Vũ Nghịch Càn Khôn Tác Giả: Chúc Long Ngữ -----oo0oo-----
Chương 1652: Điên cuồng liều mạng.
Nhóm dịch: Black Nguồn: Sưu Tầm
Trong nội tâm Sở Nam lúc này cũng không cảm thấy dễ chịu, thế cục rất không ổn, hắn tế ra thần niệm, dùng tinh thần lực vẽ ra phù văn, đồng thời đem tất cả Hư Hỏa tiến vào đan điền, lúc này thần hồn Sở Nam bị áp chế sít sao, thân thể cảm thấy bị dày vò, Sở Nam toàn lực luyện hóa Hư Hỏa, từ trong túi đại linh thú lấy ra Tiểu Hắc, hắn cảm thấy có chút khó khăn, chỉ cần hắn buông lỏng, Hư Hỏa từ đan điền thân thể, thần hồn của hắn, sẽ đốt sạch sẽ, tu vi của hắn từ đó cũng giảm nhiều, rớt xuống Vũ Thần chi cảnh.
Sở Nam vẽ phù văn, Hư Hỏa nhập vào đan điền.
Nhưng lúc này Sở Nam cảm thấy nghi hoặc.
- Hư Hỏa, lúc tại trên người Dục ác nhân, cũng không có mạnh như vậy, bằng không, Dục ác nhân sớm đã bị đốt thành tro rồi? Vì sao vào trong cơ thể, trong đan điền của ta, lại trở nên mạnh mẽ như thế? Là nguyên nhân tu vi của ta thấp sao? Cũn là có thể do thần hồn của ta, so với nàng cường đại hơn nhiều.
Những nghi vấn này, Sở Nam không biết, có thể Sở Nam biết rõ, nếu lúc này để cho lục đại ác nhân hướng hắn công kích, vậy hắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn, thậm chí vạn kiếp bất phục.
Lúc này trong trận huyết kiếm phong tỏa kéo ra có vài khe hở, lục đại ác nhân phong tỏa tạo ra lỗ thủng, một thanh huyết kiếm, phong tỏa trận, làm cho không gian chung quanh, ngổn ngang lộn xộn, không hề theo quy tắc mà hiện ra vết nứt không gian.
Cũng không đến ba tức thời gian, huyết kiếm cũng bởi vì năng lượng hao hết, sau đó vỡ vụn thành hư vô.
Cửu Võ sắc mặt vài phần tái nhợt, vài phần ửng đỏ, còn có mấy phần phẫn nộ, nhưng vô luận như thế nào, sau khi hắn nhìn thấy huyết kiếm vỡ vụn, không chút do dự lại phun ra máu tươi, quát:
- Huyết kiếm, ra!
- Huyết kiếm, ra!
- Huyết kiếm, ra!
...
Mỗi khi huyết kiếm tán đi, Cửu võ ngưng tâm tụ ý, tế kiếm, Cửu Võ phun ra máu tươi, đúng là thời điểm không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không tế ra máu huyết, thi triển bí pháp như vậy.
Máu huyết tổn thất đối với thân mình tổn thương phi thường lớn, nếu không có phương pháp đặc thù, máu huyết khôi phục cũng không dễ dàng, có thể Cửu Võ cũng không quan tâm, tuy hắn không biết Hư Hỏa đến tột cùng là cái thứ gì, nhưng thấy được Điện chủ kinh hoàng thất thố như vậy, hiển nhiên Hư Hỏa rất lợi hại rồi, Sở Nam bên kia dốc sức liều mạng nuốt Hư Hỏa luyện hóa, đúng là đến thời khắc mấu chốt, không thể chịu nổi ảnh hưởng, cho nên không thể quấy nhiễu, vạn nhất để cho Lục đại ác nhân công tới, hậu quả không thể ghánh nổi.
Cửu Võ lúc này cũng như con thỏ, hắn chỉ muốn đem tất cả lực lượng, dốc sức liều mạng, huyết kiếm không ngừng tế ra, phong tỏa trận vết rách càng lúc càng lớn, từ Chiến Thần côn nện xuống, Phong tỏa trận đã bị phá.
Đương nhiên, trong lúc này Thiên Long hồn cùng Thiên Lang hồn chống lại đám ác nhân, Long Giác trên đầu, nhắm đỉnh đầu đám ác nhân tạo ra không ít tổn thương, có thể Thiên Long hồn lúc này không có lùi bước, dùng cái Long Giác ngăn cản công kích, đồng thời, không ngừng công kích linh hồn Buồn ác nhân.
Thiên Lang hồn chống lại, Buồn ác nhân, há to cái miệng ra.
Hành giả chống lại Hỉ ác nhân, Điện chủ chống lại Yêu ác nhân, Chiến Thần chống lại Thu ác nhân, ngăn ở trước mặt Cửu Võ, lúc này Nộ ác nhân nhìn Cửu Võ nói ra:
- Tiểu tử, máu huyết cũng không thể chảy loạn, giống như ngươi phun ra mấy ngụm máu tươi, là đi đời nhà ma rồi, mặc dù là Bất Tử, cũng phải trọng thương, không biết lúc nào mới có thể khôi phục lại? Vì một người khác mà đi tìm chết, ngươi không hối hận sao?
- Huyết kiếm! Tâm Kiếm! Ý kiếm! Thân kiếm! Bốn Kiếm Tề ra! Kiếm ra Vô Hối!
Nộ ác nhân nói không có thể tan rã mất một tia ý chí của Cửu Võ, ngược lại làm cho Cửu Võ lập tức liều mạng, Nộ ác nhân nhìn thấy Cửu Võ điên cuồng, trong nội tâm cũng không khỏi giật mình một cái, sau đó mang cảm xúc công kích, quy tắc công kích, cùng tế ra.
Lúc này Nộ ác nhân bị chém lui bốn bước lớn, trên người thêm một vết rách thật sâu, lúc này, mới thật sự lại làm cho Nộ ác nhân kinh hãi rồi, Cửu Võ tu vi so với hắn có chênh lệch cực xa, bên trong kiếm cũng không có ẩn chứa một loại quy tắc hắn quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn bị trảm lui, bị chém bị thương.
- Bên trong kiếm của hắn, ẩn chứa chính là cái gì? Mà uy lực to lớn như thế.
Trong lòng Nộ ác ý nghĩ chợt loé lên, nhưng trong miệng lại cười nói:
- Tiểu tử, cho dù ngươi dốc sức liều mạng, cũng là vô dụng rồi, ngươi cứu không được hắn, nếu hắn muốn cái chết, nhất định sẽ chết.
- Bốn Kiếm Tề ra, Trảm! Trảm! Trảm! Trảm!
Cửu Võ liều mạng tế kiếm chém ra, đã có giáo huấn trước rồi, hắn tuy đã bước vào Chân tổ cảnh, có thể tinh lực chủ yếu tại cảm xúc công kích lên, đối với quy tắc, liền có vẻ xem nhẹ, cho nên cho tới bây giờ còn chưa hoàn toàn bước vào cửa thứ nhất, nhưng dùng Chân tổ cảnh thi triển ra, mặc dù là không thuần thục, uy năng cũng không thể coi thường được.
Nhưng dưới sự va chạm, Nộ ác nhân bị trảm liệt rồi, lúc này Nộ ác nhân mắt bắn tinh mang, lại nhìn về phía Cửu Võ, phát hiện máu huyết tiểu tử này sắp phun ra sạch sẽ.
- Muốn lấy ta làm đá mài đao? Đáng chết!
Nộ ác nhân nổi giận, hắn có thể cảm giác tâm tình của mình, đối với người liều mạng mà nói, ảnh hưởng không phải quá lớn, hắn tựa như một thanh kiếm.
- Không được, trước hết lại để cho tâm cảnh của hắn xuất hiện sơ hở đã.
Lúc này, Sở Nam nhìn Cửu Võ quát:
- Ngươi dùng dùng tính mệnh cứu hắn, có thể lúc trước hắn muốn ngươi đi chịu chết, hắn có hành động như thế, ngươi không phẫn nộ sao?
Cửu Võ nhìn chằm chằm Nộ ác nhân, Nộ ác nhân thấy lời của mình đã có hiệu quả, tranh thủ thời gian tế ra Nộ tình công kích, muốn Cửu Võ phẫn giận lên, nêu như vậy, Nộ ác nhân đ thu thập Cửu Võ cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Phẫn nộ, cũng là kiếm!
- Cái gì?
Cửu Võ không để ý tới máu tươi của mình, quát lạnh:
- Nộ kiếm, trảm!
Kiếm rít phá không.
Nộ ác nhân cảm xúc công kích bị chém nát bấy, bản thân còn bị cắn trả, Nộ ác nhân sắc mặt đại biến.
- Đây là cảm xúc công kích? Không, cũng không phải, hẳn là trong kiếm hắn ẩn chứa gì đó, cũng may kiếm của hắn rất nhanh đã diệt.
- Nộ kiếm, trảm!
- Nộ kiếm, trảm!
- Nộ kiếm, trảm!
Cửu Võ liền tế ba kiếm trảm, lại để cho tính toán của Nộ ác nhân lần nữa thất bại, trên thân người Nộ ác nhân đã có vài vết thương sâu tận xương cốt rồi, Cửu Võ nhìn như chiếm thượng phong, kỳ thật đã đến gần Võ như chi cảnh, vốn muốn tiếp tục thừa thắng xông lên, nhưng cũng đãị lấy hết sức rồi, lúc này hắn suy yếu, chèo chống không nổi, máu huyết càng lúc càng khô kiệt.
Nộ ác nhân nhìn thấy thân thể Cửu Võ bắt đầu lay động, sau đó cuồng tiếu nói:
- Tiểu tử, ngươi tiếp tục phun ra máu huyết, không phun ra kiếm của ngươi, tiếp tục chém người như thế nào? Chém không được rồi sao? Tiểu tử, ta cho ngươi biết, ngươi nhất định phải chết, ngươi chắc phải chết không thể nghi ngờ, bất quá, ngươi không cần sợ, trước khi ngươi chết một bước, lập tức ta sẽ đưa người kia đến bồi ngươi.
Lúc này Nộ ác nhân lại thấy Cửu Võ ổn định thân thể, tế ra vài giọt máu huyết, dùng thanh âm khàn giọng quát:
- Kiếm tử, chém.
Nói xong, thân thể Cửu Võ như cọc gỗ, té xuống.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác Giả: Chúc Long Ngữ -----oo0oo-----
Chương 1653: Họa vô đơn chí.
Nhóm dịch: Black Nguồn: Sưu Tầm
Cửu Võ té xuống.
Một màn này, Sở Nam lúc này đang toàn lực luyện hóa Hư Hỏa, cũng đã nhìn rõ rành mạch, trong nội tâm cảm thấy căm giận ngút trời, Cửu Võ đối với hắn có đại ân, Cửu Võ vì bảo vệ cha mẹ của hắn, hủy đi quy tắc kiếm khí, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.
Ân tình lớn như thế, sau khi Sở Nam biết được tin tức này, hắn suy nghĩ, sau này vô luận như thế nào đều muốn giúp Cửu Võ một lần nữa tạo ra kiếm khí quy tắc, so với trước kia còn lợi hại hơn.
Sở Nam vẫn dựa theo tâm nguyện để làm, mấy lần chém giết, đều muốn đặt Cửu Võ ở bên bờ sinh tử, Sở Nam dám làm như vậy, tự nhiên là biết được Cửu Võ có đại nghị lực, cứng cỏi, có thể chống được, bằng không thì Sở Nam sớm đã dùng phương pháp khác rồi.
Sự thật chứng minh, phương pháp này xác thực hữu hiệu, Cửu Võ đang cùng Lôi Ngoan thai nghén ra kiếm, sau đó việc muốn làm chính là dưỡng kiếm trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa, cho nên, mới để cho Cửu Võ đứng ở bên bờ sinh tử như vậy.
Vì để cho Cửu Võ không có đường lui, Sở Nam cũng không có đem Tiểu Hắc lấy ra, vốn, sự tình cũng còn tại trong sự khống chế của Sở Nam, cho nên hắn cũng không cần Tiểu Hắc, nhưng không ngờ có Hư Hỏa như vậy.
Sở Nam đem Cửu Võ đặt ở bên bờ cái chết, lại không để cho Cửu Võ chết đi, nhưng bây giờ, Sở Nam nhìn thấy Cửu Võ mặt mũi tràn đầy tử sắc mà ngã xuống, thấy Cửu Võ tế ra kiếm, đã trực tiếp chém vào trong cơ thể Nộ ác nhân, mà Nộ ác nhân lại như không có chuyện gì, vẫn còn hướng Cửu Võ đánh tới.
- Ah ——
Sở Nam rống to một tiếng, hắn không quan tâm mà điên cuồng rút ra năng lượng, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích đối với thân thể, sau đó đem Tiểu Hắc từ bên trong túi đại linh thú thả ra, Sở Nam rút ra năng lượng, Hư Hỏa trong Đan Điền, càng thêm hung mãnh tàn sát bừa bãi, mà ngay cả lửa giận cũng bị Hư Hỏa ảnh hưởng.
Đặt ở trước kia, Sở Nam vô luận phẫn nộ, lửa giận hừng hực như thế nào, cũng không có bao nhiêu quan hệ, dù sao đây chỉ là một loại cảm xúc, nhưng lúc này, tình trạng hoàn toàn bất đồng, khả năng bởi vì Sở Nam thấy Cửu Võ chết, lửa giận cùng Hư Hỏa tiếp xúc, cảm xúc phẫn nộ đã chuyển thành hỏa, không thể khống chế.
Nếu như tiếp tục bỏ mặc, rất có thể làm cho Sở Nam tẩu hỏa nhập ma.
Sở Nam lại không có chút cân nhắc nào, tựa như Cửu Võ liều mạng phun ra máu huyết vậy, hắn liều mạng rút ra năng lượng, muốn tế ra thần niệm vẽ ra Định thần phù văn, hắn tuyệt đối không cho phép Cửu Võ vì hắn mà chết đi như vậy.
Một màn kia, Chiến Thần, Hành Giả thấy được, đám ác nhân bọn hắn cũng nhìn thấy, Chiến Thần cho đến khi trở lại cứu người, lúc này đám ác nhân gào thét lớn:
- Không tiếc bất cứ giá nào, đưa bọn chúng ngăn lại, để cho Nộ ác nhân đem tiểu tử kia giết chết, phá hủy trận kia, chúng ta là người thắng sau cùng.
Năm đại ác nhân dốc sức liều mạng ngăn đón.
Đám ác nhân cảm xúc chấn động nhìn Sở Nam, sau đó nở nụ cười.
Ở đây nếu nói thì rất dài dòng, nhưng thời gian chỉ là diễn ra trong nháy mắt mà thôi, lập tức tay Nộ ác nhân chém đan điền Cửu Võ. Nhưng Sở Nam hướng Nộ ác nhân đánh tới.
Đúng lúc này, ngực Nộ ác nhân đột nhiên nứt toác ra, một vũng huyết thật lớn phun ra, thân thể Nộ ác nhân, rút lui mấy ngàn thước, sau đó "Phanh" một tiếng, nện trên mặt đất, sau đó cũng không đứng dậy được.
- Sao... Sao lại như vậy?
Nộ ác nhân sắc mặt so so với Cửu Võ còn muốn tái nhợt hơn, trước khi chết hắn cho rằng chết đồng dạng năng lượng cũng tiêu hao hết rồi, nhưng không ngờ, hắn vừa muốn chém xuống, thì gặp phải tình huống như vậy.
Mà điều này, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Trên thực tế, so với điều này còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều lắm, Nộ ác nhân cảm giác quy tắc của mình tựa như chết, mà ngay cả năng lượng, cùng cảm xúc đắc ý nhất, cũng bị trảm chết rồi, quả thật là hắn đã cảm giác đến cái chết rồi.
- Ở bên trong kiếm của hắn, đến cùng ẩn chứa có cái gì? Đem cảm xúc công kích cũng chém không được, nhất định phải làm cho hắn chết.
Nộ ác nhân nghĩ tới đây, cũng bắt đầu liều mạng, sau đó chém rụng một đầu cánh tay, máu huyết chảy ra như điên, hắn thi triển bí pháp, rốt cục làm cho chính mình đứng lên, hướng Cửu Võ lao đến.
Đột phát một màn này, làm cho đám ác nhân choáng váng, hắn cũng nghĩ mãi mà không rõ, một tên tiểu tử chỉ có tu vi Vũ Thần, làm sao có thể trảm Nộ ác nhân, khi thấy Nộ ác nhân đứng lên, Đám ác nhân mới buông lỏng một chút, dùng trạng thái Cửu Võ hiện tại suy yếu, chỉ sợ tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể giết hắn, Nộ ác nhân hiện tại muốn làm là đi đến trước mặt Cửu Võ, chỉ cần có thể đi đến, Cửu Võ phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà Nộ ác nhân thấy được một con thỏ trắng.
Con thỏ ngăn tại phía trước Nộ ác nhân.
Sở Nam cuối cùng vẫn thả ra Tiểu Hắc, tranh thủ thời gian bảo Tiểu Hắc bảo vệ Cửu Võ, hắn còn muốn ẩn dấu thực lực, không thể để lộ mũi nhọn, dù sao đây là đang ở bên trong Thái cổ nguyên, nói không chừng trận này, bọn hắn liều giết, sớm đưa tới không ít người chú ý, nhưng đang chờ ngư ông đắc lợi mà thôi.
Trước kia Sở Nam không quan tâm tu vi cao thấp, cũng không có gì, nhưng về sau Sở Nam ý thức được tầm quan trọng của tu vi, nếu tu vi giảm nhiều, có thể mang lại cho Sở Nam đại phiền toái, nhưng lúc này Sở Nam, căn bản không cố được.
Lúc Hư Hỏa tiến vào trong cơ thể Sở Nam, cũng quỷ dị cường đại hơn rất nhiều, có thể Sở Nam còn có thể toàn lực ngăn cản, nhưng lúc này buông lỏng, Hư Hỏa thừa dịp Sở Nam bệnh muốn mạng người, lại trở nên mạnh mẽ không ít, càng là đồng hóa lấy lửa giận, muốn đem lửa giận biến thành Hư Hỏa.
Đúng là họa vô đơn chí.
Vốn Sở Nam cũng đủ nguy hiểm rồi, nhưng cũng thúc đẩy Sở Nam nuốt hấp Hư Hỏa, cùng hàn ngọc Lam Viêm Vương hỏa đan châu cùng hấp thu hư hỏa, nhưng lúc này cũng có cảm giác ăn no rồi.
- Ăn no rồi? Làm sao lại có thể ăn no rồi đây?
Sở Nam cười khổ không thôi.
- Ta cho rằng dựa vào đan điền cường hãn, cái gì cũng đều có thể nuốt, cái gì cũng đều có thể tiêu hóa, hôm nay, xem như gặp trở ngại rồi.
Sở Nam minh bạch, đây đều là hàn ngọc Lam Viêm Vương hỏa không phải quá mạnh mẽ, còn không có hoàn toàn khôi phục thực lực vốn có, Sở Nam cũng minh bạch đan châu còn có thể nuốt vào một bộ phận Hư Hỏa, thế nhưng một bộ phận Hư Hỏa hung mãnh còn lại, là như muối bỏ biển mà thôi, căn bản không nghịch chuyển được thế cục.
Hơn nữa, Sở Nam cũng không thể khiến đan châu nuốt được quá nhiều, vượt qua cực hạn quá nhiều, đây chính là muốn chết.
Đan châu thật là chơi đùa rồi.
Bản thân Sở Nam, muốn nhiều nguy hiểm thì có nhiều nguy hiểm, thậm chí sau đó có thể tử vong, nhưng Sở Nam tuyệt sẽ không nhận thua như vậy, cho dù phải chết, cũng là chết trận, mà không phải uất ức mà chết như vậy.
- Đan châu nuốt không được, âm dương ngư luyện cho ta.
Sở Nam thanh âm vang lên, quanh quẩn tại chung quanh.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác Giả: Chúc Long Ngữ -----oo0oo-----
Chương 1654: Tiểu Hắc ít xuất hiện.
Nhóm dịch: Black Nguồn: Sưu Tầm
Trước mặt Nộ ác nhân, mặc dù chỉ là một con thỏ, nhưng sự tình khác thường là con thỏ có thể đem Hư Hỏa cắn nuốt, đến bây giờ còn chưa chết, điều này đúng là không giống lẽ thường.
Nhưng, con thỏ cản đường, đều khiến cho mọi người cảm thấy vớ vẩn.
- Mở ra!
Tiểu Hắc móc móc lỗ tai dài, sau đó dùng móng vuốt đào trên mặt đất, sau đó nhìn Nộ ác nhân bằng hai mắt thật to, nó đào ra một củ cà rốt hồng hồng, Nộ ác nhân lúc này cũng cảm thấy choáng váng, trong Thái Cổ Nguyên không có một ngọn cỏ, chứ đừng nói đến củ cà rốt, cái củ cà rốt này nhất định là kiệt tác của con thỏ. Lúc này Tiểu Hắc không coi ai ra gì, cắn xuống một ngụm, tại trên củ cà rốt lưu lại một hàm răng sắp xếp rõ ràng.
Về sau, nó mới hé mắt nhìn Nộ ác nhân một cái, sau đó nhàn nhạt nói:
- Vậy ngươi phun ra ba ngụm máu trước.
Tiểu Hắc nói những lời này, là học từ Sở Nam, khi lời nói này vang trong đầu Nộ ác nhân, làm cho Nộ ác nhân toàn thân rùng mình, hắn thầm nghĩ:
- Quả nhiên, con thỏ này không đơn giản.
Nộ ác nhân lúc này bị những lời này làm cho tức giận, đúng là bất kỳ ai bị một con thỏ uy hiếp, chỉ sợ cũng tức giận, Nộ ác nhân tức giận quát:
- Con thỏ, ngươi còn linh tinh, lão tử sẽ đem ngươi hầm cách thủy.
Đã không có đường lui, Nộ ác nhân, không có dư thừa thời gian cùng Tiểu Hắc giằng co nữa, hắn dùng bí pháp thúc dục năng lượng, thi triển bí pháp, hướng Tiểu Hắc chém tới.
Tiểu Hắc thấy thế, chỉ là liếc mắt, khinh thường hừ một tiếng, đón lấy củ cà rốt, Nộ ác nhân đối với cảm xúc phẫn nộ nghiên cứu rất sâu, có thể thấy Tiểu Hắc động tác như vậy, thật sự làm cho Nộ ác nhân cuồng nộ rồi.
- Một con thỏ, ngươi còn dám miệt thị lão tử?
Gào thét, Nộ ác nhân chém xuống.
Nhưng cũng không có thanh âm ầm ầm bạo nổ, cũng không có thanh âm "Bang bang", càng không có như trong tưởng tượng của Nộ ác nhân, con thỏ bị chém thành hai nửa, huyết nhục bay tứ tung, chỉ là Tiểu Hắc vô cùng bình tĩnh, một trảo trảo cà rốt cho vào trong miệng, một trảo chộp vào bên trên pháp bảo.
Nộ ác nhân đầu cũng cuống trướng rồi.
Tuy hắn bị Cửu Võ chém thụ thương rất nặng, nhưng hắn dùng bí pháp thi triển một chiêu công kích cũng không đơn giản, hắn dùng hình cưa pháp bảo trong tay, đây là một kiện cổ bảo, là do bọn hắn một lần giết người cướp của đoạt được.
Hắn cảm thấy cho dù con thỏ kia có năng lực, cũng có thể đem nó trảm bay ra, nhưng sự thật cùng tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, con thỏ kia so với tưởng tượng càng thêm lợi hại.
Lúc này Nộ ác nhân mồ hôi trên trán xông ra, đám ác nhân sau khi nhìn thấy như vậy, trong lúc nhất thời quát lên.
- Nộ ác nhân, kíp nổ pháp bảo.
Nộ ác nhân nghe được, tranh thủ thời gian quán chú năng lượng vào Cưa hình pháp bảo, đang muốn há miệng, nói ra một tiếng "Bạo", thì thấy Cưa hình pháp bảo đã ở trong tay con thỏ rồi.
- Còn lão tử cổ...
Cuối cùng một chữ "Bảo" còn không có nói ra, Tiểu Hắc bay lên, một trảo đem nộ ác nhân đập ngã xuống đất, sau đó cắn cà rốt.
Đám ác nhân cảm thấy da đầu run lên, kỳ thật, đám ác nhân không biết, là do Sở Nam để cho Tiểu Hắc ẩn dấu thực lực, bằng không, Tiểu Hắc vừa ra tay, Nộ ác nhân đã biến thành một con mèo nhỏ rồi.
Tuy đám ác nhân trong lòng nhút nhát, nhưng cũng lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, nhìn vào Sở Nam, âm độc nở nụ cười, sau đó quát:
- Tiểu tử kia đã bị Hư Hỏa cắn trả, lúc này không chịu được rồi, chỉ cần chúng ta lại thêm một phần sức lực, tạo cho hắn táng thân tại bên trong Hư Hỏa. Mọi người đem tất cả pháp bảo trên người, tất cả đều ném về phía tiểu tử kia, làm nổ pháp bảo, để cho hắn một kích trí mạng.
Nghe được lời ấy, bọn người Hành giả, Chiến thần đều cảm thấy sợ hãi, tất cả mọi người cũng đã rõ ràng tình cảnh Sở Nam hiện tại rất nguy hiểm, mà năm tên đại ác nhân, đều lộ ra dáng tươi cười, sau đó lấy ra pháp bảo.
Thất tình ác nhân tại Thái cổ nguyên lấy giết người cướp của làm kế sinh nhai, bọn hắn đã đoạt được không ít pháp bảo, lúc này hắn lấy ra một đống lớn, tuyệt đại bộ phận là tổ bảo, còn có cổ bảo.
Trong lúc năm tên đại ác nhân muốn đem pháp bảo ném về phía Sở Nam, một đạo thân ảnh tuyết trắng, từ trước mắt đám đại ác nhân thoáng một cái lao qua, đúng là con thỏ kia.
Lập tức quay đầu lại, năm tên đại ác nhân liền nhìn thấy trên người Nộ ác nhân chồng chất một chuỗi pháp bảo, mà con thỏ kia vẫn còn gặm cà rốt, lúc này trong đầu bọn hắn vang lên một thanh âm.
- Các ngươi còn có pháp bảo sao? lấy ra đi, cha ta chính là đang rất cần rất nhiều pháp bảo.
Sau khi nghe được lời ấy, đám ác nhân không khỏi khí huyết cuồn cuộn, nếu pháp bảo của hắn có thể thành công ném ra kíp nổ, tiểu tử kia tuyệt đối chạy không thoát, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ, đúng là bọn hắn tiền mất tật mang rồi.
Cùng lúc đó, Thiên Long hồn thừa dịp thi triển linh hồn công kích, Long Giác cũng đính vào thân thể đám ác nhân, lúc này đám ác nhân chỉ có thể hi vọng Sở Nam ngăn cản không nổi Hư Hỏa cắn trả, tan thành mây khói.
Sở Nam vận chuyển âm dương ngư tu luyện, âm dương ngư luyện hóa thứ nguyên hư không năng lượng hung mãnh vô cùng, vô luận đến bao nhiêu, đều luyện hóa, nhưng lúc này luyện hóa đến Hư Hỏa, cũng có chút không đủ lực, âm dương ngư tuy xoay tròn nhanh chóng, luyện hóa Hư Hỏa ít càng thêm ít.
Âm dương ngư, cũng là một trong những đại át chủ bài của Sở Nam, nhưng lúc này cũng nghịch chuyển không được, kết quả Sở Nam lâm vào tuyệt cảnh, Sở Nam lúc này đem tất cả thủ đoạn đi áp chế, trong lòng hắn luôn thầm nghĩ:
- Ta làm sao bây giờ? Áp chế không được Hư Hỏa, Hư Hỏa sẽ đốt càng mạnh mẻ, Hư Hỏa, thực hỏa, Hư Hỏa, thực hỏa.
- Hư Hỏa sinh thực, âm dương ngư luyện hóa năng lượng, xem như là luyện thực.
Nghĩ đến đây, Sở Nam toàn thân rùng mình một cái, giống như suy nghĩ cẩn thận cái gì đó, sau đó hắn điều tra âm dương ngư trong cơ thể, điều tra thân thể trên người bị đốt hủy, sau đó Sở Nam thì thầm:
- Hư Hỏa uy năng trở nên mạnh mẽ, thân thể bị đốt hủy tốc độ cũng rất nhanh, lại không có trở nên mạnh mẽ, ngược lại có chút yếu thế, điều này nói rõ công kích thân thể bộ vị của hắn, trở nên yếu đi, vấn đề này là âm dương ngư luyện hóa chính là...
Nhất thời, Sở Nam trong nội tâm thầm suy tính.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác Giả: Chúc Long Ngữ -----oo0oo-----
Chương 1655: Bức hắn tương dung.
Nhóm dịch: Black Nguồn: Sưu Tầm
Âm dương ngư trong đan điền, luyện hóa chính là năng lượng.
Còn thần hồn kia đâu?
Ta dùng thần hồn để luyện hóa Hư Hỏa, sẽ là như thế nào?
Mặc dù Sở Nam tại thời điểm luyện khí, phát hiện bản thân mình tan rã tinh thần lực rồi, sau đó thần hồn sinh dị biến, tuy thần hồn quả thật là chính là bản thân hắn, cũng sống ở bên trong nhục thể của hắn, cho nên thần hồn khó có thể cùng thân thể tương dung.
Nếu để cho thần hồn chuyển thành Âm Dương Ngư, Sở Nam cũng không có đầu mối nào.
Nhưng Sở Nam cũng chỉ có liều mạng đánh cuộc, hắn đem thần hồn trải rộng khắp cả thân thể, sau đó tụ tập ở đan điền, điều làm cho hắn cảm giác được ngoài ý muốn là, thần hồn rất dễ dàng ngưng tụ, mà trong quá trình tụ lại ở đan điền, thần hồn còn áp súc, cực kỳ cô đọng
Sở Nam lúc này suy tư.
- Đây là bởi vì thần hồn bị Hư hỏa thiêu đốt, cho nên muốn tìm một chỗ tránh gió sao?
Sở Nam suy đoán, lực lượng kinh mạch đã vận hành một vòng Chu Thiên.
Rất nhanh, tất cả thần hồn đều vào đan điền, nhưng cùng Âm Dương Ngư phân biệt rõ ràng.
Sở Nam cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng tế ra "Tu La ngục", sau đó xuất tất cả thần hồn, hắn nghĩ lấy "Tu La ngục" chống lại Hư hỏa, nhưng hiệu quả cũng không lớn.
Cả thần hồn, cũng hiện lên hình dáng nước xoáy của "Tu La ngục" rồi, cũng không có đem uy năng Hư hỏa giảm đi mấy phần, mà đem Hư hỏa cuốn vào bên trong thần hồn nước xoáy, vận chuyển chậm lại
- Nếu như vậy không được, chẳng lẽ nhất định phải hiện lên Âm Dương Ngư sao? Nhưng Âm Dương Ngư kia lấy sinh tử làm cơ sở, thần hồn có thể lấy cái gì đây? Cho dù có hình thức Âm Dương Ngư, không biết có tác dụng hay không?
Nghĩ tới, "Tu La ngục", Sở Nam để cho thần hồn giống như Âm Dương Ngư vận chuyển, Sở Nam lập tức cảm giác được uy năng của Hư hỏa bị giảm xuống, điều này nói rõ, Âm Dương Ngư hữu dụng, nhưng Hư hỏa uy năng yếu bớt, so với cùng tăng cường số lượng Hư hỏa, hiệu quả quá nhỏ.
Mặc dù Sở Nam lúc này không có tức giận, Hư hỏa cũng không có trở nên mạnh mẽ, Sở Nam cảm giác thật giống như những thứ thần hồn bị đốt cháy kia, cũng đã thành chất dinh dưỡng của Hư hỏa, thúc đẩy Hư hỏa mạnh mẽ hơn.
Cảm giác như vậy, làm cho Sở Nam cũng phải cười khổ, trước kia hắn ở trong chiến đấu, vô luận là phương diện năng lượng, hay là phương diện thần niệm, cũng là thôn phệ năng lượng, biến thần niệm người ta thành chất dinh dưỡng, nhưng lúc này, rốt cục đến phiên hắn rồi.
- Tu La ngục không được, hắc động cũng không được, chỉ có thể trên nghĩ biện pháp từ Âm Dương Ngư, thần hồn này cách đan châu xa như vậy thì làm được cái gì?
Sở Nam chịu đựng lấy vô tận thống khổ, còn để cho thần hồn nhích tới gần đan điền, nhích tới gần Âm Dương Ngư xoay tròn kia, cũng là cảm giác vạn phần khó khăn.
- Không tới gần?
Sở Nam nghĩ đến thần hồn dễ dàng tụ lại đến đan điền như vậy, hắn thì thầm:
- Ta cũng là bị bức đi ra, thần này hồn, cũng có thể ép lên.
Lập tức, Sở Nam để cho thần hồn hiện lên Âm Dương Ngư nữa, còn liều mạng đem Hư hỏa hướng bên trong đan điền, lúc trước Hư hỏa cũng ở bên trong đan điền, nhưng Sở Nam lấy ra Tiểu Hắc, sau đó triệt hạ tất cả áp chế năng lượng, Hư hỏa theo đó vọt ra.
Lúc này Hư hỏa tiến vào đan điền, càng ngày càng nhiều, thần hồn bị uy hiếp, từ từ hướng đan châu, đẩy Âm Dương Ngư nhích tới gần, Sở Nam thấy hữu hiệu, thầm suy nghĩ :
- Hắc Bạch sách cổ đã viết rõ, vạn vật phụ âm mà bão dương, thần hồn có tính là một vật hay không? Đan châu kia đâu? Thậm chí bản thân Âm Dương Ngư, cũng là một trong vạn vật?
- Không biết Hắc Bạch sách cổ tờ thứ hai viết đến tột cùng là cái gì, một vật một...
- Thần hồn là giả, đan châu là thật, có thể hiểu sao như vậy? Thật là dương, Hư thành âm.
Nghĩ tới đây, Sở Nam ánh mắt chợt chìm xuống, hắn làm một cái quyết định, Sở Nam quyết định thử một lần, đem thần hồn làm âm, hòa tan vào đan châu, tan ra ở bên trong Âm Dương Ngư.
- Đan châu đúng thực là năng lượng, thần hồn đúng là Tu La ngục, năng lượng thực cùng Tu La ngục cũng có thể dung hợp thành hắc động, đan châu cùng thần hồn kia, tại sao không thể dung hợp? Huống chi tất cả vốn chính là của ta.
Sở Nam đem mười phần Hư hỏa, cũng xông ào vào trong đan điền, thần hồn cùng đan châu cách xa nhau, nhưng lúc này vượt qua khó khăn, dần dần tiến về phía nhau.
- Tất cả Hư hỏa, tất cả đều tràn vào cho ta.
Dòng suối Hư hỏa tràn vào, khoảng cách hai người rất gần, nhưng thần hồn vô luận như thế nào cũng không thể về phía trước rồi, Sở Nam không rõ tự mình chuẩn bị ra tới thần hồn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn hiểu được, thần hồn cùng đan châu nhất định phải cùng dung hợp.
Mặc dù cùng dung hợp, không nhất định có thể giải quyết được Hư hỏa.
- Ta có thể sáng tạo ra ngươi, dĩ nhiên là có thể hủy diệt ngươi, tan ra cho ta, không tan ra ta hủy diệt.
Sở Nam trong lòng điên cuồng quát lên, sau đó chấn động ở trong thần hồn, thần hồn rung động một cái, cảm thấy Sở Nam quyết tâm, hơn nữa tất cả Hư hỏa, cũng đang mãnh liệt vọt tới.
Thần hồn thành hình dạng viên cầu, thoáng cái tiến đụng vào trong đan châu rồi
Hai thứ vẫn không có cùng dung hợp, trái lại va chạm kịch liệt, để cho Sở Nam vô cùng thống khổ, Sở Nam vừa ngoan tâm, hao hết tất cả tinh lực, khu sử Hư hỏa đi qua bao vây đan châu.
Ngoài mặt, cả người Sở Nam đều bốc khói lên, y phục từng mảnh rách nát, bên trong đan điền, nguy cơ tứ phía, thẳng muốn đem đan châu cùng thần hồn đốt cháy xuống, có lẽ là cảm nhận được nếu tiếp tục đấu nữa, liền muốn hủy diệt, lúc này đan châu cùng thần hồn ngưng tranh đấu, bắt đầu dung hợp.
Dung hợp đúng là tương đối khó khăn.
Đúng là muôn vàn khó khăn, đan châu cùng thần hồn rốt cục có một tia dung hợp, mà một tia dung hợp, để cho Hư hỏa đốt cháy hơi chậm lại, Sở Nam lập tức vui mừng, cảm thấy rất hữu dụng.
Hư hỏa cảm thấy uy hiếp, không cần Sở Nam đi thôn cuốn, nó chủ động điên cuồng tấn công tới, hung tàn đốt cháy. Hư hỏa công kích càng mạnh mẽ, đan châu, thần hồn dung hợp lại càng nhanh, sau đó sinh ra biến hóa, chính là đan châu bên trong Lôi Đình màu tím, cũng sinh biến hóa, nhưng Sở Nam cũng vì bị Hư hỏa thiêu đốt rất là thống khổ.
Lúc này đan châu, thần hồn dung hợp, ở bên trong Ngũ Hành nguyên dịch, đan châu phía dưới Âm Dương Ngư, đã biến hóa, luyện hóa Hư hỏa trở nên nhanh hơn rồi, còn có đan châu chủ động thôn hút lấy Hư hỏa, còn hàn ngọc Lam Viêm vương hỏa, tiếp tục bắt đầu tiêu hóa.
Một hơi
Ba tức
Năm tức
Đảo mắt là đến mười tức thời gian trôi qua.
Mười tức thời gian, bản thân Sở Nam cũng không biết mình làm sao tới được, chẳng qua là cảm giác được trong não có vang lên thanh âm, không ngừng hô hoán bản thân mình, như bị tâm tình công kích, hình ảnh hạnh phúc cùng cha mẹ, Mộng Nhi hiện lên.
Hắn muốn thủ hộ những hạnh phúc này.
Cũng là ở tức thứ mười.
Đan châu cùng thần hồn hoàn toàn dung hợp với nhau.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác Giả: Chúc Long Ngữ -----oo0oo-----
Chương 1656: Khó mài nhiều.
Nhóm dịch: Black Nguồn: Sưu Tầm
Mặc kệ đan châu cùng thần hồn chênh lệch nhau cỡ nào, cuối cùng vẫn bị Sở Nam cưỡng ép phải tương dung rồi, ít nhất biểu hiện ra ngoài thoạt nhìn là như vậy, Sở Nam cũng không có thời gian đi phân tích cẩn thận được!!
Đan châu cùng thần hồn tương dung, chính là vốn hiện ra trạng thái cố định, lúc này, giống như trở thành trạng thái dịch, hơi có chút quỷ dị.
Vừa mới tương dung, Hư Hỏa kịch liệt nhảy lên, như tử sĩ dũng cảm, mãnh liệt xông lên, thần hồn đan châu lần này không hề tránh lui, đã đến lúc dùng cứng đối cứng, còn truyền ra cảm giác muốn ăn.
Thần hồn đan châu nuốt vòng quanh Hư Hỏa, Hư Hỏa không lùi, vẫn còn cùng thần hồn đan châu tranh đấu, nhưng lại không làm nên chuyện gì.
Đang lúc Sở Nam cho là mình thành công, Hư Hỏa bị dọn dẹp, thì một cổ cảm giác suy yếu, mãnh liệt tràn đến, sau đó tràn ngập toàn thân làm cho Sở Nam kinh hãi.
- Năng lượng không đủ, không phải không đủ, là khô kiệt rồi.
Trước tiên, Sở Nam liền nghĩ đến hắc động hư thật tương dung cùng một chỗ, cũng là thiếu chút nữa đem năng lượng của hắn rút ra sạch sẽ, mà hắn muốn thần hồn cùng đan châu tương dung, cần có năng lượng, tự nhiên càng lớn.
- Năng lượng! Năng lượng!
Sở Nam trong nội tâm cuồng hô, Ngũ Hành nguyên dịch tương sinh ra năng lượng, căn bản là không đủ dùng. Chu Thiên tuần hoàn đi ra lực lượng cũng không đủ, thần bí năng lượng trên đỉnh, y nguyên vẫn không đủ, bên trong Âm dương ngư sinh tử nhị khí đã phát ra, kết quả vẫn là chưa đủ.
- Làm sao bây giờ? Lôi Đình màu tím, quy tắc thủy hỏa bên trong đan châu, là năng lượng gì?
Sở Nam bổ ra một vết nứt không gian, tiến vào trong hư không thứ nguyên, trong này có vô tận năng lượng, mới có thể ngăn lại một hồi, thế nhưng tu vi của hắn đã bị đốt cháy rồi, hơn nữa thân thể cực kỳ suy yếu, căn bản là không xé ra được khe hở, cũng không nhảy vào được.
Mặc dù như thế, Sở Nam la lớn:
- Hành lão, tại quanh thân ta kéo ra vết nứt không gian.
Kỳ thật, hữu dụng nhất lúc này là gọi Tiểu Hắc, nhưng Sở Nam không muốn làm cho Tiểu Hắc bạo lộ thực lực quá nhiều, trận chém giết này, nếu nói không có người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng, ngư ông đắc lợi, Sở Nam một ngàn vạn lần không tin, nơi này chính là Thái Cổ Nguyên, trận tông truyền thừa là kỳ bảo, làm sao có thể ít người như vậy được.
Còn có, sức hấp dẫn của Hư Hỏa, tuyệt đối không nhỏ.
Hành giả nghe xong, lập tức đem đại chiêu chuẩn bị đánh tới Hỉ ác nhân, chém về phía Sở Nam, vì thế, phía sau lưng Hành giả bị chém một kích, đang lúc Hỉ ác nhân chuẩn bị thừa cơ tế ra đại sát chiêu, Tiểu Hắc ném ra một kiện tổ bảo, đánh tới Hỉ ác nhân, cản trở Hỉ ác nhân.
Một kích này đủ rồi, Hành giả quay người, chém ra, sau đó hắn thầm nghĩ:
- Sở Nam, ngươi nhất định phải thành công.
Một kích của Hành giả, làm cho quanh thân Sở Nam chém ra tám cái khe hở, Sở Nam đem cái khe không gian chi lực, nuốt vào trong cơ thể, sau đó Âm dương ngư luyện hóa, cung cấp cho thần hồn đan châu dùng, nhưng năng lượng trong cái khe vẫn còn thiếu.
Lúc này, bởi vì năng lượng thiếu thốn, tốc độ thần hồn đan châu nuốt Hư Hỏa đã chậm lại, không phải dần dần biến chậm, căn bản là muốn dừng lại nuốt hấp.
Lúc này Âm dương ngư có thể luyện hóa không ít Hư Hỏa, nhưng Âm dương ngư luyện hóa, cũng cần năng lượng, trạng thái như thế này cũng kiên trì không được bao lâu, bởi vì năng lượng khô kiệt, mà bại tại trong tay Hư Hỏa.
Nếu như nói thần hồn đan châu tương dung, vẫn đang không ngăn cản được Hư Hỏa tiến công, Sở Nam cảm thấy một điểm khá tốt. có thể quy kết là do Hư Hỏa quá mạnh mẽ, nhưng thật vất vả làm cho thần hồn đan châu tương dung, nếu không làm được, Sở Nam có chết cũng sẽ không nhắm mắt.
- Đi nơi nào tìm năng lượng?
Trong cơ thể, Ngũ Hành nguyên dịch có thể kiên trì liên tục không ngừng, có thể lực lượng Chu Thiên tuần hoàn vẫn không được, bởi vì nó không hoàn thiện, hơn nữa Sở Nam đã cảm giác được kinh mạch truyền đến một trận đau đớn.
- Tỉnh táo! Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo lại!
Sở Nam cường lực để cho chính mình tỉnh táo, lúc này nếu lại bối rối, vậy thì thật không thể cứu được, Sở Nam suy nghĩ xoay nhanh, minh đau khổ suy nghĩ tới ngôi sao huyệt khiếu trong cơ thể, lập tức bắt đầu phấn chấn.
- Đúng, ngôi sao uy năng.
Lập tức, đem Ngũ Hành nguyên dịch cùng lực lượng vừa mới tân sinh, ngưng tụ nhồi vào bảy mươi hai khỏa huyệt khiếu ngôi sao, bỏ thêm vào huyệt khiếu ngôi sao tuy dùng thời gian rất ít, nhưng đối với Sở Nam mà nói, làm cho âm dương ngư xoay tròn cũng chậm lại.
Ngay tại lúc thần hồn đan châu muốn hoàn toàn đình trệ, một trăm linh sáu khỏa ngôi sao thoáng hiện trong mắt, huyệt khiếu ngôi sao trong cơ thể vận chuyển lại, ngôi sao uy năng vô hình từ trên trời giáng xuống, quán chú trong cơ thể Sở Nam, giải nguy cho Sở Nam, lúc này âm dương ngư xoay tròn nhanh hơn.
Ngôi sao uy năng tuy nói cũng là liên tục không ngừng, nhưng mỗi lần dũng mãnh cho năng lượng vào trong cơ thể, năng lượng đối với thần hồn đan châu cần thiết vẫn là chưa đủ.
- Hôm nay chỉ có thể hấp thụ uy năng ngôi sao trên bầu trời, muốn nuốt hấp được thêm nữa, muốn mở càng nhiều ngôi sao huyệt khiếu nữa, dùng cái gì để mở ra đây?
Sở Nam lập tức nghĩ đến Tích mạch bí quyết, trước khi Sở Nam đoạt lại bảo vật, hắn cũng nhìn thấy, cho nên hắn thầm nhủ trong lòng:
- Hiện tại thân thể đã bị Hư Hỏa đốt không phải mạnh mẻ như vậy, nói không chừng tổ bảo đều có thể mở ra ngôi sao huyệt khiếu.
Sau đó nhìn Tiểu Hắc hô to lên tiếng, Sở Nam trong đầu lại hiện lên hai chữ "Hư Hỏa", thân thể bỗng dưng rùng mình.
- Hư Hỏa đã có thể đốt người, thì đốt ra ngôi sao huyệt khiếu cũng không phải là vấn đề gì? Nếu như vậy vẫn còn so sánh dùng pháp bảo mở ra huyệt khiếu còn nhanh hơn nhiều lắm.
Biện pháp là biện pháp tốt, nhưng còn có một điều kiện tiên quyết chính là muốn đem Hư Hỏa từ trong đan điền lôi ra, lúc này Sở Nam mày kiếm giương lên, hai tay hoa tròn, sau đó có vòng xoáy thoáng hiện, rồi sau đó ở đan điền hình thành lần lượt vòng xoáy vòng, tầng tầng bao phủ hướng Hư Hỏa.
- Đi ra!
Sở Nam hét lớn một tiếng, Hư Hỏa bị kéo ra khỏi đan điền.
Hư không vừa ra khỏi đan điền, cũng không có nhàn rỗi, lập tức đốt cháy lấy thân thể Sở Nam, coi như muốn cùng trong Đan Điền, Hư Hỏa ra bên ngoài công kích Sở Nam, Sở Nam cũng có hoài nghi, hắn hoài nghi Hư Hỏa là cố ý làm như vậy.
Xem tại Hư Hỏa liều mạng đốt người, Sở Nam trong nội tâm nói ra:
- Đừng hoảng hốt, ta sẽ chuyên môn vẽ ra địa bàn cho ngươi, cho ngươi chậm rãi thiêu đốt, nếu không đốt cho ta, ta còn không đáp ứng.
Trong đầu tính toán, sau đó hắn bắt đầu suy diễn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư