Kiếm là gì? Một người một kiếm, đối mặt ngàn vạn địch, kiếm nơi tay, diệt sát toàn bộ!
Phải làm như thế nào? Cả đời luyện kiếm, sống vì kiếm, chết vì kiếm, dùng thân hóa kiếm, ma cốt luyện hồn, kiếm ý trong lòng, xương gãy không khom lưng, không quản chết xuống Cửu Uyên, thây bầm vạn đoạn, cũng là không oán hờn!
Không hối hận! Không lùi! Bất khuất! !
Phải làm như thế nào? Tu pháp tắc thiên địa, ngộ đạo vũ trụ, tay muôn vàn biến hóa, chỉ huy ngàn vạn kiếm ý, dù là thượng thần kiếm!
Cho dù tai họa buông xuống, chẳng quản chi, chỉ cần trong lòng có kiếm, vung kiếm chém xuống là được! ----------------------
Chương 1 : Sau khi ta chết, nó là của ngươi!
Tác Giả : Vụ Ngoại Giang Sơn Dịch giả : Như Mây Tựa Gió Nguồn : 4vn.eu
Thành Khắc Châu nằm ở miền tây bắc Thiên La đế quốc là một trong mười hai thành của Tây Đô hành tỉnh, dân cư hai mươi vạn hộ, nằm cách nơi này về phía tây hơn năm trăm dặm chính là cứ điểm Thần Võ trấn thủ vùng giáp danh thế giới hư không.
Trong góc tây bắc phồn hoa của Khắc Châu thành là một nơi khá yên tĩnh, từ xa nhìn lại, bên ngoài cánh cổng to lớn có hai binh sĩ uy phong đang đứng canh gác rất nghiêm cẩn.
Ở sau dãy tường cao là hơn mười tòa lâu vũ đình đài, giữa lâu vũ có vườn hoa, có lương đình, có thềm cỏ, tuỳ ý có thể nhìn thấy các cụ già đang nói chuyện phiếm, hoặc đánh cờ, hoặc ngồi trên ghế dài nhớ về truyện ngày xưa.
Nơi đây chính là Quân Lão viện, những cụ già kia đã tòng quân cả đời, là những người lính đã dâng hiến hết thảy cho đế quốc Thiên La, họ không gây dựng gia tộc, không có con cháu, đành sống nốt quãng đời còn lại trong viện Quân Lão.
Thành Khắc Châu bốn mùa như mùa xuân, thời tiết thích hợp để dưỡng lão, vì vậy những người lính già thuộc mười hai hành tỉnh Tây Đô nằm ở miền biên thuỳ phía tây bắc Thiên la đế quốc đều dưỡng lão ở nơi này.
Nhìn qua nơi đây chỉ là một cái vịên dưỡng lão nho nhỏ, những cụ già ấy đã già yếu, nhưng khi xưa, nhiều năm trước họ đã từng là cường giả tiên thiên phong vân một cõi, từng để cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng xương cốt dù kiên cường cũng không ngăn đựơc thời gian, bọn họ hôm nay đã là anh hùng tuổi xế chiều, già nua không chịu nổi.
Trời chiều đẹp khôn tả, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.
Tương lai đối mặt với tử vong chỉ trong sớm tối, dường như những người lính trải trăm trận chiến bây giờ trông chẳng khác gì những cụ già bình thường, ngày qua ngày đều sống cuộc sống không sầu lo, không sợ hãi.
Mà vinh quang, hào nhoáng, quyền uy trên người chầm chậm mất đi theo dòng thời gian vô tình. Bọn họ bây giờ, hoặc là hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp cuối cùng, hoặc là đắm chìm trong ký ức đã qua.
Ở giữa đám lão nhân già yếu, tóc bạc đầu lại có một thiếu niên tóc đen!
Thiếu niên này ước chừng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vóc người hơi gầy, mi thanh mục tú, dường như không có chỗ đặc biệt nào, chỉ như thằng bé nhà bên, nhưng nhìn kỹ lại có cảm giác khó nói.
Ánh mắt của y trong veo mà kỳ lạ, khiến cho người ta nhịn không được đều muốn nhìn chăm chú, nhìn chăm chú, vô tình bị y hấp dẫn.
Thiếu niên đang pha trà, động tác không chậm không nhanh như nước chảy mây trôi, đã đến giai đoạn pha trà cuối cùng, ngâm trà thuốc, hướng chén nhỏ và phân thang hoa.
Thang hoa nói trắng ra chính là ngâm trà ra bong bóng, cũng chính là bong bóng, bất quá bong bóng lại rất xinh đẹp. Trà đạo của đế quốc Thiên La cho rằng chúng chính là tinh hoa của trà, chỗ tuyệt diệu của trà nằm ở trong quá trình phân những tinh hoa này.
Thang hoa có dày có mỏng, có nặng có nhẹ, có tụ có tan, được thiếu niên khéo léo rót xuống chén nhỏ, chìm chìm nổi nổi, tụ tụ tan tan, để cho người ta được hưởng thụ mỹ cảm. Thang hoa tuôn bong bóng, lấy chén tụ họp sinh hoa, sau khi phân trà, thang hoa bập bềnh tạo ra cảnh trí kỳ diệu.
Thiếu niên phân hương trà ra bốn chén nhỏ, sau đó nhìn cụ già trước mặt rồi nói:
- Mời Cổ gia gia thưởng trà, người thấy lần này đã được chưa?
Cụ già trước mặt lắc đầu, nói với vẻ khinh thường:
- Không được, không được, Trữ tiểu tử, ngươi vẫn sai ba phần thời gian, thang trà này ngươi sắc quá mau...
Thiếu niên đã hiểu ra ba phần tinh hoa trà đạo, tuy bị cụ già phê bình không lưu tình nhưng không cảm thấy tức giận, không nóng không lạnh, quân tử như ngọc. Y biết rõ đây là thói quen của cụ già, nếu cụ không vừa ý, cho dù trứng gà cụ cũng bới ra xương.
Cụ già tên Cổ Thiên Nam, ngoại hiệu là Phá Hiểu Thần Kiếm, tiên thiên cường giả, vốn là Quân Bị Trưởng của cứ điểm Thần Võ.
Nghe nói Cổ Thiên Nam xuất thân hào phú nhưng cụ không nhận ân tình, khó nói chuyện, không lưu tình nên cả đời không có lấy một người bạn.
Sau khi về già, tính tình trở nên hết sức quái gở, hơi chút không hợp là há mồm mắng, là giơ tay đánh. Những người lính già khác cũng không thích qua lại với cụ, không người nào nguyện ý đáp lời cụ. Hộ vệ và y sư trong viện Quân Lão đều bị cụ đắc tội, không có hộ vệ nào nguyện ý chăm sóc cụ.
Phương Trữ ở đây cũng từng bị cụ mắng, bị đánh nhưng y chỉ cười cười rồi thôi, cho nên y liền trở thành hộ công của Cổ Thiên Nam, chẳng quản Cổ Thiên Nam gàn dở lầm lì, chẳng nghe cụ giễu cợt châm biếm, y chỉ cười nhẹ, không quan tâm chút nào.
Cổ Thiên Nam cao hứng nói, dường như trong khi nói lời phê bình này, cụ lại được trở về những ngày huy hoàng, những ngày sống có ý nghĩa. Mặc dù tướng mạo cụ chỉ khoảng sáu mươi tuổi, nhưng qua giọng nói dường như người ta nghe thấy vị mục nát, dường như cụ đã già yếu đến cực hạn, có thể chết bất cứ lúc nào.
Sở dĩ trông Cổ Thiên Nam chỉ khoảng sáu mươi tuổi, bởi vì cụ là tiên thiên cường giả, bước vào cảnh giới tiên thiên, chỉ cần không chết, tướng mạo sẽ không già đi, nhưng sinh mệnh trong người cụ đã khô kiệt từ lâu, còn dư lại chỉ là tử khí và uế khí, ngay cả đi đứng bình thường cụ cũng làm rất khó khăn.
Không chỉ mình cụ, hầu như mọi cụ già trong Quân Lão viện đều như vậy. Bọn họ đã từng có được chân khí, chân nguyên cường đại, giờ đây đã tiêu tan, ở trong thân thể bọn họ chỉ còn tử khí và uế khí.
Ban đầu phục vụ tại Quân Lão viện là một trong những công việc mà đám học sinh trong Quan Võ Học Viện có thể lựa chọn.
Nhưng cũng bởi vì loại tử khí cùng uế khí này mà phần lớn các bạn học cùng Phương Trữ sau một hai lần tới đều không bao giờ còn xuất hiện trong Quân Lão viện nữa.
Mùi uế khí khó ngửi làm cho người ta chán ghét, dáng vẻ già yếu, hơi thở suy sụp, tính tình gàn dở, khó hầu hạ chính là những nguyên nhân khiến không ai nguyện ý ở lại.
Nhưng Phương Trữ vẫn ở lại, tính cả hôm nay, hắn phục vụ trong Quân Lão vịên này được hai năm rồi. Sở dĩ Phương Trữ lưu lại, một phần vì công việc này trả thù lao cao nhất, không thể không nói, hắn cần tiền.
Mặt khác, những cụ già này đều đã lập nhiều công huân rực rỡ vì đế quốc, vậy mà bây giờ chỉ có thể lặng lẽ ở nơi này chờ đợi tử vong. Trên người bọn họ đều cất giấu chuyện xưa thâm thuý, đều đã từng có những ngày xán lạn.
Khi còn trẻ bọn họ đều một lòng nhiệt huyết dốc sức vì đế quốc, gần như đã dâng hiến cả cuộc đời cho đất nước. Họ không có con cái, không còn người thân, không còn tài sản, rốt cuộc kết quả, chỉ là một hốc đất vàng đơn giản nằm sau Quân Lão viện.
Từ sau ngày hôm ấy, Phương Trữ nhận công việc này.
Hàng ngày khi trời chưa sáng, y đã rời khỏi nhà, học trong Quan Học Vũ viện, đợi đến giữa trưa tan học thì đi tới Quân Lão vịên, bắt đầu chăm nom các cụ già. Cuộc sống như vậy đã trôi qua hai năm.
Kéo dài từ năm y mười ba tuổi tới mười lăm tuổi. Trong hai năm, các bạn học cùng với y đều xì mũi coi thường.
- Ê ê ê, cái thằng Phương Trữ kia vẫn phục vụ ở Quân Lão viện à? Không biết nó thiếu bao nhiêu tiền nha? Vậy mà lại đi hầu hạ mấy lão già hôi thúi!
- Không lo chuyện chính, rảnh rỗi như vậy sao không luyện thêm mấy bộ kiếm pháp, mấy năm sau trường quân đội tổ chức sát hạch, ít ra cũng nắm chắc hơn một phần!
- Nó vẫn tự cho mình là đúng nha, tưởng rằng mỗi năm đều đứng thứ nhất thì sẽ qua được sát hạch đấy!
- Đồ ngốc! Đồ đần! Đồ tham tiền!
Những lời bình này chưa từng dừng lại, nếu mấy năm nay thành tích của Phương Trữ ở Quan Học Võ vịên không phải là đệ nhất, sợ rằng còn phải nghe những lời khó nghe hơn.
Tiếc là dù đạt được thành tích tốt ở Quan Học Vũ viện cũng không có nghĩa là nhất định có thể thi đậu trường quân đội. Tiêu chuẩn chiêu sinh, bài sát hạch của trường quân đội đều là những đề mục nghiêm khắc nhất.
Bởi vì thi đậu trường quân đội cũng đại biểu cho việc từ đó về sau có thể tiến vào giai cấp quan lại thống trị đế quốc, công việc ổn định, cả đời không lo, cho dù thế nào đi nữa cũng đạt được kết quả như ý. Ngàn vạn người đều muốn được bước lên cây cầu độc mộc này.
Bất quá Phương Trữ không sợ. Từ bé đến giờ niềm tin của y chưa bao giờ dao động, ngay cả khó khăn hơn nữa, nhất định y cũng phải thi vào trường quân đội! Đây là giao hẹn từ nhỏ của y với cha, bất kể khó khăn như thế nào, cũng không thể buông bỏ mục tiêu này.
Cuối cùng Cổ Thiên Nam cũng phê bình xong, xả hết giễu cợt, trà cũng uống sạch chén, tâm tình có vẻ không tệ.
Phương Trữ thấy lão có vẻ bình thường, mở miệng hỏi:
- Cổ gia gia, lần trước bốn phương pháp song kiếm phá thuẫn theo lời người là phá pháp thuẫn, phá phương thuẫn, phá viên thuẫn, phá đinh thuẫn. Rốt cuộc phải làm như thế nào?
Cổ Thiên Nam cười cười, nói:
- Ta biết ngay nhóc Trữ sẽ hỏi chuyện này, nghe kỹ đây. Song kiếm phá tháp thuẫn, cái gọi là tháp thuẫn cũng được xưng là cự thuẫn, lại xưng là mai rùa đen.
Muốn phá nó, động tác phải nhanh, song kiếm quay vòng không ngừng, dùng một kiếm giả công, hấp dẫn sự chú ý của đối phương, lợi dụng độ lớn của cự thuẫn, che dấu tầm nhìn của đối phương, một kiếm khác phá thuẫn...
Cổ Thiên Nam chậm rãi giảng, Phương Trữ nghiêng tai lắng nghe. Đây là nguyên nhân thứ ba, những học sinh kia đâu biết nơi này là bảo tàng kinh nghiệm và tri trức. Từ những người lính già ở đây, y đã học được vô số kinh nghịêm quý giá. Những người lính này, năm xưa đi sống về chết, ra sức vì nước, kinh nghiệm phong phú, hiện giờ tuy già nhưng kinh nghiệm năm đó vẫn còn.
Mỗi khi ở gần, Phương Trữ đều thích trò chuyện với bọn họ. Qua câu chuyện, họ kể cho y vô số kinh nghiệm. Tỷ như Cổ Thiên Nam đã từng là tiên thiên cường giả, so với mấy lão sư trong Quan Học Võ viện còn mạnh gấp trăm lần. Tuỳ tiện giảng võ học bí pháp, quân trận sát chiêu, đều là những bí mật bất truyền.
Đây cũng là nguyên nhân Phương Trữ có thể giành được vị trí đệ nhất mỗi năm trong Quan Học Võ quán. Dưới sự chỉ dạy của một vài người lính già ở nơi này, Phương Trữ mới mười lăm, thân thể, tố chất bình thường nhưng đã đạt tới cảnh giới luyện khí kỳ tầng thứ ba.
Cổ Thiên Nam nói rất lâu, lão không thèm quan tâm Phương Trữ đang ở một bên dốc sức hấp thu kiến thức vào trí nhớ, mà lại híp mắt nhìn về phương xa, bùi ngùi:
- Không biết còn có thể được thấy ánh dương quang mấy ngày nữa đây?
Lão cười gượng, miễn cưỡng giơ tay phải lên, nhìn bàn tay khô héo già yếu, không ngừng run rẩy trong gió thu.
- Nhớ năm đó, ta xưng Phá Hiển Thần Kiếm, một thanh trường kiếm, càn quét biên thuỳ, đám man nhân cao lớn nghe tên ta đều run sợ....
Những lời này, Phương Trữ cũng không nhớ lão đã nói bao nhiêu lần, nhưng hôm nay nghe xong lại cảm thấy bùi ngùi, sống mũi cay cay, thật vất vả mới nhịn được nước mắt.
- Cổ gia gia, người sẽ sống lâu trăm tuổi, người không nên nghĩ lung tung.
- Ha ha ha ha! Cổ lão đầu cười dài không dứt:
- Sống lâu trăm tuổi? Sống lâu trăm tuổi... Nhóc Trữ, ngươi có biết năm nay ta bao nhiêu tuổi rồi không?
Phương Trữ ngẩn người, tuy y chăm sóc Cổ Thiên Nam chừng hai năm nhưng thật sự là không biết rốt cuộc lão đã bao nhiêu tuổi. Phải hiểu rằng, sau khi tấn chức tiên thiên cảnh giới, tuổi thọ tăng lên, nếu như bình thường, thấp nhất cũng có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi.
- Ta năm nay đã một trăm chín mươi bảy tuổi...
Phương Trữ kinh hãi, nghẹn họng trân trối nhìn cụ già trước mặt.
- Một trăm chín mươi bảy tuổi?
- Đúng vậy
Cổ lão đầu nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại:
- Nếu còn Duyên Thọ Đan, có lẽ kéo dài hơi tàn hai ba mươi năm cũng không gặp vấn đề gì, chỉ tiếc..., Duyên Thọ Đan hết rồi, ta chỉ còn một hai tháng nữa...
- Tiểu Trữ à, ngươi chăm sóc ta mấy năm này, ta cũng phải cho ngươi chút gì đó để đền bù...
- Con hầu hạ Cổ gia gia không phải vì...
Phương Trữ tranh thủ thời gian mở miệng từ chối, tuy Cổ Thiên Nam là tiên thiên cường giả nhưng chỉ là người lính già trong Quân Lão viện, bây giờ bọn họ đều không có của nả gì, Phương Trữ làm sao có thể nhận đồ vật của người mà không thẹn.
Cổ Thiên Nam phất phất tay, cắt ngang lời Phương Trữ.
- Ngươi nghe ta nói xong đã!
- Tiểu tử à, ta một mực nhìn ngươi, cũng biết ngươi muốn thi vào trường quân đội, muốn cứu cha ngươi, lại phải chữa bệnh cho mẹ ngươi. Nếu là ba mươi năm trước, ta chỉ cần nói một lời, nhưng hôm nay ta đã không thể giúp ngươi lập công kiến trạng, thay đổi vận mệnh, bất quá...
Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ thần thái kỳ dị, cảm khái hài lòng, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
- Bất quá ta vẫn có thể thay đổi vận mệnh của ngươi, bởi vì ta còn bảo bối cuối cùng.
- Đợi sau khi ta chết, nó, sẽ là của ngươi!
Mình lần đầu post truyện ở 4vn, mọi người có nhận xét gì thì giúp đỡ mình nhé.
Chương 2 : Cầu trời cầu đất không bằng cầu chính mình
Tác Giả : Vụ Ngoại Giang Sơn
Dịch giả : Như Mây Tựa Gió
Nguồn : 4vn.eu
Phương Trữ ra khỏi Quân Lão viện, mãi đến khoảnh khắc cuối cùng y vẫn không biết rốt cuộc Cổ Thiên Nam muốn cho y vật gì. Sau khi Cổ Thiên Nam nói một câu ấy thì không bao giờ còn nhắc lại chuyện này nữa.
Chẳng lẽ là cái thuỷ kính kia? Phương Trữ biết Cổ Thiên Nam có một cái thuỷ kính, kích thích thuỷ kính sẽ sinh ra huyễn ảnh, ở phía trên thuỷ kính trồi lên chân dung của một thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu nữ ấy trông như thật, đẹp đến cực hạn. Cổ Thiên Nam mỗi lần nhìn là mất cả một ngày, nhưng mỗi lần xem xong lại nổi giận đùng đùng, đánh mắng người khác, đây cũng là một trong những nguyên nhân người ta bảo tính tình cụ gàn dở.
Phương Trữ đoán thiếu nữ này hẳn là người tình của cụ, có lẽ vì nàng mà cả đời Cổ Thiên Nam không lập gia đình, cuối cùng sống nốt quãng đời còn lại ở Quân Lão Viện.
Lòng còn nghi vấn nhưng y chẳng quan tâm, nhận một đồng thù lao hộ công hôm nay rồi rời khỏi Quân Lão Viện, đi thẳng đến phiên chợ trong Khắc Châu thành, đi vào một hiệu thuốc.
Mặc dù hiệu thuốc này không phải là hiệu bán thuốc lớn số một số hai Khắc Châu thành nhưng Phương Trữ lại thích đến nơi này mua thuốc. Bởi vì ông chủ Mộc Anh rất công bằng, giá cả hợp lý, chưa bao giờ ép giá khách, hơn nữa nhà ông chủ cha truyền con nối Thanh Phong Thuần Dược thuật, có thể giúp dược liệu phát huy tác dụng đến cực hạn, so với các hiệu bán thuốc khác thì dược liệu tốt hơn ba phần.
Mấu chốt nhất là ở nơi này, Phương Trữ có thể nợ tiền thuốc, mỗi khi Phương Trữ chưa đủ tiền, hiệu thuốc này là nơi duy nhất y có thể thiếu nợ tiền mua tổ yến tuyết.
Tổ yến tuyết là một loại thuốc bổ cao cấp, có thể bổ sung nhiều loại dinh dưỡng cho người bệnh thân thể suy yếu. Mẹ Phương Trữ dựa vào tổ yến tuyết mới có thể chịu đựng tới hôm nay.
Bước vào trong hiệu thuốc, Phương Trữ vẫn như cũ, đi đến trước quầy, hướng về phía Mộc chưởng quầy bên trong gật đầu hành lễ rồi nói:
- Mộc đại thúc, cháu tới mua tổ tuyết yến một đồng....
Mộc chưởng quầy mập mạp ngồi trong quầy không đợi Phương Trữ nói xong đã ngắt lời y:
- Tiểu Ninh à, ngươi còn mua tổ yến tuyết làm gì, hôm nay đế quốc thần y Tiểu Tuyết Tiên đi ngang qua thành Khắc Châu, ở nhà bạn cũ chữa bệnh từ thiện, miễn phí cho người bệnh. Mau về nhà chuẩn bị đi, sớm dẫn mẹ ngươi đi xếp hàng, xế chiều ngày mai nàng đi rồi, cơ hội này chẳng mấy khi gặp được đâu.
Phương Trữ nghe nói đến đây, ánh mắt lập tức sáng lên, mẹ ốm bệnh hai năm rồi, hai năm nay bệnh ngày càng nặng, gần như từ sáng đến tối đều sống trong mê man, Phương Trữ đã đem tất cả những thứ đồ vật trong nhà bán đi, ngay cả tổ phòng cũng bán, mời vô số y sư nhưng không ai có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh, chỉ có thể dựa vào tổ yến tuyết để suy trì sinh mệnh.
Không ngờ hôm nay thần y lại đến nơi này chữa bệnh từ thiện, thực là một tin mừng. Trong lòng Phương Trữ hớn hở quá đỗi nhưng hắn vẫn nói:
- Cảm ơn Mộc đại thúc, cháu đã hiểu, nhưng cháu vẫn mua tuyết yến ổ một đồng bạc, nếu không hôm nay mẹ cháu sẽ bị thiếu thuốc.
Đây là tính cách của Phương Trữ, quản chi sự tình khẩn cấp hỗn loạn, y vẫn lặng lẽ vững vàng, không vì hoàn cảnh bên ngoài mà thay đổi. Một phần cũng vì ở trong Quân Lão Viện hai năm, ở chung với rất nhiều huyết chiến lão nhân già khó hầu hạ nên Phương Trữ tự hình thành tính tình riêng của mình.
Mộc Anh gật đầu, một thiếu niên tốt, trời sập cũng không sợ hãi!
Hắn hô to về phía sau:
- Mang tổ yến tuyết một đồng ra đây.
Đây là quy củ của hiệu thuốc, theo lời hô của hắn, tiểu nhị bên trong sẽ đóng gói tổ tuyết yến rồi đưa tới.
Phương Trữ nhận lấy tổ yến tuyết, nói vài câu khách khí với Mộc đại thúc rồi vội bước về nhà, xem ra tối nay phải đi sớm xếp hàng, như vậy buổi sáng ngày mai mới có thể giành được cơ hội được thần y Tiểu Tuyết Tiên chữa bệnh từ thiện.
Rất nhanh, Phương Trữ trở về một ngõ hẹp lụp xụp, một phiến cảnh sắc hoang phế, khắp nơi tả tơi rách rưới. Phương Trữ tiến vào một gian nhà trong ngõ hẹp, phòng không lớn nhưng có cửa, có sân riêng. Cửa sắt kiên cố, hết sức an toàn, tiền thuê nhà cũng không mắc, đây chính là nhà y thuê.
Sân không lớn nhưng được quét rọn sạch sẽ, đẩy cửa phòng ra, tiến vào trong phòng. Phương Trữ nhìn thoáng qua mẹ nằm trên giường mà nhịn không được, mắt nóng lên, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống. Bệnh của mẹ ngày càng nghiêm trọng, gần như mỗi ngày đều sống trong mê man.
Trương thẩm, người được thuê để chăm sóc, ngồi cạnh mẹ nói:
- Tiểu Ninh về rồi đấy à, hôm nay chị Phương tỉnh một canh giờ, khí sắc tươi hơn hôm qua, ăn hết một chén con cháo tổ yến.
Phương Trữ nói:
- Vậy con phải cảm ơn Trương thẩm rồi, còn phải nhờ Trương thẩn sửa sang giúp con một lát, Mộc lão bản ở hiệu thuốc bảo thần y Tiểu Tuyết Tiên tới thành Khắc Châu chúng ta, con nghĩ tối nay đi sớm xếp hàng, xin nàng xem bệnh.
Nghe thoại ngữ của Phương Trữ, vẻ mặt Trương thẩm lộ vẻ kỳ dị, nàng nhìn thoáng qua mẹ Phương Trữ đang ốm trên giường, cắn răng nói:
- Tiểu Trữ à...., mẹ con có chuyện không muốn ta nói cho con biết, nhưng ta không thể không nói!
- Xế chiều hôm nay, chú con nhận được tin tức đã tới dẫn ta và chị Phương đi. Tiểu Tuyết Tiên đã xem bệnh của chị Phương, kê một đơn thuốc, nhưng sau khi trở về mẹ con liền xé nát đơn thuốc đi, dặn chúng ta không kể với con.
Phương Trữ sững sờ, trong lòng chợt lạnh, cảm giác không yên dâng lên trong lòng.
Trương thẩm lại nói:
- Mẹ con dặn chúng ta không được kể cho con biết, nhưng ta nghĩ rằng ta phải nói chuyện với con.
- Đây là đơn thuốc mẹ con đã xé nát, nàng bảo ta đốt đi nhưng ta giữ lại. Ta không biết chữ, con xem đi.
Trương thẩm nói xong liền lấy ra một đống giấy bị xé vụn, cũng đã được ghép lại đôi chỗ. Phương Trữ hướng về Trương thẩm thi lễ và nói:
- Cảm ơn Trương thẩm.
Y vội vàng cầm đơn thuốc lên, bắt đầu đọc kỹ càng, trên giấy là một hàng chữ nhỏ thanh tú đẹp đẽ, nét chữ như mây khói, hạ bút tựa mây trôi.
- Bệnh nhân bị ma hoả công tâm, bởi vì trong lòng buồn bực bất bình, phẫn nộ bi thương, bị ma hoả tổn thương, dẫn đến chứng bệnh như vậy.
Biện pháp chữa trị, vào lúc sáng sớm mặt trời vừa mọc, ăn một viên thanh tâm đan, ăn liên tục trong mười ngày sẽ đẩy lùi ma hỏa, thanh trừ mầm bệnh.
Chú ý, nếu bệnh tình đã bước vào giai đoạn cuối, phải ăn thanh tâm đan trong vòng một tháng, nếu không một tháng sau bệnh sẽ nặng hơn, không chữa được, người bệnh sẽ lâm vào trạng thái hôn mê hoàn toàn, không tỉnh lại, nửa năm sau sẽ chết.
Hắn cẩn thận cất đơn thuốc đi rồi nói với Trương thẩm:
- Trương thẩm, con ra ngoài một lát, đi tìm dược liệu chữa bệnh cho mẹ con, lại phải phiền người chiếu cố mẹ con rồi.
Trương thẩm liền nói:
- Đi nhanh đi, bồ tát có mắt... hy vọng chị Phương sớm khỏe lại.
Phương Trữ vội chạy tới hiệu thuốc, thanh tâm đan, không biết hiệu có thuốc này hay không, nếu có thì đắt bao nhiêu cũng phải mua.
Nhìn thấy Phương Trữ lại chạy đến, Mộc đại thúc sửng sốt, hỏi:
- Tiểu Ninh, có chuyện gì sao?
Khuôn mặt Phương Trữ tràn đầy vẻ kích động, hết sức hy vọng hỏi:
- Mộc đại thúc, người có thanh tâm đan không?
Nghe tới ba chữ thanh tâm đan, Mộc đại thúc biến sắc, lắc đầu nói:
- Thanh tâm đan, uống lúc tu luyện có thể thanh trừ tâm ma, là đan dược bí chế, ta không có.
Phương Trữ nghe vậy vội hỏi:
- Mộc đại thúc, xin hỏi người biết nơi nào có không?
Mộc đại thúc đáp:
- Mọi hiệu thuốc trong thành Khắc Châu đều không có, nhưng ở phòng đấu giá Khắc Châu hẳn là sẽ có thanh tâm đan, bất quá tiểu Ninh à, con phải bình tĩnh lại.... một viên thanh tâm đan có giá ba mươi kim đại đầu đấy.
Nghe xong lời này, Phương Trữ nhất thời nguội lòng, kim đại đầu là kim tệ lưu thông của đế quốc Thiên La, nặng chừng một lượng. Bởi vì bên trên khắc nổi ảnh chân dung thánh nhân rất sống động, nên bị dân chúng kêu là kim đại đầu.
Trên đế quốc, một trăm văn tiền đổi được một đồng bạc, một trăm đồng bạc đổi được một kim đại đầu, một viên thanh tâm đan có giá ba mươi kim đại đầu, mười viên là ba trăm kim đại đầu, đây là một con số lớn, khiến Phương Trữ thoáng choáng váng cả người.
Thiên La đế quốc giá cả ổn định, một cái bánh bao giá ba văn tiền, trăm cân gạo giá hai mươi đồng bạc, thiếu nữ mười sáu tuổi sinh đẹp bất quá chỉ mười kim, nhà cũ của Phương gia cũng chỉ bán được một ngàn kim mà thôi. Ba trăm cái kim đại đầu, Phương Trữ phải làm công ở Quân Lão Viện ba vạn ngày, nghĩa là tám mươi hai năm mới có thể gom góp đủ.
Phương Trữ ra khỏi hiệu thuốc như thế nào, y cũng không rõ ràng lắm. Y ngồi ở thềm đá bên đường, yên lặng ngẩn người, bất chợt đứng thẳng dậy, đi về phía phòng đấu giá Khắc Châu.
Hồi lâu sau đó, Phương Trữ đờ đẫn ra khỏi phòng đấu giá Khắc Châu, bên trong có thanh tâm đan, quả thật có giá ba mươi kim, mười viên là ba trăm kim, con số như ngọn núi lớn đè lên người y.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ba trăm kim...., mẹ chỉ còn một tháng, ta đi nơi nào tìm ba trăm kim đây?
- Không cam lòng...., thực không cam lòng, nếu cha không gặp sự cố, ngày ấy ba trăm kim đâu có là gì, nhưng mà, nhưng mà hôm nay ta đi nơi nào tìm ba trăm kim...., có thể mượn ta đều đã đến mượn rồi.
- Không công bình, cha cứu sáu mươi vạn dân chúng lại bị đầy đi ngoại vực trấn thủ biên cương, mẹ cho tới bây giờ vẫn đối tốt với người, hồi đó giúp vô số người, thế nhưng vì sao lại gặp phải cảnh ngộ như vậy. Ông trời, ông thật không công bình.
- Ta phải làm sao bây giờ..., ông trời ơi, chỉ cho ta một con đường sáng đi, chỉ cần có thể cứu mẹ, dù phải chết ta cũng nguyện lòng.
Bất tri bất giác, Phương Trữ đi tới trước mặt một tòa nhà lớn, nhìn thấy toàn nhà này, đột nhiên Phương Trữ không còn đờ đẫn nữa, ánh mắt y dần kiên định trở lại, y đã có biện pháp.
Toà nhà này chính là đấu võ trường của thành Khắc Châu, để duy trì huyết tính và chiến ý của dân chúng đế quốc, trong mỗi thành thị của đế quốc đều tồn tại đấu võ trường. Vô số đấu sĩ, nô lệ, phạm nhân, tù binh, mãnh thú, yêu ma ở nơi này huyết chiếm, trình diện các loại giác đấu máu tanh.
Đây cũng là nơi cuối cùng mà những thường dân đế quốc cùng đường có thể đi tới, ví dụ như thiếu vay nặng lãi, tỷ như Phương Trữ cần khoản tiền lớn để mua kim đại đầu, cũng có thể đến đây bao danh tham gia giác đấu trong cát, đổ máu cửu tử nhất sinh, tử chiến địch nhân.
Thắng lợi thì được tiền thưởng đáng kể, thất bại cũng có tiền an ủi người đã hi sinh.
- Thì ra ông trời vẫn lưu lại cho ta một con đường, trong nhà còn kiếm của cha, cầu trời cầu đất cũng không bằng cầu chính mình, một kiếm nơi tay, ta muốn liều mạng, ta hàng năm đều là đệ nhất danh của Quan Học Vũ quán, ta học được vô số kinh nghiệm của những người lính già, ta hẳn sẽ không thua.
Có lẽ cửu tử nhất sinh, nhưng ta vẫn phải thử, hết thảy là dựa vào chính mình, chỉ cần có thể cứu sống mẹ của ta, dù chết, ta cũng nguyện lòng.
Phương Trữ quay người, kiên quyết đi về hướng đấu võ trường.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của NhưMâyTựaGió
Chương 3 : Kiếm xưa cũ có còn sắc bén hay không? Tác Giả : Vụ Ngoại Giang Sơn Dịch giả : Như Mây Tựa Gió Nguồn : 4vn.eu
Tiếng xối nước " Ồ ồ ồ...." từng hồi truyền đến trong đêm. Phương Trữ ngồi bên giếng nước, không ngừng múc từng thùng nước giếng giội xuống bàn đá mài kiếm, dùng sức đánh bóng thiết kiếm trong tay.
Thanh kiếm ba thước phản chiếu ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng.
Phương Trữ nắm chuôi kiếm, ngón tay vững mà không chặt. Tay trái gập đầu ngón tay lại gảy nhẹ lên thanh kiếm, loong coong, kiếm ngân trầm lắng, ánh sáng trên thân kiếm qua qua lại lại.
Đôi mắt Phương Trữ sáng như sao sớm từ từ nhắm lại, nghiêng tai lắng nghe tiếng kiếm ngân. Trên khuôn mặt thiếu niên ngày thường không có gì lạ lại hiện lên vẻ chuyên tâm, sự tin tưởng.
Vẻ chuyên tâm cùng tin tưởng này khiến thiếu niên có vẻ nghiêm túc chín chắn, tự tin thành thục hơn vài phần. Quần áo lam lũ, thân hình gầy yếu đều không che dấu được phong thái hơn người của thiếu niên này.
Xem ngàn kiếm rồi quen khí. Mài kiếm thuật gia truyền của Phương Trữ chính là để phân rõ kiếm lý, kiếm tâm. Trong quá trình mài kiếm, dùng chân khí luyện kiếm, thanh trừ tạp chất, lưỡi sắc, vô luận là đao thương kiếm kích, trải qua phương pháp mài này, lập tức thay đổi, hàn mang bức người, xuy phát khả đoạn.
Chân khí của Phương Trữ dưới diệu pháp kì dị, chú tâm tỉ mỉ không ngừng mài kiếm, thời gian dần trôi qua, thiết kiếm chậm rãi bộc lộ sự sắc bén, hàn quang lóe ra bốn phía, trở nên lợi hại vô cùng. Duỗi tay chạm vào lưỡi kiếm, lưỡi kiếm lạnh toát lóe hàn mang, khiến cho người ta có cảm giác lòng lạnh như băng.
Mũi kiếm sắc đến mức tóc gáy y bất giác dựng lên, nhổ một cọng tóc, nhẹ nhàng rơi trên mũi kiếm, lập tức bị dứt làm hai đoạn.
Loại bí pháp này, ở trên Thiên La đế quốc hầu như mỗi gia tộc đều có được một hai loại.
Gia tộc có được bí pháp bí thuật mới có thể truyền thừa xuống dưới, mới có thể chiến đấu vì Thiên La đế quốc, có đất dừng chân. Thanh Phong Thuần Dược thuật của hiệu thuốc Mộc gia, Mài kiếm thuật của Phương gia đều là loại như vậy.
Thanh kiếm ba thước trong tay, lưỡi kiếm lóe sáng, lộ vẻ sắc bén. Phương Trữ thấp giọng nói:
- Kiếm à..., kiếm à..., kiếm! Cùng Trữ ta ngày mai đánh một trận, toàn bộ là nhờ vào ngươi cả.
Kẻ địch của ta và ngươi rất cường, thắng, có thể cứu sống mẹ ta, bại, liền chết trên đấu trường, sống chết đành dựa vào ngươi.
Chẳng biết là vận khí tốt hay vận khí xấu, ngày mai là giác đấu cỡ nhỏ mỗi tháng một lần, vừa vặn có trận chiến cần thiếu niên tham gia, hơn nữa thù lao rất cao, vô luận sống chết đều được trả ba trăm kim nguyên an ủi.
Phương Trữ ký giao kết với đấu võ trường, buổi trưa ngày mai đấu trận chủ đấu thứ ba, thách đấu man nhân hùng tộc. Cho nên Phương Trữ mới đến nơi này, nửa đêm mài kiếm.
Giếng nước nơi này rộng rãi trống trải, thích hợp để luyện kiếm. Phương Trữ bắt đầu chậm rãi luyện kiếm. Nhìn kỹ lại, hắn vung kiếm nhưng lại không phải là kiếm pháp kiếm quyết, chỉ là kiếm pháp cơ sở nhập môn của Quan Học Vũ viện, không có kiếm chiêu mạnh mẽ, chỉ có mười động tác cơ bản nhất.
Mười động tác kiếm pháp cơ bản nhất, trẻ con ba tuổi cũng có thể học tập, hết sức bình thường. Tầm tuổi của y, đã nhập môn luỵên khí, thông thường đều đến Quan Vũ Học viện học một vài kiếm pháp đơn giản, phổ thông như Thanh Tùng kiếm pháp, Tam Tài kiếm pháp, nhưng y lại không sử dụng mấy cái kiếm pháp ấy, chỉ tu luyện mười động tác trụ cột cơ bản đơn giản nhất.
Đây là kinh nghiệm của vô số cường giả, Phương Trữ dựa vào loại kiếm pháp cơ bản này để đánh cả Quan Học Vũ quán, những đồng học tu luyện vài loại kiếm pháp kia tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
Một kiếm lại một kiếm xuất ra, một kiếm múa ngang đâm thẳng, Phương Trữ quên hết tất cả. Chỉ ở nơi này múa trường kiếm của chính mình, chuyên tâm vô cùng, giờ khắc này chỉ có hắn và kiếm, giữa trời đất không còn gì khác, chỉ có một người một kiếm, vong ngã quy nhất.
Cha cứu được sáu mươi vạn dân chúng Thanh Châu lại bị đày đi ngoại vực, mẹ cả đời giúp người dân lại ốm bệnh không tỉnh, không công bình, không công bình, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ người tốt không được hảo báo sao?
Càng nghĩ Phương Trữ càng phẫn nộ, trường kiếm chặt chém đâm, phát ra vô tận lực lượng, uy vũ như hổ, mạnh mẽ như gió, nhưng vô luận hắn xuất kiếm phẫn nộ đến thế nào, những động tác kiếm thuật cơ bản đâm chém này một chút cũng không vì vậy mà biến dạng, đã hoàn toàn đạt được tam vị của kiếm.
Phương Trữ dùng sức đâm, hoàn thành động tác kiếm pháp cuối cùng, thu kiếm, thở dài một hơi rồi lau lau mồ hôi trên đầu, ngày mai có thể đánh một trận, sinh tử do trời định.
Luyện kiếm kết thúc, Phương Trữ trở về nhà, đi tới trước giường mẹ nằm, ngắm nhìn mẹ ốm bệnh ngủ mê mệt, đứng ở bên giường khe khẽ nói:
- Mẹ, yên tâm đi, ngày mai nhất định con sẽ giành được thanh tâm đan, ngày mai con sẽ tham gia giác đấu, chỉ cần con đánh chết cái tên man tộc đấu sĩ kia là con sẽ có đủ tiền trị bệnh cho người.
- Vô luận thắng bại sinh tử, đều được ba trăm kim nguyên an ủi, đây là phương pháp duy nhất để con có thể kiếm được ba trăm kim.
- Con cũng đã nhìn thấy địch nhân ngày mai của con, là một thiếu niên man tộc, gầy gò lắm, vóc dáng cũng không khác con, là thiết hùng man nhân gì đó.
Nghe đồn năng lực chỉ là da dày hơn người thường một ít, đỡ đòn tốt, con đã mài xong thiết kiếm, dưới kiếm của con, da dầy cũng không có ý nghĩa, nhất định con sẽ thắng.
Trong quá trình Phương Trữ chậm rãi tự thuật, hình như mẹ nghe được, gắng nói nhỏ:
- Ninh nhi, không được đi, không được đi....
Mẹ yếu nói xong câu ấy, rốt cuộc nói không ra lời, lại chìm vào hôn mê. Hình như Phương Trữ không nghe thấy, khẽ nói:
- Mẹ, đây là con đường duy nhất mà con có thể làm, trong nửa tháng kiếm ba trăm kim nguyên, đây là cách duy nhất, con không để mẹ chết đâu, mẹ nhé ....
Quản chi ngày mai ta thua, ta chết đi, đấu võ trường trả tiền an ủi cũng đủ mua thanh tâm đan, con không để mẹ chết đâu..., mẹ, nhất định con sẽ cứu được mẹ, dù đi tìm chết, con cũng nguyện lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc, Trương thẩm đã tới rồi. Tuy Trương thẩm rất béo, tuổi lại hơn lớn, tay chân không nhanh nhẹn nhưng thẩm là người thành thật, có thể tin cậy, cũng vì điểm này nên Phương Trữ mới yên tâm để mẹ cho thẩm chăm sóc.
Buổi sáng, Phương Trữ lại luyện kiếm một lần nữa, giác đấu bắt đầu vào giữa trưa, còn nửa ngày nữa. Lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng, Phương Trữ muốn dùng thời gian nhanh nhất để quen thuộc trường kiếm trong tay.
Sau khi luyện kiếm xong, Phương Trữ thu thập ổn thoả, cuối cùng đi đến trường giường mẹ nằm, nhìn mẹ vẫn còn hôn mê, chậm chạp quỳ xuống, nói:
- Mẹ, con đi đây, nhất định con sẽ còn sống trở về.
- Nếu con không về được, mẹ cũng đừng nghĩ tới con, con không thể báo hiếu người, người hãy đi tìm cha, hai người cũng đừng nhớ đứa con vô dụng này.
Dứt lời, Phương Trữ dập đầu lạy ba lạy trước giường, "Độp độp độp." Thanh âm vang vọng trong phòng.
Sau đó đứng dậy, nhìn thoáng qua mẹ lần cuối, kiềm chế nước mắt, không lưu lại, quay người ly khai. Nếu mình chết trận võ trường, cũng sẽ cứu được mẹ.
Chớp mắt sau khi hắn bước đi, dường như Phương mẫu khẽ run người, miệng khẽ nói thầm: "Ninh nhi, không được! Không được đi!" Lệ sầu thấm ướt mi buồn.
Phương Trữ sải bước rất nhanh, từ giờ đến trưa còn khoảng hai canh giờ, y không đi đến đấu võ trường của thành Khắc Châu mà tiến về vịên Quân Lão ở phía tây bắc thành, có lẽ hôm nay là lần cuối cùng mình nhìn thấy những lão lính già kia, y muốn đến đó cáo biệt bọn họ.
Đi tới bên ngoài Quân Lão viện, chuẩn bị bước vào thì có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, ngồi trong xe là bốn năm thiếu niên cùng tầm tuổi Phương Trữ, có nữ có nam, áo quần hoa lệ, vừa nhìn là biết xuất thân hào phú, không phải con cháu địa chủ thì cũng là quan lại quyền quý.
Một người trong đám nhìn thấy Phương Trữ liền hô:
- Phương Trữ? Phương Trữ chết dẫm tham tiền. Là hắn, lại tới Quân Lão viện hầu hạ mấy lão già xấu tính kia.
Chẳng cần quay lại, nghe qua thanh âm này, Phương Trữ cũng biết người nói là ai. Hà Thế Nhân, đại công tử của Hà gia giàu nhất thành Khắc Châu.
Thanh âm của một thiếu nữ kiều nộn vang lên:
- A..., đúng là hắn, thật ra những lão nhân ấy rất đáng thương, có lẽ Phương Trữ thương tiếc bọn họ nên mới tới đó làm hộ công.
Lúc này một thiếu niên trầm ổn nói:
- Không lo chính sự, có bản lãnh như vậy lại không chăm chỉ luyện kiếm, luyện quyền, thực cho rằng y nhất định có thể thi đậu trường quân đội sao?
- Loại người này không xứng có được danh xưng đệ nhất võ quán, đệ nhất phải là của ta, ta sẽ cho y biết thiết quyền của ta lợi hại thế nào.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người lấy bạn phân, những thiếu niên thiếu nữ này đều là nhị thế tổ trong thành Khắc Châu.
Thiếu nữ là con gái của thành chủ thành Khắc Châu, gọi là Mộ Dung Tuyết. Thiếu niêm trầm ổn gọi là Thiết Mộc Ngân, phụ thân là tổng quan Thiết Vô Cực của thành Khắc Châu. Thiết Mộc Ngân là đối thủ trong Quan Học Vũ quán của Phương Trữ, nhưng lần nào cũng bị Phương Trữ đánh bại, mãi là lão nhị.
Hà Thế Nhân nói:
- Đúng vậy, Thiết ca, lần sau Quan Học luận võ, ngươi nhất định phải chỉnh đốn hắn cho tốt mới được, thằng ranh này là đồ ngu! Đồ đần! Đồ tham tiền ngu xuẩn!
Hai thiếu niên bên cạnh lập tức hùa theo:
- Đúng quá, đúng mà, tiểu tử này thật là ngu.
- Nghèo kiết xác, tiền bay trong mắt rồi, tiền tiêu vặt mỗi ngày của ta cũng là ba mươi đồng bạc. Vì một đồng bạc mà phải đi hầu hạ đám lão già hôi thúi, đồ đần.
Mộ Dung Tuyết bênh vực cho Phương Trữ, nói:
- Có thể chăm sóc nhiều người già đáng thương, hắn cũng tốt mà.
Thiết Mộc Nhân nói ngay:
- Người tốt? Ở cái thế giới này, làm gì có chuyện người tốt được hảo báo, loại ngu ngốc này không có tư cách chiếm giữ danh xưng Quan Học Vũ quán đệ nhất, nhất định ta sẽ đánh bại hắn...
Đối với lời mỉa mai của bọn này, Phương Trữ chỉ cười cười, hoàn toàn không quan tâm, không để ý tới bọn chúng.
Không khác ngày hôm qua, phục vụ một vài cụ già, đun một bình nước sôi, quét sân, dọn giường, giặt dũ quần áo... Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng mình đến đây, cũng nên chiếu cố bọn họ lần cuối, vì vậy lần này Phương Trữ làm việc hết sức chu đáo tỉ mỉ.
Đám lão nhân này đều xuất thân là quân nhân, thô kệch hiếu chiến cả một đời, những việc cẩn thận thế này bọn hắn làm không được, nên bọn họ cũng thích Phương Trữ, thích thiếu niên này.
- Tiểu Trữ à, ngươi đến đây, hình như hôm nay ngươi chưa nghỉ ngơi mà?
- Tiểu Trữ à, mẹ ngươi đã khá hơn chút nào chưa?
Phương Trữ mỉm cười trả lời vấn đề của bọn họ, cuối cùng đi lên gian phòng của Phá Hiểu thần kiếm Cổ Thiên Nam ở tầng hai, y đi tới trước cửa, thở dài, đây là chút hi vọng cuối cùng còn lại của y.
Phương Trữ gõ cửa tiến vào trong phòng, dựa theo quá trình trước kia, bắt đầu quét dọn, nhưng lần này Cổ Thiên Nam không giống trước kia, cụ ngồi ở trên ghế tràng kỷ, mỉm cười nhìn Phương Trữ.
Phá Hiểu thần kiếm Cổ Thiên Nam mở lời nói ra:
- Tiểu Ninh à, ta biết ngay là ngươi sẽ đến, không phải quét nữa.
Phương Trữ nghe vậy nói:
- Vâng, Cổ gia gia, con quét xong ngay đây.
Cổ Thiên Nam đáp:
- Ngươi muốn chết ngay hả, đừng có quét nữa, hảo hảo hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của nhân sinh đi, không phải lát nữa ngươi sẽ tham gia giác đấu sao?
- Đừng nghĩ ta già cả không biết gì, tin tức của ta vẫn linh thông đấy.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của NhưMâyTựaGió