Chương 2569 : Họa từ miệng mà ra
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Bộp, bộp…
Hai tiếng vang lên, Xa Quân đập bàn, quay người trừng mắt nói :
- Đồng chí Trì Hạo Cường, đồng chí đã sai, quá sai rồi. Xa Quân tôi đương nhiên không thể đại diện cho tổ chức, nhưng đồng chí Khổng Đoan có thể đại diện cho tổ chức không?
- Tôi không nói chủ tịch Khổng đại diện cho tổ chức, bí thư Xa, xin anh đừng có động chạm vào người khác.
Vấn đề của tổ chức rất nghiêm túc, bí thư Xa như vậy là đã đem tổ chức thành trò đùa trên miệng của bí thư rồi, đây là hành vi không nghiêm túc đối với tổ chức.
Huống chi, Trì Hạo Cường tôi không phải là dễ bị hù dọa như vậy.
Đúng là hôm nay Trì Hạo Cường chơi lại Xa Quân bằng bất kỳ giá nào.
Dù sao cũng đều là trở mặt rồi, da mặt cũng dày rồi. Bởi vì Trì Hạo Cường biết, Xa Quân muốn dùng ông ta để ép Khổng Đoan thôi.
Chỉ cần bản thân ông ta ra thái độ kiên quyết thì Khổng Đoan cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Đây chính là loại cỏ cứu mạng của Trì Hạo Cường. Ở đây ngoài Khổng Đoan ra không thể tìm thấy người nào khác giúp được ông ta.
Còn nói về Diệp Phàm, Trì Hạo Cường không tin rằng hắn ta có thể giúp được.
- Anh không nói, những người ngồi đây đều nghe hết rồi.
Xa Quân lạnh lùng nói.
- Đồng chí Xa Quân ăn nói phải chú ý chứ, vừa rồi Khổng Đoan tôi đây không phải điếc cũng không mù, đồng chí Trì Hạo Cường nói ra lời đó khi nào? Đồng chí Xa Quân, đây là hội nghị thường vụ, cần phải nghiêm túc, chú ý ảnh hưởng. Đặc biệt là đối với những người làm công tác tư tưởng như anh, càng cần phải chú ý đến tính nghiêm túc.
Khổng Đoan lạnh lùng nói.
- Vừa nãy không phải chủ tịch Khổng hỏi trợ lý Diệp rằng anh làm vậy thì sẽ cảnh cáo miệng sao. Còn kiến nghị của chủ tịch Khổng, trợ lý Diệp đã trả lời đâu?
Xa Quân lạnh lùng nhìn Trì Hạo Cường nói.
- Việc này… việc này…
Trì Hạo Cường ấp úng, toát cả mồ hôi.
- Hừ, đồng chí Trì Hạo Cường, trợ lý Diệp còn chưa trả lời anh đã lập tức nói phục tùng quyết định của tổ chức.
Rốt cuộc là anh muốn phục tùng quyết đinh của đồng chí nào thay mặt tổ chức? Như vậy chẳng rõ rồi sao? Tôi thật không nghĩ tới tổ chức còn chưa có quyết định vậy mà anh đã giành nói trước.
Đương nhiên nếu trợ lý Diệp cũng có cách nghĩ như vậy thì tôi Xa Quân cũng đồng ý đồng chí Khổng Đoan có thể đai diện cho tổ chức có phải không?
Xa Quân đúng là không phải không suy xét gì, đã lôi cả Khổng Đoan vào đối mặt với Diệp Phàm.
Đối với những việc lớn như này Diệp Phàm không thể mềm mỏng được. Bởi vì có thể thay mặt tổ chức ở đây chỉ có một mình hắn ta mà thôi.
- Đồng chí Hạo Cường, anh đúng là quá nóng ruột rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi bốp một cái, chiếc bật lửa sau khi dùng để châm thuốc đa bị hắn ta ném lên trên mặt bàn.
Đây đương nhiên là cảnh cáo Trì Hạo Cường rồi, đồng chí Trì vội vàng nói :
- Trợ lý Diệp, tôi không có ý đó. Thật sự tôi không có ý đó. Khi nãy tôi đã quá hồ đồ, đã quá nóng nảy rồi, nhất thời đã nói sai rồi…
Trì Hạo Cường ấp úng nói, sắc mặt đỏ ửng lên. Còn hơn cả máu gà.
Nhưng Trì Hạo Cường lại không phát hiện được trong lòng Khổng Đoan không suy nghĩ gì. Anh cũng không cần phải toàn tâm đặt tôi vào vị trí đó, dù sao Khổng Đoan tôi cũng là Phó bí thư Địa ủy mà.
- Vì thế mà việc xử phạt đồng chí Trì Hạo Cường phải cộng thêm việc không làm rõ ràng quan hệ tổ chức. Bất kính với lãnh đạo, tôi thấy xử như vậy là quá nhẹ rồi, phải lấy danh nghĩa Đảng ủy để báo lên Tỉnh ủy.
Xa Quân vẫn quyết tâm bày “tử trận” cho Trì Hạo Cường.
- Chỉ là nói một câu không đúng thôi mà, đồng chí Xa Quân làm gì mà suy xét, không buông tha như vậy. Hơn nữa đồng chí ấy cũng đã nhận ra sai xót của mình rồi. Khiêm tốn chịu nhận phê bình của tổ chức, lẽ nào vẫn muốn giáng một gậy chết tươi sao. Đồng chí Xa Quân làm công tác tư tưởng thì cũng không phải làm như vậy chứ.
Khổng Đoan thản nhiên nói.
- Một câu nói, lại còn không đúng. Chủ tịch Khổng nói nhẹ quá nhỉ. Có những câu chỉ nói ra thôi là không thể thu lại được rồi.
Hơn nữa đây lại là sai sót về tư tưởng một cách nghiêm trọng. Lẽ nào đồng chí Trì Hạo Cường không biết thế nào gọi là tổ chức sao? Tôi thấy là anh ta cố ý như vậy.
Như thế đã biến trợ lý Diệp của chúng ta xếp vào vị trí nào? Lẽ nào chủ tịch Khổng cũng đồng ý với lời nói của đồng chí Trì Hạo Cường sao?
Xa Quân lôi Diệp Phàm ra để ép người. Khổng Đoan còn có thể nói gì nữa, nếu cứ tiếp tục thì chỉ đi xuống mà thôi.
- Được rồi, thế này. Lấy danh nghĩa tập thể đảng ủy thành phố Đồng Lĩnh cảnh cáo đồng chí Trì Hạo Cường. Còn có ghi vào trong hồ sơ không thì tạm thời không ghi. Tôi muốn xem biểu hiện của đồng chí ấy trong thời gian này. Nếu có thể lập công chuộc tôi… các đồng chí thấy sao?
Diệp Phàm ra vẻ như đang hỏi người khác, Xa Quân tức đến vẹo cả mũi đi rồi.
Trong lòng nghĩ hắn ta đã quyết định như thế lại còn hỏi chúng tôi làm gì nữa? Mà hôm nay anh ta đã đập bàn, thì một mình Khổng Đoan cũng không thể phản đối được.
Sau rồi Khổng Đoan liếc sang Xa Quân nói :
- Được, được. Tôi hoàn toàn đồng ý với quyết định của trợ lý Diệp. Để xem biểu hiện sau này của đồng chí Trì Hạo Cường xem sao. Nếu đồng chí Trì Hạo Cường còn cứ tiếp tục thế này…
Xa Quân với bộ dạng không nói được gì, trong lòng Diệp Phàm thầm chửi một câu, lão này đúng là “bẩn thỉu”, lại còn định ly gián sao.
Biểu hiện có thể méo, tròn. Về sau đồng chí Trì Hạo Cường không thể không hướng về Diệp Phàm. Bằng không cũng là biểu hiện không tốt, còn Khổng Đoan nghĩ thế nào, cũng không thể dập đầu với Diệp Phàm được.
Đúng là một đứa trẻ đáng thương, xui xẻo. Vương Long Đông nhìn thấy Trì Hạo Cường gục đầu xuống bàn. Trong lòng Vương Long Đông nghĩ, đồ hay kiêu ngạo như hắn cũng có ngày hôm nay.
Rồi còn việc làm thế nào để thuyết phục được tập đoàn Thần Lộ đã quên đi.
Nhưng khi Diệp Phàm về đến phòng làm việc, uống được ngụm trà thì thư ký Điền vào nói có chủ tịch Khổng đang ở bên ngoài.
Ông ta đến làm gì. Lẽ nào đúng là nói cho Trì Hạo Cường. Ông ta không thể ngu ngốc như vậy chứ, đây đều là việc của hội nghị thường vụ, Diệp Phàm nghĩ đi ra ngoài mời Khổng Đoan vào trong phòng.
- Trợ lý Diệp, tôi đến đây là muốn báo cáo với anh về việc của tập đoàn Thần Lộ.
Khổng Đoan vào ngay vấn đề.
- Vậy thật tốt, chắc chắn chủ tịch Khổng đã biết bí mật nào đó mà khi nãy ở cuộc họp không tiện nói ra đúng không?
Diệp Phàm gật đầu cười.
- Cũng không nói là bí mật, chủ yếu là nghe ngóng được chút tin tức muốn nói cùng với trợ lý Diệp. Nếu như có thể giúp cho chúng ta triển khai công việc thì càng tốt.
Khổng Đoan nói.
- Anh nói tiếp đi.
Diệp Phàm nói.
- Người phụ nữ Tống Hương Quân kia thường xuyên ở nước ngoài cho nên trong mắt cô ta vốn không có khái niệm về quan hệ, giao lưu với người trong nước chúng ta.
Cô ta chỉ có lợi nhuận, lợi ích mà thôi. La chủ tịch của công ty thuộc tập đoàn Thần Lộ.
Cô ta chỉ muốn làm cho công ty của cô ta hùng mạnh hơn, còn những việc như nói tình cảm với cô ấy cũng chẳng có ích gì. Về vấn đề này, thì cả Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường cũng đã cất nhắc, thậm chí là tìm cả một vài quan hệ để áp chế cô ta.
Nhưng kết quả chẳng tốt tí nào. Mà còn làm cho cô ta tức giận. vì vậy, người ta kiên quyết không gặp.
Khổng Đoan nói.
- Nếu như thế thì hình như tình hình của tập đoàn Thần Lộ không giống như đồng chí nào đó trước đó đã tìm hiểu, không có một quan hệ về quan chức gì cả. Tôi tin rằng đồng chí Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường đã tìm được quan hệ quan chức thì cũng phải là người cấp Tỉnh rồi. Nhưng họ đều không thành công, xem ra, chúng ta thật khó để giành được dự án này.
Diệp Phàm nói, thái độ rất nghiêm túc.
- Tuy hai người họ đều đã nói ra quan hệ với cán bộ cấp cao đều là cấp tỉnh nhưng như vậy vẫn chưa đủ lớn, người ta cũng cho nói nhưng rốt cuộc nói như thế nào thì chúng ta không hiểu rõ. Miệng của lãnh đạo đương nhiên nói ra những ý nghĩa sẽ không không nhau. Quan trọng là thái độ của lãnh đạo không ra sao. Ví dụ như tiện hỏi anh một câu, như vậy thì có ích gì.
Khổng Đoan buồn bực nói.
- Chủ tịch Khổng là người phụ trách chính quyền Đồng Lĩnh và cả dự án nhà máy điện, nên có phương pháp giải thích cho họ nên có biện pháp nào chứ. Mặc dù chủ tịch Khổng là người chịu trách nhiệm về dự án nhà máy điện nhưng dự án đường cao tốc lại là nền tảng cho dự án nhà máy điện này. Quan hệ giữa lợi, hại trong đó chắc chắn chủ tịch Khổng sớm đã nhìn ra.
Diệp Phàm thản nhiên nói, tự nhiên đã có ý ép thực lực của Khổng Đoan.
- Việc này, tôi cũng đã nói với họ. Lại còn tìm quan hệ cho họ nhưng nói thực, đến cuối cùng vần không thể thuyết phục được vô Tống Hương Quân này.
Khi người ta không đồng ý thì đương nhiên không thể gặp rồi. Ôi… nói ra thì thật mất mặt, tôi thực không còn cách nào cả.
Nếu không tôi đã không muốn đến làm phiền bí thư Diệp thế này. Anh còn bao nhiều việc, lại còn trên Tỉnh nhìn ngó. Trưởng ban thư ký Thôi Dương thời gian này cũng đã đi công việc một chuyến.
Lần này nghe nói nếu vẫn chưa liên hệ được với tập đoàn Thần Lộ thì sẽ mất mặt trước cuộc họp. Nghĩa là cái bàn chủ tịch của Khổng Đoan tôi đây cũng sẽ bị anh ta đập đi thôi.
Chỉ trách do tôi không chú ý đến việc này, không nhiệt tình với việc này. Đây là chỗ nào chứ, Khổng Đoan tôi phải thế nào đây, lẽ nào phải bỏ thành phố này để quản Ngưu gia bình sao?
Họ thật quá đáng, không phải Khổng Đoan tôi càu nhàu mà là đồng chí nào đó đã quá đáng lắm rồi.
Dù gì tôi cũng là chủ tịch Tỉnh, lại là lực lượng chủ đạo của tổ trù bị dự án nhà máy điện. Các đồng chí trên tỉnh xuống cũng là thứ yếu thôi.
Xuống địa phương của chúng ta không những khua tay múa chân mà còn chỉ đạo ngang ngược. Sau đó tôi tức quá đã bảo trưởng ban Thôi để ông ta ra mặt nói với tập đoàn Thần Lộ.
Anh đoán kết quả thế nào? Cứ nói đến đây là người ta lại lắc đầu. Nói họ đến là giúp chúng ta triển khai công việc, chủ yếu là xây dựng Ngưu Gia bình theo tiêu chuẩn.
Còn dự án đường cao tốc Kinh Ngân không có liên quan gì đến ông ta. Lại nói đến đó, đường cao tốc Kinh Ngân có liên quan đến dự án nhà máy điện, thế sao cứ nói đến việc thuyết phục tập đoàn Thần Lộ lại chỉ nói đó là việc của chúng tôi?
Ngày tháng này ai lại muốn đâm đầu vào chỗ khổ. Ai chả muốn làm ông nọ bà kia ngồi đấy mà chỉ trỏ. Những lời nói hôm nay của tôi với trợ lý Diệp xuất phát từ đáy lòng.
Lẽ nào Khổng Đoan tôi lại không muốn có được dự án lớn này sao? Có thể như vậy không?Tôi là người dân Đồng Lĩnh chính gốc mà.
Tôi còn muốn, còn cấp bách hơn cả họ ấy chứ, nhưng việc này không phải chúng ta muốn mà được. Tôi thực sự đã cố gắng nhưng cũng không có cách nào nữa.
Vì vậy tôi muốn nói với trợ lý Diệp. Hy vọng trợ lý Diệp có thể tìm ra cách để có được dự án này.
Việc này không thể kéo dài mãi được. Chủ tịch Điền đã đích thân gọi điện cho tôi rồi. Yêu cầu trong vòng một tuần phải giải quyết dự án nhà máy điện, và đường cao tốc Kinh Ngân đi qua Đồng Lĩnh.
Khổng Đoan vừa tức vừa thấy đau xót, và đương nhiên Diệp Phàm lại nghĩ người này có khiếu diễn kịch. Đúng là vở “bi tình bài”.
Nhưng Khổng Đoan đều nói đến thân phận. Là nhân vật số một của Đồng Lĩnh đương nhiên không thể thấy chết không cứu. Hơn nữa, đều là vì nhân dân Đồng Lĩnh, chứ không phải vì cá nhân.
Diệp Phàm trầm ngâm một hồi mới lên tiếng:
- Khi nãy anh nói có nghe ngóng được chút tin tức, cứ nói ra xem đã. Hai chúng ta cùng nhau nghĩ xem có cách nào mà có hiệu quả không?
- Là như thế này, nghe nói cha của chủ tịch Tống Đăng Vân là ông Tống Mậu Lâm một năm trước mắc phải căn bệnh khó chữa.
Khổng Đoan nói.
- Nếu đã nói là bệnh nan y thì nhà họ Tống có giàu cỡ nào, mời bác sĩ giỏi đến nhưng đều không khỏi. Xem ra bệnh đó đúng là bệnh nan y khó chữa rồi. Nhưng chủ tịch Khổng có thể nói rốt cuộc bệnh đó là gì không, cứ như một câu chuyện vậy.
Diệp Phàm nói.
- Hình như là miệng không khép lại được. Theo lý mà nói thì hình như xương ở dưới càm bị tách ra, bác sĩ có kinh nghiệm vỗ một cái thì cò thể dính liền lên trên.
Chính là ở chỗ vỗ đấy nếu như có thể có khung xương thì chắc sẽ khỏi được. Nhưng lạ là miệng ông ta vừa mới ngậm lại được thì lại há ra.
Miệng không ngậm lại được nên nước rãi cứ chảy ra và cũng không thể nói được. Đúng thật là hỏng bét.
Nhà họ Tống đã mời không ít bác sĩ nổi tiếng, kể cả bác sĩ nước ngoài cũng mời đến nhưng đều không tác dụng gì. Thấy cha khó chịu như vậy nên Tống Đăng Vân bỏ ra 50 triệu thưởng cho ai chữa được bệnh cho cha mình.
Nhưng một năm nay rồi chưa ai nhận được 50 triệu này.
Khổng Đoan nói.
- Ý anh là nếu như chúng ta tìm được người trị khỏi bệnh cho ông ta thì chúng ta sẽ có hy vọng rồi đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thành công đến 80%. Chỉ có điều không dễ gì mà tìm được bác sĩ giỏi, tôi cũng đã nghĩ đến việc này, và đồng chí Tất Vân Lý cùng Trì Hạo Cường cũng đã nghĩ rồi. Nhưng bác sĩ mà họ có thể mời thì cũng đã đến rồi. Đúng là nhiều khi có tiền mà cũng không làm gì được đúng không?
Khổng Đoan chau mày nói.
- Vậy thì còn cách nào nữa, nếu dựa vào tài sản nhà họ Tống thì họ đương nhiên đã mời hết những bác sĩ nổi tiếng giỏi tới rồi.
Diệp Phàm có chút không hiểu Khổng Đoan nói là có ý gì.
- Cũng không hẳn như vậy, nghe nói có cục bảo vệ sức khỏe Trung Hải. Bác sĩ trong Cục này đều là những người đã được tuyển chọn, được cho là những đồng chí “tư tưởng đáng tin nhất”.
Những người này phụ trách công việc chăm sóc sức khỏe cho các lãnh đạo trong quân đội và tổ chức Đảng trung ương nên lập ra một bệnh viện riêng biệt là Bệnh viện dân quân Hoa Hạ.
Khổng Đoan hý hửng nói.
Diệp Phàm trong lòng tự nhủ, nếu là bệnh viện đó thì hắn ta vào dễ như đi nhà vệ sinh vậy.
Nhưng hắn ta đương nhiên không thể nói ra. Nét mặt khó coi nói:
- Nói những lời này cũng chẳng ích gì, có thể dựa vào tài sản nhà họ Tống cũng không dễ gì mà mời được những bác sĩ đó.
- Đương nhiên là vậy, nghe nói Tống Đăng Vân đã tìm mọi cách nhưng cũng không mời được một ai trong số đó cả. Xem ra trong một vài trường hợp thì tiền cũng chẳng là gì. Không phải cứ có tiền là làm gì cũng thành.
Khổng Đoan có vẻ như vui khi người khác gặp họa, nói.
- Vậy thì chúng ta cũng coi như hết cách rồi đúng không. Việc này đúng là khó giải quyết. Nhưng…
Diệp Phàm nói đến đây thì thấy sắc mặt Khổng Đoan càng ngày càng trầm lại. Đương nhiên là hắn ta đã đi guốc trong bụng Khổng Đoan rồi.
- Có phải trợ lý Diệp có cách không?
Khổng Đoan trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm, như thể điều này là không thể.
- Có thể thử xem sao nhưng cũng không biết là có kết quả gì không nữa.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đương nhiên là nắm rõ biểu hiện của Khổng Đoan rồi.
- Ôi, xem ra tôi đúng là gặp đối thủ rồi. Không biết trợ lý Diệp có thân quen với vị chuyên gia nào? Nếu như có thể giúp được thì chúng tôi cũng nên chuẩn bị chút, Có thể nói với nhà họ Tống xem xem thái độ của họ thế nào. Tôi nghĩ lúc này đúng là cơ hội tốt.
Trong mắt Khổng Đoan như hiện lên tia hy vọng.
- Được, Chủ tịch Khổng cứ đi nói với nhà họ Tống đi, xem xem họ cần chuyên gia như thế nào/
Diệp Phàm nói với bộ dạng rất nhẹ nhàng, khiến Khổng Đoan nghĩ anh ta như đang nói khoác, mà không sợ mất mặt. Trong lòng nói, giờ ta đi nói với người nhà họ Tống trước, sau này mà anh không làm được thì anh mất mặt trước, vì thế mà Khổng Đoan nói :
- Vậy tôi sẽ đi nói với nhà họ Tống trước.
- Được.
Diệp Phàm lại gật đầu lần nữa. Khổng Đoan đúng là hoài nghi rồi ra về.
Buổi chiều khi gần tan làm, Khổng Đoan lại đến. Nhưng đi cùng ông ta lại có vài người nữa và Diệp Phàm cũng không nhận ra là ai.
Nhưng trong đó có một phụ nữ mặc chiếc áo khoác da quý phái. Khuôn mặt miễn cưỡng.
Nhưng có vẻ như Diệp Phàm đã cảm nhận được. Khí chất của người phụ nữ này khiến người khác phải sợ hãi. Mà cũng khiến người ta khó có thể nói ra những điều kỳ lạ.
- Trợ lý Diệp, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Thần Lộ, cô Tống Hương Quân.
Khổng Đoan nhiệt tình giới thiệu.
- Xin chào trợ lý Diệp. Tống Hương Quân nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm. Nhưng thái độ không phải rất nhiệt tình. Khiến cho Diệp Phàm có cảm giác như người phụ nữ này làm việc công, như lãnh đạo gặp đồng chí cấp dưới vậy.
- Chủ tịch Tống. Chúng ta vào trong uống chén trà đã.
Hai bên đều chào hỏi xong, Diệp Phàm cũng đưa tay ra rồi cười. Nhưng cũng chỉ là lời nói mời mọc xã giao. Tự nhiên cô không vui vẻ thì tôi cũng chẳng thế nào. Trước giờ Diệp Phàm cũng có chút kiêu kỳ mà.
- Trợ lý Diệp, ý của chủ tịch Tống là chúng ta đến lầu Thiên Nhai nói chuyện. Giờ cũng đã đến giờ ăn rồi, vừa ngồi nhâm nhi chén rượu, vừa nói chuyện cũng rất thú vị đúng không? Đây gọi là vừa vui vẻ, vừa công việc mà.
Khổng Đoan cười nói.
- Vậy được, đến Thiên Nhai lầu. Chủ tịch Khổng, anh sắp xếp đi.
Diệp Phàm nhìn đồng hồ rồi nói.
- Chúng tôi sớm đã sắp xếp rồi.
Tống Hương Quân nói, ra vẻ hống hách. Diệp Phàm trong lòng không được thoải mái. Cô sắp xếp là đương nhiên rồi, nhưng thái độ phải là mời,chứ không phải ra lệnh như vậy. Cứ như là ta đây nhất định phải đến ăn cùng cô không bằng. Hay là muốn ta phải la liếm cái mông lạnh của cô?
- Các vị là khách, chúng tôi coi như là chủ. Việc này nên để chúng tôi sắp xếp mới đúng chứ? CÒn gì vui hơn khi có khách từ xa tới?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Nhìn Khổng Đoan nói :
- Thế này đi chủ tịch Khổng. Tôi thấy nhà hàng Đồng Lĩnh cũng không tồi, hay là chọn chỗ đó nhé.
- Việc này…
Khổng Đoan ngây người không biết nói thế nào, ngầm cảm thấy Diệp Phàm không thoải mái.
Nhưng người họ Tống kia cũng thật khó khăn mới mời được. Giờ nếu như làm cô ta tức giận thì dự án cao tốc coi như đứt.
Nếu dự án cao tốc trắc trở thì dự án nhà máy điện coi như mất đi một lợi thế lớn. Khổng Đoan đang tức giận Diệp Phàm không nghĩ tổng thể, và cũng đang tức Tống Hương Quân quá kiêu ngạo.
Diệp Phàm dù gì cũng là nhân vật quan trọng ở Đồng Lĩnh, cô có kiêu ngạo thì cũng không thể kiêu ngạo trước mặt anh ta chứ. Hơn nữa nay cô đến là để cầu cứu anh ta mà.
Đương nhiên là Khổng Đoan chỉ nghĩ chứ chưa nói ra. Có thể là người họ Tống này không mấy tin tưởng rằng Diệp Phàm có thể mời được đồng chí trong viện bảo vệ sức khỏe quốc gia nhà được. Lần này nể mặt gặp cũng là thử xem sao. Chắc cũng không thành ra sao được.
- Trợ lý Diệp, nghe nói Đồng Lĩnh các anh đang có dự án quy hoạch, kiến thiết đường cao tốc Kinh Ngân phải không?
Không ngờ Tống Hương Quân lại ra chiêu bào này. Mà lời nói còn có chút như uy hiếp. Có ý là nếu anh không theo sắp xếp của chúng tôi thì dự án Kinh Ngân cũng coi như không cần phải bàn tính.
Cơn giận của Diệp Phàm cuối cùng cũng đã bị châm ngòi. Trong lòng nói không ngờ cô này lại vênh váo như vậy. Chẳng trách mà Tất Vân Lý, Trì Hạo Cường, ngay cả Khổng Đoan cũng đều bó tay. Vì thế mà Diệp Phàm nhìn Tống Hương Quân cười nói :
- Đúng là có chuyện đó, đang quy hoạch.
- Đúng là trùng hợp, công tu chúng tôi cũng phụ trách đường cao tốc Kinh Ngân này. Mà lại còn là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án cao tốc đó.
Tống Hương Quân biết người họ Diệp kia đang giả ngốc, nên nói thẳng ra để ép người.
- Ha ha, tôi xin chúc mừng chủ tịch Tống đã nắm trong tay dự án đó, vậy thì tiền vào như nước rồi.
Diệp Phàm có chút châm chọc nói, chẳng nói gì đến đường cao tốc của Đồng Lĩnh. ..
Câu nói này khiến cả Khổng Đoan đều toát cả mồ hôi ra. Lúc này ông ta không thể chen lời vào được. Đứng bên cạnh mà mồ hôi cứ tuôn ra. Nhưng trong lòng ông ta cũng biết, Diệp Phàm chắc không gấp gáp gì việc này.
Dù sao thì dự án nhà máy điện cũng do ông ta đứng đầu, anh ta không gấp nhưng bản thân Khổng Đoan không thể không lo, vì vậy mà ông ta không chịu nổi nói :
- Chủ tịch Tống là công ty lớn, một tài chính lớn. Trong quy hoạch đường cao tốc Kinh Ngân của Đồng Lĩnh chúng ta cũng có ý tiếp giáp với đường cao tốc Kinh Ngân, hình thành nên một mạng lưới cao tốc liên tỉnh. Đến lúc đó hy vọng chủ tịch Tống có thể ủng hộ chúng tôi việc này.
Trong lòng Diệp Phàm thầm chửi một câu “ đúng là đồ nhu nhược”.
- Việc này…
Tống Hương Quân kéo dài nói, cố ý dừng lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói :
- Có thể suy xét được. nhưng đứng ở đây mà nói thì cũng không bàn được gì phải không?
Tống Hương Quân lại phát ra hiệu lệnh, có ý là phải nghe theo những gì mà cô ta đã sắp đặt.
- Trợ lý Diệp, anh thấy thế nào?
Khổng Đoan cũng không dám nói trực tiếp ra là đến Thiên Nhai Lầu, nhưng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, có thể là hy vọng hắn ta có thể vì tập thể, đừng có gây sức ép với đại gia kia.
Mà lúc này Tống Hương Quân cũng giả cười mà nhìn Diệp Phàm cùng Khổng Đoan, nghiễm nhiên như đạt được thế thắng.
- Ha ha ha, chủ tịch Khổng, anh tiếp cô Tống đi, còn về việc đường cao tốc thì anh nói chuyện với cô ấy. Đây không phải việc của tôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vậy đi Thiên Nhai lầu.
Khổng Đoan trong lòng như hụt hẫng.
- Ha ha, vậy các vị đi đi, tôi có việc phải đi trước.
Diệp Phàm cười rồi bước chân đi.
- Trợ lý Diệp, ngồi lại đã. Chủ tịch Tống cũng có thành ý phải không?
Khổng Đoan biết là Diệp Phàm không nể mặt rồi nên khẩn trương nói lại.
- Không phải tôi đã nói với chủ tịch rồi sao, đây không phải việc của tôi. Anh muốn nói gì thì nói, không sao. Đến lúc đó nói trong hội nghị thường vụ là được rồi.
Diệp Phàm cũng không quay lại, mà đi về phía trước. Nhưng lại liếc nhìn thấy vẻ mặt Tống Hương Quân không mấy dễ nhìn.
- Trợ lý Diệp, anh xem. Nếu như Thiên Nhai lầu không hợp khẩu vị thì chúng ta chuyển sang nhà hàng Đồng Lĩnh cũng được nhưng để chúng tôi thanh toán. Và mời trợ lý Diệp đến.
Lúc này tiểu thúc Tống Phong đứng bên Tống Hương Quân không chịu được nữa phải lên tiếng. Cùng với ánh mắt liều lĩnh nhìn cô cháu gái Hương Quân.
Chương 2571 : Đối đầu khốc liệt.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đúng, đúng nhà hàng Đồng Lĩnh cũng rất tuyệt.
Khổng Đoan lập tức lên tiếng.
- Đồng Lĩnh thì Đồng Lĩnh, nhưng chú, cháu thích món ăn ở Thiên Nhai Lầu. Chú sắp xếp bảo người ta mang đồ ăn đến nhé.
Tống Hương Quân hừ nói, đương nhiên làm thế là để lấy lại chút thể diện thôi mà.
- Vậy được, chúng ta đi, trợ lý Diệp, mời.
Tống Phong nói. Thực ra Diệp Phàm không muốn kỳ kèo chuyện nhỏ này nhưng chỉ vì Tống Hương Quân quá ngạo mạn nên hắn ta làm vậy để rèn cô ta.
Mà mạng sống của lão gia nhà họ Tống đang nằm trong tay hắn ta nên không sợ nhà họ ép.
Nếu như gặp người này không được thì Diệp Phàm vẫn còn nước cờ khác là chào hỏi vị thứ trưởng Bộ giao thông họ Tống kia, chỉ cần phê không thể qua hải quan thì tập toàn Thần Lộ có thể làm được gì chứ?
Trên đường đi Tống Hương Quân không nói nửa lời. Thỉnh thoảng Tống Phong lại nói dăm ba câu xã giao.
Sau khi vào phòng của nhà hàng Đồng Lĩnh, mọi người đều ngồi xuống.
Uống xong chén trà Khổng Đoan vội vàng cười nói :
- Chủ tịch Tống, tôi sớm nghe danh chủ tịch của tập đoàn Thần Lộ đã lâu, nay mới được gặp mặt thật đúng là diễm phúc của tôi. Chủ tịch, tôi mời cô một chén.
- Tôi chỉ là một người con gái bình thường, sao lại nói là “diễm phúc” được. Phải nói là muốn gặp được quan chức cán bộ như các anh đây mới là khó.
Ví dụ như một vài lãnh đạo đâm cả trời xanh. Là đầy tớ của dân nhưng tôi thấy có vài lãnh đạo chẳng làm đúng cái vị trí đó.
Vốn vẫn là chủ của dân mà. Những thường dân như chúng ta đây không thể dựa dẫm được.
Tống Hương Quân hàm ý châm chọc nói.
- Để chủ tịch Tống chê cười rồi, trong số những cán bộ của chúng tôi có rất ít cán bộ như vậy. Nhưng một là một, hai là hai. Như tôi và trợ lý Diệp đây không dám nói mình là chủ, là cha của dân đúng không?
Chúng ta đều là vì nhân dân mà. Ví dụ ngay từ đầu dự án đường cao tốc Kinh Ngân không đi qua Đồng Lĩnh như vậy là không công bằng với nhân dân Đồng Lĩnh.
Xây dựng đường cao tốc là để làm gì. Đương nhiên là vì phục vụ cho nhân dân. Làm thế nào có thể làm gì đó cho nhân dân Đồng Lĩnh. Nhưng lực bất tòng tâm.
Tống Hương Quân nói trước mục đích là để ép Diệp Phàm phải cầu xin cô ta.
Nhưng Diệp Phàm lại chẳng màng tới, thản nhiên nhâm nhi chén trà, đặt chén trà xuống rồi nói với Tống Phong :
- Trà này quả là ngon, vị rất đặc biệt.
- Trợ lý Diệp, nói thực, tôi rất lo….
Tống Phong nhanh muốn chuyển chủ đề.
- Ồ, nếu có gì thì cứ nói, dù sao cũng chưa mang đồ ăn lên. Nhàn rỗi chúng ta nói chút cũng được.
Diệp Phàm cố ý nhìn Tống Phong, thản nhiên nói.
- Ông cụ nhà tôi vẫn nằm trên giường…. có nghe nói qua… Chúng tôi biết những chuyên gia trong Cục bảo vệ sức khỏe quốc gia đều là những cao thủ về y học.
Tống Phong vào đề luôn.
- Điều đó là đương nhiên rồi, bằng không sao lại gọi là cục bảo vệ sức khỏe quốc gia chứ?. Nghe nói tất cả nhân viên làm việc trong đó đều là những nhân vật nổi tiếng, uy tín trong lĩnh vực y học. Nếu nói về bệnh tình của ông Tống chắc chắn cũng sẽ có nhưng hy vọng và giúp đỡ nhất định. Nhưng tôi cũng nghe nói, hình như ông Tống không phải người trong thể chế đúng không?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
Anh lại còn giả bộ không biết, Tống Phong tức giận thầm nói trong lòng. Những sắc mặt lại ra vẻ tươi cười nói :
- Không, cha tôi xuất thân trong giới buôn bán, là một nhân vật cũng nổi tiếng trong giới làm ăn. Mà cha tôi cũng đã từng là ủy viên tỉnh Tấn Lĩnh, từng đảm nhiệm một vị trí nhỏ phó hội trưởng hội thương nhân tỉnh.
- Thế thì việc này khó khăn đây, vì ngay cả những cán bộ trong thể chế cũng phải yêu cầu có một cấp bậc nhất định mới được, bằng không một vị chủ nhiệm thôn thôi mà cũng yêu cầu chuyên gia đền thì chắc mấy chục người kia mệt bằng chết.
Diệp Phàm nói ý, không nói rằng bản thân hắn có thể giúp được.
- Ai nói không phải, chúng ta là những người dân thì có cách gì chứ. Không có quan hệ nhất định gì thì chúng ta không thể mời được những “thần tiên” đó.
Tống Phong có chút tức giận nói.
- Những người dân bình thường, hiện giờ đương nhiên các anh đã vượt lên tầng này rồi chứ. Nhưng đến các anh cũng không có cách gì như vậy thì việc này quả thật rất khó khăn, đúng là bó tay rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Không khó khăn thì tao đến tìm mày làm gì chứ. Tống Phong lẩm bẩm trong lòng, sắc mặt khó coi, trầm lắng một lúc rồi cũng dày mặt nói :
- Việc này tôi nghe chủ tịch Khổng nói trợ lý Diệp có bạn tronng cục bảo vệ sức khỏe đúng không?
- Bạn, tôi không có.
Diệp Phàm lắc đầu luôn, nhìn Tống Phong rồi nói :
- Nhưng , việc này…
Nói đến đây Diệp Phàm lại dường lại, nâng chén trà lên rồi từ từ nhấp môi.
- Ồ, đúng là loại trà này rất ngon. Chủ tịch Khổng, hỏi chủ nhà hàng xem trà này ở đâu vậy.
Diệp Phàm đặt chén trà xuống rồi hỏi. Phát hiện ra Tống Phong luôn nhìn về phía cô cháu gái.
- Trợ lý Diệp nếu đã thích uống, chỗ tôi còn có trà Long Tỉnh Tây hồ thượng hạng, cần bao nhiêu mai tôi sẽ mang tặng.
Tống Hương Quân cuối cùng cũng đã mở miệng.
- Trà Long tỉnh Tây hồ. Ồ, tôi không thích những loại xa xỉ, vẫn thích loại trà dễ uống này.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Loại hảo hạng nói thực tôi cũng không làm được, nếu có làm thì cũng chỉ là hàng giả, lấy cho trợ lý Diệp dùng thì cũng không quen.
Tống Phong nói :
- Trợ lý Diệp, không có bạn trong Cục bảo vệ sức khỏe thì có quan hệ với người nào trong đó…
- Không phải trợ lý Diệp nói với chủ tịch Khổng là có bạn trong Cục bảo vệ sức khỏe sao. Nên hôm nay chúng tôi mới tới, giờ anh lại nói không có bạn, lẽ nào, tôi không thể ngờ được, trợ lý Diệp là trợ lý của chủ tịch Tỉnh mà cũng là kẻ lừa dối hay sao?
Tống Hương Quân đã tức giận, biết rằng những ý đồ của họ Diệp kia là nhằm vào cô ta.
- Lừa người, tôi nói là lừa người lúc nào?
Diệp Phàm có bộ dạng như chẳng có gì xảy ra.
- Không phải là lừa dối thì sao lại nói không có bạn trong Cục bảo vệ sức khỏe?
Tống Hương Quân nói như chất vấn.
- Không có bạn cũng không thể nói là không thể mời được họ chứ.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Trợ lý Diệp đúng là có thể mời được họ sao?
Tống Phong vội vã hỏi.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười thần bí, rồi lại uống trà. Tống Phong và Tống Hương Quân đều đã gấp gáp không chịu nổi. Hai người họ đều hận không thể xông lên cho tên giả ngây ngô, ngốc nghếch này một trận.
- Trợ lý Diệp, rốt cuộc là anh nghĩ thế nào?
Tống Hương Quân thật sự đã tức giận, hung hăng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm chất vấn hắn.
- Thế nào là thế nào? Đồng chí chủ tịch Tống có ý gì?
Diệp Phàm vẫn thản nhiên liếc nhìn cô nàng này, vẻ mặt điềm nhiên , phải khiến cô ta tức điên lên mới được.
Bằng không đã không lấy cán bộ làm lương khô rồi. Khổng Đoan trong lòng cũng đang khó chịu lắm. Nhưng ông ta cũng lo Diệp Phàm khiến cho cô ta tức giận thật thì sẽ hỏng việc nhưng cũng không thể chen mồm vào được, nên đương nhiên tức giận rồi.
Có phải trợ lý Diệp đang giả bộ hồ đồ phải không?
Tống Hương Quân nghiễn răng, giọng điệu nặng nề hơn.
- Tôi không hiểu chủ tịch Tống nói ra lời đó là có ý gì. Cái gì là giả bộ không hiểu. Tôi đúng là bị cô làm cho hồ đồ rồi, xin chủ tịch Tống giải thích rõ. Diệp mỗ này khó mà bị hồ đồ một lần.
Diệp Phàm lại thản nhiên nói.
- Anh không phải là biết rõ mà vẫn giả bộ không biết sao? Rõ ràng biết hôm nay chúng tôi đến là làm gì. Không ngờ trợ lý Diệp lại chơi trò du kích. Muốn coi cả nhà họ Tống chúng tôi thành lũ ngốc sao?
Tống Hương Quân tức giận.
- Đồng chí Hương Quân, Cô đã nói như vậy thì Diệp mỗ tôi cũng phải nói một câu.
Diệp Phàm tôi có hiểu biết rõ mà vẫn giả bộ thì có sao? Đừng nói đến nhà họ Tống, tôi đây không dọa.
Cô tự nhìn lại bản thân cô đi. Cán bộ Đồng Lĩnh của chúng tôi 3 lần 7 lượt đến tìm cô, muốn gặp cô chút ấy vậy mà cô kiêu căng.
Họ dù sao cũng là hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở, vậy mà các cô hống hách. Những đồng chí như chúng tôi đều là “lương khô” có phải không?
Nếu nói đến hiểu mà còn giả bộ thì trước tiên phải nói đến đồng chí Hương Quân đây đầu tiên phải không?
Diệp Phàm nói sai chỗ nào không? Cô không tiếp đón đồng chí của chúng tôi, chúng tôi không tiếp cô một lần đã không chịu nổi rồi sao?
Cô thử đổi suy nghĩ đi xem
Diệp Phàm lên giọng nói.
- Đó là các anh cố tinh gây chuyện. Tập đoàn Thần Lộ chúng tôi là làm ăn kinh tế, không có lợi nhuận, lại còn phải bỏ ra một khoản như vậy thì sao chúng tôi chịu làm?
Đổi cách suy nghĩ, nếu anh là chủ tịch thì anh có làm thế không?
Người làm ăn nói chuyện làm ăn, nếu như cái gì cũng làm thì tập đoàn của chúng tôi sớm đã đóng cửa rồi, chứ còn nói gì đến phát triển nữa.
Chúng tôi không phải kiêu kỳ, mà là chúng tôi không thể đồng ý chuyện này. Vì thế mà tôi không muốn gặp.
Nếu trợ lý Diệp thấy tôi nói không có lý thì hôm nay cũng không cần phải bàn bạc gì nữa.
Có thể khẳng định một câu, quy hoạch của các anh chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Cần làm đường cao tốc cũng có thể nhưng các anh tự bỏ tiền mà làm.
Tập đoàn chúng tôi không phải nhà từ thiện. Một chút cũng không thể bỏ ra.
Tống Hương Quân cao ngạo nói.
- Sao lại nói là không có lợi nhuận gì, chủ tịch Tống, Đồng Lĩnh của chúng tôi là thành phố lớn thứ ba của tỉnh Tấn Lĩnh, 1 năm có bao nhiêu xe chạy qua quốc lộ.
Chỉ cần xây dựng xong đường, các cô hoàn toàn có thể thắng lợi đúng không? Khi nãy trợ lý Diệp cũng đã nói, đường cao tốc xây ra để làm gì? Cũng là một việc dân sinh đúng không?
Nếu đem thành phố lớn thứ ba của tỉnh Tấn Lĩnh vất đi thì còn nói gì là phục vụ cho nhân dân Tấn Lĩnh. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, các cô kiếm tiền là hoàn toàn chính đáng.
Nhưng các cô kiếm tiền cũng phải nghĩ đến thực trạng hiện tại đúng không? Có những việc hoàn toàn có thể thông qua đàm phán mà thành, mà không phải là đánh một gậy là chết.
Đến ngay cả cán bộ mà chúng tôi cử đi cô cũng không gặp, như vậy có phải là quá khinh thường cán bộ chúng tôi rồi không?
Khổng Đoan cũng tức giận nói.
Chương 2572: Không thể không phục.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Dân sinh, là chuyện của bên chính quyền các vị. Đương nhiên, tập đoàn Thần Lộ của chúng tôi mấy năm qua cũng đã quyên góp số tiền lên đến hơn một ngàn vạn, có thể nói là chúng tôi không quan tâm đến người dân sao? Làm ăn là làm ăn, từ thiện là từ thiện. Hai chuyện không thể lẫn lộn làm một được.
Tống Hương Quân lạnh lùng nói.
- Ý của chị Tống là dự án cao tốc Đồng Lĩnh chắc chắn là các anh chưa suy nghĩ xét kỹ đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuyệt đối không thể suy xét, ngay cả lão gia nhà tôi có tỉnh dậy cũng không thể suy xét việc này được.
Thần Lộ cũng không phải là cùng một nhà với Tống gia, Tống gia cũng chỉ là có cổ phần lớn nhất thôi. Căn cứ vào lợi ích và mục đích phát triển của công ty.
Chúng tôi không thể chấp nhận kế hoạch vô lý của các vị. Cho nên, đối với việc này, không cần nói thêm nữa. Tôi có thể chắc chắn với các vị rằng, không thể đồng ý yêu cầu vô lý của các vị.
Giọng điệu của Tống Hương Quân càng kiên quyết hơn. Người phụ nữ này, xem ra thật quá ác nghiệt. Không ngờ lại không quan tâm gì đến chuyện của ông cụ.
- Vậy thì thật xin lỗi, chúng ta có cần thiết phải tiếp tục ngồi đây nữa không?
Diệp Phàm khoát tay nói
- Rất cần.
Tống Hương Quân nói.
- Lẽ nào tổng giám đốc Tống còn có biện pháp khác?
Khổng Đoan vội vàng hỏi, khi nãy có thể chỉ là chọc tức Khổng Đoan mà thôi. Tận mắt thấy bà ta và Diệp Phàm nâng nhau lên liền muốn chọc rồi.
- Chúng tôi trả thù lao là được, chỉ cần trợ lý Diệp có thể mời chuyên gia cục bảo vệ sức khỏe quốc gia đến đây. Tống gia chúng tôi sẽ thêm 200 vạn coi như là phí trung gian. Như vậy cũng không phải là ít chứ?
Tống Hương Quân nói.
- 200 vạn, nhiều vậy sao?
Diệp Phàm nhìn Khổng Đoan một cái rồi thản nhiên nói.
- Nếu trợ lý Diệp thấy ít thì có thể thêm một chút. Tổng cộng 260 vạn được chứ. Lấy một chút ra đầu tư cũng có thể khiến cho người nhà trợ lý Diệp sống một cách khá thoải mái đấy.
Chúng tôi biết, các vị làm quan như thế này kiếm được chút tiền lương cũng không dễ dàng gì. Nếu muốn “giơ tay” thì lại sợ người ở Ủy ban Kỷ luật tìm đến tận cửa rồi.
Chúng tôi chi phí trung gian cho các vị thì chúng tôi cũng có thể nhận được một cách giải quyết hợp lý việc này.
Tuyệt đối sẽ không đưa chuyện này lên Ủy ban Kỷ luật có phải không?
Tống Hương Quân kiêu ngạo vô biên.
- Ha ha, tuy rằng lương của tôi không cao nhưng bản thân không có hứng thú. Nếu như không còn cách nào khác, thì ăn bữa cơm này cũng chẳng khác là mấy. Chủ tịch Khổng, tôi phải đi trước rồi. Lát nữa nhớ tổng kết lại sổ sách, chính phủ đã không có tiền, nhưng bữa ăn này thì vẫn phải trả đó.
Diệp Phàm nói xong liền đứng dậy.
- Trợ lý Diệp. Tống Hương Quân cũng là hơi nóng vội, anh chớ phật ý. Kỳ thật, lần này chúng tôi đến là có thành ý. Ông cụ bây giờ còn nằm trên giường, nếu như trợ lí Diệp có thể mời chuyên gia cục bảo vệ sức khỏe quốc gia tới thì Tống gia tuyết đối sẽ không hàm hồ đâu. Thêm một chút nữa cũng có thể mà.
Tống Phong cũng vội vã.
- Ha ha, chỉ có một yêu cầu. Đem bản quy hoạch cao tốc lên. Về phần bộ giao thông bên đó chúng tôi có thể nói đỡ cho vài lời. Nếu như các vị không thể đáp ứng yêu cầu này, vậy thì không còn gì để nói cả.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh...vô liêm sỉ!
Tống Hương Quân cực kỳ tức giận, đứng lên chỉ vào Diệp Phàm.
- Vô liêm sỉ. Cô nói đúng. Tôi đúng là người như vậy, là hạng người vô sỉ. Tuy nhiên, có thể vì nhân dân mà vô sỉ, Diệp Phàm tôi cam tâm tình nguyện vô sỉ cả trăm lần. Đây gọi là vô sỉ. Cô Tống, cô vẫn chưa đạt tới mức vô sỉ này. Cho nên, cô không thể hiểu được tôi. Diệp Phàm tôi vô sỉ, chỉ có trời mới hiểu.
Diệp Phàm lạnh lùng dõng dạc nói, hơn nữa vẻ mặt còn chằm chằm nhìn vào Tống Hương Quân.
11 cao thủ tiến lên, Tống Hương Quân lùi về sau một bước. Dường như cảm thấy người này vô cùng cao lớn. Cao lớn đến nỗi có thể làm cho người khác run sợ. Mình làm sao vậy, một tên cán bộ như hắn thì có thể làm được gì, trong lòng Tống Hương Quân không hiểu nổi sự yếu đuối của bản thân nên khách sáo đứng dậy.
- Hương Quân, ông cụ còn trên giường. Chuyện kiếm tiền đương nhiên quan trọng, nhưng bệnh tình của ông cụ quan trọng hơn. Huống chi, cao tốc Đồng Lĩnh cũng không thể lỗ vốn. Chỉ có điều đầu tư trước mắt lớn hơn rất nhiều thôi. Chúng ta hoàn toàn có thể kéo các cổ đông vào vụ này cùng nhau thanh toán đúng không? So với bệnh tình của ông cụ, thì việc này có đáng vào đâu.
Tống Phong có chút giận dữ, hạ giọng nhắc nhở cháu gái.
- Trợ lý Diệp, có thật là anh có thể mời được chuyên viên y tế không? Chúng tôi khó mà tin được.
Tống Hương Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi không ngờ lại nói ra những lời đó. Có lẽ cũng đã nghĩ đến tình hình hiện tại.
- Không cần để ý đến những lời của tôi, đối với một số việc, các vị cho rằng ngàn vạn khó khăn. Nhưng đối với Diệp Phàm tôi. Mời một chuyên gia cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Diệp Phàm lên mặt, hôm nay nhất định phải dạy cho Tống Hương Quân một bài học. Phải dạy cho cô ta chừa cái tính tình ấy đi, đây chính là phong cách của Diệp lão đại.
Ngay đến cả Khổng Đoan cũng cảm thấy hắn quá kiêu ngạo rồi, nếu như chuyên viên y tế dễ mời như vậy, người nhà họ Tống đã sớm mời được rồi.
Đây là chuyện khó mà tin được, mà chuyên viên y tế kia đâu có phải là người nhà của Diệp Phàm. Tên này chắc chắn là đang khoác lác, Khổng Đoan nghĩ thầm như vậy, trong lòng khá thất vọng.
- Được, chuyện này là anh nói đó nhé. Chỉ cần trợ lý Diệp có thể mời chuyên gia đến, chúng tôi đồng ý sửa chữa quy hoạch. Đem cao tốc Đồng Lĩnh tới ngân hàng cao tốc Bắc Kinh, đến lúc đó nếu trợ lý Diệp không mời được chuyên gia tới, Tống Hương Quân tôi sẽ buộc anh phải xin lỗi Tống gia chúng tôi trên Tấn Lĩnh nhật báo.
Tống Hương Quân đánh cược.
- Những lời này là chính cô nói đó.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tống Hương Quân tôi tuy chỉ là phận nữ nhi, nhưng so với một số người được gọi là cán bộ chỉ biết khua môi múa mép thì còn mạnh hơn nhiều. Đàn ông các người nhất ngôn cửu đỉnh. Tống Hương Quân tôi cũng có thể làm được. Chỉ sợ có người lúc đó không biết làm sao trốn tránh lại kiếm lời biện bạch.
Tống Hương Quân thật sự tức giận.
- Nói hay lắm.
Diệp Phàm đột nhiên quay người vỗ tay hai tiếng, sau đó ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tống Hương Quân một cái, thản nhiên nói:
- Hôm nay một cán bộ như tôi đây sẽ cho cô thấy, cái gì gọi là năng lực, cái gì gọi là khua môi múa mép.
Diệp Phàm nói, lâp tức lấy di động ra, tìm số, không lâu sau đã nối được điện thoại, cười nói:
- Chị Trương, gần đây bận không?
- Bận lắm.
Trương Oánh Nguyệt cười cười, rồi nói:
- Nghe nói cậu được thăng chức lên là trợ lý chủ tịch à...cậu được thăng quan như vậy, thật đúng là còn nhanh hơn cả tên lửa đó.
- Chỉ là hư danh thôi, đừng nói đến cấp bậc. Hơn nữa, có quá nhiều chuyện phải giải quyết, bận đến chết. Ngày nào cũng chạy tới chay lui tới mức lao lực rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cũng muốn có cơ hội như cậu mà không được đây.
Trương Oánh Nguyệt cười nói.
- Chị Trương nhất định là sẽ có cơ hội mà, tuy nhiên, tiểu đệ muốn nhờ chị một việc.
Diệp Phàm cũng không muốn nói chuyện tào lao nữa, nói thẳng vào chuyện.
- Cậu ấy à, cứ nói thẳng ra, còn quanh co làm gì?
Trương Oánh Nguyệt vờ giận dữ.
- Chuyện là như vậy, tôi có một người bạn họ Tống...
Diệp Phàm nói qua tình hình một lượt.
- Muốn mời chuyên viên cục y tế, chuyện này có chút phiền phức. Nói thực thì cục bảo y tế không phải do tôi quản lí. Tuy nhiên, tôi sẽ nói trước với họ một tiếng, cậu chờ nhé.
Trương Oánh Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại. Diệp Phàm ung dung ngồi uống trà.
Nơi này tạm thời rất yên lặng. Tống Hương Quân cũng buồn bực ngồi uống trà. Thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Hơn nữa, Tống Hương Quân cho rằng Diệp Phàm đang cố gắng kéo dài thời gian, mà Tống Hương Quân tự nhiên lại mỉm cười.
Còn Khổng Đoan thì tâm trạng đang bất ổn, về phần Tống Phong, cũng giữ vẻ mặt u buồn. Bởi vì ông ta cho rằng Diệp Phàm đang khoác lác, chỉ sợ tới lúc đó bệnh tình của ông cụ lại quá rồi.
15 phút sau, Trương Oánh Nguyệt gọi tới, nói là ngày mai sẽ xuống, kêu Tống gia chuẩn bị tốt là được.
- Cảm ơn, cảm ơn trợ lý Diệp.
Tống Phong cảm động quá, đứng dậy đi tới chỗ Diệp Phàm bắt tay thân mật.
- Thế nào tổng giám đốc Tống, việc của Diệp mỗ đã hoàn thành rồi. Tuy nhiên, tôi không dám cam đoan là chuyên gia tới thì có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Nhưng cô cũng có thể hỏi xem đồng chí Lưu Phương Hải là ai. Nếu như là người không đủ quyền uy thì Diệp Phàm tôi sẵn sàng lên báo xin lỗi.
Còn nếu như người đó đủ quyền uy thì Tống gia phải lập tức cử nhân viên liên hệ với người phụ trách dự án cao tốc Đồng Lĩnh của chúng tôi.
Xong việc này, tranh thủ trong thời gian vài ngày quyết định luôn. Đương nhiên, cô Tống cũng có thể quên đi những chuyện vừa nói, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa.
Diệp Phàm nói, cuối cùng vẫn còn muốn kích động con người này một chút.
Quả nhiên, Tống Hương Quân vừa nghe, hừ nói:
- Chỉ cần Lưu chuyên gia đến Tống gia, mặc kệ là có trị khỏi bệnh cho ông cụ hay không. Tôi sẽ lập tức cử phó tổng giám đốc đến chỗ các anh bàn bạc chuyện cao tốc Đồng Lĩnh.
10 giờ trưa ngày hôm sau, Diệp Phàm mới đến tỉnh thành, đang đi trên đường ở Tống gia. Mễ Nguyệt gọi điện, nói là Lưu Phương Hải dẫn theo vài người đang tới Tấn Lĩnh thành phố Long Giang.
Tống gia long trọng nghênh đón họ, hơn nữa còn đặc biệt mang xe Mercedes-Benz sang trọng ra sân bay đón. Mà cục trưởng cục y tế cùng với phó giám đốc Lý của sở y tế tỉnh cũng tới.
- Bệnh tình thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Lưu Phương Hải vừa đến Tống gia thì nói là có việc bận, cho nên, lập tức cho người kiểm tra toàn thân Tống lão gia.
Tuy nhiên, tình hình không mấy lạc quan. Chủ nhiệm Lưu nói Tống Mậu Lâm tuổi tác đã cao rồi, năm nay cũng hơn tám mươi tuổi. Con người già đi là theo quy luật tự nhiên, hơn nữa, Tống Mậu Lâm lúc trẻ đã làm việc quá sức nên giờ cạn kiệt tinh lực.
Huống chi, lúc còn trẻ miệng củaTống Mậu Lâm chịu quá nhiều tổn thương, xương cốt lúc ấy đã bị thương. Khi còn trẻ thì cơ thể vẫn tương đối tốt.
Nhưng giờ thì khác rồi, già đi một chút, da dẻ kinh mạch đều yếu dần đi. Cho nên, mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như hiện nay.
Chuyên gia Lưu tự mình sờ vào để cho Tống Mậu Lâm tiếp nhận, nhưng miệng vẫn rơi xuống. Sau đó cùng bàn bạc với các đồng chí khác.
Cho ra kết luận là thần kinh ở cằm có vấn đề.
Cơ bản là không có cách nào cả, nếu có gắng thì có thể phẫu thuật, nhưng hiệu quả cũng không được cao.
Một khi bỏ giá cố định ra thì miệng sẽ lại rơi xuống. Hơn nữa, xét cho cùng thì Tống lão gia già rồi, nếu mổ thì cũng tương đối nguy hiểm. Làm không tốt thì tình huống có thể sẽ xấu đi.
Mễ Nguyệt có chút buồn bực nói.
- Chuyên gia Lưu có ý là không chữa trị sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Thật sự là có ý như vậy, họ cũng muốn xin lỗi.
Mễ Nguyệt nói.
Chương 2573: Phương pháp chữa trị thần kỳ.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Chuyên gia đã đi chưa?
Diệp Phàm hỏi:
- Chuẩn bị đi rồi.
Mễ Nguyệt nói:
- Cô đi nói với chuyên gia Lưu một tiếng, bảo bọn họ chờ một lúc, tôi sẽ tới ngay.
Diệp Phàm nói. Trong lòng tự nhủ vốn không muốn ra tay, không ngờ chuyên gia đến đây cũng không có tác dụng gì, chính ta đành phải ra tay rồi.
Không lâu sau, xe đã vào Tống gia.
Ở thành phố này Tống gia có một biệt thự rất rộng, nhìn qua biệt thự cũng không hiện đại, đoán chừng cũng xây dựng trước khi giải phóng rồi.
Tuy nhiên, diện tích khá rộng. Hơn nữa, quang cảnh xung quanh rất đẹp. Nghe nói biệt thự này là một người Hà Lan xây dựng trước khi giải phóng, chính là kết hợp phong cách Châu Âu và phong cách Trung Quốc.
- Thái độ của Tống Hương Quân thế nào?
Diệp Phàm vừa xuống xe vừa hỏi Mễ Nguyệt.
- Còn có thể là thái độ gì nữa, tâm trạng suy sụp, toàn bộ người của Tống gia đều đã về rồi. Giống như chuẩn bi hậu sự vậy.
Bởi vì, các chuyên gia nói ông Tống thực sự bị ung thư vòm họng. Đối với kết luận này, Tống gia lúc ở nước ngoài chữa bệnh các bác sĩ đều nói như vậy.
Bây giờ chủ nhiệm Lưu cũng đồng ý với cách nói này. Anh nói đi, người của Tống gia còn có thể vui được sao?
Mễ Nguyệt nói:
- Bọn họ không nói gì với chúng ta về chuyện cao tốc?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Thật ra Tống tổng có nói qua với tôi, nói là đợi sự việc của ông qua đi sẽ lập tức sắp xếp người qua đây.
Cô ấy còn nhắc lại, tuyệt đối không được lỡ lời đâu đấy. Tuy nhiên, hiện tại tình trạng Tống gia như vậy, tôi cũng ngại đứng tại nơi này mà thúc giục bọn họ lập tức làm việc có đúng hay không?
Dù sao thì con người đều có cảm tình. Chính là trong lòng tôi có chút mệt mỏi.
Mễ Nguyệt nói:
Hai người đi vào biệt thự Tống gia. Thấy trong đại sảnh có hai mươi mấy người. Nam nữ già trẻ đều có, ai cũng là vẻ mặt bi thương.
- Anh là chủ nhiệm Lưu?
Bởi vì có Mễ Nguyệt nhắc nhở, cho nên, vẻ mặt Diệp Phàm mỉm cười đi qua lên tiếng chào hỏi.
- Tôi là Lưu Phương Hải, việc này, trưởng ban Trương cũng nói qua với tôi rồi. Chẳng qua, thật ngại quá trợ lý Diệp.
Trên mặt Lưu Phương Hải có chút xấu hổ.
- Việc này vốn rất khó, ông Tống đã đi chữa bệnh ở nhiều nước có trình độ cao rồi. Mọi người nói đều không có cách chữa trị. Chủ nhiệm Lưu cũng đã tận lực. Chúng ta là người chứ có phải là thần đâu có phải không chủ nhiệm Lưu.
Diệp Phàm nhanh chóng an ủi, chuyển lời:
- Không biết ông Tống nằm ở đâu, tôi muốn đi thăm.
- Chuyên gia đều nói là không còn cách nào anh xem có ích lợi gì!
Không thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi tóc xõa ngang vai của Tống gia chạy nhanh qua Diệp Phàm.
- Đừng nói như vậy trợ lý Diệp, thật ngại quá. Trong lòng Cường Phú cũng đau khổ.
Tống Đỉnh lập tức bày tỏ xin lỗi.
- Cường Phú nói sai sao hả chú, anh ta nói hoàn toàn không sai. Chuyên gia cũng không có cách nào, trợ lý Diệp anh xem cái gì, mèo khóc chuột thôi.
Đừng cho là tôi không hiểu mục đích anh tới đây. Hình như đến là để xem ông chúng tôi. Trên thực tế, không phải là muốn thúc giục chúng tôi nhanh chóng sắp xếp người đi xử lý chuyện cao tốc Đồng Lĩnh.
Người này làm quan lòng dạ hiểm độc rồi. Cũng không có tình người rồi. Người giàu đều giàu đến tận nhà rồi.
Nào ngờ Tống Hương Quân cũng vội vàng nói:
- Đó là suy nghĩ của anh, Diệp Phàm tôi cũng không nghĩ như vậy. Đương nhiên, mặc dù cũng bình thường, điều này, là cô Tống đã đồng ý việc của chúng tôi, nếu như nếu bây giờ chủ nhiệm Lưu đã tới, hơn nữa rất tận lực. Chúng tôi đã hoàn toàn chấp thuận. Nhưng người bên kia phải lập tức làm. Việc này tôi cũng không làm sai gì, ngược lại anh lại phản đối phê bình tôi. Đây là cái lý gì vậy?
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Không làm thì làm sao hả anh Diệp?
Em trai Tống Hương Quân là Tống Cường Phú nhìn chằm chằm sát vào Diệp Phàm. Giơ tay ra bắt tay.
- Em trai, không được nói lung tung. Việc mà Tống Hương Quân tôi đồng ý nhất định sẽ làm. Anh Diệp, chậm nhất là ngày kia, Tập đoàn Thần Lộ sẽ có người đến Đồng Lĩnh giải quyết việc này. Tuy nhiên, hôm nay, Tống gia chúng tôi không hoan nghênh anh, đối với loại người dối trá như anh Tống Hương Quân tôi rất coi trọng anh, anh đi đi.
Tống Hương Quân lạnh lùng hừ nói:
- Tổng giám đốc Tống, sao ông lại có thể nói trợ lý Diệp như vậy. Người ta dù sao cũng đi từ Đồng Lĩnh đến hỏi thăm ông Tống. Trợ lý Diệp phải nịnh bợ Tống gia các người sao? Nực cười!
Mễ Nguyệt tức giận, am thanh khô khốc.
- Hai người đều cút đi!
Tống Cường Phú đi tới, chỉ vào Diệp Phàm và Mễ Nguyệt. Nếu như anh không đi thì cũng là ý muốn đuổi anh đi.
- Chủ tịch hội đồng quản trị Tống, Diệp Phàm tôi lập tức có thể đi. Tuy nhiên, tin rằng ông sẽ hối hận cả đời đấy.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng xoay người muốn đi.
- Trợ lý Diệp nói vậy có ý gì, là đang uy hiếp Tống gia chúng tôi sao?
Tống Đăng Vân liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Uy hiếp Tống gia các người, tôi không có ý đó. Hơn nữa, Tống gia các người còn chưa đủ trình độ, Chỉ có điều, tôi nói anh không nghe rõ, đi thôi.
Diệp Phàm đương nhiên cũng lên giọng, Tống gia anh muốn lấy thế đè người, Diệp Phàm tôi lại càng không phải là người yếu đuối.
- Không đủ trình độ, ngay cả anh một cán bộ quèn cũng dám nói ra những lời này. Không cần anh phải nói, ngay cả nhân vật số một số hai ở Đồng Lĩnh cũng không dám nói ra những lời như thế. Tôi thật sự không ngờ, người trẻ tuổi bây giờ lại kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, nhưng kiêu ngạo đến nỗi nói không đủ trình độ như vậy thì thật là một tên ngu ngốc.
Tống Cường Phú không ngờ kiêu ngạo mỉm cười.
- Tên tiểu tử như anh có tư cách gì mà phê phán Diệp Phàm tôi, Diệp Phàm tôi đúng là một cán bộ nhỏ. Nhưng dù sao cũng tốt hơn anh. Người trẻ tuổi, đừng có ở đây mà nói với người năm sáu mươi tuổi. Có bản lĩnh thì đừng dựa vào gia đình, Diệp Phàm tôi đây dựa vào chính bản thân mà tiến lên. Anh thì có cái gì mà lấy ra để khoe khoang, lấy ra xem xem?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói:
- Cường Phú, đừng có nói linh tinh, trợ lý Diệp, tôi muốn hỏi anh những lời anh vừa nói có ý gì, Tống mỗ ngu dốt, mong anh giải thích một chút.
Tống Đăng Vân bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói. Dù sao gừng càng già càng cay, đoán Tống Thanh Vân nghĩ gì.
- Nếu tôi nói có thể chữa trị khỏi bệnh cho ông Tống nhà anh anh có tin không?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không thể nào.
Lúc này, chủ nhiệm Lưu đến cùng một nhân viên buột miệng nói ra.
- Tôi cũng cho rằng không thể nào.
Tống Đăng Vân gật gật đầu.
- Vậy sao…., cáo từ!
Diệp Phàm nói:
- Từ từ đã, nếu có thể nói mạnh như thế, vậy thử một chút đi. Đến lúc đó mà không chữa khỏi bệnh cho ông nhà tôi…., chúng tôi phải gác lại chuyện cao tốc Đồng Lĩnh lại. Đương nhiên, trợ lý Diệp không dám đi thử những lời vừa nói như vậy những lời kia cũng coi như là “Thối lắm” rồi.
Tống Hương Quân cũng ăn nói thô bạo rồi, người phụ nữ này đúng thật là chua ngoa, không ngờ lại lấy việc này ra làm khó Diệp Phàm. Kỳ thật, cô gái này muốn trở mặt đây mà.
- Nếu tôi may mắn chữa khỏi bệnh thì sao?
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng.
- Tống Đăng Vân sẽ bái phục, mặc kệ chuyện đường cao tốc Đồng Lĩnh gặp nhiều khó khăn, chúng tôi lo tất cả. Hơn nữa, nội trong ba ngày sẽ xử lý công bằng việc này. Bệnh của cha tôi nếu như chữa khỏi, Tống gia tôi sẽ quyên góp cho Đồng Lĩnh các ông 20 trường trung học và tiểu học. Coi như là Tống gia chúng tôi giúp đỡ đi.
Thương nhân Tống Đăng Vân kia rất khí thế, có vẻ như khí thế khá lớn.
- Đồng ý!
Diệp Phàm hừ nói:
- Đưa tôi đi xem xem.
Kỳ thật, đêm qua đã sớm lén vào Tống gia kiểm tra qua rồi. Phát hiện ông Tống chỉ là bởi vì thần kinh có chút tắc nghẽn, hơn nữa xương cằm có chút gấp khúc gây ra nên mới như thế. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm dò xét mới phát hiện ra điều này.
Cho dù là có dùng thiết bị quét hình ra-đa hiện đại tốt nhất cũng không cách nào phát hiện ra tình trạng nhỏ này.
Diệp Phàm nhìn qua, nếu lúc đầu dùng cách Âm Vô Đao chữa trị cho cá không gai, hơn nữa lại thêm thủy công của Bát Vương vừa mới có đặc điểm mới, dùng nội lực hoàn toàn có thể làm thẳng lại chỗ hơi gấp khúc ở cằm lại.
Đối với việc này các chuyên gia cảm thấy không thể tin nổi Diệp Phàm bởi vì có năng lực đặc biệt mới làm được. Cho nên thằng này phải có đầu óc mới có thể chữa trị được như vậy, lấy các hạng mục lớn như vậy của đường cao tốc làm tiền đặt cược. Tự nhiên cũng là vì kích thích Tống gia. Hơn nữa lấy được lợi ích của Tống gia rồi.
Sau khi lên lầu, chủ nhiệm Lưu cục bảo vệ sức khỏe cũng rất hứng thú. Tuy nhiên, trong phòng này không ai tin tưởng Diệp Phàm có thể chữa khỏi cho ông Tống đã được tuyên bố là mắc bệnh ung thư miệng. Ngay cả Mễ Nguyệt cũng không tin nổi, cô nàng này đi theo sau Diệp Phàm với vẻ mặt u buồn.
Ông Tống há miệng ra, vẻ mặt đau khổ nằm trên giường, bên cạnh có một cái ống treo xuống miệng, dùng để hút nước miếng ra.
Diệp Phàm cũng giả vờ gải vịt đưa tay ra sờ nắn, làm cho người ta có cảm giác người này đang mát xa. Hơn nữa lại còn là cái loại mát xa giả một lần hai ba mươi đồng.
Kỳ thật người này đang lặng lẽ dùng nội công với thủy công làm mềm xương cốt, quả nhiên có hiệu quả. Thành công làm xương thẳng ra.
Sau đó, hai tay Diệp Phàm lại vung loạn trên không trung, giờ phút trong mắt mọi người Tống gia chính là phô trương giả thần giả quỷ.
Giằng co nửa giờ, mọi người Tống gia có chút không kiên nhẫn. Mà hai mắt chủ nhiệm Lưu đều muốn híp lại rồi.
Đúng lúc này, Diệp Phàm giống như chữa không khỏi bệnh cho người ta đang luống cuống rối loạn hoặc là nói rất mệt mỏi.
Chân đứng không vững nghiêng cả người đụng tới chỗ ông Tống. Mọi người trong phòng sợ tới mức kêu to lên, người này sợ nên nhanh chóng giữ lấy mép giường không giữ ông Tống.
Tuy nhiên, tay lại trượt không nắm được mép giường, nhưng thật ra ngay lập tức tay đặt lên miệng ông Tống. Một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, dưới sự vô ý của Diệp Phàm không ngờ miệng của ông Tống khép lại.
Khép thì khép lại rồi nhưng tất cả mọi người tin rằng sẽ lập tức mở ra thôi.
Tuy nhiên, lần này kỳ tích đã xuất hiện. Chiếc cằm kia không ngờ không mở ra.
- Tôi....Tôi đã khỏi chưa ?
Ông Tống khó khăn nói rõ ra được mấy từ này.
- Cha, lẽ nào cha đã khỏi rồi. Chú ý một chút, nói nhỏ thôi.
Tống Đăng Vân vội vàng hỏi, hay là lo lắng miệng lại khép lại.
- Không sao, lần này cảm giác thật tốt, ta có thể cảm nhận nhận được đấy.
Ông Tống nói mượt hơn rất nhiều.
- Việc này….Thật ngại quá. Nhất thời không dừng tay lại ngay đoán chừng là ấn hơi mạnh một chút. Thật đúng là quá may mắn. Không thể tin được chó ngáp phải ruồi lại có thể chữa khỏi bệnh cho ông Tống. Thật ngại quá ngại quá, Diệp mỗ còn có việc đi lên Tỉnh ủy, xin cáo từ.
Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ nói xong xoay người muốn đi.
Chủ nhiệm Lưu không ngờ lẳng lặng ở phía sau xem xét Diệp Phàm, cũng không biết ông này suy nghĩ cái gì. Đoán chừng là suy nghĩ trăm lần cũng không có lời giải đáp.
Nói là Diệp Phàm chữa khỏi cũng giống như thế, nói không phải cũng không phải. Rõ ràng người này có chút chó ngáp phải ruồi không ngờ lại chữa khỏi. Chẳng lẽ thiên hạ lại có nhiều chuyện trùng hợp đến như thế.