| 
	 
		 | 
 
	
		|  |  |  
	
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 12:11 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
				
				[Thần tiên] Tam Sinh, Vong Xuyên bất tá»
			 
 
			
			Tam Sinh, Vong Xuyên bất tá»
Tác giả: Cá»u Lá»™ Phi Hương
 
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
     
  
		 
				 Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 21-03-2012 at 05:50 PM.
 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 12:12 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Tam Sinh, Vong Xuyên bất tá»
Tác giả: Cá»u Lá»™ Phi Hương 
 
  
Tam Sinh là tinh linh từ hòn đá Tam Sinh bên bá» Vong Xuyên hóa thành. Nàng cứ tưởng rằng sẽ vÄ©nh viá»…n ở bên bá» Vong Xuyên cho tá»›i lúc chết. CÅ©ng không ngá» má»™t hồi tình kiếp lại phá há»ng má»i dá»± Ä‘oán tương lai cá»§a nàng. Lần đầu tiên gặp nam tỠôn nhuáºn như ngá»c,  giống như ánh nắng tươi sáng ở nhân giá»›i chiếu rá»i con đưá»ng Hoàng  Tuyá»n tràn ngáºp Bỉ Ngạn hoa. Hắn hứa cho nàng tá»± do ba kiếp… Nàng ở nhân giá»›i tìm hắn ba kiếp… Nhưng cuối cùng… Tình kiếp cá»§a nàng, rốt cuá»™c là nằm trong ba kiếp cá»§a nàng, hay là Ä‘á»i này chuyên phá rối  Mạnh Khê… |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 12:14 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Tam Sinh, Vong Xuyên bất tá»
Tác giả: Cá»u Lá»™ Phi Hương 
 
  
Edit: IshtarKhông biết bắt đầu từ khi nào, những ngưá»i Ä‘i ngang qua sông Vong  Xuyên Ä‘á»u gá»i ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có ngưá»i khinh bỉ ta, có  ngưá»i tay nắm tay vá»›i ngưá»i có duyên kiếp trước trước mắt ta, có ngưá»i  lại gào khóc thất thanh trước mặt ta.
 Mà ta chỉ là một tảng đá bên bỠVong Xuyên, không buồn khổ, không vui mừng.
 Ta thản nhiên ở bên cạnh bỠVong Xuyên ngàn năm, cuối cùng hóa thành tinh linh.
 Vạn váºt sinh linh, Ä‘á»u phải trải qua lịch kiếp.
 Còn ta lại yên ổn sống qua trăm năm sau, cho tới khi gặp…
 Tình kiếp.
 Một lão đạo râu bạc trắng đi ngang qua Vong Xuyên xem tướng giúp ta. Rung đùi đắc ý đoán trước kiếp số của ta.
 Ta lại cho rằng lão nói dối.
 Chân thân của ta là đá Tam Sinh, ta là linh hồn của tảng đá, là trái  tim của tảng đá. Âm khà ngàn năm không tiêu tan bên bỠVong Xuyên càng  hun đúc lòng dạ ta thêm cứng rắn.
 Khi đó, ta nghÄ© là như váºy.
 Nhưng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 Má»™t buổi chiá»u u ám ở Minh giá»›i, theo thói quen tản bá»™ bên bá» Vong  Xuyên từ ngàn năm qua chưa từng thay đổi, lúc ta trở vá», ngẩng đầu nhìn  xung quanh. Trong lúc lÆ¡ đãng, cảm giác như ánh mặt trá»i cá»§a Nhân giá»›i  phá tan tầng sương mù, ánh nắng vàng rá»±c rỡ chiếu rá»i trên con đưá»ng  Hoàng Tuyá»n trải đầy Bỉ Ngạn hoa[1].
 Nam tỠkia nhanh nhẹn đi tới.
 Bá»—ng nhiên ta nhá»› lại, nhiá»u năm trước đây, có má»™t nữ tá» phàm nhân Ä‘i  ngang qua ngưá»i ta có thì thầm má»™t câu: “Hữu phỉ quân tá», như thiết như  tha, như trác như ma[2].â€
 Cả ngàn năm trôi qua, đây là lần đầu tiên trái tim đá nhỠbé của ta rung động.
 Hắn cháºm rãi đến gần, đương nhiên không phải tá»›i tìm ta, đơn giản vì  sau lưng ta chÃnh là cầu Nại Hà Ä‘i sang Minh giá»›i. Ta cảm thấy tháºt vất  vả má»›i gặp được má»™t ngưá»i tuyệt vá»i như váºy, phải giữ chắc cÆ¡ há»™i khi  gặp má»™t ngưá»i tuyệt vá»i như hắn.
 Ta tiến tá»›i, nhá» giá»ng gá»i: “Công tá».†Ta muốn hành lá»… vá»›i hắn giống  như các tiểu thư phàm nhân có lá»… giáo trong sách. Nhưng mà ở trong đó  chỉ viết là nhẹ nhàng chào há»i mà thôi, cÅ©ng không nói rõ cho ta biết  phải có động tác và tư thế như thế nào.
 Ta suy nghÄ© má»™t chút, lại bắt chước dáng vẻ lÅ© u hồn suốt ngày khóc  lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương, hai đầu gối quỳ “phịch†xuống, mạnh mẽ  dáºp đầu ba cái trước mặt hắn, “Công tá», xin há»i quý danh cá»§a huynh là  gì?â€
 Äám tiểu quá»· xung quanh hÃt sâu hai ngụm khà lạnh, còn hắn ngÆ¡ ngác  đứng đó, ánh mắt kinh ngạc, trong chốc lát không trả lá»i được câu há»i  cá»§a ta.
 Äối nhân xá» thế phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thưá»ng rất hay nói câu  “Có thành ý thì má»›i làm tốt công việc.†Cho nên, lần nào bá»n há» cÅ©ng có  thể dắt linh hồn ngoan ngoãn trở vá».
 Ta không thấy hắn trả lá»i, suy nghÄ© má»™t lúc, có lẽ Ä‘áºp đầu không có  tiếng vang, chưa bá»™c lá»™ đủ thành ý, vì thế vừa quỳ vừa lê vá» phÃa trước  ba bước, cÅ©ng không tiếc dùng sức, dáºp đầu ba cái tháºt mạnh.
 Dưá»ng như ba cái dáºp đầu cá»§a ta tạo ra ba rung chấn lá»›n. Khiến đám  tiểu quá»· quanh mình gấp rút hút không khÃ. Chắc đã sợ mất hồn.
 Ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầm đìa máu tươi nhìn hắn: “Quý danh cá»§a công tá»?â€
 Có lẽ vẻ mặt Ä‘au thương đầy máu này khiến hắn giáºt mình, hắn vẫn im lặng.
 Ta vá»™i vàng lau mặt, lòng bàn tay Ä‘á»u ươn ướt. Ta không biết vì sao  mình lại để chảy nhiá»u máu như váºy, cÅ©ng hiểu được vì sao hắn lại đỠđẫn  như váºy.
 Ta hoảng sợ, luống cuống tay chân lau mặt, kết quả biến toàn thân mình bê bết máu.
 Ta ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn.
 Trong đôi mắt đẹp cá»§a hắn có bóng dáng ta, rồi đột nhiên lấp lánh ý cưá»i.
 Mặc dù không hiểu hắn vui vẻ Ä‘iá»u gì, nhưng thấy hắn vui vẻ, ta cÅ©ng  thể hiện tình hữu hảo bằng cách khoe ra hàm răng trắng bóc. Không ngá» ta  càng cưá»i, máu lại càng chảy đầm đìa thấm ngưá»i.
 Tiểu quá»· Giáp bên cạnh không khá»i lo lắng, kéo sát ta vào bên ngưá»i  hắn, ta cÅ©ng không chịu đứng dáºy. Hắn thở gấp, nhá» giá»ng nói: “Bà cô Tam  Sinh cá»§a ta Æ¡i! Ngưá»i bày ra cái bá»™ mặt lệ quá»· này là muốn dá»a ai?  Ngưá»i có biết hắn là ai không?â€
 Ta là linh váºt ở Minh giá»›i, pháp lá»±c không quá cao thâm, nhưng cÅ©ng  là ngưá»i có vai vế, đám tiểu quá»· Ä‘á»u cung kÃnh vá»›i ta, kiểu nói chuyện  như váºy vô cùng hiếm thấy, ta nhÃu mày, không hiểu há»i lại, â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên  ta không biết hắn là ai, không phải ta Ä‘ang há»i đấy sao?â€
 Dáng vẻ tiểu quá»· Ất như háºn không thể chết ngay tại chá»—, “Bà cô Æ¡i!  Äây là thiên thượng…†Hắn còn chưa nói xong, đã bị má»™t giá»ng nói trầm  nhẹ cắt ngang…
 “Tên ta là Mạch Khê!â€
 Hắn vươn tay, ta cÅ©ng tá»± nhiên đặt tay vào lòng bàn tay hắn, hắn láºt tay, giữ chặt cổ tay ta.
 Cổ tay là mệnh môn cá»§a ta, hiện giá» hắn chỉ hÆ¡i dùng lá»±c má»™t chút, ta  sẽ chết vô cùng khó coi. Sắc mặt tiểu quá»· Ất đã tái lại càng thêm tái,  Giáp vá»™i cầu xin: “Äại nhân! Äại nhân! Tam Sinh cô nương cả Ä‘á»i sống bên  bá» Vong Xuyên, Minh phá»§ là nÆ¡i tầm thưá»ng, cô nương không hiểu quy cá»§  lá»… tiết nÆ¡i đây, xin đại nhân lượng thứ.â€
 “Tam Sinh ư? Cái tên kỳ lạ nhưng cÅ©ng rất có ý nghÄ©a.â€
 Ta vẫn nhìn hắn, trong lòng cÅ©ng không sợ hãi, bởi vì trong mắt hắn không có sát khÃ.
 Hắn cẩn tháºn quan sát ta má»™t lượt, buông cổ tay rồi kéo ta lại gần:  “Tảng đá ở Minh giá»›i có thể hóa thành tinh linh, đúng là má»™t chuyện lạ.  Ngươi không biết ta là ai, vì sao lại hành đại lá»… vá»›i ta?â€
 Ta hiểu rồi. Hóa ra vừa rồi không phải là ta không đủ thành ý, mà là  thành ý quá mức. Ta tháºt thà nói: “Huynh rất đẹp, ta muốn…†Ta không  giá»i sá» dụng từ ngữ, trong lúc cuống quýt ta tùy tiện dùng má»™t từ không  biết tại sao lại xuất hiện trong đầu, “Ta muốn quyến rÅ© huynh…â€
 Tiểu quỷ Giáp dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn ta…
 Hắn cưá»i, “Äúng là má»™t linh váºt trong sáng.â€
 Ta nghÄ© đó là má»™t lá»i khen, trong lòng vui mừng không thôi, vá»™i há»i: “Váºy ta có thể quyến rÅ© huynh ư?â€
 Hắn lặng lẽ nói: “Lần này ta tá»›i đây vì lịch kiếp, sẽ không ở lại Minh phá»§ quá lâu.â€
 NghÄ©a là không thể rồi. Ta cúi đầu, có chút thất vá»ng.
 “Từ trước tá»›i nay ngưá»i Ä‘á»u ở bên bá» Vong Xuyên ư?†Äá»™t nhiên hắn há»i.
 Ta gáºt đầu.
 “Có muốn Ä‘i ra ngoài chÆ¡i không?â€
 Ãnh mắt sáng ngá»i, ta hăng hái gáºt đầu.
 Hắn cưá»i nhạt, vá»— vá»— đỉnh đầu ta, “Lần này ta bị ngươi dáºp vỡ đầu mấy  lạy, không thể để ngươi lạy vô Ãch được. Ngươi đã muốn ra khá»i Minh phá»§  chÆ¡i má»™t chút, ta sẽ để Tam Sinh ngươi được tá»± do má»™t lúc. Lịch kiếp  cá»§a ta là ba kiếp, cÅ©ng có nghÄ©a là ngươi được tá»± do ba kiếp, sau khi ta  lịch kiếp trở vá», ngươi cÅ©ng ngoan ngoãn trở vá» bên bá» Vong Xuyên, được  chứ?â€
 Không phải là vụ mua bán lá»— vốn, ta gáºt đầu chấp nháºn.
 Hắn tạo má»™t kim ấn ở cổ tay ta: “Là linh váºt, phải thông minh má»™t  chút, sau này phải tá»± bảo vệ chÃnh mình.†Hắn nói, “Không phải kẻ mạnh  nào cÅ©ng lương thiện như ta đâu.â€
 Vẻ mặt tiểu quá»· Giáp Ất run rẩy há»™ tống hắn rá»i Ä‘i. Ta sá» sá» kim ấn trên cổ tay.
 “Mạch Khê.†Ta cao giá»ng gá»i.
 Äứng trước cầu Nại Hà, hắn Ä‘ang bưng bát canh Mạnh bà, quay đầu lại nhìn ta.
 “Ta có thể tá»›i Nhân giá»›i quyến rÅ© huynh sao?†Ta há»i nghiêm túc như váºy, khiến Mạnh bà Ä‘ang múc canh cưá»i ngặt nghẽo.
 Hắn nhếch môi, “Nếu có thể tìm được, thì cứ quyến rÅ© Ä‘i.†Dứt lá»i, uống cạn bát canh Mạnh bà.
 Hắn cÅ©ng không quay đầu lại, Ä‘i vào sâu bên trong Mạnh phá»§, ta vẫn  nhìn theo hướng hắn rá»i Ä‘i, táºn tá»›i khi không còn trông thấy nữa vẫn  không thể chuyển tầm mắt. Tiểu quá»· Ất Ä‘i từ cầu Nại Hà trở vá», bàn tay  xanh lét gầy gò quÆ¡ quÆ¡ trước mặt ta, “Tam Sinh cô nương!â€
 “Ừ!â€
 “Không phải Tam Sinh cô nương động lòng vá»›i hắn rồi đấy chứ?â€
 Ta còn tháºt thà quay đầu nhìn Tiểu Ất, há»i: “Như thế nào gá»i là động lòng?â€
 Ất gãi đầu nghÄ© nghÄ©, “Giống như những tranh minh há»a nam nữ mà ngưá»i vẫn xem hàng ngày ấy, đó gá»i là động lòng.â€
 Ta nghÄ© nghÄ© má»™t lát, những quyển sách ta xem hàng ngày, công tá» gặp  tiểu thư, tiểu thư đáp lá»…, hai ngưá»i đối thoại hai ba câu xong bắt đầu  không thể kiá»m chế, váºn động ư ư a a. Ta không có ý muốn váºn động ư ư a a  như váºy vá»›i Mạnh Khê, chắc không phải là động lòng rồi.
 Ta kiên định lắc lắc đầu: “Không hỠđộng lòng.â€
 Ất thở dài, lầm bầm lầu bầu thì thào: “CÅ©ng đúng, là tảng đá thì làm  sao có thể động lòng được chứ, là ta nghÄ© quá nhiá»u rồi.†Rồi lại nhìn  ta chằm chằm, “Tóm lại, không động lòng vẫn tốt hÆ¡n! Há»i thế gian, ngoài  tình ái thì còn thứ gì có thể ép buá»™c con ngưá»i. CÅ©ng không phải nói là  Tam Sinh cô nương chắc chắn không thể thÃch ai. Nhưng Mạch Khê Thần  Quân là ngưá»i duy nhất trong trá»i đất này không thÃch hợp làm ngưá»i  trong má»™ng cá»§a nữ tá».â€
 “Tại sao? Ta thấy từ dáng vẻ đến khà chất, Ä‘á»u thấy hắn là ngưá»i tốt  nhất.†Ta dừng má»™t chút, “Lúc nói chuyện, giá»ng nói cÅ©ng rất dá»… nghe.â€
 “Bởi vì hắn quá hoàn mỹ, nên tuyệt đối không thể động lòng vá»›i hắn.  Mạch Khê Thần Quân là Cá»u Thiên Chiến Thần, lên trá»i xuống đất, không gì  không làm được, trong tim chỉ có thiên hạ. Trong lồng ngá»±c là muôn dân  bá tÃnh, làm sao còn chứa nổi tư tình nhi nữ cÆ¡ chứ.â€
 Ta cảm thấy trong lòng Mạch Khê không chứa nổi tâm tình nhi nữ cÅ©ng  không liên quan nhiá»u lắm tá»›i ta, nhưng ná»a câu đầu cá»§a Ất lại khiến ta  ngẩn ngưá»i, “Chiến Thần là những vị thần đằng đằng sát khÃ, sao hắn có  thể làm chứ? Rõ ràng hắn là má»™t ngưá»i lương thiện.â€
 Suýt chút nữa Ất phun ra má»™t ngụm máu: “Lương thiện ư? Tam Sinh cô  nương tin là như váºy sao?†Thấy ta gáºt đầu, Ất yếu á»›t lắc đầu, nói:  “Trước kia có lần Ma tá»™c phạm thượng, mang mưá»i vạn ma binh lên Thiên  giá»›i. Mạch Khê Thần Quân dẫn ba vạn thiên binh giết sạch đại quân Ma  tá»™c, lấy Ãt thắng nhiá»u không nói, sau đó còn chỉ huy quân đội tiến  thẳng vào Cá»u U ma đô, giết toàn bá»™, Ma vá»±c máu chảy thành sông, mưá»i  năm không nghe thấy Ma âm, Ma tá»™c từ ba tuổi trở lên Ä‘á»u bị giết sạch.â€
 Việc này ta cÅ©ng có biết má»™t chút, thá»i gian đó Minh phá»§ vô cùng cháºt  chá»™i, lúc nào cÅ©ng nghe thấy tiếng khóc lóc văng vẳng trong Ä‘iện Diêm  Vương. Cầu Nại Hà nhanh chóng bị sáºp. Tuy Ma tá»™c Ä‘á»u chết dưới tay Mạch  Khê, nhưng lúc chiến tranh, ngươi sống ta chết là chuyện bình thưá»ng,  Mạch Khê thân là Chiến Thần, dùng võ lá»±c chấn áp phản loạn là trách  nhiệm cá»§a hắn, hắn trung thành vá»›i tá»™c mình, trong lúc chiến đấu, lạnh  lùng tàn nhẫn cÅ©ng là Ä‘iá»u đương nhiên.
 Ta vá»— vá»— vai Ất: “Cảm Æ¡n ngươi nói cho ta biết việc này, ta vá» trong tảng đá chuẩn bị má»™t chút.â€
 Ất ngẩn ngÆ¡: “Cô nương muốn Ä‘i đâu?â€
 Ta cưá»i: “Ta muốn tá»›i Nhân giá»›i quyến rÅ© hắn.â€
 [1]  Bỉ Ngạn hoa có 3 màu chÃnh: Trắng, đỠvà vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng  gá»i là Mạn Äà La Hoa (mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỠgá»i là Mạn Châu Sa  Hoa (Manjusaka).
 Tương truyá»n loài hoa này nở nÆ¡i Hoàng Tuyá»n, Ä‘a số Ä‘á»u cho rằng Bỉ  Ngạn hoa nở bên cạnh bá» Vong Xuyên ở Minh giá»›i. Hoa có màu đỠrá»±c rỡ như  máu, phá»§ đầy trên con đưá»ng thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có  lá, đây là loài hoa duy nhất cá»§a Minh giá»›i. Theo truyá»n thuyết hương hoa  có ma lá»±c, có thể gá»i vá» kà ức lúc còn sống cá»§a ngưá»i chết. Trên con  đưá»ng Hoàng Tuyá»n nở rất nhiá»u loài hoa này, nhìn từ xa như má»™t tấm thảm  phá»§ đầy máu, màu đỠđó như là ánh lá»a nên gá»i là “há»a chiếu chi lá»™â€,  đây cÅ©ng là loài hoa duy nhất má»c trên con đưá»ng Hoàng Tuyá»n, và cÅ©ng là  phong cảnh, màu sắc duy nhất ở nÆ¡i đấy. Khi linh hồn Ä‘i qua Vong Xuyên,  sẽ quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả má»i thứ Ä‘á»u lưu lại  nÆ¡i bỉ ngạn, bước theo sá»± chỉ dẫn cá»§a loài hoa này mà Ä‘i đến địa ngục  cá»§a u linh.
 
 
 [2] Thi vân: chiêm bỉ kỳ úc, lục trúc y y, hữu phỉ quân tá», như thiết như tha, như trác như ma,  sắt há» giản há», hÃch há», huyá»n há», hữu phỉ quân tá», chung bất khả huyên  há», như thiết như tha giả, đạo há»c dã; như trác như ma giả, tá»± tu dã;  sắt há», giản há» giả, tuáºn láºt dã; hÃch há», huyến há» giả, uy nghi dã; hữu  phỉ quân tá», chung bất khả huyên há» giả, đạo thịnh đức chà thiện; dân  chi bất năng vong dã.
 Dịch nghÄ©a: Kinh Thi nói rằng: “Trông kìa trên khúc quanh cá»§a sông  Kì, tre xanh tốt rưá»m rà, [Nước Vệ] có ngưá»i quân tá» thanh tao, như cắt  như giÅ©a tháºt chăm chỉ, như dùi như mài tháºt tinh tế. Trang trá»ng nghiêm  túc, xiết bao uy nghi. Vinh diệu rạng rỡ thay! [Nước Vệ], có ngưá»i quân  tá», má»i ngưá»i mãi mãi không quênâ€. Câu “như cắt như giÅ©a†là nói việc  há»c cá»§a ngưá»i quân tá». Câu “như dùi như mài†là nói việc trau dồi phẩm  chất. “Trang trá»ng nghiêm túc†là nói trong lòng ngưá»i quân tá» cung kÃnh  sợ sệt; “Vinh diệu rạng rỡ†là nói dáng vẻ ngưá»i quân tá» rất má»±c uy  nghiêm, có ngưá»i quân tá», má»i ngưá»i mãi mãi không quên†là nói thịnh đức  chà thiện, thì dân chúng không bao giá» quên. (Thi. Vệ phong. Kì úc,  chương 1, câu 1-9).
 ÄoaÌ£n triÌch trong thiên KyÌ€ cú æ·‡ æ¾³ , laÌ€ thiên đầu tiên thuộc Vệ Phong è¡› 風 , QuôÌc Phong. ngợi ca phong độ Ä‘eÌ£p Ä‘ẽ vaÌ€ đưÌc tôÌt của Vũ Công nươÌc Vệ.
 Tóm lại, câu thÆ¡ này có nghÄ©a là: Ngưá»i quân tá» phải chú ý tu thân,  chăm chỉ giống như ngưá»i thợ làm ngá»c “như cắt như giÅ©aâ€, “như dùi như  màiâ€.
 
 
 
 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 12:17 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Tam Sinh, Vong Xuyên bất tá»
Tác giả: Cá»u Lá»™ Phi Hương 
 
  
Edit: Ishtar
 Sau khi ta sắp xếp xong xuôi các công việc ở Minh phá»§, Diêm Vương tá»±  mình ấn vào gáy ta ba ấn, má»—i má»™t ấn là má»™t kiếp sống ở nhân gian. Khi  nào cả ba cái ấn Ä‘á»u biến mất, ta phải trở vá» Minh phá»§, trông coi Vong  Xuyên.
 Dưới ánh mắt ngưỡng má»™ cá»§a các linh váºt, ta má»™t thân bạch y Ä‘i tá»›i Nhân giá»›i.
 Những câu chuyện ở nhân gian được miêu tả  trong sách còn náo nhiệt, còn thú vị, còn… nguy hiểm hơn so với những  gì ta tưởng tượng.
 Ngày thứ ba ở Nhân gian, trên đưá»ng Ä‘i tìm Mạch Khê, ta Ä‘i ngang qua  má»™t ngôi miếu, trong ánh nắng chói mắt, ta nhìn thấy miếu thá» Äịa Tạng  Bồ Tát, tôi cÅ©ng lá»… phép Ä‘i vào lạy, vừa quỳ xuống, đầu còn chưa chạm  đất, đột nhiên có má»™t hòa thượng lá»›n tuổi đầu bóng lưỡng cầm dao cạo Ä‘i  ra. Hắn mỉm cưá»i từ ái vá»›i ta, “A di đà Pháºt, thà chá»§ lầm đưá»ng đã biết  quay lại, quy y cá»a Pháºt, đúng là má»™t việc thiện.â€
 Ta ngẩn ngưá»i, còn chưa kịp hiểu ra hắn nói váºy là có ý gì, thì dao  cạo trên tay hắn đã trá»±c tiếp “chăm sóc†mái tóc trên đầu ta.
 Ta là tảng đá, là đá Tam Sinh, từ trên xuống dưới, chá»— không dá»… dàng  phát triển nhất chÃnh là tóc, chá» nó dài suốt ngàn năm má»›i thấy ổn ổn  má»™t chút, thế mà lão lừa ngốc này dám đối xá» vá»›i ta như thế! Trong lòng  giáºn dữ, xoay ngưá»i đạp hắn. không ngá» hắn lại là kẻ luyện công, dá»… dàng  tránh được má»™t cú đạp cá»§a ta.
 Nụ cưá»i hiá»n lành trên gương mặt hắn đã biến mất: “Thà chá»§ có ý gì?â€
 Ta ngạc nhiên há»i lại: “Con lừa ngốc ngươi có ý gì?â€
 Hắn hừ lạnh má»™t tiếng: “Ta còn tưởng yêu váºt ngươi tháºt tâm muốn tá»›i  quy y cá»a Pháºt, chuá»™c tá»™i ác nghiệt, hóa ra đúng là ngươi tá»›i khiêu  khÃch!â€
 “Yêu váºt? Ngươi nhầm rồi, ta không phải…â€
 “Hừ, âm khà trên ngưá»i ngươi, từ lúc còn cách ba dặm ta đã cảm nháºn được, còn dám nói dối!â€
 Ta ngá»i trái ngá»i phải, tháºt sá»± cÅ©ng không biết âm khà trên ngưá»i  mình nặng bao nhiêu nữa, âm khà cá»§a con cá giữa sông Vong Xuyên còn nặng  hÆ¡n ta gấp trăm lần kìa. Mà lão hòa thượng kia cÅ©ng không nghe ta giải  thÃch, cứ vung dao cạo vá» phÃa ta, sát tâm ta vừa nổi lên lại nhá»› ra  mình là ngưá»i cõi âm, Diêm Vương đã dặn Ä‘i dặn lại, tuyệt đối không thể  làm hại tÃnh mạng con ngưá»i.
 Ta thu chiêu, xoay đầu, bá» chạy. Hòa thượng Ä‘uổi theo ta trá»n má»™t  vòng ngá»n núi lá»›n. Trong lúc kiệt sức vì chạy trốn, ta thầm nghÄ© sẽ Ä‘áºp  cho con lừa ngốc kia má»™t đòn, cho hắn ngá»§ bất tỉnh nhân sá»± luôn.
 Bá»—ng nhiên, má»™t mùi thÆ¡m lạ lùng lướt qua mÅ©i, ở Minh phá»§, chưa bao  giá» ta ngá»i thấy má»™t mùi thÆ¡m tuyệt vá»i như thế, bị mùi thÆ¡m dẫn dắt Ä‘i  theo. Càng chạy càng gần, má»™t biển hoa mỠảo xuất hiện trước mặt ta.
 Bây giá» là thá»i Ä‘iểm con ngưá»i gá»i là Mùa Äông, mà váºt thể trong suốt  bao phá»§ trên những đóa hoa màu đỠđược gá»i là tuyết. Nhưng ta không  biết loài hoa này tên là gì. Äi xuyên qua vưá»n hoa kỳ hương này, thấy  má»™t tiểu viện tÄ©nh lặng tá»a lạc bên trong.
 Ta tò mò, đẩy cá»a tiểu viện rồi Ä‘i vào. Vừa bước má»™t bước, bá»—ng nhiên  kim ấn Mạch Khê lưu lại trên cổ tay ta chợt lóe, trong lòng ta giáºt  mình, đến gần đại sảnh, chợt nghe thấy má»™t thanh âm dịu dàng cá»§a nữ tá»,  “Ngoan nha, ngoan nha.â€
 Ta đẩy nhẹ cánh cá»a lá»™ ra má»™t khe hở, lặng lẽ nhìn vào bên trong, có  má»™t thiếu phụ ngồi bên giưá»ng, trong lòng ôm má»™t đứa trẻ sÆ¡ sinh. Ta  tinh tế quan sát, nụ cưá»i này, khuôn mặt này, mÅ©i môi này, đứa bé đúng  là bản sao cá»§a Mạch Khê.
 Äúng là không mất công sức lại có được[1]!
 Nhưng hiện giá» hắn chỉ là đứa bé, đã quên chuyện kiếp trước, lại  không thể nháºn biết ngưá»i khác, ta quyến rÅ© hắn bằng cách nào chứ? Không  thì ta sẽ ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn lá»›n lên, không thể để nữ tá»  hoặc nam tá» khác nhân lúc hắn còn nhá» nẫng tay trên cá»§a ta được.
 Ta Ä‘ang suy nghÄ©, đột nhiên phÃa sau có tiếng hét lá»›n, “Yêu nghiệt, ngươi trốn chá»— nào?â€
 Ta giáºt mình, nghiêng vá» bên trái, mở cá»a phòng “cạch†má»™t tiếng, ngã  vào trong nhà. Dao cạo xẹt qua, ta chỉ nhìn thấy má»™t nhúm tóc Ä‘en trước  trán đứt lả tả.
 Nằm chán nản, ánh mắt ta trống rỗng nhìn nhúm tóc đen dưới đất.
 “Ã!†Tiếng thét chói tai cá»§a thiếu phụ kia sao lại xa xăm như thế, mà lá»i Diêm Vương thiên Ä‘inh vạn chúc[2] lại càng mỠảo như mây bay.
 Ta đứng báºt dáºy, linh lá»±c ngưng tụ trong lòng bàn tay, mang theo âm  khà Vong Xuyên ngàn năm đánh vá» phÃa lão hòa thượng, mắt nhìn thấy má»™t  chưởng này sẽ đánh hắn vỡ óc, thì đột nhiên tiếng trẻ sÆ¡ sinh khóc thét  khiến lý trà ta tỉnh táo trở lại.
 Ta di chuyển chưởng lá»±c, đánh lên xà nhà, toàn bá»™ căn nhà gá»— bị chấn  động. Ta lá»™n ngưá»i má»™t vòng nhảy ra ngoài. Dưá»ng như con lừa ngốc kia đã  bị chưởng lá»±c cá»§a ta dá»a mất hồn, mãi má»™t lúc sau má»›i hồi phục tinh  thần, hắn nhìn ta, lại nhìn bản sao bé cá»§a Mạch Khê, đột nhiên nói vá»›i  thiếu phụ Ä‘ang hoảng sợ kia, “Ấn đưá»ng chu sa, hài tá» cá»§a ngươi không  phải là ngưá»i thưá»ng, má»›i sinh đã gặp yêu nghiệt, sau này nhất định sẽ  khắc ngưá»i nào ở gần.â€
 Lá»i này nói ra, khiến thiếu phụ kia sợ hãi tá»›i mức mặt cắt không còn giá»t máu, ôm đứa bé, không biết phải làm thế nào.
 Ta giáºn dữ, “Lừa ngốc đừng nói báºy.†Ở Nhân giá»›i, con ngưá»i rất tin  mất lá»i tiên Ä‘oán cá»§a hòa thượng đạo sÄ©, hắn nói như thế, đã há»§y hoại cả  kiếp này cá»§a Mạch Khê.
 “Hừ! Yêu nghiệt, vừa rồi ngươi nhân lúc ta chưa chuẩn bị đã đánh lén ta, lần này nhất định lão nạp phải thu phục ngươi!â€
 Dao cạo trong tay hòa thượng lóe sáng kim quang, hóa thành thiá»n  trượng, đánh vá» phÃa ta, lão hòa thượng đó đạo hạnh không cao, nhưng  trên thiá»n trượng có pháºt quang làm ta không dám nhìn thẳng. Äịa phá»§ âm  u, sợ nhất chÃnh là thánh quang cá»§a Pháºt tổ tây phương. Ta không chịu  nổi, liên tục lui ra phÃa sau.
 Ta cứ nghÄ© rằng, ta và lão hòa thượng đó đánh cÅ©ng không bao lâu, ta  là tảng đá, định tÃnh là tốt nhất, đợi khi lão hòa thượng đó đánh nhau  vá»›i ta mệt má»i, thì sẽ dừng lại, tá»›i lúc đó, ta trở vá» chá» Mạch Khê lá»›n  lên là được. Không ngá» lão hòa thượng còn bướng bỉnh hÆ¡n ta ba phần, coi  trảm yêu trừ ma là sứ mệnh cả Ä‘á»i. Lại cho rằng ta là “yêu quái†lợi  hại nhất mà hắn gặp trong cuá»™c Ä‘á»i này, cho nên hắn coi việc diệt ta  chÃnh là nhiệm vụ trừ ma vệ đạo cuối cùng trong Ä‘á»i.
 Ta đấu vá»›i hắn má»™t tráºn, kéo dài suốt chÃn năm ở Nhân giá»›i.
 ChÃn năm!
 Cuối cùng, cÅ©ng không phải là hắn buông tha không giết ta, mà là bị  ngưá»i quen cá»§a ta – Hắc Bạch Vô Thưá»ng huynh đệ tá»›i câu hồn hắn Ä‘i…
 Lúc nhìn thấy ngưá»i quen, ta Ä‘ang trốn trong núi sâu, dáng vẻ cháºt  váºt, nhìn thấy bá»n há» câu hồn con lừa ngốc đó, ta vui mừng ôm hai gã lắm  lá»i đó khóc ầm lên. Nhân tiện còn dặn bá»n há» phải nói vá»›i Mạnh bà, dặn  bà múc nhiá»u canh cho lão hòa thượng ấy má»™t chút, để kiếp sau hắn cả Ä‘á»i  ngây ngốc ngu si, cả Ä‘á»i Ä‘au khổ.
 Xá» lý lão hòa thượng xong, ta sá»a soạn lại dung nhan chÃn năm qua  không được chăm sóc má»™t lượt, bay qua ngàn rừng núi sông má»›i tìm lại  được tiểu viện lần trước gặp Mạch Khê.
 Ở Nhân giá»›i chÃn năm, ta cÅ©ng biết được loại hoa màu đỠkỳ hương ấy tên là hoa Mai.
 Nhưng ta lại không biết, thá»i gian chÃn năm có thể biến má»™t vưá»n mai tươi đẹp thành má»™t vùng héo úa như váºy.
 Ta cháºm rãi tá»›i gần tiểu viện kia, kim ấn trên cổ tay lại lóe sáng.  Còn chưa bước vào trong viện, đã thấy má»™t đứa bé nhếch nhác cầm má»™t cái  chổi còn cao hÆ¡n hắn rất nhiá»u quét dá»n khoảng sân hoang vu. Thanh âm  “sàn sạt†nghe qua tháºt thê lương.
 Dưá»ng như cÅ©ng cảm nháºn được có ngưá»i Ä‘i vào, tiểu hài tá» quay đầu lại.
 Ta nhìn thấy má»™t đôi mắt trogn suốt, và má»™t dấu chu sa đỠtươi ở ấn  đưá»ng. Lòng ta thêm căng thẳng, tay hÆ¡i run rẩy, kẹo đưá»ng mua cho Mạch  Khê rÆ¡i xuống đất.
 “Ngươi là ai?†Hắn đi tới trước mặt ta.
 Ta ngồi xổm xuống nhìn hắn, thấy bóng dáng mình hiện lên trong đôi  mắt trong veo cá»§a hắn, ta dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt hắn, “Ta  là Tam Sinh, tá»›i để quyến rÅ© ngươi.â€
 Hắn nhìn ta chằm chằm, không nói gì, để mặc cho ta lau mặt hắn sạch  sẽ. Ta nhìn quần áo trên ngưá»i hắn rách tung tóe, trên cổ tay hắn còn có  vết bầm xanh tÃm, nhá»› lại dáng vẻ cá»§a mẫu thân(mẹ) hắn chÃn năm trước, cÅ©ng không giống là ngưá»i nghèo khổ, sao lại nuôi hắn thành như váºy, “Nương (mẹ) ngươi đâu?†Ta há»i.
 “Äã chết.â€
 Hắn trả lá»i thản nhiên như váºy khiến ta ngẩn ngưá»i, không phải con  ngưá»i Ä‘á»u rất để ý chuyện sống chết sao? Hắn… Có lẽ vì còn quá nhá», nên  không hiểu sống chết là gì. Ta chỉ có thể tá»± giải thÃch như váºy.
 “Nương ngươi đã tạ thế, từ nay ngươi phải tá»± mình làm chá»§ cuá»™c Ä‘á»i,  ngươi phải nhá»› kỹ, từ hôm nay trở Ä‘i, coi như ta quyến rÅ© ngươi.â€
 Hắn vẫn không trả lá»i ta như trước. Ta gãi đầu, cảm thấy nói chuyện  vá»›i má»™t đứa trẻ tháºt khó khăn, mà đứa trẻ này lại cô độc, không giá»i ăn  nói, ta quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản giải thÃch vá»›i hắn.
 “Nói cách khác, từ hôm nay ta sẽ là nương tá» (vợ) cá»§a ngươi,  theo quy cá»§ cá»§a con ngưá»i, ta coi như là con dâu nuôi từ bé cá»§a ngươi.  Nhưng Ä‘iá»u đó không quan trá»ng. Quang trong là từ nay vá» sau có ta ở  đây, không ai có thể bắt nạt ngươi.†Äôi mắt hắn hÆ¡i hÆ¡i lóe sáng, ta  xoa xoa đầu hắn, “Ngươi gá»i ta má»™t tiếng ‘nương tá»â€™ nghe chút Ä‘i.â€
 Im lặng trong chốc lát. “Tam Sinh.†Hắn gá»i như thế.
 “Là nương tá».â€
 “Tam Sinh.â€
 “Nương tá»!â€
 “Tam Sinh.â€
 “… ÄÆ°á»£c rồi.†Ta chịu thua, “Váºy gá»i Tam Sinh Ä‘i.â€
 “Tam Sinh.â€
 “Ừ.â€
 Ta vÄ©nh viá»…n nhá»› rõ, ngày nào hắn cÅ©ng gá»i tên ta vô số lần, má»—i lần  cÅ©ng chá» ta trả lá»i xong má»›i bá» qua. Mãi sau này, ta má»›i biết được, hắn  làm như váºy là có lý do, là từng có má»™t ngày, hắn cÅ©ng gá»i tên mẫu thân  hắn vô số lần, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lá»i.
 Mạch Khê vốn là Chiến Thần Thiên giá»›i, tuy bây giá» hắn hạ phàm lịch  kiếp, là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, nhưng vẫn phải có cá» chỉ tao nhã như con  ngưá»i, cho nên ta nghÄ© đưa hắn tá»›i trưá»ng há»c bài.
 Cách nÆ¡i chúng ta ở không xa có má»™t trấn nhá», trên trấn có má»™t ngôi trưá»ng, nhưng đám phu tá»(thầy giáo)  trong trưá»ng biết được trước đây từng có má»™t lão hòa thượng tiên Ä‘oán  số mệnh Mạch Khê, biết hắn sẽ khắc ngưá»i nào ở gần, cho nên không chịu  nháºn hắn.
 Ta đưa cho Mạch Khê cầm má»™t thá»i vàng dạo qua trưá»ng má»™t vòng, cuối cùng phu tá» cÅ©ng nháºn hắn.
 Ngày đưa hắn tá»›i trưá»ng, ta giúp hắn búi tóc, gương mặt hắn phản  chiếu trên gương đồng, trong ánh mắt có mấy phần lo lắng. Ta dịu dàng  nói, “Ngươi còn sống ở nhân gian này mấy chục năm nữa, thì Ä‘i há»c cÅ©ng  không phải thá»i gian quá lâu, ta có thể bảo vệ ngươi bình an cả Ä‘á»i,  nhưng ta càng hi vá»ng ngươi trở thành ngưá»i có trách nhiệm, để cả Ä‘á»i  này có thể nở mày nở mặt. Äá»c sách là chuyện cần thiết. Vào trưá»ng nghe  lá»i phu tá», dù bá»n há» không phải thánh nhân, nhưng trước mặt đệ tá», tốt  xấu gì cÅ©ng sẽ giả bá»™ kiêu ngạo dạng chó hình ngưá»i. Hãy há»c cho tốt.â€
 Mạch Khê gáºt đầu.
 Buổi tối, khi hắn trở vá», trên mặt có vết thương, tÃm bầm má»™t bên. Ta há»i hắn, “Bị bắt nạt?â€
 Hắn gáºt đầu.
 “Có đánh lại không?â€
 Hắn lắc đầu.
 Ta chăm sóc vết thương cho hắn xong, lại há»i: “Kẻ bắt nạt ngươi ở đâu?â€
 Tiểu Vương máºp mạp là con má»™t địa chá»§ trong trấn, nhà hắn giàu có,  háºu viện cÅ©ng rất lá»›n. Ta rất vui vẻ, sai ma trÆ¡i đốt sài phòng (phòng chứa cá»§i) nhà hắn, sau đó thổi má»™t tráºn gió nam, càng làm lá»a cháy to. Toàn bá»™ bầu trá»i quanh trấn nhá» Ä‘á»u đỠrá»±c.
 Ta cảm thấy cảnh này rất hoành tráng, dẫn Mạch Khê Ä‘i ngắm cảnh xung  quanh, chỉ vào ngá»n lá»a Ä‘ang đốt cháy nhà Tiểu Vương máºp mạp nói: “Cưá»i  thoải mái Ä‘i.â€
 Mạc Khê im lặng, hắn nhìn ta, “Tam Sinh, phu tá» nói phải lấy ân báo oán[3].â€
 “Mạch Khê, lúc há»c phải biết phân biệt rõ ràng. Phu tá» dạy như váºy là  nói dối lừa ngươi mà thôi. Nghe qua là được rồi, không cần làm theo.â€
 Mạch Khê nghe lá»i ta nói xong, đột nhiên cưá»i lá»›n.
 Thá»i gian ở Nhân giá»›i trôi qua cá»±c nhanh, chá»›p mắt má»™t cái, Mạch Khê đã tá»›i tuổi trưởng thành.
 Dưới sá»± dạy dá»— tỉ mỉ cá»§a ta, Mạch Khê trưởng thành trở thành má»™t quân  tỠôn nhuáºn như ngá»c không ngoài dá»± Ä‘oán cá»§a ta. Dáng vẻ cá»§a hắn lúc  này không kém gì thân hình ta gặp ở Minh phá»§, ngưá»i có dáng dấp như thế  cá»±c kỳ hiếm thấy ở Nhân giá»›i, lại thêm Mạch Khê có trà tuệ phi thương,  trở thành má»™t ngưá»i nổi tiếng xa gần Ä‘á»u biết.
 Nhưng, ngưá»i sợ nổi danh heo sợ béo, tục ngữ này có thể lưu truyá»n như váºy, đương nhiên có cái lý cá»§a nó.
 Äó là má»™t buổi sáng sá»›m trá»i trong nắng ấm, ta Ä‘ang nằm trên nhuyá»…n tháp (giưá»ng êm)  Ä‘á»c sách, Ä‘ang tá»›i Ä‘oạn tài tá» và giai nhân sau khi trải qua má»™t hồi  Ä‘au khổ, bắt đầu tiến hành váºn động ư ư a a. Ta Ä‘ang xem tá»›i Ä‘oạn “động  lòng†thì Mạch Khê Ä‘i từ bên ngoài vào, hắn nhặt áo gió và áo lót ta  tiện tay vất dưới đất lên xếp gá»n, rồi lại rót cho ta má»™t chén nước nói:  “Nằm mãi trong phòng cÅ©ng không tốt, Tam Sinh nên ra ngoài phÆ¡i nắng  Ä‘i.â€
 Ta đón cái chén, ánh mắt vẫn không rá»i khá»i trang sách, trả lá»i cho  có lệ, “Mặt trá»i là độc dược vá»›i ta, không tốt cho sức khá»e cá»§a ta.â€
 Hắn cÅ©ng không tin lá»i ta: “Sáng nay tuyết vừa rÆ¡i, trong viện, hoa  mai đã nở, Ä‘i xem Ä‘i.†Ta nhìn hắn, thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng  kỳ lạ, ta đành bá» dở Ä‘oạn ư a kia, vui vẻ nói: â€œÄÆ°á»£c rồi, Ä‘i chÆ¡i vá»›i  ngươi má»™t chút.â€
 Hắn cưá»i nhẹ, rất là vui sướng.
 Ta bám tay hắn dạo bước trong Mai Lâm (vưá»n mai), đúng là hắn không gạt ta, hôm nay hoa Mai nở rất đẹp.
 “Mạch Khê, ngươi biết ta thÃch ngắm nhìn hoa mai đỠnở trong ngày tuyết, nhưng có biết vì sao không?â€
 Hắn nghÄ© nghÄ©, “Có lẽ tÃnh tình Tam Sinh cÅ©ng giống Mai này Ä‘i.†Ta dừng bước, nhìn hắn lắc lắc đầu, mỉm cưá»i không nói.
 Hắn không hiểu, cÅ©ng mặc cho ta nhìn, dần dần mặt đỠlên, “Tam Sinh thÃch nhìn ta à?â€
 “ThÃch.†Ta lấy to Ä‘o khoảng cách đầu hắn vá»›i đỉnh đầu ta, hắn đã cao  hÆ¡n ta má»™t cái đầu, ta nghiêng đầu nghÄ© nghÄ©, “Mạch Khê, gá»i má»™t tiếng  ‘nương tá»â€™ nghe chút Ä‘i.â€
 Tai hắn đỠá»ng.
 Ta nói: “Ngươi cÅ©ng đã trưởng thành, ta nghÄ© ta làm con dâu nuôi từ bé nhiá»u năm như váºy, cÅ©ng nên phù chÃnh[4]. Ngươi xem ngày nào được thì thành thân vá»›i ta Ä‘i.â€
 Màu đỠlan tá»a từ tai lan tràn đến hai má hắn, yết hầu giáºt giáºt, má»™t  lúc lâu sau, đôi mắt hiện ra mấy phần ảo não, “Tam Sinh, ngươi, ngươi  luôn…†Còn chưa nói xong, ta nghe thấy bên ngoài Mai Lâm có ngưá»i nói  chuyện. Từ khi Mạch Khê có chút danh tiếng, thưá»ng xuyên có ngưá»i tá»›i  tìm hắn, lúc bình thưá»ng ta cÅ©ng không nói gì, nhưng hôm nay bá»n há» cắt  ngang việc đàm luáºn hôn sá»± cá»§a ta, sắc mặt ta khó coi, rất bá»±c mình.
 Tiếng nói chuyện càng ngày càng lá»›n, Mạch Khê cÅ©ng nghe thấy, “Tam Sinh, hình như có ngưá»i đến, ngươi vá» phòng trước Ä‘i.â€
 Ta ừ má»™t tiếng, xoay ngưá»i trở vá» phòng mình, vá» Ä‘á»c nốt Ä‘oạn truyện dở dang. Mạch Khê Ä‘i ra đại sảnh đón khách.
 Tá»›i trưa, cuối cùng Mạch Khê cÅ©ng tiá»…n khách, lại trở vào phòng ta.  Hắn ngồi yên không nói lá»i nào, ta cÅ©ng không nói lá»i nào. TÃnh kiên  nhẫn cá»§a ta từ xưa tá»›i nay không kém, cuối cùng hắn cÅ©ng không thể đỠ vá»›i ta được.
 “Tam Sinh.â€
 “Hmm.â€
 “Hôm nay ngưá»i đến là tuần phá»§ đại nhân.â€
 “Ừm.â€
 “Ông ta… Ông ta muốn ta tá»›i kinh thành làm quan.â€
 “Ừ.â€
 Vẻ lãnh đạm cá»§a ta khiến Mạch Khê có chút băn khoăn không biết theo  ai, hắn tháºn trá»ng quan sát vẻ mặt ta, giống như hạ quyết tâm nói, “Ta  muốn Ä‘i.â€
 Ta lẳng lặng láºt trang sách Ä‘á»c tá» cuối cùng, kết thúc câu chuyện,  tài tá» và giai nhân làm lá»… thành thân, kết thúc viên mãn bên ngưá»i mình  yêu. Lúc này ta má»›i quay đầu nhìn vá» phÃa Mạch Khê, chỉ thấy hắn trầm  tÄ©nh nhìn ta. Ta thở dài nói, “Nam nhân chà ở bốn phương, ngươi muốn làm  quan, cÅ©ng không phải muốn Ä‘i đánh cướp… À, tuy rằng tÃnh chất trách  nhiệm cá»§a hai vị trà này không khác nhau là bao. Nhưng ở trong triá»u  đình, cÅ©ng là má»™t nÆ¡i phát huy hoài bão, ta vẫn hi vá»ng ngươi có thể trở  thành má»™t nam tá» hán đỉnh thiên láºp địa[5]. Tá»›i táºn bây giá» ngươi má»›i có cÆ¡ há»™i. Äại sá»± là quan trá»ng, còn nhìn ta làm gì?â€
 Mạch Khê lắc lắc đầu: “Làm quan cÅ©ng không phải khát vá»ng cá»§a ta…†Má  hắn á»ng Ä‘á», “Nàng cÅ©ng nói ta đã trưởng thành, ta cÅ©ng luôn suy nghÄ©  tá»›i lúc ta thành thân vá»›i nàng.â€
 Ta Ä‘ang cầm chén trà, ngẩn ngưá»i.
 Hắn có chút bất đắc dÄ© cưá»i: “Nhưng, Tam Sinh, nàng luôn nhanh chân  hÆ¡n ta má»™t bước.†Hắn nói, “Ta muốn cùng nàng xây dá»±ng gia đình, nhưng  ta là má»™t nam tá», không thể cứ để nàng nuôi cả Ä‘á»i. Ta muốn dùng chÃnh  năng lá»±c cá»§a mình cho nàng cuá»™c sống hạnh phúc mÄ© mãn.â€
 “Tam Sinh, nàng có đồng ý chá» ta hai năm không? Chá» tá»›i ngày ta đại công cáo thành, sẽ trở vá» thành thân vá»›i nàng.â€
 Ta không nói lên lá»i.
 Trong khoảnh khắc đó, ta tháºt sá»± cam lòng làm má»™t nữ tá» bình thưá»ng,  chấp nháºn cô đơn phòng trống chá» hắn trở vá» sẽ nhẹ nhàng gá»i ta má»™t  tiếng “Tam Sinh.â€
 Nhưng mà hắn muốn chỠthêm hai năm, dù một tảng đá như ta kiên nhẫn tới mức nào cũng không thể chịu nổi.
 Má»™t đêm trằn trá»c mãi không ngá»§ được, bá»—ng nhiên ta ngồi báºt dáºy gá»i:  “Mạch Khê.†Ta biết rõ hắn không có ở đây, nhưng vẫn muốn gá»i tên hắn,  giống như gá»i như váºy, hắn sẽ lại xuất hiện trước mặt ta.
 “Mạch Khê.â€
 Ta cứ gá»i tên hắn như thế ba lần, ngoài tiếng gió bên ngoài phòng, ta  không há» nghe thấy tiếng gì khác. Ta lại không ngá»§ được, dứt khoát xoay  ngưá»i xuống giưá»ng, chẳng thu dá»n cái gì, mặc má»™t thân bạch y Ä‘i ra  ngoài, trá»±c tiếp tá»›i kinh thành tìm hôn phu cá»§a ta.
 [1] Nguyên văn: è¸ç ´é“鞋无觅处, å¾—æ¥å…¨ä¸è´¹å·¥å¤«  Äạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phà công phu. NghÄ©a là: vá»›i việc Ä‘ang nôn nóng tìm kiếm má»™t thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cÅ©ng không thấy, lại vô tình có được.
 
 [2] Thiên đinh vạn chúc: dặn đi dặn lại.
 
 [3] Äức Pháºt dạy rằng: “Lấy đức báo oán, oán ấy tiêu tan. Lấy oán báo oán, oán ấy Ä‘iệp trùng.â€
 
 [4] Phù chÃnh: thá»i xưa là từ thiếp lên vợ.
 
 [5] Äỉnh thiên láºp địa: đứng ở đất, đầu chạm trá»i. có thể hiểu là “đầu đội trá»i, chân đạp đất.â€
 
 
 
 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 12:21 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Tam Sinh, Vong Xuyên bất tá»
Tác giả: Cá»u Lá»™ Phi Hương 
 
  
Edit: Ishtar
 Kinh thành, đối với ta cũng không xa lạ gì.
 Ta từng bị lão hòa thượng Ä‘uổi mấy vòng kinh thành trong suốt mấy  tháng liá»n, nên đã Ä‘i qua rất nhiá»u nÆ¡i, cÅ©ng không có gì đáng ngạc  nhiên.
 Ta sốt ruá»™t Ä‘i tìm Mạch Khê, lại không  muốn cho hắn biết ta nhá»› mong hắn như váºy, nên không dám quang minh  chÃnh đại Ä‘i tìm hắn. Hắn má»›i được tiến cá» vào quan trưá»ng, lúc đầu chắc  vô cùng vất vả, lại không phải là ngưá»i nổi danh. Há»i trên đưá»ng, cÅ©ng  không ai biết. Vài lần muốn vào trong hoàng cung tìm kiế,, nhưng xung  quanh hoàng cung tràn ngáºp long khà cuồn cuá»™n, ép ta không thở nổi, đành  phải từ bá».
 Suy nghÄ© má»™t hồi, ta quyết định ban ngày ở trên chưá»ng chá» váºn may,  buổi tối sẽ tá»›i nhà các quan đại thần tìm kiếm tung tÃch Mạch Khê.
 Ta cứ tưởng rằng tá»± mình cố gắng Ä‘i tìm, tá»· lệ may mắn gặp được Mạch  Khê sẽ lá»›n má»™t chút, không ngá» rằng váºn may cá»§a ta lại vô cùng tốt.
 Ngày ấy, dưới ánh nắng chan hòa, ta Ä‘ang cầm má»™t cá»§ hành tây. Vừa Ä‘áºp Ä‘áºp vào quyển sách[1],  vừa nhàn tản dạo phố. Chợt nghe phÃa trước có tiếng ồn ào, dân chúng  lục tục vây quanh. Ta tò mò nổi lên, cất sách, hành tây vào trong tay  áo. Chạy tá»›i xem náo nhiệt.
 Äúng là má»™t tiết mục đặc sắc. ChÃnh xác là tiết mục bạc tình, hoa rÆ¡i cố ý, nước chảy vô tình.
 Mà cái ngưá»i nước chảy vô tình kia lại chÃnh là vị hôn phu Mạch Khê  cá»§a ta, còn hoa rÆ¡i cố ý, nếu ta không nháºn nhầm, thì chÃnh là tiểu nữ  nhi được yêu thương nhất cá»§a đại tướng quân đương triá»u, Thi Sảnh Sảnh.
 Vì sao ta lại biết? À, đại khái là trang sức trong khuê phòng cá»§a  nàng cÅ©ng không tồi, mấy ngày nay ta bán được nhiá»u trang sức như váºy,  cÅ©ng được khá nhiá»u tiá»n.
 Bá»—ng nhiên Thi Sảnh Sảnh ngã xuống đất, giống như Ä‘au chân, đôi mắt  hoa đào ưu sầu nhìn Mạch Khê. Mạch Khê thá» Æ¡ liếc mắt nhìn nàng má»™t cái,  xoay ngưá»i rá»i Ä‘i. Thi Sảnh Sảnh vá»™i bổ nhào vá» phÃa trước muốn nắm lấy  vạt áo Mạch Khê, không ngá» Mạch Khê tránh được, khiến nàng ngã nhào  xuống đất bẩn hết mặt mÅ©i.
 Äám ngưá»i vây xem hÃt má»™t hÆ¡i, Thi Sảnh Sảnh cháºt váºt nằm úp mặt dưới  đất, lại quáºt cưá»ng cắn môi, hốc mắt đỠsáºm, thân hình mảnh mai, khiến  ta cÅ©ng thấy thương cảm.
 Mà Mạch Khê lại lạnh lùng nghiêm mặt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, bước nhanh đi xa.
 Hmm, ta xoa xoa cằm nghÄ©, từ năm chÃn tuổi, là ta chăm sóc Mạch Khê,  chưa bao giá» hắn biểu hiện vá»›i ta như váºy. Không ngá» hắn ở bên ngoài lại  là má»™t quân tá» lạnh lùng.
 Tiểu cô nương rất quáºt cưá»ng, Mạch Khê Ä‘i rồi, có ngưá»i tá»›i đỡ nàng,  nàng cÅ©ng không cần, tá»± mình đứng dáºy. Ta nghÄ©, nữ tá» nhìn trúng Mạch  Khê cÅ©ng là má»™t nữ tá» có tâm địa thiện lương phân rõ phải trái, vì thế  thi triển pháp thuáºt, chữa trị vết thương trên chân nàng. CÅ©ng không  quan tâm vẻ hoảng hốt cá»§a nàng, ta xoay ngưá»i Ä‘i theo Mạch Khê.
 Mạch Khê Ä‘i vào má»™t tá»u quán nhá». Ta đứng cạnh má»™t gốc liá»…u dưới lầu,  không thể tá»›i gần má»™t tấc. Bởi vì tá»u quán này hôm nay biến thành má»™t  tá»u quán không bình thưá»ng. Nó tá»a ra khà thế cuồn cuá»™n giống hoàng  cung. Ta ngẩng đầu nhìn lên trên gác, có má»™t nam tá» mặc lam y Ä‘ang dá»±a  cá»a sổ ngồi uống rượu má»™t mình.
 Hoàng đế.
 Hoàng đế Nhân giá»›i khá sáng suốt. Mà nay bốn biển thái bình, quốc  thái dân an. Là má»™t thá»i đại không tồi. Chỉ tiếc là đại tướng quân nắm  quyá»n, khiến cuá»™c sống hàng ngày cá»§a hoàng đế trẻ tuổi khó có thể bình  an, lúc này chắc Ä‘ang nghÄ© tá»›i làm cách nào có thể Ä‘oạt lại quyá»n lá»±c đã  mất trên tay tướng quân.
 Mạch Khê vừa tá»›i kinh thành không lâu đã có thể gặp riêng hoàng đế,  có lẽ hắn có cách giúp hoàng đế trừ bá» mối há»a lá»›n trong lòng.
 Ta Ä‘ang thầm khen Mạch Khê thông minh, đột nhiên có má»™t ngưá»i mặc áo đạo sÄ© Ä‘i ra từ hẻm nhá» bên cạnh tá»u quán.
 Äại quốc sư. Thiên hạ này đạo sÄ© là ngưá»i lợi hại nhất. Ta nháºn ra  hắn, trước kia bị lão hòa thượng Ä‘uổi bắt, lão hòa thượng còn năn nỉ  ngưá»i này đến giúp đỡ để thu phục ta.
 Hôm nay thấy hắn, chắc chắn không thể thiếu má»™t phen tranh đấu. Ta  Ä‘ang than thở mình mệnh khổ. Không ngỠđạo sÄ© kia vừa nhìn thấy ta, lại  xoay ngưá»i rá»i Ä‘i. Ta Ä‘ang thắc mắc, đột nhiên nghe thấy má»™t tiếng gá»i  nhá» từ gác trên tá»u quán: “Tam Sinh.â€
 Äúng là Mạch Khê ngồi bên cá»a sổ đã nhìn thấy ta.
 Không tránh được, ta mỉm cưá»i vá»›i hắn, nói to: “Lúc nào ta cÅ©ng nhá»›  chàng, không chịu nổi đêm dài tịch mịch, nên tá»›i tìm chàng. Chúng ta vẫn  nên sá»›m thành thân Ä‘i.â€
 Lá»i này vừa nói ra, toàn bá»™ đưá»ng cái yên tÄ©nh. Mạch Khê đáng thương đỠbừng hai má.
 “Ha ha ha.†Sau lưng hắn truyá»n tá»›i tiếng cưá»i sang sảng cá»§a hoàng  đế, “Má»™t gia nhân to gan lá»›n máºt nha. Mạch Khê, ngươi đúng là ngưá»i có  diá»…m phúc!â€
 Mạch Khê hành lá»… vá»›i hoàng đế má»™t cái rồi vá»™i vàng chạy xuống lầu. Ta  cưá»i tá»§m tỉm nhìn hắn. Mạch Khê Ä‘i tá»›i, như cố gắng đè nén niá»m vui  sướng, nhướng mày há»i: “Sao lại tìm tá»›i đây nhanh như váºy? Ta còn tưởng  rằng phải chá» thêm ná»a năm nữa cÆ¡ đấy. Má»™t mình nàng tá»›i đây có vất vả  lắm không? Có gặp phiá»n phức gì không? Có đói không? Muốn nghỉ ngÆ¡i  không?â€
 Ta chỉ nhìn hắn cưá»i.
 Mạnh Khê quan sát ta cẩn tháºn, lại nói: “Là ta đã lo lắng quá nhiá»u,  làm sao Tam Sinh để mình chịu thiệt được. Sao nàng lại tìm được ta.â€
 “Vừa rồi nhìn thấy ở ngoài đưá»ng.â€
 Mạch Khê Ä‘ang cưá»i, hÆ¡i hÆ¡i cứng Ä‘á», vá»™i vàng giải thÃch vá»›i ta: “Tam Sinh, đó là…â€
 “Ừ, cô nương ấy thÃch chàng.â€
 Hắn cẩn tháºn quan sát sắc mặt ta. Ta nói: “Khuôn mặt không tệ, vóc  dáng hÆ¡i thấp má»™t chút, không giống như ta đây xứng vá»›i chàng.â€
 “Äiá»u đó là tất nhiên†Mạch Khê nghe ta nói xong, mỉm cưá»i, “Ngoài Tam Sinh ra, không ai xứng vá»›i ta…â€
 Ta vui vẻ vá»— vá»— vai hắn, “Hiểu được là tốt rồi.â€
 “Ta lên chào tạm biệt vá»›i bằng hữu, rồi sẽ đưa nàng vá» nghỉ ngÆ¡i.â€
 â€œÄÆ°á»£c.â€
 Hóa ra Mạch Khên không ở trong hoàng cung, cũng không sống nhỠnhà vị  đại thần nào, mà tự mua một căn nhà nhỠđơn giản tĩnh mịch. Bài trà trong nhà, cũng không khác gì Mai uyển nơi ta và hắn sống cùng nhau.
 Ăn tối xong, ta kéo Mạch Khê đi tản bộ trong tiểu viện.
 “Kinh thành khác trấn nhá» chúng ta quen ở rất lá»›n, má»™t mình chàng ở đây có gì không thoải mái không?â€
 “CÅ©ng không có gì không thoải mái, chẳng qua sáng sá»›m không thấy nàng  dá»n bát đũa cho ta, vá» muá»™n cÅ©ng không có ai châm đèn rót trà cho ta.  Lại lo nàng ở nhà má»™t mình, không biết có chịu chăm sóc bản thân hay  không, cảm thấy hÆ¡i buồn.â€
 Lòng ta vui sướng cưá»i thầm. Nắm tay hắn, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, cháºm rãi bước từng bước, lắc lư: “Mạch Khê.â€
 “Ừ.â€
 “Mạch Khê.â€
 “Há»?â€
 “Mạch Khê.â€
 “Chuyện gì?â€
 “Chỉ muốn gá»i tên mà thôi.†Ta nói, “Má»—i lần gá»i tên chàng, Ä‘á»u có  thể nghe thấy tiếng chàng trả lá»i. Äá»™t nhiên ta cảm thấy, đây là chuyện  hạnh phúc nhất.
 Mạch Khê mỉm cưá»i. Ta lại nói tiếp, “Công việc ở kinh thành có vất vả lắm không?â€
 Mạch Khê im lặng má»™t lát, nói: “Có thể dùng năng lá»±c chÃnh mình giúp  ngưá»i khác, có thể dá»±a vào hai tay chÃnh mình làm việc mình mong muốn,  có ngưá»i vì việc làm cá»§a ta mà vui vẻ, tuy rằng ná»™i bá»™ triá»u đình lục  đục cÅ©ng không phiá»n lòng lắm, nhưng quyá»n lá»±c ta đạt được nếu có thể  giúp đỡ dân chúng… Tam Sinh, nàng có hiểu được cảm giác thá»a mãn đến thế  nào không?â€
 Lòng ta khẽ run, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt hắn lóe lên tia sáng đã lâu rồi ta không nhìn thấy.
 Trong nháy mắt, ta cảm giác như mình gặp lại Cá»u Thiên Chiến Thần ở Minh phá»§ năm nào.
 Mạch Khê như váºy, má»›i là Mạch Khê chân chÃnh. Äá»™t nhiên ta nhá»› tá»›i  lá»i tiểu quá»· Giáp nói vá»›i ta năm đó: “Mạch Khê Thần Quân là Chiến Thần  Thiên giá»›i, lên trá»i xuống đất không có gì không làm được, nhưng trong  tâm hắn chỉ có thiên hạ. Trong lồng ngá»±c có muôn dân bá tánh, làm sao  chứa nổi tư tình nữ nhi.â€
 Lúc đó ta không để tâm tá»›i những lá»i này, nhưng hôm nay nhìn vào mắt  Mạch Khê, ta má»›i hiểu được, Tiểu quá»· Giáp, má»™t ngưá»i quan sát tỉ mỉ đã  tiên Ä‘oán đúng.
 Trong tim Mạch Khê chỉ có muôn dân, mặc kệ hắn biến thành gì đi nữa…
 Hôm sau, Mạch Khê vào cung. Ta vẫn ở trong phòng Ä‘á»c sách như thưá»ng lệ.
 Còn chưa Ä‘á»c được hai trang, nghe thấy bên ngoài sân có những tiếng  bước chân bước Ä‘á»u. Quan binh ư? Từ lúc ta có linh thức cho đến nay,  chưa bao giá» tuân theo quy cá»§. Ta từng bị quá»· tóm, bị Diêm Vương gia  mắng, bị hòa thượng truy Ä‘uổi, bị đạo sÄ© đánh. Nhưng cho tá»›i bây giá» vẫn  không bị quan binh bao vây như thế này.
 Äây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i gặp phải, ta có chút kÃch động.
 Ta vẫn chá» bá»n hỠđồng loạt xông vào, vây quanh ta, để ta xem rốt  cuá»™c đám quan binh này có tráºn pháp thế nào. Không ngỠđợi ná»a ngày lại  có tiếng Ä‘áºp cá»a rất quy cá»§, ta hÆ¡i thất vá»ng. Chỉ có thể ra mở cá»a.
 Có lẽ đám quan binh đã trốn vào má»™t góc nào đó. Trước cá»a chỉ có má»™t  tiểu cô nương thanh tú. Ta nhìn nàng ná»a ngày má»›i nháºn ra, đây không  phải chÃnh là Thi Sảnh Sảnh bị Mạch Khê bá» mặc trên đưá»ng ngày hôm qua  đây sao?
 Nàng thấy ta mở cá»a, vẻ mặt giống như bị sét đánh ngang tai, thì thào  tá»± nói: “Tháºt sá»± có nữ nhân sao, sao hắn có thể dẫn má»™t nữ nhân vá»  nhà.â€
 ThÃch là má»™t chuyện, nhưng dây dưa tá»›i cá»a lại là chuyện khác, lòng  ta không bao dung được đến thế, cảm tình bá»›t Ä‘i rất nhiá»u, liá»n khoanh  hai tay ở trước ngá»±c, thản nhiên dá»±a ở cạnh cá»a nói: “Không sai, ta là  nữ nhân cá»§a hắn, tá» nhỠđã ngá»§ bên cạnh hắn. Ngươi có muốn nói gì nữa  không?â€
 Äịnh lá»±c cá»§a tiểu cô nương vẫn còn kém lắm, bị ta nói như váºy, sắc  mặt trắng bệch, lảo đảo ra sau hai bước, suýt ngã dưới đất. Ta nhÃu mày  nhìn nàng, trong lòng cảm thấy không đành lòng nhưng lại thấy có chút  thoải mái.
 Lúc này có má»™t phụ nhân trung niên đột nhiên từ bên cạnh xông ra, chỉ  vào mặt ta quát mắng: “Äừng hòng bắt nạt tiểu thư nhà ta! Äừng để ngôn  ngữ ô uế cá»§a ngươi làm bẩn lá»— tai tiểu thư nhà ta!â€
 Ta vô tá»™i há»i lại. “Nàng há»i, ta đáp, trả lá»i tháºt, sao lại dÆ¡ bẩn?â€
 Sắc mặt Thi Sảnh Sảnh càng trắng nhợt. Phụ nhân kia mắng: “Yêu phụ lá»›n máºt! Dám vô lá»… vá»›i tiểu thư! Ngưá»i đâu, bắt ả!â€
 Ta bất đắc dĩ day day trán, rõ ràng phụ nhân này cố tình gây sự mới  đúng. Ta còn muốn nói lý với nàng một chút, thì chớp mắt một cái đã thấy  một đám quan binh bên canhm
 Hai mắt ta sáng lên, hưng phấn “A!†má»™t tiếng. Phụ nhân kia cÅ©ng hét lá»›n: “Ả muốn dùng ám khÃ! Bảo vệ tiểu thư!â€
 Khoảng khắc tiếng kiếm rút khá»i vá» khiến tóc gáy ta dá»±ng đứng.
 Ta há miệng thở dốc, chưa kịp nói bốn chữ “dÄ© hòa vi quýâ€, má»™t cây  đại Ä‘ao đã bổ tá»›i trên đầu ta. Trải qua tôi luyện ở nhân gian, tÃnh tình  ta đã kiá»m chế rất nhiá»u, nhưng cÅ©ng không thể dá»… dàng để ngưá»i khác  bắt nạt. Mắt ta nhìn trừng trừng vào gã lÃnh đầu tiên xông tá»›i.
 Không tu luyện pháp thuáºt, phàm nhân này bị ta dùng âm sát trừng,  nháy mắt chân má»m nhÅ©n, “bịch†má»™t tiếng quỳ xuống lạy ta má»™t lạy.
 Äám ngưá»i phÃa sau lại không thông minh, như ong vỡ tổ đánh vá» phÃa ta.
 Ta niệm má»™t cái quyết, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, toàn bá»™ đám lÃnh  bao vây ta bị đánh bay. Ta giáºn dữ nói: “Làm ngưá»i phải làm chú ý quan  sát, xem xét thá»i thế.â€
 Thi Sảnh Sảnh và phụ nhân kia bị âm khà quét qua, ngã xuống đất, giáºt  mình sợ hãi nhìn ta. Ta tiến lên, vươn tay kéo phụ nhân kia đứng dáºy,  nàng quát to má»™t tiếng, yêu quái, rồi ù té chạy. Ta đành phải quay lại  đỡ Thi Sảnh Sảnh.
 Nàng lại ngoan ngoãn để ta kéo lên, ta phá»§i bụi trên mặt nàng nói:  “ThÃch má»™t ngưá»i, cÅ©ng phải giữ được tôn nghiêm chÃnh mình. Từ nay vá»  sau đừng tìm tá»›i cá»a tra há»i nữa. Mất mặt không nói làm gì, cố sức cÅ©ng  không lấy lòng được. À, còn nữa, ba kiếp cá»§a Mạch Khê Ä‘á»u thuá»™c vá» ta.  Nếu ngươi tháºt lòng muốn quyến rÅ© hắn, chá» hết ba kiếp rồi hãy tá»›i.â€
 Ta nói những lá»i này Ä‘á»u là sá»± tháºt, nhưng không ngá» lá»t vào trong  tai nàng lại có cảm giác khác. Hốc mắt nàng đỠlên, rÆ¡m rá»›m chá»±c khóc,  quay đầu bá» chạy.
 Ta dá»n dẹp cá»a nhà xong xuôi, lại bình tÄ©nh trở vá» phòng Ä‘á»c sách. Ta  nhá»› là vừa rồi Ä‘á»c tá»›i Ä‘oạn tài tá» gặp mặt giai nhân, giai nhân vừa  cưỡng hôn tài tá». Trò này đúng là không tầm thưá»ng.
 [1]  Sách mà Tam Sinh xem được gá»i là thoại bản: là má»™t hình thức tiểu  thuyết Bạch thoại phát triển từ thá»i Tống, chá»§ yếu kể chuyện lịch sá» và  Ä‘á»i sống xã há»™i đương thÆ¡i, thưá»ng dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân  sau này.
 P/s: thấy TS suốt ngày xem ư ư a a, mình ngá» chị này xem Äông cung đồ lắm =))
 
 
 
 
 
 |  
 
	
		|  |  |  
	
		| Từ khóa được google tìm thấy |  
		| 4vn duyen no tam sinh, áàññåéíû, êâàðòèð, íàëîãè, ïðàâäà, ïðîãíîç, ñëóæáà, ngôn tình thần tiên, ñöåíàðèè, ñòîëà, ôèçèêà, ôîìåíêî, sinh than bat tu, tam sinh bat tu 4vn, ti menh, tu bat tu than tien  |  
	
	
		
	
	
 |  |