[Tiên Hiệp] Hỗn Độn Lôi Tu - New: Tiết 299 - Tác giả: Tả Tự Bàn - Nguồn.4vn.eu
Nhóm Cẩm Y Vệ xin giới thiệu với độc giả bộ truyện mới Hỗn Đỗn Lôi Tu của tác giả Tả Tự Bàn.
Nhân vật chính trong truyện hoàn toàn khác hẳn với những nhân vật chính trong các tác phẩm khác, không những không cao to, đẹp trai phong độ mà lại còn mập mạp, xấu xí, nhưng bằng lòng kiên trì và trí thông minh hắn đã lập nên những kỳ tích khiến người khác phải khiếp sợ.
Đây là một bộ truyện mới hứa hẹn nhiều điều mới mẻ, hấp dẫn, với những tình tiết hồi hộp, gay cấn cũng như bi hài của nhân vật chính sẽ khiến người đọc hồi hộp và vui vẻ qua từng chương truyện. Giới thiệu truyện:
Một tiểu đạo sĩ béo ở trong môn phái rất hay bị người khác khi dễ, dựa vào pháp bảo cha mẹ đã qua đời để lại, tu luyện ra tuyệt thế Hỗn Độn Ngũ Hành lôi thuật, dần dần quật khởi .
"Qùy Thủy thần lôi, Bính Hỏa thần lôi, Ất Mộc Thần Lôi , Mậu Thổ Thần lôi, Canh Kim Thần lôi, Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên thần lôi, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt thần lôi, Tử Tiêu thần lôi, Thái Thanh thần lôi, Hạo Thiên Sất Trá thần lôi, Thái Cực Âm Dương Chính Khí thần lôi, lão tử dùng thần lôi đánh chết ngươi...."
Bần đạo viết: "Phàm có người không phục, nhất loạt oanh sát....."
Dịch giả: Song Tinh Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Trong vô tận Thương Mang sơn , ít nhất cũng có hơn trăm môn phái tu chân lớn nhỏ, Huyền Thiên biệt viện chính là một trong những đại môn phái có thế lực khổng lồ điển hình. Mặc dù toàn bộ Huyền Thiên biệt viện cũng chỉ có mấy ngàn người, tuy nhiên môn phái này lại chiếm cứ phương viên hơn trăm dặm địa bàn xung quanh. Ở nơi này tất cả đều thuộc sở hữu của Huyền Thiên biệt viện. Bọn họ hoàn toàn xứng đang là chủ nhân nơi đây, dù có bất kỳ tu sĩ nào có can đảm giương oai giễu võ nơi đây đều bị người của Huyền Thiên biệt viện không chút lưu tình mà trừng phạt. Uy danh của Huyền Thiên biệt viện chính là thành lập trên vô số thi thể tu sĩ bỏ mạng nơi đây.
Hoàng hôn một ngày bình thường như bao ngày khác, đai đa số tu sĩ trong Huyền Thiên biệt viện đều đi ăn cơm chiều hoặc là đả tọa tu luyện. Một tiểu đạo sĩ mười sáu mười bảy tuổi lại xuất hiện ở một phân viện. Tiểu đạo sĩ này thân thể hơi mập, bên ngoài mặc một đạo bào màu xanh bẩn thỉu, mặc dù nhìn qua có vài phần thanh tú nhưng hắn lại có một đôi mắt nhỏ mang vài phần hèn mọn, thành ra phá hủy hoàn toàn khí chất tiên nhân mà hắn cố gắng tạo dựng lên. Thoạt nhìn, hắn căn bản không giống một tu sĩ, mà giống mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng hơn. Mặt khác, hắn còn có một cái tên khiến cho người ta nghe không thoải mái, tên của hắn là Tống Chung, nghĩa là 'Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung', thế cho nên mọi người đều chán ghét cái tên của hắn, ai cũng không gọi tên khai sinh của hắn mà đều gọi hắn là Tiểu Bàn.
Thân thế Tiểu Bàn cũng rất thê thảm, cha mẹ vốn cũng là Huyền Thiên nội môn tinh anh đệ tử, nhưng mười năm trước gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Môn phái lại hờ hững, lãnh đạm đối với chuyện này. Không còn cha mẹ bao bọc, lại có thiên phú kinh diễm đến mức có thể xưng là 'Tuyệt thế củi mục', địa vị của Tống Chung xuống dốc không phanh. Từ một hài tử được cha mẹ bảo vệ bao bọc, lập tức bị đẩy xuống thành tên sai vặt.
Linh căn có Ngũ Hành, mà toàn bộ đều phân phối đều ở trên người Tiểu Bàn. Tư chất như vậy ở Tu Chân giới xứng đáng với danh hiệu: 'phế vật toàn năng'. Tuy rằng Ngũ Hành pháp thuật gì cũng có thể tu luyện, nhưng chính là luyện cái gì cũng không nên hồn, rất khó có thể tu chân. Cho dù là miễn cưỡng dùng linh dược trân quý để bồi bổ cũng không thể trở thành cao thủ, suốt đời chỉ có thể dậm chân ở một cảnh giới. Đệ tử có hoàn cảnh như vậy, môn phái nào cũng sẽ không đem tài nguyên tu chân trân quý lãng phí ở những người tuyệt đối sẽ không thành tài này.
Nếu không phải môn phái nể mặt cha mẹ đã mất, chỉ sợ Tiểu Bàn sớm bị đuổi ra khỏi sơn môn, mặc cho hắn ở bên ngoài tự sinh tự diệt. Hiện tại, tình cảnh của Tiểu Bàn cũng không tốt lắm, hắn đến ngoại môn đệ tử cũng không được làm, chỉ có thể làm một gã sai vặt nho nhỏ mà thôi. Mỗi ngày tới các phân đường thu thập những đồ bỏ đi, mà nói thẳng ra thỳ đó chính là một tên đi dọn rác.
Tuy rằng Tiểu Bàn luôn tỏ ra mình ngu ngốc, nhưng trên thực tế lại là một hài tử tính cách cực kỳ cương nghị. Trong mười năm chứng kiến vô số sự đời, thế gian lạnh nhạt với hắn, hắn cũng không vì vậy mà cam chịu, hắn lựa chọn đấu tranh, đương đầu với khó khăn. Cho dù biết rõ thiên phú của mình không tốt, nhưng hắn cũng chưa từng buông lỏng việc tu luyện.
Mỗi ngày, trừ thời gian hoàn thành công việc thu thập đồ bỏ đi môn phái giao cho, tất cả thời gian còn lại cơ hồ hắn đều dùng để tu luyện, mỗi ngày gần mười canh giờ không sai biệt lắm. Tu luyện chăm chỉ như vậy cho dù là người điên nghe thấy chỉ sợ cũng phải xấu hổ. Con người dù sao cũng không phải pho tượng, mỗi ngày đả tọa ngoài tám canh giờ, không giải trí, không có người nói chuyện, chỉ toàn tâm toàn ý vận chuyển chân khí, tư vị đó chỉ cần là người sống đều phải choáng váng!
Nhưng Tiểu Bàn lại có thể dứt khoát kiên trì mười năm, hắn tin chắc rằng chỉ cần không ngừng khổ tu, sẽ có thể có một ngày, đem đám người hay khi dễ hắn dẫm nát ở dưới chân. Đúng là trời không phụ người có lòng, rốt cục đêm qua Tiểu Bàn đã thành công đem chân khí toàn thân từ Hậu Thiên biến đổi thành Tiên Thiên, chính thức bước vào con đường của Tu Chân giả.
Phàm nhân sau khi sanh, đều thuộc Hậu Thiên, muốn tu chân nhất định phải đem trọc khí trên người trừ bỏ sạch sẽ, đem toàn bộ chuyển hóa thành Tiên Thiên chân khí mới có thể chính thức bước trên con đường tu tiên. Chỉ có tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, mới có tư cách tu luyện tiên gia công pháp, đây là một cánh cửa trên con đường tu chân. Vượt qua cánh cửa này sẽ trở thành Tu Chân giả, nếu không vượt qua được, vậy sẽ mãi là phàm nhân!
Bất quá, với thành tích của bản thân, Tiểu Bàn trừ việc cười khổ ra thật sự không có chút cao hứng nào. Bởi vì người có thiên phú tu chân, đều vượt qua ngưỡng cửa này trước 10 tuổi. Nếu là thiên phú có chút biến thái, được tính là thiên tài, lại có sự trợ giúp tài nguyên hùng hậu từ gia tộc, thậm chí có thể bước qua ngưỡng cửa này trước 5 tuổi. Nói cách khác, Tống Chung so với người ta đã chậm hơn rất nhiều năm.
Phải biết rằng, tu chân chính là con đường nghịch thiên, chính là cùng trời ganh đua thời gian, nếu không thể tiến giai trước khi hết thọ nguyên, chỉ có thể ngồi chờ đợi cái chết. Mà thời gian tu luyện lại càng trân quý, trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển sau này. Giống như Tống Chung vậy, khổ tu như thế mà mười sáu tuổi mới miễn cưỡng bước vào cánh cửa Tu Chân giả, bảy tám phần là đã lãnh cái án tử hình của thời gian. Trừ phi, Tiểu Bàn có thể có cơ duyên đặc thù, nếu không hắn còn lâu mới có thể thăng cấp, thậm chí là vĩnh viễn không thể thăng cấp, mãi mãi dừng lại ở Tiên Thiên cảnh giới.
Trên thực tế, Tiểu Bàn sở dĩ liều mạng khổ tu, cũng là bởi vì hắn thật sự là có cái cơ duyên đó. Cái cơ duyên này chính là từ món bảo vật không biết tên mà cha mẹ hắn đã lưu lại trước lúc lâm chung. Theo như lời cha mẹ Tiểu Bàn, kiện đồ vật kia tìm được từ động phủ của một thượng cổ tu chân, xem động phủ có thể đoán được chủ nhân của động phủ thực lực rất mạnh. Vật thượng cổ tu chân đó lưu lại tám chín phần không là phàm phẩm. Chỉ tiếc cha mẹ Tống Chung còn chưa kịp nghiên cứu vật này thì đã bị phái đi làm việc bên ngoài, sau đó một đi không trở lại. Đồ vật này cũng đã thành kỷ vật duy nhất họ kịp lưu lại cho Tống Chung.
Tiểu Bàn tính toán, sau khi tu luyện đến Tiên Thiên cảnh giới, liền lập tức đem bảo vật này luyện hóa thành bổn mạng pháp bảo, nếu vận khí tốt gặp được một kiện dị bảo, nói không chừng có thể giải quyết vấn đề của mình. Nếu không được, vậy hắn cũng chỉ có thể an tâm ngồi chờ chết, chậm rãi chờ chết!
Cái gọi là 'nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng' (người gặp việc vui thì tinh thần sẽ sảng khoái), có hi vọng như vậy Tiểu Bàn bắt đầu theo đuổi cuộc sống tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn tới Huyền Thiên biệt viện Luyện Phù đường trước tiên, nơi này là đặc biệt cấp cho môn hạ đệ tử luyện tập sử dụng phù chú, mỗi ngày đều có rất nhiều phù chú bỏ đi, đạo đồng ở nơi đây sẽ thu lại những đồ mà tinh anh đệ tử bỏ đi, sau đó công việc của Tiểu Bàn chính là đem những đồ bỏ đi này đi vứt. So sánh với công việc rửa chén, quét rác trước kia công việc này mặng nhọc hơn, bởi vì phải đi quãng đường rất xa mỗi ngày.
Phù chú bỏ đi có chừng hai cái giỏ lớn, Tống Chung đi vào trong một gian phòng nhỏ ở Luyện Phù đường, thuần thục đem hai chiếc giỏ không để lại, sau đó cõng hai giỏ lớn chứa đầy đồ bỏ đi bước nhanh ra ngoài.
Một tên sai vặt chính là không có tư cách đi cửa chính, Tiểu Bàn chỉ có thể đi từ cửa sau dọc theo sơn đạo sau núi mà đi. Dù sao cũng là người tu luyện mười mấy năm, tuy rằng Tiểu Bàn không thể ngự khí phi hành, nhưng cũng có thể một bước vượt mấy trượng, nhiều năm rèn luyện khiến cho dáng người hơi mập không hề ảnh hưởng tốc độ của hắn. Vài chục dặm sơn đạo rất nhanh đã đi hết. Trên đường đi, thỉnh thoảng có thể thấy tu sĩ ngự kiếm phi hành ở phía trên bay qua, bọn hắn cũng nhìn thấy Tiểu Bàn, chẳng qua không có ai để ý đến gã sai vặt phụ trách đổ rác này.
Bọn người kia có thể lỗ mũi vểnh lên trời mà bay qua (ý là vênh vô đối đấy mà ), Tiểu Bàn cũng đã cảm thấy tốt lắm rồi, nếu gặp phải những tên nhàm chán rỗi việc, nói không chừng còn có thể bị châm chọc một phen. Mà càng những tên siêu cấp nhàm chán rỗi việc, lại càng quá đáng dùng pháp thuật cấp thấp đuổi đánh Tiểu Bàn để tìm niềm vui. Trong mười năm, Tiểu Bàn đã vô số lần bị người dùng thủy pháp thuật xối qua, còn từng bị người dùng hỏa pháp thuật thiêu hết mông, làm cho hắn một phen phải trần truồng chạy nửa ngày, trở thành một gã sai vặt hay bị mọi người đem ta làm trò cười nhất. Mà có một lần nguy hiểm nhất, một đệ tử tìm vui, lại khống chế pháp thuật không tốt, nguyên lai hắn muốn dùng Phong Nhận Thuật gọt sạch tóc Tiểu Bàn, nhưng lại thiếu chút nữa chém rụng luôn cái đầu Tiểu Bàn. Từ đó về sau, Tiểu Bàn mới cải biến vẻ bề ngoài, tự làm cho mình trở lên hèn mọn và bẩn thỉu. Còn cố ý lựa chọn thời gian ít người qua lại mới làm việc, để tránh gặp phải quá nhiều tu sĩ nhàm chán, sẽ lại đem hắn ra làm thú tiêu khiển.
Tiểu Bàn hiện tại phải tới một nơi gọi là Thiên Câu, chính là một vực sâu không thấy đáy ở phía hậu sơn Huyền Thiên biệt viện. Bình thường, rác rưởi bỏ đi của Huyền Thiên biệt viện đều vứt ở nơi này. Huyền Thiên biệt viện xây dựng đã mấy ngàn năm, đồ bỏ đi cũng đã có mấy ngàn năm chất chứa vậy mà sửng sốt một điều là vẫn không thể đem vực sâu này lấp đầy được.
Bất quá, đến thời gian Tiểu Bàn tiếp nhận công việc này, đồ bỏ đi phía dưới đã chồng chất lên cao hơn rất nhiều, núi đồ bỏ đi cao nhất bất quá cũng chỉ cách đỉnh vực vài chục trượng mà thôi.
Trên người mang việc Tiểu Bàn cũng không có tâm tư thưởng thức đại hải phế thải nơi Thiên Câu này, hắn tùy tiện đem hai cái giỏ lớn chứa đồ bỏ đi ném xuống, sau đó liền vội vàng chạy đến Luyện Đan đường, ở đó cũng có hai cái giỏ đồ bỏ đi, chứa đầy đan dược luyện chế thất bại.
Sau khi đem đồ bỏ đi của Luyện Đan Đường ném xuống, Tiểu Bàn còn phải đi tới Luyện Khí đường, nơi đó cũng có hai cái giỏ đồ bỏ đi nữa. Đồ bỏ đi ở đây chính là pháp khí hay pháp bảo gì đó luyện chế thất bại, còn có một chút tro bụi trong quá trình luyện khí sinh ra nữa.
Đem phế thải của ba phân đường đổ đi xong thì công việc một ngày của Tiểu Bàn cũng đã hoàn thành. Hơn hai canh giờ chạy mấy trăm dặm đường, ngay cả hắn là người tu luyện, cũng phải mệt đến thở hồng hộc, cả người toàn là mồ hôi.
Uể oải như là con tiểu cẩu sắp chết trở lại gian phòng nhỏ của mình, Tiểu Bàn không thèm rửa ráy cho sạch sẽ, lập tức bắt đầu đả tọa điều tức.
Sau nửa canh giờ, một vầng trăng rằm lặng lẽ xuất hiện trên bầu trời khuya, điều tức xong Tiểu Bàn chậm rãi mở mắt. Lúc này, thể xác và tinh thần của hắn đều ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa chỗ ở của hắn hẻo lánh, vài năm cũng không có người quấy rầy, chính là nơi thích hợp để luyện hóa dị bảo.
Thật cẩn thận mở ra một cơ quan ẩn giấu nơi đầu giường, Tiểu Bàn lấy ra từ bên trong một viên châu màu đen kích thước lớn chừng hạt đào. Viên châu này toàn thân rất tròn, không phải vàng không phải ngọc, cũng không biết dùng vật gì tạo thành. Mặt trên cũng không có bất kỳ hoa văn gì, cũng không thấy linh khí tỏa ra, nếu không phải phát hiện nó ở nơi động phủ của thượng cổ tu chân, cha mẹ Tiểu Bàn căn bản là sẽ không thèm liếc mắt nhìn nó lấy một cái.
Kỳ thật ngay cả Tiểu Bàn cũng hoài nghi, thứ này đến tột cùng phải là dị bảo hay không? Có thể luyện hóa làm bổn mạng pháp bảo hay không? Phải biết rằng, một người chỉ có thể luyện hóa bổn mạng pháp bảo một lần, cho dù là sau này muốn đổi cũng khó có khả năng. Có thể nói, bổn mạng pháp bảo trực tiếp quyết định sự phát triển của một Tu Chân giả sau này, cho nên bình thường hầu như các Tu Chân giả đều sẽ tu luyện tới một trình độ nhất định, sau đó mới cẩn thận lựa chọn thượng đẳng pháp bảo luyện chế thành bổn mạng pháp bảo. Nếu thật sự không có pháp bảo tốt, hàu hết các Tu Chân giả thà rằng không luyện chế, cũng tuyệt đối sẽ không tùy ý chọn một món đồ không biết lai lịch làm bổn mạng pháp bảo.
Nhưng đối với Tiểu Bàn mà nói, hắn lại không có sự lựa chọn khác. Hắn có thể tiếp xúc với một món pháp bảo như vậy đã là rất tốt rồi. Nếu không luyện chế, sau này hắn sẽ không có tiền đồ, chỉ có thể tầm thường vô vị mà chờ chết. Luyện chế pháp bảo này, mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng nói không chừng còn có thể có một tia sinh cơ.
Tiểu Bàn vuốt ve hắc châu cười khổ nói: "Châu tử a,châu tử, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!"
Sau khi nói xong, sắc mặt Tiểu Bàn lập tức căng thẳng nhưng kiên quyết, dứt khoát cắt đứt cổ tay, đem bổn mạng máu huyết nhỏ lên hắc châu. Nói cũng kỳ quái, máu huyết vừa tiếp xúc với hắc châu, liền lập tức bị nó hấp thu, thật giống như đây không phải là một hạt châu, mà là một con quái thú tham ăn khát máu.
Last edited by Minh Huệ; 16-09-2011 at 10:16 PM.
Đã có 86 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Dịch giả: Song Tinh Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Nhìn thấy tình huống này, Tiểu Bàn không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì hắn đã sớm tra qua những điển tịch có liên quan, và được biết rằng chỉ có bảo vật có thể tự động hấp thu máu huyết mới có thể luyện chế thành bổn mạng pháp bảo. Bảo vật không có loại năng lực này, hoặc là phẩm chất bảo vật không đủ, hoặc là bảo vật đã có chủ nhân, tất cả những thứ đó đều không thể luyện chế. Nói cách khác, nếu nó có thể hấp thu máu huyết của mình, có thể chứng minh được nó quả thật có thể luyện chế thành bổn mạng pháp bảo.
Tiểu Bàn mừng rỡ, bất chấp không cần băng bó miệng vết thương, liền nhanh chóng nắm lấy châu tử, vận dụng Tiên Thiên linh khí toàn thân tiến hành luyện hóa. Linh khí chậm rãi rót vào trong hạt châu, Tống Chung liền cảm giác mình cùng nó tựa hồ đang hình thành một loại liên hệ khó hiểu.
Hai canh giờ sau, Tống Chung mở to mắt, châu tử trên tay hắn đã biến mất không thấy nữa. Nhưng hắn không vội chút nào. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, châu tử đã nhập vào trong đan điền của hắn, chính thức cùng hắn hợp làm một thể.
Tâm niệm vừa động, châu tử lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay của Tống Chung chậm rãi xoay tròn. Thoạt nhìn bề ngoài, cũng không có chút biến hóa gì. Tiểu Bàn ủ rũ phát hiện, mình vẫn không có cách nào thăm dò cách sử dụng hạt châu này.
Rơi vào bế tắc, Tống Chung đành phải đem thần thức thăm dò vào trong hạt châu. Sau khi thần thức của Tiểu Bàn cùng hạt châu tiếp xúc đột nhiên cảm thấy tâm thần một trận mơ hồ, ngay sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện, mình đã đi tới một không gian kỳ dị.
Nơi này cũng không lớn, chỉ có phương viên chừng một trượng, không gian này mang hình một quả cầu tiêu chuẩn. Phía trên có điểm điểm ánh sáng nhạt, một vài đốm nhỏ giống như những viên bi phát sáng, dưới chân là vài thước đường kính hoàng thổ, chính giữa lại là một mảnh hắc thổ chừng hai thước đường kính.
Tiểu Bàn đứng ở trong không gian này, cảm thấy vô cùng thất vọng. Nơi này không có dị bảo gì, thậm chí không có cả linh khí, căn bản không thích hợp tu luyện. Sự khác biệt duy nhất chính là khoảng hắc thổ kia. Tống Chung nắm một đám hắc thổ trên tay, trừ bỏ màu sắc bên ngoài ra cũng không có phát hiện bất kỳ điều khác thường gì khác, vẫn là không có chút linh khí nào.
Thật là nực cười! Tiểu Bàn buồn bực cười khổ thầm nghĩ: “Đây chỉ sợ là một cái không bảo vật người ta tiện tay làm ra, đơn giản chính là đồ bỏ đi cho nên mới bị vứt bỏ. Nhưng không ngờ cha mẹ lại coi như bảo bối nhặt về, còn thuận tiện đem ta đùa giỡn một phen! Vậy mà ta lại đem cái đồ vật bỏ đi đó luyện chế thành bổn mạng pháp bảo duy nhất của mình! Chẳng lẽ ta cứ như vậy mà chờ chết sao?”
Kỳ thật cũng khó trách Tiểu Bàn ủ rũ, bảo vật không gian bình thường nhất rộng chừng một hai trượng phương viên, không gian này của Tiểu Bàn cũng không sai biệt lắm. Nói cách khác, Tiểu Bàn dùng bảo vật không gian bình thường nhất Tu Chân Giới luyện hóa thành bổn mạng pháp bảo, hắn đương nhiên sẽ buồn bực vô cùng.
“Aizzz... dù sao có một cái bảo vật không gian so với không có cũng tốt hơn!” chuyện đã thế này, Tiểu Bàn cũng chỉ đành tự an ủi mình: “Ít nhất nhất một cái không gian đại tầm thường cũng tốn rất nhiều linh thạch mới mua được, lấy năng lực hiện tại của ta, cả đời cũng không mua nổi!”
Mặc dù Tiểu Bàn tự an ủi mình như vậy, nhưng là mười năm chờ đợi, mỗi ngày hơn tám canh giờ cố gắng phấn đấu, cuối cùng lại có kết cục như vậy, lập tức cắt đứt con đường tu chân, làm cho hắn phải chịu đả kích thật lớn. Thế cho nên hắn cũng không có tâm trạng tiếp tục tu luyện, mà trực tiếp ngã xuống giường ngủ thật say.
Ngày hôm sau lúc Tiểu Bàn tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện đã là hoàng hôn ngày kế tiếp, hắn vì chịu đựng đả kích mà ngủ say cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn.
Tuy rằng đã đoạn tuyệt con đường tu chân, Tiểu Bàn vẫn không có coi thường cuộc sống của bản thân mình, hắn còn muốn kiên trì sống sót. Mà muốn sống sót, hắn không thể buông lơi công việc nhặt rác này được. Cho nên, hắn hiện tại dù là đói khát cũng không đi ăn cơm ngay, mà trước hết đi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Dù sao , mình sớm đã không vừa mắt quản sự, nếu mình buông lỏng công việc, nhất định họ sẽ lấy cớ này mà đuổi mình xuống núi.
Cho nên, dù thể xác và tình thần Tiểu Bàn hiện tại đều mệt mỏi, hắn cũng phải lập tức đứng lên, vội vàng hướng Luyện Phù đường chạy đi. Đang trên đường tới Luyện Phù đường, Tiểu Bàn mới chợt nhớ tới mình quên một thứ, hắn không đem theo giỏ trống.
Bởi vì dựa theo quy trình công việc mà nói, hắn nhất định phải đem giỏ trống lưu lại, sau đó mới đem đồ phế thải đi đổ. Bằng không, hắn chỉ có thể rửa qua giỏ chứa đồ bỏ đi cũ, rồi lại đem giỏ không trả về chỗ cũ, như vậy, hắn phải đi nhiều hơn một vòng, chỉ là qua lại thôi, nhưng là có đến trăm dặm đường rồi a! Nếu cũng như vậy với hai phân đường còn lại nữa, vậy cần phải chạy ba trăm dặm đường mỗi ngày. Cứ như vậy, chỉ sợ lúc hắn hoàn thành công việc, trời đã tối rồi, trong phòng ăn cũng khẳng định không còn lấy một chút cơm cặn canh thừa.
Tiểu Bàn cũng không muốn phải chạy vài trăm dặm đường, sau đó còn phải tiếp tục chịu đói, vì thế, hắn rất là sốt ruột. Bỗng nhiên hắn chợt nhớ tới bổn mạng pháp bảo của mình mới luyện hóa đêm qua. Bất kể thế nào, không gian trong châu tử kia cũng không nhỏ, chứa mười giỏ đồ bỏ đi cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ vậy, hai mắt Tiểu Bàn sáng lên, lập tức cầm lấy cái giỏ tràn đầy phù chú vứt đi, tâm niệm vừa động, giỏ đồ bỏ đi kia nháy mắt biến mất. Bằng vào cảm ứng đặc thù cùng bổn mạng pháp bảo, Tống Chung nhận thấy được giỏ đồ bỏ đi kia đã vào trong không gian hạt châu.
“Ha ha, có cửa!” Tiểu Bàn thấy thế, lập tức hưng phấn đi vào trong không gian bổn mạng pháp bảo của mình, sau đó đem đồ bỏ đi tùy tiện đổ xuống mặt đất, đem giỏ không ra ngoài.
Sau khi đem hai giỏ đồ bỏ đi ném vào bổn mạng pháp bảo, Tiểu Bàn liền rời khỏi Luyện Phù đường, vội vàng chạy đến Luyện Đan đường. Vừa đi Tiểu Bàn âm thầm nghĩ, bổn mạng pháp bảo của mình tuy rằng củi mục một chút, nhưng vẫn còn có tác dụng a. Trước đây ta đều phải đi đi về về Thiên Câu ba lượt mỗi ngày, sau này có nó, ta chỉ cần đem ba giỏ đồ bỏ đi đều thu vào trong, như vậy lại chẳng phải chỉ cần một lần đi tới Thiên Câu thôi sao. Như vậy ít nhất cũng giảm được đến cả trăm dặm đường a.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Bàn đến thu thập đồ bỏ đi ở ba phân đường xong, lúc này trời cũng đã tối, dựa theo quy trình công việc, hắn vốn phải đi tới Thiên Câu vứt đống đồ bỏ đi. Bất quá, nếu lúc này lại đi tới Thiên Câu nữa , chỉ sợ lúc về tới cũng không còn cơm mà ăn. Dù sao công việc của Tiểu Bàn chính là dọn sạch đồ bỏ đi của ba phân đường đó, hiện tại nhiệm vụ xem như đã hoàn thành, đi Thiên Câu muộn một chút cũng không sao cả, sẽ không ai quản việc này.
Cho nên, sau khi rời khỏi Luyện Khí đường, Tiểu bàn cũng không có đi Thiên Câu, mà là vội vàng chạy tới nhà ăn. Cũng may một người bạn hữu có lưu lại cho hắn một chút cơm thừa. Đói bụng một ngày, Tiểu Bàn ăn một trận như hổ đói, đem toàn bộ cơm thừa xử lý. Bởi vì hắn quá đói, cho nên ăn uống có điểm quá độ, hơn nữa chạy một mạch đường xa như vậy, thân thể cũng có chút mỏi mệt. Tiểu Bàn ngẫm nghĩ, cuối cùng là không có đi tới Thiên Câu, mà là cùng mấy vị đạo hữu cáo từ sau đó liền về gian phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi. Dù sao đồ bỏ đi đều đã xử lý, cho dù là ở trong bổn mạng pháp bảo lâu hơn một chút cũng không có ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Trở lại căn phòng nhỏ cũ nát của mình, Tiểu Bàn lại theo thói quen dĩ vãng của mình ngồi xuống đả tọa. Nửa canh giờ sau, một thân Tiên Thiên linh khí cua Tiểu Bàn đã được khôi phục đầy đủ, tinh thần tốt lên rất nhiều.
Nếu dựa theo thói quen bình thường của Tống Chung bình, hắn đã sớm bắt đầu tu luyện. Nhưng bây giờ hắn đã biết chính mình vô vọng tu chân, làm sao còn muốn ngồi xuống đả tọa nhàm chán nữa a? Bất quá rãnh rỗi như vậy, hắn cũng không biết nên làm gì để giải sầu tịch mịch. Mười năm trống vắng khổ tu, sớm tạo nên một bức màn ngăn cách hắn với mọi người, căn bản là hắn không có mấy người bằng hữu, thậm chí là không có một người nào, không có một con sủng vật nào cả. Thế cho nên hiện tại muốn tìm ai đó để nói chuyện cũng không có.
Trong lúc nhàm chán, Tiểu Bàn lại nghĩ đến bổn mạng pháp bảo của mình. Vật kia chẳng lẽ thật sự là đồ bỏ đi? Chẳng lẽ phụ mẫu của chính mình lại thật sự chuẩn bị cho mình một món đồ bỏ đi sao? Chẳng lẽ cuộc đời của ta cứ như vậy toàn bộ hủy diệt sao? Chẳng lẽ ta sẽ vĩnh viễn bị người khi dễ? Tiểu Bàn mỗi khi nghĩ đến những điều này, đều có loại cảm giác cực độ không cam lòng.
Không được, ta phải tiếp tục đi xem, nói không chừng bên trong cất giấu vật gì tốt, chỉ là ta chưa phát hiện ra mà thôi! Nghĩ vậy, Tiểu Bàn tâm niệm vừa động, thân thể lại xuất hiện ở trong không gian bổn mạng pháp bảo.
Tiểu Bàn mới vừa vào bên trong, liền lập tức cảm nhận được một cỗ linh khí đập vào mặt, tuy rằng nồng độ linh khí không cao, thậm chí còn không bằng căn phòng nhỏ mình trú ngụ bên ngoài, nhưng quả thật là có một cỗ linh khí tồn tại.
Đợi một chút! Oát dờ phắc! Là linh khí! Tống Chung cảm nhận được linh khí, có chút ngẩn ra sau đó là cả kinh, bởi vì lần trước hắn đến, rõ ràng cảm thấy được nơi đây không có một chút linh khí nào, chính là một chút đều không có a! Vì sao mới qua thời gian một ngày ngắn ngủi, bên trong còn có linh khí đây? Chẳng lẽ nơi này có thể tự động sinh ra linh khí?
Nghĩ vậy, Tiểu Bàn vội khoanh chân đả tọa, sau đó phóng thần thức của mình ra cẩn thận quan sát không gian quái dị này. Bởi vì nơi này là không gian bổn mạng pháp bảo của Tống Chung, nên nơi này và hắn có tâm ý tương thông, cho nên đối với Tống Chung mà nói, nơi này tất cả đều ở trong khống chế, hắn thậm chí có thể làm cho thần thức tùy ý tiến vào trong thổ địa nơi này, cảm thụ biến hóa tận cùng bên trong.
Dựa vào thần thức tra xét, toàn bộ mọi thứ trong không gian này dần dần xuất hiện ở trong đầu Tiểu Bàn. Nguyên lai, không gian này kỳ thật chính là một không gian có hình dạng địa cầu tiêu chuẩn, đường kính lớn hơn trượng một chút, bên trong có một phần ba là thổ nhưỡng, khoảng đất đen quái dị ở giữa là một hình trụ, đường kính chừng hai thước, chiều cao trên dưới ba thước.
Cả không gian tràn ngập linh khí, sau khi thần thức Tiểu Bàn quét ngang một lần, rất nhanh đã phát hiện được, linh khí không ngờ là từ khoảng hắc thổ kia phát ra.
Tìm được ngọn nguồn, Tiểu Bàn lập tức tỉnh lại, trợn mắt lên mà nhìn. Phát hiện khoảng hắc thổ đã bị đống đồ đồ bỏ đi hoàn toàn che lấp. Nếu biết hắc thổ là bảo bối có thể phát ra linh khí, Tiểu Bàn làm sao có thể để đống đồ bỏ đi bao trùm lên như vậy a?
Hắn không nói một lời, vội vàng chạy tới đem đống đồ bỏ đi phủi qua một bên, lộ ra khoảng hắc thổ. Hắn lại một lần nữa dùng thần thức quét xuống, phát hiện phía dưới hắc thổ có mấy thứ đồ vật chính là ngọn nguồn phát ra linh khí. Tống Chung mang theo tâm tình kích động, vung một trảo thăm dò vào trong hắc thổ, lập tức liền cảm giác thấy mình đụng vào một vật gì đó vừa mềm, vừa trơn. Oát dơ phắc, cái gì vậy chứ?
Tiểu Bàn trong lòng nhất thời háo hức, thầm nói: “Ha ha, nguyên lai thực sự có bảo bối a. Ô mi gôn, trời không phụ lòng người a. Xem ngươi lần này chạy đi đằng nào?”
Nghĩ vậy, hắn vội vàng phát lực trên tay, một nhát đã đem vật kia kéo ra ngoài, kết quả Tống Chung nhìn kỹ, nhất thời trợn tròn mắt. Nguyên lai bảo vật trong tay hắn lại chỉ là một khối phù chú rách nát đã dùng qua.
Phù chú, là đạo cụ mà Tu Chân giả thường dùng, có thể lợi dụng nó trực tiếp thi triển ra pháp thuật cường đại, giảm đi nửa quá trình làm phép, phi thường tiện dụng. Cho nên cơ hồ mỗi Tu Chân giả đều có mang theo bên người. Mà phù chú đã sử dụng qua, tuy rằng tuyệt đại bộ phân linh lực đã bị phóng xuất ra ngoài, nhưng vẫn có một phần nhỏ linh lực còn sót lại ở trong phù chú, theo thời gian trôi qua mà chậm rãi tiêu tán.
Mà phù chú trong tay Tiểu Bàn, đúng là loại phù chú đã sử dụng qua, là một trong những đồ bỏ đi hôm nay hắn mới thu thập ở Luyện Phù đường. Hiển nhiên là bị những đồ bỏ đi khác đè ép vùi vào trong hắc thổ, sau đó liền biến thành nguồn linh khí tán dật.
Tiểu Bàn cảm thấy kì quái, tuy rằng phù chú vứt đi linh khí đều sẽ dần dần mà tán dật, nhưng tốc độ cũng không nhanh, ít nhất sẽ không ngắn ngủn trong hơn một canh giờ liền tiêu tán nhiều như vậy, cơ hồ là nhanh quá mức bình thường. Hơn nữa, Tiểu Bàn quan sát nhiều lần phát hiện, phù chú trong tay hắn tuy rách tung toé, nhưng rất nhiều địa phương đều bị hủ hóa thành những lỗ nhỏ, trông cứ như đã bị vùi vào trong đất liền mấy trăm năm. Nhưng đây rõ ràng là đồ bỏ đi mà bản thân mình hôm nay mới thu thập được a?
Last edited by Lythongcz; 01-02-2011 at 02:18 PM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Dịch giả: Song Tinh Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Trăm mối vẫn không có cách giải, Tiểu Bàn tạm thời bỏ qua nghi vấn này, tiếp tục dùng tay thăm dò hắc thổ, sau đó lại tiếp tục lấy ra ba khối phù chú tương tự. Mỗi chiếc phù chú được moi từ trong hắc thổ ra, Tống Chung lại dùng thần thức kiểm tra một lượt, phát hiện hắc thổ đã không còn linh khí tán dật nữa, mà lại biến thành bộ dạng bình thường.
Tiểu Bàn phát hiện ra điều lạ lùng này, vì thế lại lập tức lại đưa phù chú rách nát trong tay vùi vào trong hắc thổ. Kết quả phát hiện linh khí lại từ trong hắc thổ tán dật ra.
Ha ha, Ơ rê ka....ta hiểu rồi! Tiểu Bàn nhất thời tỉnh ngộ, hưng phấn tự nhủ: "Hắc thổ này có thể phân giải phù chú rách nát! Đem linh khí còn sót lại bên trong toàn bộ phân chia ra, ha ha, nếu thật là như vậy, đợi cho tất cả chỗ phù chú này đều phân giải ra, chẳng phải linh khí trong không gian này thậm chí so với Thánh Địa tu luyện tốt nhất còn biến thái hơn sao? Vậy ta chẳng phải là lại có thể tu chân?"
Nghĩ vậy, Tiểu Bàn hưng phấn giật nảy mình, nước mắt đều chảy ra. Ngày hôm qua còn đang tuyệt vọng, hôm nay lại có hi vọng, lúc này đây thay đổi rất nhanh, thật sự là làm cho Tiểu Bàn có chút không chịu nổi.
Sau một trận cao hứng, Tiểu Bàn bỗng nhiên nghĩ đến một điều, hắc thổ nếu có thể phân giải phù chú, như vậy có thể phân giải đồ vật khác hay không?
Nghĩ vậy, Tiểu Bàn lập tức vơ đống đồ bỏ đi bên cạnh, lượm lên một viên đan dược. Đó là một viên đan dược luyện chế hỏng, dùng trực tiếp khẳng định không có công hiệu gì, nhưng dù sao nó vẫn là dùng linh thảo luyện chế, linh khí hàm chứa bên trong rất nhiều.
Tiểu Bàn đem khỏa phế đan này vùi vào trong hắc thổ, rất nhanh, một cỗ linh khí mới liền từ bên trong hắc thổ tán dật ra, thậm chí so với phù chú vứt đi tốc độ tán dật linh khí còn nhanh hơn, nhiều hơn.
"Ha ha, quả là như thế, phế đan cũng là đan, chứa đựng linh khí vượt xa phù chú đã dùng qua, tự nhiên phân giải ra nhiều linh khí hơn một chút. A, đúng rồi, còn có phi kiếm luyện chế thất bại nữa, bên trong còn chứa đựng cả linh thạch, có lẽ cũng có thể phân giải?" Tiểu Bàn vừa nói, lại lập tức vùi một thanh phế kiếm vào trong hắc thổ. Sau đó Tiểu Bàn sử dụng thần thức yên lặng quan sát biến hóa.
Thông qua mối liên hệ cùng bổn mạng pháp bảo, Tiểu Bàn có thể cảm nhận được rõ ràng thanh phi kiếm kia cũng đang bị hắc thổ phân giải, chẳng qua nó cứng rắn hơn phù chú và đan dược cho nên tốc độ phân giải rất chậm, thậm chí còn không bằng một nửa phù chú cùng đan dược, nhưng bất kể là nói thế nào, linh khí bên trong phi kiếm vẫn đang rất nhanh tán dật ra ngoài. Tốc độ cùng chất lượng thậm chí còn hơn đan dược tốt nhất, dù sao phi kiếm cũng có rất nhiều linh thạch, linh khí trong đó so sánh với đan dược bình thường còn nhiều hơn rất nhiều.
Có phát hiện này, Tống Chung tự nhiên là điên cuồng vui mừng, hắn vội vàng đem toàn bộ những đồ bỏ đi của Luyện Khí Đường vùi vào trong hắc thổ, cái gì phi kiếm a, pháp bảo a, thậm chí còn có một không gian đại bỏ đi nữa, tất cả đều đem vùi hết vào trong hắc thổ, làm cho hắc thổ tràn đầy đồ bỏ đi.
Mà hắc thổ cũng thập phần hăng hái, chôn nhiều đồ vật như vậy, nó vẫn không chút hoang mang tiến hành phân giải, từng luồng linh khí từ bên trong tán dật ra, tràn ngập không gian nho nhỏ này. Qua mấy canh giờ thời gian, linh khí trong không gian này đã trở nên nồng đậm ngang với bên ngoài.
Phải biết rằng, Huyền Thiên biệt viện không phải tùy tiền chọn nơi sâu tít trong Thương Mang sơn làm sơn môn, đây tuyệt đối có thể coi là thánh địa tu luyện, mặc dù nơi ở của TIểu Bàn đã là nơi có linh khí thưa thớt nhất, nhưng nếu so với những địa phương bình thường khác vẫn là cao hơn mấy lần.
Hắc thổ có thể làm cho một không gian đang không hề có một chút linh khí, trong ngắn ngủn mấy canh giờ liền biến thành thánh địa tu luyện, cũng tuyệt đối có thể tính là một bảo vật rất quý giá.
Tiểu Bàn cũng hiểu được điểm này, biết mình lần này nhặt được bảo bối, hưng phấn đến nỗi mất ngủ một đêm.
Sau một ngày, nơi không gian bổn mạng pháp bảo của Tiểu Bàn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, linh khí nơi đây thạm chí đã vượt quá gian phòng nhỏ của Tiểu Bàn bên ngoài. VÌ thế Tiểu Bàn dứt khoát chuyển vào trong tu luyện, hiệu suất tu luyện theo đó đề cao hơn một phần.
Lại đến lúc hoàng hôn, Tiểu Bàn lưu luyến không muốn ly khai bổn mạng pháp bảo của mình. Đến giờ hắn phải làm công việc hàng ngày của mình, hắn vội vàng đem đồ bỏ đi của ba phân đường thu liễm vào trong bổn mạng pháp bảo. Xong tất cả công việc hắn lại đến nhà ăn ăn uống qua loa, sau đó nhanh chóng trở về gian phòng nhỏ của mình.
Vừa về tới gian phòng nhỏ của mình, Tiểu Bàn lại lần nữa tiến vào trong bổn mạng pháp bảo. Sau khi đi vào, Tống Chung lại phát hiện thêm hai điều kinh hỷ nữa.
Điều thứ nhất là không gian bổn mạng pháp bảo đã lớn hơn lúc trước, tuy rằng chỉ lớn hơn một thước, nhưng từ đó có thể hiểu được rằng nó thực sự có thể lớn hơn. Phát hiện điều này, Tiểu Bàn nghĩ ngay tới cái không gian đại bỏ đi bị hắc thổ phân giải kia. Tám phần là trong không gian đại bỏ đi có Tu Di Thạch là tài liệu mở rộng không gian đặc thù, nên không gian pháp bảo của mình mới có thể lớn lên như vậy. Phát hiện này làm cho Tiểu Bàn đang tiếc nuối không gian của mình quá nhỏ trở lên vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn chỉ cần tìm thêm vài cái không gian đại luyện chế thất bại là có thể làm cho không gian bổn mạng pháp bảo của hắn lớn vô hạn, điều này cũng quá sướng đi.
Mà phát hiện thứ hai càng làm cho Tống Chung hưng phấn muốn hôn mê. Vì phát hiện này quá kinh người.
Nguyên lai, Tiểu Bàn trở lại lần này, chợt phát hiện xung quanh hắc thổ chẳng biết từ lúc nào xuất hiện thêm một ngọn núi nhỏ màu đen cao nửa thước, bên cạnh còn có một khối kim loại màu bạc lớn bằng nắm tay, ngoài ra còn có mấy chục khỏa lớn lớn nhỏ nhỏ bất quy tắc khác nữa.
Sau khi tò mò kiểm tra, Tiểu Bàn kinh hỉ, ngọn núi màu đen lớn nhất chính là Huyền Thiết, tài liệu thường thấy dùng chế tạo phi kiếm, ngoài ra, còn có Luyện Ngân, Phong Đồng là các tài liệu hiếm có, tất cả đều là tài liệu sử dụng luyện chế phi kiếm hoặc là pháp bảo.
Tiểu Bàn lập tức hiểu ra. Hắc thổ ở phân giải các tác phẩm thất bại, trực tiếp tách linh khí còn sót từ linh thạch trong phế phẩm ra, mà huyền thiết dùng để luyện chế phi kiếm cũng bị tách ra chồng chất lên nhau tạo thành núi nhỏ này. Điều này cũng có nghĩa là phế phẩm mà người khác vứt đi, vào tay Tiểu Bàn có thể một lần nữa trở về trạng thái tài liệu như cũ.
Phát tài! Tiểu Bàn phát hiện ra năng lực này của bổn mạng pháp bảo, trước tiên liền ý thức được mình hoàn toàn phát tài rồi.
Phải biết rằng, luyện chế pháp bảo hoặc là phi kiếm sẽ đem các loại tài liệu dung hợp cùng một chỗ, một khi luyện chế thất bại, như vậy các tài liệu trước đó hoàn toàn hòa tan thành một chỉnh thể, vậy các tài liệu chẳng khác nào đã trở thành phế thải, vô luận ai cũng không thể đem chúng tách ra. Cho nên các sản phẩm luyện chế thất bại chỉ có thể vứt đi mà thôi. Nhưng Tiểu Bàn lại có thể đem đồ bỏ đi này phân giải một lần nữa, biến chúng thành loại tài liệu quý giá như lúc ban đầu, lại có thể tiếp tục sử dụng. Ngẫm lại đồ bỏ đi ở Thiên Câu chồng chất như núi, hai mắt Tiểu Bàn hoa lên, như thể mình đang đứng trước một núi của cải không thể nào đếm hết được.
"Giàu to, giàu to a!" Tiểu Bàn kích động nhảy loạn lên ở trong không gian pháp bảo, nước mắt chảy ròng ròng. Từ khi cha mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên Tiểu Bàn rơi lệ, cho dù là bị người ta xối nước cho ướt xũng, cho dù là thiếu chút nữa bị người ta dùng Phong Nhận thuật chém rơi đầu, cho dù là mỗi ngày bị người ta kỳ thị phải ăn đồ ăn thừa, cho tới bây giờ Tiểu Bàn cũng đều tươi cười đối mặt, đem cừu hận chôn thật sâu ở trong lòng, chưa bao giờ khóc. Nhưng hiện tại, biết được chính mình có hi vọng thành công, hắn rốt cục nhịn không được mà rơi xuống suốt giọt nước mắt nhẫn nhịn suốt mười năm.
Điên cuồng trôi qua, Tiểu Bàn lau nước mắt một cái, hung tợn nói : "Chờ xem, những tên hỗn đản khi dễ ta, một ngày nào đó, lão tử sẽ trả lại gấp trăm!"
Lúc này Tiểu Bàn có thể nói là tràn ngập tin tưởng, đừng nhìn hắn thiên phú không tốt, nhưng là thế nhưng hắn lại không khẩn trương chút nào. Phải biết rằng, ở Tu Chân Giới cho tới bây giờ không hề thiếu kỳ tích, rất nhiều cao nhân xét về thiên phú đều có thể coi là phế vật, nhưng lại gặp cơ duyên tốt, cuối cùng tu luyện thành tiên. Ở nơi này, có một câu danh ngôn nói rất đúng, đó là Tiên thiên bất hành hậu thiên bổ'. Ý nghĩa chính là thiên phú không tốt thì hoàn toàn có thể dùng các loại linh dược mạnh mẽ bù lại.
Tỷ như trong Huyền Thiên biệt viện có một tên phế vật, thiên phú so với Tiểu Bàn chỉ hơn có một chút, nhưng là người ta tốt số, cha mẹ, ông nội đều là những nhân vật cao tầng của bổn môn. Vừa ra đời phát hiện hắn thiên phú không tốt, người nhà hắn lập tức cho hắn dùng đủ loại linh dược, kinh hoàng làm cho hắn lúc 8 tuổi đã tiến nhập vào Tiên Thiên cảnh giới, thành tích thậm chí còn vượt qua cả người có thiên phú thượng đẳng. Tống Chung cố gắng như vậy, cũng ở 16 tuổi mới đạt tới Tiên Thiên, có thể thấy được sự chênh lệch trong đó. Cho nên, chỉ cần Tiểu Bàn có linh dược sung túc để sử dụng, có cả bảo vật gia tốc tu luyện, cùng với công pháp thượng đẳng, thăng cấp nhanh chóng cũng không phải là không thể nào.
Bất quá, đã trải qua năm năm khó khăn Tiểu Bàn cũng không hề bị tin vui này làm choáng váng đầu óc. Đừng nhìn hắn ở bên ngoài ngu ngốc như vậy, nhưng trên thực tế rất tinh minh, bằng không hắn cũng không còn sống cho tới tận bây giờ. Tiểu Bàn biết rõ, của cải của mình khẳng định là không thể để lộ ra ngoài, nếu tiết lộ ra, chỉ sợ hắn sẽ vô thanh vô tức mà biến mất trên cõi đời này. Tu sĩ chết oan trong Huyền Thiên biệt viện đếm ko xuể, hàng năm đều có đệ tử vô duyên vô cớ mất tích. Sự tình giết người đoạt bảo rất nhiều, vì để bản thân có thể đột phá gia tăng thọ nguyên, cái gì tình đồng môn đều là chó má hết, hắn thật sự cũng không muốn làm quỷ chết oan.
Cho nên, việc trên người có bảo vật, cũng không thể trắng trợn mà khoe ra. Lúc sử dụng nó, làm thế nào mới có thể làm cho người khác không chú ý tới, vấn đề này đang trở thành nan đề của Tống Chung.
Đầu tiên, nhất định phải trở thành đệ tử chính thức! Tiểu Bàn trải qua một hồi đắn đo, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ đi tới chấp pháp đường đăng ký trở thành đệ tử chính thức.
Ở Huyền Thiên biệt viện, có ba loại đệ tử, tạp dịch, ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử. Tạp dịch cũng chính là gã sai vặt, hiện tại Tiểu Bàn đúng là mang thân phận này. Tạp dịch số lượng là nhiều nhất, chưa được tính là đệ tử chính thức. Thậm chí cũng không thể rời khỏi sơn môn, hoàn toàn chính là nô bộc.
Bất quá nô bộc cũng có quyền lợi tu luyện sơ cấp công pháp, dựa theo quy định của Huyền Thiên biệt viện, chỉ cần tên tạp dịch đó có thể từ Hậu Thiên cảnh giới tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, bất luận tuổi tác, đều có thể lập tức trở thành ngoại môn đệ tử, chính thức trở thành đệ tử của Huyền Thiên biệt viện. Cho nên rất nhiều phàm nhân muốn tu tiên cũng sẽ đến Huyền Thiên biệt viện làm tạp dịch.
Ngoại môn đệ tử là đệ tử chính thức của Huyền Thiên biệt viện, không những không cần phải làm các công việc của tạp dịch, mà mỗi tháng còn được phát cho một khối hạ phẩm linh thạch trợ cấp. Ngoại môn đệ tử cũng có thể tu luyện các loại thuật pháp, cùng với luyện đan, luyện khí thuật. Có được tự do nhất định, và có thể tùy ý rời khỏi sơn môn. Tống Chung chính là nhìn trúng điểm này, mới quyết định trở thành ngoại môn đệ tử.
Bất quá, nhìn bề ngoài ngoại môn đệ tử có vẻ rất ung dung tự tại, nhưng trên thực tế cũng là chua xót đến cực điểm. Tuy rằng từ kẻ tạp dịch bần cùng khổ cực trở thành ngoại môn đệ tử nhưng cũng không có linh dược tu luyện, mỗi tháng chỉ được cấp một khối hạ phẩm linh thạch căn bản cũng không đủ để tu luyện. Cho nên ngoại môn đệ tử không thể không hoàn thành nhiệm vụ do sư môn bố trí để đổi lấy linh thạch, linh dược tu luyện.
Chính là bởi vì số lượng ngoại môn đệ tử có thể không ngừng tăng lên, cho nên những người rõ ràng không có hi vọng thăng cấp, cũng sẽ được phép gia nhập Huyền Thiên biệt viện, trở thành ngoại môn đệ tử. Mà những thứ mà ngoại môn đệ tử sản xuất ra như phù chú, đan dược, tất cả đều dùng để trợ cấp cho nội môn tinh anh đệ tử. Bởi vì chỉ có tinh anh đệ tử, mới là nền tảng tối trọng yếu của môn phái.
Last edited by ♥Thanh Long♥; 31-01-2011 at 04:15 AM.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Cha mẹ Tiểu Bàn chính là nội môn tinh anh đệ tử, lúc còn sống có thế nói là phong quang vô hạn, bên ngoài có tới mấy ngàn đệ tử đều đi theo bọn họ vuốt mông ngựa. Tiểu Bàn cũng đi theo hưởng tiện nghi, không ai dám khi dễ hắn, thậm chí còn rất cung kính đối với hắn. Nhưng khi bố mẹ Tiểu Bàn vừa mất, hắn lập tức trở thành đồ rác rưởi, trực tiếp bị đuổi từ trong nội sơn ra ngoại sơn trở thành gã sai vặt. Mỗi khi nhớ tới việc này, Tống Chung đều có cảm giác muốn phát điên. Bất quá bây giờ, Tống Chung thề nhất định sẽ phải tìm về tất cả những gì mà hắn đã mất đi.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Tiểu Bàn đã đứng dậy, rửa mặt chải đầu, thay ra bộ y phục bẩn thỉu như tên ăn mày, mặc vào một chiếc đạo bào mới. Hôm nay hắn muốn đi đến chấp pháp môn phái báo cáo việc mình tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, trở thành đệ tử chánh thức, cho nên không thể tiếp tục ăn mặc lôi thôi như vậy.
Vừa thay đổi cách ăn mặc, Tiểu Bàn nhìn khuôn mặt trong chậu nước, phát hiện mình cũng có chút tiêu sái, chỉ là khuôn vẫn mặt mập mạp đáng khinh như trước, hơn nữa còn có một chút ngu đần. Không thể tiên phong đạo cốt được như người tu chân cao cấp. Ngược lại trông như là một tên mặt trắng ngu ngốc, điều này làm cho Tiểu Bàn có chút dở khóc dở cười. Không có biện pháp a, mấy năm nay giả ngu giả đần đã thành thói quen, có đôi khi hắn thật sự cho rằng mình là một tên ngu ngốc! Trong lúc nhất thời cũng không thể nào sửa ngay được bộ dạng ngu đần đã lâu. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tạm thời để như vậy.
Ra khỏi gian nhà tàn tạ của mình, Tiểu Bàn hướng trên núi đi lên. Đi khoảng hơn trăm dặm đường, hắn đã tới một tòa đại viện chiếm phương viên hơn mười dặm diện tích. Nơi này chính là Huyền Thiên biệt viện ngoại viện, chuyên xử lý tạp vụ. Thỉnh thoảng có thể thấy có tạp dịch ra vào ở đây.
Tiểu Bàn vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười hàng ngày của mình, chậm rãi tiến vào. Hắn bây giờ còn không phải một cường đại tu chân giả có thể hô phong hoán vũ, chỉ là một tên nhập môn tiểu tử, đương nhiên không dám càn rỡ ở chỗ này, cho nên mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, bề ngoài cũng vẫn phải bảo trì vẻ khiêm tốn.
Rất nhiều tạp dịch lui tới đều biết Tiểu Bàn, thấy cách ăn mặc của hắn hôm nay so với thường ngày hoàn toàn bất đồng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Một tên tạp dịch khác tên là Nam Bì, ngày thường rất thích trêu chọc Tống Chung, hôm nay vẫn trực tiếp chặn đường đi của Tống Chung, cười hì hì nói : "Tiểu sỏa bàn (tên béo ngốc), hôm nay sao cách ăn mặc của ngươi giống người như vậy? Chẳng lẽ ngươi không ngốc sao?"
"Hắc hắc, ta cho tới bây giờ đều không có ngốc! Ngươi mới là thằng ngốc!" Tiểu Bàn vẻ mặt vẫn ngốc nghếch cười nói.
"Cái gì?" Nam Bì vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi. Người nầy bộ dạng cao lớn thô kệch, trên núi cũng đã mười mấy năm, xưa nay thích nhất là khi dễ người khác, Tiểu Bàn lại càng là đối tượng mà hắn đặc biệt thích khi dễ. Hắn không nghĩ tới tên béo trước kia đối với hắn sợ hãi vô cùng, thậm chí có chỉ vào cái mặt ngốc của hắn mắng một ngày thì hắn cũng cứ ngốc như vậy, nhưng hôm nay….hắn lại có gan đáp trả. Chung quanh còn có rất nhiều tạp dịch khác đều đang xem náo nhiệt, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường mất mặt. “Lại bị một tên ngu ngốc mắng? Sao có thể? Ta sau này làm sao còn mặt mũi đứng ở chỗ này nữa a?”
Nghĩ vậy, Nam Bì lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp vung nắm tay lên, hung tợn nói : "Tử mập mạp, ta xem ngươi là ngứa da a, ta hôm nay cần......"
Vị nhân huynh này còn chưa nói hết lời, mọi người đã nghe thấy ba một tiếng giòn tan, lập tức, cơ thể cao lớn thô kệch của tên này trực tiếp lảo đảo lui về phía sau vài bước, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất. Mà trên mặt của hắn, hiện ra rõ ràng vết năm ngón tay đỏ tươi, một tia máu từ khóe miệng chảy xuống.
"A .... " tận tới lúc mông chạm vào mặt đất, Nam Bì mới kịp phản ứng tự hỏi chuyện gì xảy ra, hắn há mồm phun ra hai cái răng hàm bị đánh gãy, thần tình không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn Tống Chung, run rẩy nói : "Ngươi. . .ngươi lại dám đánh ta?"
"Hắc hắc, đây không phải là một câu hỏi vô nghĩa sao?" Vẻ mặt Tiểu Bàn vẫn như trước, ngây ngô cười nói : "Tuy rằng ta biết ngươi ngốc, nhưng ngươi cũng không cần ngốc đến nỗi bị người đánh cũng không biết tại sao chứ hả?"
"Ngươi. . . .ta liều mạng với ngươi!" Nam Bì khóe mắt đỏ rực, nổi giận gầm lên một tiếng muốn cùng Tống Chung liều mạng, nhưng là đồng bọn đang đứng cạnh lập tức gắt gao ôm chặt lấy hắn, sốt ruột ghé vào tai hắn nói: "Lão đại, ngươi không nhìn ra sao? Hắn đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới rồi!"
"A ....!" Nam Bì vừa nghe rõ nhất thời hoảng sợ, vội vàng nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy xung quanh Tống Chung ẩn hiện bảo quang, rõ ràng là đã tiến nhập Tiên Thiên cảnh giới. Chẳng trách hắn chỉ tát một cái mà có thể đem mình đánh bay! Không ngờ là như vậy. Một tu chân giả Tiên Thiên cảnh giới đánh một phàm nhân, đó chẳng phải là phi thường dễ dàng sao.
Hiểu được việc này, tâm tình Nam Bì lập tức giống như quả bóng xì hơi vậy, thần tình khiếp sợ nói : "Tiên Thiên cảnh giới? Điều này sao có thể? Hắn nổi danh là kẻ có thiên phú củi mục, không tu luyện trên một trăm năm căn bản không có khả năng tiến vào Tiên Thiên cảnh giới!"
Không riêng gì Nam Bì, tất cả những người xung quanh cũng vô cùng khiếp sợ. Phải biết rằng, một phàm nhân có thể sống nổi trăm năm hay không là một vấn đề, cho nên trong tình huống bình thường, thiên phú của Tiểu Bàn tệ hại như vậy, nếu chỉ dựa vào chính mình tu luyện, trên cơ bản là không thể tiến vào Tiên Thiên cảnh giới. Nhưng Tiểu Bàn coi như là có điểm cơ duyên, dù sao trước đây, lúc vẫn còn cuộc sống sung sướng đã được cha mẹ cho dùng không ít linh dược, ít nhất cũng có vài năm thời gian, mà công pháp của hắn cũng là cha mẹ hắn đặc biệt cấp cho, coi như không tệ, hơn nữa Huyền Thiên biệt viện chính là Thánh địa cho việc tu luyện, những điều này đã giúp hắn thật nhiều trong việc tăng tốc tu luyện. Nói cách khác, hắn có thể sẽ phải làm phàm nhân cả đời nếu không có điểm cơ duyên đó. Nếu như người có thiên phú bình thường lại có cơ duyên như vậy, có lẽ chỉ cần 10 tuổi liền thăng cấp lên Tiên Thiên, đâu phải chờ cho tới tận năm 16 tuổi a?
Tiểu Bàn cũng biết tình huống đặc biệt của mình, quả nhiên thấy bọn chúng rung động sợ hãi như vậy, ủy khuất nhiều năm nhất thời phát tiết, hắn nhìn Nam bì cười âm trầm, nói: "Nam Bì, một tên tạp dịch nho nhỏ như ngươi cũng dám chặn đường đi của đệ tử chánh thức, còn nói ra những lời khiêu khích nữa, thật đúng là có dũng khí a? Có muốn hay không ta đem chuyện này nói cho các sư huynh đệ của Chấp Pháp đường, để họ cùng ngươi hảo hảo nói chuyện nhân sinh a?"
"Không cần!" Nam Bì lần thật sự sợ hãi, ngoại môn đệ tử cũng là đệ tử chánh thức, căn bản không phải thân phận tạp dịch như mình có thể trêu chọc vào. Phải biết rằng, ở môn phái tu chân coi trọng nhất chính là tôn ti địa vị, nếu việc này để người của Chấp Pháp đường biết, nhẹ nhất hắn cũng phải bị đánh một trăm roi, nếu nặng hắn có thể trực tiếp bị đuổi ra khỏi sơn môn. Vì để cho hắn có cơ hội tu tiên, nhà hắn cơ hồ phải táng gia bại sản, nếu cứ như vậy trở về, chẳng phải sẽ làm cho cha mẹ tức chết sao?
Nghĩ vậy, Nam Bì cũng không dám hung hăng càn quấy nữa, vội vàng nhận tội nói : "Tống Chung, ta sai rồi, ta nhận sai rồi còn không được sao?"
"Thật sự là không có thành ý!" Tiểu Bàn cũng không thèm liếc hắn một cái, rung đùi đắc ý nói : "Tuy rằng ngươi có điểm ngu ngốc, nhưng là lễ quỳ lạy bồi tội hẳn là phải biết a?"
Nam Bì vừa nghe, nhất thời tức giận tái mét mặt, nhưng là 'nhân tại ốc diêm hạ, bất năng bất đê đầu' ( người dưới mái hiên, ko thể ko cúi đầu). Thà bị khuất nhục còn hơn là bị đuổi ra khỏi sơn môn, Nam Bì vẫn có thể phân rõ nặng nhẹ. Hắn cắn chặt răng, cuối cùng là quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn nói: "Tống Chung, Tống đại gia, Tống gia gia! Ngươi tha cho ta đi, ta biết sai rồi!"
"Hắc hắc, cháu ngoan! Hôm nay ta tạm tha cho ngươi một lần vậy!" Tống Chung cười hì hì vỗ vỗ đầu Nam Bì, sau đó liền hướng bên trong đi vào. Tuy rằng hắn thực sự muốn tiếp tục sỉ nhục Nam Bì, để trả thù những lần khuất nhục ngày xưa, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt. Bởi vì chung quanh có không ít người, hắn không muốn trở thành mục tiêu bị những người khác chú ý, bây giờ khiêm tốn mới là điều mà hắn nên làm. Không nên vì một tên tạp dịch vô vị mà phá hư kế hoạch lớn của mình.
Nam Bì nhìn Tống Chung đi xa mới dám đứng lên, vuốt khuôn mặt xưng vù, buồn bực nói : "ĐCM, vãi hàng, hôm nay thật là xui xẻo, đi ra lại gặp phải 'Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung'! Sau này mọi người thấy hắn thì nên tránh xa một chút, trước kia chúng ta khi dễ hắn quá, hiện tại tới phiên hắn báo thù."
"Vâng, vâng!" Một đám tạp dịch nhao nhao gật đầu lia lịa, đồng thời còn thầm cầu nguyện trong lòng sau này không đụng phải Tống Chung.
Tiểu Bàn tự nhiên sẽ mặc kệ bọn người kia, hắn tản bộ vài vòng trong sân, rất nhanh đã đi tới một nơi thanh tĩnh, bên trong là nơi chấp sự ngoại môn đệ tử xử lý các công việc thuộc ngoại môn , bên ngoài có một đồng tử đang ngồi trông cửa.
Tiểu Bàn đi tới phía trước, cười lành nói : "Vị sư đệ này, tại hạ Tống Chung, vừa mới tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, hôm nay đến để báo cáo!"
Đồng tử kia, lúc mới thấy Tống Chung thì rất thờ ơ, bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời (vênh váo), làm ra vẻ như không nhìn thấy Tống Chung. Nhưng là vừa nghe đối phương nói tiến nhập Tiên Thiên cảnh giới, ngay lập tức đổi thành một khuôn mặt tươi cười, nói : "Nguyên lai là sư thúc giá lâm, mời ngài trước hết ngồi nơi đây chờ một chút, ta vào báo cho báo chấp sự sư thúc!" Nói xong liền hớt hải chạy vào.
Nhìn thấy đối phương đổi sắc mặt nhanh như vậy, Tiểu Bàn cũng dở khóc dở cười. Bất quá loại tình huống này thật cũng không kỳ quái, Tu Chân Giới vẫn tồn tại loại người nịnh bợ này, thật sự cũng không có biện pháp giải quyết. Hắn cũng chỉ đành cười khổ một tiếng rồi ngồi vào ghế và yên lặng chờ đời.
Lúc này, dưới gốc một cây đào lớn trong sân, có một lão đầu râu bạc ngồi ở trên ghế dựa nhàn nhã phẩm trà. Người này tên là Lý Bình, là một trong Huyền Thiên biệt viện ngoại môn bát đại chấp sự, mặc dù nghe có vẻ địa vị rất cao, kỳ thật cũng không được như thế. Nói trắng ra thì hắn cũng chỉ là người hầu hạ nội môn quản sự mà thôi. Năm nay hắn đã hơn 200 tuổi nhưng vẫn còn đang dậm chân tại Tiên Thiên tứ trọng thiên cảnh giới, giờ đã hoàn toàn không còn hi vọng thăng cấp, chỉ có thể như vậy chờ chết.
Cũng may hắn biết bản thân vô vọng thăng cấp, nên càng thêm quý trọng những ngày còn lại, nhiều năm vất vả, cuối cùng cũng đạt được cái chức nhàn nhã này. Mỗi ngày sự vụ cần xử lý cũng không nhiều lắm, đa số thời gian hắn đều có thể nhàn nhã thưởng trà, coi như là cuộc sống dễ chịu.
Hôm nay, hắn mới kiếm được một hũ trà ngon, đang định thưởng thức, thì tên đồng tử trông cửa chợt xông vào, nói với hắn : "Chấp sự, ngoài cửa có vị đệ tử cầu kiến!"
"Ai nha, sao lại đúng lúc này!" Lý bình bực mình nói.
"Là Tống Chung xin cầu kiến!" Đồng tử nói.
"Phác...." Lý Bình nghe xong câu này của đồng tử há mồm phun sạch nước trà trong miệng ra, sau đó liền hổn hển mắng to: "Tên tiểu hỗn đản nhà ngươi, hận cái đầu ở trên cổ lâu quá rồi hả? Rủa ta chết chậm phải không?"
Thọ nguyên của Lý Bình vốn không nhiều lắm, xưa nay hắn kiêng kị nhất là điều này, nhưng không ngờ đúng lúc tâm tình đang thảnh thơi lại nghe được: 'Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung', làm cho hắn buồn bực gần chết, tâm tình thưởng thức trà cũng không còn chút nào, không tức giận mới là lạ đó.
Đồng tử không hiểu sao mình lại bị chửi, bất đắc dĩ nói: "Tên hắn chính là kêu như vậy a!"
"Chết tiệt!" Lý bình tất nhiên là đã nghe qua tên Tống Chung, lúc trước cũng là bởi vì hắn chán ghét cái tên này, nên mới đuổi hắn đi thật xa, nhưng không ngờ hắn lại tới nữa, Lý Bình tức giận hét lớn: "Bảo hắn biến đi, lão phu không rảnh tiếp hắn, bảo hắn sau này vĩnh viễn đừng đến tìm ta nữa!"
"Nhưng....." đồng tử ấp úng do dự, cuối cùng đánh bạo nói : "Chấp sự, Tống Chung sư thúc đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, hôm nay là đến để báo cáo, chẳng lẽ đuổi hắn đi thật sao?"
"Nói nhảm, ta đúng là đuổi hắn . . ." Lý Bình mới nói được một nửa rồi lại như chợt nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng nói: "Đợi một chút, ngươi nói hắn đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới sao?"
"Không phải chứ? Điều này sao có thể? Ta đã nghe nói qua về tên củi mục đó, nghe nói hắn là cái thứ đệ nhất phế vật, làm sao có thể tiến vào Tiên Thiên cảnh giới ở tuổi này được, vậy thì có khác gì heo mẹ có thể leo cây?" Lý bình nói xong, ngẫm nghĩ một lúc, rồi lập tức ra lệnh: "Ngươi đi dọi hắn tới cho ta!"
"Vâng!" Đồng tử đáp ứng một tiếng, lập tức xoay người rời đi.
Last edited by Lythongcz; 04-02-2011 at 02:38 PM.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥