Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1150: Kết thúc đại thời đại (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Tiên giới lúc này, cùng với sự hủy diệt của thiên đình, âm vân bao trùm trên bầu trời tiên giới cũng bắt đầu tiên tán. Hoa tuyết vẫn bay lả tả, nhưng trên hoa tuyết đã có điểm điểm nhật quang vây quanh những đám mây.
Nếu là trước đây cảnh tượng này hầu như hàng năm đều có thể thấy, thế nhưng hiện tại tiên giới nhìn thấy cảnh tượng này lại có vẻ vô cùng đáng quý.
Rất nhiều phàm nhân của tiên giới đã quỳ xuống mặt đất bắt đầu khẩn cầu, bọn họ khẩn cầu phúc thọ an khang, khẩn cầu bình an. Sau khi trải qua hạo kiếp lớn như vậy, tiên giới đã bước sang một trang sử mới!
- Chiến tộc của ta ngủ say rồi!
Âu Dương bỗng nhiên phát hiện, liên hệ của mình và trăm vạn Chiến tộc phảng phất như bị cái gì chặt đứt, trăm vạn Chiến tộc phảng phất như bỗng nhiên biến mất, điều này khiến Âu Dương có chút không rõ.
- Yêu tộc cũng vậy, rất nhiều đại yêu phảng phất như bị lực lượng gì đó khống chế quay về ngoại hải! Các ngươi nhìn ngoại hải!
Bạch Tinh chỉ vào ngoại hải, lúc này vị trí bọn họ xuất hiện vừa vặn chính là vị trí của thiên đảo ngoại hải, ngoại hải vốn đã bị phá hư sạch sẽ, nhưng lúc này thiên đảo ngoại hải lại bắt đầu đoàn tụ, chỉ trong chốc lát, thiên đảo ngoại hải mỹ lệ không gì sánh được lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
- Ma giới của ta cũng trở về bình tĩnh, rất nhiều ma tướng không nên xuất thế cũng đã ngủ say!
Ngụy Bỉnh Dập cũng mở to hai mắt nhìn, trong một khắc thiên đình tiêu tán lại phát sinh chuyện như vậy, đây là chuyện hắn không dám tưởng tượng.
- Đại thời đại trôi qua rồi! Ha ha ha ha! Đại thời đại rốt cuộc cũng trôi qua rồi!
Vô số người của tiên giới đều bộc phát ra tiếng hoan hô. Cái này đại diện cho đại thời đại giết chóc và hủy diệt đã kết thúc! Thế giới này lại một lần nữa khôi phục lại thế giới vốn có của bọn họ, không còn là thời đại tràn ngập giết chóc và hủy diệt khắp nơi.
- Đại thời đại kết thúc rồi! Cường giả vốn không nên xuất hiện lại một lần nữa ngủ say! Tiên giới cũng bắt đầu được thiên địa chữa trị, lại một lần nữa khôi phục thành dáng vẻ vốn có của tiên giới!
Bạch Tinh nhìn tất cả phát sinh trước mặt, trên mặt hắn mang theo mấy phần phiền muộn.
- Ngươi làm sao vậy?
Ngụy Bỉnh Dập không rõ, vì sao đại thời đại kết thúc, Bạch Tinh lại phiền muộn như vậy, lẽ ra không nên, lẽ nào nói tiểu tử này thích cuộc sống như vậy.
- Ta không sao, nhưng sợ rằng ta cũng phải ngủ say!
Trên mặt Bạch Tinh mang theo mấy phần bình yên, khi hắn vừa xuất khẩu, Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương đều biến sắc! Đúng vậy, nếu như dựa theo tình huống đại thời đại trước đây, bọn họ có lẽ cũng sẽ rơi vào trong giấc ngủ say. Dù sao thế giới này không thể dung nạp tồn tại của bọn họ.
- Lẽ nào lão tử cũng phải ngủ say?
Ngụy Bỉnh Dập cũng có chút buồn bực, nếu như nói mình phải ngủ say, vậy mình khổ sở kết thúc đại thời đại làm cái gì? Để tìm một chỗ có thể ngủ thoải mái sao?
- Không đúng, chúng ta sẽ không ngủ say!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng. Hắn chỉ vào mình nói:
- Những tổ cấp cường giả trước đây, bọn họ đều là lực lượng truyền thừa đời đời. Nói cách khác bọn họ căn bản không thuộc về thế giới này, cho nên cuối cùng bọn họ cần rơi vào giấc ngủ say. Nhưng chúng ta thì khác.
- Chúng ta khác thế nào?
Ngụy Bỉnh Dập có chút không rõ ý tứ của Âu Dương, nhưng hiện tại hắn rất muốn biết, hiển nhiên hắn cũng không muốn rơi vào giấc ngủ say, dù sao không ai muốn sau khi đại thắng lại lập tức đi ngủ cả.
- Chúng ta vốn thuộc về thế giới này, cho dù lực lượng của chúng ta vượt qua cực hạn của thế giới này, chúng ta cũng sẽ không ngủ say!
Bạch Tinh hình như minh bạch ý tứ của Âu Dương, trên mặt hắn mang theo mấy phần kinh hỉ nói.
- Chúng ta vốn thuộc về thế giới này! Âu Dương thuộc về thế giới này. Tất cả mọi thứ của hắn đều là tự mình tu luyện. Còn ta mặc dù được truyền thừa, nhưng ta cũng không phải Yêu Tổ, ta còn là Bạch Tinh. Ngụy Bỉnh Dập ngươi cũng như vậy, ngươi cũng là từng chút một tu luyện đến tổ cấp, ông trời không có tư cách lấy đi lực lượng của chúng ta.
Bạch Tinh rất chắc chắn nói.
Suy đoán của Bạch Tinh kỳ thực cũng gần như sự thực. Tổ cấp cường giả trước kia, trên cơ bản khi gặp đại thời đại sẽ sống lại, nhưng đại thời đại qua đi bọn họ vẫn sẽ quay lại giấc ngủ say. Chuyện này chủ yếu là vì bọn họ căn bản không thuộc về thời đại này, bọn họ chỉ có thể tái hiện trong mảnh tường ghép của thời đại nào đó.
- Ta có thể giải thích đơn giản hơn một chút!
Âu Dương cuối cùng dùng phương thức đơn giản nhất tiến hành giải thích.
- Chúng ta có thể cắt thời đại thành hai chỉnh thể. Thời đại là giao nhau tiến hành. Nói như thế, ví dụ như tiểu thời đại mà chúng ta đang ở là một chỉnh thể, sau khi tiểu thời đại này tồn tại trăm vạn năm, dưới nhân tố được chế định đặc biệt nào đó sẽ chuyển thành hình thức đại thời đại. Khi hình thức này mở ra, cường giả thuộc về hình thức đại thời đại cũng sẽ sống lại. Nhưng thời gian của đại thời đại rất ngắn, sau khi thời gian ngắn ngủi này trôi qua, chúng ta sẽ một lần nữa tiến vào tiểu thời đại. Như vậy hai thế giới giao nhau tiến hành. Tỷ như nói chiến tộc của ta, bất luận chiến tộc cường đại cỡ nào, bọn họ đều chỉ có thể tồn tại trong đại thời đại, khi đại thời đại qua đi bọn họ sẽ rơi vào giấc ngủ say, bởi vì đây là pháp tắc. Nhưng chúng ta thì khác.
Khi Âu Dương nói đến đây, chỉ cần không phải kẻ ngu si trên cơ bản cũng đều có thể minh bạch ý tứ của hắn.
- Ý của ngươi là nói chúng ta vốn thuộc về tiểu thời đại, mặc dù ở đại thời đại chúng ta cũng tranh đấu một phen, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn thuộc về tiểu thời đại?
Ngụy Bỉnh Dập cũng minh bạch.
- Chính là ý tứ như vậy, nói cách khác, chúng ta sẽ không ngủ say!
Dù sao không ai muốn sau một giấc ngủ say một trăm vạn năm, một lần nữa được phóng xuất, sau khi làm ầm ĩ một phen lại một lần nữa ngủ say.
Như vậy có khác gì lao ngục, bình thường đều là giam giữ, tới thời gian hóng gió thì tập thể ra ngoài phá hư một phen, thế nhưng đến cuối cùng vẫn bị giam giữ. Vậy ngươi không phải giống như người bình thường!
- Ha ha ha ha! Lão tử chỉ biết lão tử sẽ không ngủ say!
Ngụy Bỉnh Dập cũng vui vẻ. Đại thời đại qua đi, thời đại thuộc về bọn họ phủ xuống.
- Vậy có phải Thiên Vương cũng sẽ ngủ say?
Bạch Tinh bỗng nhiên phát hiện một trọng điểm. Thiên Vương cũng thuộc về đại thời đại. Hiện tại đại thời đại kết thúc, một lần nữa tiến vào tiểu thời đại của bọn họ, vậy ý tứ có phải là Thiên Vương cũng sẽ ngủ say, bọn họ cũng có thể không cần lo lắng !
- Nói như vậy chẳng phải Âu Dương không cần tự hại mình?
Câu nói của Bạch Tinh khiến trên đầu Âu Dương xuất hiện hắc tuyến... Cái gì là tự mình hại mình, mình chẳng qua là đi một con đường phức tạp hóa mà thôi, sao lại tự hại mình.
- Chúc mừng ngươi, bạn thân, rốt cuộc ngươi không cần tự hại mình.
Ngụy Bỉnh Dập còn biểu thị hữu hảo chạy tới nắm tay Âu Dương, hiện tại tâm tình của hắn đặc biệt tốt. Sau trận đánh vừa rồi mặc dù ba người bọn họ đều bị tổn thương, nhưng đối với bọn họ mà nói cái này cũng không tính là cái gì.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1151: Đừng để mình tiếc nuối
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Sau khi thiên đình biến mất, đại thời đại cũng kết thúc, dựa theo quy tắc bình thường, Thiên Vương vốn là cường giả thuộc về đại thời đại cũng không có khả năng sống lại.
- Các ngươi vui vẻ quá sớm...
Âu Dương nhìn hai gia hỏa chúc mừng lẫn nhau nói:
- Ta hỏi các ngươi! Thiên địa pháp tắc là ai chế định?
- Đương nhiên là trời chế định!
Hai người mở miệng đồng thanh trả lời, theo bọn họ thấy trời chính là một thứ hư vô chết tiệt gì đó, thứ đồ chơi này ngoại trừ chế định một số thiên địa pháp tắc ít thực tế nhưng quá nhiều ý nghĩa ra, cơ bản chính là một thứ không tồn tại. Ngươi có ca ngợi hắn, hắn cũng sẽ không bang trợ ngươi, thiên đình chính là như vậy. Mỗi một cường giả thiên đình đều thờ phụng thiên mệnh, kết quả cuối cùng còn không phải bị Âu Dương đánh như Vương bát đản.
Ngươi nhục mạ nó, nó cũng sẽ không nghiêm phạt ngươi, Âu Dương chính là ví dụ tốt nhất. Âu Dương mỗi ngày hô to ta không tin thiên mệnh, thiên mệnh đối với ta giống như phù vân, nhưng ông trời cũng không nghiêm phạt hắn.
- Trời rút cuộc là cái gì?
Âu Dương tiếp tục vấn đề, nhưng hai người ở đây lại có chút không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Trời là cái gì? Trời đối với đại đa số mọi người mà nói, chẳng qua là một khái niệm rất mơ hồ, kêu ai đó trả lời trời là cái gì xác thực rất khó khăn.
- Trời là cái gì...
Ngụy Bỉnh Dập cúi đầu trầm tư, Bạch Tinh cũng cúi đầu trầm tư. Đừng thấy bọn hắn giống như trầm tư, kỳ thực trong lòng hai người làm sao không có một đáp án giống nhau, chỉ có điều đáp án này có chút mâu thuẫn trước sau mà thôi.
- Trời kỳ thực chính là chí cao vô thượng!
Âu Dương nhìn bộ dạng sầu não của hai người, cuối cùng nói ra đáp án giống như trong lòng bọn họ.
- Vậy ý tứ chính là nói, Thiên Vương...
Bạch Tinh cau mày. Như vậy, Thiên Vương vẫn sẽ sống lại, cho dù đại thời đại trôi qua cũng vô dụng sao?
- Ta không biết! Không ai biết, nhưng con đường đó ta vẫn phải đi. Ta chỉ còn cách đỉnh cao nhất một bước. Từ trước đây rất lâu ta đã muốn chân chính đặt chân lên đỉnh cao nhất, hiện tại ta chỉ còn một bước cuối cùng, bất luận có Thiên Vương hay không ta cũng phải trèo lên một lần.
Âu Dương thoáng mỉm cười, từ khi hắn bắt đầu vào tiên giới hắn đã có dự định trùng kích chí cao vô thượng, hiện tại thực sự chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước, làm sao hắn có thể không trùng kích một lần?
- Âu Dương, ngươi có từng nghĩ đến...
Bạch Tinh cũng biết lời nói của mình có chút điềm xấu, thế nhưng lời nói của hắn cũng là tình hình thực tế. Nếu như Âu Dương thành công, vậy đương nhiên tất cả đề vui mừng. Âu Dương lấy thân hóa đạo, thành chí cao vô thượng, Thiên Vương Địa Vương gì đó, sau khi đi ra cũng không phải chỉ có tử lộ. Nhưng nếu Âu Dương thất bại thì sao?
- Nếu như hắn thất bại, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn mất phương hướng trong luân hồi, trong lòng vĩnh viễn có một tín niệm truy cầu chí cao vô thượng, tín niệm này sẽ khiến hắn không bao giờ giải thoát!
Bỗng nhiên, một giọng nữ thanh thúy xuất hiện, sau đó mặt đất một trận vặn vẹo, trong một đạo quang trụ, thân hình của Minh Hậu xuất hiện!
Trong nháy mắt Minh Hậu xuất hiện, Ngụy Bỉnh Dập cảm giác như không tin vào mắt mình. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Minh Hậu chết đi, tại sao hiện tại Minh Hậu lại xuất hiện ?
- Ngươi... Ngươi là... Minh Hậu!
Ngụy Bỉnh Dập không thể khống chế thân thể của mình ngừng run rẩy. Đây chính là siêu cấp cường giả chỉ đứng sau Thiên Vương trong tất cả cường giả.
- Có phải rất giật mình vì sao ta không chết? Còn giật mình vì sao ta không ngủ say sau khi đại thời đại trôi qua?
Minh Hậu cười ha ha, nụ cười của nàng xán lạn như trăm hoa nở rộ, khiến Ngụy Bỉnh Dập có chút hoài nghi, người này rốt cuộc có phải là Minh Hậu đằng đằng sát khí trước kia không.
- Nàng chính là Minh Hậu?
Đây là lần đầu tiên Bạch Tinh nhìn thấy Minh Hậu, mặc dù hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân này, nhưng cũng nghe qua Ngụy Bỉnh Dập nói đến trận chiến lúc đó. Trận chiến đó có thể xem là trận chiến gian nan nhất của Âu Dương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập nói Minh Hậu đã chết rồi! Cho nên Bạch Tinh cau mày nhìn về phía Ngụy Bỉnh Dập, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ Ngụy Bỉnh Dập nói dối mình, thế nhưng hiện tại Minh Hậu rõ ràng xuất hiện trước mặt hắn, chuyện này làm sao giải thích?
Trong ba người duy độc có Âu Dương tuyệt đối không giật mình. Bởi vì hắn là người lý giải mọi thứ của Minh Hậu nhất, trước kia cũng chính là Minh Hậu giúp hắn tranh thủ thời gian bảy ngày, bằng không lần đó hắn cũng đã chết trong tay tứ đại cường giả.
- Âu Dương! Chuyện này là thế nào?
Hai người nhìn Âu Dương, từ dáng dấp thong dong bình tĩnh của Âu Dương, hai người minh bạch Âu Dương có lẽ biết một số thứ gì đó.
- Không có gì, đây cũng coi như một người bằng hữu của ta, con đường niết bàn sau này ta cũng cần vị bằng hữu này giúp đỡ!
Âu Dương không muốn giải thích quá nhiều, bởi vì những chuyện của Thiên Vương và Minh Hậu, Âu Dương cũng không muốn nhúng tay vào, hắn hi vọng hai người bọn họ tự mình giải quyết. Dù sao hắn đã hứa với Minh Hậu, nhất định lưu lại cho Thiên Vương một con đường sống để Thiên Vương trở về.
Minh Hậu nhìn Âu Dương nói:
- Nghĩ kỹ rồi chứ?
- Cách đây rất lâu ta đã quyết định rồi, cần gì phải nghĩ kỹ hay không.
Âu Dương thật ra rất đàn ông, hắn biết, mình không được lựa chọn, bất luận là mình hay Thiên Vương tồn tại đều đã định trước con đường mà hắn phải đi.
- Muốn đi bây giờ sao?
Minh Hậu xuất hiện cũng là muốn giúp Âu Dương đi con đường niết bàn cuối cùng này.
Âu Dương nhìn thoáng qua Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh, cuối cùng gật đầu nói:
- Sớm đi thì tốt hơn, dù sao lúc này rời khỏi, có lẽ mấy tháng nữa ta có thể hoàn thành niết bàn.
Âu Dương thật ra rất tự tin.
- Nhưng nếu như chậm thì sao? Nếu như chậm ngươi có thể lạc đường mấy trăm năm trong luân hồi, thậm chí là vĩnh viễn!
Minh Hậu nhìn Âu Dương tiếp tục nói:
- Tạm biệt bằng hữu người thân của ngươi đi, đừng giống như gia hỏa đó!
- Ngươi... Ngươi biết...
Nghe thấy lời nói của Minh Hậu, Âu Dương giật mình nhìn Minh Hậu, từ trong lời nói của Minh Hậu, Âu Dương biết Minh Hậu muốn chỉ Thiên Vương, nàng nói như vậy đương nhiên là đã minh bạch một số nguyên nhân hậu quả.
- Trên thế giới này, cho dù bản thân hắn cũng không biết ta hiểu hắn, thời gian chúng ta sống bên nhau quá dài, cho nên ta vô thức bỏ quên một số thứ. Lần trước ngươi đã dạy ta rất nhiều thứ, quay về ta đã suy nghĩ kỹ càng, cũng minh bạch được một số thứ. Cho nên ta mới có thể khuyên ngươi!
Trong mắt Minh Hậu mang theo vài vẻ trêu chọc, điều này khiến cho nàng nhìn giống một người sống hơn, chứ không phải một vật chết.
Âu Dương không trả lời Minh Hậu, mà cúi đầu trầm tư một hồi. Kỳ thực hiện tại hắn thật ra có vài phần hiểu được Thiên Vương. Lời tạm biết thật sự không phải người bình thường có thể làm được. Làm thế nào tạm biệt? Chạy đến nói với bằng hữu và người thân của mình, nói chuyến này mình đi có thể chết sao? Hay là mình cứ đi như vậy thôi?
Trực tiếp lừa dối bọn họ, không nói tạm biệt có gì khác nhau? Cho nên trong nháy mắt Âu Dương có chút không biết làm sao lựa chọn.
- Đi đi, ta ở đây chờ ngươi bảy ngày, bảy ngày sau tới đây ta sẽ đưa ngươi rời khỏi.
Minh Hậu mỉm cười nhìn Âu Dương tiếp tục nói:
- Đừng để mình tiếc nuối, cũng đừng để cho người khác tiếc nuối...
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1152: Thứ kiêu trấn thánh sơn
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Âu Dương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Được rồi, bảy ngày sau ta sẽ trở lại.
- Vậy ta chờ ngươi trở về!
Minh Hậu cười ha ha, sau đó lại một lần nữa biến mất không thấy.
Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập ở bên cạnh không nói gì, hai người bọn họ từng có suy nghĩ sẽ ngăn cản Âu Dương, nhưng loại sự tình này không phải người nào cũng có thể ngăn cản. Âu Dương cũng không phải loại người vì mấy câu của người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình.
- Chúng ta đi thôi!
Âu Dương mỉm cười nhìn thoáng qua bầu trời, sau đó bổ ra một thông đạo thông đến phương bắc. Ba người cũng không giao lưu gì nữa, mà trực tiếp bước vào trong đó, bắt đầu quay về phương bắc.
Đại thời đại trôi qua, lúc này toàn bộ tiên giới đều tràn ngập trong vui mừng. Huyết sắc đại tuyết chứng thực lời nói của Âu Dương, trước khi trận đại tuyết này, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cùng với Bạch Tinh, dựa vào lực ba người quét ngang toàn bộ thiên đình, tứ đại cường giả cuối cùng của thiên đình hoàn toàn hủy diệt, ngay cả tiên cung của thiên đình cũng đều bị hủy hoại trong chốc lát.
- Các ngươi không biết đại chiến lúc đó hung tàn cỡ nào, ta trốn ngoài mấy trăm vạn dặm cũng có thể cảm thụ được không gian rung động, các ngươi thấy vết thương trên người ta không? Ta nói cho các ngươi, lúc đó ta ở ngoài mấy trăm vạn dặm cũng có thể bị thương, những người khác trên cơ bản chỉ cần ở trong vạn dặm là chỉ còn đường chết!
Một cường giả chứng kiến loạn chiến trước đó kể lại trận chiến hung tàn.
- Ta nghe người ta nói Thần Tiễn dùng chín mũi tên hủy diệt trăm vạn sinh linh của chín thế giới có đúng không?
Một người thanh niên mang theo sùng bái nhìn Tiên Tôn đang kể lại.
- Không sai, lúc đó Khâu Vân Bình mang theo người muốn chạy trốn, nhưng bất luận hắn chạy trốn tới thế giới nào, Thần Tiễn đều dùng một mũi tên diệt sát thế giới đó. Các ngươi không thấy, lúc đó toàn bộ ngoại vực đều là huyết quang bay lượn, phảng phất như thiên địa cũng bị Thần Tiễn hung tàn kinh sợ.
Tiên Tôn nhớ tới lúc đó Âu Dương bắn tên, điên cuồng phá hủy chín thế giới, trong lòng cũng không nhịn được một trận rung động.
- Loại lực lượng phất tay là có thể bổ ra hư không ngoại vực, rung động thân thể đủ để nghiền nát tinh thần mới là lực lượng của tổ cấp cường giả. Lúc đó nghĩ mình thật giống như một con kiến hôi, chỉ cần thoáng tới gần một chút sẽ bị dư ba giết chết! Lúc đó cường giả tiến vào ngoại vực đâu chỉ trăm vạn, nhưng đi ra còn không đến một phần vạn.
Hiện tại Tiên Tôn nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hắn tương đối thông minh, cũng không tham lam. Những người khác đều trốn ở phía sau những ngôi sao cực lớn để có thể may mắn tránh khỏi tai họa. Nhưng bọn hắn đều sai lầm, khi cường giả cấp bậc này đối chọi, ngay cả hư không ngoại vực cũng có thể chém vỡ, ngôi sao gì đó tuyệt đối không thể ngăn cản lực lượng trùng kích của bọn họ.
Cho nên chỉ có rất ít cường giả ban đầu trốn ở ngoài trăm vạn dặm mới may mắn còn sống, những người khác trên cơ bản đều là chết oan uổng. Nhưng không ai nói đám người Âu Dương hung tàn, bởi vì Âu Dương là người thắng. Cho nên những lời sỉ nhục đều đeo lên lưng kẻ thất bại. Cái người thắng cần làm là hưởng thụ hoan hô của mọi người mà thôi.
Tàn sát trăm vạn sinh linh, nếu như vào lúc khác mọi người nhất định sẽ thóa mạ Âu Dương hung tàn. Nhưng lúc này mọi người lại không làm như vậy, bởi vì dùng cái chết của trăm vạn sinh linh này đổi lấy kết thúc đại thời đại, chẳng khác nào cứu được nhiều sinh linh hơn. Nếu như đại thời đại tiếp tục, không ai biết đánh tới cuối cùng, đến thời kỳ đại loạn chiến sẽ còn chết bao nhiêu sinh linh.
Phương bắc, lúc này toàn bộ phương bắc thật ra có vẻ hoang vắng, bởi vì rất nhiều chủng tộc cường đại đều vì không thuộc về đại thời đại mà ngủ say, lúc này cường giả chân chính lưu lại phương bắc còn xa mới bằng lúc trước.
Thời kì đại thời đại là thời kì Tiên Đế nhiều như cẩu, Tiên Tôn đầy đường. Nhưng sau khi đại thời đại kết thúc, Tiên Tôn ở phương bắc chỉ còn lại dân bản địa của tiên giới, một số cường giả thuận lợi dựa vào đại thời đại trèo lên Tiên Tôn. Nhưng số lượng này so với cường giả ngủ say quả thực chênh lệch giữa trời và đất.
Không nói những chủng tộc khác, chỉ nói trăm vạn chiến tộc, tất cả đều là cường giả Tiên Tôn Tiên Đế. Nhưng hiện tại Tiên Đế phương bắc cộng lại phỏng chừng cũng vừa hơn vạn, còn Tiên Tôn chỉ sợ chỉ còn lại mấy trăm mà thôi.
Sau khi đại thời đại trôi qua, tình hình dần dần yên ổn, rất nhiều Tiên Tôn cũng sẽ lựa chọn ẩn giấu.
Tiên giới không bao lâu nữa sẽ biến thành tiên giới trước kia, lúc đó Tiên Tôn sẽ thuộc về truyền thuyết. Mà thế giới này kéo dài cũng khoảng chừng mười vạn năm.
Toàn bộ phương bắc đã hoàn toàn là huyết sắc. Tuyết hoa còn đang tung bay, trận đại tuyết này đến nay vẫn chưa kết thúc, nó phảng phất như nhạc dạo giết chóc, lại phảng phất như đang kể cái gì đó.
- Trận đại tuyết này có phải tống biệt ta không?
Âu Dương nhìn đại tuyết huyết sắc mỉm cười nói:
- Ta có một loại cảm giác, có lẽ khi ta rời khỏi, tuyết hoa cũng sẽ biến mất.
- Có lẽ như vậy!
Bạch Tinh cũng gật đầu. Hoa tuyết huyết sắc thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Nhưng hoa tuyết như vậy thật ra rất đẹp!
Ngụy Bỉnh Dập cũng giả bộ một cây phong nhã.
Chỉ có điều này phong nhã này so với danh hào Ma Vương của hắn cũng không có vẻ phong nhã.
- Nếu như ta có thể thành chí cao vô thượng, ngươi có muốn nhìn thấy hoa tuyết bảy màu, ta cũng sẽ làm cho ngươi!
Âu Dương cười ha ha.
- Đây là ngươi tự nói, vậy ta sẽ đợi nhìn thấy hoa tuyết bảy màu.
Ngụy Bỉnh Dập chỉ vào Âu Dương, nhưng thật ra không giống như đang nói giỡn. Hắn phảng phất thực sự tin tưởng khi Âu Dương trở về sẽ mang đến cho đại địa một trận hoa tuyết bảy màu phủ xuống.
- Không thành vấn đề, kihi ta trở về ta sẽ tặng cho ngươi một trận hoa tuyết bảy màu, nói được thì làm được.
Âu Dương vỗ ngực bảo chứng. Nhưng chủ đề vui vẻ như vậy làm sao lại có chút thương cảm.
- Chuyện đó là chúng ta giúp ngươi nói đúng không?
Ngụy Bỉnh Dập biết, chuyện như vậy để Âu Dương đi nói xác thực có chút khó có thể mở miệng, cho nên hắn muốn giúp Âu Dương nói ra.
- Để ta tự nói, Minh Hậu nói không sai, có lẽ ta sẽ không quay về được. Dù thế nào cũng phải cho bọn họ một nhắn nhủ!
Kỳ thực lần này rời khỏi, cho dù là bản thân Âu Dương cũng không có tự tin tuyệt đối.
Loại cách làm tiêu tán hết lực lượng và ký ức để mình triệt để côi cút một mình, chỉ mang theo tín niệm chí cao vô thượng tiến vào luân hồi chuyển thế sống lại, cũng không ai biết sẽ có kết quả như thế nào.
Có lẽ đến lúc đó Âu Dương sẽ giác ngộ được chí cao vô thượng cuối cùng, cũng có thể đến lúc đó Âu Dương sẽ giống như lời Minh Hậu nói, vĩnh viễn lạc đường trong luân hồi, không biết mình là ai, không còn bản tâm Thần Tiễn gì nữa.
- Ông bạn già! Lần này ngay cả ngươi cũng không thể đi cùng ta!
Phía sau Âu Dương một đạo hồng quang thoáng hiện, lúc này Thứ Kiêu Cung đã khôi phục dáng vẻ trước kia, cũng không phải dáng dấp vừa xuất hiện huyết quang khắp trời. Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung nói:
- Ông bạn già, khi ta không có ở đây, ngươi hãy giúp ta trấn thủ gia viên!
Cánh tay Âu Dương vừa mở ra, Thứ Kiêu Cung lăng không bay về phía thánh địa cuối cùng mà tiên giới liên quân từng trấn thủ trước đây, cũng được mọi người gọi là đỉnh núi thánh sơn của tiên giới.
- Ầm!
Sau một tiếng nổ, Thứ Kiêu Cung vững vàng cắm trên đỉnh núi, Thứ Kiêu Cung phát ra lực lượng khiến tất cả cường giả ở phương bắc đều có thể cảm thụ được. Lúc này hư ảnh của Thứ Kiêu Cung bao phủ toàn bộ thánh sơn, khiến ngọn núi trở nên vô cùng thần bí và thiêng liêng!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1153: Thần Tiễn, người kết thúc đại thời đại (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Thứ Kiêu Cung đã trở về! Âu Dương cũng đã trở về!
Lúc này, trên thánh sơn, các bằng hữu của Âu Dương đã sớm ở đây chờ đợi. Khi thấy Thứ Kiêu Cung bỗng nhiên rơi lên thánh sơn, tuyệt đại đa số mọi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng. Đại thời đại trôi qua, theo bọn họ thấy, tất cả đều đã kết thúc, bọn họ rốt cuộc có thể có được cuộc sống vô cùng yên bình!
- Lão tử muốn sinh thêm mấy trăm đứa con, phát triển gia tộc!
Tiểu Nhạc cười ha ha, Mục Uyển đứng bên cạnh hắn trợn mắt nhìn, nhưng không thể nào ngăn cản.
- Ta muốn đi du lịch các thế giới, nhìn phong cảnh các thế giới!
Lăng Túc cũng có chút mệt mỏi, hắn cũng muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
- Đội trưởng, ta đi cùng ngươi!
Lý Vĩ ở phía sau Lăng Túc, vỗ vai hắn.
Kỳ thực hai người này đều đã từng thành gia, nhưng trong đại thời đại nhà của bọn họ đã mất, người nhà bọn họ cũng không còn, chỉ để lại một mình bọn họ.
- Dẫn ta đi cùng đi!
Yên Hồng ở phía sau cũng tiến lên.
- Các ngươi có thể đi, nhưng các ngươi cũng không thể lôi kéo sư phụ ta, ta còn cần sư phụ dạy ta một số thức. Tất cả các ngươi đều là đại cường giả, một mình ta là phàm nhân, nếu như ta không thể thành tiên, vậy sau này ta sẽ già chết!
Thanh nhi nhìn mọi người, lời nói của nàng đều khiến mọi người bật cười.
Nha đầu kia tu luyện chỉ là thứ nhì, sợ rằng thứ nàng quan tâm hơn là vấn đề già chết...
- Sư muội, kỳ thực tâm tính của của ngươi cũng không thích hợp làm một siêu cấp cường giả. Lần này sư phụ có thể đã nhìn nhầm!
Dạ Thiên ở phía sau Thanh nhi cười ha ha. Trát Khắc cũng đã về tới thánh sơn phương bắc, Trát Khắc vừa nghe Dạ Thiên nói liền mở miệng hỏi:
- Đại sư huynh, còn ta thì sao?
- Ngươi.... Ngươi còn được....
Dạ Thiên cũng không biết nên đánh giá Trát Khắc như thế nào, Trát Khắc rất nỗ lực, thiên phú cũng không tồi, nhưng không biết tại sao, mấy năm nay tốc độ tu luyện của Trát Khắc vẫn không đề cao, phảng phất như trong xương cốt thiếu một vật gì vậy.
- Đại ca là một người thích tùy theo tài năng tới đâu mà dạy người, ngươi có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, đại ca sẽ truyền thụ cho ngươi bấy nhiêu thứ. Điểm này không ai thay đổi được. Các ngươi nhìn xem, đệ đệ ta đến bây giờ cũng không học được phương pháp thánh chiến. Đại ca nói ta căn bản không thể học được phương pháp thánh chiến! Ta không rõ, ngay cả học cũng không để ta học, tại sao lại nói ta không học được...
Âu Minh cũng càu nhàu. Trong số những người này người cả ngày càu nhàu chính là hắn, hắn vẫn muốn học phương pháp thánh chiến của Âu Dương, nhưng Âu Dương luôn nói sẽ không dạy cho hắn, Âu Dương cho rằng cho dù dạy cho hắn, hắn cũng không thể học được.
- Sau này sẽ không như vậy! Cầm lấy!
Bỗng nhiên, trên bầu trời một đạo quang mang hiện lên, toàn bộ bản công pháp của phương pháp thánh chiến trực tiếp bay đến tay Âu Minh. Âu Dương đứng trên bầu trời mỉm cười nhìn đệ đệ của mình.
Tất cả nhìn qua đều vui vẻ, duy độc có Vệ Thi lại cúi đầu. Bởi vì lúc này trong lòng nàng có một loại dự cảm bất hảo, phảng phất như cảm giác vui vẻ này chỉ là nhất thời...
Cầm phương pháp thánh chiến từ trên trời giáng xuống, Âu Minh thật ra có chút sửng sốt. Trước đây bất luận mình đòi đại ca như thế nào, đại ca cũng không cho mình. Hơn nữa lúc nào cũng nói với mình, mình căn bản không thích hợp tu luyện phương pháp thánh chiến. Cho dù tu luyện cũng kiên quyết không có thành tựu. Còn nói phương pháp thánh chiến là một loại công pháp cổ quái không gì sánh được.
- Đại ca, cái này....
Âu Minh nhìn Âu Dương, Âu Dương làm như vậy, Âu Minh ngược lại càng không dám cầm.
- Sao vậy? Không phải muốn có phương pháp thánh chiến sao, muốn tu luyện đến cường đại như đại ca sao? Trước đây vì một số nguyên nhân đặc thù nên không thể, hiện tại rốt cuộc có thể rồi. Cầm lấy đi!
Âu Dương mỉm cười ha ha. Nhưng ai có thể biết, hiện tại trong lòng Âu Dương nghĩ đến: Trước đây đệ đệ không thể tu luyện phương pháp thánh chiến là vì có tu luyện giả như mình tồn tại. Phương pháp thánh chiến rất cổ quái, bởi vì Chiến Vương vĩnh viễn chỉ có một người, trừ phi Chiến Vương phía trước mất đi, bằng không vĩnh viễn không thể có người tu luyện thành phương pháp thánh chiến mới.
- Ta sắp sửa tiêu tán tất cả lực lượng, phương pháp thánh chiến này lưu lại cho đệ đệ Âu Minh, nói không chừng Âu Minh có thể sáng tạo ra kỳ tích gì đó!
Đây mới là ý nghĩ trong lòng Âu Dương. Con người ai cũng có si tâm, Âu Dương cũng có, cho nên trước khi hắn rời đi mới giao phương pháp thánh chiến trọng yếu nhất cho đệ đệ.
- Thực sao?
Âu Minh hiển nhiên cũng không biết trong lòng đại ca nghĩ như vậy, cho nên hắn hoan vui mừng tiếp nhận thánh chiến phương pháp cất đi, nhìn dáng vẻ có lẽ đã hạ quyết tâm tu luyện.
- Âu Minh thiên phú tốt, chỉ có điều tiểu tử này quá lười biếng!
Âu Dương thầm nói trong lòng, sau đó nhìn về phía Vệ Thi trong đoàn người. Vệ Thi nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt của nàng cũng không nhìn mình, thế nhưng trên người nàng lại bao phủ một luồng cảm giác không nói nên lời, loại cảm giác này Âu Dương minh bạch tuyệt đối không phải cảm giác vui vẻ.
- Xem ra Vệ Thi đã đọc được cái gì!
Âu Dương biết, Vệ Thi rất hiểu mình, mặc dù nàng không dám nói như Minh Hậu với Thiên Vương. Nhưng dùng một câu thông tục chính là mình muốn làm cái gì, Vệ Thi vẫn có thể đoán ra.
- Đại thời đại rốt cuộc đã kết thúc, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!
Bạch Hủ Minh ở một bên phát sinh cảm thán sau đó nói:
- Phải trở lại Vạn Tiên Sơn xem xem, cũng không biết đám nhãi con đó có còn duy trì Vạn Tiên Sơn không.
- Vạn Tiên Sơn vẫn tồn tại, mấy ngày trước ta còn gặp được Thái thượng đời này của Vạn Tiên Sơn!
Âu Dương quay sang Bạch Hủ Minh gật đầu nói:
- Nhưng sư phụ đã có tâm, dứt khoát đến Chân Linh Giới xem đi. Với tu vi hiện tại của sư phụ, muốn hạ giới dễ như trở bàn tay.
- Đúng vậy! Ha ha năm đó nằm mơ cũng mơ mọc cánh thành tiên, chớp mắt đã sắp vạn năm!
Bạch Hủ Minh nhìn về phía cố nhân bên cạnh. Một đám người cũng gật đầu nói:
- Âu Dương mọc cánh phi tiên sớm nhất, sau đó chúng ta mọc cánh phi tiên, thời gian cách nhau trước sau cũng không nhiều. Mặc dù chúng ta tới tiên giới chưa được vạn năm, nhưng cũng được bảy tám ngàn năm rồi.
Đây là lời nói của Lam Thông.
- Đảo mắt đã bảy tám ngàn năm, mọi người đều nói tu luyện không có cảm giác năm tháng, vừa bế quan gì đó đã là mấy nghìn năm mấy vạn năm, trước đây còn chưa tin, hiện tại đã tới tiên giới. Ngay cả tu luyện cũng không có, bảy tám ngàn năm đã trôi qua, cũng không biết Vạn Tiên Sơn bây giờ còn nhớ lão đầu tử này không.
Bạch Hủ Minh cảm thán. Nhưng vấn đề này của hắn kỳ thực là dư thừa. Từ sau khi Âu Dương mọc cánh phi tiên, các cường giả đời sau của Vạn Tiên Sơn phi tiên đều được ghi chép lại. Mặc dù không tràn đầy màu sắc truyền kỳ như Âu Dương, nhưng ở Vạn Tiên Sơn thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới, bất luận cường giả nào mọc cánh phi tiên cũng được ghi chép lại.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1154: Thần Tiễn, người kết thúc đại thời đại (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Sư huynh, ta đi cùng ngươi, xem xem sơn phong bị ngươi san bằng trước kia khôi phục hay chưa!
Lỗ Tu nghe thấy lời nói của sư huynh Bạch Hủ Minh còn chạy đến trêu ghẹo Bạch Hủ Minh. Bạch Hủ Minh nghe thấy câu này liếc mắt nhìn Âu Dương nói:
- Chuyện này ngươi cũng không trách được ta, ngươi có trách thì trách tiểu tử này. Lúc đó tiểu tử này sở hữu tứ phương chiến kỳ, thật sự khiến người khác quá chú ý, nếu như ta không ẩn giấu bí mật đó, như vậy ngươi nghĩ Vạn Tiên Sơn chúng ta có thể ngăn cản toàn bộ Chân Linh Giới đến cướp giật tứ phương chiến kỳ sao...
- Đương nhiên không thể. Nhưng quyết đoán của sư huynh là đúng, nếu như thực sự để tứ phương chiến kỳ chia năm xẻ bảy, như vậy hiện tại sợ rằng Chân Linh Giới cũng không ai có thể đánh vỡ tỏa yêu tháp, sợ rằng đến bây giờ chúng ta còn bị vây ở Chân Linh Giới.
Lỗ Tu suy nghĩ một lát nói tiếp:
- Chúng ta không có thọ mệnh dài như vậy, cho nên chúng ta...
Không sai, tiên nhân của tiên giới thật sự là thọ nguyên vô tận, nhưng Chân Linh Giới lại không có thọ nguyên vô tận. Bất luận là Lỗ Tu hay Bạch Hủ Minh hơn vạn năm tuổi sợ rằng cũng chỉ có thể xuất hiện ở tiên giới. Nếu đổi đến Chân Linh Giới, có lẽ trong những người ở đây, ngoại trừ Tiểu Nhạc thực sự không chết, những người khác cơ bản đều sẽ chết.
- Sư phụ mới thông thiên triệt địa, ban đầu khi sư phụ mọc cánh phi tiên đã từng nói sẽ vô địch thiên hạ Chân Linh Giới, tiên giới cũng có thể. Hiện tại sư phụ đã làm được!
Dạ Thiên cũng không phải tại khen tặng Âu Dương, điều hắn nói chính là tình hình thực tế. Trước kia ở Chân Linh Giới, sức của một mình Âu Dương đủ kéo toàn bộ Vạn Tiên Sơn, khiến tất cả mọi người của Chân Linh Giới đều cúi đầu trước một pho tượng Vạn Tiên Sơn, có thể hù dọa toàn bộ Chân Linh Giới không dám làm cái gì.
Hiện giờ ở tiên giới Âu Dương cũng như vậy. Mặc dù hiện tại Âu Dương đã leo lên tuyệt đỉnh ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, nhưng "cầu một lần bại", phỏng chừng cũng không có ai có thể nhảy ra khiêu chiến hắn.
Một người có thể chém giết nhiều tổ cấp cường giả như vậy, đương nhiên không ai có thể đối kháng. Đại thời đại trước kia cuối cùng đều là tổ cấp cường giả sống mái với nhau một thời gian dài, sau đó có một kẻ không may ngã xuống, kẻ không may này lại được người ta gọi là chí cao vô thượng gì đó, sau đó những người khác bởi vì đại thời đại kết thúc mà ngủ say. Đây vốn là thiên địa pháp tắc bình thường, nhưng lại bị người ta cho rằng sau khi chí cao vô thượng sinh ra ức chế tất cả mọi người, cũng rất khôi hài.
- Âu Dương, tiếp theo có tính toán gì không?
Bạch Hủ Minh nhìn đệ tử của mình, Bạch Hủ Minh đặc biệt tự hào. Chuyện khiến hắn kiêu ngạo nhất, chính là năm đó để Lỗ Tu dẫn Âu Dương đến Âm Vân Phong, đồng thời sau khi biết được Âu Dương có được tứ phương chiến kỳ cũng không có hãm hại Âu Dương, một đường bảo hộ Âu Dương trưởng thành. Hiện nay thành tựu mà đệ tử có được, cho dù mình là sư phụ cũng cảm thấy khó có thể ngưỡng vọng. Nhưng bất cứ lúc nào, người ta nói đến Âu Dương, người ta vẫn nhớ đến mình là sư phụ của Âu Dương, điểm này hoàn toàn không cần nghi ngờ, như vậy đối với Bạch Hủ Minh là đủ rồi.
- Ta có thể có tính toán cái gì, muốn đi đâu thì đâu.
Âu Dương cười ha ha, không trả lời chính diện câu hỏi của Bạch Hủ Minh. Nhưng Âu Dương rất rõ ràng, lúc này sẽ không có người hoài nghi điều này.
Nhưng hắn sai rồi, lần này không riêng gì Vệ Thi ngẩng đầu, dùng một loại nhãn thần quỷ dị nhìn hắn, cho dù là nhãn thần Yên Hồng nhìn hắn cũng có chút thay đổi.
- Hôn lễ kinh thế thì sao? Hôn lễ ngươi đồng ý với bằng hữu tốt nhất của ngươi thì sao?
Yên Hồng bỗng nhiên mở miệng, nhưng lúc này nàng cũng không phải mở miệng trước mặt người khác, mà là dùng một loại phương thức truyền âm hỏi Âu Dương. Nàng biết Âu Dương tuyệt đối không phải người vong ân bội nghĩa, nếu như dưới tình huống bình thường, Âu Dương nhất định sẽ hoàn thành tất cả hứa hẹn của mình trước đó, nhưng hắn lại không làm. Yên Hồng đương nhiên minh bạch bên trong có một số bí mật.
- Hôn lễ... Hôn lễ để sau này đi, nếu như ta còn sống...
Âu Dương nhìn thoáng qua Yên Hồng, tiếp tục nói:
- Giúp ta giữ kín bí mật này, để những thân nhân bằng hữu của ta có thể an tâm đi làm chuyện của bọn họ, cho dù tương lai có là tai họa, cũng để bọn họ thả lỏng một thời gian?
Đây là thỉnh cầu của Âu Dương, cũng là hô hoán chân chính của Âu Dương. Âu Dương không biết kết cục cuối cùng của mọi người sẽ là cái gì, điều duy nhất hắn có thể làm chính là tận lực để mọi người vui vẻ một chút.
- Được...
Yên Hồng cũng không hỏi nhiều, bởi vì Yên Hồng biết, nếu Âu Dương muốn nói mấy vấn đề này, nhất định hắn sẽ nói cho mình, nếu như hắn không muốn nói, như vậy cũng không ai biết được bí mật bên trong.
Sau một phen tâm tình, rất nhiều người đều lựa chọn đi du lịch các nơi ở tiên giới. Đừng thấy đám người này tới tiên giới vạn năm, nhưng tiên giới vô cùng rộng lớn tựa hồ không thể lý giải. Hơn nữa trong thời gian mấy nghìn năm khắp nơi đều là chinh chiến, hầu như không có cách nào dừng lại ngắm cảnh sắc ở đây, cho nên suy nghĩ đầu tiên của rất nhiều người chính là dạo chơi tiên giới, dù sao theo bọn họ thấy, bọn họ có sinh mệnh vĩnh hằng, cũng không nóng lòng nghỉ ngơi.
- Các ngươi đi đi, ta ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, sau đó cũng đi du lịch các nơi!
Âu Dương nói xong, kéo tay Vệ Thi vù một tiếng biến mất trước mặt mọi người.
- Tiểu tử thối, mang cô nương người ta đi như vậy. Hiện tại Vệ Thi là hỗn tộc độc nhất vô nhị trong thiên địa. Cho dù sau này lại có hỗn tộc tiến vào tiên giới cũng phải tôn xưng Vệ Thi một tiếng hỗn tổ, tiểu tử này cũng không cho người ta một nhắn nhủ!
Bạch Hủ Minh cười mắng một câu, sau đó cùng với sư đệ Lỗ Tu cũng rời khỏi thánh sơn phương bắc.
Toàn bộ tiên giới sau khi đại thời đại chấm dứt xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tất cả nhữn nơi bị phá hủy đều được khôi phục thành nguyên dạng. Ngoại trừ thánh sơn vẫn bảo trì vết tích chiến đấu trước đó, phảng phất như nhắc nhở mọi người. Những nơi khác đều đã khôi phục thành dáng vẻ mỹ lệ vốn có.
Rất nhiều người ngửa mặt lên trời cầu xin, cầu xin vĩnh viễn đừng xuất hiện đại thời đại nữa, mãi mãi đừng để xảy ra bi kịch như vậy nữa.
Sau khi đại thời đại chấm dứt, bi thảm nhất đương nhiên chính là nhân tộc vốn nằm trong tay tiên giới.
Sau trận chiến này, tất cả cường giả gia nhập thiên đình hầu như đã chết hết. Nhân khẩu tiên giới cũng vì đại thời đại lần này trực tiếp giảm phân nửa quân số. Tứ đại tông phái toàn bộ biến mất không thấy.
Tất cả đều cần một lần nữa khởi công xây dựng. Theo mọi người thấy, bọn họ chí ít có trăm vạn năm yên ổn. Trăm vạn năm đã là những ngày rất dài, tất cả đều có thể được khôi phục.
- Cho dù lại có đại thời đại cũng không sợ. Với sự cường đại của Thần Tiễn, trăm vạn năm sau cho dù lại có đại thời đại, Thần Tiễn đại nhân cũng có thể lấy dùng lực lượng của mình kết thúc.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_