Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 97: Cõng em về nhà
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Truyện được copy tại 4vn
Lâm Vân vịn Cam Dao đã say khướt đi ra quán ăn. Trong nội tâm còn đang suy nghĩ, cô nàng Cam Dao này chưa bao giờ uống rượu, vậy mà vừa uống đã uống được một nửa chai Mao Đài. May mà mình thừa dịp nàng không chú ý, đã uống nốt một nửa còn lại. Bằng không hiện tại đến vịn cũng không vịn được.
Truyện được copy tại 4vn
- Lâm đại ca…Em còn muốn uống nữa…Sao đã đi rồi…
Cam Dao nói năng không rõ tựa vào bờ vai của Lâm Vân , nhưng vẫn không quên chuyện uống rượu.
Truyện được copy tại 4vn
- Em uống nhiều quá rồi, để anh gọi taxi, đưa em trở về.
Lâm Vân một tay vịn Cam Dao, một tay chuẩn bị gọi xe taxi. Rất nhanh xe taxi đã dừng ở bên người.
Truyện được copy tại 4vn
- Em không ngồi xe taxi về…Không ngồi….Lần trước em đã cõng anh về….Anh cũng phải cõng em về….Anh từng nằm trên lưng em, em cũng muốn nằm trên lưng anh….
Cam Dao quật cường không muốn vào xe taxi, trong miệng lẩm nhẩm muốn Lâm Vân cõng nàng trở về.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Lâm Vân thật sự là bất đắc dĩ. Nàng ta còn không biết nơi này cách nhà trọ khá xa a.
Truyện được copy tại 4vn
- Cam Dao, nếu không chúng ta ngồi xe đến cửa ngõ, anh lại cõng em về nhà trọ. Nếu từ chỗ này về quả thực quá xa. Phỏng chừng phải đi tới sáng mai mới có thể về đến nhà.
Lâm Vân bất đắc dĩ giải thích cho Cam Dao.
Truyện được copy tại 4vn
- Không…Em muốn được cõng bây giờ…Muốn cõng…
Nói xong, Cam Dao liền nằm trên lưng của Lâm Vân, trong miệng không ngừng nói muốn cõng.
Truyện được copy tại 4vn
Lâm Vân thấy thế đành phải xin lỗi lái xe, rồi cõng Cam Dao lên lưng. Lần trước Cam Dao cõng mình trở về có lẽ ăn không ít khổ. Đã nàng cũng muốn mình cõng nàng, như vậy thì cõng a. Coi như là làm thỏa mãn nàng, đền bù tổn thất nàng đã vất vả cõng mình lần trước.
Nhưng khi Lâm Vân vừa mới bảo lái xe đi, Cam Dao liền nôn lên lưng của Lâm Vân. Lâm Vân vội vàng cởi áo sơ mi ra, lau lau vài chỗ bẩn bám trên người, lại giúp Cam Dao lau miệng. Đối với cô nàng Cam Dao này, hắn thật hết chỗ nói rồi. Không cần phải lăn qua lăn lại người như vậy chứ.
Lau chùi xong, Cam Dao rất tự nhiên ghé vào trên lưng của Lâm Vân, hai cánh tay cũng tự nhiên mà ôm cổ của Lâm Vân. Lâm Vân cõng Cam Dao lên, từng bước một đi về. Tuy trọng lượng của Cam Dao đối với hắn, chưa tính là cái gì, nhưng cõng một người đi xa như vậy, vẫn có chút mệt mỏi.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Vừa nãy uống hơn một chai rượu Mao Đài, không là gì với Lâm Vân. Nhưng hai cánh tay của Cam Dao ôm vào cổ Lâm Vân, hơi thở nóng hầm hập phả của nàng phả vào gáy của hắn. Cộng thêm bộ ngực mềm mại của nàng dán sát vào lưng hắn. Khiến cả người hắn nóng bừng bừng. Trong lòng tự nhủ, đáng ra không nên ngăn cản Cam Dao uống say mềm, quả thực là gây nghiệt không thể sống a.
Truyện được copy tại 4vn
- Lâm đại ca, cha của em chết sớm, trong nhà em rất nghèo…Mẹ của em vì chiếu cố cha mà cũng bị bệnh. Em liền đi ra ngoài kiếm tiền…Không ngừng kiếm tiền, nhưng em đã rất mệt mỏi…Rất mệt. Em muốn bên mẹ, muốn tiếp tục đi học….Em mới chỉ học đại học được nửa năm, rất muốn học nốt….
Hiện tại, có lẽ do say rượu ảnh hưởng, Cam Dao mới chủ động kể chuyện của mình.
Truyện được copy tại 4vn
Lâm Vân đột nhiên cảm giác lạnh buốt ở gáy, trong lòng liền căng thẳng. Lại không biết nên an ủi Cam Dao như thế nào.
Truyện được copy tại 4vn
-Lâm đại ca …Anh hát một bài cho em nghe đi…Lúc em còn rất nhỏ, mẹ đều hát cho em nghe…
Cam Dao ôm cổ Lâm Vân, nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ. Nhưng nàng vẫn yêu cầu Lâm Vân hát cho nàng nghe.
Truyện được copy tại 4vn
- Được rồi.
Lâm Vân đang không biết làm thế nào để an ủi Cam Dao. Thấy nàng nói như vậy, hắn nghĩ, có lẽ hát vài bài sẽ khiến tâm trạng của nàng tốt hơn.
Truyện được copy tại 4vn
Lâm Vân bỗng nhớ tới Thanh Thanh. Có một lần, nàng cũng bảo mình cõng nàng như thế này, rồi hát cho nàng nghe. Không biết liệu có một ngày nào đó, Vũ Tích cũng có thể nằm trên lưng của mình như vậy rồi nói:”Lâm Vân, anh hát cho em một bài”.
Lâm Vân nhớ tới Hàn Vũ Tích, nhớ tới lần trước nàng dẫn mình trở lại sơn trang Tương Hồ. Lại nhớ tới lần đầu tiên nàng dẫn mình đi chợ mua thức ăn. Nhớ lần nàng chui vào ngực mình, nhớ lại giấc mơ mà mình cùng Thanh Thanh và Hàn Vũ Tích dắt tay nhau đi trên núi hoa sơn trà.
- Hoa cúc màu vàng, sơn trà mùi thơm
- Người anh yêu, đang ở nơi nào?Truyện được copy tại 4vn
- Lúc trước dắt tay emTruyện được copy tại 4vn
- Nhưng giờ em không còn bên anh nữa
….Truyện được copy tại 4vn
Hoa cúc vẫn vàng
Truyện được copy tại 4vn
Sơn trà vẫn thơm
Nhưng trời đã lão, đất đã hoangTruyện được copy tại 4vn
Khi nào em mới trở về bênh anh?
Truyện được copy tại 4vn
….
Hoa cúc vàng, sơn trà thơm
Người trong mộng….
,,,,Truyện được copy tại 4vn
Tiếng ca trầm thấp của Lâm Vân chậm rãi hòa vào khung cảnh xung quanh, khiến ban đêm như dài thêm, giống như là tưởng niệm, kéo dài vô tận…
Truyện được copy tại 4vn
- Vũ Tích…
Lâm Vân hát xong, thở dài một tiếng. Đột nhiên ở sâu trong nội tâm lại có sự lo lắng cho Hàn Vũ Tích. Hắn biết là do lực lượng Tinh Vân không có cách nào khôi phục, mới khiến tâm tình xao động như vậy.Truyện được copy tại 4vn
Chẳng lẽ mình không thể gặp lại nàng sao? Đợi làm xong việc bên này, mình sẽ giao toàn bộ công việc cho Cam Dao và Kỷ Lam. Sau đó trở về Phần Giang lấy lại đồ đạc mà Tô Tĩnh Như đang cầm, nhìn Hàn Vũ Tích lần cuối rồi rời đi nơi này.
Truyện được copy tại 4vn
Việc tu luyện của mình xảy ra vấn đề. Tuy nhiên hắn không biết là vấn đề gì. Cứ mỗi lần bị thương là một lần khó khôi phục. Việc này nhất định không bình thường. Cần phải tới một nơi có linh khí sung túc, toàn tâm toàn ý tìm ra nguyên nhân. Hắn không làm vậy sớm bởi vị chuyện sản xuất áo lót của công ty níu kéo hắn quá lâu.
Truyện được copy tại 4vn
Hàn Vũ Tích là nhất định phải xem. Nếu không nội tâm sẽ còn lo lắng, gây ảnh hưởng cho việc tu luyện.. Dù chỉ là xem cuộc sống hiện tại của nàng như thế nào, cũng có thể an ủi nội tâm một ít.
Truyện được copy tại 4vn
Nghe Lâm Vân hát, Cam Dao vốn say lờ đờ, liền rõ ràng ngủ. Ở khóe mắt còn lưu lại hai hàng nước mắt. Có lẽ nàng nghe được gì đó trong tiếng ca của Lâm Vân, có lẽ nàng mơ thấy gì đó trong giấc mơ.Truyện được copy tại 4vn
Từ cửa hàng trang phục cho nữ Hương Tân tới ngõ Hạnh Hoa cũng không phải là đoạn đường ngắn. Huống chi Lâm Vân còn cõng theo một người. Tuy hắn là một người Tu Tinh, nhưng dù sao chỉ là mới hình thành Tinh Vân, huống hố còn mang theo vết thương chưa lành.
Truyện được copy tại 4vn
Nhưng nghĩ tới lần trước Cam Dao vất vả cõng mình về, mà mình chỉ có chút đổ mồ hôi mà thôi. Nàng đã muốn mình cõng trở về, thì chút khổ sở đó cũng không là gì. Mình còn thiếu nợ nàng một mạng cơ mà.Truyện được copy tại 4vn
Tuy nhiên, Cam Dao mặc cũng không phải là nhiều. Dù sao thời tiết cũng đã bất đầu nóng. Mồ hôi trên lưng của Lâm Vân đã làm ướt đẫm cái áo sơ mi và áo lót ở bên trong. Khiến hai đồi núi ở phía sau cơ hồ như không có thứ gì ngăn cản. Hơn nữa hương thơm từ thiếu nữ càng khiến cho hắn bốc hỏa. Cũng may Cam Dao đang ngủ, hắn đỡ phải xấu hổ.
Truyện được copy tại 4vn
Cho dù Lâm Vân đi không chậm, nhưng lúc về đến phòng trọ đã là hai giờ sáng. Cõng một người càng đi về sau càng mệt, cả người của Lâm Vân đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Lúc trên đường đi mồ hôi đã bị gió thôi khổ, nhưng khô rồi lại bị ướt. Thở phì phò lấy cái chìa khóa trong túi của Cam Dao để mở cửa. Thấy Cam Dao vẫn ngủ rất ngon, đành phải đặt Cam Dao ở trên giường của mình.
Truyện được copy tại 4vn
Hắn không dám cởi quần áo cho nàng. Bởi cô nàng này vốn mặc ít quần áo. Nếu cởi ra, phỏng chừng sẽ lộ cơ thể bên trong. Tuy nhiên, chỗ áo trước ngực của nàng đã ướt đẫm, không thể che được hai điểm màu đỏ trên đó. Lâm Vân nhìn vào cũng phải tim đập thình thịch.
Truyện được copy tại 4vn
Vội kéo một cái chăn mỏng đắp lên người Cam Dao, thoát giày cho nàng, rồi lấy khăn nóng lau qua mặt cho Cam Dao. Xong đâu đó mới đóng cửa lui ra ngoài.
Truyện được copy tại 4vn
Trên người vẫn còn dính chất bẩn do Cam Dao nôn ra, Lâm Vân tranh thủ thời gian vào nhà tắm tắm rửa một lần, rồi lên giường ngủ. Hắn muốn sáng mai dậy sớm một chút, rồi đi tới công viên phụ cân tu luyện thử xem. Mình là một người Tu Tinh, chỉ cõng một người trở về, mà đã mệt thành như vậy, khiến Lâm Vân nổi lên lòng cảnh giác.
Truyện được copy tại 4vnTruyện được copy tại 4vn
Không thể khôi phục Tinh Vân là một nguyên nhân, nhưng hiện tại mình vẫn là quá yếu. Tiếp tục như vậy là không được. Kẻ thù của mình quá mạnh, mà thực lực của mình so với bọn họ chỉ như một con kiến mà thôi
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 98: Cảm ơn anh, Lâm Vân
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Truyện được copy tại 4vn
Chương 98: Cảm ơn anh, Lâm Vân
Truyện được copy tại 4vn
Cam dao ngủ được rất ngon. Trong giấc mơ, nàng giống như được một người nam nhân không mặc quần áo ôm trong ngực. Lúc bừng tỉnh, mở to mắt ra mới phát hiện trời đã sáng. Tại sao mình lại ngủ trên giường? Hình như tối hôm qua mình cùng Lâm Vân ăn cơm, về sau uống rượu…Không tốt, Cam Dao vội vàng bỏ cái chăn mỏng trên người.
Quần áo vẫn còn, ngay cả tất cũng chưa thoát, chỉ có giày là cởi bỏ. Lâm Vân? Là Lâm Vân mang mình về?
Cam Dao xoa xoa đầu đang đau vì say rượu, cuối cùng mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua. Mình đã uống say, còn nôn vào Lâm Vân nữa. Sau đó cự tuyệt Lâm Vân bắt xe taxi, mà nhất định muốn Lâm Vân cõng mình trở về. Còn muốn Lâm Vân hát cho mình nghe….
Truyện được copy tại 4vn
“ Em không ngồi xe taxi về. Lần trước em đã cõng anh về, anh cũng phải cõng em về. Anh từng nằm trên lưng em, em cũng muốn nằm trên lưng anh…” Trời ạ, đây là những lời mình nói sao? Xấu hổ chết mất.
Truyện được copy tại 4vn
Cõng mình trở về? Anh ấy đã cõng mình đi vài chục km từ chỗ quán ăn tới ngõ Hạnh Hoa? Cam Dao ôm lấy đầu của mình, mình quả thực điên rồi. Xa như vậy, lại muốn một người cõng về nhà trọ? Chắc phải mệt mỏi chết. Không biết anh ấy có phải thực sự cõng mình gần ấy đoạn đường không?
Truyện được copy tại 4vn
Đúng rồi, mình nhớ anh ấy đã cõng mình. Chẳng những là cõng mình về, hơn nữa anh ấy còn không mặc áo, trần trụi cõng mình trên lưng. Cúi đầu nhìn cái áo mỏng đang mặc, Cam Dao mặt lại hồng, cái này….
Truyện được copy tại 4vn
Nhưng nàng lại nghĩ đến, Lâm Vân làm sao có thể cõng mình với đoạn đường dài như thế? Mình cũng phải hơn năm mươi cân a. Đây là người bình thường có thể làm được sao? Cẩn thận nghĩ lại, Lâm Vân đúng là cõng mình, không có ngồi xe. Lúc đi đường hình như mình đã ngủ mất. Tối hôm qua mình ngủ rất ngon, buổi sáng còn mơ thấy một người nam nhân ôm mình, không phải là Lâm Vân sao? Chính xác hơn là mình ôm người nam nhân đó trong mộng. Chẳng lẽ phát xuân rồi? Cam Dao vò tóc mình, quả thực mắc cỡ muốn chết. Từ nay về sau tuyệt đối không uống rượu.
Truyện được copy tại 4vn
Còn có, Lâm Vân hát bài hát kia, nàng mơ hồ còn nhớ một chút “Hoa cúc vàng, sơn trà thơm. Người anh yêu, đang ở nơi nào?...Sơn trà vẫn thơm…Người trong mộng…” Lâm Vân đang nhớ tới người yêu sao? Không biết là cô gái Thanh Thanh hay là Vũ Tích mà hắn nói mê kia?
Truyện được copy tại 4vn
Vừa nghĩ tới cả người mình đều bẩn, Cam Dao tranh thủ vào nhà tắm tắm. Ở trong có một đống quần áo, cầm lên nhìn xem, là áo của Lâm Vân, toàn bộ quàn áo đều đã ướt. Nhưng khi cầm lên ngửi, là mùi của mồ hôi.
Truyện được copy tại 4vn
Trên người hắn ra nhiều mồ hôi như vậy, chẳng phải quần áo trong của mình cũng bị ướt đẫm? Hơn nữa áo lót mình mặc bên trong mỏng như vậy, chả phải là mình cơ hồ không mặc gì, dựa trên lưng của Lâm Vân sao? Cam Dao càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng thẹn thùng. Nhưng khi nhìn lại vào số quần áo ướt đẫm của Lâm Vân, trong lòng lại cảm động.
Truyện được copy tại 4vn
Cả quần áo đều ướt đẫm mồ hồ, không biết hắn đã vất vả như thế nào? Cam Dao cầm số quần áo trên mặt đất lên, lẩm bẩm nói:”Lâm đại ca, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cõng em trở về, cảm ơn anh để cho em hạnh phúc một đêm. Còn cảm ơn anh đã hát cho em nghe…Hoa cúc vàng, sơn trà thơm, nhớ về em…Lâm đại ca, anh rất nhớ vợ sao? Vợ anh nhất định là một nữ nhân hạnh phúc, nhất định là….”
Truyện được copy tại 4vn
Cam Dao tắm rửa xong rồi giặt sạch quần áo của nàng. Lúc đi ra cửa phòng của Lâm Vân vẫn đóng kín, không biết hắn đã dậy chưa.
Truyện được copy tại 4vn
Kỳ thực, Lâm Vân đã dậy sớm hơn Cam Dao nhiều. Chưa đến 6h sáng hắn đã đứng dậy. Thực lực của hắn hiện tại khiến hắn cảm thấy một loại nguy cơ. Nên buổi sáng liền chạy tới công viên gần đó tu luyện.
Truyện được copy tại 4vn
Bả vai bị thương tuy vẫn có thể lưu chuyển chân khí, nhưng rõ ràng lại có chút trở ngại. Trong lòng Lâm Vân có chút lo lắng. Tình cảnh hiện tại của mình thực sự không tốt. Có lẽ quyết định lưu lại trợ giúp Cam Dao và Tô Tĩnh Như không phải là chính xác.
Tu luyện vào sáng sớm cũng không hồi phục được lực lượng Tinh Vân nhiều lắm. Thậm chí, có thể nói là không thay đổi gì. Nhưng Tinh Hồn lại gia tăng một ít. Lúc trở lại phòng trọ đã nhanh 8h, tiện thể mua luôn đồ điểm tâm rồi để trên bàn. Không thấy Cam Dao đi ra, nhưng trong nhà tắm có tiếng nước chảy. Phỏng chừng nàng đang tắm hoặc giặt quần áo.
Truyện được copy tại 4vn
Vốn còn định giặt sạch số quần áo hôm qua, nhưng Cam Dao đang dùng nhà tắm, đành phải để buổi tối trở về giặt. Cũng không đợi Cam Dao, trực tiếp đi tới quầy hàng của công ty. Giờ này cũng mới bắt đầu mở cửa hàng, mình là một quản lý, cũng nên đến sớm chút. Đã làm thì làm cho xong xuôi.
Truyện được copy tại 4vn
- A, Tiểu Lâm, cháu đã trở lại rồi a. Vì sao mấy tháng rồi bác không trông thấy cháu? Cháu không ở nhà, bác thấy Tiểu Cam có vẻ không vui. Có phải cháu và Tiểu Cam cãi nhau phải không? Cháu đừng làm việc gì có lỗi với nó. Làm con trai phải chịu trách nhiệm chứ. Tiểu Cam là một cô gái tốt, ai, thanh niên các cháu…
Bác gái dưới tầng mấy tháng rồi không nhìn thấy mặt Tiểu Lâm. Hôm nay rõ ràng lại trông thấy hắn đi từ trên tầng xuống. Bà ấy tưởng vợ chồng son đã hòa thuận lại,trong lòng mới thở phào một cái.
Truyện được copy tại 4vn
Trong đầu Lâm Vân tràn đấy dấu chấm hỏi. Âm thầm nghĩ, ta không trở về thì có gì phải xin lỗi Cam Dao? Ta tới ở đều có thanh toán tiền đầy đủ. Cam Dao là cô gái tốt, ta biết rõ, cần gì bà nhắc nhở.
- Bác gái, cháu nộp tiền nhà cho bác nhé
Nói xong, Lâm Vân lấy ra một sấp tiền trong túi, đưa cho bác gái chủ nhà.
Truyện được copy tại 4vn
- A, nhiều tiền như vậy? Tận hai mươi nghìn nguyên?
Đây là lần đầu tiên bác gái chứng kiến tiền thuê nhà nhiều như vậy.
Truyện được copy tại 4vn
- Đúng vậy, bởi vì cháu hay đi vắng thường xuyên nên cháu trả trước mấy tháng tiền thuê nhà luôn. Thôi cháu đi đây, chào bác.
Lâm Vân chào bác gái rồi rời đi.
Truyện được copy tại 4vn
- Tiểu Lâm, tiền này là trả cho một người hay hai người?
Bác gái thuê nhà vội vàng đuổi theo, muốn hỏi rõ. Nhưng nhanh chóng vỗ vỗ đầu mình. Thực sự là hồ đồ a! Hai người là vợ chồng son, sao có thể chỉ trả tiền thuê nhà cho một người.
Truyện được copy tại 4vn
Số tiền này chắc trả nợ luôn tiền nhà mấy tháng của Tiểu Cam. Vận khí của Tiểu Cam cũng không tệ lắm. Anh chàng Tiểu Lâm này hay biệt tăm biệt tích, nhưng coi như là có tiền.
Truyện được copy tại 4vn
Sau khi Cam Dao giặt sạch xong quần áo, nhìn nhìn quần áo của Lâm Vân, vẫn là giặt giúp hắn luôn. Tuy quần áo của ai người đấy giặt, nhưng lần này dù sao hắn cũng vì mình mà chảy mồ hôi ướt cả áo. Hơn nữa, cái áo sơ mi này bẩn là do mình nôn vào đó.
Truyện được copy tại 4vn
Tuy nhiên, khi tới cái quần lót của Lâm Vân, Cam Dao lại do dự. Chẳng lẽ cũng giúp hắn giặt quần lót sao? Suy nghĩ một lát, nàng quyết định vẫn là giúp hắn một lần. Hắn có thể cõng mình đi hết vài chục km, mình giúp hắn giặt quần lót có là cái gì.
Khi giặt xong thì đã là 8h rưỡi. Mặc dù hôm nay có đi làm trễ cũng không sao, nhưng Cam Dao vẫn không muốn đi muộn quá. Lúc đi thì phát hiện trên bàn có để một cốc sữa đậu nành và mười cái bánh quẩy. Mà phòng của Lâm Vân vẫn đóng kín, hẳn là hắn đã đi làm rồi.
Cam Dao cầm hộp sữa đậu nành lên uống một ngụm, có chút nguội, nhưng vẫn rất ngọt. Được người khác quan tâm thật là tốt. Cảm ơn anh, Lâm Vân.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 99: Oanh động
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Mới ngắn ngủi nửa tháng, nhóm sản phẩm áo lót của Hồng Tường đã được cả nước biết đến. Nguyên nhân nổi tiếng của nó không phải là do hiệu quả mà là do giá tiền cực kỳ đắt.
Một cái áo lót chỉ có hàm lượng nhỏ 'Vân Tằm Miên', vậy đã có giá ngang bằng với giá mua một gian hàng, khiến cho mọi người không khỏi líu lưỡi. Tuy đắt như vậy, nhưng hàng vừa mới ra, chỉ trong một ngày đã bán hết. Ở một thời đại bùng nổ thông tin như ngày nay, người khác muốn không biết cũng khó.
Mà giá trị của những sản phẩm áo lót này đã được thị trường xác nhận. Tuy nhiên, không biết nó có thể làm chậm lão hóa của làn da, và phòng ngừa độc tố như trên quảng cáo không.
Nhưng áo lót làm bằng 'Vân Tằm Miên' mặc lên người vô cùng thoải mái, khiến cho cả làn da như được buông lỏng. Thậm chí dưới ánh sáng thích hợp có thể tăng ảo giác ở làn da, khiến mị lực của nữ giới tăng lên. Những hiệu quả trên quảng cáo này đã được chứng thực.
Các phụ nữ ở tầng lớp thượng lưu cho dù chen chúc để có thể mua được áo lót bằng 'Vân Tằm Miên', họ cũng rất cao hứng.
Ngửi được cơ hội, các công ty buôn bán li, các đài truyền hình, báo chí, các nhãn hiệu sản xuất quần áo nổi tiếng của nước ngoài đều phái người tới thăm dò. Trong khoảng thời gian ngắn, thành phố Phụng Tân trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhân viên của Hồng Tường ở Phụng Tân thì càng thêm nhiệt tình. Nhưng tốc độ sản xuất vẫn không đủ để đáp ứng người mua. Lâm Vân biết chuyện này cũng không thể làm gì hơn được, chỉ cảm thán hiện tại người có tiền thật nhiều.
Rõ ràng cửa hàng tiêu thụ đã quá nhỏ. Lâm Vân chuẩn bị nhờ chủ cửa hàng trang phục Hương Tân can thiệp. Chỗ quầy hàng quá nhỏ, không còn phù hợp với khả năng tiêu thụ của Hồng Tường.
Bất quá, không đợi Lâm Vân đi tìm, chủ cửa hàng trang phục Hương Tân đã chủ động tìm tới Lâm Vân. Hai người gặp mặt nói chuyện rất ăn ý, ông chủ cửa hàng còn đảm bảo cho Lâm Vân một nửa tầng hai để làm gian hàng.
Lâm Vân thầm than ông chủ này biết chớp thời cơ. Y có lẽ biết sản phẩm áo lót của Hồng Tường sắp sửa khiến thị trường điên cuồng, sợ Lâm Vân bỏ đi nơi này, nên mới chủ động tìm đến. Với y mà nói, một khi sinh ý của Hồng Tường thịnh vượng, chính là lúc cửa hàng Hương Tân của y nổi danh. Cho nên y không muốn mất một khách hàng như vậy.
Đã không cần đổi địa phương, Lâm Vân đương nhiên không muốn tìm điểm tiêu thụ mới. Một ít quầy hàng của Hòa Phong và các hãng khác đều bị loại bỏ, đổi thành quầy hàng độc quyền của Hồng Tường.
Lâm Vân thấy việc mở rộng quầy hàng đã được giải quyết, tâm tình không tồi. Tuy nhiên, hai cô gái tâm sự khiến hắn chú ý.
- Tiểu Úc, cậu phải rời đi công ty sao?
Một cô gái mặt tròn vừa cầm điện thoại trong tay,, vừa hỏi một cô gái có tướng mạo đáng yêu.
- Ừ, vốn mình tới nơi này làm việc là xem trọng Hòa Phong, không ngờ Hồng Tường lại quật khởi. Mình chỉ là một người bán hàng, nếu tới quầy hàng khác rồi lại bị chiếm đóng như thế này, không bằng đi tới chợ việc làm tìm công việc khác. Có lẽ ở đó sẽ có một công việc thích hợp với mình.
Cô gái được gọi là Tiểu Úc kia có chút hứng thú rã rời nói.
- Kỳ thực, anh cảm thấy em thích hợp với ngành tiêu thụ hơn.
Lâm Vân đột nhiên nói chuyện khiến hai cô gái này bị dọa, đều nhìn về phía hắn.
- Là anh? Là vị Lâm quản lý kia?
Tiểu úc rõ ràng nhận ra Lâm Vân.
- Không sai, là anh, chào em. Lúc trước cũng nhờ em tận tình giới thiệu sản phẩm. Như thế nào, có đồng ý tới quầy hàng của anh làm thử không?
Lần đầu tiên Lâm Vân tới cửa hàng Hương Tân, thì gặp cô gái bán hàng này ở quần hàng Hòa Phòng. Hắn rất thưởng thức cung cách làm việc của nàng, cảm thấy cô bé này rất có tài tiếp thụ.
- A, thật không?
Có lẽ cô gái này cũng rất muốn vào làm cho Hồng Tường.
- Ừ, em đi theo anh.
Lâm Vân dẫn cô gái tên Tiểu Úc này đi tới văn phòng mới. Cam Dao thấy Lâm Vân dẫn theo một cô gái đi vào, tranh thủ rót một chén trà. Cô gái này nàng cũng có quen, là làm việc cho Hòa Phong. Không biết vì sao lại đi theo sau Lâm Vân.
- Em ngồi xuống đi, em tự giới thiệu về bản thân.
Lâm Vân gặp Tiểu Úc có vẻ xấu hổ khi nhìn thấy Cam Dao, liền cười nói.
- Vâng, em tên là Ngũ Úc, là sinh viên tốt nghiệp ngành quản lý của học viện kinh tế Phụng Tân. Bởi vì mới tốt nghiệp không lâu, nên khó tìm việc làm, chỉ phải ở Hòa Phong làm nhân viên bán hàng.
Ngũ Úc nói xong, có chút khẩn trượng nhìn Lâm Vân. Đối với nàng mà nói, hiện tại có thể vào làm cho Hồng Tường, quả thực như là một giấc mơ vậy.
- Em có yêu cầu gì với tiền lương không?
Lâm Vân trực tiếp hỏi.
- Khoảng ba nghìn nguyên.
Ngũ Úc không biết nên nói nhiều hay ít, chỉ là đem tiền lương của Hòa Phong rồi cộng vào một ít.
- Ừ, như vậy đi, anh cho em mỗi tháng mười nghìn nguyên. Em liền tới Hồng Tường làm quản lý quầy hàng ở cửa hàng trang phục Hương Tân, như thế nào?
Lâm Vân không cần nói trích phần trăm gì đó. Bởi vì hiện tại áo lót của Hồng Tường cơ hồ không có hàng tồn. Lâm Vân tin tưởng, từ nay về sau cũng không có. Dù sao sản lượng chỉ có như vậy, mà nhu cầu lại vượt xa sản xuất.
- Cái gì?
Ngũ Úc không tin vào tai mình.
….
Càng ngày càng có nhiều người đi vào Phụng Tân, khiến cho việc cung ứng của Hồng Tường càng không đủ. Mỗi ngày, đều có mấy triệu, hoặc hơn chục triệu nguyên chảy vào Hồng Tường. Nhưng máy móc sản xuất chỉ có 10 cái mà thôi. Một ngày sản xuất 500 cái áo lót là cực hạn. Nhiều hơn nữa cũng chịu.
Lâm Vân không có cách nào, đành phải thông báo với khách hàng muốn mua áo lót Hồng Tường, mỗi ngày chỉ bán ra 500 cái. Nhiều thêm một cái cũng không có.
Nhưng như thế cũng không thể ngăn cản sự yêu thích và truy cầu cuồng nhiệt của nữ giới. Dẫn đến cứ sáng sớm lại có một hàng dài người xếp hàng, khiến cho năm trăm cái lót, nhoáng cái nửa ngày đã bán hết. Có người thậm chí không rời đi Hồng Tường, mà ngồi ở cửa chờ tới sáng hôm sau.
Ngoại trừ công nhân làm việc ở nhà máy phải làm 3 ca, còn lại các nhân viên của Hồng Tường đều chỉ phải công tác nửa ngày, mà tiền lương thì cao hơn nơi khác vài lần. Cho nên được vào làm cho Hồng Tường ở Phụng Tân, là chọn lựa số một của người xin việc.
Thời gian càng dài, những người mặc áo lót của Hồng Tường càng cảm nhận được chỗ tốt của nó. Khiến nhãn hiệu của Hồng Tường đã trở thành nhãn hiệu lớn trong mắt của nữ giới.
Một cái áo lót làm bằng 100% chất liệu 'Vân Tằm Miên' chính là đòn sát thủ lớn nhất với nữ tính. Còn các kiểu dáng như ‘Thiên sứ áo xanh’, ‘Hương cỏ thơm’, ‘Hoa sen dưới ánh trăng’, thì thành đồ cưới phải chọn đầu tiên. Mà áo lót có hàm lượng 'Vân Tằm Miên' nhiều hay ít, trở thành sự ganh đua với nữ giới.
Danh tiếng của áo lót nhãn hiệu Hồng Tường vang dội cả Phụng Tân, dần dần kéo dài tới cả tỉnh Tô Nam, thậm chí cả nước. Xu thế vẫn còn lan nhanh tới toàn thế giới.
Các thương hiệu nổi tiếng thế giới về quần áo như La Perla, Lejaby, Plandoo, Triumph, Ordifen đều cử người tới Phụng Tân mua hàng mẫu. Hơn nữa, trong thời gian này, trên thị trường đã xuất hiện các loại áo lót làm nhái của Hồng Tường, nhưng vì không có chất liệu 'Vân Tằm Miên' , cho nên có giống đến mấy cũng vô dụng.
Cam Dao và Kỷ Lam mấy người quả thực không tin những áo lót này là do công ty mình sản xuất. Quả thực quá oanh động. Nếu không phải mọi việc đang sờ sờ trước mắt, còn tưởng rằng nằm mơ.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 100: Nhân vật lợi hại
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Chương 100: Nhân vật lợi hại
Đường Tử Yên ngây người ra, không ngờ từ khi quảng cáo của “Hồng Tường” Phụng Tân tung ra, đến khi toàn bộ sản phẩm nổi danh khắp thế giới, chỉ vẻn vẹn trong nửa tháng trời. Một chiếc áo ngực hoặc một chiếc áo nịt ngực hở ra là mấy chục ngàn, thậm chí mấy trăm ngàn. Nội y “Vân Tàm Miên”? Sao mình chưa từng nghe qua, cái này do Lâm Vân làm ra sao?
Hắn có bản lĩnh lớn như vậy ư? Tuy nhiên theo tin tức trên ti vi, hình ảnh cửa hàng “Hồng Tường” tiếng người huyên náo vẫn còn ở trước mắt, mình còn quen biết cả Kỷ Lam người đang nhận phỏng vấn trước ống kính kia. Bản thân ở lại vùng duyên hải này, nội y “Hồng Tường” vốn ì ạch không bán được, bỗng chốc sốt hẳn lên, cho dù đây không phải là nội y “Vân Tàm Miên”.
Là Lâm Vân hắn giành được chỗ tốt của thương hiệu “Hồng Tường”, hay thương hiệu “Hồng Tường” này chiếm được chỗ tốt của “Vân Tàm Miên”? Nàng đang nghi ngờ, bản thân luôn nằm trong quẫn cảnh thị trường không thể mở rộng, nhưng bây giờ chỉ bằng tin tức và quảng cáo truyền đến, đã khiến cho lượng tiêu thụ của bên này tăng lên. Là vận may hay là sự chế nhạo?
Đến hiện tại, một Tổng giám đốc như mình còn chưa nhìn thấy qua cái gì là nội y “Vân Tàm Miên”, đây mới là sự châm biếm thực sự. Thị trường bên này đã không cần mình phải lo lắng nữa, việc quan trọng nhất của mình bây giờ là nhanh chóng tới Phụng Tân, đi xem xem “Vân Tàm Miên” rốt cuộc có ma lực gì? Lẽ nào thực sự giống như những gì quảng cáo nói? Nàng tuyệt đối không tin.
Tô Tịnh Như nhìn bộ dạng điên cuồng của “Hồng Tường” Phụng Tân trên ti vi, kích động gần như muốn kêu lên. Lâm Vân, em quả nhiên không nhìn lầm anh. Anh là tốt nhất, anh quả nhiên là người đàn ông ưu tú nhất.
“Vân Tàm Miên” là gì? Em không biết, nhưng Lâm Vân, em biết anh không bao giờ phải rời khỏi bên cạnh em nữa, em quyết sẽ không để cho anh đi. Cầm quần áo của Lâm Vân ở bên cạnh mình, ôm trên tay, Tô Tịnh Như mang vẻ mặt trầm mê của hạnh phúc.
Có lẽ trong mắt Lâm Vân, mình chỉ là một cô gái mới gặp mặt nhau có hai lần. Nhưng trong mắt mình đã tồn tại một Lâm Vân không biết gặp đến bao nhiêu lần rồi. Từ sau lần trước được Lâm Vân cứu, trong giấc mơ của mình lần nào cũng tràn ngập hình bóng của Lâm Vân, lần nào cũng cảm nhận được mùi trên người của anh ấy, thực sự rất thích. Lần này anh ấy lại cứu “Hồng Tường”, anh ấy làm là vì mình sao? Có lẽ anh ấy là người mà ông trời phái xuống để cứu mình.
Bên tai truyền đến lời hát … “Hãy để em học cách làm người yêu của anh. Hỡi người em yêu nhất trong cuộc đời ơi, xin đừng cự tuyệt cảm nhận rực lửa trong lòng…”. Từ lần trước sau khi cùng Lâm Vân nghe bài hát này, cô thích nhất là mở nghe bài hát “Học làm người yêu của anh” này.
Trong miệng lẩm bẩm nói:
- Đừng cự tuyệt cảm nhận rực lửa trong lòng em…
- Tiểu Như, cha con tìm con đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của dì Ôn.
Tô Tịnh Như vội vội vàng vàng cất kỹ áo khoác của Lâm Vân đi, rồi đi xuống cùng dì Ôn. Thấy cha mình và chú hai đều đang ngồi ở phòng khách, Tô Tịnh Như vội vàng chào chú hai.
- Tiểu Như, nghe Tử Yên nói, lần này Lâm Vân ở Phụng Tân kia là do con phái tới đúng không?
Thấy con gái xuống, Tô Tài Kiến lập tức hỏi luôn.
- Vâng ạ, là do con sắp xếp qua ạ.
Tô Tịnh Như thấy cha nhắc đến Lâm Vân, lập tức trống ngực đánh lên “Thình thịch”, chuyện mình thích Lâm Vân liệu có phải là cha đã biết rồi. Tử Yên chỉ là ủy quyền cho Lâm Vân đến Phụng Tân, nhưng mình lại thêm cho Lâm Vân thân phận quản lí khu vực.
- Nhân tài a, lợi hại, thực sự lợi hại. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, có thể thay đổi như chong chóng. Nhân vật hạng này ta thực sự chưa từng gặp qua. Lợi hại, quả thực rất lợi hại.
Tô Thiết chú hai của Tô Tịnh Như mang vẻ mặt tán thưởng, ngồi một bên không ngừng nói lợi hại. Không biết là khen Lâm Vân hay là khen Tô Tịnh Như, có lẽ là khen cả hai rồi.
- Ừ, là một nhân vật lợi hại. Nhưng mà Tiểu Như này, làm sao con quen được loại nhân vật như thế này hả?
Khi Tô Tài Kiến vừa hỏi con gái, thì những thay đổi trên nét mặt của cô thật không thể giấu được ông, ông lập tức liền biết quan hệ giữa tay Lâm Vân này và con gái mình rất có khả năng không phải là loại bình thường.
Chuyện Tô Tịnh Như lần trước được Lâm Vân cứu chỉ có cô và chị họ, cùng với Tử yên biết, không có nói với cha, bởi vì chị họ cô muốn giấu chân tướng việc Lâm Vân giết người. Vì thế đối mặt với câu hỏi của cha, rõ ràng cô không thể trả lời.
- Cha nghe Tử Yên nói, cậu ta đi Phụng Tân con còn chuyển cho cậu ta hai triệu tiền vốn qua đó. Con làm sao biết được anh chàng Lâm Vân này nhất định sẽ thành công? Lại có thể thoáng cái đã chuyển cho cậu ta hai triệu?
Tô Tài Kiến nhìn sắc mặt của con gái, cũng biết được chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Tuy nói đối với Tô Tài Kiến số tiền hai triệu này chẳng khác gì hai đồng, nhưng đối với con gái một lần chuyển cho quản lý vừa mới nhận chức hai triệu, có lẽ có phần mê muội.
Dù sao tình hình tiêu thụ ở Phụng Tân ông hiểu rõ, muốn nói con gái tin tưởng một người mới đến công ty như vậy, thì có thể nhất cử làm ra một nghịch chuyển lớn như thế, Tô Tài Kiến ông không thể nào tin tưởng.
- Con cảm thấy anh ta có thể, thì để cho anh ta đi. Không có lý do, chỉ là cảm giác thôi ạ.
Tô Tịnh Như chỉ đành phải nói như vậy, cô cũng không thể nói hai triệu này vốn chính là đưa cho Lâm Vân đi tiêu xài linh tinh.
Tô Tài Kiến trầm mặc một hồi, không nói gì. Ông biết trực giác của con gái mình luôn rất chuẩn, có lẽ nó thực sự cảm nhận được anh chàng Lâm Vân này rất có bản lĩnh. Tuy nhiên vẫn có chút không yên tâm lắm mà nói:
- Ta đi kiểm tra xem xem, nếu quả thực không có vấn đề, cha có thể giải bỏ việc cấm túc với con.
Toàn bộ “Hồng Tường” ở Phần Giang đều trở nên sôi động, không chỉ người của văn phòng đều đang bàn tán về nội y “Vân Tàm Miên” của “Hồng Tường” Phụng Tân, hơn nữa đều cực kỳ hứng thú với vị Lâm quản lý có thể trở tay làm mưa này. Mấy ngày này ở bộ phận phục vụ nội y nữ mà Lâm Vân làm việc, càng có nhiều người đến tìm hiểu tình hình của Lâm Vân.
Những người mặc nội y thuộc nhóm “Hồng Tường” Phần Giang đang trong giai đoạn lượng tiêu thụ mạnh, tuy đều biết ngoài nội y “Hồng Tường” Phụng Tân ra, nội y ở các nơi khác đều không có “Vân Tàm Miên”. Nhưng những người này khi mua nội y vẫn lựa chọn nhãn hiệu “Hồng Tường”.
Thúy Lục Mính Thành, bên bờ hồ Thúy Lục tại Yến Kinh.
Nguyễn Y ngôi sao ca nhạc thành công nhất trong nước sống tại nơi này. Không chỉ có cô, rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Bắc Kinh đều lựa chọn bên bờ hồ Thúy Lục để mua một căn biệt thự, tuy nhiên giá cả của những căn biệt thự ở đây không phải nơi mà một minh tinh bình thường có thể có đủ tiền để mua. Hoặc là nói bạn có đủ tiền để mua, nhưng chưa chắc đã mua được.
- Y Y, em thực sự muốn đi Phụng Tân sao?
Người nói là người đại diện của Nguyễn Y tên Phổ Hồng.
- Đúng vậy, chị Hồng, em quyết định rồi. Em nhất định phải tới công ty “Hồng Tường” tìm nhà thiết kế này, giúp em thiết kế mấy bộ trang phục. Nếu anh ta có thể thiết kế nội y đẹp như vậy, thì quần áo khác khẳng định cũng thiết kế rất đẹp. Em không chỉ muốn anh ta giúp em thiết kế một bộ nội y, mà còn muốn anh ta thiết kế cho em mấy bộ trang phục.
Nguyễn Y kiên định nói.
- Nhưng, em đi Phụng Tân liệu có chậm trễ thời gian quá rồi không, huống hồ một khi có người biết em đi Phụng Tân… Chi bằng để chị đi thay em. Hoặc là gọi nhà thiết kế này đến Yến Kinh là được rồi.
Phổ Hồng có chút lo lắng nói.
- Vâng, em thực sự rất thích loạt nội y “Thiên sứ trong mộng” mua về từ Phụng Tân này. Không ngờ còn có người có thể thiết kế và làm ra loại nội y như vậy. Em nhất định phải gặp nhà thiết kế này, tuy nhiên gọi anh ta đến Yến Kinh cũng được, nếu không chị Hồng đi sắp xếp đi.
Nguyễn Y suy nghĩ lời chị Hồng nói cũng đúng. Một nhà thiết kế thời trang, Nguyễn Y cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thì có thể gọi đến.
Rốt cuộc là ai lại có thể thiết kế ra loại nội y này. Vào lần đầu tiên Nguyễn Y mặc chiếc áo ngực “Thiên sứ trong mộng” lên, cô dường như giật mình. Quả thực là đã bị chinh phục bởi kiểu nội y với mỹ cảm như mộng mang nghệ thuật hoàn mỹ này, ngay cả với năng lượng của cô, cũng chỉ có thể mua mỗi loại hai bộ ở Phụng Tân mà thôi.
“Vân Tàm Miên” quả rất thần kỳ! Nếu nhà thiết kế này giúp mình dùng “Vân Tàm Miên” tạo ra một bộ y phục mà mình yêu thích, có lẽ đó là một chuyện cực kỳ thích thú đấy!
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 101: Chưa gặp qua kẻ ra vẻ lợi hại như thế
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Chương 101: Chưa gặp qua kẻ ra vẻ lợi hại như thế
Sau khi nội y “Hồng Tường” tung ra thị trường, Lâm Vân đã tổ chức cuộc họp đầu tiên.
Kỷ Lam lén nhìn Lâm Vân sắc mặt lạnh nhạt, tự nhủ đây là kiểu đàn ông gì vậy, trong một thời gian ngắn lại có thể thay đổi nhanh chóng. Cảm giác ban đầu của mình quả nhiên là đúng, may mà ở lại, chứ nếu mình đi, phỏng chừng chẳng có thể lại nhìn thấy một thời khắc kích động như vậy. Nội y “Vân Tàm Miên” nổi danh toàn cầu rõ ràng có công lao của mình trong đó, có đôi khi Kỷ Lam thực sự không dám tin.
Cam Dao càng khâm phục Lâm Vân đến tận xương cốt, tuy cô biết Lâm quản lý này rất thần bí, thậm chí còn bị súng bắn bị thương, nhưng không ngờ hắn lại có thể có bản lĩnh như vậy, thậm chí đến cả loại việc làm chấn động toàn cầu này hắn cũng có thể làm được.
- Lâm quản lý, hiện tại nội y của chúng ta cung không đủ cầu, chúng ta liệu có nên chuẩn bị thêm một số thiết bị này, tăng cường sản xuất không?
Tôn Khởi Bình mang vẻ mặt hưng phấn, đối với anh ta mà nói đi theo sau Kỷ Lam, đưa ra quyết định ở lại công ty thực sự là quá chính xác rồi.
- Không cần, máy móc cứ duy trì như vậy. Một chiếc máy có giá năm trăm ngàn đấy. Cam Dao em đợi lát nữa đem số tiền này mở hai chiếc thẻ, một chiếc mười triệu, một chiếc một triệu năm trăm ngàn. À, hãy dùng chứng minh thư của anh để mở nhé.
Lâm Vân không thể lại đi mua thêm thiết bị nữa, muốn kiếm tiền tự hắn ở đâu cũng có thể kiếm được. Bây giờ vì công ty nội y này thời gian hắn chậm trễ đã đủ nhiều rồi.
- Nhưng, Lâm quản lý …
Hồ Thanh hẳn là có suy nghĩ giống Tôn Khởi Bình, cho rằng thiết bị quá ít.
Lâm Vân nhìn ánh mắt bức thiết của mấy người cấp dưới, khoát tay nói:
- Loại thiết bị này rất khó tìm, số thiết bị này tôi đã mất mấy tháng trời mới mua được, tốt nhất là đừng nghĩ nữa.
Nghe Lâm Vân nói, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, thầm nhủ khó trách, nếu loại thiết bị này dễ kiếm, cũng không đợi đến bây giờ “Hồng Tường” mới một mình ăn cái bánh ngọt này, và mọi người còn không sản xuất ra “Vân Tàm Miên”.
- Bây giờ nói một chút về vấn đề tiền lương của mọi người. Công nhân viên bên dưới làm ba ca toàn bộ tăng năm mươi phần trăm tiền lương. Mấy nhân viên tài vụ mà Cam Dao mời đến cùng với một số công nhân viên đắc lực mà mọi người mời qua đây lương đều tăng gấp đôi. Còn lương của mấy người để tôi tính lại một chút…
Lời của Lâm Vân chưa nói xong, mấy nhân vật cấp dưới đều kích động đến mức có chút khống chế không nổi.
Thầm nhủ tiền lương tăng như vậy cũng quá nhanh rồi, mấy tháng trước mới tăng gấp đôi, bây giờ lại tăng lương, kích động lòng người quá đi! Anh chàng Lâm quản lý này quả nhiên nói được làm được, quyết định lúc trước quả thực là quá anh minh rồi.
- Tôi sở dĩ không gọi từng người một ra để nói chuyện tiền lương, là bởi vì mấy người chúng ta đều đồng cam cộng khổ tới bây giờ. Tôi không hi vọng vì tiền lương mà tạo nên sự ngăn cách giữa mọi người, hi vọng về sau mọi người vẫn tiếp tục hợp tác một cách chân thành nhất, đừng có dị tâm. Tôi không thể mãi ở đây được, bây giờ công việc của tôi giao cho Cam Dao tiếp quản. Lương của Cam Dao một tháng sẽ định là ba mươi ngàn nguyên…
- Cái gì…
Lời của Lâm Vân vừa dứt, mấy người cấp dưới đều kinh ngạc kêu lên, ngay cả Cam Dao cũng bịt cả miệng lại, không thể tin được.
- Tôn Khởi Bình và Kỷ Lam vẫn phụ trách việc chọn mua và tiêu thụ, nhân lực hai người có thể tự mình sắp xếp, do Cam Dao thống nhất quản lý. Lương của hai người một tháng là hai mươi sáu ngàn nguyên. Hồ Thanh vẫn phụ trách vấn đề sản xuất, lương một tháng là hai mươi ba ngàn nguyên, tất cả đều do Cam Dao làm sổ sách. Cuối tháng mỗi người ngồi ở đây thưởng một trăm ngàn nguyên, những cái này đều do tôi ký tên. Về phần thưởng sau này sẽ do Cam Dao phụ trách, hoặc là do người mới đến tiếp quản.
Lâm Vân nói xong, tất cả mọi người bị ngây người sợ hãi bởi những điều kiện hậu đãi như vậy.
- Quản lý, như vậy… có phải báo cáo một chút với Đường tổng không.
Cam Dao có chút lo lắng hỏi.
- Không cần…
Lâm Vân lập tức khoát khoát tay, trong lòng hắn hiểu rõ, Đường Tử Yên này căn bản không hi vọng bản thân đến đây làm ra được trò gì thực sự, thậm chí hai triệu kia đều là tiền Tô Tịnh Như lấy ra cho Lâm Vân tiêu xài.
Khi cuộc họp còn chưa kết thúc, trợ thủ của Cam Dao gõ cửa bước vào phòng họp, nói với Lâm Vân:
- Lâm quản lý , có một người tên là Phổ Hồng đến tìm anh có chuyện ạ.
- Ồ, chuyển điện thoại vào đây.
Nghe Lâm Vân nói xong, trợ thủ này nhanh chóng đi ra và nối máy nội bộ đến chỗ Lâm Vân.
- Tôi là Lâm Vân, xin hỏi đầu dây bên kia là ai?... Ồ, nhà thiết kế? Đi Yến Kinh?... Không cần, tôi cũng không cần biết là ai, tôi không rảnh. Ồ, Nguyễn Y? Không biết, chưa nghe qua, được rồi nhé… tôi đang bận.
Lâm Vân nói xong cúp luôn điện thoại, để tránh người phụ nữ này dong dài.
- Ô, là Nguyễn Y ư? Chính là sao ca nhạc Nguyễn Y?
Lâm Vân còn chưa nói xong, mọi người đều đã sôi nổi bàn luận. Nguyễn Y là ca sĩ nổi tiếng, không ai không biết, Lâm Vân qua điện thoại lại nói chưa từng nghe qua. Mấy người họp bên dưới không một ai không thích bài hát của Nguyễn Y, không chỉ là bởi vì Nguyễn Y quả thực xinh đẹp giống như Thiên Tiên hạ phàm, càng bởi vì các bài hát của cô quả thực rất hay.
Lâm Vân một hồi không nói gì, Nguyễn Y hắn cũng đã được nghe nói qua là một ca sĩ nổi tiếng, chỉ là không nghĩ lại có thể có nhiều fan như vậy. Trong phòng họp này, ngoài hắn ra hầu như toàn bộ là fan của cô ta, độ sát thương của Nguyễn Y này quả thực không nhỏ!
Thấy cuộc họp đã không còn cách nào để có thể tiếp tục, Lâm Vân chỉ đành tuyên bố tan họp, dù sao chuyện nên nói thì đã nói xong rồi. Lâm Vân đi ra khỏi phòng họp, trong lòng lại đang nghĩ đến hôm nào sẽ đi, chắc qua vài hôm nữa! Đợi bên này hoàn toàn ổn định lại rồi đi vậy.
……………….
- Chị Hồng, sao rồi?
Nguyễn Y thấy Phổ Hồng sau khi gọi điện thoại, thì mang vẻ mặt không cam lòng ngồi đó, bộ dạng dường như rất tức giận, đành phải mở lời hỏi.
- Gặp qua kẻ ra vẻ lợi hại rồi, nhưng chưa gặp qua kẻ ra vẻ lợi hại đến mức đấy…
Phổ Hồng mở miệng nói lời thô tục.
- Làm sao vậy chị?
Nguyễn Y có chút kỳ quái, gọi một cuộc điện thoại sao có thể khiến chị Hồng tức giận thành ra như vậy, lẽ nào bên kia đã nói gì ư? Cho dù là nói gì, lẽ ra cũng không đến mức tức giận như thế chứ.
Phổ Hồng thực sự đã giận rồi, rõ ràng nói không biết Nguyễn Y, điều này có thể sao? Có thành phố nào mà không treo những bức ảnh lớn của minh tinh Nguyễn Y trên khắp đường phố, có đài truyền hình nào mà không luôn Nguyễn Y Nguyễn Y chứ? Nếu là người khác nhận được điện thoại mời của mình, có ai không hưng phấn mà lập tức đến chứ, đây là Nguyễn Y mời đấy.
Nhưng quản lý của công ty “Hồng Tường” này lại có thể nói là không rảnh, hoặc là nói không biết Nguyễn Y, thực sự là đồ phá hoại mà.
- Quản lý của “Hồng Tường” này thực sự là đồ phá hoại mà, không ngờ nói là chưa hề nghe qua em là ai. Em nói xem có tức không, gặp qua loại ra vẻ lợi hại rồi, nhưng chưa gặp qua loại người ra vẻ lợi hại như vậy.
Phổ Hồng vẫn tức giận bất bình.
- Hì hì.
Nguyên Y cười một tiếng nói:
- Chị Hồng, chút chuyện nhỏ như vậy mà chị tức giận như thế sao? Có phải cảm thấy vị trí người đại diện của mình vẫn làm chưa tốt, nên vẫn còn có người không biết em hả.
Nguyễn Y trêu chọc nói.
- Đừng giận nữa, cả nước nhiều người như thế, không biết em thì nhiều lắm. Tuy nhiên một quản lý ở thành phố lớn nói là chưa nghe qua về em, thực sự là có chút thú vị đấy. Hay là chị gọi tiếp một cuộc nữa đi, để em nói chuyện cho.
Nguyễn Y cũng có chút hiếu kỳ với người nói chưa nghe qua về mình, trong lòng quả thực có chút không phục. Ở một thành phố lớn làm quản lý, nói chưa nghe qua mình, có thể sao?
- Lâm quản lý , có điện thoại ạ.
Lâm Vân bây giờ rất sợ ở trong công ty, thà đi tới cửa hàng chứ không muốn ở lại đây. Ở đây quả thực là cứ tí tí lại có điện thoại.
- Có chuyện thì nói luôn đi nhé, tôi rất bận.
Lâm Vân nhận điện thoại và nói thẳng luôn.
- Xin chào, anh khỏe không quản lý Lâm. Tôi là Nguyễn Y, thực sự rất vui khi được trò chuyện với anh…
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh như tiếng chim hoàng anh động lòng người.
PS; TÌNH HÌNH LÀ ĐIỂM ĐỂ LẤY TRUYỆN CŨNG GẦN HẾT R`, LÃO NÀO CÓ LÒNG THÌ PM ỦNG HỘ M` LẤY TIẾP, KHÔNG THÌ CÓ KHI ĐỨT GÁNH GIỮA ĐƯỜNG :Z
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius