 |
|

16-02-2011, 01:00 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2010
Äến từ: The land of dreams
Bà i gởi: 68
Thá»i gian online: 13 giá» 47 phút 31 giây
Thanks: 38
Thanked 131 Times in 12 Posts
|
|
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi! - cây cỠdại
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
1: Tác giả Nguyá»…n BÃch Hồng (bút danh: caycodai) (Thế hệ 9x - 92)
2: Thể loại truyện: tình cảm gia đình và những Ä‘iá»u khá thú vị. (Hì, quảng cáo tÃ)
3: Tình trạng truyện: Vừa viết vừa nghÄ© => chưa hoà n thà nh, chỉ nghÄ© Ä‘c cái sưá»n còn thịt thì từ từ má»›i đắp và o.
4: Yêu cầu: Nếu bạn nà o iu quý truyện cá»§a Cá» và muốn đưa nó đến vá»›i nhiá»u ngưá»i hÆ¡n thì rất mong há»i ý kiến Cá» hoặc nếu ko cÅ©ng phải đỠtên đầy đủ tên tác giả lẫn bút danh.
5: Nà o chúng ta bắt đầu và o truyện thôi: P.1
[Lá»i mở: Vợ Æ¡i! Anh biết lá»—i rồi. Bất kì ai cÅ©ng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và há»n ghen Ãch kỉ khi yêu. Hãy thứ lá»—i cho anh, lần nà y em nhé!]
Tôi - má»™t thằng đà n ông đã 32 tuổi, đã có vợ và má»™t cô con gái. Tôi ko biết sau khi láºp gia đình cuá»™c sống hôn nhân cá»§a bạn có phải là má»™t thiên đưá»ng? Còn vá»›i tôi nó chẳng phải là má»™t địa ngục nhưng cÅ©ng chả phải là má»™t thiên đưá»ng! Bởi chả có cái địa ngục nà o lại cho tôi những phút giây ngá»t ngà o, lãng mạn, sá»± sung sướng và cả những khao khát, Ä‘am mê mãnh liệt. Và cÅ©ng chả có cái thiên đưá»ng nà o lại chứa đựng những ná»—i lo sợ, những chá»n lá»±a khó khăn, những toan tÃnh cho cuá»™c sống bá»™n bá» phÃa trước, hay hÆ¡n cả là những hÆ¡n ghen Ãch kỉ và những ná»—i lầm đáng tiếc.
Vợ tôi ư? Biết nói thế nà o vá» cô vợ bé bá»ng cá»§a mình nhỉ? Không phải ngẫu nhiên mà tôi gá»i cô ấy là cô vợ bé bá»ng đâu, bởi cô ấy bây giá» má»›i có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cưới vợ khi cô ấy vừa má»›i tốt nghiệp THPT xong mà . Có nghÄ©a là tôi hÆ¡n cô ấy 12 tuổi và chúng tôi đã cưới nhau được gần 2 năm.
Chương I : Con nhỠkhó ưa!
- Nà y chú, chú có thể nhưá»ng cho cháu chá»— nà y được ko?
Tôi ngước lên, má»™t con nhá» mặc đồng phục há»c sinh, hình như là cá»§a cấp III, Ä‘eo cặp quai chéo, i tóc búi lá»n nhá», phất phÆ¡ mấy lá»n tóc con, hÆ¡i rối. Có lẽ nó vừa Ä‘i há»c vá». Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.
- Nhưng vẫn còn bà n trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé sẽ nháºn ra và đi tìm chá»— ngồi khác, ai dè:
- Vì còn chá»— cháu má»›i bảo chú nhưá»ng lại bà n nà y cho cháu chứ. Äây là chá»— ngồi quen thuá»™c cá»§a cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chá»— quen thôi.
- Nhưng đây là chá»— duy nhất còn có ổ cắm sạc Ä‘iện. Chú cần là m việc vá»›i cái laptop cá»§a chú mà giá» nó lại sắp hết Ä‘iện. – Tôi hếch chỉ cái laptop trên bà n. Thá»±c ra tôi có thể đứng dáºy và nhưá»ng lại chá»— nà y cho con bé, vì tôi cÅ©ng chả gấp gáp đến độ phải là m việc ngay trong khi Ä‘ang được ngồi nghỉ tại má»™t quán cà phê yên tÄ©nh thế nà y. Nhưng tôi không thÃch tà nà o hay chÃnh xác là tôi ghét cái cách nó nói chuyện và đỠnghị tôi nhưá»ng bà n. Nếu không phải là quá đáng thì nói tháºt tôi thấy chẳng ưa gì con nhá» nà y.
Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn tôi. Tháºt là , nó má»™t con nhóc cùng lắm là há»c 11, 12 trong khi tôi đã 30 tuổi đầu. Ấy thế mà nó dám nhìn má»™t ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n mình bằng ánh mắt đó. Tháºt ko thể chấp nháºn Ä‘c.
- Chú nói, cháu ko hiểu sao?
Ngay láºp tức, tôi thấy nó Ä‘i đến cái bà n bên cạnh, quẳng cặp sách và o ghế má»™t cái “bụp†rồi kéo mạnh má»™t chiếc ghế khác ngồi và o đó. Và tôi nghe thấy rõ mồn má»™t lá»i con bé lầm bầm: “Äồ ông già nhá» má»n!†Cái gì? Ông già nhá» má»n ư? Nếu nó nói là “Thằng cha nhá» má»n†thì có lẽ tôi chả thấy gì đâu. Nhưng đằng nà y nó lại bảo tôi là “Äồ ông già â€. Nói tháºt, tôi tuy đã 30 tuổi nhưng ai cÅ©ng bảo tôi là trẻ hÆ¡n so tuổi và đẹp trai, phong độ hÆ¡n khối thằng cha bằng tuổi mình. Váºy mà , con bé đó lại dám kêu tôi là “ông già â€, tháºt chẳng biết nhìn ngưá»i tà nà o. Nhưng thôi, tôi ngưá»i lá»›n không chấp trẻ con là m gì.
Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bà n bên cạnh. Con gái con đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rÃt mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua cá»§a con bé đã cạn sạch trong khi cốc nâu đá cá»§a tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vÆ¡i Ä‘i 1, 2 thìa. Con nhá» bước ra khá»i bà n, túm lấy cái cặp và trước khi rá»i khá»i nó vẫn ko quên tặng tôi má»™t cái lưá»m cháy da mặt
Chương II: Oan gia ngõ hẹp.
Sau ngà y ng độ phải con bé đó, tôi không biết có phải nó độc mồm độc miệng rá»§a tôi không nữa, mà tôi liên tiếp gặp chuyện bá»±c mình. Nhất là cái chuyện tôi, bà cứ liên tục cà u nhà u tôi chuyện đến giá» nà y mà vẫn chưa có bạn gái. Nói tháºt, xung quanh tôi thì không thiếu nhưng khổ ná»—i, tôi chỉ mải miết vá»›i công việc, hÆ¡n nữa tôi biết há» chẳng thể là m vừa ý tôi đâu. Bà ấy quá kÄ© tÃnh.
- Tối mai, con sẽ Ä‘i gặp mặt má»™t ngưá»i. Äó là con gái má»™t bà bạn cÅ© cá»§a .
- Gặp mặt? Con không có thá»i gian đâu!
- Sao lại không? không cần biết con báºn gì, nhưng việc gặp mặt con phải Ä‘i. Con nghÄ©, bá» bao nhiêu thá»i gian ra để tìm vợ cho con là rảnh lắm à . nói rồi đó.
Äấy, tôi quên không nói thêm, ngoà i việc kÄ© tÃnh ra tôi còn hÆ¡i độc Ä‘oán, có lẽ tôi thừa hưởng Ä‘iá»u nà y từ . Và tất nhiên, tôi phải Ä‘i gặp mặt ngưá»i ta theo sá»± ép buá»™c và sắp đặt cá»§a tôi. Äúng 8h tối, tôi có mặt tại khách sạn mà tôi đã đặt chá»— trước, tay còn phải cầm theo má»™t quyển báo – ám hiệu mà hai bên dùng để tìm ra nhau. Tôi nhìn xung quanh phòng, duy chỉ có má»™t cô gái ngồi đúng bà n mà tôi đã đặt chá»— trước và đang chúi mÅ©i và o má»™t tá» báo, hình như là hoa há»c trò thì phải. Tôi đã phải báºt cưá»i vá»›i ý nghÄ©, cô ta lá»›n thế mà vẫn còn Ä‘i Ä‘á»c tá» báo dà nh cho tuổi má»›i lá»›n thế ư. Và ngay sau đó tôi tìm được câu trả lá»i.
- Tôi có thể cùng Ä‘á»c báo vá»›i bạn ko? – Äó cÅ©ng là ám hiệu mà tôi dặn phải nói nếu gặp ngưá»i ta trước.
- Tất nhiên, nếu Ä‘iá»u đó là m bạn thấy vui. – Äúng là câu ám hiệu tiếp theo rồi. Tôi khẽ cưá»i vì đã tìm ra ngưá»i ta dá»… dà ng, ko mất nhiá»u thì giá» cá»§a tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi gần như ko thể cưá»i nổi. Và con bé đó hình như cÅ©ng thế. Sau khi nói xong câu ám hiệu và đặt quyển báo xuống, nó tròn xoe mắt nhìn tôi. Má»™t cái nhìn chẳng mấy thiện cảm gì dà nh cho tôi.
- Ko phải thế chứ! – Tôi chỉ biết thốt lên câu đó.
Con bé nhếch miệng cưá»i khẩy tôi.
- Ko ngá» lại là ông! Tháºt là có duyên gá»›m!
Sao tôi ghét cái cách nói chuyện cá»§a con bé nà y thế ko biết. Nó ở trưá»ng ko được há»c cách phải nói chuyện vá»›i ngưá»i lá»›n tuổi ra sao ư? Tôi thấy khá giáºn và ko muốn phải lãng phà thá»i gian quý báu cá»§a tôi cho má»™t con bé khó ưa nà y. Bao nhiêu giấy tá» và dá»± án Ä‘ang chá» tôi ở nhà . NghÄ© váºy, tôi toan bước Ä‘i thì con nhá» nhanh chân, rá»i khá»i bà n, chắn trước mặt tôi.
- Sao chú bá» Ä‘i sá»›m váºy. Mình vẫn còn chưa nói chuyện mà . – Nó cưá»i đầy vẻ thách thức tôi.
- Tôi nghĩ chúng ta ko cần phải nói chuyện nữa. Dẫu sao thì cũng biết kết quả rồi.
- Chú đừng vá»™i kết luáºn thế chứ! Biết đâu đấy, chúng ta lại hợp nhau.
- Tôi ko nghĩ thế đâu cô bé ạ!
- Chú ko thá» sao biết! – Nói rồi con bé trở lại chá»— ngồi bình thản, há»›p má»™t hụp nước lá»c ở sẵn trên bà n, con bé lại nói. - Dẫu sao thì cả chú và cháu Ä‘á»u đến đây rồi, ngồi lại nói chuyện coi như là cùng ôn chuyện cÅ©, bổ sung chuyện má»›i!
Tôi ko hiểu ý con bé, chuyện cÅ© thì tôi hiểu nó ám chỉ việc gì nhưng còn bổ sung chuyện má»›i là sao? Giữa tôi và nó thì có cái quái gì chứ. Nhưng ko hiểu sao tôi cÅ©ng quay trở lại bà n. Con bé bình thản láºt láºt Menu.
- Chú dùng gì?
- Nâu đá.
- Chú có vẻ thÃch cà phê quá nhỉ! – Nói xong con bé gá»i đồ.
Nhìn cái cách nó chá»c chá»c ngoáy ngoáy cái cốc sinh tố sữa chua là m tôi thấy khó chịu. Chẳng lẽ nó bảo tôi lại chỉ để ngắm cái việc nó Ä‘ang là m sao.
- Sao chú cứ cau mà y nhìn cháu thế? – Tôi giáºt mình, con bé có mặt ở trên chán nữa à ?
- Cháu có nghÄ© là cốc sinh tố sẽ ngon hÆ¡n thay vì cháu cứ chá»c chá»c mà ko uống ko?
- Giống như cái lần ở quán cà phê trước ạ? – Nó bắt đầu ôn chuyện cũ rồi đó.
- Lần ấy thì cháu uống ngon là nh quá! – Tôi cố ý giễu cợt nó.
- CÅ©ng nhỠở chú đấy! – Nó ngước mắt lên nhìn tôi. – Chú có thấy bữa ná» mình quá nhá» má»n ko?
Tháºt là , cái con nhá» nà y nó nói chuyện sao mà khó nghe thế ko biết. Tôi há»›p má»™t hụm nâu đá, khẽ nói:
- Còn cháu, có biết phải ăn nói vá»›i ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n thế nà o ko?
- Có! Nhưng chỉ là vá»›i những ngưá»i đáng kÃnh thôi, còn chú, cháu thấy ko cần thiết. – Con nhá» nói xong, lúc nà y nó má»›i hút cốc sinh tố cá»§a nó, bình thản như ko cần biết nó vừa má»›i nói gì. Nói tháºt, tôi chưa lần nà o gặp phải má»™t con nhóc ko biết Ä‘iá»u như thế nà y. Tôi cố gắng mỉm cưá»i và nói:
- Äó cÅ©ng là là do tại sao cháu ko có được chá»— ngồi quen cá»§a mình.
- À ra váºy! – Con bé nói mà ko thèm nhìn mặt tôi. Hút má»™t hụm sinh tố nữa, nó đứng dáºy, mỉm cưá»i. – Có lẽ má»™t lúc nà o đó, chú sẽ thấy hối háºn vì buổi nói chuyện ko mấy khôn khéo dà nh cho cháu bữa nay. À, bữa nay ta má»›i ôn Ä‘c chuyện cÅ© mà chưa bố sung Ä‘c chuyện má»›i. Chắc sẽ có má»™t dịp khác. Chà o chú!
Nói rồi con bé sách cái túi bước ra khá»i khách sạn. Nói thá»±c lúc đấy ngoà i thấy khó chịu vá»›i con bé ra thì tôi chả hiểu những gì nó nói. Má»™t con nhá» bà y đặt. Tôi nghÄ© thế!
Chương 3: Cô gái xinh đẹp!
Tôi vừa trở vỠnhà đã thấy tôi hớn hở.
- Nà y Lâm, con tháºt là … Hôm nay gặp cô ấy rồi, lúc trở bà Thanh đến câu lạc bá»™. Trá»i Æ¡i con bé xinh đẹp, Ä‘oan trang thế mà sao con còn chê hả?
- Có phải là ko đó? Con mắt cá»§a tinh tưá»ng lắm mà !
- Thì tất nhiên, cô ấy đúng là mẫu cô con dâu mà hằng mong. Hôm nay, đã má»i gia đình há» cùng dùng bữa vá»›i gia đình ta tối nay ở khách sạn Phượng Dư rồi đấy.
- Sao chẳng bao giá» há»i ý kiến con váºy? Hôm nay con gặp cô ta rồi, và giá» con ko muốn gặp nữa. Xúi quẩy lắm!
- Xúi quấy cái gì hả? Con ko lấy Ä‘c ngưá»i ta má»›i là xúi quẩy cá»§a Ä‘á»i con đó. Con biết tÃnh rồi mà , đã quyết định, 1 là 1.
Tháºt đúng là trá»i chẳng bao giá» thương tôi. Má»™t ngà y mà phải gặp con bé tá»›i 2 lần, khác nà o tra tấn chứ. Lại má»™t đêm lãng phà rồi, cứ thế nà y tôi đến chẳng còn cÆ¡ há»™i mà thăng tiến nữa rồi. Con bé đáng ghét, ko biết nó bá» bùa mê thuốc lú gì cho tôi rồi. Phen nà y, trứơc mặt bà , tôi quyết là m cho nó lá»™ cái Ä‘uôi cáo.
Má»›i 7h30 tối, mà tôi và tôi đã có mặt tại chá»— hẹn. Hẹn ngưá»i ta 8h thế mà tôi cứ má»™t má»±c bắt phải Ä‘i sá»›m vì sợ ngưá»i ta bảo mình ko chu đáo. Trất đất, chưa gá»i đồ ăn, ngồi ở đó chắc là để ngắm ngưá»i ta ăn. Äúng 8h, hai ngưá»i phụ nữ má»™t trẻ má»™t già tiến tá»›i chá»— chúng tôi. Nói tháºt, lúc đó tôi gần như ko thể tin nổi và o mắt mình, ngưá»i phụ nữ trẻ ấy quá đẹp. Cô ấy quả là vô cùng Ä‘oan trang và dịu dà ng trong chiếc váy lụa trắng bó sát ngưá»i. Cái dáng ngưá»i cá»±c chuẩn và đẹp. Vòng eo thon nhá». Vòng ngá»±c đầy đặn. Và là n da trắng mịn mà . Có lẽ tại căn phòng khách sạn lúc ấy ko Ãt những ngưá»i đà n ông cÅ©ng Ä‘ang cùng trạng thái ngất ngây như tôi. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u là m tôi chợt tỉnh, cô gái ấy hoà n toà n ko phải là con nhóc khó ưa mà tôi gặp. Trá»i, váºy thì má»i chuyện là thế nà o? Ko lẽ tất cả chỉ là má»™t sá»± trùng hợp? Nếu váºy thì hôm qua cô gái xinh đẹp nà y đáng nhẽ ra phải đến gặp tôi thì lại ko đến. Váºy là sao? Ôi! Tôi chả hiểu gì cả!
- Dạ chà o bác, chà o anh. - Giá»ng nói tháºt nhẹ và êm cắt ngang dòng suy nghÄ© và lô tôi lại vá»›i thá»±c tại.
- À… ừ… Má»i… má»i cô ngồi. – Tôi ko hiểu tại sao lúc đấy tôi lại thiếu tá»± nhiên đến váºy.
- Bà và cháu ngồi xuống Ä‘i! - tôi quay sang phÃa tôi cưá»i tươi - Thế nà o, Thanh Trúc đẹp quá phải ko? – Tôi chỉ biết gáºt đầu mà ko dám nhìn và o cô ấy. Hình như cô ấy nháºn ra sá»± bối rối cá»§a tôi hay sao mà tôi liếc nhìn thấy cô ấy Ä‘ang khẽ cưá»i. – Mà cháu út đâu rồi? - tôi chợt quay sang há»i bà Thanh.
- Cái con bé đấy lúc nà o cÅ©ng váºy, Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng chợt nó kêu có chút việc cần giải quyết, có lẽ sẽ đến muá»™n.
- Váºy thì chúng ta đợi cô bé đến cùng ăn váºy.
- Thôi ko cần đâu, đợi con nhỠđấy thì ko biết đưá»ng nà o mà lần. Thôi chúng ta cứ dùng bữa trước.
Hoá ra gia đình nà y lại còn có cả má»™t cô con gái nữa. Cô ta tên là Thanh Mai. Chẳng biết có đẹp được như chị ko. Äúng là đà n ông tệ tháºt, suốt cả buổi tôi chỉ nhìn ngắm Thanh Trúc mãi thôi. Công nháºn là cô ấy đẹp, ko chê và o đâu được. Chưa kể cô ấy hiện giá» còn Ä‘ang là trợ là cho má»™t công ty liên doanh vá»›i nước ngoà i. tôi nói đúng, cô ấy đúng là mẫu vợ lý tưởng cá»§a rất nhiá»u ngưá»i đà n ông, trong đó có tôi.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by Thiên Lang; 06-04-2011 at 06:44 PM.
|

16-02-2011, 01:01 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2010
Äến từ: The land of dreams
Bà i gởi: 68
Thá»i gian online: 13 giá» 47 phút 31 giây
Thanks: 38
Thanked 131 Times in 12 Posts
|
|
p.2
Chương 4: Kẻ phá đám!
Buổi ăn tối có lẽ sẽ quả là tuyệt vá»i đối vá»›i tôi nếu như ko có sá»± xuất hiện cá»§a má»™t kẻ phá đám - con nhá» khó ưa. Trong khi má»i ngưá»i chúng tôi Ä‘ang say sưa thưởng thức những món ăn và tán chuyện phiếm vá»›i nhau thì tiếng lanh lảnh cá»§a má»™t con nhóc vang lên:
- Dạ, xin lá»—i đã để má»i ngưá»i phải chỠạ. – Nó nói mà đưa đôi mắt nhìn tôi vẻ đắc ý lắm. À hoá ra là con nhỠđó dám giả mạo chị gái để Ä‘i gặp mặt tôi. Con nhá» tháºt quá quoắt. Nó mỉm cưá»i vá»›i tôi má»™t cái rồi kéo ghế ngồi xuống. Nó và chị đúng là khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c. Chị nó thì dịu dà ng Ä‘oan trang thế kia, trong khi đó, nó - quần tụt, áo Ä‘uôi tôm, tóc buá»™c bổng, chân Ä‘i giầy, cổ Ä‘eo vòng chữ tháºp, tay Ä‘eo vòng nhá»±a đủ mà u. tôi nhìn nó cÅ©ng phải nhÃu mà y. Tôi dám cá là lúc đó tôi đã liệt kê nó và o danh sách những ngưá»i ko ưng được cá»§a bà .
Cả buổi tối tôi mất ngá»§ vì chuyện hai chị em gái Thanh Trúc và Thanh Mai. Tôi thá»±c sá»± vẫn ko hiểu hà nh động cá»§a hai chị em há». Ko biết chuyện đến gặp tôi là tá»± ý cá»§a con nhá» hay là có cả sá»± đồng ý cá»§a Thanh Trúc. Nếu như váºy thì tôi ko hiểu cô ấy coi tôi như thế nà o và liệu tôi có nên tiếp cáºn cô ấy ko. Nhưng nếu muốn thì chắc chắn tôi sẽ gặp phải sá»± khó khăn từ cô em gái đáng ghét cá»§a cô ấy. Nhức đầu tháºt!
Tôi đến công ty, ngồi trong phòng là m việc mà mắt tôi ko thể nà o rá»i khá»i được cái Ä‘iện thoại và cái danh thiếp cá»§a Thanh Trúc. Tôi đắn Ä‘o ko biết có nên liên lạc cho cô ấy ko? Mà nếu tôi gá»i thì biết nói gì vá»›i cô ấy. Nếu nói lung tung, hay những Ä‘iá»u tẻ nhạt thì chắc chắn tôi sẽ mất Ä‘iểm trứơc cô ấy.
- Trưởng phòng, anh Ä‘ang nghÄ© gì thế? - Tiếng cáºu Äức là m tôi giáºt mình. Cáºu ta là cấp dưới cá»§a tôi nhưng hai anh em khá thân nhau.
- Tôi muốn là m quen vá»›i má»™t cô gái nhưng… - Tôi ngáºp ngừng.
- Tháºt ko đó anh Lâm? - Äức có vẻ vô cùng ngạc nhiên. CÅ©ng phải thôi, từ trứơc đến giá» cáºu ta chỉ thấy tôi ngoà i công việc ra thì ko nghÄ© gì đến chuyện khác, đặc biệt lại là chuyện tìm hiểu bạn gái.
- Cáºu Ä‘ang cưá»i tôi đấy à ?
- Hì. – Cáºu ta gãi tai – Ko phải thế ạ, nhưng lần đầu tiên thấy anh nhắc đến chuyện nà y nên em hÆ¡i ngạc nhiên má»™t tÃ. Thế anh gặp khó khăn gì à ? Có cần em giúp ko?
Tôi xém quên mất, thằng Äức cáºu ta nổi tiếng có tà i cua gái ở công ty mà . Còn được mệnh danh là chuyên gia tình yêu nữa. Thế mà tôi lại chẳng nghÄ© ra. Äúng rồi, vị cứu tinh cá»§a tôi đây rồi!
Theo đúng sá»± hướng dẫn và giải pháp cáºu Äức đỠra, tôi sau bao nhiêu lần hÃt khà trá»i, lấy dÅ©ng khà má»›i dám cầm y ấn số gá»i. Äầu dây bên kia má»™t giá»ng nói nhẹ nhà ng, êm du:
- Alo, tôi Thanh Trúc xin nghe.
- Tôi… tôi Hoà ng Thiên Lâm đây.
- À, là anh Lâm sao? Anh gá»i cho em có chuyện gì ko?
- À, cÅ©ng ko có chuyện gì quan trá»ng lắm, chỉ là tôi muốn má»i cô Ä‘i ăn trưa thôi. Cô có rảnh ko?
- Vâng, thế cÅ©ng được! – Tôi cúp y mà lòng sung sướng ko gì diá»…n tả nổi. Toát cả mồ hôi há»™t và đúng là trá»i còn thương tôi ko bị cô ấy từ chối. Nếu mà bị từ chối ngay từ lần đầu nà y có lẽ tôi sẽ tụt hết cả dÅ©ng khà và chẳng bao giá» dám tiếp tục sá»± nghiệp tán đổ cô ấy mất.
12h trưa tôi hẹn cô ấy ở nhà hà ng Pháp. Tôi đến sá»›m hÆ¡n cả giá» hẹn, có lẽ tôi nói đúng, tôi sợ nếu đến muá»™n thì mình quả là chẳng lịch sá»± tẹo nà o thôi thì cứ đến sá»›m trước cô ấy váºy. Tôi ngồi chá» mà cảm giác cứ nâng nâng khó tả. Tôi tưởng tượng ra má»™t viá»…n cảnh tháºt đẹp. Rằng tôi và cô ấy sẽ cùng thưởng thức những món ăn Pháp tháºt tuyệt. Và cô ấy sẽ tháºt dịu dà ng gắp thức ăn và bón cho tôi. Tôi nhá»› mang ng hình như phim Hà n Quốc thưá»ng thế. Nhưng sá»± tháºt thì lại Ä‘au lòng, cô ấy Ä‘i cùng em gái cá»§a mình. Ôi lạy **** tôi, giấc má»™ng cá»§a tôi tiêu tan và kế hoạch cưa đổ ngưá»i đẹp cá»§a tôi bữa nay bước đầu Ä‘i đến phá sản
Chương V: Kẻ phá đám tháºt sá»±!
- Dạ chà o chú ạ! – Con bé đáng ghét cưá»i toe toét như để trêu ngươi tôi.
- Xin lá»—i anh, hôm nay tan há»c Thanh Mai muốn Ä‘i ăn cÆ¡m hà ng nên em rá»§ nó Ä‘i cùng, ko biết anh có thấy phiá»n ko? - Tất nhiên là phiá»n rồi! Tôi gần như chỉ muốn hét lên Ä‘iá»u đó. Nhưng ko, trước ngưá»i đẹp là m sao tôi dám nói Ä‘iá»u đó chứ. Tôi cố tá» ra vui vẻ:
- Ko sao, được cùng ăn vá»›i em là vui rồi. – Tôi vừa nói xong thì con nhóc đáng ghét nhếch mép cưá»i khẩy tôi má»™t cái. Nếu tôi ko lầm thì chắc nó Ä‘ang **** tôi là đồ dẻo mép cÅ©ng nên. – Em và cô bé dùng gì?
- Là m Æ¡n gá»i cháu là Thanh Mai! – Tôi gần như chỉ muốn lôi con bé đứng dáºy và đuổi thẳng cổ nó Ä‘i. Tôi đã cố tá» ra là lịch sá»± rồi thế mà nó cứ thÃch gây chuyện vá»›i tôi. Nhưng, nhìn Thanh Trúc thì tôi ko nỡ. Tôi sợ mất Ä‘iểm trước cô ấy mà . Thanh Trúc khẽ cưá»i:
- Con bé nó vẫn thẳng tÃnh thế, anh thông cảm nhé! – Tôi thấy bao cÆ¡n giáºn như nguôi hết. Giá như con bé ấy được thừa hưởng má»™t phần mưá»i cái tÃnh cách dịu dà ng và tế nhị từ chị cá»§a nó có phải tốt ko. Tôi cá là sau nà y ai lấy phải nó thì đúng là tá»± chuốc khổ và o thân.
- Ừ ko có gì đâu. – Tôi vừa nói xong thì bắt gặp ánh mắt săm soi cá»§a con nhá». Rồi con bé láºt dở menu. Trá»i Æ¡i, tôi quá choáng khi con bé nó gá»i món. Chẳng phải là tiếc tiá»n hay tôi ko đủ tiá»n mang Ä‘i mà vấn đỠở chá»— là tôi ko nghÄ© ba ngưá»i chúng tôi có thể ăn hết má»™t núi món ăn như thế.
- Cho tôi má»™t a gà rán, má»™t a tôm hùm, má»™t a cÆ¡m Pháp, ba phần bánh biza, ba phần chuối rán kem, 1 cốc sinh tố sữa chua, 1 chai rượu vang… (và còn nhiá»u món nữa mà tôi ko nhá»› hết) - Gá»i xong nó quay sang mỉm cưá»i vá»›i tôi mặc dù bị Thanh Trúc huých chân nhắc nhở. – Chú mang đủ tiá»n chứ? - Lần nà y thì tôi thấy Thanh Trúc ngượng ra mặt. – Em há»i trước kẻo sợ ăn xong lại bị “cắm†ở đây rá»a bát trừ nợ thì chết.
- Cái đó thì Thanh Mai ko phải lo, cái quan trá»ng bây giá» là chúng ta phải là m thế nà o để ăn hết chá»— thức ăn sắp mang ra đây.
- Cái đó thì chẳng phải lo đâu chú ạ. Yên tâm, dạ dà y cháu to lắm!
- Thanh Mai! - Lần nà y thì Thanh Trúc phải lên tiếng, có lẽ cô ấy cÅ©ng nháºn thấy sá»± thiếu lịch sá»± cá»§a con bé, má»™t lần nữa cô ấy lại phải quay sang tôi, khuôn mặt xinh đẹp đã có phần xấu hổ. – Anh thông cảm nhé, con bé nó vẫn còn trẻ con!
- Ko sao mà , ăn khoẻ thì má»›i ng lá»›n cô bé nhỉ? – Tôi cố cưá»i quay sang phÃa con nhóc, ngay láºp tức tôi Ä‘c nháºn trả má»™t cái nguýt dà i.
- Công việc của em thú vị chứ? – Tôi cố gắng bắt chuyện với Thanh Trúc. Cô ấy chưa kịp nói gì thì con nhỠđã xen và o:
- Công việc nà o mà chẳng có sá»± thú vị cá»§a riêng nó. Chú há»i thừa qúa đấy!
- Thanh Mai, như thế là bất lịch sự đó!
- Thì thôi váºy!...Em chỉ nói những gì mình nghÄ© thôi mà !... – Con bé phụng phịu và tiếp tục chén miếng gà rán cá»§a nó.
- Ko sao đâu mà Thanh Trúc, anh ko để ý đâu!
- Cám ơn anh!
- Có gì đâu! Mà em…
- Nà y chị Æ¡i! – Tôi chưa kịp nói xong con bé đã lại chặn há»ng tôi, nó tỉnh queo. - Chị ăn nhiá»u và o Ä‘i chứ, ko đói là chiá»u ko là m việc được đâu đấy! - Rồi nó quay sang nhìn tôi cưá»i đểu kinh khá»§ng. Cái con bé phá đám nà y, nó định chÆ¡i tôi đây mà .
- Äúng rồi đấy. Em phải ăn nhiá»u như cô em gái có cái dạ dà y to kia kìa.
- Cám ơn chú đã quá khen! Chú có vẻ ko được tốt bụng cho lắm nhỉ?
- Cái gì? – Tôi gần như phát cáu vá»›i con bé nà y. Äấy, xem ai có thể chịu nổi nó chứ. Suốt từ lúc nãy đến giá» tôi đã quá nhẫn nhịn nó rồi. Tôi đã là m gì nó mà nó bảo tôi ko tốt bụng chứ. Hay vẫn chỉ là cái chuyện cá»n con tôi ko nhưá»ng chá»— quen cho nó. Nếu váºy kẻ xấu bụng má»›i là nó. Ước gì tôi có thể băm vằm nó ra.
- Chú sao phải nóng thế chứ? Cháu đâu có ý gì đâu!.... - Giá»ng con bé ngân dà i má»™t cách đáng ghét. - Tại cháu thấy suốt từ nãy đến giá» chú chỉ mải nói chuyện, ngắm chị cháu ăn chứ chẳng thấy chú ăn tà gì. Vì váºy cháu má»›i nghÄ© chắc bụng chú ko được tốt cho lắm! – Tôi gần như cứng há»ng. Nó là m tôi thấy xấu hổ. Chưa bao giá» tôi lại phải Ä‘uối lý trước ai, đặc biệt lại là má»™t con nhóc đáng tuổi cháu mình.
- Hì, con bé nhà em nó thế đấy, anh ko vặn được nó đâu, nó là luáºn kinh lắm!... Mà Thanh Mai, em nghịch thế đủ rồi đó, đừng trêu tức anh Lâm nữa biết chưa.
- Anh đâu mà anh ạ, già thế đáng tuổi chú em thôi! – Ôi tôi đến chết vì tức mất thôi. Cái mồm con nhá» nà y có độc hay sao mà nó ăn nói độc mồm độc miệng thế ko biết! Nhưng đã đến lúc tôi phải cho con nhá» nà y má»™t tráºn rồi. Nó phá tôi thế là quá lắm rồi. Tôi Ä‘ang định lên tiếng thì chợt chuông Ä‘iện thoại Thanh Trúc đổ.
- Alo, vâng tôi biết rồi… - Ko biết có chuyện gì mà trông cô ấy có vẻ gấp gáp lắm. – Em xin lỗi, giỠem phải vỠtổng công ty ngay.
- Sao váºy? Ta còn chưa ăn xong mà .
- Äúng rồi đó chị, em còn chưa ăn xong.
- Ở tổng công ty Ä‘ang có việc gấp cần giải quyết em phải vá» ngay. Thôi anh và Thanh Mai cứ ở lại dùng bữa nhé. À phiá»n anh tà đưa Thanh Mai vá» giùm em nhá! Em Ä‘i đây! – Cô ấy nói xong rồi vá»™i vã Ä‘i thẳng chẳng để tôi kịp nói câu gì. Mà ko đùa đấy chứ, tôi phải đưa con nhỠđáng ghét nà y vỠư?
- Chú nghe rõ rồi đấy nhé, tà chú phải đưa cháu vá»! - Việc đưa nó vá» Ã ? Cái đấy tÃnh sau giá» tôi chỉ muốn xá» lý con nhá» vì cái tá»™i phá tôi suốt từ đầu bữa đến giá». Vì nó mà tôi chẳng thể nà o chuyện trò thân máºt và tiếp cáºn được vá»›i Thanh Trúc, nó đã phá buổi hẹn hò đầu tiên cá»§a tôi. Con nhá» kia, ta ko tha cho mi đâu!
- Nà y cô bé, tôi nghÄ© chúng ta cần nói rõ má»i chuyện. – Tôi nghiêm giá»ng nói vá»›i nó thế mà cái mặt nó cứ cưá»i cưá»i như kiểu tôi Ä‘ang nói đùa ko bằng, rồi nó thản nhiên hút sinh tố, cắn má»™t miếng biza nhai ngồm ngoà m, hút thêm má»™t hụm sinh tố nữa, nó má»›i thèm nhìn tôi và nói.
- Nói chuyện hả chú? Cháu và chú thì có chuyện gì?
- Hình như cô bé vẫn còn giáºn vụ ở quán cà phê lần trước.
- Chú cũng biết à ?
- Chú nghĩ thù dai là ko tốt!
- Thế chú nghÄ© nhá» má»n, luôn ra vẻ bá» trên và chấp trẻ con là tốt hay xấu!
- Ta mà như váºy sao?
- Còn bảo thủ, cố chấp nữa!
- Nà y Thanh Mai! Äừng thấy ngưá»i khác nhưá»ng nhịn mà lấn tá»›i.
- Hì, cháu đâu có lấn tới gì chú đâu. Vẫn ngồi yên một chỗ mà ! Chú nghĩ mình có lực hút lắm sao?
- Chú đang nói nghiêm túc với cháu đó.
- Hì, đấy là chú còn cháu thì ko! – Nói xong nó đứng dáºy, vung vẩy hai cái tay. – Cháu ăn xong rồi, giá» thì vá» thôi!
Dù trong lòng tức lắm và chỉ muốn cứ thế phi xe thẳng vỠcông ty bỠmặc nó lại. Nhưng… tôi ko thể vì… Thanh Trúc.
- Xe cÅ©ng Ä‘c đấy nhỉ? Mua mấy tiá»n đó ông chú? – Tôi lặng im ko thèm đếm xỉa đến lá»i nó nói. Mà nghe cách nó há»i thế có ai muốn trả lá»i chứ. - Hừ, ngưá»i ta câm rồi!
- Nà y con nhá» kia, má»™t vừa hai phải thôi chứ! - Lần nà y thì tôi tức tháºt sá»±. – Bây giá» tôi báºn, muốn vá» tá»± gá»i taxi mà vá»! - Dứt lá»i tôi leo lên ôtô phóng thẳng mặc cho nó đứng nghệt mặt ra. Có lẽ nó ko ngá» tôi lại phản ứng dữ dá»™i thế. Nhưng tôi chịu thế là quá đủ rồi, chưa bao giá» tôi để cho má»™t ai thiếu tôn trá»ng mình đến thế, con bé nà y thì lại cà ng ko!
Chương VI: Khoảng lặng.
Suốt cả tuần đấy, tôi ko liên lạc gì vá»›i Thanh Trúc nữa. Vì tôi biết cô ấy sẽ ko thể chấp nháºn má»™t kẻ đã bá» em cô ấy ở lại trong khi cô ấy đã có lá»i nhá». HÆ¡n nữa, tôi cá rằng con nhá» sẽ thêm mắm thêm muối, rồi kêu than, trách móc, chê bai tôi vá»›i chị nó, chứ đằng nà o nó chịu nói tốt cho tôi. Và tôi trở lại vá»›i cái guồng quay công việc cá»§a mình, trở lại là mình như xưa - má»™t con ngưá»i cá»§a công việc.
Tôi Ä‘i qua quán cà phê “Khoảng Lặng†– chÃnh là cái quán cà phê đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi. CÅ©ng gần má»™t tuần nay tôi chẳng ghé và o đó nữa. Tôi ko muốn gặp lại con nhá» Thanh Mai. Nhưng, hôm nay tháºt lạ, hình như quán ko có khách, vắng teo. Tá»± dưng tôi muốn và o, ko phải chỉ để thưởng thức cốc nâu Ä‘en mà tôi thÃch cái “khoảng lặng†cá»§a nó.
Tôi bước và o, Æ¡n trá»i, ko có con nhóc ở đó, cái bà n quen cá»§a nó vẫn trống trÆ¡n, im lìm như bao cái bà n khác. Tôi cÅ©ng chẳng hiểu vì sao nữa, tôi đã tiến đến và ngồi cái bà n ấy. Tôi gá»i má»™t cốc nâu đá như má»i khi và từ từ thưởng thức nó. Gìơ tôi má»›i để ý, đúng là chá»— nà y có tầm nhìn tháºt đẹp. Ngồi ở đây có thể nhìn ra cái bãi đất trống, nói là trống chứ ngáºp trà n cá» vá»›i hoa dại, nhưng đẹp đến lạ lùng. Có má»™t cái gì khiến cho con ngưá»i ta thấy khoan khoái đầu óc, thấy muốn hoà mình và o thiên nhiên. Có lẽ bữa trước nhìn thấy con nhá» hướng đôi mắt xa xăm chắc là nó cÅ©ng Ä‘ang giống tôi lúc nà y, Ä‘ang táºn hưởng má»™t cảm giác tháºt lạ.
- Lại gặp chú! – Tôi giáºt mình bởi cái tiếng lanh lảnh quen thuá»™c cá»§a má»™t con nhóc mà tôi gần như chẳng thể quên nổi. Äúng là nó, tai hại tháºt, cứ tưởng được yên bình, ko phải ng mặt vá»›i nó cÆ¡.
- Thì quán có của riêng cô bé đâu!
- CÅ©ng phải! – Nói rồi con bé kéo ghế và ngồi xuống. Nó trống tay lên cằm, hướng đôi mắt nhìn ra cá»a kÃnh, nÆ¡i bãi đất kia. – Chú cÅ©ng thấy nó đẹp phải ko?
- Ừ.
- Cháu thÃch cái bà n nà y cÅ©ng vì nó đấy!
- Chú cÅ©ng vừa Ä‘oán ra Ä‘iá»u đó.
- Cháu thÃch sá»± bình yên cá»§a nó, cả cái khoảng lặng cá»§a quán nà y nữa.
- Nhưng chú nhìn cháu lại nghĩ sự sôi động hợp với cháu hơn!
- Ai cÅ©ng nghÄ© thế, nhưng đó chỉ là bá» ngoà i, à mà ko, đúng là cháu thÃch sá»± ồn à o, náo nhiệt… nhưng đôi khi cÅ©ng cần cho mình má»™t khoảng lặng chứ chú! - Lần đầu tiên tôi thấy nó nói chuyện có chiá»u sâu đến váºy.
Suốt từ lúc đó cho đến khi chúng tôi rá»i khá»i bà n, chả ai nói gì vá»›i ai cả. Nó cứ ngắm cái bãi đất ấy mãi thôi, còn tôi cÅ©ng chẳng biết mở lá»i nó vá»›i nó thế nà o. Nói thá»±c vụ bá» nó lại ở nhà hà ng Pháp giá» nghÄ© lại tôi thấy mình cÅ©ng sai. Có lẽ vì váºy mà tôi chẳng thể mở lá»i được.
- Chú đèo cháu vỠnhé!
- Hả?
- Thôi coi như cháu chưa nói gì váºy. Thôi cháu vá» trước đây.
- Khoan đã. Äể chú đưa vá»!
Ngồi trên xe tôi, con bé vẫn lặng im chẳng nói câu gì.
- Có vẻ ai đó Ä‘ang buồn! – Nó quay sang nhìn tôi vá»›i ánh mắt tròn xoe, cứ như là lạ lẫm lắm. Tôi đưa mắt nhìn lại nó như dò há»i. Nó quay mặt Ä‘i, hướng đôi mắt ra cá»a kÃnh xe.
- Cháu chia tay với bạn trai!
“KÃt….†- Chiếc xe phanh kÃt lại, cả tôi và nó Ä‘á»u dúi dụi vá» phÃa trước. Nó nhăn nhó:
- Chú sao thế? – Tôi cÅ©ng chả hiểu mình sao nữa. Nhưng nói tháºt là tôi qúa sốc, tại sao nó lại có thể nói chuyện đó vá»›i tôi chứ. Má»™t kẻ mà có lẽ nó cÅ©ng ghét cay ghét đắng như tôi ghét nó váºy.
Last edited by Thiên Lang; 17-02-2011 at 10:12 AM.
|

16-02-2011, 01:02 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2010
Äến từ: The land of dreams
Bà i gởi: 68
Thá»i gian online: 13 giá» 47 phút 31 giây
Thanks: 38
Thanked 131 Times in 12 Posts
|
|
p.3
Chương VII: Một ngà y vui vẻ.
- Chú có muốn và o nhà chÆ¡i ko? – Tôi ngạc nhiên trước lá»i má»i cá»§a nó, nhưng còn ngạc nhiên hÆ¡n bởi câu nói tiếp theo. – Có chị cháu ở nhà đấy!
- à cháu là gì?
- Má»™t tuần rồi, bá»™ chú ko muốn gặp chị cháu sao? Cháu tưởng chú thÃch chị cháu? – Tôi lại má»™t lần nữa, ngÆ¡ ngác ko hiểu ý nó. Nó có phải là con nhá» phá đám mà tôi từng biết ko? Rồi tôi cố tá» ra bình thưá»ng.
- Chú nghĩ lúc nà y chắc chị cháu ko muốn gặp chú.
- Vì vụ bỠrơi cháu ở nhà hà ng Pháp tuần trước?
- Ừ.
- Chú yên tâm. Chị cháu ko hỠbiết chuyện đó đâu.
- Gì váºy?
- Chú cháºm hiểu thế hả? – Nó nhăn mặt. – Cháu đâu phải là má»™t kẻ xấu tÃnh như chú nghÄ© chứ. Cháu ko phải là má»™t kẻ thÃch ch lẻo, chú biết chưa! Thôi tóm lại là chú có muốn và o ko? Cho chú 2 giây suy nghÄ© và trả lá»i. Thá»i gian bắt đầu!
- Có… có… - Tôi ko hiểu tại sao lúc đấy tôi lại cuống lên như thế! Và con bé bụm miệng cưá»i lắc lẻ.
- Hì… Cháu biết mà !... Mà nà y, đây là cháu chỉ trả Æ¡n cho chú vì việc hôm nay đưa cháu vá» và bữa thanh toán giùm cháu đồ ăn ở quán cà phê “Khoảng Lặng†lần trước thôi. Sau hôm nay, cháu lại trở vá» là cháu đấy. Muốn tán chị cháu, phải há»i ý kiến cháu đã!... – Tôi ******** mặt ra trước những gì nó nói. – Chú ko và o à ? Äá»±c mặt ra đấy là m gì thế? - Trá»i, giá» thì đúng là nó rồi – con nhá» khó ưa mà tôi biết.
Tôi và o nhà vá»›i sá»± chà o đón nồng nhiệt cá»§a bà Thanh và sá»± vui vẻ cá»§a Thanh Trúc, riêng con nhá» Thanh Mai, nó đưa tôi và o nhà rồi bá» thẳng lên phòng, ở lì trên đó cho đến khi tôi vá» cÅ©ng chẳng thèm xuống chà o má»™t câu. Mà thôi, dẫu sao thì hôm nay tôi cÅ©ng biết Æ¡n nó rất nhiá»u. Ko ngá», tôi lại nghÄ© xấu cho nó thế. Tôi thấy tiếc vì mình đã bá» lỡ hẳn má»™t tuần ko liên lạc gì vá»›i Thanh Trúc. CÅ©ng may cô ấy ko trách gì tôi cả, mà bù lại thấy tôi đến chÆ¡i cô ấy vá»›i còn tiếp đãi vô cùng nồng háºu. Nói tháºt, ngay lúc đó tôi ước gì có thể trở thà nh rể nhà nà y!
Hình như bà Thanh đã gá»i Ä‘iện phôn cho tôi rồi hay sao mà tôi vừa vỠđến nhà đã thấy tôi mặt mà y há»›n hở:
- Con trai, hôm nay má»i chuyện tốt đẹp chứ?
- à là sao?
- Thì còn ý tứ gì và o đây nữa. Bà Thanh vừa Ä‘iện thoại cho , bảo con vừa từ nhà bà ấy vá». Con đến chÆ¡i vá»›i Thanh Trúc à ?
- Gần như là váºy ạ. Mà thôi, chưa có gì mà đã mừng quýnh như thế rồi!
- Sao ko mừng Ä‘c chứ? là ưng con bé Thanh Trúc rồi đó. Mà y mà ko lấy được con bé thì liệu hồn. - tôi mắng yêu tôi, rồi bà lại tất báºt vá»›i những kế hoạch và dá»± định cho tương lai mà tôi chắc chắn rằng đã có sá»± xuất hiện cá»§a Thanh Trúc trong đó.
Tối hôm đó tôi đã Ä‘iện thoại nói chuyện vá»›i Thanh Trúc tá»›i gần má»™t tiếng đồng hồ. Tôi ko biết tại sao tôi lại có thể nói Ä‘c nhiá»u chuyện đến thế, mặc dù chỉ toà n là chuyện công việc mà thôi. Nhưng dấu sao được nghe giá»ng nói ngá»t ngà o và êm dịu cá»§a cô ấy là tôi vui lắm rồi. Äặc biệt lại ko có sá»± chen ngang phá đám cá»§a con bé Thanh Mai. Có lẽ nó giữ đúng lá»i hứa, thả cho tôi má»™t buổi hôm nay, bắt đầu từ ngay mai nó lại trở vá» là má»™t con bé khó ưa đối vá»›i tôi. Ước gì thá»i gian ngừng trôi nhỉ!
Chương VIII: Kẻ thù trở vá».
Tôi đến công ti vá»›i tâm trạng vui vẻ và sáng khoải. Tại dư âm cá»§a ngà y hôm qua vẫn còn trà n ngáºp trong lòng tôi. Bước và o phòng là m việc cá»§a mình, tôi buá»™t miệng hát vu vÆ¡ mấy câu hát mà giá» nghÄ© lạ, có nghÄ© nát óc tôi cÅ©ng chẳng thể nhá»› nổi chúng là gì, vì lúc đó, hình như tôi hát bịa lá»i thì phải. Bởi có bao giá» tôi hát hò gì đâu, Ä‘i nháºu nhẹt, quán bar, hay karaoke cÅ©ng nhiá»u nhưng có bao giá» tôi cầm mÃc hát lấy má»™t bà i, toà n uống rượu, cổ vÅ© nhân viên mình thôi. Và đặc biệt tôi hát rất tệ. Có lẽ đó má»›i là là do chÃnh.
Tôi giáºt mình bởi tiếng cưá»i khục khặc đằng sau. Là cáºu Äức. Tá»± dưng tôi thấy hÆ¡i đỠmặt. Thể nà o cáºu ta cÅ©ng mở lá»i trêu tôi cho mà xem.
- Sếp… hôm… nay sao… yêu Ä‘á»i thế? - Cáºu ta nói mà ngắt quãng liên tục chỉ vì vẫn chưa thể nhịn được cưá»i. Tôi nghiêm giá»ng.
- Cáºu đừng có mà buôn cho ai đó nghe. Ai mà biết chuyện nà y là tôi xá» cáºu đó.
Tưởng là m căng thì cáºu ta sợ, ai dè cáºu ta buông má»™t câu mà tôi gần chết đứng.
- Chuyện sếp có bạn gái cả công ty biết còn chả sao, huống chi chuyện sếp hát dở cá»n con nà y, chưa kể má»›i sáng sá»›m đã ca dao vá»ng cổ rồi. Sếp nhỉ?
- Cáºu! Cái gì mà cả công ty biết hả? – Tôi cố tá» ra tháºt nghiêm nghị.
- Sếp bá»›t nóng, thá»±c ra em cÅ©ng chỉ nhỡ miệng nói vá»›i bà Hưá»ng béo, ai ngá», gặp đúng Ä‘iểm mạnh cá»§a bà ấy, thế là bà ấy vặn hết công suất lan tin cho cả tổng công ty. Hì… cÅ©ng may là chẳng ai tin.
Tôi thở phà o nhẹ nhõm. Phải rồi, ai mà tin Ä‘c Lâm – công việc như tôi mà lại có bạn gái chứ, dù bá» ngoà i tôi cá»±c ổn và cÅ©ng là má»™t Ä‘Ãch ngắm lá»›n cá»§a khối nà ng. Tôi ko phải tá»± khen đâu đó. Má»i ngưá»i nói vá»›i tôi thế mà .
- Sếp, thế nà o rồi ạ?
- Thế nà o là thế nà o?
- Thì cô Thanh Trúc cá»§a sếp ý. – Thanh Trúc gì cá»§a tôi chứ? Nghe cáºu ta nói mà cứ như tôi có Ä‘c ngưá»i ta rồi ko bằng.
- CÅ©ng chưa tiến triển gì nhiá»u lắm. – Tôi vẫn cố giấu.
- Sếp ko phải giấu em. Vừa đến đã thấy sếp mặt mà y rạng rỡ thế. Em cá là sếp và cô Thanh Trúc đấy hôm qua khá là thân máºt đúng ko? Hoặc Ãt ra sếp cÅ©ng Ä‘c gặp gỡ nc nhiá»u vá»›i cô ấy. – Cái thằng nà y. Cứ như là cái gì nó cÅ©ng biết ý. Nó đúng là cái thằng dà y dặn tình trưá»ng. Tôi khẽ gáºt đầu cưá»i. – Em biết mà .
- Nhưng tôi và cô ấy vẫn chưa thân thiết lắm.
- Thì rồi sẽ thân thiết chứ sao!
Và tôi lại trở thà nh má»™t tÃn đồ trung thà nh cá»§a nghệ thuáºt cua gái – Thà nh Äức. Bước 1: gá»i thông Ä‘iệp yêu thương. Thế là ngay láºp tức, hoa hồng Ä‘Ãnh kèm thiệp “chúc ngà y má»›i†được gá»i đến ngưá»i đẹp Thanh Trúc. Nhưng hÆ¡i kém may mắn, tôi chỉ nháºn lại Ä‘c vẻn vẹn má»™t tin nhắn: “Cám Æ¡n anhâ€. Và má»›i chỉ gá»i hoa có được 3 ngà y thì tôi đã nháºn được sá»± đáp trả gá»i đến thẳng công ty thay vì giống tôi gá»i đến táºn nhà . CÅ©ng là má»™t bó hoa nhé, tôi sung sướng nhưng niá»m vui chưa Ä‘c mấy phút đã bị dáºp tắt ko thương tiếc. Bởi ngá»±á»i gá»i hoa chẳng phải là Thanh Trúc mà là nhá» Thanh Mai đáng ghét. Tấm thiệp nó Ä‘Ãnh kèm vá»n vẹn mấy dòng chữ: “Chú định là m rác nhà cháu đến bao giá»? Chị cháu ko thÃch hoa hồng. Bị dị ứng đó!â€
Bước 1 thất bại, tôi chuyển sang bước 2: Tin nhắn ngà y má»›i. Má»—i sáng thức dáºy, công việc đầu tiên cá»§a tôi trước khi xuống giưá»ng là vá»› lấy cái Ä‘iện thoại và hì hục vá»›i những mẩu tin nhắn mà cả đêm, trong mÆ¡ cÅ©ng lẩm nhẩm, cố nghÄ© nát óc để có Ä‘c má»™t tin nhắn tháºt hay cho ngà y mai. Khá khẩm hÆ¡n lần trước, tôi nháºn Ä‘c má»™t cái mặt cưá»i “^^â€. Nhưng cÅ©ng chỉ Ä‘c có 2, 3 hôm tôi lại nháºn Ä‘c má»™t cái tin nhắn từ má»™t số y lạ. “Chú định là m cái đồng hồ phá đám giấc ngá»§ cá»§a hai chị em cháu đến bao gìơ thế?†Tôi đến khóc cÅ©ng ko khóc nổi. Con bé – kẻ thù cá»§a tôi, nó đã trở vá» rồi!
Chương IX: Ra đòn “hụtâ€.
Dù kế hoạch 2 bước đầu tiên cá»§a “nghệ thuáºt cua gái – Thà nh Äức†đã thất bại, nhưng đừng hòng tôi chịu đầu hà ng. Cái con bé Thanh Mai kia, đừng tưởng nó là “em vợ†tương lai cá»§a tôi mà tôi sợ nhé. Ko đâu, tôi sẽ cho nó phải nhá»› đến câu: “Vá» quýt dà y có móng tay nhá»nâ€!
- Alo, Thanh Trúc à , anh muốn má»i lại em bữa trưa Ä‘c chứ? Lần trước em còn chưa ăn Ä‘c gì nhiá»u mà !
- Trưa nay ạ? Em công việc cÅ©ng Ä‘ang nhiá»u. Nhưng thôi thế cÅ©ng được. Váºy lại chá»— cÅ© hả anh!
- Ừ.
- Vâng, váºy hẹn trưa gặp lại anh nhé! – Cô ấy cúp y trong khi tôi chưa kịp nói thêm câu gì. Tiếc tháºt, duy nhất chỉ có má»—i má»™t lần Ä‘c nc Ä‘iện thoại gần má»™t tiếng đồng hồ vá»›i cô ấy còn đâu, tôi và cô ấy chỉ nói chuyện Ä‘c dăm ba câu là y như rằng “cuá»™c đà m thoại cá»§a bạn†đã kết thúc. Nhưng thôi, trưa nay tôi lại Ä‘c gặp trá»±c tiếp cô ấy mà . Như váºy cÅ©ng tuyệt lắm rồi!
Tôi đến nhà hà ng cÅ©ng khá sá»›m. Trong lúc ngồi chá» Thanh Trúc tôi chợt nhá»› tá»›i con nhá» Thanh Mai, ko khéo hôm nay nó lại nhõng nhẽo đòi bám Ä‘uôi theo chị nó đến đây phá đám tôi thì chết. NghÄ© váºy, tôi mở y tìm số Ä‘iện thoại nó rồi ấn gá»i. Äầu dây bên kia cái giá»ng đà nh hanh ko lẫn Ä‘i đâu Ä‘c:
- Chú gá»i cháu có chuyện gì?
- À thì há»i thăm cháu má»™t chút thôi!
- Chuyện lạ Việt Nam nhá! – Nghe có ghét ko cơ chứ!
- Chuyện lạ gì đâu. Thế hôm nay cô bé có muốn đi ăn nhà hà ng cùng chú ko?
- Bá»™ hôm nay chú trúng gÃo sao? – Con bé nà y, đúng là cà ng ngà y cà ng khó ưa. - Tá»± dưng má»i cháu Ä‘i ăn nhà hà ng là m gì?
- Váºy tưởng cô bé muốn ăn nên chú má»i thôi. Nếu cô bé ko thÃch thì để dịp sau váºy. Chà o cô bé nhé!
Tôi cúp y tháºt nhanh, chỉ sợ thêm và i giây nữa nó đồng ý thì chết. Tôi chÆ¡i nước chặn đòn nó trước. Äể nếu muốn Ä‘i ăn cùng chị nó thì nó sẽ ko dám Ä‘i nữa. Ai bảo tôi má»i nó bảo tôi hâm mà , à ko trúng gió má»›i đúng chứ. Tá»± hả hê vá»›i sá»± thông minh cá»§a mình, tôi vui cứ như mở cá» trong bụng.
Còn gần 20 phút nữa má»›i tá»›i giá» hẹn. Äúng là tâm trạng chỠđợi vừa háo hức vừa nóng ruá»™t. NghÄ© vá» Thanh Trúc, tôi phải công nháºn rằng, vẻ bá» ngoà i cá»§a cô ấy rất đẹp, tÃnh cách lại dịu dà ng nhưng cô ấy thá»±c sá»± khó gần hÆ¡n tôi tưởng. CÅ©ng phải thôi, cô ấy đẹp và tà i năng thế chắc xung quanh cô ấy có nhiá»u ngưá»i theo Ä‘uổi lắm, đâu riêng gì mình tôi. NghÄ© váºy, tôi chợt cảm thấy buồn!
Cuối cùng thì kim đồng hồ cÅ©ng chỉ 12h. Và Thanh Trúc quả đúng giá», đưa mắt nhìn ra cá»a nhà hà ng tôi thấy Thanh Trúc thanh lịch và kiêu sa trong bá»™ váy công sở. Tóc búi cao cà ng khiến cô ấy thêm đẹp và đoan trang hÆ¡n. Nhưng tôi gần như muốn té ghế bởi theo sau Thanh Trúc còn có con nhá» Thanh Mai. Nó mặc quần tụt và áo đồng phục, vai vẫn còn Ä‘eo cặp. Chắc chắn là nó vừa Ä‘i há»c vá». Nhưng sao nó lại đến đây cùng Thanh Trúc chứ. Tôi đã chặn đầu nó thế rồi cÆ¡ mà .
Last edited by Thiên Lang; 17-02-2011 at 10:14 AM.
|

16-02-2011, 01:03 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2010
Äến từ: The land of dreams
Bà i gởi: 68
Thá»i gian online: 13 giá» 47 phút 31 giây
Thanks: 38
Thanked 131 Times in 12 Posts
|
|
p.4
Chương X: Kì đà cản mũi.
- Anh đợi bá»n em lâu chưa? – “Ko, anh chỉ đợi má»—i em thôi mà , đâu có đợi thêm con nhỠ“kì đà cản mÅ©i†kia.â€
- À ko! Anh cũng vừa tới thôi!
- Em ko biết là hôm nay anh má»i cả Thanh Mai đấy, nó bắt tá»™i em phải quay ngược đưá»ng phi xe đến trưá»ng đón nó.
- Thì hôm nay chú Lâm có lá»i má»i em đâu nỡ từ chối! – Nó háy mắt nhìn tôi, trá»i Æ¡i con nhỠđáng ghét kia, tôi đâu có thèm má»i nó chứ, tôi ko có lòng tốt đó đâu.
- Chú tưởng là cháu sẽ ko đến vì cháu bảo chú bị trúng gió má»›i má»i cháu mà ! – Tôi cố là m nó phải dÆ¡ mặt.
- Thanh Mai em nói thế sao? – Thanh Trúc quay sang em mình tỠrõ vẻ ko hà i lòng.
- Thì tá»± dưng lại má»i em Ä‘i ăn, ko nói rõ là đi cùng chị thì em má»›i bảo là trúng gió chứ! – Nó quay sang phÃa tôi. - Váºy có nghÄ©a là chú ko hà i lòng khi có sá»± xuất hiện cá»§a cháu ở đây? Cháu chỉ sợ chú buồn vì mất công má»i mà cháu lại từ chối! Hoá ra là cháu nhầm. Váºy cháu vá» váºy! – Tôi gần như tÃm mặt bởi những gì con nhỠđó nói.
- Chú… chú ko hỠcó ý đó!
- Ai biết đc!
- Thanh Mai!... Anh Lâm, anh đừng để ý, con bé nó trêu anh đó! – Trêu ư? Nó ko trêu đâu, nó Ä‘ang giết tôi thì đúng hÆ¡n. Dù u tôi đã dâng lên đến não nhưng thôi, tôi phải cố nhịn nếu ko sẽ sáºp và o bẫy cá»§a con nhỠđáng ghét kia. Nó muốn tôi phải nóng giáºn đây mà . Äã thế tôi phải vui cho nó biết tay.
- Hì, ngưá»i lá»›n ko nên chấp trẻ con mà ! Thanh Mai nà y, chú rất muốn má»i cháu Ä‘i ăn cùng mà . Bữa trước thấy cháu ăn ngon váºy Ä‘oán là cháu thÃch ăn mấy món ở đây. Cháu đến là chú vui lắm đó, Ä‘ang buồn vì cứ nghÄ© cháu giáºn chú nên ko thèm tá»›i.
- Chú có lòng tốt váºy à ? Váºy hôm nay chú có lòng, cháu xin có dạ!
Thế là lại má»™t buổi Ä‘c ăn cÆ¡m cùng Thanh Trúc đã bị con nhá» trá»i đánh – kì đà cản mÅ©i phá đám! Tôi chỉ giáºn là ko là m gì Ä‘c nó bởi sau nó có thần há»™ mệnh là bà chị xinh đẹp Ä‘ang ngồi đối diện tôi đây. Nhìn cô ấy mà tôi cà ng giáºn con nhỠđáng ghét kia hÆ¡n. Nếu hôm nay nó ko có ở đây thì tôi đã có thể chuyện trò vui vẻ vá»›i Thanh Trúc rồi. Ôi sao ông trá»i chả thương tôi váºy, sao cứ cho con nhỠám quẻ tôi suốt thế!
Chương XI: Móng tay nhá»n có ngá»n mùng tÆ¡i.
Sau bữa trưa hôm trứơc thất bại, tôi quyết ko chịu bá» cuá»™c, vì tôi biết nếu tôi bá» cuá»™c là đúng ý con nhá» Thanh Mai. Tôi gá»i Ä‘iện cho Thanh Trúc nhưng nghÄ© thế nà o tôi lại nhắn tin cho cô ấy.
- “Chiá»u nay em có rảnh ko?â€
- “Chiá»u nay em định Ä‘i mua Ãt đồâ€
- “ Váºy à ? Hay để anh há»™ tống em Ä‘i!â€
- “^^. Hì, váºy là vừa Ä‘c Ä‘i ô tô mà lại tiết kiệm được xăng!â€
- “ Hì, nếu em muốn thì cho em Ä‘i ô tô suốt, anh sẽ là m tà i xế riêng cho em!â€
- “ Hì, hôm nay thôi chứ suốt em ko Ä‘i đâu!â€
- “Ừ, váºy thế nhá! Chiá»u nà y 2h anh qua đón em!â€
- “Vângâ€.
Äúng 2h tôi có mặt tại nhà Thanh Trúc, hôm nay ko phải là chá»§ nháºt, tôi nghÄ© con nhá» Thanh Mai sẽ ko có ở nhà vì nó năm nay cÅ©ng 12 rồi chắc phải Ä‘i há»c thêm dữ lắm. Tôi xuống xe và bấm chuông. Má»™t con nhá» mặc quần soóc ngắn cÅ©n, vá»›i cái áo phông dà i che gần hết, tóc buá»™c lệch má»™t bên và tay vẫn còn Ä‘ang ngáºm kẹo mút. Nó nhìn tôi cưá»i cưá»i.
- Chú đến đúng giá» ghê! – Con nhỠđó, nó ko Ä‘i há»c.
- Ừ. – Tôi nói và cố cưá»i.
- Chú và o nhà đi. – Tôi bước và o theo nó. Và o đến nhà , bà Thanh lại niá»m nở vá»›i tôi, má»i tôi ngồi xuống uống nước và chuyện trò, trong khi đó con nhá» chạy biến lên phòng. Nhìn quanh ko thấy Thanh Trúc đâu, tôi Ä‘oán là cô ấy Ä‘ang ở trên phòng thay đồ lên cÅ©ng ko há»i gì, vui vẻ tiếp chuyện “ vợ tương lai!â€.
Äúng 15 phút sau, tôi thấy con nhá» Thanh Mai đã thay bá»™ quần áo khác, cái quần soóc ngắn giỠđược thay bằng cái quần ngố ống rá»™ng cùng cái thắt lưng hình đầu nâu to tướng và thêm cái áo phông ngắn. i tóc buá»™c lệch giá» Ä‘c buá»™c bổng cao, gá»n gà ng. Chắc là nó cÅ©ng định Ä‘i đâu đấy. Hay là nó Ä‘i há»c thêm. Äúng rồi.
- Äi thôi chú?
- Äi đâu?
- Thì đi mua đồ ạ!
- Nhưng… chú hẹn đi với chị Thanh Trúc rồi mà .
- Trá»i, chị Thanh Trúc còn phải Ä‘i là m việc công ty mà . Rõ rà ng sáng nay chú nhắn tin rá»§ cháu Ä‘i mà .
- Chú… chú… chú nhắn tin cho chị Thanh Trúc chứ đâu nhắn tin cho cháu.
- A! Trá»i Æ¡i! Cháu lãng trà quá! Hôm nay mượn sim chị ấy nhắn tin cho bạn. Thấy chú nhắn đến cứ tưởng chú nhắn cho cháu cÆ¡. Chết rồi, thế ko phải là chị Thanh Trúc thì chú ko đưa cháu Ä‘i được sao? – Con nhỠđúng là kẻ đếu nhất mà tôi từng biết! Nó chÆ¡i khăm tôi giá» trước mặt “ vợ†chả lẽ tôi lại từ chối. Tôi cố mỉm cưá»i.
- Tất nhiên là ko rồi. Ngay bây giỠđã sẵn sà ng há»™ tống quý cô! – Tôi cưá»i mà cái mặt như sắp khóc. May thay tôi biết, đằng sau bà Thanh Ä‘ang có vẻ hà i lòng lắm. Ãt ra thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng an á»§i được tôi phần nà o.
Tôi đưa con nhá» tá»›i siêu thị mua sắm. Con bé từ lúc lên xe đến giá» im lặng đến dá»… sợ. Chỉ tá»±a đầu lên kÃnh xe mà ngắm cảnh đưá»ng phố. Ko hiểu sao lần nà o tôi chở nó bằng ô tô cÅ©ng thấy nó như thế. Những lúc nó sôi động và phá phách đến ghê gá»›m nhưng có nhiá»u lúc nó lại im lặng và ngoan ngoãn quá. Nhưng vừa má»›i xuống xe bước và o siêu thị nó đã trở lại như bình thưá»ng. Nó tung tăng chạy nhảy khắp nÆ¡i. Hết ngó hà ng nà y lại đến hà ng khác khiến tôi ng cả mặt.
Lúc nà y tôi má»›i để ý, có rất nhiá»u thằng con trai trẻ để ý nó. Ừ thì công nháºn, nhìn con bé tôi cÅ©ng thấy nó khá hồn nhiên và … thì cÅ©ng đẹp. Nhưng cái nét đẹp khác chị và gần như là hoà n toà n. Nó đẹp theo kiểu rất tá»± nhiên, trẻ con và có cái gì đấy căng đầy nhá»±a sống nhưng hoang dã quá. Trong khi và chị thì đẹp theo kiểu quý phải và kiêu sa – cái đẹp mà tôi rất thÃch. Trong đó có cả tôi thì phải.
Äang suy nghÄ© chợt tôi giáºt mình bởi tiếng con bé.
- Chú! Cháu muốn mua đồ.
- Ừ thì cô bé thÃch cái gì thì cứ mua cái đấy.
- Chú trả tiá»n hả?
- Ừ!
- Hì! Váºy cháu ko khách sáo đâu đấy! – Nói rồi nó kéo tay tôi Ä‘i như bay vá» phÃa mấy cá»a hà ng bán đồ “WOMENâ€. Mặt tôi nóng đỠvì có những ánh mắt cá»§a cả nhân viên lẫn khách hà ng toà n là nữ thôi cứ nhìn tôi má»™t cách săm soi thá»±c sá»±. Con bé thì vẫn hồn nhiên lôi ra má»™t đống chá»n chá»n rồi lại giÆ¡ ra trước mặt tôi.
- Cái nà y đẹp ko chú? – Tôi chỉ biết đưá»ng cưá»i chữa ngại. Nhưng con bé vẫn chưa chịu dừng lại. Nó tiến lại gần tôi, giá» cái áo chÃp ướm và o ngá»±c tôi. Má»i ngưá»i cưá»i phá lên. Tôi giáºn nóng đỠmặt. Tôi toan định bước ra khá»i thì nó kéo tay tôi lại. – Cháu mua cho chị Thanh Trúc mà . Vá»›i lại có gì mà phải ngại. - Rồi nó quay sang chá»— mấy ngưá»i vừa cưá»i tôi. - Bá»™ các chị thấy buồn cưá»i lắm khi chồng Ä‘i mua đồ cho vợ sao? ChÃnh các chị còn thấy đáng cưá»i thì há»i sao chẳng bao giỠđược chồng mua đồ tế nhị cho. – Nó nói xong mà mấy bà chị em phụ nữ mặt phải ngượng chÃn. Con bé bá»—ng dưng biến tôi thà nh má»™t ngưá»i chồng lý tưởng má»›i sợ chứ. – Chú! Mình mua tiếp chứ? – Tôi gáºt đầu cái “rá»™pâ€.
Mua đồ nhá» xong, con nhá» lại kéo tôi và o cá»a hà ng tạp hoá bán những thứ rất là tạp hoá và … Nó cưá»i cưá»i vá»›i chị chá»§ hà ng:
- Bán cho chú cháu mấy bịch băng vệ sinh ạ! – Tôi gần như té ngá»a tại chá»—. Con bé nó vừa nói cái gì thế? Mặt tôi vừa nãy còn rạng rỡ vì “quả dưa bở†nó tặng tôi ban nãy thì giá» lại trở vá» trạng thái nóng đỠvì xấu hổ.
Cô chá»§ cá»a hà ng khá trẻ nhìn tôi rồi khẽ cưá»i:
- Anh cần mấy bịch băng vệ sinh? - Trá»i Æ¡i, tôi gần như sắp ko chịu nổi nữa rồi.
- Khoản chục bịch Ä‘i chị! Chú nhỉ! – Con bé quay sang tôi cưá»i tươi rói. Tôi muốn đấm và o mặt nó lắm rồi. Nhưng chỉ là ý nghÄ© mà thôi.
- Anh cần nhiá»u thế để là m gì váºy? – Cô chá»§ cá»a hà ng vẫn ko tha cho tôi.
- Tôi…
- Hì… mua cho vợ mà chị! Phải ko chú!
- Ừ!
- Chú cháu còn vừa mua má»™t đống đồ quần lót áo con cho vợ đây nè! – Nói rồi nó rút mấy cái đồ đựng trong hai cái túi to Ä‘oà nh tôi Ä‘ang cầm giÆ¡ lên cho chị chá»§ hà ng xem. Là m chị ấy cưá»i chảy cả nước mắt. Nó còn hồn nhiá»n kiá»…ng chân khoác vai tôi. – Chú cháu hÆ¡i bị chiá»u vợ đấy! Ông chồng lý tưởng số 1 nha! – Tôi ko biết là nên cưá»i hay nên khóc nữa đây! Tôi đã bị nó đánh gục rồi. Tôi đã từng tuyên bố hùng hồn là sẽ cho nó thấy thế nà o là “Vá» quýt dà y có móng tay nhá»n†và giá» nó đã cho tôi biết “Móng tay nhá»n còn có ngá»n mùng tÆ¡i!â€
Chương XII: Giáºn!
Sau hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ, cuối cùng nó bắt tôi trở thà nh má»™t tên khuân vác ko những ko lương mà lại còn mất lương. Nói tháºt tÃnh ra số tiá»n mà tôi phải bá» ra cho đống đồ đạc lỉnh kỉnh và đầy “man rợ†nà y cÅ©ng gần như ăn đứt ná»a tháng lương cá»§a tôi. Nhưng cái đấy ko phải là vấn đỠchÃnh mà cái vấn đỠở đây là tôi chỉ sợ có ai đó ngưá»i quen hay là má»™t nhân viên nà o trong công ty tôi bắt gặp hình ảnh tôi lúc nà y thì tháºt sá»± tôi ko biết giấu mặt Ä‘i đâu. Ai Ä‘á»i má»™t trưởng phòng (tuy là trưởng phòng thôi nhưng ko giấu gì má»i ngưá»i tôi rất có tiếng ở trong công ty cả vá» uy lẫn vá» tà i và vá»â€¦ “sắcâ€) như tôi mà lại phải Ä‘i khuân vác và và o những chá»— chỉ dà nh cho chị em phụ nữ thì thÃch hợp hÆ¡n. Nhìn tôi lúc nà y thảm hại đến kinh khá»§ng. Mồ hôi nhá»… nhại mặc dù siêu thị, y lạnh Ä‘ang chạy vù vù; hai tay má»—i tay gần chục túi đồ là Ãt, chưa kể kẹp hai bên nách là hai cái há»™p to tướng. Trong khi đó con nhá» ung dung vá»›i hai cái túi con con hình như là đựng mấy cái cặp gim nho nhá» thì phải. Äấy toà n đồ con con vá»›i nho nhá», trong khi tôi thì lỉnh kỉnh và to tướng. Há»i có bất công ko cÆ¡ chứ. Bảo thì nó hồn nhiên: “Thế má»›i galăng chú nhỉ!â€. Vâng, tôi Ä‘ang “ga†và sắp muốn “lăng†tất cả ra đây!
- Chú ơi mình đi ăn kem đi!
- Cháu nghÄ© chú có 12 tay à ? – Tôi gần như gắt lên! Nó nhìn tôi đôi mắt mở tròn xoe, rồi chợt trùng xuống, hình như có cái gì đó thoáng qua trong đầu nó. Nó ko nói gì, chỉ Ä‘i tháºt nhanh ra chá»— Ä‘áºu xe. Tôi ko biết là nó có giáºn tôi ko nữa. Chỉ biết rằng từ lúc lên xe vá» nó lại im lặng ko nói gì cả.
Tôi trở vá» nhà vá»›i hai cánh tay rã rá»i. Thá»±c sá»± hôm nay tôi đã có má»™t buổi Ä‘i mua sắm kinh Ä‘iển nhất trong Ä‘á»i tôi. CÅ©ng may mà chẳng có ai thân quen bắt gặp tôi cả. Nhưng hình ảnh con nhá» lúc cuối buổi Ä‘i mua sắm cứ ám ảnh tôi mãi. Rõ rà ng là nó sai còn gì. Mà tôi cÅ©ng đâu có nói gì quá đáng quá, chỉ là … sá»± tháºt thôi mà !
Sáng hôm sau đến công ty, tôi nháºn được má»™t gói bưu phẩm cùng vá»›i má»™t mẩu giấy nhá»: “Tiá»n hôm qua chú phải bá» ra trả cho cháu. Chú đếm lại, nếu thiếu thì bảo cháuâ€. Tôi ko hiểu sao nữa, Ä‘á»c mẩu giấy nó gá»i tôi thấy lòng chợt nhói Ä‘au. Kiểu như vừa bị má»™t váºt nhá»n nà o đó đâm hay cà o và o lòng váºy. Äúng là số tìên tôi bá» ra hôm qua ko Ãt nhưng tôi đâu có bảo là nó phải trả tôi đâu. Mà sao nó phải nói câu “đếm lại†vá»›i chả “thiếu†chứ. Cứ như tất cả phải sòng phẳng, rõ rà ng và có má»™t cái gì đó khiến tôi khó chịu kinh khá»§ng. Nó đã chạm và o lòng tá»± ái cá»§a tôi.
Trên đưá»ng vá» tôi lại tạt qua quán “Khoảng Lặngâ€. Thá»±c sá»± vì con bé Thanh Mai mà bây giá» tôi cần má»™t khoảng lặng cho chÃnh mình. Chá»— quen cá»§a con bé vẫn trống trÆ¡n chưa có ngưá»i ngồi nhưng tôi cÅ©ng chẳng buồn ngồi và o. Tá»± dưng tôi thấy ghét cả cái chá»— ngồi đó, mặc dù cảnh thiên nhiên ngoà i kia vẫn đẹp như dạo trước. Có lẽ tại giá» tôi vẫn còn Ä‘ang giáºn con nhỠđó.
Ngồi nhâm nhi cốc nâu đá và nghe má»™t bản nhạc cá»§a nước ngoà i mà tôi ko biết tên chỉ biết rằng nó rất nhẹ và êm. Äúng thứ tôi cần lúc nà y. Chợt tôi nhìn thấy con nhá» bước và o quán, ngồi đúng vị trà quen thuá»™c cá»§a nó. Có vẻ như nó ko nhìn thấy tôi. Nó lại gá»i má»™t cốc sinh tố sữa chua và đôi mắt Ä‘ang hướng ra ngoà i cá»a kÃnh. Äôi mắt nó ko còn sáng và tinh quái như má»i khi, mà cứ man c buồn. Hay nó Ä‘ang giáºn tôi? Giáºn cái gì chứ? Tôi cÅ©ng còn Ä‘ang giáºn nó đây!
Tôi quay lại vá»›i cốc nâu đá cá»§a mình. Nhưng mắt tôi vẫn ko thể nà o rá»i khá»i con bé. Nó Ä‘ang ngồi trầm tư chợt nháºn Ä‘c má»™t tin nhắn. Ko biết tin ấy viết gì chỉ biết rằng con bé thở dà i má»™t cái rồi lại chống cằm nhìn ra cá»a kÃnh.
Last edited by Thiên Lang; 17-02-2011 at 10:16 AM.
|

16-02-2011, 01:04 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2010
Äến từ: The land of dreams
Bà i gởi: 68
Thá»i gian online: 13 giá» 47 phút 31 giây
Thanks: 38
Thanked 131 Times in 12 Posts
|
|
p.5
Chương XIII: Lá»i hứa!
Äang nhìn con bé chợt Ä‘iện thoại tôi rung. Tôi ko thể ngồi trong quán mà nói chuyện Ä‘iện thoại được chắc chắn con nhá» sẽ nghe thấy. Tôi phải Ä‘i và o táºn chá»— khu vá»±c phòng vệ sinh để nghe Ä‘iện thoại. Tháºt chẳng may mắn tẹo nà o, (chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại nghÄ© như thế) khi tôi quay trở lại thì con bé đã Ä‘i mất. Thế là tôi đà nh phải quay trở lại vá»›i cốc nâu đá và bản nhạc má»›i những vẫn nhẹ nhà ng và đầy êm dịu.
Con SANTAFEB Ä‘en cá»§a tôi lại má»™t lần nữa có dịp được thắng gấp. Con bé giáºt mình bởi tiếng thắng xe đổ dồn sau lưng nó. Nó quay lại, đôi mắt mở tròn. Nó cứ đứng im như tượng. Tôi mở cá»a xe bước xuống, ném đôi mắt giáºn dữ vá» phÃa con nhá»:
- Cháu là m sao mà cứ như ngưá»i mất hồn váºy?
Lúc nà y nó má»›i hÆ¡i nhúc nhÃch má»™t tÃ. Khuôn mặt buồn chẳng lẫn Ä‘i đâu được.
- Chú há»i cháu, cháu có nghe thấy ko?
Nó cúi mặt rồi bước đi tiếp. Ko thể chịu nổi, tôi kéo mạnh tay nó lại, bà n tay to lớn của tôi bóp chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của nó.
- Ngưá»i lá»›n há»i thì phải trả lá»i chứ!
Nó đưa đôi mắt đã ngân ngấn lệ lên nhìn tôi rồi quay sang phÃa cánh tay Ä‘ang bị bóp chặt, bất chợt nó nhắm mắt lại, hai hà ng nước mắt cứ thể chảy dà i trên khuôn mặt bé bá»ng cá»§a nó. Tôi khẽ lá»›i lá»ng tay mình ra. Tôi biết nó Ä‘au. Nhưng tôi cá nó ko khóc vì Ä‘au.
- Thanh Mai, cháu có chuyện gì buồn đúng ko? Nói cho chú đi! – Ko hiểu sao lúc đó tôi lại có thể dịu dà ng đến thế?
Bất chợt nó vung tay ra khá»i bà n tay tôi rồi ôm ghì lấy tôi và khóc to hÆ¡n. Tôi chả biết là m gì. Chân tôi gần như tê cứng. Có lẽ là tại do cảm giác bất ngá» và tệ hại hÆ¡n đó là : đây là ngưá»i phụ nữ đầu tiên trừ tôi ra đã ôm tôi khi tôi biết thế nà o là khái niệm “khác giá»›iâ€. Con bé cà ng khóc to thì cà ng siết chặt tôi hÆ¡n. Rồi từ từ tiếng khóc cÅ©ng giảm dần và cuối cùng nó cÅ©ng buông tay ra khá»i ngưá»i tôi.
- Cháu… cháu xin lỗi!
- Ừ, đc rồi! Có gì nói cho chú đi!
Nó lại ngước đôi mắt sưng đỠlên nhìn tôi, cái nhìn hình như để tìm sá»± tin tưởng thì phải. Nó cúi mặt xuống, là nhÃ.
- Ngà y mai sinh nháºt bạn trai cÅ© cá»§a cháu!
-… Tôi vẫn lặng im chỠcon bé nói tiếp.
- Cháu định sẽ ko Ä‘i nhưng hôm nay anh ấy gá»i tin nhắn cho cháu. – Hình như con bé lại khóc tiếp tôi nghe tiếng nấc đầy nghẹn ngà o cá»§a nó. – Anh ấy nhắc lại lá»i hứa mà cháu từng nói: “Ngà y sinh nháºt anh em sẽ là ngưá»i con gái hạnh phúc bên ngươì mình yêu và anh cÅ©ng váºy!â€. - Rồi bất chợt con bé ngước đôi mắt toà n nước lên nhìn tôi. – Nhưng giá» thì chúng cháu đã chia tay. – Nó lại nấc lên những tiếng nấc mà tôi nghe cứ như xé ruá»™t gan. - Sẽ chẳng có chuyện gì sảy ra nếu như cháu ko có lá»i hứa đó và anh ấy vẫn chưa có bạn gái má»›i!... - Nước mắt con bé lại lăn dà i.
Tôi khẽ đưa tay lên lau những giá»t nước nóng hổi. Rồi ân cần như má»™t ngưá»i bá» trên:
- Äừng khóc nữa Thanh Mai. Äừng buồn vì ngưá»i con trai nà y. Cháu phải là m sao cho cáºu ta thấy chia tay cáºu ta là má»™t lá»±a chá»n đúng đắn cá»§a cháu. Cáºu ta đã là m thế vá»›i cháu thì cháu cÅ©ng có thể là m lại vá»›i cáºu ta.
- Cháu ko hiểu ý chú!
- Cháu nhất định phải Ä‘i sinh nháºt và đi cùng má»™t anh chà ng - ngưá»i yêu cá»§a cháu!
- Ngưá»i yêu giả?
- Ừ
- Nhưng… cháu ko có ai cả!
- Một anh chà ng cũng ko có sao? – Nó lắc đầu.
- Cháu vừa má»›i chia tay ngưá»i yêu mà !
- Váºy bạn, bạn con trai ý! – Con bé lại lắc đầu.
- Chả ai có thể giúp cháu đâu vì há» Ä‘á»u là bạn cá»§a anh ta nữa.
- Trá»i! Váºy thì ai bây giá»?
- Chú!
- Hả?
Chương XIV: Kẻ giả mạo hoà n hảo!
Tôi đã đồng ý trở thà nh “ngưá»i yêu giả mạo†cá»§a con nhá» Thanh Mai. Vì má»™t là do à chÃnh xác hÆ¡n là má»™t Ä‘iá»u kiện con nhỠđỠra để thuyết phục tôi, đó là : “Nếu chú đồng ý cháu sẽ ko là m kì đà cản mÅ©i chú nữa. Cháu sẽ để cho chú Ä‘c tá»± do cưa đổ chị cháu mà ko há» có bà n tay cá»§a cháu chen ngang!â€. Cái đỠnghị đó quả quá hấp dẫn vá»›i tôi. Tất nhiên tôi ko phải là má»™t thằng ngốc mà lại Ä‘i từ chối rồi. Chuyện cả Ä‘á»i chứ có Ãt gì đâu. Tôi chỉ việc giả mạo là m ngưá»i yêu nó má»™t tối thôi mà . Chẳng thiệt thòi là mấy!
Tôi ko đóng mình trong những bá»™ đồ đứng đắn và lịch thiệp mà tôi vẫn mặc. Thay và o đó tôi mặc khá là cool (như bá»n trẻ bây giá» thưá»ng nói) và tháºt thoải i vá»›i áo cánh và quần jeans. Nói tháºt tôi thưá»ng ngà y đóng bá»™ comle mà trông vẫn còn trẻ hÆ¡n so vá»›i tuổi, thế nên hôm nay nhìn tôi ăn mặc thế nà y, tôi cá là trông ko quá 24. Dẫu sao thì như thế má»›i phù hợp Ä‘c vá»›i má»™t con nhá» 17, 18 tuổi mà .
Con nhá» hiện ra trước mắt tôi hoà n toà n khác lạ. Nó ko còn buá»™c tóc, chẳng còn mặc quần tụt, và cÅ©ng chẳng Ä‘i những đôi già y đế bệt. Mà thay và o đó là má»™t con nhá» súng sÃnh trong chiếc váy hoa xanh cùng chiếc túi sách cùng mà u, chân Ä‘i dép cao gót, và i tóc Ä‘en nhánh, tỉa lá Ä‘c thả dà i vá»›i chiếc cặp ghim hình quả táo Ä‘Ãnh đá. Tôi đã tháºt sá»± ngây ngất mất mấy giây rồi má»›i kịp định thần lại. Lần thứ hai tôi phát hiện ra là con nhá» - nó đẹp! Lần đầu là lúc ở siêu thị mấy hôm trước. Lần ấy tôi thấy nó đẹp má»™t cách trẻ con nhà nhảnh – mang vẻ đẹp cá»§a sá»± tá»± nhiên. Còn lần nà y tôi thấy nó đẹp vá»›i vẻ đẹp tháºt nữ tÃnh và đáng yêu. Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ… gần bằng chị mà thôi! Tôi vẫn thấy Thanh Trúc là đẹp nhất mà !
Tôi và Thanh Mai tiến và o quán bar nÆ¡i tên ngưá»i yêu cÅ© cá»§a con bé đã bao cả. Con nhá» có vẻ hÆ¡i run, vẻ mặt đầy căng thẳng. Tôi đưa tay phải chống mạng sưá»n: “Nà o em yêu!†Nó nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe. Tôi vẫn giữ yên tay, hếch mắt chỉ và o cánh tay mình. Nó có vẻ ngại ngần vì nó hiểu ý tôi muốn nói gì. Tôi đà nh phải trở vá» là mình: “Cháu và chú Ä‘ang là ngưá»i yêu. Biết chưa?†Nó gáºt đầu và sau và i giây chần chừ cÅ©ng đưa tay vòng qua cánh tay tôi, khoác lấy và đứng sát bên tôi. Con bé ngước lên nhìn tôi có gì đó hÆ¡i ngượng ngùng. “Mỉm cưá»i nà o!â€. Con bé khẽ cưá»i tháºt tươi trước câu nói cá»§a tôi. Nó thì thầm: “Vâng anh yêu!â€. Ko hiểu sao tôi chợt đỠmặt trong khi rõ rà ng tôi còn vừa nói như thế trước vá»›i nó. Chúng tôi cùng bước và o trông đúng như má»™t cặp tình nhân tháºt sá»±. Sinh nháºt có vẻ khách má»i khá đông. Äang Ä‘i, con bé chợt khá»±ng ngưá»i lại. Trước mặt chúng tôi là má»™t cáºu nhóc trông cÅ©ng khá đẹp trai, bên cạnh còn có má»™t con nhá» khá xinh, má»—i tá»™i trang Ä‘iểm Ä‘áºm quá. Tên nhóc có vẻ ngỡ ngà ng trc sá»± xuất hiện cá»§a chúng tôi.
- Chúc mừng sinh nháºt – Thanh Mai tiến đến đưa tặng bó hoa cho cáºu ta.
- Thanh Mai… Äây là …
- Hì, là bạn trai má»›i cá»§a em. – Con bé mỉm cưá»i ra hiệu tôi lại gần, sau khi tôi đã yên vị đứng bên cạnh con bé, con bé lại quay lại khẽ mỉm cưá»i nói tiếp. - Lá»i nói hồi nà o giá» linh nghiệm tháºt, chỉ có Ä‘iá»u ko như hai ta đã dá»± Ä‘oán. Äá»i thưá»ng thế mà . Bất ngá» là điá»u thú vị cá»§a cuá»™c sống. – Nó nói mà nhìn thẳng và o mắt thằng nhóc.
- À… uk. - Rồi thằng nhóc quay sang phÃa tôi – Tôi là bạn trai cÅ© cá»§a Thanh Mai. – Con nhỠđứng bên thằng nhóc nhăn mặt liếc sang, cáºu ta như hiểu ra vá»™i tảng lá» - Cám Æ¡n đã đến dá»± sinh nháºt cá»§a tôi.
- Tôi là Lâm, rất vui khi Ä‘c dá»± sinh nháºt cá»§a cáºu. Cám Æ¡n cáºu đã chia tay cô ấy để tôi có cÆ¡ há»™i tìm Ä‘c tình yêu Ä‘Ãch thá»±c cá»§a mình. – Tôi nói mà vòng tay ôm lấy bá» eo Thanh Mai, đôi mắt nhìn con bé vẻ đắm Ä‘uối lắm. Tên ngưá»i yêu cÅ© có vẻ ko Ä‘c thoải i. Äó là điá»u mà cả tôi và con bé Ä‘á»u trông đợi.
Chúng tôi cùng dá»± tiệc sinh nháºt trong tiếng nhạc và tiếng ngưá»i ồn à o náo nhiệt. Tên ngưá»i yêu cÅ© cá»§a Thanh Mai mà tôi cÅ©ng chả buồn há»i tên cứ săm soi chúng tôi suốt. Biết váºy chúng tôi cà ng tá» ra thân máºt vá»›i nhau hÆ¡n.
- Thanh Mai! Ko nghĩ là em lại đến đâu đấy. Lại còn đem cả bạn trai mới đi nữa.
- Bạn trai má»›i cá»§a em đây hả? Äẹp trai thế! – Tôi Ä‘ang Ä‘c má»™t con nhá» khen mình nên cÅ©ng nâng nâng. Con bé Thanh Mai khẽ mỉm cưá»i, liếc mắt sang và bắt quả tang tên ngưá»i yêu cÅ© Ä‘ang nhìn lén, ngay láºp táºp tức chà ng ta giả bá»™ quay mặt Ä‘i. Nó và tôi ko hiểu sao cùng nhìn nhau cưá»i. Chúng tôi Ä‘ang vui vì hà nh động cá»§a thằng nhóc mà .
Chợt tiếng nhạc trên sân khấu vang lên rộn rà ng. Một trong hai con nhỠđang đứng cạnh chúng tôi vội kéo tay Thanh Mai:
- Lên nhảy thôi em! – Con bé khẽ lắc đầu từ chối:
- Bữa nay em mặc thế nà y ko hợp nhảy thế cho lắm!
- Váºy khiêu vÅ© chắc Ä‘c! – Tôi đứng dáºy chìa tay ra trước mặt con bé – Em biết nhảy chứ? – Con bé đặt tay lên tay tôi.
- Một chút!
Chúng tôi bước lên sân khấu, tôi ra hiệu cho đổi nhạc. Thế là chúng tôi má»™t mình má»™t sân khấu cứ thế tung hoà nh. Con nhá» nói là nó biết má»™t chút ấy thế mà nó nhảy cá»±c Ä‘iêu luyện. Chúng tôi như hoà là má»™t. Má»—i bước nhảy như êm du theo nhạc, như cuốn lấy nhau. Má»i ngưá»i đổ dồn hết con mắt và o chúng tôi. Con nhá» như trông đẹp hÆ¡n vá»›i những lá»n tóc cứ bay nhảy sang hai bên, đôi chân nó uyển chuyển và toà n thân má»m mại kinh khá»§ng. Chúng tôi tháºt sá»± tạo lên cả má»™t ko gian đẹp và cuốn hút má»i ngưá»i. Nhạc kết thúc, má»i ngưá»i vô tay trầm trồ khen ngợi. Rồi đám đông chợt hô to: “Hôn nhau Ä‘i! Hôn nhau Ä‘i!....â€
Chúng tôi luống cuống ko biết là m gì. Con bé căng thẳng hết cỡ, nó nhìn tôi ko giấu nổi vẻ sợ sệt, lo âu. Tiếng hối thúc cá»§a má»i ngưá»i vẫn cứ vang lên ngà y má»™t to hÆ¡n. Rồi như má»™t ma lá»±c nà o đó tác động, tôi đưa tay kéo sát ngưá»i con bé lại và thì thầm: “Nhắm mắt lại!â€. Má»i ngưá»i vá»— tay rầm rầm và la hét inh á»i. Tôi cảm nháºn Ä‘c sá»± có mặt cá»§a đôi môi con bé trên môi cá»§a mình. Môi con bé tháºt má»m, má»m lắm. Tôi cứ bị dÃnh chặt và o nó. Như có má»™t luồng Ä‘iện chạy dá»c trong cÆ¡ thể tôi. Äây là lần đầu tiên tôi biết hôn là gì trong suốt gần 30 năm trá»i.
Chương XV: Sẽ ổn thôi!
Chúng tôi xin phép vá» sá»›m ngay sau khi nụ hôn “trá»i đánh†kết thúc. Trước khi ra đến cá»a quán chúng tôi còn may mắn nghe Ä‘c cuá»™c đối thoại giữa hai cái bóng Ä‘en khuất trong góc rèm.
- Anh đã nhìn con bé đó rất say mê!
- Em nói gì váºy?
- Rõ rà ng là như váºy? Anh nói anh và nó chả có gì! Chỉ là má»™t trò chÆ¡i mà thôi! Âý váºy mà suốt buổi anh chỉ săm soi nó và thằng ngưá»i yêu má»›i cá»§a nó thôi. Anh còn khó chịu nữa. Rõ rà ng anh ghen!
- Em bị điên à ?
- Anh nói cái gì cơ!...
-….
Suốt buổi vá», chúng tôi lặng im ko nói gì vá»›i nhau cả. Tôi ko biết con bé có giáºn tôi ko nữa. Nhá»› lại lúc tôi trao “nụ hôn đầu†cho nó tháºt là ngá»› ngẩn. Ko biết lúc đấy con bé có nhắm mắt ko nữa hay là mở trừng trừng nhìn tôi cÅ©ng nên. Vì thá»±c ra là chỉ có mình tôi hôn, con bé đứng im như tượng chẳng há» nhúc nhÃch. Mà chả biết có phải là hôn ko vì chỉ là môi chạm môi thôi mà .
Cả đêm tôi chả thể nà o chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt và o là y như rằng cảnh ấy lại hiện ra và mặt tôi lại có cảm giác như nóng rát. Dư âm cá»§a “nụ hôn†ấy còn trong tôi nhiá»u quá! Má»i thứ cứ như chỉ vừa má»›i mấy phút trước và giá» tôi vẫn còn cảm nháºn rõ từng hÆ¡i thở cÅ©ng như cái má»m mại từ đôi môi con nhá». Tôi gần như phát Ä‘iên mất. Tôi tháºt là ngu ngốc khi lại có hà nh động dại dá»™t như thế. “Thanh Mai! Chú xin lá»—i!†– Äó là câu mà cả đêm tôi lẩm bẩm cho đến khi chìm và o giấc ngá»§ hình như môi vẫn còn mấp y.
Sáng hôm sau tôi đến công ty khá trá»…. Tại cả đêm tôi mất ngá»§ mà . Tôi ngồi và o bà n là m việc và uống cốc cà phê cáºu Äức mang cho như cố để là m cho đầu óc mình tỉnh táo hÆ¡n. Tháºt tệ hại, tôi đã lầm khi quyết định nháºn lá»i đỠnghị là m ngưá»i yêu giả cá»§a con bé Thanh Mai dù kết quả có vượt cả sá»± mong đợi cá»§a chúng tôi. Vá»›i ý nghÄ© đó tôi lại thần ngưá»i ra như má»™t kẻ ngá»› ngẩn trên bà n là m việc dù chuông Ä‘iên thoại tôi Ä‘ang la hát inh á»i.
- Anh Lâm! – Tôi giáºt mình trở lại thá»±c tế bởi tiếng cáºu Äức Ä‘ang ở cá»a phòng. - Äiện thoại kìa? Anh sao thế? – Tôi vá»™i mở y nhưng y đã báo “1 cuá»™c gá»i nhỡ†- Số cá»§a con bé Thanh Mai. Chưa kịp định thần thì cáºu Äức đã tiến tá»›i. – Sếp sao váºy? Mệt ạ?
- À ko! Tôi… tôi…
- Sếp hôm nay kì quá! Äi là m muá»™n. Äến công ty thì cứ như ngưá»i mất hồn. Sếp Ä‘ang suy nghÄ© gì váºy? Hay sếp và chị Thanh Trúc có chuyện gì?
- Cáºu nói linh tinh gì váºy?
- Váºy tóm lại là sếp nà o sao? Nói em nghe xem em giúp gì Ä‘c ko?
- Thôi khá»i, cáºu ra ngoà i để tôi yên má»™t chút. Tôi cần nghỉ ngÆ¡i.
- Vâng, đà nh váºy. Có gì sếp cứ nói vá»›i em. Thôi em ra đây.
Cáºu Äức bá» ra ngoà i để cho tôi có má»™t khoảng riêng nghỉ ngÆ¡i. Tôi ko nghÄ© má»i chuyện lại tệ hại đến thế nà y. Tại sao tôi cứ có cảm giác tá»™i lá»—i váºy. Äiên tháºt. Nhìn Ä‘iện thoại tôi lại nhá»› ra con nhá» gá»i cho tôi có chuyện gì nhỉ. Tôi có nên gá»i lại cho nó ko? Ko biết nó có giáºn tôi ko? Äúng là điên tháºt. Tôi giáºt bắn mình bởi tiếng chuông Ä‘iện thoại chợt vang.
- Alo, chú… đây!
- Tà vỠchú cháu mình gặp nhau ở quán “Khoảng lặng†đc ko ạ?
- Hả?... À ừ, đc!
- Váºy nhé, cháu cúp y đây.
Con bé nó đòi gặp tôi là m gì nhỉ? Trá»i đúng là má»i thứ Ä‘ang rối hết cả lên rồi. Äau đầu quá!
Tại quán cà phê con bé vẫn mặc nguyên áo đồng phục và đeo cặp đến gặp. Chắc là tan há»c cái nó rẽ và o đây luôn. Con bé ngồi xuống đối diện vá»›i tôi. Ko hiểu sao tôi lại mất tá»± nhiên vô cùng và câu đầu tiên tôi thốt ra là :
- Chú… chú… Hôm qua… cháu Ä‘i há»c vá» lâu chưa?
Con bé phì cưá»i, trông tôi lúc đấy chắc nhìn ngu ngu đần đần lắm!
- Hôm qua chá»§ nháºt mà chú! - Rồi nó lại cưá»i là m mặt tôi cà ng đỠhÆ¡n. Tôi từ trước đến giá» luôn là má»™t ngưá»i lãnh đạo có uy trước đám nhân viên, tôi luôn có tiếng nói trước má»i ngưá»i, ấy thế mà kể từ hồi gặp con nhỠđến giá» tôi luôn bị nó dồn và o thế dở khóc dở cưá»i, khốn đốn và khổ sở. Äấy, ngay cả đến việc ăn nói cÅ©ng ấp úng và tháºt ngá»› ngẩn để cho má»™t đứa nhóc nó cÅ©ng cưá»i mình Ä‘c. Như nháºn ra thái độ ko mấy vui vẻ gì cá»§a tôi, nó ko cưá»i nữa và cố tá» ra tháºt nghiêm túc. Con nhá» có bao giá» nghiêm túc Ä‘c đâu!
- Hì – Nó cưá»i! Äấy tôi nói có sai đâu, vừa má»›i ngồi nghiêm chỉnh, mặt giả bá»™ nghiêm trang lắm mà chưa Ä‘c và i giây đã nhe răng rồi! – Chú có vẻ bất ổn nhỉ?
- Gì?
- Thì đó ạ! Từ lúc đến tá»›i giá» trông chú căng thẳng quá!... Ê hèm! – Nó chợt hắng giá»ng. – Thôi cháu và o chá»§ đỠchÃnh đây! Bữa nay cháu má»i à ko chú má»i nhé! – Nó lại cưá»i. – Cháu hông có mang tiá»n!^^
- Ừ! Cái đó cháu ko phải lo. Có gì thì nói đi!
- Hì, dạ! - Trá»i! Sao ngoan đột xuất váºy? - Trước tiên là cháu muốn cảm Æ¡n chú! Nhá» có chú mà cháu hết buồn rồi!
- Hả?
- Nói tháºt là chuyện chia tay vá»›i anh Hải cháu cÅ©ng hÆ¡i buồn. Nhưng giá» hết rồi! – Hoá ra là chỉ vì chuyện nà y mà con nhá» hay buồn thế. Trẻ con bây giá» tệ tháºt, yêu đương sá»›m nên khổ thế đấy! - Uả chú có nghe cháu nói ko đấy!
- À có có chứ!
- Hì, còn việc nà y quan trá»ng hÆ¡n, ý nghÄ©a vá»›i chú lắm đó!... Sao chú mặt đần ra thế?
- Cái gì?
- Hì, chết, cháu nhỡ miệng! - Nhỡ miệng ư, con nhá» nà y nó quen nói vá»›i tôi thế rồi mà ! - Việc thoả thuáºn giữa cháu và chú ý! Bá»™ chú quên rồi à ? Thế thôi nhá!
- Thôi là thôi thế nà o chứ! Ko Ä‘c! Chúng ta đã thoả thuáºn rồi mà ! – Con bé lại phì cưá»i.
- Hì, sao chú nóng váºy? Cháu đùa thôi mà . Kể ra chú cÅ©ng thÃch chị Trúc cá»§a cháu ghê nhỉ? – Tôi chợt đỠmặt. Ko phải chỉ thÃch thôi đâu mà là rất thÃch ý chứ! Má»™t cô gái hoà n hảo thế cÆ¡ mà !
Cuối cùng thì má»i chuyện cÅ©ng Ä‘c giải quyết ổn thoả má»™t cách tháºt nhẹ nhà ng. Âý thế mà tôi cứ tá»± là m cho nó rối hết cả lên. Mà con bé bá»™ vui lắm sao mà nó cưá»i nhiá»u thế. Ừ mà tôi cÅ©ng thÃch nó cưá»i hÆ¡n. Chẳng thÃchh tẹo nà o cái bá»™ dạng im lặng và đôi mắt buồn cứ nhìn xa xăm cá»§a nó. Cái vẻ nhà nhảnh, đà nh hanh và tinh quoái má»›i là con nhá» Thanh Mai mà tôi biết chứ!
Last edited by Thiên Lang; 17-02-2011 at 10:22 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîìîáèëÿ, àíòèêâàðèàò, bút danh cá» dại, but danh cay co dai, çàéöåâ, cay co dai, cây cá» dại, cây cỏ daÌ£i, êëèòîð, ïîäâåñíûå, ñòðàíèöû, ñòðèæêè, ôèëîñîôèÿ, ýðîòèêà  |
| |