Chương 2579: Đảo Á Đông Lệ Châu.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Trên đảo sẽ thấy rừng rậm nhiệt đới, đâu đâu cũng thấy những cây thân gỗ như cà phê, nho, phân bố rộng rãi trên đảo Á Đông Lệ Châu.
Vì tập đoàn Hồng Phách Thiên Chan này không những chuyên về hàng da cá sấu mà còn là một nhà nổi tiếng về rượu nho. Vì thế trên đảo ngoài những cây thân gỗ ra thì còn có rất nhiều nho.
Diệp Phàm cùng những người đi cùng xuống xe rồi lại ngồi trên du thuyền Hào Hoa, còn gọi là “số ZHUNA” xem ra nhà họ Chu rất cưng chiều cô con gái này.
- “Zhu Na, đảo này nhìn không nhỏ đâu.
Lam Tồn Quân đặt kính viễn vọng xuống hỏi, gần đây quan hệ của anh ta với Chu Na lại tiến thêm bước mới.
Chu Na ra vẻ lạnh lùng nhưng Diệp Phàm có thể nhận ra là cô ta chỉ giả bộ vậy thôi.
Diệp Phàm bí mật hỏi đồng chí Lam rằng đã cho hoa mai nở chưa, nhưng Lam Tồn Quân lại buồn rầu nói trừ lần ở tam độc giáo bị trúng độc tình ra, sau này không có thêm cơ hội nào để cho Chu Na lên giường cả.
Mà dù Chu Na cũng thân thiết với Lam Tồn Quân chút nhưng vẫn ra vẻ như không tiến triển gì.
Sau này để liện hệ với Chu Na nên Lam Tồn Quân có gặp cô mấy lần. Nghe nói lần nào gặp mặt thái độ cũng bình thường.
- Nếu so sánh với những đảo lớn của Nhật thì đương nhiên đảo Á Đông Lệ Châu của nhà họ Chu chắc chắn nhỏ rồi nhưng nếu nói là tài sản riêng của nhà họ Chu chúng tôi thì lại không nhỏ. Tính ra cũng phải đến 40 cây số đấy chứ không ít.
Mà những năm gần đây dân số trên đảo tăng nhanh. Nghe cha tôi nói thì năm nay dân số đã đạt đến mức 80.000 người rồi. Cũng ngang ngửa với cả một trấn lớn ở nước các anh. Đúng là diện tích rất rộng.
Diệp tiên sinh, anh xem, đảo của chúng tôi như một châu báu ở giữa đại dương bao la xanh ngát.
Trên trời mây xanh chừng nào thì dưới đảo cũng như chừng ấy ngọc bích. Nơi đây đã trở thành hòn đảo du lịch cho các khách du lịch. Chỉ có điều cha tôi lại không đồng ý để phát triển du lịch.
Nghe nói đảo này là nơi chứa vết tích tổ tông nhà họ Chu chúng tôi. Nên cần phải giữ gìn, bảo tồn những đặc điểm đó. Từng ngôi nhà trên đảo để là những kiến trúc đã được ban phê duyệt của gia tộc đồng ý mới được xây dựng.
Nếu không như vậy thì trên đảo đã đầy người rồi. Nếu Diệp tiên sinh muốn đến ở lâu dài thì chắc chắn cha tôi sẽ rất hoan nghênh. Còn có thể tặng cho cả một gia trang mang phong cách Pháp thuộc.
Có thể lấy 5, 6 dặm khuôn viên gia trang đó thành lãnh địa cá nhân của Diệp tiên sinh.
Chu Na quay sang nói chuyện với Diệp Phàm, ra vẻ không để ý đến đồng chí Lam. Người này buồn bực trong lòng, lẩm bẩm nói :
- Đảo lớn thì được cái gì chứ, đại ca của chúng ra không thèm nơi đây đâu.
Anh Diệp là người có tiền, cũng không kém cô chút gia tài nào. Mà nơi đây là nơi hẻo lánh, có thể là lũ chim còn không muốn đến.
Làm gì có ai lại thích cái đảo nguyên thủy này chứ. Đúng là chẳng là gì với những người hiện đại. Đây chỉ hợp với người rừng ở thôi.
Lam Tồn Quân nói đúng là không thương tiếc gì, khiến một hòn đảo của người ta đẹp lung linh vậy trở thành một nơi cho người rừng.
- Nguyên thủy, thế nào là nguyên thủy. Đây được gọi là bảo vệ môi trường sinh thái đấy Lam Tồn Quân tiên sinh ạ. Trên đảo của chúng tôi không hề có chút ô nhiễm nào. Anh có muốn đến thì nhà họ Chu chúng tôi cúng không hoan ngênh loại sói khoác áo văn minh hiện đại như anh đâu.
Chu Na cũng không để yên, suýt nữa đã biến Lam Tồn Quân thành lũ sói phương bắc rồi.
- Từ lúc nào mà tôi đã thành lũ sói rồi. Lam Tồn Quân tôi là một người hiện đại, văn minh nhất. Nước chúng tôi có cả 5000 năm lịch sử, là một đất nước có lễ nghi. Lam Tồn Quân tôi là một thành viên trong nước đó, tôi thấy rất tự hào.
Lam Tồn Quân cũng không chịu im.
- Tôi đồng ý là TQ là nước có lễ nghi, nhưng không tính anh. Anh chỉ là một thứ khác loài mà thôi.
Chu Na lạnh lùng nói.
- Tôi có chỗ nào thất lễ không?
Đồng chí tiểu Lam hơi tức giận, trước bao nhiêu người như vậy mà bị Chu Na nói cho không ra gì, cứ nói tiếp như thế thì sớm thành người nguyên thủy rồi.
- Anh không xấu hổ sao mà còn nói, anh nghĩ anh làm gì chứ. Đây là việc mà người văn minh hiện đại làm sao? Tôi thấy anh còn khốn nạn hơn cả sói nữa.
Chu Na tức giận nói.
- Cô…không phải sớm nói với cô rồi sao. Đều là những chuyện cũ rồi. lúc đó tôi cũng không là chính tôi nữa.
Lam Tồn Quân bị vạch tội, hắn ta tức nói, rồi nhìn Diệp Phàm nói :
- Môi trường có tốt hơn nữa thì chúng ta cũng không nhỉ phải không đại ca?
Lam Tồn Quân quay sang lại muốn lôi Diệp Phàm cứu.
- Ha ha, cũng không nói như vậy được. Không chừng sau khi đến thăm một vòng tôi lại thích ở đây thật thì sao?
Diệp Phàm không nể mặt Lam Tồn Quân, lại còn ném thêm đá nữa.
- Đúng vậy, môi trường ở đây thật tuyệt đẹp, lại còn có cả những cô gái tóc vàng, lương thiện của nước Pháp, Vương Nhân Bàng tôi không nỡ về. Đúng là một nơi tuyệt đẹp, cô Chu, có thể tặng tôi một trang viên không? Thôi, tôi không dám mơ có một trang viên, cho tôi một căn nhà nhỏ, khi nào có thời gian tôi ghé qua nghỉ ngơi là được rồi.
Vương Nhân Bàng cũng thêm phần náo nhiệt.
- Các anh nếu muốn tôi đều có thể tặng một căn phòng, nhưng trên thuyền này chỉ có anh ta là không thể. Chúng tôi không hoan nghênh loại người man rợ.
Chu Na nói ra câu này chính xác là đã giận Lam Tồn Quân lắm rồi, còn anh ta hừ nói :
- Quay lại đi, tôi muốn ra về, cái đảo này là cái quái gì mà muốn đến chứ?
- Tôi cũng không mời anh.
Chu Na cũng cứng đầu đáp lời.
- Ha ha ha…
Vương Nhân Bàng ngồi bên cạnh nháy mắt một cái. Xa Thiên không thèm nói tiếng nào.
- Anh nháy cái gì chứ?
Lam Tồn Quân kiếm chuyện với từng người.
- Nháy mắt cũng là phạm phải luật gì sao đồng chí tiểu Lam. Anh hãy nói rõ cho tôi biết. Bằng không chúng ta chơi máy trò trên biển này đi.
Vương Nhân Bàng xoa xoa tay rồi nhìn những cô gái nước Pháp đang ngồi tiếp đón những vị khách quý trên thuyền.
Nhà họ Chu đều đã tuyển chọn những người này. Người cao, mũi cao, mang đúng phong cách những cô nàng phong cách Pháp điển hình.
- Chơi thì chơi.
Lam Tồn Quân củng tức, nhảy lên thuyền. Anh ta kêu lên trong đám cô gái kia.
Đồng chí tiểu Lam không thể tức ra ngoài nhưng lại bơi giỏi. Mà nước ở đây lại chưa đến đầu gối anh ta.
- Thế mà cũng đòi khoe sao?
Vương Nhân Bàng khinh thường rồi cũng nhảy xuống nhưng nước còn không làm ướt giầy anh ta. Hai người như lấy giầy làm ván trượt rồi trượt trên nước.
- Ha ha, hai người này đúng là lắm trò.
Diệp Phàm cười nói. Nhưng lại hút được hết những ánh mắt của các cô nàng xinh đẹp.
Chơi mệt rồi, hai người cũng đã quay lại thuyền nhưng vừa lên thì các cô nàng đã vây quanh.
Lại là vuốt ve, ôm ấp. Đồng chí tiểu Lam đắc ý. Thấy Chu Na ở đó đã cố ý đưa tay ra ôm hai cô nàng khác, ra vẻ hạnh phúc lắm.
- Hèn hạ.
Chu Na không chịu được đành lên tiếng, dọa cái khiến cho hai cô nàng bên cạnh Lam Tồn Quân phải sợ chạy mất. Đồng chí tiểu Lam buồn bực, nhưng đây là nhà của họ thì còn làm gì được.
Du thuyền không lâu sau vào bến. Trên bến có mấy người đang đứng.
- Diệp tiên sinh, đây là chú của tôi Chu Mễ Tu. Đảo này do chú quản lý.
Chu Na chủ một người trung niên có mũi cao cười nói.
Diệp Phàm lên bờ, bắt tay với Chu Mễ Tu, nhưng không phát hiện ra hình bóng của cha Chu Na – Chu Do Tiếu.
Xem ra người này còn không tin vào năng lực của bản thân hắn ta. Đợi lúc nữa thuyết phục ông ta chắc cũng khó khăn đây.
Nghĩ lại thì cũng đúng, Chu Do Tiếu chưa gặp hắn ta, chỉ là nghe con gái nói lại thôi. Chắc phải mắt thấy tay nghe mới được.
Đoàn xe mới đúng là hoành tráng, một hàng ba chiếc Ferrari. Còn Diệp Phàm được Chu Mễ Tu mời lên chiếc xe sang trọng nhất.
Gần 10 phút thì xe vào đến trong rừng rậm, không lâu sau thấy một biệt thự phong cách phương Tây rất rộng lớn. Nhưng biệt thự cũng qua nhiều lần tang thương nên chắc thuộc vào loại cổ.
Tiến vào sảnh mới phát hiện ra sảnh thật rộng, mà Diệp Phàm cũng những người đi cùng thấy trên cầu thang đang có một cặp vợ chồng đi xuống.
Người đàn ông mặc bộ quần áo cổ thời Pháp, phía trước còn có chiếc nơ thắt, nhìn cứ như trang phục của bậc quân vương, thân thích hoàng tộc Pháp trước kia.
Người đàn bà nhìn có vẻ không già, giống Chu Na. Có thế là cha mẹ cô ta.
Chu Do Tiếu không biết nói tiếng Hán, đều phải nhờ Chu Mễ Tu phiên dịch.
- Không thể ngờ rằng Diệp tiên sinh lại trẻ như vậy.
Không ngờ ngay câu đầu tiên Chu Do Tiếu lại hỏi Diệp Phàm như vậy. Rồi mời Diệp Phàm ngồi xuống. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện ra có chút thất vọng trong mắt ông ta.
- Ha ha, cũng gần 30 tuổi rồi.
Diệp Phàm mỉm cười nói rồi ngồi xuống.
- Diệp tiên sinh, đầu tiên tôi xin cảm ơn anh đã cứu con gái tôi, tôi rất cảm kích. Lần này các anh đến đợi chút nữa tôi bảo Chu Na đưa các anh thăm đảo một vòng.
Chu Do Tiếu nói rất khách sáo, nhưng Diệp Phàm không thấy ông ấy thể hiện cảm kích thế nào, mà nói ra như kiểu Diệp Phàm cùng mấy người đến chơi vui không vậy.
- Không cần phải cảm ơn. Lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện hợp tác với chủ tịch Chu.
Diệp Phảm thản nhiên nói.
- Ha ha..
Chu Do Tiếu cười hai tiếng rồi ngừng cười hỏi:
- Vị nào là Lam Tồn Quân tiên sinh?
- Là tôi.
Lam Tồn Quân hơi sững sờ trả lời.
- Chú Á, mời trà.
Không ngờ Chu Do Tiếu lại cười nói vậy.
- Lam tiên sinh, mời dùng trà.
Lúc này một cô gái Pháp xinh đẹp mang một khay bạc đến, trên khay bạc có chén trà nóng hương thơm ngào ngạt.
Bưng chén trà lên phát hiện ra đó là sứ thanh hoa của nước Trung Hoa chúng ta. Làm rất tinh tế, có thể là đồ cổ.
Một người ngồi ở vị trí ngay dười Chu Do Tiếu đưa tay ra chào, chén tra nóng đó đột nhiên bay về hướng người đó. Người này chắc là “chú Á”.
Chén trà như có cánh, bay về phí Lam Tồn Quân, người này chỉ dùng một tay để khống chế vật. Có thể là nội công không thấp ít nhất cũng là thập đẳng. Có thể là cao thủ mà nhà họ Chu mời. Quái lạ sao lại phải trịnh trọng mời Lam Tồn Quân trà, đáng nhẽ phải mời ta mới đúng chứ, Lẽ nào muốn làm thế phủ đầu Lam Tồn Quân?
Nếu như vậy thì chắc việc mà Lam Tồn Quân gây ra với Chu Na thì họ đều đã biết.
Diệp Phàm khinh bỉ nói trong lòng.
Nhưng chén tra cách Lam Tồn Quân khoảng chức 5 mét thì đột nhiên tăng tốc. Người trong sảnh đều cảm thấy sẽ có một sát khí mạnh mẽ.
chương 2580: Uy thế phủ đầu của Chu gia
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Hắn tùy tiện giơ tay lên hất hất, cười nói:
- Trà này rất tuyệt. Chú Á là người đứng đầu ở đây, mời chú nếm thử trước ạ.
Vừa nói dứt lời, chén trà trước mặt Lam Tồn Quân bỗng chuyển động sang phía Á thúc.
- Được.
Á thúc có chút ngạc nhiên, đáp lại một tiếng rồi giơ tay ra phái trước đỡ lại. Chén trà dừng lại.
Tuy nhiên chén trà cũng chỉ ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục bay. Á thúc nhìn, khuôn mặt đỏ lên. Tên ngốc đó hình như cũng nhìn ra là hắn ta đã thua.
Ông ta hình như cũng có chút giận giữ, dùng hết lực cho ra hai chưởng nhưng chén trà vẫn không dừng lại. Không lâu sau đã đến chỗ Á thúc.
Khuôn mặt Á thúc tím ngắt lại. Ông ta giơ hai tay ra trước miệng ngăn chén trà lại.
- Xin Á thúc đừng để ý, Diệp mỗ trước nay đều rất tôn trọng các bậc trưởng bối.
Diệp Phàm điềm đạm nói. Một bàn tay giơ ra phía trước động đậy.
Hình như có một bàn tay vô hình nhấc chén trà lên, tách đôi bàn tay trước miệng của Á thúc ra. Chén trà không hề bị trào nước ra, hướng thẳng tới miệng Á thúc.
Chén trà bắt đầu nghiêng, không lâu sau, nước trà đã bị biến thành một đường đổ thẳng vào miệng Á thúc.
Lúc đó, Á thúc thực sự rất ngượng ngùng. Ông ta không còn ngồi trên ghế nữa mà đã ngồi xổm.
Một chén trà đã được Diệp Phàm đưa vào miệng Á thúc. Đến lá trà cũng không bị bỏ sót, bay thẳng đến khay bạc trên tay cô gái.
Trong đại sảnh, người nhà họ Chu đều trợn tròn mắt mũi. Có thể khiến hén trà bay về chiếc khay bạc đẹp như vậy mà không cần dùng động tác gì.
- Còn không mau lui xuống.
Chu Do cười một tiếng, sắc mặt ông ta rất khó coi.
- Ha ha ha...
Á thúc đột nhiên cười lớn, bật đứng dậy, nói:
- Diệp Phàm tuổi trẻ tài cao, không biết có đồng ý ra Sơn Trúc Lâm giao lưu vài chiêu hay không?
- Diệp Mỗ trước nay không muốn lãng phí sức lực .
Ông ta hiểu Diệp Phàm không nể mặt ông ta.
- Lãng phí vô ích? Vậy ý của Diệp tiên sinh là nếu muốn giao lưu vài chiêu thì nhà họ Chu chúng tôi phải cho đi thứ gì đó có đúng không?
Chu Do thản nhiên cười nói. Tuy nhiên thái độ của ông ta không còn hòa hữu như ban nãy nữa.
- Tất nhiên là vậy rồi.
Diệp Phàm cũng không khiếm tốn, gật đầu đáp lại. Nếu nhà họ đã không giữ lễ nghi như vậy thì hắn cũng chẳng cần khách khí.
- Xin cứ nói.
Chu Do nhíu mày, cười nói.
- Trước tiên xin hãy đồng ý sẽ để tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh chũng tôi. Tất nhiên nếu tôi bại dưới tay của Á thúc thì xem như tôi không có bản lĩnh, chuyện này coi như chưa nhắc đến.
Diệp Phàm đưa ra điều kiện rất rõ ràng.
- Tôi có thể đồng ý sẽ thương lượng với các anh, tuy nhiên, thương lượng vẫn cứ là thương lượng. Còn việc để cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh các anh thì lại là chuyện khác.
Chu Do cười nói.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Giải quyết mâu thuẫn cho nhà họ Chu chúng tôi.
Chu Do nhắc đến chuyện đó với vẻ mặt rất trang trọng.
- Còn về việc giải quyết các mâu thuẫn của nhà họ Chu các ông thì tôi phải nghe lí do trước đã. Còn nữa chuyện quan trọng nhất bây giờ là tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân các ông làm sao tới Phong Châu thì hãy quyết định trước đi.
Diệp Phàm biết nhà họ Chu sẽ đưa ra điều kiện nên hắn cũng không khách khí nữa.
- Vậy được. Chúng ta cứ xem thuật Khai Lang của Á thúc trước đã.
Chu Do cười, gật đầu nói.
Cả đoàn người lại ngồi lên xe, không lâu sau thì đi vào một rừng trúc lớn. Khu rừng này cũng không khác lắm so với rừng Trúc Nam của Trung Quốc.
- Đây là nơi tôi thường luyện công, gọi cậu đến đây giao đấu, tôi chắc chắn sẽ chiếm ưu thế. Dù gì tôi cũng khá quen với chỗ này, như vậy sẽ không công bằng lắm với cậu Diệp Phàm.
Con người Á thúc cũng rất được. Đầu tiên ông ta giải thích trước đã.
- Á thúc, cái này cũng không thể nói là không công bằng được. Thực ra tôi cũng chỉ mới nghe qua khu vực Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh.
Nếu không phải là Chu Na giới thiệu, tôi làm sao biết được nơi này vì thế cho dù Diệp tiên sinh dùng vũ lực để giúp chúng tôi giái quyết đối thủ
Nhưng đối với giới kinh doanh mà nói thì Chu gia chúng tôi không công bằng. Vì thế ngay từ khi bắt đầu đã được xây dựng trên cơ sở không công bằng.
Á thúc, một câu nhắc đến hai chữ Trung Quốc, như vậy là có đi có lại rồi. Vì thế, thúc đừng khách khí.
Hãy đem tất cả sức lực ra cho các bằng hữu Trung Hoa thấy được người nhà họ Chu của viên ngọc Á Đông ai cũng là những kị sĩ đáng nể.
Những kị sĩ dũng cảm trước nay chưa bao giờ sợ thách thức.
Chu Do cười, nụ cười hiện rõ sự hào sảng.
Diệp Phàm như bừng tỉnh. Hắn nói khiến Chu Do cười nhưng điệu bộ ấy không tự nhiên chút nào.
Hóa ra trang phục đó là của những kị sĩ cổ đại Châu Âu, hơn nữa nó cũng rất hợp với trang phục của hoàng thất. Xem ra, trước đây Chu Do cũng có một quá khứ rất huy hoàng.
Mà hình như cũng không đúng lắm. Bởi vì kị sĩ hoặc những người được gọi là kị sĩ là những kị binh Châu Âu thời trung cổ đã trải qua sự huấn luyện của quân đội, sau đó nó trở thành một tước hiệu danh giá, dùng để chỉ một giai tầng trong xã hội.
Sau đó, thời loạn lạc, quốc vương và giới quý tộc cần có các binh chung có ưu thế áp đảo trong chiến đấu nên họ đào tạo những người trẻ tuổi thành các kị sĩ.
Thân phận của các kị sĩ không phải do kế thừa mà có. Thực ra bản chất cũng không giống với giới quý tộc. Ngoài một số giống với các quý tộc, được phong tước ra thì phần còn lại đều phải đi lính trong quân đội, khi chiến đấu cũng phải tự trang bị vũ khí và ngựa.
Kị sĩ thực ra là tầng lớp thấp nhất trong giới quý tộc. Điều này thì chẳng có gì đáng khoe khoang cả. Diệp Phàm nhất thời đã không đoán ra được lí do trang phục của Chu gia lại được thiết kế như vậy.
- Diệp tiên sinh, xin mời!
Á thúc hành lễ theo đúng nghi thức chuẩn của các kị sĩ.
- Ha ha, lần này là để cậu ta thử sức với thúc.
Diệp Phàm cười nói, tay chỉ về phía Xa Thiên. Ban nãy thông qua cuộc thử sức trên bàn trà, Diệp Phàm biết được công lực của Á thúc, cũng chỉ là thập đẳng bị khai nguyên mà thôi.
Đối với một đối thủ vừa đạt đến bậc thập đẳng nhập môn thì Xa Thiên hoàn toàn có thể ứng phó được. Xa Thiên có vẻ hoan hỉ lắm.
Á thúc chọn địa điểm quyết đấu ở đây có lẽ là muốn lợi dụng rừng trúc. Điều này khiến Diệp Phàm nghĩ đến một trận quyết đấu rất thú vị trong “Ngọa hổ tang long”.
Hơn nữa cái cánh giả của Xa Thiên cũng có đất dụng võ ở đây. Dù thuật khinh thân xác tung thuật cuả Á thúc có cao lắm cũng không thể vượt qua được thuật cánh giả.
- Diệp tiên sinh, đây là sự coi thường sỉ nhục lớn nhất đối với kị sĩ chúng tôi.
Á thúc đột nhiên nổi giận, trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm.
- Á thúc tôi hiểu lầm? e rằng Diệp tiên sinh muốn sử dụng chiến thuật xa luân?
Chu Do hơi mỉm cười nói, giọng điệu đầy châm biếm.
- Các vị đều hiểu lầm rồi. Nếu nói là chiến thuật xa luân thì tại hạ cho rằng không cần thiết. Bởi vì tại hạ cho rằng vị Xa Thiên đây hoàn toàn phù hợp để thỉnh giáo Á thúc.
Hai người bọn họ thực lực đồng đẳng. Còn về tôi thì chỉ nhỉnh hơn Xa Thiên một chút ít.
Nếu để tôi giao đấu với Á thúc, cho dù là may mắn, thì đối với Chu gia, đó vẫn là sự bất công bằng.
Hơn nữa lần này chúng tôi đến đây là để giải quyết chuyện của Chu gia, tất nhiên là phải mang theo vài cao thủ, có đúng không?
Điều này một là để thể hiện thành ý của chúng tôi. Hai là chúng tôi cũng muốn cho các vi thấy, mời các cao thủ đến không hề dễ dàng.
Dựa vào sự giàu có của Chu gia thì cao thủ nào mà không mời đến được. Nếu không, Chu gia các vị đã sớm tự giải quyết xong việc này rồi.
Vì cớ gì lại đợi chúng tôi đến.
Diệp Phàm khoát khoát tay giải thích.
- Tất nhiên là vậy rồi. Á thúc là một trưởng lão của Chu gia chúng tôi. Tiền thì Chu gia chúng tôi cũng có chút ít nhưng các cao thủ giống như Á thúc thì gặp được đã khó rồi chứ đừng nói là mời được.
Nếu Diệp tiên sinh đã tự tin như thế, vậy cũng được. Nếu vị Xa Thiên này có thể đánh hòa được Á thúc thì chúng tôi đồng ý sẽ thương lượng chuyện cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến Phong Châu.
Chu Do cười nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Vậy được, Xa tiên sinh, xin mời.
Á thúc lại hành một lễ theo đúng nghi thức của các kị sĩ với vẻ mặt giận dữ. Nhìn điệu bộ của ông ta, lần này có lẽ muốn tóm gọn Xa Thiên.
- Vậy chủ khách đều không khách khí nữa. Tôi xin xuất chiêu trước.
Xa Thiên không hề khách khí, hét lên. Anh ta tìm được một cây trúc to bằng cổ tay rồi nhẹ nhàng đáp lên. Thân hình linh hoạt, nhanh nhạy như một con báo.
Á thúc bắt đầu có chút hứng thú, lao một đường kiếm tới. Thanh bảo kiếm màu đen rung lên. Ông ta xuất một đường kiếm hướng thẳng lên trời, miệng đột nhiên hét lớn;
- Trung thành-tín ngưỡng-vinh diệu-dũng khí!
Trong văn học về kị sĩ, các kị sĩ luôn luôn là biểu tượng của lòng dũng cảm, trung thành. Mỗi một kị sĩ đều lấy tinh thần kị sĩ làm tôn chỉ, là hóa thân của các anh hùng. Tinh thần của các kị sĩ châu Âu và các kị sĩ Nhật Bản cũng khá giống nhau.
Mỗi khi các kị sĩ gặp phải đối thủ khó địch được, họ thường mang theo các đồng đội của mình và hét lớn : “Trung thành- tín ngưỡng- vinh diệu- dũng khí.” Cuối cùng các kị sĩ này có thể dùng đển cả tính mạng để bảo vệ gia viên của mình. Họ không bao giờ vứt bỏ gia viên cho dù phải trả giá bằng cái chết.
Chưa bắt đầu giao đấu, Á thúc đã hét lên khẩu hiệu này chứng tỏ ông ta thực sự coi Xa Thiên là một đối thủ đáng nể. Hơn nữa trông ông ta lại càng hào hứng hơn.
Cả người ông ta lao về phía hai cây trúc. Thanh kiếm màu đen cũng lựa theo lao về phía đó.
Một luồng mãnh khí phát ra. Một cây trúc bị cong đi rất kì dị, cây còn lại gốc bị tung lên đến bốn mét trong không trung.
Cũng chính lúc này, cả thân người Á thúc đều dừng lại trên thân cây trúc đã bị cong.
Cây trúc kia dưới sức ép quán tính của cây trúc uốn cong đã lao bật lên không trung.
Tiếng “ào ào” vang lên, rừng trúc lại quay trở về trạng thái ban đầu. Á thúc cầm thanh bảo kiếm đứng trên thân cây trúc cách mặt đất chừng mười lăm mét.
- Hay lắm!
Mấy người nhà họ Chu ở đó đều vỗ tay. Công phu nhất thủ thượng trúc này, Á thúc đã luyện lâu rồi.
Tất nhiên so với thuật của Xa Thiên thì trông tuyệt đỉnh hơn rất nhiều. Vũ khí lợi hại nhất của Xa Thiên là đôi cánh giả khi đó vẫn chưa sử dụng đến.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng phát hiện ra rằng, thân trúc dưới sự giẫm đạp của Á thúc rung lên loạng choạng như thể không chịu được trọng lượng đang gánh đỡ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Nguyên lí này có đôi chút giống với các cao nhân biểu diễn xiếc đi qua dây xích trong không trung.
Xa Thiên cũng tương tự như vậy. Tuy nhiên Á thúc không chế mặt này tốt hơn cậu ta. Dù sao rừng trúc này cũng là nơi mấy chục năm ông ta luyện công.
Xa Thiên hướng xuống phần thắt eo thì thanh kiếm màu đen bỗng vang lên tiếng ào ào dữ dội trong không trung.
Chân Xa Thiên đang đứng trên phần ngọn cây trúc bỗng xuất ra một chiêu “húc nhật đông thăng”, tiến cao lên thêm khoảng năm mét nữa. Từ độ cao hơn hai chục mét, anh ta nhằm vào phía Á thúc mà ra sức xuất chiêu “phách hoa sơn phách”.
Vì Á thúc có thế mạnh khi đấu trên thân trúc nên Xa Thiên không muốn hao phí quá nhiều sức lực vào đó.
Luồng mãnh khí mạnh đến nỗi tất cả đám trúc trong phạm vi hơn chục mét quanh đó đều đổ xuống nghiêng nghả. Tiếng lá trúc đổ xào xạc vang lên như thể chúng sắp rụng hết trước đợt gió mạnh.
Á thúc cũng khom người lại, vọt lên phía trên không trung, miệng hét lớn “ngao”. Sau đó chân co lại một cách kì dị, bật thẳng lên từ thân cây trúc. Cả cơ thể ông ta như một mũi tên căng ra, lao vọt lên phía Xa Thiên. Tốc độ đó đều khiến Diệp Phàm và mọi người phải thầm kinh ngạc.
- Nghe thấy gì không? Ngao..đó không phải là tiếng sói hoang tru lên hay sao?
Vương Nhân Bàng nói.
- Đúng thế. Các anh xem tư thế ra đòn của Á thúc kìa, không khác gì một con sói đang bị công kích. Hình như ban nãy có nghe Chu Đống nhắc đến lang thuật của Á thúc. Không lẽ chiêu vừa rồi Á thúc xuất ra chính là một hình hài biến tấu khác của lang thuật?
Diệp Phàm nghi ngờ hỏi lại mọi người.
- Lang thuật. Chưa nghe nói bao giờ.
Lam Tồn Quân nghĩ một lúc. Dường như anh ta chưa nghe đến loại võ công này nên lắc lắc đầu.
- Dù chúng ta chưa nghe nói đến lang thuật nhưng thực ra nó cũng không có gì kì quái cả. Ví như hố bối quyền, xà quyền ...của người Trung Hoa chúng ta chẳng phải đều mô phỏng động tác của mãnh thú mà ra đó sao? Nếu có thể biến tấu các động tác của hổ, của rắn thì tại sao lại không thể làm thế với sói chứ?
Vương Nhân Bàng đắc lại một cách rất đắc ý.
Xa Thiên vừa nhìn thấy đao phách hoa sơn thì bóng của Á thúc đã biến mất. Anh ta chột dạ quay vội người lại.
Nhưng anh ta vừa kịp quay người lại thì thanh đao lao vút đến trước mặt anh ta như chưa hề đổi hướng.
Xa Thiên vội vàng đạp mạnh chân trái lên chân phải. Đây chính là hành đề cao pháp trong không trung của Diệp Phàm.
Xa Thiên bỗng chốc lên cao thêm được chừng ba mét. Tất nhiên hậu quả của cách làm như vậy là sức lực bị tổn hại đi rất nhiều.
Bình thường thì không cần phải làm vậy. Chỉ trong những trường hợp khẩn mới phải tăng gấp độ cao như thế.
Tuy vậy anh ta vẫn cảm nhận được giầy của mình vẫn còn bỏng. Xa Thiên cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện ra một chiếc giày đã bị đường đao dứt khoát của Á thúc khoét đi.
Đến cả đôi tất đen phía trong cũng bị lộ ra. Hơn nữa, tất cũng bị thủng vài lỗ.
Cũng may mà có thuật mượn lực đề thăng của Diệp Phàm nếu không Xa Thiên đã bị đánh bại dưới chiêu ấy rồi.
Xa Thiên mặt đỏ lự. Anh ta lại phát hiện ra Á thúc đã luồn xuống một thân trúc phía dưới nữa. Cả thân hình ông ta lại uốn cong, dán chặt vào và đung đưa theo thân trúc. Điệu bộ ông ta như đang cười nhạo sự bất lực của Xa Thiên.
Xa Thiên hết sức giận dữ. Anh ta nhào thẳng xuống thân trúc Á thúc đang đứng để xuất đòn.
Nhưng Á thúc lại quá am hiểu rừng trúc này nên khi đòn của Xa Thiên còn chưa tới nơi thì ông ta đã luồn sang một thân trúc khác.
Tiếng “răng rắc” của mười mấy câu trúc đổ xuống vang lên. Các đòn Xa Thiên ra thậm chí còn không chạm đến gần Á thúc được.
Rõ ràng là Á thúc muốn làm tiêu hao sức lực của Xa Thiên trước. Khi sức lực của Xa Thiên đã giảm sút mới là lúc ông ta triển khai thế tấn công.
Xa Thiên thấy các chiêu này đều không có tác dụng. Anh ta cũng khá thông minh, chọn được một thân trúc lớn, đứng vững trên đó rồi không ra đòn nữa. Hai mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Á thúc theo đúng kiểu ôm cây đợi thỏ.
Á thúc đợi một lát thấy tên tiểu tử kia không mắc mưu mình nữa thì không kìm được tức giận. Hai chân ông ta đột nhiên kẹp chặt hai thân trúc lại để tăng thêm sức mạnh.
Chỉ thấy hai tay Á thúc khua một hồi, lá trúc bốn phía xung quanh ồ ạt bắn ra không trung như lông vũ. Từng lá trúc sắc nhọn như từng cọng liễu nhằm thẳng về phía Xa Thiên.
Xa Thiên vừa nhìn thấy ông ta khua hai tay thì dùng hết sức chặn lá trúc đâm vào mình nhưng cách làm này khác tốn sức. Lá trúc lao đến lại nhiều vô kể, tránh được cái này thì không tránh được cái kia.
Xa Thiên cũng khá linh động. Hai tay anh ta cũng khua lên. Đám lá trúc đang bủa vây anh ta cũng bị sức hút xoáy lại thành một vòng.
Không lâu sau, quanh Xa Thiên đã xuất hiện một bức tường lá trúc phòng giới. Toàn bộ lá trúc đều bị chặn lại trước bức tường này, không thể vào được.
Xa Thiên giống như một món hàng nấp trong bức tường lá trúc, vô cùng an toàn.
Trái lại, Á thúc xuất chiêu trúc diệp công cũng mất khá nhiều sức lực nên không lâu sau trán ông ta đã lấm tấm mồ hồi.
Mặt khác nếu xét về sức lực thì Xa Thiên trẻ hơn nên chắc chắn có ưu thế hơn. Hơn nữa thời gian nhập đẳng của anh ta cũng sớm hơn Á thúc.
Á thúc thấy chiêu này của mình không có tác dụng. Ông ta lại đột nhiên vọt lên trong không trung. Đám lá trúc bay loạn xạ ban nãy trong nháy mắt đều cuốn thành những lá sắc như kim (trúc châm), trông giống như lá tùng.
Trúc châm như lông bò lao thẳng vào bức tường đao bảo vệ Xa Thiên.
Lần này Xa Thiên cố hết sức. Dù sao thì để duy trì bức tường bảo vệ này cũng tốn khá nhiều sức lực. Hơn nữa trúc châm rất nhỏ. Xa Thiên phòng thủ được lại càng mất sức hơn.
Chẳng mấy chốc trán anh ta cũng lã chã mồ hồi.
Thấy cách đó của mình không được, Xa Thiên nghiến răng, bức tường lá trúc trong nháy mắt sụp đổ. Cũng trong nháy mắt bức tường ấy sụp đổ, Xa Thiên đã nhanh nhẹn đáp sang một thân trúc khác.
Anh ta cũng bắt chước Á thúc, kẹp hai thân trúc lại dưới chân để tăng thêm lực mạnh.
Sau đó, Xa Thiên lại khua hai tay, đám lá trúc đã tản ra trong không trung xoáy lại thành vòng, tạo thành một sức hút lớn kì lạ. Ngay tức thì, không khí bị hút lại tạo nên những âm thanh vang dội.
Giờ phút này vũ khí tre trúc của Xa Thiên như đã biến thành hắc động trúc. Thế nhưng Á thúc lại càng điêu luyện hơn. Hai tay ông ta lại khua lên, những lá trúc khác bỗng chốc tạo thành một đường dài chừng bảy, tám mét, to như một cây roi trúc.
Một tiếng “rào” vang lên, chiếc roi trúc dưới sức ép nội công của Á thúc lao xoáy về phía Xa Thiên.
Đòn này quả nhiên có hiệu quả. Một tiếng “rào” lại vang lên, vòng xoáy trúc do Xa Thiên dùng nội công tạo thành đã vị chiếc roi trúc phá tan.
Trong lúc không còn bị nội công khống chế nữa, không lâu sau chiếc vòng xoáy lá trúc tản ra thành từng chiếc lá rách rơi dần xuống trong không trung.
Á thúc không bỏ qua cơ hội này. Cả người ông ta luồn lên xuống, sang trái, snag phải trong rừng trúc.
Xa Thiên bị chiếc roi trúc của ông ta ép không chịu được nữa. Không lâu sau, y phục trên người anh ta đều bị toác ra.
- Khai.
Xa Thiên đột nhiên hét lớn.
Anh ta bỗng duỗi ra xuất song chưởng. Nội công tập trung vào phía dưới, hoan hỉ phật điệp khiêu dưới hai vai bỗng xuất hiện hai cánh dài chừng ba mét.
Xa Thiên nhẹ nhàng vẫy cánh là đã tới được khoảng không cách rừng trúc hơn chục mét. Mắt anh ta nhìn xuống Á thúc đang chuẩn bị ra đòn phía bên dưới. Đông tác đó của Xa Thiên khiến cho Á thúc phải sửng sốt.
Người nhà họ chu ở dưới cũng hét lớn lên.
- Sao lại có thể bay được?
- Đây là cái gì? Không lẽ là phi cơ dạng hình tròn đặc biệt của quân đội Mỹ? như vậy là không công bằng, không được sử dụng các thiết bị hiện đại. Bằng không chúng ta dùng sung bắn một phát đạn là anh ta chết lâu rồi.
Một thanh nhiên của Chu gia hét lên.
- Đây không phải là vũ khí hiện đại. Đây chỉ là một đôi cánh giả của Xa tiên sinh thôi. Á thúc cỏ thể lợi dụng rừng trúc để tác chiến thì tại sao không thể để cho Xa tiên sinh sử dụng vũ khí lạnh chứ? Nếu không cả hai bên đứng trên mặt đất giao đấu thì không có gì để nói nữa rồi.
Diệp Phàm thản nhiên đáp lại.
- Có thể dùng được.
Chu Do khoát tay cười nói. Sắc mặt ông ta có chút khó coi.
Xa Thiên lao xuống. song chưởng kết hợp với nhau trong không trung nhằm vào đám lá trúc ẩn trong người Á thúc mà công kích. Đây chính là lúc Xa Thiên tận dụng thiên thời.
Mặt khác, Á thúc đang ẩn trong rừng trúc muốn công kích Xa Thiên đang ở độ cao ba bốn chục mét cũng khá khó.
Huống hồ hai chân ông ta còn phải duy trì trạng thái cân bằng trên thân trúc. Xa Thiên tận dụng được đôi cánh giả nên thảnh thơi hơn rất nhiều.
Xa Thiên vẫn phe phẩy đôi cánh. Á thúc có trốn ở đâu thì cũng không trốn được một Xa Thiên trên không trung.
Ông ta chạy, Xa Thiên liền xuất chiêu. Trông ông ta giống như một con chuột đang chui lủi.
Khi ông ta tiếp tục lẩn trốn, cũng có đến hơn trăm thân trúc bị Xa Thiên đánh gãy.
- Ngao...
Á thúc lại kêu lên một tiếng. Sau đó ông ta không tiếp tục lẩn nữa. Cả người ông ta bỗng cuộn tròn trông rất kì quái. Trong nháy mắt, cả chân và tay đều cuộn tròn lại thành hình một quả bóng.
Khối cầu này lăn qua lăn lại trên những thân trúc song song nằm cạnh nhau. Dưới lực phản quán tính của các thân trúc, khối cầu đột nhiên bắn lên chừng ba mươi, bốn mươi mét như một viên đạn.
Xa Thiên đanh phản ứng lại, định vỗ cánh bay cao lên nhưng rõ ràng là đã muộn.`Khối cầu trong chớp mắt đã đến trước mặt Xa Thiên. Hai người như trái đất và sao chổi trên thiên không.
Kết quả là sau khi một tiếng “thịch” vang lên, trong không trung bỗng phát ra một chuỗi những âm thanh như tiếng nổ.
Tiếp theo đó là tiếng rắc rắc. Hơn một trăm cây trúc bỗng đổ xuống ào ào. Lá trúc dưới sức ép công kích đổ xuống bắn về phía người xem.
Những người Diệp Phàm đem đến đều là các cao thủ nên tất cả bọn họ đều sử dụng võ công để tránh. Những người đến xem bên nhà họ Chu thì rất ít cao thủ, có nhiều người đều là những người bình thường.
Nhìn thấy những thân trúc to bằng cổ tay bay tới, bọn họ mặt mày trắng bệch, hét lên ầm ĩ.
Biểu hiện của tiểu Lam cho thấy cơ hội đã đến rồi.
Chỉ nhìn thấy anh ta rút ra thanh đao vung lên trời. Ngay tức khắc trúc đều bị biến thành những thanh lớn.
Anh ta rơi xuống, thuận thế ôm luôn Chu Na.
Nhưng đôi mắt anh tường của Diệp Phàm đã kịp phát hiện ta rõ ràng tiểu Lam rõ ràng đang để ý đến con gái nhà người ta.
Vì trong lúc cứu người, ngón tay của đồng chí tiểu Lam
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2582: Anh là đồ vô liêm sỉ.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Chu Na tức giận đỏ mặt. Tất nhiên cô ta cảm thấy cái vuốt sói của Lam Tồn Quân đánh khinh bỉ kia đang đặt trên ngực mình.
Thế là đại tiểu thư nhà họ Chu giơ ngay tay lên định cho anh ta một cái tát nhưng cổ tay cô ta đã bị tiểu Lam bắt gọn được.
Anh ta không biết ngượng, cười méo mó nói:
- Thế nào đây? Cô định lấy oán trả ơn sao?
- Anh...đồ vô liêm sỉ.
Chu Na tức giận đổ mặt, vừa chỉ tay vào Lam Tồn Quân vừa mắng.
- Để cứu cô thì vô liêm sỉ một chút cũng là chuyện thường. Đại tiểu thư Chu, cô nói xem, cứu cô thì có phải động vào người cô hay không?
Mà tôi chỉ chạm vào một chút cô đã nói là vô liêm sỉ vậy thì ban nãy tôi không nên cứu cô rồi. Có như thế Lam Tồn Quân tôi mới là một người cao thượng, một kĩ sĩ anh tuấn được.
Nhưng nếu như thế thì đại tiểu thư Chu Na cao quý cũng mất mạng rồi. Hơn nữa chúng ta chưa hề động chạm gì thì cô lo lắng cái gì. Nói thật với cô, đây là đạo vô liêm xỉ mà Diệp ca đã truyền lại cho tôi, cô có biết không? Cô vẫn còn chưa đạt đến mức đó, Chu Na, cô hiểu không?
Lam Tồn Quân nói những lời lẽ không biết ngại ngùng bằng vẻ mặt rất trang trọng.
Diệp Phàm thật không còn gì để nói nữa. Hắn trợn mắt lên nhìn tiểu Lam, chút nữa thì nghẹn cả cổ họng, nói:
- Tôi nghiên cứu đạo vô liêm sỉ đó với anh lúc nào?
- Cái này không phải cách đây không lâu, anh đã dạy cho một vị tiểu thư cao quý nào đó rằng vì cứu người mà phải vô liêm sỉ đó sao? Chúng ta đều cùng mục đích cả. Anh vì bách tính, tôi vì cứu người. Cũng na ná như nhau cả thôi đại ca ạ.
Lam Tồn Quân bật cười. Diệp Phàm lần này đã bị anh ta “ép” cho té ngửa rồi.
- Diệp tiên sinh là người cao quý, đâu giống như anh, đồ cặn bã đội lốt văn minh.
Chu Na nói một cách chăm chọc.
- Cô có hiểu con người Diệp ca không? Cô hiểu cái gì? Khối người nếu so với tôi thì còn cặn bã hơn chán. Nếu như cô có may mắn lĩnh giáo thì chúc mừng cô.
Lam Tồn Quân muốn khiến Chu Na tức chết.
Sau khi lá trúc tản ra trong không trung, Diệp Phàm phát hiện ra Thiên Xa và Á thúc đã kết lại như một cặp tình nhân từ không trung rơi xuống rừng trúc.
Một chuỗi âm thanh bùm bụp chói tai vang lên. Hai người họ đánh nhau loạn xạ trong rừng trúc như hai mụ đàn bà chua ngoa đang giằng co. Cả hai người cũng đều chưa hề hấn gì chỉ có quần áo họ đều đã toạc hết ra.
Trang phục kĩ sĩ cao quý của Á thúc giờ đã thành cái rẻ toạc ra thành nhiều mảnh. Còn bộ tây phục sang trọng do Lam Tồn Quân đặt thì cũng lấy làm cái chổi được rồi.
Tuy nhiên chịu họa nhiều nhất vẫn là rừng trúc đó. Cả hai người đánh nhau làm đổ cả một khoảnh rừng trúc.
- Thôi được rồi, coi như là hòa có được hay không?
Diệp Phàm đột nhiên hét lớn.
- Không được, phải đánh đến cùng.
Không ngờ Á thúc cũng hét lên, tay không hề ngừng đánh đấm.
- Dừng tay lại cho ta.
Diệp Phàm tức giận hét lên. Hổ ưng chi công của nhà họ Phí lập tức được tung ra trước mặt hai bọn họ. Mấy tiếng thình thịch vang lên, hai người bị Diệp Phàm tách ra.
Á thúc bị Diệp Phàm tát một cái thì như tỉnh táo trở lại. Nhìn rừng trúc đầy những vết móng lang, ông ta đau lòng hét lên:
- Rừng trúc của tôi.
- Thôi được rồi Á thúc, hai người cũng ngang nhau. Nếu vẫn tiếp tục đánh nhau thì chắc rừng trúc này sẽ bị hủy hoại hết mất. Đến lúc đó thúc lại càng đau lòng.
Chu Do thở dài, rồi vừa cười vừa khuyên nhủ.
- Xa tiên sinh, cừ lắm, rất có thực lực.
Á thúc lúc này cũng khá rộng rãi, sau đó thì ông ta như quên đau, giơ ngón tay cái lên khen tặng.
- Ha ha ha, ông cũng rất sừ. Chúng ta ngăng bằng nhau. Á thúc, chúng tôi đến đây để giúp các ông. Nếu thực sự làm đối phương bị thương thì coi như mất đi một chiến tướng rồi. Giao đấu đến đây coi như hết, có được không?
Xa Thiên cũng giơ ngón tay cái lên rồi cười nói.
- Được, chúng ta cùng quay về uống trà đi.
Á thúc đột nhiên giơ hai tay lên hành lễ theo nghi thức của võ sĩ Trung Hoa. Đối với Xa Thiên thì đây chính là sự tôn trọng của Á thúc với anh ta.
- Được, đi uống trà.
Xa Thiên cũng đáp lễ lại chẳng theo nghi thức nào cả, khiến cho Diệp Phàm và những người khác đều phải bật cười.
Cũng cần phải biết rằng, Xa Thiên trước nay không biết tếu cười, có thể làm một động tác như vậy chứng tỏ tâm trạng của cậu ta vô cùng thoải mái.
Bọn họ trở về trang viên và thay đổi trang phục. Cả hai bên lại ngồi ở đại sảnh. Lần này trong sảnh kê một chiếc bàn tròn lớn. Tất nhiên trước tiên là phải lấp đầy cái bụng trống đã rồi.
Bọn họ ăn uống rất long trọng. Hơn nữa thái độ của chủ nhà cũng đã thay đổi, hoàn toàn khác so với sự lạnh lùng trước đó.
Ăn uống, nghỉ ngơi xong, họ mới lại ngồi ở đại sảnh chính thức bàn chuyện.
- Diệp tiên sinh, tôi rất khâm phục võ nghệ của các anh. Bất kể mọi việc sau này có thành công hay không, chúng tôi đều sẽ sắp xếp để người của tập đoàn đến Phong Châu khảo sát một chuyến.
Tất nhiên, chuyện làm ăn vẫn là chuyện làm ăn, nếu muốn tập đoàn chúng tôi bỏ tiền ra thì mình Chu Do tôi không làm được.
Tập đoàn không phải là của một mình Chu Do tôi. Nó có liên quan đến lợi ích của mấy vạn nhân viên thuộc tập đoàn và các cổ đông lớn khác.
Tuy nhiên trong điều kiện nhất định, chúng tôi vẫn sẽ có những hỗ trợ thỏa đáng.
Những lời nói của Chu Do khá là chân thành và thẳng thắn.
- Chủ tịch Chu cứ yên tâm, chuyện khiến các ông phải mất mặt để tung tiền ra, Diệp Phàm tôi cũng không làm được. Hơn nữa, loại hình này cũng chỉ có một lần mà thôi. Cái chúng tôi cần là sự hợp tác lâu dài của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Cái chúng tôi tìm kiếm là sự phát triển cùng có lợi , là sự hợp tác chân thành chử không phải là những khoản đầu tư mang tính quyên góp.
Đến lúc đó xin mời chủ tịch Chu đến Phong Châu một chuyến. Tôi sẽ cho ông thấy một Phong Châu tràn trề sức sống, đáp ứng được mọi yêu cầu của các ông.
Chủ tịch Chu là nhà sản xuất hàng da lớn, là doanh nghiệp có tiếng tăm trên thế giới. Sản phẩm chất liệu da của Phong Châu tuy không có tiếng tăm như của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân
Nhưng sản phầm chất liệu da của Phong Châu lại có lịch sử lâu đời. Hơn nữa, một số xí nghiệp làm ra các sản phẩm này lại có sức hút độc đáo riêng.
Phong Châu cũng từng là nơi cung cấp các mặt hàng da vào thời Trung Hoa cổ đại. Chỉ cần chủ tịch Chu đến Phong Châu, tôi tin chắc chuyến đi này sẽ không tệ đâu.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi cũng rất hi vọng được đến Phong Châu một chuyến. Đợi mọi chuyện bên này kết thúc, tôi sẽ đến Phong Châu xem thực hư thế nào.
Chu Do cười, gật gật đầu, vẻ mặt ông ta khá chú tâm vào câu chuyện.
- Vậy thì chúng tôi sẽ rất nhiệt liệt hoan nghênh chủ tịch Chu đến. Mà chủ tịch nhắc đến chuyện kết thúc việc nhà họ Chu. Lần này chúng tôi đến đây cũng đầy thành ý vậy xin chủ tịch Chu hãy nói rõ mọi việc. Mặc dù chúng tôi đã nghe tiểu thư Chu Na nói qua nhưng cụ thể như thế nào thì vẫn chưa nắm rõ. Tôi muốn nghe chủ tịch Chu kể lại rõ ràng.
Diệp Phàm thận trọng nói.
- Chắc là các anh cũng đã nghe Chu Na nói qua rồi tuy nhiên tôi muốn nói rằng đó chỉ là phỏng đoán của Chu Na thôi chứ không phải là sự thật.
Chu Do nghiêm túc nói.
- Ồ, không lẽ lại còn căn nguyên khác?
Lam Tồn Quân không nén được tò mò nói chen vào một câu.
- Không sai, đối thủ mà Chu Na kể cho các anh chỉ là đối thủ cạnh tranh trên thương trường với nhà họ Chu chúng tôi, chứ không phải là kình địch của gia tộc chúng tôi. Về mảng đó thì chúng tôi thấy bình thường thôi. Còn đối thủ uy hiếp Chu gia thực sự phải là bộ tộc người sói.
Chu Do cười đáp lại.
- Bộ tộc người sói? Nghe như là tên của một bộ tộc bản xứ vậy.
Diệp Phàm hỏi lại.
- Phỏng đoán của Diệp tiên sinh cũng có lí, đúng là như vậy thật. Thực ra nói đến chuyện này thì phải ngược dòng mấy trăm năm về trước.
Ân oán này thực ra mấy trăm năm trước đã kết thúc rồi. Khi đó tổ tiên chúng tôi đã bắt đầu làm nghề kinh doanh.
Sau đó kinh doanh ngày một lớn. Chúng tôi kinh doanh các mặt hàng da, chắc Diệp tiên sinh cũng biết rõ.
Bộ lạc người sói sống bằng nghề săn bắn vì thế họ cũng sản xuất ra các sản phẩm da.
Cứ như thế, tổ tiên chúng tôi đã nảy sinh khúc mắc với nhau. Cuối cùng thì mâu thuẫn ngày càng sâu sắc. Bộ lạc người sói có vài kẻ bản xứ hung hãn.
Bọn họ nạp thêm bộ tộc Tây Mễ. Nói đến lịch sử các bộ tộc thì lại phải trở về mấy nghìn năm trước. Tuy nhiên bọn họ trước nay vẫn luôn sống ở quần đảo Chris này.
Đảo cũng không lớn lắm nhưng so với viên ngọc Á Đông của chúng tôi thì lớn hơn khá nhiều.
Các quần đảo lớn bé tính ra cũng phải có đến mười mấy cái. Tổng diện tích cũng lên đến hơn ba trăm hải lí.
Dân số thì không đông lắm, tôi đã điều tra rồi, ước chừng mấy chục vạn dân thôi.
Sống chủ yếu bằng săn bắn và đánh cá. Người Trung Hoa chúng ta gọi là dựa vào núi rừng, biền cả mà mưu sinh.
Mặt khác, tuy nói rằng có thể hòa nhập vào xã hội hiện đại nhưng đây vẫn là một bộ lạc chưa được khai phá.
Chính họ cũng từ chối được khai phá. Họ vẫn kế thừa kế sinh nhai là săn bắn và đánh cá. Các dụng cụ lao động cũng vẫn là những công cụ thô sơ từ mấy nghìn năm trước.
Mà bộ lạc cũng vẫn duy trì chế độ có ăn cùng ăn có mặc cùng mặc từ thời nguyên thủy.
Tất nhiên cũng có một chút thay đổi. Chẳng hạn như con mồi anh đánh được thì anh cũng sẽ được phần nhiều hơn một chút.
Quan hệ giữa các thành viên bộ lạc cũng đơn giản hơn trong xã hội hiện đại rất nhiều. Nhưng họ rất bài ngoại. Chu gia nhà chúng tôi vốn luôn bị họ quay rầy nên chúng tôi cũng muốn một lần giải quyết chon xong.
Nhưng bọn họ từ chối bất kì hình thức thương lượng nào. Trong mắt họ chỉ có kẻ mạnh và chết choc, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Trong mắt họ, bất kì sự giao lưu, thương lượng nào cũng đều không thể. Bọn họ cũng vẫn tuân theo di huấn của tổ tiên. Ngược lại với chúng ta, họ càng tin tưởng trên đời này có vong linh, tổ tiên tồn tại.
Vì thế nên lúc nào bọn họ cũng tìm cách gây sự với chúng tôi. Việc này cũng khá là đau đầu.
Chúng tôi chỉ muốn kinh doanh, không muốn dính dáng đến việc này. Chúng tôi cũng đã thử liên lạc với người trong bộ lạc họ. Như tôi cũng đã kể trước đó
Bọn họ từ chối bất kì hình thích đàm phán nào. Tất nhiên việc này cũng không thể thành công rồi.
Chu Do cười nhăn nhó nói.
- Dù là bọn họ cự tuyệt mọi hình thức đàm phán nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể bắt đầu từ sự phân hóa trong bộ lạc họ. chẳng hạn như nếu đã gọi là bộ lạc người sói thì chắc chắn sẽ nghe theo lời của thủ lĩnh. Chỉ cần nắm chắc được phần thủ lĩnh thì người bên dưới sẽ có thể giải quyết được.
Diệp Phàm nói.
- Việc này rất khó. Thủ lĩnh của bọn họ gọi là tù trưởng. Khi nãy tôi cũng đã nói. Việc bắt đầu từ sự phân hóa trong bộ lạc của họ tôi cũng đã tính đến.
Tuy nhiên làm được thì vô cùng khó. Chúng tôi cũng đã tiến hành nhưng cuối cùng đều thất bại cả. Chúng tôi cũng định nắm được tù trưởng, cho người của chúng tôi lên làm tù trưởng
Nhưng cuối cùng vẫn không đạt được kết quả. Bởi vì tù trưởng nào của bọn họ cũng đều là các cao thủ.
Võ công của họ chắc chắn cao hơn Á thúc. Chẳng hạn như tù trưởng hiện này là Nạp Đông Lặc Bố. Ông ta là cao thù, chúng ta đã biết.
Ông ta có thể dùng bàn tay chám đứt các cây đại thụ. Sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Hơn nữa, người này cũng rất có uy tín.
Không chỉ ông ta lợi hại mà dưới ông ta cũng có năm cao thủ lợi hại khác là Nạp Hải, Thản Bổ, Khắc Hồng, Tĩnh Xuân và Xà Tín.
Năm người này lúc nào cũng đi theo ông ta, lúc ngủ cũng thay phiên nhau canh ông ta. Muốn giải quyết ông ta thì phải giải quyết năm cao thủ này trước đã.
Chu Do cười kể lại.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Năm thuộc hạ này võ công thế nào?
Diệp Phàm nôn nóng hỏi. Nghe Chu Do cười nói đây là một bộ lạc lớn thì muốn đánh bại họ quả là khó. Thành viên trong bộ lạc họ cũng nhiều mà những người này cũng khá hung hãn, giết người như diệt cỏ. Những người không biết đến văn minh hiện đại thì dã tính đều rất lớn.
- Về võ công thì tôi cũng không hiểu lắm, để Á thúc nói với các anh vậy.
Chu Do cười ra hiệu cho Á thúc ngồi bên cạnh.
- Diệp tiên sinh, Á thúc thực ra đến từ chính bộ lạc đó.
Tất nhiên không phải bây giờ mới đến mà tổ tiên của Á thúc và tổ tiên của chúng tôi có mối quan hệ rất tốt từ trước kia. Nếu noi như người Trung Hoa các anh thì họ chính là huynh đệ tương thân của nhau. Hồi đó tổ tiên chúng tôi đã kết giao với tổ tiên của Á thúc rồi tổ tiên của Á thúc đã trở thành những vệ sĩ cận bên của Chu gia chúng tôi.
Tuy nhiên quan hệ của họ còn tốt hơn rất nhiều so với mối quan hệ với các vệ sĩ.
- Diệp tiên sinh, tổ tiên của tôi đến từ bộ lạc Nạp Tây Mễ. Chuyện của họ, chúng tôi biết rất nhiều.
Tuy nhiên hơn hai trăm năm trước tổ tiên chúng tôi đã rời khỏi bộ lạc Nạp Tây Mễ. Vì thế chuyện am hiểu đời sống của bọn họ hiện nay, chúng tôi cũng không rõ lắm.
Bộ lạc Nạp Tây Mễ có tâm lí báo thù rất lớn, họ đều có dũng khí và lòng gan dạ vì bộ lạc mà chiến đấu.
Nếu như dứt bỏ mối ân oán với nhà họ Chu ra mà nói thì họ đều là những hảo hán thực thụ.
Lưỡi đao dính máu mà mắp không hề biết chớp. Bộ lạc Nạp Tây Mễ đã có mấy nghìn năm lịch sử này từ cố chí kim cũng đã hình thành một chế độ bộ lạc khá hoàn thiện.
Dù bọn họ không tình nguyện tiếp thu văn minh nhưng thực ra vẫn chịu tác động của nền văn minh hiện đại. So với vài trăm năm về trước thì bọn họ đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Mặt khác quần đảo Chris có dến bảy mươi phần trăm là rừng rậm. Trừ dãy núi ra thì nhìn đâu cũng thấy rừng.
Chính vì môi trường trên quần đảo biến đổi không nhiều nên nó chẳng khác là bao so với vài nghìn năm về trước. Vì văn minh lạc hậu nên tỉ lệ sinh đẻ của bộ lạc này cũng thấp.
Hơn nữa họ lại từ chối tiếp thu văn minh hiện đại nên số người trong bộ lạc chết vì bệnh khá nhiều.
Xã hội hiện đại bây giờ sớm đã giải quyết xong căn bệnh hủi. Vậy mà bọn họ một khi mắc phải là chết rất nhiều người.
Chính vì hàng loạt các nguyên nhân đó mà dân số của bộ lạc cũng không thay đổi nhiều lắm. Đây chính là một con dao hai lưỡi, một mặt nó khiến cho bộ lạc không phát triển được, mặt khác vì từ chối khai phá nên môi trường trên đảo tự nhiên như thời nguyên thủy.
Nếu như anh không biết tình hình mà mạo muội đi vào thì anh sẽ cảm thấy đâu đâu cũng là hố bẫy. Phương thức của các hố bẫy này cũng khá đa dạng.
Vơí người hiện đại thì chẳng hạn như cung nỏ, ngoài ra còn có chất độc, các loại rắn trên đảo cũng khá nhiều.
Nếu không có người dẫn đường thì rất khó đi vào được. Hơn nữa vì sự an toàn nên ở đâu cũng phải để ý.
Mấy nghìn năm trở lại đây, võ công của bộ lã cũng đã hình thành một hệ thống hoàn thiện. Chúng tôi gọi đó là “lang thuật”.
Ban nãy khi thi đấu cùng Xa tiên sinh, có phải các vị thấy tư thế của tôi rất giống một con sói hung hãn chuẩn bị tấn công?
Á thúc hỏi.
- Cũng giống. Khi ông chuẩn bị tấn công thì thân người đều cong lại, rất giống một con sói trong thế công kích. Hơn nữa vận dụng chiêu thức nào cũng hình như đều biến tấu từ thân sói mà ra. Đây thực chất chính là loại võ công dựa trên quan sát động vật.
Diệp Phàm gật đầu đáp lại.
- Đúng vậy, chính vì trên đảo không có môn quyền anh du nhập từ nước ngoài nên tất cả họ đều mô phỏng động tác của sói hoang mà ra.
Thực ra tất cả đều do tổ tiên chúng tôi đổi lại bằng máu. Ví dụ một cao thủ nào đó trước khi chết dưới tay một con sói hoang sẽ nói lại các phương thức giao đấu ra. Tù trưởng của bộ lạc sẽ ghi lại, dần dần cải tiến. Cũng không cần nói cũng biết sói hoang trên đảo thì rất to.
So với sói hoang mà bình thường chúng ta thấy, độ lớn bé có khác nhau, những con sói hoang lớn phải cao đến hai mét, trọng lượng cũng lên tới năm sau trăm bảng. So với sư tử vào hổ báo thì chúng còn lớn hơn rất nhiều. Nghe nói tổ tiên của sói hoang trên đảo là giống được lai tạp với sư tử vì thế chúng cũng hung hãn không kém gì sư tử.
Những con báo bé hơn một chút nhìn thấy lũ sói lang đó cũng phải tháo chạy. Tất nhiên loại tầm hai mét thì cũng rất ít.
Loại sói lang bình thường chỉ lớn hơn sói hoang mà chúng ta nhìn thấy một chút. Trong quá trình giao đấu với lũ sói lang, tổ tiên bộ lạc Nạp Tây Mễ đã nắm được không ít kĩ thuật. Trải qua mấy nghìn năm đã hình thành nên một “lang thuật” khá hoàn thiện. Chẳng hạn như cái người Trung Hoa gọi là nội khí thì họ gọi là lang khí.
Hơn nữa loại võ công này có phần thiên về hung hãn. Người trong bộ lạc đều có dã tính từ thời nguyên thủy. Chẳng hạn như trong chiến đấu chúng tôi đều dùng quyền chân để thể hiện sự chào đón.
Khi bọn họ trở nên hung hăng thì đều có thể cắn xé. Người có võ công lợi hại nhất trong bộ lạc có thể cắn đứt chân của một người.
Nếu chúng ta đi vào đảo Chris thì lập tức sẽ trở thành con mồi cho họ. Vì thế tôi phải nói trước với Diệp tiên sinh.
Nếu thực sự muốn đi thì phải chuẩn bị sắn tâm lí có thể đi gặp Thượng Đế vì bất cứ chuyến đi nào cũng có thể sẽ không quay trở lại nữa.
Mà xác suất này cũng khá lớn. Ngay cả một người am hiểu quy luật sinh hoạt và kỹ năng chiến đấu của họ như tôi đi thì xác suất quay về cũng chỉ là năm mươi phần trăm.
Hơn nữa, người trong bộ lạc bọn họ đều có làn da hơi tím một chút, các anh có đi vào thì người ta chỉ cần liếc một cái là phát hiện ra các anh không phải người bộ lạc bọn họ.
Chỉ cần nhìn thấy người ngoài là họ giết ngay lập tức. Nếu bị phát hiện trong lúc lên đảo thì bọn họ sẽ cảnh cáo các anh biến đi ngay tức khắc.
Nếu không nghe lời thì lập tực bắn chết. Nếu các anh vào được đến nơi mà không nói ngôn ngữ của họ thì họ nhào ngay tới mà giết, không cần nói nửa lời.
Á thúc trầm ngâm kể lại.
- Bọn họ không thuộc quản hạt nào của quốc gia hay chính phủ hay sao? Không lẽ chính phủ không quản bọn họ. Dù sao thì cũng phải hướng dẫn bọn họ văn minh hơn, có đúng vậy không?
Diệp Phàm hỏi.
- Về điểm này thì Diệp tiên sinh hoàn toàn lầm rồi. Trước đây bọn họ thuộc quyền quản lí của nước Hồng Ma Tây Lượng nhưng nước này chưa hề quản lí bọn họ.
Nói một cách dễ nghe hơn thì là tự trị, anh muốn thế nào thì cứ thế ấy, dù sao thì đối với bọn họ cũng không có khái nhiệm quốc gia.
Trước kia thì mỗi năm nhà nước còn cho người đi liên lạc một lần nhưng thực chất cũng chỉ là đi xem tù trưởng.
Những thứ khác thì đều không quản lí bởi vì có quản lí cũng không được. Không lẽ lại phái chiến thuyền và pháo đạn diệt hết bọn họ.
Nếu làm thế thì chắc chắn không được rồi vì dù sao thì bọn họ cũng không thể coi chính phủ là kẻ địch. Bên chính phủ thì cũng đành mặc kệ thôi.
Họ chỉ có thể cảnh báo khách du lịch đừng đến đảo Chris...Mà mấy trăm năm trước nước Hồng Ma Tây Lượng từng hàng phục bọn họ.
Bộ lạc Nạp Tây Mễ cũng nhiều lần phản kháng lại. Năm mươi năm trước nước Hồng Ma Tây Lượng và nước láng giềng xảy ra chiến sự.
Bộ lạc Nạp Tây Mễ phản kháng ngay lập tức. Cuối cùng bộ lạc này đã lấy đảo Chris làm cứ điểm độc lập.
Khi đó mọi chuyện đã vượt ra khỏi tầm tay của Hồng Ma Tây Lượng, nhìn thấy quần đảo nhỏ, nước này cũng mất dần hứng thú.
Mấy năm gần đây họ không còn cử người đi quản nữa. Trên thực tế là đã công nhận quyền độc lập của Nạp Tây Mễ.
Bây giờ quần đảo Chris là một quần đảo tự trị, không thuộc bất cứ quốc gia, chính phủ nào.
Tất nhiên họ chưa được cộng đồng quốc tế công nhận vì thế chưa thể gọi là một quốc gia được. Nói khó nghe một chút thì đó là những người dân bản xứ đã bị cả thế giới lãng quên.
Á thúc nói.
Người Trung Hoa có câu rằng “bắt giặc thì phải bắt tướng cầm đâù trước”. Chỉ cần khống chế được tù trưởng thì việc sau đó sẽ dễ nói. Hơn nữa bọn họ tin phục các cường nhân, chỉ cần dùng vũ lực để thu phục bọn họ.
Diệp Phàm nói. Hắn liếc mắt nhìn một lượt mọi người rồi lại tiếp:
- Á thúc, ông có thể kể rõ nội tình của bộ lạc bọn họ hay không?
- Lần trước Do Tiếu đã lập ra một kế hoạch, trước tiên chia rẽ bọn họ sau đó sẽ xây dựng một người có thực lực trong bộ lạc lên làm đại tù trưởng, và rồi sẽ giải quyết mâu thuẫn của chúng tôi với họ. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Á thúc kể.
- Nguyên nhân thất bại là gì?
Diệp Phàm hỏi dồn. tất nhiên trong lòng hắn không tin Chu gia lại tốt bụng đến vậy. Có lẽ là muốn nhân cơ hội này khống chế luôn đảo Chris.
- Thứ nhất là người chúng tôi tìm chưa đủ uy tín. Nguyên nhân thứ hai và cũng là nguyên nhân chủ yếu là do võ nghệ kém hơn một chút.
Thực lực những người giúp đỡ chúng tôi ở phía bên này cũng chưa đủ. Năm đó Do Tiếu đã tiêu tốn rất nhiều tiền mời mấy sát thủ có tiếng về.
Nhưng các sát thủ này cũng đều thất bại. Kết quả là có đến hai sát thủ phải bỏ mạng.
Á thúc buồn bực kể lại.
- Muốn xây dựng thì cũng phải xây dựng một người có uy tín có thể đối phó với tù trưởng Nạp Đông Lặc Bố. Cùng lắm thì thực lực kém hơn tù trưởng một chút thì mới được.
Nếu không bộ lạc dựa vào thực lực để hàng phục này sẽ không quy phục đâu. Tôi nghĩ, bọn họ có đại tù trưởng thì bên dưới chắc có các tiểu đầu mục tù trưởng.
Ông hãy nói đặc điểm của các tù trưởng này xem xem chúng ta có thể xây dựng người nào?
Diệp Phàm hỏi lại.
Hắn cũng chột dạ, nếu có thể thu phục đám người này thì Diệp Phàm hắn đã thu nạp được một đám người ngoại quốc rồi.
Gặp chuyện gấp gì có thể đem cao thủ bộ lạc Nạp Tây Mễ này ra thí mạng hơn nữa nếu có thể khiến họ du nhập văn hóa văn minh thì bộ lạc này sẽ phát triển mạnh.
- Được, tù trưởng tổng được gọi là đại tù trưởng. Phía dưới còn có sáu tù trưởng nữa, lần lượt là nhị tù trưởng NHược Cương của đảo Đông Nạp , tam tù trưởng Mễ Lâm của đảo Tây Nạp.
Tứ tù trưởng Không Hóa của đảo Nam Nạp, ngũ tù trưởng Ma Kim của đảo Bắc Nạp. Đông, tây, nam, bắc, các đảo bốn phía này đều vây quanh đảo Chris.
Đại tù tưởng ở trên chủ đảo Chris. Bốn đảo nhỏ xung quanh cách chủ đảo hai mươi ba hải lí.
Ngoại trừ bốn phân tù trưởng này ra còn có lục tù trưởng Đường Châu Ái của đảo Hồng Sương. Đây là đảo chủ nữ duy nhất.
Cuối cùng là thất tù trưởng Khang Khứ Đông Lai của đảo Tuyền Ki. Chủ đảo Chris là lớn nhất, diện tích lên đếm bảy tám chục hải lí.
Các đảo bé xung quanh diện tích khoảng hai ba chục hải lí. Tất nhiên ngoài các đảo này ra còn có các đảo vụn vặt khác, diện tích cũng chừng mấy hải lí gì đó.
Chúng tôi cũng hiểu sự liên kết của các đảo nhỏ này. Bọn chúng thực chất cùng thuộc một khung đại lục.
Nhưng nước khá sâu. Khi đó Do Tiếu còn nghĩ nếu mượn được để xây dựng các cảng thì rất tuyệt.
Tuy nhiên nơi đó rất hẻo lánh. Cảng có xây được cũng không có tác dụng gì cả. Mặt khác cũng chưa nghe nói quần đảo Chris có mỏ khoáng sản nào cả.
Nếu có khai phá thì cũng không có tác dụng gì. Cùng lắm là chỉ làm dịch vụ du lịch được mà thôi nhưng đảo này lại cách đại lục quá xa., làm du lịch cũng rất phiền.
Á thúc giải thích.