Sở Hi Thanh sau khi thắng được ánh sáng xanh đưa xuống dưới đài.
Lúc này còn ba võ đài vẫn đang ác chiến, sáu vị đệ tử ba lá chia đôi chém giết. Thực lực của bọn họ ngang nhau, không chênh lệch gì lớn, ác chiến vô cùng kịch liệt khó phân thắng bại.
Sở Hi Thanh dứt khoát ngồi xuống, vừa điều tức vừa quan sát.
Hắn để ý nhất là một võ đài phía nam, một người dùng truy phong đao, cũng đi theo đường khoái đao, đao như chớp giật, người còn lại dùng cửu cung kiếm, ánh kiếm liên miên không dứt như nước chảy mây trôi. Hai người cùng tinh thông khinh vân tung, thân pháp vô cùng mau lẹ, qua lại khắp đài để lại tàn ảnh.
Sở Hi Thanh thấy được trình độ võ đạo của hai người này đều rất cao, mạnh hơn những người còn lại kha khá. Dù là đứng đầu Tây Viện – Lưu Tinh Nhược so với họ còn kém hơn.
Cho nên hai vị trọng tài căng thẳng vô cùng, toàn bộ hành trình kề sát bên hai trượng để chuẩn bị ra tay can thiệp bất cứ lúc nào.
Sở Hi Thanh vẻ mặt chăm chú xem thiếu niên dùng đao. Đao pháp của người này giúp hắn lĩnh ngộ thêm nhiều.
Ngay khi hắn ngưng thần chú ý, không để ý thời gian trôi thì trên đài phát sinh bước ngoặt.
Thiếu niên dùng đao bỗng dùng chiêu “mây gió chợt đổi”, đao tốc bạo phát, tăng vọt năm phần mười!
Trong đầu Sở Hi Thanh lập tức nghĩ đến một danh từ - bí chiêu đồ đằng! Đây cũng chính là phần thưởng cuộc thi này. Loại đồ đằng này khắc vào thân thể, giúp một chiêu thức nào đó được tăng thêm năm, sáu phần sức mạnh.
Nhưng thiếu niên dùng kiếm cũng lập tức phản ứng, kiếm trong tay hắn như lôi xà, cùng đối thủ công đối công, kiếm thế nhanh chống lại.
Lần này tình huống đột ngột, hai vị trọng tài đều không kịp phản ứng. Chờ khi bọn họ can thiệp kịp thì một người ngực phải gã gần như bị kiếm đâm, một người thì cổ bị chém, tổn thương đến khí quản yết hầu.
Kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương!
Sở Hi Thanh không khỏi khẽ lắc đầu, tiếc nuối hộ hai người này. Thực lực hai vị này hẳn là đứng đầu và đứng hai nội môn. Hắn thậm chí hoài nghi ba người như bản thân liên thủ cũng không phải đối thủ, nhưng bọn họ lại gặp nhau sớm, cùng nhau ngã xuống, thật là đáng tiếc.
Vào lúc này, hai võ đài khác cũng đã có kết quả.
Mâm ngọc lại xoay chuyển, hai võ đài bên trên tan vỡ, chỉ để lại hai võ đài.
Bóng người Sở Hi Thanh loáng lên, bị di chuyển đến võ đài bên trái. Nhưng đối diện với hắn không có ai cả, không một ai.
Sao vậy? Sở Hi Thanh không khỏi trừng mắt, thầm nghĩ bản thân quay trúng ô không đối thủ, vận may hôm nay quá tốt rồi.
Lúc này bao gồm cả Diệp Tri Thu, tất cả đều không thèm nhìn Kiếm Tàng Phong. Vị Kiếm sư huynh này ăn gian một lần còn nói được, lại còn làm tiếp lần nữa, ngay cả Diệp Tri Thu cũng không muốn nhìn.
Lôi Nguyên cũng đầy bất đắc dĩ, xoa xoa thái dương:
- Kiếm sư huynh, Sở Hi Thanh này vận may tốt quá, đối thủ của hắn có phải do tứ tượng quyết phong bàn lựa chọn không vậy?
Hắn vẫn phải khẽ nhắc nhở, xin vị tuần sát sứ này ít nhiều bận tâm ảnh hưởng chút, đừng làm quá.
Kiếm Tàng Phong thấy thế cười, coi như không có gì bưng chén trà lên:
- Người này quả là may mắn, nhưng bản lĩnh dạy đệ tử của các vị không tầm thường, tại hạ rất ấn tượng. Hai tên đệ tử ban nãy tên gì vậy? Chưa tới 15 tuổi đã dưỡng nguyên công tầng ba, sức chiến đấu bát phẩm hạ, tiền đồ rộng lớn. Việc này ta sẽ ghi lại báo lên các trưởng lão, làm phiền Lôi sư đệ ban thêm mấy viên bồi nguyên đan cho họ, dặn thầy thuốc trị liệu cho tốt, đừng để lại mầm họa.
Hắn vừa nói hết lời, giáo đầu Bắc Viện – Khâu Phong và giáo đầu Nam Viện – Cao Dương đều vui vẻ. Vừa nãy hai đệ tử lưỡng bại câu thương trên đài là đệ tử bọn họ.
Sở Hi Thanh vừa lên võ đài đã lại bị ánh sáng xanh đưa xuống. Hắn chỉ đành ngồi khoanh chân, chờ kết quả võ đài còn lại.
Hai người kia ác chiến chừng một khắc, cuối cùng cũng có kết quả, người thắng là một thiếu niên mặt trắng thân hình cao to. Người này chừng 15 tuổi, áo bào đệ tử thêu rất nhiều sợi tơ vàng, quần áo cũng bị sửa lại cho vừa thân hơn. Trên đầu còn đeo linh quan, dưới chân đeo giày chỉ bạc, một bộ công tử, mũi vểnh lên trời.
Khi hai người xuất hiện trên võ đài cuối, thiếu niên kia có chút kinh ngạc, vui mừng nhìn Sở Hi Thanh, chắp tay nói:
- Tại hạ là Tây Viện – Hà Triêu, không ngờ đối thủ cuối cùng lại là Sở sư đệ.
Gần đây võ quán có lời đồn thực lực Sở sư đệ đã đứng đầu nội môn. Tại hạ vốn không tin nhưng hôm nay xem ra cũng không phải không chút căn cớ. Lần này Hà mỗ may mắn được lĩnh giáo, kính xin hạ thủ lưu tình.
Hắn tuy ngoài miệng nói khách sáo nhưng trong mắt đầy lạnh lùng, lần này hắn nhất định phải thắng.
Hà Triêu cũng có chút hiểu Sở Hi Thanh, mới biết người này mới đến nguyên công tầng hai. Tuy Hà Triêu không hiểu đối phương sao lại loại được Lưu sư huynh nhưng hẳn không phải nhờ bản lĩnh thật sự, hơn nữa một kẻ mới nguyên công tầng hai thì mạnh được tới đâu chứ?
Sở Hi Thanh không lộ nét mặt đáp lễ:
- Đương nhiên, không có gì!
Hắn tiến vào trận chung kết đúng là nhờ may mắn.
Ban đầu không hiểu tại sao điểm võ đạo của hắn lên 37 điểm, sau đó đứng đầu Tây Viện – Lưu Tinh Nhược định hại hắn nhưng lại thành bị hại. Sau đó thì càng may, vòng hai gặp đệ tử hai lá, vòng ba trực tiếp được qua vòng. Vận may tốt đến hắn phát sợ!
Nhưng lúc này hắn không muốn từ bỏ. Bí chiêu đồ đằng có thể giúp hắn tăng một chiêu trong truy phong đao tăng lên năm, sáu phần mười, giúp hắn tăng mạnh sức chiến đấu.
Hơn nữa vừa rồi hắn quan sát Hà Triêu rất kỹ, có chút hiểu rõ tâm thái, đặc điểm và cách chiến đấu của đối phương.
Hắn đã đi tới bước này thì phải liều một phen.
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi, chuyển sang nhìn dòng chữ “khinh vân tung” trong màn hình ảo.
Có muốn dùng 3 điểm võ đạo, tăng khinh vân tung lên tầng 1?
Sở Hi Thanh phát hiện hắn càng luyện thành thạo thì càng cần ít điểm võ đạo để lên cấp võ công.
Sở Hi Thanh không chút do dự lựa chọn đồng ý, dòng khinh vân tung (chưa nhập môn) biến thành khinh vân tung (tầng 1), một luồng khí ấm chảy khắp toàn thân hắn.
Trong đầu Sở Hi Thanh như bị châm đâm, ký ức xa lạ hình thành trong óc hắn. Có vài bức hình liên quan đến khinh vân tung hiện lên, giúp hắn trong chốt lát hiểu hết những điểm quan trọng của khinh vân tung tầng 1. Bắp thịt của hắn cũng hơi nóng lên, hình thành đường liên kết với khinh vân tung.
Vào lúc này, võ sư đảm nhiệm trọng tài tung đồng tiền lên không.
- Chú ý, khi đồng tiền chạm đất mới được ra tay!
Trong nháy mắt này, hơn bốn ngàn ánh mắt đều chú ý vào đồng tiền.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Khi Sở Hi Thanh lên đài, hơn bốn nghìn đệ tử bàn tán ong ong.
Hồ Khản trong đám người không thể tin nổi nhìn Sở Hi Thanh:
- Người này lại tiến vào tận chung kết!
Hồ Lai thì có chút phức tạp nói:
- Bò cái bay lên trời thật rồi.
Hồ Khản thầm nghĩ giờ thì thành thật rồi, nếu như Sở Hi Thanh thật sự lấy được chức đệ nhất lần này thì chuyện vui lớn rồi.
Tin đồn về Sở Hi Thanh trong võ quán rất khếch đại. Những người tung tin một phần vì được Sở Hi Thanh cứu mạng nên sùng bái, một phần có ý đồ riêng, một phần thì vì định trêu tức. Còn về người nghe, vốn coi như là chuyện cười, không được mấy người tin, nhưng giờ vị này lại lấy được đứng đầu nội môn thật!
Hắn lắc lắc đầu, cảm giác ý tưởng này rất hoang đường:
- Ngươi cảm thấy ai sẽ chiến thắng?
- Đương nhiêu là Hà Triêu.
Hồ Lai vuốt vuốt cằm, không chút nghĩ ngợi nói nay:
- Người này đã luyện cửu cung kiếm, dưỡng nguyên công đến tầng 3, khinh vân tung cũng đến tầng 2, còn có người nói đã thức tỉnh thiên phú vô giải khả kích thủ, vô cùng hợp với cửu cung kiếm.
Thực lực Hà Triêu chỉ yếu hơn Lưu Tinh Nhược một chút, trong nội môn từ lâu được xếp trong top 5, phần thắng của Sở Hi Thanh rất nhỏ.
Bên cạnh bọn họ là Sở Vân Vân cũng đầy kinh ngạc nhìn lên đài.
Nàng không ngờ Sở Hi Thanh lại thức tỉnh quang âm thuấn ảnh thân trong lúc chiến đấu, mà lại còn “giết” vào tận chung kết. Đến lúc này, Sở Vân Vân cũng không khỏi chờ mong, hi vọng Sở Hi Thanh thu được chiến thắng, được “bí chiêu đồ đằng”.
Nhưng Hà Triêu quả thật rất mạnh, sức chiến đấu đã sánh ngang bát phẩm tầm thường. Nếu nàng là Sở Hi Thanh có mấy ngàn phương pháp dùng yếu thắng mạnh, đánh bại Hà Triêu nhưng giờ nàng không thể thay thế Sở Hi Thanh được.
Trên lôi đài, Sở Hi Thanh tay cầm đao, ngưng thần nhìn đối thủ.
Cửu cung kiếm tầng 3, dưỡng nguyên công tầng 3, khinh vân tung tầng 2, theo lý thuyết thì hắn không thể là đối thủ của Hà Triêu.
Nhưng… Ánh mắt Sở Hi Thanh chuyển về hướng đai lưng Hà Triêu.
Tên này rõ ràng thế gia nhà giàu, ăn mặc đầy chất khoe mẽ, bên hông hắn buộc đai lưng da trâu nạm ngọc, còn treo ngọc bội lơ lửng. Ngọc bội kia rất dài, còn dài quá cả vạt áo, nơi dây ngọc bội dùng tàm ti và kim tuyến hỗn hợp bện thành nên vô cùng rắn chắc.
Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên tia khác thường, đây là vị trí chiến thắng của hắn, hắn chỉ có một cơ hội.
Lúc này đồng tiền trọng tài ném lên đã “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Sở Hi Thanh xuất đao trước, nhưng tốc độ của Hà Triêu cũng không chậm, may mắn kịp chặn lại.
- Đao Sở sư đệ thật nhanh!
Trong lòng Hà Triêu vẫn còn sợ hãi, vừa rồi hắn rút kiếm chậm chút thì đã bại rồi. Sau đó hắn vô cùng bảo thủ, đúng quy củ đón đỡ, chốt lát đã thăm dò ra hư thực Sở Hi Thanh. Đối thủ đúng kiểu hàng nhái, chỉ luyện được mấy chiếu vô cùng mạnh mà thôi.
Hà Triêu sau đó chuyển thủ thành công, đôi bên đối chiêu mấy lần thì hắn càng yên tâm, kiếm trong tay cũng thoải mái hơn, tự tin vô cùng.
Hà Triêu đã thấy rõ hư thực Sở Hi Thanh, đao của người này rất nhanh nhưng dưỡng nguyên công hơi yếu hơn hắn. Sau đó hắn chỉ cần dùng lực đè ép liên tục, chắc chắn thắng dễ dàng. Trên mặt hắn thậm chí nở nụ cười: xem ra chỉ đến vậy!
Trong mắt Sở Hi Thanh lấp lánh tia tinh ranh, đối phương mắc bẫy rồi!
Lúc này Hà Triêu xoay người chém, làm ngọc bội bên eo vung cao lên.
Sở Hi Thanh cũng ở nháy mắt này, tầng tầng đập chân, bóng người đột nhiên gia tốc. Hắn tránh được trường kiếm của Hà Triêu, đồng thời lắc mình tiến lên bên trái đối phương, vung đao chém eo đối phương.
Hà Triêu thấy thế khẽ nhướng mày, thân pháp tên này rất tốt! Đối phương tuy mới chỉ luyện khinh vân tung tầng 1, nhưng thân tốc còn hơn hắn có khinh vân tung tầng 2.
Nếu như đối phương chọn vừa đánh vừa chạy thì hắn sẽ rất vướng tay chân. Nhưng người này có bệnh tại người, thể lực yếu kém nên hắn không cần lo chuyện này. Nếu kéo dài chiến thì Sở Hi Thanh không đủ thể lực kéo lâu.
Hà Triêu đã sớm phòng bị thân pháp đối phương, người có thể thắng vòng đầu thì thân pháp không thể kém được.
Tốc độ Sở Hi Thanh rất nhanh nhưng còn chưa đủ chiến thắng.
Hà Triêu nhún mũi chân, thân hình đột nhiên lệch về trái, vừa đúng tránh được lưỡi đao Sở Hi Thanh.
Nhưng hắn không khỏi ngây người vì chiêu này của Sở Hi Thanh không phải chém hắn, mà là chém ngọc bội bên hông hắn.
Khi Hà Triêu né tránh, bách luyện khinh cương đao vừa lúc quẹt vào dây đeo ngọc bội, sau đó là xoẹt một tiếng.
Đai lưng nạm ngọc của hắn bị dây đeo mạnh mẽ kéo văng ra.
Sở Hi Thanh lập tức nở nụ cười xấu xa.
Hà Triêu thì đầy lòng không hiểu, đối phương định làm gì?
Lúc này bốn ngàn đệ tử dưới đài cùng ồ lên. Bọn họ ồ lên không phải là vì Hà Triêu bị đứt đai lưng mà vì thân pháp Sở Hi Thanh đột nhiên quá nhanh. Hà Triêu chưa từng thấy Sở Hi Thanh chém lá trúc nên không biết tình huống lúc đó, nhưng bốn người ở đây từng thấy thân pháp vụng về của Sở Hi Thanh.
Sở Vân Vân thì trừng mắt đầy kinh ngạc. Khinh vân tung của Sở Hi Thanh đã đến tầng 1, đây là lại đột phá lúc chiến đấu?
Thủ tịch Tây Viện – Lưu Tinh Nhược thì dùng sức dậm chân, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sở Hi Thanh này ẩn giấu thật sâu! Đối phương có khinh vân tung và thiên phú kết hợp, dù là tốc độ hay sự linh hoạt đều đã tiếp cận khinh vân tung tầng 3.
Nam Viện – Hướng Quỳ thì khóe môi khẽ nhếch, kẻ này thật biết ẩn nhẫn. Như vậy ở vòng đầu, Sở Hi Thanh vẫn ẩn giấu chưa lộ hết, tên này quá nham hiểm rồi!
Nhưng sau đó ánh mắt của bọn họ bị tình cảnh trên đài hấp dẫn.
Sở Hi Thanh mạnh mẽ múa đao, hắn đổi thành hai tay cầm đao, một đao rồi một đao mạnh mẽ chém đến.
Hà Triêu cho rằng tên kia bắt đầu cuống lên, dùng lực điên cuồng, hắn cười ha ha, tiện tay đón đỡ, tiếng “keng keng” vang lên.
- Sở sư đệ nhìn kỹ, trong năm chiêu ta có thể đánh bại ngươi.
Hà Triêu không tiếp tục nói được vì hắn phát hiện quần của mình đang tục xuống. Lúc này hai ngươi cùng đánh hết sức nên quần của Hà Triêu tụt càng nhanh.
Hà Triêu vội vã đưa tay định kéo lên, thầm nghĩ không thể mất mặt trước bốn nghìn người được!
Dưới con mắt nhiều người như vậy, quần của mình rơi xuống thì mặt mũi nào sống tiếp. Nhưng Hà Triêu vừa mất một tay giữ quần thì thân pháp và kiếm pháp kém hắn. Hắn nhanh chóng hiểu ra, một đao vừa rồi của Sở Hi Thanh nhằm vào điều này.
Hà Triêu không khỏi rên rỉ:
- Sở sư đệ đê tiện rồi!
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười đắc ý, đao thứ ba chém xuống càng mạnh.
- Hà sư huynh sao lại nói vậy, võ tu chém giết vốn là dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Sức một tay của Hà Triêu đương nhiên kém sức hai tay của Sở Hi Thanh, hắn bị đao đẩy đến lảo đảo thân hình.
Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn hai vị trọng tài:
- Hai vị giáo viên, đai lưng của đệ tử đã đứt, xin được tạm dừng để đổi đai lưng!
Hai vị giáo viên nhìn nhau rồi cùng ngoảnh mặt làm ngơ. Làm gì có quy củ nào tỉ thí được tạm dừng? Hơn nữa đấy là tại ngươi thích khoe mẽ, ai bảo ngươi đeo ngọc bội dài như vậy?
Sở Hi Thanh thì càng thêm sung sướng, hắn lại múa đao đến, sức mạnh đầy đủ.
Nhưng lúc này Hà Triêu rống to, ném kiếm đi, hai tay kéo quần lên nhảy lùi về sau.
- Ta chịu thua, ta chịu thua được chưa. Sở Hi Thanh, ngươi quả thật vô liêm sỉ!
Sở Hi Thanh nghe vậy thì như thấy “bí chiêu đồ đằng” vẫy cánh bay về phía hắn.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃