[Đô Thị] Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - TG: Tâm Tại Lưu Lãng (update)
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 1 : Tôi muốn từ hôn với cô.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Giới Thiệu:
Cưới được một người vợ là hoa hậu giảng đường là một ước mơ của vô số người, Đường Kim lại có một vị hôn thê là hoa hậu giảng đường nhưng mà hắn lại tìm trăm phương ngàn kế để từ hôn với nàng.....
PS: Bộ mới của lão Lưu Lãng, tầm YY thì biết r` cho nên không nói nữa Vì con le bí yêu cầu nên mới post luôn đây
Chương 1 : Tôi muốn từ hôn với cô.
- Tần Thủy Dao, tôi muốn từ hôn với cô.
Giọng nói to vang lên giống như là đang đọc tuyên ngôn vĩ đại vậy. Vang vọng khắp cả sân trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Trong lễ đường của Ninh Sơn Nhị Trung, tất cả mọi người kể cả học sinh và giáo viên đều có cảm giác choáng váng, lại có người tới từ hôn với Tần Thủy Dao sao?
Cho dù năm nay là đã là năm 2012, năm tận thế rồi thì cũng không nên xuất hiện loại tình huống không hợp Logic như thế này a.
Tần Thủy Dao là ai?
Trong Ninh Sơn Nhị Trung, mặc dù là một người lao công quét rác hay là một đứa con nít lên 3 cũng biết được vị tỷ tỷ xinh đẹp Tần Thủy Dao này. Mà trong thành phố Ninh Sơn này thì Tần Thủy Dao lại giống như một minh tinh. Con gái của thị trưởng thành phố Ninh Sơn này cũng có một người con gái tên là Tần Thủy Dao a.
3 năm trước đây, khi trường trung học cơ sở Ninh Sơn Nhị Trung được thành lập thì Tần Thủy Dao chính là một trong những nhóm học sinh đầu tiên học ở đây. Lúc đó Tần Thủy Dao chỉ mới 13 tuổi nhưng cũng được mọi người công nhân là hoa hậu giảng đường, 3 năm sau này, Tần Thủy Dao càng ngày càng trổ mã, càng ngày càng xinh đẹp, luôn luôn chiếm lấy ngai vàng đệ nhất hoa hậu giảng đường của trường trung học Ninh Sơn Nhị Trung này.
( Ở Ninh Sơn Nhị Trung này vừa là dạy cấp 2, vừa là cấp 3 luôn)
Tần Thủy Dao xinh đẹp là điều không thể nghi ngờ, nhưng nàng không hề chỉ có xinh đẹp.
Thành tích trong 3 năm của nàng lien tục đứng nhất. Nàng biết khiêu vũ, biết ca hát, biết vẽ tranh, biết đàn dường cầm, hơn nữa nàng còn là thành viên chủ lực của đội bóng chuyền nữ của trường. Nhắc đến Tần Thủy Dao thì toàn bộ giáo viên trong trường đều dùng những lời tốt đẹp nhất để ca ngợi nàng.
Có thể nói đối với nam sinh thì Tần Thủy Dao vô cùng hấp dẫn, không chỉ như vậy, nàng còn có một gia thế vô cùng tốt. Nàng có một người mẹ, mà tài sản của mẹ của nàng cũng lên tới tỷ đồng.
Thành phố Ninh Sơn lưu truyền một câu, nếu sinh nữ thì nên sinh giống Tần Thủy Dao, cưới vợ thì nên cưới Tần Khinh Vũ, mà Tần Khinh Vũ chính là mẹ của Tần Thủy Dao.
Bất luận là nói về dung mạo, gia thế hay các phương diện khác thì có thể nói Tần Thủy Dao vô cùng hoàn mỹ. Mà một cô gái hoàn mỹ như vậy, lại bị người khác nói từ hôn sao?
Vớ vẩn, thật sự là vớ vẩn. Đây chính là suy nghĩ của hơn một ngàn giáo viên và học sinh trong trường này. Mà sau khi mọi người kịp phản ứng lại thì mọi người liền nhìn về phía đài chủ tịch. Bọn họ muốn biết rốt cuộc là tên ngốc nào bị chạm dây thành kinh mới đến từ hôn với Tần Thủy Dao.
Hơn một ngàn ánh mắt nhìn vào một chỗ, nhìn vào tên thiếu niên xuất hiện ở bên trên đài chủ tịch.
Hắn mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, chiếc quần cao bồi màu đen, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Thân hình cao khoảng 1m7, dáng người hơi phong phanh nhưng mà nếu nhìn kỹ vào thì cũng thấy bộ dạng của hắn cũng dể nhìn, hơn nữa ngũ quan phối hợp làm cho người khác có một loại cảm giác thoải mái. Giờ phút này, trên mặt của hắn nở ra nụ cười thản nhiên, nụ cười này cũng có thể làm cho người ta không tự giác mà sinh ra lòng hảo cảm. Đây thật sự là một thiếu niên có lực hấp dẫn.
Đáng tiếc, lời nói của hắn đã bán đứng diện mạo và khí chất của hắn. Một câu mới vừa rồi của hắn thốt ra đã khiến cho mọi người có cảm giác muốn cho thằng nhóc này ăn đòn.
- Cậu mới nói cái gì đó hả?
Lúc này đây, Tần Thủy Dao bước ra, mắt đẹp như phún lửa, nụ cười hằng ngày trên mặt của nàng đã biến mất mà thay vào đó là vẻ khó tin. Nàng có chút hoài nghi là bản thân mình đã nghe lầm.
- Tôi nói, tôi muốn từ hôn với cô.
Thiếu niên nhìn thấy Tần Thủy Dao đi ra thì nói:
- Nói đơn giản là tôi không nhớ cô, nói lịch sự một chút thì tôi muốn bỏ cô, còn nói thô tục một chút thì…
- Cậu câm miệng lại cho tôi.
Tần Thủy Dao tức giận đến mặt xinh đẹp đỏ lên, thiếu chút nữa là bạo phát ngay tại chỗ.
- Cậu, tên hỗn đản nhà cậu có phải gọi là Đường Kim không?
- Đúng vậy, tôi chính là Đường Kim. Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Thiếu niên duỗi lưng một cái rồi nói tiếp:
- Tôi đã trở thành vị hôn phu của cô trong suốt 15 năm qua, hiện giờ tôi cũng có chút ngán rồi cho nên tôi muốn cùng cô từ hôn. Cô nói đi, cô có muốn hay không?
- Không muốn.
Khuôn mặt của Tần Thủy Dao đỏ bừng, căm giận nhìn vào Đường Kim:
- Có muốn thì cũng là…
Tần Thủy Dao bị chọc tức, tên hỗn đản này lại đến nói từ hôn? Nếu muốn từ hôn thì cũng phải là do chính miệng nàng nói, khi nào thì mới đến phiên của tên tiểu tử này nói đây?
Lời của nàng vừa chưa nói xong thì Đường Kim liền cắt ngang lời nói của nàng:
- Cô đã không muốn từ hôn a? Vậy thì được rồi, tôi đi trước đây.
Đường Kim nói đi là đi, xoay người liền trực tiếp nhảy xuống đài chủ tịch.
- Đứng lại.
Một tiếng gầm lên phát ra từ phía sau lưng Đường Kim, người phát ra tiếng gầm này chính là chủ nhiệm của lớp 10/3, Hoàng Đắc Thắng.
Đường Kim quay đầu lại, nhìn vào Hoàng Đắc Thắng, mở miệng nói:
- Thưa thầy, chào thầy.
- Cậu là học sinh lớp nào?
Giọng nói của Hoàng Đắc Thắng dịu xuống, hoàn hảo là tên tiểu tử này còn biết tôn trọng một người giáo viên như hắn.
- Thưa thầy, hẹn gặp lại.
Đường Kim lại cười hì hì nói một câu, sau đó liền xoay người, tiếp tục rời đi về phía trước.
“ Ha.. Ha…Ha”
Thấy được cảnh tượng như thế thì có mấy chục người không nhịn được mà cười âm lên, tên tiểu tử này thật ác nha, đây không phải là muốn đùa giỡn, chơi Hoàng chủ nhiệm một vố sao?
Đường Kim rất nhanh đi đến bên cạnh một tên mập mạp, hắn xòe tay ra:
- Lấy ra, một trăm đồng.
Tên mập này có chút không tình nguyện, bất quá hắn vẫn lấy một trăm đồng từ trong túi ra rồi đưa cho Đường Kim.
Đường Kim lấy tiền, nhét vào trong túi, sau đó không chút hoang mang mà đi về phía cổng trường. Rất nhanh, hắn đã biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Trên đài chủ tịch, sắc mặt của Hoàng chủ nhiệm liền xanh mét:
- Lẽ nào lại như vậy, thật sự lại có một người học sinh như thế sao? Đây là học sinh học ở lớp nào đây?
- Hoàng chủ nhiệm, cậu ta chính là học trong lớp chiêu sinh đặc biệt của em.
Một giáo viên nữ xinh xắn, dễ thương liền bước lên hướng Hoàng Đắc Thắng nói.
Hoàng Đắc Thắng áp chế cơn giận trong lòng, tức tối nói:
- Lớp đặc biệt sao? Ai dám trêu chọc vào hắn đây?
- Tôi sẽ….
Lúc này đây, người mở miệng chính là hiệu trưởng của trường.
Hoàng Đắc Thắng nhất thời liền bị thảm bại hoàn toàn rồi.
Dưới sân trường.
- Trương Tiểu Bàn, tại sao cậu lại đưa tiền cho Đường Kim vậy hả?
Có một nữ sinh cảm thấy kỳ quái liền đi về phía tên Bàn tử kia hỏi.
- Tớ cùng hắn cá cược, tớ thua.
Bàn tử có chút buồn bực.
- Cậu cùng hắn cá cược cái gì?
Nữ sinh kia tiếp tục hỏi.
- Hắn nói hắn là vị hôn phu của Tần Thủy Dao, tớ nói tớ không tin, tớ liền cùng hắn cá cược. Tớ nào biết đâu Tần Thủy Dao kia chính là vị hôn thê của hắn a.
Bàn tử thật buồn bực, nếu để hắn biết được Tần Thủy Dao chính là hôn thê của tên nhãi nhép Đường Kim kia thì hắn còn làm gì muốn cá cược để mất một trăm đồng nữa?
- Tên khốn kia dám lấy tớ ra làm vật để cá cược sao?
Một giọng nói tức giận bỗng nhiên vang lên bên cạnh tên Bàn tử này.
Bàn tử quay đầu lại nhìn thì không khỏi ngẩn ra. Không biết khi nào Tần Thủy Dao đã đến đây, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, hai mắt giống như là muốn phun ra lửa.
Bàn tử nhất thời có chút không dám trả lời, Tần Thủy Dao lại nói chuyện:
- Nói cho tên Đường Kim khốn kiếp kia biết, tớ sẽ không để yên chuyện này đâu.
Nói xong câu đó, Tần Thủy Dao liền chạy ra.
Nhìn thấy bóng lưng Tần Thủy Dao thì Bàn tử thầm nói một câu:
- 2 vị là người một nhà, đương nhiên là không để yên rồi.
************
5’ sau, lễ khai giảng lớn chấm dứt.
Các học sinh lớp 10 liền sôi nổi rời khỏi lễ đường, mà tin tức Tần Thủy Dao bị người khác từ hôn sớm đã mọc cánh bay khắp cả trường, toàn bộ mọi người đều biết tin này. Trong một vài giờ ngắn ngủi thì Đường Kim liền trở thành một nhân vật phong vân của trường Ninh Sơn Nhị Trung rồi.
Mà giờ phút này, Đường Kim đang mới đi ra khỏi cửa chính của Ninh Sơn Nhị Trung.
- Từ hôn vẫn chưa thành công, ta vẫn cần cố gắng a.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu:
- Rốt cuộc cũng kiếm được một trăm đồng, có thể đi ăn một bữa cơm no nê rồi.
Dường như Đường Kim đã thấy được một chén thịt kho tàu thật to, đột nhiên giờ phút này từ đằng sau lại truyền đến một tiếng quát, làm cắt đứt ảo tưởng của hắn:
- Đường Kim, đứng lại đó cho lão tử.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 2: Lấy soái phục người.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 2: Lấy soái phục người.
- Cắt ngang suy nghĩ của lão tử về vụ thịt kho tàu này, *(^&*&^*&, thật là con mja nó vô đạo đức thật.
Đường Kim than thở một câu, sau đó xoay người thì thấy có một đám người đang đi về phía hắn.
Sáu nam sinh xếp thành một hàng, nghênh ngang tiêu sái. Cả sáu tên này đều mang đồng phục lớp 10, tay phải thì cầm theo cặp sách đều là hàng Nike, dưới chân thì đi giày thể thao màu đen cũng là hàng Nike.
Sáu nam sinh này có vóc người cao lớn nhìn qua thì chiều cao khoảng 1m75, mà tên cao nhất thì có chiều cao khoảng 1m85. Đầu năm nay dinh dưỡng của mấy đứa con nít ranh có chút thừa mà, 16 – 17 tuổi mà cũng có bộ dạng không khác gì người lớn.
Vốn Đường Kim cũng không phải là người có vóc dáng thấp bé gì, hắn cũng mới 16 tuổi nhưng mà cũng cao 1m7 rồi, có thể so sánh với mấy người bình thường. Nhưng mà so với mấy tên gia hỏa trước mặt này thì trông hắn có chút đáng thương.
Sáu nam sinh này rất nhanh đã đi đến trước mặt của Đường Kim, tên cao nhất liền dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn vào Đường Kim, mở miệng hỏi:
- Biết chúng ta tìm cậu để làm cái gì không?
- Biết.
Đường Kim gật gật đầu, nhìn chăm chú vào đám nam sinh này, nói:
- Các cậu muốn mời tôi đi ăn cơm.
- Chú mày nằm mơ giữa ban ngày à?
- Kháo, ăn cơm, cho mày ăn kít thì đúng hơn.
- Này… đập chết mja hắn đi, nói nhiều làm gì.
…
Trong lúc nhất thời, vài tên nam sinh liền đồng loạt chú một cậu, ta một câu, dường như bọn hắn muốn dùng nước miếng để nhấn chìm Đường Kim.
- Mọi người ngừng lại.
Tên nam sinh cao nhất liền giơ tay lên, mấy tên khác thấy như vậy thì liền im miệng lại. Có thể thấy trong đám người này thì tên nam sinh cao nhất này chính là người cầm đầu.
Tên nam sinh cao nhất này tỏ ra vẻ kiêu ngạo nhìn thẳng vào Đường Kim, gằn từng chữ:
- Tiểu tử, biết chúng tao là ai không?
- Biết.
Đường Kim lại gật gật đầu, vẫn lộ ra bộ dạng chân thật, nói:
- Các cậu chính là người mời tôi đi ăn cơm.
- Các anh em, nói cho tên tiểu tử này biết chúng ta là ai?
Tên nam sinh cao to kia vươn tay ra, mở miệng hỏi to sau đó liền phun ra 2 chữ:
- Vương Phi.
Mà năm tên nam sinh còn lại liền sôi nổi nói theo.
- Trương Tiểu Báo.
- Trương Lực.
- Lý Bố Y.
- Hà Quân.
- Mạnh Tác Lâm.
Sau đó, sáu người liền trăm miệng một lời, hô to lên:
- Chúng ta chính là không bạo lực thì không hợp tác với nhau.
Vương Phi lại vươn một ngon tay ra rồi nói:
- Khẩu hiệu của chúng ta chính là…
Sáu người lại cũng nhau hô lớn:
- Không có bạo lực, sẽ không có hợp tác!
Hô xong những lời này thì bọn hắn liền tỏ ra dương dương tự đắc mà Đường Kim thì lại há to mồm, trợn mắt to ra, sau một lúc cũng không biết nói cái gì đây.
Thanh thế của sáu tên này vô cùng lớn, hiện tại lại là lúc tan học, Ninh Sơn Nhị Trung có không ít học sinh ngoại trú. Thấy một màn như vậy thì liền hấp dẫn ánh mắt của gần một trăm tên học sinh, bọn hắn liền vây xem.
- Vương Phi, bọn hắn lại đang khi dễ người khác a.
- Con mẹ nó, mấy tên này càng ngày càng hung hăng càn quấy, bảo vệ đâu cả rồi?
- Ngay cả hiệu trưởng mà bọn hắn còn không sợ, nói bảo vệ thì được tích sự gì đây.
- Tiểu tử đó từ nơi khác đến đây sao? Lần này thì thật là xui xẻo cho hắn rồi.
- Ta kháo, đây không phải là Đường Kim sao?
- Đường Kim? Là tên gia hỏa mới vừa rồi đứng lên nói từ hôn với Tần Thủy Dao sao?
- Có thể không phải là tên này đó.
- Ta kháo, mấy tên gia hỏa Vương Phi này cuối cùng cũng làm ra chuyện hợp với lòng người, nào, xông lên đánh gãy răng tên gia hỏa Đường Kim này đi.
- Đúng vậy, tên gia hỏa Đường Kim kia thật sự là cần ăn đòn, ngay cả cơ hội nói chuyện với Tần Thủy Dao thì lão tử cũng không có thế mà tên gia hỏa này lại còn muốn nói từ hôn với Tần Thủy Dao, thật sự là không có thiên lý rồi.
- Ha ha…. Tên gia hỏa Đường Kim kia sợ ngây người rồi.
Một số học sinh vây xem liền sôi nổi nghị luận, đám người Vương Phi nghe vậy thì cũng hưng phấn. Thấy Đường Kim lộ ra bộ dạng bị hù sợ thì Vương Phi lại càng them đắc ý:
- Tiểu tử, hiện tại mày cảm thấy sợ rồi sao? Quỳ xuống lạy giải thích với bọn tao sau đó cách xa Tần Thủy Dao một chút thì chúng ta sẽ bỏ qua cho mày.
- Haiz.. thất học không đáng sợ, đáng sợ nhất là mấy tên thất học lại giả vờ có văn hóa.
Rốt cuộc Đường Kim cũng nói chuyện, hắn lắc lắc đầu. Nhìn vào đám người Vương Phi rồi nói:
- Tôi nói, các cậu đang diễn xiếc khỉ ở nơi này sao?
Lời vừa nói ra thì đám người Vương Phi đang dương dương tự đắc trong nháy mắt giống như là bị tạt nguyên một chậu nước lạnh vào mặt, vẻ đắc ý của bọn hắn liền biến mất.
Vương Phi lại càng giống như bị người khác tát vào mặt một cái vậy, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc đỏ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim, nói:
- Đường Kim, mày có dũng khí đó, có dũng khĩ thì cũng lão tử 1 vs 1 nào.
Nghe được mấy chữ 1 vs 1 thì đám học sinh đứng xem ở xung quanh liền hưng phấn không thôi. Nơi này sắp sửa trình diễn một màn hay rồi đây.
- 1 vs 1 à?
Đường Kim lắc lắc đầu rồi mở miệng:
- Tôi là người không thích bạo lực chút nào.
- Không dám 1 vs 1 thì liền quỳ xuống lạy đi.
Vương Phi hừ lạnh một tiếng.
- Lạm dụng bạo lực là một việc làm sai trái rồi.
Đường Kim tỏ ra bộ dạng rất chăm chú, nói tiếp:
- Tôi là người ưa thích lấy soái phục người.
- Cái gì? Cái gì mà lấy đức thu phục người? Tao coi rằng đầu óc của mày có vấn đề rồi đó?
Vương Phi giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, vẻ mặt khinh thường nhìn vào Đường Kim.
- Cái lỗ tai của cậu có vấn đề à? Không phải lấy đức thu phục người mà tôi nói là lấy soái thu phục người a.
Đường Kim lộ ra bộ dạng nghiêm túc, lấy tay chỉ vào bản thân mình rồi nói lớn:
- Cậu nhìn xem, xem thử bản thân tôi đây không phải là rất đẹp trai sao? Cậu xem tôi đẹp trai như vậy thì bản thân cậu sẽ cảm thấy mình tự ti không? Nếu bản thân cậu cảm thấy tự ti như lời nói của tôi thì có phải cậu sẽ vui lòng phục tùng tôi, quỳ xuống đất lạy tôi không? Điều tôi muốn nói chính là điều này, đây chính là lấy soái thu phục người.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, một đám người đều lộ ra bộ dạng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng mỗi người liền hiện ra một suy nghĩ : “ Tên này quả thật là thượng hạng a, lấy đức thu phục người thì bọn hắn đều đã nghe qua, còn cái gì mà lấy soái thu phục người thì đây chính là lần đầu tiên bọn hắn nghe được”.
Vương Phi cũng là một trận ngẩn ra, qua một lúc sau thì hắn mới lấy lại tinh thần, quát lớn một tiếng:
- Cái đệt con mja nhà mày, mày nói cái này là soái sao? Tao cũng soái đây này.
Mọi người đều cảm thấy những lời Vương Phi nói là thật cho nên bọn hắn liền trở nên phấn khích. Quả thật Vương Phi trông rất soái, người này có vẻ mặt giống với những minh tinh, thần tượng Hàn Quắc hơn nữa còn có dáng người giống như vận động viên bong rổ. Nếu nói về độ soái thì cả trường Ninh Sơn Nhị Trung này thì cũng không có mấy người có thể so sánh với Vương Phu được. Lúc này Đường Kim lại nói với Vương Phi rằng bản thân hắn rất soái, haiz, đây quả thật là tìm lầm đối tượng rồi.
- Haiz, cậu cảm thấy rằng bản thân của cậu soái hơn cả tôi phải không?
Đường Kim nhìn vào Vương Phi rồi nói.
- Lão tử đương nhiên là soái hơn mày rồi.
Vương Phi giận dữ hét lên.
- Đúng a, đương nhiên là anh Phi soái hơn mày rồi.
- Anh Phi là người đẹp trai nhất.
- Vương Phi, anh là người đẹp trai nhất, em yêu anh.
…
Vài đứa học sinh ở bên cạnh liền phụ họa, còn có mấy thiếu nữ bại não thì liền bày tỏ tình cảm của mình đối với Vương Phi.
- Thế nào, biết lão tử soái hơn mày chưa?
Nghe được giọng nói của mọi người thì Vương Phi có chút đắc ý, lúc này hắn đang dương dương tự đắc thì đột nhiên trong tầm mắt của hắn liền xuất hiện một nắm tay.
Nắm tay này dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía hắn, lúc này hắn muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. 1s sau hăn liền cảm thấy trước mặt của mình toàn là ông sao, mũi của hắn lại càng cảm thấy ê ẩm và đau nhức, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng thảm thiết. Máu mũi của hắn liền tuôn ra như suối.
- Hiện tại cậu còn có cảm giác rằng bản thân cậu đẹp trai hơn cả tôi không?
Đường Kim nhìn vào khuôn mặt đầy máu tươi của Vương Phi, không nhanh không chậm hỏi.
Bốn phía lại yên tĩnh không tiếng động. Bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo còn kẻ trong cuộc thì u mê, bọn hắn đều thấy được một quyền của Đường Kim đánh về phía Vương Phi. Điều này quả thật là làm cho bọn hắn có cảm giác quá nhanh, quá đột ngột. Đường Kim ra tay đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, mọi người đều nghĩ rằng Vương Phi sẽ động thủ với Đường Kim như thế nào chứ không nghĩ rằng lúc này đây Đường Kim lại rat ay, động thủ với Vương Phi.
Vương Phi cũng sửng sốt vài giây, hắn dùng tay sờ sờ cái mũi, sau đó nhìn nhìn bàn tay, liền thấy một tay toàn là máu tươi. Dưới sự kích thích của máu tươi thì đột nhiên Vương Phi giống như là người điên, hắn gầm lên một cách giận dữ:
- Kháo, con mja mày, mày dám đánh lão tử sao? Lão tử làm thịt mày.
Sỉ nhục, đây tuyệt đối là một điều sỉ nhục đối với Vương Phi.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Phi chưa từng bao giờ gặp qua loại sỉ nhục như thế này. Từ nhỏ đến lớn thì đây cũng là lần đầu tiên hắn bị người ta đánh chảy máu mũi, loại tương phản lớn này làm cho hắn tức giận như điên cuồng. Hắn mắng một tiếng rồi nắm chặt đấm tay, nhắm về phía Đường Kim, một quyền hung hăng đánh ra.
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 3: Cậu soái hay là tôi soái?
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 3: Cậu soái hay là tôi soái?
Nắm đấm to lớn thẳng đến đỉnh đầu của Đường Kim. Nhưng mà Đường Kim lại căn bản không thèm tránh né, trong đám người thấy được cảnh như vậy thì không khỏi hô lên một tiếng, một quyền này nếu trúng vào người thì sẽ bị thương ngay.
Mắt thấy nắm đấm của Vương Phi đã gần tiếp xúc với thân thể của Đường Kim thì cuối cùng Đường Kim cũng có phản ứng. Tay trái của hắn nhấc nhẹ lên, thoạt nhìn thì trông động tác có vẻ thông thả, mềm mại vô lực nhưng mà chỉ trong nháy mắt thì tay trái của hắn đã nắm được nắm tay của Vương Phi.
- Đệt con mja nhà mày…
Vương Phi liền há mồm mắng, đột nhiên trên mặt hắn lại truyền đến một cơn đau.
“ Bốp Bốp Bốp Bốp…”
Một trận những tiếng bạt tai liền vang lên khiến cho đám nam sinh và nữ sinh vây xem xung quanh liền trợn tròn mắt, há hốc mồm. Tay trái của Đường Kim bắt lấy tay phải của Vương Phi, mà tay phải của Đường Kim cũng không nhàn rỗi, năm ngón tay của hắn xòe ra, trong nháy mắt đã tát trên mặt của Vương Phi mấy chục cái bạt tai rồi.
Đáng thương cho tên gia hỏa Vương Phi này, bị ăn mười mấy cái tát vào mặt thì đầu óc của hắn choáng váng, trong lúc nhất thời đầu óc liền hỗn loạn, phản ứng cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
- Hiện tại cậu còn cảm thấy bản thân cậu đẹp trai hơn tôi không?
Đường Kim buông tay của Vương Phi ra rồi hai tay vỗ vỗ vào nhau, giọng nói vô cùng hời hợt.
Mọi người thật là không biết nói gì. Vương Phi đã bị Đường Kim đánh cho thành bộ dạng giống như một cái đầu heo rồi, còn có thể đẹp trai hơn tên Đường Kim này sao? Nhưng nếu xét một cách toàn diện thì Đường Kim so với anh Gop thì cũng không đẹp trai bằng.
Đừng nói là Đường Kim, hiện tại so với một tên cùi bắp bình thường nào thì bọn hắn cũng đẹp trai hơn so với Vương Phi.
- Đệt con mja nhà mày, mọi người cùng nhau tiến lên, thằng ranh con này lại dám đánh lén anh Phi.
Sau đó, không đợi Vương Phi làm ra phản ứng gì. Rốt cuộc trong mấy tên đồng bạn của Vương Phi cũng có người phản ứng lại, Lý Bố Y hô lớn lên một tiếng, sau đó liền vọt về phía Đường Kim.
Đường Kim vẫn như cũ vẫn tỏ ra không chút hoang mang gì cả, hắn chỉ khẽ vươn tay lên thì đã bắt được mắt cá chân của Lý Bố Y, sau đó liền đem cả người Lý Bố Y xoay vòng.
- A..A…A..A..A
Lý Bố Y hoảng sợ, vội kêu lên:
- Cứu mạng, cứu mạng với.
Mà bốn tên còn lại rốt cuộc cũng xông về phía Đường Kim, đáng tiếc, không đợi bọn hắn vọt tới trước mặt Đường Kim thì Đường Kim đã vung tay lên, quăng Lý Bố Y về phía bốn người tụi hắn.
- A..A..A..A..
Tiếng kêu thảm thiết, rên rỉ đan vào nhâu. Một giây sau, 5 tên bọn hắn liền nằm trên mặt đất. Người duy nhất còn đứng nhưng thật ra là bị đánh thành đầu heo là Vương Phi.
- Thật là ngưu bức a.
Một đám người vây xem xung quanh liền trợn tròn mắt há hốc mồm.
- Tên gia hỏa Đường Kim này thật là có thể đánh ….
Còn còn người thì thào tự nói.
- Oa, Đường Kim rất là đẹp trai a, tớ thích cậu ấy rồi…
Có mấy nữ sinh mê gái tiếp tục ré to lên.
Vương Phi, kẻ bị đánh thành đầu heo ngơ ngác nhìn về phía Đường Kim, trong ánh mắt mơ hồ có một tia sợ hãi. Sau đó cho dù hắn là kẻ ngốc cũng hiểu được căn bản bọn hắn đánh không lại Đường Kim.
- Haiz… Trư Đầu Phi, là tôi soái hay là cậu soái hơn đây?
Đường Kim nhìn vào Vương Phi, lộ ra bộ dạng uể oải rồi hỏi.
- Mày…Mày…
Vương Phi cắn răng, hắn không muốn cúi đầu nhưng mà tình thế hiện giờ khiến cho hắn không thể không cúi đầu được.
- Tôi, tôi cái gì? Nói ra ràng cho rõ hơn nào.
Đường Kim lộ ra bộ dạng bực mình.
- Là mày soái.
Rốt cuộc Vương Phi cũng phun ra được 3 chữ này. Hiện giờ hắn thầm nghĩ bản thân cần phải nhanh chóng rời đi khỏi chỗ này bằng không thì nếu hắn càng lưu lại đây thì lại càng dọa người.
- Vậy thì cậu có phục không?
Đường Kim lại hỏi.
- Phục rồi.
Vương Phi trả lời một cách thẳng thắn.
- Haiz, nếu là như vậy thì vậy cậu khẳng định là bản thân cậu đồng ý mời tôi đi ăn cơm chứ?
Đường Kim cười hì hì nhìn vào Vương Phi.
- Đồng…đồng ý.
Vương Phi cắn răng trả lời.
- Haizz… các cậu xem kia, tôi đã nói là các cậu sẽ mời tôi dùng cơm mà. Ban nãy các cậu lại không tin, lúc này đã tin chưa?
Đường Kim lắc lắc đầu sau đó vung tay lên, nói:
- Đi thôi, ăn cơm nào.
Đường Kim thật là thẳng thắn, hắn nói đi thì liền đi mà tuy rằng sáu người kia không đồng ý, không tình nguyện nhưng mà cũng không thể không lập tức đi theo Đường Kim. Bọn hắn tin rằng, nếu như bọn hắn không nghe lời của Đường Kim thì bọn hắn những kẻ được xưng là ưa thích bạo lực sẽ bị Đường Kim dùng bạo lực để xử lý bọn hắn.
Cứ như vậy, trong tầm mắt của hơn một trăm người, Đường Kim thản nhiên mang theo sáu người mặt mũi bầm dập kia đi trên đường.
Vài giây sau, trong đám người cũng có người phát ra một tiếng sợ hãi, than rằng:
- Ta kháo, tên gia hỏa Đường Kim này thật là ngưu bức a. Chẳng trách được hắn lại dám cùng từ hôn với Tần Thủy Dao.
Mọi người âm thầm tán thành, tên gia hỏa Đường Kim này quả thật là một kẻ ngưu bức a.
************
Trong thành phố Ninh Sơn này, đường rộng rãi nhất chính là đường Chủ Kiền Đạo, cũng trong thành phố Ninh Sơn này thì nơi náo nhiệt nhất chính là ngã tư của đường này. Ngã tư của con đường này rất rộng rãi, hơn nữa ở đây chính là quảng trường Ninh Sơn, ở đây được chia làm bốn đoạn đường, được gọi là Ninh Sơn đông lộ, Ninh Sơn tây lộ, Ninh Sợ nam lộ cùng Ninh Sơn bắc lộ.
Ở Hoa Hạ này có hàng nghìn, hàng vạn con phố trong những thành phố lớn. Thành phố Ninh Sơn này cũng được coi là như thế bất quá trên thực tế thành phố Ninh Sơn này cũng được coi là một thành phố hiện đại, có sân bay, có nhà ga, có giao thông công cộng hơn nữa việc làm ăn ở thành phố này cũng rất phát đạt. Ở thành phố này, ngành nghề kiếm được kha khá nhất chính là các cửa hàng ăn uống.
Trường trung học Ninh Sơn Nhị Trung nằm ở phía đường Ninh Sơn nam lộ, mà từ ở chỗ trường NInh Sơn Nhị Trung đi bộ ra khoảng chừng 10’ thì có thể thấy được hai quán ăn có danh tiếng ở thành phố Ninh Sơn này. Đó chính là quán lẩu Tiểu Phì Dương và quán thịt dê Đại Phi Dương.
Quán lẩu Tiểu Phi Dương là một trong những quán lẩu nổi tiếng khắp cả nước mà quán thịt dê Đại Phi Dương lại là một quán ăn có tiếng ở bản địa, mà giờ phút này Đường Kim đang ngồi ở đây vừa ăn thịt dê vừa phấn khích mà đọc tiểu thuyết. Mà có thể thấy được trước mặt của Đường Kim lúc này chính là một cái bàn lớn, trên bàn đã đầy chén đĩa lớn nhỏ, trong đó toàn là thịt dê.
- Cái này cũng khoảng là một con dê nhỉ.
Đường Kim thì thào tự nói, hai mắt tỏa sáng, sau đó liền hướng về phía Vương Phi phất phất tay lên rồi nói:
- Trư Đầu Phi, các cậu có thể đi được rồi. Có mặt các cậu ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến tâm tình ăn uống của tôi đó.
- Đệt con mja nhà mày.
Trong lòng Vương Phi oán hận thầm mắng một câu nhưng mà ngoài miệng thì không dám nói cái gì. Hắn liền lập tức xoay người rời đi, lúc này hắn cần phải đi đến bệnh viện.
Mà một bên một nữ nhân viên phục vụ thấy một màn như vậy thì cũng là ngẩn người ra. Vốn là nàng cảm thấy bảy người ăn như thế là có chút nhiều, thế nhưng mà náo loạn cả nửa ngày, cuối cùng chỉ là một ngươi ăn thôi sao?
Cũng may là bọn họ đã trả tiền rồi nên nàng không cần lo ắng bọn học sẽ ăn bữa cơm Phách Long vương ( Ăn cơm xong là chạy làng). Mặc dù cảm thấy là có chút kỳ quái nhưng nàng cũng không nói cái gì.
Mà giờ phút này, Đường Kim cũng bắt đầu hành động, một bàn thịt dê lớn như vậy đều do một mình hắn xử lý, vừa ăn vừa hát:
- Trên đời này không chỉ có sư phụ là người tốt với ta… Hà ha… không có sư phụ thì mới có thể ăn no được, có sư phụ bên cạnh thì ăn không đủ no…
Đường Kim cầm lấy đũa sau đó bắt đầu ăn như hổ đối, trong đầu vẫn không khỏi nhớ lại tướng mạo đáng khinh của một lão nhân:
- Sư phụ a sư phụ, con thật sự là bị ngài hại đến thê thảm rồi a. Ngài còn giả bộ si tình làm cái gì, lại còn chỉ đưa cho con có một trăm đồng. Đầu năm nay một trăm đồng chỉ mua được có một ký thịt heo a, chừng đấy thì con ăn sao đủ no. Người làm như thế thì làm sao con có thể sống đây.
Đường Kim có chút bi phẫn, hắn rất muốn tìm lão nhân kia để tính sổ nhưng mà lại không tìm được lão nhân kia. Hiện tại hắn chỉ đành phải hóa bi phẫn thành thèm ăn, không ngừng nhét những miếng thịt dê vào trong miệng của mình.
Chén dĩa trên bàn càng lúc càng nhiều, đại khái là sau khoảng một tiếng thì Đường Kim cầm lấy một miếng thịt dê cuối cùng bỏ vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Sau đó hắn dùng lấy khăn tay để lau miệng ròi đứng dậy, đi ra khỏi quán thịt dê này.
Gió nhẹ thổi vào mặt, trong cơn gió còn mang theo hơi nóng. Đường Kim phun ra một hơi khí trọc, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài:
- Thượng Đế, Jesus, Như Lai, Ngọc hoàng, tặng cho con một tấn hoàng kim đi.
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 4: Vì hòa bình của thế giới.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 4: Vì hòa bình của thế giới.
“ Rầm”
Đột nhiên một bóng đen từ trên đường cao tốc rơi xuống, thẳng đến chỗ của Đường Kim mà đến.
- Hôm nay, mấy….mấy người thần tiên kia lại biết nghe lời đến vậy sao?
Đường Kim nói thầm một câu, sau đó vội vàng hướng về phía phát ra tiếng động kia. Cho dù cái đó thật sự là đồ hoàng kim cũng không thể để nó bị đập vỡ như vậy a.
“Bịch”
Bóng đen rơi xuống đất làm bụi, đá xung quanh bay lên.
Đường Kim vừa nhìn lại thì thấy đó là một chậu hoa. Đừng nói là hoàng kim ngay cả hoàng thổ cũng không có, cái kia toàn là đất đen a.
- Thượng Đế, Jesus Như Lai, Ngọc hoàng, quả nhiên các người không có nhân phẩm a.
Đường Kim nói thầm một câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn:
- Wey, là ai ném chậu hoa loạn như vậy a?
- Lão tử ném đó, mày kêu cái mắm gì đó?
Trên ban công tầng 5 đột nhiên hiện ra một tên đầu trọc, hắn lớn tiếng rống to:
- Nếu mày còn kêu nữa thì lão tử sẽ ném tiếp.
- Ông thừa nhận là tốt rồi, nhanh ném tiền xuống đất cho tôi. Bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi, thiếu chút nữa là ông ném nó vào đầu của tôi rồi.
Đường Kim khó chịu, cái loại người gì đây a. Từ trên nhà cao tầng ném đồ vật này đồ vật nọ xuống, chẳng lẽ không biết để ý sao? Vừa rồi nếu hắn đứng ở chỗ này thì hơn phân nữa là sẽ bị trúng vào đầu rồi.
Tính của Đường Kim là như vậy, có bất mãn thì nói ra nếu như không có ai trả lời hắn thì hắn còn có thể bỏ qua. Nào biết được ở trên kia xuất hiện tên đầu trọc kia, hơn nữa tên đầu trọc kia lại còn uy hiếp hắn. Điều này đã làm cho hắn phải thay đổi chủ ý, tuyệt đối không thể không tính sổ. Phải khiến cho tên đầu trọc kia đền tiền, hiện giờ là hắn đang cần tiền đây.
- Bồi thường con mja mày.
Tên đầu trọc kia nghe Đường Kim nói thế thì liền nổi giận:
- Lão tử liền ném thêm đây.
- Có bản lĩnh thì ông ném vào ông đi, bằng không thì ông bước xuống đây bồi thường tiền cho tôi.
Lúc này đây, Đường Kim thật sự rất giận rồi.
- Lão tử lập tức đi xuống đó, có dũng khi thì mày đừng chạy.
Tên đầu trọc rống lớn một tiếng rồi sau đó biến mất tại ban công. Thoạt nhìn, dường như hắn rất muốn xuống giáo huấn Đường Kim.
- Chàng trai, đi nhanh đi, đó là Vương mọi rợ, không dễ chọc đâu.
Đúng lúc này, một lão nhân đầu bạch đi ra lên tiếng khuyên bảo Đường Kim. Vừa rồi Đường Kim cùng với tên đầu trọc kia mắng nhau làm cho mọi người vây xem, mà lão nhân đầu bạc này cũng là một trong số đó.
- Cảm ơn ông.
Đường Kim hướng về lão nhân đầu bạc kia cười cười:
- Kỳ thật thì cháu cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.
Lão nhân đầu bạc thở dài, hắn cũng chỉ lên tiếng khuyên bảo mà thôi. Dù gì thì chuyện này cũng không liên quan đến mình, nếu tiểu tử này không nghe lời khuyên của hắn nữa thì hắn cũng không nói gì thêm.
Ở dưới này là một loại các cửa hàng, còn ở trên cao kia là nhà ở của người dân. Mà cửa ra vào của khu dân cư này ở phía trước, cách chỗ Đường Kim đứng tầm 50m. Đường Kim đứng đây đợi khoảng 1’ thì liền thấy một tên đầu trọc có dáng người khôi ngô, dữ tợn chạy ra, sau đó liền vọt về phía hắn.
Thấy được tên đầu trọc kia xuất hiện thì tất mọi người đang xem liền né tránh giống như là sợ dính vào ôn dịch vậy. Chỉ có một mình Đường Kim là đứng tại chỗ cũ, điều này cũng tự nhiên là sẽ làm cho hắn trở thành mục tiêu rõ ràng nhất.
- Chính là mày kêu lão tử bồi thường tiền đúng không?
Tên đầu trọc kia vọt tới trước mặt đt, hùng hùng hổ hổ mà chất vấn.
- Đúng vậy, lấy tiền ra đi, tất cả là một vạn bất quá bây giờ tôi không thích ông nữa cho nên ông phải bồi thường cho tôi một vạn hai. Sau khi làm xong thì ông có thể cút.
Đường Kim lộ ra bộ dạng uể oải, nói.
- Bồi con mja nhà mày, cho đến bây giờ còn chưa có thằng nào dám kêu lão tử bồi thường.
Tên đầu trọc nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó vung quyền hướng về phía Đường Kim mà đập tới.
- Tôi thật sự không thích bạo lực.
Đường Kim lắc lắc đầu, sau đó đánh ra một quyền rồi nói:
- Có thể là tên đầu trọc này cần phải ăn đòn.
“Bịch”
Hai nắm tay hung hăng đập vào nhau, phát ra một tiếng trầm đục.
“Rắc”
Tiếng gãy xương vang lên, sau đó là một tiếng giống như là mổ heo vang lên
“A”
Tuy rằng đám người xem đã né tránh nhưng mà bọn họ cũng không có rời xa. Cho nên bọn họ có thể thấy được cảnh tượng này, bọn họ nghe được tiếng kêu thê thảm, điều này đã làm cho bọn hắn sửng sốt, bọn hắn vốn là nghĩ đến người kêu tiếng thảm thiết này chính là Đường Kim nhưng mà bọn hắn lại cảm thấy được tiếng kêu thảm này lại có chút quen thuộc? Đây không phải là giọng nói của tên Vương mọi rợ kia sao?
Nhìn kỹ lại thì bọn hắn đều thấy rằng người kêu lên tiếng kêu thảm thiết đó không phải là Vương mọi rợ sao? Lúc này đây, tay phải trái của hắn đang giữ lấy tay phải, hắn tỏ ra đau đến mức mồ hôi chảy ra đầm đìa. Còn chàng trai trẻ kia lại bình yêu đứng ở nơi đó, nửa điểm xảy ra việc gì cũng không thấy.
Đúng lúc này, đột nhiên Đường Kim lại hành động, đột nhiên hắn nhắc chân lên rồi đá vào đầu gối của Vương mọi rợ. Trúng một cước của Đường Kim thì Vương mọi rợ liền hét thảm lên một tiếng
“Bịch”
Hắn liền ngã trên mặt đất.
- Cho đến bây giờ thì tôi không phải là một người ưa thích bạo lực.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu rồi đá thêm một cước nữa vào lưng của Vương mọi rợ:
- Bất quá, tôi là một người vĩ đại. Trên thế giới này thì có một số người vĩ đại thường hay làm ra một số chuyện sai lầm.
Đường Kim lại đá ra một cước:
- Đây là vì sự bình yên của xã hội.
Lại một cước nữa được Đường Kim đá ra:
- Đây là vì hòa bình của thế giới.
Lại thêm một cước nữa đá vào Vương mọi rợ, làm cho hắn lăn vài vòng trên mặt đất:
- Còn đây là vì một vạn hai của tôi.
Cuối cùng, Đường Kim dẫm lên ngực của Vương mọi rợ, nói:
- Hiện tại thì ông có phải là nên bồi thường tiền cho tôi không?
Vương mọi rợ không trả lời, nhìn qua thì giống như là hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Vài người đứng ở bên ngoài liền trợn mắt há hốc mồm, ngày trước ở khu vực này thì Vương mọi rợ mà một kẻ ngang ngược, hoàng hoành bá đạo không coi ai vào trong mắt cả. Lúc này cư nhiên hắn lại bị đánh giống như một con chó sao?
- Dừng tay.
Đột nhiên một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở bên cạnh, một nam nhân trẻ tuổi có dáng người khôi ngô chưa kịp xuống xe thì liền hô to lên một câu:
- Vương mọi rợ, ông lại đang… Hả?
Người vừa mới mở miệng chính phó sở trưởng Cao Thăng, hắn vừa nhận được điện của người dân nói rằng Vương mọi rợ lại đánh người. Nghe được như thế thì hắn liền chạy lại đây, sợ rằng ở đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật thì tên của Vương mọi rợ gọi là Vương Bình, bất quá người này từ khi còn trẻ luôn cậy vào một thân người mạnh của mình, hắn là một tên đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển, tức lúc 17 tuổi đã bắt đầu biết ăn cơm tù rồi, đến bây giờ thì thành tích trong bảng tội phạm của hắn là 4 lần vào tù bóc lịch. Gần đây lại nghe nói hắn và vợ của hắn ly hôn cho nên tất cả mọi người hàng xóm của hắn đều không dám trêu chọc vào hắn, ngay cả Cao Thăng khi thấy Vương mọi rợ cũng cảm thấy đau đầu.
Cảnh sát bình thường thì không dám bắt Vương mọi rợ, chỉ có Cao Thăng ra mặt thì ương mọi rợ mới có thể sợ hãi vài phần, cũng vì như thế mà khi Cao Thăng vừa mới đến thì hắn liền vội vàng nói dừng tay. Nhưng mà khi hắn chui ra khỏi xe cảnh sát thì lại thấy có điều gì không đúng, dường như đây không phải là do Vương mọi rợ đánh người a. Đây rõ ràng là do cậu thanh niên mười mấy tuổi kia làm.
Đến gần lại thì thì Cao Thăng có chút shock, người đang nằm trên mặt đất không phải là Vương mọi rợ sao? Như thế nào mà người dân báo là Vương mọi rợ đánh người, lúc đến đây lại thành ra Vương mọi rợ bị người ta đánh?
- Chuyện gì đã xảy ra?
Cao Thăng nhìn thoáng qua Đường Kim một cái:
- Trước tiên tha cho hắn đi.
- Đại ca, tên này thiếu tiền của tôi.
Đường Kim nghiêm trang trả lời.
- Thiếu tiền của cậu sao?
Cao Thăng ngẩn người, bất quá hắn cũng biết được bản tính của Vương mọi rợ nên cảm thấy việc Vương mọi rợ thiếu tiền cũng không phải là chuyện gì kỳ quái:
- Bất kể là có phải hắn có thiếu tiền của cậu hay không thì cậu cũng không nên làm như thế, không nên đánh người. Được rồi, không nói việc này nữa, thoạt nhìn thì hắn đã bất tỉnh rồi, trước tiên hãy đưa người đến bệnh việc rồi nói sau.
- Được rồi, chờ hắn tỉnh lại thì tôi sẽ tìm hắn lấy tiền.
Lúc này Đường Kim cũng phát hiện ra Vương mọi rợ quả nhiên là ngất đi. Tìm một người đang hôn mê để đòi tiền thật là một việc không thực tế, chỉ đành phải tạm thời bỏ qua thôi.
Thu hồi chân lại, Đường Kim liền xoay người muốn rời đi. Thấy vậy thì Cao Thăng cau mày, vội vàng hô lên một câu:
- Đứng lại, cậu chạy đi đâu đó?
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 5: Là ẩu đả, không phải là đánh nhau.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Chương 5: Là ẩu đả, không phải là đánh nhau.
- Trở lại trường học a.
Đường Kim lộ ra bộ dạng buồn bực:
- Trời sắp tối rồi, nếu tiếp tục không quay về trường học thì nói không chừng ở trường sẽ đóng cửa.
- Trường học sao?
Cao Thăng lại chau mày, hỏi:
- Cậu là học sinh à?
Không đợi Đường Kim trả lời, Cao Thăng lại nói tiếp:
- Mặc kệ cậu có phải là học sinh hay không, tóm lại mới vừa rồi cậu đã đánh người. Cậu đi theo tôi một chuyện, đem mọi chuyện nói ra rõ ràng. Mà khoan, trước tiên cậu đợi một chút cái đã để tôi gọi xe cứu thương chở tên Vương mọi rợ này đến bệnh viện đã rồi cậu đi với tôi.
Đường Kim nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu
- Được rồi, hiện giờ tôi cũng không muốn trở lại trường học đây.
Xe cứu thương rất nhanh, chưa đến 5’ đồng hồ thì xe cứu thương đã xuất hiện, đem Vương mọi rợ mang đi và chưa đến 5’ đồng hồ thì Đường Kim đã cùng với Cao Thăng đi tới sở cảnh sát thành Nam.
Mới vừa bước đi vào sở cảnh sát thì trước mặt liền xuất hiện một nam nhân trung niên mặc cảnh phục, thấy được Cao Thăng thì nam nhân trung niên này tỏ ra bộ dáng hứng thú hỏi:
- Cao Thăng, cậu trở về thật đúng lúc, bên tiểu khu Hồng Tinh đã xảy ra một vụ án thánh toán giữa giang hồ với nhau. Cậu mau dẫn người đến đó xem đi.
- Tốt, sở trưởng, người học sinh này…
Cao Thăng muốn giới thiệu Đường Kim một chút.
Sở trưởng kia lại khoát khoát tay, nói:
- Được rồi, việc này sẽ do đích thân tôi xử lý, cậu mau mau đi di.
Cao Thăng bất đắc dĩ, đành phải gật đầu rồi vội vàng rời đi. Không có biện pháp nào, ai bảo hắn chỉ là phó sở trưởng mà người ta lại là sở trưởng làm chi?
- Tiểu Lý, đưa nghi phạm đến phòng thẩm vấn, tôi sẽ đến ngay.
Cao Thăng vừa mới bước đi thì Sở trưởng liền hướng nam nhân trẻ tuổi tên là tiểu Lý kêu một tiếng.
Nam nhân trẻ tuổi được gọi là tiểu Lý liền lập tức đứng lên, mang theo Đường Kim đi vào một gian phòng thẩm vấn.
Vị Sở trưởng kia là nói tới liền nhưng mà khi Đường Kim ở trong phòng thẩm vấn đợi khoảng 10’ thì vị Sở trưởng kia mới bưng một ly trà, không nhanh không chậm đi vào phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với Đường Kim.
- Nói đi, là phạm tội gì sao?
Vị Sở trưởng kia liếc mắt nhìn về phía Đường Kim, hỏi.
- Tôi không phạm tội gì cả.
Đường Kim trả lời.
- Ngụy biện.
Vị Sở trưởng kia liền vỗ bàn, cao giọng nói:
- Không phạm tội lại phải đi vào nơi này sao?
- A, vậy thì ông nói tôi phạm tội gì đây?
Đường Kim lại hỏi ngược.
- Cái gì?
Sở trưởng nhất thời không kịp phản ứng.
- Không phạm tội lại phải đi vào nơi này sao?
Đường Kim lập tức đem những lời của Sở trưởng nói trả lại.
- Được a, tiểu tử, dám nói chuyện như vậy trước mặt Trương Thiết Hổ tôi đây thì cậu là người đầu tiên.
Sở trưởng giận quá hóa cười:
- Tốt, tốt lắm, hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây hảo hảo tâm sự với cậu.
- Tôi không phải là côn đồ gì cả, tôi là một người học sinh.
Đường Kim bất mãn nhìn vào Trương Thiết Hổ, giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn:
- Tôi tới nơi này là để ghi chép với mấy người chứ không phải để các người thẩm vấn tôi. Nếu không lấy lời khai của tôi thì tôi sẽ đi.
Lúc trên đường đi thì Cao Thăng đã nói với hắn rằng hắn đến nơi này là để viết lời khai, sau đó hắn có thể rời đi. Nhưng mà không nghĩ rằng hiện tại, vị Sở trưởng Trương Thiết Hổ này lại không phải làm việc như thế, thoạt nhìn thì Trương Thiết Hổ này chính là muốn tìm hắn gây phiền toái.
- Cậu đã muốn nói ghi chép đúng không? Được, tiểu Lý chuẩn bị ghi chép.
Trương Thiết Hổ cười một cách âm hiểm, nói:
- Họ và tên?
- Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim không nhanh không chậm trả lời.
- Giới tính.
Trương Thiết Hổ lại hỏi.
- Là một nam nhân thuần khiết.
Đường Kim ngáp một cái, hắn thật chán ghét cái loại vấn đề biết rồi mà vẫn cố hỏi này.
- Trả lời thành thật vào.
Trương Thiết Hổ liền vỗ bàn, lớn tiếng quát.
- Nữ.
Đôi mắt Đường Kim xoay động, lập tức thay đổi câu trả lời.
- Tiểu tử, cậu muốn đùa giỡn phải không?
Trương Thiết Hổ giận dữ nhìn vào Đường Kim:
- Điều cậu muốn nói là bản thân cậu là nữ đúng không?
- Nếu biết tôi là nam thì ông còn hỏi cái gì nữa?
Đường Kim cũng rất khó chịu, sớm biết như thế thì hắn cũng không đến nơi này rồi, thật sự là một nơi không có khuôn phép mà.
- Tiểu tử, trước hết tôi để cho cậu hung hăng càn quất một chút.
Trương Thiết Hổ hừ lạnh một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Ta hỏi cậu, vì sao cậu và Vương mọi rợ lại đánh nhau?
- Tôi không đánh nhau với hắn.
Đường Kim trả lời.
- Đừng ngụy biện nữa, tôi đã xem qua băng ghi hình rồi. Các cậu đã đánh nhau, trên đây còn có bảng ghi chép này.
Trương Thiết Hổ lại vỗ bàn một lần nữa.
- Ông đã thấy rõ ràng như vậy rồi mà còn nói là đánh nhau à?
Đường Kim lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn vào Trương Thiết Hổ:
- Đó là tôi cùng với tên đầu trọc kia ẩu đả với nhau, là ẩu đả, không phải là đánh nhau, bản chất của 2 việc rất khác nhau.
Trương Thiết Hổ bị chọc tức, hắn không tỏ ra tức giân mà cười:
- Tốt, là ẩu đả đúng không? Được rồi, đây là do cậu thừa nhận rằng cậu đã làm bị thương người khác.
- Ông bị thiếu kiến thức pháp luật à, nhìn vào kia thì thấy rõ là tôi phòng vệ nha.
Đường Kim tiếp tục khinh bỉ Trương Thiết Hổ:
- Tên đầu trọc kia muốn dùng chậu hoa đập đầu tôi, hắn lại chạy xuống muốn đánh nhau với tôi. Tôi chỉ thuận tiện đánh hắn một chút mà thôi, chỉ là cố ý gây thương tích cho hắn mà thôi. Nói ông còn thiếu kiến thức pháp luật là còn nhẹ lắm.
- Cậu nói tôi thiếu kiến thức pháp luật à? Đệt con mja nhà mày, lão tử là người thiếu kiến thức pháp luật sao? Hiện giờ lão tử liền đem cái gì gọi là thiếu kiến thức pháp luật cho mày xem.
Rốt cục Trương Thiết Hổ cũng không nhịn được nữa rồi hắn vỗ lên bàn, căm tức nhìn vào Đường Kim.
- Sở trưởng, sở trưởng.
Nam nhân trẻ tuổi được gọi là tiểu Lý kia liền kéo Trương Thiết Hổ lại, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
- Ở đây còn có camera quay hình.
- Đi, đi tắt nó đi.
Trương Thiết Hổ ra lệnh.
Trương Thiết Hổ hơi do dự một chút, không biết là có nên đi tắt camera hay không.
- Cậu đi ra ngoài trước đi.
Trương Thiết Hổ tiếp tục ra lệnh.
Lần này thì tiểu Lý không dám do dự, hắn liền bay nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn, đứng canh ở trước phòng.
Đường Kim dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn vào Trương Thiết Hổ:
- Chẳng lẽ ông chuẩn bị bức cung sao?
- Như thế nào? Hiện tại mày đã biết sợ rồi sao?
Ánh mắt của Trương Thiết Hổ có chút âm trầm nhìn vào Đường Kim:
- Thuận tiện nói cho mày biết một câu, Vương thiếu gia nói tao chăm sóc cho mày một chút.
- Vương thiếu gia? Vương Phi à?
Đường Kim có chút ngạc nhiên, tuy rằng Vương mọi rợ kia cũng họ Vương, có thể hắn không biết Vương mọi rợ kia có thể còn gọi là Vương thiếu nhưng mà nếu gọi Vương mọi rợ kia là Vương lão thì có chút đúng hơn.
- Tiểu tử, mày biết như thế là tốt rồi. Nói cho mày biết, trên đời mày có một số người không phải mày muốn đắc tội là có thể đắc tội được. Mày chuẩn bị ngồi đếm gián trong này một vài năm đi.
Hiện tại phòng thẩm vấn cũng không còn ai khác cho nên Trương Thiết Hổ cũng không hề cố kỵ nữa:
- Bất quá, trước khi mày ngồi trong này đếm gián thì lão tử sẽ ra tay chỉnh mày lại một chút.
- Ông sẽ phải hối hận.
Đường Kim lắc đầu.
- Tao xem hiện tại người cần hối hận là mày mới đúng.
Trương Thiết Hổ hừ một tiếng, sau đó tay phải liền hóa thành ưng trảo, hướng về phía cổ của Đường Kim mà chụp tới.
“Ách”
“A”
“ Bịch”
Tiểu Lý đứng canh giữ ở trước phòng thẩm vấn có chút không yên. Lúc này nghe bên trong truyền ra các tiếng hỗn tạp thì hắn lại càng trở nên bất an. Sở trưởng này thật là đem người ta làm cho bị thương a, đầu năm nay người nào vào đây cũng bị thương cả, quả thật là chuyện lớn rồi.
Ngay tại lúc tiểu Lý càng lúc càng tỏ ra bất an thì cửa phòng thẩm vấn được mở ra. Tiểu Lý ngó vào thì nhất thời liền trở nên choáng váng, này..này, người đi ra tại sao không phải là Sở trưởng đây?
Không đợi tiểu Lý kịp phản ứng thì Đường Kim đã thản nhiên đi ra ngoài. Mà lúc này, đột nhiên Đường Kim lại nghe từ bên ngoài truyền đến một giọng nói động lòng người:
- Xin hỏi, Trương Sở trưởng của các anh có ở đây không?
Giọng nói này mang theo một lực hấp dẫn khiến cho Đường Kim không nhịn được mà đi tới để xem, sau đó hắn liền nhất thời ngẩn ngơ. Mỹ nữ, mỹ nữ a, đây mới chính là một mỹ nữ chân chính a.
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius