Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Giới Thiệu :
Một thiếu niên từ trong ngục đi ra, muội muội của hắn gặp bệnh nặng cho nên hắn thế thân cho muội muội của mình làm một thành viên của trong một nhóm nhạc.
Cho nên từ đó trong giới giải trí xuất hiện " Hỏa Bạo Thiên Vương ".
Trên người mang danh " Thiên Vương ", hắn lại trà trộn vào cuộc sống sinh viên trong trường ĐH, vậy từ đó những điều gì sẽ đến với hắn.
Cứ đón xem rồi sẽ rõ
Chim hót, khe núi, tường cao, lưới sắt, thảm cỏ xanh mượt, đây không phải là sân trường, mà đây là một ngục giam trong núi.
Ở chỗ này có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong trại giam, Đường Trọng đang ngồi ở chỗ này để viết chữ.
Viết bằng bút lông.
“ Biển rộng để cá nhảy, trời cao mặc chim bay”
Bút pháp phiêu dật, màu mực đẹp mắt, ý vị sinh động, phong thái tiêu sái.
Tuổi trẻ mà có thể viết tốt như thế, thật đáng là chuyện tình để kiêu ngạo a.
Vì thế, Đường Trọng liền không chút keo kiệt mà ca ngợi bản thân mình.
- Viết rất tốt, trước nay chưa được tốt như thế.
- Nếu thư thánh trọng sinh thấy được chữ này thì không khóc mới là chuyện lạ.
- Trời cao mặc chim bay? Vì cao gì chim không bay vào lúc trời tối?--- Cổ nhân thật là lưu manh.
“ Két”
Cửa phòng bị người ta mở ra, một người quản giáo trung niên mang bộ y phục màu xám trong ngục giam hổn hển thở:
- Nhị đương gia, mau..gian phòng số 7 xảy ra tạc hào (*).
(*) Ý nói trong ngục xảy ra đánh nhau.
- Tạc hào sao?
Đường Trọng ngẩng đầu hỏi:
- Đại đương gia đâu?
- Không có ở phòng trực ban.
Quản giáo gấp giọng nói.
Tạc hào, chính là trong phòng giam xảy ra đánh nhau. Nếu khống chế không tốt thì sẽ xuất hiện việc đổ máu rồi tử vong.
Từng có một tên tội phạm lãnh án tử hình, bởi vì áp lực quá lớn cho nên đã “ Tạc hào” cả đêm bẻ gãy cổ của 4 tên cùng phòng.
Chân mày Đường Trọng khẽ nhíu lại, đem bút lông ném về phía hộp mực, đứng lên bước nhanh về phía phòng giam. Quản giáo thấy Nhị đương gia bằng lòng thì cũng bình tĩnh trở lại.
Đi qua một hành lang dài u ám, vượt qua một cánh rồi một cánh cửa sắt, cuối cùng chữ “ Phòng 7” cũng đã xuất hiện ở trên cánh cửa trước mặt.
Chưa tiến vào nhưng đã nghe bên trong có những tiếng la hét đánh nhau.
- Nhị đương gia. Ta tới mở cửa.
Quả giáo lên tiếng nói.
- Đợi một chút.
Đường Trọng đưa tay ngăn cản.
- Nghe bọn hắn nói cái gì.
- Mở khóa cho ta. Các ngươi mấy tên ma-cà-bông còn chưa đủ tư cách. Đây là lần thứ 7 Lý Lão Hổ ta tiến vào đây, lần này bước vào sẽ không nghĩ sẽ có cơ hội bước ra lại, cùng ta đấu nào, cũng không phải là soi mặt vào nước tiểu.
Đây là một âm thanh xa lạ, hôm nay hắn mới tới đây, dùng tiếng lóng thì gọi là” Tân thu”
- Tân thu phải tuân theo quy cũ. Chúng ta là thay Sở Lý dạy mày quy củ.
- Phì. Quy củ chó má.
Âm thanh kia càng thêm hung hăng càng quấy:
- Chúng mày không phải là muốn trói tao lại sao, muốn ra oai phủ đầu sao, giờ sao không thấy thằng nào đi lên nữa.
- Mày ...
- Mày cái gì? Đồng chí ban trưởng, vừa rồi đồng chí ăn đánh còn chưa đủ sao? Nếu không thì vào đây, tao nói cho mấy tên cẩu tạp chủng các ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay tao sẽ làm chủ ở phòng 7 này, nghe tao thì có cơm ăn, không nghe thì ăn kít.
“Két.”
Của được mở ra. Đường Trọng đẩy cửa đi vào.
- Xảy ra chuyện gì đó?
Đường Trọng cười hỏi.
Thấy Đường Trọng tiến vào, mười mấy tên phạm nhân liền vui mừng, trừ bỏ 4 5 tên đang bị thương nằm dưới đất không có biện pháp đứng lên thì toàn bộ tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi.
- Nhị đương gia ------ Nhị đương gia đã tới
- Nhị đương gia, tên này mới vào, chúng ta dạy hắn quy cũ, chẳng những hắn không học mà còn động thủ đánh người.
- Nhị đương gia, cánh tay của ta sắp gãy rồi, ngài làm chủ cho ta a.
------------
Đường Trọng xoay người nhìn vào tên nam nhân kia hỏi:
- Ông là Lý lão hổ?
- Chính là ta. Mày là cái quái gì?
Lý Lão Hổ liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, vẻ mặt khinh thường.
Một tên hài nhi mặt trắng thì làm sao lại mang uy hiếp đến cho hắn?
Bất quá, thấy tên quản giáo kia đứng ở phía sau hắn, không dám nói một lời thì bản thân Lý Lão Hổ liền thấy có chút không đúng.
- Ta không phải đồ chơi. Ta là Đường Trọng.
Đường Trọng vẫn lộ ra biểu tình hòa nhã dễ gần, kiên nhẫn giải thích nói:
- Ngục giam có quy củ của ngục giam, nhân lực của quản giáo không đủ cho nên mới kêu một ít phạm nhân mới học quy cũ, để bọn hắn biết tuân thủ quy củ.
- Lăn ra xa.
Thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Trọng , dáng vẻ của Lý Lão Hổ lại càng thêm càn quấy:
- Tao vừa mới nói qua, đây là lần thứ 8 tao vào ngục, quy cũ bên trong của chúng mày có thể dạy được tao sao?
- Ngục giam khác thì có quy củ của nó, ngục giam này thì có quy củ của ngục giam này.
Đường Trọng nói:
- 2 chuyện này hoàn toàn khác nhau.
- Quả đấm của tao lớn, thì lời nói cuả tao chính là quy củ.
Lý Lão Hổ hung tợn, hắn dùng tay chỉ vào mấy tên phạm nhân đang nằm trên đất, nói:
- Không nghe lời, bọn hắn chính là ví dụ nhất.
Đường Trọng không nhịn được mà bật cười, nói:
- Lúc nãy ông có nghe, bọn hắn gọi ta là gì không?
- Cần gì phải biết tên mày.
Lý Lão Hổ nhảy dựng lên, đưa bàn tay to chỉ vào mặt Đường Trọng , mắng:
- Tiểu oa nhi, nếu không cút đi thì một tát của lão tử sẽ đập chết mja mày.
- Bọn hắn gọi ta là nhị đương gia.
Dt khẽ thở dài, tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, đại khái là như thế:
- Nói cách khác, trừ bỏ Đại đương gia ra thì ở ngục giam này thì tất cả mọi người phải nghe lời của ta.
Lý Lão Hổ cười như điên, thấp giọng nói:
- Tiểu oa nhi, mày thật đúng là liều lĩnh, người chết trong tay ta cũng không phải là chỉ có một người.
Đường Trọng liền minh bạch, đây là một tên gia hỏa có chỉ số thông minh rất thấp. Đối phó với loại người như vậy thì có một phương pháp đó là gọi thức ăn.
- Gọi món ăn đi.
Hai tay Đường Trọng nắm tiền ở trong túi, ngẩng mặt lên nói:
- Giò hầm đường phèn, ớt bạo cá, ông thích ăn thứ gì?
Cái gọi là “ Giò hầm đường phèn” chính là dùng khuỷu tay đánh mãnh liệt vào các bộ phận trên thân thể, nếu ăn đủ no thì phạm nhân đừng nói là đứng dậy không nổi, thậm chí là tiểu tiểu cũng đi ra máu, “ Ớt bạo cá” so với “Giò hầm đường phèn” thì lại càng ác liệt hơn, dùng dây điện hoặc dây thừng ngâm trong nước sau đó quất vào thân thể, đánh xong thì làn da sẽ giống như vẩy cá vậy.
Còn có “ Trứng gà trộn với bánh nướng” “ Cách sơn đả ngưu” vân vân.. những phương phức này có nhược điểm là đánh vào bên trong người nhưng sẽ không cho người khác thấy bản thân bị thương tích.
Lý Lão Hổ cười to, mở miệng mắng:
- Con mẹ mày…
Câu kế tiếp còn chưa nói xong thì miệng của hắn liền khép lại.
Bởi vì, một quyền của Đường Trọng đã đánh vào mặt của hắn.
“ Răng rắc”
Một âm thanh vang giòn vang lên, Lý Lão Hổ liền phun máu.
- Ông không hiểu thì ta giúp cho ông hiểu, trước hết mời ông ăn một phần đường phèn đi.
Lúc nói chuyện đồng thời đầu gối của Đường Trọng hung hăn phang phần eo, thận của Lý Lão Hổ .
“ Bịch”
“ Bịch”
“ Bịch”
Một lần, hai lần, 3 lần….
Nhanh như điện, tàn nhẫn như sấm.
Trong nháy mắt, miệng Lý Lão Hổ liền phun ra máu, ngã lăn ra trên đất.
Từ đầu đến cuối hắn kiêu ngạo vì nắm đấm của mình, giờ đây lại không có một cơ hội để ra tay.
- Đừng đánh nữa ----- van xin ngươi, đừng đánh ------
Thân thể Lý Lão Hổ vo tròn lại, hai tay ôm đầu, khóc rống lên, cầu xin tha thứ.
Đường Trọng thu chân, lấy khăn mặt từ một tên thủ hạ.
- Hiện tại có thể học được chưa?
Dt hỏi.
- Có thể, có thể.
Lyy gào khóc nói, nước mắt đã tràn ra trên mặt.
- Giao cho các ngươi.
Đường Trọng nói.
- Cám ơn Nhị đương gia.
- Nhị đương gia đi thong thả.
- Nhị đương gia trở về… mẹ nó ai đá mông của ta?
Đường Trọng cười cười, để tên quản giáo kia khóa cửa sắt lại.
- Nhị đương gia, lại làm phiền rồi.
Vẻ mặt quản giáo cảm kích nói.
Đường Trọng khoát tay, nói:
- Thói quen thôi.
Xác thực là thói quen.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên từ trong ngục, cha của hắn là ngục trưởng ở trong ngục, cũng chính là đại đương gia mà mọi người hay gọi.
Từ nhỏ dt đã có chứng không thể rảnh rỗi một phút, cha của hắn bận rộn công tác, tùy ý để hắn chạy nhảy trong ngục.
Bởi vì hắn có thân phận và địa vị đặc thù cho nên mọi người trong ngục đều gọi hắn là “ Tiểu vương tử” quản giáo yêu quý hắn, phạm nhân lấy lòng hắn, bởi vì hắn thông minh hiếu học, cho nên đối với các thứ đồ chơi cổ giái đều có cảm giác hứng thú, vì thế tất cả mọi người đều dạy cho hắn một ít vốn sống.
Thời gian trôi qua, tuổi hắn lớn dần, hắn hiểu ngày càng nhiều, uy tín cũng càng ngày càng cao, tất cả mọi người thích tìm hắn xử lý một vài vấn đề. Lúc ngục trưởng đi vắng thì hắn sẽ phụ trách một ít vấn đề, vì thế mọi người trong ngục giam Hận Sơn đều gọi hắn là “ Nhị đương gia”
Sau khi Đường Trọng trở lại phòng thì hắn thấy cửa phòng của mình bị mở ra, vị đại đương gia vừa rồi tìm không ra lại ở trong phòng với một người phụ nữ, nghe được bước chân của hắn thì 2 người đều quay lại nhìn.
Đại đương gia còn chưa kịp mở miệng thì nữ nhân xinh đẹp kia vui mừng hỏi:
- Cậu ấy là Đường Trọng sao?
Tóc nữ nhân có màu hồng, ngắn, làm cho người khác có một loại cảm giác gọn gàng, mắt phượng xinh đẹp, trên môi có tô son, làm cho người khác nhịn không được mà muốn nhào lên cắn nàng 300 miếng.
Nàng mặc một bộ trang phục OL màu bạc, đem dáng người nóng bỏng của nàng bày ra ngoài. Ngực lớn eo nhỏ, mông rất tròn. Trên mặt có đeo một đôi kính đen, làm cho người ta có một loại cảm giác tri thức.
Ánh mặt của nàng sáng lên, khuôn mặt kích động giống như là tìm thấy nhi tử sau nhiều năm thất lạc.
- Ừh.
Đại đương gia ấp úng nói.
- Giống, thật sự quá giống.
Nữ nhân liên tục tán thưởng:
- Thật quá, người tôi muốn tìm chính là cậu ấy.
- Hai người cứ nói, ta không tham gia.
Đại đương gia liếc mắt nhìn như tử một cái rồi xoay người đi ra.
- Ấy.
Đường Trọng hô, đại hồ tử này cũng thật là, còn chưa giới thiệu thân phận của nữ nhân này cho hắn biết.
Đôi mắt phượng của nữ nhân cứ ngắm tới ngắm lui Đường Trọng giống như là một nữ sắc lang.
Nhìn một hồi lâu, nàng mới chủ động vương tay ra, cười nói:
- Quen biết một chút, Bạch Tố.
- Đường Trọng.
Đường Trọng nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, tự giới thiệu:
- Đường trong Tống tổ đường, Trọng trong sức nặng. Chào cô.
“ Hì hì”
Bạch Tố nở nụ cười:
- Như vậy còn chưa giới thiệu sao?
- Cô đã nhìn thấy rồi.
Đường Trọng nói.
Bạch Tố cười khanh khách, sau đó nàng hé mở đôi môi, dùng một loại âm thâm tràn vẻ hấp dẫn hỏi:
- Cậu thích Trương Quốc Vinh không?
- Thích.
Đường Trọng trả lời, thật sự hắn thích Trương Quốc Vinh, diễn viên chính trong “ Anh hùng bản sắc”
- Thích Châu Nhuận Phát không?
- Thích.
Ở trong mắt Đường Trọng , Châu Nhuận Phát trong “ Bến Thượng Hải” là một nhân vật kinh điển.
- Thích Lưu Đức Hoa không?
- Cũng thích.
- Cậu muốn trở thành siêu sao Thiên Vương giống như bọn họ không?
Vẻ mặt Đường Trọng kinh ngạc nhìn nàng.
- Đi xe to, ở nhà cao, ảnh chụp được đăng lên tạp chí, làm thần tượng của vô số người, được nhiều cô gái trẻ tuổi hâm mộ.
- Cô có bị bệnh không?
Vẻ mặt Đường Trọng thông cảm, nhìn nàng hỏi.
Nữ nhân tốt như vậy, làm sao đầu óc lại hỏng mất rồi?
Chương 2: Thật hâm mộ khi có một người cha như ông.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
“ Ực”
Bạch Tố nuốt một ngụm nước miếng, nàng cảm thấy mình rất khát nước, lúc nãy tên đại hổ tử kia cũng không rót cho nàng một chén trà.
- Ta không có bệnh.
Bạch Tố nói, hiện tại nàng biết rõ người trước mặt này hoàn toàn bất đồng so với những người trẻ tuổi khác.
Lúc trước nàng thấy được những người trẻ tuổi ngây thơ, dễ bị lừa gạt, chính nàng đã hỏi bọn hắn có muốn trở thành Thiên Vương không thì bọn hắn liền kích động gật đầu.
Đường Trọng thì khác, hắn lại cẩn thận hơn.
- Có phải cậu cho rằng ta đang nói dối cậu?
Bạch Tố nói.
- Ừh.
Đường Trọng thẳng thắn nói, hắn đi đến bàn sách của mình ngồi xuống, nói:
- Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, là ta không muốn trở thành minh tinh, cũng không muốn được người khác hâm mộ.
Bạch Tố nhất thời nghẹn lời. Người kia cự tuyệt quá nhanh rất rõ ràng làm nàng có chút không chịu được.
Hiện tại, còn có người trẻ nào lại không muốn trở thành minh tinh? Nếu là như vậy thì vì sao “Trung Quốc hảo thanh âm” lại trở nên hot như thế?
Không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn thì Bạch Tố lại cảm thấy không thoải mái, nàng có cảm giác giống như làm có một con quái vật đang ở sau lưng nàng, chỉ cần nàng quay người trở lại thì sẽ thấy nó cười mở miệng rộng với mình.
- Biết.
Bạch Tố nói:
- Hơn nữa chúng ta cũng rất quen thuộc, lần này ta tới đây tìm cậu cũng chính là vì chuyện tình của Đường Tâm.
- Nha, ta không quen nàng ấy.
Đường Trọng nói.
- Đường Trọng.
Bạch Tố nổi giận:
- Đường Tâm chính là em của cậu, là em song sinh với cậu, hiện giờ nàng đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ của cậu.
Đường Trọng nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra 2 hàm răng trắng bóc chỉnh tề:
- Ta nói rồi, ta không biết nàng
- Ta biết, cậu hận nàng. Cậu hận nàng ấy cùng mẫu thân bỏ cậu mà đi, cậu hận nàng ấy chưa bao giờ đến thăm cậu.
Bạch Tố lớn tiếng nói.
Nàng chỉ vào mấy đĩa CD cùng với mấy tấm áp phích trên bàn của Đường Trọng , lớn tiếng nói:
- Cậu không chỉ biết nàng mà vẫn còn rất quan tâm đến nàng, cậu nói cậu không biết nàng, vậy tại sao cậu lại có đĩa CD và áp phích của nàng?
Đường Trọng trầm mặc.
Thật lâu sau, Đường Trọng trầm giọng hỏi:
- Nàng đã xảy ra chuyện gì.
- Nàng có vấn đề về tim.
- Ta không phải là bác sỹ.
Đường Trọng nói.
- Không cần cậu cứu nàng, nàng đã được công ty đưa đi Anh quốc để trị liệu.
Bạch Tố nói.
- Rốt cuộc là cô muốn nói gì?
Đường Trọng nhíu mày.
- Cậu có biết tình huống của Đường Tâm không?
Đường Trọng lại nheo mắt, lộ ra vẻ mỉm cười, nói:
- Không phải là minh tinh sao?
- Không sai, Đường Tâm chính là một minh tinh, nàng là người hát chính của nhóm nhạc Hồ Điệp.
- Cô nói cho ta biết chuyện này để làm gì?
- Cậu có toàn bộ đĩa nhạc của Đường Tâm thì cậu cũng đã biết nhóm nhạc Hồ Điệp như thế nào rồi. Chung ta có lý do tin tưởng, sau này đó sẽ là một nhóm nhạc nổi tiếng, nhưng mà, hiện giờ Đường Tâm lại có vấn đề về tim nên Hồ Điệp gặp phải nguy cơ giải tán, đây là chuyện mà công ty không muốn nhìn thấy, cũng là chuyện mà em của cậu cũng không muốn nhìn.
- Sau đó thì sao?
Đột nhiên Đường Trọng có cảm giác nguy cơ đang đến gần.
Vẻ mặt Bạch Tố nghiêm túc nhìn vào Đường Trọng , gằn từng chữ một:
Đường Trọng há to miệng, sao lại có chuyện tình điên cuồng này?
- Cô nói đùa a?
Đường Trọng nói.
- Tôi không có thời gian cũng không có hứng thú nói giỡn với cậu.
Bạch Tố nói.
- Cô mới vừa nói là nhóm nhạc nữ Hồ Điệp sao?
- Đúng.
- Nhưng ta là nam nhân.
Đường Trọng nóng nảy.
Hẳn mở rộng 2 chân, nói:
- Không tin thì cô sờ thử xem.
Bạch Tố không sờ.
- Ta biết cậu là nam nhân, Đường Tâm xảy ra chuyện, chúng ta tính toán tìm cậu bởi vì cậu có phong cách giống với Đường Tâm, quan trọng hơn là 2 người là anh em song sinh, nếu như không có tiếp xúc vào thân thể thì không ai có thể phát hiện bí mật này.
Thân thể Bạch Tố gục vào bàn, bộ ngực sữa đưa đến trước mặt Đường Trọng , làm ra bộ dáng mê người.
Nàng dùng một ngón tay khẽ nâng cằm Đường Trọng lên, giống như là một người đi trêu chọc các cô gái khác vậy, tấm tắc khen ngợi, nói:
- Thật sự là quá giống, xem ảnh chụp thì đã thấy giống, bây giờ tận mắt thấy thì lại càng giống, Đường Tâm chính là cậu.
Bất kể là lý do gì, Đường Trọng thân là một nam nhi thì sẽ không muốn đứng chung với một đám nữ nhân, hơn nữa lại đứng trên sân khấu bị ngàn vạn người nhìn vào.
- Ta không biết ca hát.
- Cậu không cần ca hát.
- Giọng nói của ta trầm thấp.
- Cậu không cần nói chuyện, sẽ có người khác nói hộ.
- Ta có hầu kết.
- Chúng ta sẽ dùng vật phẩm trang sức để che kín nó.
Linh quang trong đầu Đường Trọng chợt lóe, chỉ vào bộ ngực bằng phẳng của mình, nói:
- Ta không có ngực.
- Em của cậu cũng không có.
Bạch Tố nói.
"---------- "
Đường Trọng không sợ “ Ngụy” chỉ sợ “ Nương”
Nam nhân đóng giả thành nữ nhân, thì đó chính là giả gái.
Loại hành vi này, là một người hán tử thì hắn không thể làm được.
- Quả thật là ta muốn hỗ trợ nhưng chuyện này ta không làm được.
Đường Trọng nói:
- Ta cảm thấy, tốt nhất các cô phải có biện pháp giải quyết tốt vấn đề này, nếu loại hành vi giả mạo này bị phơi bày ra ánh sáng thì sẽ gây tổn hại đến hình tượng của Hồ Điệp.
- Cậu chưa làm qua thì tại sao lại biết không tốt?
Bạch Tố không chịu buông tha, vẫn kiên trì khuyên bảo:
- Lại nói, đây chỉ là tạm thời, đợi sau khi Đường Tâm điều trị xong thì sứ mạng của cậu sẽ kết thúc, đến lúc ấy Đường Tâm là Đường Tâm, cậu là cậu, sẽ không có bất kỳ việc gì.
"---------"
Đường Trọng không có trả lời.
- Đường Tâm là người hát chính của Hồ Điệp, ngày càng đưa Hồ Điệp tiến cao, thậm chí là có thể lấy giải thưởng lớn Grammy, đây chính là giấc mộng của Đường Tâm, chúng ta có thể tuyên bố với báo chí là Đường Tâm bị bệnh nặng, sau đó tìm một người mới thay thế vị trí của nàng, chẳng qua là đợi sau khi Đường Tâm về thì Hồ Điệp có thể Hồ Điệp như trước sao?
Đường Trọng vẫn là lắc đầu, nói:
- Tôi là sinh viên, còn nửa tháng nữa là đến khai giảng, tôi muốn đọc sách, chỉ sợ không có thời gian để giúp cô.
- Lúc trước Đường Tâm cũng học ở Nam Đại.
Bạch Tố nhẹ giọng thở dài.
Sau đó nàng nhìn Đường Trọng , nói:
- Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của cậu. Lịch học của ĐH vô cùng thoải mái, hơn nữa, khi nào có hoạt động thì cậu mới tham gia. Đợi sau khi Đường Tâm về thì công việc của cậu sẽ xong, sẽ không ảnh hưởng nhiều thời gian đâu.
- Nếu lúc ấy nàng chưa về?
Đường Trọng hỏi.
Bạch Tố nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Đây là điều mà cậu hy vọng ư?
Đường Trọng cười khổ.
Nếu đây là điều hắn hy vọng thì hắn cần gì phải thi vào Nam Đại?
- Ta vẫn không thể đáp ứng cô.
Đường Trọng cự tuyệt:
- Tôi có cuộc đời riêng của mình, tôi không muốn ai thay thế cả.
- Đường Trọng .
Giọng nói của Bạch Tố tăng lên, nàng hy vọng Đường Trọng có thể suy nghĩ một chút.
- Tôi đã cho cô câu trả lời thuyết phục.
Đường Trọng nói xong thì hắn liền nhặt bút lông lên, nói:
- Thật xin lỗi. Tôi muốn luyện chữ.
Cửa gian phòng bị người đẩy ra, Đại đương gia âm trầm đi đến.
Đương nhiên là bởi vì trên mặt hắn có nhiều râu, lúc nào nhìn vào khuôn mặt hắn thì cũng thấy màu đen.
Hắn nhìn về phía Bạch Tố, nói:
- Ngày mai lái xe tới đón hắn.
- Hả?
Vẻ mặt Bạch Tố kinh ngạc nhìn về phía Đại Hồ Tử , không phải Đường Trọng nói không đồng ý sao?
- Hắn sẽ đáp ứng.
Đại đương gia nói.
- Thật là quá tốt.
Bạch Tố liên tục cảm ơn.
- Ngày mai sẽ đến đón câu ấy, cha con 2 người cứ hảo hảo tâm sự, tôi đi về trước.
Nói xong, Bạch Tố liền tỏ ra vui sướng lui ra ngoài.
Đại Hồ Tử kéo cái ghế dựa, ngồi ở trước mặt Đường Trọng, nói:
- Đi đi.
- Vì sao?
- Nàng là muội muội của con.
- Cho tới bây giờ, chúng ta còn chưa gặp mặt.
- Nàng cũng là muội muội của con.
- Họ đi nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ liếc mắt, nhìn chúng ta một cái.
- Đó cũng là muội muội của con.
Đại Hồ Tử nói.
Hắn nhìn CD cùng áp-phích trên bàn nói:
- Ta biết con quan tâm đến nó, cho nên con mới mua toàn bộ CD, thu thập áp-phích của nó, con có biết rằng nó cũng thi vào Nam Đại không, hãy đi đi, đi mà giúp nó.
Khó trách lúc nãy Bạch Tố có thể tìm thấy đống CD và áp-phích, dường như là Đại đương gia đã bắn tin trước.
Đường Trọng nhìn về phía Đại Hồ Tử , bất mãn nói:
- Không phải lúc nãy ông nói, khi chúng ta nói chuyện thì ông sẽ không tham dự sao?
- Ta không tham gia vào cuộc nói chuyện.
Đại Hồ Tử nói:
- Nhưng ta tham gia vào kết quả.
"-------- "
- Thật sự con rất hâm mộ khi có người cha như ông.
Đường Trọng nói, nếu là người khác mở miệng thì hắn sớm đã dọng vào mỏ rồi.
Đại Hồ Tử nhếch môi, nở nụ cười.
- Đây cũng là việc mà ta tự hào nhất.
Đại Hồ Tử nhìn về phía Đường Trọng , vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Last edited by Goncopius; 11-11-2012 at 04:34 PM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Đại hồ tử mang theo một cái túi du lịch màu xám đi ở phía trước, còn Đường Trọng thì đi ở phía sau.
Buổi chiều lúc 3h là giờ rảnh rỗi nhất trong ngục giam.
Một vài địa phương, có vài chục tên phạm nhân đang thông thả đi bộ, nói chuyện phiếm.
Thấy cha con 2 người thì không ít phạm nhân có quan hệ tốt Đường Trọng đều xúm lại.
- Nhị đương gia, lại đi học sao? Tốt, phải thi lấy Trạng Nguyên trở về.
- Nhị đương gia, ngài phải đi xem Minh Châu, coi thử người phụ nữ kia có trộm chồng hay không?
- Nhị đương gia, lần trước ta từng nói với ngài rằng “ Ta yêu đại nam nhân” phương thuốc kia còn ngài còn hay không? Mau lấy giấy bút viết cho ra đi.
--------
Đại hồ tử đột nhiên xoay người, quát:
- Đóng.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Đại hồ tử là người coi giữ ngục giam Hận Sơn nhiều năm, uy tín cực cao, uy danh cực thịnh.
Một người nam nhân trung niên không kể Đại hồ tử tức giận, bước tới, vẻ mặt muốn khóc:
- Nhị đương gia, qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ lên đường, chỉ sợ lúc ngài về thì sẽ không thấy ta---ân tình của ngài, ta Trương Ân Quý đời này không có cách nào báo đáp. Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.
Tal là một người nông dân hiền lành đi ra từ núi, được một vị lão đồng hương mang đi làm công. Lão đòng hương kia sau khi dẫn hắn đến Vân Điền thì cho hắn vé máy bay mà một đôi giày thể thao, nói Trương Ân Quý mang đôi giày thể thào này vào, đứng đó thì sẽ có một người cho hắn một ngàn .
Một ngàn đối với Trương Ân Quý là một con số khổng lồ. nhưng mà hắn không nghĩ khi hắn vừa bước tới sân bay thì đám cảnh sát đã bắt hắn, lấy từ trong giày ra hơn 500g ma túy.
Bởi vì số lượng ma túy của hắn mang quá nhiều cho nên bị phán tử hình.
Trung thực, gầy yếu, người như vậy sau khi vào trong ngục thì thường bị người khác khi dễ. Sau khi Đường Trọng biết chuyện của hắn thì liền chiếu cố cho hắn một ít, bởi vì có sự xuất hiện của Đường Trọng cho nên cuộc sống của hắn cải thiện không ít.
Bất quá, vẫn là khó thoát khỏi vận mệnh là chết.
Đường Trọng dừng bước.
Xoay người nhìn về phía Đại hồ tử, Đại hồ tử gật gật đầu, ý nói những điều Trương Ân Quý nói rất đúng sự thật.
Đường Trọng nhìn Trương Ân Quý, cười nói:
- Trong tủ ta có 5 bộ Âu phục, năm trước ăn Tết thì mua chúng, ta chỉ mặc qua 2 lần, nếu lão không chê thì ta kêu Đại đương gia đưa cho lão.
Hắn lại ngồi xổm người xuống đất, đem đôi giày trên chân tháo ra, nói:
- Âu phục thì phải cần có giày da, lúc đi thì phải sạch sẽ, kiếp sau đầu thai thì phải làm người thông minh.
Tội phạm bị tử hình thì trước khi bị xử bắn thì người nhà đều đem tới cho hắn một bộ đồ mới cùng giày mới, làm như vậy thì cho người ta có cảm giác đi thoải mái.
Nhà Trương Ân Quý ở trong núi sâu, bần cùng khốn khổ, chỉ sợ lộ phí đi ra cũng không có, làm gì có người nào đến đây tặng hắn những thứ này.
- Nhị đương gia.
Trương Ân Quý quỳ xuống “ Bụp” một tiếng, khóc không thành tiếng
Đường Trọng khoát tay những người khác, giọng nói nặng nề:
- Bảo trọng.
Sau đó, hắn liền đi nhanh ra ngoài.
Đại hồ tử thở dài, cầm túi du lịch lên đi theo.
Tới cửa ngục giam, Đại hồ tử vứt túi du lịch trên mặt đất, nói:
- Đứng đó chờ.
Nói xong, hắn liền xoay người lại đi vào, gọn gàng không một chút dài dòng, giống như Đường Trọng căn bản không phải là con ruột của hắn.
- Đại đương gia.
Đường Trọng lớn tiếng hô.
Đại hồ tử xoay người, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Trọng.
- Không có việc gì…
Giọng nói Đường Trọng có chút khô khốc.
Đại hồ tử nhìn hắn một cái, lại xoay thân thể lại.
- Chỉ là muốn gọi ông một tiếng “ Cha”.
Đường Trọng ở sau hô lên.
Thân thể Đại hồ tử cứng đờ, , chung quy vẫn không quay đầu lại.
----------
----------
- Khí trời thật nóng.
Đường Trọng đứng ở cửa ngục giam, miệng không kiên nhẫn hét lên.
Trong lòng hắn nghĩ thầm, tại sao người đàn bà kia lại còn chưa tới?
Đường Trọng đáp ứng thỉnh cầu của Bạch Tố , nói chính xác hơn là Đường Trọng đáp ứng yêu cầu của Đại hồ tử.
Đây là lần đầu tiên Đại hồ tử can thiệp vào cuộc sống của hắn, hắn, hắn không có lý do gì cũng không có cách nào cự tuyệt.
Đang lúc này, một chiếc xe hơi xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Vẫn là một chiếc xe thể thao!
Nhanh như chớp, chớp mắt là tới!
“Vù”
Chiếc xe thể thao màu thẳng lướt qua người Đường Trọng , y phục trên người hắn liền bay lên.
Sau đó, chiếc xe hơi thể thao làm ra một động tác xoay vòng 180 độ, rồi lại chạy đến trước mặt Đường Trọng .
Két ------
Xe thể thao dừng lại bên người Đường Trọng , nữ nhân tháo kính râm trên mặt ra, ngẩng mặt lên nhìn Đường Trọng , mỉm cười nói:
- Ta không tính là tới muộn chứ?
Nếu nói ngày hôm qua Bạch Tố là một thục phụ trí thức thì ngày hôm này nàng chính là một ngự tỷ nóng bỏng.
Phía trên nàng mặc cái áo màu trắng cao bồi, áo khoác ở bên trong chỉ là dùng một cái khăn thắt hình con bướm, che lên bộ ngực của nàng, nơ con bướm khó có thể che hết bộ ngực của nàng, phần lớn lộ ra những tảng thịt trắng nõn.
- Khá tốt.
Đường Trọng tận lực để ánh mắt của hắn không nhìn vào thân thể nóng bỏng của Bạch Tố , cuối cùng hắn nhặt túi du lịch trên mặt đất lên, lập tức mở cửa xe rồi ngồi xuống.
Bạch Tố cười một cách vũ mị, đem xe khởi động.
- Trên đường đi, ta sẽ giới thiệu cho cậu một ít về tình huống của Hồ Điệp.
Bạch Tố nói.
- Cứ nói.
Đường Trọng nói, dù sao thì ở trên đường cũng không có việc gì để làm.
- Hồ Điệp là một nhóm gồm có 3 người, Đường Tâm là người hát chính, phụ trách cả nhóm. Ví như xử lý mọi chuyện trong nhóm hay trả lời phỏng vấn của báo chí, đương nhiên là công việc chính của nàng vẫn là ca hát cùng biểu diễn, những công việc này đa phần là người đại diện cùng trợ lý hoàn thành giúp nàng.
- Trừ Đường Tâm ra thì trong Hồ Điệp còn 2 người khác, một người tên là Lâm Hồi Âm, thái độ làm người vô cùng kiêu ngạo nhưng tâm địa cũng không xấu, người còn lại gọi là Hách Bản- Trương Hách Bản, nhủ danh là Bản Bản, cũng ưa nghịch ngợm, gây chuyện, tính tình như trẻ con.
- Đường Tâm là một viên minh châu trong công ty nên công ty cấp cho nàng một biệt thự, Hách Bản cùng Hồi Âm cũng ở đó, bình thương hơn phân nữa là ở trong nhà, ngẫu nhiên cũng có đôi lúc là ở biệt thự, ta sẽ an bài cho cậu một chỗ trong biệt thự, như vậy cậu sẽ có nhiều thời gian để tiếp xúc với 2 nàng ấy để gia tăng hiểu biết với nhau, như vậy sau khi phối hợp mới không lộ ra sở hở nào.
Thấy khuôn mặt Đường Trọng lộ ra vẻ quái dị thì Bạch Tố nói:
- Bất quá, cậu không cần phải lo lắng, hai người bọn họ vẫn thường hay ở chung với Đường Tâm, nhưng mà….
- Nhưng mà cái gì?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu từ mới từ trong trại giam đi ra, 2 người bọn họ đều là mỹ nữ trong vạn người đó a.
Bạch Tố nói một cách hàm súc. Nói thật, trong lòng nàng cũng đang lo lắng vấn đề này.
Bất quá nàng cũng hơi yên tâm, vì lúc nãy nàng lộ ra bộ dạng gợi cảm ở trước mặt hắn thế mà hắn cũng xem một ít, không làm ra phản ứng khác thường nào, điều này chứng tỏ hắn là một người nam nhân có tự chủ rất mạnh. Hắn rõ ràng sự tình gì có thể làm, sự tình gì không thể làm.
Đương nhiên, trong biệt thự lại có an bài bảo tiêu cùng người làm, nói vậy thì hắn cũng không dám làm hành động vượt rào.
Đường Trọng suy nghĩ một cách nghiêm túc, nói:
- Cô lo là các nàng sẽ động tay động chân với ta sao?
"--------- "
Xe thể thao chạy nhanh đến một nơi gọi là tiểu khu xa hoa “ Tử Viên” sau đó liền ở trước cửa một dãy biệt thự mà dừng lại.
Bạch Tố bấm còi, nhưng mà 2 cánh cửa vẫn đóng chặt, bên trong không có bất kỳ một ai ra cả.
- Kỳ quái. Các nàng hẳn là ở bên trong mới đúng a.
Bạch Tố nói:
- Để ta gọi điện thoại cho các nàng.
Bạch Tố đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, đi đến trước cửa cảm ứng để bấm chuông.
Không ai trả lời, nhưng mà cánh cửa ở trên lầu 2 bị đẩy ra, một cô bé đáng yêu lộ cái đầu ra.
- Bạch di, có chuyện gì không?
Cô bé lên tiếng, giọng nói kiều thanh kiều khí giống như là mật ngọt.
- Hách Bản, mở cửa nhanh.
Bạch Tố liền hô to lên.
- Không được a. Bạch di. Bây giờ còn không thể mở cửa.
Cô bé tên gọi là Hách Bản la lớn:
- Trong phòng phát hiện một con chuột lớn, chúng ta đang bắt nó, nếu mở cửa thì con chuột sẽ trốn mất.
- Hách Bản. Đừng làm rộn.
Bạch Tố bất đắc dĩ nói.
- Mở cửa nhanh. Ta có chuyện rất trọng yếu cần cùng mọi người thương lượng.
- Ta không có náo a, đang bắt chuột mà.
Giọng nói của Hách Bản ủy khuất:
- Bạch di, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc, hay là ngài mai Bạch di hãy đến. Ai nha, con chuột chạy tới ------ Bạch di, không nói nữa, ta rất vội.
“ Két”
Cửa sổ lại bị đóng lại, đầu của cô bé cũng biến mất.
- Xem ra các nàng không hoan nghênh ta.
Đường Trọng cười nói.
- Không có.
Bạch Tố nói:
- Các nàng đang bắt chuột.
Nói xong câu đó, Bạch Tố đỏ mặt.
Biệt thự. Phòng ngủ.
- Hồi Âm tỷ tỷ, Bạch di thật sự mang tên kia đến, hắn là một nam nhân, thật đáng ghét nha. Như thế nào mà có thể để hắn ở chung với chúng ta được? Ta lớn lên đáng yêu như thế, tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu là hắn có mưu đồ gây rối đối với chúng ta làm sao bây giờ? Coi như nếu hắn không làm--- thì đây không phải la vũ nhục mị lực của chúng ta sao?
- Nếu nói như vậy thì chúng ta không nên cho hắn vào nhà. Như vậy không phải càng tốt sao? Toàn bộ phiền phức cũng bị mất. Hồi Âm tỷ tỷ, tỷ không ý kiến gì chứ?
Hách Bản cười hì hì.
Khuôn mặt như trứng ngỗng, ánh mắt to tròn, nhìn quanh nhà như nước mùa xuân. Trên người mặc một chiếc áo T-shirt có hình có Spider Man, dưới chân thì xếp bằng ngồi ở trên giường.
- Không có.
Một nữ hài tử đang chuyên tâm vẽ tranh, nàng đưa lưng về phía Hách Bản cho nên không thấy rõ diện mạo của nàng.
- Ta biết Hồi Âm tỷ tỷ sẽ nói như vậy.
Hách Bản cười:
- Ta nói cho Bạch di biết chúng ta đang bắt chuột, Bạch di nhất định không tin, không tin thì làm sao, hừ, ai bảo nàng muốn dẫn một người nam nhân đến ở với chúng ta—hơn nữa lại là một người ở trong ngục đi ra. Tỷ nói, người trong ngục giam là người tôt sao, nếu hắn làm ra chuyện xấu với chúng ta, chúng ta lại đánh không lại hắn thì làm sao bây giờ?
- Tùy ý.
- Hồi Âm tỷ tỷ, buổi tối chúng ta ăn cái gì?
- Em cứ sắp xếp đi.
- Sau khi cơm nước xong thì chúng ta chơi điện tử, có được không?
- Không tốt.
"--------- "
“ Cốc, cốc, cốc”
Cửa phòng bị người gõ lên.
2 người liền nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy cửa phòng đã bị mở ra, một người nam nhân mặc bộ quần áo màu trắng đứng ở kia. Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, trên mặt mang theo ý cười, đang dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cửa.
- Hai người đang bắt chuột sao?
Nam nhân hỏi.
Vẻ mặt 2 nàng mờ mịt gật đầu.
Người kia là ai a?
Ý cười trên mặt nam nhân càng nồng, hắn liền lấy tay ở phía sau lưng ra, đem lên một con chuột đang liều mạng giãy dụa, hỏi:
- Có phải là con này không?
A -------
2 nàng kêu thảm một tiếng, một người từ bàn vẽ, một người từ trên giường lăn xuống, giống như là 2 con thỏ, chạy trốn nhanh.
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Bạch Tố sốt ruột đừng ở cửa đợi.
Lâm Hồi Âm cùng Hách Bản không mở cửa, Đường Trọng nói hắn có biện pháp.
Không đợi nàng làm ra phản ứng thì hắn đã tiến lên, chạy ba bước rồi nhảy lên, vượt cổng đi vào.
Điều này làm cho nàng giật mình, người này lại có thân thủ linh hoạt như vậy, dùng nó để thâu hương thiết ngọc rình coi ban đêm thì không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Đường Trọng không biết là khi hắn dùng thân thủ của mình thì một người con gái khác lại lo lắng trùng điệp, dùng mọi cách đề phòng.
Đang căn nhắc dùng cách gì để hạn chế Đường Trọng thì ở trong biệt thự lại truyền đến một tiếng la hết của Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm.
Sắc mặt Bạch Tố liền trắng không còn chút máu, thân thể tức giận tới mức run run.
- Tên vương bát đản này, vừa mới vào cửa thì không nhịn được mà xuống tay sao?
Bạch Tố hổn hển mắng:
- Càng hận chính là, còn muốn một công đôi việc.
“ Rầm”
Cửa trước liền mở ra, Hách Bản vội chạy từ trong biệt thự ra, nhào vào trong lòng Bạch Tố , khóc một cách ủy khuất.
Bạch Tố đau lòng, ôm lấy bả vai Hách Bản nói:
- Bản Bản ngoan, Bản Bản đừng khóc, có phải là tên hỗn đản đó đã khi dễ em? Hắn đã làm gì các em? Hồi Âm đâu? Nàng có chạy trốn khỏi hắn không?
Khi nói chuyện thì Lâm Hồi Âm cũng từ trong biệt thự đi ra. Tuy rằng khuôn mặt trái xoan của nàng cũng vô cùng tức gian, nhưng lại bình tĩnh hơn so với Hách Bản .
- Hồi Âm, em không sao chứ? Hắn có làm gì em không? Tên hỗn đản kia đâu rồi.
Bạch Tố vẫy tay, ý bảo Lâm Hồi Âm chạy ra sau lưng mình.
- Hỗn đản đứng ở đây.
Đường Trọng đứng ở bậc thang trước cửa, cười híp mắt nhìn 3 nữ nhân có tư sắc khác nhau.
- Còn dám kiêu ngạo như vậy.
Bạch Tố nổi giận.
Nàng buông Hách Bản ra, chạy nhanh tới Đường Trọng , tới trước bậc than thì cả người nang nhảy lên, một “ Đàm ký phi thối' hướng bụng Đường Trọng dá tới.
“ Hô”
Tiếng gió rít, vừa nhanh vừa mạnh.
Trong mắt Đường Trọng hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, chỉ là nữ nhân này có dáng vẻ thật nóng bỏng không nghĩ rằng thân thủ cũng tốt như vậy.
Không tránh không né, ngay khi bàn chân của Bạch Tố sắp đúng đến bụng của hắn thì hắn liền lui ra, hai tay liền vồ tới, làm một động tác “ Sư tử vồ thỏ” một phát bắt được chân của nàng.
Không đợi nàng đánh lại, chân trái của hắn bước lên, thân thể của nàng liền dính sát vào hắn, hai tay của hắn liền làm ra một động tác Thái Cực, thân thể của nàng liền nằm trên vai phải của hắn.
Sau đó hắn khẽ vung, thân thể của Bạch Tố bị quăng ra.
“A”
Bạch Tố kêu một tiếng lớn.
“ Bịch”
Lúc rơi xuống đất, nàng chỉ lảo đảo lui về sau vài bước.
Sau khi đứng lại thì nàng liền nhìn chằm chằm vào Đường Trọng , hoài nghi có phải bản thân đã cõng rắn cắn gà nhà, mang về đến một đầu ác ma không?
Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm 2 cô bé bị một màn này làm cho sợ ngây người, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, có vẻ hoảng hốt.
- Ca ca của Đường Tâm, lại biết công phu a?
- Đường Trọng , cậu đã làm gì?
Bạch Tố nghiến răng nghiến lợi hỏi. Hôm nay, nàng mặc bộ đồ khiêu gợi như vậy là muốn đi thử sắc tâm của tên tiểu tử này. Nguyên bản thì hành động của hắn làm mình rất hài lòng, cảm thấy hắn là một người nam nhân đang tin, không nghĩ tới hắn không phải cầm thú, mà là không bằng cầm thú.
Mắng, mắng không thắng.
Đánh, đánh không lại.
Xem ra, chỉ có thể hảo hảo mời đại thần này đi cho rồi.
- Ta giúp các nàng bắt con chuột.
Đường Trọng hờ hững nói.
- Bắt chuột?
Vẻ mặt Bạch Tố nghi hoặc nhìn Lâm Hồi Âm :
- Bắt chuột sao, tại sao Bản Bản lại khóc?
- Có thể là nàng quá cảm động đi.
Đường Trọng cười nói.
Hách Bản ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ, ánh mắt đều khóc đỏ. Vễnh miệng lên, nói:
- Bạch di, con chuột đó thật đáng sợ, làm em sợ muốn chết. Làm em sợ muốn chết.
"---------- "
Bạch Tố nghe xong thì vừa cười vừa tức. Cười chính là Hách Bản muốn đóng cửa bắt chuột, sau đó thấy chuột thì lại sợ tới mức hồn phi phách tán khóc sướt mướt, tức giận chính là Đường Trọng người này thật sự là… hắn lại đem một con chuột đem để hù dọa các nàng.
- Được rồi. Đánh nhau xong mới thành bằng hữu. Chuyện này coi như là xong.
Bạch Tố nói, nói những lời này thì mọi người đã ngồi trên ghê sa-lon:
- Sau này, ba người là chiến hữu với nhau, nhất định phải hỏa thuận, ta sẽ giới thiệu, mọi người làm quen với nhau.
Nàng chi vào Đường Trọng nói:
- Đây là ca ca của Đường Tâm, sắp là một sinh viên, 2 em bình thường rất thích Đường Tâm thì cũng không nhất định làm khó ca ca của nàng, đúng không? Hiện giờ Đường Tâm lại sinh bệnh, nếu 2 em lại khi dễ ca ca của nàng, nếu nàng biết được thì sẽ thương tâm đến mức nào a?
Lại chỉ vào tiểu loli đang nằm trong lòng nàng lau nước mắt, nói:
- Hách Bản, chúng ta gọi nó là Bản Bản, Bản Bản năm nay 17 tuổi, còn chưa trưởng thành, trước kia đều là Đường Tâm chiếu cố nàng, hiện giờ ta giao nó lại cho cậu.
- Em mới không cần hắn chăm sóc.
Hách Bản hung ác trừng mắt nhìn Đường Trọng , hốc mắt đỏ lên, lại bắt đầu rơi nước mắt:
- Hắn là một người xấu xa.
- Bản Bản.
Bạch Tố khuyên nhủ:
- Vừa rồi Đường Trọng cũng không có làm sai cái gì a. Là 2 em nói đóng của bắt chuột, Đường Trọng chính là đi vào hỗ trợ, có đúng không?
Vì muốn hoàn thành kế hoạch của chính mình, nàng không tiếc làm trái với lương tâm để nói tốt cho tên lưu manh Đường Trọng này.
- Nhưng mà…nhưng mà hắn cũng không nên lấy con chuột kia hù em cùng Hồi Âm tỷ tỷ a. Chẳng lẽ không biết nữ hài tử sợ hãi nhất con chuột sao?
- Có thể là trước đây, cậu ấy không biết em sợ chuột a.
Bạch Tố nói.
- Dù sao thì hắn làm không đúng.
Hách Bản thấy Bạch Tố vẫn đứng về bên phía Đường Trọng thì tức giận kêu la lên:
- Hồi Âm tỷ tỷ, tỷ nói một câu a, có phải hắn đáng giân lắm không?
- Đáng giận.
Lâm Hồi Âm thản nhiên nói. Trải qua một lát dịu đi, nàng hiện tại đã bình tĩnh hơn.
Hách Bản cười, nở ra nụ cười đắc ý:
- Tỷ xem, Hồi Âm tỷ tỷ cũng nói hắn rất đáng giận kìa.
- Được rồi.
Bạch Tố cười khổ:
- Là Đường Trọng không đúng, ta thay mặt Đường Trọng giải thích, chuyện này thì 2 bên đều có lỗi, như vậy đi, từ hôm nay trở đi, nếu Đường Tâm thì chưa về thì Đường Trọng chính là một thành viên của Hồ Điệp, ta hy vọng chuyện hôm nay sẽ không phát sinh ra nữa.
- Đường Trọng không có chỗ ở bên ngoài cho nên khoảng thời gian này cậu ấy sẽ ở trong biệt thự. Ta hi vọng Hồi Âm cùng Bản Bản mấy ngày nay cũng không nên đi về, 2 em ở lại đây giải thích một chút tình huống cho cậu ấy biết. Hiểu biết hơn thì sẽ không còn mâu thuẫn, vô luận là trên hay dưới sân khấu đều có thể phối hợp ăn ý với nhau hơn.
Bạch Tố nhìn về phía Lâm Hồi Âm , nói:
- Hồi Âm, em coi như vậy có được không?
Nàng biết Hồi Âm rất ít khi nói chuyện, cho dù nói chuyện cũng chỉ nói hai chữ. Ở ở trong mắt Hách Bản thì Lâm Hồi Âm là một người rất có uy tín, nếu nàng đồng ý thì Hách Bản cũng sẽ không cự tuyệt.
Lâm Hồi Âm cau mày, suy tư một lúc lâu, vẫn là gật đầu nói:
- Được.
- Hả?
Hách Bản há mồm kinh hô:
- Hồi Âm tỷ tỷ, làm sao tỷ có thể đáp ứng a? Hắn như thế nào có thể tiến vào đây ở?
- Bản Bản, Hồi Âm cũng đã đáp ứng rồi, em còn có ý kiến gì nữa?
Vẻ mặt Bạch Tố mặt cưng chiều nhìn lên Hách Bản, cười hỏi. Tuy rằng nha đầu kia có chút mơ hồ có chút cứng đầu nhưng lại tương đối đáng yêu. Đứng ở lập trường các nhân thì Bạch Tố cũng yêu thành viên nhỏ tuổi nhất trong Hồ Điệp này.
"Hừ."
Hách Bản hừ lạnh một tiếng, xem như đáp ứng rồi.
- Được rồi, vậy…
- Đợi một chút.
Đường Trọng cắt đứt câu nói của Bạch Tố , nói:
- Sao mọi người không hỏi ý kiến của ta?
"--------- "
Miệng của 3 người đều hiện lên chữ “ O” ánh mắt không thể tưởng tượng được.
- Tên giả hỏa này, tự bản thân cho rằng mình tốt quá sao?
Đường Trọng coi thường ánh mắt kinh ngạc của các nàng, nhưng mà miệng của các nàng lại khêu gợi.
- Ta mới đến đây, là người mới nhưng ta cũng có vài điều kiện thỉnh mọi người cần phải tuân thủ.
Đường Trọng nói:
- Thứ nhất, khi ngủ ta không thích bị người khác quấy rầy. Từ 12h tối đến 6h sáng là thời gian nghỉ ngơi của ta, ta hy vọng nếu không có công việc đặc biệt thì sẽ không có ai đến gõ cửa, càng không hy vọng sẽ nghe những tiếng tranh cãi ầm ĩ ở bên ngoài cửa.
- Thứ hai, mỗi sáng vào lúc 6h ra sẽ rời, đi luyện thân thể, hy vọng mọi người sẽ không có ý kiến, nếu có ý kiến thì có thể bịt lỗ tai lại hoặc là có thể đeo phone vào.
- Thứ ba, ta thích ăn cay, hy vọng mỗi bữa cơm sẽ có nhiều ớt, đương nhiên nếu trong giờ cơm mọi người tách ra, tự ai nấy ăn thì tốt hơn.
- Thứ tư, mọi người cũng thấy, ta lớn lên cũng không đẹp trai cho lắm, cho nên không cần phải nhìn chằm chằm vào ta, như vậy ta sẽ có chút không quen, lại càng không có mưu đồ quấy rối với ta, ta không có hứng thú đối với tiểu hài tử.
- Thứ năm…
Không có thứ năm, bởi vì Lâm Hồi Âm và Hách Bản đã nhịn không được mà cầm gối trên sô-pha liền mạng đập vào đầu Đường Trọng .
Ngay cả Bạch Tố cũng có chút chịu không nổi, thừa dịp hắn không chú ý thì đá trộm 2 cước.
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Last edited by Goncopius; 18-02-2013 at 05:05 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Năng lực thuyết phục của Bạch Tố thật là mạnh mẽ, nàng khuyên bảo một hồi thì Lâm Hồi Âm cùng Hách Bản cũng đồng ý cho Đường Trọng vào biệt thự ở.
Cho dù là có bất mãn với Đường Trọng thì đêm đó đồ ăn tối vẫn có nhiều món cay, Lâm Hồi Âm cùng Hách Bản ăn ít lại, giả vờ tức giận, 2 nàng nói qua vài câu rồi về phòng.
Đường Trọng thấy những món ăn này hợp với khẩu vị của mình liền một phen lang thôn hổ yết.
- No rồi sao?
Một tay Bạch Tố chống cằm, nhìn Đường Trọng hỏi.
- No rồi.
Đường Trọng thoả mãn gật đầu. Cuộc sống như thế cũng không tệ lắm, mở mồm thì cơm đã đưa đến miệng, bữa ăn cơm còn có thể nhìn thấy các mỹ nữ, tuy rằng sắc mặt các nàng không được tốt cho lắm.
- Có muốn ăn chút hoa quả gì không?
Bạch Tố hỏi.
- Có nho không?
- Có.
Bạch Tố gật đầu, quay lưng nói với người phụ việc trong nhà:
- Ngô tỷ, rửa sạch nho rồi đem lại đây.
- Được.
Ngô tỷ đáp ứng nói.
- Khuya nay tôi sẽ ngủ lại đây.
Bạch Tố nói.
Đường Trọng nở nụ cười, nói:
- Cô sợ ta sẽ xử lý 2 người bọn họ sao?
Bạch Tố gật gật đầu, nói:
- Tôi cũng lo lắng như thế, sợ buổi tối cậu không ngủ được lại đi làm hái hoa đạo tặc.
- Nếu thật sự ta là loại người như cô nghĩ, thì cô để ta ở lại đây có ích gì?
Đường Trọng hỏi lại:
- Hôm nay không phải đã thử rồi sao? Cô căn bản không phải là đối thủ của ta.
- Thế nhưng ta có thể hỗ trợ kêu cứu mạng a.
Bạch Tố cười ngọt.
- Nếu ta vào phòng của cô thì sao?
Đường Trọng híp mắt đánh giá nàng, lộ ra vẻ háo sắc.
- Ta không xuống địa ngục, ai vào địa ngục?
Vẻ mặt Bạch Tố thành thật nói:
- Nếu như có thể cứu thoát 2 nàng khỏi ma chưởng của cậu thì lão nương nguyện ý xả thân.
Dừng một chút, Bạch Tố híp mắt nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:
- Hơn nữa, bộ dạng của cậu cũng rất tốt.
"-------- "
Đường Trọng hoàn toàn bị đánh bại
Nhiều năm ở trại giam như vậy, tự nhận mình là một người lưu manh vô địch, độc cô cầu bại, không ngờ rằng vừa mới bước vào xã hội thì lại gặp ngay một yêu nữ sắc lang.
Bạch Tố cùng ăn nho với Đường Trọng , ăn được mấy trái thì liễn duỗi lưng ra, nói:
- Mệt chết đi được, vì muốn thuyết phục cậy gia nhập Hồ Điệp mà miệng của ta đã dài ra mấy phân rồi nè. Tôi muốn tắm rửa rồi ngủ, cậu cũng nghỉ sớm đi, sáng mai ta sẽ mang cậu đến để tạo hình. Đúng rồi, tối nay cậu sẽ ngủ ở trong phòng ở phía Đông, trước đây phòng ấy là Đường Tâm ở, tất cả mọi vật đều đầy đủ, cậu không cần phải quét dọn.
Phòng của Đường Tâm?
Khóe miệng của Đường Trọng nở lên một đường cong.
Nàng an bài như vậy là muốn mình thân cận với vị muội muội mà bản thân mình chưa bao giờ gặp mặt, để cho mình có cảm tình với nàng, đỡ phải khi lâm trận mình lại chạy đi sao?
Dù sao thì bây giờ mình cũng chưa kí kết gì hay hợp đồng bán mình, nếu như không đồng ý thì có thể trốn chạy bất kỳ lúc nào.
“ Nữ nhân này, rất có ý tứ.”
Đường Trọng thấy vòng eo mảnh khảnh, mềm mại của Bạch Tố đang đi lên lầu thì trong lòng nghĩ nói.
Như là cảm nhận được ánh mắt của Đường Trọng, Bạch Tố đứng ở trên bậc thang ngoảnh đầu nhìn lại.
Ánh đèn thủy tinh chiếu rọi xuống, cả người của nàng giống như là bị bảo phủ bởi một tầng ngân huy.
Nở nang duyên dáng, rực rỡ bức người.
- Yêu tinh.
Đường Trọng mắng.
- Hỗn đản.
Bạch Tố cũng há hốc mồm.
Nàng không có phát ra tiếng nói nhưng mà Đường Trọng biết nàng nói 2 chữ này.
Phòng ngủ của Đường Tâm rất lớn, chừng 40-50 mét vuông.
Trừ bỏ giường ra thì trong phòng là mấy giá sách, trên giá sách bày ra nhiều bộ sách. Không phải là tạp chí mà là “ Sử ký”, “ Quốc phú luận”… nhiều sách cỡ này, cũng không thiếu những sách khoa học viễn tưỡng, tiểu thuyết… xem ra thì nàng muốn đọc những quyển sách này thì khảo nghiệm chỉ số thông minh của mình.
Đây không giống với khuê phòng của một nữ minh tinh, mà nó giống với thư phòng của một người công tác.
Trước tủ sách có một bàn máy tính màu trắng, trên bàn có đặt một Laptop Apple, còn có mấy tấm ảnh chụp nữ hài tử.
Còn có vài ảnh chụp của ban nhạc Hồ Điệp, những thứ khác đều là một mình Đường Tâm chụp.
Đường Trọng đưa tay lấy ra một khung ảnh, trong đó có bức ảnh một nữ hài tử mặc bộ đồng phục trung học màu lam , tóc xõa trên vai, mặt cười như ánh bình mình, khóe miệng mang theo ý cười, khi đó nhất định cuộc sống của nàng phi thường vui vẻ a.
Không thể không nói, đây là một mỹ nhân. Bởi vì Đường Trọng cùng Đường Tâm là 2 anh em xinh đôi cho nên Đường Trọng cũng vô cùng “ xinh đẹp”
- Muội muội.
Đường Trọng khẽ vuốt mặt của nữ hài tử trong bức mình, trong lòng thầm nói.
Nhìn tấm ảnh một lát rồi Đường Trọng đem khung hình bỏ xuống, sau đó mở ngăn kéo bàn máy tính ra.
Phía trong ngăn kéo là một quyển nhật ký, nhật ký bị khóa lại, không có cách nào để xem nội dung ở bên trong.
- Nhìn lén nhật ký của người khác là vô đạo đức.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.
- Bất quá, hiện tại ta là Đường Tâm, xem nhật ký của chính mình cùng với đạo đức cũng không sao a.
Đường Trọng tiếp tục thầm nghĩ.
Vì thế, hắn liền dùng tay nghề mà hắn học được của những người trong ngục giam, mở nhật ký ra.
Đây không thể gọi là nhật ký, chỉ có thể gọi là ngẫu kỹ, bởi vì trong nàng chỉ khi nào nàng cảm thán một chút hoặc là nhớ đến một chuyện tình quan trọng nào nàng mới viết vào, cũng không phải là đem những việc vặt như hôm nay ăn bát mý trong đó có 2 miếng thịt bò, 1 cái trứng hay linh tinh gì đó mà ghi chép vào trong này.
Phía trước viết đều là cuộc sống của nàng cũng với người phụ nữ kia, thoạt nhìn phi thường an nhàn hạnh phúc.
- Mụ mụ nói nữ hài tử cần phải có đại gia nuôi, bởi vì nói như vậy thì ngay cả chịu một ít ơn huệ của nam sinh khác cũng không được. Cho nên mỗi lần ta về nhà, người đều cho ta mặc quần áo cùng trang sức. Ta còn là học sinh nha, mang những thứ này để làm gì?
Sau đó là một chút chuyện lý thú về những người bạn trai, không có quan hệ tình yêu, nhưng thật ra là có đề cập đến mấy người bạn thân.
- Viện văn học của Anh Hoa mở rồi, thật đẹp a. Tô Tam nói, Anh Hoa đẹp như thế, 2 nữ nhân đến xem thật là quá lãng phí. Nàng buộc ta cùng nàng cùng nhau cầu nguyện, sang năm lúc Anh Hoa mở lại thì chúng ta phải mang người trong mộng của mình đến đây. Người trong mộng sao? Nguyên lai ta đã trưởng thành, lớn đến có thể yêu đương rồi.
- Tô Tam nói hôm nay người bạn kia lại đến, đau bụng đến mức đổ mồ hôi lạnh, ta nhìn thấy thế thì cũng cảm thấy đau. Làm nữ nhân thật không dễ dàng.
- Nam sinh kia lại tới nữa rồi, hơn nữa lại mang theo hoa, như vậy mới là phương thức biểu hiện tình yêu sao? Ta không biết, chính là ở trong lòng ta lại không thích như vậy.
--------
Khi đó Đường Tâm là một tiểu cô nương, xinh đẹp, thông minh, vui vẻ, mẫn cảm. Chờ mong tình yêu nhưng lại bị phiền não vô nghĩa quấy rầy.
- Thậm chí ta có ca ca sao? Cùng ta là song sinh ? Ta không biết anh ấy ở nơi nào nhưng nhất định ta phải tìm được ca ca.
- Ta đi về hỏi mụ mụ, nàng không muốn nhắc đến chuyện tình của ba ba cùng ca ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- ….huấn luyện vô cùng mệt nhưng ta có thể kiên trì, ta không thích khiêu vũ nhưng ta vẫn phải kiên trì bởi vì mụ mụ thích.
- Đêm trừ tịch, trước kia thì ta thích nhất làn gày nay nhưng hiện tại ta rất ghét ngày này. Bởi vì lúc này thì mọi người đều sum họp với nhau, chỉ có ta cùng mụ mụ ăn bánh chẻo.
- Tìm được tin tức của ca ca rồi, thật cao hứng, ta muốn đi tìm ca ca.
Mỗi một chữ, mỗi một đoạn đều có nhắc đến Đường Trọng , Đường Trọng chiếm gần hết nhật ký của Đường Tâm, cũng chiếm lấy những hồi ức tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân Đường Tâm.
Khi hắn ở một địa phương không có ai biết thì nhân sinh của hắn đã bị cô gái này lặng lẽ thay đổi.
-------
- Đây là việc khó khăn hơn lên trời? Vẫn là khảo nghiệm đối với ta? Ta đã nói với Tô Tam rằng ta không sợ chết, ta sợ phải tiếc nuối, hiện tại ta có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, ta không muốn chết.
- Bạch di nói với ta rằng người sẽ thuyết phục ca ca sẽ thay thế ta, tuy rằng cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn hơn nữa trong lòng cũng có chút chờ mong, Hồ Điệp là Hồ Điệp của mọi người, không thể bởi vì sự vắng mặt của ta mà giải tán, nói như vậy thì sẽ không công bằng với Hồi Âm cùng với Bản Bản, nhưng mà ca ca sẽ đồng ý sao?
- Ca ca, hoan nghênh trở về. Ta vô số lần ảo tưởng rằng sẽ thấy người, đến lúc đó ta sẽ mặc áo gì, buộc tóc kiểu gì, câu nói đầu tiên khi chúng ta gặp mặt sẽ nói như thế nào, không nghĩ tới chính là, chúng ta lại gặp thoáng qua.
- Có người nói cho ta biết, bào thai song sinh sẽ tương thông với nhai. Trong lúc ta thương tâm thì không biết ca ca có cảm thấy khó sống không?
- Ca ca, ta không biết khi nào thì có thể trở về, ta cũng không biết ta còn có thể trở về hay không?
- Nếu ta sống thì ta sẽ gặp người, nếu ta chết đi thì người hãy thay ta sống tiếp.
“ Tích”
“ Tích”
“ Tích”
Từng giọt, từng giọt nước mặt rơi xuống, tràn ngập trên trang giấy.
Giọt nước trên trang giấy cứ như vậy mà lan…lan ra, giống như trái tim của một người nam nhân dần dần bị ăn mòn.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới lúc xúc động.
Bạn nào muốn dịch HBTV có thể PM YH blood_devill.... gặp mình
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius