Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 298 : Cửa hàng đan dược
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Ý của vãn bối chính là muốn mở một cái cửa hàng ở mặt tiền chuyên kinh doanh đan dược. Không biết là tiền bối có đề nghị gì…
Lôi Động dứt khoát không chút khách khí nói:
- Nói thật, trước khi đến đây vãn bối cũng đã đi dạo qua một vòng trong Hắc Sơn phường thị. Cũng có chút hứng thú đối với cái cửa hàng hiện tại của Vương gia. Trong lòng đã quyết định sẽ mua lại cửa hàng này của hắn.
Không ngờ rằng, Tôn Vĩnh Hưng không nói hai lời, lập tức nở nụ cười:
- Đi, việc này ta sẽ giúp hiền chất lo liệu, không cần hiền chất phải tự mình ra mặt.
Chuyện này khiến cho Lôi Động kinh ngạc không thôi, có chút khiếp sợ nhìn Tôn Vĩnh Hưng, hảo cảm đối với hắn không khỏi tăng lên rất nhiều. Tuy rằng lấy lịch duyệt của Lôi Động thì cũng biết là hắn đang muốn lấy lòng của mình, làm cho mình thiếu nhân tình của hắn càng nặng một chút. Nhưng mà vẫn không nhịn được mà tăng thêm phần hảo cảm đối với Tôn Vĩnh Hưng. So với tên Lý Nhất Kiếm vênh váo của Thiên Đạo Minh kia thì tốt hơn rất nhiều. Đồng dạng cũng là ban ơn lấy lòng, nhưng là Lý Nhất Kiếm lại do do dự dự, khiến cho mình khó chịu trong lòng. Bởi vậy có thể thấy được Tôn Vĩnh Hưng này hắn là một người giao du rộng lớn, có rất nhiều bằng hữu. Hoàn toàn đáng giá để cho mình kết giao với hắn.
Nhưng mà Lôi Động cũng biết, sỡ dĩ hắn có thể bán cho mình phần nhân tình này, thứ nhất là bởi vì hai phu thê mình đều là nổi bật ở trong đám người trẻ tuổi, rất có tiền đồ, đáng để đầu tư. Thứ hai cũng là bởi vì xuất thân của mình rất tốt, chính là đệ tử tinh nhuệ của Âm Sát Tông, sau lưng lại có cường giả như Vạn Quỷ lão tổ làm chỗ dựa. Nếu không có những điều này, chỉ dựa vào chính mình là một tu sĩ Trúc cơ kỳ tầng thứ sáu tìm tới của, hắn chịu hòa nhã dễ gần như thế mới là lạ.
- Nhưng mà Tôn mỗ cũng có mấy câu muốn nói trước.
Tôn Vĩnh Hưng vừa uống trà, vừa nghiêm nghị nói:
- Cái tên gia chủ của Vương gia vừa tẩu hỏa nhập ma mà chết kia vốn có quan hệ không tệ với Tôn mỗ, cũng thuộc loại vai lứa điệt nhi.
- Cái thế giới này, từ trước đến nay là cá lớn nuốt cá bé, có thực lực thì mới có thể tồn tại được. Mặc dù Tôn mỗ có lòng giúp đỡ bọn hắn, nhưng mà đám người kia cũng là hạng người khó lòng phòng bị. Bởi vậy Tôn mỗ cũng muốn bán lại cái cửa hàng đó của bọn họ. Nhưng mà Tôn mỗ muốn là nếu hiền chất mà dư dả thì phí chuyển nhượng tốt nhất vẫn là dựa theo quy củ. Cũng không phải là Tôn mỗ thiên vị mà là Vương gia gặp phải đại kiếp nạn này, Tôn mỗ cũng không thể bỏ đá xuống giếng được? Phương châm làm người của Tôn mỗ là hiệu quả và lợi ích chỉ đứng thứ hai, nghĩa khí mới là thứ nhất. Trên đời này, ai cũng không thể cam đoan cả đời mình đều sẽ thuận buồn xuôi gió.
- Tiền bối yên tâm, vãn bối cũng là một người biết quy củ. Cũng biết cái gì gọi là ân báo oán đền…
Sắc mặt của Lôi Động nghiêm túc, đồng dạng thành thật nói.
- Tiền bối cao thượng khiến cho vãn bối thực sự bội phục. Sau này nếu tiền bối có gì sai bảo, vãn bối tuyệt không dám có ý kiến khác. Phí chuyển nhượng nhiều ít, toàn bộ do tiền bối làm chủ.
Trong lòng Tôn Vĩnh Hưng cũng có chút hài lòng. thầm nghĩ Lôi Động này xuất thân không tệ nhưng cũng là hạng người hiểu được quy củ. Tôn Vĩnh Hưng ghét nhất đúng là hạng thanh niên từ trong đại tông phái đi ra, ỷ vào hậu trường cường ngạnh, đi đến đâu cũng ngang ngược, không biết trời cao đất dày là gì. Hảo cảm đối với Lôi Động lại gia tăng thêm vài phần, nhấp một ngụm trà nói:
- Lúc trước ta cũng đã cho chuyên gia đến thương lượng giá cả chuyển nhượng, giá cả là khoảng hai trăm bảy mươi vạn linh thạch. Trong đó còn bao gồm cả linh đan tồn kho, linh dược linh tinh, hiền chất cứ suy nghĩ đi.
Lôi Động vừa nghe thấy như vậy, giá cả này so với dự đoán thì thấp hơn rất nhiều. Ừ, có lẽ là Tôn Vĩnh Hưng đã vì mình mà áp chế giá cả đi xuống. Làm người sợ nhất đúng là lòng tham không đáy, không biết thế nào là đủ. Lông mày của Lôi Động hơi nhíu lại.
- Tiền bối, vãn bối không muốn tiền bối lại bị người ta nói là tiền bối đi đâm lén sau lưng. Nếu mà có người cạnh tranh thì giá cả sẽ vượt qua rất nhiều, vì vậy vãn bối thấy….Cái giá ba trăm năm mươi vạn linh thạch thì thích hợp hơn.
Cũng không phải là Lôi Động là đứa ngốc, chủ động trả thêm cho người ta tám mươi vạn linh thạch. Mà là Tôn Vĩnh Hưng này làm việc cực kỳ hợp lòng người, đáng để cho hắn tiếp tục kết giao. Bởi vậy hắn mới trả thêm tám mươi vạn linh thạch. Về phần hắn sẽ bỏ tám mươi vạn linh thạch này vào túi của mình hay là cho người của Vương gia kia, Lôi Động cũng sẽ không để ý. Hắn lấy lòng, chính là đại cường giả Kim đan Tôn Vĩnh Hưng này chứ không phải là một Vương gia đang suy sụp bây giờ. Có thể làm cho Tôn Vĩnh Hưng vừa lòng với chính mình, Lôi Động cảm thấy tám mươi vạn linh thạch này hoàn toàn đáng giá. Nói thực ra, nơi này trời cao hoàng đế ở xa. Một khi gặp được cường địch thì chả lẽ lại chạy về làm phiền sư tôn sao?
Lôi Động cho rằng, trên thế giới này, bất kỳ một cường giả Kim đan kỳ nào, chỉ cần đối phương nguyện ý, đều đáng giá để chính mình kết giao lấy lòng.
Lời của Lôi Động vừa nói ra, trong đối mắt của Tôn Vĩnh Hưng lộ ra một tia kinh ngạc, hảo cảm đối với Lôi Động không khỏi lại tăng vọt. Một lúc sau hắn mới cười nói:
- Một khi đã như vậy, Tôn mỗ liền gọi hai tên tu sĩ Trúc cơ kỳ của Vương gia đến Hắc Sơn phường thị này. Đến lúc đó, Lôi hiền chất và bọn họ một tay giao tiền, một tay giao cửa hàng là được. Nhưng phải mấy ngày nữa thì bọn họ mới có thể tới đây được. Nếu hiền chất không chê, thì cứ ở lại động phủ của ta.
Tôn Vĩnh Hưng làm như thế, tự nhiên là cũng muốn cho Lôi Động biết hắn không phải là hạng người tham tài mà là một người nói nghĩa khí, không lấy chỗ tốt của người khác. Nhưng mà hắn cũng sẽ nhớ rõ Lôi Động đích xác là không tệ, đáng giá để hắn đầu tư ban ơn lấy lòng.
Việc này làm xong, coi như tất cả đều vui vẻ. Lôi Động tạ ơn xong thì liền ở trong này, ngoài những lúc tu luyện thì lại đi ra ngoài phường thị mua sắm. Có lẽ cái phường thị này sắp sửa là nơi làm ra của cải cho mình, trong lòng Lôi Động không khỏi cảm thấy thân thiết dị thường đối với Hắc Sơn phường thị này.
Tôn Vĩnh Hưng lo liệu mọi việc quả nhiên là chu đáo. Chỉ trong vòng ba ngày, hai tên tu sĩ Trúc cơ kỳ của Vương gia kia liền đi đến nơi. Dưới sự chứng kiến của Tôn Vĩnh Hưng, hai người liền đem công văn, sổ sách từ mười năm trước, chuyển nhượng toàn bộ cho Lôi Động. Mà Lôi Động cũng là bởi vì việc này mà tiêu phí ba trăm năm mươi vạn linh thạch.
Đương nhiên ba trăm năm mươi vạn linh thạch này chẳng qua chỉ là phí chuyển nhượng. Quyền sở hữu của của hàng, đất đai vân vân kia vẫn là thuộc về Tôn Vĩnh Hưng và Hứa tiên tử kia. Hàng năm Lôi Động phải nộp năm vạn linh thạch tiền thuê cửa hàng. Những cái này đều đã là quy củ, Lôi Động cũng không nguyện ý phá hư nó.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 299 : Giá trị bối cảnh thân phận (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Tiền thuế nộp cho Tôn Vĩnh Hưng kia cũng không phải là bọn họ được thu cả. Một bộ phận trong đó bọn họ cần dùng để điều hành chi tiêu cho cả toàn phường thị. Còn có hai thành nhất định phải nộp cho bá chủ Âm Sát Tông ở đây. Những số còn lại cuối cùng mới là hắn và Hứa tiên tử chia nhau.
Nhất là bộ phận nộp cho Âm Sát Tông kia, nếu dám không chịu nộp, hoặc là gian trá nộp thiếu. Như vậy có lẽ chỉ trong ngày hôm sau, cái phường thị này sẽ bị Âm Sát Tông cho người tới san bằng. Đương nhiên Âm Sát Tông cũng phải đảm bảo làm ô dù cho chủ nhân của cái phường thị này. Ví dụ có tên địch nhân nào mà Tôn Vĩnh Hưng và Hứa tiên tử không đối phó được đến quấy rồi, Âm Sát Tông nhất định sẽ phái người giải quyết chuyện này. Nếu không thì lực ảnh hưởng của Âm Sát Tông đối với nơi đây cũng bị giảm đi, đã chẳng thể tồn tại được đến ngày hôm nay.
Những cái quan hệ phức tạp, được lợi ích ràng buộc chặt chẽ với nhau này, cũng là một ít quy của của thế giới, là phương thức sinh tồn. Nếu ai muốn phá hư quy củ này, thường sẽ bị người khác gạt bỏ.
Sau khi Lôi Động mua được cửa hàng này, liền bắt đầu sửa lại cái biển hiệu ở bên ngoài trước tiên. Ở trên cái biển hiệu này, Lôi Động đã có chút ý tưởng đặc thù. Dù sao thì hắn cũng thuộc loại người xuyên việt. Mà cái thế giới trước kia của hắn, lại là cái thế giới mà việc buôn bán cực kỳ phát triển. Có đủ loại thủ đoạn kinh doanh.
Thứ nhất, hắn rất không hài lòng đối với cách trang trí của cửa hàng này. Đích xác là cổ kính, ý nhị mười phần. Những cái này có thể khiến cho người ở thời đại mới như Lôi Động có cảm giác mới mẻ, giống như là về với cổ đại. Nhưng mà ở trong thế giới này, nếu nói không dễ nghe là nơi nơi đều có loại kiến trúc và trang trí này. Cực kỳ bình thường, không có gì đặc sắc cả.
Kiếp trước mặc dù Lôi Động không có học qua thiết kế, nhưng mà hắn tìm hiểu rất nhiều thứ linh tinh. Đi lang thang ở trên mạng đều có thể bị động hấp thu không ít phong cách và ý niệm thiết kế. Bởi vậy, phương diện này cần phải thiết kế lại thật tốt. Dù sao thì chỗ này cũng không phải chỉ là một cái cửa hàng. Lôi Động có dã tâm, khi mình tu luyện lên càng cao thì sẽ mở càng nhiều cửa hàng. Dù sao thì lấy tư chất của hắn, càng tu luyện lên cao thì càng cần nhiều tài nguyên để tu luyện. Hoàn toàn dựa vào tiền thưởng hoặc là tiền bán linh quỷ, chung quy không phải là kế lâu dài.
Nhất là bán thượng phẩm linh quỷ. Thứ đồ chơi này, lên núi nhiều sẽ có ngày gặp quỷ. Mỗi một lần đều là góp cả cái mạng vào. Huống chi thượng phẩm linh quỷ cũng thuộc về loại tài nguyên khan hiếm. Vũ khí có uy lực như thế, vẫn là nắm ở trong tay của mình thì tốt hơn.
Ngoài ra Lôi Động bắt đầu nhất nhất triệu kiến tất cả các nhân viên ở trong cửa hàng này. Thấy được khuôn mặt nơm nớp lo sợ của đám nhân viên cửa hàng, trong lòng Lôi Động cũng có chút vui thích. Kiếp trước không được làm ông chủ, kiếp này nhất định phải được làm!
Trước đó Lôi Động cũng xem qua mục lợi tức mà cửa hàng đan dược này kiếm được mỗi năm. Khoảng chừng trên dưới ba mươi vạn. Nói cách khác, nếu hết thảy việc kinh doanh đều làm việc dựa theo quỹ tích ban đầu thì Lôi Động phải tiêu phí thời gian hai năm mới có thể thu hồi lại vốn.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn cứ tính như vậy. Vị trí của cửa hàng này không tệ, tùy lúc Lôi Động có thể một lần nữa chuyển nhượng lại cửa hàng này ra bên ngoài. Cái giá ba trăm năm mươi vạn linh thạch sẽ có rất nhiều người chấp nhận. Ở bên trong địa bàn của Âm Sát Tông này, Lôi Động cũng không hề sợ hãi sẽ có người cậy mạnh nuốt không cái cửa hàng của mình.
Bởi vậy, tiêu phí to lớn vào trong cái cửa hàng này cũng vẫn là một chuyện tình có lời.
Chưởng quầy của cửa hàng có tu vi Trúc cơ tầng thứ hai, họ Tiền. Xuất thân từ một tiểu gia tộc, hiện giờ đã hơn tám mươi tuổi, có vẻ đã có chút già nua. Cuộc đời này sớm đã không có duyên đối với kim đan.
Hiện giờ, nguyện vọng duy nhất của hắn chính là kiếm được thật nhiều linh thạch, để chờ đến khi nào trong đám con cháu của hắn xuất hiện một người có tư chất không tầm thường. Sau đó hắn liền đem toàn bộ tài sản đặt lên người đứa con cháu kia của hắn, giúp hắn sớm tu luyện lên Trúc cơ, có thể là cả Kim đan cũng chưa biết chừng. Lương bổng cơ bản một năm của hắn khoảng chừng một vạn linh thạch, nhưng mà có thể dùng số tiền ấy chi tiêu cho việc buôn bán, cuối cùng lợi tức thu vào mỗi năm khoảng chừng trên dưới ba vạn linh thạch.
Phần lợi tức này, so với người có xuất thân từ đệ tử trung tâm như Lôi Động thì dường như hơi ít. Nhưng mà trên thực tế, so với những tu sĩ đồng giai và có xuất thân giống nhau, số lợi tức mỗi năm của hắn hoàn toàn không ít, hơn nữa còn cực kỳ ổn định.
Số tiền hắn kiếm được bấy lâu này, hoàn toàn có thể cho một người dùng trong bốn năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Cũng có thể khiến cho gia tộc có một số lớn linh thạch. Có lẽ con cháu của hắn có thể dựa vào số linh thạch này mà khiến cho mức tiêu chuẩn của gia tộc được đẩy lên cấp Kim đan, từ nay về sau ngày càng phát đạt.
Hơn nữa, hắn cũng có thể chi tiền đi đầu tư buôn bán một ít vật phẩm riêng tư ngoài ý muốn. Hoặc là đi cướp của đám dê béo ăn không ngồi rồi, giống như Lôi Động đã từng trải qua. Một người không làm được thì liên thủ với người khác. Bởi vậy cái loại chưởng quầy cửa hàng này, bình thường sẽ có rất nhiều người tranh cướp.
Người không có chút bổn sự, thật đúng là không thể đảm đương vị trí chưởng quầy. Đối với chưởng quầy mà nói, nếu như có thể kiếm được một số lớn linh thạch, sau đó chính mình lại gây sức ép mua lại được cửa hàng đó là chuyện hoàn mỹ nhất. Không ít cửa hiệu đều được lập nghiệp ra như vậy.
Giờ phút này, Lôi Động mặc một bộ trang phục màu hồng đen, trên bả vai phía sau lưng có thêm một chiếc áo choàng màu đỏ. Trạng thái tinh thần đang cực kỳ phấn chấn. Hắn ngồi ở trên chiếc ghế gỗ đàn hương, vừa ngồi thảnh thơi uống trà vừa nhìn Tiền chưởng quỹ. Tiền chưởng quỹ bị hắn nhìn thì sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, chột dạ trong lòng. Hắn sợ, sợ ông chủ mới này tùy tay tống cổ mình đi. Dù sao nếu muốn tìm một công việc nhẹ nhàng có thu hoach ổn định như vậy, lại có thể có thu nhập thêm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đương nhiên, hơn nữa là hắn sợ hãi đối với thân phận của ông chủ mới này. Sau khi lão Tiền nghe được tiếng gió xong thì đã lén lặng lẽ đi tìm hiểu một phen. Hắn biết được ông chủ mới này chính là đệ tử trung tâm của Vạn Quỷ Quật trong Âm Sát Tông.
Hơn nữa còn là đệ tử cực kỳ được sủng ái của Vạn Quỷ lão tổ uy danh hiển hách. Mà chính bản thân hắn cũng là một hạng người cực kỳ cường đại. Nghe nói hắn dễ dàng thủ tiêu vị sư huynh đồng tông Hoàng Phủ Sách có tu vi trúc cơ tầng thứ chín. Còn cái kiện áo choàng huyết sắc ở sau lưng hắn kia, hẳn là kiện Huyết Sắc Phi Phong.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 300 : Giá trị bối cảnh thân phận (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lão Tiền còn nghe nói, vì cái áo choàng này mà hắn đã giết chết một vị chấp sự của Ma Ngục Tông trong Thiên Đạo Minh, rồi đoạt lấy từ trên người của hắn. Việc này sau đó cũng đã huyên náo một trận, nhưng mà hắn được Âm Sát Tông ủng hộ, Ma Ngục Tông đuối lý, đành phải cố nuốt cơn tức này xuống.
Bởi vậy có thể thấy được tính tình của Lôi thiếu gia này cũng không quá tốt, động một tý là sẽ chém người. Nghe nói khi hắn còn ở Luyện khí kỳ cũng rất thích chém người. Khi tới Trúc cơ kỳ lại càng thêm điên cuồng. Đám đệ tử trẻ của Tiêu Dao Đạo cũng đều bị hắn chém sạch. Điều này khiến cho lão Tiền cực kỳ kính sợ, ở trước mặt hắn không dám ho một cái.
Hơn nữa cái kiện Huyết Sắc Phi Phong kia, xung quanh có từng trận hồng vụ quanh quẩn không ngớt, quả nhiên không hổ là cực phẩm linh khí. Nói thật, cả đời này lão Tiền còn chưa từng được thấy qua cực phẩm linh khí đâu. Số tiền cả đời này hắn kiếm được, có lẽ cũng chỉ có thể đủ để mua một món đồ như vậy mà thôi. Lão Tiền còn nghe nói, trên người ông chủ mới này, cực phẩm linh khí không chỉ có một kiện.
Đi theo loại ông chủ như thế này, lão Tiền cũng không biết chính mình may mắn hay là không may mắn nữa. Nhưng hắn biết một chút, đi hay là ở bây giờ đã không còn do mình làm chủ nữa. Hắn bảo mình ở lại, không muốn ở cũng phải ở. Hắn bảo mình đi, không muốn đi cũng phải đi.
Trong lòng vừa kính lại vừa sợ, mỗi một lần trả lời câu hỏi của Lôi Động lại nơm nớp lo sợ. Mở miệng hay im lặng đều là bẩm Lôi thiếu. Nhất là chứng kiến dường như ông chủ cũng không ghét cách xưng hô này, còn hơi có chút hưởng thụ nữa, lão Tiền lại càng vui vẻ kêu lên.
- Lão Tiền này, nghe nói ông làm việc ở trong cửa hàng này cũng đã được mười lăm năm, cũng xem như càng vất vả công lao càng lớn.
Lôi Động cười tủm tỉm nói.
- Không biết là ông có ý nghĩ gì khác đối với việc kinh doanh của cửa hàng này hay không? Nói cho ta nghe một chút đi, như thế nào mới có thể tăng thêm thu nhập cho cửa hàng của chúng ta?
Lão Tiền biết, đây là khảo sát của ông chủ mới đối với chính mình, hắn không dám qua loa, vội hắng giọng, nghiêm mặt nói:
- Khởi bẩm Lôi thiếu, lão hủ thật là cũng có chút suy nghĩ của riêng mình. Hiện giờ nguồn cung cấp trong cửa hàng của chúng ta đều là từ mấy gia tộc luyện đan trong nước Đại Đinh, cũng không phải nói là nơi nhập hàng của chúng ta có giá cao, mà là lão hủ nghĩ rằng chúng ta có thể mở rộng nguồn cung cấp một chút. Ví dụ có những gia tộc hoặc là tông phái, vì muốn đào tạo luyện đan sư mà thường xuyên sẽ dư ra một ít đan dược. Nếu như chúng ta đến đó thu mua, giá cả sẽ khá thấp. Thứ hai, bởi vì có vài loại tài liệu luyện chế ra đan dược có điều kiện sinh tồn rất hạn chế, vì thế giá cả đan dược này ở chỗ chúng ta cũng sẽ tương đối cao. Mà ở những nơi sản xuất thì giá cả sẽ thấp hơn hai ba thành. Nếu như chúng ta có thể thu mua từ nơi sản xuất với giá thấp hơn, tự nhiên là có thể kiếm được lợi nhuận. Thứ ba, Lôi thiếu xuất thân từ Âm Sát Tông, nếu có thể dựa vào quan hệ, thu mua một ít đan dược cấp cao từ Âm Sát Tông với giá rẻ là thích hợp nhất. Có thể là Lôi thiếu không biết, Âm Sát Tông là đại tông phái, luyện đan sư ở trong tông phái có rất nhiều thủ đoạn. Đồng dạng tài liệu như vậy, nhưng phẩm chất của đan dược luyện ra thì cao hơn một chút, vì thế rất được hoan nghênh.
Lôi Động nhắm hai mắt lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới nói.
- Lão Tiền, những điều mà ông nói cũng đều là sách lược đơn giản. Không có thủ đoạn nào khác có thể đề cao doanh thu, gia tăng lưu lượng khách hàng sao?
- Cái này?
Lão Tiền cẩn thận suy nghĩ cả nửa ngày, đầu đầy mồ hôi, cuống quýt không thôi, sau một hồi khá lâu mới đáp.
- Khởi bẩm Lôi thiếu, lão hủ nghĩ, chỉ có thể thành thật tiếp đãi mỗi một vị khách hàng, tích cóp từng tí uy tín một mà thôi. Ngoài ra có thể cấp cho đám quan khách nhiều ưu đãi một chút, để cho bọn họ kéo thêm nhiều người vào trong cửa hàng của chúng ta.
Hắn vừa nói xong, Lôi Động liền hiểu rằng hắn cũng không có chủ ý gì tốt cả. Lôi Động liền cười nói.
- Kỳ thật Lôi mỗ cũng có vài cái ý tưởng không chuyên môn muốn nói cho ông nghe một chút.
Lão Tiền nghe vậy, vội vàng bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, vẻ mặt chờ mong.
- Nếu muốn đề cao doanh thu của cửa hàng, trước tiên đó là cần phải gia tăng lượng khách hàng ra vào mỗi ngày. Những điều ông vừa mói nói chỉ là một phương thức trong số đó. Lúc trước ta cũng đã nhìn qua sổ sách một chút, phát hiện ra đối tượng buôn bán chủ yếu của cửa hàng chúng ta đều là tu sĩ Luyện khí kỳ và Trúc cơ kỳ. Trong đó doanh thu kiếm được từ các tu sĩ Luyện khí kỳ chiếm tới bảy thành. Cái này rất tốt, mặc dù giá cả đan dược của tu sĩ Luyện khí kỳ không thể bằng đan dược của tu sĩ Trúc cơ kỳ được. Nhưng mà thiên hạ này nhiều nhất là cái gì? Là chim trên trời? Cá trong nước? Theo ta thấy, chính là tu sĩ Luyện khí kỳ. Thành viên của tiểu gia tộc, tán tu, các đệ tử tầng chót của các
tông phái.
Lôi Động bỗng nhiên ngưng lại một chút, vừa cười vừa nói:
- Lôi mỗ cũng là tu sĩ đi lên từ Luyện khí kỳ, cũng hiểu được suy nghĩ của tu sĩ Luyện khí kỳ. Mỗi một tu sĩ Luyện khí kỳ, cho dù là tư chất có hơi kém một chút, chỉ cần vẫn còn chưa quá lớn tuổi, trong lòng bọn hắn cũng đều ôm một cái ước mơ. Chính là một ngày kia sẽ trở thành tu sĩ Trúc cơ kỳ, từ nay về sau rung chuyển trời đất. Đương nhiên trước tiên ta không đề cập đến tu sĩ Trúc cơ kỳ thật sự có thể rung chuyển trời đất hay không. Nhưng mà đối với tu sĩ Luyện khí kỳ mà nói, Trúc cơ chính là ước mơ lớn nhất.
Đôi mắt của lão Tiền sáng lên, thừa nhận nói.
- Lôi thiếu nói không sai, cho dù là một ít tu sĩ Luyện khí kỳ có tuổi một chút cũng liều mạng tu luyện mong tu thành Trúc cơ. Cái loại khát vọng này cực kỳ cường liệt. So với những tu sĩ Trúc cơ kỳ có tuổi như chúng ta, cái mong muốn Kim đan đối với chúng ta thực sự là quá khó khăn, ngược lại ít khát vọng hơn rất nhiều.
- Muốn Trúc cơ, cho dù là tư chất cực tốt, cũng không thể thiếu đan dược phụ trợ.
Lôi Động vừa uống trà vừa cười.
- Đây mới đúng là một trong những nguyên nhân mà Lôi mỗ chuẩn bị kinh doanh đan dược. Bởi vì chỉ cần có đan dược, tu sĩ Luyện khí kỳ sẽ có hi vọng. Cho nên, những loại đan dược thường dùng, chúng ta nên làm cho đa dạng một chút. Ví dụ như Tiểu Bồi Nguyên Đan và Bồi Nguyên Đan. Đây là những đan dược tiêu hao cực kỳ nhiều, chúng ta dùng ổn định giá để tiêu thụ. Cứ như vậy, lưu lượng khách hàng của cửa tiệm chúng ta cũng sẽ gia tăng, người càng nhiều, uy tín sẽ càng tăng lên. Huống chi, người càng nhiều thì số lượng tiêu thụ những loại đan dược khác cũng sẽ tăng lên.
- Lôi thiếu, về ổn định giá thì lão hủ hiểu. Nhưng mà số lượng tiêu thụ…
Lão Tiền nghi ngờ nói.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 301 : Chương gia (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Rất đơn giản, chính là mỗi người mỗi ngày chỉ có thể mua được năm đến mười viên đan dược với giá thấp. Nếu muốn mua nhiều hơn nữa, vậy thì cứ theo giá gốc mà mua. Như vậy dù cho là đối thủ cạnh tranh khác có muốn giở thủ đoạn gì đó thì chúng ta cũng có thể ứng phó thoải mái.
- Tuyệt diệu, thật là tuyệt diệu.
Đôi mắt của lão Tiền lại sáng lên, nhưng rất nhanh lại lo lắng nói.
- Nhưng mà Lôi Thiếu, nếu dùng ổn định giá để tiêu thụ. Những cửa hàng khác đến tìm chúng ta để gây phiền toái thì phải làm sao? Nếu như bọn chúng dùng những thủ đoạn xấu xa thì sao? Dù sao thì cũng là chúng ta làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn chúng.
- Gây phiền toái?
Lôi Động ha ha cười, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng dị thường.
- Nếu mà cạnh tranh dựa theo quy củ buôn bán, Lôi mỗ cực kỳ hoan nghênh.
- Nếu muốn giở thủ đoạn phía sau lưng ta, hắc hắc, chẳng lẽ là Lôi mỗ ăn chay mà lớn lên hay sao? Đối với loại người này, Lôi mỗ càng thêm hoan nghênh, như vậy Lôi mỗ có thể danh chính ngôn thuận xử lý hắn.
Lão Tiền cả người rùng mình một cái, hắn chợt nhớ lại thân phận và thực lực của ông chủ mới này. Ông chủ hiện giờ cũng không phải là ông chủ mềm như quả hồng trước kia, thường xuyên sẽ bị người ta bắt nạt. Cả người lão tiền bỗng có chút hào khí dâng lên, mơ hồ có chút cảm giác mở mày mở mặt. Đi theo một ông chủ rất có tiền đồ chưa hẳn đã là một chuyện xấu. Giống như hắn đã thấy được cái tiền đồ tốt đẹp của chính mình vậy.
- Xoay quanh việc gia tăng lưu lượng khách hàng, chúng ta còn có thể làm rất nhiều công tác. Ví dụ như làm một ít hoạt động ở bên ngoài cửa tiệm, như là luận võ chọn rể, đố vui có thưởng. Đúng rồi, trong ngày khi trương chúng ta có thể mở cuộc thi tìm kiếm Trúc cơ đan….
Lôi Động bỗng nghĩ tới cái chủ ý này, dường như đây mới là phương thức kiếm tiền tốt nhất!
Trò cá độ này, chính là một trong những ngành sản xuất kiếm được nhiều tiền nhất ở kiếp trước của Lôi Động. Lợi dụng tâm lý đánh bạc bên trong mỗi con người. Ví dụ một viên Trúc Cơ Đan có giá trên thị trường khoảng trên dưới ba mươi bốn vạn linh thạch. Rất nhiều tu sĩ Luyện khí kỳ không có bối cảnh, căn bản là mua không nổi, cũng không nhất định có thể mua được. Cho dù là tư chất không tệ, tu luyện cũng sẽ bị kẹt ở viên Trúc Cơn Đan này.
Lấy thực lực và địa vị trước mắt của Lôi Động, tuy rằng muốn lấy được loại đan dược được khống chế nghiêm khắc như Trúc Cơ Đan với số lượng lớn là không dễ. Nhưng mà lấy vài viên thì vẫn có thể làm được. Một vài viên Trúc Cơ Đan, thêm một số đan dược có giá trị từ thấp đến cao của tu sĩ Luyện khí kỳ giá trị khoảng bảy tám vạn. Lôi Động hoàn toàn có thể bỏ ra tầm bốn mươi vạn để làm xổ số. Hắn thực là có chút nóng lòng muốn thử. Nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ đến một vấn đề, đó chính là hiện tại cửa hàng của hắn vẫn còn chưa có gì cả.
Tuy rằng dùng thứ cá độ này, có thể nhanh chóng hấp dẫn vô số tu sĩ Luyện khí kỳ đi đến Hắc Sơn phường thị này. Nhưng chính là bởi vì có quá nhiều người nên mặc dù có thể mang tới cho mình quá nhiều ưu đãi, nhưng phần lớn chỗ tốt sẽ bị người khác cướp đi. Chủ ý tốt như vậy, chỉ cần ngươi làm ra một lần, lập tức sẽ có người bắt chước, sau này muốn tạo ra hiệu quả náo động như vậy thì sẽ rất khó khăn.
Cùng với như thế, Lôi Động cảm thấy được không bằng nên giữ lại cái ý kiến này. Đợi đến khi chính mình có được phường thị độc lập, sẽ thực hiện cái chủ ý này. Khi có cơ hội, lập tức có thể khởi động cái phường thị đó. Cửa hàng đan dược hiện giờ, tạm thời cứ làm náo động nhỏ, có thể kiếm tiền là được rồi.
Lão Tiền cảm thấy chuyện này rất có tiền đồ, đã tràn ngập lòng hăng hái. Đối với những lời nói của Lôi Động đã bắt đầu cẩn thận tự hỏi, những danh từ mới này, có chỗ nào không hiểu lập tức hỏi Lôi Động, còn hỏi vô cùng cẩn thận. Hơn nửa ngày sau, hắn mới thu được một đầu kiến thức mà về, bảo là muốn đi sửa sang lại phần kế hoạch kinh doanh. Tự nhiên, từng từ một trong cái kế hoạch kinh doanh kia đều là Lôi Động truyền dạy cho hắn.
Mấy ngày sau, Lôi Động lại đi tìm mấy vị hội họa đại sư và thiết kế đại sự về trong phường thị. Khoan hãy nói, những người làm công việc này ở trong phàm nhân, mẹ nó chứ còn chuyên nghiệp hơn so với người tu tiên nhiều. Dù sao thì đối với bọn hắn mà nói, có thể suốt đời đều chỉ nghiên cứu cái công việc này.
Mà người tu tiên thì tuyệt đại đa số tinh lực đều nhất định đặt ở trên chuyện tu luyện. Cũng bởi vì như vậy, mà rất nhiều người tu tiên nguyện ý ở trong các quốc gia phồn hoa của thế tục. Rất nhiều loại hưởng thụ, không phải người tu tiên là có thể làm được. Sẽ không có quá nhiều người tu tiên lại muốn đi làm nghệ thuật, văn hóa linh tinh.
Làm sao có thể giết người, làm sao có thể giết chết địch nhân nhanh hơn, làm như thế nào mới có thể thăng cấp. Những cái này mới là những chuyện tình mà đại đa số mọi người tu tiên đang lo lắng. Làm những việc kinh doanh như vậy, cũng không phải là mong muốn của hắn.
Nhưng mà từ chỗ lão nhân gia của mình, Lôi Động cũng từ từ hiểu được. Linh thạch quá mức quan trọng trong thế giới tu tiên. Dùng linh thạch, tuyệt đối có thể ép chết người. Ví dụ như nếu Lôi Động muốn cái mạng của Khô Cốt. Chuyện này nhìn như rất khó, nhưng nếu bỏ ra ngoài hai ngàn vạn linh thạch, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người nguyện ý thay chính mình xử lý Khô Cốt. Hai ngàn vạn linh thạch, cho dù là tu sĩ Nguyên anh kỳ cũng nguyện ý ra tay giết người.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ví dụ đơn giản mà thôi. Tuy rằng không thể nói là linh thạch không gì không làm được. Nhưng mà sau khi có linh thạch thì có thể làm được rất nhiều chuyện. Tựa như cái tên Hoàng Phủ Sách kia, chính là bị Lôi Động dùng linh thạch đè chết. Nếu mà Hoàng Phủ Sách cũng có gia sản lên đến hàng vạn linh thạch, lại đem toàn bộ đổi thành cực phẩm linh khí, hoặc là pháp khí tiêu hao thì trận chiến sinh tử của hai người kia liền có thể bị trì hoãn hoặc là đảo ngược lại kết cục. Lôi Động cũng không có biện pháp tất thắng.
Sau khi trải qua chuyện tình dùng linh thạch đè chết Hoàng Phủ Sách xong, Lôi Động lại càng thêm coi trọng vài phần đối với linh thạch.
Lôi Động đem một chút suy nghĩ về thiết kế của mình truyền đạt lại cho mấy vị đại sư thiết kế của thế tục kia, rồi bảo bọn họ tận lực thiết kế lại phong cách cho bản thân mình.
Âm thầm lặng lẽ xuất hành. Một đường tiến thẳng về cái Tiểu Thanh cốc mà Lôi Động đã ở đó rất lâu trước kia. Sở dĩ bây giờ trở lại đó cũng là bởi vì hắn theo lời của Đinh Uyển Ngôn đi tìm địa bàn chân chính để hai người dựng nhà. Ngay cả nàng cũng đều hết sức hài lòng đối với cái sơn cốc này. Tuy rằng linh mạch ở đây so với Vạn Quỷ Quật thì còn kém khá xa. Nhưng mà trong cốc, lúc đầu có một tiểu gia tộc sinh sống ở đây, bọn họ dốc lòng vun trồng, biến nơi đây thành một cái dược cốc xinh đẹp dị thường.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đại Ma Đầu Tác giả: Tiên Tử Nhiều Mệnh -----oo0oo-----
Chương 302 : Chương gia (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lôi Động cũng đã đi xem qua, so với Tiểu Thanh cốc lúc đầu thì chỉ có hơn chớ không kém.
Đương nhiên, vì để cho bọn họ dời đi, Đinh Uyển Ngôn đã phải trả cho bọn họ khoảng chừng hai trăm vạn linh thạch. Tuy rằng con số này khiến cho Lôi Động có chút đau lòng. Nhưng mà nếu Đinh Uyển Ngôn đã thích thì tự nhiên Lôi Động cũng hài lòng. Dù sao thì cái sơn cốc kia, đích xác là có phong cảnh rất tú lệ. Hai người xây nhà ở chỗ này, cũng là một chuyện tình rất lãng mạn.
Huống chi, linh mạch yếu nhược cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào thay đổi. Ở bên trong điển tịch của tông có một loại trận pháp tên là Đại Ngũ Hành Tụ Linh Trận. Một khi được bày ra sẽ chậm rãi đem linh khí tự do tán loạn ở xung quanh mà ngưng tụ lại vào trung tâm của trận pháp. Mà bởi vì có linh khí tập trung, lâu dài còn có thể nuôi dưỡng cái linh mạch yếu ớt kia, khiến cho nó dần dần lớn mạnh.
Đương nhiên, nếu mà nhờ tông phái cho người bố trí ra một cái Đại Ngũ Hành Tụ Linh Trận như vậy thì giá cả sẽ tương đối xa xỉ, phải mời cả lão tổ Nguyên anh ra khỏi động mới có thể làm chủ được. Hao phí mấy ngàn vạn điểm cống hiến là chắc chắn. Hơn nữa, hiệu lực có được cũng sẽ không quá nhanh, chỉ có thể cải thiện từng năm từng năm một.
Nếu không có thời gian trên trăm năm, cái linh mạch kia cũng sẽ không thể trở nên mạnh mẽ được. Bởi vậy việc này cũng chỉ có thể tạm thời hoãn lại. Khoảng cách từ Hắc Sơn phường thị đến cái Tiểu Thanh cốc này cũng không quá xa, chỉ khoảng chừng ngàn dặm mà thôi. Cũng không phải là Lôi Động nhớ nhung Âu Dương Dung Nhi, mà là chính mình thật vất vả mới bồi dưỡng ra được một luyện đan sư, hao phí bao nhiêu linh thạch như vậy, dù sao thì cũng phải thu lại được từ trên người của nàng. Để cho nàng ở lại Tiểu Thanh cốc một mình, cũng chưa chắc đã phải là một chuyện tình an toàn.
Hiện giờ bởi vì Lôi Động không cần phải che giấu thân phận và hành tung ở trong Thiên Đạo Minh nữa. Cho nên chân giẫm lên Ác Quỷ Chướng, mặc kệ thanh thiên bạch nhật hướng về phía Tiểu Thanh cốc mà phi nhanh đến. Thứ nhất là lấy thân phận đệ tử Âm Sát Tông của hắn tung hoành ở trong Thiên Đạo Minh vẫn tương đối an toàn. Sẽ không có tên tu sĩ Kim đan kỳ nào có đầu óc bình thường mà lại vô duyên vô cớ trêu chọc chính mình.
Ngoài ra, Lôi Động cũng tự nhận là dựa vào đám cực phẩm linh khí đầy trên người mình, cùng với các loại phù triện, đan dược linh tinh gì đó mang theo ở trên người. Chiến thắng tu sĩ Kim đan là chuyện tuyệt không có khả năng, nhưng mà muốn chạy trốn thì vẫn miễn cưỡng làm được. Huống chi, xác suất có thể gặp phải tu sĩ Kim đan ở trên đoạn đường này là rất thấp. Chạy đi cấp tốc như thế, chỉ trong thời gian ba ngày Lôi Động liền dẫn Âu Dương Dung Nhi về tới trong nước Đại Đinh.
Mặc dù cái Tiểu Thanh cốc kia tốt, nhưng mà đó không phải là địa bàn của mình, thiếu chút cảm giác an toàn.
Âu Dương Dung Nhi đang thương, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị tên đại ma đầu đáng sợ trong mắt nàng bắt nàng phải dùng phương thức nhổ trồng nhanh nhất bắt đi đến một địa phương khác. Tựa như là Lôi Động không có các nào phản kháng ở trước mặt Thiên Ma. Âu Dương Dung Nhi ở trong tay của Lôi Động đồng dạng cũng chỉ có thể tùy ý để hắn vặn vẹo vo viên. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sợ hãi Lôi Động thì vẫn sợ hãi. Nhưng mà những năm gần đây tuy rằng hắn một mức bức bách chính mình liều mạng học thuật luyện đan, nhưng mà Âu Dương Dung Nhi cũng rất cảm kích hắn. Dù sao thì hắn vì chính mình mà đã báo đại thù, có cho mình cơ hội để lớn mạnh hơn. Về phần khi luyện đan thất bại thì sẽ cho linh quỷ đánh đòn nàng, thì đã chậm rãi chuyển biến ở trong tư tưởng của nàng. Nàng cho rằng đó là vì Lôi Động đối tốt với nàng, muốn cho nàng nhanh tiến bộ.
Đương nhiên, Lôi Động cũng lười đi quản cái tiểu tâm tư nữ nhi của nàng. Hắn muốn chính là bồi dưỡng thiên phú luyện đan của nàng.
Bởi vì trước khi đi, Lôi Động đã nói qua chuyện tình của Âu Dương Dung Nhi đối với Đinh Uyển Ngôn. Bởi vậy, Lôi Động đột nhiên mang một nữ nhân về nhà thì Đinh Uyển Ngôn cũng không có giật mình, ngược lại còn khách khách khí khí đối đãi với Âu Dương Dung Nhi, còn chuẩn bị cả trà nước cho nàng. Nhưng mà Lôi Động vừa mới trừng mắt, Âu Dương Dung Nhi rõ ràng không dám ngồi xuống, vội vang đứng dậy ngoan ngoạn giúp Lôi Động và Đinh Uyển Ngôn pha trà.
- Uyển Ngôn, đây là Bồ Đề Thanh Tâm trà mà ta đã nói với nàng.
Lôi Động cười nhẹ tiếp nhận chén linh trà mà Dung Nhi vừa mới pha, ân cần đưa cho vợ mình.
- Nếu là uống lâu dài, có công hiệu làm tăng cường thần niệm. Ta cũng đã uống rất nhiều năm, thần niệm cũng được tăng cường khá nhiều.
Đinh Uyển Ngôn tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà nóng bỏng, nhưng quả nhiên có một cỗ thanh lương lan khắp toàn thân, khiến cho mỗi một cái lỗ chân lông đều được mở ra, tinh thần cũng lâm vào một trận khoan khái nhẹ nhàng. Không khỏi có chút kinh hỷ nói.
- Quả nhiên là thứ tốt, vận khí của phu quân thật không tệ. Tuy rằng công hiệu nhất thời kém xa so với Tẩy Tâm Quả, nhưng mà nếu luận về giá trị lâu dài thì giá trị của linh trà này vượt xa so với Tẩy Tâm Quả.
Âu Dương Dung Nhi đứng nghe hai người bình luận một hồi, từ khi rơi vào bên trong ma trảo của Lôi Động thì nàng chưa từng được uống qua một ngụm thượng đẳng linh trà nào, dù cho có thời gian rảnh rỗi thì nàng cũng đều dùng để vun trồng linh trà. Cũng may, nhờ có nàng dốc lòng chăm sóc mà hương vị của những cây linh trà được vun trồng ra cũng chậm rãi tăng lên.
Vẻ mặt của nàng đã rơi vào trong ánh mắt tỷ mỉ của Đinh Uyển Ngôn, chỉ thấy nàng khẽ cười nói.
- Dung Nhi, muội cũng khổ cực nhiều rồi, cùng ngồi xuống uống một chén linh trà đi.
Lại thấy ánh mắt của nàng nhìn về phía Lôi Động dường như là rất sợ hãi. Đinh Uyển Ngôn liền tức giận liếc mắt nhìn Lôi Động một cái nói.
- Dung Nhi, chớ có sợ hắn, kỳ thật con người của Lôi Động là bên ngoài thì hung ác nhưng mà tâm địa bên trong thì lại rất tốt.
Lôi Động không dám làm mất mặt của lão bà, hắn liền trừng lớn đôi mắt với nàng rồi nói.
- Chủ mẫu bảo cô uống thì cô cứ uống đi. Nhưng mà uống xong thì nhanh chóng đi làm việc đi. Trước tiên thì đem linh trà đã nhổ trồng xuống cho tốt, nếu mà làm chết thì ta sẽ hỏi tội. Ngoài ra hai ngày nay cô đã làm chậm trễ tiến độ luyện đan, cần phải nhanh chóng bổ sung…
- Vâng thưa chủ nhân. Đa tạ chủ mẫu…
Dung Nhi lên tiếng có chút điềm đạm đáng yêu. Bây giờ đối với mệnh lệnh của Lôi Động, nàng không dám chống lại nửa câu. Sau khi ngồi xuống một lúc lâu nàng cũng không dám nếm linh trà ngay. Sau khi uống trà xong, nàng liền nhanh chóng đi tìm địa điểm thích hợp để trồng Bồ Đề Thanh Tâm trà. Vừa nghĩ tới nếu như ngộ nhỡ có linh trà bị chết thì cả đời này, nàng còn có thể có ngày yên lành sao?
Đợi đến khi nàng đi rồi, Đinh Uyển Ngôn mới tức giận liếc mắt lườm Lôi Động một cái, thản nhiên cười.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế