Cố Thành lăn lộn trên giường, y như con cá bị vớt ra khỏi nước vậy, hắn liều mạng hít thở, ký ức không ngừng vọt tới để mắt hắn hóa đen, không còn nhìn thấy gì.
Ký ức cuối cùng của hắn là hắn vừa hoàn thành một đơn đặt hàng lớn, tiền thưởng cũng phải được mấy mét vuông nhà ở thành phố, vì lẽ đó đi dạo kiếm quán cơm nào ngon ngon tự thưởng cho bản thân, kết quả là tiếng phanh kít xe chói tay, tiếng đám người gào thét, mắt hắn tồi sầm.
Nhưng bị xe đụng phải sao lại đau tim dữ dội như này chứ, hắn còn sống hay đã chết? Có thể cảm giác được đau đớn nghĩa là còn có thể cứu.
Chờ hắn miễn cưỡng mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn sợ chết khiếp. Trước ngực hắn, một thứ chỉ to bằng đầu người đang nằm nhoài lên hắn cắn xé. Thứ này có lẽ phải gọi là quái vật! Thân thể nó chỉ to bằng bàn tay nhưng đầu lâu nó to cỡ đầu người vậy, mà đầu nó giống hình một trái tim be bét máu, mơ hồ có thể thấy hai con mắt đen kịt cỡ hạt đậu và một cái miệng nhọn đầy răng nanh.
Nó cắn xé ở ngực Cố Thành, da thịt hắn không gặp chút nào tổn thương nhưng mỗi cái cắn của nó làm tim Cố Thành đau xót kỳ lạ, thật như muốn cách da thịt nuốt chửng trái tim hắn vậy.
- Cha nó!
Cố Thành tức giận mắng, bản năng muốn kéo quái vật kia ra khỏi ngực nhưng nó như dính chặt lấy hắn, mặc hắn lôi kéo, quyền đấm cước đá sao cũng không kéo xuống được. Ngực đau nhức làm hắn muốn ngất đi, lý trí cũng rơi vào điên cuồng, hắn bất ngờ há miệng cắn quái vật kia. Khi Cố Thành cắn xuống, mùi máu tanh sền sệt nổ ra khắp khoang miệng hắn, còn không đợi hắn buồn nôn, nơi ngực hắn đột nhiên tỏa ánh đen kì bí, nuốt chửng quái vật kia.
Cố Thành giãy giụa bò lên, há miệng thở lớn hổn hển. Đau đớn nơi ngực đã biến mất, nhưng đầu hắn vẫn còn đau, đợi khi đỡ đau chút, hắn liếc quanh phòng đánh giá. Chỗ này thật giống một phòng ngủ, lầu các bằng gỗ, trạm trổ trang trí cổ kính.
Khẽ lảo đảo đứng dậy, Cố Thành nhìn về phía gương đồng, một gương mặt thanh tú đập vào mắt hắn, gương mặt này vừa quen vừa lạ. Hắn cảm thấy có chút buồn cười, phản ứng đầu tiên của hắn không ngờ lại là kiếp này mặt trắng hơn kiếp trước.
Ký ức ùa đến giúp Cố Thành biết hắn xuyên qua rồi, không phải xuyên về thời cổ đại mà là Đại Kiền vương triều. Kiếp này hắn cũng tên là Cố Thành, ở Trường An, thân phận là đại công tử của phủ Trung Dũng Hầu, nghe có vẻ quyền quý đấy nhưng thực ra chỉ là quý tộc sa sút.
Năm trăm năm trước mười nước tranh bá, khói lửa nổi lên bốn phía, Đại Kiền thái tổ hoàng đế nhờ dị sĩ khắp nơi giúp đỡ, quét ngang lục hợp, chiếm đoạt bát phương, cuối cùng thành lập Đại Kiến, thống nhất thiên hạ. Thời đó, dị sĩ, nhân tài anh kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tổ tiên Cố Thành chính là một trong số đó, có điều tổ tiên hắn khộng phải dựa vào công lao được phong hầu mà là nhờ trung tâm. Tổ tiên Cố gia là thành viên đội hộ vệ của Thái Tổ hoàng đế, từng vì bảo vệ thái tử mà trúng mười sáu mũi tên, bị bắn thủng lỗ chỗ như cái sàng cũng không lùi bước, trung dũng như vậy làm hoàng đế cảm động, cho nên đời sau được phong Trung Dũng Hầu, đời đời kế thừa.
Nhưng dựa vào trung tâm được phong hầu thì thiếu của cải tích lũy, đến đời Cố Thành thì phủ Trung Dũng Hầu đã triệt để rách nát, Cha hắn có người nói là tuổi trẻ tài cao nhưng chết trận sa trường mất sớm, mẹ hắn đau buồn sinh bệnh, không lâu sau cũng tạ thế. Vì lẽ đó hiện tại toàn bộ phủ Trung Dũng Hầu, quan lớn nhất là Nhị thúc hắn, ở Tây Cương làm một chức tham tướng.
Ở Đại Kiền kinh thành, tùy tiện ném cục gạch cũng có thể ném trúng vương tôn quý tộc, loại như hắn, trong nhà không tích trữ, chức quan lớn nhất mới là tham tướng nơi biên cương xa xôi, có thể nói là suy sụp tận cùng.
Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là thứ vừa rồi là gì? Là quỷ hay là yêu?
Cố Thành theo bản năng sờ sờ ngực, hắn bất ngờ nhảy dựng lên, nơi đó lại có một khối ngọc bội màu đen. Đó là đồ vật kiếp trước của hắn. Ngọc bội kia là khi Cố Thành dạo chợ đồ cổ mua được, ông chủ hét giá tám trăm tệ kèm lời giải thích đó là cổ vật triều Chu. Cố Thành không khỏi thầm khinh bỉ, triều Chu gì chứ, tuần trước may ra còn tin… Sau một phen mặc cả ép giá, hắn dùng tám mươi tệ mua được. Khối ngọc này đen kịt, bên trên còn có khắc hoa văn kỳ dị cùng hai chữ triện, Cố Thành tra xét một hồi thì biết ý nghĩa hai chữ kia – “Thông U” (tĩnh mịch)
Vừa rồi khi mình cắn thứ quỷ kia, có một tia sáng đen nuốt lấy nó, tia sáng đen là khối ngọc bội phát ra sao? Cố Thành theo bản năng xoa xoa ngọc bội màu đen, một ánh đen lóe lên, trong tích tắc sau Cố Thành xuất hiện trong một không gian đen kịt. Vùng không gian này không có bất kỳ kiến trúc, trên trời dưới đất chỉ một màu đen kịt, à, còn có một thứ… chính là quái vật đầu lâu trái tim kia!
Quái vật này khi nhìn thấy Cố Thành thì nhảy nhót chạy đến hắn, động tác kia nhìn thế nào cũng thấy thật xấu xí… Cố Thành thấy vậy chạy vội nhưng vùng không gian này như thể lấy hắn làm trung tâm vậy, mặc cho hắn di chuyển thế nào thì cũng vẫn là đứng tại chỗ…
Quái vật kia chỉ mấy bước đã bấu lên người hắn, ngay khi Cố Thành suy nghĩ có nên lại cắn nó không thì cái đầu trái tim của nó khẽ cọ cọ Cố Thành, biểu hiện ngoan dịu như cún con vậy…
Thấy quái vật không có ác ý, Cố Thành nhấc nó lên, cau mày sẽ nói:
- Đây là thứ gì chứ?
Hắn cũng không hy vọng quái vật này trả lời, hắn chỉ đang thuần túy nói với chính mình. Nhưng quái vật kia tựa như nghe hiểu, nó khẽ đong đưa cái đầu hình trái tim của mình, từ trong mạch máu phun ra một chùm sương máu, biến thành hình ảnh, bên trong còn vang vọng thanh âm.
Đây cũng là một căn phòng ngủ nhưng hoa lệ hơn nhiều phòng của Cố Thành.
Một phu nhân gương mặt xinh đẹp, đầy góc cạnh cay nghiệt sắc sảo nói với một tên đạo sĩ vóc người khô héo xấu xí, mặc đạo bào đỏ như màu:
- Ngươi có thể nhanh hơn được không, sao chậm chạp vậy?
Cố Thành khẽ nhíu lông mày, phụ nhân này trong trí nhớ của hắn chính là vợ của Nhị thúc, Trương Thị, chính là thím hắn. Trương Thị ngày thường chanh chua, đối xử với hắn cũng không phải là rất tốt. Nhưng hiện giờ làm chủ Cố gia là bà nội hắn, Cố lão thái quân, bà hắn thương hắn nhất nên bình thường Trương thị cũng không dám biểu hiện thái quá.
Đạo sĩ kia trong tay cầm vài sợi tóc gãy khẽ bĩu môi:
- Phu nhân gấp làm gì, chậm mới đủ cẩn mật. Nói thật nếu không phải anh ngươi quen cháu ngoại của sư đệ bần đạo thì bần đạo chẳng thèm nhận đơn này đâu. Kinh thành có vô số chó săn Tĩnh Dạ ty, chẳng may bị bọn họ phát hiện thì bần đạo thảm rồi. Hắc ngục của Tĩnh Dạ ty không phải là nơi người muốn đến, hừ, cả quỷ cũng không muốn đến ấy chứ! Năm ngàn lạng bạc không mặc cả, trả tiền trước thực hiện sau, đảm bảo ngươi được thỏa mãn, không ai phát hiện ra được.
Trương thị nghe vậy thì gào lên:
- Năm ngàn lạng! Không phải trước nói là ba ngàn sao?
Đạo sĩ xấu xí kia lạnh nhạt nói:
- Bần đạo từng nói ba ngàn không sai, nhưng sư đệ của bần đạo cần một ngàn, cháu ngoại của sư đệ bần đạo cũng cần một ngàn, phu nhân từng nghe đến tiến hoa hồng chưa?
Trương Thị cắn răng, móc ra ngân phiếu năm ngàn lạng:
- Cho ngươi, nhưng ta muốn tiểu súc sinh kia hôm nay phải chết! Lão thái quân bất công! Nhiều năm qua như vậy, đều là nhờ chi thứ hai lo liệu gia nghiệp, toàn bộ Hầu phủ chỉ có phu quân ta ở bên ngoài làm quan, dựa vào đâu lão thái quân muốn truyền tước vị cho tiểu súc sinh kia chứ? Bây giờ không giết hắn, hai tháng sau hắn làm lễ trưởng thành, lão thái quân sẽ xin triều đình chính thức truyền tước vị cho hắn!
Đạo sĩ kia đón lấy ngân phiếu, khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất.
- Ngươi nói cái gì?
Đạo sĩ cười hì hì:
- Bần đạo nào dám nói gì, bạc của phu nhân đưa đúng chỗ rồi, chuyện của phu nhân ta cũng đã làm xong, giờ phu nhân đứng nhìn là được.
Vừa nói, đạo sĩ kia vừa bện tóc thành sợi, hai tay nắm lại tạo ấn quyết, kỳ dị chính là thân thể khô quắt của hắn dần phồng lên. Một cục tròn di động di chuyển từ ngực hắn lên miệng, khóe miệng hắn thình lình mở rộng đến quái dị, một quái vật to bằng đầu người, đầu trái tim chui ra từ đó!
Trương Thị thấy cảnh kinh hãi này sợ đến gương mặt trắng bệch, phải cố bịt miệng lại để không kêu thành tiếng. Tuy nàng mơ hồ biết trên giang hồ có nhiều loại tà thuật bí pháp, thậm chí nhà mẹ đẻ nàng cũng có người biết tà thuật, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đạo sĩ kia đắc ý nói:
- Phu nhân chớ sợ, đây là ngũ tạng miếu quỷ bần đạo luyện chế, tâm can tỳ phế thận (tim, gan, lá lách, phổi, thận), ngũ tạng thông linh cũng thông quỷ, dùng làm miếu tế quỷ nuôi quỷ, giết người không thấy máu. Tâm Quỷ giết người không có bất kỳ ngoại thương nào, nó chỉ làm tim đau đến chết, tuyệt đối không nhìn ra được gì dị thường, có khám tử thi cũng chỉ kết luận là đứa nhỏ kia bị bệnh hiểm nghèo bộc phát mà chết thôi.
Vừa nói đạo sĩ vừa đút cho Tâm Quỷ ăn sợi tóc bện, vẫy vẫy tay cái, Tâm Quỷ đã biến mất không thấy đâu.
- Đi, đi giết chủ nhân sợi tóc cho ta!
Chỉ chốc lát sau, trong mắt đạo sĩ lộ vẻ quái dị, khẽ lẩm bẩm:
- Sao không có động tĩnh gì nhỉ, không thể, dù là kẻ thân thể khỏe mạnh cũng không thể kiên trì thời gian dài như vậy.
Đúng lúc này, đạo sĩ đột nhiên phun ra một ngụm máu, kêu thảm thiết:
Hình ảnh kia dừng lại ở chỗ đạo sĩ phun máu, rõ ràng lúc này Tâm Quỷ đã bị Cố Thành hút vào nên không biết gì nữa.
Nhìn không gian đen kịt xung quanh, Cố Thành không biết phải nói gì nữa. Hắn mới game start đã gặp khó rồi! Trương Thị rõ ràng đã hận đến muốn giết hắn, chuẩn xác mà nói thì “Cố Thành” trước kia đã chết. Hiện tại hắn xuyên qua, “Cố Thành” lại sống lại, Trương Thị sao có thể bỏ qua cho hắn chứ. Hơn nữa thế giới này vô cùng quỷ dị, đạo sĩ kia tu luyện tà pháp, dùng ngũ tạng nuôi quỷ, quả thật giết người trong vô hình. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đâm sau lưng đã hung hiểm như vậy, lần sau loại quỷ vật như này lại đến thì mình đối phó như nào? Lại cắn nó tiếp sao, hay chuẩn bị sẵn máu chó hất nó?
Không cho Cố Thành thời gian cẩn thận suy nghĩ, đầu hắn bỗng nhiên đau đớn, tinh thần như bị hút sạch, hắn bị đá ra khỏi không gian đen nhánh kia, hai mắt tối sầm, triệt để mất đi ý thức.
Chờ Cố Thành mở mắt ra thì, xung quanh hắn là một vòng người đang tranh cãi. Vừa thấy Cố Thành tỉnh lại, một lão bà tóc bạc phơ ôm vội hắn vào lòng, khẽ lau nước mắt hô to:
- Cháu a! Nếu cháu có chuyện gì sao bà sống được a!
Kiếp trước Cố Thành đã là người trưởng thành nên không quá quen với trưởng bối thân thiết như này, hắn khẽ ngồi dậy, nhẹ nhàng gỡ lão thái quân ra, khẽ nói:
- Bà nội, cháu không sao mà.
Trương Thị ở bên cạnh đầy kinh ngạc nhìn Cố Thành, không hiểu sao hắn còn sống nữa nhưng thấy lão thái quân yêu thương Cố Thành như vậy, nàng vẫn không nhịn được nói:
- Lão thái quân, người còn chưa chết mà, mẹ khóc làm gì chứ.
Cố lão thái quân nghe xong sầm mặt lại:
- Ngươi có ý gì, Thành nhi chết rồi ngươi mới vui sao?
Trương Thị không dám chống đối Cố lão thái quân, chỉ ra vẻ ủy khuất nói:
- Mẹ nói gì vậy, con chỉ là lo cho sức khỏe của mẹ thôi.
Cố lão thái quên khẽ hừ:
- Ta còn khỏe, chỉ cần cháu ta không việc gì thì ta còn khỏe!
Đúng lúc này, bên ngoài có một người tiến vào, vừa thấy hắn đến, đám hạ nhân đang vây quanh vội vã tản ra. Đó là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mũi ưng mắt sắc, có vẻ không dễ thân cận với người. Hắn mặc huyền giáp màu đen, bên hông đeo trường kiếm nhưng vỏ kiếm dùng cành liễu bện lại, càng kỳ quái hơn là huyền giáp trên người hắn khắc họa hoa văn đế thính. Trong ký ức Cố Thành, Đại Kiền có truyền thống khắc hoa văn lên khôi giáp, hoàng tộc khắc long phượng, Cấm Vệ quân, Long Tướng vệ thì khắc toan nghê, phổ thông hơn thì khắc hổ báo hùng sư, nhưng trong ký ức Cố Thành, thật sự không có hoa văn đế thính!
Nhìn thấy trung niên kia đến, Cố lão thái quân vội nói:
- Thiết Thiên Ưng đại nhân có điều tra được tại sao cháu ta đột nhiên ngất đi không, trên người cháu ta còn không có vết thương nào nữa chứ.
Thiết Thiên Ưng mắt nhìn bốn phía, Cố lão thái quân lập tức nói:
- Đều đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn Cố lão thái quân, Trương Thị và quản gia ở lại. Bấy giờ, Thiết Thiên Ưng mới nói với Cố Thành:
- Cố công tử, hôm qua công tử có nhìn thấy đồ gì lạ không, hoặc có cảm giác gì lạ không?
Cố lão thái quân vội nói với Cố Thành:
- Vị này là Thiết Thiên Ưng đại nhân ở Tĩnh Dạ ty, con mau nói đi, đại nhân sẽ giúp con.
Cố Thành khẽ nhìn Trương Thị, Trương Thị kia tuy căng thẳng nghi ngờ nhưng cũng không có biểu hiện hoảng loạn. Khẽ vuốt ngực, Cố Thành nói:
- Hôm qua ta chỉ thấy ngực đau nhức cực kỳ, sau đó cắn răng chống đỡ, cuối cùng thì ngất đi không biết gì cả.
Cố Thành không nói gì đến Trương Thị vì hắn biết nói ra cũng vô dụng. Hiện tại Trương Thị dám đứng ở đây lại không hoảng loạn, chứng tỏ nàng đã thu xếp xong xuôi, không sợ bị điều tra. Cố Thành giờ mới nhớ đến, lúc trước trong hình ảnh kia, lão đạo sĩ cũng nói đến Tĩnh Dạ ty, nếu hắn cũng biết Tĩnh Dạ ty tồn tại thì hắn cũng sớm đề phòng rồi. Quan trọng hơn cả là bản thân Cố Thành cũng không “sạch sẽ”. Cố Thành trước kia đã chết rồi, hắn là xuyên qua, nghiêm túc mà nói thì là “tá thi hoàn hồn”. Hơn nữa còn có ngọc bội màu đen quỷ dị kia, còn có Tâm Quỷ bên trong nữa, thứ đó nhìn sao cũng thấy quỷ dị! Đây không phải là một thế giới có thể dùng lẽ thường suy đoán, hắn nếu dám nói ra hình ảnh nhìn thấy, vậy điểm nghi vấn nhất là người ta tìm cách hại ngươi, sao ngươi biết rõ vậy? Nếu đối phương quyết tâm truy tra, tra đến ngọc bội màu đen của hắn, có phải coi ngọc bội là quỷ vật hàng thế, tiện tay thanh trừ luôn không? Đây đều là những điều không thể đoán trước, Cố Thành không thể không đề phòng.
Thiết Thiên Ưng khẽ gật đầu nói:
- Nếu như vậy thì không sai rồi, Cố công tử gặp phải âm tà quỷ vật, trên người công tử và trong phòng đều có âm khí nhàn nhạt. Có điều bởi vì nguyên nhân nào đó, có thể là vận may, quỷ vật kia không thương đến Cố công tử, chỉ làm công tử hao hết tinh thần nên bị ngất đi.
Cố lão thái quân khẽ thở dài, hai tay chắp chữ thập lạy bái:
- Cảm tạ trời đất, lão tổ tông phù hộ, không sao là tốt rồi.
Thiết Thiên Ưng bỗng nhiên nói:
- Lão thái quân, chỉ là tạm thời không sao, ta cũng không thể đảm bảo sau này cũng không sao.
- Sao lại vậy chứ?
Thiết Thiên Ưng khẽ lạnh nhạt nói:
- Đụng quỷ chuyện này, có thể có một lần cũng có thể có vô số lần. Người đụng phải quỷ, trên người sẽ nhiễm âm khí, sau này sẽ dễ gặp quỷ hơn. Không phải mỗi lần đụng quỷ đều mất mạng, lần này là Cố công tử số may. Nhưng một lần hai lần, ba lần bốn lần, tấm lần mười lần thì sao? Có thể không chết sao?
Cố lão thái quân có chút hoang mang nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Thiết Thiên Ưng giơ ba ngón tay lên nói:
- Có ba biện pháp, một là bỏ mặc không quan tâm, chăm đi đến những nơi nhiều người, quỷ quái khó hại, dần dần âm khí sẽ tan hết, đương nhiên đây là xem vận may, nếu trong thời gian này lại gặp quỷ quái thì âm khí sẽ nặng hơn. Cách thứ hai là tìm cao tăng đạo sĩ tới tinh chế âm khí giúp công tử, đương nhiên phải là người tu hành thật sự mà không phải là những hòa thượng đạo sĩ tầm thường, đi thu tiền đèn nhang, đoán quẻ bói đầy đường. Nhưng thứ cho tại hạ nói thẳng, lấy của cải của phủ Trung Dũng Hầu, không đủ để mời người như vậy.
Cố lão thái quân khẽ hỏi:
- Vậy trong Tĩnh Dạ ty có người như vậy không? Lão thân từng nghe nói trong Tĩnh Dạ ty có nhiều người tu hành, hẳn phải có đạo sĩ hòa thượng chứ?
Thiết Thiên Ưng đáp lại:
- Quả thật là có người tu luyện đạo pháp, nhưng nói thật, phủ Trung Dũng Hầu không mời được. Dù cho là tại hạ, cũng là xem ở nhân tình lão Hầu gia mới đến nếu không, dựa theo trình tự bình thường, Tĩnh Dạ ty chỉ quản việc quỷ dị có án mạng, Cố công tử không có nguy hiểm tính mạng, Tĩnh Dạ ty căn bản không phái người đến. Lúc trước nếu không phải nhờ lão Hầu gia cứu giúp, tại hạ có thể sớm chết chiến trường, chứ đừng nói đến sau đó gia nhập Tĩnh Dạ ty. Nhưng tại hạ chỉ là võ phu, giết người giết quỷ dễ nhưng không biết cứu người. Tại hạ ở trong Tĩnh Dạ ty kinh thành cũng chỉ là huyền giáp vệ phổ thông, tiếp xúc chưa đến cấp cao, thật sự là không thể giúp.
Lúc này Cố Thành nói:
- Vậy biện pháp cuối cùng là gì?
Thiết Thiên Ưng khẽ trầm giọng nói:
- Hai biện pháp đầu là dựa vào vận may, biện pháp cuối cùng là dựa vào chính mình. Công tử là con cháu công hầu, thân thế thuần khiết, không cần qua xét tuyển, tại hạ có thể tiến cử ngươi gia nhập Tĩnh Dạ ty.
- Gia nhập Tĩnh Dạ ty thì sẽ được an toàn sao?
Thiết Thiên Ưng khẽ lắc đầu nói:
- An toàn? Công tử có biết Tĩnh Dạ ty là đâu không?
Còn không đợi Cố Thành lên tiếng, Thiết Thiên Ưng đã ngạo nghễ nói:
- Tĩnh Dạ ty là một phần quan trọng của Đại Kiền vương triều. Năm trăm nước mười nước tranh bá, khói lửa nổi lên bốn phía, giết chóc khắp nơi, quỷ mị hoành hành, tu sĩ tà đạo coi trời bằng vung. Khi đó nhiều chỗ thậm chí ban ngày phố xá huyên náo, tối đến quỷ quái tung hoành, quỷ thậm chí còn nhiều hơn cả người. Cao tổ hoàng đế liền hạ lệnh chiêu mộ dị sĩ, sáng lập Tĩnh Dạ ty, bình định yêu ma quỷ quái cùng những kẻ tu hành vi pháp loạn kỷ. Vĩ lẽ đó Tĩnh Dạ ty chính là đối đầu yêu ma quỷ quái, những kẻ tu hành tà đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, công tử nói ở đó có an toàn không?
- Vậy vì sao ta phải gia nhập Tĩnh Dạ ty?
Thiết Thiên Ưng nhìn chăm chú Cố Thành nói:
- Bởi vì Tĩnh Dạ ty có thể dạy công tử tu hành, để ngươi có thực lực đối kháng yêu ma quỷ quái. Thiên hạ hỗn loạn, yêu quỷ hoành hành, ngoài ngươi ra, không ai có thể thật sự bảo vệ được ngươi. Ngươi có thể sống sót không phải vì Tĩnh Dạ ty, mà vì ngươi!
Cố lão thái quân nghe thấy vậy vội vã lắc đầu:
- Không được, như vậy không được! Thành nhi không thể đến chỗ nguy hiểm như vậy được. Chờ hắn nhận tước hầu xong, ta sẽ đưa hắn đi tòng quân chỗ Nhị thúc hắn. Phản loạn Tây Cương đã lắng lại, Thành nhi đi nơi đó không nguy hiểm gì, ở đó qua ngày kiếm quân công thôi, sao có thể đi Tĩnh Dạ ty đối phó yêu ma được chứ. Thành nhi yên tâm, bà nội dù lấy hết của cải trong phủ cũng giúp cháu tìm cao nhân tinh chế âm khí!
Vừa nghe Cố lão thái quân nói thế, Trương Thị lòng như kiến bò. Nàng mời tu sĩ tà đạo đã mất năm nghìn lượng, Cố lão thái quân tìm cao nhân muốn bao nhiêu bạc chứ? Mà những bạc kia đều là của nàng…
Tình cảnh của Cố Thành bây giờ có thể nói là rất không ổn, hắn chỉ có thể tin tưởng bà nội hắn - Cố lão thái quân mà thôi, còn những người khác trong phủ thì ai biết có phải là người của Trương Thị hay không?
Đặc biệt Cố lão thái quân còn muốn đưa hắn đến chỗ Nhị thúc tòng quân, đây chả khác nào đưa dê vào miệng cọp. Trương Thị đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết, Nhị thúc của hắn tính toán ra sao thì Cố Thành không dám đi đánh cược. Trong mắt Cố lão thái quân, Trương Thị chỉ là có chút cay nghiệt, bà nào nghĩ đến con dâu mình đã vì tước vị mà động sát tâm.
Cố Thành với kinh nghiệm đổi nghề, đổi công ty như cơm bữa ở kiếp trước, hắn biết không sống được ở chỗ này thì đổi chỗ khác, không cần thiết phải treo cổ chết trên một cái cây. Hắn trầm giọng nói:
- Bà nội, cháu cũng sắp trưởng thành rồi, cũng nên ra ngoài rồi, không thể ở trong phủ ăn no chờ chết mãi được. Cháu văn không hay, võ không biết, tới chỗ Nhị thúc còn làm phiền ấy chứ. Mà cháu gặp chuyện như này, đi Tĩnh Dạ ty là phù hợp nhất.
Cố lão thái quân khẽ lau nước mắt nói:
- Nói gì vậy, người một nhà với nhau, làm phiền gì chứ? Nếu không phải là cha cháu để lại quân công, Nhị thúc sao lên được đến tham tướng chứ. Đứa nhỏ ngươi, gà còn chưa từng giết nói gì đến giết người giết quỷ chứ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì nhà chúng ta tuyệt hậu rồi.
Trương Thị ở bên cạnh không nhịn được khẽ hừ:
- Lão thái quân, còn có Chứng nhi mà, Cố gia ta sao tuyệt hậu được chứ.
Cố lão thái quân sầm mặt lại:
- Thành nhi có chuyện gì thì không phải đại ca ngươi tuyệt hậu sao? Sao ngươi ích kỷ vậy chứ?
Cố Thành khẽ cười khổ, hắn hiểu đôi phần tại sao Trương Thị lại hận mình như vậy rồi, e sợ không chỉ vì chuyện tước vị. Cố lão thái quân thiên hướng mình như vậy, mỗi lần mắng nàng, nàng đảm bảo ghi hận lên người mình. Thầm hạ quyết tâm, Cố Thành vội nói:
- Bà nội, bà đừng nói nữa, cháu đã quyết ý rồi.
Cố lão thái quân khẽ ngẩn người, cháu nội mình khi nào thì kiên quyết như này? Hình như rất giống cha nó…. Xem ra cũng là trưởng thành rồi, Cố lão thái quân khẽ thở dài, nói với Thiết Thiên Ưng:
- Thiết đại nhân, vậy thì làm phiền đại nhân.
Thiết Thiên Ưng khẽ gật đầu nói:
- Lão thái quân sao nói vậy chứ, đây là điều ta nên làm. Giờ ta trở về viết thứ tiến cử công tử vào Tĩnh Dạ ty, sau khi có công văn hồi đáp, công tử có thể đi phủ Hà Dương ở quận Đông Lâm vào Tĩnh Dạ ty.
Cố lão thái quân sững sờ nói:
- Tận Hà Dương phủ ở Đông Lâm quận sao? Sao lại xa như vậy, không phải ở kinh thành sao?
Thiết Thiên Ưng khẽ lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải kinh thành rồi, kinh thành là tổng bộ Tĩnh Dạ ty, bên trong đều là tinh nhuệ, không nhận người mới. Không phải tại hạ nói khoác, tại hạ hiện tại chỉ là huyền giáp vệ cấp thấp nhất ở kinh thành nhưng nếu đến Tĩnh Dạ ty ở phủ Hà Dương, ít cũng phải là phó thống lĩnh hoặc tuần dạ sử. Tại hạ ngày xưa khởi đầu ở phủ Hà Dương, chức vị tăng lên thì mới được đến kinh thành, bây giờ thống lĩnh Tĩnh Dạ ty ở phủ Hà Dương là ‘đại tử dương thủ’ Thôi Tử Kiệt chính là đồng liêu ngày xưa của tại hạ. Cố công tử tới đó còn được chăm sóc đôi chút.
Còn không đợi Cố lão thái quân nói gì, Cố Thành vội chắp tay nói:
- Đa tạ Thiết đại nhân để tâm.
Thiết Thiên Ưng gật gù nói:
- Cố công tử không cần khách khí, ngày xưa ta được ân huệ lão Hầu gia, những điều này là tại hạ nên làm. Giờ tại hạ về chuẩn bị thủ tục luôn, khoảng một tháng nữa sẽ có kết quả.
Chờ khi Thiết Thiên Ưng rời đi, Cố lão thái quân đầy oán giận nói:
- Cháu à, cháu có biết cháu vừa làm gì không? Sao cháu có thể hành động hồ đồ như vậy chứ?
- Bà nội, trong lòng cháu hiểu rõ, Cố gia ta lấy võ gia truyền, không thể đứt đoạn ở đời cháu được.
Cố lão thái quân thở dài nói:
- Được rồi, cháu đã quyết định rồi thì bà già này đành chịu. Người đâu, mau tắm rửa thay y phục cho thiếu gia, làm chút đồ ăn mau đi, thiếu gia cả ngày chưa ăn gì rồi.
Cố Thành vội vàng nói:
- Lâu rồi cháu chưa ăn cùng bà, hôm nay cháu muốn ăn cùng bà.
Cố Thành thầm nghĩ Trương Thị hận chính mình tận xương, nàng có thể làm ra chuyện mời người dùng tà pháp giết mình, khó đảm bảo nàng không hạ độc a. Dù cho ở thời điểm này hạ độc là một chuyện rất ngu xuẩn, có thể làm bại lộ bản thân nhưng trời mới biết nữ nhân kia có hóa điên tìm mọi cách giết hắn không.
Cố lão thái quân vui mừng nói:
- Được được được, bà ăn cùng cháu.
Nhìn bóng Cố lão thái quân và Cố Thành rời xa, khóe mắt Trương Thị lóe lên tia lạnh lẽo oán độc.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Thành trở về phòng, lấy ra ngọc bội trong lòng kiểm tra. Hắn nhớ lần trước là hắn vuốt vuốt ngọc bội là tiến vào không gian đen kịt kia nhưng lần này, Cố Thành mới vừa nghĩ đến không gian đen nhánh kia, tinh thần của hắn lập tức bị hút vào trong đó.
Lần này Cố Thành có thể cảm giác rõ rệt tinh thần bản thân bị hút vào trong, lực lượng tinh thần nháy mắt mất một khoảng lớn, làm cho hắn nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa theo Cố Thành cẩn thận nhắm mắt phát hiện, hắn ở trong không gian này mỗi giây đều tiêu hao lực lượng tinh thần. Lần trước hắn bị ngất thật ra không phải vì Tâm Quỷ, thuần túy là vì lực lượng tinh thần hao hết nên bị ngất đi.
Lúc này Tâm Quỷ lại nhảy nhót đi tới, nếu bỏ qua bộ dáng dọa người của nó kèm không nhìn kỹ thì dáng chạy của nó có chút buồn cười, y như nhân vật hoạt hình vậy. Cố Thành khẽ vuốt cằm đánh giá Tâm Quỷ.
Vật này sau khi bị chính mình hút vào trong này thì trở nên đàng hoàng hơn, chẳng lẽ đây là ngục giam với nó? Cố Thành luôn cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
Tâm Quỷ như thể hiểu Cố Thành trong lòng nghĩ gì, nó không ngờ duỗi ra ngón tay chỉ chỉ bên ngoài.
- Ý ngươi là ngươi có thể ra ngoài?
Tâm Quỷ khẽ gật đầu.
Cố Thành thử suy nghĩ một chút, quả nhiên, chốc lát sau chính hắn ra đến bên ngoài. Đồng thời khi Cố Thành nghĩ đến mang Tâm Quỷ ra ngoài, Tâm Quỷ không ngờ thật sự xuất hiện trước mặt hắn. Trong giây lát Cố Thành có thể cảm giác được mối liên hệ giữa Tâm Quỷ và hắn, đồng thời cũng cảm giác được lực lượng tinh thần rõ rệt tụt xuống, chỉ sợ qua mấy hơi thở nữa hắn lại ngất mất. Hắn vội vàng thu Tâm Quỷ vào không gian kia đồng thời khẽ xoa mặt. Ngọc bội chính mình mang đến từ đời trước thật thần bí, có thể nuốt quỷ, cũng có thể sai khiến quỷ. Có điều thời gian quá ngắn, chỉ mấy giây đó thì làm gì được chứ? Đương nhiên có còn hơn không, có thứ này hắn cũng có thêm một tầng bảo vệ.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thiên Ưng lại lần nữa đến, muốn hoàn thành hồ sơ chứng minh thân phận cho Cố Thành. Đồng thời Thiết Thiên Ưng cũng muốn nhìn một chút Cố Thành, xem âm khí trên người hắn có tan bớt không. Có điều vừa gặp Cố Thành, Thiết Thiên Ưng không khỏi giật mình:
- Sao âm khí trên người ngươi còn nặng hơn vậy? Hôm qua ngươi có gặp chuyện gì quái lạ không?
Cố Thành suy đoán khả năng là vì hôm qua hắn tiếp xúc Tâm Quỷ.
- Không có gì a, hôm qua mọi chuyện bình thường mà.
Âm khí tăng lên không nhiều nênThiết Thiên Ưng cũng không gặng hỏi, chỉ nói:
- Cố công tử, ngươi có từng tu luyện công pháp?
- Công pháp?
Cố Thành khẽ lắc đầu mờ mịt:
- Trong ký ức phụ thân có dạy ta một ít công phu quyền cước rèn luyện thân thể, không nhắc đến công pháp gì.
Thiết Thiên Ưng khẽ thở dài nói:
- Xem ra phụ thân ngươi là người cuối cùng tu võ đạo ở Cố gia, ài, mà hắn tu hành cũng không phải công pháp Cố gia. Tổ tiên Cố gia các ngươi không phải xuất thân tu hành, nên cũng không có công pháp truyền thừa mạnh mẽ gì, sau này dựa vào quân công mới thu được công pháp. Nhưng triều đình có quy định, dùng quân công thu được công pháp, lên một tầng mới có thể đổi tiếp một tầng, đồng thời dùng cấm chế nghiêm cấm truyền ra ngoài.
Vừa nói, Thiết Thiên Ưng vừa đưa hai quyển sách mỏng cho Cố Thành, là vũ cương kỷ yếu và huyền cương đạo thuật.
- Đây là công pháp sao?
Cố Thành vui vẻ nói.
Thiết Thiên Ưng khẽ lắc đầu nói:
- Không phải, đây là dùng để rèn luyện cơ sở cho người mới Tĩnh Dạ ty. Người tu hành phần lớn chia làm ba loại, thượng cửu cảnh luyện khí sĩ, trung cửu phẩm võ đạo và hạ cửu lưu tà đạo tu sĩ. Đương nhiên cũng có võ đạo luyện khí kiêm tu, nhưng là rất ít. Luyện khí cửu cảnh là: luyện khí, dưỡng thần, quan tưởng, ngưng cương, nguyên khí, quy nguyên, thần du, động minh, địa tiên. Võ đạo cửu phẩm: ngoại luyện, nội luyện, đoán cốt, dũng huyết, quan sơn, vọng hải, thần môn, siêu phàm, vũ thánh Về phần hạ cửu lưu thì là một ít không có thiên phú luyện khí cũng không chịu được gian khổ rèn luyện võ đạo, tu luyện một ít tà đạo cấp tốc tăng lên. Người như vậy bình thường không thể lên được đỉnh cao, trừ khi nửa đường chuyển sang võ đạo hoặc luyện khí.
- Vũ cương kỷ yếu ghi lại phương pháp tu luyện cửu phẩm - ngoại luyện và bát phẩm - nội luyện. Ngoại luyện là rèn luyện xương cốt, gân da, rèn luyện thể phách. Nội luyện là hít khí hậu thiên, gồ lên ngực bụng, cường tráng lục phủ ngũ tạng, tăng lên năng lực hồi phục, ngoài kình khí bên ngoài, khi hô hấp còn mơ hồ có hổ báo lôi âm. Hai cảnh giới này đều là cơ sở, không cần công pháp. Muốn tiến thêm nữa thì ngươi cần dùng công lao đổi lấy công pháp Tĩnh Dạ ty. Khi ngươi đi Tĩnh Dạ ty ở Hà Dương phủ báo tin, ngươi tốt nhất phải hoàn thành cửu phẩm ngoại luyện. Tuy ngươi là con cháu công hầu, nhưng nếu chưa tu hành gì mà gia nhập Tĩnh Dạ ty thì sẽ bị người chê cười.
Cố Thành vội vã gật đầu, rõ ràng quyển vũ cương kỷ yếu này là hàng phổ thông, bày sạp đầy đường rồi.
- Còn huyền cương đạo thuật là công pháp luyện khí sao?
Thiết Thiên Ưng khẽ lắc đầu:
- Không phải, công pháp luyện khí sĩ vô cùng ít ỏi, huyền cương đạo thuật chỉ là ghi chép lại kiến thức về quỷ quái và cách đối phó, chứ không phải công pháp. Hai bậc đầu của võ đạo, nếu như người thiên phú tốt, chăm chỉ liều mạng thì mấy tháng có thể rèn luyện thân thể rắn chắc, hít nạp khí hậu thiên rèn luyện nội phủ, một năm có thể hoàn thành nội luyện ngoại luyện, dù thiên phú không tốt thì mấy năm cũng có chút thành tựu. Nhưng luyện khí sĩ thì khác, hai cảnh giới đầu thì một năm luyện khí, ba năm dưỡng thần, bốn năm mới tính là tiểu thành, tiêu tốn quá nhiều thời gian. Đấy vẫn là có thiên phú đấy, nếu không có thiên phú thì khéo cả đời không nhập môn được. Vì thế nên chỉ có đại phái mới bồi dưỡng luyện khí sĩ thuyền túy. Võ đạo sau khi nhập môn thì tinh thần hồn phách cũng mạnh mẽ nhất định, có thể học tập mốt ít tà đạo huyền môn bí pháp. Tĩnh Dạ ty chúng ta bình thường đều là chủ tu võ đạo, phụ tu huyền môn bí pháp. Dù là chủ tu luyện khí cũng sẽ học cơ sở võ đạo để tăng cường thể trạng, tự bảo vệ tốt hơn.
- Vậy võ giả và luyện khí sĩ thì ai mạnh ai yếu?
Thiết Thiên Ưng đáp:
- Cái này phải xem cá nhân. Đương nhiên, lấy phổ thông mà nói thì ban đầu võ giả mạnh hơn, về sau thì luyện khí sĩ nhiều thủ đoạn kỳ dị khó lường hơn. Luyện khí cảnh luyện hóa khí hậu thiên trong cơ thể, tai thính mắt tinh, tinh thần mạnh mẽ. Dưỡng thần cảnh cô đọng tinh khí thần, thông qua đả tọa thiền định tăng lên nhận biết, mở âm dương nhãn, có thể thấy được âm tà quỷ vật. Hai cảnh giới đầu này không có tăng lên rõ rệt, mà nắm giữ được ít pháp thuật nên nếu bị võ giả áp sát thì chắc chắn chịu chết!
Cố Thành hiểu rõ gật gật đầu, Thiết Thiên Ưng nói những điều này như mở toang thế giới mới cho hắn vậy.
- Vậy chẳng phải hai thứ cùng tu luyện thì càng mạnh à?
Thiết Thiên Ưng chỉ chỉ Cố Thành rồi chỉ bản thân:
- Tinh lực, thời gian một người là có hạn, có thể tu luyện một thứ đến đỉnh cao đã không dễ, phần lớn người hai thứ cùng tu luyện đều là luyện không đến nơi đến chốn cả hai, ngươi không nên có ý nghĩ này. Được rồi, ta cũng nên đi rồi, chờ phủ Hà Dương đưa công văn đến là ngươi có thể lên đường.
- Làm phiền Thiết đại nhân rồi.
Cố Thành lúc này đột nhiên hỏi:
- Thiết đại nhân, ngài là cảnh giới nào?
Thiết Thiên Ưng khẽ cười, duỗi ra hai tay thô to hơn người thường, chỉ một động tác nắm chặt tay thành nắm đấm, ầm ầm, hai tiếng nổ vang lên, chân khí tụ lại rồi tản ra.
- Võ đạo tầng bảy – đoán cốt, khí liễm tận xương, cô đọng chân khí, thân thể có thể so với đao kiếm tầm thường, một đấm nửt vụn binh khí.
Người tu hành đại biểu cho sức mạnh, hiện tại Cố Thành thiếu nhất là sức mạnh.
Cố Thành có thể tính là người đã chết hai lần. Ký ức tử vong kiếp trước hắn còn nhớ, ký ức kiếp này cũng ùa vào đầu hắn. Cảm giác cái chết ập đến không tốt chút nào, hắn không muốn nếm thêm lần nào nữa. Có những thứ chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng.
Khát vọng sức mạnh làm Cố Thành không còn thời gian trì hoãn, Thiết Thiên Ưng vừa đi là hắn lập tức mở vũ cương kỷ yếu, huyền cương đạo thuật ra đọc.
Huyền cương đạo thuật ghi lại rất ít pháp môn, chỉ có một chiêu kim quang ấn có thể tu hành, hiệu quả chỉ là khắc chế quỷ mị tà vật cấp thấp. Nhưng điều kiện để thi triển là một tay kết ấn, một tay dùng máu dương cương vẽ bùa, máu càng dương cương thì hiệu quả càng cao. Còn tiêu chuẩn dương cương là như nào thì không thấy viết dòng nào.
Dù vậy thì Cố Thành hắn cảm thấy bản thân còn rất đủ dương cương, dù là kiếp này hay kiếp trước… Kiếp trước hắn không có cơ hội, kiếp này tốt xấu cũng là công tử thế gia, bên người cũng có nha hoàn đẹp đẽ, tiếc là tên đầu gỗ kia quá đàng hoàng, thậm chí làm Cố Thành hận không mài sắt thành kim a. Thật vất vả mới xuyên qua được, thân thể này không để lại cho hắn hồi ức mỹ lệ gì cả…
Ngoài kim quang ấn ra, huyền cương đạo thuật chủ yếu ghi lại tri thức về yêu tà quỷ vật. Ví như Tĩnh Dạ ty cũng chia yêu vật và quỷ mị thành chín cấp như người tu hành. Quỷ vật là: u hồn, tiểu quỷ, oán quỷ, lệ quỷ, ác quỷ, quỷ tướng, quỷ vương, âm thần. (Lưu ý: mới có 8). Yêu vật là: mãnh thú, tinh quái, tiểu yêu, yêu quái, yêu linh, đại yêu, yêu vương, yêu thần. Phía dưới còn có dòng ghi chú: quỷ vật, yêu vật năng lực khó lường, đẳng cấp chỉ để tham khảo, có những quỷ vật cấp thấp nhưng năng lực tà dị vô cùng nguy hiểm.
Tầng chín - u hồn yếu nhất, gần như không có lực uy hiếp, yếu một chút thậm chí còn không đến gần được người bình thường dương khí mạnh mẽ, mạnh hơn chút cũng chỉ có thể dựa vào hình dáng dọa người. Tầng tám – tiểu quỷ là đã ngưng tụ thành hình, có thể tạo ra thương tổn với con người, thậm chí có thể gây vết thương trí mạng, chỉ người tu hành mới đối phó được. Nếu dựa theo đẳng cấp phân chia thì Tâm Quỷ trong không gian hắc ngọc hẳn là tầng tám - tiểu quỷ, đã có thể hại người. Có điều kỳ quái là, rõ ràng phía trước ghi là chia thành chín cấp, tại sao cấp cuối cùng lại bị xóa đi, điều này có nghĩa là gì?
Cố Thành cũng không nghĩ nhiều, lật qua đọc hết huyền cương đạo thuật, trong đó ghi lại kiến thức về quỷ mị yêu vật làm Cố Thành khẽ run. Yêu tà quỷ vật hoành hành, còn có những tu sĩ tà đạo tùy ý làm xằng bậy, thậm chí dám ở trong kinh thành dùng tà pháp giết người, dù cho có Tĩnh Dạ ty tồn tại thì cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối được. Thiết Thiên Ưng nói rất đúng, trên đời này không có an toàn tuyệt đối, có thể bảo vệ bản thân chỉ có chính mình!
Hắn thả xuống huyền cương đạo thuật, bắt đầu đọc đến vũ cương kỷ yếu. Đầu tiên ngoại luyện cần lần lượt duy trì những tư thế kỳ dị, mãi cho đến khi cơ thể sinh ra một luồng khí ấm nóng, con đường luồng khí di chuyển chính là kinh mạch! Luồng khí này là khí cấp thấp nhất, khi tràn vào kinh mạch tứ chi thì có tác dụng rèn luyện gân cốt, vì thế có danh xưng ngoại luyện. Tu luyện tiếp thì kình khí có thể tiến ra bên ngoài, thậm chí hóa thành chân khí, chân khí hóa thành cương khí, đương nhiên đấy là câu chuyện của tầng tám, tầng bảy…
Cố Thành chỉ dùng mấy canh giờ đã nhận biết được kinh mạch, cũng không biết tốc độ như này là nhanh hay chậm nữa.
Thấy bầu trời bên ngoài vẫn chưa tối, Cố Thành lại bắt đầu rèn luyện thân thể, nhưng chỉ kiên trì được hai ba canh giờ là cả người hắn bủn rủn, đứng cũng không vững. Nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng cơ thể nhẹ nhàng hơn, tinh khí thần cũng no đủ hơn.
Thời gian một tháng tiếp theo, Cố Thành ngoài ăn cơm cùng Cố lão thái quân ra là chui vào trốn trong phòng luyện thể, chỗ khác hắn không thể đi, cũng không dám đi. Hắn cũng không biết có phải bản thân bị mẫn cảm quá không, nhưng hắn luôn có cảm giác bản thân bị theo dõi, như thể có người luôn nhìn trộm hắn vậy.
Lúc này, Cố Thành mạnh mẽ đấm xuống mặt đất một quyền, quyền ấn hiện lên rõ nét trên nền đá. Dựa theo vũ cương kỷ yếu nói, khi xuất quyền, gân xương da thịt hợp nhất, quyền nặng trăm cân, đấm nứt vỡ bia đá là đạt đến ngoại luyện sơ kỳ, có thể tạm coi là người tu hành. Cố Thành cũng không biết cú đấm của hắn có đủ trăm cân không, nhưng hắn đã làm được gân xương da thịt hợp nhất, đá lát nền phủ Trung Dũng Hầu cũng là loại kiên cố, nếu thay bằng đá thường, hẳn là hắn có thể đấm nổ nát.
Theo vũ cương kỷ yếu ghi lại, tốc độ tiến bộ như Cố Thành là thuộc về hàng nhanh chóng, có khi liên quan đến nền tảng hắn rèn luyện khi còn bé. Trong trí nhớ Cố Thành, khi phụ thân hắn còn sống, từ nhỏ hắn đã học quyền cước, nhưng sau khi phụ thân hắn mất, Cố lão thái quân có chút quá nuông chiều hắn, công phu cũng bỏ dần không tập.
Sau một tháng, cuối cùng ngày Thiết Thiên Ưng đưa công văn cũng đến, Cố Thành có thể lên đường đi Hà Dương phủ, thoát khỏi Hầu phủ nguy hiểm như ngục giam này.
Trước cổng lớn Hầu phủ, tất cả mọi người tụ tập đữa tiễn, Cố lão thái quân ôm Cố Thành, lau nước mắt nói:
- Cháu ngoan, đi tới Hà Dương phủ cháu nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng tiếc tiền đấy, trong phủ còn có chút tích trữ, nếu hết thì nhớ viết thư về cho bà.
Thiết Thiên Ưng khẽ ho khan:
- Cố lão thái quân đừng lo, bổng lộc Tĩnh Dạ ty rất cao, còn cao hơn quan văn võ cùng cấp.
Cố Thành khẽ thi lễ với Cố lão thái quân, ngẩng đầu nhìn về biển bốn chữ lớn phủ Trung Dũng Hầu, trầm giọng nói:
- Bà nội yên tâm, cháu sẽ chăm tốt bản thân, đợi khi cháu đánh ra một mảng thiên địa nhất định cháu sẽ trở lại.
Cố Thành lời này không chỉ là nói với Cố lão thái quân, mà còn là nói với “chính mình”, nói với “Cố Thành” đã chết. Sau khi chuyển kiếp, hắn lật tung ký ức Cố Thành kia, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ đơn thuần để đánh giá đứa kia. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được Cố lão thái quân nuôi lớn. Dù Cố lão thái quân thương yêu nhưng không nuông chiều, vì lẽ đó Cố Thành kia cũng không tật xấu gì, ngoài văn không tốt, võ không giỏi ra thì làm người hiền lành, cũng không có tâm cơ gì, thậm chí còn không có khái niệm kế thừa tước vị trong đầu.
Sau khi chuyển kiếp, Cố Thành có thể cảm giác được Trương Thị có ác ý với mình, nhưng trong ký ức, Cố Thành kia chỉ là cảm thấy chính mình không ngoan hay làm sai điều gì mà thím mới không thích. Kết quả một người đơn thuần như vậy lại chết dưới tranh đoạt lợi ích, dù chết cũng không biết chân tướng, nhưng Cố Thành cảm giác được uất ức cùng không đáng. Mình có thể sống cả đời là vì chiếm cứ thân thể Cố Thành. Theo bản năng, Cố Thành cảm giác mình thiếu nợ “chính mình” vài thứ, vĩ lẽ đó hắn uất ức và không đáng, hắn sẽ trả về cho chính hắn!
Trương Thị lúc này cười híp mắt đi tới:
- Thành nhi, sau khi đi Hà Dương phủ, phải nhớ thường xuyên viết thư về cho nhà, chúng ta đều nhớ con, còn có Chứng nhi hôm nay cũng xin nghỉ ở thư viện một hôm, đến tiễn con lên đường này.
Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo anh tuấn tiến ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nói:
Thiếu niên kia chính là nhi tử Trương Thị - Cố Chứng!
Trong trí nhớ Cố Thành, đứa này này rất ít xuất hiện, Trương Thị từ nhỏ đã đưa hắn đến thư viện đọc sách, còn tìm võ sư xuất ngũ dạy hắn võ công nữa. So với Cố Thành thì Cố Chứng này có thể nói là văn võ song toàn. Cố Thành cũng không biết đối phương có biết những việc mẹ hắn làm không, nhưng có thể chắc chắn là hắn và Cố Thành không có tình cảm anh em gì.
Khẽ cúi đầu, cố gắng để Trương Thị không thấy ánh mắt của mình, Cố Thành trầm giọng nói:
- Đa tạ thím và đệ đệ.
Thiết Thiên Ưng đưa công văn và một lệnh bài điểu biểu Tĩnh Dạ ty cho Cố Thành rồi nói:
- Cố công tử, ta đã đưa tin phía Hà Dương phủ, ngươi trực tiếp cầm đồ vật đi Hà Dương phủ là được, ta còn có việc ở Tĩnh Dạ ty, giờ ta phải đi rồi.
Thiết Thiên Ưng thân là huyền giáp vệ Tĩnh Dạ ty, trên người hẳn có không ít việc, hắn đương nhiên không thể tự mình đưa Cố Thành đi Hà Dương phủ được.
Cố lão thái quân lo lắng nói:
- Trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Miệng Trương Thị khẽ nhếch lên một tia cười cay nghiệt:
- Lão thái quân yên tâm, con đã bố trí ba gia đinh theo hộ tống Thành nhi rồi, những người này đều là lão binh ngày xưa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cố lão thái quân thỏa mãn gật đầu:
- Không sai, chuyện này con làm rất chu đáo.
Cố Thành khẽ biến sắc:
- Không cần phiền phức vậy đâu, từ kinh thành đi Hà Dương phủ đều là đại lộ, có thể gặp nguy hiểm gì chứ.
Cố lão thái quân không thỏa nhượng chuyện này, hung hăng vung tay lên:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cứ thế mà làm đi.
Ở trong Cố phủ, dù là Trương Thị cũng không dám phản bác Cố lão thái quân, bà vừa ra lệnh, Cố Thành cũng không dám phản đối thái quá, nếu không bị nghi ngờ mất. Vì lẽ đó Cố Thành chỉ đành bị kẹp giữa ba gia đinh cường tráng, từ từ rời đi kinh thành. Ài, có ba người bọn họ hộ tống mới là có vấn đề…
Khi rời đi kinh thành, Cố Thành khẽ quay đầu nhìn lại, từ khi hắn xuyên qua, hơn một tháng này, hắn không rời đi Cố phủ, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Đại Kiền kinh thành.
Gạch đá đen nhánh to lớn dựng lên tường thành hùng vĩ cả trăm trượng, nếu đứng gần chút thì còn không thấy phần cuối, từ xa nhìn lại thì giống như một con cự thú hồng hoang nằm rạp xuống. Loại thành trì hùng vĩ như này chưa từng xuất hiện ở kiếp trước của hắn.
Một ngày nào đó Cố Thành sẽ quay lại nhìn kỹ tòa kinh thành này!