- Độc mãng này thật đáng sợ!
Dương Phàm nhanh chóng lùi lại. bay lên không trung, đám sương sinh mạng trong cơ thể không ngừng vận chuyển. hai chân giống như chuồn chuồn lướt nước liên tục chớp động trên vách đá. sau mấy lần hô hấp. cuối cùng thoát ly khỏi phạm vi công kích cùng áp bách của độc mãng này.
"Ti ti"
Độc mãng kia dựng nửa thân hình lên. hai tròng mắt lấp lóe hàn quang, nhìn chăm chú vị khách không mời mà đến ở phía trước, vẫn không ngừng phun ra nuốt vào khói độc màu xanh. Trên thực tế, sỡ dĩ Dương Phàm dám một mình chiến đấu với độc mãng này cũng bởi có chổ ỷ vào. Bản thân hắn là Dược sư. tu luyện loại công phép nghịch thiên như "Tiên Hồng Quyết", thể chất trải qua biến dị cùng lột xác, người sẽ có khả năng phi thường. Trước đó hắn từng nuốt vào một viên Xích độc đan lại hoàn toàn vô sự.
Trong "Tàn Quvển - Luyện Khí Thiên" cũng có trình bày. sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ Dương Phàm sẽ dần dần có được Thân thể Thánh nông. về phần lúc đó sẽ có loại uy năng gì thì chính hắn cùng khó có thể biết chắc được. Hơn nữa những ngày hắn ở trên thuyền đã bắt đầu tu luyện Khu Độc Thuật, đó cũng là một nguyên nhân hắn dám trêu chọc một con độc mãng đỉnh cấp này.
Con độc mãng này khó chơi nhất chính là độc của nó. chỉ cần có thể khắc chế nó trên phương diện này vậy đối phó nó sẽ dễ dàng hơn một nửa.
Giờ phút này trên da thịt Dương Phàm lây dính một chút khói độc mơ hồ có chút bị bỏng. cỗ độc lực này không ngờ còn muốn lan tràn trong cơ thể hắn. Nếu là tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường bị độc này lây dính. không được một lát liền khó có thể nhúc nhích, nếu không có linh đan thần dược. trong vòng nửa giờ lục phủ ngũ tạng sẽ thối rữa mà chết.Trên da thịt của Dương Phàm mặc dù bỏng ngứa vô cùng. nhưng khó có thể xâm nhập vào trong cơ thể nửa thốn.
"Chi chi"
Khói độc đó ở trên làn da của Dương Phàm phát ra từng đạt âm vang cổ quái.
Nhưng làn da của Dương Phàm lại không ngờ không bị chút tổn hại nào. có lẽ đã từng bị ăn mòn cùng độc lực công kích. nhưng với thể chất biến thái của hắn. trong thời gian ngắn liền khôi phục lại. Thời gian một hai lần hô hấp qua đi, khói độc này toàn bộ tiêu tán. Dương Phàm hoàn hảo như lúc ban đầu. chỉ là quần áo bị hư hỏng một chút.
Độc mãng kia thấy tình cảnh như vậy, trong con mắt ti hí lộ ra một tia hoảng sợ. thân hình cương cứng tại chỗ. dáng vẻ kiêu căng biến mất hơn phân nửa. Nó cẩn thận vô cùng. gắt gao nhìn chằm chằm Dương Phàm. dĩ nhiên đã coi tu sĩ nhân loại trước mắt này như thiên địch.
- Ha ha! Gặp phải bản Dược sư coi như ngươi không may mắn...
Dương Phàm thấy khói độc của đối phương không thể tạo thành uy hiếp gì đối với mình. trong lòng lập tức bình tĩnh. ngay cả Khu Độc Thuật đã chuẩn bị tốt rồi cùng không có cơ hội sử dụng.
Quả nhiên, thân thể mình thành Thân thể Thánh nông rồi, đối với khói độc công kích có năng lực miễn dịch cường đại. Cộng với năng lực khôi phục biến thái của hắn. loại độc lực có thể độc chết tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường này lại không có tác dụng gì đối với hắn.
-Đi!
Trong mắt Dương Phàm lệ quang lấp lánh. Linh khí hạ phẩm Thanh Phong Kiếm hóa thành một dòng sông xanh bay về phía độc mãng.
ầm ầm!
Hoa lửa bắn ra!
Quanh thân độc màng đó khói độc lượn lờ. thân hình bắn lên dính chặt một chỗ với Thanh Phong Kiếm. phát ra từng đợt tiếng rên rĩ. Thân là một yêu thú đỉnh cấp. thân thể độc mãng này dị thường cứng cáp. không ngờ liên tục giao phong với Thanh Phong Kiếm của Dương Phàm mấy lần.
"Vèo"
Dương Phàm liên tục phát động công kích mấy lần cũng chưa tạo thành tính thương tổn thực chất đối với độc mãng. vội vàng thu hồi Thanh Phong Kiếm. Trong lúc nhất thời. hai bên tạm thời tiến vào trạng thái giằng co.
Không khí bị đè nén.
Thân hình độc màng cứng lại. đầu run lên nhè nhẹ. Trong ánh mắt lóe ra một cỗ tử quang, mơ hồ phát ra một cỗ linh khí dao động.
Dương Phàm chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực không nhỏ đang bức tới. Trong lòng hắn thập phần bình tĩnh. vội vàng thừa dịp cơ hội này khôi phục pháp lực. Lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ của hắn muốn khống chế linh khí công kích chung quy có chút cố hết sức.
-Hay a!
Dương Phàm điên cuồng rót phép lực vào trong Thanh Phong Kiếm. thân kiếm thoáng chốc tăng lớn mấy lần. mũi kiếm không ngừng vang lên tiếng run rẩy, cả thanh kiểm lóe ra một quầng ánh sáng màu xanh biếc. một cỗ khí thế dâng lên ngang hàng với độc mãng.
"Xưu"'
Thanh Phong Kiếm nhanh như tia chớp phát ra một tiếng rít chói tai. những chiếc lá cây rụng trên núi không gió mà động.
Độc mãng kia cảm nhận được một cỗ nguy cơ trí mạng. trong một kiếm đó quán chú một kích mạnh nhất của Dương Phàm hiện tại. cho dù là tu sĩ Luyện Khí đỉnh đích thân tới đây cũng khó có thể cứng rắn chặn chiêu này.
"Vù vù"
Trên đầu độc màng này phóng ra một đạo tử quang, một mãnh sương mù dày đặc giống như thực chất phụt ra. ngưng kết ở trên chiếc đầu cứng rắn của nó.
"Thịch thịch!"
Thanh Phong Kiếm chém vào trong đám sương mù dầy đặc kia. Dương Phàm chỉ cảm thấy thần thức bị ngăn trở, phép lực ẩn chứa trong phi kiếm đang nhanh chóng tiêu hao. uy lực giảm mạnh.
Thân thể độc mãng đột nhiên khẽ lật. phá bay Thanh Phong Kiếm ra.
"Vù"
Thanh Phong Kiếm bị đánh quay về, Dương Phàm thuận thế nâng tay triệu hồi nó. sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.
Mà trên thân độc mãng kia xuất hiện một đạo vết thương dài chừng một thước, máu đang tuôn ra. vẻ mặt thống khổ, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. sau đó bò chạy về phía huyệt động.
- Chạy đi đâu?
Dương Phàm nhanh chóng ngự kiếm đuổi theo. kẻ tài cao gan cũng lớn. trực tiếp nhảy vào trong huyệt động.
Tuy nhiên, hắn rất thông minh. không có lại gần độc xà kia. Thanh Phong Kiếm lại bay ra phát động công kích sắc bén linh hoạt đối với độc mãng. Dương Phàm vừa thao túng Thanh Phong Kiếm. một bàn tay vừa đẩy ra xuất một mãnh pháp quyết, linh quang rung chuyển, ánh lửa bay loạn.
"Xưu xưu xưu"
Liên tục bốn năm viên hỏa đạn từ trong tay Dương Phàm hắn bắn ra đánh trúng thẳng vào vùng khói độc. hào quang bùng nổ, từng đợt từng đợt nổ tung.
Hỏa đạn thuật có năng lực khắc chế khói độc nhất định. với cảnh giới linh hồn của Dương Phàm có thể liên tục phát động hỏa đạn thuật, uy lực không tầm thường. Trải qua một thời gian dài tiêu hao dần. dựa vào lực bền bỉ kinh người của mình. Dương Phàm đã đánh cho độc mãng đến mức hấp hối.
"Thốc"
Cuối cùng Thanh Phong Kiếm của Dương Phàm phát ra một công kích trí mạng. đâm thủng đầu độc mãng. Sau khi giết chết độc mãng nhất cấp đỉnh phong. Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi. trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Không chút chậm trễ. Dương Phàm lấy ra Ngư Trường đoản kiếm mổ dọc thân độc mãng. lấy ra túi độc. răng độc. cùng lóc da của nó. Mấy thứ này ngoại trừ là tài liệu luyện chế dược. còn có thể dùng để luyện độc rất tốt.
Dương Phàm sửa sang lại đồ đạc. thở phào một hơi nhẹ nhòm.
Độc mãng này cường đại hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của hắn. tuy là yêu thú nhất cấp nhưng cũng đủ sức địch nổi hai ba gã Luyện Khí hậu kỳ. Nhìn thân thể con độc mãng dài đến một trượng này, Dương Phàm lại lấy ra Ngư Trường Kiếm hoàn toàn mổ thịt nó rồi cắt ra làm nhiều mảnh nhỏ. Trong lòng hắn đã có dự tính. ẩn núp tại trong thâm sơn tuyệt cảnh này trong vòng nửa tháng, độc mãng này bản thân đã là một yêu vật nhất cấp đỉnh cũng là một vật đại bổ. Hắn cũng đang muốn thưởng thức chút thực phẩm tươi.
Rất nhanh hắn đà phanh bụng độc mãng ra.
Nhưng đúng vào lúc này, Ngư Trường Kiểm vô cùng sắc bén của Dương Phàm dường như đụng phải một vật gì đó cứng rắn ngăn cản lại.
- Đây là...
Dương Phàm lấy dùng Ngư Trường Kiểm lấy ra một vật dính đầy ô uế. Sau khi phân biệt rõ ràng. Dương Phàm phát hiện ra vật đó dĩ nhiên là một quvển sách nhỏ. Cầm quyển sách đi rữa sạch sẽ, trong tay Dương Phàm lộ ra một quvển sách cổ được làm bằng một loại tài liệu vô cùng đen. trên mặt có chút chữ viết.
"Cửu u Ma Kinh - Tiền quyển"
Vẻ mặt Dương Phàm trở nên kỳ quái. nhìn quyển bí điển cực kỳ quý hiếm này. Ở tu tiên giới. công pháp tu chân bình thường đều khắc ở trong ngọc giản. người tu luyện chỉ cần rót thần thức vào là có thể xem được.
Loại Ngọc giản này có thể phục chế thành nhiều phần truyền lưu cho hậu thế. Nhưng ngoại trừ ngọc giản ra. còn có một số vật đặc biệt. Chúng không thể phục chế. chỉ có thể truyền đơn lẻ.
Giống như quvển sách cổ màu đen trước mặt Dương Phàm không chỉ có tài liệu đặc biệt. hơn nữa còn thiết lập một cấm chế cường đại. chỉ có thể dung nhập tâm thần vào trong đó mới có thể lĩnh hội.
Dương Phàm cầm bản "Cửu u Ma Kinh - Tiền quyển", rót phép lực vào, mở ra trang thứ nhất. thần thức rót vào trong đó.
"Rè rè!"
Đột nhiên trong mắt Dương Phàm lộ ra một tia hoảng sợ. sắc mặt dữ tợn khủng bố. lập tức ném quyển sách màu đen ra.
- Ma công thật bá đạo..
Trống ngực Dương Phàm đập thinh thịch, mặt không còn chút máu. mắt nhìn quyển sách màu đen nằm trên mặt đất thì thào nói. vô cùng kiêng kị.
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 07:28 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Ma công thật bá đạo...
Dương Phàm trong lòng kinh hãi ánh mắt nhìn về phía quyển sách màu đen kia lộ ra vô cùng kiêng kỵ.
Vừa rồi tâm thần hắn tiến vào trang đầu tiên liền bị pháp quyết bá đạo tuvệt luân kia cùng không gian đen tối vô tận khiến cho kinh sợ.
Trong trang đầu tiên của quvển sách đó là một không gian tối đen thâm thúy, giống như tuyệt thế ma uyên vậy. Một đám ký hiệu và ngọn lửa màu đen bùng lên. triển hiện công pháp vô cùng khó hiểu trước mắt Dương Phàm. khiến cho hắn bước đầu lĩnh ngộ được công pháp tinh túy của ma đạo.
Bộ công pháp ma đạo này bá đạo hại người ích lợi mình. nếu tu luvện tới mức đại thành sẽ trở thành vô địch nhân gian.
Tuy nhiên. Dương Phàm chỉ có được công pháp tiền quyển, còn có hai quyển khác nữa không biết ở nơi nào.
Sau một lúc thật lâu. Dương Phàm lại nhặt quyển "Cửu U ma kinh" màu đen dưới mặt đất lên. cho nó vào trong túi trữ vật
Nhưng hắn lại cảm thấy lo lắng. lại lấy nó ra thả vào thương khố trong Tiên Hồng không gian.
"Bộ ma công này ít nhất là một bộ công pháp cao cấp. ẩn chứa uy thế vô cùng bá đạo. Nếu để tu sĩ ma đạo biết chắc chắn ta sẽ rước lấy phiền toái vô cùng."
Trong lòng Dương Phàm cẩn thận cân nhắc. đồng thời cũng rất kỳ quái:
"Vì sao cuốn "Cửu u ma kinh - tiền quyển" này lại xuất hiện ở nơi tuvệt cảnh này. lại còn ở trong cơ thể một con độc mãng nữa chứ? Trong chuvện này đến tột cùng có cái bí mật gì không muốn người biết đến?"
Trong mười hai năm. hắn ở Dương gia bảo đều luôn dốc lòng tu luyện, có thể nắm được tin tức về tu tiên cũng không nhiều lắm. mà đối với bí mật trong ma đạo lại càng có hạn. Cho nên. giờ phút nàv trong tay nắm một bộ công pháp ma đạo bá đạo tuyệt luân. lại không biết lai lịch của nó.
Nghỉ ngơi trong huyệt động một lát. tinh khí thần đều khôi phục đến trạng thái đỉnh. Dương Phàm quyết định đi ra ngoài tìm một nơi bí ẩn. tạm thời tránh né một đoạn thời gian sau đó mới nghĩ cách rời đi. Đi ra khỏi huyệt động của độc mãng. Dương Phàm tiến vào Toàn Tri Mô Thức. nắm rõ môi trường xung quanh rồi cẩn thận xuất phát tiến về phía trước. Trong quá trình này hắn trốn qua không ít yêu thú cấp thấp. Không bao lâu sau. phía trước trở nên trống trải khoáng đạt. mơ hồ có thể thấy được bóng dáng rừng rậm. Trong lòng Dương Phàm mừng rỡ, liền gia tăng tốc độ đi về phía rừng rậm kia.
Rừng rậm này liên miên mấy chục dặm. phạm vi không nhỏ. bốn phía còn có núi đá. dòng sông. thác nước cùng với hồ nước nhỏ. Địa thế phức tạp như thế quả thực thích hợp cho Dương Phàm ẩn trốn. tránh né sự lục soát
Đi tới bờ sông. Dương Phàm thông qua Toàn Tri Mô Thức cũng cảm nhận được trong lòng sông có các loại cá di chuyển ngẫu nhiên có một hai yêu thú cấp Thấp. Dương Phàm lấy ra Thanh Phong Kiếm. thân hình bay lên không trung, dưới chân tỏa ra một cỗ linh khí dao động. ngự kiếm phá không trực tiếp bay qua vùng Trời trên con sông này. Hắn ngự kiếm bay qua sông như vậy chỉ là muốn tránh bị yêu thú và sinh vật sổng trong nước cùng tập kích. Sau khi hạ xuống mặt đất. hắn lập tức Thu hồi Thanh Phong Kiếm. Ngự kiếm phi hành trong không trung chẳng những tiêu hao pháp lực mà còn dễ dàng bị người khác phát hiện.
Đi bộ thêm một lát. hắn rốt cục tiến vào trong rừng cây âm u sâu thẳm. Trong phiến rừng rậm này cây cối cao lớn. cành lá dày đặc. hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới. Trong không gian mơ hồ có một cỗ hàn khí. trong rừng cũng không thấy chim thú và yêu vật
"Nơi này thật là có chút quỷ dị.."
Trong lòng Dương Phàm cảm thấy có chút bất an. liền chưa vội tiến sâu vào. Từ khi có được "Cửu u ma kinh" kia. hắn liền cảm giác được nơi này rất khác thường. ở sâu trong rừng rậm này có lẽ có thứ cấm kỵ gì đó tồn tại
Dương Phàm dừng lại ở mãnh đất giáp với rừng rậm. thiết lập cấm chế quanh thân. bắt đầu khoanh chân tu luyện. Đầu tiên. hắn bắt đầu tu luyện tâm pháp trong Luyện Khí Thiên. Sinh mệnh trong cơ thể tuần hoàn liên miên không dứt. không ngừng phát triển lên. cùng môi trường xung quanh sinh ra một loại liên hệ thần bí khó lường. Chỉ là dựa vào tu luyện như vậy thì tốc độ tăng tu vi sẽ rất chậm. Dương Phàm chỉ cầu có Thể lĩnh ngộ huyền bí trong đó.
Mất một hai ngày thời gian. sau khi lĩnh ngộ cùng ôn luyện tâm pháp Luyện Khí Thiên. Dương Phàm lại bắt đầu tu luyện mấy loại pháp thuật trong Thánh liệu thiên như Khô Mộc Công. Vũ Lộ Thuật. Ngọc cốt Thuật. Biến Hình Thuật. Ẩn Nặc Thuật. Hoàn Hồn Thuật, và Khu Độc Thuật.
Pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên có một đặc điểm chung chính là không hoàn toàn mang tính công kích. Nhưng phép thuật giống như vậy, Dương Phàm đều vừa học đã thông.
Pháp thuật trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên cũng cơ sở tu luvện của "Tiên Hồng Quyết". Dương Phàm chỉ là muốn thử qua. lại cảm giác được thập phần khó khăn và không được tự nhiên. Chỗ không được tự nhiên đó giống như người bình thường đang chạy thẳng, đột nhiên lại phải chạy ngược lại vậy. Nhưng pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên đó Dương Phàm đều đã bước đầu học xong, khuyết thiếu chỉ là hỏa hầu và mức độ lĩnh ngộ bản chất của huvền cơ.
Hai ba ngày sau. Dương Phàm đã tu luvện thuần thục nhưng phép thuật đó. hỏa hầu cũng tăng lên mấy phần. Lúc này, Dương Phàm cảm nhận được có chút đói bụng. Tính ra thì hắn đã năm ngày năm đêm chưa ăn chút gì. Hiện tại mới có cảm giác đói một chút. điều này đã là siêu việt hơn hẳn tu sĩ Luyện Khí KỲ và Ngưng Thần Kỳ bình thường rồi. Chỉ có tiến vào Trúc Cơ KỲ mới có thể có cơ hội đạt được trình độ ích cốc nhất định.
Dương Phàm muốn nhìn một chút xem cơ thể mình rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu. vì thế liền không dừng lại mà tiếp tục tu luyện. Lần này hắn lựa chọn tu luvện chính là một loại độc thuật trong Bàng Môn Tả Đạo Thiên - Khô Tịch Thiên Lý.
Mục đích căn bản của độc thuật này chính là khiến cho vạn vật thế gian cô quạnh tĩnh mịch mà chết. xóa bỏ hết thảy sức sống.
Dương Phàm tu luyện được một hai ngày đã bị trở ngại rất lớn. cảm giác dường như công pháp đang đi ngược lại vậy. Công pháp đi theo đường chính thống mới có thể thi triển Vũ Lộ Thuật cùng những pháp thuật y đạo khác. Công pháp đi ngược chiều cũng là độc thuật gạt bỏ sức sống đáng sợ.
Tổng cộng tu luyện bảy ngày, Dương Phàm mới có thể học được một chút bề ngoài của độc thuật Khô Tịch Thiên Lý này. về phần hiệu quả độc thuật này biểu hiện ra chỉ cần nhìn một vòng năng lượng xung quanh thân thể Dương Phàm. tất cả cây cối đều héo rũ mà chết liền có thể biết được một phần. Nếu tu luvện độc thuật này đến cảnh giới đại thành, một khi thi triển ra. tất cả sinh mệnh trên thế giới này mà bị nó bao phủ đều sẽ héo rũ mà chết. Nhân loại. yêu thú, thực vật đều không thể may mắn thoát được.
Dương Phàm mặc dù học tập bảy ngày nhưng trong khoảng thời gian này, ngoại trừ hắn ra không có một tia sinh cơ nào. cây cối héo úa. mặt đất hoang vu, ngay cả nhưng sinh vật nhỏ bé cũng không còn tồn tại
"Độc thuật này quả thật lợi hai. trước mắt mặc dù không thể tạo thành uy hiếp đối với người khác. nhưng cũng có thể suy đoán một phần. Chỉ là khi ta thi triển độc thuật này luôn không được tự nhiên thông suốt. tu luyện tiến thêm một bước nữa cũng giống như đi ngược dòng nước vậy."
Dương Phàm lúc này vui buồn lẫn lộn.
"Ục ục"
Đúng lúc này hắn cảm giác được bụng của mình vô cùng đói khát. Tính sơ qua một chút. Dương Phàm phát hiện chính mình trong vô tình lại ở trong rừng rậm này nửa tháng. Nửa Tháng vừa rồi nếu đổi là tu sĩ Luyện Khí KỲ bình thường, sớm đã chết đói. Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới có thể kiên trì được thời gian dài như vậy.
"Được! Ta không tin trong vòng nửa tháng mà người Kinh đô Dương gia vẫn ở xung quanh đây. không chịu rời đi."
Dương Phàm từ trên mặt đất đứng lên. cài lại chiếc thắt lưng. sau đó đi tới bèn bờ sông. lấy ra Thanh Phong Kiếm.
- Đi!
Linh Khí trong tay Dương Phàm phá không mà ra. đâm vào trong nước sông.
Trong nước liền dao động và hỗn loạn một trận. sau một lát Thanh Phong Kiếm xuyên nước đảm xuống cắm vào một con cá lớn khoảng hai ba cân. còn có thêm mấy con tâm nữa, rồi trở lại trong tay Dương Phàm.
- Ha ha...
Tâm tình Dương Phàm sảng khoái hắn đoán rằng nhưng người đó đã đi rồi, liền đốt lên một đống lửa ở trên bờ sông. lại lấy ra một chút thịt độc mãng trộn lẫn với tôm cá đó nấu thành một bữa ăn ngon.
- ừ, thịt độc mãng này dòn mềm vừa miệng, trong cơ thể dường như ấm áp hơn một chút
Dương Phàm không biết sự ấm áp đó thực ra chính là một cỗ độc lực. Đương nhiên, chút độc lực đó trước mặt thể chất biến dị của Dương Phàm trở nên bé nhỏ không đáng kể. ngược lại cảm giác vô cùng ấm áp lại giúp cho thịt càng thèm vài phần mỹ vị. Đúng vào lúc này, Dương Phàm mơ hồ cảm giác được không trung nơi dãv núi xa xa có động tĩnh khác thường.
- Đó là...
Dương Phàm ngưng mắt nhìn. không ngờ phát hiện một bóng người lờ mờ đang ngự kiếm phi hành.
Chẳng lẽ là người Kinh đô Dương gia.
Tâm thần Dương Phàm lập tức chấn động, sắc mặt trở nên âm trầm hơn.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Nhìn thấy trên bầu trời có nhân ảnh xuất hiện. Dương Phàm biến sắc. vội vàng bỏ lại thực vật trong tay. nhanh chóng bay vào trong rừng rậm. thân hình như gió. luồn lách trong những cây cối dày đặc bao la. sinh mệnh trong cơ thể không ngừng sinh sôi, dũng mãnh xông vào trong những cây cối cành lá. Cùng lúc với việc dung hợp lực lượng sinh mệnh đó. chợt những phản lực sinh ra từ trong những cành lá câv cối đó lại giúp cho hắn có được lực lượng vô cùng vô tận.
Trong một nơi như thế nàv. Dương Phàm tin tường rằng cho dù là tu sĩ Ngưng Thần KỲ tiến vào trong rừng rậm cũng đừng hòng đuổi được hắn. Dương Phàm sớm cảm thấy rừng rậm này có chỗ quỷ dị. không dám xâm nhập. chỉ là từ giáp ranh tiến vào mép ngoài mà thôi. Hơn nữa phía ngoài rừng rậm có nhiều chỗ thoáng mở, cách con sông phía trước một khoảng không xa.
"Chẳng lẽ là người Kinh đô Dương gia? Nếu đúng là như vậy, một tu sĩ luyện khí sơ kỳ nhỏ bé như ta tại sao có thể khiến cho bọn họ tiêu phí tinh lực đến bực này.."
Dương Phàm thập phần khó hiểu. hắn ở trong thâm sơn tuyệt cảnh này đã ẩn núp nửa tháng. Theo lý thuyết Kinh đô Dương gia cũng sẽ không giải quyết được việc gì. Vì một tu sĩ Luvện Khí KỲ mà trả cái giá đắt như vậy thật sự không đáng.
Ngay khi Dương Phàm rời khỏi bờ sông không lâu. một lão già ngự kiếm bay tới, đi quanh đống lửa vẫn còn chưa tắt hết kia.
- Vừa rồi dùng Linh nhãn thuật rõ ràng thấy được một bóng người mà...
Lão già thì thào tự nói. đi quanh chỗ giáp ranh giữa bờ sông và rừng rậm một hồi, ánh mắt nhìn chăm chú đống lửa. Lão già này đúng là một trong những người Kinh đô Dương gia tham gia hành động lùng bắt lần này. là người có tu vi cao thâm nhất. Ngưng Thần trung kỳ!
Lào già ngưng thần này ánh mắt rực sáng, đột nhiên lấy ra một tấm phù triện, rót pháp lực vào trong đó. một đạo ánh sáng phóng lên cao. phạm vị mấy chục dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không đến một lát công phu. từ mấy phương hướng lại bay tới mấy người. Một gã thiếu niên áo trắng trong đó mặt đẹp như ngọc. khí vũ hiên ngang, đúng là thiếu chủ Kinh đô Dương gia. Dương Vũ.
- Ngô lão! Ngươi phát hiện được manh mối gì rồi?
Dương Vũ từ lúc còn cách xa đã lên tiếng dò hỏi.
- Mời công tử nhìn đống lửa bên bờ sông.
Ngô lào tỏ ý nói. Dương Vũ cùng hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ khác cũng đều bay đến cạnh đống lửa.
- Vừa rồi ta sử dụng Linh nhãn thuật, mơ hồ nhìn thấy được một bóng người trốn vào phiến rừng rậm này. Người nọ đại khái là một nam thanh niên. khuôn mặt không có thấy rõ. Theo ta thấy người này hơn phân nửa là người công tử muốn đuổi bắt. nếu không không có phản ứng lập tức bỏ chạy như thế.
Ngô lão cười tủm tỉm nói.
- Một khi đã như vậy, bốn người chúng ta liền tiến vào trong rừng lục soát.
Ánh mắt Dương Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú khu rừng rậm kia. Nửa tháng! Mọi người đều đã muốn buông bỏ. nhưng chỉ duy mình hắn không chịu. Bất kể như thế nào hắn cũng phải lùng bắt được tên đó. cẩn thận tra hỏi một phen.
- Chậm đã.
Ngô lào lắc đầu.
- Ngươi có ý gì?
Dương Vũ hỏi. đối với lào già ngưng thần trung kỳ này hắn vẫn thập phần tôn trọng.
- Ta cảm giác được khu rừng rậm này có chút quỷ dị. các ngươi có cảm thấy được một cỗ hơi thở âm trâm hay không.
Ngô lão nói. Ba người còn lại đều ngưng thần cảm nhận một chút. sau đó đều gật gật đầu.
- Khu rừng rậm âm u này đích xác có chút khác thường, tuy nhiên tiểu tử kia nếu dám đi vào. chúng ta vì cớ gì lại không dám?
Một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ lên tiếng nói. Dương Vũ gật gật đầu:
- Đúng vậy! Chúng ta đi vào lục soát một chút. thậm chí có thể cân nhắc phóng hỏa thiêu cháy khu rừng rậm này, bức tiểu tử kia đi ra.
- Khu rừng rậm này phạm vi khá lớn. địa thế bốn phía phức tạp. Nếu như phóng hỏa vậy thanh thế sẽ lớn. khói mờ bao phủ cũng có thể khiến cho người nọ bị bức vào trong sơn động càng sâu hơn. Chúng ta có lẽ tách ra lục soát. có thể tra xét được toàn bộ. để tránh cho tiểu tử kia vô thanh vô tức trốn thoát.
Ngô lão thập phần bình tĩnh nói. Nếu đuối bắt một lượng lớn địch nhân. phóng hỏa thiêu cháy rừng rậm hoàn toàn có thể. Nhưng địch nhân chỉ có một người vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến cho tỷ lệ đối phương chạy trốn gia tăng.
- Ngô lào nói có lý.
Dương Vũ gật đầu. thầm nghĩ trong lòng: "Gừng càng già càng cay mà."
Sau khi mấy người làm ra quyết định. liền phân chia nhau ra bốn hướng bay vào trong rừng rậm. bắt đầu lục soát từ nơi vùng ven của rừng. Nhưng công việc lùng bắt này lại phi thường khó khăn. rừng rậm này cành lá dày đặc. Linh nhãn thuật đã bị trở ngại rất lớn. Thần thức của tu sĩ Ngưng Thần Kỳ tỏa ra cũng có hạn. cho dù là Ngô lão với tu vi Ngưng Thần trung kỳ cũng chỉ có thể tra xét trong phạm vi mấy chục trượng mà thôi.
Dương Phàm ẩn núp tại một góc nào đó trong rừng rậm. thi triển Khô Mộc Công. thu liễm hơi thở trên người xuống tới mức cực điểm. Tựa vào một gốc cây đại thụ trông giống như một cành cây khô. không phát ra một tiếng động nào.
Dẩn dần thân thể hắn cũng trở nên lạnh lẽo. không hề có một tia hơi hám nào. Ngay cả nhịp tim cùng hô hấp cũng sắp đình chỉ.
Ẩn nấp khí tức vốn là một sở trường của "Tiên Hồng Quyết".
Giờ phút này Dương Phàm thi triển Khô Mộc Công đến mức tận cùng. một chút hơi thở cũng không tồn tại. Đồng thời tâm thần hắn tiến vào Toàn Tri Mô Thức. nắm trong tay phạm vi hai trăm trượng, hòa hợp với môi trường xung quanh làm một thể. Không chỉ như thế. Dương Phàm còn thi triển Ẩn Nặc Thuật khiến cho thân thể của mình hoàn toàn biến mất dưới ánh sáng ban ngày.
Tóm lại. dùng mắt nhìn thì nơi này quả thực không một bóng người.
Ngay cả dùng thần thức dò xét cũng khó có thể cảm thấy được dị thường nào. trừ khi thần thức đối phương đạt tới cảnh giới cao xa hơn Dương Phàm.
Nửa canh giờ qua đi, Dương Phàm cảm nhận được một tia thần thức đảo qua khu vực này, đại khái là tu sĩ Ngưng Thần sơ kỳ. Phạm vi cảm giác của Dương Phàm mở rộng hơn nữa. lập tức phát hiện người đó chính là Dương Vũ của Kinh đô Dương gia.
"Rốt cuộc là vì sao mà Kinh đô Dương gia lại gắt gao không tha ta như vậy?"
Dương Phàm tự tin hẳn là không có bại lộ thân phận. Sau khi suy tư một lúc thật lâu. hắn đột nhiên liên tưởng đến Vân Tiên Tử của Dược Tiên Cốc. Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân này. Điều duy nhất Dương Phàm có thể nghĩ tới chính là điểm này.
Ngày đó. sụ tồn tại của mình đã khiến Dương Vũ có lòng nghi ngờ. Sau đó. Vân Vũ Tịch đã giúp đỡ hắn kéo dài thời gian. hắn lại giết chết hai thị vệ của Kinh đô Dương gia. thần bí mất tích.
Dương Vũ bay qua phía trên rừng rậm. Dương Phàm ở trong trạng thái Toàn Tri Mô Thức còn có thể cảm giác được khuôn mặt âm lãnh kiên quyết của hắn.
Tuy nhiên, cho dù Dương Vũ bay qua đỉnh đầu Dương Phàm vẫn như cũ không có cảm giác được. Người mà mình đang tìm kiếm ngay phía dưới cách thân mình không xa. Dương Phàm cười lạnh trong lòng. giống như một gốc cây khô tựa vào cây đại thụ. dường như trở thành một bộ phận của rừng rậm.
***
Sau hai canh giờ qua đi, Dương Vũ và ba gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ đang tập trung ở trên bờ sông phía trước, từ cao xuống thấp đều bắt đầu tiến hành nghị luận.
- Không hề thấy bóng dáng. người nọ hoặc là đã đi sâu vào trong rừng rậm. hoặc là đã rời khỏi rừng rậm này.
Một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ lên tiếng nói.
- Chúng ta nhiều người như vậy từ trên cao nhìn xuống, lại không có sương mờ bao phủ. hắn không có khả năng vô thanh vô tức chạy trốn. Như thế xem ra kẻ này hơn phân nửa là đã tiến sâu vào trong rừng rậm này rồi.
Ngô lão trầm ngâm nói.
Dương Vũ thương nghị với Ngô lão một lát. rất nhanh đưa ra quvết định:
- Ta cùng với Ngô lão giám thị ở trên cao. hai người các ngươi phân làm hai hướng tiến sâu vào trong rừng rậm. Nếu tiểu tử kia có thể đi vào, chúng ta cùng không cần phải sợ hãi.
"Vù vù"
Bốn vị tu sĩ Ngùng Thần KỲ phá không mà đi. Dương Vũ và Ngô lão bay tới không trung nhìn xuống khắp rừng rậm. Hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ khác là hai gã trung niên. vô cùng cẩn thận tiến dần vào nơi sâu trong rừng rậm. Càng vào sâu trong rừng rậm này, cỗ hơi thở âm trầm băng lãnh kia càng trở nên nồng nặc. Vô hình chung, dường như có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn kỹ bọn họ vậy.
Không bao lâu. một trong hai gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ đã tiến gần khu vực trung tâm rừng rậm. vẻ mặt hắn rất cẩn thận. mở rộng thần thức quét nhìn bốn phía. Dương Vũ và Ngô lão ở trên không cũng phân ra một bộ phận tinh lực quan sát. Bốn người bọn họ trước đó đã từng lục soát phía ngoài rừng rậm. chỉ còn lại khu vực trung tâm là chưa tìm kiếm. Nhân vật mục tiêu khẳng định ở trong khu vực trung tâm này.
"A!"
Đột nhiên một cỗ gió lạnh thổi tới. tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia vô duvên vô cớ rơi vào trong rừng rậm. phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Động tĩnh như thế khiến cho đám người Dương Vũ sắc mặt hoảng sợ.
Dương Phàm trốn ở phía ngoài rừng cây cũng nghe được một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, lông tóc trên người cùng dựng thẳng lên.
Tu sĩ Ngưng Thẩn Kỳ kia rơi vào trong rừng rậm rồi không có một tiếng vang nào nữa. cứ như là hư không biến mất vậy.
- Mau trở lại!
Ngô lão ở trên cao quát một tiếng nhắc nhở gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ còn lại ở dưới.
"Vù"
Một cỗ gió lạnh lại kéo tới. tên tu sĩ Ngưng Thần KỲ kia cùng kông hề có sức phản kháng, rơi vào trong rừng rậm. một tiếng kêu thảm thiết lại truyền ra. Dương Phàm lại mơ hồ nghe được một tiếng kêu thảm thiết nữa. tâm thần run lên thầm nghĩ:
"Trong rừng rậm này rốt cuộc có cái gì đáng sợ tồn tại đây?"
Sau đó. hắn liên tưởng đền "Cửu u ma kinh" chính mình trong lúc vô ý có được.
- Chạy mau! Rừng rậm này thật đáng sợ!
Mắt thấy hai gã tu sĩ Ngưng Thần KỲ trong nháy mắt liền chết hết. Ngô lão và Dương Vũ bị dọa cho phá mật. sắc mặt trắng bệch. trực tiếp phá không bay đi. đầu cũng không dám quay lại.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Mau chạy thôi! Rừng rậm này thật đáng sợ!
Dương Vũ và Ngô lão sợ tới mức mặt không còn chút máu. trong ánh mắt lộ ra vẻ hồi hộp lo lắng. ngay cả đầu cũng không dám quay lại. thi triển pháp lực cao nhất ngự kiếm phi hành bỏ chạy.
Đồng thời với lúc đó. trong phiền rừng rậm âm u này tản mát ra một cỗ hơi thở băng lãnh và tức giận. lan tràn ra bốn phía. Từ khoảng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được một cỗ ma khí đang chậm rãi hồi phục.
Cảm nhận của Dương Phàm cực kỳ cường đại. tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy cũng từ hai tiếng kêu thảm thiết kia. cùng với tình cảnh hai người Dương Vũ chật vật bỏ chạy. có thể đại khái phán đoán ra một kết quả đại khái. Giờ phút này cỗ ma khí kinh khủng khó hiểu kia đang chậm rãi khôi phục. không khỏi khiển hắn sợ hết hồn. Hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ cũng không hề có sức phản kháng, vô duvên vô cớ chết đi. huống chi là một tu sĩ luyện khí kỳ nhỏ bé như hắn.
"Chạy thôi.."
Dương Phàm cũng bất chấp việc gì. thân hình chớp động liền bay vọt lên. đạp vào những cành cây dày đặc. như gió lốc bay ra khỏi bìa rừng rậm mà chạy đi. Hắn tuy rằng cũng có thể miễn cưỡng ngự kiếm phi hành. nhưng tốc độ chắc chắn sẽ chậm hơn nhiều so với cấp tốc chạy.
Trong cả quá trình này, Dương Phàm cảm nhận được dường như có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn vào mình. Trong lòng hắn có vài phần sợ hãi. lại chưa từng mất đi lý trí. Trong rừng rậm âm u này khẳng định tồn tại một sự cấm kỵ nào đó. Nhưng vào lúc bình thường nếu không tiến vào khu vực trung tâm sẽ không gặp phải độc thủ. Thế nhưng từ khi ma khí kinh khủng kia hồi phục. Dương Phàm không dám kết luận như vậy. Bằng vào tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra khỏi rừng rậm vô danh này. Vừa mới rời khỏi rừng rậm. Dương Phàm cảm giác được cỗ hơi thở băng lãnh đang tập trung vào thân mình đã tiêu tán đi hơn phân nửa.
"Rừng rậm vô danh này hơn phân nửa là một nơi cấm kỵ, không nên ở lâu. Trước mắt người Kinh đô Dương gia đã bị dọa cho vỡ mặt. tạm thời cũng không dám quav lại đây nữa."
Dương Phàm lúc thì chạy bộ. lúc thì ngự kiếm phi hành. xuyên qua khu vực địa thế phức tạp núi sâu rừng hoang, cố gắng tránh xa rừng rậm vô danh kia. ở nơi bằng phẳng hoặc là nơi đồi núi hắn đều cấp tốc chạy trốn. chỉ có khi gặp phải sông hồ hoặc nơi tuyệt cảnh hắn mới bắt buộc phi hành trên không trung. Dương Phàm thập phần cẩn thận. cố gắng không phi hành trong không trung, như vậy rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác. Liên tục cấp bách chạy trốn mấy canh giờ. cho dù năng lục khôi phục thể lực của Dương Phàm có tốt đến đây cũng đã là cố hết sức. tùy tiện tìm được một cái sơn động dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.
"Ta hiện tại đã cách rừng rậm kia mấy trăm dặm. nơi này cũng vô cùng hẻo lánh. hẳn là sẽ không bị người của Kinh đô Dương gia tìm được."
Dương Phàm trong lòng bình tĩnh. khoanh chân ngồi xuống, trong đầu bắt đầu suy tư về những chuyện liên quan đến rừng rậm vô danh kia.
"Tại sao ở trong thâm sơn tuyệt cốc lại còn có một nơi cấm địa như vậy, mà ta lại chưa từng nghe nói tới?"
Trong lòng Dương Phàm vô cùng nghi hoặc.
Hắn không biết cấm địa này. Nhưng cũng hiểu được. ngay cả Thiếu chủ Kinh đô Dương gia và mấy tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ cũng hoàn toàn không biết chút gì về nơi này, đây cũng thật có chút cổ quái. Suy tư một lát. Dương Phàm thông qua Tiên Hồng Giới trên tay lấy ra một quyển sách nhỏ trong Tiên Hồng không gian.
"Cửu u ma kinh - Tiền quyển".
Ánh mắt Dương Phàm lấp lóe không ngừng, chăm chú nhìn quyển sách cổ trong tay. Tiếp tục hồi tưởng về phiến rừng rậm khủng bố kia, trong lòng lại ngổn ngang những điều khó hiểu. Khi bắt đấu chạv khỏi rừng rậm vô danh kia hắn từng cảm giác được một cỗ ma khí khủng bố đang hồi sinh. chính điều đó khiến cho người khác khiếp sợ. Mà quvển sách cổ quý hiếm này ghi lại một bộ ma công bá đạo tuyệt luân. Có lẽ giữa hai chuyện này có sự liên hệ gì đó. Đồng thời trong lòng Dương Phàm còn sinh ra một ý niệm trong đầu:
"Trong tay ta có bộ ma công cường đại này. có nên tu luyện thử một chút hay không.."
"Tiên Hồng Quyết"' tuy rằng vô cùng huyền bí, bác đại tinh thâm. được xưng là nghịch thiên. Nhưng khuvết thiếu thần thông công kích. Từ trên mức độ nào đó mà nói. nó tựa như một bộ công pháp phụ trợ. không tôn sùng chiến đấu cùng công kích. thậm chí coi như là một loại phép thuật bàng môn tà đạo.
'"Tiên Hồng Quyết' có thể giúp ta được trường sinh bất tử. dung mạo không già. thậm chí tuổi thọ so với tu sĩ cùng cấp nhiều hơn gấp đôi. Trong khi đó. công pháp này không có thần thông công kích cường đại."
Sắc mặt Dương Phàm dần dần trở nên ngưng trọng, thần thức thoáng quét qua bốn phía. cũng không thấy có gì khác thường. Vì thể hắn liền thiết lập một cấm chế bí ẩn tại sơn động này. Sau đó. Dương Phàm cẩn thận mở trang đầu tiên của quyển sách màu đen nàv ra. thần thức rót vào trong đó. trong phút chốc lại cảm giác được một không gian hắc ám thâm thúy, vô số ký hiệu và ngọn lửa chớp động. khiến cho tâm thần hắn cùng phải sợ run, chịu đựng áp lực khó tin. Đồng thời những công pháp huvền bí không thể tiếp xúc kia không ngừng xoay quanh trong đầu hắn.
Trong quvển bí điển màu đen này dĩ nhiên không có một hình thức nào về khẩu quyết công pháp. ảo diệu cũng gần giống như 'Tiên Hồng Quyết" vậy.
Như vậy, nó chỉ có thể truyền lưu đơn lẽ trao tay, rất khó phục chế lại.
Tìm hiểu một lát. Dương Phàm chỉ cảm thấy tinh thần tiêu hao rất lớn. cũng chỉ cảm nhận được một chút bề ngoài của bộ công pháp ma đạo này.
"Xem ra với tu vi hiện tại của ta. tìm hiểu bộ ma công này còn không được."
Dương Phàm khôi phục bình tĩnh. tạm thời bỏ qua việc tìm hiểu Cửu u ma kinh. Công pháp ma đạo không thể so với công pháp chính đạo. cần tiến hành tu luyện theo tuần tự. Phương pháp tu luyện có chút hung hiểm và quỷ dị. chỉ cần một chút sơ ý liền có thể đi vào con đường vạn kiếp bất phục.
Lại nghỉ ngơi một lát. pháp lực và tinh thần của Dương Phàm cũng khôi phục đến trạng thái đỉnh.
Không dừng lại lâu. hắn nhằm một phương hướng rồi không ngừng lặn lội đường xa.
Để đảm bảo an toàn. Dương Phàm cố gắng không ngự kiếm phi hành. đi bộ và chạy trốn. xuyên qua khắp chốn nguy hiểm. hy vọng sớm ngày có thể rời khỏi phiến rừng núi khỉ ho cò gáy này, trở lại Vụ Liễu trấn.
Đương nhiên, trên con đường gian nan này Dương Phàm cũng phát hiện được một số loại dược liệu linh thảo. thu hoạch cũng không nhỏ. Thông qua thực tiễn học hỏi và phân tích. y đạo và kinh nghiệm của hắn đã gia tăng lên mấy phần. Cứ như vậy, lộ trình gian nan nguy hiểm của Dương Phàm từ buồn tẻ vô vị trở nên lý thú ngập tràn. ngay cả tâm tư về nhà cũng không tha thiết như trước.
Đi trong hai ba ngày, Dương Phàm chém giết mấy yêu thú bậc thấp. thu được mấv cọng kỳ hoa dị thảo có chút quý hiếm. những dược liệu bình thường khác thì được khá nhiều. Rốt CUỘC đến ngày thứ tư. khi mặt trời lặn xuống đằng tây, hắn đi dọc theo một dòng suối nhỏ liền phát hiện từng đạo từng đạo khói bếp bốc lên.
Một thôn xóm nhỏ không xa xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Dương Phàm thoải mái thở ra một hơi. vẻ mặt vui mừng nghĩ:
"Đi nhiều ngày như vậy, gian khổ bôn ba toàn là một vùng khỉ ho cò gáy, nào là độc thảo nào là yêu vật Hiện tại cuối cùng cùng nhìn thấy có người rồi".
******
Tại một vùng biên khác. những người Kinh đô Dương gia tham gia hành động lùng bắt chỉ còn lại hai gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Dương Vũ và Ngô lão. cũng đều đã quay về gần tới Tú Ngọc Các.
Rời khỏi khu rừng rậm vô danh kia được nửa ngày, bọn họ lại can đảm quay trở lại, từ rất xa liếc mắt nhìn một cái. Kết quả là từ khoảng cách rất xa bọn họ vẫn có thể cảm nhận được ma khí cuồn cuộn từ trong rừng rậm vô danh kia tràn ra.
Hơn nữa. cỗ ma khí này không ngờ còn đang không ngừng tăng lên. trong phạm vi một trăm dặm dĩ nhiên chim thú đều tuyệt tích. ngay cả đám yêu vật cũng thoát đi rất xa. Dương Vũ và Ngô lào ở lại Tú Ngọc Các chờ nửa ngày.
Trong phút chốc. một đạo thanh quang từ chân trời bay xẹt qua. giáng xuống một vị trung nhiên thư sinh vẻ mặt ôn hòa.
- Từ tiên sinh! Rốt cuộc ngài đã tới rồi!
Dương Vũ sắc mặt vui mừng. Ngô lão kia cùng vội vàng cúi người thi lễ với trung niên thư sinh. thần sắc có chút cung kính. Trung niên thư sinh này chính là Từ tiên sinh đã đi cùng Dương Vũ tới Nam Dương gia lần trước. Ngày đó. Từ tiên sinh ở trong biệt viện của Dương Phàm thi triển ra phép thuật hàn băng, cũng ra tay tra xét thực giả chuyện Dương Phàm tán công.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy hai người các ngươi rất hoảng loạn. tâm tình còn chưa ổn định.
Từ tiên sinh ngồi xuồng, không mặn không nhạt hỏi.
- Chuyện tình là như vậy...
Dương Vũ không dám giấu diếm. thuật lại sơ lược những chuvện đã xảy ra một lần.
- Vì một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ mà các ngươi lại phát động nhiều nhân lực như vậy? Lại còn tổn hại hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nữa.
Vẻ mặt Từ tiên sinh ngưng trọng, sau đó lại trầm giọng nói:
- Hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ kia là chết như thế nào. không được úp úp mở mở.
- Bọn họ... Khi bọn họ tiến vào trong rừng rậm quỷ dị kia, đột nhiên ngã xuống rồi kêu lên thảm thiết mà chết đi, sau đó ngay cả một tiếng động cùng không có vang lên.
Dương Vũ thấp giọng nói.
- Rừng rậm quỷ dị?
Từ tiên sinh sắc mặt khẽ đổi hỏi:
- Khu rừng rậm đó phải là khu rừng nằm về phía bắc Tú Ngọc Các. sâu trong thâm uyên tuyệt cốc không?
- Đúng vậy! Từ tiên sinh ngài làm sao lại biết?
Dương Vũ vẻ mặt kinh ngạc.
- Không ngờ là nơi đó...
Vẻ mặt Từ tiên sinh kịch biến. bật đứng dậy "vụt" một tiếng, trong ánh mắt lộ ra mấy tia ngưng trọng và kinh hãi. Dương Vũ và Ngô lão thấy Từ tiên sinh phản ứng mạnh mẽ như vậy, trong lòng cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
- Từ tiên sinh! Khu rừng rậm vô danh kia rốt cuộc là như thế nào?
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
- Từ tiên sinh! Khu rừng rậm vô danh kia rốt cuộc là như thế nào?
Dương Vũ và Ngô lão đương nhiên nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. vừa hồi hộp sợ hãi vừa cũng không kìm nổi sinh lòng hiếu kỳ. Hai người thở mạnh cũng không dám thở một cái. nhìn Từ tiên sinh đức cao vọng trọng trong gia tộc.
Sắc mặt Từ tiên sinh ngưng trọng, vẻ mặt phức tạp lộ ra đủ loại tâm tình bất định. có kinh sợ. có lo lắng. có chờ mong. Hai tay vắt chéo sau lưng. nhẹ nhàng cất bước chậm rãi đi trong phòng.
Sau một lát. Từ tiên sinh dần dần tỉnh táo lại. hắn thở ra một hơi. ánh mắt đột nhiên đảo qua hai người.
Dương Vũ và Ngô lão lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực không thể chống lại, trong lòng vô cùng bất an.
- Các ngươi có thể sống trở về đã là chuvện vô cùng may mắn!
Từ tiên sinh thu hồi ánh mắt thản nhiên nói với hai người:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, sau này không bao giờ được phép quay lại nơi đó nữa.
- Sẽ không đâu. cho dù cho chúng ta một trăm lá gan cũng không dám quay lại.
Ngô lão trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Từ tiên sinh! Ngài có thể nói cho chúng ta biết cánh rừng rậm vô danh đó rốt cuộc có gì bí ẩn vậy, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ngay cả lực trả đòn cũng không có. liền bị diệt một cách khó hiểu.
Dương Vũ vẫn có chút tò mò.
- Việc này các ngươi không nên hỏi tới.
Từ tiên sinh quả quyết nói:
- Còn nữa. Vũ nhi! Ngươi mau chóng trở lại Kinh đô đi. gia chủ rất lo lắng tới sự an nguy của ngươi. Mặt khác. lần này gia tộc tổn thất hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. việc này nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
- Vâng. đệ tử lập tức trở về.
Dương Vũ cúi đầu. hắn biết mình lần này đã gây ra đại họa. Vì một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ nhỏ bé mà khiến cho gia tộc tổn thất hai tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, về tình về lý đều không thể nói cho qua được.
Hai người này không dám chậm trễ. lập tức ngự kiếm phi hành chạy về Kinh đô Ngư Dương quốc.
- Cửu U... lần trước cũng đã hai trăm năm rồi...
Từ tiên sinh ngây ngẩn đứng tại chỗ. ngẩng đầu nhìn bầu trời. trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc. thì thào tự nói nhỏ:
- Không biết Kinh đô Dương gia có thể chiếm được một phần ích lợi trong đó hay không.
"Vèo"
Từ tiên sinh khẽ dậm chân ngự Lam Tinh Phi Kiếm bay về phương hướng rừng rậm vô danh.
Rời khỏi rừng rậm vô danh. gian khổ bôn ba trong ba bốn ngày, Dương Phàm ngoại trừ thu được một số tài liệu ra. cũng từ thực tiễn lĩnh ngộ được không ít y đạo và học thức. Ngày thứ tư hắn rốt cục nhìn thấy khói bếp từ một thôn xóm nhỏ an bình đang bốc lên. Giữ thôn là một hàng cây xanh ngắt. một con sông nhỏ chảy qua. đầu thôn là một chiếc cầu gỗ cổ xưa. Tại trong tuyệt cảnh nàv có thể gặp được một nơi thế ngoại đào nguyân thế này, Dương Phàm cũng cảm thấy rất may mắn.
Giờ phút này hắn thân trong tuyệt cảnh. nếu như không dựa vào phi hành còn không biết phải mất bao lâu thời gian mới có thể trở lại Vụ Liễu trấn. Nếu nơi này có người ở. Dương Phàm liền vui vẻ cất bước tiến vào.
Đi qua cây cầu gỗ. Dương Phàm thấy được nơi bờ sông có mấy thôn nữ đang giặt quần áo. họ đều nhìn vị khách không mời mà đến này với ánh mắt tò mò. Dương Phàm mĩm cười. cỗ hơi thở tự nhiên và hòa ái không hề thu liễm. cả người giống như dung nhập vào trong tự nhiên vậy, không khỏi khiến cho người khác sinh ra hảo cảm.
- Công tử là người phương nào. há không phải người Dật Hà thôn chúng ta. tới nơi này có việc gì sao?
Một thiếu nữ thanh Tú mắt sáng. răng trắng nhẹ nhàng đứng dậy, nho nhã lễ phép hỏi. Thoạt nhìn tựa như là một tiểu thư biết lễ nghĩa vậy.
- Tại hạ họ Dương, trong lúc lạc đường tình cờ đến quý thôn.
Dương Phàm cười nói thuận tiện liếc mắt đánh giá cô gái này một chút. Chỉ cảm thấy nàng linh hoạt siêu quần. mộc mạc tự nhiên, dáng người cân đối nhan sắc cũng rất đẹp. So với nữ nhi tu tiên giới và thế tục. thì thiếu nữ này khiến cho người khác một loại cảm giác tươi mát trong sáng. Trong quan sát của Dương Phàm. thấy được trong số nhưng thôn nữ này ngoại trừ cô gái trước mặt ra cũng không còn ai có được khí chất thản nhiên như thế.
Thiếu nữ này cũng cảm nhận được ánh mắt đánh giá không chút che dấu nào của Dương Phàm. khuôn mặt khẽ đỏ lên. nhưng vẫn không mất lễ nghi nhẹ giọng nói:
- Tiểu nữ là Lạc Thủy. công tử đã có duyên đến với Dật Hà thôn liền là khách quý của thôn. Gia gia ta là một người già tri thức uyên bác và thập phần hiếu khách. Công tử có thể đi tới nhà ta làm khách.
- Ha ha! Nếu như vậy ta liền dựa theo ý chủ nhân vậy.
Dương Phàm vui vẻ đi theo Lạc Thủy cô nương vào trong thôn. trong lòng sinh ra hảo cảm đối với những người thuần phác. hiếu khách nơi này.
Mới vừa đi vào tới thôn, từ rất xa liền nghe được mấy tiếng chó sủa.
"Gâu gâu"
Nghe thanh âm này dường như đến với ý đồ không tốt
Dương Phàm vẻ mặt mĩm cười. thong dong cất bước. mấv con chó nhà chạy đến gần hắn không ngờ ánh mắt trở nên ngoan ngoãn, tiến lại gần thè lưỡi liếm liếm ống quần hắn. Lạc Thủy thấy tình cảnh nàv hé miệng cười nói:
- Dương công tử quả nhiên là người thiện lương, ngay cả những súc vật này nhìn thấy cũng trở nên hòa thuận như vậy.
- Tại hạ là một Dược sư. biết chút y đạo.
Dương Phàm cười nói.
- Dược sư?
Lạc Thủy hai mắt tòa sáng. lộ ra một vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Công tử ngài cũng là Dược sư?
- Đúng vậy, chẳng lẽ trong thôn này cũng có Dược sư sao?
Dương Phàm gật đầu tò mò hỏi.
- Chính là gia gia ta. ông cũng là Thôn trưởng nơi này.
Lạc Thủy bật cười mừng rỡ, kéo cánh tay Dương Phàm chạy về phía nhà nàng. Vẻ mặt Dương Phàm xuất hiện một tia cổ quái Lạc Thủy này vừa rồi nhìn như hiểu biết lễ nghĩa, hiện tại lập tức hoạt bát cởi mở như thế. Tuy nhiên, hắn cũng bị cô gái thuần phác hiếu khách này cuốn hút. tâm tình trở nên sảng khoái.
Lạc Thủy kéo Dương Phàm chạy một lát. giật mình nhận ra. phát hiện mình không ngờ kéo tay một nam tử xa lạ. khuôn mặt cười lập tức ửng đỏ như máu. lại có vẻ ngượng ngùng vội vàng buông tay Dương Phàm ra.
Dương Phàm như cười như không nhìn nàng một cái. không nói gì. khiến cho nàng càng xấu hổ hận không có cái lỗ nào để chui vào.
- Lạc cô nương giản dị hiếu khách như vậy, thịnh tình này Dương mỗ không thể chối từ. nghe nói gia gia cô nương cũng là dược sư nên vô cùng hiếu kỳ.
Dương Phàm nói sang chuyện khác. để Lạc Thủy từ trong ngượng ngùng xấu hổ quay trở lại.
- Công tử mời. đây là nhà của ta.
Lạc Thủy cảm thấy buông lỏng. cảm giác người xa lạ trước mặt có một loại khí chất hoàn toàn khác với những nam tử trong thôn khác. nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt Dương Phàm. đi phía trước dẫn đường cho hắn.
Mới đi vào biệt viện này, Dương Phàm liền nhạy cảm phát hiện một cỗ hương vị dược thảo kỳ dị. tâm thần khẽ chấn động. Đi vào trong viện. hắn dễ dàng thấy được nơi đây nuôi trồng không ít dược liệu. có rất nhiêu loại là một số dược liệu quý hiếm. Thậm chí hắn còn thấy được mấy thứ thiên tài địa bảo. nhìn niên đại không ngờ có mấy trăm năm.
"Chẳng lẽ gia gia của Lạc Thủy cô nương cũng là Dược sư tu tiên giới?"
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Dược sư bình thường rất khó nuôi trồng được nhưng kỳ hoa dị thảo nơi tu tiên giới này.
- Gia gia! Nhà ta có khách!
Lạc Thủy thở nhẹ một hơi. liền để Dương Phàm tiến vào trong phòng ngồi xuống, thuận tiện rót cho hắn một chén trà.
Dương Phàm khẽ hấp một ngụm. chỉ cảm thấv một cỗ hơi ấm kỳ dị chảy vào trong cơ thể. chợt lại chuvển hóa thành một cồ thơm mát. kỳ diệu vô cùng.
Đây là trà gì?
Dương Phàm kinh hãi. bất quá chỉ mới hấp một ngụm liền mơ hồ cảm giác tu vi của mình tinh tiến được một phần.
"Chẳng lẽ trưởng thôn nơi đây là một vị danh y lánh đời."
Dương Phàm cảm thấy hưng phấn. đúng lúc vừa mới chuẩn bị nâng chung trà lên uống tiếp chợt nghe được một thanh âm thở dốc già nua truyền đến:
- Thủv nhi là ai đó?
Theo âm thanh này truyền tới, một lão già lưng còng tập tễnh từ trong phòng đi ra. khi nói chuyện còn ho khan mấy lần.
Đến khi Dương Phàm chân chính nhìn thấy lão già lưng còng này, sắc mặt cả kinh. thôn trưởng gia gia mà Lạc Thủy cô nương nói dĩ nhiên là một người tàn phế. Dương Phàm có thể nhìn thấy một chân của lão đã gẫy, không hề có một tia lực lượng nào. trên người dường như còn có trọng bệnh gì đó. nói chuyện hữu khí vô lực. còn không ngừng ho khan. Một lão già như vậy lại có thề là một vị danh y lánh đời sao?
Dương Phàm không khỏi sinh ra hoài nghi đối với suy đoán của mình. có danh y nào mà ngay cả bệnh của mình cũng không thể chữa khỏi chứ?
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc