "Cậu còn nhớ lần trước tôi nói với cậu, muốn làm ra một hành động đánh mạnh vào thế lực xã hội đen trong tỉnh không?"
Dương Tử Hiên ừ một tiếng, hỏi: "Anh vẫn chưa đưa ra ý kiến với Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi à? Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi sẽ toàn lực chèo chống, làm ô dù cho hành động đánh mạnh vào thế lực xã hội đen."
"Tôi đã đưa báo cáo lên, thái độ ủy ban tỉnh rất mập mờ, bây giờ còn chưa cho tôi ý kiến phúc đáp rõ ràng, tôi suy đoán là do gần đây Hoàng chủ tịch tỉnh nhiều việc vặt quấn thân, không muốn tiếp tục trêu chọc cái phiền toái này.”
“Tôi vừa báo cáo lên chính pháp ủy bên kia, liền trực tiếp bị bác bỏ, Hà bí thư trực tiếp phê chỉ thị trong một trang giấy, chỉ trích lãnh đạo cục công an thành phố Tử Kim chúng ta đang mò mẫm tìm vết.”
“Nói cái gì mà trong tỉnh căn bản không có thế lực hắc ám, nói chúng ta làm ra hành động đánh vào thế lực xã hội đen này, hoàn toàn vô căn cứ, là bôi đen sở công an tỉnh."
Chương 634: Làm đi(2)
Dương Tử Hiên rất nhanh liền lĩnh ngộ ra ý đồ của Hồ Tự Lập, liền cảnh giác hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay, hai tên đạo tặc truy đuổi em họ tôi kia có quan hệ với thế lực xã hội đen? Anh muốn phóng đại chuyện này, coi đây là cơ hội phản bác quan điểm "trong tỉnh không có thế lực hắc ám" của chính pháp ủy bên kia? Thôi động hoạt động đánh vào thế lực xã hội đen?"
"Ông em, cậu quả nhiên là người thông minh, tôi mới nói lời đầu, cậu liền biết đuôi."
Hồ Tự Lập cười cười, nói: "Hôm nay, lời hai tên đạo tặc kia khai ra cũng làm tôi giật cả mình, gần đây bên trong khu thị trấn đã xảy ra vài án kiện cô gái mất tích đêm khuya, đều có quan hệ với bọn hắn.”
“Tất cả các vụ án, bọn hắn đều là thủ phạm chính, bọn hắn một mực nhắm vào những cô gái trẻ tuổi trong thành phố và ngoại ô thành phố, đêm khuya đi đường làm mục tiêu, sau khi bắt những cô gái này đi, nhân sắc tốt, trước tiên để mình đùa bỡn một phen, sau đó bán cho các tụ điểm thế giới dưới lòng đất thành phố Tử Kim chúng ta, khống chế, mang đến chỗ ăn chơi..."
Cạn một chén cùng Hồ Tự Lập, Dương Tử Hiên thoáng suy tư một tý rồi nói: "Ông anh có ý định thuận tay giải cứu những cô gái này ra, sau đó đả kích thế lực xã hội đen đứng sau lưng?"
"Kế hoạch của tôi là như vậy, nhưng khả năng là cần nhân mạch của cậu trợ giúp một tý, hỗ trợ tuyên truyền mấy bản án phụ nữ ác liệt trên báo tỉnh."
Tửu lượng Hồ Tự Lập rất tốt, một lọ Mao Đài đổ xuống dưới, trên mặt không thấy hồng, vẫn rất nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất là có thể làm cho Tỉnh ủy tập trung chú ý."
Dương Tử Hiên liền đáp ứng: "Ông anh có thể xác định chút ít thế lực hắc ác Hà Khôn khống chế đều tham dự vào án kiện bắt cóc bán phụ nữ này không?."
"Ông em à, không sợ nói cho cậu biết, con người của tôi, có lẽ thủ đoạn chơi chính trị không bằng cậu, nhưng luận năng lực điều tra phá án trong hệ thống công an, tôi rất có tự tin! Thế giới dưới lòng đất thành phố Tử Kim có nào thế lực, làm sao tôi có thể không rõ ràng được?" Hồ Tự Lập nhếch miệng nói.
Dương Tử Hiên nhớ tới chuyện gần đây tập đoàn Càn Khôn lộ ra mũi nhọn tranh đoạt đấu thầu mua Xuân Huy, Hà Khôn luôn mang sắc mặt người thắng, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Hồ Tự Lập vừa nói về chuyện này, Dương Tử Hiên cũng muốn nhân cơ hội đả kích Hà Khôn một tý, thông qua một trận đánh vào thế lực xã hội đen, làm cho Hà Khôn bị lửa thiêu thân cũng tốt.
Tài chính nguyên thủy của tập đoàn Càn Khôn vốn chính là thứ dơ bẩn, ban đầu rất ít kinh doanh, sở dĩ có thể làm được quy mô lớn như vậy, đơn giản là có một đống tiền bẩn khổng lồ từ thế giới dưới lòng đất liên tục không ngừng chảy vào tập đoàn Càn Khôn, tạo thành tài chính liên hoàn.
Thông qua cái gọi là đầu tư và kêu gọi vốn kinh doanh, tẩy trắng những đồng tiền bẩn này.
Đương nhiên, loại sự tình này, Hà Khôn không làm được cẩn thận, vẫn có một số người biết rõ chi tiết về tập đoàn Càn Khôn, nhưng không phải ai cũng có biện pháp bắt được chứng cớ, có chứng cớ trong tay, cũng sẽ không đi đắc tội Hà Tân Nghi, bí thư chính pháp tỉnh.
"Ông anh, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn nên khiêm tốn một tý thì tốt hơn, không cần phải kinh động chính pháp ủy, cứ nhấc lên một phen sóng gió ngay ở trong thành phố Tử Kim, đánh vào thế lực xã hội đen, triển khai trong phạm vi nhất định."
Dương Tử Hiên thoáng tự hỏi một tý, mới nói: "Như vậy có thể phòng ngừa chút ít chỗ ăn chơi Hà Khôn khống chế kia di chuyển sổ sách tài chính và các chứng cớ mấu chốt.”
“Chúng ta đã làm, liền làm một vụ thật lớn, giết hắn không kịp trở tay, bắt được căn cứ chính xác chứng minh tập đoàn Càn Khôn và những thế lực dưới mặt đất này có quan hệ trực tiếp, liền kết tội tập đoàn Càn Khôn có hành vi rửa tiền."
Hồ Tự Lập thầm cả kinh: "Làm như vậy, nguy hiểm chính trị sẽ rất lớn, chúng ta tự tiện hành động như thế, có thể triệt để kích động đám Thường ủy tỉnh ủy thân cận Hà Tân Nghi, ví dụ như thư ký trưởng Trang Đạo Hiền hay không?"
"Có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm, anh cứ bạo gan đi làm".
……
Mùa đông đã đến, không có biện pháp ngăn cản gió lạnh tràn đến tòa thành thị này, tám giờ sáng, dòng người đi xe đạp, dòng người lái xe ô tô từ tất cả gia đình dũng mãnh tiến ra đường, vội vàng dẫm lên đất đầy tuyết để đi làm.
Cây cối hai bên đường đã trụi lủi , không có một cái lá rụng nào, chỉ còn không ít tảng băng treo chênh vênh, cả thiên địa toàn một mảnh trắng xoá.
Dương Tử Hiên đứng phía trước cửa sổ, nhìn đằng sau đại viện Tỉnh ủy, tuyết rơi cực kỳ dày đặc, thuần một màu trắng, lãng mạn dị thường, hắn uống một ngụm nước ấm, quay đầu nhìn Mã Thép đang báo cáo công tác.
Mã Thép là người hiểu được cách kiến phong sử đà ( gió chiều nào xoay chiều nấy ), Dương Tử Hiên gần đây thế mạnh như bão, hắn cũng không dám làm cái gì mờ ám.
Chỉ là, Mã Thép không nịnh nọt, cũng không thừa cơ vỗ mông ngựa tâng bốc Dương Tử Hiên, bởi vì, hắn biết rõ, Dương Tử Hiên không thể đứng cả đời ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Lúc trước để cho Dương Tử Hiên đến cơ quan Tỉnh ủy, chẳng qua là Đại Danh hệ muốn gia tăng thời gian công tác, kinh nghiệm của Dương Tử Hiên tại cơ quan đảng uỷ, trợ giúp Dương Tử Hiên bổ sung chỗ thiếu tại cơ quan đảng uỷ, hơn nữa còn giúp Dương Tử Hiên khiêm tốn công tác trong một khoảng thời gian.
Hiện tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã có một luồng gió, năm sau Đại Danh hệ điều chỉnh, Dương Tử Hiên sẽ đến thành phố nào đó trong tỉnh làm thị trưởng.
Từ tình hình trước mắt để xem xét, có khả năng nhất chính là vị trí thị trưởng thành phố Đại Danh.
Thị trưởng thành phố Đại Danh trước kia là Hứa Ấn Gia.
Hứa Ấn Gia điều nhiệm đến thị ủy An Thuyền, về sau, vị trí thị trưởng luôn là ghế trống chưa có người ngồi, Tỉnh ủy cũng không tổ chức hội nghị thường ủy Tỉnh ủy chuyên môn thảo luận chọn lựa người làm thị trưởng.
Thành phố Đại Danh là một trong những nơi cán bộ quan viên Đại Danh hệ sinh ra đời, từ trước đến nay đều là vùng giao tranh quyết phải giành lấy của Đại Danh hệ.
Tăng thêm trước kia, Dương Tử Hiên từng nhậm chức tại huyện Hồng Thủy thành phố Đại Danh, ở trong mắt rất nhiều người, khả năng trở lại Đại Danh rất lớn.
Mặt khác, cũng có người đang truyền ra một thông tin khác, Dương Tử Hiên sẽ trực tiếp đảm nhiệm sở trưởng sở nào đó trên tỉnh.
Sở trưởng sở giao thông La Trạch Minh đi thành phố An Thuyền, kết hợp làm việc với Hứa Ấn Gia, sở trưởng sở giao thông một mực thiếu người điều hành, phó sở trưởng trong sở giao thông có đủ thời gian công tác, kinh nghiệm, bối cảnh cũng không nhiều, cho nên khả năng chuyển đến rất lớn.
Còn có một vài phiên bản tương đối hoang đường, nói thí dụ như Dương Tử Hiên làm sụp đổ Trương Ôn, chính là nhìn chằm chằm vào vị trí thư ký trưởng ủy ban tỉnh, cái vị trí quyền cao chức trọng này.
Dương Tử Hiên, một thanh niên không đến 30 tuổi, sẽ trở thành thành viên đảng ủy trong ủy ban tỉnh.
Tóm lại một câu, hiện tại, tin tức về chuyện Dương Tử Hiên sẽ điều đi đầy rẫy khắp nơi, nhưng trừ những nhân vật phi đến cấp độ Dương Tử Hiên, rất nhiều người đều không thể khẳng định những tin tức nho nhỏ này là thật hay giả.
Mã Thép báo cáo không mặn không nhạt, Dương Tử Hiên cũng biết nguyên nhân, Mã Thép cho là mình sắp điều đi, cũng không cần phải thân cận nhiều với mình, vì vậy hắn liền gõ một cái, giọng nói ngưng trọng: "Công tác phòng một kiểm tra kỷ luật năm nay không nhiều điểm sáng lắm, cậu trở về ghi báo cáo, từ từ tổng kết một tý đi."
Bị một người thanh niên còn trẻ hơn mình mười mấy tuổi phê bình, Mã Thép không có cách nào phát giận, chỉ dám khúm núm phụ họa vâng vâng, hắn đã bị Dương Tử Hiên dọa sợ rồi.
Mã Thép chân trước vừa đi, Tiền Vĩnh Cố liền vào, lần đầu tiên đến văn phòng Dương Tử Hiên, đi vào đại viện Tỉnh ủy, kiến trúc quyền lực lớn nhất toàn bộ tỉnh này, Tiền Vĩnh Cố vẫn có chút lo sợ bất an, nhìn Dương Tử Hiên yên lặng ngồi ở dưới cờ đảng, gượng gạo cười cười nói: "Khí trời thật đúng là lạnh..."
Dương Tử Hiên áp áp tay, để cho hắn ngồi xuống, hỏi: "Làm sao vậy? Vấn đề bán Xuân Huy đã quyết định chưa? Là quyết định bán cho tập đoàn Càn Khôn sao?"
Tiền Vĩnh Cố lắc đầu, tiến đến trước mặt Dương Tử Hiên, nói: "Tôi tới đây, chính là báo cáo với ngài vè chuyện này, hiện tại chúng tôi phát hiện một ít điểm đáng ngờ, khả năng tập đoàn Càn Khôn này có vấn đề trên mặt tài vụ.”
“Hiện tại nó căn bản không có đủ điều kiện để áp dụng những bồi thường bên trong bản kế hoạch kia, chúng tôi đã yêu cầu tập đoàn Càn Khôn cung cấp báo cáo tài chính ba quý đầu năm nay, nhưng phương diện tập đoàn Càn Khôn chậm chạp không chịu giao báo cáo tài chính ra, kéo dài thời gian.”
“Không những thế, bọn họ còn đốc thúc chúng tôi tranh thủ thời gian ký kết hợp đồng bán ra cùng bọn họ."
Dương Tử Hiên cười cười, nói "Các ông có thể phát hiện ra vấn đề này, rất tốt, dựa theo câu trả lời của ông, trước kia, tập đoàn Càn Khôn chỉ là vẽ ra một cái bánh mì lớn, hơn nữa còn hứa hẹn bằng miệng, căn bản không hề có năng lực bỏ ra ngàn vạn tiền vốn, tiến hành bồi thường?"
"Đúng vậy."
Dương Tử Hiên đứng lên, Tiền Vĩnh Cố không làm cho hắn thất vọng, hắn vốn muốn mượn tay đoàn chuyên gia Tiền Vĩnh Cố này, đạt tới mục đích giết chết uy phong của tập đoàn Càn Khôn.
Lão Tiền này làm việc vẫn để cho người yên tâm, biết rõ cách lĩnh ngộ ý đồ lãnh đạo, thời điểm thích hợp, có thể kéo hắn từ trong trường đại học đi ra dùng một lát.
"Ông là người phụ trách chủ yếu trong đoàn chuyên gia, ông có thể dùng danh nghĩa đoàn chuyên gia, đưa một phần báo cáo đến ủy ban tỉnh và Tỉnh ủy, nói rõ vấn đề này.”
“Bản thân đoàn chuyên gia vẫn chưa đủ cấp bậc nhắc nhở tập đoàn Càn Khôn giao báo cáo tài chính ra, nhưng ông có thể hướng ủy ban tỉnh cùng Tỉnh ủy giải thích, để cho các nghành có quan hệ trong ủy ban tỉnh cùng Tỉnh ủy ra mặt, bắt tập đoàn Càn Khôn đưa ra báo cáo tài chính."
Việc này bằng với ủy ban tỉnh và Tỉnh ủy đồng thời làm khó dễ tập đoàn Càn Khôn.
Chuyện này xem như đã triệt để đắc tội Hà Khôn, con cưng của bí thư chính pháp rồi.
Nội tâm Tiền Vĩnh Cố tựa như gương sáng, trong miệng phát khổ, hắn biết rõ bây giờ Dương Tử Hiên đang coi hắn như đầy tớ để dùng, nhưng những hi sinh này là cần, hắn không qua được cửa ải Dương Tử Hiên này, sẽ không có khả năng thực hiện được mộng làm quan kia.
Từ lúc Dương Tử Hiên tổ chức đoàn chuyên gia, Trần Chí Ôn vẫn bảo trì thái độ trung lập, không tỏ vẻ ủng hộ, cũng không tỏ vẻ phản đối, nhưng khi hắn chứng kiến Tiền Vĩnh Cố đánh phần báo cáo này, không nhịn được, cười lên một tiếng, nói: "Tử Hiên, thủ đoạn của cậu đúng là càng ngày càng thuần thục, hiểu được cách làm sao lợi dụng cấp dưới tá lực đả lực rồi à?"
Dương Tử Hiên biết mộng làm quan của Tiền Vĩnh Cố, thừa cơ giúp hắn một tay: "Trình độ lý luận kinh tế của lão Tiền rất vững chắc, là chuyên gia, lại am hiểu công việc hành chính, vào thời điểm thỏa đáng, có thể mời tới ủy ban tỉnh bên này làm tham mưu, khảo sát một chút."
Trần Chí Ôn liếc liếc Dương Tử Hiên, một lần nữa nhìn nhìn tên tuổi Tiền Vĩnh Cố, nói: "Cái này cũng không phải là không thể cân nhắc được, chỉ là, bây giờ không phải thời điểm làm việc đó... Bây giờ là giữa tháng 12 rồi, sang năm sau, sẽ có một phen biến đổi, đợi cho thời điểm đấy, tôi sẽ nhìn xem phòng chỉnh đốn bên kia có chỗ ngồi trống nào không!"
"Có phải là phân chế độ thuế đã có định luận?"
Trần Chí Ôn rất ít khi nhắc tới việc điều chỉnh cán bộ với hắn, nhưng lần này lại nói rõ ràng cho hắn biết về việc thay đổi cán bộ, Dương Tử Hiên liền suy đoán là vì hiệu ứng phân chế độ thuế dẫn phát, những nhân vật chính trị không ủng hộ thậm chí cản trở phân chế độ thuế kia, rất có thể sẽ tạm thời bị ướp lạnh một thời gian ngắn.
Trần Chí Ôn kinh ngạc với khứu giác chính trị của Dương Tử Hiên, ừ một tiếng, không tiếp tục bổ sung, chỉ nói: "Vị trí của cậu khả năng là sẽ nhúc nhích, có muốn đến làm thủ hạ của tôi không?"
Dương Tử Hiên đầy nghi hoặc, không ngừng phỏng đoán ý tứ trong lời Trần Chí Ôn nói, đến làm thuộc hạ, chẳng phải là đi đến các nghành ủy ban tỉnh bên này công tác, chẳng lẽ lời đồn đại mình đến sở giao thông trước kia là thật?
Thư ký trưởng ủy ban tỉnh khẳng định không đến lượt hắn, thư ký trưởng ủy ban tỉnh là do thành viên đảng ủy ủy ban tỉnh kiêm nhiệm, đã đến rất gần cấp phó tỉnh.
Dương Tử Hiên chỉ là một người cấp phó sở, thoáng cái điều đến vị trí này, chỉ sợ rất nhiều người sẽ nhảy ra mắng to.
Coi như là đi thành phố Đại Danh làm thị trưởng, cái thành phố lớn có đến mấy trăm vạn nhân khẩu này, Dương Tử Hiên cũng cảm thấy trên mặt thời gian công tác, kinh nghiệm của mình sẽ bị rất nhiều người lên án.
Đi sở giao thông, loại sở cường thế này làm sở trưởng, Dương Tử Hiên cũng cảm thấy là một bước tăng lên rất lớn.
"Cầu còn không được!"
Dương Tử Hiên vội vàng đón ý nói hùa.
Trần Chí Ôn gật gật đầu, nói một câu vậy là tốt rồi, không nói tiếp, liền chuyển vấn đề: "Cuối năm có một hội nghị công tác thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước cả nước, đến lúc đó, sẽ có người phụ trách công tác quản lý thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước cả nước đến kinh thành họp, tôi đã đề cử cậu đi rồi, là Tào Tùng phó thủ tướng chủ trì hội nghị công tác, cậu phải đang thắp lên điểm sáng, lần này bán công ty Xuân Huy ra, tốt nhất là kiếm một cái kết quả xinh đẹp."
"Tôi sợ trình độ của tôi không đủ..."
Trần Chí Ôn hừ lạnh một tiếng, nói: "Bảo cậu làm thì làm đi, khiêm tốn cái gì, cậu cũng đừng có tự coi nhẹ mình, bây giờ, ở phương diện công tác cải cách trong cả nước, Dương Tử Hiên cậu là một cái tên rất nổi tiếng đấy.”
“Trước kia Trương Ôn cầm Ủy ban hoạch định chính sách lâu như vậy, có làm ra cái thanh thế gì không? Cậu tốt rồi, mới lên nhậm chức không được vài ngày, liền biến cục diện rối rắm Xuân Huy thành thanh thế to lớn, tổ chức đoàn chuyên gia mắng nhau cùng chuyên gia kinh thành, cởi mở với toàn bộ xã hội, trưng cầu người đến mua sắm, Ủy ban hoạch định chính sách trao quyền quyết định cho đoàn chuyên gia....”
“Mỗi một hạng công tác trong này, đều có thể nói là sáng tạo cái mới, tính tranh luận rất lớn, nhưng cũng không có nhiều người dám thực sự nhảy ra, hoàn toàn phản đối, chỉ ngấm ngầm hại người, cậu không thấy rõ tình thế hiện tại sao? Cán cân thắng lợi đã nghiêng về hướng cậu rồi."
"Chủ tịch tỉnh nói như vậy, tôi sợ mình sẽ kiêu ngạo."
"Cho nên mới nói, cậu không thể kiêu ngạo được, không nên để xảy ra sai sót gì lớn lúc trước khi hội nghị diễn ra." Trần Chí Ôn vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, nói: "Cậu là người cầm lái, phải ổn định đầu thuyền."
"Chủ tịch tỉnh lo lắng người tập đoàn Càn Khôn sẽ bởi vì bị tôi ép sát, mà chó cùng rứt giậu, ra bài không theo như lẽ thường? Cuối cùng sẽ làm cho tôi ngã ngửa?"
Trần Chí Ôn một lần nữa ngồi trở lại chỗ, nói: "Không thể loại trừ khả năng này, tôi cảm thấy chính pháp ủy bên kia có thể sẽ có hành động nhằm vào cậu, cậu phải tỉnh táo."
"Hắn muốn tới thì tới đi, tôi không sợ..." Dương Tử Hiên cười cười, hành động đánh vào thế lực xã hội đen chính là vương bài trong tay hắn, chỉ cần cái vương bài này đánh ra, bắt được vài tên lão đại có liên quan đến Hà Khôn, điều tra ra tiền thế lực hắc ám đều chảy về phía tập đoàn Càn Khôn, như vậy, Hà Tân Nghi muốn đối phó với hắn cũng phải nghĩ kĩ.
"Tốt rồi, chuyện này thì chính cậu tự lo, phần báo cáo của Tiền Vĩnh Cố, tôi đã phê rồi, trước kia Chu bí thư cũng rất thiên về tập đoàn Càn Khôn, nhưng vẫn chưa đến mức làm phần báo cáo này mắc kẹt."
Trần Chí Ôn chậm rãi nói: "Cậu cứ điều một số người sở thẩm tra tỉnh tiến vào chiếm giữ tập đoàn Càn Khôn, tìm đọc báo cáo tài chính ba quý đầu tiên của tập đoàn Càn Khôn.."
"Có thể đưa hai người từ sở giám sát vào không?" Trong mắt Dương Tử Hiên hiện lên một tia quỷ dị.
"Nhiều thêm một hai người không có vấn đề...không phải cậu lại muốn để cho người ta đánh vào chỗ yếu của tập đoàn Càn Khôn đấy chứ?" Trần Chí Ôn ngửi được hương vị âm mưu.
Cầm được công văn ủy ban tỉnh đưa tới, Hà Khôn đột nhiên vỗ bàn một cái, chén trà trên mặt bàn đều bị chấn động.
"Móa nó, tại sao Tiền Vĩnh Cố này không biết điều như vậy, vậy mà lại báo cáo cho ủy ban tỉnh, nói tập đoàn Càn Khôn chúng ta phải giao báo cáo tài chính hai quý trước ra.”
“Tiền Vĩnh Cố quả thực chính là cầm lông gà làm mũi tên, cho rằng Ủy ban hoạch định chính sách đưa quyền quyết định cuối cùng đến đoàn chuyên gia, hắn liền có quyền đánh nhịp rồi à?"
Hà Tân Nghi nâng kính, cầm công văn qua nhìn nhìn, mới trầm giọng nói: "Chỉ sợ một mình Tiền Vĩnh Cố không có can đảm chơi loại thủ đoạn này, sau lưng khẳng định có người làm chỗ dựa cho hắn... Bằng không thì, cho dù hắn báo cáo, cũng khó có thể được thông qua tại ủy ban tỉnh và Tỉnh ủy bên kia..."
Hà Tân Nghi nói một câu làm Hà Khôn thức tỉnh.
"Làm chỗ dựa cho Tiền Vĩnh Cố?" Hà Khôn nhíu mày, nói: "Có thể làm chỗ dựa cho Tiền Vĩnh Cố, cũng chỉ có Dương Tử Hiên, chẳng lẽ Dương Tử Hiên đang cho ngáng chân con?"
Hà Tân Nghi buông công văn xuống, nói: "Chín thành là Dương Tử Hiên đứng ở sau lưng, hắn đã nhìn ra công ty của con có vấn đề, hơn nữa gần đây hắn không cùng đường với cha, ngáng chân con chỉ là chuyện rất bình thường, chỉ là, người này, con phải ngàn vạn lần chú ý, ngay cả cha cũng nếm qua rất nhiều thiệt thòi từ hắn, cũng là người có thù tất báo."
"Không đến mức lợi hại như vậy chứ?" Đối với Dương Tử Hiên, Hà Khôn vẫn chưa cực kỳ coi trọng, ở trong mắt hắn, Dương Tử Hiên vẫn là người dựa vào Đại Danh hệ làm chỗ dựa, mới dám gây sự như vậy.
“Hắn muốn điều tra thì điều tra đi, con vẫn có biện pháp nhét giẻ vào miệng những người sở thẩm tra kia, Dương Tử Hiên không để cho con mặt mũi, Tiền Vĩnh Cố và đoàn chuyên gia không để cho con mặt mũi, nhưng đám người sở thẩm tra kia còn có thể không để cho con mặt mũi sao?”
“Con muốn bọn hắn không điều tra được bất kỳ cái gì, làm tên vương bát đản Dương Tử Hiên kia tức chết mới thôi!"
…….
Dương Tử Hiên không tham dự vào vấn đề đoàn thẩm tra đến tập đoàn Càn Khôn tìm đọc báo cáo tài chính, nhưng trước khi đoàn điều tra đi Càn Khôn, Dương Tử Hiên đã tìm Sài Quá Long đến, bí mật dặn hắn cách hành động.
Đoàn thẩm tra đến cao ốc mười tầng của tập đoàn Càn Khôn, về sau, Hà Khôn liền đưa ra một đội PR, chiêu đãi những nhân viên tổ điều tra này.
Sau khi rượu thịt no đủ, Hà Khôn lại bảo người phụ trách tiếp đãi đưa một phần lễ vật cho mấy lãnh đạo mấu chốt trong đoàn thẩm tra, mỗi người trong bọn người Phan Nguyên Hiền đều có lễ vật đóng gói cực kỳ tinh xảo, không người nào biết bên trong là cái gì.
Người trong tổ điều tra này cũng bắt đầu có tư tưởng khuynh hướng, Phan Nguyên Hiền là một trưởng phòng trong sở thẩm tra, đoàn thẩm tra lần này, là hắn tự mình dẫn đội, thời điểm lấy cớ đi đi WC, liền mở lễ trong hộp ra, là một tấm thẻ chi phiếu và một tờ giấy viết mật mã.
Trong lòng Phan Nguyên Hiền căng thẳng, chứng kiến bốn phía không có người, vội vàng nhét tờ mật mã và chi phiếu vào caawph công văn, sau đó mới ưỡn thẳng cái eo đi ra ngoài.
Tại thời điểm tổ điều tra đi đến tập đoàn Càn Khôn, Dương Tử Hiên và Chú Thanh Nam đã hẹn nhau ra phòng trà vùng ngoại thành, hai người ngồi đối ẩm.
Bởi vì từng có lần thứ nhất tiếp xúc mập mờ chưa thành kết quả, Chú Thanh Nam ngồi ở trước mặt Dương Tử Hiên, nhưng vẫn có vẻ hơi mất tự nhiên, hơi câu nệ, nhưng Thanh Bình chế dược gần đây mới đưa ra "nước uống bổ huyết vương”, cần Dương Tử Hiên đến cầm lái, Chú Thanh Nam đành phải hẹn Dương Tử Hiên ra ngoài gặp mặt.
"Chắc lần này tập đoàn Càn Khôn không bắt được công ty Xuân Huy?" Chú Thanh Nam là thành viên hội đồng quản trị trong công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, cho nên nàng cực kỳ rõ ràng đối với việc gần đây Bất Dương Mai muốn thu mua Xuân Huy, lại gặp phải ngăn cản.
Dương Tử Hiên gật đầu, nói: "Khẳng định không thể có được, hôm nay tổ điều tra sở thẩm tra và sở giám sát liên hợp tiến vào chiếm giữ Càn Khôn, điều tra báo cáo tài chính ba quý đầu tiên của Càn Khôn, thẩm tra xem phải chăng tập đoàn Càn Khôn có đủ tư chất thu mua Xuân Huy không."
"Là con lừa hay con la, lôi ra một ít số liệu là sẽ biết...tập đoàn Càn Khôn nghèo nàn, làm sao có thể cầm ra ngàn vạn để đền bù tổn thất, thu mua Xuân Huy đây?" Đối với chiêu thức rút củi dưới đáy nồi này của Dương Tử Hiên, Chú Thanh Nam vẫn cực kỳ thưởng thức.
"Khả năng còn có thể bị ngăn cản!"
Dương Tử Hiên nhếch miệng, cười một tiếng quỷ dị, nói: "Tập đoàn Càn Khôn này chưa bao giờ ưa thích kinh doanh theo hình thức công ty, không biết đi con đường thông thường.”
“Cho dù biểu hiện báo cáo tài chính ba quý đầu tiên của bọn hắn đều lỗ lã, nhưng còn có một cách cứu chữa, chính là tiến hành hối lộ những nhân viên thẩm tra kia.”
“Trước kia bọn hắn đã từng hối lộ đoàn chuyên gia và nhân viên khảo sát, nhưng tôi không trực tiếp bắt người, bởi vì trước kia bọn họ chỉ tặng lễ nhỏ, không tính là đút lót cực kỳ nghiêm trọng, bắt được, cũng không thể trừng phạt bọn hắn quá mạnh.”
“Tôi liền cố ý buông tha bọn hắn, hi vọng tập đoàn Càn Khôn có thể buông lỏng cảnh giác, sẽ càng có can đảm đút lót mạnh hơn, chỉ có số tiền hối lộ cực lớn, mới có thể lập tội đối với tập đoàn Càn Khôn—— tội đút lót!"
Cái miệng nhỏ nhắn Chú Thanh Nam nhấp một hớp trà, lắc đầu nói: "Cậu nhiều tâm cơ như vậy, không dốc sức làm tại giới kinh doanh, thật sự là đáng tiếc."
"Tập đoàn Càn Khôn kinh doanh ba quý đầu tiên, tất nhiên là lỗ lã nghiêm trọng." Dương Tử Hiên không tiếp câu chuyện Chú Thanh Nam, vẫn tự mình nói: "Tập đoàn Càn Khôn muốn vượt lên trước, xây trạm phát sóng đài phát thanh tại tỉnh Nam Tô, đầu tư không ít, muốn phục chế hình thức của Thần Quang nhắn tin tại tỉnh ta và tỉnh Giang Nam, căn bản không thể thực hiện được.”
“Bản địa tỉnh Nam Tô có thế lực kinh tế địa phương rất cường đại, những thế lực kinh tế địa phương và chính trị địa phương này cấu kết tạo thành thế lực cường đại bảo vệ địa phương, trực tiếp bài xích tập đoàn Càn Khôn ra ngoài tỉnh Nam Tô.”
“Nói cách khác, tập đoàn Càn Khôn lúc đầu từng đầu tư số tiền cực lớn ở tỉnh Nam Tô, nhưng lại không kiếm được một phân tiền...Ít nhất cũng lỗ lã mấy trăm vạn."
Chú Thanh Nam gật gật đầu, nói: "Thế lực địa phương tỉnh Nam Tô cực kỳ cường đại, chủ nghĩa địa phương cực kỳ nghiêm trọng, Thanh Bình chế dược chúng ta trước kia còn muốn tiến vào tỉnh Nam Tô, hiện tại xem ra, chỉ có thể đi tỉnh Giang Nam trước."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, tỉnh Nam Tô tại bản đồ chính trị kinh tế quốc gia có địa vị tương đối quan trọng, nhưng từ tình hình thế lực bảo vệ địa phương của tỉnh Nam Tô, sẽ gây trở ngại rất lớn đến sự phát triển của tỉnh Nam Tô, nói rõ hiện tượng quan thương cấu kết cấu kết rất nghiêm trọng, rất có thể trong hai năm này, tỉnh Nam Tô phát sinh một hồi địa chấn chính trị.
"Bổ huyết vương sẽ đưa ra thị trường vào cuối năm, chính là vì tận dụng thời gian tặng lễ mừng năm mới...phải trở thành hàng tặng lễ cao cấp, phải đầu tư tiền và tốn tâm tư trên mặt đóng gói xếp đặt thiết kế."
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Làm thành hình thức hộp tặng lễ."
"Muốn làm quà tặng giá cao, không thể thiếu tăng cường trên mặt giá cả, bằng không thì sẽ tổn hại hình tượng nhãn hiệu, nhưng hộp lễ lớn thì giá cả quá cao, chỉ sợ rất nhiều người tiêu thụ tàm trung không mua nổi." Chú Thanh Nam có chút lo lắng nói.
"Không sợ, cứ việc buông tay ra làm đi." Dương Tử Hiên quơ quơ tay, nói: "Có thể làm văn trên mặt đóng gói, ví dụ như làm vài loại gói, một loại gói lớn, một loại trung đẳng, một loại nhỏ, như vậy, vô luận là người tầng trung, tầng thấp, hay quan lại quyền quý ở bên trong nội thành đều có thể mua được."
"Ý nghĩ này không tệ..." Chú Thanh Nam ghi nhớ kỹ, nói: "Như vậy thị trường sẽ phân chia ra các loại tầng thứ rõ ràng!"
"Phải làm bổ huyết vương thành sản phẩm chủ lực!" Trong trí nhớ Dương Tử Hiên, Thái Dương thần, Hồng Đào và các sản phẩm bảo vệ sức khoẻ đều phát triển mạnh trong mấy năm này rồi, có Thanh Bình chế dược ngang trời xuất thế, không biết những nhãn hiệu bảo vệ sức khoẻ danh chấn một thời này có xuất hiện không.