Sơn mạch Man Quỷ Tông có vài chục ngọn núi lớn nhỏ, nhưng phần lớn đều thuộc về tám chi trong tông, chỉ có một ngọn núi lớn nhất trong đó là không thuộc về chi nào cả, mà trên đó xây dựng một loạt các kiến trúc cực kỳ trọng yếu của tông môn như Chấp Sự Đường, Tàng Kinh Các, Luyện Đan Thất, … hơn nữa cả ngày lẫn đêm đều có đệ tử được tuyển chọn kỹ lưỡng tuần tra thủ vệ.
Tổ Sư Đương là địa điểm đệ tử Man Quỷ Tông tế tự các vị tiền bối Tổ Sư, đương nhiên cũng được xây dựng trên đó.
Một đám mây đen cực lớn hạ xuống trên một bình đài ở lưng chừng ngọn núi, lúc này mấy tên đệ tử mặc áo bào xanh lục từ trong một điện đường vội vàng chạy tới, sau đó lập tức cung kính thi lễ với phụ nhân trên đám mây đen, nói :
"Tham kiến Lý sư thúc, tất cả mọi việc trong Tổ Sư Đường đều được chuẩn bị sẵn sàng đợi Chưởng môn và chư vị sư thúc."
"Tốt lắm, trước tiên ngươi dẫn đám sư đệ này vào trong đi. Lát nữa Chưởng môn và các sư thúc sẽ tới." Phụ nhân nhìn như tùy ý phân phó một câu.
"Vâng, thưa sư thúc." Những đệ tử áo xanh lục này gật đầu đồng ý, sau đó liền lên tiếng tiếp đón đám người Liễu Minh, dẫn theo đám thiếu nam thiếu nữ đi về phía đại điện xa xa.
Phụ nhân lại đứng nguyên tại chỗ, dường như định ở bên ngoài chờ đợi đám người Chưởng môn Man Quỷ Tông.
Liễu Minh ở giữa đám người, sau khi hắn vừa bước qua cánh cửa của đại điện liền nhìn lướt lên trên cao.
Phía trên treo một bức hoành phi màu bạc dài mấy trượng, mặt ngoài viết ba chữ "Tổ Sư Đương" màu vàng cực lớn, mơ hồ còn có tinh quang nhàn nhạt liên tục lưu chuyển trên bề mặt.
Sau khi vào trong đại điện, không ít đệ tử đều hít vào một hơi lạnh.
Chỉ thấy bên ngoài nhìn như là cung điện bình thường được xây dựa vào núi, nhưng bên trong không ngờ lại là một đại sảnh cực lớn, cao vài chục trượng, rộng xấp xỉ trăm mẫu.
Hai bên đại sảnh đặt hàng trăm cái ghế màu đen, trên vách tường phía cuối đại sảnh còn treo một bức họa cổ xưa dài hơn một trượng.
Trên đó có vẽ bóng lưng một đạo nhân mặc thanh sam, trên đầu cài một cây trâm bạc dài vài tấc, sau lưng giắt một cây trường kiếm không vỏ, hai chân giẫm lên đầu lâu một con ác quỷ hung ác lạ thường, bên ngoài cơ thể còn có từng tầng từng tầng khí đen nhàn nhạt lượn lờ không ngớt, gây cho người ta một loại cảm giác thần bí vạn phần.
Bên dưới bức tranh đặt một bàn thờ màu bạc dài năm sáu trượng, hai đầu có hai cây đèn Trường Minh, ở giữa thì có khoảng mười lăm mười sáu bài bị màu vàng nhạt, bên trên mỗi bài vị viết từng dòng tên họ đen nhánh.
Mà phía trước bàn thờ còn có một đỉnh lớn làm bằng đồng xanh, bên trong cắm vài cây hương đã đốt hết hơn một nửa, bất giác tạo cho người ta một cảm giác trang nghiêm.
Mấy tên đệ tử áo xanh sau khi dẫn chúng đệ tử vào trong sảnh bèn trở lại khoanh tay đứng thẳng ở chỗ cửa đại điện, căn bản không để ý chút nào đến đám đệ tử mới này.
Chúng thiếu nam thiếu nữ thấy vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, nhưng dưới không khí trang nghiêm của đại sảnh, không ai dám xì xào bàn tán, đành phải thành thật đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Sau khi Liễu Minh quan sát bốn phía đại sảnh một vòng, ánh mắt bất giác rơi trên bức họa cổ xưa phía trước.
Bức họa này được trang trọng treo ở đây, người được vẽ bên trong tám chín phần mười là Tổ Sư khai lập Man Quỷ Tông, nhưng đây chỉ có một bóng lưng mà thôi, chuyện này có chút kỳ lạ.
Liễu Minh cũng không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, sau thời gian ăn hết một bữa cơm, ngoài cửa điện truyền đến tiếng bước chân, đệ tử áo xanh lục đứng ở cửa điện đồng thời khom người, lớn tiếng nói:
"Bái kiến Chưởng môn và các vị sư thúc!"
"Đứng lên đi." Giọng nói bình thản của Chưởng môn Man Quỷ Tông truyền đến, sau đó lão giả áo gai liền từ ngoài cửa bước vào, nho sinh họ Khuê, đại hán họ Lôi và mấy vị Linh Sư Man Quỷ Tông, từng người từng người một tiến vào trong đại sảnh.
Lúc này toàn bộ Linh Sư đều thu lại linh quang hộ thể, hiện ra hình dáng thực của mình.
Đám đệ tử Liễu Minh đều vội vàng hành lễ.
Lúc này, Chưởng môn Man Quỷ Tông lại không để mọi người đứng dậy ngay, mà dẫn đầu những người khác đi tới trước bàn thờ, đốt một cây hương mới cắm vào trong đỉnh đồng, sau đó mới quay người lại, cho phép đám thiếu nam thiếu nữ đứng dậy.
"Bổn chưởng môn Hoàng Thạch, tin tưởng hơn phân nửa trong số các ngươi cũng đã biết ta, ta sẽ không giới thiệu nhiều nữa. Hiện giờ nếu các ngươi đã mở ra Linh Hải, chỉ cần tiến đến bái lạy Tổ sư gia, từ nay về sau sẽ là một đệ tử chính thức của bổn tông. Dáng người trong bức họa được Tổ Sư Đường thờ tự chính là Tổ Sư ‘Lục Âm Chân Nhân’ thành lập bổn tông, sáu chi trong tám chi hiện tại của bổn tông đều được truyền thừa trực tiếp từ lão nhân gia người. Còn bài vị được cung phụng phía dưới là các tiền bối Hóa Tinh kỳ của bổn tông, nếu không được các vị tiền bối che chở, bổn tông cũng không có khả năng kéo dài đến ngày hôm nay. Bây giờ các ngươi hãy tiến lên dâng hương cho Tổ Sư gia và các vị tiền bối trong tông, đồng thời báo ra tên tuổi bản thân." Chưởng môn Man Quỷ Tông nghiêm nghị nói.
"Hóa Tinh kỳ? Chẳng lẽ trên Linh Sư còn có tồn tại cao hơn nữa sao?!"
Lần đầu tiên Liễu Minh nghe tới những chữ đó, trong lòng không khỏi hơi động một chút, hắn chính là một tay ngang mạo danh người khác tiến vào giới tu luyện, thực sự biết quá ít về Thượng môn.
Nhìn dáng vẻ những đệ tử khác vẫn như bình thường, hơn phân nửa là bọn họ đều biết rõ những chuyện liên quan.
Ngay khi Liễu Minh âm thầm suy nghĩ, vị đệ tử Cao Trùng có Địa Linh Mạch kia được Chưởng môn Man Quỷ Tông ra hiệu, dẫn đầu tới trước bàn thờ rồi quỳ xuống, cung kính nói:
"Đệ tử Cao Trùng, hôm nay vinh dự được bái nhập Man Quỷ Tông, mong được Tổ Sư gia và các vị tiền bối che chở, từ nay về sau nhất định sẽ tận dụng hết khả năng của bản thân phát dương quang đại bổn tông." Sau đó thiếu niên cao lớn đứng dậy, đốt một nén hương cắm vào trong cự đỉnh rồi mới lui lại vị trí ban đầu.
Đã có người dẫn đầu, đám thiếu nam thiếu nữ cũng lần lượt quỳ bái dâng hương, phần lớn lời nói cũng không khác biệt lắm so với Cao Trùng.
Sau khi chúng đệ tử đã hoàn tất nghi thức, Chưởng môn Man Quỷ Tông mới lần nữa đứng trước mọi người, nghiêm mặt nói:
"Bổn tông tổng cộng có ba điều cấm kỵ, ba mươi sáu môn quy, phạm vào một trong số đó, nặng thì hủy diệt thân thể rút ra hồn phách, nhẹ thì phong bế pháp lực, ném vào Hắc Phong Cốc chịu hình phạt Phong Lôi. Nội dung cụ thể của những điều cấm kỵ và môn quy, mấy ngày nữa sẽ có người cẩn thận giảng thuật cho các ngươi, các ngươi nhất định phải tự giải quyết cho tốt!"
"Vâng!"
Trong lòng đám đệ tử cực kỳ sợ hãi, run giọng đáp ứng.
"Mặt khác, bổn tông tổng cộng chia làm tám chi : Quỷ Vũ, Âm Sát, Huyền Phù, Cửu Anh, Độc Linh, Luyện Thi, Thiên Cơ, Hóa Huyết. Dựa theo thông lệ từ trước tới nay, sẽ do sư thúc của tám chi này thay phiên tiến hành chọn lựa các ngươi, các ngươi có ý kiến gì không?" Chưởng môn Man Quỷ Tông điềm tĩnh hỏi. Đám đệ tử đương nhiên không có ai dám phản đối.
Lão giả áo gai thấy thế hết sức hài lòng, mặt không đổi sắc tiếp tục nói:
"Nếu đã như thế, vậy lão phu đại diện cho chi Hóa Huyết, trước tiên chọn một đệ tử. Cao Trùng, tư chất của ngươi không tệ, ngươi có bằng lòng vào chi Hóa Huyết, bằng lòng để lão phu tự mình thu ngươi làm đệ tử thân truyền hay không?"
Vừa nói xong lời này, ánh mắt Chưởng môn Man Quỷ Tông liền "bá" một cái đã tập trung lên người thiếu niên cao lớn.
"Cao Trùng bằng lòng bái chưởng môn vi sư!" Thiếu niên cao lớn nghe vậy, không do dự chút nào bước ra khỏi đám người, hành đại lễ với lão giả áo gai.
"Tốt lắm, hài tử, ngươi đứng lên đi. Từ nay về sau ngươi chính là đệ tử thân truyền thứ bảy của lão phu, đợi sau khi theo ta quay về chỗ ở sẽ giới thiệu mấy vị sư huynh sư tỷ khác cho ngươi." Chưởng môn Man Quỷ Tông cười ha hả, bảo thiếu niên cao lớn đứng dậy đi theo lão lui trở lại một bên.
Sắc mặt đám người nho sinh họ Khuê bên cạnh, Sở sư đệ, đại hán họ Lôi, … đều cực kỳ khó coi, nhưng cũng không ai thực sự dám mở miệng ngăn cản.
"Lão phu Sở Kỳ, là sơn chủ chi Âm Sát, Già Lam, ngươi còn không mau qua đây!" Ngay sau đó Sở sư đệ đi ra, vẫy tay về phía một thiếu nữ thanh tú nhìn rất bình thường.
Hình dáng thật của Sở Kỳ không ngờ lại là một thanh niên nho nhã chừng ba mươi tuổi, đúng là dáng vẻ một mỹ nam tử hào hoa phong độ.
"Cái gì? Nàng chính là Già Lam có được Mộng Yểm Thể!"
"Không phải chứ, nha đầu kia ta biết, không phải tên là Tố nhi sao?"
"Đồ đần, khẳng định lúc trước nàng đã dùng tên giả!"
Những đệ tử bên cạnh thiếu nữ thanh tú cả kinh, lập tức lui lại nhường đường, khá nhiều người sôi nổi nghị luận một hồi.
Thiếu nữ dường như không nghe thấy tất cả những điều đó, thần sắc như thường bước ra khỏi đám người, lặng lẽ thi lễ với Sở kỳ, sau đó tự động đứng thẳng lên.
Sở Kỳ lộ vẻ hài lòng gật đầu, cũng mang theo thiếu nữ sang một bên.
"Mộng Yểm Thể!"
Liễu Minh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mấy lần, lại nghĩ tới nữ tử yêu mị thoắt ẩn thoắt hiện trong quảng trường, trong lòng thoáng giật mình.
"Lôi Thần, ngươi còn chờ gì nữa, lăn ra đây cho ta." Đại hán họ Lôi đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt trực tiếp quát về hướng Lôi Thần trong đám người.
Khóe mắt Lôi Thần giật nảy lên, dường như có chút không tình nguyện, nhưng vẫn bất đắc dĩ đi tới.
Cứ như vậy, sau khi tám chi chọn lựa một vòng, tám đệ tử kiệt xuất nhất rất nhanh đã được bọn họ chọn lựa trước tiên. Trong đó nho sinh họ Khuê có chút bất dắc dĩ lựa chọn một đệ tử chín Linh Mạch, xem ra đây là trao đổi của Chưởng môn Man Quỷ Tông để gã nhượng bộ.
Đối với vị chi chủ chi Cửu Anh này, nếu trước kia có thể thu được một tên đệ tử chín Linh Mạch đương nhiên là chuyện đáng để ăn mừng, nhưng hiện giờ lại phải bỏ qua một đệ tử Địa Linh Mạch vốn phải tới tay, đương nhiên không có cách nào cao hứng nổi.
Mà mấy chi khác cũng lựa chọn những đệ tử chín Linh Mạch còn lại.
Sau đợt thứ hai, chọn lựa của các chi phần lớn chỉ có thể là đệ tử sáu Linh Mạch và đệ tử có thiên phú trên một vài phương diện nào đó mà thôi.
Liễu Minh chỉ là một Linh Đồ ba Linh Mạch, mấy vòng đầu tiên đương nhiên không có khả năng chọn đến hắn.
Tuy nhiên sau khi những đệ tử sáu Linh Mạch rất nhanh đã bị chọn đi, cuối cùng cũng có người chú ý tới Liễu Minh.
Vị ‘Lâm sư muội’ thuộc chi Quỷ Vũ, tên đầy đủ là Lâm Thải Vũ, là một nữ tử xinh đẹp nhìn như hai mươi tuổi, khi ánh mắt đảo qua người Liễu Minh, cuối cùng cũng nhớ ra đệ tử có Tinh thần lực mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường mà Chương môn Man Quỷ Tông đã nhắc tới.
Chi của nàng cũng rất có thành tựu trên phương diện Huyễn thuật, vừa vặn cần một đệ tử có Tinh thần lực thật tốt.
Vì vậy nàng này đã quyết định, trong lần tiếp theo mình nhất định phải chọn lấy Liễu Minh.
Mà chưởng môn Man Quỷ Tông sau khi có được Cao Trùng có được Địa Linh Mạch, đã đặt hơn phân nửa tâm tư lên người kẻ này, đâu còn nhớ đến tên đệ tử lúc trước mình thuận miệng nhắc tới.
Tuy nhiên sau một khắc, một chuyện vượt quá dự liệu của Lâm sư muội đã xảy ra:
"Ừm, ngươi gọi Bạch Thông Thiên hả? Ngươi có bằng lòng gia nhập chi Cửu Anh chúng ta hay không?" Lần này đến phiên nho sinh họ Khuê, khi đến trước chỗ Liễu Minh đứng, dường như gã cực kỳ tùy tiện hỏi.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Đệ tử bằng lòng!" Liễu Minh đương nhiên không thể nào vô cớ cự tuyệt một vị Linh Sư, cho dù thoạt nhìn dáng vẻ đối phương chỉ như thuận miệng hỏi mà thôi.
"Tốt, ngươi cũng đứng sang một bên đi." Nho sinh họ Khuê phân phó qua loa một câu. Lúc này, ngoại trừ đệ tử chín Linh Mạch tên ‘Tiêu Phong’ được chọn ngay từ đầu, còn có một gã đệ tử tán tu tóc đo khác gọi là Vu Thành đã ở đứng ở phía sau rồi.
Tuy nhiên biểu lộ của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, vẻ mặt Tiêu Phong đầy vẻ phiền muộn, còn Vu Thành lại nở nụ cười thân thiện với Liễu Minh.
Lâm Thải Vũ thấy Liễu Minh bị nho sinh họ Khuê chọn trước, trong lòng hơi do dự.
Nếu đổi lại là mấy chi khác, nàng chỉ cần mở miệng yêu cầu, đối phương chắc chắn sẽ không vì một đệ tử ba Linh Mạch mà từ chối yêu cầu của nàng, nhưng chi Cửu Anh lại có quan hệ không được tốt với các chi khác, hơn nữa lần này lại phải chịu một thiệt thòi lớn, nếu mình lại nhắc tới vấn đề trao đổi đệ tử, rất có khả năng bị đối phương cho là khiêu khích.
"Hay là thôi vậy!"
Trong lòng "Lâm sư muội" sau khi cân nhắc một phen, rút cuộc vẫn phải khẽ thở dài một hơi thầm nghĩ như vậy.
Dù sao vị "Bạch Thông Thiên" này cũng chỉ là một đệ tử ba Linh Mạch, không đáng để chọc tức một vị Linh Sư khác.
Cuối cùng vị sơn chủ chi Quỷ Vũ này cũng không mở miệng, khi đến phiên nàng thì chỉ tùy ý chọn một gã đệ tử ba Linh Mạch khác mà thôi.
Trong nháy mắt, mười mấy tên đệ tử đều bị các chi của Man Quỷ Tông lựa chọn sạch sẽ, các vị sơn chủ đều sôi nổi dẫn theo đám đệ tử mình vừa chọn ra khỏi Tổ Sư Đường, quay về ngọn núi của chi mình.
Mấy người Liễu Minh dưới sự thi pháp của nho sinh, cũng được một đám mây xám tro nâng lên, bay rất nhanh về một ngọn núi ở khu vực ngoài rìa sơn mạch.
Ngọn núi này chính là chỗ ở của chi Cửu Anh Cửu Anh Sơn, nhưng những kiến trúc trên núi rõ ràng không thể so sánh với những ngọn núi khác, đặc biệt là chỗ đỉnh núi, từ xa nhìn lại chỉ là rải rác vài chục tòa kiến trúc cao lớn mà thôi.
Đám mây xám tro bỗng nhiên tản ra, sau đó mấy người Liễu Minh đã hạ xuống trên một quảng trường nhỏ phía trước một gian đại điện.
Ở đó đã có hơn mười đệ tử mặc áo xanh lục của chi Cửu Anh đứng chờ sẵn.
Mà phía trước những đệ tử này có một nam tử khác chừng ba mươi tuổi, tóc tai bù xù, bên hông giắt một hồ lô đỏ thắm, vừa thấy nho sinh và đám người Liễu Minh, hai mắt người này đã sáng rực lên, chạy ra chào đón:
"Sư huynh, thế nào? Ta nghe nói trong lần nghi thức Khai Linh này xuất hiện một đệ tử tán tu có Địa Linh Mạch, sư huynh có dẫn về được hay không?"
"Sư đệ nghĩ với đệ tử tư chất như vậy, chi của chưởng môn sẽ buông tha cho chúng ta ư! Tuy nhiên lần này cũng không tệ, đã thu được một đệ tử chín Linh Mạch. Mấy người các ngươi lại đây, đây là sư thúc Chu Xích của các ngươi, mau qua bái kiến sư thúc!" Nho sinh cười khổ một tiếng, sau đó lại vẫy tay về phía mấy tên đệ tử mới, nói.
"Bái kiến Chu sư thúc!" Đám người Liễu Minh không dám chậm trễ, bước lên phía trước cung kính thi lễ.
"Không cần đa lễ, đứng dậy đi. Nói như vậy thì đệ tử Địa Linh Mạch kia đã bị chi Chưởng môn chọn đi, đây cũng là chuyện rất bình thường. Đệ tử tư chất như thế, nếu Chưởng môn sư huynh để lạc vào một chi chúng ta mới đúng là chuyện kỳ quái." Chu Xích nghe vậy, đầu tiên khoát tay chặn lại, sau đó sắc mặt trầm xuống nói.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vào bên trong rồi nói sau." Nho sinh không tiếp lời, chuyển chủ đề nói.
Chu Xích tự nhiên không phản đối, lúc này bèn cùng nho sinh đi về phía đại điện sau lưng, những đệ tử khác đương nhiên theo sát phía sau.
Đệ tử mới và đệ tử cũ chi Cửu Anh, vô thức chia làm hai nhóm, bắt đầu quan sát lẫn nhau.
Liễu Minh có chút tò mò liếc nhìn hơn mười người đệ tử cũ.
Những người này gần như là một nửa số người là nam và một nửa là nữ, độ tuổi phần lớn chừng mười bảy mười tám và hai mươi, người lớn tuổi nhất là một nam tử trầm tĩnh chừng hai mươi bảy hai mươi tám, khí tức trên người người này gây cho người ta một loại cảm giác trầm ổn lạ thường.
Nam tử này dường như cũng phát hiện ra Liễu Minh đang quan sát gã, liền quay sang mỉm cười với hắn.
Liễu Minh cũng hiền lành cười cười đáp lại.
Trong số những đệ tử khác còn hai người khiến hắn chú ý, nhưng lại là hai nữ đệ tử.
Một người có khuôn mặt dài, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, khiến cho người ta có cảm giác ôn nhu dị thường. Người còn lại có lông mày dài, hai mắt trong veo như nước, dáng người vô cùng đầy đặn.
Dung mạo hai nữ tử đều cực kỳ xuất chúng, hẳn là đi đến nơi nào cũng đều hấp dẫn không ít ánh mắt nam nhân.
Mà bên phía đệ tử mới, ngoài ba người Tiêu Phong, Vu Thành, Liễu Minh còn có hai đệ tử một nam một nữ, đều là những đệ tử ba Linh Mạch cuối cùng mà nho sinh lựa chọn một cách tùy ý.
Trong khi Liễu Minh đang âm thầm suy nghĩ, mọi người đã đi vào trong thính đường, nho sinh và Chu Xích chia ra ngồi xuống phía trước, một đám đệ tử thì chia làm hai nhóm khoanh tay đứng.
"Thạch Xuyên, mấy người bọn chúng chính là sư đệ mới của các ngươi. Đây là Thạch sư huynh của các ngươi, hiện giờ tất cả mọi việc lớn nhỏ trong núi đều giao cho hắn xử lý." Nho sinh suy nghĩ một chút, sau đó liền vẫy tay một cái về phía nam tử chừng hai bay hai tám tuổi kia, để cho hắn đứng ra giới thiệu.
"Mấy vị sư đệ sư muội, sau này nếu có việc gì cần thiết trong núi có thể trực tiếp tới tìm ta." Thạch Xuyên ôm quyền về phía đám đệ tử mới, mỉm cười nói.
Đám người Liễu Minh không dám chậm trễ, vội vàng khom người đáp lễ.
“Chi chúng ta ngoài ta và Chu sư thúc là hai Linh Sư, còn có một vị là Chung sư cô, chỉ có điều hiện giờ sư cô của các ngươi đang bế quan, các ngươi không cách nào có thể gặp mặt. Mặt khác, tinh lực của ta và Chu sư đệ có hạn, không thể thu tất cả bọn ngươi làm đệ tử thân truyền, chỉ có thể trước tiên tự mình dạy bảo hai người Tiêu Phong và Vu Thành, những người khác cũng chỉ có thể là đệ tử ký danh." Ánh mắt nho sinh nhìn lướt qua đám người Liễu Minh một lần, sau đó liền chậm rãi nói.
Nghe xong lời này, trong lòng Liễu Minh có chút phiền muộn, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra thần sắc gì khác thường cả.
Về phần hai thiếu nam thiếu nữ ba Linh Mạch khác, lại lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng đương nhiên không dám kêu ca chút nào.
"Các ngươi cũng không cần lo lắng. Bất kể là đệ tử ký danh hay là đệ tử thân truyền, kỳ thật ban đầu đều học vài loại công pháp trụ cột cơ bản nhất của bổn tông, có phải do chúng ta tự mình truyền thụ hay không cũng không có gì khác nhau quá lớn, chủ yếu vẫn phải xem ngộ tính của bản thân các ngươi. Mấy người các người mặc dù tư chất hơi kém một chút, nhưng chỉ cần trong lúc tu luyện biểu hiện ra thiên phú hơn người, ta và Khuê sư huynh cũng có thể lại thu các ngươi làm đệ tử thân truyền. Trong lúc tu luyện, nếu các người có gì không hiểu, trước tiên có thể hỏi các sư huynh sư tỷ của các ngươi. Nếu bọn họ mà không giải đáp được thì có thể tìm chúng ta. Tuy nhiên Linh Sư của chi chúng ta không nhiều lắm, ngoài thời gian chúng ta phải bế quan tu luyện còn phải thường xuyên ra ngoài hoàn thành một vài nhiệm vụ mà tông môn giao phó. Nếu gặp phải trường hợp ba người chúng ta không có trên núi, bổn tông đã đặc biệt xây dựng Tuệ Thiên Đường, mỗi nửa tháng đều có một vị Linh Sư chuyên môn tới đó truyền thụ những bí thuật công pháp mà mình am hiểu, đồng thời cũng trả lời những vấn đề nhất định mà đệ tử khúc mắc. Các ngươi cũng có thể tới đó, ta tin tưởng nhất định sẽ có không ít thu hoạch." Chu Xích ở một bên bổ sung.
"Tốt rồi, sau này mọi chuyện có liên quan trong tông, các ngươi sẽ từ từ hiểu rõ. Thạch Xuyên, người dẫn ba sư đệ sư muội này xuống dưới, tới Chấp Sự Đường nhận những đồ vật cần thiết, thêm nữa sắp xếp chỗ ở cho bọn chúng, cũng nói cho bọn chúng biết một chút về những điều cấm kỵ và quy củ của tông môn." Nho sinh gật đầu, phân phó một tiếng.
"Ba vị sư đệ sư muội, mời!" Thạch Xuyên gật đầu đồng ý, khách khí nói với ba người Liễu Minh.
Sau đó gã đi trước dẫn ba người ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt khi hắn đang bước ra khỏi cửa lớn, Liễu Minh mơ hồ nghe được lời dặn dò của nho sinh truyền tới từ phía sau:
"Ngoài Tiêu Phong, Vu Thành, các ngươi đều đi xuống đi. Sau hai tháng nữa chính là ngày Tiểu Giác (*), các ngươi phải siêng năng tu luyện, làm vẻ vang bản chi!"
(*) Hiện giờ vẫn chưa biết rõ là ngày gì, có khả năng lớn là ngày luận võ, tỷ thí giữa các chi.
Phần đông đệ tử phía dưới đương nhiên đều cao giọng đáp ứng.
"Ba vị sư đệ sư muội đi theo ta, trước tiên ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho các người, sau đó sẽ tới Chấp Sự đường. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên gọi của ba vị sư đệ sư muội!" Thạch Xuyên dẫn ba người ra khỏi cửa, sau đó liền tươi cười hỏi.
"Thạch sư huynh quá khách sáo rồi, tiểu đệ là Bạch Thông Thiên!"
"Tiết Sơn."
"Vạn Tiểu Thiến."
Liễu Minh và hai thiếu nam thiếu nữ khác không dám chậm trễ trả lời.
Tiết Sơn có dáng vẻ khỏe mạnh, da mặt đen bóng, Vạn Tiểu Thiến mặc dù không thể nói là xinh đẹp, nhưng hai đầu lông mày có một chút anh khí (*) mà nữ tử bình thường ít có.
(*) khí thế anh hùng
"Ra là Bạch sư đệ, Tiết sư đệ và Vạn sư muội. Tổng cộng đệ tử bản chi mới có hơn mười người, so với số đệ tử hàng trăm người của những chi khác xem như khá ít. Mặt khác dựa theo môn quy, sư huynh sư tỷ tuổi vượt quá ba mươi không thể tiếp tục ở lại trong núi, phải tự mình lập động phủ ở bên ngoài, vì vậy nên đệ tử hiện giờ ở trong núi không nhiều lắm, chỗ ở còn dư rất nhiều, đủ để các sư đệ sư muội chọn lựa thoải mái. Đây cũng là một trong những phúc lợi ít ỏi của chi Cửu Anh chúng ta." Thạch Xuyên mỉm cười, nói.
"Nghe ngữ khí của sư huynh, chẳng lẽ việc chọn lựa chỗ ở còn có điểm gì phải chú ý hay sao?" Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng khẽ động, hỏi.
Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến nghe vậy, cũng không kìm được mà liếc mắt nhìn nhau.
"Bạch sư đệ quả nhiên là người thông minh. Bình thường tu luyện ở những nơi Thiên Địa Nguyên Khí nồng đậm đương nhiên sẽ có lợi hơn một chút. Phần lớn những chỗ ở này đều được xây dựng ở những địa điểm như thế, tuy nhiên trong đó vẫn có chút sai khác rất nhỏ. Hơn nữa, dựa vào các công pháp đệ tử tu luyện mà chỗ ở cũng khác nhau. Ví dụ như, có người tu luyện công pháp có thuộc tính chí dương chí cương, đương nhiên muốn chỗ ở được xây dựng ở những nơi mà mỗi ngày sáu canh giờ đều được mặt trời chiếu sáng, mà người tu luyện công pháp thuộc tính âm thì ngược lại, mong chỗ ở của mình được xây dựng dưới mặt đất, một ngày mười hai canh giờ đều tránh xa ánh sáng mặt trời, tu luyện ở những địa điểm thích hợp mới có thể làm ít hưởng nhiều." Thạch Xuyên thuận miệng giải thích một chút.
"Thì ra là thế!" Ba người Liễu Minh đều có chút giật mình.
"Tuy nhiên ba vị sư đệ sư muội vừa mới bắt đầu tu luyện, trái lại không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần chỗ ở có Nguyên Khí nồng đậm một chút, tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn một chút là được." Thạch Xuyên nói thêm.
"Đa tạ Thạch sư huynh chỉ điểm!" Tiết Sơn có chút cảm kích trả lời.
"Ha ha, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, ba vị sư đệ sư muội không cần khách sáo như vậy. Bản chi mặc dù yếu hơn những chi khác một chút, nhưng cũng vì vậy mà đệ tử chi chúng ta luôn luôn đoàn kết, rất ít khi xảy ra những chuyện bát nháo như ở những chi khác kia. Các ngươi đã vào được bản chi, chỉ cần an tâm tu luyện là được rồi. Tốt lắm, bây giờ ta sẽ trực tiếp dẫn các ngươi đi xem qua chỗ ở một chút, nếu như nhìn trúng chỗ nào thì cứ nói thẳng một câu là được." Thạch Xuyên đã đi tới quảng trường, lúc này bắt đầu bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm đọc gì đó.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Một đám mây màu xám tro lớn hơn một trường chậm rãi ngưng tụ trước mặt bốn người.
Thạch Xuyên sau khi nói một tiếng bèn dẫn theo ba người Liễu Minh bước lên đám mây xám tro, bay về phía dưới núi.
Liễu Minh đứng trên đám mây màu xám tro, cảm thấy dưới bàn chân là một vật mềm nhũn, dường như không giống đám mây màu đen dày đặc mà vị ‘Lý sư thúc’ đã từng sử dụng, hơn nữa đám mây màu xám này dưới sự điều khiển của Thạch Xuyên, phi hành cũng không tính là đặc biệt nhanh, ngoại trừ có thể bay cao một chút thì tốc độ thực tế so với lúc mình toàn lực chạy trốn trước khi tiến giai Linh Đồ cũng không hơn kém là bao.
"Thạch sư huynh, ta thấy mỗi vị sư huynh trong tông đều có thể đằng vân giá vũ, không biết đây là pháp thuật gì vậy, lúc nhanh nhất có thể đạt tới trình độ nào ?" Liễu Minh cuối cùng cũng không nhịn mà được mở miệng hỏi.
"Bạch sư đệ, cái ngươi nói chính là thuật Đằng Không a. Đây chỉ là một loại pháp thuật vô cùng đơn giản, chỉ cần sư đệ chuyển hóa một chút Nguyên lực thành Pháp lực là có thể thi triển. Về phần tốc độ ư, đương nhiên là vô cùng chậm. Chỉ thích hợp với phi hành cự ly ngắn, nếu xa hơn một chút, tốt nhất vẫn nên sử dụng một vài thủ đoạn khác thì tốt hơn." Thạch Xuyên không lưỡng lự trả lời.
"Nghe ngữ khí của sư huynh, xem ra pháp thuật phi hành còn có rất nhiều loại!" Hai mắt Liễu Minh sáng ngời lên.
"Đương nhiên rồi. Nếu muốn phi hành, ngoài thuật bay lên trời, còn có mấy thủ đoạn khác. Tuy nhiên những thủ đoạn đó hoặc là phải dựa vào Phù Lục, ví dụ như Phù Lục được luyện chế đặc biệt dùng để phi hành, ‘Thần Hành Phù’. Hoặc là một vài công pháp sau khi tu luyện tới một trình độ nào đó, mới có thể thi triển độn thuật của riêng công pháp đó, như ngự kiếm phi hành mọi người đều biết đấy, kỳ thật là một môn độn thuật mà chỉ có mình kiếm tu mới biết. Tuy nhiên, nói đơn giản một chút, chỉ cần sư đệ có thể tu luyện tới Linh Đồ trung kỳ thì đã có năng lực kích phát một vài Phù Lục đơn giản, đến Linh Đồ hậu kỳ thì có năng lực thúc giục Linh Khí có chút uy lực rồi. Về phần sau này ư, hiện giờ cũng đừng mở tưởng, cho dù những sư thúc sư bá kia trong tông cũng không có mấy người có thể nắm giữ được loại độn thuật đó đâu." Thạch Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
"Linh Khí là thứ gì, là vật giống Phù Khí sao?" Liễu Minh lại hỏi.
"Ha ha, đương nhiên là khác rồi, uy năng của hai thứ chênh lệch nhau một trời một vực. Hơn nữa Linh Khí sau khi trải qua tế luyện còn có thể biến hóa lớn nhỏ, tùy tâm thúc giục, căn bản không thể nào đánh đồng hai thứ với nhau được. Tuy nhiên Linh Khí này cực kỳ quý hiếm, ngoại trừ sư thúc sư bá là Linh Sư, Linh Đồ có thể có được đồ vật như thế đã ít lại càng thêm ít. Bản chi ngoài trừ Chu sư muội có một kiện Linh Khí hộ thân, những đệ tử khác vẫn chỉ dùng Phù Khí mà thôi."
"Chu sư muội?"
"Chính là con gái duy nhất của Chu sư thúc, lúc trước chắc hẳn ngươi đã thấy trong đại sảnh rồi."
"Thì ra là thế, đa tạ sư huynh chỉ điểm." Liễu Minh hơi giật mình, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt hai nữ tử xinh đẹp kia.
"Thạch sư huynh, không biết công pháp nhập môn của bổn chi có giống các chi khác hay không, có thể được chọn lựa mấy loại? Khuê sư và sư thúc, sư cô không trực tiếp truyền thụ, chúng ta phải học những pháp quyết tu luyện này ở đâu?" Nữ tử tên Vạn Tiểu Thiến lúc này cũng hỏi.
"Nếu sư muội muốn học công pháp trụ cột, có thể tới Tàng Kinh Các học miễn phí. Man Quỷ Tông chúng ta tổng cộng có mười ba quyển công pháp trụ cột, tất cả các đệ tử đều có thể tu luyện, không có gì hạn chế cả. Tuy nhiên tông môn đã chia làm tám chi, đương nhiên đệ tử mỗi chi vẫn có chút nghiêng về công pháp trụ cột của riêng chi mình. Như chi Cửu Anh chúng ta nổi danh nhất với Hoàng Tuyền Âm Ma Công, lựa chọn tốt nhất là một trong hai loại công pháp nhập môn ‘Địa Linh Công’ và ‘Âm Quỳ Công’ làm cơ sở. Nếu như tu luyện công pháp khác mà lựa chọn công pháp cơ sở này, thì công pháp tu luyện chỉ đạt tới phân nửa, thậm chí căn bản không cách nào tu luyện tới cảnh giới cao nhất. Mà để tu luyện một vài bí thuật uy lực lớn trong tông, cũng phải tu luyện một công pháp cơ sở đên cảnh giới nhất định làm cơ sở. Cho nên việc lựa chọn công pháp trụ cột, từ mặt nào đó cũng là một việc cực kỳ trọng yếu." Giờ phút này, thần sắc Thạch Xuyên nghiêm túc trả lời.
"Thạch sư huynh, ta còn có một vấn đề, ta nghe nói ..."
Cứ như vậy, Thạch Xuyên vừa dẫn ba người lựa chọn chỗ ở, vừa thuận miệng giải đáp một vài nghi vấn của bọn hắn.
Trong nháy mắt, ba người bọn hắn đã được Thạch sư huynh dẫn qua toàn bộ mười chỗ ở thích hợp cho đệ tử trên núi một vòng.
Theo đề nghị của vị Thạch sư huynh này, ba người đều chọn xong chỗ ở của riêng mình.
Địa điểm Liễu Minh lựa chọn là ba gian phòng tạo thành một khu đình viện nhỏ ở lưng chừng núi, chẳng những vị trí cực kỳ xa xôi, mà còn cực kỳ tĩnh mịch.
Thời gian tiếp theo, Thạch Xuyên đương nhiên dẫn ba người bay thẳng tới Chấp Sự Đường trên ngọn núi khổng lồ.
Không bao lâu sau, đám mây màu xám tro chở bốn người đã hạ xuống trước một ngọn tháp bằng đá khổng lồ cao ba mươi trượng.
"Bạch sư đệ nhìn xem, tháp này tổng cộng phân làm ba tầng, toàn bộ đều thuộc về Chấp Sự đường, nhưng công năng các tầng lại khác nhau. Tầng một là chỗ xử lý các loại tạp vụ trong tông, chuyên môn phân nhiệm vụ cho đệ tử, tầng hai là nơi tiếp nhận, thông báo và trả thưởng các nhiệm vụ trong tông, đây là nơi tự do kiếm điểm cống hiến và Linh Thạch, tầng ba mới là địa điểm nghỉ ngơi tạm thời của đệ tử Chấp Sự Đường."
Lúc trước trên đường tới đây, hắn đã nghe được từ miệng Thạch Xuyên, đệ tử bình thường trong tông ngoại trừ có thể học một vài loại công pháp bí thuật bình thường miễn phí, còn lại một vài công pháp bí thuật đặc thù không thể nào được truyền thụ một cách đơn giản được, chỉ có thể dùng số lượng điểm cống hiến nhất định mà bản thân tích lũy từng chút từng chút một tới Tàng Kinh Các trực tiếp đổi lấy. Mà những điểm cống hiến này còn có thể dùng để đổi lấy một ít đan dược, Phù Lục, tài liệu, … trong tông. Hơn nữa nếu muốn sử dụng một vài địa điểm đặc thù có lợi cho tu luyện trong Man Quỷ Tông cũng phải tiêu hao điểm cống hiến mới có thể tiến vào.
Về phần Linh Thạch, đó chính là vật rất thông dụng trong giới tu luyện, nghe nói là cắt một vài loại Tinh Thạch có ẩn chứa Thiên Địa Nguyên Khí thành những phần có kích thước thống nhất, sau đó dùng chúng như một đơn vị tiền tệ.
Lúc trước trong nghi thức Khai Linh, hắn đã trông thấy những viên Tinh Thạch cực lớn khảm nạm trong pháp trận, xem ra đó là một loại Tinh Thạch không bị cắt ra.
Mặc dù Liễu Minh lần đầu tiên nghe tới hai thứ như vậy, nhưng lập tức đã biết được sự quan trọng của chúng đối với việc mình đặt chân trong tông môn sau này, ánh mắt nhìn về phía ngọn tháp khổng lồ trước mặt không khỏi có chút hưng phấn.
Giờ phút này không có mấy đệ tử ra vào ngọn tháp đá, đoán chừng bởi vì nguyên nhân sắc trời đã hơi tối.
Thạch Xuyên dẫn theo ba người Liễu Minh đi tới trước cửa chính của tháp đá.
Tầng một của ngọn tháp đá rộng chừng nửa mẫu, phía sau một bệ đá thật dài là một lão giả khô gầy, hai mắt đục ngầu, phía trước chỉ có thưa thớt năm sáu tên nhìn như là đệ tử ngoại môn, cung kính nghe lão giả nói gì đó.
"Tốt rồi, đi xuống đi. Nhiệm vụ lần này coi như các ngươi miễn cưỡng hoàn thành. Nhưng lần tiếp theo mà còn làm như vậy thì phải khấu trừ điểm cống hiến của các ngươi. Lấy Minh bài ra đi!" Cuối cùng lão giả cũng không kiên nhẫn nói.
"Đa tạ Hồ chấp sự!" Vài tên đệ tử ngoại môn kia nghe vậy đại hỉ, tất cả đều cuống quít lấy ra một ngọc bài màu trắng từ trên người, bỏ xuống trên bệ đá.
Hồ chưởng quỹ cũng lấy ra một cây côn ngắn chớp động ánh sáng màu vàng nhạt từ trong lòng, điểm nhẹ lên từng cái ngọc bài rồi nhanh chóng thu lại.
Vẻ mặt mấy tên đệ tử ngoại môn lúc này mới tươi cười rời khỏi bệ đá.
"Hồ sư huynh, ta dẫn mấy sư đệ sư muội vừa nhập môn tới đây nhận mấy đồ vật cần thiết." Thạch Xuyên thấy vậy, dẫn theo ba người đi tới, cực kỳ khách khí nói với lão giả họ Hồ.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Thạch sư đệ. Mấy vị này chính là sư đệ mới nhập quý chi sao, quả nhiên tất cả đều là người tuấn tú lịch sự. Đúng rồi, lần trước sư đệ đáp ứng với ta Âm Khí Thạch, không biết đã có chưa? Nếu như có, ta vẫn dùng giá cũ thu mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!" Lão giả vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt Thạch Xuyên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cao hứng, chỉ nhìn lướt qua ba người Liễu Minh rồi lập tức không chú ý tới nữa.
"Hồ sư huynh, gần đây ta rất bận rộn tu luyện, cũng không có thời gian tới Âm Sa Cốc." Thạch Xuyên nhướng mày lên, thản nhiên nói.
"Ha ha, không sao. Đợi khi nào Thạch sư đệ có thời gian, nhất định đừng quên giúp đỡ sư huynh đưa một vài khối đến đây. A, trước tiên ta phải giúp đỡ ba vị sư đệ sư muội lấy vật dụng đã, không biết tên của ba vị là ..."
Họ Hồ lão giả nghe vậy, trên mặt có chút thất vọng, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, quay đầu hỏi đám người Liễu Minh.
Từng người đám Liễu Minh nói ra tên họ, sau khi lão giả xác minh là đúng mới đi tới vách tường màu xanh nhìn như trống trơn sau lưng.
Kết quả là một màn lại làm cho ba người Liễu Minh càng thêm hoảng sợ xuất hiện.
Thân hình lão giả họ Hồ khi chạm vào vách tường lập tức phát ra ánh sáng màu trắng rồi chui thẳng vào trong đó không thấy bóng dáng.
"Bạch sư đệ, các ngươi không cần ngạc nhiên. Chỉ là thuật Xuyên Vật bình thường nhất và một chút cấm chế đơn giản mà thôi." Thạch Xuyên bên cạnh cười cười giải thích.
Nghe được lời đó, vẻ kinh hãi trên mặt ba người Liễu Minh mới bớt đi được một chút. Một lát sau, khi vách tường phía sau vệ đá sáng lên một lần nữa, lão giả họ Hồ đã ôm một đống lớn đồ vật từ trong đó đi ra, sau đó liền để tất cả trên bàn. "Mỗi người, một quả Minh bài, một bộ Tị Trần phục (*), một thanh Phù Kiếm và năm miếng Linh Thạch. Ngoài ra ta nhắc lại một câu, mỗi tháng đệ tử mới nhập môn có thể đến chỗ này của ta lấy năm miếng Linh Thạch, nhưng mỗi tháng cũng phải hoàn thành một nhiệm vụ theo thông lệ. Nếu không, một viên Linh Thạch cũng không có đâu. Tốt rồi, ba người các ngươi hãy nhỏ một giọt máu lên trên Minh bài, kích phát chúng ngay trước mặt ta." Lão giả họ Hồ thản nhiên nói.
(*) Trang phục tránh bụi - đỡ phải giặt.
"Minh bài là vật đại biểu thân phận và chứa đựng điểm cống hiến của đệ tử trong tông, bản thân cũng chính là một loại Phù Khí đặc thù, một khi được trích huyết, sau đó khóa tinh hồn, sẽ không có người thứ hai có thể sử dụng được công năng của nó nữa." Thạch Xuyên bên cạnh giải thích một câu.
Liễu Minh mặc dù nghe không hiểu, nhưng hắn cũng biết lúc này không tiện hỏi nhiều, lập tức đưa ngón tay vào trong miệng rồi cắn mạnh một cái, run run nhắm về phía một quả Minh bài.
Lúc này một giọt máu đỏ tươi rơi xuông, lóe lên rồi chui vào bên trong ngọc bài.
Trong giây lát, mặt ngoài Minh bài bỗng nhiên nổi lên một tầng áng sáng trắng dịu nhẹ, còn có hơn mười văn tự cổ quái lóe lên rồi biến mất, sau khi hào quang thu vào liền khôi phục lại như bình thường.
Liễu Minh có chút tò mò cầm lấy vật ấy lật qua lật lại quan sát mấy lần.
"Bạch sư đệ không cần quan sát kỹ thế đâu, đợi sau này có Pháp lực, sư đệ chỉ cần rót vào vật ấy một chút là sẽ hiểu rõ phương pháp sử dụng cụ thể." Thạch Xuyên nói.
Liễu Minh gật gật đầu, cất kỹ Minh bài, sau đó nhanh chóng cầm lên một bộ quần áo đệ tử màu xanh lá và một thanh kiếm dài vỏ màu vàng.
Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến bên cạnh đương nhiên cũng xem xét tỉ mỉ một phen.
Một lát sau, sau khi cảm ơn lão giả họ Hồ một tiếng, ba người theo Thạch Xuyên rời khỏi tháp đá.
"Bây giờ vẫn còn chút thời gian, Bạch sư đệ, các ngươi có muốn tới Tàng Kinh Các xem qua một lần không?" Vừa bước ra khỏi cửa chính, bước chân Thạch Xuyên hơi chậm lại, hơi do dự hỏi một câu.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Tàng Kinh Các, đương nhiên nhất định phải đi rồi." Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến nghe vậy, đương nhiên cực kỳ vui mừng đồng ý.
Liễu Minh lại càng không có chuyện từ chối. Vì vậy Thạch Xuyên không nói thêm gì nữa, một tay bấm niệm pháp quyết, lần thứ hai ngưng tụ ra đám mây xám tro, chở bốn người bay về phía một ngọn núi khác.
Sau thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, mấy người hạ xuống một khu đất vắng vẻ, xuyên qua một rừng đá được tạo thành từ rất nhiều cây đá xanh hình trụ, trước mắt xuất hiện một lầu các xây dựa vào núi, một nửa lộ ra ngoài, một nửa lại chìm vào bên trong núi đá.
Tấm bảng phía trên cửa chính của lầu các, viết ba chữ rồng bay phượng múa ‘Tàng Kinh Các’ rất lớn màu đỏ tím, hai bên cửa chính có hai pho tượng ác quỷ cao hai trượng, trông rất sống động, toàn thân đen nhánh, trông như được đúc bằng tinh thiết vậy.
"Các sư đệ sư muội phải nhớ điều này, Tàng Kinh Các là trọng địa của bổn tông, ngoại trừ con đường nhỏ chúng ta vừa đi kia, không còn con đường thứ hai có thể đến gần nơi này. Cho dù ngẫu nhiên từ xung quanh bay qua trên không trung, cũng không thể tiếp cận Tàng Kinh Các trong phạm vi năm trăm trượng, nếu không sẽ bị cấm chế trong các coi là địch nhân xâm phạm, bị Khôi Lỗi hộ các trực tiếp giết chết. Trước đây, cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy đâu." Thạch Xuyên nghiêm túc lạ thường nói.
"Còn có loại chuyện này ư! Quỷ yêu hộ các chính là hai đại gia hỏa ở đây sao?" Vạn Tiểu Thiến lại càng hoảng sợ, không khỏi kinh hoảng nhìn hai pho tượng vài lần.
"Đúng vậy, chính là chúng. Đừng nhìn hiện giờ chúng chỉ là một Khôi Lỗi vô hại, một khi được kích hoạt, gần như chúng có được thực lực khủng bố của Linh Sư, tuyệt đối không phải là thứ mà những Linh Đồ chúng ta có thể ngăn cản. Tuy nhiên muốn khu động chúng lại quá mức hao phí Tinh Thạch." Thạch Xuyên giải thích hai câu liền dẫn theo ba người đi vào trong cửa chính lầu các.
Ánh mắt Liễu Minh đảo qua bên trong một vòng, không khỏi có chút bất ngờ.
Chỉ thấy sau cửa chính chỉ là một gian phòng nhỏ dài rộng hơn trượng mà thôi, bên trong ngoài một vài cái ghế trống trơn ra thì không có bất cứ vật gì khác.
Thạch Xuyên thấy vậy lại không thấy kỳ quái chút nào, chỉ thấy bàn tay lật một cái lộ ra Minh bài của mình, nhắm chuẩn vách tường phía đối diện mà run lên một cái.
"Phốc" một tiếng, mặt ngoài Minh bài phun ra một luồng sáng trắng, lóe lên một cái đã chui vào trong vách tường không thấy đâu nữa.
Sau đó, Thạch Xuyên và ba người Liễu Minh yên lặng đứng tại chỗ, không hề có chút mất kiên nhẫn.
Một lát sau, ánh sáng trắng trên vách tường đối diện vừa hiện lên, một lão giả béo tốt đầu đội cao quan từ trong đó đi ra, miệng ngáp liên hồi, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
"Đệ tử Thạch Xuyên, bái kiến Nguyễn sư thúc!" Thạch Xuyên vừa thấy lão giả béo lập tức cung kính tiến lên chào.
"A, thì ra là tiểu gia hỏa Cửu Anh, sao lại đưa đám sư đệ mới nhập môn tới lựa chọn công pháp sớm vậy?" Lão giả béo thản nhiên nhìn lướt qua đám người, sau đó lười biếng hỏi.
"Mấy vị sư đệ muốn tới xem xem có pháp quyết nào trong các có thể tu luyện được, còn có lựa chọn bây giờ hay không thì phải xem quyết định của bọn chúng thế nào." Thạch Xuyên không cần suy nghĩ nói.
"Được, dựa theo quy định thì đệ tử mới nhập môn đích xác có một lần cơ hội miễn phí tham quan lầu các, ta cũng sẽ giải thích lợi và hại về các loại công pháp trụ cột cho các ngươi. Tuy nhiên cũng dựa theo quy định, một lần chỉ có thể đưa một người vào trong. Các ngươi ai vào trước?" Lão giả béo trái lại không gây khó dễ thêm, nói.
"Tiền bối, vãn bối vào trước." Tiết Sơn lập tức tiến lên một bước nói, trên mặt gã tràn đầy vẻ kích động và chờ mong.
"Ha ha, vậy tiểu tử ngươi đi với ta." Lão giả béo cười ha hả một tiếng, sau đó tay áo run lên, lập tức một luồng sáng chói mắt cuốn ra.
Đám người Liễu Minh không thể không nhắm hai mắt lại, đợi sau khi mở mắt ra, Tiết Sơn và lão giả béo bỗng nhiên đều biến mất không thấy đâu nữa.
"Đây là ..." Vạn Tiểu Thiến không khỏi biến sắc mặt.
"Không cần lo lắng, Nguyễn sư thúc chỉ dùng lực lượng pháp trận trong các, trực tiếp dịch chuyển Tiết sư đệ vào trong Tàng Kinh Các mà thôi." Thạch Xuyên không thấy kỳ quái chút nào, giải thích hai câu.
Vạn Tiểu Thiến lúc này mới yên tâm.
Liễu Minh nhướng mày, hỏi một câu: "Thạch sư huynh, có phải Nguyễn sư thúc vẫn luôn trông coi Tàng Kinh Các hay không, không biết sư thúc là Linh Sư thuộc về chi nào ?"
"Ha ha, ta hiểu rõ sư đệ đang lo lắng điều gì, yên tâm đi. Tàng Kinh Các vẫn luôn do Nguyễn sư thúc trông coi, nhưng sư thúc xuất thân đặc thù, không thuộc về bất cứ chi nào cả." Thạch Xuyên cười trả lời.
"Thì ra là vậy." Liễu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, hắn và Vạn Tiểu Thiến tranh thủ hỏi thăm Thạch Xuyên một vài chuyện liên quan đến Tàng Kinh Các.
Vị "Thạch sư huynh" này cũng trả lời tận tâm từng vấn đề một.
Sau thời gian ước chừng dùng hết một bữa cơm, vách tường phía trước lóe lên ánh sáng màu trắng, mặt mũi Tiết Sơn tràn đầy vẻ vui mừng đi theo lão giả béo bước ra.
"Chúc mừng Tiết sư đệ, xem ra sư đệ đã chọn được công pháp phù hợp!" Ánh mắt Thạch Xuyên lóe lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nói.
"Ha ha, điều này cũng nhờ có Nguyễn sư thúc chỉ điểm." Tiết Sơn liên tục gật đầu nói.
"Tiếp theo là ai nào?" Lão giả béo lại không tiếp lời, trái lại ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh và Vạn Tiểu Thiến.
"Vạn sư muội, ngươi vào trước đi." Liễu Minh thấy vậy, khách khí nói với thiếu nữ bên cạnh.
"Nếu Bạch sư huynh đã nhường, vậy sư muội cũng không khách sáo nữa." Vạn Tiểu Thiến nghe vậy, cũng không đùn đẩy mà trực tiếp bước lên phía trước một bước.
"Tốt." Lão giả béo gật đầu, tay áo lần nữa run lên, sau khi áng sáng trắng cuốn ra, Vạn Tiểu Thiến cũng bị dịch chuyển đi.
"Tiết sư đệ, ngươi lựa chọn quyển công pháp trụ cột nào vậy?" Lúc này, Thạch Xuyên quay đầu về phía Tiết Sơn hỏi.
"Chính là ‘Địa Linh Công’ theo lời sư huynh nói lúc trước, Nguyễn sư thúc kiểm tra sơ qua tư chất của ta, sau đó giúp ta phân tích ưu khuyết điểm của những công pháp khác một lần, ta cảm thấy công pháp này là thích hợp nhất với ta." Tiết Sơn thành thực trả lời.
"Ha ha, chúc mừng sư đệ. Công pháp vi huynh tu luyện cũng là ‘Địa Linh Công’, công pháp này lúc mới tu luyện có lẽ không bằng công pháp khác, nhưng một khi đã lựa chọn tu luyện, về sau có thể là một đường bằng phẳng, rất ít khi chạm phải bình cảnh, cũng là một trong những công pháp tu luyện trụ cột phổ biến nhất bổn tông. Hơn nữa sau khi tu luyện công pháp này tới một trình độ nhất định, liền có thể chuyển sang tu Hoàng Tuyền Âm Ma Công của bản chi rồi." Thạch Xuyên cười cười nói.
"Trời, Thạch sư huynh tu luyện cũng là ‘Địa Linh Công’ sao, vậy thật tốt quá tốt quá! Vậy sau này tiểu đệ có gặp chỗ nào không hiểu trong lúc tu luyện, mong sư huynh có thể chỉ điểm sư đệ nhiều hơn một chút." Tiết Sơn cực kỳ vui mừng trả lời.
"Đây là chuyện đương nhiên, sư đệ có nghi vấn gì với Địa Linh Công, cứ việc đến hỏi ta là được." Thạch Xuyên không chút do dự nói.
Tiết Sơn nghe xong, vui mừng cảm ơn không thôi.
Liễu Minh bên cạnh cười tủm tỉm nhìn, cũng không mở miệng nói câu gì.
Thời gian Vạn Tiểu Thiến vào trong cũng không dài, cơ hồ chỉ bằng một nửa Tiết Sơn, một lát sau đã thấy xuất hiện trong phòng với lão giả béo.
Nhìn hai đầu lông mày nàng này hiện rõ nét mừng rõ, hiển nhiên lần này cũng không phải tay không mà về.
Lúc này không đợi Liễu Minh mở miệng muốn hỏi điều gì, lão giả béo lập tức không nói hai lời dùng tay áo trực tiếp run run phất về phía hắn.
Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt sáng rực lên, trơi đât quay cuông một phen, thân hình loạng choạng ngã ra phía sau, thiếu chút nữa hắn đã không thể đứng vững được trên mặt đất.
Cũng may là hắn phản ứng cực nhanh, đầu vai khẽ run lên, phần eo uốn éo, thân hình như không xương đứng ổn định lại.
"Ồ, khá lắm. Xem ra thân thủ của ngươi cũng nhanh nhẹn, hai tiểu gia hỏa kia sau khi dịch chuyển căn bản không tài nào đứng vững được." Trong tai Liễu Minh truyền đến lời nói kinh ngạc của lão giả béo.
Lúc này hắn mới vội vàng ổn định tâm thần, quan sát bốn phía.
Chỉ thấy mình bỗng nhiên xuất hiện trong một đại sảnh cực kỳ lạ lẫm, lão giả béo đang đứng một bên, cách hắn hơn một trượng.
Cả gian đại sảnh rộng chừng vài mẫu, bị một bức tường ánh sáng năm màu chia làm mấy khu vực, trong mỗi khu vực đều có từng bệ đá đứng lẻ loi, bên trên mỗi bệ đá đều có một quyển sách bằng da kiểu dáng khác nhau, hoặc là từng đống thẻ tre, tất cả đều bị từng lồng hào quang màu sắc khác nhau úp ngược xuống bao trọn.
"Đệ tử đã từng tu luyện một vài bí kỹ của phàm nhân ở bên ngoài, cho nên phản ứng so với người thường mới nhanh nhẹn hơn một chút." Liễu Minh lúc này mới kịp khom người giải thích với lão giả béo.
"Ngươi không cần giải thích gì với ta cả, vừa rồi ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Ngươi đi theo ta, tất cả công pháp trụ cột đều ở đây." Lão giả béo khoát tay chặn lại, đi thẳng tới một bức tường ánh sáng.
Liễu Minh cười khổ một tiếng, sau đó cũng chỉ có thể thành thật theo sau.
"Phanh" một tiếng!
Sau khi lão giả béo nhìn như tiện tay dùng Minh bài của mình vẽ một cái lên hư không phía trước, bức tường ánh sáng lập tức hóa thành vô số điểm sáng rồi tan biến vào không khí.
Hai người đi thẳng vào trong.
Hai mắt Liễu Minh vội vàng nhìn lướt qua khu vực này một lần, sau đó trên mặt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc.
"Những thứ này chính là những công pháp trụ cột mà các ngươi có thể học miễn phí! Sao, ngươi muốn hỏi gì à?" Lão giả béo sau khi thoáng nhìn thấy vẻ thất thần của Liễu Minh, mặt không đổi sắc hỏi.
"Nguyễn sư thúc, ta nghe Thạch sư huynh nói, công pháp trụ cột của bổn môn chỉ có mười ba quyển mà thôi, nhưng thoạt nhìn nơi đây không chỉ có từng ấy." Liễu Minh nhìn phải đến hàng trăm bệ đá trước mắt, khóe mắt hơi giật giật, hỏi.
"Công pháp bổn môn đương nhiên chỉ có mười ba quyển, nhưng bổn môn lập tông cũng đã mấy ngàn năm, trong thời gian đó đương nhiên cũng tìm được không ít pháp môn tu luyện và công pháp trụ cột khác lưu lạc bên ngoài, điều này có gì mà kỳ lạ. Tuy nhiên lão phu đề nghị những đệ tử mới như các ngươi, tốt nhất không nên ngông cuồng mà tu luyện những công pháp ngoại môn kia. Bổn môn nhiều năm như vậy đã xác định được mười ba quyển công pháp với tư cách là công pháp trụ cột, đương nhiên là có lý riêng của nó. Những công pháp ngoại môn này hoặc là không có pháp môn tu luyện tiếp theo, hoặc là cân điều kiện tu luyện đặc biệt khó khăn, phần lớn không thích hợp với đệ tử bổn tông." Lão giả béo lười biếng trả lời.
"Đa tạ sư thúc chỉ điểm, không biết sư thúc cảm thấy đệ tử thích hợp tu luyện công pháp loại nào?" Liễu Minh sau khi nghe xong, hơi giật mình, nhưng sau khi nhìn gần trăm bệ đá, suy nghĩ một chút rồi hỏi lão giả béo.
"Ngươi là mấy Linh Mạch?" Lão giả béo không cần nghĩ ngợi hỏi.
"Đệ tử là ba Linh Mạch!" Liễu Minh cung kính trả lời.
"Ba Linh Mạch! Tốt!" Lão giả béo gật đầu một cái, sau đó cánh tay bỗng nhiên khẽ động, một tay đánh một chiêu vào không trung. Liễu Minh lập tức cảm thấy thân hình bị xiết chặt lại, bỗng chốc bị một lực lượng vô hình nào đó trói buộc không thể nào nhúc nhích, sau đó "vèo" một tiếng, toàn thân đã bị kéo đến bên cạnh lão giả.
Trong lòng hắn thất kinh, nhưng sau đó lập tức thả lỏng, không giãy dụa gì cả.
Lúc này lão giả nói lẩm bẩm trong miệng gì đó, hai bàn tay sáng ngời hóa thành hư ảnh điên cuồng đập lên người hắn một trận.
Liễu Minh chỉ cảm thấy những chiêu này đánh ra không có chút sức mạnh nào, nhưng sau mỗi lần đều có một luồng gì đó cực nóng chui thẳng vào dưới da, thậm chí trực tiếp xâm nhập vào trong xương cốt, trong lòng không khỏi hoảng sợ một phen.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Xương khớp bình thường, còn phát triển thêm, gân cơ mềm dẻo lạ thường, dường như đã trải qua huấn luyện đặc biệt, tuy nhiên còn có nhiều di chứng còn lại của vết thương, nếu ngươi muốn giải trừ hậu hoạn, tốt nhất sau khi có điểm cống hiến lập tức đổi lấy mấy bình ‘Liệu Cân Đan’ mà dùng. Kinh mạch trong cơ thể khá mạnh mẽ, có thể thừa nhận được lượng Nguyên lực vượt xa lứa tuổi. Ồ, Linh Hải của ngươi có chút kỳ lạ, hình như dày đặc hơn so với đệ tử bình thường, cũng không phải là loại mà đệ tử ba Linh Mạch có được." Lão giả béo vừa sờ đập thân thể Liễu Minh, vừa thì thào nói trong miệng không ngừng, nhưng khi nói đến câu sau cùng, đột nhiên hai tay dừng lại, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Nhân cơ hội này, thân hình Liễu Minh uốn éo một phen rút cuộc cũng thoát khỏi sự của khống chế lão giả, hơi có chút bất ngờ hỏi:
"A, Nguyễn sư thúc, Linh Hải của những người khác không giống với đệ tử sao?"
"Cũng không phải không giống ngươi, chỉ có điều bình thường chỉ có Linh Hải của đệ tử có chín Linh Mạch mới có thể dày đặc như ngươi. Thật sự ngươi chỉ là đệ tử ba Linh Mạch chứ, chẳng lẽ lại đang trêu đùa lão phu?" Lão giả béo nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, có vài phần nghiêm nghị trả lời.
"Đệ tử sao dám lừa gạt sư thúc, đệ tử đích xác là ba Linh Mạch không giả. Nhưng trong lúc trùng kích Linh Hải, đệ tử có thi triển một chút thủ đoạn nhỏ, có lẽ vì vậy nên Linh Hải mới khác biệt với những đệ tử ba Linh Mạch bình thường khác." Liễu Minh hơi suy nghĩ một chút, sau dó mới có vài phần bất đắc dĩ trả lời.
"Thủ đoạn nhỏ gì, nói ta nghe một chút." Lão giả béo nghe vậy, cảm thấy hứng thú hỏi lại.
"Trong lúc hình thành Linh Hải, đệ tử đã từng dùng Tinh Thần lực xếp chồng và đan xen những sợi tơ Nguyên lực trong cơ thể lại cùng một chỗ." Liễu Minh hơi do dự, sau đó cảm thấy giấu diếm cũng không có gì tốt, liền chậm rãi trả lời.
"Hả, Tinh Thần lực của ngươi có thể khống chế Nguyên lực trong cơ thể làm được chuyện như vậy, nếu nói như thế thì Tinh Thần lực của ngươi phi thường mạnh mẽ rồi." Lão giả béo nghe xong lời này, trên mặt lộ ra vẻ giật mình.
"Vâng, Tinh Thần lực của đệ tử đích xác mạnh hơn người bình thường một chút." Liễu Minh khẽ gật đầu.
"Ba Linh Mạch, Tinh Thần lực mạnh mẽ hơn so với người thường! Chậc chậc, môn công pháp kia quả thực được tạo ra vì thân thể của ngươi a." Lão giả béo dường như nhớ ra điều gì đó, quan sát trên dưới người Liễu Minh vài lần, chặt lưỡi mấy cái lấy làm lạ.
"Môn công pháp kia? Chẳng lẽ công pháp sư thúc nói không phải là một trong mười ba quyển công pháp trụ cột kia sao!" Liễu Minh chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương, lúc này mới khẽ giật mình.
"Dựa vào tư chất của ngươi, ta cho ngươi hai loại lựa chọn. Thứ nhất là "Huyễn Dương Công" và "Quỷ Linh Quyết" trong mười ba quyển công pháp trụ cột, nhưng hai loại công pháp này không phải là công pháp trọng điểm của chi Cửu Anh các ngươi, về sau nếu muốn đổi pháp quyết cấp cao, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức. Về phần những công pháp khác trong mười ba quyển thì lại không phù hợp với tư chất của ngươi, nếu cưỡng ép tu luyện thì thật sự quá lãng phí Tinh Thần lực mạnh mẽ của ngươi. Nếu không có gì bất ngờ thì ngươi cũng giống như hai gia hỏa đi cùng người kia, qua ba bốn mươi năm nữa cũng không nhất định có hi vọng tu luyện tới Linh Đồ hậu kỳ, thậm chí sau này rất có thể sẽ một mực kẹt tại bình cảnh trung kỳ. Một lựa chọn khác chính là một loại công pháp ngoài mười ba quyển công pháp trụ cột. Công pháp này hết sức đặc thù, muốn tu luyện nhập môn phải có hai điều kiện, một điều kiện là Tinh Thần lực phải vượt xa người thường, điều kiện còn lại là tư chất người tu luyện phải là ba Linh Mạch, ngươi vừa khéo phù hợp với hai điều kiện này." Lão giả béo không nhanh không chậm nói.
"Nếu sư thúc đã nói như vậy, trước tiên vãn bối có thể nghe qua một chút về ba bộ pháp quyết này được không?" Sau khi Liễu Minh nghe xong, sắc mặt có chút bất an nói.
"Điều này đương nhiên không vấn đề gì." Một tay lão giả béo bấm niệm pháp quyết, dùng ngón tay điểm nhẹ về phía ba bệ đá đứng riêng biệt.
"Phanh", "Phanh", "Phanh" ba tiếng vang lên, ba lồng hào quang trên bệ đá bỗng đều vỡ tan ra, từ trong đó bay ra hai cuốn sách da và một đống thẻ tre đen nhánh, tất cả đều đều hạ xuống trước người Liễu Minh, hơn nữa còn lơ lửng giữa không trung một cách cực kỳ quỷ dị.
Liễu Minh đưa tay bắt lấy một cuốn sách da thú vàng nhạt, liếc mắt liền thấy mặt ngoài viết ba chữ lớn “Huyễn Dương Công” màu đỏ tím, sau đó hắn lập tức mở ra đọc nội dung bên trong.
Nhưng hắn chỉ đọc qua vài trang giới thiệu ban đầu liền mặt không đổi sắc đóng cuốn sách da thú lại, cánh tay lại khẽ động bắt cuốn sách da thú có viết ba chữ “Quỷ Linh Quyết” màu bạc vào trong lòng bàn tay, sau đó cũng nhìn kỹ một phen.
Lúc này, sau khi hắn đọc một mạch mười trang đầu cuốn sách da thú mới thả lại vật ấy về chỗ cũ, tiếp đó suy nghĩ một chút rồi như có điều suy nghĩ nói với lão giả béo:
"Vãn bối đã đọc hết điều kiện tu luyện của cả hai bộ công pháp này, nếu có Tinh thần lực mạnh mẽ thì quả thực việc tu luyện có thể làm chơi ăn thật. Tuy nhiên phía sau cũng đã ghi chú rõ ràng, công pháp tu luyện tiếp theo của Huyễn Dương Công dường như có thiên hướng nghiêng về Huyễn thuật, còn Quỷ Linh Công thì lại hoàn toàn thiên về thuật Khu Quỷ và Luyện Thi."
"Lão phu sao có thể lừa gạt ngươi loại chuyện này được. Trên thực tế thì Huyễn Dương Công kia chính là công pháp trụ cột trọng điểm của chi Quỷ Vũ, chi bọn chúng vốn nổi tiếng về Huyễn thuật trong tông. Quỷ Linh Công thì là công pháp trụ cột chủ tu của chi Luyện Thi. Chi Cửu Anh các ngươi lại dùng công pháp Ma đạo tế luyện ma đầu làm chủ tu, rất ít am hiểu về Huyễn thuật và thuật Khu Quỷ." Lão giả béo cười cười nói.
"Vãn bối nghe nói, nếu như đã tích cóp đủ điểm cống hiến, cũng có thể trực tiếp đối lấy pháp quyết cấp cao tại Tàng Kinh Các." Liễu Minh chậm rãi hỏi.
"Nếu có đủ điểm cống hiến, đích xác có thể đối lấy hết thảy các loại pháp quyết cấp cao trong các, thậm chí ngay cả ba đại bí thuật trấn tông cũng có thể đổi được. Nhưng ngươi có biết muốn đổi lấy một bộ pháp quyết cấp cao cần bao nhiêu điểm cống hiến không? Không biết có bao nhiêu đệ tử vì tích cóp điểm cống hiến để đổi lấy một bộ pháp quyết cấp cao mà không tu luyện mấy năm liên tiếp, chỉ một mực đi làm nhiệm vụ của tông môn, nhưng vẫn còn xa mới có thể hoàn thành tâm nguyện. Ngươi có khẳng định mình sẽ tích cóp được từng ấy điểm cống hiến không? Huống chi bình thường trong lúc tu luyện đều cần đan dược, Phù Lục, … nào có thứ gì mà không cần điểm cống hiến đâu." Lão giả béo nghe vậy, lại dùng giọng điệu mỉa mai nói.
"Đa tạ sư thúc chỉ điểm. Vãn bối sẽ lập tức xem qua bộ công pháp cuối cùng mà sư thúc giới thiệu." Khóe mắt Liễu Minh giật giật, cười khổ nói.
Sau đó hắn liền đưa tay ra bắt lấy đống thẻ tre màu đen kia vào trong tay, sau khi hai mắt nhìn qua một chút, trong lòng bỗng giật nảy lên.
"Nguyễn sư thúc, đây là chuyện gì vậy?" Hắn kinh ngạc ngẩng đầu hỏi lão giả béo.
Thẻ trúc này dường như có chút bị tàn phá, mặc dù chi chit những văn tự màu xanh, nhưng tất cả đều xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn vậy mà không tài nào nhận ra nổi một chữ.
"Ha ha, đây là Thượng Cổ linh văn ‘Thanh Minh Văn’, ngươi không đọc được có gì mà kỳ lạ. Đây, đây mới là khẩu quyết do lão phu phiên dịch từ phần "Minh Cốt Quyết" này." Lão giả béo cười ha hả một tiếng, sau đó mới chậm rãi lấy ra từ trên người một quyển sách gấm khá mỏng, đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh không nói gì, nhưng vẫn là nhận lấy quyển sách gấm, mở ra xem xét.
Lão giả béo một bên điềm nhiên như không, trái lại còn tỏ vẻ cực kỳ kiên nhẫn.
"Phần pháp quyết tu luyện này quả nhiên yêu cầu ba Linh Mạch, Tinh Thần lực càng mạnh càng tốt. Hả, tổng cộng chia làm chín tầng, tu luyện tầng thứ nhất chỉ cần thời gian một năm, tu luyện tầng thứ hai mất thời gian hai năm, tầng thứ ba phải bốn năm, tầng thứ tư cần tám năm, hơn nữa đây giống như chỉ có bốn tầng pháp quyết đầu tiên mà thôi." Liễu Minh đọc qua một chút, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.
"Hừ, tiểu tử ngươi đã xem rõ ràng rồi. Chỉ cần luyện thành tầng thứ nhất là có thể tiến giai Linh Đồ sơ kỳ, luyện thành tầng thứ hai thì có thực lực của Linh Đồ trung kỳ, tầng thứ ba liền một mạch tới Linh Đồ hậu kỳ. Còn nếu luyện thành tầng thứ tư, vậy đã trở thành Linh Sư giống như lão phu rồi. Về phần pháp quyết các tầng sau, đợi sau này nếu ngươi thực sự có thể luyện tới tầng thứ tư, lão phu sẽ luôn ở đây cung cấp cho ngươi, ngươi vội cái gì. Hơn nữa công pháp này so với công pháp trụ cột của bổn môn còn có một ưu thế lớn nhất." Lão giả béo hừ một tiếng, sau đó hai mắt khẽ đảo, nói.
"Ưu thế?" Liễu Minh ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ.
"Chính là trong quá trình tu luyện bộ Minh Cốt Quyết, khi vẫn đang ở giai đoạn Linh Đồ, chỉ cần từng bước từng bước chậm rãi tu luyện, chắc chắn sẽ không gặp phải bất cứ bình cảnh gì cả. Nếu ngươi không tin có thể lật tới trang cuối cùng xem kỹ một lần." Lão giả béo không khách sáo nói.
"Còn có loại chuyện này sao!" Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng dậy sóng, vội vàng lật tới trang sách cuối cùng, quả nhiên thấy được mấy dòng ghi chú có liên quan nói rõ chuyện đó.
"Sao, lão phu không lừa ngươi chứ. Nếu ta mà là ngươi nhất định sẽ chọn công pháp này, những thứ khác không nói, chỉ cần bản thân ngươi tu luyện khắc khổ một chút, trong thời gian vài chục năm chắc chắn có thể đạt tới cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ, có thể thử sức trùng kích cảnh giới Linh Sư rồi. Hơn nữa sau khi người tiến giai Linh Sư, cũng không cần phiền toái sửa đổi công pháp tu luyện, chỉ cần tiếp tục tu luyện Minh Cốt Quyết này là được." Lão giả béo rung đùi đắc ý nói.
"Nhưng vãn bối nghe nói, một ít bí thuật trong tông cũng phải dùng công pháp tương quan làm cơ sở mới có thể thi triển được. Nếu vãn bối tu luyện công pháp ngoại tông này, không biết còn có thể tu luyện các bí thuật khác trong tông hay không?" Liễu Minh trầm ngâm một hồi, sau mới lại hỏi một câu.
"Ngươi còn chưa tu luyện Minh Cốt Quyết này, đương nhiên không biết mấy tầng đầu của công pháp này với Quỷ Linh Công bổn tông, tuy phương pháp tu luyện khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, thậm chí ngay cả dị tượng khi thi triển ra cũng cơ bản giống nhau. Cho nên theo suy đoán của ta, phàm là bí thuật mà Quỷ Linh Công có thể thúc giục, Minh Cốt Quyết này cũng có khả năng thúc giục mà không gặp vấn đề gì cả."
"Sư thúc chỉ suy đoán thôi sao?" Liễu Minh nghe thế, khóe miệng không khỏi co giật một hồi.
"Tiểu tử, công pháp này có thể giúp ngươi tiến giai đến cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ trong vài chục năm, hơn nữa còn không lo lắng đến việc chuyển đổi công pháp, ngươi đã có được một món lời cực kỳ lớn rồi, còn muốn thế nào nữa hả? Ngươi dài dòng như vậy, nếu không muốn tu luyện thì thôi. Lão phu cất cuốn sách đó đi. Nếu không phải thấy ngươi phù hợp với điều kiện của công pháp này, lão phu cũng chẳng thèm lấy ra đâu." Lão giả béo dường như có chút tức giận, một tay định giơ ra đoạt lấy cuốn sách Liễu Minh đang cầm trong tay.
"Sư thúc bớt giận, vãn bối sẽ học Minh Cốt Quyết này." Liễu Minh thấy vậy liền bị cho dọa nhảy dựng lên, vội vàng cất cuốn sách gấm vào trong ngực.
"Coi như tiểu tử ngươi thức thời. Còn nữa, sau khi người ra khỏi đây, không được nói cho bất cứ ai về chuyện Minh Cốt Quyết này, cứ nói mình tu luyện Quỷ Linh Công là được." Lão giả béo thấy vậy, lúc này thần sắc mới hơi hòa hoãn, nói.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden