Chương 1044: Giao dịch
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Diệp Mặc tìm một vị trí riêng biệt trong phòng ngồi xuống, lập tức nhắm mắt dưỡng thần đồng thời ẩn đi khí tức của bản thân.
Khoảng chừng qua thời gian một nén nhang, Diệp Mặc cảm nhận được thân thuyền chấn động, lập tức quét thần thức ra ngoài, nhưng phát hiện hướng đi của thuyền đã hướng lên không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong nháy mắt thành Vẫn Chân đã biến mất trong thần thức của hắn.
Hầu hết các tán tu trong phòng khách đều quen biết nhau, một số ít bằng hữu quen thuộc bắt đầu nói chuyện phiếm, còn có một số ít người bắt đầu giao dịch các loại tài liệu và đan dược gì đó. Có rất ít người tu luyện, nơi ồn ào này xác thực là không thích hợp để tu luyện.
Và tên tu sĩ Kim Đan tên gọi Cố Vị cùng đi với Diệp Mặc đã sớm ngồi ở một góc phòng, càng không nói một lời nào.
Nghe ngóng được một ít nghị luận của mọi người, Diệp Mặc cũng ít nhiều lý giải được một chút tình huống của Vẫn Chân Điện. Chiếc thuyền lớn này cũng phải sáu ngày nữa mới đến Vẫn Chân Điện. Xem ra Cát Liên cũng không biết rõ chuyện này.
Diệp Mặc thông qua tốc độ của chiếc thuyền, là có thế cảm giác được, tốc độ của chiếc thuyền này hơn 'Phi vân thuyền' của hắn nhiều lắm. Loại tốc độ này ít nhất phải là chân khí cực phẩm, thậm chí đã vượt qua chân khí rồi.
Còn chưa hết một ngày đầu, rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu kết bạn trên boong tàu. Bởi vì tu sĩ tiến nhập Vẫn Chân Điện lần này rất đông đảo, những đệ tử thiên tài và các tu sĩ của các đại môn phái lại càng nhiều. Rất nhiều người là vì muốn kết thân với những đệ tử thiên tài, thế nhưng càng nhiều người muốn lên boong tàu để xem các giao dịch mua bán hơn.
Nghe nói mỗi lần Vẫn Chân Điện mở ra các tu sĩ đều lên boong tàu để bày hàng vỉa hè, tất cả mọi người trao đổi cho nhau những gì cần
Diệp Mặc không có tâm tình tới đó, hắn căn bản không muốn bại lộ mình trước mặt người nào, càng không cần nói đến trao đổi, rất nhiều đệ tử thiên tài cũng đã lên boong tàu mua sắm rồi.
Mặc dù có rất nhiều tu sĩ đã lên boong tàu, nhưng trong đại sảnh số lượng tu sĩ vẫn đông như cũ. Những tán tu rất ít người là tu sĩ Nguyên Anh, dù sao đại bộ phận những người có tư chất ưu việt đều được các môn phái thu nhận. Ngoại trừ hơn mười người là tu sĩ Nguyên Anh tầng một, có lẽ cũng có tu sĩ Nguyên Anh tầng hai, tu sĩ Nguyên Anh tầng ba chỉ có một mình Diệp Mặc, càng không cần phải nói đến tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nữa.
Mà Diệp Mặc phát hiện tu vi bản thân trong đại sảnh này dĩ nhiên lại là cao nhất, Diệp Mặc vốn đã đem tu vi của mình áp chế xuống Nguyên Anh tầng một, thậm chí còn chưa có ổn định cảnh giới. Hiện tại Diệp Mặc phát hiện tu vi Nguyên Anh tầng một của mình vẫn rất bắt mắt, lập tức nghĩ đến việc đem tu vi áp chế xuống Kim Đan viên mãn.
Bởi vì đa số tu sĩ ở đây đều là tu vi Kim Đan viên mãn. Thậm chí còn nhiều hơn tu sĩ Kim Đan tầng chín. Thế nhưng Diệp Mặc lập tức từ bỏ ý định này. Chí ít đã có mấy người biết hắn là tu sĩ Nguyên Anh tầng một, lần sau xuất hiện hắn lại là tu sĩ Kim Đan viên mãn, thì chỉ có thể khiến người khác thêm nghi ngờ mà thôi.
Một số tu sĩ mua bán trao đổi tài liệu đã trở về, đại sảnh theo đó dần dần náo nhiệt lên.
Mà lúc này thần thức của Diệp Mặc lại thấy cô gái tên Văn Thái Y đang đi về hướng này. Trong lòng Diệp Mặc thấy kỳ quái, lúc trước khi nhìn thấy Văn Thái Y, hắn thấy tính cách của cô giống như là cả thể giới chỉ có mình cô là ưu việt. Người như vậy đều là ở những gian phòng xa hoa hưởng thụ những lời nịnh hót, thế nào lại có khả năng đi đến phòng của những tán tu.
Diệp Mặc vốn không tin cô sẽ tìm đến mình, hắn tới giờ vẫn chưa lộ ra khí tức của mình, hơn nữa cô ta cũng không thể biết mình sẽ đến ở phòng của những tán tu tham gia rèn luyện Vẫn Chân Điện được?
Cái tên thanh niên anh tuấn bên cạnh Văn Thái Y đã là tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, đi song song cùng Văn Thái Y cũng có thể thấy là một nam một nữ tài mạo xứng đôi.
Thế nhưng bất luận là đối phương có đúng nhận ra mình hay không, Diệp Mặc vẫn tuy ý lau mặt một cái, rất nhanh ‘Nặc sa’ trên mặt đã biến đổi thành ‘Cửu biến’
Khả năng ẩn giấu khí tức của ‘Nặc sa’ thì ngày cả tu sĩ Thừa Đỉnh cũng không nhất định phát hiện được, thế nhưng ‘Nặc sa’ có chút không bằng so mới ‘Cửu biến’, nói trắng ra là ‘Nặc sa’ chỉ có thể ẩn dấu khí tức, còn về thay đổi dung mạo tuy rằng cũng có một chút nhưng không thể được như ‘Cửu biến’.
Mà ‘Cửu biến’ tuy rằng chỉ là một linh khí, thế nhưng có thể thay đổi chín loại tướng mạo khác nhau, chỉ là khả năng che giấu không cao mà thôi, cũng chỉ có thể khiến tu sĩ dưới Hư Thần không phát hiện được, đối với các tu sĩ trên Hư Thần thì không thể được rồi.
- Thái y, em yên tâm, nếu như mà tìm được cái tên kia, anh sẽ khiến em thấy hài lòng.
Khi thanh niên kia cùng Văn Thái Y đi tới trước cửa, tên thanh niên bỗng nhiên nói một câu.
Diệp Mặc nghe thấy vậy, trong lòng cười nhạt, vậy ra bản thân đã đoán sai, cô gái này lại chưa phát hiện ra mình, hơn thế nữa còn tìm người đến giúp đỡ. Hẳn là vì lúc trước hắn dùng mười triệu linh thạch để bạt tai cô ta một cái. Loại con gái kiêu ngạo như Văn Thái Y khẳng định sẽ không có ý định bỏ qua chuyện này.
Cô ta tìm tới nơi này hẳn là suy đoán sau khi mình mua hộ giáp chân khí cũng sẽ đi Vẫn Chân Điện. Hẳn là cô ta sau khi đã nhận ra mình không phải là đệ tử trong đại môn phái nào, vậy thì chỉ có thể ở trong phòng của tán tu mà thôi.
- Viên sư huynh…
- Văn sư tỷ…
Khi hai người vừa bước vào phòng khách của tán tu, rất nhiều tán tu đều lập tức đi lên chào hỏi. Thế nhưng hai người cũng chỉ gật đầu, sau đó dùng thần thức quét qua toàn bộ phòng khách.
Diệp Mặc lúc này đã đoán được tên Viên sư huynh kia hẳn là Viên Quan Nam rồi, quả nhiên là một kẻ anh tuấn bại hoại. Thế nhưng bất luận anh có đẹp trai bao nhiêu, ở chung với Văn Thái Y kia tôi không để ý, thế nhưng nếu anh đã dám đánh chủ ý lên Tố Tố, vậy thì hãy tự trách mình đen đủi đi.
Thần thức của Văn Thái Y quét đi một lần rồi lại một lần, chẳng những không phát hiện được tên tán tu dùng mười triệu linh thạch để châm chọc cô, mà đến cả một tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba cũng không thấy.
- Không có ở đây sao?
Viên Quan Nam thấy Văn Thái Y quét thần thức mấy lần, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ thất vọng, nói một câu vô ích.
Văn Thái Y gật đầu không nói gì, Viên Quan Nam lại tiếp tục nói:
- Một tán tu tu luyện được đến Nguyên Anh tầng ba hẳn là đã hơn trăm tuổi rồi, thế nào mà có khả năng tới nơi này tham gia thử thách Vẫn Chân Điện chứ?
- Chắc là vậy.
Văn Thái Y hiển nhiên là đồng ý với ý kiến của Viên Quan Nam.
Thần thức của Diệp Mặc mạnh mẽ, hơn nữa hai người cũng không có tận lực ẩn dấu, cho nên hắn có thể nghe thấy rõ lời nói của hai người, trong lòng chỉ là cười nhạt một tiếng.
Chờ sau khi hai người rời khỏi. Diệp Mặc lập tức lấy ‘Cửu biến’ trên mặt xuống
Diệp Mặc vừa thay 'Nặc sa' vào, một tu sĩ vóc người có chút mập mạp đột nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Mặc sau đó nói:
- Tiền bối, người và Văn Thái Y có chút mâu thuẫn sao?
Giọng nói có chút khàn khàn, Diệp Mặc nghe ra được người này rõ ràng lại là một nữ tu
Diệp Mặc sau khi nghe xong, trong lòng liền cả kinh, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ đến thậm chí là giết cô gái mập mạp này trước. Nếu mà hắn bị Văn Thái Y phát hiện hắn chính là người cô muốn tìm, vậy thì cũng không thể tiến vào Vẫn Chân Điện rồi.
Chỉ là loại chuyện này ngoại trừ bản thân ra thì người ngoài không có khả năng biết được?
- Cô là ai?
Diệp Mặc rất nhanh bố trí một cấm chế cách âm. Hắn biết nếu như giết người ở chỗ này, coi như không cần Văn Thái Y đến, thì hắn cũng sẽ chết rất khó coi.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái kia chờ cô trả lời. Cô gái này không chỉ là rất béo, hơn nữa trên mặt cô còn có một cái bớt đỏ, rất là xấu xí, thậm chí có thể nói là cô gái xấu nhất mà Diệp Mặc từng gặp qua. Tu vi của cô ta cũng không cao, Kim Đan tầng bảy, miễn cưỡng tiến nhập vào Kim Đan hậu kỳ.
Cô gái kia lắc đầu:
- Tôi là ai không có quan trọng, tôi chỉ muốn cùng anh làm một giao dịch, nếu như anh nguyện ý thì tôi sẽ nói, nếu như anh không muốn thì tôi sẽ dừng tại đây. Thế nhưng bất luận anh có nguyện ý hay không tôi đều sẽ không nói ra việc anh là người Văn Thái Y muốn tìm.
Dừng một chút, cô vẫn không đợi Diệp Mặc hỏi, đã tự mình giải thích tiếp:
- Tôi sở dĩ biết anh là người Văn Thái Y muốn tìm là vì vừa rồi khí Văn Thái Y cùng Viên Quan Nam tiến vào, tôi đã thấy anh thay đổi pháp bảo mặt nạ. Tôi một mực quan sát anh, nếu như anh không phải là người mà Văn Thái Y tìm thì sẽ không phải thay đổi pháp bảo mặt nạ. Mà tôi cũng là người cố gắng che giấu bản thân nên chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra anh đang làm gì
Không ngờ là mình lại bị phát hiện khi đang thay đổi mặt nạ. Diệp Mặc đúng là không còn gì để nói. Trừ phi người nào đó quan tâm tới hắn, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào hắn mới có thể phát hiện ra được, bằng không trong nháy mắt hắn hoán đổi mặt nạ, hẳn là không có khả năng bị phát giác. Xem ra chỉ cần một động tác thật nhỏ cũng có thể xảy ra vấn đề
Diệp Mặc nghe ra trong lời nói của cô ta không có bất cứ gì giả tạo, không thể làm gì khác hơn là nhíu mày nói:
- Cô nói giao dich của cô ra, nếu như tôi có thể làm thì đồng ý, nếu như không thì đành phải xin lỗi rồi.
Cô gái gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi muốn nhờ anh giúp tôi giết một người, kẻ đó lần này nhất định sẽ đi Vẫn Chân Điện, hơn nữa lại là đại biểu của môn phái sáu sao Điạ Ma Tông…
Còn chưa bắt đầu giao dịch, cô gái này đã muốn hắn đi giết người của môn phái sáu sao, Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, cũng không trả lời, nhưng thật ra hắn nhớ rõ thời gian trước hắn cũng đã giết hai tên đệ tử Địa Ma Tông trong 'Sa nguyên dược cốc', một tên là Cố Nhất Thành, còn một tên là Sài Không. Tuyệt chiêu ‘Ma mang tỏa hồn Võng’ xác thực là lợi hại, hơn nữa Diệp Mặc cũng tin lời Quách Kỳ Phàm, chiêu này của hắn còn chưa có đại thành, nếu như đại thành rồi thì càng lợi hại hơn nhiều.
Tựa hồ biết rằng Diệp Mặc sẽ không đem yêu cầu của cô để ở trong lòng, nhưng cô cũng không để ý mà iếp tục nói:
- Hắn tên gọi Bác Dung….
Bác Dung? Diệp Mặc trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa là hỏi ra miệng, cô ta thấy Diệp Mặc tuy là có chút động dung nhưng không thấy Diệp Mặc nói gì, cũng không có phát hiện ra, tiếp túc nói:
- Tên ác mà này không những lừa gạt 'Thảo hoàn đan' của tôi, còn hủy đi dung mạo của tôi, cái này còn chưa tính, hai cha con hắn còn câu kết lừa gạt phụ nữ, giết cha người ta, âm hiểm ác độc, không bằng loài súc sinh…
Diệp Mặc nghe đến đó sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái kia cười nhạt nói rằng:
- Tôi thấy cô cũng chẳng phải là thứ tốt gì, 'Thảo hoàn đan' của cô làm sao mà có được? Tôi đoán chắc cũng giống như Bác Dung kia, lừa gạt mấy mạng người mới có đúng chứ.
Diệp Mặc vừa nghe đến 'Thảo hoàn đan', lập tức nghĩ đến câu chuyện ‘Nhất dan sát lưỡng nhân’ mà Bác Dung đã kể. Việc này bí ẩn như vậy thì Bác Dung sao lại biết được? Chỉ có thể giải thích là hắn cũng chính là đương sự, mà cô gái này nói Bác Dung lừa gạt 'Thảo hoàn đan' của cô ta, vậy rất có khả năng cô ta chính là cô gái trong câu truyện ‘Nhất đan sát lưỡng nhân’ kia.
Thế nhưng Diệp Mặc thấy có chút không đúng, Diệp Mặc nhớ rõ nếu như đúng như lời Bác Dung nói, vậy hắn khẳng định sẽ không đi Vẫn Chân Điện, bởi vì Diệp Mặc biết Bác Dung đã ngoài hai trăm tuổi rồi. Thế nhưng Diệp Mặc cũng không có nói ra, hắn muốn biết cô gái này thực sự muốn làm gì.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Chương 1045: Tung tích của "Khổ Trúc"
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Sau khi nghe Diệp Mặc nói, sắc mặt cô gái vốn khá bình tĩnh đã lập tức tức trở nên tái nhợt, cái bớt màu hồng rõ ràng làm nổi bật lên gương mặt xấu của cô.
Qua một hồi lâu cô ta mới dần dần bình tĩnh lại, cô nói với giọng khàn khàn:
- Không sai, tôi cũng là một người phụ nữ ác độc. Cuộc đời tôi cho đến giờ hối hận nhất là nghe lời tên súc sinh Bác Dung lừa dối Ngũ đaị ca, khiến cho anh ấy cùng bạn anh ấy chết không nhắm mắt. Bởi vì tôi ngu ngốc nên mới đi tin tưởng cái tên Bác Dung súc sinh kia. Chuyện này ngoại trừ tôi và Bác Dung thì không còn ai biết nữa, anh vì sao biết được chuyện này, khẳng định là tên Bác Dung súc sinh kia đã nói cho anh nghe.
Nói xong, cô nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi nói rằng:
- Nếu như anh là bằng hữu của hắn, coi như tôi chưa từng nói gì.
Diệp Mặc thản nhiên cười nói:
- Tôi đích thực biết người này, cũng coi như là bằng hữu của hắn, lúc đó hắn kể cho tôi câu chuyện này, thì cũng không phải chỉ có một mình tôi.
Cô ta cũng không nghi ngờ lời nói của Diệp Mặc, nhưng vẫn nói tiếp:
- Sau khi hắn cướp đi 'Thảo hoàn đan' của tôi dĩ nhiên là muốn giết tôi dể diệt khẩu. Chỉ là vì ngẫu nhiên, tôi chạy thoát một mạng, nhưng lại bị tên súc sinh này hủy đi dung nhan. Sau này tôi vẫn luôn đi theo hắn, muốn giết hắn. Đáng tiếc hắn quá cẩn thận, cho dù là tôi đã đem tất cả khả năng để học cách ẩn nấp, tôi cũng vẫn không có một cơ hội, cho đến một ngày….
Diệp Mặc cũng hiểu rõ vì cô ta chỉ cần nhìn hắn một cái, liền biết hắn sử dụng pháp bảo che giấu thân phận, hóa ra là cô chuyên luyện loại công phu này.
Cô gái mang theo thần sắc phẫn hận nói rằng:
- Ngày đó hắn dẫn theo tình nhân khác, đi đến biển sâu của Vô Tâm Hải, tôi tuy rằng biết mình không thể giết hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà theo dõi hắn, tôi muốn tìm một cơ hội. Khiến tôi không ngờ chính là súc sinh kia cùng tình nhân của hắn sau khi nói mấy câu, cô ta liền chỉ vào hắn mắng to. Thế là hắn đột nhiên động thủ với cô tình nhân đó, lúc này cô ta đã bị thương nặng. Trước khi cô ta sắp chết đã chạy trốn vào Vô Tâm Hải, gặp lúc tôi trốn ở đó đã cứu được cô ta.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Bạn gái của Bác Dung kia tên là Du Nương Yến phải không?
- Anh biết sao?
Cô gái càng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, chuyện này khẳng định Bác Dung sẽ không nói ra, vậy đối phương làm sao biết được.
Thế nhưng rất nhanh cô liền gật đầu nói rằng:
- Đúng vậy, cô ấy là Du Nương Yến, tuy răng được tôi cứu lên, đáng tiếc là cũng không thể sống sót được, vết thương của cô ấy quá nặng. Lúc sắp chết, cô ấy đem hết những gì mà cha cô lưu lại tặng cho tôi…
Diệp Mặc nghe đến đó, ánh mắt lập tức sáng lên. Cha của Du Nương Yến chính là Du Bạch Sinh, những vật mà Du Bạch Sinh lưu lại hiển nhiên có 'Khổ trúc', lẽ nào cô gái này muốn dùng 'Khổ trúc' để giao dịch sao? Điều đó không có khả năng, thứ đồ này trân quý như vậy mà
Tựa hồ thấy được sự biết đổi trong ánh mắt của Diệp Mặc, cô gái này âm thầm thở dài, cô phỏng chừng chính mình tìm không đúng người. Vừa nghe đến di sản đã có biểu tình như thế kia. Thế nhưng lúc này cô đã lắp tên vào cung, không thể không bắn
Nghĩ tới đây cô không thể làm gì khác hơn là nói rằng:
- Anh hẳn là biết cha của Du Nương Yến là ai rồi, không sai, chính là Du Bạch Sinh tiền bối. Nếu như anh có thể giết chết Bác Dung, tôi sẽ đem toàn bộ những thứ Du Bạch Sinh tiền bối lưu lại giao cho anh. Bên trong không chỉ có trên chục triệu linh thạch thượng phẩm, còn có vài món chân khí, thậm chí có một chân khí thượng phẩm. Tôi thấy thứ đồ trân quý nhất bên trong là một viên ‘Hư lạc đan’…
Không đợi cô ta nói xong, Diệp Mặc đã cắt đứt lời của cô mà nói rằng:
- Cô nói thứ trân quy nhất mà Du Bạch Sinh tiền bối lưu lại là ‘Hư lạc đan’?
Cô gái kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút, sau đó nói:
- Lẽ nào 'Hư lạc đan' còn không đủ trân quý hay sao?
Nói xong lại bổ xung thêm một câu:
- Không sai, 'Hư lạc đan' cũng không nhất định là trân quý nhất.
- Còn có thứ gì khác không?
Diệp Mặc không cam lòng, lại tiếp tục hỏi một câu.
Cô gái kỳ quái nhìn Diệp Mặc một chút, thấy hắn là tu sĩ Nguyên Anh thì dĩ nhiên là đối với 'Hư lạc đan' không phải là rất coi trọng, trái lại còn hỏi có gì đặc biệt khác hay không, thực sự là rất kỳ quái.
Thế nhưng cô vẫn nói tiếp:
- Nương Yến xác thực có nói qua còn có một thứ khác, chỉ là cô cũng không nói tên gọi của nó là gì, cô ấy nói đó là đồ vật gia truyền. Nếu như gặp được người có khả năng giúp cô và cha cô báo thù, thì hãy đem chỗ cất đồ này nói cho người đó, cô ấy chỉ nói cho tôi biết món đồ đó tuyệt đối không kém hơn so với 'Hư lạc đan'.
- Được, tôi đồng ý cùng cô giao dịch. Tôi giết Bác Dung, sau khi trở lại cô đem nơi cất đồ vật nói cho tôi biết.
Diệp Mặc không chút do dự mà đồng ý giao dịch với cô gái kia, hắn khẳng định Du Nương Yến cũng không nói ra thứ đồ kia là 'Khổ trúc'. 'Khổ trúc' quá mức kinh người, Du Nương Yến không có nói cho cô gái này cũng là bình thường. Sẽ không kém hơn so với 'Hư lạc đan' sao? Một khi 'Khổ trúc' xuất hiện, thì 'Hư lạc đan' tính là cái gì? Coi như là một vạn viên 'Hư lạc đan' cũng không hơn được so với 'Khổ trúc'. Đây chính là linh căn thượng cổ đó.
Hơn nữa đối với tên Bác Dung này, Diệp Mặc vốn định sẽ giết y, có thêm một giao dịch thì đối với hắn sẽ càng tốt hơn.
- A….
Cô gái này không ngờ Diệp Mặc lại thẳng thắn như vậy, cô chỉ là nói ra di ngôn của Du Nương Yến, hắn đã lập tức đồng ý rồi.
Diệp Mặc biết cô ta kinh ngạc cái gì, hắn mỉm cười nói rằng:
- Tôi chỉ cần biết nơi cất giấu đồ, về phần tiền bối Du Bạch Sinh lưu lại cái gì, bao không cả 'Hư lạc đan' tôi đều không cần đến.
- Anh không cần 'Hư lạc đan'?
Cô gái càng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, cô nghĩ không ra đối phương đã là tu sĩ Nguyên Anh, vậy mà cả 'Hư lạc đan' cũng không hấp dẫn được hắn.
Diệp Mặc gật đầu:
- Không sai, tôi không cần 'Hư lạc đan', cô chờ tôi tại Vẫn Chân Điện, sau khi giết Bác Dung, tôi sẽ hỏi cô nơi cất đồ.
Cô gái lần thứ hai trầm mặc một lúc lâu, xác nhận Diệp Mặc nói là thật, lúc này mới hít một hơi nói:
- Lúc trước tôi nghĩ sai rồi, anh thật sự là mội người quang minh lỗi lạc.
Nói xong cô lấy ra một bản đồ bằng da đưa cho Diệp Mặc nói rằng:
- Đồ vật được cất giấu ngay bên trong Vẫn Chân Điện, còn đây là địa đồ. Nương Yến nói, thứ này tuy rằng là của tổ tiên Du gia, thế nhưng ở trong tay bọn họ lại không có cách nào nuôi sống, sau đó Du Bạch Sinh tiền bối đã đem thứ này gửi lại Vẫn Chân Điện. Vốn cái địa đồ này phải sau khi nhìn thấy đầu Bác Dung mới lấy ra, thế nhưng tôi nghĩ, nếu vậy cho dù là anh giết được Bác Dung rồi, cũng phải chờ ba mươi năm nữa.
Diệp Mặc tiếp nhận địa đồ trong lòng đầy bất ngờ, nếu cô gái này không lấy ra địa đồ, thì dù là hắn giết được Bác Dung rồi, thế nhưng vẫn không thể lấy được 'Khổ trúc' sao? Vẫn Chân Điện ba mươi năm mới mở ra một lần, ai biết ba mươi năm sau sẽ xảy ra chuyện gì? Vạn nhất 'Khổ trúc' bị người khác phát hiện cầm đi, hắn càng buồn bực hơn.
Thế nhưng bây giờ, hắn cũng đã lấy được rồi, mà vẫn còn chưa làm việc cho người ta?
Cô gái kia thấy Diệp Mặc thu hồi địa đồ, lần thứ hai nói:
- Tôi kỳ thực đã không có tư cách tiến nhập Vẫn Chân Điện rồi, tôi lần này đến chỉ vì muốn tìm người giết tên súc sinh Bác Dung kia. Tiền bối nếu đã nhận địa đồ, mong rằng sẽ không nuốt lời. Nếu như người có khả năng trở ra tôi vẫn ở quảng trường thành Vẫn Chân đợi người.
Diệp Mặc thản nhiên cười, đem địa đồ thu hồi lại sau đó nói rằng:
- Cô xem tôi giống loại người sẽ nuốt lời sao? Cô yên tâm đi, coi như là không có giao dịch này, tôi cũng nhất định phải giết tên Bác Dung. Thế nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi cô, theo tôi được biết Bác Dung hẳn là cũng không có tư cách tiến nhập Vẫn Chân Điện phải không? Chuyện này tôi mong cô có thể giải thích.
Thấy Diệp Mặc nhìn mình chằm chằm như vậy, cô gái cắn răng nói:
- Bới vì tên của Bác Dung và cha của hắn thật sự rất giống nhau, cha con hai người để lừa gạt lấy tấm bản đồ kia của Du gia. Bất kể thủ đoạn điên rồ nào cũng dùng. Sau khi cha của hắn chết, hắn kế thừa tất cả những gì của cha hắn bao gồm cả cái tên Bác Dung, tội nghiệp cho Nương Yến khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi…
Tuy rằng cô gái kia không có nói rõ, thế nhưng Diệp Mặc đã nghe đến tê dại cả da đầu. Hắn đã hiểu rõ chuyện này rồi. Thế gian này còn có hai cha con vô sỉ như vậy. Vậy Du Nương Yến kia cũng quá ngu ngốc đi, sự thay đổi của một người không ngờ lại đến lúc sắp chết mới nhận ra. Nếu như là Du Bạch Sinh khẳng định sẽ không bị lừa, đáng tiếc chính là Du Bạch Sinh một trăm năm mươi năm trước đã bị một Bác Dung trước đó bán đứng rồi.
Cô gái kia thấy Diệp Mặc ngạc nhiên, lặng lẽ đứng lên, hướng tới Diệp Mặc thi lễ, không nói một lời nào, xoay người rời đi.
- Chờ một chút.
Diệp Mặc xuất ra một bình ngọc đưa cho cô ta rồi nói:
- Có thể đây mới là thứ mà cô cần.
Hắn không hỏi việc ân ân oán oán giữa cô và Bác Dung khi đó, hiển nhiên mấy thứ nội tình này, Diệp Mặc cũng không có hứng thú.
Cô nghĩ không ra năm đó hao tổn tâm cơ, thương tổn chính người mình yêu cùng với bạn của anh ta, mới có được một viên 'Thảo hoàn đan' trung phẩm. Mà hôm nay, cô chỉ là tùy ý nói mấy câu, lại có được một viên 'Thảo hoàn đan' hạng nhất, nhân sinh kỳ ngộ lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.
'Hư lạc đan' tuy rằng trân quý hơn so với 'Thảo hoàn đan', thế nhưng đối với cô mà nói nó giống như hoa trong sương, coi như là nắm ở trong tay cũng không có bất luận tác dụng gì. Bởi vì cô biết với tư chất của cô, muốn có 'Thảo hoàn đan' để tấn cấp Nguyên Anh, giống như là người si nói mộng rồi. Có thể là Du Nương Yến thấy được điểm này ở cô nên lúc ấy mới giao cho cô những thứ này.
Thế nhưng bây giờ không giống rồi, có 'Thảo hoàn đan' cô có thế tấn cấp lên Nguyên Anh, 'Hư lạc đan' đối với cô mà nói không còn là hoa trong sương nữa rồi.
Thảo nào người thanh niên này đối với 'Hư lạc đan' không để vào trong mắt, hóa ra hắn căn bản là có nhiều rồi. Chính cô cũng chưa từng nghe nói qua có người nào có thể tùy ý xuất ra 'Thảo hoàn đan' hạng nhất. Xem ra giúp cho người thuận lợi chút cũng tốt, cô vừa cho đối phương chút thuận lợi, cô lập tức nhận được báo đáp lớn nhất đời.
Tội nghiệp tên Bác Dung kia để cướp được của mình một viên 'Thảo hoàn đan' bậc trung, đã phải dùng hết mọi tâm tư, người ta đây chỉ tùy ý liền đưa ra một viên 'Thảo hoàn đan' hạng nhất.
Cô cũng không biết rằng Diệp Mặc đối với 'Hư lạc đan' cũng không phải là hoàn toàn không để ý. Mà là lực hấp dẫn của 'Khổ trúc' siêu việt hơn bất cứ đồ vật gì. Cô gái này mang đến cho hắn tin tức của 'Khổ trúc', tuy rằng Diệp Mặc khinh thường hành vi của cô trước đây, thế nhưng đối với điểm này xác thực là vô cùng cảm kích. Có thể có được một gốc 'Khổ trúc', sẽ khiến cuộc đời hắn khác hẳn
Hơn nữa Diệp Mặc cũng cảm giác được cô gái này tính tình so với trước kia đã thay đổi rồi. Trước vì 'Thảo hoàn đan' làm hại hai người bạn, mà hiện tại để báo thù, ngay cả 'Hư lạc đan' cũng không giấu giếm.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Chương 1046: Vẫn Chân điện xuất hiện
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Đồng thời Diệp Mặc cũng có sự cân nhắc riêng của mình. Du Bạch Sinh không thể nuôi sống Khổ Trúc, nhất định phải gửi Khổ Trúc vào trong Vẫn Chân Điện. Nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Mặc nuôi không sống được. Hắn có quyển sách Vật, nên rất thông hiểu đối với một trong mười Đại Linh Căn như Khổ Trúc.
- Đa tạ tiền bối đã có ơn tái tạo. Thiên Bình Minh sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nữ tu này nói xong, vội vàng nhận lấy đan dược, xoay người rời đi. Khi đi tới một góc trong phòng khách, cô ngồi xổm xuống, không tiếp tục nói nữa.
Tiếp theo mấy ngày đều có vẻ bình thản không có điều gì kỳ lạ. Thậm chí ngay cả địa đồ, Diệp Mặc cũng không lấy ra xem, chỉ ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng hắn lại đang tính toán. Đợi lát nữa làm thế nào để tìm được Bác Dung của Địa Ma Tông. Sau đó hạ ký hiệu thần thức trên người gã.
Sáu ngày sau, chiếc thuyền lớn dừng ở trên đỉnh một ngọn núi. Giống như những người khác, Diệp Mặc đi theo những tán tu kia từ trong thuyền lớn đi ra. Thần thức của hắn quét ra, lại phát hiện nơi này cực kỳ giống đỉnh núi trên núi Thần Châu, cũng có chút giống với Đoạn Đỉnh Sơn tại Quỷ Thành.
Ba ngọn núi đều không có đỉnh ngọn núi, hoặc là nói trên đỉnh ngọn núi bằng phẳng lạ kỳ. Điều này khiến Diệp Mặc không khỏi liên tưởng chúng với nhau.
Hơn nữa trên đỉnh ngọn núi này không chỉ cực kỳ bằng phẳng, còn có diện tích tới mấy trăm km2. Đúng là vô cùng lớn.
Giữa đỉnh ngọn núi có một đàn tế. Chỉ có điều đàn tế trống không, không có bất kỳ vật gì. Trong lòng Diệp Mặc thầm cảm thấy kỳ quái. Nơi này không có Truyền Tống trận, cũng không có Vẫn Chân Điện nào.
Tuy nhiên Diệp Mặc không hỏi dò người khác. Hắn biết rất nhiều người khác cùng giống như hắn. Lúc này hắn chỉ cần đứng bên trong đám người chờ đợi tin tức là được.
Quả nhiên Diệp Mặc không phải chờ lâu. Một tên tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ đã phi thân ra. Ông ta dừng trong hư không, quét mắt nhìn mấy nghìn tu sĩ vẫn chờ đợi tiến vào Vẫn Chân Điện, cao giọng nói:
- Cứ ba mươi năm Vẫn Chân Điện lại mở ra một lần. Mỗi lần mở ra, trên lí luận bất kỳ tu sĩ nào ở bất kỳ địa phương nào tại đại lục Lạc Nguyệt dưới một trăm tuổi đều có thể đi vào. Nhưng bởi vì danh sách có hạn, thêm vào đó Vẫn Chân Điện cực kỳ nguy hiểm, cho nên danh sách tu sĩ bốn châu của đại lục Lạc Nguyệt và Vô Tâm Hải đều hạn chế. Nam An Châu luôn luôn đứng đầu bốn châu. Mỗi lần đều có số lượng người đi vào nhiều nhất.
Tu sĩ kia dừng một chút, lại quét mắt nhìn một lượt những đệ tử từ môn phái bảy sao trở lên, lúc này mới tiếp tục nói:
- Cho nên, ta hi vọng mọi người lấy được càng nhiều thứ càng tốt. Bởi vì phần lớn đệ tử có thể đi vào Vẫn Chân Điện đều là tinh anh là đệ tử thiên tài của môn phái. Tuy rằng bên trong có vô số thiên tài địa bảo, nhưng nếu như mạng cũng bị mất, cái gì cũng bằng không. Bảo vệ tính mạng của mình, mới có cơ hội vương lên đỉnh cao. Cho dù là Tiên giới cũng không phải là giấc mơ. . .
Thời điểm tu sĩ Kiếp Biến này nói đến Tiên giới, giọng điệu rõ ràng có chút kích động. Mà những tu sĩ đang lắng nghe lại càng không có cách nào khống chế được sự háo hức của bản thân.
Phi thăng Tiên giới là mơ ước của mỗi một tu sĩ, là nguyện vọng của mỗi một Tu Chân Giả hùng mạnh. Tuy trước đây từng có người đại lục Lạc Nguyệt phi thăng Tiên giới, lưu lại vô số sự tích. Nhưng trên thực tế trong ngàn năm gần đây, đã rất lâu không nghe nói có ai phi thăng qua Tiên giới nữa.
Tu sĩ Kiếp Biến chờ sau khi tâm tình kích động của đám tu sĩ lắng xuống, tu sĩ Kiếp Biến lại nói tiếp:
- Vẫn Chân Điện tổng cộng có chín tầng. Mỗi một tầng đều có những đồ tốt cực phẩm. Tu sĩ tới được tầng thứ năm trở lên sẽ có thu hoạch không thể tưởng tượng nổi. Nhưng tôi nhắc nhở mọi người một câu. Vẫn câu nói kia, lượng sức mà làm
Tu sĩ Kiếp Biến kia không hề nói gì tới việc không nên tùy ý giết chóc lung tung, cũng không hề nói tới tha được người nào thì tha. Như vậy đã có ý nghĩa rõ ràng chính là chỉ cần anh có bản lĩnh, chỉ cần anh có khả năng, anh có thể làm được bất kỳ chuyện gì tại Vẫn Chân Điện.
Chỉ là mấy câu nói đơn giản, không hề nói làm thế nào để đi vào Vẫn Chân Điện, nhưng cũng không có người nào hỏi. Diệp Mặc thấy những người khác không hỏi, hắn cũng không hỏi. Dù gì đến lúc đó cứ vào cùng những người khác là được rồi.
Mấy ngàn tu sĩ trên đỉnh ngọn núi giống như đang chờ đợi. Cũng may lúc này rất nhiều tu sĩ đã không còn cố kỵ, tùy ý phóng thần thức của mình ra ngoài. Lúc này đương nhiên Diệp Mặc sẽ không khách khí. Thần thức của hắn chú ý tới đầu tiên chính là Địa Ma Tông.
Nữ tu kia không nói dối. Diệp Mặc nhanh chóng tìm được Bác Dung đang ẩn núp ở Địa Ma Tông. Chỉ có điều lúc này gã đang đeo linh khí mặt nạ che dấu. Nếu như không phải Diệp Mặc tận lực tìm kiếm, không nhất định có thể tìm được gã.
Khí tức trên người gã đã có sự biến hóa. Rõ ràng là tu vi của Nguyên Anh tầng thứ nhất. Chắc hẳn, gã đã dùng viên Thảo Hoàn Đan kia. Diệp Mặc biết, dưới tình huống này, hắn tuyệt đối không có cách nào đánh dấu thần thức lên người Bác Dung.
Rất nhiều tu sĩ đều tụ tập cùng một chỗ bàn luận với tổ đội, hỏi xem trong Vẫn Chân Điện có những thứ gì tốt. Xung quanh các tu sĩ thiên tài của các môn phái này có đầy tu sĩ vây quanh. Rõ ràng bọn họ đều muốn tới thời điểm tổ đội có thể dẫn theo một người trong số bọn họ.
Thấy những người tham gia không hề sốt ruột, Diệp Mặc đoán hẳn bọn họ đã biết làm thế nào để đi vào Vẫn Chân Điện. Nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì. Thoáng cái, mấy canh giờ đã trôi qua. Ngay khi Diệp Mặc chờ có chút sốt ruột, tính hỏi thăm một chút, chợt phía trước đàn tế tuôn ra vô số hào quang rực rỡ chói mắt.
Từng tiếng động ầm ầm vang lên. Càng lúc hào quang kia càng chói mắt. Diệp Mặc phát hiện ánh mắt của mình căn bản không thấy rõ được phía trước đang xảy ra chuyện gì. Ngay cả thần thức của hắn cũng không có cách nào quét vào trong ánh sáng kia.
Đây là Vẫn Chân Điện xuất hiện sao? Trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ. Hắn phát hiện những tu sĩ vừa rồi còn đang thảo luận, đều tập trung nhìn vào nơi phát ra hào quang chói mắt kia.
Những tiếng động ầm ầm liên tục không dứt, kéo dài trong suốt một nén nhang mới dần dần ngừng lại. Hào quang chói mắt phía trước đàn tế từ từ biến mất.
Lúc này trưởng lão Kiếp Biến hậu kỳ vừa nói chuyện, lại đứng ra lớn tiếng nói:
- Vẫn Chân Điện đã mở ra. Hiện tại mời mỗi môn phái dẫn đội tiến vào Vẫn Chân Điện. Không được chen chúc. Bắt đầu từ tông môn chín sao. . .
Sau khi lời nói của trưởng lão Kiếp Biến vừa dứt, trước mặt Diệp Mặc xuất hiện một điện tháp cao vút tận mây. Nó giống như một điện tháp bình thường. Nhìn bề ngoài thậm chí có phần hoang tàn. Phía trước điện tháp có một cột sáng hình tròn. Ngoài ra không có cánh cửa lớn nào.
Đây chính là Vẫn Chân Điện sao?
Diệp Mặc nghĩ tới đây, lại khiếp sợ phát hiện sau khi Vẫn Chân Điện xuất hiện, thần thức của hắn không chỉ không có cách nào kéo dài ra xung quanh, ngay cả mặt sau của Vẫn Chân Điện hắn cũng không thấy rõ. Dường như đó là một nơi hỗn độn. Theo bản năng hắn lại dùng thần thức quét tới đỉnh Vẫn Chân Điện. Lần thứ hai hắn lại kinh ngạc phát hiện, thần thức của hắn căn bản cũng không có cách nào nhìn thấy đỉnh ở đâu.
Lúc này ấn tượng của Diệp Mặc chính là phía trước hắn chỉ có một thứ, Vẫn Chân Điện. Ngoài ra hoàn toàn không có gì khác.
Sau khi Diệp Mặc nghĩ đến Vẫn Chân Điện là nơi tu sĩ toàn đại lục Lạc Nguyệt đều có thể đi vào, nhất thời trong lòng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ nói sau khi Vẫn Chân Điện xuất hiện, khắp bốn châu đều có thể nhìn thấy cảnh tượng giống như trước mắt mình bây giờ sao?
Tuy nhiên lúc này đã có đệ tử bắt đầu đi về phía Vẫn Chân Điện. Diệp Mặc phát hiện bất kể là tu sĩ nào chỉ cần đi tới trong cột sáng, sẽ lập tức được truyền tống đi. Chưa hề có truyền tống trận nào như vậy, còn phải chờ một số lượng người nhất định đi vào sau đó mới mở ra.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm sợ hãi cảm thán, nếu như cái này là Truyền Tống trận, Vậy nó hẳn là Truyền Tống trận rất cao cấp.
Với loại tốc độ này, mấy ngàn người đi vào căn bản không cần phải chờ bao lâu, đã có thể tiến vào Vẫn Chân Điện. Diệp Mặc và Cố Vị nằm trong danh sách của Bích Đan tông trong Tông môn bảy sao, cho nên sau khi đến phiên Bích Đan Tông, Diệp Mặc tự giác đứng ở cuối cùng đi vào theo.
Diệp Mặc đi tới giữa cột sáng, cảm giác cả người nhẹ đi. Sau đó từ đại não truyền đến cảm giác choáng váng. Dường như chỉ trong thời gian rất ngắn, lại dường như trong thời gian rất lâu. Chờ tới khi hắn tỉnh táo lại, hắn đã đứng trong một quảng trường lớn.
Đây tuyệt đối là truyền tống với khoảng cách xa. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Mặc khi tỉnh táo lại. Bình thường với tu vi thần thức hiện nay của hắn, cho dù truyền tống từ Bắc Vọng châu tới Nam An Châu, cũng không xuất hiện cảm giác choáng váng như vậy.
Bốn phía quảng trường giống như một mảnh hỗn độn. Sau khi Diệp Mặc quét thần thức ra ngoài, lập tức phát hiện giống như rơi vào trong biển rộng không hề có một chút tiếng động. Tuy rằng số người vào trong đại điện càng lúc càng nhiều, nhưng không có một ai rời khỏi đại điện tiến vào trong hỗn độn kia.
Diệp Mặc không hiểu chút nào về Vẫn Chân Điện, hơn nữa cũng không có sư môn nói cho hắn biết về tình huống bên trong. Hắn thấy những người khác không có hành động gì, hắn cũng không có bất kỳ hành động gì.
Chỉ có điều, trong thời gian rất ngắn, không còn tu sĩ đi vào đại điện nữa. Rõ ràng những tu sĩ cần vào đã vào hết. Diệp Mặc lại phát hiện Bác Dung lẫn trong đám đệ tử Địa Ma Tông. Hắn căn bản không cách nào tiến lên đánh dấu thần thức. Xem ra không thể làm gì khác hơn là chờ sau khi tới Vẫn Chân Điện sẽ lại nghĩ cách.
Lúc này Diệp Mặc phát hiện hỗn độn xung quanh dường như bắt đầu tan biến. Thậm chí thần thức của hắn đã có thể quét ra.
Một vài tổ đội của các đệ tử đại tông môn bắt đầu rời khỏi quảng trường. Những tán tu kia cũng kết hợp với nhau thành tổ đội đi ra ngoài.
Diệp Mặc phát hiện tổ đội của những tu sĩ này đều có quy luật, tu vi đều gần giống nhau. Bình thường có từ bốn đến sáu người. Hơn nữa rất ít tổ tu sĩ Nguyên Anh dẫn theo tu sĩ Kim Đan. Mà tu sĩ Kim Đan viên mãn rất ít tu sĩ Kim Đan tầng chín.
Thậm chí ngay cả một vài tên tu sĩ Hư Thần cũng hợp thành một đội ngũ Hư Thần rời khỏi quảng trường. Bởi vì hiện tại Diệp Mặc là Nguyên Anh tầng một, thật ra có rất nhiều tu sĩ đến mời. Nhưng Diệp Mặc đều lắc đầu cự tuyệt. Hắn muốn tìm Khổ Trúc nên không tiện gia nhập tổ đội với người khác.
Cố Vị chủ động cùng với một vài tán tu Kim Đan tầng tám hợp thành một tiểu đội, rời khỏi quảng trường.
Mắt thấy số người trên quảng trường càng lúc càng ít, Diệp Mặc vẫn còn chờ thêm một lúc. Nhưng khi hắn phát hiện Văn Thái Y và Lăng Hiểu Sương vẫn còn chưa đi, hắn lập tức rời đi không muốn chờ đợi thêm nữa. Nếu chẳng may mình đi cuối cùng, không gia nhập tổ đội nào, nhất định sẽ bị chú ý.
Nghĩ tới đây, thân hình Diệp Mặc lóe lên, lập tức rời khỏi quảng trường. Sau khi Diệp Mặc ra khỏi quảng trường, lúc này hắn mới phát hiện hắn đang đứng trên một thảo nguyên rộng lớn. Điều khiến Diệp Mặc khiếp sợ chính là, vừa nãy khi hắn sử dụng thần thức lướt qua phía ngoài quảng trường, nơi này vẫn còn là một mảnh hỗn độn.
Theo thời gian trôi qua, hỗn độn kia dần dần mờ dần, cuối cùng biến mất trong thần thức của hắn.
Đương nhiên Diệp Mặc sẽ không cho rằng đại điện kia sẽ biến mất. Chỉ có điều trong lòng hắn âm thầm than thở. Trận pháp thật lợi hại.
- Có phải tu sĩ vừa nãy đã ra ngoài một mình không? Không có tổ đội sao?
Diệp Mặc không có tổ đội, chỉ một mình rời khỏi đại điện, lập tức khiến các tu sĩ còn lại chú ý. Đồng thời cũng đã có tu sĩ lên tiếng hỏi lên.
- Một kẻ có tính cách cô độc.
Lập tức liền có người phụ họa nói.
Nhưng Văn Thái Y lại nhíu nhíu mày. Sở dĩ cô không đi trước, chính vì muốn xem thử xem có tu sĩ kỳ quái nào không. Không ngờ được cô lại có thể nhìn thấy.
Mặc dù vừa nãy khi Diệp Mặc rời khỏi rất nhanh, nhưng bóng lưng chợt hiện đó vẫn khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc. Rất nhanh cô liền hừ lạnh một tiếng. Thậm chí cô đã xác định thân ảnh vừa mới rời khỏi chính tên khốn trước đó đã sỉ nhục cô tại Vu Dương Khí Các.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
Chương 1047: Tổ đội cùng một đám đạo cô
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: sưu tầm
Lúc này trên thảo nguyên chỉ có một mình Diệp Mặc. Hắn lấy ra địa đồ bằng da do nữ tu kia đã đưa cho hắn lúc trước.
Địa đồ vẽ rất tỉ mỉ, tuy nhiên lại không xác định rốt cuộc Khổ Trúc ở trên tầng thứ mấy. Điều này khiến Diệp Mặc cảm thấy rất phiền não. Đối với hắn mà nói, cho dù trong Vẫn Chân Điện có cái gì cũng không cần. Chỉ cần tìm được Khổ Trúc, xem như hắn đã thành công.
Nhưng sự buồn phiền của Diệp Mặc không chỉ dừng tại đây. Hắn căn bản không biết phải tới chỗ nào mới đến được tầng hai.
Xem ra chỉ có thể đi kiểm tra hết từng tầng một. Chỉ cần tìm được cảnh tượng giống như trên bản đồ, mới có thể tìm được chỗ cất dấu của Khổ Trúc. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng vì Khổ Trúc hắn cảm thấy những điều này cũng đáng.
Sau khi Diệp Mặc suy nghĩ rõ ràng về điểm ấy, hắn không còn bối rối nữa, trực tiếp lấy Phi Vân Thuyền ra. Tuy rằng tầng một của Vẫn Chân Điện có rất nhiều linh thảo cấp thấp, nhưng trước khi chưa tìm được Khổ Trúc, Diệp Mặc thật sự không có tâm tư đi đào linh thảo cấp thấp.
Ngay thời điểm Diệp Mặc cảm thán khi thấy linh khí trong này nồng đậm, hắn bỗng nhiên cảm giác Phi Vân Thuyền của mình đột nhiên hạ xuống. Dường như có lực lượng nào đó đang lôi kéo. Trong lòng Diệp Mặc thầm kinh hãi, lập tức lấy Tử Đao ra, đồng thời thu Phi Vân Thuyền lại.
Tử Đao là pháp bảo công kích của Diệp Mặc. Hắn khống chế Tử Đao còn linh hoạt hơn Phi Vân Thuyền. Tuy rằng lực hút kia vẫn lợi hại, nhưng sau khi bước lên Tử Đao, Diệp Mặc vận chuyển chân nguyên, trong nháy mắt đã chạy thoát khỏi lực hút kia.
Sau đó hắn lại dùng thần thức quay đầu lại kiểm tra một chút. Hóa ra đó là một vũng bùn. Trên mặt vũng bùn mơ hồ còn có một vài mảnh vỡ pháp bảo. Có thể thấy đã có vô số tu sĩ đã chết ở chỗ này.
Quả nhiên khắp nơi trong Vẫn Chân Điện này đều có thể lấy mạng người khác. Cho dù bay trên không trung cũng có thể là bị rơi xuống.
Diệp Mặc mới vừa nghĩ tới đây, một tiếng hét thảm thiết truyền tới. Diệp Mặc lập tức dùng thần thức quét qua dò xét.
Hắn tưởng có người không cẩn thận bị vũng bùn kia hút vào. Nhưng đập vào mắt lại là một tu sĩ Kim Đan bị xét nát trong không trung.
Diệp Mặc nhất thời sợ hết hồn. Nơi này có không gian loạn lưu hay không gian đảo lộn sao? Căn bản không thể bay được? Như vậy thật quá thảm hại. Nếu không phải hắn thấy có tu sĩ bị không gian loạn lưu xé nát, có lẽ người kế tiếp chính là hắn. Cho dù hắn lợi hại hơn nữa, cũng không chống lại được không gian loạn lưu.
Lúc này Diệp Mặc sao còn dám tiếp tục bay trên không trung. Hắn lập tức hạ xuống. Hắn vừa hạ xuống, thì thấy có bốn nữ tu đi về phía này. Trong bốn cô có ba cô mặc trang phục đạo cô. Khi Diệp Mặc phát hiện tại góc áo của các cô có dấu hiệu của Thanh Mộng Trai, theo bản năng hắn đã định tránh sang một bên. Tuy nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện trong bốn người này không có Lăng Hiểu Sương. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Mộng Trai không hổ danh là tông môn chín sao. Trong ba đạo cô này và một cô gái không mặc trang phục đạo cô kia, có hai cô đã là Kim Đan viên mãn. Hai người còn lại đều là tu sĩ Nguyên Anh. Còn có một người vừa bước vào Nguyên Anh tầng hai.
Ngay khi Diệp Mặc muốn hỏi những đạo cô này xem phải làm thế nào để đi tới tầng thứ hai, một đạo cô mặt tròn trong số đó đã cố ý đi tới trước mặt Diệp Mặc nói:
- Vị sư huynh này, tại Vẫn Chân Điện không thể bay trên không trung. Bởi vì nơi này có không gian đao gió. Nếu không cẩn thận sẽ bị không gian đao gió xé rách.
Thì ra không phải là không gian loạn lưu, không phải không gian đảo lộn, mà là không gian đao gió. Điều này khiến Diệp Mặc lập tức cảm thấy yên tâm. Tuy rằng không gian đao gió lợi hại, nhưng chưa tới mức có thể lấy được cái mạng nhỏ của hắn. Mà không gian đảo lộn và không gian loạn lưu lại khác. Cho dù là tu sĩ Ngưng Thể cũng dễ dàng bị mất mạng.
Thấy Diệp Mặc có vẻ không để ý, đạo cô mặt tròn kia lại nói bổ sung một câu:
- Vị sư huynh này, anh không thể không để ý như vậy. Không gian đao gió này cho dù là tu sĩ Hư Thần cũng không chắc có thể tránh thoát, đừng nói là tu sĩ Kim Đan hay tu sĩ Nguyên Anh chúng ta.
Diệp Mặc nhìn cô gái mặt tròn có Kim Đan viên mãn này, trong lòng nhất thời có thiện cảm. Hắn lập tức chắp chắp tay nói:
- Đa tạ vị sư muội này đã nhắc nhở. Tôi là một tán tu. Tôi căn bản không rõ về những thứ này. Nếu như không nhờ sư muội nhắc nhở, nói không chừng tôi chết còn không biết chết như thế nào.
Đạo cô mặt tròn kia khẽ mỉm cười nói:
- Sư huynh khách khí. Chỉ là trước khi chúng tôi đi vào, tiền bối của môn phái đã nói cho chúng tôi biết. Anh là một tán tu không biết cũng là chuyện rất bình thường.
Thanh Mộng Trai là một tông môn chín sao. Mặc dù đối phương chỉ là một tu sĩ Kim Đan, nhưng nếu có thể đi vào Vẫn Chân Điện, rõ ràng không phải tu sĩ Kim Đan bình thường. Cô gái mặt tròn này có thể khách khí như vậy nói cho Diệp Mặc biết về những nguy hiểm trong này, khiến Diệp Mặc rất cảm kích. Bởi vì Lăng Hiểu Sương, Diệp Mặc đã rất có ác cảm đối với Thanh Mộng Trai. Hiện tại ác cảm này đã giảm xuống
- Anh vào đây một mình sao? Tại Vẫn Chân Điện vẫn nên đi theo tổ đội. Nếu không, một khi gặp sát trận tứ phương sẽ không có cách nào chạy trốn. Chúng tôi là Thanh Mộng Trai. Nếu anh không chê có thể tạm thời đi thành một đội với chúng tôi.
Hiển nhiên đạo cô mặt tròn kia là một người tâm địa thiện lương. Sau khi nàng thấy Diệp Mặc một mình vào đây, lại bắt đầu lo lắng.
- Thanh Nghi, muội nói bậy bạ gì đấy. Chúng ta đi nhanh lên. Tới lúc đó còn phải tụ họp với các sư tỷ ở phía trên nữa.
Trong lúc cô gái mặt tròn đang mời Diệp Mặc nhập đội, đạo cô thanh tú có dáng người cao nhất trong bốn cô có chút bất mãn nhắc nhở một câu.
Đạo cô mặt tròn được gọi là Thanh Nghi quay đầu nhìn về phía đạo cô thanh tú cao ráo kia nói:
- Sư tỷ Thanh Hàn, anh ta chỉ có một mình. Nếu như tiếp tục, nói không chừng căn bản chưa đi tới lầu hai sẽ mất mạng.
Đạo cô được gọi là Thanh Hàn nghe đạo cô mặt tròn nói xong, cũng không nói gì nữa.
Thanh Nghi lại tươi cười nói với Diệp Mặc:
- Mấy sư tỷ của tôi đều rất tốt. Chúng tôi có bản đồ. Hơn nữa tầng một không có mấy thứ tốt. Chi bằng huynh đi cùng chúng tôi lên tầng trên.
Diệp Mặc vốn định cự tuyệt. Tuy rằng hắn không biết trận pháp tứ phương là gì, nhưng hắn tin tưởng với trình độ đại sư trận pháp của hắn, cho dù gặp phải trận pháp tứ phương, hắn cũng không sợ. Chẳng lẽ nói cứ đi một mình trong này thì chắc chắn phải chết hay sao?
Tuy nhiên khi Diệp Mặc nghe Thanh Nghi nói các nàng có bản đồ, hắn nhất thời động tâm. Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn nói nàng hãy sao chép cho hắn một tờ bản đồ. Tuy nhiên nghĩ đến đồ này không mua được, nhất định là đồ trân quý, nên hắn đành ngậm miệng.
Hiện tại Thanh Nghi đã đưa ra lời mời, Diệp Mặc vội vàng nói:
- Được, đa tạ sư muội Thanh Nghi. Ta tên là Ninh Tiểu Ma. Ta đang lo không tìm được lối đi lên tầng hai. Có thể đi cùng các muội, thực sự là rất cảm ơn.
Thanh Nghi thấy Diệp Mặc đồng ý, lập tức cười giới thiệu Diệp Mặc với mấy vị sư tỷ khác. Đạo cô thanh tú vừa nãy đã gọi nàng tên là Thanh Hàn, cũng là người có tu vi cao nhất, Nguyên Anh tầng hai. Đạo cô nhìn có chút xấu hổ tên là Thanh Nguyệt, Nguyên Anh tầng một. Còn có một cô gái khác không mặc trang phục đạo cô lại mặc váy màu nâu nhạt tên là Hạ Ấu San.
Nữ tu Thanh Mộng Trai đều rất có giáo dưỡng. Tuy rằng Diệp Mặc cảm giác được Thanh Hàn không thích mình gia nhập, nhưng sau khi mình thật sự gia nhập, nàng cũng không có biểu hiện khó chịu nào.
Lúc vừa mới bắt đầu, bởi vì Diệp Mặc là một nam tu lại mới gia nhập vào tiểu đội hơn nữa lai lịch không rõ ràng, nên bốn nữ tu Thanh Mộng Trai đều không nói gì. Sau đó khi phát hiện sau khi Diệp Mặc gia nhập, chỉ đi xa xa phía sau bốn cô, không nói gì nhiều. Mỗi lần gặp phải yêu thú, hắn lập tức tiến lên hỗ trợ. Nhưng lúc chia đồ lại không chủ động đòi hỏi. Nhưng khi chia cho hắn, hắn cũng không từ chối.
Cứ như vậy, Diệp Mặc nhanh chóng giành được thiện cảm của bốn nữ tu. Ngoại trừ Thanh Nghi đã mời Diệp Mặc gia nhập vào đội ngũ thường xuyên nói chuyện với Diệp Mặc ra, Hạ Ấu San cũng thích nói chuyện với Diệp Mặc.
Bởi vì Diệp Mặc thể hiện tu vi Nguyên Anh tầng một, cho nên, Hạ Ấu San ngẫu nhiên đưa ra một vài vấn đề tu luyện. Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện cách trả lời vấn đề của Diệp Mặc dễ hiểu hơn là sư phụ nàng. Thậm chí còn có thể khiến nàng có nhiều cảm ngộ hơn. Những cảm ngộ này thậm chí vượt qua vấn đề bản lĩnh. Có thể nói đó thực sự là một lời đáng giá ngàn vàng.
Sau khi phát hiện ra điều này, Hạ Ấu San càng đặc biệt hỏi dò Diệp Mặc về các loại vấn đề khác. Về sau Thanh Nghi cũng đặc biệt tới hỏi dò Diệp Mặc về các vấn đề của mình. Cuối cùng ngay cả Thanh Hàn và Thanh Nguyệt cũng cực kỳ kính phục tán tu Diệp Mặc này. Thanh Nguyệt cũng bắt đầu hỏi dò Diệp Mặc về vấn đề tu luyện.
Lúc này Diệp Mặc mới cảm giác mình biểu hiện có phần thái quá. Giải đáp vấn đề cho tu sĩ Kim Đan còn có thể thông cảm được. Nếu như hắn có thể giải đáp vấn đề cho cả tu sĩ Nguyên Anh, vậy đã có chút không bình thường. Cho nên về vấn đề của Thanh Nguyệt, phần lớn hắn chỉ nói một nửa, sau đó nói mình cũng không rõ ràng lắm.
Đi theo bốn nữ tu không có tâm cơ gì, Diệp Mặc cũng không cảm thấy buồn chán. Thậm chí hắn cảm giác mình làm như vậy là hoàn toàn chính xác. Bởi vì chỉ trong thời gian hai ngày, nhóm năm người của Diệp Mặc đã đi tới lối vào tầng hai.
Không khác với những gì Diệp Mặc đã nghĩ, lối vào tầng hai của Vẫn Chân Điện là một bậc thang đá, thần thức không có cách nào quét đến điểm cuối. Nơi này đã có rất nhiều tu sĩ tụ tập. Tuy nhiên phần lớn đều là tu sĩ của một vài môn phái. Có rất ít tán tu tới được đây.
Diệp Mặc đã hiểu rõ, khẳng định môn phái của những tu sĩ này có bản đồ. Còn tán tu phần lớn đều không có bản đồ. Bởi vậy bọn họ muốn tìm được nơi này khẳng định sẽ càng chậm hơn. Tu sĩ của đại môn phái quả nhiên đều ích kỷ. Thật ra cung cấp bản đồ này cho tán tu cũng không có vấn đề gì.
Thấy Diệp Mặc là một nam tu lại đi theo đạo cô Thanh Mộng Trai, tuy rằng rất nhiều tu sĩ đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không có người nào nói những lời vô nghĩa. Thanh Mộng Trai là môn phái chín sao. Không ai ngốc tới mức tùy tiện đi đắc tội với một tông môn chín sao
- Sư huynh Tiểu Ma, mỗi tầng của Vẫn Chân Điện đều sẽ có một bậc thang đá như vậy. Tuy rằng thần thức của huynh không tới được điểm cuối, dùng mắt cũng không nhìn thấy được, nhưng thật ra bậc thang đá này chẳng dài mấy. Từ tầng một đến tầng hai chỉ có 222 bậc thang đá. lực cản của mỗi một tầng thang đá đều sẽ lớn hơn một cấp so với tầng trước. Một khi huynh cảm thấy không lên được, ngàn vạn lần không thể quá miễn cưỡng. Bởi vì một khi miễn cưỡng đi lên, sẽ lập tức bị thang đá xé rách, giống như không gian đao gió.
Thanh Nghi không ngại phiền giải thích với Diệp Mặc.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm vui mừng. Nếu như không có nàng nhắc nhở, tới đoạn sau, hắn cứ đi tới, nói không chừng sẽ thật sự bị xé nát.
Thanh Hàn là người đầu tiên đi tới thềm đá. Diệp Mặc đi cuối cùng. Quả nhiên bước lên mỗi một bậc thang đá, áp lực liền tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên 222 bậc thang từ tầng một đến tầng hai, đối với tu sĩ Kim Đan thôngthường đều không có vấn đề gì. Diệp Mặc lại càng không có vấn đề.
Sau khi đến tầng hai, Diệp Mặc phát hiện linh khí tầng thứ hai còn nồng đậm hơn so với tầng thứ nhất. Nhất thời trong lòng có chút hiểu rõ tại sao Du Bạch Sinh phải đặt Khổ Trúc trong Vẫn Chân Điện.
- Muội nhìn thấy Quý Dương Vô đàn . . .
Hạ Ấu San rít lên một tiếng, nhất thời khiến Diệp Mặc chú ý.
Diệp Mặc lại giật mình. Quý Dương Vô Đàn là một trong ba vị thuốc chính để chế luyện Hư Lạc Đan. Có thể tưởng tượng được mức độ trân quý của nó. Mà trên tầng hai của Vẫn Chân Điện đã phát hiện ra Quý Dương Vô Đàn. Có thể thấy trong này quả thật có vô số đồ tốt.
- Chờ một chút. . .
Diệp Mặc đột nhiên mở miệng gọi Thanh Nghi đang muốn xông lên.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055
- Sao, Tiểu Ma sư huynh?
Thanh Nghi dừng bước lại, hỏi một câu.
Mặc dù Diệp Mặc đi cùng các cô không được lâu, nhưng Diệp Mặc kiến thức hơn người, mỗi lần có chuyện gì hỏi Tiểu Ma sư huynh khẳng định không nhầm.
Nếu như người khác nghe thấy đạo cô ở Thanh Mộng trai của tông môn chín sao thân mật gọi một tán tu là sư huynh, cũng sởn cả gai ốc, nói không chừng lại một trận đồn thổi
Cho dù mấy người Thanh Hàn và Thanh Nguyệt cũng đều nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, “Quý Dương Vô Đàn” đó với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, mặc dù là một loại linh dược vô cùng quý báu, nhưng các cô ở chung với Diệp Mặc, đều cho rằng Diệp Mặc mặc dù là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng hẳn cũng không phải là người vừa nhìn thấy “Quý Dương Vô Đàn” liền cho rằng nó là của mình.
Diệp Mặc ra hiệu Thanh Nghi lui về phía sau, lúc này mới chỉ “Quý Dương Vô Đàn” nói với mấy người kia:
- Mọi người dùng thần thức quét một chút, đất xung quanh gốc Quý Dương Vô Đàn này nhão nhoét, chỉ là sau đó dùng cây cỏ che lấp đi. Hơn nữa dấu tích đất cát ở đây rõ ràng là cách đây không lâu, nói cách khác bên cạnh gốc Quý Dương Vô Đàn này cách đây không lâu có một gốc linh dược đã được đào đi.
Câu nói tiếp theo Diệp Mặc cũng không cần nói, vài đạo cô cũng có thể hiểu được. Nếu linh dược bên gốc Quý Dương Vô Đàn bị đào đi rồi, thì gốc Quý Dương Vô Đàn này không có lý do gì mà vẫn ở chỗ này. Tu sĩ vào Vẫn Chân điện, tu vi mạnh nhất cũng chỉ là Hư Thần mà thôi, cho dù là tu sĩ Hư Thần thì cũng coi Quý Dương Vô Đàn này loại linh dược cực kỳ quý hiếm, không thể có chuyện không ai cần đến nó.
Sau khi hiểu rõ được đạo lí này, vài nữ tu lập tức nhanh chóng cảm thấy nể phục Diệp Mặc. Bình thường, tu sĩ Nguyên Anh tại một nơi hoang dã này lại phát hiện ra một gốc Quý Dương Vô Đàn cấp bảy, ai còn biết đến chuyện dùng thần thức để quét đất cát xung quanh nó nữa?
- Hơn nữa, nếu như tai đoán không nhầm, gốc linh dược bên cạnh bị đào đi cũng là một gốc Quý Dương Vô Đàn. Nếu người đó có thể đào gốc Quý Dương Vô Đàn đó đi, vì sao lại còn để lại gốc Quý Dương Vô Đàn thứ hai này lại?
Diệp Mặc tiếp tục giải thích.
Hạ Ấu San nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, liền vội nói:
- Tiểu Ma sư huynh, sao huynh lại biết được dược liệu bị đào đi chính là Quý Dương Vô Đàn?
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Những luyện đan sư bình thường đều biết Quý Dương Vô Đàn thường mọc theo đôi, một gốc thì căn bản rất khó tồn tại được, ở đây vẫn còn một gốc Quý Dương Vô Đàn, chứng tỏ một gốc khác đã bị lấy đi cách đây không lâu.
Mặc dù trả lời Hạ Ấu San, nhưng trong lòng Diệp Mặc lại khinh thường tên bày ra cái bẫy này, một người đến kiến thức linh dược cũng không có, nhìn thấy hai gốc Quý Dương Vô Đàn, không ngờ lại đào một gốc, để lại một gốc làm cái bẫy, đúng là ngu như lợn.
Đồng thời Diệp Mặc cũng không nói ra một điều nữa, trong giới tu chân có rất nhiều người hiểu lệch lạc về Quý Dương Vô Đàn, chỉ biết loại dược liệu này có thể luyện chế ra được Hư Lạc đan. Cũng có rất ít người biết được Quý Dương Vô Đàn thực ra có hai loại, một là Quý Vô Đàn, một là Dương Vô Đàn, hai loại dược liệu này đều có thể luyện chế ra Hư Lạc đan, nhưng Quý Vô Đàn và Dương Vô Đàn còn có một tác dụng quan trọng khác, đó là nếu như hai dược liệu này có thể dùng cùng lúc chế luyện, có thể kết hợp với những linh dược khác tạo ra Quý Dương đan.
Quý Dương đan phải cần Quý Vô Đàn và Dương Vô Đàn phải là một đôi xuất hiện cùng một chỗ. Tác dụng quan trọng của Quý Dương đan chính là có thể khôi phục được đan điền của tu sĩ. Dược liệu khôi phục đan điền rất quý hiếm, thậm chí cần phải có linh dược cấp chín cấp mười, còn linh dược cấp bảy luyện chế ra được Quý Dương đan có thể khôi phục được đan điền, thì lại càng hiếm.
Loại chữa trị này, cũng không phải chỉ loại đan điền mà ngày trước Trình Na Na chưa từng tu luyện qua, rồi lại bị dễ dàng phá bỏ. Trong tình trạng đó, ở giới Tu chân có rất nhiều linh dược có thể khôi phục được. Quý Dương đan có thể khôi phục được chính là đan điền mà tu sĩ đã từng tu luyện, loại đan dược này có thể lên tới giá cả nghịch thiên.
Nếu có thể luyện chế ra vài viên Quý Dương đan, Diệp Mặc tin rằng phải là giá trên trời.
- Tiểu Ma sư huynh, huynh cũng là một luyện đan sư phải không?
Hạ Ấu San lập tức vẻ mặt sùng bái hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngại ngùng nói:
- Ta không phải luyện đan sư.
Nhưng trong lòng lại thêm vào một câu, ta là một Đan vương.
- Ồ.
Hạ Ấu San rõ ràng có chút thất vọng.
- Tiểu Ma sư huynh, huynh nói là có người muốn đặt bẫy đúng không? Nhưng muội lại không nhìn thấy cái bẫy nào, xung quanh chỗ này xem ra cũng rất bình thường mà.
Thanh Nghi mặc dù biết Diệp Mặc nói là thật, nhưng cô lại không nhìn thấy một cái bẫy nào.
- Hình như có chút vấn đề thật.
Thanh Hàn nhìn xung quanh, sau đó nhíu mày nói.
Diệp Mặc cũng gật đầu nói:
- Muội nóii không sai, chỗ này đúng là có người đặt một cái bẫy rồi, muội chờ một chút, ta làm cho xem.
Nói xong, Diệp Mặc lại tùy ý lấy ra vài trận kỳ vứt xuống. Sau đó trận kỳ của Diệp Mặc được vất xung quanh gốc Quý Dương Vô Đàn nhanh chóng hiện ra một khốn trận, hơn nữa xung quanh khốn trận lại còn có ba tu sĩ Nguyên Anh nữa.
Có thể thấy chắc rằng, chỉ cần mấy người Thanh Nghị chạy vào đào lấy Quý Dương Vô Đàn, chắc chắn sẽ bị khốn trận giam giữ. Ba tu sĩ Nguyên Anh này một người là Nguyên Anh tầng thứ năm, hai người là Nguyên Anh tầng thứ ba, nếu như bọn họ bị mấy người trong khốn trận đánh lén, mấy người Thanh Hàn chắc chắn chạy không thoát.
Thực ra không dùng đến giả định, mấy người này trốn trong trận pháp ẩn nấp, lại dùng Quý Dương Vô Đàn làm mồi dụ, hiển nhiên là để đánh lén.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, vẻ mặt Thanh Hàn lạnh ngắt, mấy nữ tu trong Thanh Mộng trai tương đối dễ nói chuyện, thế nhưng cũng không thích bị người khác lập kế.
Diệp Mặc biết, mặc dù là khốn trận cấp ba, nhưng trận bàn ẩn nấp vừa nãy bị hắn phá vỡ cũng không phải là đơn giản, là một trận pháp ẩn nấp cấp sáu. Nếu như trận pháp ẩn nấp thấp hơn một chút, mấy người Thanh Hàn nói không chừng đã phát hiện ra rồi.
- Thằng nhóc này được đấy, không ngờ ngươi cũng hiểu trận pháp, trận pháp ẩn nấp cấp sáu mà cũng nhanh chóng bị ngươi phát hiện ra, đúng là không thể đoán được ngươi đứng cùng mấy đạo cô cũng có chút bản lĩnh.
Một tên có tu vi cao nhất trong ba tu sĩ Nguyên Anh không ngờ đã lên tới Nguyên Anh tầng thứ năm, mà người nói lại chính là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, chỉ là một trận pháp ẩn nấp cấp sáu, cũng muốn qua mặt một Đại sư trận pháp cấp năm như hắn sao? Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh không hiểu về trận pháp, chỉ cần quan sát kĩ một chút thì cũng có thể thấy được.
Thực ra Diệp Mặc vừa nãy là phát hiện nơi này có trận pháp, lập tức mới phát hiện vết tích linh dược bị đào đi. Thế nhưng những điều này, hắn không cần phải giải thích.
Ban đầu khi thấy khốn trận và ba tu sĩ Nguyên Anh chuẩn bị đánh lén, Thanh Hàn trong lòng đã một bụng tức tối, hiện tại tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia còn nói Diệp Mặc và đạo cô các nàng tạp nham với nhau, càng khiến cô tức hơn. Cô thậm chí không nghĩ đối phương là tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, liến phóng ra một thanh phi kiếm vọt tới
Diệp Mặc có chút không nói được gì, hắn vốn có cho rằng Thanh Hàn dẫn đầu tổ đội này, hẳn phải lý trí hơn mấy người khác, thế nhưng thật không ngờ đạo cô này chỉ là lý trí ở mặt ngoài, thực tế còn kích động hơn bất cứ người nào
Cho dù Diệp Mặc không biết thân thủ của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, thế nhưng hắn từ khí tức của hai người có thể thấy được, tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia mạnh hơn Thanh Hàn nhiều. Mà hai gã tu sĩ Nguyên Anh tầng ba khác, cũng không phải Thanh Nguyệt có thể ứng đối được
Lúc này Diệp Mặc rất khó xử, nếu như là một mình hắn, hắn không chút do dự liền xông lên tiêu diệt ba người. Thế nhưng hiện tại nếu như hắn xông lên, dễ dàng giết chết mấy tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba tầng năm, hắn sẽ bị mấy nữ đạo cô của Thanh Mộng trai hoài nghi.
Ngay trong lúc Diệp Mặc còn đang do dự, phi kiếm của Thanh Hàn đã va chạm cùng với linh khí trường đao màu lửa đỏ mà tên Nguyên Anh tầng năm phóng ra
Phi kiếm của Thanh Hàn mang theo ba đường ánh sáng trắng, khi mới phóng ra, chỉ là ba vệt sáng, đến khi phi kiếm và trường đao chạm vào nhau, ba đường sáng trắng đã hóa thành ba đường kiếm quang sát ý dày đặc. Trong nháy mắt, ba đường kiếm quang liền như thực chất bao lấy tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, hai đường ngăn cản đường lui của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, còn một đường trực tiếp bổ về phía đan điền của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm
Một tiếng “Choang” thanh thúy vang lên, không đợi phi kiếm của Thanh Hàn bị đánh bay, ba đường kiếm quang màu trắng dày đặc đã bị đánh tan không còn thấy đâu. Mà linh khí trường đao màu lửa đỏ của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm lại chợt bổ ra một mồi lửa hình đao dài mấy trượng
Mức độ lợi hại của mồi lửa hình đao của tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm này, so với ba đường kiếm quang của bỉ Thanh Hàn mạnh gấp mấy lần. Mồi lửa hình đao dài mấy trượng còn chưa tới trước mặt Thanh Hàn, cô cũng đã cảm giác được cái loại khó chịu nóng đến tận tâm can, Hơn nữa mồi lửa hình đao càng ép gần, cô càng cảm thấy hành động của mình càng khó khăn
Lúc này cho dù cô muốn phóng pháp bảo phòng ngự, hoặc là triệu hồi phi kiếm đều không còn kịp rồi. Trong lúc vội vàng, cô chỉ có thể mạnh mẽ phóng ra một bức tường chân nguyên
Thế nhưng bức tường chân nguyên hiển nhiên đỡ không được mồi lửa hình đao của đối phương. Thanh âm “Xuy xuy” qua đi, mồi lửa hình đao lập tức bổ đôi bức tường chân nguyên của Thanh Hàn. Hơn nữa mồi lửa lại không hề yếu đi, Thanh Hàn phun ra một ngụm máu, sắp bị mồi lửa hình đao ép sát người
Diệp Mặc nhìn nhìn Thanh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thầm than, kinh nghiệm chiến đấu của những đạo cô này thật quá kém. Chính cô Thanh Hàn kia tuy rằng không bằng tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, nếu như không phải kinh nghiệm cô không đủ, cũng không có khả năng ngay chiêu đầu đã bị ép tới thổ huyết, còn rơi vào vòng nguy hiểm
Thật không biết Thanh Mộng trai phái tu sĩ không có chút kinh nghiệm chiến đấu tới đây làm gì? Thế nhưng Diệp Mặc nghĩ lại thì liền hiểu rõ, Thanh Mộng trai hẳn là muốn các cô dùng máu để đi thử thách đây mà
Đôi khi tư chất quá tốt, cũng không chắc là chuyện tốt. Tư chất tốt tiêu biểu cho tu luyện nhanh, tuổi đời không lớn, vậy thì sự tình trải qua cũng không nhiều
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không ngồi xem tu sĩ Nguyên Anh này giết Thanh Hàn, hắn tiện tay từ trong nhẫn lấy ra một phi kiếm, căn bản là không phóng phi kiếm ra, mà trực tiếp nắm phi kiếm trong tay, rồi một kiếm bổ ra, đồng thời thân hắn theo kiếm mà đi.
Khi phi kiếm của hắn mới bổ ra, vẫn còn cách mồi lửa hình đao của tu sĩ Nguyên Anh đến mấy chục thước, thế nhưng đợi khi chiêu này của hắn hoàn toàn thành hình, người của hắn và phi kiếm đều đã va chạm cùng mồi lửa hình đao của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm
Bang
Một thanh âm vang lên, Diệp Mặc mang theo phi kiếm của hắn trực tiếp đánh vào mồi lửa hình đao. Sau âm thanh va chạm đó, mồi lửa hình đao đã tiêu tán vô tung vô ảnh, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh tầng năm đối mặt với Diệp Mặc ở cự ly gần
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prev5055