Hồi 49 - Đại đao hòa Phiến tử
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Võ công của Cao Kê Huyết vốn linh hoạt khôn khéo, hồi nãy đánh một trận với Vô Tình, vì ám khí của Vô Tình quá hung mãnh, võ công của Cao Kê Huyết căn bản không kịp phát huy, bây giờ Cao Phong Lượng một đao bửa xuống, khí thế bức người, Cao Kê Huyết thoái lùi nửa bước, rút soạt quạt ra, đỡ lấy một đao.
Đao sắc bén vô cùng, là đại đao chém sắt như chém bùn!
Chiêu phiến chỉ là cái quạt làm bằng tre và giấy.
Một phiến đó không ngờ lại ngăn đỡ được một đao kia.
Cao Phong Lượng quát một tiếng: “Giỏi!”. Một đao liền biến thành ngàn đao vạn đao, như mưa gió mịt mù, ồ ạt xả xuống!
Phiến của Cao Kê Huyết bung ra, trên phiến có viết năm chữ “cao xứ bất thắng hàn” (trên cao lạnh không chịu nổi), cứ như con rồng bay vọt lên mây, xé quạt bay đi. Cái quạt của hắn vừa bung ra, bao trùm che phủ, đao nào đao nấy cũng bị nó chặn lại hết.
Cao Kê Huyết tán thán: “‘Bát Phương Phong Vũ Lưu Nhân Đao’, hảo đao pháp!”.
Cao Phong Lượng vận động chân hỏa, râu trắng dựng đứng, song thủ ôm đao, tâm trí dồn hết vào đao, bộ thế bửa đá xẻ vàng, thốt: “Còn có ‘Ngũ Quỷ Khai Sơn Đao’!”.
Một đao chẻ tới!
Cao Kê Huyết quát lớn một tiếng, chiêu phiến bay đâm mười một yếu huyệt của Cao Phong Lượng!
Cao Phong Lượng một đao đó như phạt cây, chiêu phiến của Cao Kê Huyết lại giống như len vào chỗ yếu hại của lão, chiêu thức của hai người hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa cũng hoàn toàn không lý gì tới công thế của đối phương, kỳ diệu là chiêu thức của hai người đến nửa đường lại hội hợp thành một, va đập vào nhau.
Cao Phong Lượng thân người lắc lư, Cao Kê Huyết thân hình chấn động, hai người đều quát khen: “Hay!”.
Cao Phong Lượng đao pháp biến chuyển, song thủ nắm chặt lưỡi đao, dùng chuôi đao làm mũi, hét lên: “Thử đao pháp ‘Điên đảo chúng sinh, lấy thân làm cán’ của ta đây!”.
Một đao của lão tung ra, Cao Kê Huyết đột nhiên uốn mình tiến tới, thân thể hắn tuy mập, động tác lại linh mẫn đến lạ kỳ, ưỡn cái bụng bự ra, “bộp” một tiếng đập vào Cao Phong Lượng!
Cao Phong Lượng bị cụng lảo đảo bảy tám bước, nhất thời huyết khí nhộn nhạo, nhưng một đao kia dĩ nhiên không hụt, trúng ngay trên bụng Cao Kê Huyết.
Cao Kê Huyết rên hừ một tiếng, cũng thoái ba bốn bước, gắng gượng đứng vững lại, nhưng vùng bụng đã bị đao khí chấn thương.
Nếu không phải hắn dùng “Di Đà Tiếu Phật Đỗ Bì công” kháng cự, một đao đó trúng chỗ nào khác, tất phải thịt xương tan rã!
Cao Phong Lượng đao thế lại biến chuyển.
Song thủ của lão ôm đao, giơ cao quá đầu, lồng ngực lộ ra, đao múa vùn vụt, như sinh ra một trận cuồng phong mãnh liệt.
Cao Kê Huyết quát: “Hay cho ‘Long Quyển Phong đao pháp’!”. Lập tức búng vọt lên, nhún nhảy tránh né, đại lực của đao phong hoàn toàn bị hắn nhanh nhạy né khỏi.
Cao Phong Lượng ngùn ngụt chân hỏa, đao pháp lại chuyển biến, đại đao nặng gần sáu chục cân mà lão sử nhẹ nhàng như một cọng lông ngỗng.
Cao Kê Huyết tới giờ vụt biến sắc.
Hắn biết đó là bản lãnh gia truyền của “Thần Uy tiêu cục”: Bào Đinh đao pháp!
Cao Kê Huyết là hảo thủ đỉnh cao trong lục lâm, Cao Phong Lượng là cao thủ hàng đầu trong nghề bảo tiêu, hai người trời sinh là đối đầu, nhưng lần này lại vì chuyện quan phủ - bằng hữu mà liều mình ngươi chết ta sống, xuất thủ không chút lưu tình.
Vòng khổ chiến này cứ trì kéo, kẻ muốn đi trái lại lại là Tức đại nương.
Tức đại nương, Hỷ Lai Cẩm khổ chiến Tiên Vu Cừu, Tức đại nương vì bị thương chưa khỏi, dọc đường đào vong cho tới giờ đã mệt mỏi đến cùng cực, võ công đã giảm thiểu quá sức, bất quá vì cùng Hỷ Lai Cẩm song đấu Tiên Vu Cừu, vẫn chiếm được thượng phong, bởi cho nên nàng có thể quan sát toàn trường...
Cao Kê Huyết đang khổ đấu Cao Phong Lượng, khó phân cao thấp.
Hách Liên Xuân Thủy quyết chiến Thư Tự Tú, đang chiếm thượng phong.
Vi Áp Mao gắng đánh Văn Trương, lại hiểm nguy trùng trùng!
Đường Khẩn cùng Dũng Thành giao thủ, xem ra hai người đều chưa tận toàn lực.
Thiết Thủ đang dẫn mười mấy gã nha dịch và hơn bốn mươi bộ thuộc của Vi Áp Mao, còn có tám bộ hạ của Hách Liên Xuân Thủy, cùng ác chiến với quân binh, phản đồ Liên Vân Trại, đệ tử Thần Uy tiêu cục đang ào ạt tràn lên như thủy triều. Bọn Thiết Thủ võ công cao cường, có thể ứng phó, chỉ khổ quân lính càng lúc càng đông, vầy tụ vây kín lại, cứ như vậy khó tránh khỏi toàn quân bị diệt.
Tất Dạ Kinh tuy bất chấp tính mạng, nhưng nàng làm sao nhẫn tâm kêu mấy bằng hữu đầy nghĩa khí này đi chết theo nàng?
Vừa nghĩ như vậy, Tức đại nương đã quyết định bất kể ra sao cũng phải giữ mạng, vậy mới có thể báo cừu cho đám tỷ muội, cứu lấy Thích Thiếu Thương --- Đó cũng là cái Thích Thiếu Thương đang trông mong ở nàng.
Tức đại nương lòng đã quyết định, cũng không lý gì đến giết Tiên Vu Cừu nữa, chỉ tung ra bảy tám chiêu liên tục, bức Tiên Vu Cừu rối loạn tay chân, thình lình nàng phất cổ tay, thằng phiêu bay nhanh như lưỡi rắn, “vù” một tiếng bắn qua!
Tiên Vu Cừu quái trượng giơ chắn, thằng phiêu đột nhiên cuộn quanh trượng một vòng, vẫn bắn nhanh về phía Tiên Vu Cừu, Tiên Vu Cừu nhất thời không muốn buông bỏ quái trượng, chỉ kịp nghiêng mình, thằng phiêu bắn trúng ngực phải của hắn!
Hắn rú lớn một tiếng, ôm ngực thoái lùi!
Tức đại nương la lên: “Mau chạy!”.
Tiếng la của nàng thật hữu hiệu.
Cây quạt của Cao Kê Huyết đột nhiên thoát tay bay ra, như cơn lốc rượt đánh Cao Phong Lượng, Cao Phong Lượng vội nhảy ra, ngưng thời chờ chực, Cao Kê Huyết lại lăng không thò tay chụp lấy quạt, xoay mình bỏ đi!
Khinh công của Cao Kê Huyết vốn cao hơn Cao Phong Lượng, tuổi tác lại trẻ hơn nhiều, hắn có chạy thì Cao Phong Lượng khó mà đuổi kịp.
Hách Liên Xuân Thủy vốn đã chiếm thượng phong, trường thương tấn công thần tốc một vòng, đột nhiên song thủ nắm giữ đuôi thương, toàn thân vọt lên, muốn toàn lực đập xuống đầu!
Thư Tự Tú từng thấy thương pháp không để ý gì tới tính mạng như vậy, một mặt giơ câu móc đỡ, một mặt mượn lực thoái nhanh!
Nào ngờ Hách Liên Xuân Thủy bộ dạng hăng máu chiến đấu kia lại tiếp theo sau bằng một cái lộn mình lăng không, kéo thương bỏ đi, cùng Cao Kê Huyết, Hỷ Lai Cẩm, Tức đại nương hội hợp lại, đang định triệt tẩu.
Chỉ tiếc Vi Áp Mao lại bị vây khốn.
Võ công của Văn Trương cao thâm khôn lường.
Lúc này Thiết Thủ chợt lướt tới, hét lên: “Quyết xuất thủ!”. Một tay nắm giữ Vi Áp Mao, một chưởng vỗ về phía Văn Trương!
Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy thấy Thiết Thủ hoảng sợ như vậy, không khỏi thất kinh, bay lướt tới cạnh Vi Áp Mao.
Lúc này ống tay áo của Văn Trương không còn quấn vào tay áo của gã nữa, ba người vừa chạm vào Vi Áp Mao mới phát hiện bên trong y phục của gã không có phần xương cốt nào còn hoàn chỉnh, miệng rỉ máu tươi, hai hàm răng nghiến chặt, trong miệng còn ngậm một ngụm máu, không chịu phun ra, sờ lên mũi thì đã không còn hơi thở!
Nhất thời Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy ba người thương xót khôn cùng, nhất tề xuất chưởng đánh Văn Trương.
Kỳ thực nội lực của Văn Trương vốn hơn hẳn Vi Áp Mao.
“Thiết Tụ Nghênh Phong” của Vi Áp Mao chân khí trải khắp toàn thân, nhưng chân khí của gã là sinh ra từ Tụ công, không phải chân nguyên bản thân; Văn Trương xuất thân phức tạp, sở học rộng rãi, nội tức nguyên bản lại tập từ công lực “Kim Cương Quyền” cùng “Đại Vi Đà Xử” của Thiếu Lâm, nguyên khí sung túc cương mãnh, ồ ạt không ngưng, y cũng thiện nghệ “Đông Hải Thủy Vân Tụ công”, dùng ống tay áo quấn ống tay áo, hai người tương đương nhau, nhưng giao thủ trong ống tay áo, Văn Trương liền chiếm thượng phong.
Vốn hai người đối chưởng, Văn Trương tuy chiếm ưu thế, nhưng nhất thời vị tất có thể chế ngự Vi Áp Mao. Văn Trương con người ti bỉ, có giấu đao trong ống tay áo, dùng chủy thủ cắt trúng ngón giữa của Vi Áp Mao.
Văn Trương ngày xưa ở vụ án “Khô Lâu Họa” giết chết Lỗ Vấn Trương cũng là dùng chủy thủ, đâu còn lạ gì nữa; hai người đối chưởng trong ống tay áo, Văn Trương lại dùng chủy thủ đả thương người ta, Vi Áp Mao đau điếng thất thần, thất thế liền, Văn Trương nội lực ùn ùn tràn sang, trước hết dùng nội lực hùng hậu chấn gã đốt đầu trên ngón tay giữa của Vi Áp Mao, rồi lại dùng đốt xương gãy đập vỡ đốt thứ nhì, dùng lực của đốt thứ nhì chấn gãy đốt thứ ba.
Ba đốt ngón tay gãy nát, Vi Áp Mao nội lực vừa tản mác, Văn Trương nội lực lại hừng hực tràn sang, dùng ba đốt ngón tay gãy quần nát xương bàn tay, rồi xương bàn tay đập gãy xương cổ tay, xương cổ tay chấn vỡ xương cánh tay, xương cánh tay lại đánh gãy xương bắp tay, xương bắp tay chấn gãy xương vai, xương vai đập nát xương tỳ bà, xương tỳ bà chấn nát xương sườn, xương sườn đâm vào tim --- Vi Áp Mao chưa rên được tiếng nào đã bỏ mạng liền.
Văn Trương một chiêu đánh chết Vi Áp Mao, lòng đang đắc ý, không ngờ Vi Áp Mao trước khi chết quật ngược, giơ chân đá y.
Văn Trương dốc kình lực lên tay, nghiêng mình né tránh, đồng thời tả thủ gạt xuống, muốn chặn một cước đó, nào hay chân còn chưa đá tới, trái lại trên ngực đã ăn một chưởng.
Vốn Vi Áp Mao sử bản lãnh độc địa “Thanh đông kích tây” của mình, nhìn có vẻ như đá chân, kỳ thực lại là vung tay vỗ một chưởng, Văn Trương tuy gian hoạt, nhưng nhất thời ỷ y, phải ăn một chưởng đó, bất quá lúc này gã đã như cung buông hết đà, Văn Trương lại rải nội kình khắp toàn thân, một chưởng của gã chỉ có thể khiến cho Văn Trương huyết khí nhộn nhạo.
Thiết Thủ lúc đó đã nhìn ra Vi Áp Mao tình hình không hay, vội lướt tới, một chưởng quật sang!
Văn Trương huyết khí còn chưa an định, chưởng lực hoảng loạn, chỉ đành gắng gượng đón đỡ.
Nếu đổi lại là thường ngày, với nội công mãnh liệt của Thiết Thủ, đủ để đánh Văn Trương phun máu tại đương trường, nhưng lúc này Thiết Thủ nguyên khí tổn thương trầm trọng, một chưởng đánh ra tối đa chỉ có hai thành công lực lúc bình thường, Văn Trương tiếp một chưởng đó vẫn được.
Bất quá lúc này Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết ba người chưởng lực đã ùa tới!
Văn Trương đột nhiên ngộ hiểm, lâm nguy mà không hoảng, y tả thủ giao chưởng với Thiết Thủ, hữu tụ phất ra, dùng “Đông Hải Thủy Vân Tụ” chặn ba luồng kình lực kia.
Giao kích một đợt, Văn Trương thoái lùi năm thước, miệng ngòn ngọt, ọe ra một ngụm máu tươi!
Bọn Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Thiết Thủ còn chưa tấn công đợt hai, Cao Phong Lượng, Thư Tự Tú, Tiên Vu Cừu đã tràn qua, bảo vệ Văn Trương.
Cao Kê Huyết vừa thấy Vi Áp Mao bỏ mình, lòng bi phẫn như cuồng dại, kêu lên một tiếng bi thương: “Sư đệ!”. Hắn đau xót sư đồ Vi Áp Mao, Vũ Toàn Thịnh đều vì chuyện của mình mà táng mạng, hắn vốn bi phẫn đến phát điên, nhưng vẫn là nhất đại tông chủ, có kinh nghiệm lãnh đạo đồng đạo lục lâm.
Hắn biết nếu mình không thoái, người khác cảm niệm cái chết của Vi Áp Mao cũng sẽ không lui, như vậy cho dù có thể giết Văn Trương, số đông cũng mất mạng theo.
Không thể ở đây lâu, liền quyết định lấy đại cục làm trọng, quát: “Mau rút lui!”.
Cao Kê Huyết ra lệnh một tiếng đó, ai ai nào dám không theo.
Tức đại nương vội lùi lại, Hách Liên Xuân Thủy cũng truyền lệnh cho bộ hạ mau chóng thoái lui, Thiết Thủ liền gọi đám nha dịch chạy theo.
Đường Khẩn không quên cõng Vưu Tri Vị theo. Kỳ thực gã không rõ Vưu Tri Vị là địch nhân, thấy lão cũng đang ở trong khách sạn, bị phong bế huyệt đạo, huyệt đạo lại phong bế rất đặc dị, Đường Khẩn công lực không đủ, không có cách nào giải khai được, liền bất kể lão là địch hay là bạn, cứ mang theo cùng triệt tẩu, khiến Vưu Tri Vị tức tối đến mức rít kèn kẹt qua kẽ răng. Văn Trương tuy tinh minh, liệu định trong khách sạn có thể còn có trọng phạm, cố ý ở lại thảo phạt lập công, huyết chiến một phen mà Vưu Tri Vị vẫn còn lọt trong tay bọn Tức đại nương.
Cao Kê Huyết ôm Vi Áp Mao bỏ chạy.
Lúc này bộ hạ của Vi Áp Mao đều nghĩ Vi Áp Mao chưa chết, theo Cao Kê Huyết triệt thoái.
Cao Phong Lượng vốn không nhiệt tình muốn bắt giữ đám người đó, Thư Tự Tú bị Hách Liên Xuân Thủy đả thương không nhẹ, chỉ lo bảo vệ Văn Trương, không dám đuổi theo nữa, chỉ có Tiên Vu Cừu hùng dũng vô cùng, vẫn rượt theo.
Đuổi được vài bước, Thiết Thủ vụt dừng lại, quật một chưởng.
Tiên Vu Cừu vốn sợ thần uy của Thiết Thủ, vội ngưng bước, đâu có ngờ Thiết Thủ công lực đã giảm sút quá nhiều, một chưởng đó chỉ là hư trương thanh thế, quả nhiên cầm giữ được Tiên Vu Cừu.
Tiên Vu Cừu bị mất mặt trước đám bộ hạ, giận dữ vô cùng, lại sải chân rượt theo, muốn ít ra cũng phải giết được một tên trọng phạm mới hả giận.
Trên thế gian này lắm kẻ rượt đánh người lọt vào đường cùng, thấy đối phương chạy trốn, càng kích thích bụng dạ đó giờ quen lấn áp của hắn, thêm vào mong mỏi muốn lập công, liền kéo quân truy đuổi, rượt đến gần Hách Liên Xuân Thủy, Hách Liên Xuân Thủy không đợi hắn xuất chiêu, rùn mình xuống tấn tung một chiêu “Hồi Mã Thương”!
Một thương đó đâm ngay ngực, thanh thế hung mãnh làm sao, nhưng Tiên Vu Cừu kiêu dũng thiện chiến, ứng biến thần tốc, quả có năng lực hơn người, đang phóng nhanh đột nhiên hà hơi hét lớn, song cước như bàn đinh giậm ghim xuống đất, dừng sựng vững chãi, quét trượng đón đỡ, “xoẻng” một tiếng, mũi thương đâm phập vào cục bướu trên đầu trượng.
Tiên Vu Cừu vận lực muốn đẩy văng ngân thương của Hách Liên Xuân Thủy, Hách Liên Xuân Thủy tả thủ mới cụt ngón tay giữa, vết thương còn chưa lành, liền tính bỏ thương, trườn mình bay lên, “bình” một tiếng đập vào người Tiên Vu Cừu.
Tiên Vu Cừu la lớn một tiếng, bảy tám tên tinh binh đằng sau hắn ùa lên, nhưng Thập Nhất Lang, Thập Nhị Lang, Thập Tam Muội xả đao chém giết, làm rối loạn tay chân phe địch, Tức đại nương vung tay, thằng phiêu đánh ngay mặt Tiên Vu Cừu!
Tiên Vu Cừu vội vàng hoa quái trượng cuốn giữ dây, thằng tiêu mau chóng quấn mấy vòng quanh cổ trượng, tiêu vẫn bắn nhanh về phía Tiên Vu Cừu, Tiên Vu Cừu mắt sáng tay nhanh, một tay đón bắt, hắn thấy mình trong nháy mắt đã đoạt được binh khí của hai đại cao thủ, đắc ý trong lòng, đang định lên tiếng, đột nhiên vai trái và cổ phải lạnh buốt, rồi đau rát khôn cùng.
Thì ra Tức đại nương thằng tiêu bắn ra, lật cổ tay tung ra hai đầu tên nhọn, Tiên Vu Cừu chỉ kịp ứng phó thằng tiêu, trúng liền hai mũi ám khí, hắn đang hoảng kinh thì Tức đại nương đã lách tới, tung một cước đá vào bụng hắn.
Tiên Vu Cừu trúng một cước đó, không thoái lùi mà gập hông ôm bụng, Tức đại nương rút chân về, Tứ đại gia bộc vọt lên hộ tống, Tức đại nương cùng Hách Liên Xuân Thủy cùng nhau rút lui.
Cao Phong Lượng cùng Dũng Thành đuổi tới, đỡ Tiên Vu Cừu lên, mới biết trên giày của Tức đại nương có gắn lưỡi bén, có khác gì một đao đâm vào bụng Tiên Vu Cừu, Tiên Vu Cừu hơi thở yếu ớt, thở ra thì nhiều mà hít vào lại ít.
Đám truy binh thấy bọn Tức đại nương phản kích hung mãnh như vậy, khiếp sợ không dám rượt nà, Cao Phong Lượng vốn đâu muốn tung toàn lực, Văn Trương đang bị thương, đến khi y điều tức xong chạy lên, bọn Hách Liên Xuân Thủy đã mất dạng từ lâu.
Một đoàn người chạy về hướng Cự Mã Câu, Thanh Thiên Trại ngoài huyện Yến Nam.
Trấn giữ “Cự Mã Câu” không phải là cường đạo, cũng không phải là phỉ khấu, mà là một đám hảo hán phương Bắc lấy chăn ngựa làm nghề.
Lãnh tụ của đám hảo hán này vốn là “Tam Tuyệt Nhất Thanh Lôi” Ngũ Cương Trung nghĩa khí ngút trời, hào phóng hơn người, nhưng Ngũ Cương Trung đã bỏ mình khi theo Thiết Thủ đuổi bắt “Diệt Tuyệt Vương” Sở Tương Ngọc, trọng nhiệm “Thanh Thiên Trại” rơi trên vai con rể của lão --- “Cấp Điện” Ân Thừa Phong.
Ân Thừa Phong với con gái cưng của Ngũ Cương Trung là Ngũ Thái Vân vốn là một đôi thanh mai trúc mã, ân tình nồng thắm, nhưng Ngũ Thái Vân cũng đã thảm tử trong vụ án “Đàm Đình Hội”, sau khi thảm án đó xảy ra, Ân Thừa Phong tính tình biến đổi hẳn, tuy hung thủ thật sự đã bị Vô Tình và Truy Mệnh giết, bất quá cái chết của Ngũ Thái Vân làm cho Ân Thừa Phong uất ức sầu tư, không còn tâm tình đâu để lo chuyện, danh vọng của Thanh Thiên Trại cũng mai một theo đó.
“Thanh Thiên Trại” vốn được gọi là “Nam Trại” trong võ lâm, nó được gọi là “Nam Trại” lại không phải dính dấp tới vị trí ở phương Nam, mà là dựng trại gần bờ nam Dịch Thủy mà thành danh. “Nam Trại” nguyên cùng “Đông Bảo”, “Tây Trấn”, “Bắc Thành” hợp xưng “Võ lâm tứ đại gia”, nhưng trải qua mấy phen chiến loạn, biến cố, “Hám Thiên Bảo” Hoàng Thiên Tinh đã qua đời, Đông Bảo muốn chấn hưng mà thiếu sức, Tây Trấn “Phục Tê Trấn” Lam Nguyên Sơn vì dã tâm của mình mà tạo thành cái chết của ái thê Hoắc Ngân Tiên, buồn bã xuất gia, Phục Tê Trấn danh còn đó mà thật ra đã tiêu tán; Bắc Thành “Vũ Dương Thành” Thành chủ Chu Bạch Tự vì thông gian với Tiểu Hoắc vợ của Lam Nguyên Sơn, hổ thẹn với hảo hán thiên hạ, cũng tự sát theo, Vũ Dương Thành vốn cũng vì “Ma Cô” Cơ Diêu Hoa công phá mà nguyên khí bị tổn thương nặng, giờ phút này có thể nói là tuổi già đang nằm trên giường bệnh chờ chết. Những biến hóa hưng vong thịnh suy đó đều có nhắc đến trong các cố sự “Hội Kinh Sư” và “Đàm Đình Hội” của Tứ Đại Danh Bộ.
Ân Thừa Phong tuy như ngôi sao đã tắt, nhưng hắn vẫn còn là Nam Trại trại chủ.
Tức đại nương là thành chủ của “Hủy Nặc Thành”, nàng vốn rất thân với Ngũ Thái Vân; Thích Thiếu Thương là trại chủ của “Liên Vân Trại”, thanh thế của Liên Vân Trại quật khởi sau này, chàng cùng Ân Thừa Phong cũng rất quen thân. Cao Kê Huyết là “người trung gian” trong lục lâm, tuy không quen Ân Thừa Phong, nhưng lại có giao tình thâm hậu với Ngũ Cương Trung.
Thiết Thủ từng cùng Ngũ Cương Trung phá án, mà Vô Tình với Ân Thừa Phong uyên nguyên cũng khá thâm sâu.
Nếu không phải có Vô Tình, Ân Thừa Phong vị tất có thể báo được mối thù giết vợ.
Tức đại nương trước khi “Hủy Nặc Thành” bị hủy đã ước hẹn gặp mặt đám tỷ muội ở Dịch Thủy, mọi người không cần nói ra cũng biết nói đến “Thanh Thiên Trại”.
Bởi bằng vào mối bang giao giữa “Thanh Thiên Trại”, “Liên Vân Trại” và “Hủy Nặc Thành”, đâu thể thấy chết mà không cứu, ngồi nhìn không lý gì tới.
Địa điểm mọi người tập hợp chính là Thanh Thiên Trại từng là một trong “Võ lâm tứ đại thế gia”.
Bờ nam Dịch Thủy.
Cự Mã Câu.
Nam Trại.
Đoàn người Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Thiết Thủ, Cao Kê Huyết, Đường Khẩn, Hỷ Lai Cẩm cuối cùng đã chạy vào Thanh Thiên Trại của Cự Mã Câu, bờ nam Dịch Thủy.
Tức đại nương vì dùng lực lượng của Toái Vân Uyên bảo vệ Thích Thiếu Thương, đã dẫn đến Hủy Nặc Thành bị công phá, từ đó không ngừng đào vong, nàng một dạ lo toan cho Thích Thiếu Thương, giờ chỉ một mình đến nơi an toàn tạm thời, tâm tình cũng không thấy khoái lạc gì.
Hách Liên Xuân Thủy cùng Cao Kê Huyết vì trợ giúp Tức đại nương mà bị liên lụy, dẫn tới cuộc trốn chạy này, trong số Hách Liên Xuân Thủy dẫn theo bảy bộ thuộc, Cao Kê Huyết cầm đầu ba mươi mốt đệ tử của Vi Áp Mao, chạy tới Thanh Thiên Trại. Dọc đường đào vong dĩ nhiên cũng đã gặp mai phục chặn đường, phía Hách Liên Xuân Thủy Thập Nhị Lang đã bỏ mạng, bộ hạ của Cao Kê Huyết cũng chết mất ba người, có thể coi là tổn thất nặng nề.
Thiết Thủ do cứu Thích Thiếu Thương mà mình mang trọng thương, nội công của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, không có cách nào phát huy võ công kinh thế hãi tục của hắn; Đường Khẩn vốn vì vị thế trong Thần Uy tiêu cục mà bị ép bất đắc dĩ phải đi theo quan phủ, phải trợ giúp quan phủ diệt phỉ, dính líu vào vụ này, sau đó xuất thủ cứu Thiết Thủ, rồi cùng trốn chạy, tới giò đã thành một bọn với Tức đại nương, có thể coi là một phần tử của nhóm chạy trốn này.
Nhưng nhân vật then chốt tạo thành cuộc đào vong của bọn họ: Thích Thiếu Thương, đến giờ lại bị Lưu Độc Phong bắt đi, không thể theo bọn họ trốn vào Thanh Thiên Trại.
Đám đệ tử Thanh Thiên Trại ban đầu thấy đám người này tới, nghĩ là địch, sau đó mới rõ, vội cấp báo cho trại chủ Ân Thừa Phong hay.
Ân Thừa Phong đang trong sảnh mượn rượu giải sầu, vừa nghe nói có bọn Tức đại nương đến, cũng tỏ vẻ mừng; Tức đại nương vốn là bạn thân của Ngũ Thái Vân, mà hắn lại hợp tính với Thích Thiếu Thương, hai trại chăm lo cho nhau, sau khi Liên Vân Trại xảy ra chuyện, hắn rất lo lắng, đổi lại là ngày xưa, hắn tất nhiên đã phát binh đi cứu trợ, nhưng lúc này hắn ý chí đang hao hụt, không còn muốn nhúng tay vào ân oán giang hồ nữa, cho nên chưa có hành động. Lại nghe Hủy Nặc Thành bị công phá, cả phân đường của Phích Lịch Đường cũng bị liên lụy, lòng khẩn trương, tìm đến phó trại chủ “Tam Nhãn Quái” Tiết Trượng Nhất thương nghị, coi có phát binh đi cứu bọn Thích Thiếu Thương, Tức đại nương, Lôi Quyển không.
“Tam Nhãn Quái” Tiết Trượng Nhất nguyên là huynh trưởng của “Hắc Sát Thần” Tiết Trượng Nhị, cùng “Hắc Sát Thần” Tiết Trượng Nhị, “Địa Tranh Đao” Nguyên Hỗn Thiên, “Thượng Phương Kiếm” Thịnh Triêu Quang hợp thành tứ đại cao thủ trong Nam Trại, nhưng Tiết Trượng Nhị, Nguyên Hỗn Thiên đã hy sinh một cách tráng liệt trong chiến dịch “Độc Thủ”, cho nên Tiết Trượng Nhất thăng lên làm phó trại chủ, Thịnh Triêu Quang làm tổng đầu mục trong trại.
“Tam Nhãn Quái” Tiết Trượng Nhất hiếu thắng trượng nghĩa, muốn điều binh hạ sơn, nhưng Thịnh Triêu Quang so bì nặng nhẹ, hết sức phủ quyết, nghĩ lúc này “Đông Bảo” đã ngả nghiêng, “Bắc Thành” cũng bị hủy, “Tây Trấn” muốn đứng mà không còn sức, “Nam Trại” nhân thủ thiếu thốn, không nên chiêu thù kết oán, lại thành cường địch. Hai người giằng co gây gổ, Ân Thừa Phong bản thân lại thủy chung không quên được Ngũ Thái Vân, tâm nguội ý lạnh, mà mấy ngày trước trong trại lại có hai vị khách đã lâu không gặp, đối với chuyện này tuy tâm niệm bồn chồn, nhưng một mực chưa quyết định được, còn trì hoãn chưa xuất binh cứu viện, nào ngờ bọn Tức đại nương đã đến rồi.
Càng không ngờ là cả Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bộ cũng trong đám đào vong. Thịnh Triêu Quang sở dĩ cản trản Thanh Thiên Trại hạ sơn cứu viện, một lý do chủ yếu là không muốn trở thành cừu địch của Tứ Đại Danh Bộ: quan hệ giữa “Võ Lâm Tứ Đại Gia” với Tứ Đại Danh Bộ cùng Gia Cát tiên sinh đó giờ rất tốt, ủng hộ lẫn nhau, Thịnh Triêu Quang bởi sợ vụ án truy bắt Thích Thiếu Thương là do người trong Tứ Đại Danh Bộ lo, xuất binh có khác gì thành địch nhân của Tứ Đại Danh Bộ, vừa không đáng mà vừa không thông minh, lại đâu có ngờ Thiết Thủ cũng theo bọn Tức đại nương, chạy vào Thanh Thiên Trại!
Ân Thừa Phong liền ra lệnh cho Thịnh Triêu Quang đón mọi người vào trại, mình thì vội vàng rửa ráy thay đồ, rồi cùng hai vị khách mới vào trại mấy ngày trước đến “Triêu Hà đường” của Thanh Thiên Trại đón khách.
Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Thiết Thủ vừa thấy Ân Thừa Phong, đều giật mình thất kinh.
Ân Thừa Phong vốn đẹp trai sáng láng, nay lại râu ria đầy mặt, hình dạng gầy khô, thoạt nhìn đã có thể nhận ra hắn nhớ nhung Ngũ Thái Vân không quên được, thương tâm thống khổ quá sức.
Chúng nhân sau khi gặp mặt, Ân Thừa Phong và Tức đại nương đều đồng thanh hỏi đối phương: “Sao lại đến nước này?”. Nói mà ai cũng biết mình đã có đáp án trong đầu, sao lại hỏi một câu vớ vẩn như vậy, cho nên không nói nữa.
Thiết Thủ thốt: “Bọn ta chạy đến quý trại, nếu bất tiện, xin cứ nói thẳng, bọn ta thật không muốn làm liên lụy người khác nữa”.
Ân Thừa Phong vụt ngước đầu, vòng tay nói: “Thiết nhị ca nói gì vậy chứ! Các vị xả thân vì nghĩa trên giang hồ, không ngại mạo hiểm gian khó, đào vong vất vả, tại hạ lại ở đây uống rượu thương tâm, thật hổ thẹn cực kỳ, nếu tới giờ này mà không thể tận sức mình với chư vị, có còn là người được sao chứ!”.
Cao Kê Huyết nghe mấy lời của Thiết Thủ thật quang minh lỗi lạc, nhưng hắn luôn luôn quen kiểu làm ăn, thực hư không dựa vào lời nói, thật sợ lúc này Thanh Thiên Trại mượn cớ chối từ, liền nói: “Ân Thừa Phong trại chủ bất tất phải lo. Bọn ta phen này vào trại đã sớm đánh lạc hướng thoát khỏi tai mắt của quan phủ, ám độ Trần Thương, bọn chúng không thể biết bọn ta đã vào quý trại”.
Thiết Thủ lại nói: “Bọn chúng tuy không thấy, nhưng hạng gian ngoan Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều thế nào cũng biết nội trong vòng trăm dặm quanh đây, luận về thế lực, nói về nghĩa khí, trừ Nam Trại ra còn chỗ nào khác chứ? Bọn chúng cũng nhất định sẽ hoài nghi”.
Cao Kê Huyết nháy nháy mắt với Thiết Thủ: “Ai da, bọn chúng cho dù có nghi, cũng đâu có chứng cứ, lẽ nào làm bậy ngang nhiên xua quân xâm nhập Thanh Thiên Trại chứ?”.
Tổng đầu mục Thanh Thiên Trại Thịnh Triêu Quang luôn luôn thận trọng kỹ càng, nói: “Điều này cũng khó nói, ta thấy triều đình phát quân tiêu diệt Liên Vân Trại, lại xua binh công đả Hủy Nặc Thành là một hành động có kết nối, bọn chúng chỉ cần tìm được chút manh mối là lập tức có thể gây hấn, lại gây chiến, không thể không đề phòng”.
Phó trại chủ Tiết Trượng Nhất lại không lo ngại gì, đập bàn thốt: “Ta lo gì bọn chúng có phát binh hay không! Bọn chúng muốn đến thì cứ đến, đến một giết một, đến hai giết hay, đến chục tên trăm tên thì làm thịt hết!”.
Thịnh Triêu Quang không phục, cười lạnh: “Thanh Thiên Trại bọn ta hiện tại có thể đánh lại quan binh sao?”.
Tiết Trượng Nhất đôi mắt ốc nhồi trợn trừng: “Sao lại không? Nhớ tới lúc lão trại chủ còn sinh tiền, chuyện lớn cỡ nào mà không gánh vác chứ? Hiện tại thời thế biến chuyển, nếu bắt hảo hán Thanh Thiên Trại tham sống sợ chết, làm rùa đen rúc đầu, họ Tiết ta là người đầu tiên không chịu nổi”.
Nam tử bên cạnh Ân Thừa Phong chợt thốt: “Tại hạ có một kế, không biết có tiện nói ra không”.
Ân Thừa Phong vội nói: “Tạ huynh xin cứ nói”.
Nam tử đó thốt: “Cái Thanh Thiên Trại có quả là huynh đệ không sợ chết, đoàn người của Tức đại nương chưa tới bốn chục người, Ân trại chủ chi bằng dùng kế kim thiền thoát xác, ám độ Trần Thương, dẫn dụ sự rượt đuổi của quan binh”. Nói tới đó, mỉm cười không nói nữa.
Ân Thừa Phong liền hỏi: “Thế nào là kim thiền thoát xác, ám độ Trần Thương, xin Tạ huynh chỉ rõ”.
Nam tử họ Tạ cười thốt: “Trước hết sai phái hơn tám mười người chia làm hai đội, giả bộ dạng như đoàn người của Tức đại nương, một đội chạy về phía Dực Đông Sơn, một đội lên thuyền đi Giang Nam, dẫn dụ truy binh, bọn Cố Tích Triều dĩ nhiên sẽ không nghi bọn Thiết nhị gia, Hách Liên công tử đã chạy vào Thanh Thiên Trại”.
Mọi người nhìn sang thanh niên nam tử đó, thấy y mặt mũi sáng láng, đôi mắt lấp lánh, môi miệng tươi cười, nói năng ôn nhã, nghi biểu bất phàm. Ân Thừa Phong hội ý, giới thiệu với chúng nhân: “Vị này là Tạ Tam Thắng Tạ huynh, đệ tử nhập thất của Cửu Cửu Phong Liên Mục Thượng Nhân. Liên Mục Thượng Nhân năm xưa là lão huynh đệ sáng lập sơn trại của gia phụ, sau này rửa tay gát kiếm, thoái xuất giang hồ, quy ẩn trên Cửu Cửu Phong, tiềm tu Phật lý và võ công, còn vị đồng hành là sư muội của Tạ huynh, Diêu nữ hiệp...”.
Nữ tử ôm quyền cúi đầu: “Tôi tên Diêu Tiểu Văn”.
Chúng nhân cũng ôm quyền đáp lễ. Tạ Tam Thắng nói tiếp: “Gia sư mỗi năm đều đến Cự Mã Câu bái hội Thanh Thiên Trại, gặp lại Ngũ lão trại chủ, nhưng hai năm nay Ngũ lão trại chủ đã tạ thế, gia sư không muốn gặp cảnh cũ mà xúc động thương tâm, cho nên sai tại hạ cùng sư muội đến bái hội Ân thiếu trại chủ, mong được chỉ dạy”.
Ân Thừa Phong nói: “Tạ huynh khách khí rồi, huynh đến tệ trại đã chỉ điểm không ít chuyện cho bọn ta, giúp ích cho Thanh Thiên Trại quá rồi”.
Tạ Tam Thắng khiêm nhường: “Ân trại chủ quá lời, tại hạ quấy nhiễu mấy ngày thật xấu hổ quá”.
Cao Kê Huyết nói: “Ý kiến Tạ huynh nói tới hồi nãy thật hay quá, bất quá một hơi phái ra hơn tám chục người, không phải là con số ít, làm vậy với Nam Trại e rằng không hay...”.
Ân Thừa Phong thốt: “Đây là chuyện làm vì nghĩa khí. Mấy năm nay Thanh Thiên Trại tuy muốn chấn hưng mà không đủ sức, nhưng phái ra gần trăm nhân thủ lại chỉ là chuyện bình thường”.
Thịnh Triêu Quang trầm ngâm: “Bất quá huynh đệ trong trại nếu giả trang thành đoàn người Thiết nhị gia, vạn nhất bị bọn Hoàng Kim Lân bắt được, khó tránh khỏi tra ra sự tình, lại thành khéo quá hóa vụng”.
Tiết Trượng Nhất bực bội: “Lão Thịnh, ngươi nghĩ huynh đệ Thanh Thiên Trại bọn ta là hạng tham sống sợ chết, ăn trong mà bái ngoài sao?”.
Thịnh Triêu Quang tức tối trong lòng: “Nếu thật bị bọn quan binh bắt được, dùng nghiêm hình khảo cung, ngươi dám bảo đảm bọn họ không nói ra sao? Cho dù bọn họ không nói, những huynh đệ đó gia quyến trong trại có, ngoài trại cũng có, chỉ cần để quan phủ bắt giữ, lấy lợi dẫn dụ, ngươi có thể đảm bảo không có ai cung khai một lời nào sao?”.
Tiết Trượng Nhất nhất thời không phản bác được, chỉ cười lạnh: “Lão Thịnh, ngươi lo lắng thái quá! Cho dù đám cẩu quan đó biết Thanh Thiên Trại bọn ta làm thì có thể làm gì? Nam Trại bọn ta đã lâu không quần thảo một phen, chính là dịp tốt để đem bọn chúng ra tế đao! Ngươi mấy năm nay không động chân hỏa, có phải đã thành nhát gan lỏng tay rồi chứ?”.
Thịnh Triêu Quang lửa giận bốc lên, giận dữ thốt: “Tiết lão đại, phen này ta đắn đo thuần túy là vì Nam Trại. Nam Trại trực tiếp xung đột với quan phủ, dính líu tới binh lính, có tốt đẹp gì chứ? Bọn Tức đại nương, Thiết nhị gia giá lâm Thanh Thiên Trại bọn ta, bọn ta muốn bảo vệ sự bình an cho bọn họ, bọn ta nếu đứng ra tỏ rõ đối đầu với quan binh, vậy thì được gì? Nếu muốn cầm binh khí tắm máu liều mạng, lão ca ngươi phóng ra đầu thì lão Thịnh ta cũng quyết không đứng hàng hai, mấy lời của ngươi muốn nói họ Thịnh ta là hạng sợ sệt nhát gan sao? Tiết lão nhị, Nguyên lão đệ đã qua đời, Thanh Thiên Trại dự vào trại chủ và mấy người bọn ta chống đỡ, nếu cứ ham làm hùng làm dũng, lão Thịnh ta đã đi thanh toán ân cừu cho hả dạ từ lâu rồi, còn ở đây gây gổ với ngươi sao!”.
Tiết Trượng Nhất bị Thịnh Triêu Quang mắng một hồi, nhất thời không nói nên lời. Thiết Thủ liền thốt: “Lời của Thịnh huynh rất phải”.
Diêu Tiểu Văn chợt nói: “Kỳ thực chuyện này cũng không khó gì. Chỉ cần huynh đệ của quý trại dẫn dụ quan binh một đoạn đường, sau đó tạm thời vào trấn hoặc vào thành lau chùi hóa trang, hồi phục lại dung mạo, chia nhau đi riêng, bọn Hoàng Kim Lân có muốn tra xét gì nữa cũng tra không ra, mà huynh đệ trong trại cũng bất tất phải mạo hiểm bị bắt”.
Cao Kê Huyết vỗ tay cười nói: “Phải đó! Kế này thật hay!”.
Tức đại nương nhìn sang Diêu Tiểu Văn, thấy nàng mặt trái xoan, thanh tú thon gầy, liền cười nắm tay nàng nói: “Hảo muội muội, nếu Hủy Nặc Thành mà còn, thật muốn mời nàng đến nói chuyện thường xuyên”. Chợt cảm thấy bàn tay của nàng ta quá lạnh.
Ân Thừa Phong nói: “Đã là vậy, chuyện này không nên chậm trễ”. Liền lập tức triệu vời hơn tám chục huynh đệ trong trại tiến vào, hóa trang cho chúng nhân, cùng xuất trại y theo kế hành sự.
Đợi sau khi đã lo liệu xong, Ân Thừa Phong dặn đại phu trong trại chữa trị thương thế cho chúng nhân, đi nghỉ một chốc, rồi cùng dùng cơm tối, tạm thời đem nhốt Vưu Tri Vị, đến chiều hôm sau, chợt nghe đầu mục vào báo: “Có hai kiếm đồng của danh bộ Thành Nhai Dư đến cầu kiến trại chủ”.
Ân Thừa Phong nói: “Mau mời vào”.
Bọn Thiết Thủ vừa nghe có hai trong số bốn kiếm đồng của Vô Tình đến, lại không thấy Vô Tình, cho nên lo lắng vô cùng.
Hai kiếm đồng vào đến “Triêu Hà đường”, chia nhau hành lễ với mọi người, Thiết Thủ liền hỏi: “Tình hình sao rồi?”.
Thiết kiếm đồng tử đáp: “Công tử xua bọn ác nhân che mặt chạy loạn, đám quan binh phóng ám khí đả thương tám chín mạng, chạy một đoạn đường thì bọn Du Thiên Long của Liên Vân Trại và Dũng Thành của Thần Uy tiêu cục dẫn quân phục kích, chém giết bảy tám tên nữa mới nhận ra là đám Tam Loạn và hai tên họ Lý, thật cười muốn chết luôn”.
Đồng kiếm đồng tử nói: “Phải đó, thật cười muốn chết luôn. Bọn Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều đuổi đến, hội diện với ‘Liên Vân Tam Loạn’ cùng ‘Phúc Tuệ Song Tu’, khì, xem bộ dạng biết người mình chém giết người mình, tức tối đến mức râu tóc dựng đứng hai mắt trợn tròn!”.
Đường Khẩn nói: “Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy, Lý thị huynh đệ năm tên đó chưa chết cũng coi như mạng lớn rồi!”.
Thiết Thủ lại hỏi: “Kim kiếm và Ngân kiếm đi đâu rồi? Công tử của các ngươi đâu?”.
Thiết kiếm đồng tử đáp: “Công tử kêu bọn tôi trước hết về Nam Trại bẩm báo tình hình, tránh để chư vị lo lắng”.
Tức đại nương nhíu mày: “Còn y đi đâu?”.
Đồng kiếm đồng tử đáp: “Công tử dặn bọn tôi nhắn với Đại nương một tiếng: ngài và Kim kiếm, Ngân kiếm đi đuổi theo Lưu Độc Phong đòi người”.
Tức đại nương giật mình: “Cái gì!”.
Thiết Thủ thở dài: “Ta biết đại sư huynh cứ ray rứt chuyện này, quyết sẽ không tụ thủ bàng quan”.
Tạ Tam Thắng hỏi: “Vậy công tử của các ngươi có sẽ về đây không?”.
Thiết kiếm, Đồng kiếm đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có ủy khuất, thần sắc u uất, trước sau nói: “Công tử có nói nếu cứu không được Thích trại chủ, ngài không còn mặt mũi nào gặp chư vị anh hùng, thề sẽ giằng co với Lưu bộ thần đến cùng”.
“Nếu cứu được người, dĩ nhiên sẽ quay về; bọn tôi vốn cũng muốn đi theo Kim kiếm, Ngân kiếm sư huynh, công tử lại không cho, ra lệnh cho bọn tôi về đây, bẩm báo thực tình cho chư vị biết... Nhị gia, bọn tôi nên làm gì đây?”.
Câu này là hỏi Thiết Thủ. Thiết Thủ giơ hay bàn tay lớn vỗ vỗ vai hai kiếm đồng: “Công tử của các ngươi muốn làm chuyện gì thì bất kể khốn khó tới cỡ nào, bất kể bao nhiêu trắc trở, y sẽ khắc phục hoàn thành; trước đây có rất nhiều chuyện tưởng chừng không thể nào giải quyết, y đều lo được hết, bây giờ sự tình tuy rất gay go, nhưng y nhất định cũng có thể giải quyết, các người không cần lo”.
Hai kiếm đồng chớp chớp hai đôi mắt trong sáng, nghe vậy gật gật đầu.
Nhưng trong lòng Thiết Thủ lại hoang mang vô cùng: Lưu Độc Phong là hảo thủ đệ nhất của Lục Phiến Môn, hàng đầu trong đám bộ khoái năm xưa, Vô Tình là đại sư huynh trong Tứ Đại Danh Bộ, là nhân vật kiệt xuất trong cao thủ thanh niên đương kim; nay nếu Vô Tình cứu người trong tay Lưu Độc Phong, vậy cục diện sẽ ra sao?
--- Ai thắng? Ai thua?
Thiết Thủ trong lòng cũng không rõ được: Vô Tình tại sao lại can dự vào chuyện này? Với tác phong luôn luôn bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc của Vô Tình, đáng lẽ sẽ không vì mình khiến cho Thích Thiếu Thương bị bắt mà trở thành đối địch với Lưu Độc Phong; huống hồ Hoàng thượng quả đã từng hạ mật chỉ sai Lưu Độc Phong bắt người, Vô Tình làm như vậy có khác gì là kháng lại Thánh chỉ?
Trong lòng Tức đại nương lại có ý tưởng khác.
Nàng vốn hận Vô Tình, hận cả Tứ Đại Danh Bộ, bởi nàng cảm thấy Thích Thiếu Thương là do Bộ Thần bắt đi, mà Vô Tình cũng đã từng xuất thủ, ngăn cản mình chậm chân, khiến mình không kịp cứu Thích Thiếu Thương.
Nàng ghét cay ghét đắng toàn bộ đám quan binh, nha dịch.
Nàng là nữ tử như vậy, địch bạn phân minh, ái hận phân minh; nàng có thể vì người nàng yêu mà không ngại sống chết, cũng có thể bất chấp tất cả báo phục người nàng hận.
Nhưng nàng đâu có ngờ bạch y thanh niên tàn phế, anh tuấn, lãnh ngạo dưới ánh trăng kia đột nhiên thật sự làm theo lời hứa với nàng, đi cứu Thích Thiếu Thương!
Nàng không khỏi trầm ngâm nhớ lại dung mạo thần tình của bạch y thanh niên đó, sau đó lại nghĩ:
--- Nếu y thật có thể cứu Thích Thiếu Thương về, ta nguyện ý hy sinh tất cả để đền đáp y.
Chỉ cần Thích Thiếu Thương thật có thể bình yên quay về.
Thích Thiếu Thương thật có thể bình yên quay về gặp lại Tức đại nương không?
Hồi 51 - Ám đấu
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Thiết kiếm cùng Đồng kiếm quả có chuyển đạt thực trạng, nhưng còn những tình huống che giấu không nói.
Những sự tình không nói ra cho chư hiệp biết, không phải hai đồng tử không nói, mà là Vô Tình dặn dò bọn họ đừng nói.
Vô Tình không muốn đám Thiết Thủ biết quá nhiều.
Một khi biết nhiều, bọn Tức đại nương không có cách nào tĩnh tâm trị thương.
Vô Tình đặc biệt hy vọng Thiết Thủ có thể mau chóng bình phục, khôi phục lại công lực --- chỉ có mình mạnh mới có thể kháng địch!
Muốn diệt trừ cường bạo, trước tiên mình phải mạnh.
Hiện giờ y biết rõ bọn Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết đều không đủ mạnh, cả Thiết Thủ và Ân Thừa Phong cũng đâu có ở tình huống tốt nhất của bọn họ.
Vô Tình là người tàn tật, y lúc còn mang tã đã bị giết cha hiếp mẹ cắt đứt gân hai chân, nhưng y kiên nhẫn bất khuất, không ngừng phấn đấu kiên trì học hỏi, cuối cùng đã luyện thành tuyệt kỹ.
--- Nếu muốn diệt mạnh giúp yếu, mà mình lại không mạnh, thì chỉ là cái chí trống không, không thể hành sự, trái lại còn bị người ta làm nhục.
--- Nếu muốn giúp người, trước hết cần phải tự giúp mình; nếu muốn ủng hộ bảo vệ chánh đạo, mình trước hết phải mạnh mẽ tráng khí!
Đôi chân của Vô Tình có cũng như không, nhưng y trải qua khổ luyện, khinh công phải coi là hàng nhất hàng nhị trong võ lâm; y không thể luyện nội công cao thâm, nhưng thủ đoạn tung phát ám khí của y có thể coi là cao thủ đỉnh điểm trong võ lâm.
Vô Tình quyết không chịu khuất phục số phận.
Y cảm thấy số phận trói buộc y, làm nhục y, chế giễu y, mục đích là muốn y khắc phục tất cả mọi chướng ngại, trở thành một người bất phàm.
Cho nên y trở thành đại sư huynh của “Tứ Đại Danh Bộ”, nhân vật được xem trọng nhất trong Lục Phiến Môn.
Y thi triển kế mưu, khiến bọn Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân hồ đồ truy sát thủ hạ của mình cả nửa ngày, còn mình thì cùng bốn kiếm đồng ẩn thân trên cây, xem bọn “Liên Vân Tam Loạn”, “Phúc Tuệ Song Tu” nghĩ chúng trúng kịch độc, cúi gằm đầu rầu rĩ chịu đựng bị Cố Tích Triều giậm chân mắng nhiếc.
Lúc đó Hoàng Kim Lân biết đã trúng kế điệu hổ ly sơn, cũng biết rõ Cố Tích Triều mạo hiểm tranh công, làm hao tổn hai viên đại tướng Vưu Tri Vị, Lãnh Hô Nhi, bụng đương nhiên tức tối, lại không phát tác, kêu Lý Phúc, Lý Tuệ đến gần, hỏi han một phen, rồi vạch mí mắt bọn chúng xem xem, nén giận hỏi: “Mấy tên đạo phỉ ép các ngươi uống độc dược gì?”.
Lý Phúc mặt mày không còn chút máu, thanh âm run run: “Bọn chúng nói... ép tôi uống cái gì ‘Tam Thi Hủ Não hoàn’, uống xong toàn thân ngứa ngáy, lan tới tim là tự cấu xé bỏ mạng...”.
Lý Tuệ mặt mày buồn rầu, hỏi: “Hoàng đại nhân, thứ độc này có thể giải cứu chứ?”.
Hoàng Kim Lân khẽ hừ: “Là ‘Tam Thi Hủ Não hoàn’?”.
Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ cùng đồng thanh đáp lời: “Là ‘Tam Thi Hủ Não hoàn’!”.
Hoàng Kim Lân đảo mắt quét một vòng, nhìn khí sắc của chúng nhân, trong lòng toan tính, “Liên Vân Tam Loạn” là tâm phúc của Cố Tích Triều, “Phúc Tuệ Song Tu” cũng là thủ hạ của Văn Trương, thêm vào bọn Cao Phong Lượng vẫn chịu sự khống chế của Văn Trương, nhưng vẫn nghe lệnh mình, không có sự xung đột quyền vị. Mà giờ Lãnh Hô Nhi đã đi đời, Tiên Vu Cừu lại không có mặt tại đây, mình thế cô lực bạc, nếu không làm lành kết mối giao hảo thì đâu có được, liền nói: “Các ngươi bị người ta lừa rồi. ‘Tam Thi Hủ Não hoàn’ là một thứ kỳ độc của phái Thiên Sơn, bất cứ ai uống vào, sau nửa canh giờ tròng mắt sẽ có mấy chục cho tới mấy trăm chấm xám, gân mắt lồi ra, nước mũi nước miếng, mồ hôi không có cách nào khống chế, mủ vàng hôi không chịu nổi, các người đâu có ai có chứng trạng đó, răng nướu cũng không rỉ máu mủ, cái uống dĩ nhiên không phải là ‘Tam Thi Hủ Não hoàn’”.
“Phúc Tuệ Song Tu” mừng ra mặt, “Liên Vân Tam Loạn” kinh nghi bất định.
Tống Loạn Thủy nói: “Nhưng sau khi bọn tôi uống vào, quả phát giác toàn thân có gì đó không ổn...”.
Hoàng Kim Lân hỏi: “Không ổn cái gì?”.
Tống Loạn Thủy ấp úng: “Điều này... điều này lại không tả được”.
Hoàng Kim Lân cười nói: “Đó là ảnh hưởng tâm lý, có người nói ngươi đã uống kỳ độc, dĩ nhiên là cảm thấy không khỏe, bọn ta từng xử tử một phạm nhân, bỏ đói hắn mười mấy ngày, để ý chí của hắn cùn lụt, sức lực mất hết, rồi che mắt hắn lại, trói hắn trên giường đá, dùng tảng băng cột chỗ mạch máu nơi cổ tay, sau đó để nước tan rỏ vào cái bồn gỗ, nói với hắn bọn ta dùng mũi đao rạch đứt mạch môn của hắn, rồi cứ như vậy bỏ hắn trong mật thất hai ngày hai đêm, phạm nhân đó quả nhiên đã chết, kỳ thực hắn đâu có thụ thương, chỉ là nghĩ máu mình đã chảy cạn, đấu chí sinh cơ hoàn toàn mai một, toàn là tác dụng tâm lý”.
Tống Loạn Thủy vui mừng: “Thật sao?”.
Lý Phúc nói: “Hoàng đại nhân tinh thông y đạo, vang danh trong triều dã, lời phán định của Hoàng đại nhân dĩ nhiên không sai!”.
Lý Tuệ bực bội: “Xem ra bọn ta thật đã bị lừa”.
Vô Tình và bốn tên kiếm đồng trốn ở chỗ kín, vốn cảm thấy rất nực cười, nhưng thấy Hoàng Kim Lân bình tĩnh xử sự như vậy, trong lòng không khỏi thất kinh, ngầm chăm chú quan sát Hoàng Kim Lân, thấy hắn mặt vuông miệng rộng, mũi sư mắt ốc, khăn bịt đầu lất phất, chiến bào thắt ngang hông, giày xanh bước hổ, rất có khí phách, lòng không khỏi sinh cảnh giác, thấy đây là một kình địch, không thể coi thường.
Thấy có một hán tử mạnh mẽ vai rộng gò má cao, râu xồm kín mặt bực dọc nói: “Kêu các ngươi bắt người, kết quả lại bị người ta chơi, khiến mọi người lộ liễu hành tung, thật uổng phí Đại đương gia an bài phục binh trong rừng”.
Người nói chính là Du Thiên Long. Gã vốn xếp chót trong chín Đại đương gia “Liên Vân Trại”, hồi Lao Huyệt Quang còn là Đại đương gia, đã gia nhập “Liên Vân Trại”, sau này Thích Thiếu Thương một mình xông lên “Liên Vân Trại”, đánh bại bát đại đương gia, được tôn lên là thủ lãnh, Du Thiên Long càng được trọng dụng. Chỉ là Du Thiên Long có được trọng dụng đến cỡ nào đi nữa, với võ công của gã, cũng khó lòng vượt qua tám vị đương gia kia, mãi cho đến khi Cố Tích Triều gia nhập Liên Vân Trại, tin dùng Du Thiên Long nắm giữ chức vụ quan trọng, khiến cho gã cảm kích trong lòng, rồi dùng uy dùng lợi dụ dỗ, khiến gã phản bội Liên Vân Trại, trung thành với một mình Cố Tích Triều.
Du Thiên Long là “lão thần” của “Liên Vân Trại”, đối với bốn tên “tân khách” Phùng Loạn Hổ, Trương Loạn Pháp, Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ vốn không thuận mắt, mà đối với các nhân vật quan phủ chính thống cũng không hòa hợp được. Hồi nãy gã trong rừng phục kích đánh người, không biết là người mình, còn quét trúng Tống Loạn Thủy một côn, nhưng cũng bị Hoắc Loạn Bộ đánh trúng một chưởng, cùng Phùng Loạn Hổ đánh nhầu tối tăm mặt mũi, tới giờ vết thương còn đau, “thù mới hận cũ” càng trào dâng lên đầu.
Lời nói của Du Thiên Long liền vực dậy lửa giận trong lòng “Liên Vân Tam Loạn”, Tống Loạn Thủy mắng: “Mẹ bà tên tiểu tử ngươi, biết rõ là người mình mà còn gian tà ám toán lão tử một côn, còn nói gì nữa?”.
Tống Loạn Thủy không mắng thì thôi, vừa lên tiếng chửi, Du Thiên Long tính nóng như Trương Phi, cũng bốc dâng lửa giận, chỉ mặt Hoắc Loạn Bộ hét: “Hắn cũng đánh ta một chưởng từ đằng sau, mọi người đều là đồng bào chiến hữu thì gọi cái đó là gì đây?”.
Phùng Loạn Hổ lạnh lùng thốt: “Đánh ngươi thì sao, hồi nãy nếu không phải Đại đương gia chạy tới, thêm hai ba chục chiêu nữa là ngươi phải chết dưới chưởng của ta rồi!”.
Lý Tuệ vì tức “Liên Vân Tam Loạn” trong An Thuận sạn cố ý không viện thủ, xen miệng cười lạnh: “Thật ra hồi nãy ta đã dặn mọi người đừng chạy loạn, nếu không phải ba vị cao nhân ‘Loạn’ của Liên Vân Trại hoảng vía thì đâu có bị người mình đánh lầm”.
Hoắc Loạn Bộ trầm giọng: “Hồi nãy kêu gào như heo bị thọc huyết, tham sống sợ chết lẽ nào cũng là ba sư huynh đệ bọn ta?”.
Lý Phúc giận dữ: “Ba tên thảo khấu các ngươi cũng nói được sao, tự kiểm điểm mình thì hơn!”.
Phùng Loạn Hổ rống lên: “Ngươi kêu bọn ta là gì? Bốn sư huynh đệ bọn ta có thể luôn luôn đi theo Cố công tử, cho dù phải trà trộn vào Liên Vân Trại, mục đích cũng là tiêu diệt họa hoạn cho triều đình!”.
Du Thiên Long sợ nhất là nghe người ta nói về xuất thân, liền không nhịn được, lớn tiếng: “Ta phụng mệnh Cố đại đương gia mai phục trong rừng, các ngươi tự xông vào, phá vỡ kế hoạch, không xin tội với Đại đương gia mà còn ở đây đổ thừa lẫn nhau gì nữa!”.
Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy nghe vậy cũng cảm thấy có lý, sợ Cố Tích Triều quở trách, mặt mày tái mét nhìn sang Cố Tích Triều. Sắc mặt Cố Tích Triều khó coi phi thường, lại không phát tác, chỉ nói: “Các ngươi bất tất phải khiển trách nhau, sau này ai bắt được Thích Thiếu Thương, giết Tức đại nương, bắt Thiết Thủ, bắt cái đám phản nghịch đó, người đó có thể kể công được thưởng”.
Hoắc Loạn Bộ, Phùng Loạn Hổ, Tống Loạn Thủ, Du Thiên Long đồng thanh: “Dạ”.
Lý Phúc, Lý Tuệ đưa mắt nhìn nhau, biết mình thế cô lực mỏng, hồi nãy nhất thời mạnh miệng, lúc mắng chửi tam Loạn khó tránh khỏi đắc tội với Cố Tích Triều, liền đổ theo phe Hoàng Kim Lân, Lý Phúc nói: “Huynh đệ bọn tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ, phụ sự phó thác của đại nhân, xin đại nhân hành tội”.
Lý Tuệ tâm ý tương thông với Lý Phúc, cũng nói: “Lần này bọn tôi bị tặc nhân lừa phỉnh, toàn là nhờ đại nhân chỉ dạy, vạn thỉnh đại nhân cho bọn tôi cơ hội đoái công chuộc tội”.
Hoàng Kim Lân đương nhiên hội ý, cười nói: “Đối thủ không phải hạng tầm thường, thất bại hôm nay không thể trách các ngươi, ngày sau cảnh giác là được rồi. Lúc này cần dùng người, các ngươi theo Cao cục chủ phối hợp chặt chẽ, sau này bắt được khâm phạm coi như báo được Hoàng ân rồi”.
Lý Phúc, Lý Tuệ đều đáp: “Dạ”.
Hoàng Kim Lân quay sang Cố Tích Triều nói: “Cố huynh”.
Cố Tích Triều mỉm cười: “Hoàng đại nhân”. Hai người giọng điệu khách khí hẳn.
Hoàng Kim Lân thốt: “Tình huống hiện tại, đám cường đạo kia nhất định đã chạy xa, Cố công tử có diệu kế gì?”.
Cố Tích Triều điềm đạm cười đáp: “Diệu kế thì không dám, chỉ bất quá Hoàng đại nhân thật nghĩ bọn chúng đã chạy xa sao?”.
Hoàng Kim Lân sắc mặt bất biến, cười thốt: “Cố huynh quả là sáng suốt kỹ càng. Trong lòng hạ quan quả có hoài nghi đây là kế thanh đông kích tây, e rằng bọn chúng vẫn còn ở...”. Dừng lời không nói nữa, nhìn sang Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều biết mình không thể không nói: “An Thuận sạn”.
Hoàng Kim Lân vỗ tay: “Công tử với hạ quan thật có lối nhìn giống nhau”.
Cố Tích Triều lại nói: “Nếu rủi là vậy, bọn chúng vẫn còn sống sót trong An Thuận sạn... tình hình của Tiên Vu tướng quân thật khó mà an tâm được”.
Hoàng Kim Lân cười nói: “Bất quá có một ngư nhân đã sớm giăng lưới chực chờ lâu rồi”.
Cố Tích Triều rúng động trong lòng: “Văn đại nhân?”.
Hoàng Kim Lân nói: “Xem ra bọn ta chỉ là chạy càn một trận, đại công vẫn là để Văn Trương huynh độc chiếm”.
Cố Tích Triều hờ hững giễu cợt: “Xem ra so với Văn đại nhân, bọn ta chỉ có thể xứng làm tiên phong và lo dò thám canh phòng”.
Hai người cười khà khà, không ngờ lại nảy ý bắt tay có cùng một địch thủ.
Lúc này một kỵ mã vùn vụt lao tới.
Người trên ngựa mặc đồ quan binh.
Viên quan kia bương bả xuống ngựa, sau khi thi lễ với Hoàng Kim Lân và Cố Tích Triều, vội vàng nói vài câu với bọn chúng.
Mấy câu là báo cáo chiến huống của An Thuận sạn.
--- Tiên Vu Cừu tử trận.
--- Văn đại nhân thụ thương.
--- Bọn giặc ngoại trừ Vi Áp Mao bị giết, toàn bộ đều đã triệt thoái, cả Thiết Thủ cũng có trong số.
Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân nghe vậy sa sầm mặt. Bọn chúng trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại vừa giận dữ vừa khẩn trương.
--- Vui mừng là Văn Trương không đoạt được đại công, bọn chúng một đường gian nan khốn khổ, ác chiến liên miên, tróc nã trọng phạm, dĩ nhiên không muốn Văn Trương đến sau mà vọt lên đầu, độc chiếm đại công.
--- Kinh ngạc là Tức đại nương không ngờ có thể trốn thoát.
--- Giận dữ là cả Tiên Vu Cừu cũng táng mạng trong tay địch thủ.
--- Khẩn trương là bất kể ra sao, đều không thể thả hổ về rừng, để cho đám người có thâm cừu đại hận với bọn chúng chạy thoát.
Bọn chúng đều biết đây là lúc khẩn yếu, quyết không thể chấp nhất cãi cọ nữa, Hoàng Kim Lân nói: “Bọn ta lập tức điều động đại đội tới”.
Cố Tích Triều phân phó: “Du đương gia, ngươi ở lại đây xem xem tặc tử có để lại manh mối gì không, rồi đến hội hợp với bọn ta”.
Liền dẫn bộ thuộc quay về An Thuận sạn, chỉ lưu lại Du Thiên Long và mười chín tên bộ hạ để thanh lý thi thể trong rừng và quan sát xem có dấu tích địch nhân để lại không.
Đám này nói là thanh lý thi thể gì gì, chi bằng nói là lục lọi thi thể xem có tiền bạc đồ đạc đáng giá không, còn tử thi thì chỉ đá văng xuống rãnh xuống ngòi, coi như xong chuyện.
Vô Tình thấy đại đội đã đi xa, bụng đã có quyết định, quay sang bốn kiếm đồng thấp giọng: “Ta muốn bắt sống tên đó”. Bốn kiếm đồng từ nhỏ đã được Vô Tình dạy dỗ, biết rõ cá tính của chủ nhân, xưa nay phối hợp nhịp nhàng, liền gật đầu chuẩn bị.
Lúc đám thủ hạ của Du Thiên Long đã chia nhau đi xa, chỉ còn lại ba người, Vô Tình khẽ gật đầu, “vù” một tiếng, phóng một cành cây ra.
Cành cây đâm phập vào một bụi rậm.
Du Thiên Long liền cảnh giác, phẩy tay ra lệnh cho hai tên bộ thuộc qua đó dò xem.
Liền lúc đó, Kim kiếm và Ngân kiếm đồng thời vọt ra khỏi bụi rậm, dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai chế ngự huyệt đạo của hai tên đệ tử Liên Vân Trại.
Đồng kiếm từ trên cây phi thân xuống, đá ngã tên bộ thuộc còn lại, thần tốc chọt vào yếu huyệt.
Du Thiên Long vừa phát giác, “vèo” một tiếng, lại có một người từ trên cây hạ xuống, ngay sau lưng gã.
Du Thiên Long vội xoay mình, vung côn muốn đánh, lại thấy là một tiểu đồng, chính là Thiết kiếm đồng tử, Du Thiên Long thấy kẻ đến chỉ là một đứa nhỏ, nhất thời không quật côn xuống.
Lúc y xoay mình, Vô Tình năm ngón tay búng một cái, bắn ra ba mũi ám khí.
Du Thiên Long nghe tiếng lại muốn xoay mình, nhưng đã trễ.
Phản ứng của gã cũng không phải là không nhanh, cúi người tránh một mũi ám khí, sau đó lại lật mình né mũi thứ hai, rồi đứng thẳng lên thoát mũi thứ ba, muốn hét lớn ứng chiến, lại cảm thấy lồng ngực tê dại, đã trúng ám khí.
Mũi ám khí thứ tư của Vô Tình vốn không hơi không tiếng.
Cái y muốn tung ra chính là mũi ám khí thứ tư.
Sau đó Kim kiếm cùng Ngân kiếm trước sau dùng hai cây gậy trúc xốc kẹp gã.
Thiết kiếm và Đồng kiếm một trước một sau phụ gã khiêng lên lướt đi.
Mục đích của Vô Tình là muốn bắt sống Du Thiên Long mà không để bất cứ một ai biết.
Kim Ngân Đồng Thiết bốn vị kiếm đồng khinh công còn cao hơn so với võ công của họ, chạy được một canh giờ, đến một vùng làng quê.
Lúc này đa số nông phu đã ra ruộng canh tác, Vô Tình dùng một mảnh vải che mặt, rồi giải khai á huyệt của Du Thiên Long để gã nói chuyện với mình.
Du Thiên Long trợn mắt hỏi: “Ngươi bắt ta làm gì?”.
Vô Tình đáp: “Ta muốn giết ngươi”.
Du Thiên Long ngang nhiên: “Giết đi”.
Vô Tình hỏi: “Ngươi không sợ chết?”.
Du Thiên Long đáp: “Ta đã lọt vào tay ngươi, sợ chết thì làm gì được chứ?”.
Vô Tình hỏi: “Ngươi bại mà không phục, có phải không?”.
Du Thiên Long không phục: “Ám toán có gì là anh hùng chứ!”.
Vô Tình song chỉ búng một cái, một viên đá bay ra, đập lên huyệt đạo bị phong bế trên mình Du Thiên Long.
Du Thiên Long vụt đứng dậy, Vô Tình giơ tay hất một cái, hất cây côn đồng giắt bên chân sang, Du Thiên Long tiếp lấy, vù vù múa mấy côn.
Du Thiên long thần lực trời sinh, côn pháp hừng hực kình khí, thuận tay vung vít vài côn, kình khí rung thân côn chấp chới không ngừng.
Vô Tình hờ hững thốt: “Mời”.
Du Thiên Long trợn mắt: “Mời cái gì?”.
Vô Tình vẫy tay: “Đến đánh ta đi”.
Du Thiên Long nhìn y chằm chặp, thấy y bộ dạng yếu đuối văn nhã, nhịn không được nói: “Ngươi đứng lên đi”. Hắn không ngờ lại không nhận ra song cước của Vô Tình đã tàn phế.
Vô Tình thốt: “Ta ngồi được rồi”.
Du Thiên Long giận dữ: “Lấy binh khí ra đi”.
Vô Tình thốt: “Ta có ám khí”.
Du Thiên Long nghĩ đối phương khinh thường mình, quát: “Vậy ngươi chết đi!”. Hết sức vung đồng côn, gió hù hụ rít, đập thẳng lên vai trái của Vô Tình!
Hồi 52 - Bất thị bức cung
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Một côn đó của của Du Thiên Long nhắm vào vai đối phương chứ không nhắm chỗ yếu hại, là vì đối phương đã chế ngự gã mà lại buông tha, cho gã có cơ hội công bình quyết chiến, gã cũng không muốn một côn đánh chết đối phương.
Vô Tình bất động.
Tiếng gió phát động từ một côn đó thổi tà áo của y tung bay phần phật.
Du Thiên Long quát lớn: “Còn không tránh?”.
Vô Tình đột nhiên xuất thủ.
Y chờ côn đánh sát đến vai y rồi mới xuất thủ.
Một viên đá bay ra.
Bay sau mà tới trước, viên đá bắn trúng cùi chỏ của Du Thiên Long!
Du Thiên Long cánh tay trái tê rần, hữu thủ chếch động, đồng côn bắn lên một cách thần kỳ, phản kích đập vào trán gã.
Du Thiên Long ối lên một tiếng, tuy không bị đánh nặng, nhưng cũng bị đập một cú, trên trán nổi lên một cục u bự.
Sau đó song cước tê dại, quỳ bệt xuống đất.
Chỉ thấy con người gầy yếu kia vẫn ngồi bất động, hỏi gã: “Sao?”.
Du Thiên Long hừ lạnh: “Không sao”.
Vô Tình thốt: “Ngươi chưa phục?”.
Du Thiên Long xoa xoa cục u, nói: “Ta sợ ngươi bị ta đánh một côn chết liền, cho nên còn nương tay”.
Vô Tình giơ tay búng một cái, vèo vèo hai tiếng, hai viên đá giải khai huyệt đạo trên chân Du Thiên Long: “Côn của ngươi còn trong tay”.
Du Thiên Long nắm côn đứng dậy, trợn mắt nhìn Vô Tình.
Vô Tình thốt: “Lần này bất tất phải lưu tình”.
Du Thiên Long nói: “Ngươi hãy coi chừng!”.
Vô Tình thốt: “Mời”.
Du Thiên Long nghĩ ngợi, múa côn rống lên: “Được!”.
Đánh ra một côn, côn chua tới, người búng lên, côn đánh trước mặt biến thành đánh sau lưng Vô Tình!
Nhưng lúc gã phi thân lướt qua đầu Vô Tình, Vô Tình giơ tay lên.
Một nắm cát.
Du Thiên Long tối sầm trước mắt, một chiêu thần tốc chỉ đành biến từ công thành thủ, thân người bay xéo ngoài một trượng, đợi cát rơi xuống hết, ráng nhìn kỹ chỗ địch nhân, bỗng nghe một tiếng hừ lạnh sau lưng chỉ cách mình chưa đầy hai thước.
Du Thiên Long vụt xoay mình, nhấc côn muốn đánh, chợt dừng sựng lại.
Vô Tình thốt: “Đánh đi, còn đợi gì nữa?”.
Du Thiên Long giậm chân một cái, buông côn, trợn mắt nhìn Vô Tình.
Vô Tình hỏi: “Gì vậy?”.
Du Thiên Long bực bội: “Phục rồi”.
Vô Tình hỏi: “Không đánh nữa?”.
Du Thiên Long đáp: “Ta không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi muốn giết thì giết đi”.
Vô Tình hỏi: “Ngươi muốn chết?”.
Du Thiên Long đáp: “Không muốn”.
Vô Tình thốt: “Ta muốn hỏi ngươi vài câu, ngươi đáp thật lòng, ta có thể tha cho ngươi”.
Du Thiên Long hừ nói: “Để xem là câu hỏi gì đã”.
Vô Tình thốt: “Tính mạng của ngươi trong tay ta, ta muốn giết là giết, ngươi không muốn chết thì không thể không đáp”.
“Ta không muốn chết”. Du Thiên Long nói: “Nhưng ta đáng chết. Ngươi muốn giết ta, ta coi là quả báo, chết cũng không có gì”.
Vô Tình không hiểu: “Quả báo?”.
Du Thiên Long thản nhiên đáp: “Ta đã phản bội lại đám huynh đệ, ta vốn đáng chết!”.
Vô Tình vốn muốn hỏi chuyện đó, liền lấy thoái làm tiến: “Cái ngươi muốn là vinh hoa phú quý, cao quan hậu lộc, không chịu nổi chỉ cam tâm làm cường đạo, ngươi đương nhiên muốn đại nghĩa diệt thân”.
“Đại nghĩa diệt thân?”. Du Thiên Long lại nổi giận: “Năm xưa ta bị quan phủ ép vào đường cùng, là Liên Vân Trại thu dụng ta, bọn họ coi ta như thủ túc, mọi người có phước cùng hưởng, có họa cùng gánh. Bọn ta tuy làm cường đạo, nhưng việc làm là phù nhược tế bần, ngươi xem cái đám cẩu quan kia khiến cho bá tánh lầm than, dân tình long đong, làm quan như vậy chỉ là đàn áp người ta, chi bằng làm cường đạo cho xong!”.
Vô Tình cố ý nói: “Đã là như vậy, ngươi tại sao lại bỏ tối vào sáng, gia nhập quân đội quan binh, tiêu diệt Liên Vân Trại?”.
Du Thiên Long hậm hực: “Đều là bị Cố đại đương gia lừa!”.
Vô Tình thốt: “Ồ?”.
Du Thiên Long siết chặt quyền đầu: “Tức là chính ta không tốt, đi nghe đi tin lời Cố Tích Triều”.
Vô Tình hỏi: “Y nói gì?”.
Du Thiên Long chợt có vẻ giới bị: “Ta sao lại phải nói cho ngươi biết? Ngươi là ai? Muốn biết mấy chuyện đó làm gì?”.
Vô Tình điềm đạm đáp: “Ngươi đừng lo ta là ai. Ngươi nói ra, quá lắm cũng là chết, nhưng nếu không nói, lập tức phải chết; ngươi vốn có lòng hổ thẹn, nói ra rồi mới chết, không phải chết cũng rất lỗi lạc, chết anh hùng, chết được nhắm mắt sao!”.
Du Thiên Long trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn y một hồi mới nói: “Y nói triều đình chiêu an, nguyên là muốn trọng dụng các trại chủ, nhưng Thích trại chủ và Lao nhị trại chủ luôn muốn riêng rẻ, không chịu nghe lời khuyên, y muốn ta và thất trại chủ giúp y hoàn thành chuyện này, trước hết phát động binh biến, rồi khuyến dụ bọn đại trại chủ và nhị trại chủ. Y nói với bọn ta: ‘Tối ngày trong hoang sơn chịu đói chịu lạnh, suốt đời làm tặc khấu, chi bằng nghe lệnh triều đình, tận trung với đất nước, lại được công được thưởng, danh chính ngôn thuận quá rồi...’”.
Gã ngưng một chút lại nói: “Y luôn luôn trọng dụng thất trại chủ và ta, lại bảo đảm sau này Liên Vân Trại sẽ biến thành quân đội chính quy một cách suôn sẻ, y bảo đảm ta sẽ trở thành đại nguyên soái của một cánh quân. Huống hồ...”. Gã cúi thấp đầu: “Ta bị ép thành kẻ cướp, trở thành tên cướp quan phủ tập nã, ta cũng rất hy vọng có một ngày có thể áo mão về quê, để mẹ già đang bị người ta khinh thường được nở mặt nở mày một phen ở quê nhà...”.
Vô Tình điềm đạm thốt: “Cho nên ngươi đã bán đứng Thích Thiếu Thương?”.
Du Thiên Long mặt đỏ bừng, giận dữ: “Ta không biết bọn chúng tuyệt tình như vậy, tàn ác như vậy, hạ thủ bất lưu tình...”.
Vô Tình thốt: “Ngươi có thể ngăn ngừa, hoặc thông báo tin tức, ít ra có thể nửa đường thoái ra khỏi cạm bẫy thủ túc tương tàn này”.
Du Thiên Long nói: “Lúc đó ta đã lọt mình vào trong, nhất cử nhất động hoàn toàn bị Mạnh lão lục giám thị, hễ có dị động, e rằng Đại đương gia sẽ trừ khử ta trước, ta... ta còn có thể làm gì chứ?”.
Vô Tình cười mỉa: “Xem ngươi thần vũ hào dũng, không ngờ ngươi cũng tham sinh úy tử, bán bạn cầu vinh!”.
Du Thiên Long giận dữ nói: “Ngươi nếu muốn vũ nhục ta thì cứ giết ta đi!”.
Vô Tình thốt: “Đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi bán đứng đồng bào, bị người ta mắng vài ba cầu có gì mà nghe không được chứ!”.
Du Thiên Long nổi nóng: “Ngươi thấy ta can đảm thì nghĩ hạng người như ta sẽ không bán đứng huynh đệ bằng hữu có phải không? Ta nói cho ngươi biết, kỳ thực hạng người như ta, lúc nhát gan thì còn nhát hơn ai hết, lúc sợ sệt thì sợ hơn ai hết, lúc sợ chết thì sợ chết hơn ai hết, lúc bán đứng người ta, ai ai cũng không tin nổi, cả người bán đứng cũng nghĩ người như bọn ta lại có thể làm được chuyện như vậy”.
Vô Tình lẳng lặng nghe gã nói.
“Trong Liên Vân Trại, ai ai cũng nói ta và Mục tứ trại chủ thành thật trung trực, dũng mãnh trọng nghĩa, có nói gì đi nữa, chính ta lại nghĩ người nói cứ hả miệng là nói được, nhưng một khi kẻ bị tròng có mấy cái danh tiếng đó, không thành thật, trung trực, dũng mãnh, trọng nghĩa thì không thể nào! Đối với bất cứ chuyện gì cũng đều phải thành thật, nếu không người khác sẽ kinh ngạc; xử sự nhất định phải trung trực, nếu không người ta sẽ rất thất vọng. Gặp nguy hiểm cần phải dũng cảm xông lên trước; nhất định phải lấy nghĩa khí làm trọng, nếu không người khác nhìn mình lắc đầu thở dài. Có lúc gặp những sự tình mình rõ ràng muốn ích kỷ một chút, nhưng không xong, phải lấy nghĩa khí làm trọng. Có lúc trước mặt rõ ràng là dữ nhiều lành ít, mình quả cũng sợ sệt không dám đi tới, nhưng đâu có được, ta là dũng mãnh có tiếng, nhất định phải xông vào vòng vây. Có lúc muốn chiếm chút tiện nghi, thủ chút lợi lộc, nhưng một người trung trực sao lại có thể làm như vậy được!”. Du Thiên Long cười khổ: “Một là ta, một là Mục Cưu Bình, bọn ta đều bị vây khổn! Nhưng bọn ta không giải thoát khỏi gông cùm vô hình đó, Mục lão tứ còn đỡ hơn ta, hắn là một người dũng cảm trung thực thật sự, hắn còn vui được, còn ta thì sao?”.
“Thứ nhất, kẻ đó không phải là ta thật sự, ta cũng nhát sợ, ích kỷ, tham lam vinh hoa phú quý; thứ nhì, cho dù ta có làm tốt đi nữa, ta cũng không làm được một lãnh tụ như Thích trại chủ, cho dù là hình tượng cũng không thể làm thành công như Mục Cưu Bình!”. Du Thiên Long rống lên hỏi: “Vậy ta có là gì chứ?”.
Vô Tình thốt: “Vì vậy mà ngươi cam chịu sự dẫn dụ của Cố Tích Triều, phản bội Liên Vân Trại, bán đứng Thích Thiếu Thương?”.
Du Thiên Long buồn bã đáp: “Nếu ta biết hậu quả nghiêm trọng như vầy, ta cũng sẽ không làm như vậy, nhưng sau này ta đã thành thân bất do kỷ, cho dù buông tay không làm, Thích trại chủ một khi trở mình vùng dậy, cũng sẽ không buông tha cho ta, ta chỉ còn nước làm tới. Làm cho tới cùng”.
Vô Tình điềm đạm thốt: “Ngươi trung hậu thành thật, trung trực anh dũng có tiếng, chỉ cần ngươi cũng ra mặt phản lại Thích Thiếu Thương, dĩ nhiên rất nhiều người sẽ tin lời ngươi, hành động theo ngươi, xem ra Thích Thiếu Thương tín nhiệm ngươi quả là chỗ thất bại của y”.
Du Thiên Long buồn bã nói: “Không sai. Nếu không phải trước khi Thích trại chủ hạ sơn đối kháng quan binh, đã đem thân binh duy trì an nguy trong trại giao cho ta thống lãnh, Thích Thiếu Thương cũng đâu đến nỗi bị Cố Tích Triều đánh úp không kịp phòng bị, thất bại hoàn toàn”.
Vô Tình thốt: “Ngươi có thể giải tán hùng sư tinh nhuệ của Liên Vân Trại, khuyến khích làm phản, chắc Thích Thiếu Thương cũng phải có chỗ không phải, khiến người ta không phục, mới đến nước này”.
Du Thiên Long cười lạnh: “Cố công tử đã hạ lệnh, ai mà dám không tuân theo? Kẻ nào không phục chỉ có con đường chết. Đương nhiên cũng có kẻ không sợ chết, nhưng trong mười thành có hai thành tham sống sợ chết, chỉ đành nghe theo; hai thành tham lam phú quý, càng bám víu thế quyền; có hai thành đã bị tiêu diệt, chế ngự từ trước; còn có hai thành bị điều đi xa, căn bản không có cách nào về trại, quá nửa bị quan binh trừ diệt; hai thành còn lại bị giết không kịp trở tay, theo đại trại chủ chạy trốn trường kỳ, sợ rằng cũng không còn mấy ai”.
“Đại trại chủ quả là một nhân tài, nhị trại chủ cùng các huynh đệ đồng sanh cộng tử, đám huynh đệ đều nhớ nhung vô cùng, chỉ tiếc là bọn họ chỉ chăm chăm toàn trung tận nghĩa, thà chết chứ không chịu khuất phục, lại không nghĩ cho đại đa số, làm như vậy, đám huynh đệ có tiền đồ gì chứ? Đại trại chủ có anh minh năng cán đến đâu, cũng chỉ là một trại chủ, y nắm quyền sinh sát của mấy ngàn huynh đệ, mà cả đám huynh đệ được gì? Tác chiến, trấn thủ, lưu vong suốt năm suốt tháng, có ai không muốn cuộc sống an bình chứ?”.
Vô Tình hơi ngạc nhiên, Du Thiên Long bề ngoài thô lỗ, lại có suy nghĩ sâu sắc, hơn nữa lời nói cho thấy gã tâm tư chu mật, gật đầu: “Ngươi cùng xuất thân với bọn họ, về điểm đó quả là có thể hiểu thấu tâm địa của đám huynh đệ Liên Vân Trại hơn Thích Thiếu Thương, nhưng còn Lao Huyệt Quang thì sao?”.
Du Thiên Long hừ lạnh: “Nhị trại chủ luôn luôn nghe theo đại trại chủ, y là loài côn trùng lặp lại tiếng của đại trại chủ”. Gã lắc lắc đầu, lại nói: “Thích đại ca tuy thần võ hơn người, nhưng cũng không phải là người hoàn hảo, y phong lưu quá mức, gần gũi đám tỷ muội trong trại, khó tránh không gìn giữ được, một đêm phong lưu, những nữ tử kia có người ngày sau trở thành vợ của đám huynh đệ, cứ như vậy, Cố lão đại càng tuyên truyền xúi giục, khiến cho đại trại chủ quả đã mất lòng những người đó...”.
Vô Tình chợt ngắt lời: “Thích Thiếu Thương qua lại với những nữ tử trong trại, có thành phần nào không tình nguyện không?”.
Du Thiên Long thừ người, đáp: “Cái đó thì không”.
Vô Tình hỏi: “Có ai đã thành vợ người khác mà Thích Thiếu Thương cưỡng chiếm không?”.
Du Thiên Long do dự một hồi: “Thật ra toàn là chuyện ngươi tình ta nguyện, chỉ là sau này phía nữ luôn gán lỗi là đối phương ép dụ...”.
Vô Tình ngắt lời: “Đó đương nhiên là trọng điểm ly gián của Cố Tích Triều”.
Du Thiên Long hừ lạnh: “Cố Tích Triều thật ra phải kiểm điểm mình gấp mười lần Thích Thiếu Thương!”.
Vô Tình thốt: “Thích Thiếu Thương đi đâu cũng vướng tình, đã sớm truyền khắp giang hồ, nam tử phong lưu trên thế gian có quá nhiều, bằng vào đó cũng không thể định tội cho y”.
Du Thiên Long nói: “Cố lão đại nói: ‘Lúc muốn đi chinh phạt một người, cần phải trước hết tuyên truyền tội lớn của hắn, có ác danh như vậy, mới có thể hưng binh đường đường chính chính thảo phạt, tiện lợi hơn nhiều’”.
Vô Tình hỏi: “Ngoại trừ như vậy ra, ngươi còn cảm thấy Thích Thiếu Thương có chỗ nào đáng giết?”.
Du Thiên Long trầm ngâm một hồi, đáp: “Ngươi có biết không? Thật ra cả đời ta bội phục nhất chỉ có một người, chính là Thích Thiếu Thương”. Gã hồi ức lại cảm xúc sâu kín: “Y tuy quyền thế đầy mình, nhưng luôn quan tâm cho bộ thuộc, lạnh nóng gió mưa, cái gì cũng nghĩ cho huynh đệ. Lúc y phải phán tội một người, không ngại tổn hao tâm lực điều tra cho rõ, thường muốn phá tội cho người ta; bất kể huynh đệ dở hơi đến cỡ nào mà đến xin y giúp đỡ, y luôn không chối từ. Khi y yêu thích tài cán của bộ hạ nào, thì cái gì cũng ưa thích; lúc y trọng dụng một nhân tài, sẽ không vì người ta quá lời hay nói bậy mà trở mặt. Y thật sự coi từng người trong Liên Vân Trại là huynh đệ ruột thịt của mình; cả nửa đời, đại bộ phận thời gian và tinh lực đều dồn vào đây”.
Du Thiên Long thở dài thườn thượt: “Ta biết thứ người như y nếu tận toàn lực cho con đường tương lai của mình, bất kể là ở triều đình hay ở chốn dân quê, cũng sẽ thành đại phú đại quý, quyền lực công danh hưởng thụ bất tận”.
Vô Tình thốt: “Nhưng hiện tại y là địch nhân của các ngươi, các ngươi đã đánh mất y”.
Du Thiên Long tự cười mỉa: “Bọn ta không phải là địch nhân của y, bọn ta không có tư cách làm địch nhân của y, Cố Tích Triều mới xứng làm địch nhân của y”. Gã dùng giọng điệu trào phúng: “Không có y, Liên Vân Trại có còn là Liên Vân Trại không? Nó chỉ còn là một chi nhánh quan phủ cưỡng đoạt cải trang rồi”.
Vô Tình không nói gì.
Du Thiên Long lại trợn mắt nhìn y: “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?”.
Vô Tình lạnh lùng quét mắt nhìn gã.
Du Thiên Long nói: “Ngươi muốn giết ta, không cần phải đắn đo, ta là kẻ phản trung bội nghĩa, đáng bị báo ứng lắm”.
Vô Tình chợt nói: “Ngươi đi đi”.
Du Thiên Long bỗng thốt: “Ngươi hình như nãy giờ chưa đứng lên”.
Vô Tình không nói gì.
Du Thiên Long thốt: “Cho nên ta đã biết ngươi là ai rồi, thủ pháp ám khí của ngươi quả là thiên hạ vô song, bất quá ta sẽ coi như ta không biết gì”. Thần tình lúc gã nói không có chút nào thô thiển cả.
Tiếp đó Du Thiên Long trợn trừng nhìn Vô Tình.
Trừng trân trân nhìn y.
Sau đó bỏ đi.
Hán tử như ngọn thiết tháp kia một khi sải bước, sợ rằng rất khó có cái gì có thể kêu gã phân tâm dừng bước.
Sau khi Du Thiên Long đi rồi, bốn kiếm đồng lại hiện hình.
Bọn họ đứng bên cạnh Vô Tình, không ai nói gì.
Vô Tình bình thường hay nói hay cười với bọn họ, thậm chí còn giỡn hớt rùm beng, nhưng lúc Vô Tình im lặng trầm tư, bất cứ một ai cũng không dám quấy nhiễu suy nghĩ của y.
Một hồi lâu sau, Vô Tình thở dài một hơi.
“Ta bắt người đó là muốn từ miệng gã giúp ta có một quyết định chọn lựa sáng trí”.
Y không nói ra quyết định chọn lựa đó là gì.
Y chỉ hỏi: “Các ngươi nói coi trong tiên lệ ta dạy các ngươi lâu nay, muốn thật sự hiểu thấu một người, nên dựa vào lời của những người nào để hiểu được hắn?”.
Câu hỏi đó đối với bốn đứa bé còn chưa trưởng thành kia mà nói, thật là lý thú.
“Từ miệng bằng hữu của hắn, lời nói hành động của một người, bằng hữu của hắn dĩ nhiên hiểu rõ nhất”.
“Từ miệng của thân nhân hắn, một người có khả năng che giấu đến mức độ nào đi nữa, cá tính thật sự của hắn cũng không qua mặt được người chí thân của hắn”.
“Từ miệng của địch nhân hắn, ưu điểm cùng khuyết điểm của một người được xem kỹ càng rõ ràng nhất qua cặp mắt của địch nhân”.
“Từ miệng của người không quen hắn, những người này căn bản không biết nhiều về hắn, chỉ có ấn tượng qua lời nói hành động của hắn, là cái khách quan nhất”.
Bốn kiếm đồng ai cũng có ý kiến, hơn nữa có vẻ ghi nhớ thâm sâu.
Vô Tình cười lên.
Y nói: “Được, vậy bọn ta đi hỏi mấy hạng người đó xem”.
Nhưng y không cần hỏi.
Y nhìn thấy ba người đi vào làng, sau đó đi về phía một gian nhà cỏ, tiến vào trong.
Vô Tình từ qua trang phục của bọn họ liền nhận ra ba người đó là đệ tử Liên Vân Trại, còn là ba người trong đám ở trong rừng với Du Thiên Long.
--- Bọn họ đến để làm gì?
--- Là đến tìm Du Thiên Long? Hay là tìm bọn Tức đại nương? Hay là lục soát kiếm mình?
Vô Tình cũng muốn xem xem bọn họ tiến vào gian nhà cỏ đó để làm gì?
Hồi 53 - Tại không khí trung tiêu thất
Dịch: Đả Cẩu Bổng
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ba người của Liên Vân Trại một cước đá cửa, xông vào gian nhà cỏ đó.
Cửa gian nhà cỏ vừa ngã, có tiếng la hoảng của nữ nhân trong nhà, còn có tiếng con nít khóc.
Một người đàn bà mặc y phục vải thô ôm một đứa bé sợ sệt hỏi: “Đại gia... các người đến làm gì vậy?”.
Một đại hán mặt rỗ cười quái dị: “Gì chứ? Bọn ta không thể đến sao?”.
Một đại hán mũi tẹt nói: “Người của Liên Vân Trại bọn ta thích đến là đến, thích làm gì là làm”. Giọng cười của gã đầy ác ý, bàn tay to kềnh của gã đập bàn rầm một cái, quát: “Đi mau, kêu Hàn lão đầu về đây, bằng không ta giết con của ngươi, làm thịt bầy heo của ngươi, thành toàn cho ngươi luôn!”.
Nữ nhân kia mặt mày không còn một hột máu, cúi thấp đầu ôm chặt đứa bé bương bả đi ra.
Ba tên cười khà khà.
Tên kia nói: “Nếu không phải ả tướng mạo xấu xa, ta xem ngươi đã không bỏ qua từ đầu rồi”.
Đại hán mũi tẹt bịt mũi hỉ một cái, văng một cục đờm xuống đất: “Lão cửu, sao nói vậy được, lão tử lâu rồi chưa phá giới, thừa lúc chơi được thì chơi, bà nương đó thật khiến cho lão tử nổi hứng rồi, lo gì da thịt thô kệch, bọn ta phải bắt ả rên sống rên chết!”.
“Phải cẩn thận một chút”. Hán tử được gọi là “lão cửu” nói: “Từ lúc Liên Vân Trại bọn ta đổi chủ nhân mới, lão bá tánh hình như không nể mặt bọn ta nữa”.
Đại hán mặt rỗ lớn tiếng chửi: “Con mẹ nó! Đám người đó được họ Thích chìu quá hóa hư, sơn trại rộng lớn, người ta đã không cho ‘bao lì xì’ và ‘tiền bảo kê’, mà còn muốn bọn ta cả năm bảo vệ giúp đỡ, phân chia lúa gạo, ngồi đợi bọn ta phụng dưỡng!”.
Đại hán mũi tẹt lại hỉ mũi: “Vậy được! Mình có Đại đương gia làm chỗ dựa, bọn chúng đã ăn cái gì thì bắt bọn chúng dâng ra đi!”.
Lão cửu nói: “Sợ rằng đám người đó không nghe lời”.
Đại hán mũi tẹt thò tay ra sau lưng rút một thanh đại đao, đập đao “cạch” một tiếng trên mặt bàn: “Ai không nghe lời, ta chém cho một đao, giết mà không sợ bị quan phủ truy cứu!”.
Lúc đó ngoài cửa có thêm mấy người, đều ăn mặc theo kiểu nông dân, trên vải thô còn lấm bùn đất, chỗ này một cục, chỗ kia một cục, vai vác cuốc xẻng, trong số có một người tuổi tác rất lớn, hai người cỡ trung niên, còn có ba thanh niên, chắc vì sinh sống bằng nghề canh tác cho nên cao lớn chắc nịch.
Nữ nhân còn chưa hết kinh hoàng chỉ tay vào trong nhà: “Là họ”.
Đại hán mặt rỗ vừa thấy người đến, liền hỏi: “Ê, Hàn lão đầu, ngươi về tới thiệt là tốt, năm lượng bạc, bảy con heo, sáu con dê, ba con bò đồ tiến cống của làng An Lạc có chuẩn bị xong chưa?”.
Mấy nông phu đưa mắt nhìn nhau.
Một nông phu trung niên giận dữ hỏi: “Cái gì? Lúc trước không phải chỉ đòi năm con heo, hai con bò sao? Sáu con dê là sao?”.
Đại hán mặt rỗ cười nói: “Sáu con dê? Đó là lộ phí và tiền trà nước cho ba huynh đệ bọn ta! Bọn ta vì mấy thứ cống phẩm cỏn con của các ngươi mà đã qua lại mấy lượt, các ngươi dâng sáu con dê cũng là thiên kinh địa nghĩa rồi!”.
Lão cửu cười hì hì: “Biết điều thì gà vịt ngỗng mang hết cho bọn ta đem đi”.
Đại hán mũi tẹt nheo mắt cười nói: “Còn nữa, còn nữa, trong thôn các ngươi có ả nào coi được thì cũng dâng cho bọn ta hưởng lạc chút đi. Vậy mới không uổng phí đại công đại đức các lão gia bảo vệ tài vật mạng sống cho các ngươi”.
“Nói nhảm!”. Một nông phu nói: “Ở đây luôn luôn bình an, mấy lúc xảy ra chuyện đều là bọn các ngươi đến quấy nhiễu, trong thôn đã mất mấy mạng rồi, còn mặt mũi nào đến đây đòi cống phẩm với bao lì xì gì!”.
Người đó quá xung động, mấy người bên cạnh gã vội ngăn chặn.
Tên mặt rỗ mặt mày sa sầm, chống nạnh hỏi: “Ồ? Các ngươi tính sao? Không nhận nợ à?!”.
Một thanh niên lớn tiếng: “Bọn ta không có thiếu nợ, lấy gì mà kêu bọn ta nhận nợ!”.
“Bằng vào cái này!”. Đại hán mặt rỗ quét một đao, bửa cái bàn thành hai mảnh, huy đao chỉ đám người trước cửa: “Các ngươi không nộp có nghĩa là phản kháng lại Liên Vân Trại, Liên Vân Trại bọn ta đó giờ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, không sợ chết thì cứ không giao ra!”.
Một nông phu nói năng bình hòa: “Vị đại ca này, trước đây Liên Vân Trại đâu có mấy quy lệ đó, Thích trại chủ luôn luôn chiếu cố cho bọn tôi, sao bây giờ biến đổi hoàn toàn vậy?”.
Đại hán mũi tẹt nghe nhắc tới Thích Thiếu Thương, nổi nóng không thể dằn được nữa, nhảy lên đấm một quyền vào mặt nông phu, đánh mặt mày bầm đen, máu miệng máu mũi ứa chảy: “Cái gì Thích trại chủ chứ! Bây giờ chỉ có Cố đại đương gia, không có Thích trại chủ nào hết!”.
Lão cửu lại cảm thấy không nên đổ ác danh cho người khác, liền tiếp lời đại hán mũi tẹt: “Bọn ta là do Thích trại chủ phái tới, y muốn các ngươi giao bạch ngân hiến cống lễ, bọn ta cũng không có cách nào”.
Mấy nông dân kia tuy to lớn chắc nịch, nhưng lại không biết võ công, đại hán mũi tẹt lách mình đến gần, đám đấm đã tay, bọn họ hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn, biết không địch lại mấy tên này, bụng có tức tối mà không dám nói ra.
Đại hán mặt rỗ chớp chớp mắt: “Sao? Các ngươi có giao không?”.
Hàn lão đầu đáp: “Ba vị hảo hán, xin nương tay, bọn tôi không phải không giao, mà là gần đây không được mùa, cống lễ nhiều như vậy, bọn tôi làm sao giao được?”.
Đại hán mặt rỗ cười khằng khặc: “Giao không được? Giao không được thì bọn ta phóng hỏa thiêu rụi ruộng của các ngươi, xem các ngươi có giao hay không?”.
Mấy thanh niên không còn nhịn được nữa, Hàn lão đầu ráng xin: “Các người đừng bá đạo quá mà... Có thể nào dung tha cho một chút, thu ít lại được không?”.
Đại hán mũi tẹt cười đáp: “Cũng được! Bất quá phải đem mấy cô nương trẻ đẹp cung phụng, nếu ba người bọn ta thỏa mãn, sẽ không tính toán với các ngươi nữa!”.
Nông phu dễ xung động kia nổi giận rống lên: “Các ngươi là hạng gì vậy?! Vô pháp vô thiên, lấn áp dân lành, trước đây Liên Vân Trại nào phải như vậy...”.
Đại hán mũi tẹt biến sắc, một đao bửa tới, mấy nông phu vung cuốc xẻng phản kích, mấy người tuy không có võ công, nhưng trút hết căm phẫn xuất thủ, đại hán mũi tẹt không ngờ nhất thời đỡ không nổi mấy chiêu, lão cửu cùng đại hán mặt rỗ cùng xuất thủ, tung quyền tung cước, đánh quỵ mấy người, đại hán mũi tẹt nắm nông phu nóng tính, đè trên lưng người đó, huy đao cười đanh ác: “Ta làm thịt ngươi trước để bọn nó thấy kẻ không nghe lời sẽ có hạ trường ra sao...”. Vừa định huy đao chém xuống, trước mắt đột nhiên hiện ra hai đứa bé.
Hai tiểu đồng này bộ dạng vô cùng khả ái, tóc kết đuôi sam, hai mắt to tròn đen nhánh, răng trắng môi đỏ, hai má phính hồng, đại hán mũi tẹt ngây người, sao lại đột ngột từ trên trời hạ xuống đôi tiên đồng này vậy? Một đao không thể lập tức bổ xuống.
Hai đồng tử nghiêng đầu nhìn gã, gã cũng nghiêng đầu nhìn hai đồng tử, nhìn một hồi méo cả đầu.
Một đồng tử lanh lợi thốt: “Ba người các ngươi thật quá hư đốn, sao lại đàn áp người tốt như vậy?”.
“Cái gì?”. Đại hán mũi tẹt nổi sát cơ, không ngờ bị một đứa bé chỉ mặt chửi mắng.
Đồng tử linh xảo bên kia nói tiếp: “Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, cút đi!”.
Hán tử mũi tẹt không nhịn được nữa, quát lên: “Đồ con nít vô tri, còn không mau cút, ta cho một đao tiêu đời bây giờ!”.
Hai đồng tử lại cười thốt: “Bọn ta không sợ, ngươi giết đi!”.
Đại hán mặt rỗ và lão cửu thò hai bàn tay to muốn nắm quăng hai đứa bé như quăng mèo.
Vào lúc đó, kiếm quang nhoáng lên!
Kiếm quang không sáng mấy.
Nhưng cực nhanh.
Đại hán mặt rỗ, đại hán mũi tẹt và lão cửu vừa định đón đỡ phòng ngự, Thiết kiếm của tiểu đồng bên trái đã cắt đứt vành tai phải của đại hán mặt rỗ, rồi chém đứt bàn tay trái của lão cửu, còn Đồng kiếm đâm mù mắt trái của đại hán mũi tẹt, rồi chém đứt tai trái của đại hán mặt rỗ, sau đó hai kiếm đan vào nhau, rẻng một tiếng, tra kiếm vào vỏ, vỗ vỗ tay như quét bụi bặm dính trên mình, lên giọng giữa tiếng rên la của ba kẻ thụ thương:
“Công tử nhà ta nói các ngươi tội đáng xử trảm, nhưng nếu yên thân không xuất thủ muốn giết hai người bọn ta thì còn có thể miễn tội chết”.
“Công tử nhà ta kêu các ngươi nói cho Cố Tích Triều biết, nếu còn giả mạo tên tuổi Thích Thiếu Thương mà tác ác nữa, thì dù vương tử phạm pháp cũng đồng tội với dân thường”.
Đám dân quên đâu có ngờ cặp đồng tử như ngọc như ngà đó võ công lại cao cường như vậy, kiếm thuật lại giỏi giắn như vậy, xuất thủ tàn độc làm sao, ai ai cũng bàng hoàng kinh ngạc, Hào lão đầu không khỏi lên tiếng: “Công tử nhà các người thật ra là ai?”.
Đồng kiếm đáp: “Các người có nghe nói tới Tứ Đại Danh Bộ chưa?”.
Thiết kiếm nói: “Chủ nhân nhà ta là Vô Tình công tử”.
Đám nông phu cả đời khó mà có dịp vô thành, ngoại trừ Hàn lão đầu từng nghe qua uy danh “Tứ Đại Danh Bộ” ra, những người còn lại đâu có ai biết “Vô Tình” là thần thánh phương nào.
Nhưng ba đại hán thụ thương vừa nghe tới hai chữ “Vô Tình” là im bặt chôn vùi tiếng rên trong cổ họng.
Kẻ bị chặt cụt tay, kẻ bị đâm mù mắt, kẻ bị cắt đứt hai tai máu chảy ướt mặt, nhưng vẫn cảm thấy may mắn làm sao --- Xong chuyện bọn chúng chỉ cảm thấy hên quá... hên là người xuất thủ hôm đó không phải là Vô Tình!
Nếu Vô Tình đích thân xuất thủ, bọn chúng muốn toàn mạng e rằng cũng là chuyện kiếp sau.
Thiết kiếm cùng Đồng kiếm vào lúc này đã chia tay với hai vị sư huynh và Vô Tình.
Vô Tình tận mắt chứng kiến mọi sự tình.
Y nhận ra giữa Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân và Văn Trương ba người bề ngoài là cùng nhau đối địch, bên trong lại nuôi dã tâm đấu đá lẫn nhau. Cố Tích Triều muốn mượn việc tiêu diệt “Liên Vân Trại” để củng cố địa vị của mình, nâng cao thành tựu của mình giữa triều dã; Hoàng Kim Lân là tổng chỉ huy dẹp loạn, Văn Trương là đốc sát sử dẹp loạn, một nghe lệnh thiên tử, một thừa lệnh Phó thừa tướng, ai ai cũng nuôi dạ tranh công.
Du Thiên Long không ngờ là một trong cửu đại đương gia của Liên Vân Trại, sau này phản bội lại Thích Thiếu Thương, Vô Tình bắt cóc gã, là muốn từ miệng gã để tìm hiểu Thích Thiếu Thương là người ra sao, Liên Vân Trại là tổ chức ra sao.
Giờ y lại từ hành vi của ba tên phản đồ “Liên Vân Trại” mà đã minh bạch tác phong của Liên Vân Trại ngày nay.
Y phân phó cho Thiết kiếm và Đồng kiếm “xử lý” ba tên đàn áp bá tánh kia, còn y quyết định dẫn Kim kiếm cùng Ngân kiếm đi làm một chuyện:
Đuổi theo Lưu Độc Phong!
--- Thích Thiếu Thương không nên bị bắt.
Rất nhiều đại đạo sông hồ, rất nhiều kẻ cùng hung cực ác gặp phải Vô Tình, biết y thủ đoạn lãnh khốc, xử sự tàn độc, sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, giống như chuột đụng phải mèo, có thể chạy thoát giữ mạng là coi như may mắn trời ban rồi.
Nhưng Vô Tình chỉ giết kẻ đáng giết.
Y biết Thích Thiếu Thương đâu có đáng chết.
Y càng rõ chỉ cần Thích Thiếu Thương bị áp giải về Kinh sư, không thể nào không bỏ mạng --- Phó Tông Thư muốn y chết, ai cũng không bảo vệ được y.
Cho nên y phải đuổi theo Lưu Độc Phong, hy vọng có thể thuyết phục được ông ta, khuyên ông ta buông tha cho Thích Thiếu Thương.
--- Lưu Độc Phong có đáp ứng không?
Điều đó là chuyện không thể nào.
--- Có thể đuổi kịp Lưu Độc Phong không?
Vô Tình hoàn toàn không nắm chắc.
Nhưng y chỉ biết một điểm: chuyện nên làm thì nhất định phải làm.
Tuy là y đâu có giao tình với Thích Thiếu Thương, cũng không muốn có địch nhân như Lưu Độc Phong!
Truy tung Lưu Độc Phong tuyệt đối là chuyện cật lực mà không tốt đẹp gì, hơn nữa dễ dàng là chuyện không được kết quả gì.
Lưu Độc Phong xuất thân thế gia vọng tộc, địa vị cao quý, ăn mặc sang trọng, cho dù hành tẩu giang hồ từ trẻ, cũng có tùy tùng như mây, xe thơm thảm đỏ, thanh thế lẫy lừng, phô trương oai vệ, nhưng lần này Lưu Độc Phong mấy phen gian truân mới bắt giữ được Thích Thiếu Thương. Sáu cao thủ trung thành bên mình đã tổn hao hết bốn, hiển nhiên khiến cho Lưu Độc Phong cảnh giác cực kỳ; Vô Tình lần theo chỗ Lưu Độc Phong phải đi qua, đã truy đuổi hai trăm dặm có thừa, vẫn hoàn toàn không thấy tung tích của đoàn bốn người Lưu Độc Phong!
Vô Tình biết rõ Lưu Độc Phong luôn luôn ưa thích phô trương, hơn nữa xuất thân quý phái, nhưng ông ta cũng vẫn là nhân vật tiền bối trác tuyệt nhất trong đám bộ khoái. Nếu quyết ý muốn tránh né sự để ý, che giấu thân phận, trừ phi có tam sư đệ Truy Mệnh bên mình, nếu không, muốn điều tra ra hành tung của ông ta, sợ rằng hy vọng quá mong manh.
Vô Tình không thất vọng.
Y lại đuổi tới thêm trăm dặm.
Bản thân Vô Tình công lực yếu kém, khinh công tuy cao, thân pháp nhanh nhẹn, nhưng sức lực không kéo dài được lâu, bằng vào y mà truy tung Lưu Độc Phong, dĩ nhiên không có cách nào dằng dai; bình thường thì Kim kiếm và Ngân kiếm dùng gậy trúc khiêng y lên đường, Kim Ngân nhị kiếm còn là hài tử, nội lực không thâm hậu, bất kể có nhanh đến đâu cũng còn yếu, hơn nữa thỉnh thoảng cần phải nghỉ ngơi. Cứ như vậy, Vô Tình trong lòng khó tránh khỏi hoài nghi, có thể mình đã bị đoàn người của Lưu Độc Phong bỏ xa! Cho nên y càng quần quật lên đường bất chấp ngày đêm, suốt dọc đường truy tra mà vẫn không không chút tăm tích.
Vô Tình dưới tình hình dồn bức bất lực đó đã làm một chuyện.
Y muốn Kim kiếm và Ngân kiếm đem “Bình Loạn ngọc bội” tới mỗi một phủ quan nha môn.
“Bình Loạn ngọc bội” là khối ngọc vua ban, Tứ Đại Danh Bộ từng theo Gia Cát tiên sinh lập đại công bình loạn cho triều đình, cho nên trong tay bốn người đều có “Bình Loạn ngọc bội”, một khi đưa khối ngọc này ra, quan viên và quân đội địa phương nhất định phải phối hợp điều động theo yêu cầu. Tứ Đại Danh Bộ hành tẩu trên giang hồ đó giờ rất ít khi dùng đến “Bình Loạn ngọc bội”, không muốn ỷ lại và binh quyền và uy danh nhà quan mà hành sự, khiến cho người trong giang hồ xem không ra gì.
Vô Tình lần này động dụng “Bình Loạn ngọc bội”, chỉ là để nghe ngóng một chuyện --- xem có phát hiện hành tung của Lưu Độc Phong không?
Vô Tình tính đúng lộ đồ về kinh của Lưu Độc Phong, vốn nghĩ nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng không thu hoạch được gì. Y chỉ cần đưa “Bình Loạn ngọc bội” ra, quan viên làng xã địa phương lớn nhỏ ai ai mà không cúi đầu nghe lệnh chứ, điều tra tranh sáng tranh tối, đặc biệt là đám nha sai bộ dịch trong Lục Phiến Môn, vốn nghe danh “Tứ Đại Danh Bộ” từ lâu, ngày nay biết Vô Tình đích thân nhờ vả, cho nên ai cũng nhào ra trinh sát, hy vọng có thể được Vô Tình coi trọng, lập công dương danh, bất quá đi đến đâu cũng tay không quay về.
--- Lưu Độc Phong thật ra đã đi đâu?
Vô Tình đã trải qua một phen đấu đá, biết Lưu Độc Phong sợ bè đảng của Thích Thiếu Thương đến cứu, đề phòng Thiết Thủ hay mình xuất thủ mưu đồ cứu người, cho nên che giấu hành tung, khiến người ta không có cách nào truy tra ra được.
Tự mình giả trang ngày nghỉ đêm đi đâu phải chuyện khó, nhưng muốn áp giải một phạm nhân cụt tay thân mang tuyệt kỹ, mà muốn hoàn toàn tránh thoát tai mắt người ta, quyết không phải là chuyện dễ.
--- Lưu Độc Phong dùng biện pháp gì để che giấu hành tung?
Không cần biết ông ta dùng biện pháp gì, với thói quen hưởng thụ, tính tình tận hưởng an lạc của Lưu Độc Phong, lẩn trốn lên đường như vầy là một chuyện đại nghịch với thường tình --- Lưu Độc Phong vì an toàn mà làm ra hạ sách này, kiên nhẫn là trên hết, Vô Tình bội phục vô cùng.
Điều này khiến cho y càng kiên quyết phải điều tra ra chỗ hạ lạc của Lưu Độc Phong.
Y vốn muốn đuổi bắt Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử, giờ phải trì hoãn lại. Cứ đi hoài đi mãi như vậy, đã đi gần năm trăm dặm đường, hành trình đã hơn bảy ngày, vẫn không thu hoạch được gì, tin tức về Lưu Độc Phong ban đầu rượt đánh bọn Thích Thiếu Thương, biết bao nhiêu người có thể cung cấp, nhưng đối với hành trình về Kinh của ông ta, lại không có ai biết được.
--- Lẽ nào đoàn người đó đã tiêu tán trong không khí rồi sao?